Mật Thám Nương Tử
Quyển 3 - Chương 12
Trở về Tả quân phủ, Phó Lệnh Nguyệt đi thẳng về phòng của mình
Viên Li sắc mặt âm trầm, dọc đường đi không nói một lời
Hải Long lén nói cho Lệnh Nguyệt biết, công tử trở về, biết nàng đến phố Liễu Oanh đi dạo liền thay đổi sắc mặt, quay ngựa, vào thành tìm kiếm. Cũng may hôm nay trời mưa, không ai có tâm đi uống rượu ngắm trăng nên bọn họ tìm kiếm một lát, rất nhanh đã phát hiện ra Hướng Tinh các
Phó Lệnh Nguyệt nhắm mắt lại, khuôn mặt của Viên Li lúc đó hiện ra trong đầu. Nàng giống như bị phu quân bắt gian, quẫn bách vô cùng
Lúc này bốn phía an tĩnh, tâm trí của nàng cũng đột nhiên sáng tỏ hơn. Nàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện: Viên Li chạy đi đâu? Trong tình hình hiện tại lại đột ngột bỏ đi là sao?
Nàng bắt đầu hoài nghi Viên Li. Chút hoài nghi này lại như cỏ dại sau mưa, một khi đã có liền sinh cơ bừng bừng, lan tràn không ngừng
Hải Long nói hắn mang theo đội ngũ đi tìm nàng, có nghĩa là bọn họ chưa hề thay đổi y phục. Nghĩ tới đây, Phó Lệnh Nguyệt vừa ngồi xuống ghế đã đứng bật dậy. Nàng đột nhiên có một dự cảm vô cùng mãnh liệt nhưng nàng cần chứng thực, nàng cần cái gì đó để chứng minh sự thật
Phó Lệnh Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi cửa. Phải nhanh, chậm sẽ không nhìn thấy. Băng qua cửa thùy hoa, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh của Viên Li và Hải Long khuất sau rèm cửa ngăn cách phòng ngủ
“Công tử" nàng vừa hô to vừa chạy nhanh qua
Hải Thanh kinh ngạc quay đầu, vén rèm cho nàng đi vào
“Chuyện gì?" Viên Li ở gian trong lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt của hắn đông cứng, sắc mặt lạnh như băng
Phó Lệnh Nguyệt thở hào hển, liếc mắt nhìn Hải Thanh
Hải Thanh cũng không phải kẻ ngốc, tìm một cái cớ, tự giác lui xuống
Ánh mắt lưu chuyển, Phó Lệnh Nguyệt rất dễ dàng quan sát và đánh giá xiêm y của Viên Li cùng Hải Thanh.
Xiêm y của Viên Li rất đặc biệt nhưng phải cố ý quan sát và phân tích mới có thể phát hiện ra. Xiêm y của mọi người đều ướt, của hắn cũng vậy nhưng hắn không giống mọi người dùng nhiệt độ thân thể chậm rãi hong khô. Xiêm y của hắn mềm mại, linh hoạt, không chút khô cứng vì được hong khô sau cơn mưa. Dưới ánh nến có thể nhìn thấy chất liệu vải thượng đẳng, mềm mịn nhẵn nhụi, không nhiễm một hạt bụi, đừng nói với vết máu hay bùn đất
Có nghĩa là hắn đã thay quần áo?
Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy dự cảm ngày càng đúng, chỉ còn kém một chút nữa thôi
“Ta nghe được một tin’ nàng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Viên Li
Viên Li nhíu mày nhìn nàng
Phó Lệnh Nguyệt im lặng đến gần hắn, kề sát tai hắn thì thầm “có người dùng danh nghĩa của Tả quân phủ tung tin Thần nữ ra ngoài"
Quản nhiên trên người Viên Li không có mùi chua và mùi bùn đất, nàng còn ngửi được mùi mộc hương thản nhiên. Có người đã xông hương cho xiêm y của hắn. Đây chính là cách nhà giàu mới làm, khi hong khô xiêm y sẽ xông hương, tạo nên mùi hương đặc thù
Viên Li đã tới một nơi mà hắn có thể thoải mái thay đổi xiêm y
Phó Lệnh Nguyệt nói xong, chậm rãi đứng thẳng người
Viên Li nhướng mi, khinh thường hỏi ‘Phương Diệu Tổ nói?"
Phó Lệnh Nguyệt thẳng thắng gật đầu “hắn đến gần ta, còn cố ý tiết lộ tin tức đó với ta. Ta không tin nhưng đột nhiên lại muốn nói với công tử ngài, nếu thực sự có người mạo danh Tả quân phủ đưa tin lung tung cũng nên sớm có phòng bị"
Viên Li nhìn nàng thật sâu, sắc mặt âm tình bất định, nhìn thẳng vào nàng “Ngươi và Phương gia lão Nhị khi nào thì thân quen như vậy?"
“Lúc ở Kiến Dương, ta từng nhận nhiệm vụ bảo vệ hắn, chuyện này ngài cũng biết mà" nàng mặt không đổi sắcđáp
Viên Li nhìn nàng chằm chằm, không nói gì
Nàng cũng nhìn thẳng vào hắn, phát hiện trong mắt hắn chứa đựng vẻ không tự nhiên
Hồi lâu, Viên Li mới lên tiếng “chuyện trước kia của ngươi, ta mặc kệ nhưng ngươi ở Tả quân phủ một ngày sẽ không thể giống như hôm nay được, không có sự cho phép của ta, không được một mình ra ngoài hành động, nhất là trộn lẫn một chỗ với Quang Tông, Diệu Tổ"
Phó Lệnh Nguyệt ngây người. Nàng đã an toàn trở lại, cũng đã tỏ thái độ, Viên Li còn tức giận như vậy, chẳng lẽ hắn ghen tỵ?
“Ta không có trộn lẫn" nàng vô lực cãi lại
“Ngươi đừng cho rằng ta không thấy" sắc mặt Viên Li tái mét “ngắm trăng? Còn nắm tay nhau đứng dưới tàng cây. Phương Diệu Tổ làm người quanh co lòng vòng, ngươi đừng để bị hắn lừa còn giúp hắn đếm tiền"
“Vậy ngươi sẽ không gạt ta?" nàng nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt hắn
“Ta lừa ngươi khi nào?" hắn đúng lý hợp tình chất vấn “ngươi nói xem, những gì ta đáp ứng ngươi, có cái nào không làm được không?hiện bên cạnh ta một nha hoàn cũng không có, ngươi còn muốn ta thế nào nữa?ai có thể làm được như ta? Phương Diệu Tổ có thể sao?"
Phó Lệnh Nguyệt nghẹn họng, bao nhiêu lời chất vấn đều không nói ra được. Nàng đột nhiên nhớ tới Viên Li đã từng nói “ngươi không ngốc, nam tử trong thiên hạ chỉ có ta mới có thể đối với ngươi như thế"
Đúng vậy. Chỉ có Viên Li trứng thối này mới có thể đối đãi với nàng như thế. Nếu theo Phương Diệu Tổ, hắn tuyệt đối sẽ không giải tán tất cả nữ quyến trong nhà để bày tỏ sự trung thành. Nàng cũng không phải là Vân Mộng công chúa. Nghĩ tới Liễu Dung tự xưng muội muội, nàng lại nổi hết da gà, nàng thục sự không chịu nổi cảnh tỷ tỷ, muội muội reo hò.
Quên đi, Phương Diệu Tổ là không thể. Nàng không trêu chọc nổi. Trước kia đã bỏ lở cũng là do duyên phận không đến
Phó Lệnh Nguyệt buông lỏng tâm tư, cúi thấp đầu “ta cũng không lừa ngươi. Ngươi lúc trước còn có Liễu Dung ah" nàng và Phương Diệu Tổ cũng không làm gì, chỉ có nắm tay thôi. Nàng cũng chỉ có một nam nhân là Viên Li hắn
“Ngươi…" Viên Li tức giận “ngươi…ngươi còn muốn cho công bằng, cho nên mới đi trêu chọc Phương Diệu Tổ?"
Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy mặt nóng như thiêu, ý nghĩ âm u trong lòng đã bị người ta vạch trần. Nàng làm nam nhân ba năm, suy nghĩ cũng như nam nhân nên đã quên mình là nữ nhân. Thế giới này chỉ có nam nhân mới có thể ba vợ bốn nàng hầu, mà nàng là nữ nhân, không thể cùng lúc gả cho hai nam nhân.
“Tốt, vậy ta mặc kệ đại sự của ngươi, ngươi cũng không cần quản chuyện của ta" nàng nổi tính ương bướng ‘trừ lần đó ra, nếu ngươi toàn tâm toàn ý đối đãi với ta, ta cũng sẽ như vậy với ngươi" nàng không quen thấy thứ của mình bị người ta chia sẻ
Viên Li ngẩn người, sau đó sảng khoái gật đầu “được. Không liên quan tới đại sự, ta sẽ một lòng với ngươi. Nhưng cũng hi vọng ngươi đừng ra ngoài gây thị phi cho ta"
“Ngươi dám thề?" Phó Lệnh Nguyệt tiếp tục vòi vĩnh
“Ngươi dám, ta liền dám." Viên Li không chút thoái nhượng.
Phó Lệnh Nguyệt lập tức thề “nếu nói dối, thiên lôi đánh xuống, cả nhà đều chết"
Viên Li không chút khách khí “có thể đổi cách khác không? nghe không có ý nghĩa lắm"
Phó Lệnh Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn hắn, gầm nhẹ ‘vậy luyện công tẩu hỏa nhập ma, tự đoạn gân mạch"
“Tốt. Rất độc, rất lợi hại…"Viên Li khâm phục gật đầu, sau đó nghiêm túc nói lời thề, cuối cùng nghiêm mặt tổng kết “đã thề rồi, lần sau nếu để ta phát hiện ngươi lại cùng nam nhân khác vụng trộm hẹn hò đừng trách ta dùng gia pháp xử trí ngươi"
“Ngươi cũng nên cẩn thận" Phó Lệnh Nguyệt hung ác nói “nếu để ta phát hiện ngươi ra ngoài lăng nhăng, ta không giết được ngươi thì sẽ giết nữ nhân kia trước"
“Vậy không cần làm phiền ngươi động thủ, ta sẽ tự mình đưa mình đi gặp Diêm Vương’ Viên Li thở dài
Phó Lệnh Nguyệt liếc hắn một cái, hờn giận cũng tiêu tan phân nửa
“Đúng rồi, ngươi thích ta sao?" nàng cau mày hỏi “vì sao?" đây là nghi hoặc lớn nhất trong lòng nàng
“Nói được thì tốt rồi" Viên Li cười khổ
“Là vì không có ta, ngươi sẽ không thể sống tốt?" nàng tìm cớ thay hắn
Viên Li nghiêm túc lắc đầu “không phải, khi không có ngươi, ta vẫn qua được, mỗi ngày có thể ngủ sớm, cũng không bị bệnh đau thắt lưng"
“Chán ghét" Nàng rốt cục nhịn không được!
“Nhưng có ngươi, cuộc sống tốt hơn hẳn, cho nên tuyệt không thể để chạy mất" hắn xấu xa kéo nàng vào lòng
Ở trong ngực hắn, Phó Lệnh Nguyệt lại cảm giác rất an toàn, thoải mái và an tâm. Lắng nghe nhịp tim của hắn, nàng muốn cuộn mình lại, muốn ngủ. Rất thích như vậy, cũng hi vọng vĩnh viễn có thể nghỉ ngơi trong vòng ôm ấm áp như thế.
Lòng của nàng, trong lúc này vô cùng hưởng thụ, thích ý và lưu luyến. Trước giờ nàng chưa từng mê luyến như thế. Là lâu ngày sinh tình sao? chẳng lẽ trong tiềm thức của nàng đã quen với sự tồn tại của nam nhân này?
Nàng nhắm mắt thì thào “trừ bỏ đại sự, ngươi một lòng đối với ta là được. Ta là ám vệ, thời điểm như thế này, ta sẽ hiểu được tự bảo vệ mình"
Viên Li hồi lâu mới buông tay, chậm rãi đặt lên mái tóc mình
Nàng cũng không so đo cao thấp giữa mình và đại sự ở trong lòng nam nhân. Nàng từng làm nam nhân, biết nam nhân muốn là thiên hạ, nữ nhân chẳng qua chỉ là hoa thêu trên gấm. Quan trọng nhất là nàng có lòng tin với bản thân, nàng tin rằng nàng chỉ quyến luyến vòng ôm ấm áp chứ không có yêu nam nhân dối trá này. Vậy thì theo nhu cầu thôi, hắn đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ đối tốt với hắn, nếu không, nàng sẽ một đao đoạn tuyệt.
Gió thu se lạnh, hai người tạm quên đi suy nghĩ trong lòng, ôm nhau cùng sưởi ấm cho nhau
Hôm sau, Phó Lệnh Nguyệt bất động thanh sắc đi đến giếng nước ở hậu viện. Xiêm y thị vệ thay ra hôm qua đều bị gã sai vặt ôm đến đây, chờ trời sáng sẽ có người đến giặt.
Đám người Viên Li mang đi, lúc quay về thiếu bốn người mà khi chiến đấu với lưu dân cũng không có thương tổn, cho nên bốn người kia bị phái đi làm việc
Viên Li muốn làm gì? Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên cảm thấy bọn họ đi đến chỗ Liễu Dung. Nàng đã từng thử qua nhưng trong phủ không ai biết Liễu Dung chạy đi đâu.
Với tính tình của Viên Li, sẽ không yên lòng để Liễu Dung đi khi có nạn dân khắp nơi. Nhìn tình hình hiện tại là biết,
Phó Lệnh Nguyệt lại tự an ủi mình: hắn thể chất đặc thù, nữ nhân khác đối với hắn cũng vô dụng.
Phó Lệnh Nguyệt vui vẻ quay trở lại tiền viện, chợt nghĩ tới nàng ở ngoài sáng làm mật tám, đến Tả quân phủ cũng đã lâu nhưng ám vệ mai phục trong phủ vẫn chưa từng liên lạc với nàng. Ám vệ này là ai? Người này một ngày chưa xuất hiện, nàng luôn cảm thấy có một đôi mắt vẫn theo dõi nàng ở phía sau, âm trầm, lạnh buốt. Cảm giác này rất không thoải mái. Hơn nữa từ lúc nàng từ kinh thành đến đây, thượng cấp của nàng vẫn chưa triệu tập nàng hay cả đội. Nàng cảm giác mình giống như một con diều không nhìn thấy sợi dây bên dưới cũng không biết khi nào sợi dây sẽ bị cắt đứt, không biết người chi phối sợi dây đó là ai…
Viên Li sắc mặt âm trầm, dọc đường đi không nói một lời
Hải Long lén nói cho Lệnh Nguyệt biết, công tử trở về, biết nàng đến phố Liễu Oanh đi dạo liền thay đổi sắc mặt, quay ngựa, vào thành tìm kiếm. Cũng may hôm nay trời mưa, không ai có tâm đi uống rượu ngắm trăng nên bọn họ tìm kiếm một lát, rất nhanh đã phát hiện ra Hướng Tinh các
Phó Lệnh Nguyệt nhắm mắt lại, khuôn mặt của Viên Li lúc đó hiện ra trong đầu. Nàng giống như bị phu quân bắt gian, quẫn bách vô cùng
Lúc này bốn phía an tĩnh, tâm trí của nàng cũng đột nhiên sáng tỏ hơn. Nàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện: Viên Li chạy đi đâu? Trong tình hình hiện tại lại đột ngột bỏ đi là sao?
Nàng bắt đầu hoài nghi Viên Li. Chút hoài nghi này lại như cỏ dại sau mưa, một khi đã có liền sinh cơ bừng bừng, lan tràn không ngừng
Hải Long nói hắn mang theo đội ngũ đi tìm nàng, có nghĩa là bọn họ chưa hề thay đổi y phục. Nghĩ tới đây, Phó Lệnh Nguyệt vừa ngồi xuống ghế đã đứng bật dậy. Nàng đột nhiên có một dự cảm vô cùng mãnh liệt nhưng nàng cần chứng thực, nàng cần cái gì đó để chứng minh sự thật
Phó Lệnh Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi cửa. Phải nhanh, chậm sẽ không nhìn thấy. Băng qua cửa thùy hoa, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh của Viên Li và Hải Long khuất sau rèm cửa ngăn cách phòng ngủ
“Công tử" nàng vừa hô to vừa chạy nhanh qua
Hải Thanh kinh ngạc quay đầu, vén rèm cho nàng đi vào
“Chuyện gì?" Viên Li ở gian trong lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt của hắn đông cứng, sắc mặt lạnh như băng
Phó Lệnh Nguyệt thở hào hển, liếc mắt nhìn Hải Thanh
Hải Thanh cũng không phải kẻ ngốc, tìm một cái cớ, tự giác lui xuống
Ánh mắt lưu chuyển, Phó Lệnh Nguyệt rất dễ dàng quan sát và đánh giá xiêm y của Viên Li cùng Hải Thanh.
Xiêm y của Viên Li rất đặc biệt nhưng phải cố ý quan sát và phân tích mới có thể phát hiện ra. Xiêm y của mọi người đều ướt, của hắn cũng vậy nhưng hắn không giống mọi người dùng nhiệt độ thân thể chậm rãi hong khô. Xiêm y của hắn mềm mại, linh hoạt, không chút khô cứng vì được hong khô sau cơn mưa. Dưới ánh nến có thể nhìn thấy chất liệu vải thượng đẳng, mềm mịn nhẵn nhụi, không nhiễm một hạt bụi, đừng nói với vết máu hay bùn đất
Có nghĩa là hắn đã thay quần áo?
Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy dự cảm ngày càng đúng, chỉ còn kém một chút nữa thôi
“Ta nghe được một tin’ nàng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Viên Li
Viên Li nhíu mày nhìn nàng
Phó Lệnh Nguyệt im lặng đến gần hắn, kề sát tai hắn thì thầm “có người dùng danh nghĩa của Tả quân phủ tung tin Thần nữ ra ngoài"
Quản nhiên trên người Viên Li không có mùi chua và mùi bùn đất, nàng còn ngửi được mùi mộc hương thản nhiên. Có người đã xông hương cho xiêm y của hắn. Đây chính là cách nhà giàu mới làm, khi hong khô xiêm y sẽ xông hương, tạo nên mùi hương đặc thù
Viên Li đã tới một nơi mà hắn có thể thoải mái thay đổi xiêm y
Phó Lệnh Nguyệt nói xong, chậm rãi đứng thẳng người
Viên Li nhướng mi, khinh thường hỏi ‘Phương Diệu Tổ nói?"
Phó Lệnh Nguyệt thẳng thắng gật đầu “hắn đến gần ta, còn cố ý tiết lộ tin tức đó với ta. Ta không tin nhưng đột nhiên lại muốn nói với công tử ngài, nếu thực sự có người mạo danh Tả quân phủ đưa tin lung tung cũng nên sớm có phòng bị"
Viên Li nhìn nàng thật sâu, sắc mặt âm tình bất định, nhìn thẳng vào nàng “Ngươi và Phương gia lão Nhị khi nào thì thân quen như vậy?"
“Lúc ở Kiến Dương, ta từng nhận nhiệm vụ bảo vệ hắn, chuyện này ngài cũng biết mà" nàng mặt không đổi sắcđáp
Viên Li nhìn nàng chằm chằm, không nói gì
Nàng cũng nhìn thẳng vào hắn, phát hiện trong mắt hắn chứa đựng vẻ không tự nhiên
Hồi lâu, Viên Li mới lên tiếng “chuyện trước kia của ngươi, ta mặc kệ nhưng ngươi ở Tả quân phủ một ngày sẽ không thể giống như hôm nay được, không có sự cho phép của ta, không được một mình ra ngoài hành động, nhất là trộn lẫn một chỗ với Quang Tông, Diệu Tổ"
Phó Lệnh Nguyệt ngây người. Nàng đã an toàn trở lại, cũng đã tỏ thái độ, Viên Li còn tức giận như vậy, chẳng lẽ hắn ghen tỵ?
“Ta không có trộn lẫn" nàng vô lực cãi lại
“Ngươi đừng cho rằng ta không thấy" sắc mặt Viên Li tái mét “ngắm trăng? Còn nắm tay nhau đứng dưới tàng cây. Phương Diệu Tổ làm người quanh co lòng vòng, ngươi đừng để bị hắn lừa còn giúp hắn đếm tiền"
“Vậy ngươi sẽ không gạt ta?" nàng nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt hắn
“Ta lừa ngươi khi nào?" hắn đúng lý hợp tình chất vấn “ngươi nói xem, những gì ta đáp ứng ngươi, có cái nào không làm được không?hiện bên cạnh ta một nha hoàn cũng không có, ngươi còn muốn ta thế nào nữa?ai có thể làm được như ta? Phương Diệu Tổ có thể sao?"
Phó Lệnh Nguyệt nghẹn họng, bao nhiêu lời chất vấn đều không nói ra được. Nàng đột nhiên nhớ tới Viên Li đã từng nói “ngươi không ngốc, nam tử trong thiên hạ chỉ có ta mới có thể đối với ngươi như thế"
Đúng vậy. Chỉ có Viên Li trứng thối này mới có thể đối đãi với nàng như thế. Nếu theo Phương Diệu Tổ, hắn tuyệt đối sẽ không giải tán tất cả nữ quyến trong nhà để bày tỏ sự trung thành. Nàng cũng không phải là Vân Mộng công chúa. Nghĩ tới Liễu Dung tự xưng muội muội, nàng lại nổi hết da gà, nàng thục sự không chịu nổi cảnh tỷ tỷ, muội muội reo hò.
Quên đi, Phương Diệu Tổ là không thể. Nàng không trêu chọc nổi. Trước kia đã bỏ lở cũng là do duyên phận không đến
Phó Lệnh Nguyệt buông lỏng tâm tư, cúi thấp đầu “ta cũng không lừa ngươi. Ngươi lúc trước còn có Liễu Dung ah" nàng và Phương Diệu Tổ cũng không làm gì, chỉ có nắm tay thôi. Nàng cũng chỉ có một nam nhân là Viên Li hắn
“Ngươi…" Viên Li tức giận “ngươi…ngươi còn muốn cho công bằng, cho nên mới đi trêu chọc Phương Diệu Tổ?"
Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy mặt nóng như thiêu, ý nghĩ âm u trong lòng đã bị người ta vạch trần. Nàng làm nam nhân ba năm, suy nghĩ cũng như nam nhân nên đã quên mình là nữ nhân. Thế giới này chỉ có nam nhân mới có thể ba vợ bốn nàng hầu, mà nàng là nữ nhân, không thể cùng lúc gả cho hai nam nhân.
“Tốt, vậy ta mặc kệ đại sự của ngươi, ngươi cũng không cần quản chuyện của ta" nàng nổi tính ương bướng ‘trừ lần đó ra, nếu ngươi toàn tâm toàn ý đối đãi với ta, ta cũng sẽ như vậy với ngươi" nàng không quen thấy thứ của mình bị người ta chia sẻ
Viên Li ngẩn người, sau đó sảng khoái gật đầu “được. Không liên quan tới đại sự, ta sẽ một lòng với ngươi. Nhưng cũng hi vọng ngươi đừng ra ngoài gây thị phi cho ta"
“Ngươi dám thề?" Phó Lệnh Nguyệt tiếp tục vòi vĩnh
“Ngươi dám, ta liền dám." Viên Li không chút thoái nhượng.
Phó Lệnh Nguyệt lập tức thề “nếu nói dối, thiên lôi đánh xuống, cả nhà đều chết"
Viên Li không chút khách khí “có thể đổi cách khác không? nghe không có ý nghĩa lắm"
Phó Lệnh Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn hắn, gầm nhẹ ‘vậy luyện công tẩu hỏa nhập ma, tự đoạn gân mạch"
“Tốt. Rất độc, rất lợi hại…"Viên Li khâm phục gật đầu, sau đó nghiêm túc nói lời thề, cuối cùng nghiêm mặt tổng kết “đã thề rồi, lần sau nếu để ta phát hiện ngươi lại cùng nam nhân khác vụng trộm hẹn hò đừng trách ta dùng gia pháp xử trí ngươi"
“Ngươi cũng nên cẩn thận" Phó Lệnh Nguyệt hung ác nói “nếu để ta phát hiện ngươi ra ngoài lăng nhăng, ta không giết được ngươi thì sẽ giết nữ nhân kia trước"
“Vậy không cần làm phiền ngươi động thủ, ta sẽ tự mình đưa mình đi gặp Diêm Vương’ Viên Li thở dài
Phó Lệnh Nguyệt liếc hắn một cái, hờn giận cũng tiêu tan phân nửa
“Đúng rồi, ngươi thích ta sao?" nàng cau mày hỏi “vì sao?" đây là nghi hoặc lớn nhất trong lòng nàng
“Nói được thì tốt rồi" Viên Li cười khổ
“Là vì không có ta, ngươi sẽ không thể sống tốt?" nàng tìm cớ thay hắn
Viên Li nghiêm túc lắc đầu “không phải, khi không có ngươi, ta vẫn qua được, mỗi ngày có thể ngủ sớm, cũng không bị bệnh đau thắt lưng"
“Chán ghét" Nàng rốt cục nhịn không được!
“Nhưng có ngươi, cuộc sống tốt hơn hẳn, cho nên tuyệt không thể để chạy mất" hắn xấu xa kéo nàng vào lòng
Ở trong ngực hắn, Phó Lệnh Nguyệt lại cảm giác rất an toàn, thoải mái và an tâm. Lắng nghe nhịp tim của hắn, nàng muốn cuộn mình lại, muốn ngủ. Rất thích như vậy, cũng hi vọng vĩnh viễn có thể nghỉ ngơi trong vòng ôm ấm áp như thế.
Lòng của nàng, trong lúc này vô cùng hưởng thụ, thích ý và lưu luyến. Trước giờ nàng chưa từng mê luyến như thế. Là lâu ngày sinh tình sao? chẳng lẽ trong tiềm thức của nàng đã quen với sự tồn tại của nam nhân này?
Nàng nhắm mắt thì thào “trừ bỏ đại sự, ngươi một lòng đối với ta là được. Ta là ám vệ, thời điểm như thế này, ta sẽ hiểu được tự bảo vệ mình"
Viên Li hồi lâu mới buông tay, chậm rãi đặt lên mái tóc mình
Nàng cũng không so đo cao thấp giữa mình và đại sự ở trong lòng nam nhân. Nàng từng làm nam nhân, biết nam nhân muốn là thiên hạ, nữ nhân chẳng qua chỉ là hoa thêu trên gấm. Quan trọng nhất là nàng có lòng tin với bản thân, nàng tin rằng nàng chỉ quyến luyến vòng ôm ấm áp chứ không có yêu nam nhân dối trá này. Vậy thì theo nhu cầu thôi, hắn đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ đối tốt với hắn, nếu không, nàng sẽ một đao đoạn tuyệt.
Gió thu se lạnh, hai người tạm quên đi suy nghĩ trong lòng, ôm nhau cùng sưởi ấm cho nhau
Hôm sau, Phó Lệnh Nguyệt bất động thanh sắc đi đến giếng nước ở hậu viện. Xiêm y thị vệ thay ra hôm qua đều bị gã sai vặt ôm đến đây, chờ trời sáng sẽ có người đến giặt.
Đám người Viên Li mang đi, lúc quay về thiếu bốn người mà khi chiến đấu với lưu dân cũng không có thương tổn, cho nên bốn người kia bị phái đi làm việc
Viên Li muốn làm gì? Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên cảm thấy bọn họ đi đến chỗ Liễu Dung. Nàng đã từng thử qua nhưng trong phủ không ai biết Liễu Dung chạy đi đâu.
Với tính tình của Viên Li, sẽ không yên lòng để Liễu Dung đi khi có nạn dân khắp nơi. Nhìn tình hình hiện tại là biết,
Phó Lệnh Nguyệt lại tự an ủi mình: hắn thể chất đặc thù, nữ nhân khác đối với hắn cũng vô dụng.
Phó Lệnh Nguyệt vui vẻ quay trở lại tiền viện, chợt nghĩ tới nàng ở ngoài sáng làm mật tám, đến Tả quân phủ cũng đã lâu nhưng ám vệ mai phục trong phủ vẫn chưa từng liên lạc với nàng. Ám vệ này là ai? Người này một ngày chưa xuất hiện, nàng luôn cảm thấy có một đôi mắt vẫn theo dõi nàng ở phía sau, âm trầm, lạnh buốt. Cảm giác này rất không thoải mái. Hơn nữa từ lúc nàng từ kinh thành đến đây, thượng cấp của nàng vẫn chưa triệu tập nàng hay cả đội. Nàng cảm giác mình giống như một con diều không nhìn thấy sợi dây bên dưới cũng không biết khi nào sợi dây sẽ bị cắt đứt, không biết người chi phối sợi dây đó là ai…
Tác giả :
Con Bướm Cổ