Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh
Chương 66-68

Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 66-68

Chương 66





Trong lòng Lương Tiểu Ý giống như đột nhiên có hươu con chạy loạn, càng thêm tin tưởng lời anh từng nói muốn cưng chiều cô, cô có chút hoảng loạn: “Em…biết rồi. Nói như vậy, anh đồng ý cho em đi làm?"





“Tất nhiên, nếu như có thể, anh hy vọng em có thể đem tất cả thời gian của mình dùng trên người anh" Tô Lương Mặc nói: “Nhưng anh biết, giúp đỡ người khác, chữa hết bệnh cho nhiều người, đều là những chuyện mà em thích làm. Tuy rằng anh hy vọng tất cả thời gian của vợ anh đều thuộc về anh, nhưng anh càng hy vọng vợ anh vui vẻ"





Giây phút này, Lương Tiểu Ý không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả sự vui vẻniềm hạnh phúc mãnh liệt bỗng nhiên trỗi dạy trong lòng. Cô nghĩ, việc mà cô có thể làm là nhào vào lồng ngực rộng rãi của anh. Cô nghĩ sao liền làm vậy.





Hôm sau Được Tô Lương Mặc cho phéo và ủng hộ, Lương Tiểu Ý lập tức gọi điện cho Savvy Wayne.





Savvy là một người rất độc lập, anh ta không thích người khác làm phiền mình nếu như không có chuyện gì quan trọng, nhưng có một người là ngoại lệ, đó là Lương Tiểu Ý.





Tuy rằng sau khi kết hôn Lương Tiểu Ý vẫn luôn gọi điện cho Savvy, nhưng số lần hẹn anh ta ra ngoài lại gần như bằng không.





Cổng lớn của biệt thự Lý Ân, Lương Tiểu Ý như mong muốn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, “Savvy" Lương Tiểu Ý vui vẻ khoa tay múa chân, nhanh chóng chạy đến gần chiếc xe thể thao màu đỏ, Mạc.





Tử Xuyên vươn đầu ra, ghen tức hừ lạnh: “Tiếu Ý, em đúng là thiên vị tên Savvy này, có cậu ta, anh vĩnh viễn đều chỉ là người dự bị"





“Xì" Lương Tiểu Ý cười cong mắt, nắm tay trắng mịn khẽ đấm vào.





vai Mạc Tử Xuyên, “Anh nói linh tinh gì đó? Nhưng sao hôm nay anh cũng đến đây?"





“Em xem em, em cũng không muốn anh đi cùng" Mạc Tử Xuyên quả thực là cây hài sống, anh ta đi đến chỗ nào chỗ đó liền vang lên tiếng cười.





Lương Tiểu Ý cúi đầu một cách sa sút, “Mạc Xuyên , em hẹn Savvy là vì chuyện kia."





Nói tới đây, Savvy Wayne và Mạc Tử Xuyên cũng im lặng, giọng nói của Savvy Wayne trầm thấp mà nghiêm túc vang lên: “Tiểu Ý, em quyết định làm như vậy sao? Chúng ta đều biết những năm qua ở Mỹ em sống cũng không dễ dàng. Cớ gì vì.."





“Savvy!" Lương Tiểu Ý nghiêm túc ngắt lời Savvy, sau đó nhìn về phía hai người bạn tốt, “Savvy, Tử Xuyên, em không giấu hai anh bất kỳ chuyện gì, trong những ngày ở Mỹ, hai anh đã trở thành bạn tâm giao của em. Các anh đều biết rằng thời gian của em không còn nhiều,…Mà em chỉ muốn dùng những ngày tháng còn lại của mình, bằng sức lức hạn hẹp của mình giúp đỡ càng nhiều bệnh nhân ung thư não hơn nữa"





“Dù vậy cũng không cần em trả tiền thuốc men cho họ! Không sai, em là bác sĩ não bộ cấp bậc giáo sư, chuyên gia não bộ trẻ tuổi nhất. Em phẫu thuật cho những người không có điều kiện khám bệnh đã là việc rất tốt rồi. Em không cần phải ứng tiền viện phí và thuốc men cho họ. Số tiền đó em nên giữ lại để khiến cuộc sống mình càng thêm thoải mái, hoặc để lại cho bố mẹ em. Sao phải chii chúng cho những người không liên quan ấy?"





Mạc Tử Xuyên nhìn Lương Tiểu Ý, cố gắng thuyết phục cô: “Nếu như em khăng khăng muốn phụ trách tiền thuốc men của bọn họ, vậy để anh và Savvy giúp đỡ em"





Lương Tiểu Ý lắc đầu, “Đây là tâm nguyện cuối đời của em, em muốn tự mình hoàn thành"





Mạc Tử Xuyên và Savvy Wayne đồng thời nhíu mày lại, từ lúc nhận biết cô gái này, cô luôn luôn quật cường như vây.





Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như không quật cường, có lẽ cô cũng không chống đỡ đến được hôm nay, cơ thể cô phải chịu đựng nỗi đau mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi, mà cô lại trước giờ chưa bao giờ khóc trước mặt bọn họ, cho dù là một lần cũng chưa từng.





“Nếu như các anh thật sự muốn giúp em, vậy giúp em liên lạc với những người đó đi. À, đây là danh sách" Lương Tiểu Ý lấy ra danh sách, trong đây ghi lại người mà cô nắm chắc trên 50% có thể chữa trị cho họ, đồng thời còn có tư liệu của những bệnh nhân nghèo không có cách nào chỉ phí chữa trị.





“Danh sách này là tất cả những gì em biết hiện giờ" Cô nói, “Nếu sau này tiếp tục phát hiện thêm, em sẽ viết thành danh sách đưa cho các anh đi tìm người."
Chương 67



Savvy suy nghĩ lúc, đôi mắt màu nâu lấp lóe những ánh sáng âm u, ý tứ sâu xa nói: “Tiểu Ý, em đã từng nghĩ tới chuyện, có lẽ em không nhất định sẽ chết, biết đâu thuốc điều trị virus NE trong cơ thể em sắp được chế tạo ra rồi?"



Lương Tiểu Ý bật cười, ngửa đầu nhìn về phía Savvy, ánh sáng trong mắt cô lại một lần nữa khiến anh ta rung động.



Lương Tiểu Ý nói: “Nếu em thực sự may mắn như vậy, em nhất định sẽ cố gắng sống tiếp. Bởi em vẫn muốn dùng kiến thức của mình, cứu trị cho càng nhiều bệnh nhân u thư não hơn nữa" Bà nội của cô bởi vì bị u não mà qua đời, khi bà nội ra đi, chính mắt cô nhìn thấy bà đau đớn đến mức không ngững lăn lộn trên giường. Cũng vì vậy, cô chọn khoa não bộ.



Cô không hề chú ý tới, ánh mắt mà người đàn ông mang tên Savvy Wayne Klutz này nhìn cô thâm thúy giống như một cái lỗ đen, ở trong đó viết bốn chữ “nhất định có được".



“Em lên xe đi" Người đàn ông với đôi mắt nâu này cho dù trong lòng tràn ngập ý tưởng điên cuồng, bề ngoài mãi mãi vãn là vẻ dịu dàng, thong dong, lý trí.



Trên ban công biệt thự của Tô Lương Mặc, một người đàn ông yên lặng đứng đó nghe điện thoại.



“Boss, phu nhân đã lên một chiếc xe Ferrari màu đỏ."



Ferrari? Tô Lương Mặc hơi nheo mắt lại, lạnh lùng ra lệnh: “Đuổi theo. Đừng để mất dấu, theo dõi xem ngày hôm nay phu nhân đi đâu làm gì"



Trong một khu cư xá chật hẹp bẩn thủi hỗn loạn, hôm nay đỗ một con xe thể thao không ăn khớp với nơi này, chiếc xe Ferrari đỏ tươi hấp dẫn không ít ánh mắt.



Hai người Savvy Wayne và Mạc Tử Xuyên lại bắt đầu giả vờ lạnh lùng đẹp trai, Lương Tiểu Ý nhịn không được mà xỉa xói trong lòng. Một người bình thương như cô không biết như thế nào trở thành bạn tốt không giấu giếm bất cứ điều gì với hai kẻ tài giỏi, ngoài hình hoàn hảo như thế này.



Tất nhiên, mỗi lần cô ra ngoài lại đến nỗi hận không thể giết chết cô Lương Tiểu Ý mau phát điên rồi.



hận được vô số ánh mắt ghen ty thay thế vị trí đó, vì điều này Quả nhiên, cả chặng đường từ lúc bước xuống xe cho đến khi được hai người đàn ông xuất sắc vây quanh bảo vệ đi vào bước vào một đơn nguyên cũ kĩ, Lương Tiểu Ý đã nhận được vô số ánh mắt ghen ty.



Đi lên cầu thang, Lương Tiểu Ý hung dữ trừng mắt nhìn Savvy Wayne và Mạc Tử Xuyên: “Làm màu quá sẽ bị sét đánh, mà sao hai anh vẫn chưa bị đánh chết nhỉ?"



Savvy nhướng mày chăm chú nhìn Lương Tiểu Ý: “Em lỡ lòng để một soái ca bổ mắt như anh bị sét đánh chết ư? Nếu sét đánh thì cũng phải đánh đồ ngốc Mạc Tử Xuyên này"



“Móa! Ông đây đâu có trêu chọc gì đến cậu! Có phải Savvy cậu ghen ghét ông đây đẹp trai phải không?" Mạc Tử Xuyên cũng không yếu thế cãi lại.



“Tôi mà phải ghen ty cậu? Cậu bị mù thì cho rằng tất cả mọi người đều mù sao? Ai cũng nhìn ra tôi đẹp trai, cuốn hút hơn cật “Tự kỷ cũng phải có mức, tôi chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như cậu…"



Khóe miệng Lương Tiểu Ý co quắp lại, bất lục nhìn hai người. Khi hai tên ngốc này tách nhau ra, từng người một xuất hiện trước mặt cô, người nào người nấy giống đại diện của đàn ông mẫu mực khiêm tốn lịch sự, dịu dàng biết quan tâm. Nhưng chỉ cần hai người ở bên nhau lập tức biến thành hai đứa trẻ trâu.



“Khụ khụ…ẤY, không phải hai anh đi tìm người cùng em hay sao?"



Lương Tiểu Ý không thể không ngắt lời hai người họ, nói: “Các anh còn cãi nhau nữa thì về hết đi!" Cô vừa dứt lời, hai người đồng thanh dứt khoát từ chối yêu cầu của cô.



“Không được!"



“Không được!"



Savvy Wayne và Mạc Tử Xuyên liếc nhìn nhau cùng một lúc, trong mắt hai người lóe lên khí thế không ai chịu nhường ai, gần như đồng thời chỉ tay vào mặt đối phương, nhìn về phía Lương Tiểu Ý trăm miệng một lời nói: “Anh ở lại, để cậu ta Kết quả lời nói vừa ra, hai bên liền phát hiện đối phương có cùng ý tưởng với mình, lập tức trong mắt lửa giận cháy rừng rực, đồng thời chỉ vào đối phương hô lên: “Dựa vào cái gì tôi phải đi mà cậu được ở lại!"



Lương Tiểu Ý cảm thấy thái dương mình đau vô cùng, hai tên ngốc này còn gây sự không ngừng.



“Đủ rồi đấy! Cả hai người cùng đi về đi!" Lương Tiểu Ý lạnh mặt.
Chương 68

Nhìn thấy Lương Tiểu Ý thật sự tức giận, Savvy Wayne và Mạc Tử Xuyên cùng ỉu xìu, Mạc Tử Xuyên nói một cách đáng thương: “Tiểu Ý, em để hai người bọn anh đi về, vậy chút nữa em về kiểu gì? Chỗ này là bên ngoài Ngũ Hoàn, đến đi tàu ngầm cũng không thuận tiện, đúng không?"

“Em sẽ gọi điện cho anh Tô" Cho dù miệng nói như vậy, thực tế trong lòng Lương Tiểu Ý vô cùng lo lắng, không khỏi nghiêm túc tự hỏi, nếu như cô gọi Tô Lương Mặc đến đón cô, anh liệu có đến không? Dạo gần đây thái độ Tô Lương Mặc đối với cô rất tốt, cho dù không tự mình tới, nhất định sẽ cho tài xế đến đón cô .

Trong khi cô còn đang nghĩ linh tinh, hai người đàn ông xuất sắc nhưng không cùng phong cách kia nghe thấy lời cô, sắc mặt lập tức đen như đít nồi.

“Không được!"

“Không được!"

Hai người gần như cùng lúc đồng thanh nói. Sao hai người có thể để tên họ Tô kia đến đây được, khó khăn lắm mới có cơ hội ở chung với Tiểu Ý, không thể để tên họ Tô kia chen chân vào.

“Tiểu Ý, em mau nhìn, đó có phải người mà chúng ta cần tìm hay không?"

Ngay lúc này, Mạc Tử Xuyên tỉnh mắt lập tức nhìn cánh cửa căn nhà số 403 bị một bà lão năm sáu mươi tuổi mở ra từ bên trong, bà đặt túi rác màu đen căng phồng dựa vào góc tường, chuẩn bị đóng cửa lại.

Lương Tiểu Ý vội vội vàng vàng chạy tới, mắt thấy cửa sắp đón lại, Lương Tiểu Ý nôn nóng liên tục kêu lên: “Bà ơi đợi một chút. Nhà bà có phải có một người bị bệnh u nào, họ Lưu, tên Lưu Quốc Văn phải không ạ"

“Cô là ai? Sao cô lại biết chuyện này?"

“Chào bà, cháu là.." Lương Tiểu Ý còn chưa kịp giới thiệu bản thân, cánh cửa sắt chống trộm trước mặt cô đã đóng lại. Cách cửa chống trộm, Lương Tiểu Ý nhìn thấy sắc mặt bà lão trở nên khó coi, vô cùng bất mãn nói: “Đi đi, đồ lừa đảo chết tiệt. Còn quay lại đây tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

Hóa ra bà lão nghĩ bọn họ là kẻ lừa đảo bán thuốc giả. Lương Tiểu Ý đằng hắng, dịu giọng nói: “Bà ơi, bà hiểu lầm rồi ạ! Chúng con không phải là nhân viên tiếp thị" Cô lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho bà lão đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô kia.

Bà lão do dự cầm lấy tấm danh thiếp, sau đó nghi ngờ ngắm nghía Lương Tiểu Ý, hỏi: “Cô là bác sĩ?" Lương Tiếu Ý gật gật đầu, “Vâng ạ, cháu họ Lương, Lương Tiểu Ý, cháu từng học về não bộ ở Mỹ"

“Ngồi xuống đi!" Bà lão đưa ba bọn họ vào trong phòng, rót ba cốc nước trắng, đặt trên bàn: “Uống tạm cái này đi, trong nhà cũng chỉ có nước sôi thôi"

Lương Tiểu Ý cũng không để ý, nhận lấy cốc nước, cười híp mắt nói cảm ơn.

Bà lão trực tiếp hỏi ra nghi ngờ trong lòng, “Cô là bác sĩ từ Mỹ về, tìm nhà tôi làm gì?"

“Chuyện là như thế này" Lương Tiểu Ý ngồi trên ghê sofa cơ thể hơi nhích về phía trước, nhìn bà lão, “Cháu học y là vì bù đắp hối tiếc ở trong lòng. Bà nội của cháu đối với cháu rất tốt nhưng bà đã qua đời bởi vì u não khi cháu còn rất nhỏ.

Sau này cháu học y, chọn khoa ngoại thần kinh, đi học cao học ở Mỹ, sau khi học xong ở bên đó công tác một đoạn thời gian. Nguyên nhân chủ yếu khiến cháu chọn khoa ngoại thần kinh là do chuyện của bà nội cháu. Lần này cháu về nước chính là hy vọng có thể dựa vào năng lực của bản thân giúp đỡ những bệnh nhân u não có hoàn cảnh khó khăn khỏe mạnh trở lại."

Nghe thấy những lời của Lương Tiểu Ý, bà lão nhìn vào sự thành khẩn trong mắt của cô gái ngồi trên sofa phía đối diện, bà tin những lời cô bé này nói là thật lòng.

Nhưng mà…

“Chi phí phẫu thuật mở hộp sọ rất cao, gia đình chúng tôi chỉ trả không nổi. Cô gái à, tôi tin cô thật lòng thật ý muốn giúp đỡ nhà chúng tôi, nhưng…"

“Không có vấn đề gì hết, cháu sẽ phụ trách toàn bộ chỉ phí cho gia đình bà"

Bà lão kinh ngạc nhìn Lương Tiểu Ý, cốc nước trong tay đang run rẩy, “Cô, cô, cô nói cái gì cơ?" Chắc chắn ba nghe nhầm rồi. Trên đời này vẫn còn người tốt bụng như vậy sao?

Tác giả : Du Sửu Sửu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại