Mắt Quỷ Vệ Phong
Chương 19 - Chương 19
Bọn họ đi xa hơn, Cảnh Văn đã nhang nhác thấy mặt tiền của khu lầu học. Hạ Thụy Bác nhìn xung quanh, nơi bọn họ đứng khi nãy là cửa lớn, ở trong này......
Trời ạ, trường học này thật sự quá rộng đi.
“Cậu bảo cậu tìm thấy thông tin ở đâu cơ?"
“Lướt web."
Hạ Thụy Bác nhìn nhìn: “Cậu thích Internet?"
“Ừ......" Cảnh Văn nói: “Tôi không thích ra ngoài......"
“Chơi game không?"
Cảnh Văn lắc đầu, tuy nhiên Hạ Thụy Bác tuyệt không từ bỏ: “Đợi ngày mai tôi sẽ dạy cho cậu. Ba năm kia, chúng ta sẽ phải ở cạnh nhau......" Chúng ta chúng ta chúng ta chúng ta chúng ta...... Thao thao bất tuyệt vẽ lên bức tranh vô cùng tuyệt đẹp, đầu lưỡi có chút tê liệt, trong mắt hắn lộ rõ vẻ hạnh phúc lâng lâng.
Cảnh Văn chẳng thể nào hiểu, người này vừa mới nãy còn ở đây oán trách trường học vắng vẻ thê lương, chớp mắt đã vui vẻ trở lại, cậu tốt bụng nhắc nhở: “Trường học quy định không cho phép mang theo máy tính đến."
Hạ Thụy Bác căn bản giống như không nghe thấy, miệng ngoác đến mang tai cười phát ra cả tiếng.
“Có bốn căn-tin, trên BBS nói căn-tin số 1 và số 2 là khó ăn nhất, căn-tin số 3 đã chuyển thành nơi bán đồ ăn vặt, căn-tin số 4 giá cả phải chăng nhất." Cảnh Văn giơ tay chỉ vị trí bốn căn-tin nằm bất đồng trên bản đồ điện thoại di động: “Ký túc xá nằm ở lưng chừng đồi." Cậu hít sâu một cái: “Từ ký túc xá tới căn-tin gần nhất mất 5 phút, đến phòng học 15 phút, thế này cũng coi như luyện tập cơ chân."
Hạ Thụy Bác một điểm cũng không lo lắng: “Chúng ta có thể tự đạp xe a, như vậy nhanh hơn, căn bản không tính là xa."
Cảnh Văn ngơ ngác một chút, từ từ nói: “Tôi sẽ không đạp xe......"
“Thì tôi chở cậu!" Hạ Thụy Bác cười, nụ cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời: “Chẳng có vấn đề gì cả."
Cảnh Văn liếc hắn một cái.
Người này hưng phấn quá mức thì phải … thật không biết hắn cao hứng cái gì!
Tay cậu chỉ vào di động, dừng ở vị trí phía đông: “Ở đây có nhà thể chất và sân đá banh." Cảnh Văn chợt chú ý tới bên trong bản đồ, nhìn vào phía tây, toàn bộ đều là cây cối, một căn nhà cũng không có.
Bọn họ từ từ đi vào trong, xuyên qua mấy lầu học. Đại đa số đều đã cũ, song cửa cũng được làm theo kiểu kiến trúc châu Âu cổ, nóc nhà dốc đứng, góc phòng còn được trang trí bởi những vật nhọn màu bạc, bốn phía có ánh màu lục từ cây cối dày đặc bên ngoài, khiến người ta lâm vào ảo giác như mình đang xuyên không.
“Mặc dù vắng vẻ, nhưng trường học là này rất phiêu lương."
Ở đây yên tĩnh lạ thường, có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người. Hạ Thụy Bác đi giày thể thao, Cảnh Văn thì đi giày da, cả hai đi sát bên nhau, cùng nhau tiến về phía trước. Một người tướng tá cao to, tráng kiện, một người lại cực nhỏ gầy......
Hạ Thụy Bác cúi đầu xem một chút: “Cậu đi giày size bao nhiêu?"
Cảnh Văn nói: “Size 40."
“Nhìn không giống......"
Cảnh Văn không thể làm gì khác hơn là giải thích: “Nhà tôi vốn là người phương Nam, cho nên chân khá nhỏ. Thực ra tôi đi size 39, nhưng đôi này tôi đi cả tất vào cũng coi như vừa chân."
Thật là......
Size 39? Hạ Thụy Bác nhớ kỹ hồi đám bọn hắn chơi bóng với mấy đứa con gái, đám con gái đó phần lớn đều đi giày size 40.
Người phương nam a, không trách được lại đẹp như thế.
Ánh mắt của hắn từ từ quan sát...... Cảnh Văn mặc một chiếc quần vải lanh sáng màu, vùng thắt lưng gầy tới nỗi một tay hắn cũng có thể ôm gọn, thật là duyên dáng yêu kiều......
Cảnh Văn hoàn toàn không biết trong đầu Hạ Thụy Bác đang nghĩ gì, chỉ chỉ phía trước: “Mấy đứa năm nhất như chúng ta có thể sẽ học trong tòa nhà này." (Năm nhất cấp 3 – là lớp 10 của nước mình)
Lầu học cao 4 tầng, đã cũ kỹ. Bọn họ đứng ở tầng 1 nhìn lên. Cửa sổ cũng là kiểu cửa cũ, lớp song sắt ngoài cửa kính đã có một số gãy rời cả ra......
Hạ Thụy Bác khen như giễu: “Thật là đáng để nhìn a, bây giờ sợ rằng đến nông thôn cũng chẳng có cái kiểu cửa sổ lạc hậu như thế kia."
Cảnh Văn lại có chút mê mẩn: “Trường học này thật đẹp a, cảm giác mọi lúc đều có một loại cảm giác hoài cổ."
Bởi vì đang kỳ nghỉ hè, cho nên trong trường vẳng vẻ, hai người họ đi mãi cũng chẳng gặp ai. Bốn phía cũng dần dần ảm đạm, âm u, khí hậu nóng nực tựa hồ đã bị chặn hết ở ngoài.
“Ở đây thật tĩnh, " Hạ Thụy Bác chợt nhớ ra: “Nhiều cây thế này sao không có lấy một tiếng ve kêu?"
Cảnh Văn cũng thấy có điểm kỳ quái, ở đây thật qua ư yên tĩnh. Nhưng cậu cũng rất nhanh thư giãn: “Tôi nghe nói nhiều nơi, vì không muốn tiếng ve kêu làm ảnh hưởng tới việc người ta tình tự hoặc nghỉ ngơi, trước khi hè đến họ sẽ phun một loại thuốc vào cây, ve sầu sẽ không thể đậu vào được. Có thể trường này cũng làm như thế, sợ ảnh hưởng tới việc học của học sinh đấy mà."
Bọn họ đi chưa được một nửa vòng, xem đồng hồ đã 12 giờ 30 phút.
“Không được rồi, trường này lớn quá." Hạ Thụy Bác nhìn di động: “Nếu đi toàn bộ chắc trời cũng tối luôn." Hắn cũng vừa nhìn ra một vấn đề: “Aizzz, ở đây không có tín hiệu."
Cảnh Văn nhìn một chút, quả nhiên, một vạch tín hiệu cũng không có.
“Xung quanh đây không có trạm phát tín hiệu rồi."
Hạ Thụy Bác có chút bực dọc, không khỏi vừa oán trách câu đồng không mông quạnh,….vân..vân…..
Bọn họ đang chuẩn bị quay về, Hạ Thụy Bác bỗng nhiên cúi đầu xuống, hạ thấp thanh âm thần bí nói: “Này, Cảnh Văn, nghe nói những nơi lâu năm thế này...... Thường sẽ có những thứ không sạch sẽ."
Cảnh Văn nhìn hắn, Hạ Thụy Bác trong mắt đều là sự tò mò, cũng không có ý gì khác, rồi hắn tiếp: “Cậu có thể nhìn thấy gì không? Tỷ như nữ nhân mặc đồ trắng ai oán và vân vân......"
Cảnh Văn vừa giận vừa buồn cười: “Nói bậy, cho dù có, bây giờ cũng là giữa trưa, ánh mặt trời vượng nhất, cũng sẽ chẳng có gì cả."
“Ờ thì có khi người ta cũng phải nghỉ trưa a." Hạ Thụy Bác lúng túng sờ sờ mũi: “À, cậu thật sự…..không cảm thấy gì sao?"
Cảnh Văn không trả lời, quay đầu nhìn xung quanh.
Không gian bao la mênh mang màu xanh lục, ánh mặt trời đang tỏa ra, những chiếc lá hấp thu tươi giòn lanh lẹ, phảng phất tùy thời có thể nhỏ ra chất lỏng màu xanh mát mắt.
Cảnh Văn lắc lắc đầu.
Không khí trong trường này vô cùng...... Sạch, rất trong lành, cái gì cũng không có.
Mặc dù nó đã cũ, có không khí cổ kính là điều đương nhiên, nhưng không có một chút gì là loại âm khí Cảnh Văn quen thuộc.
“Được rồi, đi thôi."
Hai người đều là nam, Hạ Thụy Bác kiên trì muốn đưa Cảnh Văn về nhà, thái độ ân cần, thịnh tình kia thật khó có thể từ chối, nhưng Cảnh Văn nhất quyết không muốn hắn đưa cậu về.
Trời ạ, trường học này thật sự quá rộng đi.
“Cậu bảo cậu tìm thấy thông tin ở đâu cơ?"
“Lướt web."
Hạ Thụy Bác nhìn nhìn: “Cậu thích Internet?"
“Ừ......" Cảnh Văn nói: “Tôi không thích ra ngoài......"
“Chơi game không?"
Cảnh Văn lắc đầu, tuy nhiên Hạ Thụy Bác tuyệt không từ bỏ: “Đợi ngày mai tôi sẽ dạy cho cậu. Ba năm kia, chúng ta sẽ phải ở cạnh nhau......" Chúng ta chúng ta chúng ta chúng ta chúng ta...... Thao thao bất tuyệt vẽ lên bức tranh vô cùng tuyệt đẹp, đầu lưỡi có chút tê liệt, trong mắt hắn lộ rõ vẻ hạnh phúc lâng lâng.
Cảnh Văn chẳng thể nào hiểu, người này vừa mới nãy còn ở đây oán trách trường học vắng vẻ thê lương, chớp mắt đã vui vẻ trở lại, cậu tốt bụng nhắc nhở: “Trường học quy định không cho phép mang theo máy tính đến."
Hạ Thụy Bác căn bản giống như không nghe thấy, miệng ngoác đến mang tai cười phát ra cả tiếng.
“Có bốn căn-tin, trên BBS nói căn-tin số 1 và số 2 là khó ăn nhất, căn-tin số 3 đã chuyển thành nơi bán đồ ăn vặt, căn-tin số 4 giá cả phải chăng nhất." Cảnh Văn giơ tay chỉ vị trí bốn căn-tin nằm bất đồng trên bản đồ điện thoại di động: “Ký túc xá nằm ở lưng chừng đồi." Cậu hít sâu một cái: “Từ ký túc xá tới căn-tin gần nhất mất 5 phút, đến phòng học 15 phút, thế này cũng coi như luyện tập cơ chân."
Hạ Thụy Bác một điểm cũng không lo lắng: “Chúng ta có thể tự đạp xe a, như vậy nhanh hơn, căn bản không tính là xa."
Cảnh Văn ngơ ngác một chút, từ từ nói: “Tôi sẽ không đạp xe......"
“Thì tôi chở cậu!" Hạ Thụy Bác cười, nụ cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời: “Chẳng có vấn đề gì cả."
Cảnh Văn liếc hắn một cái.
Người này hưng phấn quá mức thì phải … thật không biết hắn cao hứng cái gì!
Tay cậu chỉ vào di động, dừng ở vị trí phía đông: “Ở đây có nhà thể chất và sân đá banh." Cảnh Văn chợt chú ý tới bên trong bản đồ, nhìn vào phía tây, toàn bộ đều là cây cối, một căn nhà cũng không có.
Bọn họ từ từ đi vào trong, xuyên qua mấy lầu học. Đại đa số đều đã cũ, song cửa cũng được làm theo kiểu kiến trúc châu Âu cổ, nóc nhà dốc đứng, góc phòng còn được trang trí bởi những vật nhọn màu bạc, bốn phía có ánh màu lục từ cây cối dày đặc bên ngoài, khiến người ta lâm vào ảo giác như mình đang xuyên không.
“Mặc dù vắng vẻ, nhưng trường học là này rất phiêu lương."
Ở đây yên tĩnh lạ thường, có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người. Hạ Thụy Bác đi giày thể thao, Cảnh Văn thì đi giày da, cả hai đi sát bên nhau, cùng nhau tiến về phía trước. Một người tướng tá cao to, tráng kiện, một người lại cực nhỏ gầy......
Hạ Thụy Bác cúi đầu xem một chút: “Cậu đi giày size bao nhiêu?"
Cảnh Văn nói: “Size 40."
“Nhìn không giống......"
Cảnh Văn không thể làm gì khác hơn là giải thích: “Nhà tôi vốn là người phương Nam, cho nên chân khá nhỏ. Thực ra tôi đi size 39, nhưng đôi này tôi đi cả tất vào cũng coi như vừa chân."
Thật là......
Size 39? Hạ Thụy Bác nhớ kỹ hồi đám bọn hắn chơi bóng với mấy đứa con gái, đám con gái đó phần lớn đều đi giày size 40.
Người phương nam a, không trách được lại đẹp như thế.
Ánh mắt của hắn từ từ quan sát...... Cảnh Văn mặc một chiếc quần vải lanh sáng màu, vùng thắt lưng gầy tới nỗi một tay hắn cũng có thể ôm gọn, thật là duyên dáng yêu kiều......
Cảnh Văn hoàn toàn không biết trong đầu Hạ Thụy Bác đang nghĩ gì, chỉ chỉ phía trước: “Mấy đứa năm nhất như chúng ta có thể sẽ học trong tòa nhà này." (Năm nhất cấp 3 – là lớp 10 của nước mình)
Lầu học cao 4 tầng, đã cũ kỹ. Bọn họ đứng ở tầng 1 nhìn lên. Cửa sổ cũng là kiểu cửa cũ, lớp song sắt ngoài cửa kính đã có một số gãy rời cả ra......
Hạ Thụy Bác khen như giễu: “Thật là đáng để nhìn a, bây giờ sợ rằng đến nông thôn cũng chẳng có cái kiểu cửa sổ lạc hậu như thế kia."
Cảnh Văn lại có chút mê mẩn: “Trường học này thật đẹp a, cảm giác mọi lúc đều có một loại cảm giác hoài cổ."
Bởi vì đang kỳ nghỉ hè, cho nên trong trường vẳng vẻ, hai người họ đi mãi cũng chẳng gặp ai. Bốn phía cũng dần dần ảm đạm, âm u, khí hậu nóng nực tựa hồ đã bị chặn hết ở ngoài.
“Ở đây thật tĩnh, " Hạ Thụy Bác chợt nhớ ra: “Nhiều cây thế này sao không có lấy một tiếng ve kêu?"
Cảnh Văn cũng thấy có điểm kỳ quái, ở đây thật qua ư yên tĩnh. Nhưng cậu cũng rất nhanh thư giãn: “Tôi nghe nói nhiều nơi, vì không muốn tiếng ve kêu làm ảnh hưởng tới việc người ta tình tự hoặc nghỉ ngơi, trước khi hè đến họ sẽ phun một loại thuốc vào cây, ve sầu sẽ không thể đậu vào được. Có thể trường này cũng làm như thế, sợ ảnh hưởng tới việc học của học sinh đấy mà."
Bọn họ đi chưa được một nửa vòng, xem đồng hồ đã 12 giờ 30 phút.
“Không được rồi, trường này lớn quá." Hạ Thụy Bác nhìn di động: “Nếu đi toàn bộ chắc trời cũng tối luôn." Hắn cũng vừa nhìn ra một vấn đề: “Aizzz, ở đây không có tín hiệu."
Cảnh Văn nhìn một chút, quả nhiên, một vạch tín hiệu cũng không có.
“Xung quanh đây không có trạm phát tín hiệu rồi."
Hạ Thụy Bác có chút bực dọc, không khỏi vừa oán trách câu đồng không mông quạnh,….vân..vân…..
Bọn họ đang chuẩn bị quay về, Hạ Thụy Bác bỗng nhiên cúi đầu xuống, hạ thấp thanh âm thần bí nói: “Này, Cảnh Văn, nghe nói những nơi lâu năm thế này...... Thường sẽ có những thứ không sạch sẽ."
Cảnh Văn nhìn hắn, Hạ Thụy Bác trong mắt đều là sự tò mò, cũng không có ý gì khác, rồi hắn tiếp: “Cậu có thể nhìn thấy gì không? Tỷ như nữ nhân mặc đồ trắng ai oán và vân vân......"
Cảnh Văn vừa giận vừa buồn cười: “Nói bậy, cho dù có, bây giờ cũng là giữa trưa, ánh mặt trời vượng nhất, cũng sẽ chẳng có gì cả."
“Ờ thì có khi người ta cũng phải nghỉ trưa a." Hạ Thụy Bác lúng túng sờ sờ mũi: “À, cậu thật sự…..không cảm thấy gì sao?"
Cảnh Văn không trả lời, quay đầu nhìn xung quanh.
Không gian bao la mênh mang màu xanh lục, ánh mặt trời đang tỏa ra, những chiếc lá hấp thu tươi giòn lanh lẹ, phảng phất tùy thời có thể nhỏ ra chất lỏng màu xanh mát mắt.
Cảnh Văn lắc lắc đầu.
Không khí trong trường này vô cùng...... Sạch, rất trong lành, cái gì cũng không có.
Mặc dù nó đã cũ, có không khí cổ kính là điều đương nhiên, nhưng không có một chút gì là loại âm khí Cảnh Văn quen thuộc.
“Được rồi, đi thôi."
Hai người đều là nam, Hạ Thụy Bác kiên trì muốn đưa Cảnh Văn về nhà, thái độ ân cần, thịnh tình kia thật khó có thể từ chối, nhưng Cảnh Văn nhất quyết không muốn hắn đưa cậu về.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Vệ Phong