Mật Ngọt Pha Chút Phèn Chua
Chương 80 80 Triền Miên Không Dứt
"A...!A Sâm...!anh...!anh mau dừng lại..."
Lâm Phi Đào cố gắng dứt môi mình khỏi đôi môi hau háu thèm khát kia, giọng điệu nỉ non thoát ra cuống họng van xin người đàn ông buông tha.
Lục Cảnh Sâm nào có cho cô nàng thêm cơ hội để van xin, trực tiếp nắm vào cái ót của cô mà hôn cô mạnh bạo hơn nữa, đồng thời chân anh kẹp ở giữa hai chân cô gái khiến cho toàn thân cô lúc này phải hoàn toàn trụ lên bắp đùi rắn chắc.
Nụ hôn triền miên day dứt tựa như không có hồi kết, đầu lưỡi ranh ma của Lục Cảnh Sâm cứ luồng lách trong khoang miệng của cô, khuấy đảo liên hồi tựa như đang ép chất mật ngọt béo bở tiết ra để mà hút lấy hút để.
Trong căn phòng tràn ngập hơi nước, ánh đèn trắng tinh như pha lê chiếu vào hai con người đang bận trao tâm tư ái tình, bốn cánh môi cuốn lấy nhau triền miên không dứt, khắp gian phòng giờ đây chỉ còn tồn động lại âm thanh ái muội phát ra từ cuống họng của người con gái.
Hai người vật lộn hôn nhau khắp mọi nơi, từ vách tường ra đến khu bồn tắm, Lục Cảnh Sâm mạnh bạo xé rách bộ đồ ngủ ướt át trên người Lâm Phi Đào.
Sau khi lớp vải được trút bỏ xuống để lộ ra đường cong hoàn hảo của cô gái, vòng nào ra vòng đấy, săn chắc mà to tròn.
Lục Cảnh Sâm vẫn chưa cởi bỏ chướng ngoại vật trên người của mình, anh chỉ quan tâm đến trêu đùa cơ thể của người thiếu nữ.
Anh đỡ cô ngồi lên bệ bồn tắm, đặt cơ thể chỉ còn lại bồ đồ nội y gợi cảm xuống lòng bồn, bờ môi ấm nóng của anh bao phủ lên làn da mịn màng của cô, từ cổ xuống xương quai xanh rồi sau đó tịnh tiến đến đôi gò đồi.
Miệng Lục Cảnh Sâm ngậm lấy vành áo ngực kéo một đường xuống giải thoát cặp đào tiền khỏi sự gò bó của tấm vải.
Đầu lưỡi anh bảo phủ lên làn da căng mịn, lướt qua một vòng rồi ngậm lấy hạt ngọc hồng hào.
Một tay nắm bóp bánh bao nóng hổi đến biến dạng, tay còn lại đưa lên mở vòi nước, theo cảm tính mà gạt sang nhiệt độ thường, song lại để bàn tay đó nắn bóp bên bánh bao còn lại.
Không dừng lại ở đó, Lục Cảnh Sâm lại dở thói trêu đùa, vừa nắm bóp, ngón trỏ và ngón giữa kẹp thật hạt ngọt ngỏ, sau đó gảy lên gảy xuống như gảy dây đàn, khiến cho Lâm Phi Đào cảm thấy buồn man mác mà khẽ rên lên.
Lúc này mực nước trong bồn tắm đã dâng lên lưng bồn.
Một dòng nước ấm áp bao phủ lấy hai con người đang bận việc riêng.
Lục Cảnh Sâm sau khi đùa cợt cặp đào tiên mọng nước đến biến dạng mới chịu buông tha, anh ngẩng đầu lên, nhìn vào người đang gái đang cắn chặt lấy môi dưới đến kiềm chế phản ứng của cơ thể mình.
Anh ta cười trừ một cái, đưa tay lên vuốt ve một bên gò má đang còn phiếm phồng, sau đó rướn người lên hôn cô.
Sau một hồi lưu luyến chiếm hữu bờ môi non mềm, người đàn ông lúc này mới buông bỏ cánh môi bị ngấu nghiến đến sưng phù lên.
Anh ta ngổi thẳng người, cởi bỏ tất cả chướng ngoại vật trên người mình ra.
Lâm Phi Đào lúc này mơ hồ, hơi thở thêm phần gấp gáp, bên tai lắng nghe những tiếng leng keng của thắt lưng, tiếng vứt quần áo loạt xoạt xuống đất.
Cô cảm nhận được hơi thở ấm nóng của người đàn ông bao phủ lên người, giúp cô cởi bỏ những chướng vật cuối cùng trên người cô.
"Á!"
Khi hai tấm thân va chạm nhau cũng là lúc nước trong bồn tắm bị một lực tác động đưa đẩy, sóng sánh trào dâng tràn ra ngoài, càng làm khoa trương hình ảnh dâm mỹ mê loạn của hai người.
"Sao...!lại đột ngột như vậy...!a..." Cô ấm thức khẽ than lên.
Lâm Phi Đào không ngờ người này thật tàn nhẫn.
Anh không hề mở bước dạo màn ban đầu mà trực tiếp thô lỗ tấn công con mãnh thú vào hàng động chật hẹp và ẩm ướt của cô.
Khiến cho cơn đau đê mê lan tỏa khắp cơ quan thần kinh xúc giác rồi chạy thẳng lên đại não của cô.
Dù đã ra vào nhiều lần, cửa động đã được nới lỏng một chút ít.
Nhưng khi lâm vào một cuộc tình nào đó, chí ít anh ta phải khiên nhẫn, làm vài bước cơ bản dạo đầu để khi xâm nhập đỡ khiễn bạn tình bớt đau đi.
Nhưng đằng này thì không, cứ hau háu ngang nhiên xông trận, chẳng thèm bước dạo đầu cũng chẳng thèm hỏi xem bạn tình có đau hay như thế nào.
"Đau...!đau..."
Cái cảm giác này không biết phải nói thế nào, đau ơi là đau.
Hang động chưa kịp khai phá nới lỏng đã bị vật cứng xâm chiếm, dồn ép đến tận tâm động, khiến cho dịch thuỷ cùng với chút nước hoà trộn với nhau chảy ra thẫm đẫm một mảng váng trong nước.
Tiếng rên la mờ ám, tiếng thở cùng với âm thanh ướt át mỗi khi hai tấm thân va chạm nhau, mỗi một lần người đàn ông thúc mạnh vào tận cùng bên trong là một tiếng nỉ non yêu kiều.
Mặc cho cơn đau nhức bủa vây, Lâm Phi Đào dường như tìm thấy những thứ lấp đầy khoảng trống dưới hạ thể, từng những cơn sóng tình trào dạt trong cơ thể là bấy nhiêu niềm hạnh phúc dấy lên trong tâm trí cô.
Chẳng mấy chốc cơn đau đó được thay thế một cỗ cảm xúc khác lạ mới.
Một khoái cảm mê hoặc bủa vây lấy thần trí của Lâm Phi Đào, vừa sung sướng đồng thời đang trào đến đỉnh điểm.
Mỗi một lần người đàn ông thoái lui rồi lại đột ngột đâm sâu vào trong hang động, Lâm Phi Đào cảm thấy mình sắp ngất đến nơi rồi.
Bên ngoài có ngoại lực tác động vào, từng luồng nước ấm theo đà nhấn xuống của *** *** **** mà cuốn theo vào bên trong, va đạp vào thành hang động, chèn ép từng tầng tầng lớp lớp mị thịt mềm mại trong từng khe rãnh mật động.
Thắt lưng của người đàn ông luân động vài cái, lực tác động theo đó cũng tăng lên, đẩy vào lại kéo ra khiến dưới bụng của cô gái truyền lên một loại xúc cảm căng tức đến khó chịu, một cỗ cảm xúc gây bành trướng khiến cho Lâm Phi Đào ôm chặt lấy cổ của hắn ta mà bật khóc thành tiếng.
"Không...!dừng lại...!dừng lại đi...!Lục Cảnh Sâm."
Lâm Phi Đào nức nở hốc mắt bao phủ một làn nước trong veo.
Cô cắn chặt lấy môi dưới vừa bật ra những tiếng van xin: "Đừng làm nữa...!em thấy cơ thể lạ quá...!rất khó chịu..."
Giọng nói của cô nàng chất chứa đầy sự cảm thương, khiến cho đối phương phải động lòng, dừng lại động tác.
Lục Cảnh Sâm duỗi tay ra, vén vài lọn tóc che khuất gương mặt bé nhỏ của cô nàng, thấp giọng an ủi.
"Nha đầu, anh làm em đau, khó chịu sao?"
Lâm Phi Đào vừa cắn ngón tay, vừa gật đầu, ánh mắt đỏ hoe nhìn lấy người đàn ông.
Lục Cảnh Sâm cười khổ một cái, thút lôi khỏi con rồng hung bạo khỏi hang động ướt át.
"Xin lỗi đã để cho em chịu đau.
Ở địa hình này không tốt mấy! Chúng ta cần tìm chỗ bằng phẳng, thích hợp hơn."
Nói xong, Lục Cảnh Sâm đỡ cơ thể của cô ra khỏi nước.
Sau đó với đại lấy một chiếc khăn tắm quấn lên cơ thể của cô, mặc cho cơ thể của mình đang thả dông, anh sải bước chân bế cô ra khỏi phòng tắm.
Trong căn phòng tràn ngập ánh sáng, chiếu roi thẳng drap giường trắng tinh khôi.
Lục Cảnh Sâm nhẹ nhàng đặt cô gái nhỏ xuống giường, cả người anh áp lực đè lên cơ thể cô, rướn người lên toan định hôn cánh môi non đủ nhưng bị một bàn tay trắng nõn ngăn chặn lại.
Lâm Phi Đào né tránh đi ánh mắt của loài thú dã, giọng nói nghẹn ngào khẽ nấc lên trong cuống học, thanh âm run rẩy từ từ thoáng ra.
"Anh...!đừng...!mình tắt điện đi...!có...!có được không..."
Lâm Phi Đào lắp bắp, mắt không dám nhìn vào trực diện vào con mãnh thú đang hau háu thèm khát.
"Tắt điện đi làm sao anh nhìn rõ được dáng vẻ hiện tại của em?"
Lục Cảnh Sâm chu môi, hôn lên lòng bàn tay của cô gái.
Toàn thân của cô gái run rẩy, song vẫn nhất quyết khăng khăng muốn tắt điện.
Lục Cảnh Sâm không dám trái lời, ngoan ngoãn rời khỏi cơ thể cô, đứng dậy gạt công tắc đèn xuống.
Gian phòng lúc này chỉ còn lại chiếc đèn ngủ màu vàng mờ ảo, không nhìn rõ mặt đối phương.
"Như vậy đã vừa ý em chưa?"
Người đàn ông đè lên thân thể của người con gái, phủ lên người cô hàng nghìn nụ hôn mãnh liệt.
Lâm Phi Đào bị hôn đến nỗi cơ thể run rẩy, sự kích thích của đối phương giống như một cơn gió lạnh tạt qua.
Vừa hôn dọc theo bầu ngực của cô, Lục Cảnh Sâm nhấc hai chân cô ép sang bên hông tạo thành hình chữ M.
Sau đó để vật nam tính vẫn còn đang ngẩng đầu chờ tiến công, ma sát cửa động trơn ướt, hạ thân xuống một đường thẳng tiến vào tận cùng trong chỗ sâu thẳm.
Thể lực của người đàn ông quá lớn, khí thế như chẻ tre mà một đường xâm nhập vào trong cơ thể của người con gái.
Lâm Phi Đào bị khoái cảm đánh úp mà thét lên, theo quán tính là quắp chặt hai chân vào thắt lưng của anh, tay bíu chặt lấy tấm lưng rộng của người nằm trên.
Toàn thân Lâm Phi Đào ưỡn cong về phía trước, bụng nhỏ phía dưới không ngừng co rút liên hồi, siết chặt lấy vật thể lạ đang chôn vùi sâu trong tầng thịt mềm, hai bên khoá mắt không ngừng lăn đai hai hàng dòng lệ.
Chỉ với vài cú thúc cơ bản, Lục Cảnh Sâm đã tìm ra điểm mẫn cảm của cô gái.
Dị vật to lớn không ngừng cọ sát với điểm G mẫn cảm, chẳng mấy chốc nơi đó bị kích thích nhô cao lên, càng tăng thêm sự phấn khích trong bản tính cầm thú của gã đàn ông.
Lâm Phi Đào bị khoái cảm tê dại bủa vây khiến cho cô cảm thấy bất lực, nức nở bật khóc thành tiếng.
Bàn tay run rẩy quơ quơ vài cái, tìm được điểm tựa bắt đầu đẩy cơ thể của người đàn ông dịch ra xa, để giảm khoảng cách va chạm mà anh ta gây ra.
Lục Cảnh Sâm không bận tâm đến sự phản kháng của cô, anh nhẫn tâm chế ngự hai tay cô trên đỉnh đầy, lực đạo di động ở thắt lưng ngày một mạnh hơn so với ban đầu..