Mặt Nạ Hoàng Tử
Chương 33: Hãy đi cùng Girl Friend (Phần cuối)
Phía sau trường Ping Yi, không khí như bị bao trùm bởi băng giá.
Cảnh tượng lúc này khiến mọi người xung quanh đều nín thở. Học sinh đứng thành từng túm, kinh ngạc nhìn về cùng một phía.
Duy chỉ có tôi, Hạnh Nhi và Tùng béo đang thở như trâu. Vì chúng tôi vừa mới phi như bay xuống 2 tầng cầu thang.
Phía trước, cách chúng tôi chừng 10 bước chân.
Ju nắm chặt lấy cổ áo của Yul. Đôi mắt trong cái giá rét lóe lên những ánh nhìn sắc lạnh. Chưa bao giờ tôi thấy Ju như vậy. Chưa bao giờ tôi nhìn vào đôi mắt nâu đen bình yên ấy lại đầy sát khí như bây giờ. Bất giác, thấy Ju cách xa tôi, xa xôi lắm.
Chợt, đôi mắt ấy dừng lại phía tôi.
Yul chắc cũng đoán được ánh mắt khác thường của người đối diện, nên xoay người lại, nhếch mép cười, rồi bất chợt đẩy Ju ra. Giọng gằn lên từng tiếng, rành mạch.
- Sao. Vì nó à?
Tôi chẳng hiểu từ “Nó" của Yul là chỉ ai. Nhưng phía bên cạnh Ju, Bình Nguyên mắt ngấn nước. Nom cô bé rất sợ hãi.
Ju lạnh tanh. Chẳng thèm đáp lời, quay lại phía chỗ Bình Nguyên, nhỏ nhẹ an ủi cô bé.
- Không sao đâu em. Ổn rồi. Mình đi thôi.
Yul xoay cổ, giọng nói đầy mỉa mai, thách thức.
- Đúng là chỉ có con rơi mới hiểu nhau.
Phía bên này, tôi, Hạnh Nhi và Tùng béo còn chưa hết bàng hoàng, thì....
“ Pốp....“. Một cú đấm như trời giáng. Cả không gian như chết lặng. Ngột ngạt.
Người vừa đánh Yul kia là Ju.
Yul loạng choạng lùi lại phía sau hai bước, và hình như Ju vẫn chưa có ý định dừng lại ở một cú đấm.
- Dừng lại.
Một giọng nữ vang lên xé toạc bầu khônng khí ngột ngạt lúc này. HI vọng duy nhất của người có giọng nói ấy là muốn cô bé Bình Nguyên kia ngừng khóc mà thôi.
Giọng nữ vừa hét lên đó là tôi.
Ju khựng người lại khi nghe thấy tiếng hét của tôi. Ánh mắt quái dị lúc này mênh mông đầy xa lạ. Tôi mím chặt môi, tiến lên phía trước.
Hít một hơi thật sâu, tôi chậm rãi nói.
- Cậu có thể không đánh Yul được không?
Bàn tay trên không trung dần buông xuống. Ju không nhìn vào mắt tôi. Ju im lặng.
Chính sự im lặng này càng khiến lòng tôi cồn cào.
- Vì tớ với Yul có mối quan hệ đặc biệt.
Nói xong câu này, không gian càng như bị bóp nghẹt. Mọi người xung quanh càng im lặng hơn, bằng chứng là tôi còn nghe rõ cả tiếng con tim mình đập thình thịch.
Phía sau lưng, có tiếng cười quái dị. Phía trước, nét mặt u ám của Ju càng khiến tôi bực bội. Tôi gục gặc đầu.
- Vì bố mẹ tớ với Yul ngày trước là bạn thân nên tớ phải.....
- Đi thôi.
Lời con chưa thoát hết, một bàn tay lạnh giá đã kéo vội tôi đi. Trong không gian lặng thinh đầy ngột ngạt, tiếng bước chân của tôi nghe đến là não lòng.
***
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay tôi lên sân thượng.
- Sao cậu nhiều chuyện vậy?
Tôi đảo mắt nhìn nét mặt khó ưa của Yul, rề rề đáp.
- Ngày xưa mình nói ít lắm. Từ khi biết cậu, mình.....càng nói ít hơn.
Người phía trước nhíu mày, nét mặt cố chịu đựng, hỏi lại tôi.
- Vậy không lẽ định cho cả trường này biết bố tôi và bố mẹ cậu là bạn bè thân sao?
Tôi cụp mắt. Vặn vẹo lại.
- Thế thì sao?
Yul im lặng không đáp. Tôi chỉ nghe thấy tiếng trút một hơi thở nặng nề.
Vẫn cúi gằm mặt xuống dưới mũi giầy của mình, tôi lí nhí hỏi.
- Cậu và Ju. Sao lại hay xích mích như vậy?
Người phía trước lạnh nhạt đáp.
- Không hợp.
Tôi ngẩng đầu lên, sửng sốt hỏi lại.
- Chỉ vậy thôi sao?
Yul nhướn mày, lơ đãng liếc nhìn tôi, hờ hững hỏi lại.
- Có quan trọng không?
Tôi bị nghẹn.
Ờ. Thì công nhận là chuyện của cái người tên Yul bành trướng và cái người tên Ju kia thì chẳng có liên quan gì đến tôi thật. Mà sao tôi lại phải tốn công sức để hỏi dò xem vì sao 2 con người này lại sáng chiều đối đầu nhau như vậy.
Nhưng mà nếu suy nghĩ theo một hướng gọi là tiểu thuyết và màn ảnh nhỏ, thì có hai lí do. Một là tranh giành vị trí số 1.
Hai là vì một cô gái nào đó.
Kể ra nếu đánh giá một cách khách quan thì Ju vẫn luôn dẫn đầu trường về thành tích học tập rồi. Nếu Yul có muốn cạnh tranh thì cũng hơi khó. Vấn đề là ở chỗ Yul cũng chẳng tỏ ra là mình đang bắt kịp vị trí hay là quan tâm đến số 1 trong lĩnh vực học tập.
Vậy không lẽ là lí do thứ hai???
Tôi nhăn trán ngẫm lại. Trong căn tin vì sao họ lại đối đầu nhau? Vì BÌnh Nguyên.
Lúc ở sau trường, vì sao họ đánh nhau? Vì BÌnh Nguyên.
Vậy là họ đang trong cuộc chiến giành lấy Bình Nguyên?
- Này!
Giật hết cả mình. Còn đang nhập vai Conan phá án thì bị phá bĩnh, tôi gục gặc đầu quát tháo om sòm.
- Định hù tớ chết đấy hả?
Người phía trước khẽ giật mình. Nụ cười trên môi nửa ngập ngừng, nửa ngạc nhiên lại có chút gì đó thích thú kiêu ngạo, lạnh lùng nói.
- Tôi vừa phát hiện ra một điều.
Tôi nghi ngờ hỏi lại.
- Cậu phát hiện ra điều gì vậy?
Người đối diện nhíu mày, giọng nhẹ nhàng đến mức quỷ dị.
- Cậu không còn sợ tôi nữa à?
Lời cậu ta vừa dứt, tôi xây xẩm mặt mũi. Cái này có được coi là một lời đe dọa trá hình không vậy?
Giọng tôi cao vống lên.
- Chỉ là… Chỉ là cậu là con trai của bạn thân nhất của bố mẹ tôi. Nên tôi không thể để cậu bị thương được.
Người bên cạnh nhếch môi, lông mày nhướn lên, miệng khẽ “À" lên một tiếng ra điều thú vị lắm. Sau cuối, cậu ta giơ một cánh tay của mình lên trước mặt tôi, đáp lạnh tanh:
- Không ai có thể làm tôi bị thương. Ngoại trừ cậu. Hả?
Tôi bĩu môi, sao lại sến súa thế cơ chứ.
Nhưng khi ánh mắt chạm phải cánh tay cậu ta, mặt tôi chính thức chuyển về trạng thái được lập trình sẵn, miệng lắp bắp không thể nói lên lời.
Trên cánh tay của người đối diện, gần sát mắt cá tay, một nốt răng vẫn còn hằn rõ. Liếc qua cũng đoán ra được đó là cái vết răng mà tôi đã cắn cậu ta khi ở nhà hàng dát cả bằng vàng cao cấp ấy.
- Tính sao?
Tôi lẩy bẩy, vọt miệng chống chế.
- Đó. Đó. Việc tôi kéo cậu ra ngoài này cũng là vì cái vụ này đó.
- Chỉ vậy?
- Đi cùng với cậu đến lễ hội của trường là một áp lực lớn lắm đó!
- Rất tốt!
Cánh tay phía trước vươn dài, vỗ nhè nhẹ vào đầu tôi vài cái. Khi ấy, cảm giác mình là một con khỉ vừa biểu diễn trên sân khấu được khán giả ủng vỗ tay ủng hộ trong tôi dần trỗi dậy. Uất quá, chẳng nói được lời nào nữa!
Cảnh tượng lúc này khiến mọi người xung quanh đều nín thở. Học sinh đứng thành từng túm, kinh ngạc nhìn về cùng một phía.
Duy chỉ có tôi, Hạnh Nhi và Tùng béo đang thở như trâu. Vì chúng tôi vừa mới phi như bay xuống 2 tầng cầu thang.
Phía trước, cách chúng tôi chừng 10 bước chân.
Ju nắm chặt lấy cổ áo của Yul. Đôi mắt trong cái giá rét lóe lên những ánh nhìn sắc lạnh. Chưa bao giờ tôi thấy Ju như vậy. Chưa bao giờ tôi nhìn vào đôi mắt nâu đen bình yên ấy lại đầy sát khí như bây giờ. Bất giác, thấy Ju cách xa tôi, xa xôi lắm.
Chợt, đôi mắt ấy dừng lại phía tôi.
Yul chắc cũng đoán được ánh mắt khác thường của người đối diện, nên xoay người lại, nhếch mép cười, rồi bất chợt đẩy Ju ra. Giọng gằn lên từng tiếng, rành mạch.
- Sao. Vì nó à?
Tôi chẳng hiểu từ “Nó" của Yul là chỉ ai. Nhưng phía bên cạnh Ju, Bình Nguyên mắt ngấn nước. Nom cô bé rất sợ hãi.
Ju lạnh tanh. Chẳng thèm đáp lời, quay lại phía chỗ Bình Nguyên, nhỏ nhẹ an ủi cô bé.
- Không sao đâu em. Ổn rồi. Mình đi thôi.
Yul xoay cổ, giọng nói đầy mỉa mai, thách thức.
- Đúng là chỉ có con rơi mới hiểu nhau.
Phía bên này, tôi, Hạnh Nhi và Tùng béo còn chưa hết bàng hoàng, thì....
“ Pốp....“. Một cú đấm như trời giáng. Cả không gian như chết lặng. Ngột ngạt.
Người vừa đánh Yul kia là Ju.
Yul loạng choạng lùi lại phía sau hai bước, và hình như Ju vẫn chưa có ý định dừng lại ở một cú đấm.
- Dừng lại.
Một giọng nữ vang lên xé toạc bầu khônng khí ngột ngạt lúc này. HI vọng duy nhất của người có giọng nói ấy là muốn cô bé Bình Nguyên kia ngừng khóc mà thôi.
Giọng nữ vừa hét lên đó là tôi.
Ju khựng người lại khi nghe thấy tiếng hét của tôi. Ánh mắt quái dị lúc này mênh mông đầy xa lạ. Tôi mím chặt môi, tiến lên phía trước.
Hít một hơi thật sâu, tôi chậm rãi nói.
- Cậu có thể không đánh Yul được không?
Bàn tay trên không trung dần buông xuống. Ju không nhìn vào mắt tôi. Ju im lặng.
Chính sự im lặng này càng khiến lòng tôi cồn cào.
- Vì tớ với Yul có mối quan hệ đặc biệt.
Nói xong câu này, không gian càng như bị bóp nghẹt. Mọi người xung quanh càng im lặng hơn, bằng chứng là tôi còn nghe rõ cả tiếng con tim mình đập thình thịch.
Phía sau lưng, có tiếng cười quái dị. Phía trước, nét mặt u ám của Ju càng khiến tôi bực bội. Tôi gục gặc đầu.
- Vì bố mẹ tớ với Yul ngày trước là bạn thân nên tớ phải.....
- Đi thôi.
Lời con chưa thoát hết, một bàn tay lạnh giá đã kéo vội tôi đi. Trong không gian lặng thinh đầy ngột ngạt, tiếng bước chân của tôi nghe đến là não lòng.
***
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay tôi lên sân thượng.
- Sao cậu nhiều chuyện vậy?
Tôi đảo mắt nhìn nét mặt khó ưa của Yul, rề rề đáp.
- Ngày xưa mình nói ít lắm. Từ khi biết cậu, mình.....càng nói ít hơn.
Người phía trước nhíu mày, nét mặt cố chịu đựng, hỏi lại tôi.
- Vậy không lẽ định cho cả trường này biết bố tôi và bố mẹ cậu là bạn bè thân sao?
Tôi cụp mắt. Vặn vẹo lại.
- Thế thì sao?
Yul im lặng không đáp. Tôi chỉ nghe thấy tiếng trút một hơi thở nặng nề.
Vẫn cúi gằm mặt xuống dưới mũi giầy của mình, tôi lí nhí hỏi.
- Cậu và Ju. Sao lại hay xích mích như vậy?
Người phía trước lạnh nhạt đáp.
- Không hợp.
Tôi ngẩng đầu lên, sửng sốt hỏi lại.
- Chỉ vậy thôi sao?
Yul nhướn mày, lơ đãng liếc nhìn tôi, hờ hững hỏi lại.
- Có quan trọng không?
Tôi bị nghẹn.
Ờ. Thì công nhận là chuyện của cái người tên Yul bành trướng và cái người tên Ju kia thì chẳng có liên quan gì đến tôi thật. Mà sao tôi lại phải tốn công sức để hỏi dò xem vì sao 2 con người này lại sáng chiều đối đầu nhau như vậy.
Nhưng mà nếu suy nghĩ theo một hướng gọi là tiểu thuyết và màn ảnh nhỏ, thì có hai lí do. Một là tranh giành vị trí số 1.
Hai là vì một cô gái nào đó.
Kể ra nếu đánh giá một cách khách quan thì Ju vẫn luôn dẫn đầu trường về thành tích học tập rồi. Nếu Yul có muốn cạnh tranh thì cũng hơi khó. Vấn đề là ở chỗ Yul cũng chẳng tỏ ra là mình đang bắt kịp vị trí hay là quan tâm đến số 1 trong lĩnh vực học tập.
Vậy không lẽ là lí do thứ hai???
Tôi nhăn trán ngẫm lại. Trong căn tin vì sao họ lại đối đầu nhau? Vì BÌnh Nguyên.
Lúc ở sau trường, vì sao họ đánh nhau? Vì BÌnh Nguyên.
Vậy là họ đang trong cuộc chiến giành lấy Bình Nguyên?
- Này!
Giật hết cả mình. Còn đang nhập vai Conan phá án thì bị phá bĩnh, tôi gục gặc đầu quát tháo om sòm.
- Định hù tớ chết đấy hả?
Người phía trước khẽ giật mình. Nụ cười trên môi nửa ngập ngừng, nửa ngạc nhiên lại có chút gì đó thích thú kiêu ngạo, lạnh lùng nói.
- Tôi vừa phát hiện ra một điều.
Tôi nghi ngờ hỏi lại.
- Cậu phát hiện ra điều gì vậy?
Người đối diện nhíu mày, giọng nhẹ nhàng đến mức quỷ dị.
- Cậu không còn sợ tôi nữa à?
Lời cậu ta vừa dứt, tôi xây xẩm mặt mũi. Cái này có được coi là một lời đe dọa trá hình không vậy?
Giọng tôi cao vống lên.
- Chỉ là… Chỉ là cậu là con trai của bạn thân nhất của bố mẹ tôi. Nên tôi không thể để cậu bị thương được.
Người bên cạnh nhếch môi, lông mày nhướn lên, miệng khẽ “À" lên một tiếng ra điều thú vị lắm. Sau cuối, cậu ta giơ một cánh tay của mình lên trước mặt tôi, đáp lạnh tanh:
- Không ai có thể làm tôi bị thương. Ngoại trừ cậu. Hả?
Tôi bĩu môi, sao lại sến súa thế cơ chứ.
Nhưng khi ánh mắt chạm phải cánh tay cậu ta, mặt tôi chính thức chuyển về trạng thái được lập trình sẵn, miệng lắp bắp không thể nói lên lời.
Trên cánh tay của người đối diện, gần sát mắt cá tay, một nốt răng vẫn còn hằn rõ. Liếc qua cũng đoán ra được đó là cái vết răng mà tôi đã cắn cậu ta khi ở nhà hàng dát cả bằng vàng cao cấp ấy.
- Tính sao?
Tôi lẩy bẩy, vọt miệng chống chế.
- Đó. Đó. Việc tôi kéo cậu ra ngoài này cũng là vì cái vụ này đó.
- Chỉ vậy?
- Đi cùng với cậu đến lễ hội của trường là một áp lực lớn lắm đó!
- Rất tốt!
Cánh tay phía trước vươn dài, vỗ nhè nhẹ vào đầu tôi vài cái. Khi ấy, cảm giác mình là một con khỉ vừa biểu diễn trên sân khấu được khán giả ủng vỗ tay ủng hộ trong tôi dần trỗi dậy. Uất quá, chẳng nói được lời nào nữa!
Tác giả :
Kio