Mặt Nạ Hoàn Mỹ
Quyển 2 - Chương 55: Yêu lại từ đầu
Trong phòng học, tất cả mọi người đều nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài, chỉ trừ một người duy nhất ngồi ở góc lớp.
Quân Mặc Li chống một tay lên đầu, mắt cụp xuống, tựa ngủ phi ngủ, hô hấp chầm chậm đều đều, nếu người nào quay lại nhìn hắn, nhất định sẽ nghĩ đây chính là một bức tượng xinh đẹp không có sinh mệnh.
Lâm Nghi đứng trên bục giảng, đôi mắt nghiêm túc đảo quanh lớp học, nhìn thấy Quân Mặc Li cũng không có phản ứng gì, nhanh chóng chuyển sang góc khác của lớp, có vẻ như cũng đã quen với điều này.
Một tháng trước, khi nàng phạt Quân Mặc Li chép quyển lịch sử đại lục, sau đấy đúng hạn nhận được bản chép phạt, nàng tất nhiên đã không buông tha cho Quân Mặc Li một cách dễ dàng như vậy. Nhưng sau này, nàng đưa ra rất nhiều câu hỏi cho hắn, hắn đều có thể dễ dàng trả lời, thậm chí kiến thức của hắn còn vượt qua cả một giáo viên như nàng, còn hỏi vặn lại rất nhiều vấn đề mà chính nàng cũng không trả lời được. Sau một thời gian, Lâm Nghi cũng đã không muốn để ý đến Quân Mặc Li nữa, bằng không chính nàng tự chuốc lấy cực khổ vào người.
Quân Mặc Li khẽ vuốt ve cái trán đỏ lên của mình, than nhẹ trong lòng. Một tháng này, ngoài thời gian lên lớp, hắn liền ngây người ở thư viện, cơ hồ là một khắc cũng không ngừng hấp thu tri thức của đại lục này, một tháng thời gian, hắn cơ hồ sắp không chịu được. Nhưng mà, như vậy cũng tốt, vì ít nhất, hắn sẽ không có thời gian rảnh rỗi để nhớ đến Quân Dạ Hàn.
Đã gần một tháng, hai người không có liên hệ gì với nhau. Thực sự ăn ý, vì cả hai người đều không liên hệ với đối phương trong một thời gian dài như vậy.
Quân Mặc Li trầm mặc một lát, đang định tiếp tục gục xuống, thì Lâm Nghi trên bục giảng đột nhiên ngừng nói, hai tay đặt ở trên bục giáo viên, đôi mắt nghiêm túc lần đầu tiên mang theo chút hoà nhã.
“Một chút nữa, lớp chúng ta sẽ có thêm một học sinh mới, hy vọng mọi người sẽ chung sống tốt với nhau."
Vừa nghe thấy nàng nói như vậy, trong phòng học lập tức vang lên tiếng bàn tán.
“A a, nhìn thấy không? Đây là lần đầu tiên thấy cô Lâm hoà nhã như vậy, lại còn tự mình giới thiệu người mới cho chúng ta nữa. Người này nhất định là người nhà của nàng." Nữ sinh ngồi bàn trước nhỏ giọng nói với nam sinh bên cạnh.
“Nhất định không phải, là học sinh đặc cách cơ mà, từ khi học viện được thành lập đến nay chưa từng có học sinh đặc cách nhập học bao giờ, không ngờ lần này lại có ngoại lệ, cô Lâm không thể có mặt mũi lớn như vậy được, nói không chừng người này chính là quý trụ hoàng tộc." người ngồi cùng bàn liền quay sang phản đối, ngữ khí kích động.
“…"
Lâm Nghi đứng trên bục giảng, nhìn thấy học sinh bên dưới rầm rì, liền hừ mạnh một cái.
Nghe thấy tiếng hừ, mọi người liền lập tức ngồi im, nhưng ánh mắt lại không thể ngăn lại, tò mò nhìn về phía cửa chính.
Trong phòng học lập tức im lặng cực kỳ, người duy nhất hoàn toàn không hoà hợp với bầu không khí này có lẽ cũng chỉ có Quân Mặc Li ngồi ở cuối lớp.
Nửa nén hương thời gian, cửa phòng học bị người đẩy ra, ánh sáng vàng nhạt chiếu vào bên trong, hoà tan cảm giác lạnh lẽo.
Thứ mà mọi người nhìn thấy đầu tiên, chính là bàn tay thon dài với những ngón tay hoàn mỹ đặt trên cánh cửa, sau đấy chính là màu tím cao quý, trường bào nền màu tím dưới ánh sáng mặt trời toả ra ánh sáng nhàn nhạt, không hiểu vì sao trong nháy mắt, mọi người có chút sợ hãi không muốn nhìn khuôn mặt của người này. Có thể là sợ hãi sự thật sẽ làm mình thất vọng, hoặc cũng có thể sợ sẽ đánh mất linh hồn của bản thân.
“Thật xin lỗi, đã tới chậm." Một giọng nói nhẹ nhàng như gió vang lên, giống như ánh sáng ấm áp trong ngày đông lạnh giá, làm cho trái tim con người trở nên mềm nhũn.
Đôi mắt đen bóng như bóng đêm, lại chứa đựng sự ôn nhu có thể làm người ta chết chìm trong đó, chỉ liếc mắt một cái đã có tể làm cho người ta không thể tự kìm chế, đôi môi hoàn mỹ còn mang theo nụ cười như xuân phong, làm cho người ta gặp là không bao giờ có thể quên. Dáng người cao lớn, lại tao nhã đến mức khắc vào linh hồn, mái tóc dài màu đen như mực, dài đến tận chân, nhẹ nhàng tung bay ở sau người. Trường bào nền tím cùng với những hoạ tiết tinh mĩ phức tạp ở bên trên, mông lung cực kỳ, đẹp giống như ảo mộng. Người này đứng trước mặt mọi người, lại hoãn mỹ đến mức làm cho người ta có cảm giác cực kỳ không chân thật, giống như đang chìm đắm trong một giấc mơ.
“Tên của ta là, Dạ Vị Li…" Dạ Vị Li đi lên bục giảng, lướt nhìn những khuôn mặt đã trở nên ngây ngốc si mê ở bên dưới, nhẹ giọng giới thiệu tên của mình. Nụ cười trên khóe môi của y mềm mại ấm áp như dòng nước xuân, giọng nói mềm nhẹ khi nói lên tên của mình, còn mang theo chút nỉ non, giống như đang thì thầm vào tai của người yêu, càng làm cho người ta mê đắm.
“Tốt lắm, mọi người hoan nghênh bạn học mới." Lâm Nghi là người đầu tiền phản ứng đến, thấy bộ dáng trầm mê của học sinh bên dưới, liền lên tiếng đánh thức mọi người.
Những người ở bên dưới nghe được hàn ý trong giọng nói của Lâm Nghi, dần dần lấy lại tinh thần, không ít người mặt đã đỏ bừng.
Phòng học yên tĩnh một lát, sau đấy bùng nổ tiếng vỗ tay mãnh liệt, không có người hâm mộ người này, cũng không có người ghen tị. Có một số người, trời sinh ra đã là người luôn làm cho người ta ngưỡng mộ sùng bái, làm cho người ta không thể ghen tị. Mà Dạ Vị Li này chính là người như vậy. Vì y quá mức hoàn mỹ, cho nên người ta chỉ có thể kính ngưỡng, mà không thể sinh ra nổi bất cứ ý niệm nào khác ở trong đầu, không dám tiết độc y…
Dạ Vị Li tao nhã đi xuống khỏi bục giảng, đi về phía ghế ngồi bên dưới, y cứ đi qua chỗ nào, là y như rằng người ở đó mặt sẽ đỏ ửng, hô hấp dồn dập. Nếu y đi thẳng qua, ngươi đó sẽ cực kỳ thất vọng mà cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, trong mong nhìn theo bóng dáng của y. Thấy Dạ Vị Li vẫn chưa có ý định dừng lại, mọi người trong lòng có chút khó hiểu, chẳng lẽ người mới này lại có ý thích ngồi ở góc cuối lớp?
“Ta có thể ngồi ở chỗ này sao?" Dạ Vị Li nhìn thẳng vào thiếu niên áo lam vẫn chưa ngẩng đầu lên một lần nào này, đáy mắt hoàn toàn là ý cười.
“Nếu ta cự tuyệt, ngươi sẽ không ngồi xuống sao?" Quân Mặc Li ngửa người tựa vào lưng ghế, ánh mắt lóe lên chút trêu cợt.
“Sẽ không…" Dạ Vi Li cười ôn nhu, sau đấy ngồi xuống vị trí bên cạnh Quân Mặc Li.
“Lần đầu gặp mặt, ta là Dạ Vị Li, có thể có vinh hạnh biết tên của ngươi không?"
Quân Mặc Li thấy Dạ Vị Li ngồi xuống còn thực sự nghiêm túc giới thiệu tên của mình, liền nhíu mày, đôi mắt màu xanh lam chứa chút ý cười.
“Ngươi có thể gọi ta là Mạc Li, Vị Li, tên của ngươi thực sự là kỳ lạ."
“A a, cái tên Mạc Li cũng rất đặc biệt mà, là đừng chia lìa, đừng rời xa sao?" Dạ Vị Li mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt của Quân Mặc Li, trong tròng mắt đen chứa đầy tình cảm.
“Tên của ta có nghĩa là Dạ chưa từng rời đi, cũng chính là chỉ sự không chia lìa, không rời xa, rất giống với tên Mạc Li đấy. Xem ra chúng ta đúng là có duyên, quan hệ về sau của chúng ta nhất định sẽ rất tốt."
“Chỉ mong là thế…" Quân Mặc Li nhìn khuôn mặt hoàn mỹ lại ôn nhu của Dạ Vị Li, mọi cảm giác áp lực trong lòng nháy mắt trở nên thoải mái hơn rất nhiều, lời nói cũng mang theo chút phóng túng.
Thấy hai người tự nhiên nói chuyện phiếm như đang ở chỗ không người như vậy, nhưng người xung quanh kinh ngạc không thôi. Một người là người mà hầu như cả học viện này đều không chào đón, hơn nữa cho đến bây giờ cũng chưa từng để lộ mặt thật ra bao giờ, một người vừa mới xuất hiện đã chiếm được sự yêu thích của tất cả mọi người, hơn nữa khí chất còn vượt lên cả ba vị đại nhân quý trụ của học viện này, vậy mà hôm nay vừa mới xuất hiện, lại đã ngồi tụm lại với kẻ bị ghét nhất ở nơi đây…. Quả thực làm cho nhiều người khó có thể nhận được.
—
Quân Mặc Li cùng đi bộ với Dạ Vị Li trong học viện, thỉnh thoảng lại có người tò mò nhìn hai người, ngay khi nhìn thấy dung mạo của Dạ Vị Li liền ngây ngốc, hơn nữa còn nhìn thấy Quân Mặc Li ở bên cạnh, lại càng trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Xem ra có rất nhiều người đều không vui vì ta đi bên cạnh ngươi." Quân Mặc Li nhìn thấy phản ứng của người xung quanh, mỉm cười quay sang nhìn người ở bên cạnh. Dạ Vị Li cũng ôn nhu nhìn lại hắn.
“Ta cũng không ngờ Mạc Li lại nổi tiếng như vậy, chẳng qua như vậy cũng tốt, không phải sao? Sẽ chỉ có một mình ta biết được Mạc Li tốt như thế nào, người khác biết càng ít càng tốt, như vậy ta lại càng có thêm cơ hội chiếm được trái tim của Mạc Li." Dạ Vị Li cười khẽ, ánh mắt mang ý cười, lại ẩn chứa bên trong sự nghiêm túc.
“Vậy sao? Vị Li không sợ Mạc Li sẽ yêu người khác sao?" nhìn đôi mắt đầy tự tin của Dạ Vị Li, Quân Mặc Li cười khẽ nói.
“Sẽ không. Ngoài ta ra, Li nhất định sẽ không thích bất kỳ ai khác." Dạ Vị Li mỉm cười phủ định lời nói của Quân Mặc Li, giọng điệu mềm nhẹ, nhưng cũng rất kiên định.
Nghe Dạ Vị Li gọi mình là Li, Quân Mặc Li cảm thấy có chút hoảng hốt, nhưng một lát sau, hắn đã khôi phục lại bình tĩnh.
“Như vậy là Vị Li tính toán sẽ theo đuổi Mạc Li một lần nữa?" Quân Mặc Li né tránh bàn tay mới nắm tay hắn của Dạ Vị Li.
“Đúng, Dạ Vị Li từ bây giờ sẽ bắt đầu theo đuổi Mạc Li, cho dù chết cũng sẽ không từ bỏ." Dạ Vi Li túm lấy hai vai của Quân Mặc Li, xoay người hắn lại, để hai người có thể đối mặt với nhau.
Quân Mặc Li nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng ôn nhu cũng vô cùng chấp nhất của Dạ Vị Li, chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy chua sót, nhưng cũng có thêm cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, giống như vừa mới thoát được một loạt những xiềng xích nặng nề dưới đáy lòng.
“Đáng giá sao…?" Quân Mặc Li trầm thấp lên tiếng, thanh âm nhỏ nhẹ, không biết là hỏi Dạ Vị Li hay là hỏi chính bản thân mình.
“Đáng giá, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta cũng đã không còn cảm thấy có thứ gì đáng giá hơn ngươi nữa." Dạ Vị Li nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li, trong lòng lại cảm thấy rất đau sót, đau vì y nhận ra tất cả những gánh nặng gian nan mà Quân Mặc Li phải thừa nhận trong thời gian vừa qua.
“Vậy Vị Li cũng tin tưởng rằng Mạc Li sẽ cho ngươi cơ hội sao?" Quân Mặc Li hơi nhíu mày đẩy Dạ Vị Li ra, xoay người một mình đi về phía trước, cước bộ rất nhẹ nhàng.
Dạ Vị Li kinh ngạc.
“Dạ Vị Li, Mạc Li cho ngươi một cơ hội, là cơ hội duy nhất, cơ hội có thể làm cho Mạc Li thực sự yêu ngươi." Quân Mặc Li đứng ở cách đấy không xa, quay đầu lại, nở một nụ cười thật ấm áp…. là nụ cười xinh đẹp nhất trong một tháng qua, cho dù cách một lớp mặt nạ nửa mặt, vẫn có thể cảm nhận được sự xinh đẹp quyến rũ.
Dạ Vị Li đứng im tại chỗ, nhìn nụ cười ấm áp của Quân Mặc Li, sau đó cũng nở nụ cười, nụ cười thỏa mãn, hạnh phúc ấm áp giống như gió xuân, phất nhẹ vào lòng người.
“Được, Vị Li nhất định sẽ làm được…"
Quân Mặc Li chống một tay lên đầu, mắt cụp xuống, tựa ngủ phi ngủ, hô hấp chầm chậm đều đều, nếu người nào quay lại nhìn hắn, nhất định sẽ nghĩ đây chính là một bức tượng xinh đẹp không có sinh mệnh.
Lâm Nghi đứng trên bục giảng, đôi mắt nghiêm túc đảo quanh lớp học, nhìn thấy Quân Mặc Li cũng không có phản ứng gì, nhanh chóng chuyển sang góc khác của lớp, có vẻ như cũng đã quen với điều này.
Một tháng trước, khi nàng phạt Quân Mặc Li chép quyển lịch sử đại lục, sau đấy đúng hạn nhận được bản chép phạt, nàng tất nhiên đã không buông tha cho Quân Mặc Li một cách dễ dàng như vậy. Nhưng sau này, nàng đưa ra rất nhiều câu hỏi cho hắn, hắn đều có thể dễ dàng trả lời, thậm chí kiến thức của hắn còn vượt qua cả một giáo viên như nàng, còn hỏi vặn lại rất nhiều vấn đề mà chính nàng cũng không trả lời được. Sau một thời gian, Lâm Nghi cũng đã không muốn để ý đến Quân Mặc Li nữa, bằng không chính nàng tự chuốc lấy cực khổ vào người.
Quân Mặc Li khẽ vuốt ve cái trán đỏ lên của mình, than nhẹ trong lòng. Một tháng này, ngoài thời gian lên lớp, hắn liền ngây người ở thư viện, cơ hồ là một khắc cũng không ngừng hấp thu tri thức của đại lục này, một tháng thời gian, hắn cơ hồ sắp không chịu được. Nhưng mà, như vậy cũng tốt, vì ít nhất, hắn sẽ không có thời gian rảnh rỗi để nhớ đến Quân Dạ Hàn.
Đã gần một tháng, hai người không có liên hệ gì với nhau. Thực sự ăn ý, vì cả hai người đều không liên hệ với đối phương trong một thời gian dài như vậy.
Quân Mặc Li trầm mặc một lát, đang định tiếp tục gục xuống, thì Lâm Nghi trên bục giảng đột nhiên ngừng nói, hai tay đặt ở trên bục giáo viên, đôi mắt nghiêm túc lần đầu tiên mang theo chút hoà nhã.
“Một chút nữa, lớp chúng ta sẽ có thêm một học sinh mới, hy vọng mọi người sẽ chung sống tốt với nhau."
Vừa nghe thấy nàng nói như vậy, trong phòng học lập tức vang lên tiếng bàn tán.
“A a, nhìn thấy không? Đây là lần đầu tiên thấy cô Lâm hoà nhã như vậy, lại còn tự mình giới thiệu người mới cho chúng ta nữa. Người này nhất định là người nhà của nàng." Nữ sinh ngồi bàn trước nhỏ giọng nói với nam sinh bên cạnh.
“Nhất định không phải, là học sinh đặc cách cơ mà, từ khi học viện được thành lập đến nay chưa từng có học sinh đặc cách nhập học bao giờ, không ngờ lần này lại có ngoại lệ, cô Lâm không thể có mặt mũi lớn như vậy được, nói không chừng người này chính là quý trụ hoàng tộc." người ngồi cùng bàn liền quay sang phản đối, ngữ khí kích động.
“…"
Lâm Nghi đứng trên bục giảng, nhìn thấy học sinh bên dưới rầm rì, liền hừ mạnh một cái.
Nghe thấy tiếng hừ, mọi người liền lập tức ngồi im, nhưng ánh mắt lại không thể ngăn lại, tò mò nhìn về phía cửa chính.
Trong phòng học lập tức im lặng cực kỳ, người duy nhất hoàn toàn không hoà hợp với bầu không khí này có lẽ cũng chỉ có Quân Mặc Li ngồi ở cuối lớp.
Nửa nén hương thời gian, cửa phòng học bị người đẩy ra, ánh sáng vàng nhạt chiếu vào bên trong, hoà tan cảm giác lạnh lẽo.
Thứ mà mọi người nhìn thấy đầu tiên, chính là bàn tay thon dài với những ngón tay hoàn mỹ đặt trên cánh cửa, sau đấy chính là màu tím cao quý, trường bào nền màu tím dưới ánh sáng mặt trời toả ra ánh sáng nhàn nhạt, không hiểu vì sao trong nháy mắt, mọi người có chút sợ hãi không muốn nhìn khuôn mặt của người này. Có thể là sợ hãi sự thật sẽ làm mình thất vọng, hoặc cũng có thể sợ sẽ đánh mất linh hồn của bản thân.
“Thật xin lỗi, đã tới chậm." Một giọng nói nhẹ nhàng như gió vang lên, giống như ánh sáng ấm áp trong ngày đông lạnh giá, làm cho trái tim con người trở nên mềm nhũn.
Đôi mắt đen bóng như bóng đêm, lại chứa đựng sự ôn nhu có thể làm người ta chết chìm trong đó, chỉ liếc mắt một cái đã có tể làm cho người ta không thể tự kìm chế, đôi môi hoàn mỹ còn mang theo nụ cười như xuân phong, làm cho người ta gặp là không bao giờ có thể quên. Dáng người cao lớn, lại tao nhã đến mức khắc vào linh hồn, mái tóc dài màu đen như mực, dài đến tận chân, nhẹ nhàng tung bay ở sau người. Trường bào nền tím cùng với những hoạ tiết tinh mĩ phức tạp ở bên trên, mông lung cực kỳ, đẹp giống như ảo mộng. Người này đứng trước mặt mọi người, lại hoãn mỹ đến mức làm cho người ta có cảm giác cực kỳ không chân thật, giống như đang chìm đắm trong một giấc mơ.
“Tên của ta là, Dạ Vị Li…" Dạ Vị Li đi lên bục giảng, lướt nhìn những khuôn mặt đã trở nên ngây ngốc si mê ở bên dưới, nhẹ giọng giới thiệu tên của mình. Nụ cười trên khóe môi của y mềm mại ấm áp như dòng nước xuân, giọng nói mềm nhẹ khi nói lên tên của mình, còn mang theo chút nỉ non, giống như đang thì thầm vào tai của người yêu, càng làm cho người ta mê đắm.
“Tốt lắm, mọi người hoan nghênh bạn học mới." Lâm Nghi là người đầu tiền phản ứng đến, thấy bộ dáng trầm mê của học sinh bên dưới, liền lên tiếng đánh thức mọi người.
Những người ở bên dưới nghe được hàn ý trong giọng nói của Lâm Nghi, dần dần lấy lại tinh thần, không ít người mặt đã đỏ bừng.
Phòng học yên tĩnh một lát, sau đấy bùng nổ tiếng vỗ tay mãnh liệt, không có người hâm mộ người này, cũng không có người ghen tị. Có một số người, trời sinh ra đã là người luôn làm cho người ta ngưỡng mộ sùng bái, làm cho người ta không thể ghen tị. Mà Dạ Vị Li này chính là người như vậy. Vì y quá mức hoàn mỹ, cho nên người ta chỉ có thể kính ngưỡng, mà không thể sinh ra nổi bất cứ ý niệm nào khác ở trong đầu, không dám tiết độc y…
Dạ Vị Li tao nhã đi xuống khỏi bục giảng, đi về phía ghế ngồi bên dưới, y cứ đi qua chỗ nào, là y như rằng người ở đó mặt sẽ đỏ ửng, hô hấp dồn dập. Nếu y đi thẳng qua, ngươi đó sẽ cực kỳ thất vọng mà cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, trong mong nhìn theo bóng dáng của y. Thấy Dạ Vị Li vẫn chưa có ý định dừng lại, mọi người trong lòng có chút khó hiểu, chẳng lẽ người mới này lại có ý thích ngồi ở góc cuối lớp?
“Ta có thể ngồi ở chỗ này sao?" Dạ Vị Li nhìn thẳng vào thiếu niên áo lam vẫn chưa ngẩng đầu lên một lần nào này, đáy mắt hoàn toàn là ý cười.
“Nếu ta cự tuyệt, ngươi sẽ không ngồi xuống sao?" Quân Mặc Li ngửa người tựa vào lưng ghế, ánh mắt lóe lên chút trêu cợt.
“Sẽ không…" Dạ Vi Li cười ôn nhu, sau đấy ngồi xuống vị trí bên cạnh Quân Mặc Li.
“Lần đầu gặp mặt, ta là Dạ Vị Li, có thể có vinh hạnh biết tên của ngươi không?"
Quân Mặc Li thấy Dạ Vị Li ngồi xuống còn thực sự nghiêm túc giới thiệu tên của mình, liền nhíu mày, đôi mắt màu xanh lam chứa chút ý cười.
“Ngươi có thể gọi ta là Mạc Li, Vị Li, tên của ngươi thực sự là kỳ lạ."
“A a, cái tên Mạc Li cũng rất đặc biệt mà, là đừng chia lìa, đừng rời xa sao?" Dạ Vị Li mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt của Quân Mặc Li, trong tròng mắt đen chứa đầy tình cảm.
“Tên của ta có nghĩa là Dạ chưa từng rời đi, cũng chính là chỉ sự không chia lìa, không rời xa, rất giống với tên Mạc Li đấy. Xem ra chúng ta đúng là có duyên, quan hệ về sau của chúng ta nhất định sẽ rất tốt."
“Chỉ mong là thế…" Quân Mặc Li nhìn khuôn mặt hoàn mỹ lại ôn nhu của Dạ Vị Li, mọi cảm giác áp lực trong lòng nháy mắt trở nên thoải mái hơn rất nhiều, lời nói cũng mang theo chút phóng túng.
Thấy hai người tự nhiên nói chuyện phiếm như đang ở chỗ không người như vậy, nhưng người xung quanh kinh ngạc không thôi. Một người là người mà hầu như cả học viện này đều không chào đón, hơn nữa cho đến bây giờ cũng chưa từng để lộ mặt thật ra bao giờ, một người vừa mới xuất hiện đã chiếm được sự yêu thích của tất cả mọi người, hơn nữa khí chất còn vượt lên cả ba vị đại nhân quý trụ của học viện này, vậy mà hôm nay vừa mới xuất hiện, lại đã ngồi tụm lại với kẻ bị ghét nhất ở nơi đây…. Quả thực làm cho nhiều người khó có thể nhận được.
—
Quân Mặc Li cùng đi bộ với Dạ Vị Li trong học viện, thỉnh thoảng lại có người tò mò nhìn hai người, ngay khi nhìn thấy dung mạo của Dạ Vị Li liền ngây ngốc, hơn nữa còn nhìn thấy Quân Mặc Li ở bên cạnh, lại càng trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Xem ra có rất nhiều người đều không vui vì ta đi bên cạnh ngươi." Quân Mặc Li nhìn thấy phản ứng của người xung quanh, mỉm cười quay sang nhìn người ở bên cạnh. Dạ Vị Li cũng ôn nhu nhìn lại hắn.
“Ta cũng không ngờ Mạc Li lại nổi tiếng như vậy, chẳng qua như vậy cũng tốt, không phải sao? Sẽ chỉ có một mình ta biết được Mạc Li tốt như thế nào, người khác biết càng ít càng tốt, như vậy ta lại càng có thêm cơ hội chiếm được trái tim của Mạc Li." Dạ Vị Li cười khẽ, ánh mắt mang ý cười, lại ẩn chứa bên trong sự nghiêm túc.
“Vậy sao? Vị Li không sợ Mạc Li sẽ yêu người khác sao?" nhìn đôi mắt đầy tự tin của Dạ Vị Li, Quân Mặc Li cười khẽ nói.
“Sẽ không. Ngoài ta ra, Li nhất định sẽ không thích bất kỳ ai khác." Dạ Vị Li mỉm cười phủ định lời nói của Quân Mặc Li, giọng điệu mềm nhẹ, nhưng cũng rất kiên định.
Nghe Dạ Vị Li gọi mình là Li, Quân Mặc Li cảm thấy có chút hoảng hốt, nhưng một lát sau, hắn đã khôi phục lại bình tĩnh.
“Như vậy là Vị Li tính toán sẽ theo đuổi Mạc Li một lần nữa?" Quân Mặc Li né tránh bàn tay mới nắm tay hắn của Dạ Vị Li.
“Đúng, Dạ Vị Li từ bây giờ sẽ bắt đầu theo đuổi Mạc Li, cho dù chết cũng sẽ không từ bỏ." Dạ Vi Li túm lấy hai vai của Quân Mặc Li, xoay người hắn lại, để hai người có thể đối mặt với nhau.
Quân Mặc Li nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng ôn nhu cũng vô cùng chấp nhất của Dạ Vị Li, chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy chua sót, nhưng cũng có thêm cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, giống như vừa mới thoát được một loạt những xiềng xích nặng nề dưới đáy lòng.
“Đáng giá sao…?" Quân Mặc Li trầm thấp lên tiếng, thanh âm nhỏ nhẹ, không biết là hỏi Dạ Vị Li hay là hỏi chính bản thân mình.
“Đáng giá, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta cũng đã không còn cảm thấy có thứ gì đáng giá hơn ngươi nữa." Dạ Vị Li nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li, trong lòng lại cảm thấy rất đau sót, đau vì y nhận ra tất cả những gánh nặng gian nan mà Quân Mặc Li phải thừa nhận trong thời gian vừa qua.
“Vậy Vị Li cũng tin tưởng rằng Mạc Li sẽ cho ngươi cơ hội sao?" Quân Mặc Li hơi nhíu mày đẩy Dạ Vị Li ra, xoay người một mình đi về phía trước, cước bộ rất nhẹ nhàng.
Dạ Vị Li kinh ngạc.
“Dạ Vị Li, Mạc Li cho ngươi một cơ hội, là cơ hội duy nhất, cơ hội có thể làm cho Mạc Li thực sự yêu ngươi." Quân Mặc Li đứng ở cách đấy không xa, quay đầu lại, nở một nụ cười thật ấm áp…. là nụ cười xinh đẹp nhất trong một tháng qua, cho dù cách một lớp mặt nạ nửa mặt, vẫn có thể cảm nhận được sự xinh đẹp quyến rũ.
Dạ Vị Li đứng im tại chỗ, nhìn nụ cười ấm áp của Quân Mặc Li, sau đó cũng nở nụ cười, nụ cười thỏa mãn, hạnh phúc ấm áp giống như gió xuân, phất nhẹ vào lòng người.
“Được, Vị Li nhất định sẽ làm được…"
Tác giả :
Thu Thủy Mặc Liên