Mặt Nạ Hoàn Mỹ
Quyển 2 - Chương 53: Âm mưu sơ khởi

Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 2 - Chương 53: Âm mưu sơ khởi

Quân Mặc Li khẽ mở mắt một chút, cảm thấy mắt đau nhức sưng sưng khó chịu vô cùng, sau đấy hắn chống tay xuống giường, ngồi dậy. Kéo chăn ra, hắn mới phát hiện lúc này mình đang mặc áo ngủ màu trắng. Nhớ lại tối hôm qua lúc hắn hôn mê, trong phòng không có ai ngoài Quân Dạ Hàn. Tuy rằng lúc ấy, y xuất hiện qua lớp kính kia, nhưng mà ngoài y ra chắc là không còn ai khác có thể đến nơi này.

Cảm nhận được linh lực cực kỳ tràn đầy trong vơ thể, Quân Mặc Li nâng tay nhìn ngắm chiếc vòng tay đen bóng kia. Rõ ràng hôm qua, hào quang của nó ảm đạm cực kỳ, vậy mà lúc này lại toả sáng mạnh mẽ như ban đầu, ánh sáng rất mê hoặc.

Tuy không biết hôm qua đã có việc gì xảy ra với Quân Dạ Hàn, cũng không biết vì sao đã đến nơi đây rồi mà y vẫn không muốn gặp mặt hắn, nhưng ít ra hắn biết được y vẫn khoẻ mạnh vẫn an toàn, thế là được rồi.  Quân Dạ Hàn không muốn giải thích, chắc chắn là do có lý do riêng của y. Hơn nữa, y không nói, hôm nay chính hắn cũng sẽ tự mình đi điều tra ra.

Quay sang nhìn thấy Mặt trời đã lên cao ngoài cửa sổ, Quân Mặc Li biết bây giờ đã quá giờ vào lớp rồi, thế nên cũng không hề vội vã, rất bình thản rửa mặt chải đầu, sau đó thong thả đẩy cửa bước ra khỏi phòng.

Nhưng vừa bước đến đầu cầu thang, nhìn xuống dưới đại sảnh, hắn bắt gặp bên dưới xuất hiện mấy bức tượng băng trong suốt hình người.

Nhìn mấy người bị băng bao trùm với đủ các vẻ mặt khác nhau, Quân Mặc Li bật cười.

Nhẹ nhàng bước xuống dưới, hắn đi lướt qua những tượng băng này, ngón tay khẽ chạm vào một bức tượng băng ở gần nhất, bức tượng người kia liền đổ “rầm" xuống mặt đất một cái. Ý cười trên khuôn mặt Quân Mặc Li càng sâu, hắn nhìn liếc qua mấy bức tượng băng khác, sau đó mở toang cửa ra.

“Chờ đi, băng gặp ánh sáng Mặt trời sẽ tan chảy. Chỉ tiếc là, hôm nay các ngươi không kịp đến lớp học rồi."

Quân Mặc Li quay lại nói với nhưng bức tượng người kia, biết được mấy người này nhất định sẽ nghe được giọng nói của hắn, vì vậy mà trong giọng nói của hắn càng để lộ rõ sự mỉa mai cười nhạo.

Những người bị đóng băng kia nói không thể nói, động khong thể động, chỉ có thể tức giận phát điên trong lòng, nhìn thấy bộ dáng cười nhạo của Quân Mặc Li mà trong lòng hận không thể lao lên giết chết hắn.

Quân Mặc Li mỉm cười rời đi, cửa lớn vẫn được mở rộng, để ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng.



Bước ra khỏi phòng, Quân Mặc Li cảm nhận được ánh mặt trời chói chang chiếu vào trên người, ý cười trên khuôn mặt hắn thu lại, đôi mắt màu xanh lam vẫn như cũ hiện ý cười, nhưng lúc này không hề có chút gì ấm áp, mà lại mang đến cho người khác cảm giác đạm mạc, xa cách.

Trên đường đi đến thư viện, hắn vừa ngẩn ngơ nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, vừa nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra gần đầy, suy nghĩ trong đầu không ngừng biến đổi.

Những việc từ khi hắn bắt đầu xuất hiện ở đại lục này, nhập vào ngục băng, yêu Quân Dạ Hàn, Lâm Thánh Âm xuất hiện, Cận quý phi qua đời, dần dần nhớ lại tất cả mọi chuyện…. Quân Mặc Li từng chút từng chút nhớ lại, tất cả mọi chuyện nhìn qua như không có gì liên hệ với nhau, nhưng nếu nghĩ kỹ lại phát hiện ra, những chuyện kia đều có liền quan đến hắn, thậm chí có một số việc xảy ra quá đột ngột, giống như việc hắn vì sao lại đột nhiên yêu Quân Dạ Hàn, rõ ràng ngay từ đầu, Quân Dạ Hàn đã đối xử với hắn rất lạnh lùng rất lãnh đạm…

Cảm giác như hắn đã bỏ qua việc gì đó rất quan trọng.

Quân Mặc Li sửa sang lại những suy nghĩ đang không ngừng dũng mãnh tiến vào trong đầu, liếc mắt nhìn qua vòng tay màu đen trong tay, trong nháy mắt hắn như nghĩ ra thứ gì đó, nhưng lại giống như thứ gì cũng không bắt được.

“Mạc Li…"

Một thanh âm ôn nhuận đột nhiên vang lên phía sau Quân Mặc Li.

Suy nghĩ lung tung của Quân Mặc Li bị đánh gãy, hắn xoay người nhìn người đang đi về phía mình.

“Cốc học trưởng…" trong khi Quân Mặc Li còn cảm thấ ngạc nhiên vì sự xuất hiện của y, thì Cốc Nguyệt Lâu nhanh chóng đi đến trước mặt hắn.

“Hôm nay ta có chút việc bân nên mới không đến lớp. Không ngờ lại gặp Mạc Li ở đây. Không biết vì sao hôm nay Mạc Li cũng không đến lớp?" Cốc Nguyệt Lâu biết Quân Mặc Li đang ngạc nhiên vì sự xuất hiện của mình, vì vậy cũng tiện mồm giải thích.

“Mạc Li cũng thế," Quân Mặc Li đạm cười trả lời.

“Nếu đã như vậy, Nguyệt Lâu có thể cùng đến lớp với Mạc Li không?" thấy bộ dạng xa cách của Quân Mặc Li, y liền mở miệng đề nghị. Y muốn tiếp cận với Quân Mặc Li hơn nữa.

“Đương nhiên." Quân Mặc Li cũng không cự tuyệt, cùng Cốc Nguyệt Lâu đi hướng hoa uyển của trường học. Hai người nhất thời cũng trầm mặc, đi thẳng đến lương đình trong hoa uyển ngồi xuống.

“Mạc Li thích nơi này sao?" thấy Quân Mặc Li trầm tư như vậy, Cốc Nguyệt Lâu liền lên tiếng trước.

“Rất đẹp." Quân Mặc Li mỉm cười trả lời.

Xung quanh lương đình, các loài hoa thi nhau nở rộ, các loại màu sắc bươm bướm cũng nhẹ nhàng bay lượn giữa muôn vàn đoá hoa, gió nhẹ thoảng thoảng thổi qua, làm cho mùi hoa thơm phiêu tán trong không khí.

Cảnh rất đẹp.

Thế nhưng Quân Mặc Li lại không có mấy hứng thú cùng yêu thích đối với những loại thực vật tuy xinh đẹp nhưng lại quá yếu ớt, dễ phá huỷ này.

“Đây là nơi có cảnh sắc đẹp nhất trong trường, có rất nhiều cô gái yêu thích nơi này, thường đến đây chơi đùa." Cốc Nguyệt Lâu cười dịu dàng ấm áp nhìn Quân Mặc Li, khí chất cực kì nho nhã.

Quân Mặc Li đạm cười, cũng không lên tiếng. Chẳng lẽ Cốc Nguyệt Lâu này lại coi hắn trở thành những cô gái kia, cho nên mới đưa hắn đến nơi mà họ thích đến?

Cốc Nguyệt Lâu vừa nói xong mới phát giác ra mình nói không đúng, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ liếc nhìn Quân Mặc Li một cái, thấy hắn có vẻ không để ý lắm, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Nghe nói hôm qua, Mạc Li bị lão sư phạt chép sách lịch sử tổng quát của đại lục, không biết ngươi đã làm xong chưa?" Cốc Nguyệt Lâu lại lên tiếng đánh vỡ trầm mặc, quân tâm hỏi Quân Mặc Li.

“Ta chưa làm chút nào cả, Mạc Li cũng không nghĩ rằng bản thân có thể trong mấy ngày hoàn thành quyển sách sử dày cộp kia." Quân Mặc Li lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên.

“A a, quả thật là quá nhiều, Nguyệt Lâu hôm qua vừa nghe thấy việc này, liền giúp Mạc Li chép một ít." Cốc Nguyệt Lâu mỉm cười đưa tệp vở đày trong tay đến trước mặt của Quân Mặc Li.

“Cám ơn.." Quân Mặc Li cũng không chống đẩy, nhận chỗ vở ghi dày trong tay Cốc Nguyệt Lâu.

Tuy không biết vì sao y phải quan tâm mình giúp đỡ mình như vậy, nhưng nếu người ta đã tự nguyện giúp, hơn nữa đối với mình cũng không có hại, nhận sự giúp đỡ của Cốc Nguyệt Lâu cũng sẽ tránh khỏi việc y bị từ chối mà xấu hổ… phương pháp lưỡng toàn như vậy, vì sao lại không thực hiện.

Cốc Nguyệt Lâu thấy Quân Mặc Li tự nhiên nhận sự giúp đỡ của mình như vậy, quả nhiên ý cười trong mắt càng trở nên nồng đậm.

“Nghe nói tân hoàng của đế quốc Tác Phỉ Đặc sắp đăng cơ, thiên hạ đồng hoan, đại sự như vậy lại không thể đến chứng kiến trực tiếp, quả thật là tiếc nuối." Cốc Nguyệt Lâu mở miệng nói, vẻ mặt tiếc nuối.

“Quả thật là như vậy, chúng ta mỗi ngày đều phải đi học, không có chút thời gian thừa nào để đi xem cả." Quân Mặc Li không biết vì sao Cốc Nguyệt Lâu lại đề cập đến quốc sự như vậy, nhưng đây cũng là việc mà hắn quan tâm, cho nên liền mở miệng nói tiếp.

“A a, nghe nói lần này tân hoàng của Tác Phỉ Đặc đã đề xuất việc cưới hỏi với Đồ Lan đế quốc, việc này làm cho cả đại lục ồn ào náo nhiệt bàn tán a." Cốc Nguyệt Lâu đầy hứng thú nói, đôi mắt vui vẻ nhìn về phía Quân Mặc Li. Y biết Quân Mặc Li nhất định sẽ hứng thú với việc này, nên mới cố tình nhắc đến.

“Vậy sao? Mạc Li cũng không quan tâm lắm đến vấn đề này." Quân Mặc Li đạm cười trả lời, đây chính là lời nói thật, hắn vẫn đều không hề quan tâm đến vấn đề này, vì hắn biết Quân Dạ Hàn sẽ xử lý được.

“Sáng sớm hôm nay, Nguyệt Lâu đã nghe được tin tức Đồ Lan thánh quân hôm qua đã đến Tác Phỉ Đặc, còn cùng với tân hoàng của Tác Phỉ Đặc nói chuyện một đếm, có vẻ như đã đồng ý lời cầu hôn này." Cốc Nguyệt Lâu biết được thân phận thực sự của Quân Mặc Li, cho nên để lấy lòng của hắn, cảm thấy giờ phút này nên biết cái gì thì nói cái ấy.

“Đồng ý…" khoảnh khắc Quân Mặc Li có chút ngây người, không thể phục hồi tình thần, sắc mặt hơi biến đổi, tái nhợt, nhưng vì có chiếc mặt nạ che nửa mặt, nên Cốc Nguyệt Lâu cũng không nhận ra sự khác thường, y chỉ nghĩ có lẽ Quân Mặc Li mới nghe được tin tức này nên hơi kinh ngạc.

“Đúng vậy, cũng không biết Tác Phỉ Đặc đế quốc đã đưa ra ưu đãi gì, làm cho Đồ Lan thánh quân thay đổi chủ ý." Cốc Nguyệt Lâu vẫn mĩm cười nói tiếp.

Quân Mặc Li ngẩng đầu một cái liếc nhìn y, sau đấy xoay người chạy ra khỏi lương đình, khoảnh khắc đã biến mất.

Cốc Nguyệt Lâu kinh ngạc nhìn về hướng Quân Mặc Li biến mất. y biết Quân Mặc Li chắc chắn sẽ kinh ngạc khi nghe thấy tin này, nhưng lại không ngờ sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Lúc này, trong đầu Quân Mặc Li là trống rỗng, hắn không nghĩ cái gì cả, chỉ muốn nhanh chóng gặp được Quân Dạ Hàn.

Cước bộ vội vàng không biết nên đi về đâu…

Không phải hắn không tin Quân Dạ Hàn, nhưng mà không biết vì sao, vì sao y lại không chịu nói với hắn mọi chuyện..? Hắn tuy rằng là một người kiên cường, nhưng cũng không kiên cường đến mức cái gì cũng có thể cho qua, không kiên cường đến mức bị người khác giấu giấu diếm diếm động đến mà vẫn không có chút phản ứng nào…

Quân Dạ Hàn, hôm nay, Mặc Li nhất định phải biết được tất cả mọi chuyện…
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại