Mặt Nạ Hoàn Mỹ
Quyển 2 - Chương 47: Nhập học phong ba (1)
“Ngươi, ngươi, vậy hắn…" thanh âm của Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc ruy rẩy, lùi ra sau mấy bước, nàng nâng ngón tay run run chỉ vào Quân Dật Khanh.
“Nửa giờ sau, Lí Đức Khoa Tư sẽ có mặt ở nơi đây." Quân Dật Khanh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn bộ dáng hoảng sợ của Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc, thanh âm lạnh lùng vang lên.
“A……" Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc nghe lời Quân Dật Khanh nói, hét lên một tiếng, sau đó xoay người nhanh chóng chạy mất.
Quân Mặc Li thấy cảnh này, nghi hoặc quay sang nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quân Dật Khanh.
“Nàng là tam công chúa của đế quốc Tác Phỉ Đặc, Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc, là muội muội đồng bào của Phất Lai Tác Phỉ Đặc. (*) Còn Lí Đức Khoa Tư là vị hôn phu của nàng." Cảm nhận được ánh mắt tò mò của Quân Mặc Li, Quân Dật Khanh quay sang nói, khuôn mặt cũng hòa nhã hơn.
“Hóa ra là như vậy." Quân Mặc Li khẽ vuốt nhẹ chiếc mặt nạ trên mặt mình, trong mắt tràn đầy ý cười.
Là Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc sao, đúng là “một nhà nhân không tiến một nhà môn" (*)
Quân Mặc Li sóng vai cùng Quân Dật Khanh chen vào trong đám đông, hướng về phía bờ biển.
Gió biển thổi ập tới, mang theo hương vị của đại dương, Quân Mặc Li hít sâu một hơi, trái tim bỗng nhiên trở nên trầm tĩnh.
“Cửu ca, phía trước chính là nơi cho thuê và bán ngựa Long Giác. Để ta đi mua hai con, Cửu ca đợi ở đây nhé." Quân Dật Khanh chỉ một căn nhà nhỏ trước mặt, từ bên trong có tiếng kêu hí của động vật không ngừng truyền ra.
Thấy Quân Mặc Li gật đầu, Quân Dật Khanh quay người đi về hướng căn nhà kia, đẩy ra cánh của sập sệ mà đi vào.
Quân Mặc Li đứng im tại chỗ, bình tĩnh ngắm nhìn biển mênh mông trước mắt.
Vùng biển Kiềm Kình này có tiếng là một khu vực giàu có. Truyền thuyết nói rằng, ở vùng biển nơi này ẩn chứa của cải vô tận đến mức người thường không thể tưởng tượng ra nổi. Tiền vàng hấp dẫn ánh mắt của vô số người, nhưng lại không có mấy người dám chui xuống đáy biển sâu kia để tìm kiếm, vì trong truyền thuyết còn nói, bất cứ ai mà xuống biển sâu để tìm vàng cũng sẽ biến mất mãi mãi, không thể an toàn trở về. Cho nên, dù là một người có bản lĩnh cao cường đến đâu, cũng không dám coi thường tính mạng mà lặn xuống biển sâu. Không một ai biết rốt cuộc biển Kiềm Kình sâu bao nhiêu, rộng bao nhiêu, cho dù là những con thuyền buôn lớn cũng chỉ dám đi ven theo những lộ trình có sẵn gần bờ, vì nếu mà đi quá xa, sẽ rất dễ bị lạc vào vùng biển sâu Kiềm Kình, không bao giờ tìm thấy đường ra…
Ma Nhĩ học viện từ ngàn năm trước đã được xây dựng ở trên một hòn đảo nhỏ bên cạnh vùng biển nguy hiểm của biển Kình Hải, tuy không bị vây ở nơi biển sâu quá nguy hiểm, nhưng cũng là nơi mà người bình thường không có cách nào với tới.
Tất cả những học sinh nhập học ở nơi đây đều phải tự mình cưỡi ngựa Long Giác do học viện chuẩn bị ở bên cạnh bờ biển đi xuyên qua một vùng biển rộng lớn. Không cần biết ngươi có xuất thân quý tộc hoàng tộc, hay chỉ là một kẻ bình dân, chỉ cần ngươi có đủ bản lĩnh vượt qua biển rộng đến được đảo, thì có thể trở thành học sinh của học viện. Nói trắng ra, đây cũng chính là một cuộc khảo sát, một loại chế độ đào thải, không xem thân thế, chỉ xem thực lực.
Đại lục Di Á từ xưa đến nay, thứ được xem trọng nhất chính là thực lực, nếu ngươi không có thực lực, cho dù ngươi thuộc hoàng tộc cũng sẽ bị loại trừ, thậm chí trục xuất ra khỏi hoàng tộc.
Quân Mặc Li ngắm nhìn biển rộng sóng lớn trước mắt, ánh mắt đạm cười, biển rộng lớn nguy hiểm như vậy, người bình dân có khả năng vượt qua lại có được bao nhiêu. Nếu ngươi lớn lên trong một gia đình quý tộc, từ nhỏ đã được huấn luyện, thực lực tất nhiên sẽ không kém. Bởi vậy, đại bộ phận những người như vậy có thể vượt qua được biển này. Mà những người bình dân kia, cho dù có tiềm lực, mà từ nhỏ lại không có người hướng dẫn, làm sao lại có thể phát triển năng lực mạnh được như vậy. Cho nên, hầu như những người có thể vượt qua được biển này cũng chỉ có người thuộc vương tôn quý tộc, nhà giàu có.
Thực sự là một cuộc đào thải tàn khốc, những cũng rất công bằng.
Thân thế, bối cảnh ngay từ đầu đã quyết định khởi điểm nhân sinh của mỗi con người là khác nhau, vì thế nhân sinh vốn là không có công bằng. Còn thứ công bằng mà trời ban cho con người kia, chẳng qua chỉ là một cách mà con người tự lừa người dối mình.
“Cửu ca." Quân Dật Khanh dắt hai con ngựa Giác Long đi đến bên cạnh Quân Mặc Li, thấy hắn vẫn hai mắt xa xăm nhìn biển cười, không hề để ý đến mình, liền nhẹ nhàng mà gọi một tiếng.
“Đi thôi." Quân Mặc Li quay sang chọn một con ngựa Long Giác màu trắng như tuyết, bật người lên ngựa.
Quân Dật Khanh cũng đi theo trèo lên ngựa của mình, nhanh chóng giục ngựa đi theo Quân Mặc Li. Quân Mặc Li cưỡi ngựa rất thoải mái, quay lại nhìn về phía Quân Dật Khanh, cười nhẹ nói.
“Dật Khanh, nếu như không có việc gì, vậy hai chúng ta đua xem ai đến học viện trước nhé?"
Quân Mặc Li vừa nói xong, cũng không chờ Quân Dật Khanh đồng ý đã quất roi, giục Long Giác lao nhanh ra mặt biển.
Quân Dật Khanh nghe Quân Mặc Li nói xong, hơi kinh ngạc một chút, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được, nhìn Quân Mặc Li đã lao ra mặt biển, y cũng giục ngựa đuổi theo.
Ngựa Long Giác nhanh chóng đạp lên mặt biển chạy đi, làm cho nước biển bắn lên từng đợt, Quân Mặc Li cảm nhận gió biển ập đến, ý cười trên môi càng đậm, tóc dài màu xanh lam của hắn cuồng vũ trong gió, chiếc áo dài mau xanh lam tung bay. Nhìn từ xa lại, hắn giống như muốn nhập vào làm một với biển lớn.
Một cơn sóng thật lớn bỗng nhiên từ phía trước ập đến. Quân Mặc Li nâng tay, một tia sáng màu xanh lam hiện lên, đối chọi với cơn sóng lớn kia. Cột nước cao như bị một lưỡi dao vô hình chém, ở ngay giữa bị cắt ra một đoạn, vừa đủ để một người lao qua.
Trên mặt biển rộng lớn, cảnh tượng như vừa rồi cứ lặp đi lặp lại, những cơn sóng lớn không ngừng ập đến, ngăn cản đường đi của Quân Mặc Li. Hắn chỉ có thể không ngừng bắn ra những tia sáng xanh lam cắt sóng biển, cũng không thèm duy trì kết giới phòng ngự. Nước biển thấm ướt vạt áo của hắn. Lúc này, tuy khuôn mặt của Quân Mặc Li đã được che giấu bằng mặt nạ tinh mĩ, nhưng lại không che chắn đi được đôi mắt tràn đầy ý cười của hắn.
Quân Dật Khanh đuổi ở đằng sau, nhìn Quân Mặc Li nhanh chóng vọt về phía trước, khóe miệng cũng khe khẽ cong lên, mà biểu tình lạnh lẽo cũng giống như sự vật trải qua mùa đông giá rét, khoảnh khắc xuân ấm tràn về mà hoa nở tốt đẹp ấm áp.
Nhìn một Quân Mặc Li tự do tự tại, không hề có đề phòng, có xa cách, tự do tiêu sái đến mức giống như lúc nào cũng có thể bay mất như vậy, y cảm thấy có lẽ đây mới chân chính là Quân Mặc Li, một Quân Mặc Li chói mắt đến mức làm cho người ta không thể rời nổi ánh mắt, dù chỉ là một lát.
Xa xa phía trước đã có hình dáng mờ ảo của đảo dá xuất hiện, Quân Mặc Li vỗ nhẹ xuống thân ngựa Giác Long, người bay lên xuống ngựa, mũi chân của hắn điểm nhẹ lên mặt nước biển, sau đó thân thể hắn nhẹ nhàng mà bay về phía đảo. Hắn có thể cảm nhận được năng lượng của thủy tinh linh bao quanh thân thể, làm cho hắn trở nên nhẹ nhàng vô cùng, đạp không mà đi. Quân Dật Khanh cũng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, mũi chân đạp mạnh mặt nước, rất nhanh phi về hướng Quân Mặc Li. Nhưng cho dù y có cố gắng tăng tốc như thế nào, khoảng cách giữa y với Quân Mặc Li vẫn càng ngày càng xa. Quân Dật Khanh nhìn bóng dáng xa xăm kia, trong lòng dâng lên một chút sợ hãi, mê muội.
Quân Mặc Li quay đầu nhìn thoáng ra phía sau, nhìn Quân Dật Khanh cố sức đuổi theo mình, liền nở một nụ cười về phía y. Nụ cười kia ấm áp, lại mê ảo, làm rối loạn trái tim của Quân Dật Khanh.
“Dật Khanh, ngươi thua rồi." Quân Dật Khanh rất nhanh đã chạy đến gần hắn, Quân Mặc Li cười nhẹ nói với y.
Quân Dật Khanh nhìn hắn một cái, sau đó nghiêng người đi qua Quân Mặc Li. Thấy y im lặng, Quân Mặc Li cũng không nói gì thêm nữa. Quân Dật Khanh coi võ học là nhất, vậy mà lại thua hắn, có lẽ đang bị đả kích nói không nên lời a.
Quân Dật Khanh cùng Quân Mặc Li đi ở ven biển, nhìn thấy cách đó không xa có năm cột đá rất lớn thẳng đứng, tạo thành một trận pháp hình tròn, từ trung tâm trận pháp còn tỏa ra hào quang màu xanh lục nhè nhẹ.
“Đây là truyền tống trận, có thể đi trực tiếp từ nơi này vào cổng chính của học viện." vì Quân Mặc Li lần đầu tiên đến đây, nên Quân Dật Khanh chủ động mở miệng giới thiệu.
Quân Mặc Li mỉm cười gật đầu, sau đó đi theo Quân Dật Khanh bước vào bên trong trận pháp.
Một luồng hào quang màu xanh lục nhanh chóng bao phủ hai người, khoảnh khắc, hai người biến mất tại chỗ.
Khi Quân Mặc Li đứng vững trên mặt đất, ngầng đầu lên liền phát hiện ra trước mắt hắn là một cánh cổng rất lớn, phía trên có tấm bảng đề “Học Viện Ma Nhĩ". Mấy chữ to phát ra ánh sáng vàng tinh khiết, lại làm cho người ta có cảm giác cổ kính. Nhìn vào bên trong, có hai luồng suối phun ngay chính giữa sân, chảy xuống thành bảy con suối với bảy màu khác nhau, dưới ánh sáng mặt trời rất rực rỡ, bắt mắt.
“Cửu ca, trước tiên ta đưa ngươi đi đến đại sảnh của học viện để báo danh."
“Uhm." Quân Mặc Li đi theo Quân Dật Khanh đi vào trong cánh cửa lớn, đập vào mắt là những con đường nhỏ cùng những hàng cây xanh um tươi tốt, cùng với dãy nhà lớn thanh nhã. Sự đối lập sắc màu và cảnh vật giữa bên ngoài và bên trong cổng làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc. Thiết kế thanh lịch, đơn giản sạch sẽ, mang đến cảm giác bình yên, làm cho trái tim người ta trầm tĩnh lại. Quân Mặc Li đi theo Quân Dật Khanh vào quảng trường rộng lớn, đột nhiên, con đường nhỏ yên tĩnh xuất hiện rất nhiều người, giống như một đám người điên, lao ra từ bốn phương tám hướng đến. Quân Dật Khanh cùng Quân Mặc Li không kịp phòng bị, bị dòng người chia cắt.
“Chạy nhanh lên a, Tam cự ma vừa truyền ra yêu cầu lập tức điểm danh, không đến nhanh sẽ chết thảm a." một thanh niên kéo tay một cô gái yểu điệu, vừa chạy vừa vội vàng nói.
Quân Mặc Li bị những người xung quanh đẩy qua đẩy lại, bên tai là tiếng ồn ào Tam cự ma, Tam vương tử, Tam đại nhân… đủ loại cách gọi. Hắn nhìn những ánh mắt lo lắng, sùng bái của mọi người xung quanh, trong lòng cũng nổi lên hứng thú lớn.
Bước chân cũng không kìm được mà hòa theo dòng người đi về phía quảng trường lớn. Ở quảng trường, không khí lại trái ngược hoàn toàn, mọi người khi đến đây đều trở nên im lặng, thậm chí có người cả thở cũng không dám thở mạnh một chút, vô số người đều cẩn thận mà đứng, hoàn toàn đối lập với hình ảnh nhốn nháo ồn ào lúc nãy.
Chỉ một lát sau, cả quảng trường rộng lớn đã đầy người, trên đài cao, một luồng sáng hiện lên, sau đó ba nhân ảnh dần dần thành hình.
“Nửa giờ sau, Lí Đức Khoa Tư sẽ có mặt ở nơi đây." Quân Dật Khanh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn bộ dáng hoảng sợ của Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc, thanh âm lạnh lùng vang lên.
“A……" Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc nghe lời Quân Dật Khanh nói, hét lên một tiếng, sau đó xoay người nhanh chóng chạy mất.
Quân Mặc Li thấy cảnh này, nghi hoặc quay sang nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quân Dật Khanh.
“Nàng là tam công chúa của đế quốc Tác Phỉ Đặc, Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc, là muội muội đồng bào của Phất Lai Tác Phỉ Đặc. (*) Còn Lí Đức Khoa Tư là vị hôn phu của nàng." Cảm nhận được ánh mắt tò mò của Quân Mặc Li, Quân Dật Khanh quay sang nói, khuôn mặt cũng hòa nhã hơn.
“Hóa ra là như vậy." Quân Mặc Li khẽ vuốt nhẹ chiếc mặt nạ trên mặt mình, trong mắt tràn đầy ý cười.
Là Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc sao, đúng là “một nhà nhân không tiến một nhà môn" (*)
Quân Mặc Li sóng vai cùng Quân Dật Khanh chen vào trong đám đông, hướng về phía bờ biển.
Gió biển thổi ập tới, mang theo hương vị của đại dương, Quân Mặc Li hít sâu một hơi, trái tim bỗng nhiên trở nên trầm tĩnh.
“Cửu ca, phía trước chính là nơi cho thuê và bán ngựa Long Giác. Để ta đi mua hai con, Cửu ca đợi ở đây nhé." Quân Dật Khanh chỉ một căn nhà nhỏ trước mặt, từ bên trong có tiếng kêu hí của động vật không ngừng truyền ra.
Thấy Quân Mặc Li gật đầu, Quân Dật Khanh quay người đi về hướng căn nhà kia, đẩy ra cánh của sập sệ mà đi vào.
Quân Mặc Li đứng im tại chỗ, bình tĩnh ngắm nhìn biển mênh mông trước mắt.
Vùng biển Kiềm Kình này có tiếng là một khu vực giàu có. Truyền thuyết nói rằng, ở vùng biển nơi này ẩn chứa của cải vô tận đến mức người thường không thể tưởng tượng ra nổi. Tiền vàng hấp dẫn ánh mắt của vô số người, nhưng lại không có mấy người dám chui xuống đáy biển sâu kia để tìm kiếm, vì trong truyền thuyết còn nói, bất cứ ai mà xuống biển sâu để tìm vàng cũng sẽ biến mất mãi mãi, không thể an toàn trở về. Cho nên, dù là một người có bản lĩnh cao cường đến đâu, cũng không dám coi thường tính mạng mà lặn xuống biển sâu. Không một ai biết rốt cuộc biển Kiềm Kình sâu bao nhiêu, rộng bao nhiêu, cho dù là những con thuyền buôn lớn cũng chỉ dám đi ven theo những lộ trình có sẵn gần bờ, vì nếu mà đi quá xa, sẽ rất dễ bị lạc vào vùng biển sâu Kiềm Kình, không bao giờ tìm thấy đường ra…
Ma Nhĩ học viện từ ngàn năm trước đã được xây dựng ở trên một hòn đảo nhỏ bên cạnh vùng biển nguy hiểm của biển Kình Hải, tuy không bị vây ở nơi biển sâu quá nguy hiểm, nhưng cũng là nơi mà người bình thường không có cách nào với tới.
Tất cả những học sinh nhập học ở nơi đây đều phải tự mình cưỡi ngựa Long Giác do học viện chuẩn bị ở bên cạnh bờ biển đi xuyên qua một vùng biển rộng lớn. Không cần biết ngươi có xuất thân quý tộc hoàng tộc, hay chỉ là một kẻ bình dân, chỉ cần ngươi có đủ bản lĩnh vượt qua biển rộng đến được đảo, thì có thể trở thành học sinh của học viện. Nói trắng ra, đây cũng chính là một cuộc khảo sát, một loại chế độ đào thải, không xem thân thế, chỉ xem thực lực.
Đại lục Di Á từ xưa đến nay, thứ được xem trọng nhất chính là thực lực, nếu ngươi không có thực lực, cho dù ngươi thuộc hoàng tộc cũng sẽ bị loại trừ, thậm chí trục xuất ra khỏi hoàng tộc.
Quân Mặc Li ngắm nhìn biển rộng sóng lớn trước mắt, ánh mắt đạm cười, biển rộng lớn nguy hiểm như vậy, người bình dân có khả năng vượt qua lại có được bao nhiêu. Nếu ngươi lớn lên trong một gia đình quý tộc, từ nhỏ đã được huấn luyện, thực lực tất nhiên sẽ không kém. Bởi vậy, đại bộ phận những người như vậy có thể vượt qua được biển này. Mà những người bình dân kia, cho dù có tiềm lực, mà từ nhỏ lại không có người hướng dẫn, làm sao lại có thể phát triển năng lực mạnh được như vậy. Cho nên, hầu như những người có thể vượt qua được biển này cũng chỉ có người thuộc vương tôn quý tộc, nhà giàu có.
Thực sự là một cuộc đào thải tàn khốc, những cũng rất công bằng.
Thân thế, bối cảnh ngay từ đầu đã quyết định khởi điểm nhân sinh của mỗi con người là khác nhau, vì thế nhân sinh vốn là không có công bằng. Còn thứ công bằng mà trời ban cho con người kia, chẳng qua chỉ là một cách mà con người tự lừa người dối mình.
“Cửu ca." Quân Dật Khanh dắt hai con ngựa Giác Long đi đến bên cạnh Quân Mặc Li, thấy hắn vẫn hai mắt xa xăm nhìn biển cười, không hề để ý đến mình, liền nhẹ nhàng mà gọi một tiếng.
“Đi thôi." Quân Mặc Li quay sang chọn một con ngựa Long Giác màu trắng như tuyết, bật người lên ngựa.
Quân Dật Khanh cũng đi theo trèo lên ngựa của mình, nhanh chóng giục ngựa đi theo Quân Mặc Li. Quân Mặc Li cưỡi ngựa rất thoải mái, quay lại nhìn về phía Quân Dật Khanh, cười nhẹ nói.
“Dật Khanh, nếu như không có việc gì, vậy hai chúng ta đua xem ai đến học viện trước nhé?"
Quân Mặc Li vừa nói xong, cũng không chờ Quân Dật Khanh đồng ý đã quất roi, giục Long Giác lao nhanh ra mặt biển.
Quân Dật Khanh nghe Quân Mặc Li nói xong, hơi kinh ngạc một chút, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được, nhìn Quân Mặc Li đã lao ra mặt biển, y cũng giục ngựa đuổi theo.
Ngựa Long Giác nhanh chóng đạp lên mặt biển chạy đi, làm cho nước biển bắn lên từng đợt, Quân Mặc Li cảm nhận gió biển ập đến, ý cười trên môi càng đậm, tóc dài màu xanh lam của hắn cuồng vũ trong gió, chiếc áo dài mau xanh lam tung bay. Nhìn từ xa lại, hắn giống như muốn nhập vào làm một với biển lớn.
Một cơn sóng thật lớn bỗng nhiên từ phía trước ập đến. Quân Mặc Li nâng tay, một tia sáng màu xanh lam hiện lên, đối chọi với cơn sóng lớn kia. Cột nước cao như bị một lưỡi dao vô hình chém, ở ngay giữa bị cắt ra một đoạn, vừa đủ để một người lao qua.
Trên mặt biển rộng lớn, cảnh tượng như vừa rồi cứ lặp đi lặp lại, những cơn sóng lớn không ngừng ập đến, ngăn cản đường đi của Quân Mặc Li. Hắn chỉ có thể không ngừng bắn ra những tia sáng xanh lam cắt sóng biển, cũng không thèm duy trì kết giới phòng ngự. Nước biển thấm ướt vạt áo của hắn. Lúc này, tuy khuôn mặt của Quân Mặc Li đã được che giấu bằng mặt nạ tinh mĩ, nhưng lại không che chắn đi được đôi mắt tràn đầy ý cười của hắn.
Quân Dật Khanh đuổi ở đằng sau, nhìn Quân Mặc Li nhanh chóng vọt về phía trước, khóe miệng cũng khe khẽ cong lên, mà biểu tình lạnh lẽo cũng giống như sự vật trải qua mùa đông giá rét, khoảnh khắc xuân ấm tràn về mà hoa nở tốt đẹp ấm áp.
Nhìn một Quân Mặc Li tự do tự tại, không hề có đề phòng, có xa cách, tự do tiêu sái đến mức giống như lúc nào cũng có thể bay mất như vậy, y cảm thấy có lẽ đây mới chân chính là Quân Mặc Li, một Quân Mặc Li chói mắt đến mức làm cho người ta không thể rời nổi ánh mắt, dù chỉ là một lát.
Xa xa phía trước đã có hình dáng mờ ảo của đảo dá xuất hiện, Quân Mặc Li vỗ nhẹ xuống thân ngựa Giác Long, người bay lên xuống ngựa, mũi chân của hắn điểm nhẹ lên mặt nước biển, sau đó thân thể hắn nhẹ nhàng mà bay về phía đảo. Hắn có thể cảm nhận được năng lượng của thủy tinh linh bao quanh thân thể, làm cho hắn trở nên nhẹ nhàng vô cùng, đạp không mà đi. Quân Dật Khanh cũng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, mũi chân đạp mạnh mặt nước, rất nhanh phi về hướng Quân Mặc Li. Nhưng cho dù y có cố gắng tăng tốc như thế nào, khoảng cách giữa y với Quân Mặc Li vẫn càng ngày càng xa. Quân Dật Khanh nhìn bóng dáng xa xăm kia, trong lòng dâng lên một chút sợ hãi, mê muội.
Quân Mặc Li quay đầu nhìn thoáng ra phía sau, nhìn Quân Dật Khanh cố sức đuổi theo mình, liền nở một nụ cười về phía y. Nụ cười kia ấm áp, lại mê ảo, làm rối loạn trái tim của Quân Dật Khanh.
“Dật Khanh, ngươi thua rồi." Quân Dật Khanh rất nhanh đã chạy đến gần hắn, Quân Mặc Li cười nhẹ nói với y.
Quân Dật Khanh nhìn hắn một cái, sau đó nghiêng người đi qua Quân Mặc Li. Thấy y im lặng, Quân Mặc Li cũng không nói gì thêm nữa. Quân Dật Khanh coi võ học là nhất, vậy mà lại thua hắn, có lẽ đang bị đả kích nói không nên lời a.
Quân Dật Khanh cùng Quân Mặc Li đi ở ven biển, nhìn thấy cách đó không xa có năm cột đá rất lớn thẳng đứng, tạo thành một trận pháp hình tròn, từ trung tâm trận pháp còn tỏa ra hào quang màu xanh lục nhè nhẹ.
“Đây là truyền tống trận, có thể đi trực tiếp từ nơi này vào cổng chính của học viện." vì Quân Mặc Li lần đầu tiên đến đây, nên Quân Dật Khanh chủ động mở miệng giới thiệu.
Quân Mặc Li mỉm cười gật đầu, sau đó đi theo Quân Dật Khanh bước vào bên trong trận pháp.
Một luồng hào quang màu xanh lục nhanh chóng bao phủ hai người, khoảnh khắc, hai người biến mất tại chỗ.
Khi Quân Mặc Li đứng vững trên mặt đất, ngầng đầu lên liền phát hiện ra trước mắt hắn là một cánh cổng rất lớn, phía trên có tấm bảng đề “Học Viện Ma Nhĩ". Mấy chữ to phát ra ánh sáng vàng tinh khiết, lại làm cho người ta có cảm giác cổ kính. Nhìn vào bên trong, có hai luồng suối phun ngay chính giữa sân, chảy xuống thành bảy con suối với bảy màu khác nhau, dưới ánh sáng mặt trời rất rực rỡ, bắt mắt.
“Cửu ca, trước tiên ta đưa ngươi đi đến đại sảnh của học viện để báo danh."
“Uhm." Quân Mặc Li đi theo Quân Dật Khanh đi vào trong cánh cửa lớn, đập vào mắt là những con đường nhỏ cùng những hàng cây xanh um tươi tốt, cùng với dãy nhà lớn thanh nhã. Sự đối lập sắc màu và cảnh vật giữa bên ngoài và bên trong cổng làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc. Thiết kế thanh lịch, đơn giản sạch sẽ, mang đến cảm giác bình yên, làm cho trái tim người ta trầm tĩnh lại. Quân Mặc Li đi theo Quân Dật Khanh vào quảng trường rộng lớn, đột nhiên, con đường nhỏ yên tĩnh xuất hiện rất nhiều người, giống như một đám người điên, lao ra từ bốn phương tám hướng đến. Quân Dật Khanh cùng Quân Mặc Li không kịp phòng bị, bị dòng người chia cắt.
“Chạy nhanh lên a, Tam cự ma vừa truyền ra yêu cầu lập tức điểm danh, không đến nhanh sẽ chết thảm a." một thanh niên kéo tay một cô gái yểu điệu, vừa chạy vừa vội vàng nói.
Quân Mặc Li bị những người xung quanh đẩy qua đẩy lại, bên tai là tiếng ồn ào Tam cự ma, Tam vương tử, Tam đại nhân… đủ loại cách gọi. Hắn nhìn những ánh mắt lo lắng, sùng bái của mọi người xung quanh, trong lòng cũng nổi lên hứng thú lớn.
Bước chân cũng không kìm được mà hòa theo dòng người đi về phía quảng trường lớn. Ở quảng trường, không khí lại trái ngược hoàn toàn, mọi người khi đến đây đều trở nên im lặng, thậm chí có người cả thở cũng không dám thở mạnh một chút, vô số người đều cẩn thận mà đứng, hoàn toàn đối lập với hình ảnh nhốn nháo ồn ào lúc nãy.
Chỉ một lát sau, cả quảng trường rộng lớn đã đầy người, trên đài cao, một luồng sáng hiện lên, sau đó ba nhân ảnh dần dần thành hình.
Tác giả :
Thu Thủy Mặc Liên