Mật Mã
Chương 5
Edit: Tiểu Ngạn Gió đêm mùa hạ nhè nhẹ thổi qua, khiến mùi thịt nướng ngập tràn trong không khí, khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Ngồi ở dưới tán cây lấp lánh ánh đèn nhiều màu, Ô Hiểu Dạ nhìn gã ngồi đối diện vẻ mặt hài lòng đang uống bia sau khi cơm no, không khỏi mỉm cười.
Lúc ban đầu khi nhìn thấy gã kêu một bàn đầy đồ nướng hải sản cùng bia, cô đã hoài nghi nhiều đồ ăn như vậy phải ăn làm sao mới hết, ai biết gã thật đúng không có chút khách sáo nào đem toàn bộ bàn đồ ăn ăn sạch sẽ.
Gã ăn rất say sưa, lại ăn rất nhanh giống như quỷ đói, cũng rất hiệu quả đối phó với đống đồ ăn hải sản này, chờ gã ăn xong, trên bàn không còn chút gì, trừ một chút nước chấm ngay cả một miếng thịt cùng chút hành cũng không còn.
Gã thật sự ăn hết, cũng ăn rất ngon.
Nhìn gã thể hiện thoải mái tự nhiên như thế, không mất nhiều thời gian, cô cũng dần bình tĩnh lại.
Nhân viên phục vụ thu dọn bàn ăn, đưa tới một đĩa dưa hấu, cô đối với dưa hấu không có hứng thú, cho nên đẩy đến trước mặt gã.
“Bạn anh sao muốn mở quán bia?"
Cảnh Dã nhìn cô, cười cười, “Tên đó nói giấc mơ lớn nhất cả đời cậu ta, chính là có thể mở một nhà ăn bên bờ biển, mỗi ngày ăn ngon, uống rượu, nhìn mặt trời đỏ lửa chìm vào trong biển, buổi tối còn có thể nghe tiếng sóng biển, nhìn sao ngắm trăng."
“Hoàng hôn? Chìm vào trong biển?" Cô chớp mắt mấy cái, ngạc nhiên nói: “Nhưng nơi này là phía Đông biển mà."
“Tôi biết." Gã liếc mắt tỏ ý xem thường."
“Mặt trời mọc từ phía Đông." Cô nhắc nhở gã, “Ý là, ở chỗ này, chỉ thấy mặt trời mọc lên, mà không phải là lặn xuống.
“Tôi cũng biết." Vẻ mặt của gã bất đắc dĩ.
“Vậy……"
“Cậu ta ở trên mạng nhìn thấy ảnh chụp nơi này, nói là lần đầu tiên nhìn thấy đã cảm thấy con đường ven biển này chính là địa phương trong giấc mộng của cậu ta." Cảnh Dã nhìn cô cười khổ, “Đến khi tôi phát hiện ra, tên đầu trọc ngu ngốc kia đã mua qua mạng đống phòng ở bờ biển kia rồi."
“Nhìn qua mạng? Anh ta không có tới xem phòng sao?" Cô vẻ mặt ngạc nhiên.
“Không có." Gã nhún vai, “Trước đó chúng tôi có chút việc, tuy phòng kia cần phải sửa chữa tu sửa thật tốt một chút, nhưng địa điểm thật sự cũng không tệ lắm. Đầu trọc chết tiệt kia nói cho tôi biết nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, tình hình trị an tốt, là nơi về hưu dưỡng lão rất tốt, cậu ta thuyết phục tôi cùng cậu ta mở quán, cho nên tôi liền mang theo tiểu quỷ đến đây."
“Về hưu?" Cô chớp mắt mấy cái, mở miệng nói: “Anh nhìn không giống người đến tuổi về hưu."
Gã dừng lại một chút, mới mở miệng tự giễu, “Ừ chưa tới, nhưng tôi cũng muốn thay đổi hoàn cảnh công tác cũng không sai."
Gã mất tự nhiên tạm dừng khiến cho cô bỗng nhiên đối với nghề nghiệp trước đây của gã thấy tò mò, lại sợ gã hỏi lại mình, đành phải tự kiềm chế tính tò mò của bản thân.
Không ngờ, gã lại cho cô thấy ngoài ý muốn.
“Vậy còn em?" Gã uống một hớp bia, nhíu mày hỏi.
“Tôi gì cơ?" Cô cứng đờ, theo thói quen dựng lên sự đề phòng.
“Em nhìn cũng không giống người đến tuổi về hưu."
“À, cái kia à." Cô nhún vai, giả vờ bất cần nói: “Vài năm trước tôi đến Lasvegas trúng số cũng đủ để cho tôi ăn uống cả đời, từ đó về sau, tôi quyết định không làm gì cả trở thành một con sâu gạo vui vẻ."
Gã cười to thành tiếng, khiến người khác nhìn vào.
Cô cũng bật cười theo.
Thật vất vả gã mới ngừng cười, nghiêng người về phía cô, cố ý nhỏ giọng nói: “Cho nên giờ em là một tiểu phú bà?"
Cô cũng nghiêng về phía trước, giống gã nhỏ giọng nói: “Đúng vậy."
“Vậy em không ngại bao nuôi tôi chứ?" Gã nháy mắt với cô mấy cái.
“Tôi muốn thử dùng trước." Cô cười ngọt ngào.
Trời ơi, cô nàng này không chỉ thông minh, quyến rũ, còn có cả tính hài hước.
Không nghĩ tới cô sẽ trả lời như vậy, gã có chút kinh ngạc, sửng sốt một giây, khóe miệng cười thật rộng.
“Thử dùng? Không thành vấn đề."
Gã nhẹ nắm lấy cằm của cô, cười rồi ở trước mặt mọi người hôn cô.
***
May là ở giữa bọn họ còn có một chiếc bàn gỗ.
Gã là một người ở chung rất được, nụ hôn của gã so với cảm giác cô còn nhớ được còn tốt hơn nhiều. Vừa mới ở trong quán bia, nếu không phải là vì cô đang ngồi, nhất định chân cô sẽ mềm nhũn trượt xuống đất.
Lén nhìn tên đàn ông đang ngồi ở ghế lái xe, tim cô đập như nổi trống, trên mặt gã vẫn lộ nụ cười, hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt.
Ngoài cửa sổ xe, từng cây dừa dưới ánh trăng lay động trong gió, trên cảng biển có mấy chiếc thuyền, ca nô neo lại thật lớn.
Trừ tiếng tim mình đập, cô không thể nghe thấy tiếng động gì.
Đèn đỏ, gã dừng xe ở đầu đường.
“Nhớ rõ chuyện anh muốn tôi suy nghĩ sao?" Không hề báo trước, cô chợt nói ra những lời này, làm chính mình cũng thấy hoảng sợ.
“Cái gì?" Gã quay đầu lại.
Được rồi, Ô Hiểu Dạ, chuyện này không có đường lùi, nhanh tốc chiến tốc thắng đi.
Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn gã thở sâu, lấy dũng khí mở miệng nói thật nhanh, “Đáp án của tôi là được."
Cảnh Dã ngây người, mở mắt to nhìn cô, đại khái ngây người ba giây.
Nói thật, cô đồng ý cùng gã đi ra ngoài ăn cơm, gã đã cảm thấy may mắn vạn phần rồi, căn bản không nghĩ tới cô thật sự sẽ mở miệng nói câu kia, có trong chớp mắt như vậy, gã thật sự cảm thấy mình đang nghe lầm, cho đến khi gã phát hiện tuy mặt cô không chút thay đổi nhìn phía trước, nhưng trên mặt một mảnh đỏ ửng lên đến tai và xuống đến tận cổ trắng ngần.
Bíp bíp –
“Đèn xanh." Cô nói.
Gã đột nhiên hoàn hồn, một chân nhấn chân ga, trong đầu vẫn rất hỗn loạn.
Lao về phía cửa hàng tạp hóa nhỏ cũ nát, dọc theo bờ biển, hoàn toàn là dựa vào bản năng cuộc sống trước đây của gã mới không khiến cho gã chạy thẳng đến vách núi đen, rơi xuống cảng phía dưới đi.
Trên thực tế, phản ứng của gã như vậy khiến gã không thể tự hỏi tại sao có thể bình an trên đường về nhà, nếu không gã thật đúng hoài nghi sao giờ phút này trong đầu gã tràn ngập cảnh xuân sắc tươi đẹp.
“Anh không muốn nói gì sao?" Gã không có chút phản ứng khiến cô không nhịn được mở miệng.
Gã không nhìn cô, liếc mắt một cái cũng không có, mắt cứ nhìn thẳng về phía trước, gã sợ chính mình không nhịn được sẽ phanh xe, sau khi dừng ở ven đường, sẽ lao thẳng vào cô như hổ vồ dê.
“Tôi già rồi…" Gã nhấn chân ga đến cực hạn, một đường bão táp.
“Ở trên xe sẽ không thoải mái…" Gã ở trên đường cua một góc 90 độ, nói tiếp: “Nếu em có thể im lặng hai… một phút thôi, tôi nghĩ, hẳn là tôi có thể đưa chúng ta bình an trở về nhà."
Gã dứt lời khiến cô đỏ mặt, nhưng cũng nhẹ thở phào, ít nhất người này cũng không phải thay đổi chủ ý.
Giây tiếp theo, xe dừng lại, lốp xe vì phanh gấp mà phát ra tiếng động chói tai.
Hai tay của gã vẫn cầm tay lái, sau đó quay đầu, hai mắt sáng ngời nhìn cô: “Bây giờ nói cho tôi biết, vừa rồi là tôi nghe lầm sao?"
Bây giờ hối hận còn kịp, cô nhìn gã, biết đây là cơ hội cuối cùng, gã đưa cho cô cơ hội từ chối.
Rất kỳ lạ, gã đàn ông này có thể khắc chế bản thân mình, để cho cô có cơ hội đổi ý, sau trận bão táp kia (ý là lúc đi xe), cô còn tưởng gã sẽ khiêng cô thẳng lên lầu cơ đấy.
Bỗng nhiên, cô chợt nhận ra, gã thô lỗ vô phép này cũng hiểu được dịu dàng, một loại dịu dàng độc đáo.
Không tự chủ, cô vươn tay, chạm nhẹ lên khuôn mặt thô ráp của gã, khẽ nói.
“Anh không có lầm."
***
Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Sau khi gã nghe thấy cô nói câu kia, liền kéo thẳng cô lên lầu, vào phòng. Nhìn chiếc giường lớn cùng đêm tối ngoài cửa sổ sát đất, cô chỉ cảm thấy khẩn trương, không biết nên nói cái gì, hình ảnh của gã phản chiếu lên trên cửa sổ thủy tinh, đôi mắt màu đen sâu thẳm từ cửa sổ nhìn cô, trong đó có chứa dục vọng nồng nhiệt cùng cuồng dã.
Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực, sau đó gã vươn tay, nhẹ chạm vào eo cô, cô khẽ run lên.
“Đừng sợ, tôi sẽ không bổ nhào vào người em…" Gã tới gần cô, sau đó tay ôm trọn lấy eo cô, ở bên tai cô mỉm cười thì thầm, “Sẽ không…"
“Tôi không sợ…" Thân thể của gã giống như lò sưởi vây quanh cô, khiến cả người cô như nhũn ra, cô nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ trong cửa sổ thủy tinh, gã ngăm đen cao lớn như vậy, cô trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt, hình ảnh trên cửa sổ của hai người tạo nên sự đối lập mãnh liệt, giống như khác biệt giữa ngày và đêm.
“Phải không?" Gã nhíu mày, một bàn tay hướng lên phía trên nắm trọn lấy một bên ngực tròn của cô.
Cô hít một hơi, theo phản xạ định lui về phía sau, lại lui vào trong ngực gã.
Gã khẽ cười, tiếng cười chấn động lồng ngực truyền tới lưng cô.
Cô đỏ mặt, không hài lòng liếc gã một cái: “Tôi chỉ là khẩn trương."
“Tôi biết, tim của em thật sự đập rất nhanh." Gã khẽ liếm gáy cô, trong giọng nói mang theo ý cười.
“Này—" Cô có chút nổi cáu, trong lòng gã xoay người lại, lại nhìn thấy trên mặt gã là cuồng nhiệt cùng căng thẳng, ánh mắt chăm chú, miệng đã quên kháng nghị.
“Tôi cũng vậy." Gã dùng ngón cái mơn trớn mặt cô, môi của cô, dừng ở khóe miệng của cô.
“Cái gì?" Cô mờ mịt hỏi.
“Khẩn trương." Giọng nói của gã trở nên khàn khàn , cúi đầu cho cô một nụ hôn nóng cháy.
Giống như củi khô gặp lửa, môi lưỡi của gã đã mấy ngày nay đều nhen nhóm ngọn lửa tình dục, cô khẽ rên lên một tiếng, không thể bám vào gã, ở dưới ngón tay cô bắp thịt cứng như sắt thép của gã căng phồng lên, lồng ngực rắn chắc cọ sát đè lên cô.
Phản ứng nồng cháy nhanh chóng của cô nàng này, khiến gã bật ra một tiếng rên rỉ khàn khàn, tay gã đặt lên mông của cô, đem cô kéo áp sát vào cơ thể mình.
“Tiểu núi lửa của tôi……"
Cô bị gã hôn cho đầu óc choáng váng, toàn thân từ trên xuống dưới đều vì gã mà rung động, không biết lúc nào gã đã cởi bỏ cúc áo sơ mi của cô, bàn tay nóng như lửa thò vào dưới áo lót, vuốt ve bầu ngực của cô, dùng ngón cái chơi đùa nhũ hoa của cô, chết tiệt cảm giác kia thật tốt, khi gã cúi đầu dùng môi nóng bỏng hôn lấy chỗ đó, cảm giác kia chỉ có hơn chứ không kém, cô thở gấp, không khỏi nắm lấy tóc đen của gã.
“Cảnh Dã……"
Trời ơi, sao cô có thể mẫn cảm ngọt ngào đến thế, mỗi một lần gã gã chạm vào đều khiến cô phản ứng mãnh liệt, như thể cho tới bây giờ chưa có tên đàn ông nào chạm qua thân thể mềm mại ngọt ngào tuyết trắng (chỉ sự trong trắng, làn da trắng như tuyết).
Hình ảnh mơ hồ có thằng cha nào đó thân mật cùng cô hiện lên trong đầu, gợi lên một cỗ cảm giác chiếm hữu mãnh liệt cùng tức giận.
Đáng chết, tuy biết như thế thật vớ vẩn, gã vẫn không thích có người đã từng giống như gã hôn môi chạm vào cô như vậy.
Gã sẽ khiến cô quên đi những người khác!
Cảnh Dã đè nén dục vọng của chính mình, quyết tâm khiến cô cảm nhận sự vui thích, gã mang cô đặt nằm lên giường, hôn môi cô, tôn sùng cô, bàn tay trong lúc cô ý loạn tình mê, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô, cởi bỏ áo lót của cô, sau đó, chui vào trong quần lót của cô, chạm đến nơi mềm mại nữ tính kia.
Cô bỗng cầm tay gã, gã ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt cô có kinh hoảng (kinh ngạc + hoảng sợ) cùng khẩn trương,
“Tiểu núi lửa…" Gã dừng động tác lại, chỉ dịu dàng hôn môi của cô, “Đừng sợ…"
Gã nhẹ giọng dụ dỗ cô, ở trên người cô hạ xuống vô số nụ hôn, khiến cho cô một lần nữa quên đi tất cả.
Cô bình tĩnh lại, gã vươn tay thăm dò vào nơi ấm áp ẩm ướt của cô, cô khẽ kêu lên, gã đem tiếng kêu kia nuốt vào trong miệng, ngón tay kiên trì âu yếm trêu đùa nơi mềm mại của cô.
Trời ạ, như này…hơi thái quá…
Loại cảm giác này vừa xa lạ lại vô cùng thân mật, trong nhất thời Hiểu Dạ có chút mê loạn, nhưng không có cách nào ngăn cản từng đợt sóng trong cơ thể kia, cô không ngừng thở gấp, hai mắt phủ sương mù, không tự giác nghênh đón đầu ngón tay khiêu khích của gã.
Gã nhìn cô cong người lên, thở gấp, hai mắt khép hờ, môi hồng khẽ mở, hai gò má đỏ tươi, thân thể tuyết trắng mềm mại vì đòi hỏi mà run run.
Vẻ mặt gợi cảm tuyệt mỹ như thế của cô, gã nhìn rồi vạn phần mê muội, thiếu chút nữa không nhẫn được.
“Đừng….Đừng nhìn…" Ánh mắt gã nóng cháy khiến cô xấu hổ, gã chỉ nhìn thân thể, cô đã có phản ứng, so với cô đang lõa thể ở dưới thân gã càng làm cô cảm thấy trần trụi hơn, nhưng cũng không có cách nào khắc chế được phản ứng của chính mình, cô không khỏi muốn lấy tay che khuất tầm mắt của gã, gã lại đem hai tay của cô đặt trên giường.
“Tôi thích nhìn em." Gã hôn môi cô, hai mắt sáng trong nói: “Em rất đẹp."
Cô muốn phản bác, tay hắn lại dần dần tăng nhanh tốc độ khiến cô không thể tự hỏi, sau đó, một luồng nhiệt nóng từ dưới bụng lan ra khắp tứ chi toàn thân, cô gọi tên gã, từng đợt sóng cao trào dâng lên.
Gã vẫn đợi cô hơi thở đã bình thường một chút, đợi cho cô có thể mở mắt ra nhìn mình, mới bỏ đi áo Tshirt màu đen, cởi bỏ quần dài cùng quần lót, từ trong túi tiền lấy ra một cái bao cao su.
Cô không biết sẽ là như thế này, như thể hoàn toàn bị gã nắm giữ, cô không thích như vậy, nhưng lại chỉ có thể yếu đuối vô lực nằm trên giường.
Cảnh Dã nhìn cô gái trên giường, không khỏi nín thở, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rơi xuống người cô, mồ hôi ẩm ướt khiến làn da lấp lánh động lòng người, bầu ngực tuyết trắng tròn đầy mê người vì thở dốc mà lên xuống phập phồng, hai gò má đỏ bừng, vẻ mặt gợi cảm lại yếu ớt, gã cúi người xuống đè lại lên người cô, gương mặt thô lỗ vì dục vọng mà căng thẳng.
Cô rất nhỏ rất chặt, gã không muốn làm cô đau, nhưng nhìn cô đạt tới cao trào khiến cho gã đã tự kiềm chế đến cực hạn, gã tách hai chân thon dài của cô ra, dẫn đường cho chính vật nóng rực của mình vào nơi ấm áp của cô, đẩy mạnh một cái về phía trước, lại không thể ngờ ở phía trước gặp chướng ngại.
“Trời ạ — Em –" Gã cứng đờ, lại bởi vì dùng lực quá mạnh, đã sớm không thể lùi bước.
Cô đau có chút sợ hãi, nhưng vẫn nắm chặt đầu vai của gã, nhìn gã nói: “Đừng dừng lại."
“Vì sao?" Mồ hôi từ trán rơi xuống, toàn thân gã cứng lại như sợi dây được căng ra, không thể cử động.
Chết tiệt, ngay từ đầu phản ứng của cô vô cùng mãnh liệt, vốn gã cũng không nghĩ tới cô không có kinh nghiệm.
“Bởi vì tôi muốn." Cô khẽ nhíu mày, có chút buồn bã, “Rốt cuộc anh có muốn tiếp tục hay không?"
Gã ngẩn ngơ, chỉ ngây ngốc theo phản xạ nói: “Em sẽ đau."
“Theo tôi được biết, chỉ có lần đầu tiên sẽ đau." Cô nhìn gã nói: “Hơn nữa, giờ cũng đã không còn kịp nữa rồi, anh không ngại thử làm cho tôi quên đi đau đớn."
Trời, ngay cả ở trên giường cô nàng này cũng sai khiến người khác.
Cảnh Dã có chút há hốc mồm, sau đó bật cười, cho đến khi cô bỗng vặn vẹo mông của mình một chút, hại gã thiếu chút nữa không thở nổi, “Trời ơi, em đừng làm loạn."
“Chỉ muốn thử xem." Cô nói khẽ, nhìn gã, “Tôi cảm thấy như vậy sẽ không đau nữa."
Cô nói xong lại thử điều chỉnh thân thể mình.
Gã hít sâu, một tiếng rên rỉ khàn khàn, cuối cùng không nhịn được vùi thật sâu vào trong thân thể ngọt ngào của cô.
Quả nhiên đau đớn giảm bớt, thay vào đó là sự yêu cầu đòi hỏi, cô thở gấp, cong người phối hợp cùng gã.
“Tiểu núi lửa, em chính là chỉnh chết anh…" Gã thử muốn dịu dàng với cô một chút, muốn tốc độ chậm lại, nhưng cô lại tuyệt đối không phối hợp.
Hai chân thon dài của cô quần lấy gã, ở dưới thân gã cuồng dã chuyển động, cho đến khi gã mất đi khống chế, một lần lại một lần động tác kịch liệt, tiến vào sâu trong cơ thể cô, cho đến khi cô thét chói tai, cho đến khi thế giới ở trước mắt cô hóa thành những mảnh vụn nhỏ lấp lánh.
***
Bầu trời sao trong đêm đen lấp lánh, đối với cô trong phút chốc, cô còn tưởng mình sẽ chết mất…
Ô Hiểu Dạ nằm ở trên giường, từ từ mở mắt ra, nhìn ánh trăng ở phía xa xa mờ ảo không rõ đường kia là biển hay bầu trời, trái tim trong lồng ngực vừa rồi đập thật nhanh cuối cùng cũng từ từ chậm lại.
“Em thật sự là không thể tưởng tượng được."
Gã hôn lên vai trần của cô, giọng nói khàn khàn quanh quẩn bên tai cô, khiến ngực cô lại một trận khẽ run.
Gã vẫn nằm trên người cô, cô còn tường rằng gã đang ngủ, nhưng thật sự là không phải.
Cô nhìn hình ảnh hai người đang nằm trên giường phản chiếu lên cửa sổ thủy tinh, cô toàn thân trần trụi, gã cũng vậy.
Gã ngăm đen, cường tráng, rắn chắc như thế, bao trùm lấy cô, lấp đầy cô, trở thành một bộ phận của cô, loại cảm giác bị gã nắm giữ như thế này thật đáng sợ, cho đến khi gã thật sự tiến vào thân thể cô, loại cảm giác hoàn toàn không thể khống chế này dọa đến cô.
Giống như thân thể này không phải của cô……
“Anh không thích biểu tình của em." Gã cắn nhẹ vành tai của cô, nhìn theo cửa sổ thủy tinh trong đêm đen nhíu mày nhìn cô, “Em đang suy nghĩ gì vậy?"
“Đã khuya." Một trận tê dại từ vành tai bắt đầu lan tỏa, cô nhắm mắt lại, nhịn xuống mong muốn muốn chạm vào gã.
Gã cứng đờ, “Sau đó?"
“Anh cần phải trở về."
“Phân chó!" Cô nàng này thế nhưng cho gã bị loại?
Cảnh Dã không thể tin được nói ra một câu thô tục, lấy tay chống cơ thể mình dậy, tức giận chửi ầm lên: “Lần đầu tiên của phụ nữ đều đau, nếu em nói trước cho tôi biết, tôi sẽ không thô lỗ như vậy!"
Gã tự nhiên tức giận làm cô hoảng sợ, chỉ có thể kinh ngạc mở to mắt nhìn gã.
“Mẹ nó, em cứ làm bộ dáng như đều là do tôi sai, tôi chỉ biết không nên cùng xử nữ lên giường, tôi đã nói là em sẽ đau, tôi cũng không có ép buộc em! Nếu em chịu khó phối hợp một chút, đừng có xoay tới xoay lui tôi, tôi cũng sẽ không thô bạo như vậy, con mẹ nó em cũng sẽ không đau như vậy! Hơn nữa, tôi cũng nhắc nhở em, em lại còn tự mình di chuyển thật nhanh, đừng nói cho tôi từ đầu tới cuối em tuyệt đối không cảm thấy – này, con mẹ nó, cô kia, em cười cái gì?"
Gã tức giận nhìn cô nàng dưới thân, bởi vì mới vừa rồi mặt cô còn không chút thay đổi, thế nhưng sau khi gã mắng được một nửa, đột nhiên cười thành tiếng, lại càng cười lớn tiếng,
“Tôi…" Cô định nói, lại không ngừng được cười, chỉ có thể vừa cười vừa lắc đầu, cười đến chảy cả nước mắt.
“Mẹ nó, em bị trúng tà à?" Gã tức giận nhìn cô.
Hiểu Dạ vẫn là vừa cười vừa lắc đầu, bị cô cười như vậy, cơn tức của gã cũng không còn, gã đối với cô không có biện pháp, chỉ có thể nhìn chằm chằm cô nàng đang cười kia.
Cô cười thật lâu, thật vất vả mới có cách dừng cười, lau đi nước mắt ở khóe mắt, mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý…"
Gã mím môi híp mắt, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu, “Vậy là như thế nào?"
“Kỹ thuật của anh tốt lắm." Cô cười nói.
Gã cả người ngơ ngẩn.
“Đúng là có đau, nhưng vẫn tốt." Cô dùng tay vuốt ve mặt gã, “Anh nói đúng, cùng anh một chỗ cảm giác rất tuyệt. Xin lỗi vừa rồi là tôi nói sai, trước đây tôi chưa từng có kinh nghiệm cùng đàn ông quan hệ, cho nên không biết vẫn nên khen ngợi anh một chút trước."
Gã thẹn quá hóa giận mặt đỏ lên, “Tôi không cần—"
“Suỵt, tôi còn chưa nói xong." Cô dùng tay chặn môi gã, sau đó ôm lấy mặt gã, hôn gã một cái, mỉm cười trấn an lòng tự tôn bị tổn thương của gã, nói: “Tôi không có trách anh làm tôi đau, tôi biết lần đầu tiên sẽ đau, nói thẳng ra, tuy loại cảm giác không khống chế được có chút khiến người ta sợ hãi, trừ lúc đó, tôi còn rất thích."
Cô thích?
Gã trừng mắt nhìn, lại ngây dại.
Hiểu Dạ khẽ cười, phát hiện bản thân mình thật thích bộ dạng ngây ngốc này của gã.
“Sao em đuổi anh về?" Một lúc sau gã mới hồi phục tinh thần lại, nghi ngờ mở miệng hỏi.
“Tôi nói anh cần phải về, là vì Tiểu Lam." Cô mỉm cười, “Trễ như thế này, anh không nên để cô bé một mình ở nhà."
Gã nhìn cô, một lúc lâu mới nói lẩm bẩm: “Tiểu thư, chúng ta ở cùng một nhà trọ, em cảm thấy anh ngủ ở tầng năm và tầng bốn đối với con bé có gì khác biệt sao?"
“Có." Cô đẩy ngực gã, “Nếu anh còn là người giám hộ của cô bé thì còn có."
Gã á khẩu nhìn cô, cùng cô mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, qua một lúc lâu mới không cam lòng, không tình nguyện xoay người rời giường.
Cô mới thở phào, một giây sau bị gã ôm lấy ngang người.
“Anh làm gì thế?" Cô khẽ kêu lên, vịn lấy đầu vai gã.
“Anh sẽ trở về." Gã bá đạo ôm cô vào phòng tắm, “Nhưng trước anh giúp em tắm rửa một lần đã."
“Tôi không nghĩ tình huống hiện tại tôi cùng anh thích hợp tắm rửa." Vẻ mặt cô đỏ bừng nói.
“Vì sao?" Gã nhíu mày hỏi thẳng.
Cô xấu hổ nhìn gã, qua một lúc sau mới có thể mở miệng nói: “Sẽ đau."
Gã sửng sốt một chút, bỗng nhiên bật cười, tiếng cười khàn khàn của gã quanh quẩn ở trong phòng tắm, cô ngượng ngùng nhìn gã, đột nhiên biết cảm giác lúc trước của gã, nhưng vẫn không nhịn được đánh vào đầu vai gã mấy cái.
“Tiểu thư, yên tâm, anh biết em còn đau, anh chỉ là muốn tắm rửa." Gã ái muội nói cường điệu, “Giúp – em – tắm – sạch."
“Tôi không cần!" Cô vừa xấu hổ lại vừa hoảng sợ, cũng vì thân thể trần trụi bị gã ôm, không dám tùy tiện giãy dụa.
“Yên tâm, sẽ không đau." Gã vui vẻ cười không ngừng, “Anh sẽ thật dịu dàng."
“Anh đừng náo loạn—"
Gã buông cô, tay thử độ ấm của nước ở vòi nước, cô muốn rời đi, lại bị gã kéo vòi hoa sen xuống, gã dùng tay phải giữ hai tay của cô, đem cô vây ở trong lồng ngực cường tráng trần trụi cùng gạch sứ mát lạnh.
Dòng nước lạnh như băng từ đầu đổ xuống, cô không khỏi rùng mình một chút.
“Buông." Cô nhìn gã.
“Em ngoan một chút, không cần động đậy." Gã nhíu mày.
“Nước rất lạnh." Cô lạnh phát run, buông tha cho việc giãy dụa.
“Anh biết." Gã vừa lòng nhìn chằm chằm nhìn bộ ngực sữa ửng hồng của cô, không khỏi nhe răng cười, “Lập tức sẽ thành nóng."
Nói xong gã liền xoa xà phòng lên người cô, cô hít một hơi, muốn lùi lại mà không có chỗ để lùi, liền rơi xuống ngực cô (ở đây là nước và xà phòng nhé).
Được rồi, cái này không cần nói lạnh, chỉ kém chút cô sẽ thành hơi nước.
Mặc kệ cô kháng nghị như thế nào, gã vẫn kiên trì thay cô xoa xà phòng, động tác tuy gã cam đoan sẽ dịu dàng, chờ khi nước ấm lên, nếu gã còn vẫn cầm lấy cô, cô đã sớm nhũn xuống chân gã.
Gã không chỉ dịu dàng giúp cô gội sạch đầu, sau gã còn xả nước ấm, khiến cô vô lực phản kháng tắm nước ấm, từ đầu tới cuối, gã thật sự không làm cô đau, thậm chí cũng không khiêu khích cô.
Gã đàn ông này coi cô như công chúa mà hầu hạ, thay cô lau khô thân mình, lau khô tóc dài, đem cô đầu óc choáng váng một lần nữa ôm về giường, còn rót một chén sữa ấm cho cô uống.
Gã tận mắt thấy cô uống xong, mới cúi người xuống cho cô một nụ hôn.
“Ngủ ngon." Gã mỉm cười, dùng đầu lưỡi liếm đi chút sữa còn sót lại trên miệng cô, mới vừa lòng xoay người rời đi.
Cô chỉ ngây ngốc nhìn theo bóng dáng gã, cho đến khi gã biến mất ở cửa phòng, cho đến khi nghe thấy tiếng động ở cửa lớn, lại nghe thấy tiếng động của gã ở dưới lầu mơ hồ truyền đến, cô vẫn sững sờ như cũ.
Ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao.
Cây dừa trong bóng đêm lay động theo gió.
Sóng triều nơi xa từng đợt đừng đợt chạm nhẹ vào bờ biển.
Sau một lúc lâu, cô đỏ mặt thật nhanh dùng chăn trùm đầu, đem mặt vùi trong chăn, tim đập thật nhanh, trong đầu đều là tên dưới lầu kia, cái tên sắc lang kia, cái gã đàn ông kia…
Ngày hôm sau, cô mới phát hiện, đây lần đầu tiên sau khi gặp chuyện không may, cô có thể ngủ sâu như thế, thoải mái như thế, hơn nữa còn là mộng đẹp.
Ngồi ở dưới tán cây lấp lánh ánh đèn nhiều màu, Ô Hiểu Dạ nhìn gã ngồi đối diện vẻ mặt hài lòng đang uống bia sau khi cơm no, không khỏi mỉm cười.
Lúc ban đầu khi nhìn thấy gã kêu một bàn đầy đồ nướng hải sản cùng bia, cô đã hoài nghi nhiều đồ ăn như vậy phải ăn làm sao mới hết, ai biết gã thật đúng không có chút khách sáo nào đem toàn bộ bàn đồ ăn ăn sạch sẽ.
Gã ăn rất say sưa, lại ăn rất nhanh giống như quỷ đói, cũng rất hiệu quả đối phó với đống đồ ăn hải sản này, chờ gã ăn xong, trên bàn không còn chút gì, trừ một chút nước chấm ngay cả một miếng thịt cùng chút hành cũng không còn.
Gã thật sự ăn hết, cũng ăn rất ngon.
Nhìn gã thể hiện thoải mái tự nhiên như thế, không mất nhiều thời gian, cô cũng dần bình tĩnh lại.
Nhân viên phục vụ thu dọn bàn ăn, đưa tới một đĩa dưa hấu, cô đối với dưa hấu không có hứng thú, cho nên đẩy đến trước mặt gã.
“Bạn anh sao muốn mở quán bia?"
Cảnh Dã nhìn cô, cười cười, “Tên đó nói giấc mơ lớn nhất cả đời cậu ta, chính là có thể mở một nhà ăn bên bờ biển, mỗi ngày ăn ngon, uống rượu, nhìn mặt trời đỏ lửa chìm vào trong biển, buổi tối còn có thể nghe tiếng sóng biển, nhìn sao ngắm trăng."
“Hoàng hôn? Chìm vào trong biển?" Cô chớp mắt mấy cái, ngạc nhiên nói: “Nhưng nơi này là phía Đông biển mà."
“Tôi biết." Gã liếc mắt tỏ ý xem thường."
“Mặt trời mọc từ phía Đông." Cô nhắc nhở gã, “Ý là, ở chỗ này, chỉ thấy mặt trời mọc lên, mà không phải là lặn xuống.
“Tôi cũng biết." Vẻ mặt của gã bất đắc dĩ.
“Vậy……"
“Cậu ta ở trên mạng nhìn thấy ảnh chụp nơi này, nói là lần đầu tiên nhìn thấy đã cảm thấy con đường ven biển này chính là địa phương trong giấc mộng của cậu ta." Cảnh Dã nhìn cô cười khổ, “Đến khi tôi phát hiện ra, tên đầu trọc ngu ngốc kia đã mua qua mạng đống phòng ở bờ biển kia rồi."
“Nhìn qua mạng? Anh ta không có tới xem phòng sao?" Cô vẻ mặt ngạc nhiên.
“Không có." Gã nhún vai, “Trước đó chúng tôi có chút việc, tuy phòng kia cần phải sửa chữa tu sửa thật tốt một chút, nhưng địa điểm thật sự cũng không tệ lắm. Đầu trọc chết tiệt kia nói cho tôi biết nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, tình hình trị an tốt, là nơi về hưu dưỡng lão rất tốt, cậu ta thuyết phục tôi cùng cậu ta mở quán, cho nên tôi liền mang theo tiểu quỷ đến đây."
“Về hưu?" Cô chớp mắt mấy cái, mở miệng nói: “Anh nhìn không giống người đến tuổi về hưu."
Gã dừng lại một chút, mới mở miệng tự giễu, “Ừ chưa tới, nhưng tôi cũng muốn thay đổi hoàn cảnh công tác cũng không sai."
Gã mất tự nhiên tạm dừng khiến cho cô bỗng nhiên đối với nghề nghiệp trước đây của gã thấy tò mò, lại sợ gã hỏi lại mình, đành phải tự kiềm chế tính tò mò của bản thân.
Không ngờ, gã lại cho cô thấy ngoài ý muốn.
“Vậy còn em?" Gã uống một hớp bia, nhíu mày hỏi.
“Tôi gì cơ?" Cô cứng đờ, theo thói quen dựng lên sự đề phòng.
“Em nhìn cũng không giống người đến tuổi về hưu."
“À, cái kia à." Cô nhún vai, giả vờ bất cần nói: “Vài năm trước tôi đến Lasvegas trúng số cũng đủ để cho tôi ăn uống cả đời, từ đó về sau, tôi quyết định không làm gì cả trở thành một con sâu gạo vui vẻ."
Gã cười to thành tiếng, khiến người khác nhìn vào.
Cô cũng bật cười theo.
Thật vất vả gã mới ngừng cười, nghiêng người về phía cô, cố ý nhỏ giọng nói: “Cho nên giờ em là một tiểu phú bà?"
Cô cũng nghiêng về phía trước, giống gã nhỏ giọng nói: “Đúng vậy."
“Vậy em không ngại bao nuôi tôi chứ?" Gã nháy mắt với cô mấy cái.
“Tôi muốn thử dùng trước." Cô cười ngọt ngào.
Trời ơi, cô nàng này không chỉ thông minh, quyến rũ, còn có cả tính hài hước.
Không nghĩ tới cô sẽ trả lời như vậy, gã có chút kinh ngạc, sửng sốt một giây, khóe miệng cười thật rộng.
“Thử dùng? Không thành vấn đề."
Gã nhẹ nắm lấy cằm của cô, cười rồi ở trước mặt mọi người hôn cô.
***
May là ở giữa bọn họ còn có một chiếc bàn gỗ.
Gã là một người ở chung rất được, nụ hôn của gã so với cảm giác cô còn nhớ được còn tốt hơn nhiều. Vừa mới ở trong quán bia, nếu không phải là vì cô đang ngồi, nhất định chân cô sẽ mềm nhũn trượt xuống đất.
Lén nhìn tên đàn ông đang ngồi ở ghế lái xe, tim cô đập như nổi trống, trên mặt gã vẫn lộ nụ cười, hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt.
Ngoài cửa sổ xe, từng cây dừa dưới ánh trăng lay động trong gió, trên cảng biển có mấy chiếc thuyền, ca nô neo lại thật lớn.
Trừ tiếng tim mình đập, cô không thể nghe thấy tiếng động gì.
Đèn đỏ, gã dừng xe ở đầu đường.
“Nhớ rõ chuyện anh muốn tôi suy nghĩ sao?" Không hề báo trước, cô chợt nói ra những lời này, làm chính mình cũng thấy hoảng sợ.
“Cái gì?" Gã quay đầu lại.
Được rồi, Ô Hiểu Dạ, chuyện này không có đường lùi, nhanh tốc chiến tốc thắng đi.
Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn gã thở sâu, lấy dũng khí mở miệng nói thật nhanh, “Đáp án của tôi là được."
Cảnh Dã ngây người, mở mắt to nhìn cô, đại khái ngây người ba giây.
Nói thật, cô đồng ý cùng gã đi ra ngoài ăn cơm, gã đã cảm thấy may mắn vạn phần rồi, căn bản không nghĩ tới cô thật sự sẽ mở miệng nói câu kia, có trong chớp mắt như vậy, gã thật sự cảm thấy mình đang nghe lầm, cho đến khi gã phát hiện tuy mặt cô không chút thay đổi nhìn phía trước, nhưng trên mặt một mảnh đỏ ửng lên đến tai và xuống đến tận cổ trắng ngần.
Bíp bíp –
“Đèn xanh." Cô nói.
Gã đột nhiên hoàn hồn, một chân nhấn chân ga, trong đầu vẫn rất hỗn loạn.
Lao về phía cửa hàng tạp hóa nhỏ cũ nát, dọc theo bờ biển, hoàn toàn là dựa vào bản năng cuộc sống trước đây của gã mới không khiến cho gã chạy thẳng đến vách núi đen, rơi xuống cảng phía dưới đi.
Trên thực tế, phản ứng của gã như vậy khiến gã không thể tự hỏi tại sao có thể bình an trên đường về nhà, nếu không gã thật đúng hoài nghi sao giờ phút này trong đầu gã tràn ngập cảnh xuân sắc tươi đẹp.
“Anh không muốn nói gì sao?" Gã không có chút phản ứng khiến cô không nhịn được mở miệng.
Gã không nhìn cô, liếc mắt một cái cũng không có, mắt cứ nhìn thẳng về phía trước, gã sợ chính mình không nhịn được sẽ phanh xe, sau khi dừng ở ven đường, sẽ lao thẳng vào cô như hổ vồ dê.
“Tôi già rồi…" Gã nhấn chân ga đến cực hạn, một đường bão táp.
“Ở trên xe sẽ không thoải mái…" Gã ở trên đường cua một góc 90 độ, nói tiếp: “Nếu em có thể im lặng hai… một phút thôi, tôi nghĩ, hẳn là tôi có thể đưa chúng ta bình an trở về nhà."
Gã dứt lời khiến cô đỏ mặt, nhưng cũng nhẹ thở phào, ít nhất người này cũng không phải thay đổi chủ ý.
Giây tiếp theo, xe dừng lại, lốp xe vì phanh gấp mà phát ra tiếng động chói tai.
Hai tay của gã vẫn cầm tay lái, sau đó quay đầu, hai mắt sáng ngời nhìn cô: “Bây giờ nói cho tôi biết, vừa rồi là tôi nghe lầm sao?"
Bây giờ hối hận còn kịp, cô nhìn gã, biết đây là cơ hội cuối cùng, gã đưa cho cô cơ hội từ chối.
Rất kỳ lạ, gã đàn ông này có thể khắc chế bản thân mình, để cho cô có cơ hội đổi ý, sau trận bão táp kia (ý là lúc đi xe), cô còn tưởng gã sẽ khiêng cô thẳng lên lầu cơ đấy.
Bỗng nhiên, cô chợt nhận ra, gã thô lỗ vô phép này cũng hiểu được dịu dàng, một loại dịu dàng độc đáo.
Không tự chủ, cô vươn tay, chạm nhẹ lên khuôn mặt thô ráp của gã, khẽ nói.
“Anh không có lầm."
***
Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Sau khi gã nghe thấy cô nói câu kia, liền kéo thẳng cô lên lầu, vào phòng. Nhìn chiếc giường lớn cùng đêm tối ngoài cửa sổ sát đất, cô chỉ cảm thấy khẩn trương, không biết nên nói cái gì, hình ảnh của gã phản chiếu lên trên cửa sổ thủy tinh, đôi mắt màu đen sâu thẳm từ cửa sổ nhìn cô, trong đó có chứa dục vọng nồng nhiệt cùng cuồng dã.
Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực, sau đó gã vươn tay, nhẹ chạm vào eo cô, cô khẽ run lên.
“Đừng sợ, tôi sẽ không bổ nhào vào người em…" Gã tới gần cô, sau đó tay ôm trọn lấy eo cô, ở bên tai cô mỉm cười thì thầm, “Sẽ không…"
“Tôi không sợ…" Thân thể của gã giống như lò sưởi vây quanh cô, khiến cả người cô như nhũn ra, cô nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ trong cửa sổ thủy tinh, gã ngăm đen cao lớn như vậy, cô trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt, hình ảnh trên cửa sổ của hai người tạo nên sự đối lập mãnh liệt, giống như khác biệt giữa ngày và đêm.
“Phải không?" Gã nhíu mày, một bàn tay hướng lên phía trên nắm trọn lấy một bên ngực tròn của cô.
Cô hít một hơi, theo phản xạ định lui về phía sau, lại lui vào trong ngực gã.
Gã khẽ cười, tiếng cười chấn động lồng ngực truyền tới lưng cô.
Cô đỏ mặt, không hài lòng liếc gã một cái: “Tôi chỉ là khẩn trương."
“Tôi biết, tim của em thật sự đập rất nhanh." Gã khẽ liếm gáy cô, trong giọng nói mang theo ý cười.
“Này—" Cô có chút nổi cáu, trong lòng gã xoay người lại, lại nhìn thấy trên mặt gã là cuồng nhiệt cùng căng thẳng, ánh mắt chăm chú, miệng đã quên kháng nghị.
“Tôi cũng vậy." Gã dùng ngón cái mơn trớn mặt cô, môi của cô, dừng ở khóe miệng của cô.
“Cái gì?" Cô mờ mịt hỏi.
“Khẩn trương." Giọng nói của gã trở nên khàn khàn , cúi đầu cho cô một nụ hôn nóng cháy.
Giống như củi khô gặp lửa, môi lưỡi của gã đã mấy ngày nay đều nhen nhóm ngọn lửa tình dục, cô khẽ rên lên một tiếng, không thể bám vào gã, ở dưới ngón tay cô bắp thịt cứng như sắt thép của gã căng phồng lên, lồng ngực rắn chắc cọ sát đè lên cô.
Phản ứng nồng cháy nhanh chóng của cô nàng này, khiến gã bật ra một tiếng rên rỉ khàn khàn, tay gã đặt lên mông của cô, đem cô kéo áp sát vào cơ thể mình.
“Tiểu núi lửa của tôi……"
Cô bị gã hôn cho đầu óc choáng váng, toàn thân từ trên xuống dưới đều vì gã mà rung động, không biết lúc nào gã đã cởi bỏ cúc áo sơ mi của cô, bàn tay nóng như lửa thò vào dưới áo lót, vuốt ve bầu ngực của cô, dùng ngón cái chơi đùa nhũ hoa của cô, chết tiệt cảm giác kia thật tốt, khi gã cúi đầu dùng môi nóng bỏng hôn lấy chỗ đó, cảm giác kia chỉ có hơn chứ không kém, cô thở gấp, không khỏi nắm lấy tóc đen của gã.
“Cảnh Dã……"
Trời ơi, sao cô có thể mẫn cảm ngọt ngào đến thế, mỗi một lần gã gã chạm vào đều khiến cô phản ứng mãnh liệt, như thể cho tới bây giờ chưa có tên đàn ông nào chạm qua thân thể mềm mại ngọt ngào tuyết trắng (chỉ sự trong trắng, làn da trắng như tuyết).
Hình ảnh mơ hồ có thằng cha nào đó thân mật cùng cô hiện lên trong đầu, gợi lên một cỗ cảm giác chiếm hữu mãnh liệt cùng tức giận.
Đáng chết, tuy biết như thế thật vớ vẩn, gã vẫn không thích có người đã từng giống như gã hôn môi chạm vào cô như vậy.
Gã sẽ khiến cô quên đi những người khác!
Cảnh Dã đè nén dục vọng của chính mình, quyết tâm khiến cô cảm nhận sự vui thích, gã mang cô đặt nằm lên giường, hôn môi cô, tôn sùng cô, bàn tay trong lúc cô ý loạn tình mê, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô, cởi bỏ áo lót của cô, sau đó, chui vào trong quần lót của cô, chạm đến nơi mềm mại nữ tính kia.
Cô bỗng cầm tay gã, gã ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt cô có kinh hoảng (kinh ngạc + hoảng sợ) cùng khẩn trương,
“Tiểu núi lửa…" Gã dừng động tác lại, chỉ dịu dàng hôn môi của cô, “Đừng sợ…"
Gã nhẹ giọng dụ dỗ cô, ở trên người cô hạ xuống vô số nụ hôn, khiến cho cô một lần nữa quên đi tất cả.
Cô bình tĩnh lại, gã vươn tay thăm dò vào nơi ấm áp ẩm ướt của cô, cô khẽ kêu lên, gã đem tiếng kêu kia nuốt vào trong miệng, ngón tay kiên trì âu yếm trêu đùa nơi mềm mại của cô.
Trời ạ, như này…hơi thái quá…
Loại cảm giác này vừa xa lạ lại vô cùng thân mật, trong nhất thời Hiểu Dạ có chút mê loạn, nhưng không có cách nào ngăn cản từng đợt sóng trong cơ thể kia, cô không ngừng thở gấp, hai mắt phủ sương mù, không tự giác nghênh đón đầu ngón tay khiêu khích của gã.
Gã nhìn cô cong người lên, thở gấp, hai mắt khép hờ, môi hồng khẽ mở, hai gò má đỏ tươi, thân thể tuyết trắng mềm mại vì đòi hỏi mà run run.
Vẻ mặt gợi cảm tuyệt mỹ như thế của cô, gã nhìn rồi vạn phần mê muội, thiếu chút nữa không nhẫn được.
“Đừng….Đừng nhìn…" Ánh mắt gã nóng cháy khiến cô xấu hổ, gã chỉ nhìn thân thể, cô đã có phản ứng, so với cô đang lõa thể ở dưới thân gã càng làm cô cảm thấy trần trụi hơn, nhưng cũng không có cách nào khắc chế được phản ứng của chính mình, cô không khỏi muốn lấy tay che khuất tầm mắt của gã, gã lại đem hai tay của cô đặt trên giường.
“Tôi thích nhìn em." Gã hôn môi cô, hai mắt sáng trong nói: “Em rất đẹp."
Cô muốn phản bác, tay hắn lại dần dần tăng nhanh tốc độ khiến cô không thể tự hỏi, sau đó, một luồng nhiệt nóng từ dưới bụng lan ra khắp tứ chi toàn thân, cô gọi tên gã, từng đợt sóng cao trào dâng lên.
Gã vẫn đợi cô hơi thở đã bình thường một chút, đợi cho cô có thể mở mắt ra nhìn mình, mới bỏ đi áo Tshirt màu đen, cởi bỏ quần dài cùng quần lót, từ trong túi tiền lấy ra một cái bao cao su.
Cô không biết sẽ là như thế này, như thể hoàn toàn bị gã nắm giữ, cô không thích như vậy, nhưng lại chỉ có thể yếu đuối vô lực nằm trên giường.
Cảnh Dã nhìn cô gái trên giường, không khỏi nín thở, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rơi xuống người cô, mồ hôi ẩm ướt khiến làn da lấp lánh động lòng người, bầu ngực tuyết trắng tròn đầy mê người vì thở dốc mà lên xuống phập phồng, hai gò má đỏ bừng, vẻ mặt gợi cảm lại yếu ớt, gã cúi người xuống đè lại lên người cô, gương mặt thô lỗ vì dục vọng mà căng thẳng.
Cô rất nhỏ rất chặt, gã không muốn làm cô đau, nhưng nhìn cô đạt tới cao trào khiến cho gã đã tự kiềm chế đến cực hạn, gã tách hai chân thon dài của cô ra, dẫn đường cho chính vật nóng rực của mình vào nơi ấm áp của cô, đẩy mạnh một cái về phía trước, lại không thể ngờ ở phía trước gặp chướng ngại.
“Trời ạ — Em –" Gã cứng đờ, lại bởi vì dùng lực quá mạnh, đã sớm không thể lùi bước.
Cô đau có chút sợ hãi, nhưng vẫn nắm chặt đầu vai của gã, nhìn gã nói: “Đừng dừng lại."
“Vì sao?" Mồ hôi từ trán rơi xuống, toàn thân gã cứng lại như sợi dây được căng ra, không thể cử động.
Chết tiệt, ngay từ đầu phản ứng của cô vô cùng mãnh liệt, vốn gã cũng không nghĩ tới cô không có kinh nghiệm.
“Bởi vì tôi muốn." Cô khẽ nhíu mày, có chút buồn bã, “Rốt cuộc anh có muốn tiếp tục hay không?"
Gã ngẩn ngơ, chỉ ngây ngốc theo phản xạ nói: “Em sẽ đau."
“Theo tôi được biết, chỉ có lần đầu tiên sẽ đau." Cô nhìn gã nói: “Hơn nữa, giờ cũng đã không còn kịp nữa rồi, anh không ngại thử làm cho tôi quên đi đau đớn."
Trời, ngay cả ở trên giường cô nàng này cũng sai khiến người khác.
Cảnh Dã có chút há hốc mồm, sau đó bật cười, cho đến khi cô bỗng vặn vẹo mông của mình một chút, hại gã thiếu chút nữa không thở nổi, “Trời ơi, em đừng làm loạn."
“Chỉ muốn thử xem." Cô nói khẽ, nhìn gã, “Tôi cảm thấy như vậy sẽ không đau nữa."
Cô nói xong lại thử điều chỉnh thân thể mình.
Gã hít sâu, một tiếng rên rỉ khàn khàn, cuối cùng không nhịn được vùi thật sâu vào trong thân thể ngọt ngào của cô.
Quả nhiên đau đớn giảm bớt, thay vào đó là sự yêu cầu đòi hỏi, cô thở gấp, cong người phối hợp cùng gã.
“Tiểu núi lửa, em chính là chỉnh chết anh…" Gã thử muốn dịu dàng với cô một chút, muốn tốc độ chậm lại, nhưng cô lại tuyệt đối không phối hợp.
Hai chân thon dài của cô quần lấy gã, ở dưới thân gã cuồng dã chuyển động, cho đến khi gã mất đi khống chế, một lần lại một lần động tác kịch liệt, tiến vào sâu trong cơ thể cô, cho đến khi cô thét chói tai, cho đến khi thế giới ở trước mắt cô hóa thành những mảnh vụn nhỏ lấp lánh.
***
Bầu trời sao trong đêm đen lấp lánh, đối với cô trong phút chốc, cô còn tưởng mình sẽ chết mất…
Ô Hiểu Dạ nằm ở trên giường, từ từ mở mắt ra, nhìn ánh trăng ở phía xa xa mờ ảo không rõ đường kia là biển hay bầu trời, trái tim trong lồng ngực vừa rồi đập thật nhanh cuối cùng cũng từ từ chậm lại.
“Em thật sự là không thể tưởng tượng được."
Gã hôn lên vai trần của cô, giọng nói khàn khàn quanh quẩn bên tai cô, khiến ngực cô lại một trận khẽ run.
Gã vẫn nằm trên người cô, cô còn tường rằng gã đang ngủ, nhưng thật sự là không phải.
Cô nhìn hình ảnh hai người đang nằm trên giường phản chiếu lên cửa sổ thủy tinh, cô toàn thân trần trụi, gã cũng vậy.
Gã ngăm đen, cường tráng, rắn chắc như thế, bao trùm lấy cô, lấp đầy cô, trở thành một bộ phận của cô, loại cảm giác bị gã nắm giữ như thế này thật đáng sợ, cho đến khi gã thật sự tiến vào thân thể cô, loại cảm giác hoàn toàn không thể khống chế này dọa đến cô.
Giống như thân thể này không phải của cô……
“Anh không thích biểu tình của em." Gã cắn nhẹ vành tai của cô, nhìn theo cửa sổ thủy tinh trong đêm đen nhíu mày nhìn cô, “Em đang suy nghĩ gì vậy?"
“Đã khuya." Một trận tê dại từ vành tai bắt đầu lan tỏa, cô nhắm mắt lại, nhịn xuống mong muốn muốn chạm vào gã.
Gã cứng đờ, “Sau đó?"
“Anh cần phải trở về."
“Phân chó!" Cô nàng này thế nhưng cho gã bị loại?
Cảnh Dã không thể tin được nói ra một câu thô tục, lấy tay chống cơ thể mình dậy, tức giận chửi ầm lên: “Lần đầu tiên của phụ nữ đều đau, nếu em nói trước cho tôi biết, tôi sẽ không thô lỗ như vậy!"
Gã tự nhiên tức giận làm cô hoảng sợ, chỉ có thể kinh ngạc mở to mắt nhìn gã.
“Mẹ nó, em cứ làm bộ dáng như đều là do tôi sai, tôi chỉ biết không nên cùng xử nữ lên giường, tôi đã nói là em sẽ đau, tôi cũng không có ép buộc em! Nếu em chịu khó phối hợp một chút, đừng có xoay tới xoay lui tôi, tôi cũng sẽ không thô bạo như vậy, con mẹ nó em cũng sẽ không đau như vậy! Hơn nữa, tôi cũng nhắc nhở em, em lại còn tự mình di chuyển thật nhanh, đừng nói cho tôi từ đầu tới cuối em tuyệt đối không cảm thấy – này, con mẹ nó, cô kia, em cười cái gì?"
Gã tức giận nhìn cô nàng dưới thân, bởi vì mới vừa rồi mặt cô còn không chút thay đổi, thế nhưng sau khi gã mắng được một nửa, đột nhiên cười thành tiếng, lại càng cười lớn tiếng,
“Tôi…" Cô định nói, lại không ngừng được cười, chỉ có thể vừa cười vừa lắc đầu, cười đến chảy cả nước mắt.
“Mẹ nó, em bị trúng tà à?" Gã tức giận nhìn cô.
Hiểu Dạ vẫn là vừa cười vừa lắc đầu, bị cô cười như vậy, cơn tức của gã cũng không còn, gã đối với cô không có biện pháp, chỉ có thể nhìn chằm chằm cô nàng đang cười kia.
Cô cười thật lâu, thật vất vả mới có cách dừng cười, lau đi nước mắt ở khóe mắt, mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý…"
Gã mím môi híp mắt, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu, “Vậy là như thế nào?"
“Kỹ thuật của anh tốt lắm." Cô cười nói.
Gã cả người ngơ ngẩn.
“Đúng là có đau, nhưng vẫn tốt." Cô dùng tay vuốt ve mặt gã, “Anh nói đúng, cùng anh một chỗ cảm giác rất tuyệt. Xin lỗi vừa rồi là tôi nói sai, trước đây tôi chưa từng có kinh nghiệm cùng đàn ông quan hệ, cho nên không biết vẫn nên khen ngợi anh một chút trước."
Gã thẹn quá hóa giận mặt đỏ lên, “Tôi không cần—"
“Suỵt, tôi còn chưa nói xong." Cô dùng tay chặn môi gã, sau đó ôm lấy mặt gã, hôn gã một cái, mỉm cười trấn an lòng tự tôn bị tổn thương của gã, nói: “Tôi không có trách anh làm tôi đau, tôi biết lần đầu tiên sẽ đau, nói thẳng ra, tuy loại cảm giác không khống chế được có chút khiến người ta sợ hãi, trừ lúc đó, tôi còn rất thích."
Cô thích?
Gã trừng mắt nhìn, lại ngây dại.
Hiểu Dạ khẽ cười, phát hiện bản thân mình thật thích bộ dạng ngây ngốc này của gã.
“Sao em đuổi anh về?" Một lúc sau gã mới hồi phục tinh thần lại, nghi ngờ mở miệng hỏi.
“Tôi nói anh cần phải về, là vì Tiểu Lam." Cô mỉm cười, “Trễ như thế này, anh không nên để cô bé một mình ở nhà."
Gã nhìn cô, một lúc lâu mới nói lẩm bẩm: “Tiểu thư, chúng ta ở cùng một nhà trọ, em cảm thấy anh ngủ ở tầng năm và tầng bốn đối với con bé có gì khác biệt sao?"
“Có." Cô đẩy ngực gã, “Nếu anh còn là người giám hộ của cô bé thì còn có."
Gã á khẩu nhìn cô, cùng cô mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, qua một lúc lâu mới không cam lòng, không tình nguyện xoay người rời giường.
Cô mới thở phào, một giây sau bị gã ôm lấy ngang người.
“Anh làm gì thế?" Cô khẽ kêu lên, vịn lấy đầu vai gã.
“Anh sẽ trở về." Gã bá đạo ôm cô vào phòng tắm, “Nhưng trước anh giúp em tắm rửa một lần đã."
“Tôi không nghĩ tình huống hiện tại tôi cùng anh thích hợp tắm rửa." Vẻ mặt cô đỏ bừng nói.
“Vì sao?" Gã nhíu mày hỏi thẳng.
Cô xấu hổ nhìn gã, qua một lúc sau mới có thể mở miệng nói: “Sẽ đau."
Gã sửng sốt một chút, bỗng nhiên bật cười, tiếng cười khàn khàn của gã quanh quẩn ở trong phòng tắm, cô ngượng ngùng nhìn gã, đột nhiên biết cảm giác lúc trước của gã, nhưng vẫn không nhịn được đánh vào đầu vai gã mấy cái.
“Tiểu thư, yên tâm, anh biết em còn đau, anh chỉ là muốn tắm rửa." Gã ái muội nói cường điệu, “Giúp – em – tắm – sạch."
“Tôi không cần!" Cô vừa xấu hổ lại vừa hoảng sợ, cũng vì thân thể trần trụi bị gã ôm, không dám tùy tiện giãy dụa.
“Yên tâm, sẽ không đau." Gã vui vẻ cười không ngừng, “Anh sẽ thật dịu dàng."
“Anh đừng náo loạn—"
Gã buông cô, tay thử độ ấm của nước ở vòi nước, cô muốn rời đi, lại bị gã kéo vòi hoa sen xuống, gã dùng tay phải giữ hai tay của cô, đem cô vây ở trong lồng ngực cường tráng trần trụi cùng gạch sứ mát lạnh.
Dòng nước lạnh như băng từ đầu đổ xuống, cô không khỏi rùng mình một chút.
“Buông." Cô nhìn gã.
“Em ngoan một chút, không cần động đậy." Gã nhíu mày.
“Nước rất lạnh." Cô lạnh phát run, buông tha cho việc giãy dụa.
“Anh biết." Gã vừa lòng nhìn chằm chằm nhìn bộ ngực sữa ửng hồng của cô, không khỏi nhe răng cười, “Lập tức sẽ thành nóng."
Nói xong gã liền xoa xà phòng lên người cô, cô hít một hơi, muốn lùi lại mà không có chỗ để lùi, liền rơi xuống ngực cô (ở đây là nước và xà phòng nhé).
Được rồi, cái này không cần nói lạnh, chỉ kém chút cô sẽ thành hơi nước.
Mặc kệ cô kháng nghị như thế nào, gã vẫn kiên trì thay cô xoa xà phòng, động tác tuy gã cam đoan sẽ dịu dàng, chờ khi nước ấm lên, nếu gã còn vẫn cầm lấy cô, cô đã sớm nhũn xuống chân gã.
Gã không chỉ dịu dàng giúp cô gội sạch đầu, sau gã còn xả nước ấm, khiến cô vô lực phản kháng tắm nước ấm, từ đầu tới cuối, gã thật sự không làm cô đau, thậm chí cũng không khiêu khích cô.
Gã đàn ông này coi cô như công chúa mà hầu hạ, thay cô lau khô thân mình, lau khô tóc dài, đem cô đầu óc choáng váng một lần nữa ôm về giường, còn rót một chén sữa ấm cho cô uống.
Gã tận mắt thấy cô uống xong, mới cúi người xuống cho cô một nụ hôn.
“Ngủ ngon." Gã mỉm cười, dùng đầu lưỡi liếm đi chút sữa còn sót lại trên miệng cô, mới vừa lòng xoay người rời đi.
Cô chỉ ngây ngốc nhìn theo bóng dáng gã, cho đến khi gã biến mất ở cửa phòng, cho đến khi nghe thấy tiếng động ở cửa lớn, lại nghe thấy tiếng động của gã ở dưới lầu mơ hồ truyền đến, cô vẫn sững sờ như cũ.
Ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao.
Cây dừa trong bóng đêm lay động theo gió.
Sóng triều nơi xa từng đợt đừng đợt chạm nhẹ vào bờ biển.
Sau một lúc lâu, cô đỏ mặt thật nhanh dùng chăn trùm đầu, đem mặt vùi trong chăn, tim đập thật nhanh, trong đầu đều là tên dưới lầu kia, cái tên sắc lang kia, cái gã đàn ông kia…
Ngày hôm sau, cô mới phát hiện, đây lần đầu tiên sau khi gặp chuyện không may, cô có thể ngủ sâu như thế, thoải mái như thế, hơn nữa còn là mộng đẹp.
Tác giả :
Hắc Khiết Minh