Mật Mã
Chương 2
Edit: Tiểu Ngạn Trong phòng rộng lớn chỉ có một màu trắng, những con số trên màn hình liên tục ẩn hiện.
Cô bị trói nằm ngửa ở trên ghế, đầu cạo trọc, bị cắm lên trên sáu, bảy cái dây điện, cô muốn thét chói tai, muốn quay đầu nhắm mắt lại, dù như thế nào cũng không được như ý, thân thể của cô bị trói chặt, đầu cũng vậy, chỉ có thể mở mắt nhìn những con số đang xuất hiện nhanh chóng.
Đầu cô đau quá, đau đến mức đầu như muốn nứt ra rồi.
“Cô ta không thể chịu được nữa, vẫn tiếp tục sao?"
“Không, cứ tiếp tục, cô ta chịu được."
Đúng vậy, tôi không chịu nổi, tôi không chịu nổi nữa, buông ra! Thả tôi ra–
Cô rất muốn gào khóc thật to, nhưng tiếng không ra khỏi được miệng, bên trong căn phòng rộng lớn, những người vây quanh chỉ lạnh lùng, thi thoảng có những tiếng nói như thì thầm, một cảm giác đau nhức xuất hiện, cô đau đến chảy cả nước mắt, nháy mắt tiếp theo, màn hình trước mắt nổ tung, đôi mắt cô tràn ngập một làn ánh sáng trắng, tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên, theo đó từ vòi phun nước, nước được chảy ra, xối ướt thân cô, bốn phía là một mảnh ồn ào hỗn loạn, cô nhẹ nhàng thở ra, bởi vì những thứ xâm nhập kia mà sự đau đớn của bộ não cô đã ngừng lại.
Rầm rầm uỳnh!
Cô nhanh chóng mở mắt ra, trước mắt là một mảnh tối đen, không có ánh sáng, không có nước, thân thể của cô cũng ẩm ướt, nhưng đây là mồ hôi không phải nước.
Có tiếng nước, nhưng không phải là bên ngoài ban công, không phải ở trong phòng, mà là ở trên nóc nhà.
Cô giống như cũ vẫn cuộn tròn lại, nằm ở trên giường lớn ấm áp, chạm những sợi tóc đen rơi ở trên gối.
Tuy biết rõ đó chỉ là mơ, nhưng cô vẫn không nhịn được vươn tay chạm vào mái tóc đen dài của mình, xác định chúng là thật, vẫn còn ở đây.
Những sợi tóc mềm mại khiến cô nhẹ nhàng thở ra, cô nhắm mắt lại một lần nữa, tự ôm lấy chính mình, lại một lần nữa tự nói với bản thân tất cả đều đã qua, kia chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Rầm rầm rầm uỳnh!
Tiếng động thật lớn lại truyền đến, cô giật mình, bỗng tỉnh táo lại, bây giờ mới phát hiện đó là tiếng gõ cửa, cả người cô lập tức bật dậy, vẻ mặt cứng ngắc nhìn cửa phòng ngủ.
Không, không phải là từ cửa phòng ngủ truyền đến, là cửa bên ngoài phòng khách.
Trong giây lát, cô nghĩ là mình đã bị tìm thấy, sợ hãi muốn cầm lấy balô đã chuẩn bị tốt chuẩn bị chạy trốn, nhưng ngay sau đó, cô đã bình tĩnh lại.
Người ngoài cửa, sẽ không phải là bọn họ, nếu là những người đó, không có khả năng vẫn sẽ gõ cửa đến bây giờ, nhất định đã sớm tiến vào.
Trái tim vẫn còn đập mạnh, cô nói với bản thân đừng quá lo lắng, hãy bình tĩnh, cho đến khi hô hấp của cô không còn gấp gáp, cô mới xuống giường, nhưng cô vẫn không quên lấy súng được dấu ở dưới gối đầu, giắt ở trong lưng, mới đi về phía phòng khách.
Rầm rầm rầm rầm uỳnh!
Đi được một nửa đường, một trận tiếng đập cửa không kiên nhẫn lại vang lên, cô nhăn mặt lại, đột nhiên, đã biết người đó là ai.
Quả nhiên, cô đi đến cạnh cửa, từ mắt thần (lỗ nhỏ của cửa dùng để nhìn ra bên ngoài) đã thấy, bên ngoài chính là tên dã nhân vừa chuyển đến dưới lầu chưa đến được hai tuần lễ.
Từ sau ngày hôm đó, cô vẫn luôn ru rú ở trong nhà, cô cũng không lại gã, nhưng cho dù không thấy người, nhưng những tạp âm mỗi ngày gã tạo ra cũng rất khó khiến cho người ta xem nhẹ, cô thực sự cố gắng coi thường những tạp âm này, không muốn bước chân vào thế giới phiền toái của một lớn một nhỏ kia, nhưng vào đêm khuya — cô nhìn đồng hồ ở trên tường phòng khách – hai giờ đêm tới tận cửa tìm? Người này thật sự là quá đáng!
Mắt thấy gã lại muốn đập cửa, trước khi gã ra tay cô đã mở hé cửa, tay gã giơ lên, vẻ mặt gã khó chịu trừng cô qua thanh sắt chắn ở cửa, nhưng lần này gã đã không cởi trần, gã nhớ rõ phải mặc đồ, mặc một chiếc áo T-shirt cổ tròn màu trắng, đôi chân to cũng đã đi dép lê màu lam.
“Anh có biết bây giờ mấy giờ không?" Mặt cô không chút thay đổi, ngẩng đầu trừng gã.
“Hai giờ năm phút." Gã vẻ mặt tự nhiên trả lời cô.
Mắt thấy gã không có bộ dáng nửa điểm thấy có lỗi, cô đột nhiên thấy buồn cười vì bản thân muốn tên dã nhân này hiểu được lễ phép. Thôi quên di, cô không chấp.
“Có chuyện gì?"
Vẻ mặt gã không dám tin nhìn cô, giống như cô đang hỏi một vấn đề rất kỳ quái.
Đôi mi thanh tú của cô nhíu lại, không hiểu phản ứng đó của gã, cũng không buốn biết. Bây giờ đã là hai giờ đêm, cô mệt chết đi được, cả đêm cũng không ngủ ngon, nếu có thể thoát khỏi cơn ác mộng kia, cô hy vọng có thể ngủ lại được, may mắn là bình thường cứ qua ba giờ là cô đều có thể ngủ ngon.
“Vị tiên sinh này, có lẽ ngài không chú ý tới, nhưng bây giờ đã là nửa đêm, nếu thật sự có việc, phiền ngài ngày mai lại đến." Lười cùng người lúc nửa đêm nói chuyện, cô lạnh lùng nói xong định đóng cửa lại.
“Bể nước bị rò." Thấy cô thật sự sẽ đóng cửa, gã vội vàng mở miệng, cho đến khi xác định cô nàng này thật sự không biết cái gì, tuy gã không hiểu được ở trên tầng cao nhất, tiếng nước chảy lớn như tiếng thác như vậy, vì sao cô nàng này lại không chú ý tới, nhưng thật sự thì cô nàng không biết.
Gã nhíu đôi mày rậm, một tay cầm theo thùng dụng cụ, một tay chỉ lên phía trên, “Chú ý nghe."
Hiểu Dạ ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện trên lầu thật sự có tiếng nước lớn, tuy lúc rời giường cô có chút hoảng loạn, nhưng cô cũng không phải là không chú ý tới tiếng động kia, chỉ là cô vẫn tưởng ở bên ngoài giờ đang mưa to, nhưng giờ cẩn thận lắng nghe, mới phát hiện tiếng nước kia không chỉ lớn bình thường, không như mưa to tầm tã, mà giống như có người đem thác nước chuyển đến lầu trên nhà cô.
“Tôi tưởng là trời mưa." Cô đau đầu thì thào mở miệng, thật sự không có sức lực lúc nửa đêm xử lý loại chuyện này.
“Không phải, là bể nước bị rò. Máy bơm nước dưới lầu vẫn bơm nước đi lên, tôi đã xuống xem qua, nó không bị hỏng, vậy là bể nước ở trên lầu có vấn đề, nếu còn rò nước như vậy, tiền nước này sẽ rất lớn, tôi cần lên xem bể nước."
Lúc này cô mới hiểu được tại sao nửa đêm người này lại chạy lên đập cửa nhà cô.
Vì đây là nhà trọ do chủ xây rồi mình đến thuê ở, cho nên bình thường cầu thang chung cao nhất là dẫn đến nhà cô, cũng là đi thông tới tầng cao nhất, muốn tới tầng cao nhất, nhất định phải đi qua nhà cô mới có thể đi lên được.
“Anh sẽ sửa sao?" Tuy mở miệng hỏi như thế, nhưng cô vẫn vươn tay mở cửa ngoài cho gã tiến vào.
“Cứ thử xem, dù sao trễ như thế này cũng không có thợ sửa đến đây, cho dù sửa không tốt, cũng có thể khiến nước ngừng rò rỉ." Gã cầm thùng dụng cụ trong tay bước nhanh vào trong phòng, đi được hai bước rồi đột nhiên dừng lại, sau đó ngoài ý muốn của cô, gã bỏ dép lê ở ngoài cửa, cẩn thận xếp gọn ở cạnh cửa, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.
Cô vốn không có hy vọng xa vời tên dã nhân không chút lễ phép này hiểu được vào nhà phải cởi giày, cũng lười nhắc nhở gã, dù sao cô cũng không có thừa dép cho gã đi, vốn tính sau khi gã rời đi, cô sẽ lau lại là được.
Cô không tự chủ được đứng ở trước cửa, đánh giá đôi dép lê cực lớn kia của gã, cho đến khi nghe được tiếng động gã đã lên lầu, tinh thần mới hồi phục lại, vội vàng theo sau gã, giúp gã mở đèn.
Khi lên đến tầng cao nhất, cô thật sự là bị nước chảy giống như thác nước ở phía ngoài kia dọa cho, nhưng bên ngoài không có đèn, tuy trên cao có trăng sáng, nhưng cô nghi ngờ gã ở dưới ánh trăng thấy được cái gì, cô đang muốn nói thôi đi, muốn gã chờ ngày mai tìm thợ đến, ai ngờ, trên sân thượng cũng không thấy bõng người của gã, cô nhìn quanh bốn phía, mới nhìn thấy gã chân tay nhanh nhẹn dọc theo cái thang bằng innox, nhanh chóng leo lên phái trên bể nước.
Nơi này là ven biển, gió trên nóc nhà rất lớn, thấy gã leo cao như vậy, ở trên bể nước kia lại trơn, cái nắp che bị mở hé ra một khoảng nhỏ, cô ngẩng đầu lên nhìn có chút kinh hồn bạt vía.
“Này, thôi đi, tối như vậy, anh cũng không nhìn thấy cái gì, chờ sáng mai lại làm đi."
Cô vừa nói xong, liền thấy gã từ trong thùng lấy ra một chiếc đèn pin ngậm ở miệng, sau đó ngồi xổm ở bên cạnh nắm bể xoay người đưa tay vào trong.
Gió biển thổi tóc đen của gã bay toán loạn, áo T-shirt màu trắng ở trên lưng gã bị thổi phồng lên, ở trong đêm đen vẫn có thể nhìn thấy được.
Sợ gã phân tâm, cô không dám nói tiếp, chỉ có thể hai tay ôm ngực ở đứng ở sân thượng ngẩng đầu nhìn theo gã, vừa lo lắng nếu gã rơi vào trong bể nước, cô vẫn là trước cứu gã hay là quay trở về phòng gọi điện thoại báo cảnh sát.
Gió vẫn đang thổi, những ngọn đèn trên từng chiếc ca nô neo đậu trong bến cảng lốm đốm như bầu trời đầy sao, ở chỗ xa xa khác đèn đuốc của khu công nghiệp sáng ngời như ban ngày, bể nước lớn cùng giá bằng sắt vững chắc giống như quái thú thật lớn trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, bình thường khi rảnh cô cũng sẽ ngồi ở trên ghế lạnh trên sân thượng nhìn ngắm những ánh đèn đuốc này, nhưng bây giờ cô sẽ chỉ có thể hết sức chăm chú nhìn tên ngu ngốc ở trên bể nước, hi vọng gã sẽ không rơi vào trong bể.
Gã ngậm lấy đèn pin cầm tay, vươn người vào trong bể nước, một lúc lâu sau, mới đứng thẳng dậy, tay cầm lấy đèn pin.
“Thế nào?" Cô mở miệng vội hỏi.
“Có linh kiện bị hỏng rồi." Gã dọn dẹp công cụ, đậy nắp bể nước lại, mới đi xuống.
Thấy gã nhanh chóng đi xuống dưới, nhanh nhẹn giống như khỉ đã từ nhỏ sống trên cây, Hiểu Dạ trừng mắt nhìn, “Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?"
“Tạm thời tôi đã xử lý tốt, nó vẫn có thể chịu được đến buổi sáng, linh kiện kia vẫn phải thay, chờ buổi sáng tôi sẽ đi cửa hàng điện nước mua linh kiện."
Cô nghe vậy mới phát hiện lượng nước chảy ra đã bắt đầu có vẻ giảm xuống, sau đó không lâu sau liền ngừng lại.
Người này thật sự là có tay nghề.
“Ban ngày cô có ở nhà không?"
Giọng nói của gã ngay gần sát bên người cô, cô kinh ngạc nâng mắt nhìn gã, cảnh giác lui mấy bước, thân hình của tên này thật lớn vẫn khiến cô có chút kiêng kị.
“Tôi phải đến thay linh kiện." Thấy cô nàng này bộ dạng luôn trừng mắt cảnh giác gã có chút không kiên nhẫn, mày rậm nhăn lại. “Cô phải ở nhà tôi mới có thể đi lên."
“Tôi có ở nhà." Cô nói.
“Vậy được, ngày mai tôi mua linh kiện sẽ quay lại, lúc nào với cô thì có vẻ tiện?" Gã cầm theo thùng dụng cụ đi vào trong tròng đi xuống phía dưới.
Cô đi theo phía sau gã, “Buổi chiều đi."
“Vậy ngày mai buổi chiều tôi lại đến." Nói xong gã lại đi dép lê một lần nữa, mang theo thùng dụng cụ rời đi.
Cô đóng hai cánh cửa lại, cũng không còn muốn suy nghĩ cái gì nữa, chỉ là khi trở lại giường cất súng lục vào vị trí cũ dưới gối, sau đó nhắm mắt lại muốn ngủ, lúc này cô ngủ thẳng đến tận sáng, không chút mộng mị quấy rầy.
Buổi chiều hôm đó, gã lại dùng phương thức thô lỗ như trước gõ cửa nhà cô.
Cô vừa liếc mắt vừa kéo mở cửa ra, mắt lạnh lùng trừng gã nói: “Thấy cái nút bên ngoài trên tường kia không?"
Gã quay đầu nhìn.
“Cái nút kia có công dụng." Cô cố ý giống như đối với đứa bé lên ba tuổi, gằn từng tiếng giải thích, “Tên là chuông cửa, anh chỉ cần ấn nó, nó sẽ phát ra tiếng nhạc dễ nghe, nhắc người ở trong nhà bên ngoài có khách."
“Tôi biết." Gã tự nhiên nhìn cô trả lời, sau đó tự đi vòng qua cô, cởi bỏ dép lê đi lên phía trên, giống như đây chính là nhà của gã.
“Vậy tại sao anh không nhấn nó?" Cô căm tức vội vàng đuổi theo.
“Làm sao tôi biết là nó không bị hỏng? Gõ cửa trực tiếp có vẻ nhanh hơn." Gã nói.
Cô trừng mắt nhìn gã, quả thật không thể tin được trên thế giới này lại có người như gã.
Đối với gã không có cách, cô chỉ có thể tức giận đi theo phía sau gã lên lầu.
Đến sân thượng, gã cũng giống như lần trước nhanh chóng leo lên bể nước, không mất bao lâu đã thay xong linh kiện bị hỏng.
“Linh kiện bao nhiêu tiền?" Cô hỏi gã khi đi xuống phía dưới..
“Năm trăm." (Đơn vị tự hiểu là tệ nha)
Từ trong ví da cô lấy ra hai trăm năm mươi tệ đưa cho gã."Này, cầm lấy."
“Không cần, chỉ là mấy trăm tệ mà thôi." Gã khoát tay dừng ở trước cửa đi lại dép lê của mình, đi đến cạnh cửa vừa quay đầu lại, lại thấy cô nàng vẫn đứng cách gã rất xa, ít nhất cũng là hai mét, lần trước cũng giống như vậy.
Gã liếc mắt nhìn cô, một sự tức giận tự nhiên dâng lên, gã biết cô gái này cũng không phải là nhát gan, nếu cô nàng là loại phụ nữ nhát gan, lúc trước sẽ không giúp đỡ đồ tiểu quỷ hay cắn người kia, nhưng trừ lúc đã giúp bỏ tiểu quỷ kia, cô đối mặt với gã vẫn luôn là ở trạng thái xa cách, gã luôn luôn không quan tâm đến cái nhìn của người đối với mình, cũng không hiểu vì sao, chỉ là gã không thích cô luôn dùng phương thức đề phòng này đối với gã.
“Cô không cần phải sợ tôi." Không suy nghĩ nhiều, những lời này không hiểu sao lại cứ như vậy nói ra.
Cô hơi sững sờ, theo phản xạ mở miệng, “Tôi không sợ anh."
Không sợ mới là lạ, gã như có thể nhìn thấy gai góc toàn thân của cô cũng đã dựng hết lên.
“Yên tâm, tôi đối với phụ nữ quá gầy cũng không có hứng thú." Gã nhướn mi, cố ý đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, rồi nở nụ cười lộ ra răng nanh trắng bóng nói: “Tôi thích sờ những thứ có thịt một chút."
“Nhìn ra được." Cô mỉm cười tiến lên, sau đó đột nhiên dùng sức lấy tay đẩy, đẩy cả người gã ra ngoài cửa, sau đó kèm theo một tiếg đóng cửa “cạch".
Gã trở tay không kịp, thiếu chút nữa té gã, mới đứng vững, chỉ thấy cô cười như không cười ở sau cửa nói: “Tôi nghĩ như thế nào cũng hiểu được chỉ có heo mẹ mới chịu ủy khuất chính mình mà dễ dàng khoan dung đối với anh."
Heo mẹ? Ủy khuất? Khoan dung?
Gã trừng mắt, muốn mở miệng, cô nàng kia ngay gần gã, lại một tiếng đóng cửa “rầm" ở phía bên trong.
Trừng mắt nhìn cánh cửa kia, gã rơi vào chán nản, thiếu chút nữa lại nhấc tay gõ cửa, cuối cùng một tia sáng chợt lóe lên, chính là dựa vào trên cửa lộ ra nụ cười: “Thật xin lỗi, mỹ nữ, tôi không biết cô đối với tôi có ý tứ, nói lại, nếu cô lại ăn nhiều một chút, bản thân có thể tăng lên mấy kilogam, tôi sẽ có chút suy nghĩ."
Cái gì vậy? Khi nào thì cô đối gã có ý tứ? Tên này đen cũng có thể nói thành trắng!
Ô Hiểu Dạ tức giận đến mức muốn lấy thứ gì đó ném gã, ai biết bên ngoài đã không còn một bóng người, tên vô lại kia đã sớm cười lớn chạy xuống dưới lầu.
“Đáng ghét!" Cô buồn bực mắng một tiếng, cáu giận đập lên cửa một cái.
Cái đồ dã man chết tiệt kia, đồ dã nhân, tên khốn kiếp!
Cô có ý tứ đối với hắn? Hừ! Trừ khi trời sập!
Rầm rầm rầm rầm!
Cô xoay người dùng gối che lỗ tai lại.
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Cô bực mình lại dùng cả chân mông phủ qua đầu.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm uỳnh!
Cô tức giận ngồi dậy, trừng mắt nhìn cửa.
Đáng chết, tên kia không hiểu cái gì gọi là bỏ qua sao?
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm –
Được rồi! Thật sự là gã không hiểu hai chữ “bỏ qua" này rồi!
Cô nổi trận lôi đình nhảy xuống giường, tức giận đến mức quên lây súng phòng thân, thậm chí quên cả đi giày, chân trần chạy thẳng tới cửa lớn, mở cửa ra rồi chửi ầm lên, “Con mẹ nó, rốt cuộc anh có chuyện gì?"
Dã nhân đứng ở bên ngoài cửa trừng mắt nhìn cô, trong tay dùng thảm ôm lấy cô bé ở trong lòng gã, vẻ mặt tái nhợt mở miệng, “Con bé té xỉu, cô có biết bệnh viện gần nhất ở chỗ nào không?"
“Té xỉu?!" Cô giật mình, cả người tỉnh táo lại, vội vàng mở ra tấm cửa chống trộm bên ngoài, “Sao lại thế này? Anh làm gì với cô bé?"
“Tôi không có làm gì đối với con bé!" Gã tức giận gầm nhẹ, nếu trong tay không ôm lấy tiểu quỷ thích cắn người, gã nhất định sẽ dùng tay bóp chết cô nàng này.
“Câm miệng, không gầm rú đối với cô bé." Cô trừng mắt nhìn gã một cái, sau đó tiến lên nhìn cô bé trên mặt trắng bệch. “Cô bé có khỏe không?"
“Tôi không có gầm rú với con bé, là đối với cô! Con bé làm sao mà ổn được, nó té xỉu ở trong phòng!" Gã nổi gân xanh, tức giận nói: “Cô rốt cuộc có biết bệnh viện gần nhất con mẹ nó là ở chỗ nào không?"
Cô ngẩng đầu, nheo mắt mở miệng, “Đương nhiên biết."
“Ở nơi nào?"
“Rất gần." Cô trở lại cầm chiếc áo khoác, tùy tiện đi một đôi giày vải, liền đi ra ngoài, “Tôi lái xe chở hai người qua."
Dã nhân cuối cùng cũng thông minh không tiếp tục gầm rú, nào ngờ khi cô đi vòng qua gã, một bàn tay nhỏ bé giữ ống tay áo cô lại.
Cô giật mình, nhanh chóng dừng lại, mới phất hiện cô bé đã tỉnh.
“Không cần……" Cô bé kia nhẹ giọng nói.
Dã nhân cũng bị giật mình, cũng rất nhanh bình tĩnh lại, cũng khiến người ta thấy ngoài ý muốn khi nói dịu dàng trấn an cô bé: “À, không có việc gì, đừng lo, chú sẽ lập tức mang con đi bệnh viện."
“Cháu không cần…" Trong đáy mắt cô hiện lên sự sợ hãi, yếu ớt kháng nghị, bàn tay nhỏ cầm lấy tay Hiểu Dạ càng dùng thêm sức.
Hiểu Dạ vội vàng đưa tay trấn an cô bé, dịu dàng nói “Em không muốn đi bệnh viện?"
“Vâng." Cô gái gật đầu.
“Vì sao?" Dã nhân mở mắt to như chuông đồng, lớn tiếng hỏi.
Cô bé chỉ lắc đầu, sau đó nhìn Hiểu Dạ, bộ dạng giống như sắp khóc.
Hiểu Dạ thấy thế, bỗng nhiên hiểu ý, nhanh chóng tiến lên, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?"
Cô bé giữ chặt áo của cô, ý bảo cô cúi đầu xuống, sau đó ở bên tai cô thì thầm mấy câu.
Hiểu Dạ nghe hơi ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi lại: “Em là lần đầu tiên sao?"
Cô bé xấu hổ lắc đầu.
Sau khi xác định được chuyện gì xảy ra, Hiểu Dạ ngẩng đầy lên, lại đụng phải cằm của tên dã nhân kia, gã đau kêu một tiếng, rồi liên tục mắng.
“Đáng đời." Cô trừng mắt nhìn gã nói, “Ai bảo anh muốn nghe lén chuyện người khác nói."
“Tôi nghe lén? Có nhầm hay không — này, cô đi đâu vậy?" Thấy cô đột nhiên đi trở về, không xuống dưới lầu mà đi vào trong phòng, gã không nhịn được lại gào rú lên: “Cô đi vào nhà làm cái gì? Con mẹ nó, cô không muốn đi bệnh viện cũng phải nói cho tôi biết đi như thế nào chứ? Này! Cô kia—"
“Tôi có tên có họ, không gọi là cô kia." Cô lạnh lùng nhìn gã, một bên cởi áo khoác treo lên giá treo màu đen, “Anh không cần phải lo lắng như vậy, vấn đề của cô bé không cần phải đến bệnh viện, ôm cô bé vào trong phòng tôi."
“Tôi không có lo lắng!" Gã phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, “Không cần đi bệnh viện? Vì sao? Cô cũng không phải là bác sĩ!"
“Vì tôi cũng có tật xấu như vậy." Cô bỏ lại một câu này, không để ý đến gã nữa, xoay người đi vào trong phòng.
Mắt thấy cô nàng kia cứ như vậy bỏ gã ở đây, gã tức giận, lại không biết phải như thế nào, nhưng cẩn thận nghĩ lại, mới vừa rồi tiểu quỷ cắn người kia thật sự cùng cô ta nói cái gì đó, có lẽ cô ta thật sự biết tiểu quỷ cắn người đã xảy ra chuyện gì.
Thấy tiểu quỷ cắn người mặt có chút trắng, bộ dáng đau đớn khó nhịn, khiến lòng gã quyết tâm, ôm cô bé đi vào trong nhà.
Cô nàng kia không ở phòng khách, nhưng gã nghe thấy trong bếp có tiếng chén khay truyền tới.
“Phòng ngủ của cô đi như thế nào?" Gã mở miệng hỏi.
“Lên lầu thấy cánh cửa đầu tiên."
Thậm chí cô ngay cả đi ra nhìn một chút thăm dò cũng không có, nhịn xuống lời nói thầm trong lòng, gã ôm cô bé nhỏ bé ở trong lòng, bước đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ của cô ra, một chiếc giường rất lớn đặt ở giữa căn phòng, ga giường màu táo xanh mang theo hương vị mùa xuân, chăm đệm lộn xộn gối đầu hơi lõm xuống chứng tỏ cô vừa mới ngủ.
Gã ôm cô bé đến bên trường, thay cô bé phủ chăn lên, cô bé nghiêng người cong lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như quả mơ khô.
Gã ngồi ở bên giường nâng tay muốn thử xem cô bé có bị sốt hay không, được nửa lại thu tay trở về.
Chết tiệt! Gã thật sự không biết sống cùng trẻ con là như thế nào, cô nàng Hải Đường kia đến tột cùng là suy nghĩ cái gì? Cô biết rõ gã đối với trẻ con không có biện pháp, sao có thể đem con gái để lại cho gã đây?
Bởi vì trên thế giới này, em chỉ còn lại mình anh có thể tin tưởng.
Giọng nói của bạn tốt thanh mai trúc mã vang lên trong đầu, gã giống như có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của cô hiện ở trước mắt.
Mệt mỏi đưa tay xoa cái gáy của mình, gã âm thầm thở dài, lúc trước cô đã cùng gã nhắc tời “Vạn nhất nếu em có chuyện gì", khi nói chuyện này, gã còn tưởng rằng cô chỉ là đùa, dù sao cô tuổi còn trẻ lại khỏe mạnh, làm một công việc bình thường, làm sao có thể sẽ có chuyện gì vạn nhất?
Cho nên khi cô yêu cầu gã, gã thuận miệng đồng ý, ai biết cái vạn nhất kia lại cố tình xuất hiện.
Đến bây giờ, gã vẫn không thể tin được là Hải Đường thật sự đã xảy ra tai nạn xe cộ và đã qua đời, khi gã nhận được tin tức, sự việc đã xảy ra được ba tháng, hậu sự của cô đã sớm được người ta xử lý tốt, chỉ trừ con gái bảo bối của cô.
Trời ạ, đứa bé này đến tay gã còn chưa đến một tháng, nếu thật sự có chuyện gì, chỉ sợ Hải Đường thành quỷ cũng không tha cho gã.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, gã đứng dậy quay đầu, thấy cô gái kia cầm một chén nước cùng viên thuốc đi đến.
“Đó là cái gì?"
“Thuốc giảm đau." Cô ngồi xuống bên giường, ôn nhu muốn đứa nhỏ kia ngồi dậy, muốn cô bé uống thuốc.
“Thuốc giảm đau?" Gã bất an cau mày.
“Đúng." Cô quay đầu nhìn gã nói : “Thuốc giảm đau."
Gã muốn mở miệng hỏi, đã thấy cô nàng liếc nhìn gã một cái ánh mắt, gã hiểu ý nhịn xuống lời nói đã đến miệng, vẫn là nôn nóng, đành đem hai tay đút vào trong túi chờ cô làm xong.
Cô đợi cho cô bé uống xong nước, mới để cô bé nằm xuống lần nữa, phủ chăn tốt, sau đó mới dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
Gã cau mày vội vàng đuổi kịp, mãi cho đến phòng bếp mới hỏi cái vấn đề nhịn ở trong lòng. “Con bé có thể uống thuốc giảm đau sao? Cô vì sao cho con bé uống thuốc giảm đâu? Con bé đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô nói có tật xấu giống cô?"
Cô không để ý tới vấn đề của gã, chỉ đem cốc nước đi rửa, để lại trên giá, mới xoay người dựa vào bồn rửa bát, ngước lên nhìn gã, “Anh có biết cô bé bao tuổi không?"
“Tôi—" Gã mới miệng lại thôi, hai tay ôm ngực nhìn cô, “Cô trả lời vấn đề của tôi trước đã."
Cô nhướn mày, “Tôi đang trả lời vấn đề của anh. Cô bé mấy tuổi?"
Gã nhếch môi, có chút để ý, nhưng thấy vẻ mặt cô kiên trì, biết mình muốn có được đáp án chỉ có thể theo quy tắc của cô, cho nên cuối cùng gã cũng không tức giận mở miệng, “Mười một, khoảng mười hai, tôi cũng không biết rõ, con bé mới tốt nghiệp tiểu học, năm nay sẽ lên cấp hai."
“Lêp cấp hai? Cho nên cô bé đã không thể nói là bé gái nữa rồi?"
“Con bé nhiều mới mớ mười hai tuổi, cho dù lên cấp hai vẫn chỉ là đứa trẻ." Gã vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Cô nói vậy rốt cuộc có ý tứ gì?"
Cô hai tay để xuống bồn rửa bát, xuất ra mười hai vạn phần kiên nói: “Ý của tôi là, cô bé sắp bước vảo thời kỳ trưởng thành."
Gã trừng mắt,“Vậy là như thế nào?"
Cô cảm thán một câu, nói với gã: “Đã học qua giáo dục giới tính? Có nhớ hay không trong đó có hai chương giáo viên thường sẽ nhảy qua?"
Gã cắn răng mở miệng, “Tiểu thư, cái chuyện này đã sớm quên từ tám trăm năm trước, ai còn nhớ rõ? Hơn nữa nếu giáo viên đều nhảy qua, con mẹ nó tôi làm sao có thể nhớ rõ!"
Tên ngốc này.
Cô không chịu nổi liếc nhìn, lầm bẩm nói: “Thật có lỗi, là do tôi sai, hẳn là anh không nhớ rõ, nếu nhớ rõ mới là quỷ, tôi không nên kỳ vọng nhiều với chỉ số thông minh của tên dã nhân như anh."
“Này! Cô kia –"
“Làm sao?" Hai tay cô ôm ngực, lạnh lùng trào phúng nói: “Anh muốn túm tóc của tôi lôi tôi vào trong hang ổ của anh đánh một trận sao?"
Một chút kiên nhẫn cuối cùng cũng đã không còn, hai mắt gã có lửa tới gần cô, một bàn tay to đặt ở trên bồn, đem cô vây ở trước người, cúi người sát lại gầm gừ uy hiếp: “Con mẹ nó cô không biết tiếng Trung nói thế nào sao? Tôi chỉ hỏi cô rốt cuộc con bé có tật xấu gì? Cô không thể sử dụng vài từ đơn giản, trực tiếp một câu nói cho tôi biết đáp án sao?"
“Đương nhiên có thể." Cô nhìn gã, mắt không chớp nói: “Nguyệt sự của cô bé đến."
“Gì cơ?" Gã ngây người ngẩn ngơ, trên gương mặt tục tằng hiện lên một chút mê mang
Cô chỉ biết cho dù cô dùng một câu đơn giản nhất, tên dã nhân vẫn là nghe không hiểu.
“Nguyệt sự, kinh nguyệt, tục xưng là dì cả, bình thường hai mươi tám ngày sẽ đến một lần, mỗi người phụ nữ đều có, cho đến thời kỳ mãn kinh mới thôi." Cô tức giận nhìn gã mở miệng:"Không cần nói với tôi anh không biết đó là cái gì."
Gã trừng mắt nhìn cô, trừng mắt nhìn, trừng mắt nhìn, sau đó ngoài ý đoán của cô, trên gương mặt ngăm đen của cô dần dần hiện lên có chút đỏ ửng, sau đó chút đỏ ửng kia càng lúc càng lớn, hoàn toàn không chịu khống chế là lan tới tận lỗ tai cùng cổ gã.
Cô không thể tin được mở to mắt, bộ dáng gã xấu hổ bối rối dường như làm cô bật cười, trên thực tế, cô sau khi thấy gã thẹn quá hóa giận, mới phát hiện mình thật sự bật cười.
“Đừng cười nữa! Này, cô kia! Tôi bảo cô đường cười nữa, cô nghe không hiểu sao?"
Cô từ cười mỉm đến cười lớn, cười đến cả nước mắt cũng chảy ra, biết rõ gã xấu hổ chết đi được, nhưng không thể nào dừng lại được.
“Cô kia—" Vài lần cảnh cáo không được, trong cơn tức giận, gã mắng một tiếng, vươn tay chạm đến gương mặt của cô rồi cúi đầu hôn, dùng phương pháp trực tiếp nhất ngăn chặn cái miệng đáng ghét kia.
Cô ngây dại.
Làm sao cũng không nghĩ tới gã đàn ông này sẽ hôn cô, trong lúc nhất thời Hiểu Dạ ngây ngốc đã quên phảng kháng, chỉ mở mắt thật lớn.
Cô không phải chưa từng hôn qua ai đó, nhưng nụ hôn có thể đếm được trên đầu ngón tay, chưa từng có cảm giác như vậy, trước khi gặp chuyện không may cô vẫn là học sinh, vội vàng học hành còn làm việc nuôi sống mình, sau khi gặp chuyện không may cô luôn vội vàng chạy trốn, vốn không có cơ hội cũng không nghĩ đến sẽ phát triển mối quan hệ khác phái, cô biết mình nên đẩy tên dã nhân thô lỗ không lễ phép này ra, nhưng cô cũng không chén ghté hương vị của gã, hơn nữa thật đáng chết cô đối với loại dục vọng kích tình này đã sớm tò mò.
Chỉ là một nụ hôn mà thôi, cũng không phải lên giường….
“Đáng ghét, đừng có nhìn tôi, cô mở miệng ra." Gã dán trên môi cô, cáu kỉnh mở miệng ra lệnh.
Tên này thật sự là hỏng bét, cô nhíu mi nhìn gã, nhưng lòng hiếu kỳ đã khiến cô nhất thời mở miệng ra.
Ai biết như việc sự tình lại càng không thể cứu vãn, gã vì phản ứng tình dục dâng trào mãnh liệt khiến cô trở tay không kịp, đánh rơi lý trí của cô, để cho cô không thể ngăn cản.
Lồng ngực cường tráng của gã, đùi rắn chắc, cái lưỡi trêu người cùng hai tay có ma lực, khiến cho cô không thể lơ đãng, tế bào toàn thân cô nháy mắt sôi sục lên, giống như đang vui ca hát.
Trời ạ, đã xảy ra chuyện gì?
Hai mắt cô phủ sương mù, có chút choáng váng, cô đã thử muốn biết rõ tình huống hiện tại, lại không thể suy nghĩ, chỉ muốn dán chặt vào người gã.
Chết tiệt, nếm thử mùi vị cô nàng này rất thơm!
Có vẻ cô có hứng thú nên thân thể mềm mại cứ dán chặt vào người gã, không biết từ khi nào hai tay đã đặt lên cổ gã, đôi mắt đen phủ mờ sương, môi đỏng mọng , phản ứng nồng niệt của cô khiến dục hỏa bên trong gã bùng cháy, không nhịn được cầm mông của cô, kéo cô càng thêm sát vào mình, chiếc lưỡi trượt thẳng xuống cần cổ trắng như tuyết của cô.
Cô không tự chủ được ngẩng đầu lên, uốn éo ở dưới thân gã, càng muốn nhiều hơn.
“Ôi trời ạ…" Gã ôm lấy cô, để cô ngồi lên bồn rửa bát, bàn tay to luồn vào trong áo T-shirt, ôm trọn lấy bầu ngực vừa vặn của cô, cô không có mặc áo ngực, gã rên rỉ thành tiếng, vuốt ve vật mềm mại dưới tay.
Cô thở gấp ra tiếng, tiếng động nhỏ kia bị gã nuốt vào trong miệng, một cỗ nhiệt thiêu đốt hai chân cô, khiến toàn thân cô như nhũn ra, sau đó cô nhận ra gã đã mở hai chân mình, kéo cô sát vào gần gã hơn.
Cô có thể cảm giác được phần dưới ở bên trong quần bò của gã đang nhô lên, tế bào toàn thân hứng phấn chỉ muốn thét lên, ngay cả khi tay gã cởi quần của cô, đầu cô vẫn chưa thật sự tỉnh táo, hai tay còn luồn vào trong áo vuốt ve lồng ngực cùng cơ lưng đang tỏa nhiệt, cho đến khi cốc nước trên bồn bị đổ do cô uốn éo cái mông chạm vào, rơi xuống dưới, phát ra tiếng động chói tai, cô cứng đờ, cả người mới tỉnh táo lại.
Trời ạ, cô đang làm cái gì?
Nghe được tiếng thủy tinh vỡ vụn, trong nháy mắt gã cũng cứng đờ, đầu vẫn vùi vào sau gáy cô, hai tay dừng ở trên cúc quần của cô, giây tiếp theo, cô nghe thấy gã mắng một câu–
“Chết tiệt!"
Cô bị trói nằm ngửa ở trên ghế, đầu cạo trọc, bị cắm lên trên sáu, bảy cái dây điện, cô muốn thét chói tai, muốn quay đầu nhắm mắt lại, dù như thế nào cũng không được như ý, thân thể của cô bị trói chặt, đầu cũng vậy, chỉ có thể mở mắt nhìn những con số đang xuất hiện nhanh chóng.
Đầu cô đau quá, đau đến mức đầu như muốn nứt ra rồi.
“Cô ta không thể chịu được nữa, vẫn tiếp tục sao?"
“Không, cứ tiếp tục, cô ta chịu được."
Đúng vậy, tôi không chịu nổi, tôi không chịu nổi nữa, buông ra! Thả tôi ra–
Cô rất muốn gào khóc thật to, nhưng tiếng không ra khỏi được miệng, bên trong căn phòng rộng lớn, những người vây quanh chỉ lạnh lùng, thi thoảng có những tiếng nói như thì thầm, một cảm giác đau nhức xuất hiện, cô đau đến chảy cả nước mắt, nháy mắt tiếp theo, màn hình trước mắt nổ tung, đôi mắt cô tràn ngập một làn ánh sáng trắng, tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên, theo đó từ vòi phun nước, nước được chảy ra, xối ướt thân cô, bốn phía là một mảnh ồn ào hỗn loạn, cô nhẹ nhàng thở ra, bởi vì những thứ xâm nhập kia mà sự đau đớn của bộ não cô đã ngừng lại.
Rầm rầm uỳnh!
Cô nhanh chóng mở mắt ra, trước mắt là một mảnh tối đen, không có ánh sáng, không có nước, thân thể của cô cũng ẩm ướt, nhưng đây là mồ hôi không phải nước.
Có tiếng nước, nhưng không phải là bên ngoài ban công, không phải ở trong phòng, mà là ở trên nóc nhà.
Cô giống như cũ vẫn cuộn tròn lại, nằm ở trên giường lớn ấm áp, chạm những sợi tóc đen rơi ở trên gối.
Tuy biết rõ đó chỉ là mơ, nhưng cô vẫn không nhịn được vươn tay chạm vào mái tóc đen dài của mình, xác định chúng là thật, vẫn còn ở đây.
Những sợi tóc mềm mại khiến cô nhẹ nhàng thở ra, cô nhắm mắt lại một lần nữa, tự ôm lấy chính mình, lại một lần nữa tự nói với bản thân tất cả đều đã qua, kia chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Rầm rầm rầm uỳnh!
Tiếng động thật lớn lại truyền đến, cô giật mình, bỗng tỉnh táo lại, bây giờ mới phát hiện đó là tiếng gõ cửa, cả người cô lập tức bật dậy, vẻ mặt cứng ngắc nhìn cửa phòng ngủ.
Không, không phải là từ cửa phòng ngủ truyền đến, là cửa bên ngoài phòng khách.
Trong giây lát, cô nghĩ là mình đã bị tìm thấy, sợ hãi muốn cầm lấy balô đã chuẩn bị tốt chuẩn bị chạy trốn, nhưng ngay sau đó, cô đã bình tĩnh lại.
Người ngoài cửa, sẽ không phải là bọn họ, nếu là những người đó, không có khả năng vẫn sẽ gõ cửa đến bây giờ, nhất định đã sớm tiến vào.
Trái tim vẫn còn đập mạnh, cô nói với bản thân đừng quá lo lắng, hãy bình tĩnh, cho đến khi hô hấp của cô không còn gấp gáp, cô mới xuống giường, nhưng cô vẫn không quên lấy súng được dấu ở dưới gối đầu, giắt ở trong lưng, mới đi về phía phòng khách.
Rầm rầm rầm rầm uỳnh!
Đi được một nửa đường, một trận tiếng đập cửa không kiên nhẫn lại vang lên, cô nhăn mặt lại, đột nhiên, đã biết người đó là ai.
Quả nhiên, cô đi đến cạnh cửa, từ mắt thần (lỗ nhỏ của cửa dùng để nhìn ra bên ngoài) đã thấy, bên ngoài chính là tên dã nhân vừa chuyển đến dưới lầu chưa đến được hai tuần lễ.
Từ sau ngày hôm đó, cô vẫn luôn ru rú ở trong nhà, cô cũng không lại gã, nhưng cho dù không thấy người, nhưng những tạp âm mỗi ngày gã tạo ra cũng rất khó khiến cho người ta xem nhẹ, cô thực sự cố gắng coi thường những tạp âm này, không muốn bước chân vào thế giới phiền toái của một lớn một nhỏ kia, nhưng vào đêm khuya — cô nhìn đồng hồ ở trên tường phòng khách – hai giờ đêm tới tận cửa tìm? Người này thật sự là quá đáng!
Mắt thấy gã lại muốn đập cửa, trước khi gã ra tay cô đã mở hé cửa, tay gã giơ lên, vẻ mặt gã khó chịu trừng cô qua thanh sắt chắn ở cửa, nhưng lần này gã đã không cởi trần, gã nhớ rõ phải mặc đồ, mặc một chiếc áo T-shirt cổ tròn màu trắng, đôi chân to cũng đã đi dép lê màu lam.
“Anh có biết bây giờ mấy giờ không?" Mặt cô không chút thay đổi, ngẩng đầu trừng gã.
“Hai giờ năm phút." Gã vẻ mặt tự nhiên trả lời cô.
Mắt thấy gã không có bộ dáng nửa điểm thấy có lỗi, cô đột nhiên thấy buồn cười vì bản thân muốn tên dã nhân này hiểu được lễ phép. Thôi quên di, cô không chấp.
“Có chuyện gì?"
Vẻ mặt gã không dám tin nhìn cô, giống như cô đang hỏi một vấn đề rất kỳ quái.
Đôi mi thanh tú của cô nhíu lại, không hiểu phản ứng đó của gã, cũng không buốn biết. Bây giờ đã là hai giờ đêm, cô mệt chết đi được, cả đêm cũng không ngủ ngon, nếu có thể thoát khỏi cơn ác mộng kia, cô hy vọng có thể ngủ lại được, may mắn là bình thường cứ qua ba giờ là cô đều có thể ngủ ngon.
“Vị tiên sinh này, có lẽ ngài không chú ý tới, nhưng bây giờ đã là nửa đêm, nếu thật sự có việc, phiền ngài ngày mai lại đến." Lười cùng người lúc nửa đêm nói chuyện, cô lạnh lùng nói xong định đóng cửa lại.
“Bể nước bị rò." Thấy cô thật sự sẽ đóng cửa, gã vội vàng mở miệng, cho đến khi xác định cô nàng này thật sự không biết cái gì, tuy gã không hiểu được ở trên tầng cao nhất, tiếng nước chảy lớn như tiếng thác như vậy, vì sao cô nàng này lại không chú ý tới, nhưng thật sự thì cô nàng không biết.
Gã nhíu đôi mày rậm, một tay cầm theo thùng dụng cụ, một tay chỉ lên phía trên, “Chú ý nghe."
Hiểu Dạ ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện trên lầu thật sự có tiếng nước lớn, tuy lúc rời giường cô có chút hoảng loạn, nhưng cô cũng không phải là không chú ý tới tiếng động kia, chỉ là cô vẫn tưởng ở bên ngoài giờ đang mưa to, nhưng giờ cẩn thận lắng nghe, mới phát hiện tiếng nước kia không chỉ lớn bình thường, không như mưa to tầm tã, mà giống như có người đem thác nước chuyển đến lầu trên nhà cô.
“Tôi tưởng là trời mưa." Cô đau đầu thì thào mở miệng, thật sự không có sức lực lúc nửa đêm xử lý loại chuyện này.
“Không phải, là bể nước bị rò. Máy bơm nước dưới lầu vẫn bơm nước đi lên, tôi đã xuống xem qua, nó không bị hỏng, vậy là bể nước ở trên lầu có vấn đề, nếu còn rò nước như vậy, tiền nước này sẽ rất lớn, tôi cần lên xem bể nước."
Lúc này cô mới hiểu được tại sao nửa đêm người này lại chạy lên đập cửa nhà cô.
Vì đây là nhà trọ do chủ xây rồi mình đến thuê ở, cho nên bình thường cầu thang chung cao nhất là dẫn đến nhà cô, cũng là đi thông tới tầng cao nhất, muốn tới tầng cao nhất, nhất định phải đi qua nhà cô mới có thể đi lên được.
“Anh sẽ sửa sao?" Tuy mở miệng hỏi như thế, nhưng cô vẫn vươn tay mở cửa ngoài cho gã tiến vào.
“Cứ thử xem, dù sao trễ như thế này cũng không có thợ sửa đến đây, cho dù sửa không tốt, cũng có thể khiến nước ngừng rò rỉ." Gã cầm thùng dụng cụ trong tay bước nhanh vào trong phòng, đi được hai bước rồi đột nhiên dừng lại, sau đó ngoài ý muốn của cô, gã bỏ dép lê ở ngoài cửa, cẩn thận xếp gọn ở cạnh cửa, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.
Cô vốn không có hy vọng xa vời tên dã nhân không chút lễ phép này hiểu được vào nhà phải cởi giày, cũng lười nhắc nhở gã, dù sao cô cũng không có thừa dép cho gã đi, vốn tính sau khi gã rời đi, cô sẽ lau lại là được.
Cô không tự chủ được đứng ở trước cửa, đánh giá đôi dép lê cực lớn kia của gã, cho đến khi nghe được tiếng động gã đã lên lầu, tinh thần mới hồi phục lại, vội vàng theo sau gã, giúp gã mở đèn.
Khi lên đến tầng cao nhất, cô thật sự là bị nước chảy giống như thác nước ở phía ngoài kia dọa cho, nhưng bên ngoài không có đèn, tuy trên cao có trăng sáng, nhưng cô nghi ngờ gã ở dưới ánh trăng thấy được cái gì, cô đang muốn nói thôi đi, muốn gã chờ ngày mai tìm thợ đến, ai ngờ, trên sân thượng cũng không thấy bõng người của gã, cô nhìn quanh bốn phía, mới nhìn thấy gã chân tay nhanh nhẹn dọc theo cái thang bằng innox, nhanh chóng leo lên phái trên bể nước.
Nơi này là ven biển, gió trên nóc nhà rất lớn, thấy gã leo cao như vậy, ở trên bể nước kia lại trơn, cái nắp che bị mở hé ra một khoảng nhỏ, cô ngẩng đầu lên nhìn có chút kinh hồn bạt vía.
“Này, thôi đi, tối như vậy, anh cũng không nhìn thấy cái gì, chờ sáng mai lại làm đi."
Cô vừa nói xong, liền thấy gã từ trong thùng lấy ra một chiếc đèn pin ngậm ở miệng, sau đó ngồi xổm ở bên cạnh nắm bể xoay người đưa tay vào trong.
Gió biển thổi tóc đen của gã bay toán loạn, áo T-shirt màu trắng ở trên lưng gã bị thổi phồng lên, ở trong đêm đen vẫn có thể nhìn thấy được.
Sợ gã phân tâm, cô không dám nói tiếp, chỉ có thể hai tay ôm ngực ở đứng ở sân thượng ngẩng đầu nhìn theo gã, vừa lo lắng nếu gã rơi vào trong bể nước, cô vẫn là trước cứu gã hay là quay trở về phòng gọi điện thoại báo cảnh sát.
Gió vẫn đang thổi, những ngọn đèn trên từng chiếc ca nô neo đậu trong bến cảng lốm đốm như bầu trời đầy sao, ở chỗ xa xa khác đèn đuốc của khu công nghiệp sáng ngời như ban ngày, bể nước lớn cùng giá bằng sắt vững chắc giống như quái thú thật lớn trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, bình thường khi rảnh cô cũng sẽ ngồi ở trên ghế lạnh trên sân thượng nhìn ngắm những ánh đèn đuốc này, nhưng bây giờ cô sẽ chỉ có thể hết sức chăm chú nhìn tên ngu ngốc ở trên bể nước, hi vọng gã sẽ không rơi vào trong bể.
Gã ngậm lấy đèn pin cầm tay, vươn người vào trong bể nước, một lúc lâu sau, mới đứng thẳng dậy, tay cầm lấy đèn pin.
“Thế nào?" Cô mở miệng vội hỏi.
“Có linh kiện bị hỏng rồi." Gã dọn dẹp công cụ, đậy nắp bể nước lại, mới đi xuống.
Thấy gã nhanh chóng đi xuống dưới, nhanh nhẹn giống như khỉ đã từ nhỏ sống trên cây, Hiểu Dạ trừng mắt nhìn, “Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?"
“Tạm thời tôi đã xử lý tốt, nó vẫn có thể chịu được đến buổi sáng, linh kiện kia vẫn phải thay, chờ buổi sáng tôi sẽ đi cửa hàng điện nước mua linh kiện."
Cô nghe vậy mới phát hiện lượng nước chảy ra đã bắt đầu có vẻ giảm xuống, sau đó không lâu sau liền ngừng lại.
Người này thật sự là có tay nghề.
“Ban ngày cô có ở nhà không?"
Giọng nói của gã ngay gần sát bên người cô, cô kinh ngạc nâng mắt nhìn gã, cảnh giác lui mấy bước, thân hình của tên này thật lớn vẫn khiến cô có chút kiêng kị.
“Tôi phải đến thay linh kiện." Thấy cô nàng này bộ dạng luôn trừng mắt cảnh giác gã có chút không kiên nhẫn, mày rậm nhăn lại. “Cô phải ở nhà tôi mới có thể đi lên."
“Tôi có ở nhà." Cô nói.
“Vậy được, ngày mai tôi mua linh kiện sẽ quay lại, lúc nào với cô thì có vẻ tiện?" Gã cầm theo thùng dụng cụ đi vào trong tròng đi xuống phía dưới.
Cô đi theo phía sau gã, “Buổi chiều đi."
“Vậy ngày mai buổi chiều tôi lại đến." Nói xong gã lại đi dép lê một lần nữa, mang theo thùng dụng cụ rời đi.
Cô đóng hai cánh cửa lại, cũng không còn muốn suy nghĩ cái gì nữa, chỉ là khi trở lại giường cất súng lục vào vị trí cũ dưới gối, sau đó nhắm mắt lại muốn ngủ, lúc này cô ngủ thẳng đến tận sáng, không chút mộng mị quấy rầy.
Buổi chiều hôm đó, gã lại dùng phương thức thô lỗ như trước gõ cửa nhà cô.
Cô vừa liếc mắt vừa kéo mở cửa ra, mắt lạnh lùng trừng gã nói: “Thấy cái nút bên ngoài trên tường kia không?"
Gã quay đầu nhìn.
“Cái nút kia có công dụng." Cô cố ý giống như đối với đứa bé lên ba tuổi, gằn từng tiếng giải thích, “Tên là chuông cửa, anh chỉ cần ấn nó, nó sẽ phát ra tiếng nhạc dễ nghe, nhắc người ở trong nhà bên ngoài có khách."
“Tôi biết." Gã tự nhiên nhìn cô trả lời, sau đó tự đi vòng qua cô, cởi bỏ dép lê đi lên phía trên, giống như đây chính là nhà của gã.
“Vậy tại sao anh không nhấn nó?" Cô căm tức vội vàng đuổi theo.
“Làm sao tôi biết là nó không bị hỏng? Gõ cửa trực tiếp có vẻ nhanh hơn." Gã nói.
Cô trừng mắt nhìn gã, quả thật không thể tin được trên thế giới này lại có người như gã.
Đối với gã không có cách, cô chỉ có thể tức giận đi theo phía sau gã lên lầu.
Đến sân thượng, gã cũng giống như lần trước nhanh chóng leo lên bể nước, không mất bao lâu đã thay xong linh kiện bị hỏng.
“Linh kiện bao nhiêu tiền?" Cô hỏi gã khi đi xuống phía dưới..
“Năm trăm." (Đơn vị tự hiểu là tệ nha)
Từ trong ví da cô lấy ra hai trăm năm mươi tệ đưa cho gã."Này, cầm lấy."
“Không cần, chỉ là mấy trăm tệ mà thôi." Gã khoát tay dừng ở trước cửa đi lại dép lê của mình, đi đến cạnh cửa vừa quay đầu lại, lại thấy cô nàng vẫn đứng cách gã rất xa, ít nhất cũng là hai mét, lần trước cũng giống như vậy.
Gã liếc mắt nhìn cô, một sự tức giận tự nhiên dâng lên, gã biết cô gái này cũng không phải là nhát gan, nếu cô nàng là loại phụ nữ nhát gan, lúc trước sẽ không giúp đỡ đồ tiểu quỷ hay cắn người kia, nhưng trừ lúc đã giúp bỏ tiểu quỷ kia, cô đối mặt với gã vẫn luôn là ở trạng thái xa cách, gã luôn luôn không quan tâm đến cái nhìn của người đối với mình, cũng không hiểu vì sao, chỉ là gã không thích cô luôn dùng phương thức đề phòng này đối với gã.
“Cô không cần phải sợ tôi." Không suy nghĩ nhiều, những lời này không hiểu sao lại cứ như vậy nói ra.
Cô hơi sững sờ, theo phản xạ mở miệng, “Tôi không sợ anh."
Không sợ mới là lạ, gã như có thể nhìn thấy gai góc toàn thân của cô cũng đã dựng hết lên.
“Yên tâm, tôi đối với phụ nữ quá gầy cũng không có hứng thú." Gã nhướn mi, cố ý đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, rồi nở nụ cười lộ ra răng nanh trắng bóng nói: “Tôi thích sờ những thứ có thịt một chút."
“Nhìn ra được." Cô mỉm cười tiến lên, sau đó đột nhiên dùng sức lấy tay đẩy, đẩy cả người gã ra ngoài cửa, sau đó kèm theo một tiếg đóng cửa “cạch".
Gã trở tay không kịp, thiếu chút nữa té gã, mới đứng vững, chỉ thấy cô cười như không cười ở sau cửa nói: “Tôi nghĩ như thế nào cũng hiểu được chỉ có heo mẹ mới chịu ủy khuất chính mình mà dễ dàng khoan dung đối với anh."
Heo mẹ? Ủy khuất? Khoan dung?
Gã trừng mắt, muốn mở miệng, cô nàng kia ngay gần gã, lại một tiếng đóng cửa “rầm" ở phía bên trong.
Trừng mắt nhìn cánh cửa kia, gã rơi vào chán nản, thiếu chút nữa lại nhấc tay gõ cửa, cuối cùng một tia sáng chợt lóe lên, chính là dựa vào trên cửa lộ ra nụ cười: “Thật xin lỗi, mỹ nữ, tôi không biết cô đối với tôi có ý tứ, nói lại, nếu cô lại ăn nhiều một chút, bản thân có thể tăng lên mấy kilogam, tôi sẽ có chút suy nghĩ."
Cái gì vậy? Khi nào thì cô đối gã có ý tứ? Tên này đen cũng có thể nói thành trắng!
Ô Hiểu Dạ tức giận đến mức muốn lấy thứ gì đó ném gã, ai biết bên ngoài đã không còn một bóng người, tên vô lại kia đã sớm cười lớn chạy xuống dưới lầu.
“Đáng ghét!" Cô buồn bực mắng một tiếng, cáu giận đập lên cửa một cái.
Cái đồ dã man chết tiệt kia, đồ dã nhân, tên khốn kiếp!
Cô có ý tứ đối với hắn? Hừ! Trừ khi trời sập!
Rầm rầm rầm rầm!
Cô xoay người dùng gối che lỗ tai lại.
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Cô bực mình lại dùng cả chân mông phủ qua đầu.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm uỳnh!
Cô tức giận ngồi dậy, trừng mắt nhìn cửa.
Đáng chết, tên kia không hiểu cái gì gọi là bỏ qua sao?
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm –
Được rồi! Thật sự là gã không hiểu hai chữ “bỏ qua" này rồi!
Cô nổi trận lôi đình nhảy xuống giường, tức giận đến mức quên lây súng phòng thân, thậm chí quên cả đi giày, chân trần chạy thẳng tới cửa lớn, mở cửa ra rồi chửi ầm lên, “Con mẹ nó, rốt cuộc anh có chuyện gì?"
Dã nhân đứng ở bên ngoài cửa trừng mắt nhìn cô, trong tay dùng thảm ôm lấy cô bé ở trong lòng gã, vẻ mặt tái nhợt mở miệng, “Con bé té xỉu, cô có biết bệnh viện gần nhất ở chỗ nào không?"
“Té xỉu?!" Cô giật mình, cả người tỉnh táo lại, vội vàng mở ra tấm cửa chống trộm bên ngoài, “Sao lại thế này? Anh làm gì với cô bé?"
“Tôi không có làm gì đối với con bé!" Gã tức giận gầm nhẹ, nếu trong tay không ôm lấy tiểu quỷ thích cắn người, gã nhất định sẽ dùng tay bóp chết cô nàng này.
“Câm miệng, không gầm rú đối với cô bé." Cô trừng mắt nhìn gã một cái, sau đó tiến lên nhìn cô bé trên mặt trắng bệch. “Cô bé có khỏe không?"
“Tôi không có gầm rú với con bé, là đối với cô! Con bé làm sao mà ổn được, nó té xỉu ở trong phòng!" Gã nổi gân xanh, tức giận nói: “Cô rốt cuộc có biết bệnh viện gần nhất con mẹ nó là ở chỗ nào không?"
Cô ngẩng đầu, nheo mắt mở miệng, “Đương nhiên biết."
“Ở nơi nào?"
“Rất gần." Cô trở lại cầm chiếc áo khoác, tùy tiện đi một đôi giày vải, liền đi ra ngoài, “Tôi lái xe chở hai người qua."
Dã nhân cuối cùng cũng thông minh không tiếp tục gầm rú, nào ngờ khi cô đi vòng qua gã, một bàn tay nhỏ bé giữ ống tay áo cô lại.
Cô giật mình, nhanh chóng dừng lại, mới phất hiện cô bé đã tỉnh.
“Không cần……" Cô bé kia nhẹ giọng nói.
Dã nhân cũng bị giật mình, cũng rất nhanh bình tĩnh lại, cũng khiến người ta thấy ngoài ý muốn khi nói dịu dàng trấn an cô bé: “À, không có việc gì, đừng lo, chú sẽ lập tức mang con đi bệnh viện."
“Cháu không cần…" Trong đáy mắt cô hiện lên sự sợ hãi, yếu ớt kháng nghị, bàn tay nhỏ cầm lấy tay Hiểu Dạ càng dùng thêm sức.
Hiểu Dạ vội vàng đưa tay trấn an cô bé, dịu dàng nói “Em không muốn đi bệnh viện?"
“Vâng." Cô gái gật đầu.
“Vì sao?" Dã nhân mở mắt to như chuông đồng, lớn tiếng hỏi.
Cô bé chỉ lắc đầu, sau đó nhìn Hiểu Dạ, bộ dạng giống như sắp khóc.
Hiểu Dạ thấy thế, bỗng nhiên hiểu ý, nhanh chóng tiến lên, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?"
Cô bé giữ chặt áo của cô, ý bảo cô cúi đầu xuống, sau đó ở bên tai cô thì thầm mấy câu.
Hiểu Dạ nghe hơi ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi lại: “Em là lần đầu tiên sao?"
Cô bé xấu hổ lắc đầu.
Sau khi xác định được chuyện gì xảy ra, Hiểu Dạ ngẩng đầy lên, lại đụng phải cằm của tên dã nhân kia, gã đau kêu một tiếng, rồi liên tục mắng.
“Đáng đời." Cô trừng mắt nhìn gã nói, “Ai bảo anh muốn nghe lén chuyện người khác nói."
“Tôi nghe lén? Có nhầm hay không — này, cô đi đâu vậy?" Thấy cô đột nhiên đi trở về, không xuống dưới lầu mà đi vào trong phòng, gã không nhịn được lại gào rú lên: “Cô đi vào nhà làm cái gì? Con mẹ nó, cô không muốn đi bệnh viện cũng phải nói cho tôi biết đi như thế nào chứ? Này! Cô kia—"
“Tôi có tên có họ, không gọi là cô kia." Cô lạnh lùng nhìn gã, một bên cởi áo khoác treo lên giá treo màu đen, “Anh không cần phải lo lắng như vậy, vấn đề của cô bé không cần phải đến bệnh viện, ôm cô bé vào trong phòng tôi."
“Tôi không có lo lắng!" Gã phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, “Không cần đi bệnh viện? Vì sao? Cô cũng không phải là bác sĩ!"
“Vì tôi cũng có tật xấu như vậy." Cô bỏ lại một câu này, không để ý đến gã nữa, xoay người đi vào trong phòng.
Mắt thấy cô nàng kia cứ như vậy bỏ gã ở đây, gã tức giận, lại không biết phải như thế nào, nhưng cẩn thận nghĩ lại, mới vừa rồi tiểu quỷ cắn người kia thật sự cùng cô ta nói cái gì đó, có lẽ cô ta thật sự biết tiểu quỷ cắn người đã xảy ra chuyện gì.
Thấy tiểu quỷ cắn người mặt có chút trắng, bộ dáng đau đớn khó nhịn, khiến lòng gã quyết tâm, ôm cô bé đi vào trong nhà.
Cô nàng kia không ở phòng khách, nhưng gã nghe thấy trong bếp có tiếng chén khay truyền tới.
“Phòng ngủ của cô đi như thế nào?" Gã mở miệng hỏi.
“Lên lầu thấy cánh cửa đầu tiên."
Thậm chí cô ngay cả đi ra nhìn một chút thăm dò cũng không có, nhịn xuống lời nói thầm trong lòng, gã ôm cô bé nhỏ bé ở trong lòng, bước đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ của cô ra, một chiếc giường rất lớn đặt ở giữa căn phòng, ga giường màu táo xanh mang theo hương vị mùa xuân, chăm đệm lộn xộn gối đầu hơi lõm xuống chứng tỏ cô vừa mới ngủ.
Gã ôm cô bé đến bên trường, thay cô bé phủ chăn lên, cô bé nghiêng người cong lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như quả mơ khô.
Gã ngồi ở bên giường nâng tay muốn thử xem cô bé có bị sốt hay không, được nửa lại thu tay trở về.
Chết tiệt! Gã thật sự không biết sống cùng trẻ con là như thế nào, cô nàng Hải Đường kia đến tột cùng là suy nghĩ cái gì? Cô biết rõ gã đối với trẻ con không có biện pháp, sao có thể đem con gái để lại cho gã đây?
Bởi vì trên thế giới này, em chỉ còn lại mình anh có thể tin tưởng.
Giọng nói của bạn tốt thanh mai trúc mã vang lên trong đầu, gã giống như có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của cô hiện ở trước mắt.
Mệt mỏi đưa tay xoa cái gáy của mình, gã âm thầm thở dài, lúc trước cô đã cùng gã nhắc tời “Vạn nhất nếu em có chuyện gì", khi nói chuyện này, gã còn tưởng rằng cô chỉ là đùa, dù sao cô tuổi còn trẻ lại khỏe mạnh, làm một công việc bình thường, làm sao có thể sẽ có chuyện gì vạn nhất?
Cho nên khi cô yêu cầu gã, gã thuận miệng đồng ý, ai biết cái vạn nhất kia lại cố tình xuất hiện.
Đến bây giờ, gã vẫn không thể tin được là Hải Đường thật sự đã xảy ra tai nạn xe cộ và đã qua đời, khi gã nhận được tin tức, sự việc đã xảy ra được ba tháng, hậu sự của cô đã sớm được người ta xử lý tốt, chỉ trừ con gái bảo bối của cô.
Trời ạ, đứa bé này đến tay gã còn chưa đến một tháng, nếu thật sự có chuyện gì, chỉ sợ Hải Đường thành quỷ cũng không tha cho gã.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, gã đứng dậy quay đầu, thấy cô gái kia cầm một chén nước cùng viên thuốc đi đến.
“Đó là cái gì?"
“Thuốc giảm đau." Cô ngồi xuống bên giường, ôn nhu muốn đứa nhỏ kia ngồi dậy, muốn cô bé uống thuốc.
“Thuốc giảm đau?" Gã bất an cau mày.
“Đúng." Cô quay đầu nhìn gã nói : “Thuốc giảm đau."
Gã muốn mở miệng hỏi, đã thấy cô nàng liếc nhìn gã một cái ánh mắt, gã hiểu ý nhịn xuống lời nói đã đến miệng, vẫn là nôn nóng, đành đem hai tay đút vào trong túi chờ cô làm xong.
Cô đợi cho cô bé uống xong nước, mới để cô bé nằm xuống lần nữa, phủ chăn tốt, sau đó mới dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
Gã cau mày vội vàng đuổi kịp, mãi cho đến phòng bếp mới hỏi cái vấn đề nhịn ở trong lòng. “Con bé có thể uống thuốc giảm đau sao? Cô vì sao cho con bé uống thuốc giảm đâu? Con bé đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô nói có tật xấu giống cô?"
Cô không để ý tới vấn đề của gã, chỉ đem cốc nước đi rửa, để lại trên giá, mới xoay người dựa vào bồn rửa bát, ngước lên nhìn gã, “Anh có biết cô bé bao tuổi không?"
“Tôi—" Gã mới miệng lại thôi, hai tay ôm ngực nhìn cô, “Cô trả lời vấn đề của tôi trước đã."
Cô nhướn mày, “Tôi đang trả lời vấn đề của anh. Cô bé mấy tuổi?"
Gã nhếch môi, có chút để ý, nhưng thấy vẻ mặt cô kiên trì, biết mình muốn có được đáp án chỉ có thể theo quy tắc của cô, cho nên cuối cùng gã cũng không tức giận mở miệng, “Mười một, khoảng mười hai, tôi cũng không biết rõ, con bé mới tốt nghiệp tiểu học, năm nay sẽ lên cấp hai."
“Lêp cấp hai? Cho nên cô bé đã không thể nói là bé gái nữa rồi?"
“Con bé nhiều mới mớ mười hai tuổi, cho dù lên cấp hai vẫn chỉ là đứa trẻ." Gã vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Cô nói vậy rốt cuộc có ý tứ gì?"
Cô hai tay để xuống bồn rửa bát, xuất ra mười hai vạn phần kiên nói: “Ý của tôi là, cô bé sắp bước vảo thời kỳ trưởng thành."
Gã trừng mắt,“Vậy là như thế nào?"
Cô cảm thán một câu, nói với gã: “Đã học qua giáo dục giới tính? Có nhớ hay không trong đó có hai chương giáo viên thường sẽ nhảy qua?"
Gã cắn răng mở miệng, “Tiểu thư, cái chuyện này đã sớm quên từ tám trăm năm trước, ai còn nhớ rõ? Hơn nữa nếu giáo viên đều nhảy qua, con mẹ nó tôi làm sao có thể nhớ rõ!"
Tên ngốc này.
Cô không chịu nổi liếc nhìn, lầm bẩm nói: “Thật có lỗi, là do tôi sai, hẳn là anh không nhớ rõ, nếu nhớ rõ mới là quỷ, tôi không nên kỳ vọng nhiều với chỉ số thông minh của tên dã nhân như anh."
“Này! Cô kia –"
“Làm sao?" Hai tay cô ôm ngực, lạnh lùng trào phúng nói: “Anh muốn túm tóc của tôi lôi tôi vào trong hang ổ của anh đánh một trận sao?"
Một chút kiên nhẫn cuối cùng cũng đã không còn, hai mắt gã có lửa tới gần cô, một bàn tay to đặt ở trên bồn, đem cô vây ở trước người, cúi người sát lại gầm gừ uy hiếp: “Con mẹ nó cô không biết tiếng Trung nói thế nào sao? Tôi chỉ hỏi cô rốt cuộc con bé có tật xấu gì? Cô không thể sử dụng vài từ đơn giản, trực tiếp một câu nói cho tôi biết đáp án sao?"
“Đương nhiên có thể." Cô nhìn gã, mắt không chớp nói: “Nguyệt sự của cô bé đến."
“Gì cơ?" Gã ngây người ngẩn ngơ, trên gương mặt tục tằng hiện lên một chút mê mang
Cô chỉ biết cho dù cô dùng một câu đơn giản nhất, tên dã nhân vẫn là nghe không hiểu.
“Nguyệt sự, kinh nguyệt, tục xưng là dì cả, bình thường hai mươi tám ngày sẽ đến một lần, mỗi người phụ nữ đều có, cho đến thời kỳ mãn kinh mới thôi." Cô tức giận nhìn gã mở miệng:"Không cần nói với tôi anh không biết đó là cái gì."
Gã trừng mắt nhìn cô, trừng mắt nhìn, trừng mắt nhìn, sau đó ngoài ý đoán của cô, trên gương mặt ngăm đen của cô dần dần hiện lên có chút đỏ ửng, sau đó chút đỏ ửng kia càng lúc càng lớn, hoàn toàn không chịu khống chế là lan tới tận lỗ tai cùng cổ gã.
Cô không thể tin được mở to mắt, bộ dáng gã xấu hổ bối rối dường như làm cô bật cười, trên thực tế, cô sau khi thấy gã thẹn quá hóa giận, mới phát hiện mình thật sự bật cười.
“Đừng cười nữa! Này, cô kia! Tôi bảo cô đường cười nữa, cô nghe không hiểu sao?"
Cô từ cười mỉm đến cười lớn, cười đến cả nước mắt cũng chảy ra, biết rõ gã xấu hổ chết đi được, nhưng không thể nào dừng lại được.
“Cô kia—" Vài lần cảnh cáo không được, trong cơn tức giận, gã mắng một tiếng, vươn tay chạm đến gương mặt của cô rồi cúi đầu hôn, dùng phương pháp trực tiếp nhất ngăn chặn cái miệng đáng ghét kia.
Cô ngây dại.
Làm sao cũng không nghĩ tới gã đàn ông này sẽ hôn cô, trong lúc nhất thời Hiểu Dạ ngây ngốc đã quên phảng kháng, chỉ mở mắt thật lớn.
Cô không phải chưa từng hôn qua ai đó, nhưng nụ hôn có thể đếm được trên đầu ngón tay, chưa từng có cảm giác như vậy, trước khi gặp chuyện không may cô vẫn là học sinh, vội vàng học hành còn làm việc nuôi sống mình, sau khi gặp chuyện không may cô luôn vội vàng chạy trốn, vốn không có cơ hội cũng không nghĩ đến sẽ phát triển mối quan hệ khác phái, cô biết mình nên đẩy tên dã nhân thô lỗ không lễ phép này ra, nhưng cô cũng không chén ghté hương vị của gã, hơn nữa thật đáng chết cô đối với loại dục vọng kích tình này đã sớm tò mò.
Chỉ là một nụ hôn mà thôi, cũng không phải lên giường….
“Đáng ghét, đừng có nhìn tôi, cô mở miệng ra." Gã dán trên môi cô, cáu kỉnh mở miệng ra lệnh.
Tên này thật sự là hỏng bét, cô nhíu mi nhìn gã, nhưng lòng hiếu kỳ đã khiến cô nhất thời mở miệng ra.
Ai biết như việc sự tình lại càng không thể cứu vãn, gã vì phản ứng tình dục dâng trào mãnh liệt khiến cô trở tay không kịp, đánh rơi lý trí của cô, để cho cô không thể ngăn cản.
Lồng ngực cường tráng của gã, đùi rắn chắc, cái lưỡi trêu người cùng hai tay có ma lực, khiến cho cô không thể lơ đãng, tế bào toàn thân cô nháy mắt sôi sục lên, giống như đang vui ca hát.
Trời ạ, đã xảy ra chuyện gì?
Hai mắt cô phủ sương mù, có chút choáng váng, cô đã thử muốn biết rõ tình huống hiện tại, lại không thể suy nghĩ, chỉ muốn dán chặt vào người gã.
Chết tiệt, nếm thử mùi vị cô nàng này rất thơm!
Có vẻ cô có hứng thú nên thân thể mềm mại cứ dán chặt vào người gã, không biết từ khi nào hai tay đã đặt lên cổ gã, đôi mắt đen phủ mờ sương, môi đỏng mọng , phản ứng nồng niệt của cô khiến dục hỏa bên trong gã bùng cháy, không nhịn được cầm mông của cô, kéo cô càng thêm sát vào mình, chiếc lưỡi trượt thẳng xuống cần cổ trắng như tuyết của cô.
Cô không tự chủ được ngẩng đầu lên, uốn éo ở dưới thân gã, càng muốn nhiều hơn.
“Ôi trời ạ…" Gã ôm lấy cô, để cô ngồi lên bồn rửa bát, bàn tay to luồn vào trong áo T-shirt, ôm trọn lấy bầu ngực vừa vặn của cô, cô không có mặc áo ngực, gã rên rỉ thành tiếng, vuốt ve vật mềm mại dưới tay.
Cô thở gấp ra tiếng, tiếng động nhỏ kia bị gã nuốt vào trong miệng, một cỗ nhiệt thiêu đốt hai chân cô, khiến toàn thân cô như nhũn ra, sau đó cô nhận ra gã đã mở hai chân mình, kéo cô sát vào gần gã hơn.
Cô có thể cảm giác được phần dưới ở bên trong quần bò của gã đang nhô lên, tế bào toàn thân hứng phấn chỉ muốn thét lên, ngay cả khi tay gã cởi quần của cô, đầu cô vẫn chưa thật sự tỉnh táo, hai tay còn luồn vào trong áo vuốt ve lồng ngực cùng cơ lưng đang tỏa nhiệt, cho đến khi cốc nước trên bồn bị đổ do cô uốn éo cái mông chạm vào, rơi xuống dưới, phát ra tiếng động chói tai, cô cứng đờ, cả người mới tỉnh táo lại.
Trời ạ, cô đang làm cái gì?
Nghe được tiếng thủy tinh vỡ vụn, trong nháy mắt gã cũng cứng đờ, đầu vẫn vùi vào sau gáy cô, hai tay dừng ở trên cúc quần của cô, giây tiếp theo, cô nghe thấy gã mắng một câu–
“Chết tiệt!"
Tác giả :
Hắc Khiết Minh