Mật Mã Tây Tạng
Chương 4: Chuyến đi Khả Khả Tây Lý
Ngọn lửa bập bùng trong bóng đêm,chiếu hồng gương mặt ba người, gió cấp bảy mang theo cả băng lẫn tuyết, ầm ập thốc vào mặt......
Chuyến đi Khả Khả Tây Lý
"Gì hả?!" "Gì hả?!" Bốn người có mặt ở đó, vây lấy Đường Mẫn vào giữa,đều kinh ngạc tròn mắt lên nhìn cô, tin tức này đối với bọn họ, quả là quá sức tưởng tượng.
Đường Mẫn chống tay vào cằm, giả bộ như đang suy tư,"Ồ, nói thế nào nhỉ, phải nói là, tôi biết cách tìm được đường đi tới nơi đó. "
"Không thể nào!" Giáo sư Phuơng Tân phủ định, "Hiện nay những người đã từng tới đó mà chúng tôi biết chỉ có ba người, hơn nữa không phải là điên thì cũng mất trí nhớ cả rồi,làm sao cô biết được cách tới đó chứ! "
Đường Mẫn khẳng định chắc chắn: "Nếu cháu nói ra được cách ấy, có phải giáo sư sẽ đồng ý cho cháu tham gia đòan lữ hành hay không? "
Giáo sư Phương Tân nói:"Đã bảo với cô bao nhiêu lần rồi, đây không phải đoàn lữ hành! Đây là một hành động cực kỳ nguy hiểm. " Ông thở dài một tiếng, giọng nói cũng mềm mỏng đi đôi phần,: "Có điều, trước mắt thời cơ xuất phát của chúng ta vẫn chưa chín muồi, người dẫn đường còn chưa có, trang bị cũng không biết nên sắp xếp thế nào, điều kiện sức khoẻ không biết có thể chịu nổi hay không. Tình hình thực tế và tưởng tượng ban đầu của chúng ta thực khác nhau quá xa."
Trác Mộc Cường Ba nói:" Được rồi, Mẫn Mẫn, đừng đùa nữa, nếu em thật biết cách tới được nơi ấy, vậy mau nói ra đi. Em nói ra rồi, chúng ta mới suy nghĩ những chuyện khác được."
Đường Mẫn gật đầu:" Được rồi, nếu mọi người đã nôn nóng thế, vậy thì để em nói. Thực ra, anh trai em, anh ấy luôn có thói quen viết nhật ký!"
....
Không khí trong khoảng sân nhỏ như trầm xuống, nếu có ghi chép hành trình, đây đích thực là một sự trợ giúp mang tính quyết định đối với việc tìm ra nơi đó, mấy người bọn giáo sư Phương Tân đều cảm thấy tim mình đập gấp hẳn lên. Giáo sư tức khắc hỏi ngay:"Cuốn sổ ghi chép đó đang ở đâu?"
Đường Mẫn ra hiệu tỏ ý nhắc giáo sư đừng vội nôn nóng, mỉm cười nói tiếp:
" Tôi nhớ anh ấy có một cuốn sổ ghi chép bằng ngần này.Anh ấy đi tới đâu, gặp phải chuyện gì, đều ghi chép lại rất cẩn thận trong đó."
Trác Mộc Cường Ba xông lên truớc, nắm chặt hai tay Đường Mẫn, run run kích động:" Vậy, thứ đó ở đâu? Thứ đó đâu? "
Đường Mẫn dẩu môi lên nói:" Nhưng mà, lần này khi anh em được đưa về từ trạm cứu hộ Khả Khả Tây Lý, em không thấy cuốn sổ đó đâu. Mới đầu em không để ý lắm, nhưng về sau kiểm lại hành lý của anh trai, đúng là không tìm thấy cuốn sổ đó, em đang nghĩ...."
"Cuốn sổ đó đã rơi trên đường rồi!" Trác Mộc Cường Ba lại thất vọng ỉu xìu.
Đường Mẫn lắc đầu:" Không phải, em nghĩ cuốn sổ đó có lẽ đang ở chỗ đội kiểm lâm hoặc trạm cứu hộ Khả Khả Tây Lý, bởi cuốn sổ đó luôn luôn ở bên mình anh trai em. Tất cả áo ngoài của anh ấy đều có một cái túi trong, chính là để thiết kế riêng cho cuốn sổ đó."
Trương Lập xen vào:"Liệu có khả năng trong lúc hoảng loạn tháo chạy, đã rơi ở nơi mà chúng ta cần đến đó không?"
"Không thể nào,"Đường Mẫn nói,"lúc tôi đi đón anh ấy, máy ảnh, thiết bị leo núi, cả chân đỡ máy ảnh cũng vẫn còn nguyên không thiếu thứ gì. Cũng có nghĩa là, anh tôi rời khỏi nơi đó, hoàn toàn không phải đột nhiên bỏ chạy, anh ấy có thời gian chuẩn bị đầy đủ, không có lý do gì lại để rơi thứ quan trọng như thế. Hơn nữa khi phát hiện ra anh trai tôi, tuy rằng anh ấy đã chạy đến sức cùng lực kiệt, nhưng áo ngoài lại không bị rách gì mấy, sau đó tôi đã kiểm tra lại, cái túi để cuốn sổ đó vẫn còn nguyên, chỉ là không thấy sổ đâu. Vì vậy cuốn sổ đó nhất định là được lấy ra trong lúc cấp cứu rồi quên trả về,em nghĩ như vậy đấy."
Trác Mộc Cường Ba vỗ tay nói:" Được rồi,nếu là vậy, chúng ta sẽ đi Khả Khả Tây Lý một chuyến! Nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ cũng nên."
La Ba nói:" Vậy tôi sẽ nhân thời gian này để thuyết phục Ba Tang giúp mọi người."
Giáo sư Phương Tân tiếp: "Được rồi, khoảng thời gian này tôi sẽ nhờ bạn bè làm luật sư nhanh chóng giúp Ba Tang được bão lãnh."
Trương Lập nói:" Vậy có phải tôi tạm thời trở về…."
Trác Mộc Cường Ba lắc đầu:" Không, anh làm giúp tôi một chuyện khác đi. Ngày mai sẽ nói với anh. " Dứt lời, gã cười hì hì, khoác vai Đường Mẫn đi vào trong. Trương Lập cũng xoay người đi về phòng.
Giáo sư Phương Tân nhìn theo dáng lưng thân thiết của hai người, nói khe khẽ:" Tuổi còn nhỏ, mà mồm miệng lanh lợi, suy nghĩ mẫn tiệp, tôi thật lo lắng cho cuộc sống sau này của Cường Ba quá!"
La Ba nói:" Tôi thấy thiếu gia và cô Đường cũng hòa hợp lắm đấy chứ."
Giáo sư Phương Tân lắc đầu:"Lúc này giữa Cường Ba và Đường Mẫn, ngoài tình cảm giữa tình nhân ra, còn có một phần tình cảm của cha và con gái, chuyện gì cậu ta cũng nhường nhịn Đường Mẫn, nhưng đến một ngày, khi cậu ta nhận ra quan hệ của hai người lại không như cậu ta vẫn tưởng tượng ….giữa hai con người đều rất mạnh mẽ này, xung đột mà bạo phát thì sẽ rất kịch liệt. Hà …."
La Ba mỉm cười nói:" Dùng Phật điển để nói, đó là một người một duyên pháp."
Ngày hôm sau, sáng sớm Trác Mộc Cường đã nói với Trương Lập:"Tôi muốn mời anh cùng chúng tôi đi Thanh Hải."
"Tại sao?" Trương Lập rất ngạc nhiên, nhiệm vụ của anh ta là tiếp đãi giáo sư Phương Tân và Trác Mộc Cường Ba ở Tây Tạng, đến trạm cứu hộ ở Khả Khả Tây Lý không còn thuộc phạm vi chức trách của anh nữa.
Trác Mộc Cường Ba cười cười nói:"Tôi nói chuyện với đoàn trưởng của anh rồi. Anh ta cũng đồng ý. Khả Khả Tây Lý chắc anh cũng biết, môi trường không tốt lắm, tôi sợ sức khỏe của Mẫn Mẫn không chịu nổi, thêm một người là thêm một phần chăm sóc. Hơn nữa,mấy ngày nay, tôi cảm thấy anh lái xe rất giỏi, tôi đã chuẩn bị cho anh một chiếc xe xịn rồi." Gã vỗ vỗ lên vai Trương Lập, tựa như rất ung dung đi lướt qua anh ta,kỳ thực chẳng qua chỉ là không muốn Trương Lập nhìn thấy tia bất an hiện lên trong mắt.
Trác Mộc Cường Ba có chút sợ hãi, điều này đối với gã là chuyện xưa nay chưa từng có, nhưng đúng là gã đã hơi sợ hãi, đôi mắt khiến gã rợn cả xương sống đó, ánh mắt lạnh băng như rắn độc khiến lòng gã bất an. Một thứ trực giác học được từ loài ngao, làm gã cảm thấy bị uy hiếp, đặc biệt là khi dẫn theo cả Đường Mẫn cùng tới nơi đó, ai biết được sẽ xảy ra những chuyện gì. Vì thế, để một người tinh anh trong quân đội như Trương Lập ở bên cạnh mình, ít nhiều cũng có thể thêm phần trợ giúp.
La Ba chạy ra, cầm một tấm thiếp mạ vàng đưa cho Trác Mộc Cường Ba,nói:" Cường Ba thiếu gia, lão gia bảo tôi đưa cái này cho cậu. Mọi người phải đến Lhasa đáp máy bay mà, lão gia có nói, hãy mang tấm thiếp này giao cho chấp sự La Tang Đức Ni của Bố Lạc La cung, mời ông ấy nhất thiết phải tới đây ngay."
Trác Mộc Cường Ba nghi hoặc nói:" Chấp sự Đức Ni không phải chỉ có thứ ba đầu tiên của tháng đầu tiên mùa xuân hằng năm mới tới nhà ta sao?" Từ nhỏ Trác Mộc Cường Ba đã biết La Tang Đức Ni, giờ đang quản lý điện kinh văn trong Bố Lạc La cung, trước đây là thầy giáo của Đạt Lai Lạt Ma, phụ trách giảng giải lịch sử và văn hóa Tây Tạng, có quan hệ rất mật thiết với cha gã, mỗi năm đều tới nhà gã một lần, hai ông già cùng đọc kinh văn, cùng giải Phật lý.
La Ba mỉm cười nói:" Lão gia nói rồi, thiếu gia cứ làm theo là được. Chuyện này quan hệ với việc thiếu gia xuất hành có thuận lợi hay không đấy."
Trác Mộc Cường Ba đến Lhasa giao thiếp cho chấp sự Đức Ni, tìm một chiếc trực thăng bay từ Lhasa, hạ cánh ở huyện thành Trị Đa. Ba người ăn cơm trưa ở huyện thành được xem là huyện đầu nguồn sông Trường Giang này,rồi chuẩn bị tiến vào khu vực không người.
Trương Lập hỏi:"Không phải anh nói đã chuẩn bị cho tôi một chiếc xe xịn sao? Xe đâu?"
Trác Mộc Cường Ba chỉ tay,nói:" Ở kia."
Giật tấm vải buồm to tướng phủ bên trên xuống, một chiếc xe việt dã, mạnh mẽ to lớn, sơn màu rằn ri ngụy trang hiện lên trước mắt, hai mắt Trương Lập sáng bừng,lập tức nhảy vồ tới vuốt ve thân xe, cẩn thận kiểm tra từng bộ phận nhỏ của chiếc xe, "Động cơ V8 6,5 lít,gầm treo dạng xoắn, cách mặt đất ít nhất đến một thước rưỡi trở lên, bốn họng thải khí! Hai …khoang dầu ẩn!" Trương Lập xem xong một chỗ lại kinh ngạc thốt lên một câu, cuối cùng hỏi," Đây …đây là xe việt dã sao? Hay là xe đua hỏa tiễn vậy?"
Trác Mộc Cường Ba cười cười nói:" Lên xe xem cho kỹ rồi hãy nói." Vừa nói gã vừa mở cửa xe cho Trương Lập, Đường Mẫn cũng ở bên cạnh nói:" Chiếc xe này, cũng chỉ to hơn xe việt dã thông thường một chút, bẹp bẹp hơn một chút, có gì đặc biệt đâu chứ."
Trương Lập vừa nhìn bánh lái, đã không nén được mà liệt kê ra:" Hệ thống phòng cứng phanh ABS(1),hệ thống khống chế ổn định phân tán động lực điện tử EBD(2),hệ thống khống chế ổn định động thái DSC(3),hệ thống hỗ trợ phanh khẩn cấp EBA(4),…"
Trác Mộc Cường Ba ngồi chung với Đường Mẫn ở ghế sau, nói với Trương Lập:" Chiếc xe này là Kiêu Long của Trung Quốc sản xuất, mới ra thị trường, đã được cải tiến vài chi tiết. Xi lanh động cơ tăng lên gấp đôi, ống xả khí từ một tăng thành bốn, thùng xăng dự trữ cũng tăng thêm một,còn có một số hệ thống gì đó, đây đều là số liệu các kỹ sư bảo với tôi, tôi cũng không hiểu rõ lắm,anh lái thử xem thế nào."
Trương Lập giậm lên chân ga, cả chiếc xe liền lao vút đi như tên rời khỏi cung, mà sự ổn định của thân xe vẫn tốt đến không còn gì để nói.Trương Lập nhìn đồng hồ tốc độ,kinh ngạc nói:" Từ lúc khởi động đến khi đạt tốc độ 100km/h,chỉ mất có hơn ba giây! Chiếc xe này ít nhất cũng phải tới bốn trăm mã lực, trời ơi, đây rốt cuộc là xe gì vậy chứ!"
Huyện Trị Đa nổi tiếng vì nằm ở đầu nguồn sông Trường Giang, được xưng là "vạn lý Trường Giang đệ nhất huyện". Được ca tụng là "nguồn của Trường Giang, tổ của trăm sông, đất của bò lông,quê của ca vũ,ngọn nguồn sinh thái, vương quốc động vật,cổ đạo Đường-Phiên(5)" và "nhất giang cửu hà thập đại than". Từ huyện Trị Đa đi về phía Tây, sẽ tiến vào khu không người ở Khả Khả Tây Lý,thực ra cũng có thể nói huyện Trị Đa này là một bộ phận của Khả Khả Tây Lý.
Chiếc Kiêu Long chạy trên thảo nguyên mênh mông với tốc độ 80km/h, trong xe không hề cảm thấy một chút rung lắc, đây là lần đầu tiên Trương Lập được lái một chiếc xe vừa nhanh lại vừa ổn định như vậy. Đường Mẫn nhìn một vùng xanh mướt nơi chân trời, nói khẽ:" Khả Khả Tây Lý, rốt cuộc ngươi là thiên đường hay địa ngục,rốt cuộc ngươi xinh đẹp hay tàn nhẫn đây?"
Trác Mộc Cường Ba dịu dàng nhìn cô công chúa nhỏ trong vòng tay mình, hỏi:"Khả Khả Tây Lý chẳng phải là sa mạc sao, có gì đẹp đâu chứ?" Môn địa lý gã hơi dốt một chút.
Đường Mẫn cười cười nói:" Khả Khả Tây Lý là tiếng Mông, ý nghĩa của nó chính là thiếu nữ xinh đẹp, cũng có thể giải nghĩa là sườn núi màu xanh, đều là để hình dung cái đẹp.Nhưng khu vực không người Khả Khả Tây Lý mà chúng ta nhìn thấy đây, lại thâu tóm cả một vùng gần tám mươi nghìn cây số vuông,được gọi là khu không người ở lớn thứ ba thế giới, và lớn nhất Trung Quốc. Hiện giờ đang là thảo nguyên rộng lớn gần huyện thành, đi tiếp về phía trước, tiến vào sâu thêm, anh sẽ thấy mặt chân thực của nó liền, Khả Khả Tây Lý còn có một cái tên nữa là cấm khu của sự sống đó!"
Trương Lập nhìn quanh bốn phía, xung quanh đều là thảo nguyên, lúc này đã không còn thấy dấu tích hoạt động gì của người hay thú nữa rồi, mà bọn họ thì mới rời huyện Trị Đa chưa được mười phút đi xe, anh ta lo lắng hỏi:"Cô Đường, cô thật nhớ được vị trí của trạm cứu hộ đó chứ? Lái xe trong phạm vi rộng thế này là dễ lạc đường nhất đấy."
Đường Mẫn nói:"Yên tâm đi. Chỉ cần phương hướng không sai, trước khi trời tối chúng ta sẽ đến được trạm bảo vệ thiên nhiên đầu tiên,ở đó bổ sung các thứ cần thiết rồi xuất phát theo hướng Tây Bắc, dọc đường thuận lợi,chỉ cần bốn năm ngày là có thể đến trạm cứu hộ rồi. Các trạm cứu hộ hay bảo vệ thông thường đều có cờ tín hiệu hay bóng bay, có thể nhìn thấy cách đó mười mấy cây số cơ."
Trương Lập gật đầu:"Vậy thì tốt rồi."
Trác Mộc Cường Ba nhìn Đường Mẫn nói:" Em biết nhiều thật đấy."
Đường Mẫn nói:"Đều là anh trai em trước đây ghi trong sổ cả. Anh ấy đi Khả Khả Tây Lý và khu vực Áp Tử Hà xa hơn về phía Bắc nữa không phải một hai lần đâu, đã rất quen thuộc rồi."
Trác Mộc Cường Ba nói:" Phải rồi, cuốn sổ đó rốt cuộc trông như thế nào vậy?"
Đường Mẫn đáp:"Ồ, đó là một cuốn sổ bìa da màu đen,bên ngoài còn có một bao da ngừa nước, dày thế này này." Đường Mận đưa ngón cái và ngón trỏ ra minh họa, đại khái cũng khoảng hai ngón tay chồng lên nhau.
Trác Mộc Cường Ba đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi:"Đúng rồi, vì để tìm anh, nên em mới đi Mông Hà kiếm người điên đó phải không?"
Đường Mẫn gật mạnh đầu:"Ưm. Anh vừa rời khỏi Mỹ, em liền nhớ ngay ra chuyện cuốn sổ ghi chép đó, lúc ấy đi tìm khắp nơi, mới phát hiện thì ra cuốn sổ đó không ở trong đống đồ vật của anh em. Vì vậy em muốn nói cho anh biết, nhưng điện thoại di dộng của anh gọi mãi mà không được, đành phải dựa theo địa chỉ mà anh nói để đi tìm người điên kia. Em nghĩ, nếu anh đã đi tìm người điên kia rồi, biết đâu anh ta có thể nói ra được điều gì, không ngờ anh ta lại chẳng biết gì hết."
Trác Mộc Cường Ba cười hì hì nói: "Đã là người điên thì làm sao có thể đối xử như người bình thường được chứ. Đúng rồi, sau đó em có đi tìm người điên đó nữa không? Hay là em có kể với người nào khác về hành trình tới đây lần này không?"
Đường Mẫn chớp chớp đôi mắt to, thắc mắc:" Không có đâu. Em chẳng hỏi được gì từ người điên ấy, Mông Hà lại hẻo lánh, nên đi thẳng về Lhasa luôn. Em cũng chưa bao giờ nhắc với ai những chuyện này cả. Sao thế anh?"
Trác Mộc Cường Ba ậm ừ nói:" Ừm, vậy thì tốt. Không có gì cả." Dự cảm chẳng lành lại ập tới lần nữa, nếu Đường Mẫn không đi tìm người điên kia nữa,vậy thì người đã bắt anh ta đi ….gã lại nghĩ đến thân hình to lớn và ánh mắt như loài rắn độc kia!
(1).Anti.lock braking system.
(2).Electronic brakeforce distribution.
(3).Dynamic stability control.
(4). Emergency brake assist.
(5).Con đường nối liền Trung Quốc (thời Đường) với các nước phía Tây (gọi chung là Phiên bang.)
Chiến đấu sinh tử
Chiếc Kiêu Long giữ tốc độ 90km/h, vững chãi lướt đi trên thảo nguyên Khả Khả Tây Lý hoang sơ,mặt trời gần lặn, mảnh trăng sớm đã lơ lửng dâng lên khỏi đường chân trời, treo trên bầu trời phía Đông, còn mặt trời vẫn chưa tắt hẳn, đỏ rực phiêu du trên trời Tây. Mặt trời buổi hoàng hôn không chói mắt, mà hiện lên trong một thứ màu tựa san hô, giống như một trái cầu pha lê màu đỏ, sắc thái biến ảo, đẹp đẽ mê ly. Đường Mẫn nhìn lên bầu trời một lúc lâu, bầu trời nơi đây lúc gần hoàng hôn không phải màu hoàng kim, mà là màu lam, bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng tựa như những nét bút tùy tiện do bàn tay thượng đế vô ý quẹt lên, trở thành lý tưởng mà các họa sĩ nhân loại vĩnh viễn theo đuổi.
Bóng tối dần buông, bầu trời xanh lam pha lẫn đôi phần sắc lục, mây trắng nhuốm ráng chiều càng trở nên mê đắm lòng người hơn, trời xanh mây trắng, mặt trời đỏ hồng, vầng trăng câu màu trắng bạc và sao Hôm mới mọc cùng trăng, cả bức tranh hoàng hôn đủ khiến người ta rung động đến rơi lệ. Dưới bầu trời kia, còn có thảo nguyên hoang dã mênh mông và những rặng núi ca ca phủ trắng tuyết. Núi ở Khả Khả Tây Lý thuộc về nhánh phía Nam của dãy Côn Luân, khác với núi ở Tây Tạng, núi ở Tây Tạng là vỏ trái đất bị ép chặt rồi gồ lên thành núi,từng ngọn từng ngọn san sát như đao thương kiếm kích chọc thẳng lên trời cao; Khả Khả Tây Lý thì thế núi thấp bằng, hầu hết đều là những triền thoai thoải, nhìn từ xa lại, trông giống như một tấm chăn bông khổng lồ chất đống trên mặt đất. Ngoài ra, là đường chân trời rộng mênh mông, màu xanh dưới đất tựa như muốn cùng bầu trời thăm thẳm màu lam đo tài khoe sắc.
Dọc đường, có lũ lừa hoang đang nhởn nhơ gặm cỏ,có cảnh lừa mẹ âu yếm liếm đầu lừa con, dưới ánh sáng còn sót lại của vầng dương buổi xế, bóng chúng bị kéo ra thật dài; bỗng nhiên lại có hai chú gấu ngựa nhỏ đáng yêu đùa giỡn tung tăng; phía sát đường chân trời, một con bò lông Tây Tạng đang đứng sững sững một mình trong chỗ khuất, mặt trời màu đỏ sẫm đang ở sau lưng,những người ở trên xe chỉ thấy một bóng đen khổng lồ, cơ hồ như đang cảnh giác dò xét những kẻ xâm nhập kì quái.
Mỗi chỗ đều là cảnh sắc hoàn mỹ, mỗi bước đều là cảnh tượng mới, vẻ đẹp của thiên nhiên, nhưng đó là bức tranh mà các học sĩ khao khát thể hiện nhưng lại vĩnh viễn không thể nào thể hiện được hoàn chỉnh, đó là bài thánh thi mà các thi nhân khát khao đọc lên mà vĩnh viễn không thể nào đọc hết. Đường Mẫn thực lòng tán thưởng:" Đẹp quá đi mất, thật đẹp quá. Lái tới chỗ đó một chút đi, có máy ảnh ở đây thì hay quá, tôi muốn chụp lại tất cả chỗ này."
Nhưng Trương Lập lại lái xe đi xa khỏi hướng đó. Đường Mẫn không vui nói: "Ồ? Sao anh lại lái xe đi xa hơn thế?"
Trương Lập bận lái xe, không đáp lời cô. Trác Mộc Cường Ba vội giải thích: "Không thể lại gần được, bò Tây Tạng là động vật sống theo bầy đàn, những con đi riêng thường rất hung hiểm. Bọn chúng không phải con đầu đàn già bị đuổi khỏi bầy đàn thì cũng con vật khiêu chiến thất bại, sau khi rời khỏi bầy tính tình sẽ trở nên cực kỳ cô độc,điên cuồng tấn công bất cứ con vật nào lại gần.Con quái vật nặng hơn một tấn đó, nếu bị nó tấn công, hậu quả e rằng rất đáng sợ! Cặp sừng sắc nhọn của nó thậm chí còn có thể lật ngửa cả xe con đấy."
Đường Mẫn lè lưỡi, không dám nhắc đến yêu cầu quá đáng kia nữa.Để không mất phương hướng, xe chạy dọc theo dòng sông cạn, thỉnh thoảng lại có những con thú hoang chạy băng qua, ráng chiều nhuộm cả bầu trời, vầng dương đã từ từ chìm vào sau dãy núi. Đường Mẫn không ngừng kinh ngạc mừng rỡ với những phát hiện mới, những cảnh tượng mới,trong khi đó bàn tay Trác Mộc Cường Ba đặt trên vai cô gái lại càng lúc càng lạnh buốt, lặng lẽ quá, yên bình quá, tất cả những cảnh quan trước mắt đều không hề phù hợp với cảm giác của gã. Từ khi rời khỏi Trị Đa, Trác Mộc Cường Ba đã cảm thấy một thứ áp lực từ phía sau bọn họ, nhưng đến giờ vẫn chưa có bất cứ phát hiện gì, gã cũng hy vọng nỗi lo của mình chỉ là thừa, thế nhưng lúc này, cảm giác khiến gã lạnh cả người ấy lại càng lúc càng rõ rệt hơn.
Đột nhiên, thân xe lao về phía trước một cái,rõ ràng Trương Lập đã bắt đầu tăng tốc, anh ta lạnh lùng nói:"Ngồi cho vững!"
Trác Mộc Cường Ba, ngược lại, như cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng đã rơi xuống,thầm nhủ "Rốt cuộc cũng xuất hiện rồi sao?"
Đường Mẫn kinh ngạc thốt lên: "Sao vậy?"
Trương Lập đáp: "Có đuôi. Hình như chúng ta bị theo dõi rồi."
Đường Mẫn quay đầu lại quan sát,nói:"Lấy đâu ra chứ? Sao tôi không thấy gì vậy?"
Trương Lập gật đầu: "Không sai, rất khó phát hiện. Lấy con bò Tây Tạng bên trái làm cột mốc, cách phía bên phải của con bò ấy hai bàn tay,ở giữa hai ngọn núi ấy, có nhìn thấy gì không?"
Đường Mẫn nói: "Làm gì có, có mỗi một tảng đá lớn thôi."
Trương Lập lại hỏi: "Còn phía sau tảng đá đó? Đã nhìn thấy gì chưa?"
Đường Mẫn ngước mắt quan sát, bỗng nhiên thốt lên:"Ồ? Có khói, sao lại có khói nhỉ?"
Trương Lập giải thích: "Đó có lẽ là một chiếc xe đã được ngụy trang, từ đầu vẫn giữ cự ly với chúng ta,ở ngoài phạm vi mắt thường có thể phát hiện được,giờ có lẽ nó đang tăng tốc.Khsoi kia là đất bụi bị xe chạy với tốc độ cao hất văng lên. Hơn mười phút trước,tôi đã trông thấy tảng đá lớn phía sau ấy rồi,lúc đó chỉ coi nó như đường nét của núi xa,ở nới thế này, những ngọn núi nhìn có vẻ không lớn lắm ấy, đi mấy trăm cây số cũng hệt như vậy, vì thế tối không hề chú ý. Nhưng giờ đi lâu như vậy rồi,mà nó ngược lại còn càng lúc càng gần chúng ta hơn nữa."
Đang nói chuyện,thì Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn đều nhìn thấy, một tảng đá nhỏ màu xám ở phía xa vỡ tung ra, để lộ bộ khung sắt mạnh mẽ bên trong,dù cự ly rất xa, Trác Mộc Cường Ba thoạt nhìn đã nhận ra ngay, đường nét góc cạnh đó rõ ràng là một chiếc Hummer H1.
Trương Lập cũng đã nhìn thấy qua kính chiếu hậu,lẩm bẩm nói:" Không phải là Hummer đấy chứ? Sao lại khéo vậy được, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã thấy hai chiếc Hummer rồi."
Trác Mộc Cường Ba nói:" Không phải khéo, đó là cùng một chiếc xe,chỉ đó điều đã tháo biển số ra mà thôi." Gã chỉ không hiểu nổi,tại sao người đó làm được như thế,nếu người kia không biết gã đi đâu, vậy thì có lẽ đã thuê máy bay ở Lhasa đi theo gã, cả xe cũng chở theo luôn, đồng thời lại ngụy trang hết sức khéo léo. Rốt cuộc là người nào, tại sao có khả năng lớn như vậy, tại sao lại theo dõi gã, trong lòng Trác Mộc Cường Ba nổi lên quá nhiều nghi vấn.
Đường Mẫn sợ hãi nói:" Liệu có phải bọn cướp không?"
Trương Lập đáp: "Không phải cướp, cướp thì không lái loại xe như vậy, xe của chúng đều là loại bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ không thương tiếc. Hơn nữa, ngụy trang khéo léo, không nôn nóng ra tay ở nơi có người, mà đợi chúng ta đi sâu vào chốn không người mới động thủ, xem ra không chỉ nhằm vào chúng ta, mà còn sớm đã có âm mưu từ trước. Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở điểm nào vậy,Cường Ba thiếu gia?"
Trác Mộc Cường Ba không trả lời được, chỉ lẩm bẩm:"Tôi cũng không biết nữa, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?"
Đường Mẫn kêu lên: " Họ đuổi tới gần rồi!"
Trương Lập nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu,trầm giọng nói:" Sao có thể được! Theo tôi biết, tốc độ cao nhất của Hummer cũng không tới 130km/h,chúng ta đã chạy 135km/h rồi, lái xe việt dã với tốc độ này ở Khả Khả Tây Lý đã là lấy mạng ra đùa giỡn, bọn họ lại còn nhanh hơn cả chúng ta nữa hay sao!"
Đường Mẫn khinh thường nói: "Có gì giỏi đâu chứ, anh trai tôi trước đây cũng chơi xe việt dã,tốc độ đều trên 150km/h cả."
Trương Lập thầm nhủ: "Tiểu thư của tôi ơi, anh trai cô vốn là một tên không cần mạng rồi." Nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Cô Đường, ưu thế của xe việt dã không phải ở tốc độ, mà là ở khả năng vượt qua khảo nghiệm của mặt đường và thời gian. Vì là xe bốn cầu, lực bám ma sát vượt lên xe hai cầu rất nhiều, nên có thể vượt đèo leo núi ở những nơi không có đường công cộng, đi tới những nơi xe bình thường không thể đi được.Vì địa hình chạy phức tạp,nên lái xe việt dã cần nhất là cẩn thận,bình quân tốc độ cao nhất của nó chỉ là 80km/h, loại xe có tốc độ cao nhất đạt hơn hơn cây số giờ như Hummer đã là đạt đến cực hạn của động lực rồi, chỉ cần sơ sẩy một chút là lật xe chết người như chơi."
Trác Mộc Cường Ba hỏi: "Còn tăng tốc được không?"
Trương Lập lắc đầu: "Không được, đây là tốc độ cực hạn rồi, cũng may giờ đang chạy trên địa hình bằng phẳng,nếu không sớm đã lật xe lâu rồi."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Xe phía sau đuổi kịp chúng ta rồi."
Trương Lập cũng nhìn thấy, tấm kính chắn gió của xe Hummer phía sau trông giống như một đôi mắt khổng lồ, nhìn chòng chọc vào chiếc Kiêu Long của họ, thân xe bèn bẹt còn lớn hơn xe họ một bậc, tình cảnh này, giống như một con sư tử đang đuổi theo một con báo săn vậy. Lúc này, Trương Lập kinh ngạc phát hiện ra, cửa sổ xe Hummer đã được kéo xuống, một người che mặt đeo kính đen thò cả nửa người ra ngoài, sau đó, hai tay từ trong cửa sổ rút ra,cầm một khẩu các bin to tướng!
Trương Lập vội ngoặt sang trái,chiếc Hummer cũng xoay theo, căn bản không thể thoát được, Trương Lập hoảng hốt kêu lớn: "Mau nằm xuống! Nguy hiểm!"
Sau lưng chiếc Kiêu Long tóe lên hoa lửa, súng các bin lè lưỡi lữa khủng khiếp, bắn vào sắt thép phát ra những tiếng "keng keng keng". Trương Lập lại xoay gấp một góc chín mươi độ, Đường Mẫn ngồi trong xe bị hất cho ngã nghiêng ngả, cũng may có Trác Mộc Cường Ba ôm chặt lấy cô, bằng không chắc cô đã bị hất văng ra ngoài xe mất rồi.Trác Mộc Cường Ba bình tĩnh nói:" Đừng hoảng hốt.Cứ lái cẩn thận.Xe này chống đạn được."
Trương Lập giờ mới thở phảo một tiếng, phía sau lại tóe lên những bông hoa lửa,xem ra đạn đã bị kính chống đạn làm bật ra. Trương Lập không hiểu thắc mắc: "Cường Ba thiếu gia, xem ra anh đã chuẩn bị từ trước rồi?"
Trác Mộc Cường Ba giải thích: "Là dự cảm chẳng lành.Khi chúng ta còn ở Lhasa, tôi đã lờ mờ cảm thấy, lần hành động này chỉ sợ không được thuận lợi,không ngờ đã ứng nghiệm thật."
Trương Lập lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc là chuyện gì? Trong biên giới Trung Quốc,bọn họ cũng kiếm được vũ khí."
Đường Mẫn rúc vào lòng Trác Mộc Cường Ba nói: "Bọn chúng định giết chúng ta sao? Tại sao vậy?"
Trương Lập nói:" Xem ra bọn chúng không có ý định đó, chỉ là muốn bắt sống chúng ta mà thôi, nguy thật, bọn chúng nãy giờ vẫn nhằm vào bánh xe,nếu để bắn trúng …."
Trác Mộc Cường Ba điềm đạm nói: "Không cần lo lắng, lẽ nào anh không nhận ra, bánh xe chúng ta là loại đặc ruột,hai bình xăng cũng được giấu rất kín trong gầm xe,có thể nói là như vậy, trừ phi là chẹt phải mìn, còn không chiếc xe này không dễ bị phá hoại đâu."
Trương Lập vẫn bất an nói: "Nhưng mà, tốc độ của chúng nhanh hơn chúng ta, làm sao thoát được đây?"
Người cầm súng trên xe Hummer hình như cũng nhận ra tấn công không mấy hiệu quả, lại thụt vào trong, chiếc xe liền tăng hết tốc lực đuổi theo,Trương Lập cũng dận ga hết cỡ. Hai chiếc xe việt dã lao đi trên thảo nguyên mênh mông vô tận,chỉ để lại hai làn khói nhạt. Đường Mẫn căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, Trác Mộc Cường Ba không nói tiếng nào,sợ làm Trương Lập phân tâm,với tốc độ thế này,chỉ cần sơ sẩy một chút, vận mệnh ba người rất khó nói.
Trương Lập thỉnh thoảng lại liếc nhìn bầu không phía trên,sắc trời mỗi lúc một tối xám đi, còn đường dưới chân thì bắt đầu từ thảo nguyên biến thành sa mạc, đất mùn mềm mại rắn lại,khắp nơi đều là cát sỏi lạo xạo,gió thổi cát chạy,bụi khói mù mịt. Nếu trời tối hẳn, chạy xe trên đường thế này cực kỳ nguy hiểm.Chiếc Hummer phía sau dường như cũng biết điều này, không lâu sau lại có người từ cửa sổ thò đầu ra,hai tay đón lấy thứ được đồng bọn đưa cho, gác một cái ống tròn trên vai. Trương Lập khó khăn nuốt nước bọt đánh ực một cái, nếu anh ta không nhìn lầm,thì đó là một khẩu hỏa tiễn Cannon không giật,thầm kêu lên: "Trời ạ! Cường Ba thiếu gia, rốt cuộc chúng ta đang bị đám người nào đuổi theo vậy? Rốt cuộc là anh không biết hay giả bộ không biết vậy?"
Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn rõ ràng cũng đã nhìn thấy, Đường Mẫn kinh hãi thốt lên:" Hỏa tiễn! Súng phóng hỏa tiễn! Bọn chúng có súng phóng hỏa tiễn!"
Đôi tay Trác Mộc Cường Ba ôm Đường Mẫn càng chặt hơn, gã bình tĩnh nói:" Đừng ồn Mẫn Mẫn,hỏa tiễn cũng không có gì". Nhưng bản thân gã cũng nghe được giọng mình đã có chút gượng gạo, lại vỗ nhè nhẹ lên ghế ngồi của Trương Lập,chua chát nói: "Dựa cả vào anh thôi!"
"Bụp" Hỏa tiễn vạch một làn khói cong tuyệt đẹp trên không trung, trong khoảnh khắc ánh lửa lóe lên,Trương Lập gắng hết sức ngoặt vô lăng sang bên trái, đồng thời sử dụng cả phanh tay lẫn phanh chân, hệ thống ABS và EBA sớm đã bị tắt hết, kết quả của việc này là thân xe gần như đứng yên tại chỗ xoay một góc 180 độ,sau đó lao bắn về hướng khác như mũi tên rời cung. Vừa quay đầu, đã nghe tiếng hỏa tiễn rít vù lên bay vọt qua nóc xe,kế đó là một tiếng "ầm",sóng xung kích mạnh mẽ hất tung đất đá lên,vô số mảnh đá vụn bắn đập vào thân xe,cộng với lực ép của chất nổ,làm cả xe chao đảo không ngừng, Trương Lập vận hết sức toàn thân, mới khiến xe không bị lật nhào.
Thoát khỏi một nạn, ba người trong xe đều xanh mét mặt mày,chỉ nghe tiếng động cơ nổ ầm ầm. Trương Lập biết rõ,đối phương cố ý không bắn vào thân xe, chúng chỉ muốn bắn đất đá bay lên hoặc làm lật xe của họ,khiến họ không thể hành động được mà thôi. Anh ta thầm nhủ: "Dùng cách này để hạn chế hành động,khẳng định không phải bạn bè rồi,quan trọng nhất là Cường Ba thiếu gia cũng không biết đây là chuyện gì. Phải nghĩ cách thoát khỏi đám người này mới được, bằng không sẽ cứ bị động mãi thôi."
Đột nhiên, ánh mắt Trương Lập nhìn chằm chằm vào lòng sông cạn lổn nhổn đá,hét lên một tiếng: "Ngồi cho vững!" Chiếc xe liền lao về phía lòng sông!
Đá trên bãi sông mỗi lúc một nhiều, sắc nhọn, hướng lên trời, tảng to tảng nhỏ,chiếc Kiêu Long vừa đi vào đó là bắt đầu rung lắc dữ dội,người trong xe như đang ngồi trên con thuyền nát trong bão tố,Trương Lập giảm tốc độ xuống còn 100km/h,nếu còn giữ tốc độ 130km/h,xe sẽ lập tức bắn lên không trung,lộn nhào mấy vòng chẳng sai. "Soạt" Qủa hỏa tiễn thứ hai rơi ngay bên phải xe, tiếng nổ đinh tai nhức óc mang theo vô số đá vụn bắn về phía chiếc Kiêu Long. Trương Lập hoảng hốt phát hiện, kính chống đạn đã bị chấn động đến nỗi xuất hiện những vệt nứt, chỉ sợ thêm một quả hỏa tiễn nữa là vỡ tan.
Thấy chiếc Hummer bám sát theo sau, Trương Lập cuối cùng cũng nhe ra một nụ cười phẫn nộ,quay ngoặt vô lăng, chiếc Kiêu Long bắt đầu chạy men theo hai bờ lòng sông cạn thành hình chữ "z". "Bọn chúng đã bám chặt thế này,tức là không biết rốt cuộc chúng ta muốn chạy theo hướng nào,nhất định sẽ bám sát phía sau, trừ phi bánh của chúng cũng là loại đặc ruột như của Kiêu Long,bằng không chỉ thêm vài lượt nữa,đá trên bãi sông sẽ phá nát bánh xe của chúng ra." Trương Lập nghĩ như vậy,điều khiển chiếc Kiêu Long di chuyển trên bãi sông đầy đá nhọn, gặp phải tảng đá nào lớn,thậm chí anh còn chuyển hướng vòng qua,bên dưới bánh xe,khói trắng và bụi đất cùng bốc tung lên.
Nhưng Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn ngồi ghế sau thì phải chịu khổ,mấy lần xe đã suýt lật,toàn bộ đều dựa vào kỹ thuật lái xe của Trương Lập giữ cho vững lại.So sánh ra,người lái xe Hummer kia không ngờ còn lão luyện thành thục hơn,cũng vẽ một đường hình chữ "Z",tốc độ của chiếc Hummer ít nhất phải nhanh hơn Kiêu Long đến 20km/h.Trương Lập không khỏi thầm thán phục. "Kẻ lái xe phía sau, nhất định là một tên dã nhân!"
Người thò ra ngoài phía sau dường như định bắn hỏa tiễn lần thứ ba,lần này dường như không còn bắn vào tảng đá, mà trực tiếp nhắm thẳng tới Kiêu Long.Trương Lập hết lắc bên trái rồi nghiêng bên phải, trước sau cũng vẫn không thoát nổi khẩu súng phóng hỏa tiễn, họng súng đen ngòm vẫn hiện lên trong kính chiếu hậu.
Câu Chuyện Của Trác Mộc Cường Ba
Đường Mẫn kinh hãi kêu lên: "Lần này bọn chúng không bắn xuống đất nữa,chúng ngắm vào xe của mình kìa!"
Trương Lập không nói lời nào, đạp ga, phanh xe, xoay vô lăng, đạp ga lần nữa, xoay vô lăng ngược lại,giậm mạnh lên bộ ly hợp, anh hiểu rất rõ, có thể tránh được hay không, trông cả vào lần chuyển hướng gấp này.Vòng qua một tảng đá lớn cao bằng người,lợi dụng khói bụi phía sau xe, hy vọng có thể che khuất tầm nhìn của người lái xe Hummer,nếu bọn chúng đâm phải tảng đá là tốt nhất,nếu không đâm phải thì ít nhất hỏa tiễn cũng không ngắm trúng được xe bọn họ.
Chiếc Hummer thản nhiên xông qua màn khói bụi,ổn định tựa như đang phi trên đường cao tốc. Đồng tử Trương Lập bắt đầu co dãn,đối mặt với một địch thủ như vậy,quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng của anh ta, anh đã nhìn thấy ánh lửa lóe lên!
Một tiếng "Bụp" vang lên cùng lúc với ánh lửa,không phải tiếng hỏa tiễn bắn ra,mà là tiếng nổ của lốp xe, trong khoảnh khắc quan trọng này,cuối cùng bánh xe Hummer cũng không chịu nổi lực ma sát với mặt đất đầy đá nhọn, lốp nổ tung! Quả hỏa tiễn bị lệch hướng đúng vào khoảnh khắc rời ống phóng,bay vọt qua nóc chiếc Kiêu Long,không biết đã bay tới đâu,chỉ để lại trên không trung một làn khói xoắn.
Qua kính chiếu hậu,Trương Lập thấy rõ,chiếc Hummer phía sau nghiêng sang một bên, lộn hai vòng dưới lòng sông cạn,rồi mới dừng lại được, có điều cũng đáng đời chúng lắm.Trương Lập lao khỏi lòng sông,tăng hết tốc lực,động cơ rú lên phóng vút đi....
Cửa xe Hummer bị đá bật ra,một người đàn ông tóc vàng cao lơn vững vàng bước xuống,đế giày quân dụng bọc đồng nghiến lên đá vụng dưới chân kêu "lạo xạo". Hắn bực bội dựa vào đầu xe,bỏ kính râm xuống,lộ ra đôi mắt chim ưng,nhìn theo làn khói bụi bốc lên phía xa xa,mỉm cười nói: "Thằng nhóc lái xe cũng không tệ, lần sau chúng ta so tài tiếp."
Tiếng loảng xoảng vang lên; một tên che mặt chật vật lăn xuống xe,dùng thứ tiếng Anh không lưu loát lắp ba bắp bắp nói:"Ông chủ,hệ thống định vị vệ tinh của chúng ta bị hỏng rồi,không thể tiếp tục theo dõi chiếc xe đó được nữa."
Người đàn ông tóc vàng bừng bừng nổi giận,gân xanh trên mặt gồ lên,hai tay đặt vào tấm chắn đầu xe,gầm lớn một tiếng,nhấc bổng cả đầu chiếc Hummer khổng lồ lên, rồi thả mạnh xuống,mặt đất bốc lên một lớp bụi mù mịt.Một tên che mặt khác vẫn còn trên xe sợ đến bủn rủn cả ngừoi,hắn biết rõ,ông chủ lại nổi giận rồi.Nhưng, gã đàn ông tóc vàng lấy lại bình tĩnh rất nhanh,khóe miệng hiện lên một nụ cười bí ẩn,ung dung đốt thuốc,dùng thứ tiếng Trung không đươc sõi lắm của hắn lẩm bẩm:"Trác Mộc Cường Ba,ông chủ Trác,dù không đuổi được mày,tao cũng có cách tìm ra Bạc Ba La thần miếu trước mày thôi. Cứ chờ xem."
Chiếc xe Kiêu Long chìm trong không khí im lặng nặng nề một lúc lâu,dù sao thì tử thần cũng vừa lướt sát qua cả bọn, ai nấy đều cảm thất tim mình vẫn đập dồn dập,mãi vẫn chưa thể bình lặng trở lại,đặc biệt là Trương Lập, lúc này tay anh vẫn còn đang khẽ run. Trác Mộc Cường Ba là người trấn tĩnh nhất trong ba người,nhưng lúc này có hỏi gã rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,gã cũng không thể nói được.
Trương Lập hỏi:"Bọn chúng tạm thời không đuổi kịp chúng ta nữa,giờ phải làm sao đây?"
Đường Mẫn nói:"Tôi nhớ là đi vòng qua ngọn núi trước mặt,chắc sẽ nhìn thấy bóng bay tín hiệu của trạm kiểm lâm đấy."
Trương Lập nhăn mặt cười khổ nói:"Cô Đường hình như quên mất tình cảnh vừa rồi của chúng ta rồi thì phải?"
Trác Mộc Cường Ba lên tiếng:"Bỏ đi cậu Trương,cô ấy không hiểu,đừng trách cô ấy.Mẫn Mẫn,hoàn cảnh của chúng ta lúc này không lạc quan như em nghĩ đâu.Chiếc xe phía sau hư hỏng không nặng lắm,hiệu năng kháng chấn của xe việt dã rất lớn,nói không chừng bọn chúng chỉ cần thay lốp xe là sẽ đuổi kịp chúng ta ngay đây thôi."
Trương Lập bổ sung:"Một tay tổ lái chuyên nghiệp,chỉ cần không đầy năm phút để thay lốp xe."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Vì vậy,nếu chúng ta đến trạm kiểm lâm hoặc dừng lại nghỉ ngơi đâu đó, bằng như cho chúng cơ hội đuổi kịp bọn ta. Hiện giờ chúng ta cần làm là chọn một con đường chúng không thể nghĩ tới,hoặc là mau chóng tìm một nơi an toàn,khiến chúng không dám sử dụng vũ khí.Nay đã vào đến giữa Khả Khả Tây Lý,muốn tìm nơi an toàn như vậy e là không có khả năng,chỉ còn cách chọn con đường chạy thẳng đến trạm cứu hộ nơi đã phát hiện anh trai em,tìm cuốn sổ ghi chép đó,rồi mau mau chóng chóng trở về thôi."
Đường Mẫn ngơ ngác nói:"Nhưng trong phạm vi rộng thế này,làm sao bọn chúng tìm ra mình chứ?"
Trương Lập đáp:" Có thể là sử dụng hệ thống định vị vệ tinh toàn cầu GPS,trên cao nguyên không khí rất loãng,tầng khí quyển thấu quang rất tốt, nếu bọn họ có thể sử dụng vệ tinh gián điệp của Pháp, Mỹ, thì cả con châu chấu dưới đất cũng trông thấy được,chứ nói gì đến chiếc xe lớn thế này. Có điều, trời có lẽ sắp tối mịt rồi, muốn sử dụng thứ đó trong đêm không phải chuyện dễ dàng gì. Đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn chúng muốn bắt kịp chúng ta trước khi trời tối."
Trác Mộc Cường Ba hỏi:"Còn nguyên nhân nào khác nữa?"
Trương Lập đáp:" Sau khi trời tối, ở chốn sa mạc khắp nơi đều là đá với hố sâu này,phụ thuộc vào khoảng cách có thể nhìn được và khoảng cách có thể phanh,không ai dám lái xe với tốc độ quá 50km/h,ưu thế về tốc độ của chiếc Hummer coi như mất hết. Cho dù chúng dò ra được vị trí của chúng ta, nhưng dù gì vẫn phải cách chúng ta một khoảng không thể rút ngắn được."
Trác Mộc Cường Ba quay sang hỏi Đường Mẫn:"Mẫn Mẫn,trạm cứu hộ mà em nói,cách trạm kiểm lâm này bao xa nữa?"
Đường Mẫn nói: "Còn mấy trăm cây số,nhưng đường rất khó đi,mấy tiếng đống hồ khó lòng mà tới nơi được. Nếu đi nửa đường mà xe hết ắc quy hay hết xăng,vậy thì chúng ta..." Nói đoạn, cô ủ rủ lắc đầu, tỏ ý không ổn.
Trác Mộc Cường Ba đáp: "Yên tâm,chiếc Kiêu Long này đã được cải tạo,có hai thùng xăng,phía sau cũng có xăng dự trữ,nhiên liệu không thành vấn đề,anh nghĩ hệ thống máy móc động cơ cũng không có vấn đề gì, ngoại trừ người lái ra." Gã đưa mắt nhìn Trương Lập.
Trương Lập gật đầu nói: "Trong đêm vốn không thể lái xe ở nơi nguy hiểm như vậy,nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ,chỉ đành vậy thôi.Hy vọng không gặp phải tảng đá nào lớn hay rơi xuống rãnh sâu."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Được,vất vả cho ảnh rồi. Chúng ta cứ đi thẳng về hướng Tây Bắc,hai người thay nhau lái vậy."
Trương Lập giảm tốc độ xuống còn 50km/h, đèn pha cực mạnh phía trước rọi xuống mặt đường sáng lấp lóa,anh lại nhịn không được buột miệng hỏi: "Cường Ba thiếu gia, rốt cuộc là ai đã giúp anh cải tạo chiếc xe này vậy?"
Trác Mộc Cường Ba đáp: "Không biết, trả tiền nhờ người ta làm thôi, sao vậy?"
Trương Lập nói:" Kỹ thuật của người này thật quá sức cao minh,nếu có cơ hội nhất định phải đến gặp anh ta để học tập. Cả đèn pha phía trước mà cũng cải tiến tốt như vậy. Xe này dùng đèn xê nông loại H4 của Nhật,người cải tiến đã điều khiển cho ánh sáng tập trung, nay thông lượng ánh sáng của đèn xe ước khoảng ba nghìn bảy lumen,nhiệt độ màu(1) từ năm nghìn bảy trăm đến sáu nghìn ba trăm độ K,đèn bên trái tụ sáng song song với mặt đất,đèn bên phải cao hơn 4,6 độ, không làm ảnh hưởng đến độ rộng của quầng sáng khuyếch tán sang hai bên, lại nâng được khả năng chiếu xa lên cực hạn.Mỗi một bộ phận được cải tạo của chiếc xe này đều khiến tôi hết sức thán phục đấy." Nói tới đây,Trương Lập không khỏi hổ thẹn trong lòng, thầm nhủ: "Nói ra thì, kỹ thuật của người lái chiếc Hummer kia mới thật khiến tôi hết sức thán phục.Tôi lái chiếc xe đã được cải tạo ưu việt thế này,vậy mà vẫn hoàn toàn dưới tay hắn ta,cái thằng cha ấy!"
Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn ngồi trên xe ăn trước một ít đồ ăn nhanh, sau đó Trác Mộc Cường ba đổi chỗ lái thay Trương Lập, hơn trăm cây số sau đó, hai người cứ luân phiên lái xe.Càng đi sâu vào Khả Khả Tây Lý,thời tiết càng lạnh giá,trải qua một ngày vất vả, Đường Mẫn nằm rúc vào chiếc áo khoác Trác Mộc Cường Ba trải xuống cho cô,mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ.Trương Lập và Trác Mộc Cường Ba trầm mặc một lúc lâu,không khí dường như cũng đông đặc lại.Đêm lặng lẽ và tĩnh mịch,chỉ nghe tiếng động cơ khe khẽ,bánh xe nghiến lên đá vụn ven đường,thinth thoảng lại phát ra những tiếng động nho nhỏ.
Trăng sáng trời sao,Trương Lập nhìn mặt đường phía trước ngọn đèn xe,đột nhiên thấy thèm hút thuốc,mặc dù anh ta chưa bao giờ hút lấy một điếu. Chuyện xảy ra hôm nay tưởng chừng như một giấc mộng,lại thêm cảm giác bối rối lặng lẽ lúc này,khiến Trương Lập không thở nổi, anh cảm thấy bị đè nén, đột nhiên rất muốn bạo phát,hét lớn lên vài ba tiếng:"Rốt cuộc tôi đến chỗ này làm quái gì?" "Đây rốt cuộc là nơi quái quỉ gì vậy!" " Rốt cuộc còn phải đi bao lâu nữa mới thấy người đây!"
Cuối cùng Trương Lập cũng không chịu nổi nữa,khe khẽ nói với Trác Mộc Cường Ba đang ngồi bên cạnh:"Cường Ba thiếu gia."
"Ừm?" Trác Mộc Cường Ba cơ hồ đang trầm tư sực tỉnh. Trương Lập nói: "Nói chuyện gì đó đi,Cường Ba thiếu gia,bằng không chắc tôi ngột ngạt chết mất."
Trác Mộc Cường Ba mỉm cười:"Nói gì bây giờ? Bình thường tôi không thích nói chuyện lắm!"
Trương Lập lắc đầu: "Vậy thật không tốt chút nào,Cường Ba thiếu gia.Hình thể của anh vốn đã cao lớn như vậy,lại không ưu nói chuyện,sẽ gây cho người khác áp lực rất lớn." Thứ áp lực này, phải sau khi ngồi cạnh Trác Mộc Cường Ba,anh ta mới cảm nhận được.
Trác Mộc Cường Ba hỏi: "Thật vậy sao? Anh cũng biết đấy, cha tôi là một bậc trí giả,quy củ trong nhà rất nhiều. Từ nhỏ tôi đã bị yêu cầu không được nói năng bừa bãi,sau này thành thói quen luôn, tôi không thích nói chuyện với người khác lắm." Gã ngoảnh đầu lại nhìn Đường Mẫn đang say giấc nồng, thầm nhủ:"Cô bé này thì là ngoại lệ."
Trác Mộc Cường Ba hạ kính cửa sổ xuống, hít hà mấy hơi không khí trong lành, sau đó đóng cửa lại ngay, rồi quay đầu lại xem Đường Mẫn có bị giật mình tỉnh giấc hay không,gã thấy Đường Mẫn dường như vẫn ngủ rất ngon,mới yên tâm,tiếp tục nói khẽ:"Nhưng,anh cũng biết mà,trẻ con thường hay có rất nhiều thắc mắc,rất nhiều điều muốn nói.Vì vậy, lúc ấy tôi rất thích nói chuyện với các động vật nhỏ,ở quê tôi,động vật nhỏ khác thì rất ít,chỉ có...."
Trương Lập tiếp lời:"Chó con thì rất nhiều."
Trác Mộc Cường Ba cười cười, nói:"Ừm,đúng vậy.Anh có biết không,chỉ số thông minh của chó tương đương với một đứa bé bốn tuổi,chúng có thể hiểu và nhớ được khoảng hai nghìn đến ba nghìn từ đơn,không nghi ngờ gì nữa,chúng cũng có thể hiểu được một số từ và câu đơn giản,đồng thời dựa vào cơ thể và mùi cơ thể tiết ra để cảm nhận được tình cảm của con người: buồn bã, vui vẻ, phẫn nộ.Tôi thấy mình rất hạnh phúc vì đã chọn chúng làm bạn,tôi chưa thấy loài vật nào có nhiều ưu điểm như chúng cả,chúng trung thành,thông minh, hữu hảo,dễ thuần,đã nhận chủ nhân thì cả đời cũng không thay đổi.Không ít chó con sau khi ra đời chẳng được bao lâu đã bị tách khỏi mẹ,vì vậy chủ nhân trong mắt chúng, chính là mẹ. Bất kể mẹ giàu có hay nghèo túng,thiện lương hay hung ác,bọn chúng đều đi theo đến chết,mãi mãi không rời xa,trừ phi là chủ nhân muốn vứt bỏ chúng mà thôi."
Trương Lập nói: "Cường Ba thiêu gia hình như có rất nhiều cảm xúc thì phải."
Trác Mộc Cường Ba nói:" Để tôi kể cho anh nghe hai câu chuyện nhỏ nhé,đều là chính mắt tôi nhìn thấy cả.Tôi từng thấy một con chó ăn xin ở thị trấn nhỏ Barfu, nước Anh, đó là một con chó săn nòi Charles tên là Doro,Doro không hề biết giá trị của mình,đi theo một tên ăn mày tối ngày say khướt.Mỗi ngày khi tên ăn ngày ngủ ở đầu phố,nó lại dùng hai chân trước nâng cái mũ rách rưới của hắn ta lên,hai chân sau nhảy tưng tưng xin tiền người qua đường,khi đôi mắt ấy nhìn vào anh,anh thật không thể nào từ chối nổi đâu. Nhưng,tên ăn mày kia chỉ ném cho con chó mấy mảnh xương vụn,hầu hết tiền xin được đều biến thành rượu ngon đổ vào bụng hắn,thi thoảng hắn còn tay đấm chân đá con chó tội nghiệp nữa.Tôi vốn định trả giá cao mua con thú đáng thương đó về,nhưng những người xung quanh nói với tôi,con chó đó đã bị bán đi không biết bao nhiêu lần rồi,lần nào tên ăn mày cũng bán được với giá rất cao,nhưng sau khi được chủ mới đưa về nhà,con chó không ăn cũng không uống,cứ rên ư ử,chủ mới không còn cách nào,đành đưa nó trở lại đây.Tôi đứng ở đầu phố, quan sát nó mấy tiếng đồng hồ liền,mỗi khi nó mệt lại trở về cạnh tên ăn mày,lặng lẽ ngồi chồm hổm,như thể chỉ cần nhìn thấy tên ăn mày đó đã là một thứ hạnh phúc với nó rồi. Mỗi lần nghỉ không đến mười phút, nó lại nhảy lên,khó nhọc đi bằng hai chân sau,không biết mệt mỏi,không oán không hận,trung thành cả đời, mãi không rời xa,đây chính là phẩm chất của chó."
Ánh mắt Trác Mộc Cường Ba trở nên kiên nghị,quay sang nhìn Trương Lập,Trương Lập không nói gì, gã lại tiếp lời: "Còn lần nữa,là chuyện một thương gia người Pháp,con chó chăn cừu Đức của ông ta bị thương ở chân,không thể tham gia cuộc tuyển chọn cảnh khuyển thế giới được nữa, ông ta định mang con chó bẹc giê tên Thor đó đi hủy diệt nhân đạo. Nhưng Thor cao lớn khỏe mạnh, răng sắc cực kỳ,người bình thường căn bản không thể lại gần.Thương gia người Pháp đó đành đích thân trộn thuốc độc vào đồ ăn cuả Thor.Ông ta mang đồ ăn có thuốc độc cho Thor xong,vì không nỡ nhìn thấy cảnh nó quằn quại đau đớn nên đã ra ngoài.Mười phút sau, khi ông trở vào nhà, mở cửa ra,liền phát hiện con chó của mình đang giãy giụa ngậm dép lê đi trong nhà ra cho ông lần cuối!"
Trác Mộc Cường Ba bỗng nhiêm im bặt. Trương Lập đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay,như có thứ gì tắc nơi cổ họng, khiến nước bọt nghẹn lại không nuốt vào được,anh thầm nhủ:"Mình bị sao thế này? Chỉ là một câu chuyện bình thường thôi mà?" Nhưng câu nói cuối cùng của Trác Mộc Cường Ba "con chó của mình đang giãy giụa ngậm dép lê đi trong nhà ra cho ông lần cuối" lại cứ không ngừng vang vọng mãi trong đầu Trương Lập,dường như anh ta đã hiểu ra đôi phần, đây là một thứ tình cảm xưa nay mình chưa bao giờ được nếm trải, vì vậy nên rất dễ dàng bị nó làm cho xúc động.
Trác Mộc Cường Ba nói với giọng điềm tĩnh, nhưng lại ngập tràn thê lương:"Trong xã hội loài người, anh đã có người bạn nào như thế chưa? Trung thành, đối với loài người, chỉ là một từ vựng,nhưng đối với loài chó, đó là lời thề mà cả đời chúng tuân thủ.Vĩnh viễn không phản bội, đến chết cũng không rời,là thượng đế đã ban tặng loài vật này cho con người làm bạn."
Kể hết chuyện, hai người lại trầm ngâm suy tư,ngoài xe gió lạnh thồi vù vù,Trương Lập dường như đã hiểu tình cảm của Trác Mộc Cường Ba với chó thế nào,tại sao gã lại chỉ vì một con chó mà coi nhẹ sự an nguy của bản thân,không hề chùn bước tiến về vùng đất hung hiểm phía trước.Một lát sau,Trác Mộc Cường Ba lại hỏi:"Mấy giờ rồi?"
Trương Lập liếc mắt xem đồng hồ trên xe:" Ba giờ bốn mươi."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Để tôi lái xe cho."
Trương Lập lắc đầu: "Không cần, cứ để tôi lái đi.Giờ đến đoạn đường bị đóng băng rồi,càng đi sâu về phía Bắc,nhiệt độ càng thấp,anh xem đoạn đường chúng ta vừa đi, mới đầu còn là thảo nguyên, về sau biến thành sa mạc,giờ đã đông cứng thành băng, đây là vùng băng nguyên chính cống rồi đấy. Chỉ hơi không lưu ý một chút, xe sẽ rất dễ bị trượt, trước đây tôi từng được huấn luyện cách lái xe trên băng tuyết, vì đường ngập tuyết ở Tây Tạng rất nhiều."
"Không đươc, giờ chính là lúc khả năng tập trung tinh thần kém nhất,anh không thể lái xe trong lúc mệt mỏi." Thái độ của Trác Mộc Cường Ba rất rõ ràng.
"Được rồi." Trương Lập đang chuẩn bị giảm tốc độ,nét mặt trở nên rất kì dị,Trác Mộc Cường Ba trông thấy mười mươi, rõ ràng là Trương Lập đã xoay vô lăng sang trái,nhưng chiếc xe vẫn không rẽ, mà cứ nhằm một tảng đá cao nữa mét phía trước,tông thẳng vào đó.
(1) Nhiệt độ màu(color temperature): một đặc trưng của ánh sáng nhìn thấy được,có ứng dụng rất quan trọng trong bố trí ánh sáng,chụp ảnh,quay phim và nhiều lãnh vực khác.Nhiệt độ màu của một nguồn sáng được xác định bằng cách so sánh độ kết tủa màu của nó với một vật đen bức xạ lý tưởng.Nhiệt độ màu của nguồn sáng,-thường tính bằng Kelvis(K) -là nhiệt độ mà vật đen bức xạ lý tưởng được làm nóng có màu trùng với màu của nguồn sáng.
Sinh tồn trên băng nguyên
Trác Mộc Cường Ba chồm lên trước,giúp sức xoay vô lăng, nhưng dường như không có hiệu quả.Trương Lập chỉ nói một câu: "Chỉ sợ sẽ lật xe." Lời nói vừa dứt,một bên xe đã nghiêng hẳn lên cao, kế đó liên như xe bay trong đoàn tạp kỹ,trượt bằng hai bánh bên cạnh đi tầm mười mét, rồi cửa sổ xe phía bên Trương Lập đập xuống đất,chiếc xe cứ thế trượt đi,lại trượt thêm bốn năm mét nữa, thân xe lật ngửa lên, bốn bánh chổng lên trời, nóc xe trượt tiếp mười mét, húc mạnh vào một tảng đá khác, xoay chuyển mấy vòng tại chỗ,rồi mới dừng lại.
Đường Mẫn đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc, ngái ngủ lẩm bẩm:"Sao vậy? Bọn chúng lại đuổi kịp rồi à?"
Trương Lập nằm trong chiếc xe bị lộn người, vừa gắng sức mở cửa ra, vừa nói:"Tại tôi sơ suất, mặt băng dưới đất bị bánh xe bắn lên, tan thành nước trong ở trục, chạy lâu không rẽ, nước lại đóng thành băng, khiến ổ trục bị trượt,ủa?Đây là gì vậy?"
Tay Trương Lập dường như cảm thấy có gì chảy ra, quẹt tay một cái, đưa lên mũi hít ngửi, kinh hoàng thốt lên:"Là xăng!Chảy xăng rồi!"
Lúc này,dây điện trên các đồng hồ xẹt lửa tung tóe làm Trác Mộc Cường Ba đầm đìa mồ hôi lạnh, gã kêu lên. "Mau chạy ra!" Một tay ôm lấy Đường Mẫn vẫn cuộn mình trong áo khoác, tung chân đá bay cửa xe bên phải,ném Đường Mẫn ra ngoài trước,kế đó cũng lao ra khỏi xe,còn Trương Lập thì lăn ra từ xe bên trái.
Ngọn lửa cuồn cuộn trong đêm tối,chiếu đỏ gương mặt ba người,gió cấp bảy mang theo băng và tuyết,ầm ập bổ thốc vào mặt,phun vào từng lỗ chân lông trên cơ thể.Bốn giờ sáng,nhiệt độ không khí trên băng nguyên chỉ có âm mười độ,cùng với gió lạnh cấp bảy,có ba vị anh hùng bị khốn đốn giữa khu không người Khả Khả Tây Lý rộng tám mươi nghìn kí lô mét vuông.
Trương Lập cười khổ,bình xăng có lẽ đã bị đá vụn bắn lên khi bọn người kia dùng hõa tiễn tấn công làm hỏng,nhưng vẫn chưa bị chảy xăng hoặc chỉ chảy rất ít xăng,nếu Trác Mộc Cường Ba không giúp sức xoay vô lăng,bánh trước lướt qua tảng đá băng cao nửa mét kia chưa chắc đã nghiêng hẳn một bên như thế, nếu không đụng phải táng đá phía sau kia,bảng điều khiển trên xe cũng không xẹt lửa,một loạt những sự kiện trùng khớp liên hoàn khiến người ta không thể tưởng tượng,đã khiến chiếc xe việt dã tính năng ưu việt này tiêu tùng như vậy.Trương Lập đúng trên đồng hoang vắng lặng, ngoại trừ cười khổ ra, anh ta thật không nghĩ ra chuyện gì có ý nghĩa hơn nữa.
Trác Mộc Cường Ba thẫn thờ đứng trước xe,đồ ăn,nước uống,lều bạt,mồi lửa,tất cả từ từ tiêu tan trong ngọn lửa phừng phừng kia,bản thân gã lại không thể làm gì,chiếc xe được cải tiến đến đạn hỏa tiễn còn không hủy đươc,lại vì không thể tránh một tảng đá cao nửa mét mà bị thiêu hủy sạch sẽ. Nếu dựa vào đôi chân, ở chốn hoang nguyên nhiệt độ thất dưới không độ này có thể đi được bao xa? Bao giờ mới tìm thấy trạm cứu hộ? E rằng phải đợi kỳ tích xuất hiện mới xong.
Đường Mẫn ôm mặt khóc tu tu, cô không dám tin đây là sự thật, bổ nhào vào người Trác Mộc Cường Ba,nức nở: "Đều tại...đều tại người em không tốt. Em...hức, em không nên để anh tới chỗ này...hức..."
Trác Mộc Cường Ba gượng gạo an ủi cô: "Đừng buồn nữa, thế này thì có đáng gì, chúng ta đã đi sáu bảy tiếng đồng hồ rồi, có lẽ cũng cách trạm cứu hộ không xa nữa, nói không chừng đến khi trời sáng, chúng ta có thể thấy cờ tín hiệu của trạm cứu hộ cũng nên." Trong lòng gã lại tự hỏi bản thân: "Trạm cứu hộ? Rốt cuộc còn bao xa nữa? Hà,có trời mới biết."
Trương Lập từ bên kia chiếc xe bước tới, đùa cợt nói: "Hai người từng nghe chưa,ở Khả Khả Tây Lý có một câu ngạn ngữ: xe hơi không đi nhanh bằng chân
Chuyến đi Khả Khả Tây Lý
"Gì hả?!" "Gì hả?!" Bốn người có mặt ở đó, vây lấy Đường Mẫn vào giữa,đều kinh ngạc tròn mắt lên nhìn cô, tin tức này đối với bọn họ, quả là quá sức tưởng tượng.
Đường Mẫn chống tay vào cằm, giả bộ như đang suy tư,"Ồ, nói thế nào nhỉ, phải nói là, tôi biết cách tìm được đường đi tới nơi đó. "
"Không thể nào!" Giáo sư Phuơng Tân phủ định, "Hiện nay những người đã từng tới đó mà chúng tôi biết chỉ có ba người, hơn nữa không phải là điên thì cũng mất trí nhớ cả rồi,làm sao cô biết được cách tới đó chứ! "
Đường Mẫn khẳng định chắc chắn: "Nếu cháu nói ra được cách ấy, có phải giáo sư sẽ đồng ý cho cháu tham gia đòan lữ hành hay không? "
Giáo sư Phương Tân nói:"Đã bảo với cô bao nhiêu lần rồi, đây không phải đoàn lữ hành! Đây là một hành động cực kỳ nguy hiểm. " Ông thở dài một tiếng, giọng nói cũng mềm mỏng đi đôi phần,: "Có điều, trước mắt thời cơ xuất phát của chúng ta vẫn chưa chín muồi, người dẫn đường còn chưa có, trang bị cũng không biết nên sắp xếp thế nào, điều kiện sức khoẻ không biết có thể chịu nổi hay không. Tình hình thực tế và tưởng tượng ban đầu của chúng ta thực khác nhau quá xa."
Trác Mộc Cường Ba nói:" Được rồi, Mẫn Mẫn, đừng đùa nữa, nếu em thật biết cách tới được nơi ấy, vậy mau nói ra đi. Em nói ra rồi, chúng ta mới suy nghĩ những chuyện khác được."
Đường Mẫn gật đầu:" Được rồi, nếu mọi người đã nôn nóng thế, vậy thì để em nói. Thực ra, anh trai em, anh ấy luôn có thói quen viết nhật ký!"
....
Không khí trong khoảng sân nhỏ như trầm xuống, nếu có ghi chép hành trình, đây đích thực là một sự trợ giúp mang tính quyết định đối với việc tìm ra nơi đó, mấy người bọn giáo sư Phương Tân đều cảm thấy tim mình đập gấp hẳn lên. Giáo sư tức khắc hỏi ngay:"Cuốn sổ ghi chép đó đang ở đâu?"
Đường Mẫn ra hiệu tỏ ý nhắc giáo sư đừng vội nôn nóng, mỉm cười nói tiếp:
" Tôi nhớ anh ấy có một cuốn sổ ghi chép bằng ngần này.Anh ấy đi tới đâu, gặp phải chuyện gì, đều ghi chép lại rất cẩn thận trong đó."
Trác Mộc Cường Ba xông lên truớc, nắm chặt hai tay Đường Mẫn, run run kích động:" Vậy, thứ đó ở đâu? Thứ đó đâu? "
Đường Mẫn dẩu môi lên nói:" Nhưng mà, lần này khi anh em được đưa về từ trạm cứu hộ Khả Khả Tây Lý, em không thấy cuốn sổ đó đâu. Mới đầu em không để ý lắm, nhưng về sau kiểm lại hành lý của anh trai, đúng là không tìm thấy cuốn sổ đó, em đang nghĩ...."
"Cuốn sổ đó đã rơi trên đường rồi!" Trác Mộc Cường Ba lại thất vọng ỉu xìu.
Đường Mẫn lắc đầu:" Không phải, em nghĩ cuốn sổ đó có lẽ đang ở chỗ đội kiểm lâm hoặc trạm cứu hộ Khả Khả Tây Lý, bởi cuốn sổ đó luôn luôn ở bên mình anh trai em. Tất cả áo ngoài của anh ấy đều có một cái túi trong, chính là để thiết kế riêng cho cuốn sổ đó."
Trương Lập xen vào:"Liệu có khả năng trong lúc hoảng loạn tháo chạy, đã rơi ở nơi mà chúng ta cần đến đó không?"
"Không thể nào,"Đường Mẫn nói,"lúc tôi đi đón anh ấy, máy ảnh, thiết bị leo núi, cả chân đỡ máy ảnh cũng vẫn còn nguyên không thiếu thứ gì. Cũng có nghĩa là, anh tôi rời khỏi nơi đó, hoàn toàn không phải đột nhiên bỏ chạy, anh ấy có thời gian chuẩn bị đầy đủ, không có lý do gì lại để rơi thứ quan trọng như thế. Hơn nữa khi phát hiện ra anh trai tôi, tuy rằng anh ấy đã chạy đến sức cùng lực kiệt, nhưng áo ngoài lại không bị rách gì mấy, sau đó tôi đã kiểm tra lại, cái túi để cuốn sổ đó vẫn còn nguyên, chỉ là không thấy sổ đâu. Vì vậy cuốn sổ đó nhất định là được lấy ra trong lúc cấp cứu rồi quên trả về,em nghĩ như vậy đấy."
Trác Mộc Cường Ba vỗ tay nói:" Được rồi,nếu là vậy, chúng ta sẽ đi Khả Khả Tây Lý một chuyến! Nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ cũng nên."
La Ba nói:" Vậy tôi sẽ nhân thời gian này để thuyết phục Ba Tang giúp mọi người."
Giáo sư Phương Tân tiếp: "Được rồi, khoảng thời gian này tôi sẽ nhờ bạn bè làm luật sư nhanh chóng giúp Ba Tang được bão lãnh."
Trương Lập nói:" Vậy có phải tôi tạm thời trở về…."
Trác Mộc Cường Ba lắc đầu:" Không, anh làm giúp tôi một chuyện khác đi. Ngày mai sẽ nói với anh. " Dứt lời, gã cười hì hì, khoác vai Đường Mẫn đi vào trong. Trương Lập cũng xoay người đi về phòng.
Giáo sư Phương Tân nhìn theo dáng lưng thân thiết của hai người, nói khe khẽ:" Tuổi còn nhỏ, mà mồm miệng lanh lợi, suy nghĩ mẫn tiệp, tôi thật lo lắng cho cuộc sống sau này của Cường Ba quá!"
La Ba nói:" Tôi thấy thiếu gia và cô Đường cũng hòa hợp lắm đấy chứ."
Giáo sư Phương Tân lắc đầu:"Lúc này giữa Cường Ba và Đường Mẫn, ngoài tình cảm giữa tình nhân ra, còn có một phần tình cảm của cha và con gái, chuyện gì cậu ta cũng nhường nhịn Đường Mẫn, nhưng đến một ngày, khi cậu ta nhận ra quan hệ của hai người lại không như cậu ta vẫn tưởng tượng ….giữa hai con người đều rất mạnh mẽ này, xung đột mà bạo phát thì sẽ rất kịch liệt. Hà …."
La Ba mỉm cười nói:" Dùng Phật điển để nói, đó là một người một duyên pháp."
Ngày hôm sau, sáng sớm Trác Mộc Cường đã nói với Trương Lập:"Tôi muốn mời anh cùng chúng tôi đi Thanh Hải."
"Tại sao?" Trương Lập rất ngạc nhiên, nhiệm vụ của anh ta là tiếp đãi giáo sư Phương Tân và Trác Mộc Cường Ba ở Tây Tạng, đến trạm cứu hộ ở Khả Khả Tây Lý không còn thuộc phạm vi chức trách của anh nữa.
Trác Mộc Cường Ba cười cười nói:"Tôi nói chuyện với đoàn trưởng của anh rồi. Anh ta cũng đồng ý. Khả Khả Tây Lý chắc anh cũng biết, môi trường không tốt lắm, tôi sợ sức khỏe của Mẫn Mẫn không chịu nổi, thêm một người là thêm một phần chăm sóc. Hơn nữa,mấy ngày nay, tôi cảm thấy anh lái xe rất giỏi, tôi đã chuẩn bị cho anh một chiếc xe xịn rồi." Gã vỗ vỗ lên vai Trương Lập, tựa như rất ung dung đi lướt qua anh ta,kỳ thực chẳng qua chỉ là không muốn Trương Lập nhìn thấy tia bất an hiện lên trong mắt.
Trác Mộc Cường Ba có chút sợ hãi, điều này đối với gã là chuyện xưa nay chưa từng có, nhưng đúng là gã đã hơi sợ hãi, đôi mắt khiến gã rợn cả xương sống đó, ánh mắt lạnh băng như rắn độc khiến lòng gã bất an. Một thứ trực giác học được từ loài ngao, làm gã cảm thấy bị uy hiếp, đặc biệt là khi dẫn theo cả Đường Mẫn cùng tới nơi đó, ai biết được sẽ xảy ra những chuyện gì. Vì thế, để một người tinh anh trong quân đội như Trương Lập ở bên cạnh mình, ít nhiều cũng có thể thêm phần trợ giúp.
La Ba chạy ra, cầm một tấm thiếp mạ vàng đưa cho Trác Mộc Cường Ba,nói:" Cường Ba thiếu gia, lão gia bảo tôi đưa cái này cho cậu. Mọi người phải đến Lhasa đáp máy bay mà, lão gia có nói, hãy mang tấm thiếp này giao cho chấp sự La Tang Đức Ni của Bố Lạc La cung, mời ông ấy nhất thiết phải tới đây ngay."
Trác Mộc Cường Ba nghi hoặc nói:" Chấp sự Đức Ni không phải chỉ có thứ ba đầu tiên của tháng đầu tiên mùa xuân hằng năm mới tới nhà ta sao?" Từ nhỏ Trác Mộc Cường Ba đã biết La Tang Đức Ni, giờ đang quản lý điện kinh văn trong Bố Lạc La cung, trước đây là thầy giáo của Đạt Lai Lạt Ma, phụ trách giảng giải lịch sử và văn hóa Tây Tạng, có quan hệ rất mật thiết với cha gã, mỗi năm đều tới nhà gã một lần, hai ông già cùng đọc kinh văn, cùng giải Phật lý.
La Ba mỉm cười nói:" Lão gia nói rồi, thiếu gia cứ làm theo là được. Chuyện này quan hệ với việc thiếu gia xuất hành có thuận lợi hay không đấy."
Trác Mộc Cường Ba đến Lhasa giao thiếp cho chấp sự Đức Ni, tìm một chiếc trực thăng bay từ Lhasa, hạ cánh ở huyện thành Trị Đa. Ba người ăn cơm trưa ở huyện thành được xem là huyện đầu nguồn sông Trường Giang này,rồi chuẩn bị tiến vào khu vực không người.
Trương Lập hỏi:"Không phải anh nói đã chuẩn bị cho tôi một chiếc xe xịn sao? Xe đâu?"
Trác Mộc Cường Ba chỉ tay,nói:" Ở kia."
Giật tấm vải buồm to tướng phủ bên trên xuống, một chiếc xe việt dã, mạnh mẽ to lớn, sơn màu rằn ri ngụy trang hiện lên trước mắt, hai mắt Trương Lập sáng bừng,lập tức nhảy vồ tới vuốt ve thân xe, cẩn thận kiểm tra từng bộ phận nhỏ của chiếc xe, "Động cơ V8 6,5 lít,gầm treo dạng xoắn, cách mặt đất ít nhất đến một thước rưỡi trở lên, bốn họng thải khí! Hai …khoang dầu ẩn!" Trương Lập xem xong một chỗ lại kinh ngạc thốt lên một câu, cuối cùng hỏi," Đây …đây là xe việt dã sao? Hay là xe đua hỏa tiễn vậy?"
Trác Mộc Cường Ba cười cười nói:" Lên xe xem cho kỹ rồi hãy nói." Vừa nói gã vừa mở cửa xe cho Trương Lập, Đường Mẫn cũng ở bên cạnh nói:" Chiếc xe này, cũng chỉ to hơn xe việt dã thông thường một chút, bẹp bẹp hơn một chút, có gì đặc biệt đâu chứ."
Trương Lập vừa nhìn bánh lái, đã không nén được mà liệt kê ra:" Hệ thống phòng cứng phanh ABS(1),hệ thống khống chế ổn định phân tán động lực điện tử EBD(2),hệ thống khống chế ổn định động thái DSC(3),hệ thống hỗ trợ phanh khẩn cấp EBA(4),…"
Trác Mộc Cường Ba ngồi chung với Đường Mẫn ở ghế sau, nói với Trương Lập:" Chiếc xe này là Kiêu Long của Trung Quốc sản xuất, mới ra thị trường, đã được cải tiến vài chi tiết. Xi lanh động cơ tăng lên gấp đôi, ống xả khí từ một tăng thành bốn, thùng xăng dự trữ cũng tăng thêm một,còn có một số hệ thống gì đó, đây đều là số liệu các kỹ sư bảo với tôi, tôi cũng không hiểu rõ lắm,anh lái thử xem thế nào."
Trương Lập giậm lên chân ga, cả chiếc xe liền lao vút đi như tên rời khỏi cung, mà sự ổn định của thân xe vẫn tốt đến không còn gì để nói.Trương Lập nhìn đồng hồ tốc độ,kinh ngạc nói:" Từ lúc khởi động đến khi đạt tốc độ 100km/h,chỉ mất có hơn ba giây! Chiếc xe này ít nhất cũng phải tới bốn trăm mã lực, trời ơi, đây rốt cuộc là xe gì vậy chứ!"
Huyện Trị Đa nổi tiếng vì nằm ở đầu nguồn sông Trường Giang, được xưng là "vạn lý Trường Giang đệ nhất huyện". Được ca tụng là "nguồn của Trường Giang, tổ của trăm sông, đất của bò lông,quê của ca vũ,ngọn nguồn sinh thái, vương quốc động vật,cổ đạo Đường-Phiên(5)" và "nhất giang cửu hà thập đại than". Từ huyện Trị Đa đi về phía Tây, sẽ tiến vào khu không người ở Khả Khả Tây Lý,thực ra cũng có thể nói huyện Trị Đa này là một bộ phận của Khả Khả Tây Lý.
Chiếc Kiêu Long chạy trên thảo nguyên mênh mông với tốc độ 80km/h, trong xe không hề cảm thấy một chút rung lắc, đây là lần đầu tiên Trương Lập được lái một chiếc xe vừa nhanh lại vừa ổn định như vậy. Đường Mẫn nhìn một vùng xanh mướt nơi chân trời, nói khẽ:" Khả Khả Tây Lý, rốt cuộc ngươi là thiên đường hay địa ngục,rốt cuộc ngươi xinh đẹp hay tàn nhẫn đây?"
Trác Mộc Cường Ba dịu dàng nhìn cô công chúa nhỏ trong vòng tay mình, hỏi:"Khả Khả Tây Lý chẳng phải là sa mạc sao, có gì đẹp đâu chứ?" Môn địa lý gã hơi dốt một chút.
Đường Mẫn cười cười nói:" Khả Khả Tây Lý là tiếng Mông, ý nghĩa của nó chính là thiếu nữ xinh đẹp, cũng có thể giải nghĩa là sườn núi màu xanh, đều là để hình dung cái đẹp.Nhưng khu vực không người Khả Khả Tây Lý mà chúng ta nhìn thấy đây, lại thâu tóm cả một vùng gần tám mươi nghìn cây số vuông,được gọi là khu không người ở lớn thứ ba thế giới, và lớn nhất Trung Quốc. Hiện giờ đang là thảo nguyên rộng lớn gần huyện thành, đi tiếp về phía trước, tiến vào sâu thêm, anh sẽ thấy mặt chân thực của nó liền, Khả Khả Tây Lý còn có một cái tên nữa là cấm khu của sự sống đó!"
Trương Lập nhìn quanh bốn phía, xung quanh đều là thảo nguyên, lúc này đã không còn thấy dấu tích hoạt động gì của người hay thú nữa rồi, mà bọn họ thì mới rời huyện Trị Đa chưa được mười phút đi xe, anh ta lo lắng hỏi:"Cô Đường, cô thật nhớ được vị trí của trạm cứu hộ đó chứ? Lái xe trong phạm vi rộng thế này là dễ lạc đường nhất đấy."
Đường Mẫn nói:"Yên tâm đi. Chỉ cần phương hướng không sai, trước khi trời tối chúng ta sẽ đến được trạm bảo vệ thiên nhiên đầu tiên,ở đó bổ sung các thứ cần thiết rồi xuất phát theo hướng Tây Bắc, dọc đường thuận lợi,chỉ cần bốn năm ngày là có thể đến trạm cứu hộ rồi. Các trạm cứu hộ hay bảo vệ thông thường đều có cờ tín hiệu hay bóng bay, có thể nhìn thấy cách đó mười mấy cây số cơ."
Trương Lập gật đầu:"Vậy thì tốt rồi."
Trác Mộc Cường Ba nhìn Đường Mẫn nói:" Em biết nhiều thật đấy."
Đường Mẫn nói:"Đều là anh trai em trước đây ghi trong sổ cả. Anh ấy đi Khả Khả Tây Lý và khu vực Áp Tử Hà xa hơn về phía Bắc nữa không phải một hai lần đâu, đã rất quen thuộc rồi."
Trác Mộc Cường Ba nói:" Phải rồi, cuốn sổ đó rốt cuộc trông như thế nào vậy?"
Đường Mẫn đáp:"Ồ, đó là một cuốn sổ bìa da màu đen,bên ngoài còn có một bao da ngừa nước, dày thế này này." Đường Mận đưa ngón cái và ngón trỏ ra minh họa, đại khái cũng khoảng hai ngón tay chồng lên nhau.
Trác Mộc Cường Ba đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi:"Đúng rồi, vì để tìm anh, nên em mới đi Mông Hà kiếm người điên đó phải không?"
Đường Mẫn gật mạnh đầu:"Ưm. Anh vừa rời khỏi Mỹ, em liền nhớ ngay ra chuyện cuốn sổ ghi chép đó, lúc ấy đi tìm khắp nơi, mới phát hiện thì ra cuốn sổ đó không ở trong đống đồ vật của anh em. Vì vậy em muốn nói cho anh biết, nhưng điện thoại di dộng của anh gọi mãi mà không được, đành phải dựa theo địa chỉ mà anh nói để đi tìm người điên kia. Em nghĩ, nếu anh đã đi tìm người điên kia rồi, biết đâu anh ta có thể nói ra được điều gì, không ngờ anh ta lại chẳng biết gì hết."
Trác Mộc Cường Ba cười hì hì nói: "Đã là người điên thì làm sao có thể đối xử như người bình thường được chứ. Đúng rồi, sau đó em có đi tìm người điên đó nữa không? Hay là em có kể với người nào khác về hành trình tới đây lần này không?"
Đường Mẫn chớp chớp đôi mắt to, thắc mắc:" Không có đâu. Em chẳng hỏi được gì từ người điên ấy, Mông Hà lại hẻo lánh, nên đi thẳng về Lhasa luôn. Em cũng chưa bao giờ nhắc với ai những chuyện này cả. Sao thế anh?"
Trác Mộc Cường Ba ậm ừ nói:" Ừm, vậy thì tốt. Không có gì cả." Dự cảm chẳng lành lại ập tới lần nữa, nếu Đường Mẫn không đi tìm người điên kia nữa,vậy thì người đã bắt anh ta đi ….gã lại nghĩ đến thân hình to lớn và ánh mắt như loài rắn độc kia!
(1).Anti.lock braking system.
(2).Electronic brakeforce distribution.
(3).Dynamic stability control.
(4). Emergency brake assist.
(5).Con đường nối liền Trung Quốc (thời Đường) với các nước phía Tây (gọi chung là Phiên bang.)
Chiến đấu sinh tử
Chiếc Kiêu Long giữ tốc độ 90km/h, vững chãi lướt đi trên thảo nguyên Khả Khả Tây Lý hoang sơ,mặt trời gần lặn, mảnh trăng sớm đã lơ lửng dâng lên khỏi đường chân trời, treo trên bầu trời phía Đông, còn mặt trời vẫn chưa tắt hẳn, đỏ rực phiêu du trên trời Tây. Mặt trời buổi hoàng hôn không chói mắt, mà hiện lên trong một thứ màu tựa san hô, giống như một trái cầu pha lê màu đỏ, sắc thái biến ảo, đẹp đẽ mê ly. Đường Mẫn nhìn lên bầu trời một lúc lâu, bầu trời nơi đây lúc gần hoàng hôn không phải màu hoàng kim, mà là màu lam, bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng tựa như những nét bút tùy tiện do bàn tay thượng đế vô ý quẹt lên, trở thành lý tưởng mà các họa sĩ nhân loại vĩnh viễn theo đuổi.
Bóng tối dần buông, bầu trời xanh lam pha lẫn đôi phần sắc lục, mây trắng nhuốm ráng chiều càng trở nên mê đắm lòng người hơn, trời xanh mây trắng, mặt trời đỏ hồng, vầng trăng câu màu trắng bạc và sao Hôm mới mọc cùng trăng, cả bức tranh hoàng hôn đủ khiến người ta rung động đến rơi lệ. Dưới bầu trời kia, còn có thảo nguyên hoang dã mênh mông và những rặng núi ca ca phủ trắng tuyết. Núi ở Khả Khả Tây Lý thuộc về nhánh phía Nam của dãy Côn Luân, khác với núi ở Tây Tạng, núi ở Tây Tạng là vỏ trái đất bị ép chặt rồi gồ lên thành núi,từng ngọn từng ngọn san sát như đao thương kiếm kích chọc thẳng lên trời cao; Khả Khả Tây Lý thì thế núi thấp bằng, hầu hết đều là những triền thoai thoải, nhìn từ xa lại, trông giống như một tấm chăn bông khổng lồ chất đống trên mặt đất. Ngoài ra, là đường chân trời rộng mênh mông, màu xanh dưới đất tựa như muốn cùng bầu trời thăm thẳm màu lam đo tài khoe sắc.
Dọc đường, có lũ lừa hoang đang nhởn nhơ gặm cỏ,có cảnh lừa mẹ âu yếm liếm đầu lừa con, dưới ánh sáng còn sót lại của vầng dương buổi xế, bóng chúng bị kéo ra thật dài; bỗng nhiên lại có hai chú gấu ngựa nhỏ đáng yêu đùa giỡn tung tăng; phía sát đường chân trời, một con bò lông Tây Tạng đang đứng sững sững một mình trong chỗ khuất, mặt trời màu đỏ sẫm đang ở sau lưng,những người ở trên xe chỉ thấy một bóng đen khổng lồ, cơ hồ như đang cảnh giác dò xét những kẻ xâm nhập kì quái.
Mỗi chỗ đều là cảnh sắc hoàn mỹ, mỗi bước đều là cảnh tượng mới, vẻ đẹp của thiên nhiên, nhưng đó là bức tranh mà các học sĩ khao khát thể hiện nhưng lại vĩnh viễn không thể nào thể hiện được hoàn chỉnh, đó là bài thánh thi mà các thi nhân khát khao đọc lên mà vĩnh viễn không thể nào đọc hết. Đường Mẫn thực lòng tán thưởng:" Đẹp quá đi mất, thật đẹp quá. Lái tới chỗ đó một chút đi, có máy ảnh ở đây thì hay quá, tôi muốn chụp lại tất cả chỗ này."
Nhưng Trương Lập lại lái xe đi xa khỏi hướng đó. Đường Mẫn không vui nói: "Ồ? Sao anh lại lái xe đi xa hơn thế?"
Trương Lập bận lái xe, không đáp lời cô. Trác Mộc Cường Ba vội giải thích: "Không thể lại gần được, bò Tây Tạng là động vật sống theo bầy đàn, những con đi riêng thường rất hung hiểm. Bọn chúng không phải con đầu đàn già bị đuổi khỏi bầy đàn thì cũng con vật khiêu chiến thất bại, sau khi rời khỏi bầy tính tình sẽ trở nên cực kỳ cô độc,điên cuồng tấn công bất cứ con vật nào lại gần.Con quái vật nặng hơn một tấn đó, nếu bị nó tấn công, hậu quả e rằng rất đáng sợ! Cặp sừng sắc nhọn của nó thậm chí còn có thể lật ngửa cả xe con đấy."
Đường Mẫn lè lưỡi, không dám nhắc đến yêu cầu quá đáng kia nữa.Để không mất phương hướng, xe chạy dọc theo dòng sông cạn, thỉnh thoảng lại có những con thú hoang chạy băng qua, ráng chiều nhuộm cả bầu trời, vầng dương đã từ từ chìm vào sau dãy núi. Đường Mẫn không ngừng kinh ngạc mừng rỡ với những phát hiện mới, những cảnh tượng mới,trong khi đó bàn tay Trác Mộc Cường Ba đặt trên vai cô gái lại càng lúc càng lạnh buốt, lặng lẽ quá, yên bình quá, tất cả những cảnh quan trước mắt đều không hề phù hợp với cảm giác của gã. Từ khi rời khỏi Trị Đa, Trác Mộc Cường Ba đã cảm thấy một thứ áp lực từ phía sau bọn họ, nhưng đến giờ vẫn chưa có bất cứ phát hiện gì, gã cũng hy vọng nỗi lo của mình chỉ là thừa, thế nhưng lúc này, cảm giác khiến gã lạnh cả người ấy lại càng lúc càng rõ rệt hơn.
Đột nhiên, thân xe lao về phía trước một cái,rõ ràng Trương Lập đã bắt đầu tăng tốc, anh ta lạnh lùng nói:"Ngồi cho vững!"
Trác Mộc Cường Ba, ngược lại, như cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng đã rơi xuống,thầm nhủ "Rốt cuộc cũng xuất hiện rồi sao?"
Đường Mẫn kinh ngạc thốt lên: "Sao vậy?"
Trương Lập đáp: "Có đuôi. Hình như chúng ta bị theo dõi rồi."
Đường Mẫn quay đầu lại quan sát,nói:"Lấy đâu ra chứ? Sao tôi không thấy gì vậy?"
Trương Lập gật đầu: "Không sai, rất khó phát hiện. Lấy con bò Tây Tạng bên trái làm cột mốc, cách phía bên phải của con bò ấy hai bàn tay,ở giữa hai ngọn núi ấy, có nhìn thấy gì không?"
Đường Mẫn nói: "Làm gì có, có mỗi một tảng đá lớn thôi."
Trương Lập lại hỏi: "Còn phía sau tảng đá đó? Đã nhìn thấy gì chưa?"
Đường Mẫn ngước mắt quan sát, bỗng nhiên thốt lên:"Ồ? Có khói, sao lại có khói nhỉ?"
Trương Lập giải thích: "Đó có lẽ là một chiếc xe đã được ngụy trang, từ đầu vẫn giữ cự ly với chúng ta,ở ngoài phạm vi mắt thường có thể phát hiện được,giờ có lẽ nó đang tăng tốc.Khsoi kia là đất bụi bị xe chạy với tốc độ cao hất văng lên. Hơn mười phút trước,tôi đã trông thấy tảng đá lớn phía sau ấy rồi,lúc đó chỉ coi nó như đường nét của núi xa,ở nới thế này, những ngọn núi nhìn có vẻ không lớn lắm ấy, đi mấy trăm cây số cũng hệt như vậy, vì thế tối không hề chú ý. Nhưng giờ đi lâu như vậy rồi,mà nó ngược lại còn càng lúc càng gần chúng ta hơn nữa."
Đang nói chuyện,thì Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn đều nhìn thấy, một tảng đá nhỏ màu xám ở phía xa vỡ tung ra, để lộ bộ khung sắt mạnh mẽ bên trong,dù cự ly rất xa, Trác Mộc Cường Ba thoạt nhìn đã nhận ra ngay, đường nét góc cạnh đó rõ ràng là một chiếc Hummer H1.
Trương Lập cũng đã nhìn thấy qua kính chiếu hậu,lẩm bẩm nói:" Không phải là Hummer đấy chứ? Sao lại khéo vậy được, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã thấy hai chiếc Hummer rồi."
Trác Mộc Cường Ba nói:" Không phải khéo, đó là cùng một chiếc xe,chỉ đó điều đã tháo biển số ra mà thôi." Gã chỉ không hiểu nổi,tại sao người đó làm được như thế,nếu người kia không biết gã đi đâu, vậy thì có lẽ đã thuê máy bay ở Lhasa đi theo gã, cả xe cũng chở theo luôn, đồng thời lại ngụy trang hết sức khéo léo. Rốt cuộc là người nào, tại sao có khả năng lớn như vậy, tại sao lại theo dõi gã, trong lòng Trác Mộc Cường Ba nổi lên quá nhiều nghi vấn.
Đường Mẫn sợ hãi nói:" Liệu có phải bọn cướp không?"
Trương Lập đáp: "Không phải cướp, cướp thì không lái loại xe như vậy, xe của chúng đều là loại bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ không thương tiếc. Hơn nữa, ngụy trang khéo léo, không nôn nóng ra tay ở nơi có người, mà đợi chúng ta đi sâu vào chốn không người mới động thủ, xem ra không chỉ nhằm vào chúng ta, mà còn sớm đã có âm mưu từ trước. Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở điểm nào vậy,Cường Ba thiếu gia?"
Trác Mộc Cường Ba không trả lời được, chỉ lẩm bẩm:"Tôi cũng không biết nữa, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?"
Đường Mẫn kêu lên: " Họ đuổi tới gần rồi!"
Trương Lập nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu,trầm giọng nói:" Sao có thể được! Theo tôi biết, tốc độ cao nhất của Hummer cũng không tới 130km/h,chúng ta đã chạy 135km/h rồi, lái xe việt dã với tốc độ này ở Khả Khả Tây Lý đã là lấy mạng ra đùa giỡn, bọn họ lại còn nhanh hơn cả chúng ta nữa hay sao!"
Đường Mẫn khinh thường nói: "Có gì giỏi đâu chứ, anh trai tôi trước đây cũng chơi xe việt dã,tốc độ đều trên 150km/h cả."
Trương Lập thầm nhủ: "Tiểu thư của tôi ơi, anh trai cô vốn là một tên không cần mạng rồi." Nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Cô Đường, ưu thế của xe việt dã không phải ở tốc độ, mà là ở khả năng vượt qua khảo nghiệm của mặt đường và thời gian. Vì là xe bốn cầu, lực bám ma sát vượt lên xe hai cầu rất nhiều, nên có thể vượt đèo leo núi ở những nơi không có đường công cộng, đi tới những nơi xe bình thường không thể đi được.Vì địa hình chạy phức tạp,nên lái xe việt dã cần nhất là cẩn thận,bình quân tốc độ cao nhất của nó chỉ là 80km/h, loại xe có tốc độ cao nhất đạt hơn hơn cây số giờ như Hummer đã là đạt đến cực hạn của động lực rồi, chỉ cần sơ sẩy một chút là lật xe chết người như chơi."
Trác Mộc Cường Ba hỏi: "Còn tăng tốc được không?"
Trương Lập lắc đầu: "Không được, đây là tốc độ cực hạn rồi, cũng may giờ đang chạy trên địa hình bằng phẳng,nếu không sớm đã lật xe lâu rồi."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Xe phía sau đuổi kịp chúng ta rồi."
Trương Lập cũng nhìn thấy, tấm kính chắn gió của xe Hummer phía sau trông giống như một đôi mắt khổng lồ, nhìn chòng chọc vào chiếc Kiêu Long của họ, thân xe bèn bẹt còn lớn hơn xe họ một bậc, tình cảnh này, giống như một con sư tử đang đuổi theo một con báo săn vậy. Lúc này, Trương Lập kinh ngạc phát hiện ra, cửa sổ xe Hummer đã được kéo xuống, một người che mặt đeo kính đen thò cả nửa người ra ngoài, sau đó, hai tay từ trong cửa sổ rút ra,cầm một khẩu các bin to tướng!
Trương Lập vội ngoặt sang trái,chiếc Hummer cũng xoay theo, căn bản không thể thoát được, Trương Lập hoảng hốt kêu lớn: "Mau nằm xuống! Nguy hiểm!"
Sau lưng chiếc Kiêu Long tóe lên hoa lửa, súng các bin lè lưỡi lữa khủng khiếp, bắn vào sắt thép phát ra những tiếng "keng keng keng". Trương Lập lại xoay gấp một góc chín mươi độ, Đường Mẫn ngồi trong xe bị hất cho ngã nghiêng ngả, cũng may có Trác Mộc Cường Ba ôm chặt lấy cô, bằng không chắc cô đã bị hất văng ra ngoài xe mất rồi.Trác Mộc Cường Ba bình tĩnh nói:" Đừng hoảng hốt.Cứ lái cẩn thận.Xe này chống đạn được."
Trương Lập giờ mới thở phảo một tiếng, phía sau lại tóe lên những bông hoa lửa,xem ra đạn đã bị kính chống đạn làm bật ra. Trương Lập không hiểu thắc mắc: "Cường Ba thiếu gia, xem ra anh đã chuẩn bị từ trước rồi?"
Trác Mộc Cường Ba giải thích: "Là dự cảm chẳng lành.Khi chúng ta còn ở Lhasa, tôi đã lờ mờ cảm thấy, lần hành động này chỉ sợ không được thuận lợi,không ngờ đã ứng nghiệm thật."
Trương Lập lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc là chuyện gì? Trong biên giới Trung Quốc,bọn họ cũng kiếm được vũ khí."
Đường Mẫn rúc vào lòng Trác Mộc Cường Ba nói: "Bọn chúng định giết chúng ta sao? Tại sao vậy?"
Trương Lập nói:" Xem ra bọn chúng không có ý định đó, chỉ là muốn bắt sống chúng ta mà thôi, nguy thật, bọn chúng nãy giờ vẫn nhằm vào bánh xe,nếu để bắn trúng …."
Trác Mộc Cường Ba điềm đạm nói: "Không cần lo lắng, lẽ nào anh không nhận ra, bánh xe chúng ta là loại đặc ruột,hai bình xăng cũng được giấu rất kín trong gầm xe,có thể nói là như vậy, trừ phi là chẹt phải mìn, còn không chiếc xe này không dễ bị phá hoại đâu."
Trương Lập vẫn bất an nói: "Nhưng mà, tốc độ của chúng nhanh hơn chúng ta, làm sao thoát được đây?"
Người cầm súng trên xe Hummer hình như cũng nhận ra tấn công không mấy hiệu quả, lại thụt vào trong, chiếc xe liền tăng hết tốc lực đuổi theo,Trương Lập cũng dận ga hết cỡ. Hai chiếc xe việt dã lao đi trên thảo nguyên mênh mông vô tận,chỉ để lại hai làn khói nhạt. Đường Mẫn căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, Trác Mộc Cường Ba không nói tiếng nào,sợ làm Trương Lập phân tâm,với tốc độ thế này,chỉ cần sơ sẩy một chút, vận mệnh ba người rất khó nói.
Trương Lập thỉnh thoảng lại liếc nhìn bầu không phía trên,sắc trời mỗi lúc một tối xám đi, còn đường dưới chân thì bắt đầu từ thảo nguyên biến thành sa mạc, đất mùn mềm mại rắn lại,khắp nơi đều là cát sỏi lạo xạo,gió thổi cát chạy,bụi khói mù mịt. Nếu trời tối hẳn, chạy xe trên đường thế này cực kỳ nguy hiểm.Chiếc Hummer phía sau dường như cũng biết điều này, không lâu sau lại có người từ cửa sổ thò đầu ra,hai tay đón lấy thứ được đồng bọn đưa cho, gác một cái ống tròn trên vai. Trương Lập khó khăn nuốt nước bọt đánh ực một cái, nếu anh ta không nhìn lầm,thì đó là một khẩu hỏa tiễn Cannon không giật,thầm kêu lên: "Trời ạ! Cường Ba thiếu gia, rốt cuộc chúng ta đang bị đám người nào đuổi theo vậy? Rốt cuộc là anh không biết hay giả bộ không biết vậy?"
Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn rõ ràng cũng đã nhìn thấy, Đường Mẫn kinh hãi thốt lên:" Hỏa tiễn! Súng phóng hỏa tiễn! Bọn chúng có súng phóng hỏa tiễn!"
Đôi tay Trác Mộc Cường Ba ôm Đường Mẫn càng chặt hơn, gã bình tĩnh nói:" Đừng ồn Mẫn Mẫn,hỏa tiễn cũng không có gì". Nhưng bản thân gã cũng nghe được giọng mình đã có chút gượng gạo, lại vỗ nhè nhẹ lên ghế ngồi của Trương Lập,chua chát nói: "Dựa cả vào anh thôi!"
"Bụp" Hỏa tiễn vạch một làn khói cong tuyệt đẹp trên không trung, trong khoảnh khắc ánh lửa lóe lên,Trương Lập gắng hết sức ngoặt vô lăng sang bên trái, đồng thời sử dụng cả phanh tay lẫn phanh chân, hệ thống ABS và EBA sớm đã bị tắt hết, kết quả của việc này là thân xe gần như đứng yên tại chỗ xoay một góc 180 độ,sau đó lao bắn về hướng khác như mũi tên rời cung. Vừa quay đầu, đã nghe tiếng hỏa tiễn rít vù lên bay vọt qua nóc xe,kế đó là một tiếng "ầm",sóng xung kích mạnh mẽ hất tung đất đá lên,vô số mảnh đá vụn bắn đập vào thân xe,cộng với lực ép của chất nổ,làm cả xe chao đảo không ngừng, Trương Lập vận hết sức toàn thân, mới khiến xe không bị lật nhào.
Thoát khỏi một nạn, ba người trong xe đều xanh mét mặt mày,chỉ nghe tiếng động cơ nổ ầm ầm. Trương Lập biết rõ,đối phương cố ý không bắn vào thân xe, chúng chỉ muốn bắn đất đá bay lên hoặc làm lật xe của họ,khiến họ không thể hành động được mà thôi. Anh ta thầm nhủ: "Dùng cách này để hạn chế hành động,khẳng định không phải bạn bè rồi,quan trọng nhất là Cường Ba thiếu gia cũng không biết đây là chuyện gì. Phải nghĩ cách thoát khỏi đám người này mới được, bằng không sẽ cứ bị động mãi thôi."
Đột nhiên, ánh mắt Trương Lập nhìn chằm chằm vào lòng sông cạn lổn nhổn đá,hét lên một tiếng: "Ngồi cho vững!" Chiếc xe liền lao về phía lòng sông!
Đá trên bãi sông mỗi lúc một nhiều, sắc nhọn, hướng lên trời, tảng to tảng nhỏ,chiếc Kiêu Long vừa đi vào đó là bắt đầu rung lắc dữ dội,người trong xe như đang ngồi trên con thuyền nát trong bão tố,Trương Lập giảm tốc độ xuống còn 100km/h,nếu còn giữ tốc độ 130km/h,xe sẽ lập tức bắn lên không trung,lộn nhào mấy vòng chẳng sai. "Soạt" Qủa hỏa tiễn thứ hai rơi ngay bên phải xe, tiếng nổ đinh tai nhức óc mang theo vô số đá vụn bắn về phía chiếc Kiêu Long. Trương Lập hoảng hốt phát hiện, kính chống đạn đã bị chấn động đến nỗi xuất hiện những vệt nứt, chỉ sợ thêm một quả hỏa tiễn nữa là vỡ tan.
Thấy chiếc Hummer bám sát theo sau, Trương Lập cuối cùng cũng nhe ra một nụ cười phẫn nộ,quay ngoặt vô lăng, chiếc Kiêu Long bắt đầu chạy men theo hai bờ lòng sông cạn thành hình chữ "z". "Bọn chúng đã bám chặt thế này,tức là không biết rốt cuộc chúng ta muốn chạy theo hướng nào,nhất định sẽ bám sát phía sau, trừ phi bánh của chúng cũng là loại đặc ruột như của Kiêu Long,bằng không chỉ thêm vài lượt nữa,đá trên bãi sông sẽ phá nát bánh xe của chúng ra." Trương Lập nghĩ như vậy,điều khiển chiếc Kiêu Long di chuyển trên bãi sông đầy đá nhọn, gặp phải tảng đá nào lớn,thậm chí anh còn chuyển hướng vòng qua,bên dưới bánh xe,khói trắng và bụi đất cùng bốc tung lên.
Nhưng Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn ngồi ghế sau thì phải chịu khổ,mấy lần xe đã suýt lật,toàn bộ đều dựa vào kỹ thuật lái xe của Trương Lập giữ cho vững lại.So sánh ra,người lái xe Hummer kia không ngờ còn lão luyện thành thục hơn,cũng vẽ một đường hình chữ "Z",tốc độ của chiếc Hummer ít nhất phải nhanh hơn Kiêu Long đến 20km/h.Trương Lập không khỏi thầm thán phục. "Kẻ lái xe phía sau, nhất định là một tên dã nhân!"
Người thò ra ngoài phía sau dường như định bắn hỏa tiễn lần thứ ba,lần này dường như không còn bắn vào tảng đá, mà trực tiếp nhắm thẳng tới Kiêu Long.Trương Lập hết lắc bên trái rồi nghiêng bên phải, trước sau cũng vẫn không thoát nổi khẩu súng phóng hỏa tiễn, họng súng đen ngòm vẫn hiện lên trong kính chiếu hậu.
Câu Chuyện Của Trác Mộc Cường Ba
Đường Mẫn kinh hãi kêu lên: "Lần này bọn chúng không bắn xuống đất nữa,chúng ngắm vào xe của mình kìa!"
Trương Lập không nói lời nào, đạp ga, phanh xe, xoay vô lăng, đạp ga lần nữa, xoay vô lăng ngược lại,giậm mạnh lên bộ ly hợp, anh hiểu rất rõ, có thể tránh được hay không, trông cả vào lần chuyển hướng gấp này.Vòng qua một tảng đá lớn cao bằng người,lợi dụng khói bụi phía sau xe, hy vọng có thể che khuất tầm nhìn của người lái xe Hummer,nếu bọn chúng đâm phải tảng đá là tốt nhất,nếu không đâm phải thì ít nhất hỏa tiễn cũng không ngắm trúng được xe bọn họ.
Chiếc Hummer thản nhiên xông qua màn khói bụi,ổn định tựa như đang phi trên đường cao tốc. Đồng tử Trương Lập bắt đầu co dãn,đối mặt với một địch thủ như vậy,quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng của anh ta, anh đã nhìn thấy ánh lửa lóe lên!
Một tiếng "Bụp" vang lên cùng lúc với ánh lửa,không phải tiếng hỏa tiễn bắn ra,mà là tiếng nổ của lốp xe, trong khoảnh khắc quan trọng này,cuối cùng bánh xe Hummer cũng không chịu nổi lực ma sát với mặt đất đầy đá nhọn, lốp nổ tung! Quả hỏa tiễn bị lệch hướng đúng vào khoảnh khắc rời ống phóng,bay vọt qua nóc chiếc Kiêu Long,không biết đã bay tới đâu,chỉ để lại trên không trung một làn khói xoắn.
Qua kính chiếu hậu,Trương Lập thấy rõ,chiếc Hummer phía sau nghiêng sang một bên, lộn hai vòng dưới lòng sông cạn,rồi mới dừng lại được, có điều cũng đáng đời chúng lắm.Trương Lập lao khỏi lòng sông,tăng hết tốc lực,động cơ rú lên phóng vút đi....
Cửa xe Hummer bị đá bật ra,một người đàn ông tóc vàng cao lơn vững vàng bước xuống,đế giày quân dụng bọc đồng nghiến lên đá vụng dưới chân kêu "lạo xạo". Hắn bực bội dựa vào đầu xe,bỏ kính râm xuống,lộ ra đôi mắt chim ưng,nhìn theo làn khói bụi bốc lên phía xa xa,mỉm cười nói: "Thằng nhóc lái xe cũng không tệ, lần sau chúng ta so tài tiếp."
Tiếng loảng xoảng vang lên; một tên che mặt chật vật lăn xuống xe,dùng thứ tiếng Anh không lưu loát lắp ba bắp bắp nói:"Ông chủ,hệ thống định vị vệ tinh của chúng ta bị hỏng rồi,không thể tiếp tục theo dõi chiếc xe đó được nữa."
Người đàn ông tóc vàng bừng bừng nổi giận,gân xanh trên mặt gồ lên,hai tay đặt vào tấm chắn đầu xe,gầm lớn một tiếng,nhấc bổng cả đầu chiếc Hummer khổng lồ lên, rồi thả mạnh xuống,mặt đất bốc lên một lớp bụi mù mịt.Một tên che mặt khác vẫn còn trên xe sợ đến bủn rủn cả ngừoi,hắn biết rõ,ông chủ lại nổi giận rồi.Nhưng, gã đàn ông tóc vàng lấy lại bình tĩnh rất nhanh,khóe miệng hiện lên một nụ cười bí ẩn,ung dung đốt thuốc,dùng thứ tiếng Trung không đươc sõi lắm của hắn lẩm bẩm:"Trác Mộc Cường Ba,ông chủ Trác,dù không đuổi được mày,tao cũng có cách tìm ra Bạc Ba La thần miếu trước mày thôi. Cứ chờ xem."
Chiếc xe Kiêu Long chìm trong không khí im lặng nặng nề một lúc lâu,dù sao thì tử thần cũng vừa lướt sát qua cả bọn, ai nấy đều cảm thất tim mình vẫn đập dồn dập,mãi vẫn chưa thể bình lặng trở lại,đặc biệt là Trương Lập, lúc này tay anh vẫn còn đang khẽ run. Trác Mộc Cường Ba là người trấn tĩnh nhất trong ba người,nhưng lúc này có hỏi gã rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,gã cũng không thể nói được.
Trương Lập hỏi:"Bọn chúng tạm thời không đuổi kịp chúng ta nữa,giờ phải làm sao đây?"
Đường Mẫn nói:"Tôi nhớ là đi vòng qua ngọn núi trước mặt,chắc sẽ nhìn thấy bóng bay tín hiệu của trạm kiểm lâm đấy."
Trương Lập nhăn mặt cười khổ nói:"Cô Đường hình như quên mất tình cảnh vừa rồi của chúng ta rồi thì phải?"
Trác Mộc Cường Ba lên tiếng:"Bỏ đi cậu Trương,cô ấy không hiểu,đừng trách cô ấy.Mẫn Mẫn,hoàn cảnh của chúng ta lúc này không lạc quan như em nghĩ đâu.Chiếc xe phía sau hư hỏng không nặng lắm,hiệu năng kháng chấn của xe việt dã rất lớn,nói không chừng bọn chúng chỉ cần thay lốp xe là sẽ đuổi kịp chúng ta ngay đây thôi."
Trương Lập bổ sung:"Một tay tổ lái chuyên nghiệp,chỉ cần không đầy năm phút để thay lốp xe."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Vì vậy,nếu chúng ta đến trạm kiểm lâm hoặc dừng lại nghỉ ngơi đâu đó, bằng như cho chúng cơ hội đuổi kịp bọn ta. Hiện giờ chúng ta cần làm là chọn một con đường chúng không thể nghĩ tới,hoặc là mau chóng tìm một nơi an toàn,khiến chúng không dám sử dụng vũ khí.Nay đã vào đến giữa Khả Khả Tây Lý,muốn tìm nơi an toàn như vậy e là không có khả năng,chỉ còn cách chọn con đường chạy thẳng đến trạm cứu hộ nơi đã phát hiện anh trai em,tìm cuốn sổ ghi chép đó,rồi mau mau chóng chóng trở về thôi."
Đường Mẫn ngơ ngác nói:"Nhưng trong phạm vi rộng thế này,làm sao bọn chúng tìm ra mình chứ?"
Trương Lập đáp:" Có thể là sử dụng hệ thống định vị vệ tinh toàn cầu GPS,trên cao nguyên không khí rất loãng,tầng khí quyển thấu quang rất tốt, nếu bọn họ có thể sử dụng vệ tinh gián điệp của Pháp, Mỹ, thì cả con châu chấu dưới đất cũng trông thấy được,chứ nói gì đến chiếc xe lớn thế này. Có điều, trời có lẽ sắp tối mịt rồi, muốn sử dụng thứ đó trong đêm không phải chuyện dễ dàng gì. Đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn chúng muốn bắt kịp chúng ta trước khi trời tối."
Trác Mộc Cường Ba hỏi:"Còn nguyên nhân nào khác nữa?"
Trương Lập đáp:" Sau khi trời tối, ở chốn sa mạc khắp nơi đều là đá với hố sâu này,phụ thuộc vào khoảng cách có thể nhìn được và khoảng cách có thể phanh,không ai dám lái xe với tốc độ quá 50km/h,ưu thế về tốc độ của chiếc Hummer coi như mất hết. Cho dù chúng dò ra được vị trí của chúng ta, nhưng dù gì vẫn phải cách chúng ta một khoảng không thể rút ngắn được."
Trác Mộc Cường Ba quay sang hỏi Đường Mẫn:"Mẫn Mẫn,trạm cứu hộ mà em nói,cách trạm kiểm lâm này bao xa nữa?"
Đường Mẫn nói: "Còn mấy trăm cây số,nhưng đường rất khó đi,mấy tiếng đống hồ khó lòng mà tới nơi được. Nếu đi nửa đường mà xe hết ắc quy hay hết xăng,vậy thì chúng ta..." Nói đoạn, cô ủ rủ lắc đầu, tỏ ý không ổn.
Trác Mộc Cường Ba đáp: "Yên tâm,chiếc Kiêu Long này đã được cải tạo,có hai thùng xăng,phía sau cũng có xăng dự trữ,nhiên liệu không thành vấn đề,anh nghĩ hệ thống máy móc động cơ cũng không có vấn đề gì, ngoại trừ người lái ra." Gã đưa mắt nhìn Trương Lập.
Trương Lập gật đầu nói: "Trong đêm vốn không thể lái xe ở nơi nguy hiểm như vậy,nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ,chỉ đành vậy thôi.Hy vọng không gặp phải tảng đá nào lớn hay rơi xuống rãnh sâu."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Được,vất vả cho ảnh rồi. Chúng ta cứ đi thẳng về hướng Tây Bắc,hai người thay nhau lái vậy."
Trương Lập giảm tốc độ xuống còn 50km/h, đèn pha cực mạnh phía trước rọi xuống mặt đường sáng lấp lóa,anh lại nhịn không được buột miệng hỏi: "Cường Ba thiếu gia, rốt cuộc là ai đã giúp anh cải tạo chiếc xe này vậy?"
Trác Mộc Cường Ba đáp: "Không biết, trả tiền nhờ người ta làm thôi, sao vậy?"
Trương Lập nói:" Kỹ thuật của người này thật quá sức cao minh,nếu có cơ hội nhất định phải đến gặp anh ta để học tập. Cả đèn pha phía trước mà cũng cải tiến tốt như vậy. Xe này dùng đèn xê nông loại H4 của Nhật,người cải tiến đã điều khiển cho ánh sáng tập trung, nay thông lượng ánh sáng của đèn xe ước khoảng ba nghìn bảy lumen,nhiệt độ màu(1) từ năm nghìn bảy trăm đến sáu nghìn ba trăm độ K,đèn bên trái tụ sáng song song với mặt đất,đèn bên phải cao hơn 4,6 độ, không làm ảnh hưởng đến độ rộng của quầng sáng khuyếch tán sang hai bên, lại nâng được khả năng chiếu xa lên cực hạn.Mỗi một bộ phận được cải tạo của chiếc xe này đều khiến tôi hết sức thán phục đấy." Nói tới đây,Trương Lập không khỏi hổ thẹn trong lòng, thầm nhủ: "Nói ra thì, kỹ thuật của người lái chiếc Hummer kia mới thật khiến tôi hết sức thán phục.Tôi lái chiếc xe đã được cải tạo ưu việt thế này,vậy mà vẫn hoàn toàn dưới tay hắn ta,cái thằng cha ấy!"
Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn ngồi trên xe ăn trước một ít đồ ăn nhanh, sau đó Trác Mộc Cường ba đổi chỗ lái thay Trương Lập, hơn trăm cây số sau đó, hai người cứ luân phiên lái xe.Càng đi sâu vào Khả Khả Tây Lý,thời tiết càng lạnh giá,trải qua một ngày vất vả, Đường Mẫn nằm rúc vào chiếc áo khoác Trác Mộc Cường Ba trải xuống cho cô,mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ.Trương Lập và Trác Mộc Cường Ba trầm mặc một lúc lâu,không khí dường như cũng đông đặc lại.Đêm lặng lẽ và tĩnh mịch,chỉ nghe tiếng động cơ khe khẽ,bánh xe nghiến lên đá vụn ven đường,thinth thoảng lại phát ra những tiếng động nho nhỏ.
Trăng sáng trời sao,Trương Lập nhìn mặt đường phía trước ngọn đèn xe,đột nhiên thấy thèm hút thuốc,mặc dù anh ta chưa bao giờ hút lấy một điếu. Chuyện xảy ra hôm nay tưởng chừng như một giấc mộng,lại thêm cảm giác bối rối lặng lẽ lúc này,khiến Trương Lập không thở nổi, anh cảm thấy bị đè nén, đột nhiên rất muốn bạo phát,hét lớn lên vài ba tiếng:"Rốt cuộc tôi đến chỗ này làm quái gì?" "Đây rốt cuộc là nơi quái quỉ gì vậy!" " Rốt cuộc còn phải đi bao lâu nữa mới thấy người đây!"
Cuối cùng Trương Lập cũng không chịu nổi nữa,khe khẽ nói với Trác Mộc Cường Ba đang ngồi bên cạnh:"Cường Ba thiếu gia."
"Ừm?" Trác Mộc Cường Ba cơ hồ đang trầm tư sực tỉnh. Trương Lập nói: "Nói chuyện gì đó đi,Cường Ba thiếu gia,bằng không chắc tôi ngột ngạt chết mất."
Trác Mộc Cường Ba mỉm cười:"Nói gì bây giờ? Bình thường tôi không thích nói chuyện lắm!"
Trương Lập lắc đầu: "Vậy thật không tốt chút nào,Cường Ba thiếu gia.Hình thể của anh vốn đã cao lớn như vậy,lại không ưu nói chuyện,sẽ gây cho người khác áp lực rất lớn." Thứ áp lực này, phải sau khi ngồi cạnh Trác Mộc Cường Ba,anh ta mới cảm nhận được.
Trác Mộc Cường Ba hỏi: "Thật vậy sao? Anh cũng biết đấy, cha tôi là một bậc trí giả,quy củ trong nhà rất nhiều. Từ nhỏ tôi đã bị yêu cầu không được nói năng bừa bãi,sau này thành thói quen luôn, tôi không thích nói chuyện với người khác lắm." Gã ngoảnh đầu lại nhìn Đường Mẫn đang say giấc nồng, thầm nhủ:"Cô bé này thì là ngoại lệ."
Trác Mộc Cường Ba hạ kính cửa sổ xuống, hít hà mấy hơi không khí trong lành, sau đó đóng cửa lại ngay, rồi quay đầu lại xem Đường Mẫn có bị giật mình tỉnh giấc hay không,gã thấy Đường Mẫn dường như vẫn ngủ rất ngon,mới yên tâm,tiếp tục nói khẽ:"Nhưng,anh cũng biết mà,trẻ con thường hay có rất nhiều thắc mắc,rất nhiều điều muốn nói.Vì vậy, lúc ấy tôi rất thích nói chuyện với các động vật nhỏ,ở quê tôi,động vật nhỏ khác thì rất ít,chỉ có...."
Trương Lập tiếp lời:"Chó con thì rất nhiều."
Trác Mộc Cường Ba cười cười, nói:"Ừm,đúng vậy.Anh có biết không,chỉ số thông minh của chó tương đương với một đứa bé bốn tuổi,chúng có thể hiểu và nhớ được khoảng hai nghìn đến ba nghìn từ đơn,không nghi ngờ gì nữa,chúng cũng có thể hiểu được một số từ và câu đơn giản,đồng thời dựa vào cơ thể và mùi cơ thể tiết ra để cảm nhận được tình cảm của con người: buồn bã, vui vẻ, phẫn nộ.Tôi thấy mình rất hạnh phúc vì đã chọn chúng làm bạn,tôi chưa thấy loài vật nào có nhiều ưu điểm như chúng cả,chúng trung thành,thông minh, hữu hảo,dễ thuần,đã nhận chủ nhân thì cả đời cũng không thay đổi.Không ít chó con sau khi ra đời chẳng được bao lâu đã bị tách khỏi mẹ,vì vậy chủ nhân trong mắt chúng, chính là mẹ. Bất kể mẹ giàu có hay nghèo túng,thiện lương hay hung ác,bọn chúng đều đi theo đến chết,mãi mãi không rời xa,trừ phi là chủ nhân muốn vứt bỏ chúng mà thôi."
Trương Lập nói: "Cường Ba thiêu gia hình như có rất nhiều cảm xúc thì phải."
Trác Mộc Cường Ba nói:" Để tôi kể cho anh nghe hai câu chuyện nhỏ nhé,đều là chính mắt tôi nhìn thấy cả.Tôi từng thấy một con chó ăn xin ở thị trấn nhỏ Barfu, nước Anh, đó là một con chó săn nòi Charles tên là Doro,Doro không hề biết giá trị của mình,đi theo một tên ăn mày tối ngày say khướt.Mỗi ngày khi tên ăn ngày ngủ ở đầu phố,nó lại dùng hai chân trước nâng cái mũ rách rưới của hắn ta lên,hai chân sau nhảy tưng tưng xin tiền người qua đường,khi đôi mắt ấy nhìn vào anh,anh thật không thể nào từ chối nổi đâu. Nhưng,tên ăn mày kia chỉ ném cho con chó mấy mảnh xương vụn,hầu hết tiền xin được đều biến thành rượu ngon đổ vào bụng hắn,thi thoảng hắn còn tay đấm chân đá con chó tội nghiệp nữa.Tôi vốn định trả giá cao mua con thú đáng thương đó về,nhưng những người xung quanh nói với tôi,con chó đó đã bị bán đi không biết bao nhiêu lần rồi,lần nào tên ăn mày cũng bán được với giá rất cao,nhưng sau khi được chủ mới đưa về nhà,con chó không ăn cũng không uống,cứ rên ư ử,chủ mới không còn cách nào,đành đưa nó trở lại đây.Tôi đứng ở đầu phố, quan sát nó mấy tiếng đồng hồ liền,mỗi khi nó mệt lại trở về cạnh tên ăn mày,lặng lẽ ngồi chồm hổm,như thể chỉ cần nhìn thấy tên ăn mày đó đã là một thứ hạnh phúc với nó rồi. Mỗi lần nghỉ không đến mười phút, nó lại nhảy lên,khó nhọc đi bằng hai chân sau,không biết mệt mỏi,không oán không hận,trung thành cả đời, mãi không rời xa,đây chính là phẩm chất của chó."
Ánh mắt Trác Mộc Cường Ba trở nên kiên nghị,quay sang nhìn Trương Lập,Trương Lập không nói gì, gã lại tiếp lời: "Còn lần nữa,là chuyện một thương gia người Pháp,con chó chăn cừu Đức của ông ta bị thương ở chân,không thể tham gia cuộc tuyển chọn cảnh khuyển thế giới được nữa, ông ta định mang con chó bẹc giê tên Thor đó đi hủy diệt nhân đạo. Nhưng Thor cao lớn khỏe mạnh, răng sắc cực kỳ,người bình thường căn bản không thể lại gần.Thương gia người Pháp đó đành đích thân trộn thuốc độc vào đồ ăn cuả Thor.Ông ta mang đồ ăn có thuốc độc cho Thor xong,vì không nỡ nhìn thấy cảnh nó quằn quại đau đớn nên đã ra ngoài.Mười phút sau, khi ông trở vào nhà, mở cửa ra,liền phát hiện con chó của mình đang giãy giụa ngậm dép lê đi trong nhà ra cho ông lần cuối!"
Trác Mộc Cường Ba bỗng nhiêm im bặt. Trương Lập đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay,như có thứ gì tắc nơi cổ họng, khiến nước bọt nghẹn lại không nuốt vào được,anh thầm nhủ:"Mình bị sao thế này? Chỉ là một câu chuyện bình thường thôi mà?" Nhưng câu nói cuối cùng của Trác Mộc Cường Ba "con chó của mình đang giãy giụa ngậm dép lê đi trong nhà ra cho ông lần cuối" lại cứ không ngừng vang vọng mãi trong đầu Trương Lập,dường như anh ta đã hiểu ra đôi phần, đây là một thứ tình cảm xưa nay mình chưa bao giờ được nếm trải, vì vậy nên rất dễ dàng bị nó làm cho xúc động.
Trác Mộc Cường Ba nói với giọng điềm tĩnh, nhưng lại ngập tràn thê lương:"Trong xã hội loài người, anh đã có người bạn nào như thế chưa? Trung thành, đối với loài người, chỉ là một từ vựng,nhưng đối với loài chó, đó là lời thề mà cả đời chúng tuân thủ.Vĩnh viễn không phản bội, đến chết cũng không rời,là thượng đế đã ban tặng loài vật này cho con người làm bạn."
Kể hết chuyện, hai người lại trầm ngâm suy tư,ngoài xe gió lạnh thồi vù vù,Trương Lập dường như đã hiểu tình cảm của Trác Mộc Cường Ba với chó thế nào,tại sao gã lại chỉ vì một con chó mà coi nhẹ sự an nguy của bản thân,không hề chùn bước tiến về vùng đất hung hiểm phía trước.Một lát sau,Trác Mộc Cường Ba lại hỏi:"Mấy giờ rồi?"
Trương Lập liếc mắt xem đồng hồ trên xe:" Ba giờ bốn mươi."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Để tôi lái xe cho."
Trương Lập lắc đầu: "Không cần, cứ để tôi lái đi.Giờ đến đoạn đường bị đóng băng rồi,càng đi sâu về phía Bắc,nhiệt độ càng thấp,anh xem đoạn đường chúng ta vừa đi, mới đầu còn là thảo nguyên, về sau biến thành sa mạc,giờ đã đông cứng thành băng, đây là vùng băng nguyên chính cống rồi đấy. Chỉ hơi không lưu ý một chút, xe sẽ rất dễ bị trượt, trước đây tôi từng được huấn luyện cách lái xe trên băng tuyết, vì đường ngập tuyết ở Tây Tạng rất nhiều."
"Không đươc, giờ chính là lúc khả năng tập trung tinh thần kém nhất,anh không thể lái xe trong lúc mệt mỏi." Thái độ của Trác Mộc Cường Ba rất rõ ràng.
"Được rồi." Trương Lập đang chuẩn bị giảm tốc độ,nét mặt trở nên rất kì dị,Trác Mộc Cường Ba trông thấy mười mươi, rõ ràng là Trương Lập đã xoay vô lăng sang trái,nhưng chiếc xe vẫn không rẽ, mà cứ nhằm một tảng đá cao nữa mét phía trước,tông thẳng vào đó.
(1) Nhiệt độ màu(color temperature): một đặc trưng của ánh sáng nhìn thấy được,có ứng dụng rất quan trọng trong bố trí ánh sáng,chụp ảnh,quay phim và nhiều lãnh vực khác.Nhiệt độ màu của một nguồn sáng được xác định bằng cách so sánh độ kết tủa màu của nó với một vật đen bức xạ lý tưởng.Nhiệt độ màu của nguồn sáng,-thường tính bằng Kelvis(K) -là nhiệt độ mà vật đen bức xạ lý tưởng được làm nóng có màu trùng với màu của nguồn sáng.
Sinh tồn trên băng nguyên
Trác Mộc Cường Ba chồm lên trước,giúp sức xoay vô lăng, nhưng dường như không có hiệu quả.Trương Lập chỉ nói một câu: "Chỉ sợ sẽ lật xe." Lời nói vừa dứt,một bên xe đã nghiêng hẳn lên cao, kế đó liên như xe bay trong đoàn tạp kỹ,trượt bằng hai bánh bên cạnh đi tầm mười mét, rồi cửa sổ xe phía bên Trương Lập đập xuống đất,chiếc xe cứ thế trượt đi,lại trượt thêm bốn năm mét nữa, thân xe lật ngửa lên, bốn bánh chổng lên trời, nóc xe trượt tiếp mười mét, húc mạnh vào một tảng đá khác, xoay chuyển mấy vòng tại chỗ,rồi mới dừng lại.
Đường Mẫn đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc, ngái ngủ lẩm bẩm:"Sao vậy? Bọn chúng lại đuổi kịp rồi à?"
Trương Lập nằm trong chiếc xe bị lộn người, vừa gắng sức mở cửa ra, vừa nói:"Tại tôi sơ suất, mặt băng dưới đất bị bánh xe bắn lên, tan thành nước trong ở trục, chạy lâu không rẽ, nước lại đóng thành băng, khiến ổ trục bị trượt,ủa?Đây là gì vậy?"
Tay Trương Lập dường như cảm thấy có gì chảy ra, quẹt tay một cái, đưa lên mũi hít ngửi, kinh hoàng thốt lên:"Là xăng!Chảy xăng rồi!"
Lúc này,dây điện trên các đồng hồ xẹt lửa tung tóe làm Trác Mộc Cường Ba đầm đìa mồ hôi lạnh, gã kêu lên. "Mau chạy ra!" Một tay ôm lấy Đường Mẫn vẫn cuộn mình trong áo khoác, tung chân đá bay cửa xe bên phải,ném Đường Mẫn ra ngoài trước,kế đó cũng lao ra khỏi xe,còn Trương Lập thì lăn ra từ xe bên trái.
Ngọn lửa cuồn cuộn trong đêm tối,chiếu đỏ gương mặt ba người,gió cấp bảy mang theo băng và tuyết,ầm ập bổ thốc vào mặt,phun vào từng lỗ chân lông trên cơ thể.Bốn giờ sáng,nhiệt độ không khí trên băng nguyên chỉ có âm mười độ,cùng với gió lạnh cấp bảy,có ba vị anh hùng bị khốn đốn giữa khu không người Khả Khả Tây Lý rộng tám mươi nghìn kí lô mét vuông.
Trương Lập cười khổ,bình xăng có lẽ đã bị đá vụn bắn lên khi bọn người kia dùng hõa tiễn tấn công làm hỏng,nhưng vẫn chưa bị chảy xăng hoặc chỉ chảy rất ít xăng,nếu Trác Mộc Cường Ba không giúp sức xoay vô lăng,bánh trước lướt qua tảng đá băng cao nửa mét kia chưa chắc đã nghiêng hẳn một bên như thế, nếu không đụng phải táng đá phía sau kia,bảng điều khiển trên xe cũng không xẹt lửa,một loạt những sự kiện trùng khớp liên hoàn khiến người ta không thể tưởng tượng,đã khiến chiếc xe việt dã tính năng ưu việt này tiêu tùng như vậy.Trương Lập đúng trên đồng hoang vắng lặng, ngoại trừ cười khổ ra, anh ta thật không nghĩ ra chuyện gì có ý nghĩa hơn nữa.
Trác Mộc Cường Ba thẫn thờ đứng trước xe,đồ ăn,nước uống,lều bạt,mồi lửa,tất cả từ từ tiêu tan trong ngọn lửa phừng phừng kia,bản thân gã lại không thể làm gì,chiếc xe được cải tiến đến đạn hỏa tiễn còn không hủy đươc,lại vì không thể tránh một tảng đá cao nửa mét mà bị thiêu hủy sạch sẽ. Nếu dựa vào đôi chân, ở chốn hoang nguyên nhiệt độ thất dưới không độ này có thể đi được bao xa? Bao giờ mới tìm thấy trạm cứu hộ? E rằng phải đợi kỳ tích xuất hiện mới xong.
Đường Mẫn ôm mặt khóc tu tu, cô không dám tin đây là sự thật, bổ nhào vào người Trác Mộc Cường Ba,nức nở: "Đều tại...đều tại người em không tốt. Em...hức, em không nên để anh tới chỗ này...hức..."
Trác Mộc Cường Ba gượng gạo an ủi cô: "Đừng buồn nữa, thế này thì có đáng gì, chúng ta đã đi sáu bảy tiếng đồng hồ rồi, có lẽ cũng cách trạm cứu hộ không xa nữa, nói không chừng đến khi trời sáng, chúng ta có thể thấy cờ tín hiệu của trạm cứu hộ cũng nên." Trong lòng gã lại tự hỏi bản thân: "Trạm cứu hộ? Rốt cuộc còn bao xa nữa? Hà,có trời mới biết."
Trương Lập từ bên kia chiếc xe bước tới, đùa cợt nói: "Hai người từng nghe chưa,ở Khả Khả Tây Lý có một câu ngạn ngữ: xe hơi không đi nhanh bằng chân
Tác giả :
Hà Mã