Married By Morning
Chương 19
Biết trước rằng phòng ăn riêng ở một quán ăn nhỏ có thể đông nghẹt trong một khoảng thời gian nào đó, Leo yêu cầu một khay thức ăn lên tân phòng, cùng với nước nóng dùng để tắm.
Catherine cảm thấy buồn ngủ khi cuộn mình dưới chăn trong lúc chờ đợi. Cô choàng tỉnh và chớp mắt ngay lúc cô nghe tiếng cửa mở, những chiếc ghế được di chuyển, tiếng dĩa và các vật dụng va vào nhau, tiếng đập mạnh của chiếc chậu nhôm.
Một bộ lông ấm, nặng tựa vào cô. Dodger trườn xuống dưới tấm chăn và đang ngáy ngay bên cạnh vai cô. Khi Catherine nhìn cậu nhóc, cô nhìn thấy được tia yếu ớt từ đôi mắt sáng và nghe thấy tiếng ngáp từ chiếc miệng nhỏ xíu trước khi cậu nhóc nằm yên trở lại.
Tự nhắc nhở rằng cô chỉ đang mặc chiếc áo của Leo trên người, cô càng thu mình dưới tấm chăn và thấp thoáng nhìn thấy vạt áo của cô hầu phòng.Có khi nào họ đã nghi ngờ chuyện đã xảy ra giữa cô và Leo sớm hơn rồi không ? Cô nhìn lại mình trong sự châm biếm hay tự buộc tội, có lẽ đó là một tiếng cười rúc rích đầy khinh bỉ, nhưng có vẻ như một cô hầu phòng quá bận rộn để bận tâm đến.
Họ không là gì cả nhưng thực tế là họ đang xách hai xô nước đổ vào chậu và quay trở lại với hai xô đầy khác. Một trong những cô gái đặt chiếc kiềng ba chân giữ dưới thùng nước tắm.
Người hầu gái có thể đã rời khỏi phòng nếu Dodger bị hấp dẫn bởi mùi thơm ngon của thức ăn, xuất hiện bên dưới tấm chăn. Cậu đứng cao lên trên giường và tiến đến gần khay đựng thức ăn trên chiếc bàn nhỏ, ria mép cậu giật giật. "Ôi, thật đúng lúc, ta đang đói này", vẻ bên ngoài của cậu dường như nói vậy.
Hình như một trong các cô gái ấy nhìn thấy Dodger, mặt cô ta chuyển sang kinh sợ. "Eeeek!" cô ta chỉ ngón tay run rẩy về phía con chồn sương. "Nó là một con chuột..."
"Không, nó là chồn sương." Leo giải thích, giọng anh thuyết phục và đầy dỗ dành, "Một sinh vật không có hại và văn minh, một loại thú nuôi ưa thích của giới quý tộc, thật vậy. Nữ hoàng Elizabeth có một con thú cưng là chồn sương, và thực sự là không cần sử dụng đến bạo lực với chúng."
Cô hầu phòng cầm lấy que cời lò sưởi và nâng nó cao lên để đề phòng một sự tấn công.
"Dodger," Catherine dịu dàng nói. "Đến đây."
Dodger trườn về phía cô. Trước khi cô có thể đẩy nó ra, cậu liếm lên má cô trong một cái hôn yêu thương của một chú chồn sương.
Một trong những cô hầu phòng nhìn như vừa thấy cảnh tượng hãi hùng, trong khi những người còn lại trông như đang phát ốm.
Cố gắng để mặt mình bình tĩnh, Leo đưa cho họ một ít tiền boa rồi cho phép họ ra khỏi phòng. Khi cánh cửa đã được đóng và khoá lại, Catherine giữ chú chồn sương yêu quí trong ngực và quắc mắt nhìn nó. "Chú mày là một sinh vật rắc rối nhất trên thế giới và chẳng có tí văn minh nào hết."
"Đây nè, Dodger." Leo đặt xuống một đĩa gồm thịt bò và súp cải, chú chồn nhanh chóng chạy tới gần. Trong khi cậu nhóc bận rộn với bữa ăn, Leo đến gần Catherine và giữ mặt cô trong đôi tay dịu dàng của anh. Anh hạ thấp miệng mình đến gần cô trong một nụ hôn ngắn ấm áp. "Ăn tối hay tắm trước?" Cô nghe thấy tiếng bụng mình kêu réo.
Leo cười toe toét. " Có vẻ là em muốn ăn tối trước rồi"
Bữa ăn gồm có thịt bò khoanh và củ cải hầm và một chai rượu vang đỏ loại mạnh. Catherine ăn ngấu nghiến, kể cả dĩa vỏ bánh mì.
Leo là một người vui tính, anh kể những câu chuyện vui và đổ đầy ly rượu của cô. Trong ánh sáng của chiếc đèn cầy đặt trên bàn, khuôn mặt anh thật đẹp ,với đôi mắt xanh sôi nổi. Nó nhắc cô nhớ rằng đây là bữa ăn cùng nhau đầu tiên của cô và anh...chỉ hai người.
Cô đã từng lo sợ về viễn cảnh này, biết rằng cô ở bên người bảo vệ cô từng giây phút. Nhưng không có một chút xíu đối lập nào trong cuộc nói chuyện này. Thật là khác thường làm sao. Cô gần như mong ước rằng chị em nhà Hathaway ở đâu đó bên cạnh, để cô có thể chia sẻ điều bất thường này. Anh trai các cô và tôi đã có một bữa tối cùng nhau mà không hề tranh cãi!
Trời đã bắt đầu mưa bên ngoài, trời tối sầm lại nhanh chóng, mưa rơi lắc rắc, dần nặng hạt rồi chuyển sang mưa lớn át đi tiếng người, ngựa và các hoạt động trên sân để hành lý. Khi đã mặc trên người chiếc khăn choàng nặng mà Leo đã đưa cho cô, Catherine vẫn rùng mình và cảm thấy sởn gai ốc.
"Đến lúc tắm rồi đấy," Leo nói, đến để quay ghế cô lại.
Lo lắng dường như anh có ý định ở lại, Catherine đánh bạo hỏi, "Có lẽ anh nên cho em một chút riêng tư."
"Anh chẳng thể nghĩ về điều đó được," anh nói. "Em có thể cần đến sự trợ giúp đấy."
"Em có thể tắm một mình. Và em cảm thấy tự nhiên hơn khi không có ai đang nhìn cả."
"Anh có sở thích về thẩm mỹ. Anh sẽ tưởng tượng em như Hendrickje Bathina trong tranh Rembrandt vậy, đang mơ màng trong nước trong, đầy mê hoặc."
"Chắc chắn chứ?" Cô hỏi nghi ngờ.
"Oh, anh có một tâm hồn trong sáng. chỉ một phần riêng tư khiến anh gặp rắc rối thôi."
Catherine không thể cười được. "anh có thể ở lại trong phòng, miễn là anh còn quay lưng lại."
"Đồng ý." Anh bước đến đứng bên cạnh của sổ.
Catherine liếc nhìn thùng nước tắm với niềm vui thích. Cô không nghĩ rằng mình đã mong chờ được tắm đến thế. Sau khi bối tóc lên đỉnh đầu, cô cởi tấm khăn choàng, chiếc áo sơ mi, và đôi kính, đặt nó trên giường, và thận trọng nhìn xem Leo, người đang dường như vừa nhận ra sự yêu thích đối với quang cảnh của sân đề hành lý. Anh đã mở rộng cửa một vài inch, để không khí ẩm ướt bên ngoài tràn vào.
"Đừng nhìn," cô nói một cách lo lắng.
"Anh không đâu. Mặc dù em thật sự đã cởi hết áo quần," anh nói. "Chúng có thể rất quyến rũ"
Cô chìm vào trong nước ấm của bồn tắm. "Em nên nói là em đã phải chịu thua khá nhiều trong ngày hôm nay." Cô thở dài thư thái như nước ấm làm dịu đi những căng thẳng và nỗi đau đớn.
"Và anh thích thú với việc làm một người trợ giúp."
"Anh không giúp em." Cô nói, "Anh là một cám dỗ quá ngọt ngào." Cô nghe tiếng anh cười khúc khích. Leo giữ một khoảng cách từ chỗ Catherine đang tắm, nhìn ra xa ngoài cơn mưa. Sau khi cô tắm và làm sạch người, cô quá mệt, cô nghi ngờ rằng mình có thể ra khỏi phòng tắm. Nâng cẳng chân còn ướt nước, cô lóng ngóng với lấy chiếc khăn tắm móc trên chiếc móc trên bồn.
Ngay khi Catherine bước ra khỏi bồn, Leo nhanh chóng đến gần cô, giữ lấy chiếc khăn và phủ quanh người cô. Quấn khăn vào người cô, anh ôm cô một lúc lâu. "để anh ngủ cùng em tối nay." Anh nói gần với tóc cô, thì thầm trong một câu hỏi.
Catherine nhìn anh mỉa mai. "Anh sẽ làm gì nếu em từ chối? đặt thêm một phòng mới?"
Anh lắc đầu. "Anh lo lắng về sự an toàn của em nếu anh ở trong một căn phòng khác. Anh sẽ ngủ trên nền nhà."
"Không, chúng ta sẽ ngủ chung trên giường." Cô ấn má mình vào ngực anh, thư giãn hoàn toàn trong vòng tay anh.Thật là thoải mái biết bao, cô nghĩ trong mơ màng. Những cảm xúc ấm áp và an toàn khi cô ở bên anh. "Không phải đã nên như thế từ trước sao?" Cô hỏi trong phút bay bổng. "Nếu như anh cứ như thế này, thì em chẳng cần phải tranh cãi với anh làm gì nữa."
"Anh đã cố để cư xử tốt với em, một hay hai lần. Nhưng dường như không tốt lắm nhỉ."
"Thật không? Em không nhớ." Làn da cô, đã trở nên hồng hào sau khi tắm, chuyển qua màu tối hơn. "Em thật sự lo lắng. Và không tin tưởng lắm. Và anh...là tất cả những điều mà em đã lo sợ."
Vòng tay Leo chặt hơn . Anh nhìn xuống cô trong cái nhìn trầm ngâm, như thể anh đang cố nhớ một điều gì đó, để nhận ra một điều gì đó. Đôi mắt xanh trở nên ấm áp hơn nhiều cô đã thấy trước đó. "Hãy thoả thuận với nhau nhé, Marks. Kể từ bây giờ, thay vì cứ nhắc đến những điều xấu của nhau, chúng ta hãy cố nói về những điều tốt. Đồng ý chứ?"
Catherine gật đầu, sững sờ bỏi vì sự dịu dàng của anh. Có vẻ như những câu nói đơn giản này đã tạo nên một sự thay đổi lớn lao giữa họ hơn cả những điều đã trải qua trước đó. Leo cẩn thận buông cô ra. Cô đến bên giường khi anh đang tắm rửa một cách vụng về trong bồn, cái không được tạo ra cho một người đàn ông quá khổ như anh. Cô nằm xuống và lơ mơ nhìn anh, cơ thể ấm áp của cô chiếm một phần của chiếc giường sạch và khô. Dù cho những rắc rối đang chờ họ phía trước, cô rơi vào một giấc ngủ sâu.
Trong giấc mơ của cô, cô trở lại ngày mà cô vừa mới mười lăm. Cô đã sống thiếu cha mẹ từ khi 5 tuổi,sống cùng với bà và dì Althea. Mẹ cô đã chết trong thời gian đó. Cô không biết chính xác lúc nào sự kiện này diễn ra, chỉ biết rõ sau khi nó xảy đến. Cô đã hỏi Althea rằng cô có được đến thăm người mẹ đau ốm của cô không và nhận được câu trả lời rằng mẹ cô đã chết.
Dù đã biết rằng mẹ cô không thể qua khỏi căn bệnh, rằng không còn chút hi vọng nào nhưng thực sự tin này là một cú sốc với cô. Catherine bắt đầu khóc thút thít, nhưng Althea không kiên nhẫn được thế và quát lên, "Không cần phải khóc. Nó đã xảy ra từ rất lâu rồi và chị ấy đã ra đi kể từ giữa mùa hè." Nó đã đưa đến cho Catherine cảm giác hoang mang vì sự chậm trễ này, như thời gian ngừng trôi, như một người đi xem kịch đã đến trễ giờ. Cô không được đau buồn chi vì cô đã nhỡ mất cơ hội để được đau buồn. Họ sống trong một căn nhà nhỏ ở Marylebone, một căn cũ kĩ nhưng khá sang trọng nằm giữa một văn phòng nha sĩ với một bản sao của một miếng răng đặt trên bảng hiệu và một thư viện quyên góp đuợc hỗ trợ bởi một quĩ tư nhân. Thư viện được sở hữu và điều hành bởi bà cô, người đã đi vài ngày trước để làm việc.
Nó là một nơi trêu ngươi nhất trên thế giới, khu nhà lớn thường được lui tới với những bộ sưu tập sách lớn và hiếm. Catherine đã nhìn nó chằm chằm từ của sổ của cô, tưởng tượng cảm giác thích thú khi đứng giữa những căn phòng với rất nhiều sách cũ. Không nghi ngờ rằng không khí trong đó sẽ có mùi như mùi giấy da, mùi da thuộc và mùi bụi sách, một mùi hương văn chương phủ đầy trong căn phòng yên tĩnh. Cô đã nói với Althea rằng cô muốn làm việc ở đó một ngày nào đó, một lơì tuyên bố được đáp lại với một nụ cười của dì cô và lời hứa hẹn một ngày không xa cô sẽ được như vậy.
Tuy nhiên, mặc dù có dấu hiệu đã để lộ ra mục đích của thư viện là được sử dụng cho những người đàn ông khác biệt, nhưng Catherine cũng đã dần dần nhận ra có điều gì đó khác thường về nơi này. Không ai rời khỏi đó với bất kì quyển sách nào.
Bất cứ khi nào Catherine chú ý đến điều khác lạ này, Althea và bà cô lại bỏ qua không nói, một hành động giống nhau mà họ cùng thể hiện khi cô hỏi bao giờ thì cha cô quay lại với cô. Vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi của Catherine cô được tặng hai chiếc áo đầm mới. Một cái màu trắng và một màu xanh, với váy dài lả lướt trên nền nhà và eo sít chặt, khác hẳn với kiểu con nít thường ngày. Kể từ lúc đó, dì Althea nói với cô, cô nên bối tóc lên và cư xử như một quý cô. Cô đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi.
Catherine tiếp nhận nó với niềm kiêu hãnh và lòng ước ao, tự hỏi cái gì đang chờ cô ở phía trước khi mà cô đã trở thành một người phụ nữ.
Althea đã giải thích trước, khuôn mặt dài và ốm của cô trông khó coi hơn bình thường, ánh nhìn của cô luôn tránh né Catherine. Khu nhà bên cạnh, đúng như nghi ngờ, không phải là một thư viện để mượn sách. Đó là nhà chứa, nơi mà cô ấy đã làm việc từ khi chỉ mới mười hai. Đó là một công việc vừa phải, cô đảm bảo với Catherine... để người đàn ông làm việc đó đến khi cảm thấy hài lòng, để tâm trí cô đi nơi khác và lấy lấy tiền của hắn ta. Không vấn đề gì nếu hắn cảm thấy ngưỡng mộ hay hắn đã sử dụng cơ thể cô như thế nào, nó có thể có chút khó chịu chừng nào cô còn không phản kháng.
"Cháu không muốn làm như thế." Catherine nói, mặt tái nhợt khi cô nhận ra tại sao những lời khuyên như thế này được đưa ra.
Althe nhướng đôi mày cong của mình lên. "Cháu nghĩ cháu sẽ phù hợp với công việc nào khác?"
"Điều gì cũng được trừ nó."
"Cô gái ngốc nghếch à, cháu có biết chúng ta đã tốn bao nhiêu tiền của để nuôi dưỡng cháu không? Vậy cháu có ý tưởng nào cho một việc hoàn trả lại không? Tất nhiên là không- cháu nghĩ rằng cháu chỉ mang ơn thôi sao. Nhưng đây là thời điểm để trả ơn đấy. Cháu không bị ép buộc làm điều gì mà ta không làm. Cháu có nghĩ rằng cháu giỏi hơn ta không?"
"Không," Catherine nói, nước mắt tủi hổ chảy dài. "Nhưng cháu không phải là gái bán hoa".
"Bất kì ai trong chúng ta đều được sinh ra với một mục đích, cháu thân yêu à." Giọng Althea điềm tĩnh, có cả ân cần.
"Một vài người được sinh ra đã được đặc ân, một vài người được ban cho trở thành một nghệ sĩ tài năng hay thông minh bẩm sinh. Cháu, không may mắn, trung bình trên mọi phương diện, thông minh và hóm hỉnh bình thường và không có tài năng nào đặc biệt cả. Cháu được thừa hưởng một vẻ đẹp, tuy nhiên, và từ một cô gái bán hoa. Vì vậy,chúng ta đã biết cháu được sinh ra với mục đích gì rồi phải không?
Catherine do dự. Cô cố để nói điều gì đó, những giọng cô ngập ngừng. "Trung bình về mọi phương diện, không có nghĩa cháu được tạo ra để làm điều đó."
"Cháu đang tự lừa dối bản thân mình, cháu yêu à. Cháu là sản phẩm của hai gia đình những người phụ nữ không trung thực. Mẹ cháu đã bất lực trong việc gắn bó với bất cứ ai. Đàn ông không thể chống cự lại mẹ cháu, và mẹ cháu cũng không thể cưỡng lại ham muốn. Và về phía chúng ta, bà cố của cháu là một bà trùm, và bà dạy con gái mình làm nghề này. Sau đó được truyền lại cho ta, và giờ là cháu. Tất cả những cô gái làm việc cho chúng ta, cháu là người may mắn nhất. Cháu không bị đặt vào tay những người đàn ông dừng lại trên đường. Cháu sẽ là điểm sáng của sự nghiệp chúng ta. Một người đàn ông một thời điểm, trong một cuộc thương lượng. Cháu sẽ sáng mãi theo cách đó.
Không quan tâm đến Catherine đã kháng cự như thế nào, cô sớm biết rằng cô đã được bán cho đức ngài Latimer. Ông ta vẫn là một người lạ đối với cô như tất cả những người đàn ông khác, với hơi thở chua, khuôn mặt bẩn thỉu và đôi tay nhầy nhụa. Cố gắng để hôn cô, tay ông ta cởi áo quần cô, nhìn chằm chằm cô như một người giám thủ nhìn con gà gô trắng đã chết. ông ta đùa vui với sự vật lộn của cô, lầm bầm vào tai cô những gì anh ta định sẽ làm với cô, và cô kinh tởm ông ta, kinh sợ tất cả đàn ông.
"Ta sẽ không làm em đau... nếu em không chống cự lại ta..." Latimer nói thế, chụp lấy tay cô, ép chúng vào dưới háng ông ta. "Em sẽ thích nó. Cô bé của em biết thế nào, ta sẽ chỉ cho em..."
"Không, đừng chạm vào tôi, không..."
Cô bật dậy thổn thức, ôm chặt ngực mình. "Không..."
"Cat. Là anh. Nín đi nào, là anh đây mà." Một bàn tay ấm áp lướt trên lưng cô.
Cô vẫn khóc, má cô ướt đẫm dính bết vào tóc. Giọng nói anh sâu và quen thuộc. "Đức ngài của em?"
"Đúng, đó chỉ là một cơn ác mộng. Nó đã kết thúc rồi. Để anh ôm em nào."
Đầu cô cảm giác như bị đập mạnh. Cô cảm thấy yếu ớt và đau ốm, và lạnh băng vì xấu hổ. Leo ôm cô tựa vào ngực mình. Như thể anh hiểu được vì sao cô run rẩy thế, anh vuốt tóc cô dịu dàng. "Em đã mơ gì vậy?"
Cô lắc lắc đầu mình với một âm thanh đầy lo sợ.
"Có phải là chuyện xảy ra với Latimer không?"
Sau một hồi ấp úng, cô trả lời, "Phần nào đó."
Anh vuốt ve chiếc lưng đang co rúm lại của cô, và môi anh lướt trên đôi má ướt của cô.
"Em đã lo sợ rằng hắn sẽ đuổi theo em?"
Cô lắc đầu. "Một vài điều còn tệ hơn nữa."
Anh hỏi dịu dàng, "Em sẽ nói cho anh nghe chứ?"
Đẩy anh ra, Catherine cuộn mình lại, quay mặt sang phía đối diện. "Không gì cả. Em xin lỗi đã đánh thức anh."
Leo di chuyển mình tới sát cô. Cô run rẩy trong sự ấm áp khi anh áp sát vào cô, đôi chân dài gập lại bên người, trong đôi cánh tay ôm lại. Cơ thể anh, mùi hương của anh, tiếng mạch đập, phủ lên người cô, hơi thở anh sát bên cổ cô. thực sự là một trải nhgiệm khác thường mà người đàn ông có thể mang lại.
Không hợp lý khi được cảm nhận sự hài lòng trong đó. Những điều mà Althea đã nói với cô có lẽ đúng. Cô là một gái bán hoa bẩm sinh, được tạo ra để thu hút sự chú ý của đàn ông... Cô thực sự là con gái của mẹ cô. Cô đã kiềm chế và phủ nhận phần đó trong cô trong nhiều năm. Nhưng bây giờ nó rõ ràng trước mặt cô, rõ ràng như được nhìn dưới một tấm kính. "Em không muốn trở nên giống như người đó," cô buột miệng thì thầm.
"Giống ai?"
"Mẹ em."
Bàn tay anh đặt lên hông cô. "Anh trai em đã cho anh một ấn tượng mạnh là em không giống người đó." Anh dừng lại. "Em đã sợ rằng em giống ở điểm nào?"
Catherine im lặng, hơi thở cô ngắt quãng như thể cô đang cố không nghẹn ngào bởi những giọt nước mắt toan rơi. Anh đã phá vỡ sự cứng rắn trong cô với sự tìm thấy những cử chỉ yếu ớt mới. Cô thích Leo hơn với những lời chế nhạo của anh. Dường như cô không thể nào chống đỡ được điều này.
Anh hôn lên hõm sau tai cô. "Em yêu," anh thì thầm, "Đừng nói với anh là em cảm thấy tội lỗi vì cảm thấy thích thú với việc làm tình?"
"Có lẽ, một ít." Cô nói.
"Chúa lòng thành, anh đang ở trên giường với người theo đạo Thánh giáo sao." Leo duỗi thẳng cơ thể co lại của cô và kéo cô lại bên cạnh anh, bất kể những phản kháng của cô. "Một người phụ nữ thích nó, vậy là sai sao?"
"Em không nghĩ là nó sai với những người phụ nữ khác."
"Chỉ em thôi, phải không?" có sự mỉa mai nhẹ nhàng trong giọng nói của anh. "Tại sao?"
"Bởi em là đời thứ tư của một gia đình có truyền thống làm nghề bán hoa. Và dì em nói rằng em có bản năng tự nhiên cho việc đó."
"Ai cũng thế cả, em yêu à. Đó là cách để dân số thế giới tăng lên."
"Không, không phải thế."
Anh khịt mũi chế giễu. "Không có thứ gì có khuynh hướng tự nhiên như khi phải bán mình. Những người phụ nữ phải làm cái công việc này cũng là do xã hội đùn đẩy, cái xã hội đáng nguyền rủa ấy đã ném cho họ quá ít sự lựa chọn để họ có thể nuôi sống bản thân mình. Và như với em... anh chưa từng gặp một người phụ nữ nào ít hiểu biết về nó." Anh làm rối tóc cô. "Anh sợ rằng anh không theo kịp logic của em. Không phải là một tỗi lội khi thích thú bởi sự đụng chạm của một người đàn ông, cũng như không có việc gì phải làm với sự yêu thích đó. Những điều dì em nói với em là những mánh khoé – dùng cho một mục đích nhất định" Miệng anh di chuyển chầm chậm trên cổ cô, ấn nhẹ lên bề mặt. "Chúng ta không thể để em cảm thấy tội lỗi," anh nói. "Đặc biệt khi nó đã bị dẫn sai đường."
Cô khịt mũi. "Đạo đức ko phải là hướng dẫn sai đường."
"Ah. Đó chính là vấn đề. Em đạo đức, tội lỗi và hài lòng với những cảm xúc lẫn lộn nhau." Tay anh tiến đến ngực cô, vuốt ve nhẹ nhàng. Cảm giác đó làm bụng cô thắt lại.
"Không có gì là trái với đạo đức khi phủ nhận khoái cảm, cũng không có gì là sai trái cho những ham muốn cả." Cô cảm nhận nụ cười của anh trên làn da cô. "Cái em cần là những đêm dài khai hoá những khao khát của em cùng với anh. Nó có thể mang tất cả những tội lỗi rời khỏi em. Và nếu như nó không được thế thì ít nhất anh cũng đã rất hạnh phúc rồi." Bàn tay anh phủ lên cơ thể cô, ngón tay cái nhẹ nhàng thân mật mà trêu đùa làn tóc cô
Bụng cô thắt lại bên dưới tay anh. những ngón tay tiến sâu hơn nữa.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô hỏi.
"Giúp em giải quyết rắc rối của mình. Không, không cần phải cảm ơn anh đâu, không có gì để phải vậy cả."anh cười và để đôi môi mình khẽ lướt trên khuôn miệng xinh xắn kia, và anh di chuyển lên trên người cô trong bóng tối. "Em sẽ dùng từ gì để nói về điều này, tình yêu của anh?"
"Cho cái gì?"
"Cho nơi ngọt ngào này... đây này."
Cơ thể cô giật nảy lên với cử chỉ quan tâm dịu dàng của anh. "Em không có lời nào để nói cả."
"Vậy thì em đã thích nó thế nào?"
"Em không có."
Anh cười lặng lẽ. "Anh biết một ít đấy. Nhưng người Pháp, không có gì ngạc nhiên cả, có một câu rất phù hợp. . Le chat."
"Con mèo." Cô bối rối hỏi.
"Đúng, một từ có nghĩa kép là con mèo hay phần dịu ngọt nhất của một người phụ nữ. Con mèo, mèo ngoan ạ. Không, đừng ngại ngùng, yêu cầu anh yêu em đi."
Những từ ngữ đó làm cô như ngưng thở, "Đức ngài của em," cô chống đối lại một cách yếu ớt.
"Nói đi và anh sẽ làm điều đó," anh nói trong trạng thái sẵn sàng, những ngón tay anh rút khỏi để chuyển sang đùa vui với nơi nhạy cảm hõm sau đầu gối cô.
Cô cố để không phát ra một tiếng rên rỉ.
"Nói đi." Anh thì thầm vỗ về cô.
"Làm ơn."
Leo hôn cô sâu hơn, miệng anh mềm mại và nóng bỏng, râu anh cạ vào làn da mềm mại.
"Làm ơn điều gì?"
Người đàn ông gian xảo. Cô ngại ngùng và che mặt cô lại, kể cả khi chúng đã ở trong bóng tối. Giọng cô bị bóp nghẹt trong bàn tay mình. "Làm ơn hãy yêu em ở đây."
Cái chạm của anh nhẹ nhàng đến nỗi lúc đầu cô không cảm nhận được nó, những đầu ngón tay làm kích động cô. "Như thế này hả?'
"Vâng, đúng thế." Hông cô nâng lên mời gọi. Anh đặt tay phủ trọn nơi đó của cô, xoa nhẹ, dọc theo phần mềm mại ấy. Những kỹ thuật ấy đã đưa cơ thể cô tới gần đỉnh cao của khoái cảm.
"Anh nên làm gì khác nữa?" Leo thì thầm, di chuyển chầm chậm trong bóng tối. Cô cảm nhận được hơi thở của anh trên cô, làm ấm lên vùng ẩm ướt, hơi thở nóng bỏng từng đợt. Hông cô cong lại và căng ra trong vô thức.
"Làm tình với em."
Giọng anh đầy hối tiếc "Không, em đang quá đau đớn."
"Leo," cô rên rỉ.
"Thay vào đó, anh sẽ hôn em được chứ? Đây phải không?" Đầu ngón tay anh nhẹ xoáy vào nơi đó.
Đôi mắt Catherine mở to trong bóng tối. Bị đánh thức trong choáng váng sâu sắc bởi những lời gợi ý, cô liếm đôi môi khô. "Không, em không biết." cô quặn đau như thể cảm nhận được anh đang thở lên cô, những ngón tay anh dịu dàng giam giữ cô. "Vâng."
"Yêu cầu anh dịu dàng hơn nữa nào."
"Yêu cầu anh để ... Không, em không thể."
Những ngón tay trêu chọc. "Vậy chúng ta ngủ nhé?"
Cô giữ đầu anh trong tay cô. "Không.
Anh đã không mủi lòng. "Em biết làm thế nào mà."
Cô không thể. Các âm tiết xấu hổ bị mắc kẹt trong cổ họng của cô, và cô chỉ có thể kêu van trong thất vọng.
Và, Leo, gã bất lịch sự kỳ quái ấy, cười phả vào đùi cô.
"Em rất vui được cùng anh tìm hiểu những điều đầy thú vị ấy." Cô nói trong giận dữ.
"Anh làm đây." Anh bảo cô, giọng anh dày lên trong tiếng cười. "Oh, Marks, Chúng ta có quá nhiều điều để làm với em."
"Đừng bận tâm," cô ngắt lời, cố gắng để di chuyển đi, nhưng anh giữ chân cô lại, một cách thật dễ dàng
"Không cần phải cứng đầu thế đâu." Anh vỗ về. "Tiếp tục đi, nói điều đó. Vì anh."
Một khoảng lặng trôi qua. Cô nước nước bọt, cố gắng để nói. "Hôn em."
"Ở đâu?"
"Ở dưới đó," Cô nói trong run rẩy. "Giữa hai chân em ấy, xin anh."
Leo kêu lên nho nhỏ trong sự đồng ý, "Em thật là tinh nghịch đấy, em yêu." Đầu anh hạ xuống và hôn nhẹ vào vùng ẩm ướt ấy và cô cảm thấy miệng anh bao phủ phần nhạy cảm của cô, trong một nụ hôn, và cả thế giới bốc cháy,
"Đó có phải là điều em muốn không?" Cô nghe anh hỏi.
"Nhiều, nhiều hơn", cô đã khóc, thở hổn hển.
Lưỡi anh bắt đầu di chuyển, thưởng thức những đường nét cơ thể cô. Cơ thể cô căng ra khi anh từ từ thúc và gõ nhè nhẹ, khoái lạc lan tỏa xuyên suốt cơ thể cô. Cô đẫm ướt trong nhục cảm, mỗi cạnh lưỡi của anh mở ra càng lúc càng nhiều sự thỏa mãn. Lòng bàn tay anh úp lấy bên dưới cô, khum thành chậu trên hông cô, nâng cô lên gặp miệng anh. Đôi bờ vai cô run rẩy, một tiếng thét thoát ra, các tế bào thần kinh của cô nhảy múa cùng luồng nhiệt nóng bỏng. Miệng anh lần nữa chần chừ, như thể anh miễn cưỡng phải ngừng lại. Trong một khoảnh khắc điên cuồng cô cảm thấy lưỡi anh thâm nhập vào trong cô, kéo bật ra vài đợt rung cảm cuối cùng. Cô nhanh chóng rùng mình như bị mưa tạt từ một ô cửa sổ mở hé thấm lên da cô. Cô chợt nghĩ Leo có lẽ cũng muốn thỏa mãn cho nhu cầu của chính mình, và thế là cô dịch chuyển về phía anh trong tình trạng rối bời đến kiệt sức. Nhưng anh nhẹ nhàng đặt cô lên cánh tay anh và kéo mền phủ lên cả hai người họ. Cô thỏa thê và yếu ớt, không còn khả năng tiếp tục giữ tỉnh táo nữa.
"Ngủ đi," cô nghe anh rì rầm. "Và nếu em có thêm bất kỳ cơn ác mộng nào... anh sẽ hôn cho chúng chạy sạch ráo."
Catherine cảm thấy buồn ngủ khi cuộn mình dưới chăn trong lúc chờ đợi. Cô choàng tỉnh và chớp mắt ngay lúc cô nghe tiếng cửa mở, những chiếc ghế được di chuyển, tiếng dĩa và các vật dụng va vào nhau, tiếng đập mạnh của chiếc chậu nhôm.
Một bộ lông ấm, nặng tựa vào cô. Dodger trườn xuống dưới tấm chăn và đang ngáy ngay bên cạnh vai cô. Khi Catherine nhìn cậu nhóc, cô nhìn thấy được tia yếu ớt từ đôi mắt sáng và nghe thấy tiếng ngáp từ chiếc miệng nhỏ xíu trước khi cậu nhóc nằm yên trở lại.
Tự nhắc nhở rằng cô chỉ đang mặc chiếc áo của Leo trên người, cô càng thu mình dưới tấm chăn và thấp thoáng nhìn thấy vạt áo của cô hầu phòng.Có khi nào họ đã nghi ngờ chuyện đã xảy ra giữa cô và Leo sớm hơn rồi không ? Cô nhìn lại mình trong sự châm biếm hay tự buộc tội, có lẽ đó là một tiếng cười rúc rích đầy khinh bỉ, nhưng có vẻ như một cô hầu phòng quá bận rộn để bận tâm đến.
Họ không là gì cả nhưng thực tế là họ đang xách hai xô nước đổ vào chậu và quay trở lại với hai xô đầy khác. Một trong những cô gái đặt chiếc kiềng ba chân giữ dưới thùng nước tắm.
Người hầu gái có thể đã rời khỏi phòng nếu Dodger bị hấp dẫn bởi mùi thơm ngon của thức ăn, xuất hiện bên dưới tấm chăn. Cậu đứng cao lên trên giường và tiến đến gần khay đựng thức ăn trên chiếc bàn nhỏ, ria mép cậu giật giật. "Ôi, thật đúng lúc, ta đang đói này", vẻ bên ngoài của cậu dường như nói vậy.
Hình như một trong các cô gái ấy nhìn thấy Dodger, mặt cô ta chuyển sang kinh sợ. "Eeeek!" cô ta chỉ ngón tay run rẩy về phía con chồn sương. "Nó là một con chuột..."
"Không, nó là chồn sương." Leo giải thích, giọng anh thuyết phục và đầy dỗ dành, "Một sinh vật không có hại và văn minh, một loại thú nuôi ưa thích của giới quý tộc, thật vậy. Nữ hoàng Elizabeth có một con thú cưng là chồn sương, và thực sự là không cần sử dụng đến bạo lực với chúng."
Cô hầu phòng cầm lấy que cời lò sưởi và nâng nó cao lên để đề phòng một sự tấn công.
"Dodger," Catherine dịu dàng nói. "Đến đây."
Dodger trườn về phía cô. Trước khi cô có thể đẩy nó ra, cậu liếm lên má cô trong một cái hôn yêu thương của một chú chồn sương.
Một trong những cô hầu phòng nhìn như vừa thấy cảnh tượng hãi hùng, trong khi những người còn lại trông như đang phát ốm.
Cố gắng để mặt mình bình tĩnh, Leo đưa cho họ một ít tiền boa rồi cho phép họ ra khỏi phòng. Khi cánh cửa đã được đóng và khoá lại, Catherine giữ chú chồn sương yêu quí trong ngực và quắc mắt nhìn nó. "Chú mày là một sinh vật rắc rối nhất trên thế giới và chẳng có tí văn minh nào hết."
"Đây nè, Dodger." Leo đặt xuống một đĩa gồm thịt bò và súp cải, chú chồn nhanh chóng chạy tới gần. Trong khi cậu nhóc bận rộn với bữa ăn, Leo đến gần Catherine và giữ mặt cô trong đôi tay dịu dàng của anh. Anh hạ thấp miệng mình đến gần cô trong một nụ hôn ngắn ấm áp. "Ăn tối hay tắm trước?" Cô nghe thấy tiếng bụng mình kêu réo.
Leo cười toe toét. " Có vẻ là em muốn ăn tối trước rồi"
Bữa ăn gồm có thịt bò khoanh và củ cải hầm và một chai rượu vang đỏ loại mạnh. Catherine ăn ngấu nghiến, kể cả dĩa vỏ bánh mì.
Leo là một người vui tính, anh kể những câu chuyện vui và đổ đầy ly rượu của cô. Trong ánh sáng của chiếc đèn cầy đặt trên bàn, khuôn mặt anh thật đẹp ,với đôi mắt xanh sôi nổi. Nó nhắc cô nhớ rằng đây là bữa ăn cùng nhau đầu tiên của cô và anh...chỉ hai người.
Cô đã từng lo sợ về viễn cảnh này, biết rằng cô ở bên người bảo vệ cô từng giây phút. Nhưng không có một chút xíu đối lập nào trong cuộc nói chuyện này. Thật là khác thường làm sao. Cô gần như mong ước rằng chị em nhà Hathaway ở đâu đó bên cạnh, để cô có thể chia sẻ điều bất thường này. Anh trai các cô và tôi đã có một bữa tối cùng nhau mà không hề tranh cãi!
Trời đã bắt đầu mưa bên ngoài, trời tối sầm lại nhanh chóng, mưa rơi lắc rắc, dần nặng hạt rồi chuyển sang mưa lớn át đi tiếng người, ngựa và các hoạt động trên sân để hành lý. Khi đã mặc trên người chiếc khăn choàng nặng mà Leo đã đưa cho cô, Catherine vẫn rùng mình và cảm thấy sởn gai ốc.
"Đến lúc tắm rồi đấy," Leo nói, đến để quay ghế cô lại.
Lo lắng dường như anh có ý định ở lại, Catherine đánh bạo hỏi, "Có lẽ anh nên cho em một chút riêng tư."
"Anh chẳng thể nghĩ về điều đó được," anh nói. "Em có thể cần đến sự trợ giúp đấy."
"Em có thể tắm một mình. Và em cảm thấy tự nhiên hơn khi không có ai đang nhìn cả."
"Anh có sở thích về thẩm mỹ. Anh sẽ tưởng tượng em như Hendrickje Bathina trong tranh Rembrandt vậy, đang mơ màng trong nước trong, đầy mê hoặc."
"Chắc chắn chứ?" Cô hỏi nghi ngờ.
"Oh, anh có một tâm hồn trong sáng. chỉ một phần riêng tư khiến anh gặp rắc rối thôi."
Catherine không thể cười được. "anh có thể ở lại trong phòng, miễn là anh còn quay lưng lại."
"Đồng ý." Anh bước đến đứng bên cạnh của sổ.
Catherine liếc nhìn thùng nước tắm với niềm vui thích. Cô không nghĩ rằng mình đã mong chờ được tắm đến thế. Sau khi bối tóc lên đỉnh đầu, cô cởi tấm khăn choàng, chiếc áo sơ mi, và đôi kính, đặt nó trên giường, và thận trọng nhìn xem Leo, người đang dường như vừa nhận ra sự yêu thích đối với quang cảnh của sân đề hành lý. Anh đã mở rộng cửa một vài inch, để không khí ẩm ướt bên ngoài tràn vào.
"Đừng nhìn," cô nói một cách lo lắng.
"Anh không đâu. Mặc dù em thật sự đã cởi hết áo quần," anh nói. "Chúng có thể rất quyến rũ"
Cô chìm vào trong nước ấm của bồn tắm. "Em nên nói là em đã phải chịu thua khá nhiều trong ngày hôm nay." Cô thở dài thư thái như nước ấm làm dịu đi những căng thẳng và nỗi đau đớn.
"Và anh thích thú với việc làm một người trợ giúp."
"Anh không giúp em." Cô nói, "Anh là một cám dỗ quá ngọt ngào." Cô nghe tiếng anh cười khúc khích. Leo giữ một khoảng cách từ chỗ Catherine đang tắm, nhìn ra xa ngoài cơn mưa. Sau khi cô tắm và làm sạch người, cô quá mệt, cô nghi ngờ rằng mình có thể ra khỏi phòng tắm. Nâng cẳng chân còn ướt nước, cô lóng ngóng với lấy chiếc khăn tắm móc trên chiếc móc trên bồn.
Ngay khi Catherine bước ra khỏi bồn, Leo nhanh chóng đến gần cô, giữ lấy chiếc khăn và phủ quanh người cô. Quấn khăn vào người cô, anh ôm cô một lúc lâu. "để anh ngủ cùng em tối nay." Anh nói gần với tóc cô, thì thầm trong một câu hỏi.
Catherine nhìn anh mỉa mai. "Anh sẽ làm gì nếu em từ chối? đặt thêm một phòng mới?"
Anh lắc đầu. "Anh lo lắng về sự an toàn của em nếu anh ở trong một căn phòng khác. Anh sẽ ngủ trên nền nhà."
"Không, chúng ta sẽ ngủ chung trên giường." Cô ấn má mình vào ngực anh, thư giãn hoàn toàn trong vòng tay anh.Thật là thoải mái biết bao, cô nghĩ trong mơ màng. Những cảm xúc ấm áp và an toàn khi cô ở bên anh. "Không phải đã nên như thế từ trước sao?" Cô hỏi trong phút bay bổng. "Nếu như anh cứ như thế này, thì em chẳng cần phải tranh cãi với anh làm gì nữa."
"Anh đã cố để cư xử tốt với em, một hay hai lần. Nhưng dường như không tốt lắm nhỉ."
"Thật không? Em không nhớ." Làn da cô, đã trở nên hồng hào sau khi tắm, chuyển qua màu tối hơn. "Em thật sự lo lắng. Và không tin tưởng lắm. Và anh...là tất cả những điều mà em đã lo sợ."
Vòng tay Leo chặt hơn . Anh nhìn xuống cô trong cái nhìn trầm ngâm, như thể anh đang cố nhớ một điều gì đó, để nhận ra một điều gì đó. Đôi mắt xanh trở nên ấm áp hơn nhiều cô đã thấy trước đó. "Hãy thoả thuận với nhau nhé, Marks. Kể từ bây giờ, thay vì cứ nhắc đến những điều xấu của nhau, chúng ta hãy cố nói về những điều tốt. Đồng ý chứ?"
Catherine gật đầu, sững sờ bỏi vì sự dịu dàng của anh. Có vẻ như những câu nói đơn giản này đã tạo nên một sự thay đổi lớn lao giữa họ hơn cả những điều đã trải qua trước đó. Leo cẩn thận buông cô ra. Cô đến bên giường khi anh đang tắm rửa một cách vụng về trong bồn, cái không được tạo ra cho một người đàn ông quá khổ như anh. Cô nằm xuống và lơ mơ nhìn anh, cơ thể ấm áp của cô chiếm một phần của chiếc giường sạch và khô. Dù cho những rắc rối đang chờ họ phía trước, cô rơi vào một giấc ngủ sâu.
Trong giấc mơ của cô, cô trở lại ngày mà cô vừa mới mười lăm. Cô đã sống thiếu cha mẹ từ khi 5 tuổi,sống cùng với bà và dì Althea. Mẹ cô đã chết trong thời gian đó. Cô không biết chính xác lúc nào sự kiện này diễn ra, chỉ biết rõ sau khi nó xảy đến. Cô đã hỏi Althea rằng cô có được đến thăm người mẹ đau ốm của cô không và nhận được câu trả lời rằng mẹ cô đã chết.
Dù đã biết rằng mẹ cô không thể qua khỏi căn bệnh, rằng không còn chút hi vọng nào nhưng thực sự tin này là một cú sốc với cô. Catherine bắt đầu khóc thút thít, nhưng Althea không kiên nhẫn được thế và quát lên, "Không cần phải khóc. Nó đã xảy ra từ rất lâu rồi và chị ấy đã ra đi kể từ giữa mùa hè." Nó đã đưa đến cho Catherine cảm giác hoang mang vì sự chậm trễ này, như thời gian ngừng trôi, như một người đi xem kịch đã đến trễ giờ. Cô không được đau buồn chi vì cô đã nhỡ mất cơ hội để được đau buồn. Họ sống trong một căn nhà nhỏ ở Marylebone, một căn cũ kĩ nhưng khá sang trọng nằm giữa một văn phòng nha sĩ với một bản sao của một miếng răng đặt trên bảng hiệu và một thư viện quyên góp đuợc hỗ trợ bởi một quĩ tư nhân. Thư viện được sở hữu và điều hành bởi bà cô, người đã đi vài ngày trước để làm việc.
Nó là một nơi trêu ngươi nhất trên thế giới, khu nhà lớn thường được lui tới với những bộ sưu tập sách lớn và hiếm. Catherine đã nhìn nó chằm chằm từ của sổ của cô, tưởng tượng cảm giác thích thú khi đứng giữa những căn phòng với rất nhiều sách cũ. Không nghi ngờ rằng không khí trong đó sẽ có mùi như mùi giấy da, mùi da thuộc và mùi bụi sách, một mùi hương văn chương phủ đầy trong căn phòng yên tĩnh. Cô đã nói với Althea rằng cô muốn làm việc ở đó một ngày nào đó, một lơì tuyên bố được đáp lại với một nụ cười của dì cô và lời hứa hẹn một ngày không xa cô sẽ được như vậy.
Tuy nhiên, mặc dù có dấu hiệu đã để lộ ra mục đích của thư viện là được sử dụng cho những người đàn ông khác biệt, nhưng Catherine cũng đã dần dần nhận ra có điều gì đó khác thường về nơi này. Không ai rời khỏi đó với bất kì quyển sách nào.
Bất cứ khi nào Catherine chú ý đến điều khác lạ này, Althea và bà cô lại bỏ qua không nói, một hành động giống nhau mà họ cùng thể hiện khi cô hỏi bao giờ thì cha cô quay lại với cô. Vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi của Catherine cô được tặng hai chiếc áo đầm mới. Một cái màu trắng và một màu xanh, với váy dài lả lướt trên nền nhà và eo sít chặt, khác hẳn với kiểu con nít thường ngày. Kể từ lúc đó, dì Althea nói với cô, cô nên bối tóc lên và cư xử như một quý cô. Cô đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi.
Catherine tiếp nhận nó với niềm kiêu hãnh và lòng ước ao, tự hỏi cái gì đang chờ cô ở phía trước khi mà cô đã trở thành một người phụ nữ.
Althea đã giải thích trước, khuôn mặt dài và ốm của cô trông khó coi hơn bình thường, ánh nhìn của cô luôn tránh né Catherine. Khu nhà bên cạnh, đúng như nghi ngờ, không phải là một thư viện để mượn sách. Đó là nhà chứa, nơi mà cô ấy đã làm việc từ khi chỉ mới mười hai. Đó là một công việc vừa phải, cô đảm bảo với Catherine... để người đàn ông làm việc đó đến khi cảm thấy hài lòng, để tâm trí cô đi nơi khác và lấy lấy tiền của hắn ta. Không vấn đề gì nếu hắn cảm thấy ngưỡng mộ hay hắn đã sử dụng cơ thể cô như thế nào, nó có thể có chút khó chịu chừng nào cô còn không phản kháng.
"Cháu không muốn làm như thế." Catherine nói, mặt tái nhợt khi cô nhận ra tại sao những lời khuyên như thế này được đưa ra.
Althe nhướng đôi mày cong của mình lên. "Cháu nghĩ cháu sẽ phù hợp với công việc nào khác?"
"Điều gì cũng được trừ nó."
"Cô gái ngốc nghếch à, cháu có biết chúng ta đã tốn bao nhiêu tiền của để nuôi dưỡng cháu không? Vậy cháu có ý tưởng nào cho một việc hoàn trả lại không? Tất nhiên là không- cháu nghĩ rằng cháu chỉ mang ơn thôi sao. Nhưng đây là thời điểm để trả ơn đấy. Cháu không bị ép buộc làm điều gì mà ta không làm. Cháu có nghĩ rằng cháu giỏi hơn ta không?"
"Không," Catherine nói, nước mắt tủi hổ chảy dài. "Nhưng cháu không phải là gái bán hoa".
"Bất kì ai trong chúng ta đều được sinh ra với một mục đích, cháu thân yêu à." Giọng Althea điềm tĩnh, có cả ân cần.
"Một vài người được sinh ra đã được đặc ân, một vài người được ban cho trở thành một nghệ sĩ tài năng hay thông minh bẩm sinh. Cháu, không may mắn, trung bình trên mọi phương diện, thông minh và hóm hỉnh bình thường và không có tài năng nào đặc biệt cả. Cháu được thừa hưởng một vẻ đẹp, tuy nhiên, và từ một cô gái bán hoa. Vì vậy,chúng ta đã biết cháu được sinh ra với mục đích gì rồi phải không?
Catherine do dự. Cô cố để nói điều gì đó, những giọng cô ngập ngừng. "Trung bình về mọi phương diện, không có nghĩa cháu được tạo ra để làm điều đó."
"Cháu đang tự lừa dối bản thân mình, cháu yêu à. Cháu là sản phẩm của hai gia đình những người phụ nữ không trung thực. Mẹ cháu đã bất lực trong việc gắn bó với bất cứ ai. Đàn ông không thể chống cự lại mẹ cháu, và mẹ cháu cũng không thể cưỡng lại ham muốn. Và về phía chúng ta, bà cố của cháu là một bà trùm, và bà dạy con gái mình làm nghề này. Sau đó được truyền lại cho ta, và giờ là cháu. Tất cả những cô gái làm việc cho chúng ta, cháu là người may mắn nhất. Cháu không bị đặt vào tay những người đàn ông dừng lại trên đường. Cháu sẽ là điểm sáng của sự nghiệp chúng ta. Một người đàn ông một thời điểm, trong một cuộc thương lượng. Cháu sẽ sáng mãi theo cách đó.
Không quan tâm đến Catherine đã kháng cự như thế nào, cô sớm biết rằng cô đã được bán cho đức ngài Latimer. Ông ta vẫn là một người lạ đối với cô như tất cả những người đàn ông khác, với hơi thở chua, khuôn mặt bẩn thỉu và đôi tay nhầy nhụa. Cố gắng để hôn cô, tay ông ta cởi áo quần cô, nhìn chằm chằm cô như một người giám thủ nhìn con gà gô trắng đã chết. ông ta đùa vui với sự vật lộn của cô, lầm bầm vào tai cô những gì anh ta định sẽ làm với cô, và cô kinh tởm ông ta, kinh sợ tất cả đàn ông.
"Ta sẽ không làm em đau... nếu em không chống cự lại ta..." Latimer nói thế, chụp lấy tay cô, ép chúng vào dưới háng ông ta. "Em sẽ thích nó. Cô bé của em biết thế nào, ta sẽ chỉ cho em..."
"Không, đừng chạm vào tôi, không..."
Cô bật dậy thổn thức, ôm chặt ngực mình. "Không..."
"Cat. Là anh. Nín đi nào, là anh đây mà." Một bàn tay ấm áp lướt trên lưng cô.
Cô vẫn khóc, má cô ướt đẫm dính bết vào tóc. Giọng nói anh sâu và quen thuộc. "Đức ngài của em?"
"Đúng, đó chỉ là một cơn ác mộng. Nó đã kết thúc rồi. Để anh ôm em nào."
Đầu cô cảm giác như bị đập mạnh. Cô cảm thấy yếu ớt và đau ốm, và lạnh băng vì xấu hổ. Leo ôm cô tựa vào ngực mình. Như thể anh hiểu được vì sao cô run rẩy thế, anh vuốt tóc cô dịu dàng. "Em đã mơ gì vậy?"
Cô lắc lắc đầu mình với một âm thanh đầy lo sợ.
"Có phải là chuyện xảy ra với Latimer không?"
Sau một hồi ấp úng, cô trả lời, "Phần nào đó."
Anh vuốt ve chiếc lưng đang co rúm lại của cô, và môi anh lướt trên đôi má ướt của cô.
"Em đã lo sợ rằng hắn sẽ đuổi theo em?"
Cô lắc đầu. "Một vài điều còn tệ hơn nữa."
Anh hỏi dịu dàng, "Em sẽ nói cho anh nghe chứ?"
Đẩy anh ra, Catherine cuộn mình lại, quay mặt sang phía đối diện. "Không gì cả. Em xin lỗi đã đánh thức anh."
Leo di chuyển mình tới sát cô. Cô run rẩy trong sự ấm áp khi anh áp sát vào cô, đôi chân dài gập lại bên người, trong đôi cánh tay ôm lại. Cơ thể anh, mùi hương của anh, tiếng mạch đập, phủ lên người cô, hơi thở anh sát bên cổ cô. thực sự là một trải nhgiệm khác thường mà người đàn ông có thể mang lại.
Không hợp lý khi được cảm nhận sự hài lòng trong đó. Những điều mà Althea đã nói với cô có lẽ đúng. Cô là một gái bán hoa bẩm sinh, được tạo ra để thu hút sự chú ý của đàn ông... Cô thực sự là con gái của mẹ cô. Cô đã kiềm chế và phủ nhận phần đó trong cô trong nhiều năm. Nhưng bây giờ nó rõ ràng trước mặt cô, rõ ràng như được nhìn dưới một tấm kính. "Em không muốn trở nên giống như người đó," cô buột miệng thì thầm.
"Giống ai?"
"Mẹ em."
Bàn tay anh đặt lên hông cô. "Anh trai em đã cho anh một ấn tượng mạnh là em không giống người đó." Anh dừng lại. "Em đã sợ rằng em giống ở điểm nào?"
Catherine im lặng, hơi thở cô ngắt quãng như thể cô đang cố không nghẹn ngào bởi những giọt nước mắt toan rơi. Anh đã phá vỡ sự cứng rắn trong cô với sự tìm thấy những cử chỉ yếu ớt mới. Cô thích Leo hơn với những lời chế nhạo của anh. Dường như cô không thể nào chống đỡ được điều này.
Anh hôn lên hõm sau tai cô. "Em yêu," anh thì thầm, "Đừng nói với anh là em cảm thấy tội lỗi vì cảm thấy thích thú với việc làm tình?"
"Có lẽ, một ít." Cô nói.
"Chúa lòng thành, anh đang ở trên giường với người theo đạo Thánh giáo sao." Leo duỗi thẳng cơ thể co lại của cô và kéo cô lại bên cạnh anh, bất kể những phản kháng của cô. "Một người phụ nữ thích nó, vậy là sai sao?"
"Em không nghĩ là nó sai với những người phụ nữ khác."
"Chỉ em thôi, phải không?" có sự mỉa mai nhẹ nhàng trong giọng nói của anh. "Tại sao?"
"Bởi em là đời thứ tư của một gia đình có truyền thống làm nghề bán hoa. Và dì em nói rằng em có bản năng tự nhiên cho việc đó."
"Ai cũng thế cả, em yêu à. Đó là cách để dân số thế giới tăng lên."
"Không, không phải thế."
Anh khịt mũi chế giễu. "Không có thứ gì có khuynh hướng tự nhiên như khi phải bán mình. Những người phụ nữ phải làm cái công việc này cũng là do xã hội đùn đẩy, cái xã hội đáng nguyền rủa ấy đã ném cho họ quá ít sự lựa chọn để họ có thể nuôi sống bản thân mình. Và như với em... anh chưa từng gặp một người phụ nữ nào ít hiểu biết về nó." Anh làm rối tóc cô. "Anh sợ rằng anh không theo kịp logic của em. Không phải là một tỗi lội khi thích thú bởi sự đụng chạm của một người đàn ông, cũng như không có việc gì phải làm với sự yêu thích đó. Những điều dì em nói với em là những mánh khoé – dùng cho một mục đích nhất định" Miệng anh di chuyển chầm chậm trên cổ cô, ấn nhẹ lên bề mặt. "Chúng ta không thể để em cảm thấy tội lỗi," anh nói. "Đặc biệt khi nó đã bị dẫn sai đường."
Cô khịt mũi. "Đạo đức ko phải là hướng dẫn sai đường."
"Ah. Đó chính là vấn đề. Em đạo đức, tội lỗi và hài lòng với những cảm xúc lẫn lộn nhau." Tay anh tiến đến ngực cô, vuốt ve nhẹ nhàng. Cảm giác đó làm bụng cô thắt lại.
"Không có gì là trái với đạo đức khi phủ nhận khoái cảm, cũng không có gì là sai trái cho những ham muốn cả." Cô cảm nhận nụ cười của anh trên làn da cô. "Cái em cần là những đêm dài khai hoá những khao khát của em cùng với anh. Nó có thể mang tất cả những tội lỗi rời khỏi em. Và nếu như nó không được thế thì ít nhất anh cũng đã rất hạnh phúc rồi." Bàn tay anh phủ lên cơ thể cô, ngón tay cái nhẹ nhàng thân mật mà trêu đùa làn tóc cô
Bụng cô thắt lại bên dưới tay anh. những ngón tay tiến sâu hơn nữa.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô hỏi.
"Giúp em giải quyết rắc rối của mình. Không, không cần phải cảm ơn anh đâu, không có gì để phải vậy cả."anh cười và để đôi môi mình khẽ lướt trên khuôn miệng xinh xắn kia, và anh di chuyển lên trên người cô trong bóng tối. "Em sẽ dùng từ gì để nói về điều này, tình yêu của anh?"
"Cho cái gì?"
"Cho nơi ngọt ngào này... đây này."
Cơ thể cô giật nảy lên với cử chỉ quan tâm dịu dàng của anh. "Em không có lời nào để nói cả."
"Vậy thì em đã thích nó thế nào?"
"Em không có."
Anh cười lặng lẽ. "Anh biết một ít đấy. Nhưng người Pháp, không có gì ngạc nhiên cả, có một câu rất phù hợp. . Le chat."
"Con mèo." Cô bối rối hỏi.
"Đúng, một từ có nghĩa kép là con mèo hay phần dịu ngọt nhất của một người phụ nữ. Con mèo, mèo ngoan ạ. Không, đừng ngại ngùng, yêu cầu anh yêu em đi."
Những từ ngữ đó làm cô như ngưng thở, "Đức ngài của em," cô chống đối lại một cách yếu ớt.
"Nói đi và anh sẽ làm điều đó," anh nói trong trạng thái sẵn sàng, những ngón tay anh rút khỏi để chuyển sang đùa vui với nơi nhạy cảm hõm sau đầu gối cô.
Cô cố để không phát ra một tiếng rên rỉ.
"Nói đi." Anh thì thầm vỗ về cô.
"Làm ơn."
Leo hôn cô sâu hơn, miệng anh mềm mại và nóng bỏng, râu anh cạ vào làn da mềm mại.
"Làm ơn điều gì?"
Người đàn ông gian xảo. Cô ngại ngùng và che mặt cô lại, kể cả khi chúng đã ở trong bóng tối. Giọng cô bị bóp nghẹt trong bàn tay mình. "Làm ơn hãy yêu em ở đây."
Cái chạm của anh nhẹ nhàng đến nỗi lúc đầu cô không cảm nhận được nó, những đầu ngón tay làm kích động cô. "Như thế này hả?'
"Vâng, đúng thế." Hông cô nâng lên mời gọi. Anh đặt tay phủ trọn nơi đó của cô, xoa nhẹ, dọc theo phần mềm mại ấy. Những kỹ thuật ấy đã đưa cơ thể cô tới gần đỉnh cao của khoái cảm.
"Anh nên làm gì khác nữa?" Leo thì thầm, di chuyển chầm chậm trong bóng tối. Cô cảm nhận được hơi thở của anh trên cô, làm ấm lên vùng ẩm ướt, hơi thở nóng bỏng từng đợt. Hông cô cong lại và căng ra trong vô thức.
"Làm tình với em."
Giọng anh đầy hối tiếc "Không, em đang quá đau đớn."
"Leo," cô rên rỉ.
"Thay vào đó, anh sẽ hôn em được chứ? Đây phải không?" Đầu ngón tay anh nhẹ xoáy vào nơi đó.
Đôi mắt Catherine mở to trong bóng tối. Bị đánh thức trong choáng váng sâu sắc bởi những lời gợi ý, cô liếm đôi môi khô. "Không, em không biết." cô quặn đau như thể cảm nhận được anh đang thở lên cô, những ngón tay anh dịu dàng giam giữ cô. "Vâng."
"Yêu cầu anh dịu dàng hơn nữa nào."
"Yêu cầu anh để ... Không, em không thể."
Những ngón tay trêu chọc. "Vậy chúng ta ngủ nhé?"
Cô giữ đầu anh trong tay cô. "Không.
Anh đã không mủi lòng. "Em biết làm thế nào mà."
Cô không thể. Các âm tiết xấu hổ bị mắc kẹt trong cổ họng của cô, và cô chỉ có thể kêu van trong thất vọng.
Và, Leo, gã bất lịch sự kỳ quái ấy, cười phả vào đùi cô.
"Em rất vui được cùng anh tìm hiểu những điều đầy thú vị ấy." Cô nói trong giận dữ.
"Anh làm đây." Anh bảo cô, giọng anh dày lên trong tiếng cười. "Oh, Marks, Chúng ta có quá nhiều điều để làm với em."
"Đừng bận tâm," cô ngắt lời, cố gắng để di chuyển đi, nhưng anh giữ chân cô lại, một cách thật dễ dàng
"Không cần phải cứng đầu thế đâu." Anh vỗ về. "Tiếp tục đi, nói điều đó. Vì anh."
Một khoảng lặng trôi qua. Cô nước nước bọt, cố gắng để nói. "Hôn em."
"Ở đâu?"
"Ở dưới đó," Cô nói trong run rẩy. "Giữa hai chân em ấy, xin anh."
Leo kêu lên nho nhỏ trong sự đồng ý, "Em thật là tinh nghịch đấy, em yêu." Đầu anh hạ xuống và hôn nhẹ vào vùng ẩm ướt ấy và cô cảm thấy miệng anh bao phủ phần nhạy cảm của cô, trong một nụ hôn, và cả thế giới bốc cháy,
"Đó có phải là điều em muốn không?" Cô nghe anh hỏi.
"Nhiều, nhiều hơn", cô đã khóc, thở hổn hển.
Lưỡi anh bắt đầu di chuyển, thưởng thức những đường nét cơ thể cô. Cơ thể cô căng ra khi anh từ từ thúc và gõ nhè nhẹ, khoái lạc lan tỏa xuyên suốt cơ thể cô. Cô đẫm ướt trong nhục cảm, mỗi cạnh lưỡi của anh mở ra càng lúc càng nhiều sự thỏa mãn. Lòng bàn tay anh úp lấy bên dưới cô, khum thành chậu trên hông cô, nâng cô lên gặp miệng anh. Đôi bờ vai cô run rẩy, một tiếng thét thoát ra, các tế bào thần kinh của cô nhảy múa cùng luồng nhiệt nóng bỏng. Miệng anh lần nữa chần chừ, như thể anh miễn cưỡng phải ngừng lại. Trong một khoảnh khắc điên cuồng cô cảm thấy lưỡi anh thâm nhập vào trong cô, kéo bật ra vài đợt rung cảm cuối cùng. Cô nhanh chóng rùng mình như bị mưa tạt từ một ô cửa sổ mở hé thấm lên da cô. Cô chợt nghĩ Leo có lẽ cũng muốn thỏa mãn cho nhu cầu của chính mình, và thế là cô dịch chuyển về phía anh trong tình trạng rối bời đến kiệt sức. Nhưng anh nhẹ nhàng đặt cô lên cánh tay anh và kéo mền phủ lên cả hai người họ. Cô thỏa thê và yếu ớt, không còn khả năng tiếp tục giữ tỉnh táo nữa.
"Ngủ đi," cô nghe anh rì rầm. "Và nếu em có thêm bất kỳ cơn ác mộng nào... anh sẽ hôn cho chúng chạy sạch ráo."
Tác giả :
Lisa Kleypas