Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 123: Ảo giác tường quỷ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thiếu Dương lập tức đẩy cửa xe lao xuống, chạy về phía Tiểu Mã và cô thôn nữ...
Diệp Thiếu Dương thấy một bím tóc đuôi sam dài đung đưa trước mặt, trong lòng cũng muốn nôn mửa, vội tiến lên phía trước kéo Tiểu Mã: "Mau trở về!"
Tiểu Mã bỏ chạy té khói.
Diệp Thiếu Dương xông tới nửa đường, đột nhiên một làn sương mù đen đặc từ dưới mặt đất bốc lên, chặn tầm mắt của hắn.
"Quỷ vụ!". Diệp Thiếu Dương giơ tay xua tan quỷ khí, khi sương mù tiêu tán, nữ quỷ trên đường cũng đã biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu, hắn đành ngậm ngùi quay trở về xe.
Tiểu Mã cũng đã về xe, run run rẩy rẩy kể hết chuyện cho mọi người nghe, sờ sờ đầu mình, hỏi: "Tiểu Diệp tử, tôi còn đầu không, tôi chết chưa?"
"Đó là ảo giác quỷ sinh, không có thật!". Diệp Thiếu Dương nói: "Đây là một loại sơn quỷ, gọi là Mao nữ, mặt trước mặt sau đều là tóc, có thể mê hoặc chúng nhân, bất quá nó chỉ là một loại quỷ hồn cấp thấp, tại sao lại dám xuất hiện trước mặt tôi nhỉ?"
Tiểu Mã không phục nói: "Có thể phóng ra sương mù thì còn là quỷ hồn cấp thấp cái nỗi gì!?"
"Quỷ vụ không phải là do nó phóng ra!". Diệp Thiếu Dương ngắm nhìn bốn phía: "Xung quanh đây tràn ngập quỷ khí, chắc chắn có quỷ thủ lĩnh tồn tại.". Nói xong, hắn lấy ra một tờ linh phù, cắt đầu ngón tay, vẽ phía trên mấy đường rồi dán tại mui xe, nói với lão Quách: "Đóng hết cửa xe lại để tránh cho quỷ khí xâm lấn, khống chế thần trí chúng ta. Tiếp tục lái xe!"
Lão Quách nhìn hai lối rẽ trước mắt, hỏi: "Lái đi đâu?"
"Cứ tùy tiện chọn một cái, chúng ta ra khỏi đây trước, nơi này quá tà môn.". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn nam tử đang ôm ấp thi thể, không thể trông cậy vào gã dẫn đường, trước tiên chạy ra khỏi chỗ này đã.
Lão Quách vẫn lái xe qua con đường bên trái như cũ, đường hướng quẹo trái, nhờ ánh trăng, có thể thấy ô tô đang chạy giữa sườn núi, con đường bên phải là vách đá vạn trượng.
"Huynh cẩn thận!". Diệp Thiếu Dương nhắc nhở: "Gặp phải quỷ còn đối phó được, nếu như rơi xuống vách núi, tất cả mọi người đều chết!".
"Ta lái xe, đệ cứ yên tâm.". Lão Quách nói: "Tài xế lão làng hai mươi năm!"
Tiểu Mã bĩu môi, thầm nói: "Tài xế làng chơi thì có!".
Lúc rẽ trái không quá 20 mét, phía trước lại xuất hiện hai ngã rẽ.
Ba người nhất thời há hốc mồm.
"Sao có thể như vậy?". Lão Quách kinh ngạc thốt lên: "Ôi mẹ kiếp, sơn đạo đã trở thành mê hồn trận từ lúc nào vậy? Đến một biển báo giao thông cũng không có."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, quan sát một chút, quay kính xe, ném một đồng tiền xuống mặt đất, nói: "Lần này đi bên phải."
Dọc theo con đường bên phải, xa xa lại có một ngã rẽ, lão Quách cả kinh, nói: "Ủa? Tại sao đi bên phải mà ngã rẽ này lại bên trái?"
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nhìn con đường phía trước, không lên tiếng.
Lúc đi vào ngã rẽ, phía trước lại xuất hiện một ngã rẽ nữa.
"Cái… cái gì vậy?". Lão Quách cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng.
Diệp Thiếu Dương bảo y dừng xe, sau đó xuống xe, tìm xung quanh một hồi, nhặt từ dưới đất lên một vật, trở lại trên xe, mở tay, trong lòng bàn tay hắn là một đồng tiền sáng lấp lánh, cười khổ nói: "Đây là đồng tiền lúc nãy đệ ném!"
Tiểu Mã khiếp sợ: "Không thể a, lẽ nào nãy giờ chúng ta chỉ đi vòng vòng?"
"Trước quẹo trái, sau đó quẹo phải, qua ba con đường, vậy mà bảo là đi vòng vòng? Cậu nghĩ đây là mê cung, đường nào cũng thông với nhau hả?". Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, tuyên bố: "Chúng ta đã gặp quỷ đập tường!"
Lão Quách giật mình, nhíu mày: "Không thể a, đoạn đường nào cũng có quỷ khí, lẽ nào tất cả con đường đều là ảo giác tường quỷ sao? Vậy thì tu vi của nó..."
Diệp Thiếu Dương nói: "Quỷ khấu, chỉ có thể là quỷ khấu làm."
Lão Quách sợ hãi cả kinh: "Không thể như vậy được!"
Tiểu Mã nháy con mắt: "Quỷ khấu là cái gì, các người đang nói gì đó?"
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cậu, chỉ nói với lão Quách: "Quỷ khấu không có khả năng xuất hiện ở dương gian, thế nhưng ảo giác tường quỷ lại dài như vậy, cũng chỉ có tu vi quỷ khấu mới có thể làm".
Sắc mặt lão Quách chợt trắng bệch, mặc dù y chỉ là đệ tử ngoại môn Mao Sơn, thế nhưng cũng đã từng nghe qua câu “Tứ phương quỷ khấu", lắc đầu: "Ta vẫn không tin, quỷ khấu mà tới nhân gian, vậy thì thiên hạ đại loạn rồi! À này tiểu sư đệ, đệ định giải quyết ảo giác tường quỷ như thế nào?"
Diệp Thiếu Dương đột nhiên hứng thú nhìn y, bảo: "Tu vi quá mạnh mẽ, không giải được, nếu nó đã có gan bày ảo giác tường quỷ thì hiển nhiên không còn muốn đùa với chúng ta. Huynh lái xe đi thử con đường kia đi, đệ muốn xem nó đang chơi trò gì!"
Lão Quách có chút chần chừ: "Nhưng mà..."
"Nghe đệ!". Diệp Thiếu Dương dứt khoát nói.
Lão Quách không thể làm gì khác hơn là đạp ga, lái qua bên trái. Diệp Thiếu Dương nhìn qua gương chiếu hậu, điều chỉnh góc độ, chiếu đến mái tóc của mình.
Tiểu Mã giật mình nói rằng: "Tiểu Diệp tử, cậu có còn tỉnh táo không, lúc này mà còn soi gương chỉnh tóc?"
"Bị gió thổi rối loạn, mất đẹp trai!". Diệp Thiếu Dương lấy tay vuốt vuốt tóc.
Chạy một vòng, ô tô vẫn quay về chỗ cũ, Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, nhàn nhạt nói rằng: "Tiếp tục lái, chạy chừng nào hết xăng thì thôi!"
Lão Quách biết hắn làm như vậy nhất định là có ý đồ, cũng không hỏi vì sao, chỉ đành chấp hành mệnh lệnh.
Diệp Thiếu Dương đưa tay vào đai lưng, lấy ra một đồng tiền Điêu mẫu, vừa ngắm nghía, vừa nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi: "Đại thúc, nhà ông ở đâu trong thôn?"
Dựa theo góc độ của gương, Diệp Thiếu Dương có thể nhìn thấy gã, gã lại không nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, chỉ ngẩng đầu, dùng ánh mắt ngây dại nhìn chòng chọc vào gáy hắn, lờ mờ nói: "Bờ đê thôn."
"Bờ đê? Cách đây xa không?"
Vẻ mặt nam tử si ngốc, không trả lời.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu, bỏ Điêu mẫu đại tiền vào trong miệng, cắn chót lưỡi, lẳng lặng lấy ra, dùng hồng tuyến quấn quanh đồng tiền, sau đó lấy ra một tờ linh phù, chấm máu đầu lưỡi, vẽ thật nhanh một ký hiệu lên đó rồi gói lại đồng tiền.
Mọi việc hết thảy đều tiến hành trong bí mật, chỉ có lão Quách nhìn thấy hắn đang làm gì, trong lòng kinh ngạc không thôi, dùng hồng tuyến và phù bọc tiền, đây chính là thủ pháp Mao Sơn Sinh Tử Khấu, dùng máu đầu lưỡi bôi qua Điêu mẫu đại tiền, dùng Thiên địa phù bọc lại Điêu mẫu. Khi hoàn thành “Thiên Địa Sinh Tử Khấu" tại nơi đầy quỷ khí này, Diệp Thiếu Dương chí ít cũng phải hao tổn một nửa pháp lực.
Nếu hắn đã phải dùng đến "Thiên Địa Sinh Tử Khấu", lão Quách không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đối phương phải là một con quỷ thủ lĩnh. Một chiêu này, không chết cũng phải lột da nó. Chỉ là bốn phía đầy rẫy quỷ khí, chưa gặp được chính chủ, Diệp Thiếu Dương lại thực hiện "Thiên Địa Sinh Tử Khấu", vậy thì, hắn đang muốn đối phó với ai?
Lão Quách âm thầm phỏng đoán, đột nhiên cảm thấy thân thể căng thẳng, đạp mạnh chân ga, ô tô đột nhiên gia tăng tốc độ.
"Con mẹ nó, lão Quách, huynh điên rồi!". Tiểu Mã lớn tiếng kêu: "Phía trước có ngã rẽ, huynh phóng nhanh như vậy làm gì, mau mau dừng xe a!"
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn sang thì thấy sắc mặt lão Quách tái xanh, vẻ mặt vô cùng cứng nhắc, không chút nhúc nhích, chỉ có tròng mắt đang nỗ lực biến chuyển, ánh mắt hiện ra sự kinh hoàng và thống khổ cầu cứu.
Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại nói với Tiểu Mã: "Huynh ấy bị nhập rồi, cậu mau qua lái xe!"
Tiểu Mã ngẩn ra, vội vàng đứng dậy định bắt lấy vô lăng, vừa nhấc tay, nữ thi vốn đã chết đột nhiên từ trong lòng nam tử bật dậy, hai tay đặt lên cổ Tiểu Mã.
Bọn chúng, cuối cùng cũng đã động thủ!
Diệp Thiếu Dương lập tức đẩy cửa xe lao xuống, chạy về phía Tiểu Mã và cô thôn nữ...
Diệp Thiếu Dương thấy một bím tóc đuôi sam dài đung đưa trước mặt, trong lòng cũng muốn nôn mửa, vội tiến lên phía trước kéo Tiểu Mã: "Mau trở về!"
Tiểu Mã bỏ chạy té khói.
Diệp Thiếu Dương xông tới nửa đường, đột nhiên một làn sương mù đen đặc từ dưới mặt đất bốc lên, chặn tầm mắt của hắn.
"Quỷ vụ!". Diệp Thiếu Dương giơ tay xua tan quỷ khí, khi sương mù tiêu tán, nữ quỷ trên đường cũng đã biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu, hắn đành ngậm ngùi quay trở về xe.
Tiểu Mã cũng đã về xe, run run rẩy rẩy kể hết chuyện cho mọi người nghe, sờ sờ đầu mình, hỏi: "Tiểu Diệp tử, tôi còn đầu không, tôi chết chưa?"
"Đó là ảo giác quỷ sinh, không có thật!". Diệp Thiếu Dương nói: "Đây là một loại sơn quỷ, gọi là Mao nữ, mặt trước mặt sau đều là tóc, có thể mê hoặc chúng nhân, bất quá nó chỉ là một loại quỷ hồn cấp thấp, tại sao lại dám xuất hiện trước mặt tôi nhỉ?"
Tiểu Mã không phục nói: "Có thể phóng ra sương mù thì còn là quỷ hồn cấp thấp cái nỗi gì!?"
"Quỷ vụ không phải là do nó phóng ra!". Diệp Thiếu Dương ngắm nhìn bốn phía: "Xung quanh đây tràn ngập quỷ khí, chắc chắn có quỷ thủ lĩnh tồn tại.". Nói xong, hắn lấy ra một tờ linh phù, cắt đầu ngón tay, vẽ phía trên mấy đường rồi dán tại mui xe, nói với lão Quách: "Đóng hết cửa xe lại để tránh cho quỷ khí xâm lấn, khống chế thần trí chúng ta. Tiếp tục lái xe!"
Lão Quách nhìn hai lối rẽ trước mắt, hỏi: "Lái đi đâu?"
"Cứ tùy tiện chọn một cái, chúng ta ra khỏi đây trước, nơi này quá tà môn.". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn nam tử đang ôm ấp thi thể, không thể trông cậy vào gã dẫn đường, trước tiên chạy ra khỏi chỗ này đã.
Lão Quách vẫn lái xe qua con đường bên trái như cũ, đường hướng quẹo trái, nhờ ánh trăng, có thể thấy ô tô đang chạy giữa sườn núi, con đường bên phải là vách đá vạn trượng.
"Huynh cẩn thận!". Diệp Thiếu Dương nhắc nhở: "Gặp phải quỷ còn đối phó được, nếu như rơi xuống vách núi, tất cả mọi người đều chết!".
"Ta lái xe, đệ cứ yên tâm.". Lão Quách nói: "Tài xế lão làng hai mươi năm!"
Tiểu Mã bĩu môi, thầm nói: "Tài xế làng chơi thì có!".
Lúc rẽ trái không quá 20 mét, phía trước lại xuất hiện hai ngã rẽ.
Ba người nhất thời há hốc mồm.
"Sao có thể như vậy?". Lão Quách kinh ngạc thốt lên: "Ôi mẹ kiếp, sơn đạo đã trở thành mê hồn trận từ lúc nào vậy? Đến một biển báo giao thông cũng không có."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, quan sát một chút, quay kính xe, ném một đồng tiền xuống mặt đất, nói: "Lần này đi bên phải."
Dọc theo con đường bên phải, xa xa lại có một ngã rẽ, lão Quách cả kinh, nói: "Ủa? Tại sao đi bên phải mà ngã rẽ này lại bên trái?"
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nhìn con đường phía trước, không lên tiếng.
Lúc đi vào ngã rẽ, phía trước lại xuất hiện một ngã rẽ nữa.
"Cái… cái gì vậy?". Lão Quách cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng.
Diệp Thiếu Dương bảo y dừng xe, sau đó xuống xe, tìm xung quanh một hồi, nhặt từ dưới đất lên một vật, trở lại trên xe, mở tay, trong lòng bàn tay hắn là một đồng tiền sáng lấp lánh, cười khổ nói: "Đây là đồng tiền lúc nãy đệ ném!"
Tiểu Mã khiếp sợ: "Không thể a, lẽ nào nãy giờ chúng ta chỉ đi vòng vòng?"
"Trước quẹo trái, sau đó quẹo phải, qua ba con đường, vậy mà bảo là đi vòng vòng? Cậu nghĩ đây là mê cung, đường nào cũng thông với nhau hả?". Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, tuyên bố: "Chúng ta đã gặp quỷ đập tường!"
Lão Quách giật mình, nhíu mày: "Không thể a, đoạn đường nào cũng có quỷ khí, lẽ nào tất cả con đường đều là ảo giác tường quỷ sao? Vậy thì tu vi của nó..."
Diệp Thiếu Dương nói: "Quỷ khấu, chỉ có thể là quỷ khấu làm."
Lão Quách sợ hãi cả kinh: "Không thể như vậy được!"
Tiểu Mã nháy con mắt: "Quỷ khấu là cái gì, các người đang nói gì đó?"
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cậu, chỉ nói với lão Quách: "Quỷ khấu không có khả năng xuất hiện ở dương gian, thế nhưng ảo giác tường quỷ lại dài như vậy, cũng chỉ có tu vi quỷ khấu mới có thể làm".
Sắc mặt lão Quách chợt trắng bệch, mặc dù y chỉ là đệ tử ngoại môn Mao Sơn, thế nhưng cũng đã từng nghe qua câu “Tứ phương quỷ khấu", lắc đầu: "Ta vẫn không tin, quỷ khấu mà tới nhân gian, vậy thì thiên hạ đại loạn rồi! À này tiểu sư đệ, đệ định giải quyết ảo giác tường quỷ như thế nào?"
Diệp Thiếu Dương đột nhiên hứng thú nhìn y, bảo: "Tu vi quá mạnh mẽ, không giải được, nếu nó đã có gan bày ảo giác tường quỷ thì hiển nhiên không còn muốn đùa với chúng ta. Huynh lái xe đi thử con đường kia đi, đệ muốn xem nó đang chơi trò gì!"
Lão Quách có chút chần chừ: "Nhưng mà..."
"Nghe đệ!". Diệp Thiếu Dương dứt khoát nói.
Lão Quách không thể làm gì khác hơn là đạp ga, lái qua bên trái. Diệp Thiếu Dương nhìn qua gương chiếu hậu, điều chỉnh góc độ, chiếu đến mái tóc của mình.
Tiểu Mã giật mình nói rằng: "Tiểu Diệp tử, cậu có còn tỉnh táo không, lúc này mà còn soi gương chỉnh tóc?"
"Bị gió thổi rối loạn, mất đẹp trai!". Diệp Thiếu Dương lấy tay vuốt vuốt tóc.
Chạy một vòng, ô tô vẫn quay về chỗ cũ, Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, nhàn nhạt nói rằng: "Tiếp tục lái, chạy chừng nào hết xăng thì thôi!"
Lão Quách biết hắn làm như vậy nhất định là có ý đồ, cũng không hỏi vì sao, chỉ đành chấp hành mệnh lệnh.
Diệp Thiếu Dương đưa tay vào đai lưng, lấy ra một đồng tiền Điêu mẫu, vừa ngắm nghía, vừa nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi: "Đại thúc, nhà ông ở đâu trong thôn?"
Dựa theo góc độ của gương, Diệp Thiếu Dương có thể nhìn thấy gã, gã lại không nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, chỉ ngẩng đầu, dùng ánh mắt ngây dại nhìn chòng chọc vào gáy hắn, lờ mờ nói: "Bờ đê thôn."
"Bờ đê? Cách đây xa không?"
Vẻ mặt nam tử si ngốc, không trả lời.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu, bỏ Điêu mẫu đại tiền vào trong miệng, cắn chót lưỡi, lẳng lặng lấy ra, dùng hồng tuyến quấn quanh đồng tiền, sau đó lấy ra một tờ linh phù, chấm máu đầu lưỡi, vẽ thật nhanh một ký hiệu lên đó rồi gói lại đồng tiền.
Mọi việc hết thảy đều tiến hành trong bí mật, chỉ có lão Quách nhìn thấy hắn đang làm gì, trong lòng kinh ngạc không thôi, dùng hồng tuyến và phù bọc tiền, đây chính là thủ pháp Mao Sơn Sinh Tử Khấu, dùng máu đầu lưỡi bôi qua Điêu mẫu đại tiền, dùng Thiên địa phù bọc lại Điêu mẫu. Khi hoàn thành “Thiên Địa Sinh Tử Khấu" tại nơi đầy quỷ khí này, Diệp Thiếu Dương chí ít cũng phải hao tổn một nửa pháp lực.
Nếu hắn đã phải dùng đến "Thiên Địa Sinh Tử Khấu", lão Quách không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đối phương phải là một con quỷ thủ lĩnh. Một chiêu này, không chết cũng phải lột da nó. Chỉ là bốn phía đầy rẫy quỷ khí, chưa gặp được chính chủ, Diệp Thiếu Dương lại thực hiện "Thiên Địa Sinh Tử Khấu", vậy thì, hắn đang muốn đối phó với ai?
Lão Quách âm thầm phỏng đoán, đột nhiên cảm thấy thân thể căng thẳng, đạp mạnh chân ga, ô tô đột nhiên gia tăng tốc độ.
"Con mẹ nó, lão Quách, huynh điên rồi!". Tiểu Mã lớn tiếng kêu: "Phía trước có ngã rẽ, huynh phóng nhanh như vậy làm gì, mau mau dừng xe a!"
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn sang thì thấy sắc mặt lão Quách tái xanh, vẻ mặt vô cùng cứng nhắc, không chút nhúc nhích, chỉ có tròng mắt đang nỗ lực biến chuyển, ánh mắt hiện ra sự kinh hoàng và thống khổ cầu cứu.
Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại nói với Tiểu Mã: "Huynh ấy bị nhập rồi, cậu mau qua lái xe!"
Tiểu Mã ngẩn ra, vội vàng đứng dậy định bắt lấy vô lăng, vừa nhấc tay, nữ thi vốn đã chết đột nhiên từ trong lòng nam tử bật dậy, hai tay đặt lên cổ Tiểu Mã.
Bọn chúng, cuối cùng cũng đã động thủ!
Tác giả :
Thanh Tử