Mạo Bài Đại Anh Hùng
Quyển 5 - Chương 36: Thi đấu đối kháng hữu nghị
"Tướng quân Douglas, tôi rất tán thành với ý kiến của ngài. Kẻ nào khơi mào ra chuyện này, kẻ đó phải chịu trừng phạt nghiêm khắc. Xin ngài nói qua một chút là nên phạt thế nào nha!" Mập mạp ôm cánh tay, vẻ mặt cười lạnh nói.
Douglas thản nhiên nói: "Theo tôi được biết, tranh chấp lần này, cũng không giống như biểu hiện mà chúng ta nhìn thấy như vậy. Trên thực tế, chính là binh sĩ sư đoàn 19 đã nhục mạ các chiến sĩ của sư đoàn thiết giáp sô 2, gây thương tích cho nhiều người. hai robot huấn luyện bị thương tổn. Tôi hi vọng rằng Điền tướng quân có thể căn cứ theo thái độ thực tế yêu cầu, giao ra vài binh sĩ cầm đầu hành hung, còn những người khác, chúng tôi có thể làm ngơ mà bỏ qua chuyện cũ."
Bầu không khí hiện trường theo mấy câu nói này mà đột nhiên khẩn trương hẳn lên.
Mập mạp dứt khoát lắc đầu nói: "Tướng quân Douglas, sợ rằng ở chuyện này, ngài vẫn chưa biết được chân tướng rồi. Sự thực mà tôi lý giải, chính là binh sĩ của trung đoàn đặc chủng thuộc sư đoàn 2 đã không chỉ không tuân thủ quy định, tự ý chiếm mất sân huấn luyện vốn thuộc về sư đoàn 19 đồng thời quấy rối huấn luyện dẫn đến xảy ra sự cố, hơn nữa..."
Khuôn mặt của hắn đã không còn vẻ tươi cười thành thật hòa khí nữa, trừng mắt đằng đằng sát khí mà nói: " Còn dám đùa giỡn thượng tá Bonnie, huấn luyện viên huấn luyện tác chiến của sư đoàn 19. Không tôn trọng cấp trên, dám cãi lại mệnh lệnh, hai điều này tôi ngược lại muốn những kiêu binh hãn tướng này của tướng quân Douglas đưa ra một lời giải thích đấy!"
"Thôi xong!" Gordon cùng nhóm sư trưởng liền hít vào một hơi lạnh, kêu khổ ở trong lòng. Gã mập mạp hỗn đản này vốn là một kẻ chuyên môn thích bao che khuyết điểm, cho tới bây giờ không sợ trời không sợ đất, có sai hay không sai thì trước tiên đều cắn người ba cái đã. Đám người Phỉ Dương này thế nào lại chọc vào bà cô Bonnie kia, hơn nữa lại là mục vô quan trưởng với chống lại quân lệnh hai điều kiêng kị nhất. Chuyện này, chỉ sợ không thể dàn hòa được rồi.
Douglas sửng sốt, quay đầu nhìn về những chiến sĩ robot liên can ở bên cạnh, thế mà lại phát hiện ra mấy cái tên bộ hạ này ánh mắt lấp lóe, cúi thấp đầu không dám nhìn mình, trong lòng nhất thời liền hiểu rõ được nguyên do, chỉ cảm thấy một cơn bức tức xông thẳng lên đỉnh đầu.
Vẫn là đoàn trưởng Nelson khi thấy tình thế không ổn liền ở bên tai hắn nói: "Tướng quân, tôi vừa hỏi qua, vị nữ sĩ quan vẫn đứng ở bên cạnh kia căn bản là không có mang theo quân hàm, hơn nữa lại là mặc trang phục huấn luyện phổ thông, ai biết nàng là thượng tá chứ!"
Mà đúng lúc này, thiếu úy Gusman ở một bên bị đánh cho mặt mũi bầm dập nhin không được mà châm chọc nói: "Cái gì mà quấy rối huấn luyện, chỉ bằng mấy chiếc robot rách nát này của các người, lên chiến trường thì có thể có cái tác dụng gì? Có luyện thì cũng bằng không!" ( bố láo quá, cái này thì mình có thể vu cho tội bất kính, cấp trên đang nói chuyện mà dám hỗn hào thế này)
Lời vừa thốt ra, một đám chiến sĩ trung đoàn đặc chủng của sư đoàn thiết giáp 2 đều vẻ mặt trào phúng mà phụ họa. Lời nói châm chọc không dứt bên tai, ở vị trí bọn họ mà xem ra, những chiếc [Dũng Sĩ] rách nát này chính là một đống đồng nát! Một chiếc [Thần Tứ] có thể giải quyết được mười chiếc robot như vậy.
Mập mạp hừ lạnh một tiếng, chỉ vào robot huấn luyện ngã trên mặt đất nói: " Chúng ta không tốt được việc gì, các người ngay cả chúng ta cũng đánh không lại, vậy thì các người có thể làm được việc gì đây? Hắn nghiêng đầu liếc sang Douglas "Ngài tổng chỉ huy, Cộng hòa Phỉ Dương lại xuất ra một đống đồ vật chỉ biết dùng mông để chém gió sao?"
Ngữ khí của mập mạp làm cho da mặt của Douglas không thể căng ra được thêm nữa rồi, từ khi bước vào học việc quân sự tới giờ hắn vẫn thuận buồm xuôi gió, niên kỉ chưa đến ba mươi tuổi đã trở thành sư đoàn trưởng sư đoàn thiết giáp số 1 Phỉ Dương, sau đó lại được ủy nhiệm làm phó tổng tham mưu trưởng của quân viễn chinh Đông Nam. Cuộc đại chiến vừa đến đúng lúc, là thời gian mà hắn có thể đại triển tài năng.
Hắn vẫn luôn có chí hướng hướng đến đỉnh cao của người quân nhân, từng bước tiến lên. Mà hiện tại, cơ sở cho tất cả những thứ này chính là chiến dịch Mosky chuẩn bị bắt đầu. Làm tân nhiêm tổng chỉ huy của chiến khu Mosky, hắn không cho phép chiến dịch đã được tỉ mỉ bày ra này xuất hiện bất cứ sơ suất nào. Vì vậy, trước khi đến Prisk, hắn cũng đã hạ quyết tâm phải nắm vững quyền khống chế toàn bộ chiến khu trong tay mình.
Thế nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là, lần hội nghị đầu tiên khi đến nơi đây lại đã có người nói ba mắng bốn đưa ra chỉ trích đối với kế hoạch tác chiến mà hắn đã tỉ mỉ bày ra. Hơn nữa, sáu sư đoàn thiết giáp tinh nhuệ đủ để kinh sợ bất cứ kẻ nào của Phỉ Dương lại cũng không hề nhận được bất cứ sự tôn trọng hay kính nể nào.
Cộng hòa Phí Dương là quốc gia thủ lĩnh của Phỉ Minh, là một trong hai siêu cường quốc của cả xã hội loài người. là trọng tài phân xử cho các khu vực xung đột trên khắp thế giới, thế nên sớm đã hình thành sự kiêu ngạo duy ngã độc tôn, chưa từng có kẻ nào dám chỉ vào mặt mà khiêu khích như vậy.
Thế nhưng, cái gã mập mạp ở trước mắt này lại hết lần này tới lần khác dám, mà thủ hạ của hắn, từng tên cũng đều dám!
Sự tình hôm nay, nếu như đổi lại thành bất kỳ người nào khác thì cũng sẽ không khởi xung đột như vậy. Quân nhân bình thường thì sẽ luôn lo lắng tới hậu quả, lo lắng tới tiền đồ của chính mình, lo lắng tới quan hệ đồng minh, lo lắng tới đại cục.
Cho dù là Douglas dậy khí áp người, chiến sĩ Phí Dương hung hăng ngang ngực, thế nhưng ai bảo người ta là binh si của một quốc siêu cấp đi, ai bảo người ta có thế lực siêu mạnh mẽ đi. Nhẫn một lúc sóng êm gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.
Thế nhưng, gã mập mạp này là kẻ nào chứ.
Đó là một kẻ bị ép phải lên chiến trường, là một kẻ không có khái niệm gì về quyền uy, là một kẻ chỉ thích chiếm ích lợi không muốn ăn thiệt thòi, là một kẻ thích nạt yếu sợ mạnh, chỉ cần không cứng rắn thì hắn nhất định phải xông lên ức hiếp. Hắn không muốn làm tổng thống tướng quân gì gì đó, đối với đánh trận chiến tranh cũng không có hứng thú, hắn chỉ cần có thể tiếp tục sống sót là được. Chỉ cần là không tạo ra sự uy hiếp đối với hắn, nếu làm cho hắn nóng nảy thì hắn sẽ luôn luôn há mồm ra cắn.
Nhân vô dục tắc cương (người không có ham muốn thì cứng), huống hồ, cái tên này bây giờ lại còn chiếm lý lẽ!
Douglas nào có biết những điều này, tại hắn xem ra, gã mập mạp này căn bản là đang cùng hắn tranh quyền đoạt lợi, căn bản là có ý muốn khiêu chiến với quyền uy của hắn.
" Điền tướng quân." Douglas lạnh lùng nói: "Ngài đây là đang vũ nhục các quân nhân Phí Dương, ta yêu cầu ngài lập tức xin lỗi, đồng thời giao ra những binh sĩ gây chuyện."
"Đừng có giả bộ với ta nữa đi." Mập mạp lúc này đột nhiên cả giận nói: "Sự tình vừa mới xảy ra, ta đã nói rất rõ ràng rồi!" Ngón tay hắn đang đối chọi gay gắt với Douglas: "Hiện tại, ta chính thức yêu cầu đội hiến binh chiến khu đi bắt giữ những binh sĩ của sư đoàn thiết giáp số 2 dám xúc phạm quân kỷ, yêu cầu sư đoàn thiết giáp số 2 lập tức hướng sư đoàn 19 nhận sai, vì vũ nhục sức chiến đấu của sư đoàn 19 mà kiểm điểm sâu sắc, cũng bồi thường tổn thất tinh thần cho toàn bộ binh sĩ sĩ quan trên dưới của sư đoàn!"
"Tổn thất tinh thần." Chúng sư trưởng liền thở dài, gã mập mạp này thật đúng là loại người đến thịt muỗi cũng ăn mà (nguyên văn: nhạn quá bạt mao, nhạn cũng đã từng vặt lông), lúc nào cũng không quên chiếm một chút lợi ích.
" Điền tướng quân." Trung đoàn trưởng đặc chủng Nelson ở một bên đã cất tiếng: "Đầu tiên, tôi cho rằng đánh giá của chúng tôi đối với sư đoàn 19 đồng minh cũng không có hạ thấp chút nào cả. Những robot này, đích xác là ngay cả phế phẩm cũng không bằng được, tôi không biết trên chiến trường những thứ này có thể làm được cái gì."
Hắn xòe tay, vẻ mặt bất khả tư nghị nói: "Đại chiến sắp đến, thời gian rất quý giá, tôi nghĩ rằng nên thỉnh giáo tướng quân một chút, đem cái sân này cho [Thần Tứ] của chúng tôi tiến hành huấn luyện trước trận chiến còn hơn lãng phí thời gian ở trên mấy thứ rách nát này được chứ?"
"Được cái c*t!" Nhìn thấy Nelson né tránh nguyên nhân khiêu khích ban đầu, Rashid vừa mới đến liền nổi trận lôi đình: "Robot tốt thì có cái ích lợi quái gì, còn phải nhìn đến thao tác của ngươi như thế nào, một đám gà vịt các người, lão tử tát một cái cũng chết hai con!"
"Ngươi tới thử xem!" Gusman ở một bên đứng dậy, gân cổ nói.
"Ai da, đám đàn bà Phỉ Dương vẫn còn sung lên được kìa."
"Thử thì thử, không cần trung đoàn trưởng của chúng ta động thủ, ông đây sẽ tự tay thu thập các ngươi."
"Còn mặt mũi mà nói nữa sao, không biết đứa nào vừa nằm trên mặt đất kìa. Cô em à, em thì khỏe rồi, bọn anh đã mệt hết rồi a!"
Dưới miệng lưỡi ác độc của nhóm lưu manh sư đoàn 19, binh sĩ song phương liền giương cung bạt kiếm đối chọi nhau, dáng vẻ giống như một lời không hợp liền động thủ.
"Nói nhiều lời vô ích ấy làm gì!" Mập mạp khoát tay chặn lại, đám lưu manh lập tức yên tĩnh lại.
Hắn hướng Nelson cười lạnh lùng: "Hai phương án giải quyết. Hoặc là mọi người cùng lên tòa án binh nói chuyện cho rõ ràng, ai động thủ trước, ai không phục tùng mệnh lệnh, ai vũ nhục cấp trên cứ theo điều lệ quản lý quân đội mà xử lý. Nên giam vào phòng giam biệt lập, nên xử phạt thì xử phạt, chỉ cần đạt đến mức hình phạt, vậy thì xin mời ngồi tù! Hoặc là..." Tới đây, hắn liền chậm rãi: "Cũng đừng nói ta không cho mấy người một cơ hội nào, mọi người đến xem, xem ai là vô dụng!"
Nelson cùng Douglas liếc nhau, trong lòng liền thở dài ra một hơi. Ầm ĩ đến mức này, cho dù là bọn họ thì cũng không muốn nhìn đến. Dù sao nếu thực sự muốn lên tòa án binh, người thứ nhất không thoát khỏi sẽ chính là Gusman, đây là chính là một chiến sĩ robot cấp 8. Hơn nữa, trung đoàn đặc chủng động thủ, mở miệng trêu nghẹo chiếm tiện nghi của nữ thượng tá kia, từng người người nào cũng không chạy thoát được. Tuy rằng đối phương cũng sẽ bởi vì đánh nhau mà bị trừng phạt, thế nhưng người ta cũng không chịu phải tội danh chống lại mệnh lệnh.
Huống hồ, trung đoàn đặc chủng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của sư đoàn thiết giáp số 2, tại quốc nội cũng coi như có thể tiến vào top 30 rồi, bởi vì chuyện này mà lại giống như binh lính Leray bị xét xử của tòa án, cái này căn bản là không đáng.
Nhận được sự đồng ý ngầm của Douglas, Nelson tự phụ cười một cái rồi hỏi: "Không biết ý tứ của Điền tướng quân về cách thi đấu là như thế nào."
"Cách thi đấu không quan trọng." Mập mạp nhíu mày : "Điều quan trong là... thắng thì như thế nào, thua thì sẽ như thế nào?"
"Nếu như là chúng tôi thắng, vậy thì mấy người các ngài tự thừa nhận mình là vô dụng là được!" Nelson cũng nhíu mày, hắn căn bản là không tin sẽ thất bại bởi đám bộ đội hộn tạp vô danh này.
"Coi như là một cuộc thi đấu đối kháng hữu nghị cũng tốt, không đánh không quen nhau mà." Sau khi nhạy bén phát hiện ra đây là một cơ hội tốt để lập uy, Douglas liền đứng dậy, bình tĩnh nhìn qua nhóm sư trưởng đang trợn mắt há mồm một chút, bắt nhịp nói: "Cái này ta có thể làm chủ, nếu mấy người thắng, vậy thì sau này sư đoàn 19 chính là bộ đội đặc cấp của quân viễn chinh Đông Nam, hưởng thụ tất cả các quyền ưu tiên tương ứng, bao gồm bổ sung binh sĩ, bổ sung vật chất, phân phối trang bị tất cả các quyền lợi."
" Quân tử nhứt ngôn!" Mập mạp nở ra một nụ cười giống như bánh bao.
" Khoái mã nhất tiên!" Douglas như đã định trước trong lòng.
Douglas thản nhiên nói: "Theo tôi được biết, tranh chấp lần này, cũng không giống như biểu hiện mà chúng ta nhìn thấy như vậy. Trên thực tế, chính là binh sĩ sư đoàn 19 đã nhục mạ các chiến sĩ của sư đoàn thiết giáp sô 2, gây thương tích cho nhiều người. hai robot huấn luyện bị thương tổn. Tôi hi vọng rằng Điền tướng quân có thể căn cứ theo thái độ thực tế yêu cầu, giao ra vài binh sĩ cầm đầu hành hung, còn những người khác, chúng tôi có thể làm ngơ mà bỏ qua chuyện cũ."
Bầu không khí hiện trường theo mấy câu nói này mà đột nhiên khẩn trương hẳn lên.
Mập mạp dứt khoát lắc đầu nói: "Tướng quân Douglas, sợ rằng ở chuyện này, ngài vẫn chưa biết được chân tướng rồi. Sự thực mà tôi lý giải, chính là binh sĩ của trung đoàn đặc chủng thuộc sư đoàn 2 đã không chỉ không tuân thủ quy định, tự ý chiếm mất sân huấn luyện vốn thuộc về sư đoàn 19 đồng thời quấy rối huấn luyện dẫn đến xảy ra sự cố, hơn nữa..."
Khuôn mặt của hắn đã không còn vẻ tươi cười thành thật hòa khí nữa, trừng mắt đằng đằng sát khí mà nói: " Còn dám đùa giỡn thượng tá Bonnie, huấn luyện viên huấn luyện tác chiến của sư đoàn 19. Không tôn trọng cấp trên, dám cãi lại mệnh lệnh, hai điều này tôi ngược lại muốn những kiêu binh hãn tướng này của tướng quân Douglas đưa ra một lời giải thích đấy!"
"Thôi xong!" Gordon cùng nhóm sư trưởng liền hít vào một hơi lạnh, kêu khổ ở trong lòng. Gã mập mạp hỗn đản này vốn là một kẻ chuyên môn thích bao che khuyết điểm, cho tới bây giờ không sợ trời không sợ đất, có sai hay không sai thì trước tiên đều cắn người ba cái đã. Đám người Phỉ Dương này thế nào lại chọc vào bà cô Bonnie kia, hơn nữa lại là mục vô quan trưởng với chống lại quân lệnh hai điều kiêng kị nhất. Chuyện này, chỉ sợ không thể dàn hòa được rồi.
Douglas sửng sốt, quay đầu nhìn về những chiến sĩ robot liên can ở bên cạnh, thế mà lại phát hiện ra mấy cái tên bộ hạ này ánh mắt lấp lóe, cúi thấp đầu không dám nhìn mình, trong lòng nhất thời liền hiểu rõ được nguyên do, chỉ cảm thấy một cơn bức tức xông thẳng lên đỉnh đầu.
Vẫn là đoàn trưởng Nelson khi thấy tình thế không ổn liền ở bên tai hắn nói: "Tướng quân, tôi vừa hỏi qua, vị nữ sĩ quan vẫn đứng ở bên cạnh kia căn bản là không có mang theo quân hàm, hơn nữa lại là mặc trang phục huấn luyện phổ thông, ai biết nàng là thượng tá chứ!"
Mà đúng lúc này, thiếu úy Gusman ở một bên bị đánh cho mặt mũi bầm dập nhin không được mà châm chọc nói: "Cái gì mà quấy rối huấn luyện, chỉ bằng mấy chiếc robot rách nát này của các người, lên chiến trường thì có thể có cái tác dụng gì? Có luyện thì cũng bằng không!" ( bố láo quá, cái này thì mình có thể vu cho tội bất kính, cấp trên đang nói chuyện mà dám hỗn hào thế này)
Lời vừa thốt ra, một đám chiến sĩ trung đoàn đặc chủng của sư đoàn thiết giáp 2 đều vẻ mặt trào phúng mà phụ họa. Lời nói châm chọc không dứt bên tai, ở vị trí bọn họ mà xem ra, những chiếc [Dũng Sĩ] rách nát này chính là một đống đồng nát! Một chiếc [Thần Tứ] có thể giải quyết được mười chiếc robot như vậy.
Mập mạp hừ lạnh một tiếng, chỉ vào robot huấn luyện ngã trên mặt đất nói: " Chúng ta không tốt được việc gì, các người ngay cả chúng ta cũng đánh không lại, vậy thì các người có thể làm được việc gì đây? Hắn nghiêng đầu liếc sang Douglas "Ngài tổng chỉ huy, Cộng hòa Phỉ Dương lại xuất ra một đống đồ vật chỉ biết dùng mông để chém gió sao?"
Ngữ khí của mập mạp làm cho da mặt của Douglas không thể căng ra được thêm nữa rồi, từ khi bước vào học việc quân sự tới giờ hắn vẫn thuận buồm xuôi gió, niên kỉ chưa đến ba mươi tuổi đã trở thành sư đoàn trưởng sư đoàn thiết giáp số 1 Phỉ Dương, sau đó lại được ủy nhiệm làm phó tổng tham mưu trưởng của quân viễn chinh Đông Nam. Cuộc đại chiến vừa đến đúng lúc, là thời gian mà hắn có thể đại triển tài năng.
Hắn vẫn luôn có chí hướng hướng đến đỉnh cao của người quân nhân, từng bước tiến lên. Mà hiện tại, cơ sở cho tất cả những thứ này chính là chiến dịch Mosky chuẩn bị bắt đầu. Làm tân nhiêm tổng chỉ huy của chiến khu Mosky, hắn không cho phép chiến dịch đã được tỉ mỉ bày ra này xuất hiện bất cứ sơ suất nào. Vì vậy, trước khi đến Prisk, hắn cũng đã hạ quyết tâm phải nắm vững quyền khống chế toàn bộ chiến khu trong tay mình.
Thế nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là, lần hội nghị đầu tiên khi đến nơi đây lại đã có người nói ba mắng bốn đưa ra chỉ trích đối với kế hoạch tác chiến mà hắn đã tỉ mỉ bày ra. Hơn nữa, sáu sư đoàn thiết giáp tinh nhuệ đủ để kinh sợ bất cứ kẻ nào của Phỉ Dương lại cũng không hề nhận được bất cứ sự tôn trọng hay kính nể nào.
Cộng hòa Phí Dương là quốc gia thủ lĩnh của Phỉ Minh, là một trong hai siêu cường quốc của cả xã hội loài người. là trọng tài phân xử cho các khu vực xung đột trên khắp thế giới, thế nên sớm đã hình thành sự kiêu ngạo duy ngã độc tôn, chưa từng có kẻ nào dám chỉ vào mặt mà khiêu khích như vậy.
Thế nhưng, cái gã mập mạp ở trước mắt này lại hết lần này tới lần khác dám, mà thủ hạ của hắn, từng tên cũng đều dám!
Sự tình hôm nay, nếu như đổi lại thành bất kỳ người nào khác thì cũng sẽ không khởi xung đột như vậy. Quân nhân bình thường thì sẽ luôn lo lắng tới hậu quả, lo lắng tới tiền đồ của chính mình, lo lắng tới quan hệ đồng minh, lo lắng tới đại cục.
Cho dù là Douglas dậy khí áp người, chiến sĩ Phí Dương hung hăng ngang ngực, thế nhưng ai bảo người ta là binh si của một quốc siêu cấp đi, ai bảo người ta có thế lực siêu mạnh mẽ đi. Nhẫn một lúc sóng êm gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.
Thế nhưng, gã mập mạp này là kẻ nào chứ.
Đó là một kẻ bị ép phải lên chiến trường, là một kẻ không có khái niệm gì về quyền uy, là một kẻ chỉ thích chiếm ích lợi không muốn ăn thiệt thòi, là một kẻ thích nạt yếu sợ mạnh, chỉ cần không cứng rắn thì hắn nhất định phải xông lên ức hiếp. Hắn không muốn làm tổng thống tướng quân gì gì đó, đối với đánh trận chiến tranh cũng không có hứng thú, hắn chỉ cần có thể tiếp tục sống sót là được. Chỉ cần là không tạo ra sự uy hiếp đối với hắn, nếu làm cho hắn nóng nảy thì hắn sẽ luôn luôn há mồm ra cắn.
Nhân vô dục tắc cương (người không có ham muốn thì cứng), huống hồ, cái tên này bây giờ lại còn chiếm lý lẽ!
Douglas nào có biết những điều này, tại hắn xem ra, gã mập mạp này căn bản là đang cùng hắn tranh quyền đoạt lợi, căn bản là có ý muốn khiêu chiến với quyền uy của hắn.
" Điền tướng quân." Douglas lạnh lùng nói: "Ngài đây là đang vũ nhục các quân nhân Phí Dương, ta yêu cầu ngài lập tức xin lỗi, đồng thời giao ra những binh sĩ gây chuyện."
"Đừng có giả bộ với ta nữa đi." Mập mạp lúc này đột nhiên cả giận nói: "Sự tình vừa mới xảy ra, ta đã nói rất rõ ràng rồi!" Ngón tay hắn đang đối chọi gay gắt với Douglas: "Hiện tại, ta chính thức yêu cầu đội hiến binh chiến khu đi bắt giữ những binh sĩ của sư đoàn thiết giáp số 2 dám xúc phạm quân kỷ, yêu cầu sư đoàn thiết giáp số 2 lập tức hướng sư đoàn 19 nhận sai, vì vũ nhục sức chiến đấu của sư đoàn 19 mà kiểm điểm sâu sắc, cũng bồi thường tổn thất tinh thần cho toàn bộ binh sĩ sĩ quan trên dưới của sư đoàn!"
"Tổn thất tinh thần." Chúng sư trưởng liền thở dài, gã mập mạp này thật đúng là loại người đến thịt muỗi cũng ăn mà (nguyên văn: nhạn quá bạt mao, nhạn cũng đã từng vặt lông), lúc nào cũng không quên chiếm một chút lợi ích.
" Điền tướng quân." Trung đoàn trưởng đặc chủng Nelson ở một bên đã cất tiếng: "Đầu tiên, tôi cho rằng đánh giá của chúng tôi đối với sư đoàn 19 đồng minh cũng không có hạ thấp chút nào cả. Những robot này, đích xác là ngay cả phế phẩm cũng không bằng được, tôi không biết trên chiến trường những thứ này có thể làm được cái gì."
Hắn xòe tay, vẻ mặt bất khả tư nghị nói: "Đại chiến sắp đến, thời gian rất quý giá, tôi nghĩ rằng nên thỉnh giáo tướng quân một chút, đem cái sân này cho [Thần Tứ] của chúng tôi tiến hành huấn luyện trước trận chiến còn hơn lãng phí thời gian ở trên mấy thứ rách nát này được chứ?"
"Được cái c*t!" Nhìn thấy Nelson né tránh nguyên nhân khiêu khích ban đầu, Rashid vừa mới đến liền nổi trận lôi đình: "Robot tốt thì có cái ích lợi quái gì, còn phải nhìn đến thao tác của ngươi như thế nào, một đám gà vịt các người, lão tử tát một cái cũng chết hai con!"
"Ngươi tới thử xem!" Gusman ở một bên đứng dậy, gân cổ nói.
"Ai da, đám đàn bà Phỉ Dương vẫn còn sung lên được kìa."
"Thử thì thử, không cần trung đoàn trưởng của chúng ta động thủ, ông đây sẽ tự tay thu thập các ngươi."
"Còn mặt mũi mà nói nữa sao, không biết đứa nào vừa nằm trên mặt đất kìa. Cô em à, em thì khỏe rồi, bọn anh đã mệt hết rồi a!"
Dưới miệng lưỡi ác độc của nhóm lưu manh sư đoàn 19, binh sĩ song phương liền giương cung bạt kiếm đối chọi nhau, dáng vẻ giống như một lời không hợp liền động thủ.
"Nói nhiều lời vô ích ấy làm gì!" Mập mạp khoát tay chặn lại, đám lưu manh lập tức yên tĩnh lại.
Hắn hướng Nelson cười lạnh lùng: "Hai phương án giải quyết. Hoặc là mọi người cùng lên tòa án binh nói chuyện cho rõ ràng, ai động thủ trước, ai không phục tùng mệnh lệnh, ai vũ nhục cấp trên cứ theo điều lệ quản lý quân đội mà xử lý. Nên giam vào phòng giam biệt lập, nên xử phạt thì xử phạt, chỉ cần đạt đến mức hình phạt, vậy thì xin mời ngồi tù! Hoặc là..." Tới đây, hắn liền chậm rãi: "Cũng đừng nói ta không cho mấy người một cơ hội nào, mọi người đến xem, xem ai là vô dụng!"
Nelson cùng Douglas liếc nhau, trong lòng liền thở dài ra một hơi. Ầm ĩ đến mức này, cho dù là bọn họ thì cũng không muốn nhìn đến. Dù sao nếu thực sự muốn lên tòa án binh, người thứ nhất không thoát khỏi sẽ chính là Gusman, đây là chính là một chiến sĩ robot cấp 8. Hơn nữa, trung đoàn đặc chủng động thủ, mở miệng trêu nghẹo chiếm tiện nghi của nữ thượng tá kia, từng người người nào cũng không chạy thoát được. Tuy rằng đối phương cũng sẽ bởi vì đánh nhau mà bị trừng phạt, thế nhưng người ta cũng không chịu phải tội danh chống lại mệnh lệnh.
Huống hồ, trung đoàn đặc chủng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của sư đoàn thiết giáp số 2, tại quốc nội cũng coi như có thể tiến vào top 30 rồi, bởi vì chuyện này mà lại giống như binh lính Leray bị xét xử của tòa án, cái này căn bản là không đáng.
Nhận được sự đồng ý ngầm của Douglas, Nelson tự phụ cười một cái rồi hỏi: "Không biết ý tứ của Điền tướng quân về cách thi đấu là như thế nào."
"Cách thi đấu không quan trọng." Mập mạp nhíu mày : "Điều quan trong là... thắng thì như thế nào, thua thì sẽ như thế nào?"
"Nếu như là chúng tôi thắng, vậy thì mấy người các ngài tự thừa nhận mình là vô dụng là được!" Nelson cũng nhíu mày, hắn căn bản là không tin sẽ thất bại bởi đám bộ đội hộn tạp vô danh này.
"Coi như là một cuộc thi đấu đối kháng hữu nghị cũng tốt, không đánh không quen nhau mà." Sau khi nhạy bén phát hiện ra đây là một cơ hội tốt để lập uy, Douglas liền đứng dậy, bình tĩnh nhìn qua nhóm sư trưởng đang trợn mắt há mồm một chút, bắt nhịp nói: "Cái này ta có thể làm chủ, nếu mấy người thắng, vậy thì sau này sư đoàn 19 chính là bộ đội đặc cấp của quân viễn chinh Đông Nam, hưởng thụ tất cả các quyền ưu tiên tương ứng, bao gồm bổ sung binh sĩ, bổ sung vật chất, phân phối trang bị tất cả các quyền lợi."
" Quân tử nhứt ngôn!" Mập mạp nở ra một nụ cười giống như bánh bao.
" Khoái mã nhất tiên!" Douglas như đã định trước trong lòng.
Tác giả :
Thất Thập Nhị Biên