Mạo Bài Đại Anh Hùng
Quyển 5 - Chương 25: Phấn chấn

Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 5 - Chương 25: Phấn chấn

Đây là một kỳ tích, nhất là tại thời khắc của năm 2062 này.

Deseyker vẫn đang không ngừng phát động tấn công đối với Leray, một đường, là từ tinh hệ công cộng tiến công vào tinh vực trung ương của Leray. Trên con đường này, đế quốc Deseyker đưa vào số lượng binh lực cũng không lớn, bọn họ vì để bảo trì áp lực quân sự trên con đường này nên đã thành lập ra một tuyến tiếp tế rất dài, ba hạm đội của đế quốc luân phiên nhau trùng kích thông đạo khiêu dược thông đến tinh vực trung ương của Leray.

Mà chiến trường quan trọng nhất của song phương, chính là điểm khiêu dược giữa hai tinh hệ Galileo và Newton. Từ cuộc rút lui lớn của Liên bang Leray tại Lucerne đến nay, quân Deseyker đã liên tiếp gặp phải tổn thất mà vẫn chưa bắt giữ được quân chủ lực của địch nhân, bọn họ quả thực như phát cuồng mà lao đầu tiến công từng đợt lại từng đợt không ngừng không nghỉ đối với điểm khiêu dược.

Thế nhưng, quân Leray vậy mà vẫn phòng thủ được, các hạm đội số 1, số 2, số 3, số 4 cùng số 5 trưởng thành trong chiến tranh liền giống như một cái khoá to lớn chắc chắn, gắt gao khoá lại thông đạo khiêu được của tinh hệ Newton. Có nhiều lần quân Deseyker với ưu thế tuyệt đối về binh lực đã đột phá mạnh mẽ, thế nhưng, cuối cùng, bọn họ đều phải bại lui trước sự công kích liều mạng của hạm đội Leray.

Chiến tranh càng tiếp tục, quân Deseyker lại càng phát hiện ra. Leray, cái quốc gia đã được trải qua chiến hoả trui rèn này, đã không còn là cái kẻ yếu ớt bị Gatralan trong vong nửa năm đánh cho không có lực hoàn thủ kia nữa rồi, chiến tranh đã làm cho bọn họ bộc phát ra một lực lượng khó có thể tưởng tượng nổi. Mỗi một công dân của bọn họ đều đoàn kết chặt chẽ tại cùng một chỗ, bọn họ thoải mái, tự tin, đối vơi bất kỳ áp lực bất kỳ cường địch nào cũng không thèm liếc mắt một cái. Bọn họ ngoan cường, thậm chí là ngoan cố!

Đây chính là cái quốc gia đã hoà bình được ba trăm năm, một đời trầm luân say mê trong xa hoa truỵ lạc, sống mơ mơ màng màng đó sao? Một đám ăn chơi trác táng nhu nhược, thế nào mà có thể trở thành từng chiến sĩ như hùng sư liều mạng trên chiến trường vậy?

Bộ tổng chỉ huy cánh quân Leray của đế quốc Deseyker mỗi ngày đều tính toán tổn thất của quân Leray, từ ba tháng phát động tấn công đến nay, cái tổn thất này, đã tích luỹ tới một chữ số làm cho người ta phải run rẩy. Thế nhưng, bọn họ vẫn không có cách nào đột phá được điểm khiêu được, mỗi lần tiến lên, vẫn như cũ có vô số quân Leray, điều khiển một số lượng không nhỏ chiến hạm xông lên, nghênh diện tử chiến.

Cái quốc gia có thể tính là nhỏ này, vẫn đang đồng thời đối mặt với đế quốc Jaban, một đế quốc còn khổng lồ hơn cả Deseyker. Bọn họ là thế nào mà có thể kiên trì được vậy, lẽ nào, bọn họ có một cái niêu cơm Thạch Sanh (nguyên văn: tụ bảo bồn) có thể biến ra chiến hạm? Vì sao đánh nhau trong một thời gian dài như vậy mà bọn họ vẫn chưa tan vỡ?

Cùng một vấn đề, cũng tồn tại trong lòng đế quốc Jaban. Cái quốc gia đế chế nổi tiếng lâu đời này lần này có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng khi tiến công tinh hệ Bermuda của Leray. Từ khi đổ bộ lên Trung Đồ tinh đến nay, tập quân đoàn tập hợp từ hai sư đoàn thiết giáp vương bài tinh nhuệ nhất đế quốc, phân biệt tại hai bán cầu đông tây đã gặp phải sự ngăn chặn gần như điên cuồng của quân Leray. Kế hoạch trong vòng 3 tuần lễ đổ bộ lên chủ tinh Lunderbya của Bermuda, trong vòng 3 tháng hoàn thành chiếm lĩnh và tiến công tinh vực trung ương Leray, từ đó mà bị phá sản hoàn toàn!

Ba bước kế hoạch, đến nay ngay cả bước đầu tiên cũng chưa hoàn thành, trong vòng một tuần chiếm lĩnh Trung Đồ tinh, dưới sự chống trả ngoan cường của quân Leray đã trở thành một câu chuyện nổi tiếng cho thiên hạ cười nhạo!

Sau một tháng chiến dịch Bermuda bùng phát, khi viện quân của Liên bang Salerga cùng quân liên hợp viễn chinh của Cộng hoà Trenock và cộng hoà Phỉ Dương phân biệt đến được tinh hệ Bermuda, thống soái của mấy đội quân đồng minh này đều không thể tin được rằng cái liên bang Leray nho nhỏ này thế mà lại chống được được lâu như vậy trước thế công tận lực của Jaban, con quái vật khổng lồ này!

Phải biết rằng, bọn họ vốn nghĩ nhiệm vụ của mình chính là cứu viện tinh vực trung ương của Leray, tránh cho cái thông đạo quan trọng nhất này rơi vào trong tay Tây ước. Thế nhưng, trăm triệu lần không nghĩ tới là Liên bang Leray dĩ nhiên lại có sức chịu đựng dai dẳng đến vậy. Quốc gia này trong một tháng một mình đối chọi với hai cái cường quốc lớn về quân sự, bản thân lại đã sáng tạo ra một cái kỳ tích!

Thế nhưng, không ai biết được nỗi khổ của nhân dân Leray!

Trong quốc gia này, mỗi một thanh niên, đều trở thành chiến sĩ hoặc chiến sĩ dự bị. Học sinh cởi đồng phục, viên chức cởi chế phục, bọn họ thay bằng quân phục đi vào trường huấn luyện trải rộng trên khắp các nơi vắng vẻ của các thành thị để tiếp thu huấn luyện chiến tranh, để đem bản thân mình, rèn luyện trở thành một chiến sĩ Leray!

Từng nhóm từng nhóm chiến sĩ được đưa lên chiến trường, mỗi một ngày, trên bảng thông báo điện tử dựng đứng trên các quảng trường, đều công bố chi chít danh sách các chiến sĩ tử trận. Trên màn hình cuộn một cái, một tờ lại một tờ, phảng phất nhưng không bao giờ ngừng nhỉ. Phải biết rằng, mỗi một cái tên trên đó, đều đã từng là một sinh mệnh sống sờ sờ đó a!

Bọn họ cứ như vậy mà đi, lặng yên không tiếng động. Thân nhân của bọn họ trốn ở trong một góc phòng không bóng người mà khóc, mà đau thương, bi thống đến muốn chết. Cái pháo hoả dữ tợn kia, cái ánh sáng sáng lạn kia, cuối cùng thì cũng biến mất trong vũ trụ mênh mang. Chỉ có bọn họ là còn ở lại, lắng đọng thành lịch sử mới của Liên bang Leray.

Jack Hamilton, Phó hạm trưởng chiến hạm Gabrian thuộc hạm đội số 5 Liên Bang, con trưởng của Thống soái Bộ thống soái chiến tranh vệ quốc tối cao, Tổng thống Liên bang Hamilton, ngày 10 tháng 5 năm 2062, tại điểm không gian khiêu dược Newton, tử trận.

Jason Barton, sư đoàn trưởng sư đoàn thiết giáp 26 thuộc đội hàng không lục chiến, con trưởng của phó tham mưu trưởng quân khu Bermuda Liên Bang, trung tướng Barton, ngày 15 tháng 5 năm 2062, tại núi Galand thuộc Trung Đồ tinh, tử trận.

Mark Albers, phó sư trưởng sư đoàn bộ binh cơ giới hoá số 205 thuộc lục quân, con trưởng của phó Bộ trưởng Bộ quốc phòng Liên bang Albers, ngày 15 tháng 5 năm 2062, tại núi Galand thuộc Trung Đồ tinh, tử trận.

Johan Albers, lính đổ bộ đường không (lục cơ hàng không binh?) thuộc phi đội 779, thứ tử của phó bộ trưởng Bộ quốc phòng Liên bang Albers, ngày 14 tháng 5 năm 2062, tại núi Galand thuộc Trung Đồ tinh, tử trận.

Nikita Mikhailovich Safin, trung đội trưởng phi đội số 3 thái không mẫu hạm số hiệu "Độc Lập" cấp Nộ Kình thuộc hạm đội hỗn hợp số 2, vương bài phi công, cháu trai của phó thống soái Bộ thống soái chiến tranh vệ quốc tối cao, thượng tướng Mikhailovich, ngày 17 tháng 4 năm 2062, tại trận chiến ngăn chặn ở không gian Galileo, tử trận.

...

Những cái tên này, là ở trong công tác thống kê bí mật mà thống kê ra. Bởi vì, trên bảng điện tử thông báo danh sách tử trận, cũng không có một giới thiệu đặc biệt nào. Bọn họ cũng chỉ là một cái tên chìm ngập trong từng tờ từng tờ danh sách đang bay qua, không ai biết đến, không ai biết được thân nhân của họ là ai. Mọi người chỉ biết là, thân nhân của bọn họ, đều sẽ nhận được thư thông báo tử trận mà thân nhân của các chiến sĩ tử trận đều nhận được.

Chuyện như vậy, mỗi ngày đều phát sinh, phát sinh tại mỗi một tinh cầu, mỗi một thành thị, mỗi một ngõ ngách, mỗi một gia đình đang khóc rống lên của Liên bang Leray.

Người Leray đã vứt bỏ sự hưởng thụ, vứt bỏ sự xa hoa, bọn họ mang từng điểm vật chất kiếm được đưa vào trong cuộc chiến tranh vệ quốc này. Bọn họ đang tăng ca làm việc, bọn họ đang cắn răng kiên trì, tất cả các nhà máy đều đang sản xuất ra sản phẩm phục vụ cho chiến tranh.

Xưởng tàu vốn chuyên sản xuất ra du thuyền xa hoa thì nay chuyển sang chế tạo chiến hạm, xưởng may vốn chuyên may các loại quần áo hàng hiệu thì nay chuyển sang sản xuất quân phục, xưởng ô tô vốn chuyên chế tạo ra xe phi hành xa hoa thì nay chuyển sang chế tạo xe tải quân dụng, xưởng máy bay vốn chuyên chế tạo ra máy bay chở hành khách thì nay chuyển sang gia công linh kiện cho máy bay chiến đấu.

Toàn dân đều là binh, toàn quốc tổng động viên. Người dân Leray cũng không có bị tai hoạ hù doạ, cũng không tại lửa đạn trước mặt mà lui lại, bọn họ đã bộc phát ra một lực lượng khó có thể tưởng tượng được, trực diện đối mặt với tất cả khó khăn. Sau khi lau nước mắt, bọn họ lại đi làm, lại tăng ca, trải qua một cuộc sống bình thường, tản bộ, nói chuyện phiếm, xem điện ảnh, nói chuyện yêu đương.

Trên đường phố người đến người đi, vội vội vàng vàng, chiến tranh phảng phát cũng không thay đổi được sinh hoạt của bọn họ. Bọn họ cứ sống như thế, bởi vì bọn họ vẫn đang giữ vững một niềm tin, rằng người Leray, tuyệt đối không thể bị chinh phục!

Liên bang Leray có rất nhiều anh hùng, bọn họ ở trên chiến trường lửa đạn bay loạn mà chém giết, bọn họ ở trong vũ trụ mênh mông mà đánh nhau kịch liệt, bọn họ từng nhóm hiện lên, rồi từng nhóm biến mất, sau đó lại hiện lên.

Mà đại biểu của những anh hùng này, chính là chiếc robot [Ma Thú] rách nát kia. Từ ngày kia khi tuyên chiến, chiến [Ma Thú] này đã trở thành biểu tượng của anh hùng, cũng là biểu tượng của mỗi một người chiến sĩ Leray.

Gần nửa năm đã trôi qua, chiến đấu càng ngày càng gian khổ, càng ngày càng kịch liệt. Trên áp phích khắp các đầu đường, cái khuôn mặt mập mạp kia vẫn đang cười ngây ngô, khờ đến khả ái. Mọi người dưới áp phích nói chuyện phiếm, thanh niên dưới áp phích báo danh tòng quân. Chiến áp phích này, đã khắc sâu cùng với cuộc chiến tranh này, trở thành dấu ấn của thời đại này.

Mà ngày hôm nay, người dân Leray lại được nghênh đón một cái kỳ tích.

[Ma Thú] rách nát đã trở về, nhảy vực cũng không làm chết được cái gã mập mạp da thịt núng nính này!

Liên tiếp trên inte của cả xã hội loài người, đoạn phim ngắn dài vài phút chân thực từ chiến trường kia, lại một lần nữa khiến cho cả Leray sôi trào. Mỗi người đều nói về trận chiến đấu này, mọi người hưng phấn cho một cái kỳ của Leray được sinh ra, dường như chiếc [Ma Thú] này là tượng trưng cho số phận của Leray. Hắn không chết được, Leray cũng không sụp đổ được!

Leray tuy rằng bị đế quốc Deseyker phong toả hoàn toàn thông đạo đến Gatralan, mà quân bộ, cũng nhất thời vô pháp trực tiếp bắt liên hệ được với quân đội Gatralan. Thế nhưng, trên thế giới này, dù sao vẫn còn có inte. Tuy rằng cái mạng inte này không có cách nào truyền ra tin tức bí mật quân sự, thế nhưng, muốn biết được tin tức bình thường, thực sự là quá dễ dàng rồi.

"Anh hùng của chúng ta đã trở về!" Tổng thống Liên bang đầu tiên xuất hiện trước mặt công chúng, mấy tháng thời gian này đã làm cho ông ta gầy đi rất nhiều, cũng già đi rất nhiều. Nguyên bản ông ta thoạt nhìn cũng chỉ không quá hơn bốn mươi tuổi, vậy mà hai mai đã xuất hiện một chút hoa râm.

Chuyện này, có nguyên nhân của sự vất vả mất ăn mất ngủ trong thời gian dài, cũng có phần do nhân tố bi thương vì mất đi đứa con yêu.

Mà hôm nay, Tổng thống Hamilton thần thái có vẻ đặc biệt phấn chấn. Liên bang Leray dưới sự lãnh đạo của ông ta đã vượt qua từng cửa ải khó khăn, hai đại đế quốc của Tây Ước vậy mà lại không cách nào đột phá được phòng tuyến của Leray. Sự xuất hiện của mập mạp lúc này, lại càng có ý nghĩa cực kỳ trọng đại.

"Đây là thắng lợi của Liên bang Leray, là thắng lợi của chiến tranh vệ quốc, cũng là thắng lợi của mỗi một người dân Leray. Còn có cái gì so với chuyện một người anh hùng trở về càng làm cho người ta vui vẻ?"

"Có rất nhiều anh hùng đã hi sinh trong chiến tranh, thế nhưng, điều chúng ta muốn nói cho bè lũ xâm lược chính là, anh hùng của chúng ta vẫn còn rất nhiều! Quá khứ, hiện tại, tương lai, người dân Leray, mỗi người đều là như vậy cả!"

"Tự do của Liên bang Leray muôn năm"

Toàn bộ Leray, tại giờ khắc này đã ngưng tụ thành một nắm đấm không thể phá vỡ. Dân tâm, đã được nắm lại chặt chẽ với nhau.

"Đám Deseyker không phải rất lợi hại sao? Hơn một nghìn chiếc robot đời thứ chín vậy mà đánh không xong một chiếc robot đời thứ hai của chúng ta."

"Ha ha, cái gì mà cường quốc quân sự lâu đời chứ, Leray của chúng ta chém nó!"

"Giỏi thì đến đây! Vì mập mạp!"

"Hô! Vì mập mạp!"

"Chờ mong hắn mang đến càng nhiều kỳ tích!"

"Chiến!"

************************************************** ****

Tại vùng ngoại ô phía tây thủ đô Heidfeld của cộng hoà Phỉ Dương, đang đứng sừng sững một toà thành hai lớp thông minh (*) cỡ trung với tổng diện tích kiến trúc hơn 600 vạn km2. Toà thành này thoạt nhìn bên ngoài thì cùng với một toà thành bình thường cũng không có sự chênh lệch quá lớn, thế nhưng chỉ có thực sự hiểu rõ được giá trị của toà thành hai lớp này mà nói, thành Vinh Diệu (Glory), chính là toà thành hai lớp kiên cố nhất trên thế giới.

(*智能城中城 = trí năng thành trung thành = thành trong thành thông minh, không hiểu rõ cụm từ "thành trong thành" lắm, chắc là đề cập đến loại thành có 2 lớp tường thành trong ngoài, phòng thủ chắc, thời cổ của TQ hay Châu Âu đều có, dịch tạm -nd)

Thành Vinh Diệu là một thể kiến trúc hình tròn, chóp vút lên trời mây, có một đỉnh vòm hình bán cầu cực lớn làm toàn bộ thành lâu giống như một viên đạn được đặt đứng trên mặt đất. So với loại thành hai lớp thông thường, ngoại hình như vậy cũng không nổi bật, có rất nhiều toà thành hai lớp so với nó đẹp hơn, cũng hiện đại hơn. Thế nhưng, nếu có người biết được phí tổn xây dựng của toà thành này mà nói, nhất định sẽ sợ đến líu cả lưỡi.

Giá tiền dùng để kiến tạo thành Vinh Diệu, có thể dùng để kiến tạo ra 21 toà thành hai lớp với kích thước đồng dạng! Sử dụng một số lượng lớn hợp kim siêu cường độ kết hợp với vật liệu xây dựng kiểu mới được kết tinh từ thành quả khoa học kỹ thuật mới nhất, thiết kế cấu trúc nội bộ phức tạp mà kiên cố, hơn nữa được trang bị vòng bảo hộ năng lượng siêu cấp, máy chủ trung tâm mạnh mẽ nhất, hệ thống điện tử tiên tiến nhất, cũng với đỉnh vòm có thể mở ra và là chỗ trú quân cho ba đại đội phi hành và một căn cứ thử nghiệm tên lửa, giá trị của toà lâu đài có thể nghĩ đến.

Toà thành như vậy, tự nhiên không phải một gã phú hào có thể tự mình sở hữu. Trên thực tế, chỉ cần nhìn toàn bộ bản đồ vùng ngoại ô phía tây của Heidfeld là có thể rõ ràng, vị trí toà thành này, chính là thuộc quân đội. Phú hào nào mà lại có thể đặt được một sư đoàn thiết giáp ở xung quanh nhà mình? Cũng có thể đem chu vi mười km xung quanh trở thành vùng phi quân sự và vùng cấm bay? Thêm cả máy bay chiến đấu và robot đời thứ 10 mới nghiên cứu chế tạo ra tuần tra suốt ngày đêm?

Trên thực tế, thành Vinh Diệu chính là địa điểm đặt quân bộ của nước cộng hoà Phỉ Dương. Nhân viên công tác tại nơi đây, ngay cả người quét dọn vệ sinh cũng là chiến sĩ đội bảo vệ được trải qua xét duyệt nghiêm khắc của Phỉ Dương. Công tác ở đây, bản thân chính là một sự vinh quang! Mà ở trung tâm toà lâu đài, có một tầng lầu, là nơi mà rất nhiều sĩ quan công tác trong toà thành hai lớp này cả đời cũng không được đi đến.

Tại tầng trệt ngay sát tầng thủ vệ sâm nghiêm, trong một gian phòng làm việc không hề hấp dẫn tầm mắt, một vị lão nhân tướng mạo hoà ái đang ngồi trên xe đẩy, nhíu nhíu con mắt nghe báo cáo của một vị thiếu tướng.

Trong căn phòng vắng lặng, chỉ có thanh âm trầm ổn mà cẩn thận của vị thiếu tướng: "Quân viễn chinh đông nam của chúng ta và nước cộng hoà Ryan đã đến được tinh hệ công cộng ngoại vi của nước cộng hoà Keneville, nhận được thỉnh cầu của tổng thống nước cộng hoà Keneville, tiến đến chiếm giữ tinh hệ Blue Baltic Sea."

"Ừm." Lão nhân gật đầu, hỏi: "Hiện tại, chiến cuộc giữa Liên bang Leray và Deseyker có biến hoá gì không?"

"Không có!" Vị thiếu tướng cung kính đáp: "Đế quốc Deseyker từ 24 tiếng hồ trước đã tiếp tục phát động công kích vào thông đạo không gian khiêu dược từ tình hệ Galileo qua Newton. Sau mười mấy giờ đồng hồ dưới sự vây khốn của bốn hạm đội hỗn hợp Liên bang Leray, hai hạm đội hỗn hợp Deseyker tổn thất đã vượt quá một phần ba số chiến hạm, vì hạm đội số 3 nắm phát động đột kích nắm giữ thời gian không tốt nên bị hạm đội địa phương Newton của Leray cuốn lấy, không cách nào đổ bộ được. Vì vậy, toàn bộ đã lui lại về tinh hệ Galileo.

Hắn nhìn qua một chút tập tài liệu trên tay, nói tiếp: "Căn cứ vào phán đoán của bộ tác chiến, đế quốc Deseyker trong vòng 48 tiếng đồng hồ, vô lực tổ chức công kích lần thứ hai..."

"48 tiếng đồng hồ." Lão nhân lẩm bẩm tự nhủ , nhẹ nhàng phất tay nói: "Vậy là đủ rồi. Hiện tại có sự kiềm chế của Pudituoke và Tartanya đối với Deseyker, bọn chúng cũng không thể xuất ra được nhiều binh lực. Sau khi bộ đội của chúng ta đến, đối với Đông Nam chính là một cái chống đỡ. Với vũ lực yếu kém của liên minh bốn quốc gia thì ta cũng không ôm qua lớn hi vọng. Chỉ cần cộng hoà Keneville mạnh nhất trong đó có thể cung cấp căn cứ tiến tới, hạm đội tiến nhập được vào Small Pyreness, thì cái bàn cờ của Tây Ước này, tất nhiên không thể dễ dàng mà kết thúc được!"

Con mắt lão nhân trong lúc nói chuyện đã mở ra, tinh quang từ hai tròng mắt bắn ra bốn phía, so với thanh niên lại càng trong suốt và càng lợi hại hơn, cùng với giọng khàn khàn bình thường của lão nhân tuyệt nhiên bất đồng: "Mệnh lệnh cho trung tướng Fischella, chấp hành theo kế hoạch, quân tiên phong phải trong vòng 48 tiếng đồng hồ, chiếm được điểm khiêu dược Small Pyreness."

"Rõ!"

"Mục tiêu của chúng ta là đế quốc Deseyker, bất quá nếu là ở Gatralan, dù sao cũng không tránh được cùng bọn họ giao tiếp. Liên hệ liên bang Leray một chút đi, nhìn xem đám chính khách giảo hoạt kia hiện tại cùng hợp tác với một cỗ thế lực của Gatralan."

"Nguyên soái, chúng ta vừa nhận được tin tức, Liên bang Leray còn có một chi bộ đội hoạt động tại Mosky, chỉ huy đội ngũ này là vị thiếu tướng Điền Hành Kiện kia. Có lẽ chúng ta có thể liên hệ với bọn họ một chút."

"À? Là cái vị anh hùng mà Leray gióng trông khua chiêng tuyên truyền kia hả? Hắn vẫn còn chưa chết sao?"

"Thưa, vẫn chưa."

"Vậy thì được rồi, giúp đỡ hắn đi, đối với Leray cũng là một sự cổ vũ. Sau khi tìm được, cho hắn cùng bộ đội của hắn thêm vào liên quân đi."

"Rõ, thưa nguyên soái Hastings."

************************************************** *******

Mập mạp chăm chú nhìn vào bàn tay của mình, cảm thấy phi thường hoang mang. Tốc độ tay không đột phá thì sẽ không đột phá, khi mà đột phá rồi thì thế nào mà lại không thể ngừng được?

Bàn tay của hắn nhẹ nhàng vung vẩy trên bàn phím ảo của khoang lái, số liệu máy tính lại một lần nữa ngừng lại tại con số 3600.

Mỗi giây 36 nhịp, dường như mỗi một ngày đều vẫn còn gia tăng.

"Ông mày..." Da thịt trên khuôn mặt mập mạp giật giật từng cơn: "Tiếp qua vài ngày, chẳng phải thích đùa giỡn với ai thì con mẹ nó đùa giỡn sao?"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại