Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên
Chương 93
Chị hôn em một cái em sẽ nói cho chị.
.
Chị em họ Thời đã về, Hứa Nghị Thụ tắm xong cũng muốn đi ngủ sớm.
Hứa Nghị Thụ lau mái tóc thưa thớt trên đầu, hỏi Hứa Ấu Diên: "Sao con vẫn chưa đi ngủ? Không phải con nói sẽ không thức đêm muốn ngủ sớm dậy sớm à?"
Hứa Ấu Diên trải thảm yoga, làm động tác gập bụng thứ ba, sau đó lại đến bài "leo núi" rất nhanh, mồ hôi nhễ nhại, coi như đã giảm bớt một phần cảm giác tội lỗi trong lòng, nói với Hứa Nghị Thụ:
"Bố ngủ trước đi, con tập thể dục xong đi tắm rồi ngủ sau."
"Ồ." Hứa Nghị Thụ vẫn đang ở bên kia mò mẫm, một lúc lâu cũng chưa về đến phòng, Hứa Ấu Diên lại tập một bài gập bụng ngược, hỏi bố:
"Bố sao thế, có phải muốn nói gì với con không, bố muốn nói thì cứ nói đi ạ."
Hứa Nghị Thụ cười khà khà: "Không hổ là con gái của bố, thần giao cách cảm."
Hứa Ấu Diên ngồi dậy cầm khăn mặt lau mồ hôi, nhướn mày với Hứa Nghị Thụ, tỏ ý bố mau nói.
"Thật ra con cũng đã lớn thế này, có một số việc bố không muốn nói nhiều..." Được rồi, mở màn bằng câu "bố không muốn nói nhiều", tiếp theo chính là sẽ nói nhiều.
Nhưng hôm nay tâm trạng của Hứa Ấu Diên cực kì tốt, không sốt ruột với Lão Hứa, mặc dù đã đoán được bố sẽ nói gì, để thay đổi tính thiếu kiên nhẫn những ngày qua, cũng sắp sang năm mới, bố muốn lải nhải thì để bố lải nhải, Hứa Ấu Diên vẫn còn muốn tập mấy động tác đốt mỡ, vừa tập vừa nghe cho xong.
"Bố biết con vẫn luôn cảm thấy bố rất dài dòng, nói đi nói lại với con, thật ra lúc này bố thật sự không muốn nhắc đến." Hứa Nghị Thụ giơ một ngón tay nói, "Bố chỉ nói vài lời, thật sự chỉ vài lời."
Hứa Ấu Diên căn bản không quan tâm bố rốt cuộc sẽ nói vài lời hay nhiều lời, thế nào cũng như nhau, "Bố đã nói rồi, con còn có thể ngăn bố sao? Nếu con ngăn được thì đã ngăn từ lâu rồi."
"Con bé này, từ nhỏ cái miệng đã không tha cho ai, giống hệt mẹ con. Trên đời này có mấy ai chịu được tính xấu này của con?" Hứa Nghị Thụ nói, "Bố thấy Tiểu Thời Duyệt rất hợp tính với con đấy."
"Tính con sao có thể xấu như vậy? Chẳng qua chỉ là miệng không tha cho ai thôi mà?" Hứa Ấu Diên lại chuyển sang bài tập squat.
Hứa Nghị Thụ ngồi xuống sô pha nói: "Bố nói thật đấy Ấu Diên. thật sự nên coi trọng duyên phận giữa người với người. Có những người sinh ra đã không hợp tính nhau, dùng nhiệt tình ngút trời cố gắng cả đời cũng không thể nào chung sống hòa hợp. Có những người mới đầu dường như rất hợp, có lẽ tình yêu đã thu hút họ đến với nhau, nhưng ở bên nhau càng lâu, cuối cùng mới nhận ra điều cần so sánh không phải là yêu bao nhiêu, mà là có thể mài giũa đến mức vừa vặn hay không, có thể chịu đựng những thiếu sót của đối phương hay không, có thể hướng về mục tiêu chung hay không. Bố vẫn chưa bao giờ hỏi về chuyện của con và Tiểu An, không cần nói nhiều, nhưng bố có thể nhìn ra, Tiểu Thời Duyệt phù hợp với con hơn."
"Sao bố có thể nhận ra?"
"Người khác không chú ý đến những chi tiết nhỏ nhưng bố thì có. Con gái, ngoại trừ bố mẹ, con rất ít để lộ tính xấu trước mặt người ngoài, nhưng ở trước mặt Tiểu Thời Duyệt, con hoàn toàn là bản thân con chân thật nhất, không hề che giấu bất cứ điều gì. Mà Tiểu Thời Duyệt, ngay từ khi mới quen biết đã bao dung con vô cùng, khó ai có được sự ăn ý này. Con có phát hiện ra, trước mặt con bé, con chính là một đứa trẻ không? Không phải nhà sản xuất nổi tiếng, chỉ là một đứa trẻ muốn sao làm vậy, vì con biết, dù con làm gì, người kia đều sẽ chấp nhận. Con có cảm nhận được không? Con rất ỷ lại vào Tiểu Thời Duyệt."
Hứa Ấu Diên im lặng, không trả lời bố.
"Phải thật quý trọng Tiểu Thời Duyệt, bố cảm thấy Tiểu Thời Duyệt là một đứa trẻ ngoan và đáng tin cậy. Chưa kể, phẩm chất 'thâm tình một đời' kia, từ thời bố còn trẻ đã bắt đầu không được thấy nhiều rồi."
Đêm nay Lão Hứa hẹn trước chỉ nói vài lời, đúng là chỉ nói vài lời.
Nói xong, Lão Hứa đi ngủ.
Nhưng Hứa Ấu Diên không ngủ được.
Nửa đêm yên tĩnh không tiếng người, càng khiến cô cảm nhận được, năm tháng rõ ràng đang trôi qua.
Bước sang năm mới, cô cũng sẽ bước sang tuổi 35.
5, là một ranh giới, bốn xuống năm lên, tất cả đều bắt đầu từ 5.
34 vẫn dựa vào mốc 30, mà khoảng cách giữa 36 và 40 càng gần hơn.
Bước sang ngưỡng 40, nếu vẫn ở tình trạng như năm nay, vẫn sống trong căn hộ thuê ở ngoại ô phía Tây, theo dự án không nắm chắc thành công thậm chí có khả năng lỗ vốn, Tết về nhà thậm chí không thể tặng bố một bao lì xì, cô không biết liệu mình còn có thể giữ tâm thái bình thản như năm nay.
Thật ra cô cũng muốn ngủ sớm dậy sớm, nhưng nghĩ đến những chuyện này, cô không thể ngủ yên.
Tập thể dục, đi tắm, cảm giác tội lỗi khi ăn hết một đĩa pancake được đè xuống phần nào. Hứa Ấu Diên trở lại trước máy tính một lần nữa, tiếp tục công việc còn dang dở.
Cô cần duy trì trạng thái làm việc, đến khi kỳ nghỉ kết thúc sẽ có thể trở lại công việc một cách suôn sẻ.
Năm nay là là bước ngoặt trong vận mệnh của cô, mà năm tới sẽ nghênh đón quyết định thành bại.
May mắn thay, cô gặp được Thời Duyệt, may mắn thay, cô gặp được Thời Duyệt ưu tú như vậy, để bản thân vẫn luôn chìm trong khoảng cách tuổi tác và sự chênh lệch thành tích có được cảm giác thôi thúc.
Ăn một miếng mật đường, có thể tiếp tục lao đi một nghìn mét.
Thật ra, dù ở độ tuổi nào, chỉ cần dốc sức, ai cũng có thể tiến lên.
Gần ba giờ đêm mới ngủ, sáng hôm sau đúng bảy giờ đã rời giường, định xuống nhà chạy bộ sáng sớm.
Uống một cốc nước ấm, kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, dưới nhà, quản lý khu chung cư đang dọn tuyết, chỉ dọn thành đường đủ để một người đi, xem ra không chạy được. Trong nhà không có dụng cụ tập, Hứa Ấu Diên quyết định trải thảm yoga, thư giãn duỗi người tại chỗ cũng tốt.
Thảm yoga vừa được trải ra, Lão Hứa cũng lắc lư ra ngoài, hỏi Hứa Ấu Diên muốn ăn gì.
"Con ăn trứng và sữa thêm ít ngũ cốc." Hứa Ấu Diên nói, "Bố thì sao ạ?"
"Bên cạnh chung cư có hàng vịt quay không tệ..."
"Vịt quay? Sáng ra bố đã có khẩu vị nặng như vậy, muốn ăn vịt quay?"
"Bố về hưu rồi, tuổi này là lúc để hưởng thụ cuộc sống, bố còn sống được thêm bao lâu, biết lúc nào sẽ đi, muốn ăn gì cũng không cần ngại." Hứa Nghị Thụ nói rồi lấy áo áo bông, chuẩn bị ra ngoài mua vịt quay.
"Được rồi, bố nghỉ ngơi đi, con đi mua cho bố." Hứa Ấu Diên ngăn bố lại, "Bố không thấy ngoài trời tuyết dày như vậy sao, đường trơn trượt, bố ra ngoài nhỡ bị ngã thì phải làm sao bây giờ. Vịt quay ở Kinh Vận phường đúng không ạ?"
"Đúng đúng đúng."
"Nửa con hay một con ạ?"
"Một con!"
"Bố ăn được hết không đấy."
"Ăn không hết buổi tối mang ra nhắm rượu."
"Vâng, con đi đây."
Cuộc sống hưu trí thật thoải mái, không cần đi làm, muốn ăn gì liền ăn cái đấy, muốn dậy giờ nào liền dậy giờ đấy.
Hứa Ấu Diên cũng muốn kiếm nhiều tiền hơn, có thể về hưu mà không lo cơm áo gạo tiền.
Mặc áo phao dày đi ra ngoài, vừa xuống dưới nhà đã bị cơn buốt giá làm lạnh đến thấu xương.
Vì nơi đây không thường xuyên có tuyết, nên quản lý khu chung cư dọn tuyết có vẻ khá vụng về, dọn rất lâu nhưng trên mặt đất vẫn còn một lớp băng vụn, bị người đi đường giẫm lên, trơn trượt.
Hứa Ấu Diên đi cẩn thận từng li từng tí, hết sức chăm chú nhìn bước chân, sợ bị trượt, không chú ý đến phía trước, bất ngờ đụng phải một người.
"Xin lỗi." Hứa Ấu Diên lập tức xin lỗi.
"Sáng sớm đã ôm ấp yêu thương, ừm, đúng là bạn gái đáng yêu của em rồi."
Hứa Ấu Diên không cần ngẩng lên cũng biết là ai.
"Sao trùng hợp vậy, vừa xuống nhà đã gặp em."
"Em cũng đang nghĩ sao lại trùng hợp vậy, ra ngoài cùng một lúc. Chị đi đâu ấy?"
"Chị đi mua vịt quay cho bố, Kinh Vận phường bên cạnh."
"Vịt quay? Chưa đến bảy rưỡi đã ăn vịt quay? Bác muốn ăn cũng phải xem người ta đã bán chưa chứ."
"Không phải Kinh Vận phường có bán đồ ăn sáng à."
"Đó là bán quẩy nóng sữa đậu nành các thứ, đồ mặn như vịt quay phải đến trưa mới có."
"Vậy à, vậy chị về ăn ít cháo cùng bố."
Hứa Ấu Diên nói rồi liền quay đầu muốn đi.
"Quay lại." Thời Duyệt vươn tay tóm mũ của chị kéo về, "Bác hiếm khi nhờ chị đi mua đồ, chị cứ thế mang tay không về sao? Đi, em dẫn chị đến nơi này, mở cửa hai tư giờ, lúc nào cũng có vịt quay, mùi vị còn rất chuẩn."
"Bây giờ? Xa không?"
"Hơn bốn cây số, đi xe đến rồi về mất nửa tiếng."
"Được, gọi xe đi, em dẫn đường."
Hai người nhanh chóng đến một trung tâm thương mại siêu nổi tiếng mới mở, nơi này từ tầng hầm thứ hai cho đến tầng mười hai, quanh năm đều không đóng cửa.
Hai tầng hầm là khu ẩm thực, phía trên là các cửa hàng sản phẩm điện tử, thương hiệu thời trang, trải nghiệm giải trí, tầng mười hai là thủy cung, nơi có rái cá biển biết tương tác thân mật với khách.
Chuỗi trung tâm thương mại này đã phủ rộng các thành phố trọng điểm cấp một cấp hai, năm nay mới khai trương ở quê nhà Hứa Ấu Diên, từ lúc khai trương chưa có một ngày nào hết đông đúc. Gần cuối năm, chưa đến tám giờ sáng, trung tâm thương mại đã đón rất nhiều khách đến.
Bước vào trong, hai cô đi ngang qua mấy người trẻ tuổi vừa đi lên từ phòng chơi game dưới tầng hầm thứ nhất, các thiếu niên đang nhiệt tình bàn tán về chủ đề không thể quen thuộc hơn.
"Mẹ nó ông đây phải lên cho Phòng Bí Mật đánh giá kém ngay bây giờ! Thứ gì không biết! Mất sáu mươi tiếng cũng không qua nổi ải chủ đề tình yêu, hơn nữa tao còn chia tay với bạn gái rồi! Chia tay vì chơi cái trò rẻ rách này! Không phải thần khí hẹn hò à! Con bà nó! Là trò chơi chia tay chứ cái quái gì!"
"Sao phải tức? Chia tay rồi vẫn tìm được người khác mà."
"Chúng mày chưa nghe nói à? Chia tay trong khi chơi Phòng Bí Mật thì không phải là tình yêu đích thực. Tình yêu đích thực thì càng chơi tình cảm càng lên. Dì và chú tao vốn muốn li hôn, vào Phòng Bí Mật chơi một ván, khà, lại tốt rồi."
"Vớ vẩn! Đừng lôi mấy người già nhảy disco nhà mày so sánh với tao được không? Tao muốn tiến đến vòng chung kết đạt chức vô địch! Chủ đề kinh dị đã qua, chỉ còn chủ đề mạo hiểm và chủ đề tình yêu! Tìm người khác lại phải vượt tất cả các ải từ đầu, không biết có kịp đến giai đoạn thi đấu không...hừ, tao không tiếc gái, tao tiếc tiền tao đã tiêu vào game! Để mở được thùng giao hàng, tao đã sắp tiêu hết mười nghìn tệ rồi..."
"Mười nghìn tệ? Nhân dân tệ?"
Thời Duyệt đang đi về phía thang máy, nhìn lại, Hứa Ấu Diên đâu? Vậy mà chị lại đang theo sau nhóm người chơi Phòng Bí Mật kia, đi thang cuốn lên tầng trên.
Thời Duyệt nhanh chóng đi theo giữ chặt tay chị: "Chị có cần đến mức đấy không?"
Hứa Ấu Diên giơ tay suỵt với cô, tiếp tục nghe lén như kẻ trộm.
"'Đúng vậy, nhân dân tệ, không thì là gì, tiền âm phủ chắc?"
"Làm gì mà nóng tính thế? Bảo sao mặt mày đen sì thế này, hóa ra là không mở được. Cơ mà món đồ kia cũng khó mở. Tao nghe nói xác suất thùng giao hàng xuất hiện ở cửa hàng là một trên mười nghìn, nếu mày là đại gia kiên quyết mở cho bằng được, phải tiêu sơ sơ năm mươi nghìn tệ mới có khả năng mở trúng."
"Năm mươi nghìn..."
"Đúng vậy, có thể mở được trong năm mươi nghìn tệ là cực kì may mắn rồi. Có cao thủ đã thống kê phải mất trung bình bảy mươi nghìn mới có thể mở được một thùng giao hàng."
"Trò chơi mất dạy, đi, chúng ta lập team đánh giá!"
Mấy người trẻ tuổi thở phì phò rời đi, để lại Hứa Ấu Diên với vẻ mặt kinh ngạc.
"Họ nói thật sao?" Hứa Ấu Diên hỏi Thời Duyệt, "Một trên mười nghìn? Chính là thùng giao hàng chúng ta thường dùng kia sao?"
Xưa nay Hứa Ấu Diên đều không thích xem chiến thuật chơi game của người khác, chỉ thích tự viết của mình, sợ sau khi đọc quan điểm của người khác sẽ đi lệch hướng trong vô thức, cũng mất đi cảm giác thú vị khi chơi những trò chơi mình chưa biết.
Hiện giờ chơi Phòng Bí Mật, cô không đọc chiến thuật của người khác, cũng không có thời gian viết chiến thuật của mình, bỗng dưng nghe được người khác bàn tán về Phòng Bí Mật, cảm giác vẫn khá mới mẻ.
"Ừ, đúng." Xác nhận của Thời Duyệt cũng là xác nhận chính thức.
"Trung bình phải tiêu bảy mươi nghìn nhân dân tệ mới có thể mở được một cái? Chị nhớ thùng giao hàng kia chỉ là chị tiện tay mở cửa hàng thấy được, lúc đó còn cảm thấy tốn tám triệu đồng tiền vàng để mua làm tim rỉ máu, cuối cùng vẫn là em kiên quyết mua cho...trời ạ, vận may có một không hai như vậy mà chị đã suýt bỏ lỡ!"
"Khoe đi, khoe hết mình đi. Hôm nay em phải xem bạn gái đáng yêu của em nhiệt tình khoe khoang ra sao."
Hứa Ấu Diên vẫn đang chìm đắm trong giá trị của đạo cụ game, căn bản không so đo với Thời Duyệt vừa mở miệng đã gọi "bạn gái".
"Vậy không phải em bí mật làm gì đấy chứ?"
Thời Duyệt kêu oan: "Ngay cả việc này cũng nghi ngờ em?"
"Chị nghi ngờ em không hợp lý sao?"
"Em thề, chuyện này thật sự không liên quan gì đến em, là chị tự hack thành công."
"Xác suất thấp như vậy cũng xảy ra với chị, vậy thời của chị sắp đến rồi. Hơn nữa Phòng Bí Mật đúng là rất nổi tiếng, ngay cả về quê nhà đi ngoài đường cũng nghe thấy có người đang bàn tán." Hứa Ấu Diên đang nói, bỗng tiếng nhạc quen thuộc vang lên, đây không phải nhạc nền mở đầu của Phòng Bí Mật sao?
Chính giữa trung tâm thương mại hình khuyên được để trống cho đến tầng cao nhất, màn hình 4D hình trụ cực lớn xuyên suốt toàn bộ mười bốn tầng, đang tải bối cảnh của trò chơi.
Qua hiệu ứng 4D đặc biệt, vô số mảnh vỡ tạo thành cảnh tượng cả trung tâm thương mại bị hút vào trong màn hình từ mọi phía, Bạch Xà cùng Thanh Xà bay lên cao, đầu người thân rắn lượn quanh, khiến mấy bạn nhỏ hét lên, ngay cả những người lớn đã sớm không còn xa lạ gì với hiệu ứng 4D đặc biệt cũng không khỏi nhìn kỹ hơn.
Thanh Xà Bạch Xà vung tay áo, nước ngập trung tâm thương mại.
Ma nữ Tiểu Tú với gương mặt trang điểm của người chết bay xuống từ trên cao, trong tiếng cười nham hiểm, đủ loại vẻ ngoài lộng lẫy được đưa trở lại trong màn hình, vô số tia nước bắn ra rào rào.
Logo cực lớn của Phòng Bí Mật bay lên từ vực sâu, hiệu ứng rất tuyệt vời.
Sau đó là màn giới thiệu, cách thức tham dự cũng như các phần thưởng hấp dẫn của mùa giải Phòng Bí Mật năm nay.
Rất nhiều người trong trung tâm thương mại đều dừng bước thưởng thức thước phim 4D bom tấn của Phòng Bí Mật, xuýt xoa muốn tham gia.
"Nghe nói vẻ ngoài hiếm mở được trong Phòng Bí Mật hiện giờ có giá lên đến hàng chục nghìn, nếu như giành được chức vô địch, còn có thể nhận được vẻ ngoài đôi cao cấp được làm theo yêu cầu, với xu hướng giá cả trên Caps hiện giờ, vẻ ngoài cao cấp làm theo yêu cầu không chừng còn có thể đáng giá bằng một căn hộ."
Có người trong đám đông nhiệt tình phổ cập kiến thức.
"Cái gì, một căn hộ? Chơi game còn có thể kiếm được một căn hộ?"
"Anh trai, bây giờ tuyển thủ e-sports đều có giá trị con người hơn trăm triệu rồi, một căn hộ có là gì. Nếu có couple tôi nhất định cũng đăng ký!"
Hứa Ấu Diên biết Phòng Bí Mật gây sốt, không nghĩ là gây sốt đến thế này, một quảng cáo trong trung tâm thương mại cũng có thể khơi dậy sự thảo luận rộng rãi giữa mọi người.
"Em nói thầm với chị." Hứa Ấu Diên ngoắc ngoắc ngón tay gọi Thời Duyệt lại gần, "Bên các em thật sự không lăng xê giá thị trường, không cố ý dẫn dắt người ta?"
Hứa Ấu Diên hỏi xong, rất lâu sau Thời Duyệt cũng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Ấu Diên và cười, như thể hoàn toàn không nghe thấy chị vừa nói gì.
Hứa Ấu Diên: "?"
Thời Duyệt: "Chị hôn em một cái em sẽ nói cho chị."
Nụ hôn ngày hôm qua vẫn để lại hơi ấm đến hôm nay, đêm qua Thời Duyệt về nhà lăn qua lăn lại không ngủ, muốn gửi Wechat cho Hứa Ấu Diên, lại sợ đánh thức chị, đành chạy đến nhóm Wechat với các bạn kể lể.
"Chúc mừng chúc mừng, 2036 khởi đầu tốt đẹp!" A Thấu gửi mấy emoji đáng yêu tới, còn Alpha từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.
"Cậu có về nhà không?" Thời Duyệt hỏi A Thấu, A Thấu là bạn cấp ba của cô, Tết mọi năm vẫn luôn về, hai người thường đi chơi cùng nhau.
"Ừm ừm, về...hả?"
"Cậu hỏi ai đấy?" Thời Duyệt khó hiểu, "Dạo này có chuyện gì vậy? Lúc nào cũng mất tập trung, cậu và Alpha làm sao thế?"
"Tôi và cậu ta thì có thể làm sao? Không sao cả, chỉ là năm nay kiếm được không tốt lắm, hơi nản. Tôi vẫn đang do dự không biết có nên về không đây, khi nào quyết định sẽ nói cho cậu sau."
"Đã hai mươi tám rồi vẫn chưa quyết định? Được rồi, có việc cậu cứ nói."
"Được! Yêu anh Duyệt, moa moa moa."
Hai người bạn thân nhất đều bất thường, Thời Duyệt tự mình nhấm nháp vị ngọt vô hạn của tình yêu, có chút tiếc nuối, vì sao lúc ở phòng vệ sinh nhà họ Hứa đầu óc lại chậm nửa nhịp, không trực tiếp ôm Hứa Ấu Diên lấy một nụ hôn dài ướŧ áŧ, lại để chị chạy mất.
Thời Duyệt tự đặt một mục tiêu nhỏ cho mình, trong hai ngày cuối cùng trước khi bước sang Tết âm năm 2036 phải hôn được Hứa Ấu Diên một lần nữa, kết thúc mùa thu hoạch năm nay bằng trạng thái hoàn hảo nhất.
"Hôn em một cái em sẽ nói cho chị." Thời Duyệt không bỏ lỡ bất kì một cơ hội nào để có thể hôn Hứa Ấu Diên, dù không có cơ hội cũng phải tạo ra cơ hội.
Hứa Ấu Diên nhìn Thời Duyệt bằng ánh mắt nhìn người điên, chép miệng, đi mất.
"Sắp sang năm mới rồi, đừng nghiêm túc như vậy nha, coi như là quà năm mới tặng em đi." Thời Duyệt chân dài đi hai bước theo tới, chắp hai tay sau lưng sánh bước cùng Hứa Ấu Diên, trong trung tâm thương mại sầm uất, hai người giống như một cặp đôi thật sự.
"Chị tặng quà năm mới rồi."
"Tết dương tặng rồi, vẫn còn Tết âm."
"Sao không đợi đến thanh minh cũng bắt chị tặng quà luôn đi?"
"Được đấy, một năm 365 ngày, chỉ cần chị dám tặng, em liền dám nhận."
Hai người đọ miệng không thôi, nói lâu đến nỗi Thời Duyệt khát khô cổ, Hứa Ấu Diên muốn xuống tầng dưới mua vịt quay, Thời Duyệt giữ chị lại nói:
"Chị biết tầng năm có một hàng trà sữa rất nổi không? Ngon cực."
"Là cửa hàng rất nổi tiếng trên mạng đúng không? Em muốn uống bây giờ?"
"Không thì...lẽ nào sang năm uống?"
"Mạch não của em còn có thể kỳ cục hơn được không? Muốn uống trà sữa thì cứ nói thẳng, chúng ta đi."
"Lúc đầu em có nói là muốn đi uống đâu. Chính chị tự hỏi thêm, còn bảo em kỳ cục."
"Đừng nói nữa được không, không khát nước à?"
Lên tầng năm, có lẽ hai cô vẫn đến khá sớm, ngoài cửa hàng trà sữa chỉ có hơn mười người đang xếp hàng, hơn nữa nhân viên làm với tốc độ rất nhanh, mỗi đơn chậm nhất hai phút liền xong, vì thế tốc độ tiến lên của hàng người cũng không quá chậm.
"Sáng sớm chưa đến tám giờ đã đông người xếp hàng thế này?" Đối với Hứa Ấu Diên ăn mặc đều dựa vào giao hàng, cảnh tượng này vẫn khá bất ngờ.
"Thế này mà đông? Tương đương với không có ai rồi."
"Người trẻ các em đều thích mấy thứ trào lưu này, phải ngon đến mức nào."
Thời Duyệt đang muốn phản bác lại nghe chị nói tiếp: "Dù ngon cũng chắc chắn không ngon bằng em làm."
"Ngoài lạnh trong nóng, em chỉ phục Hứa Ấu Diên."
Hai người đối đáp câu được câu không, chờ đợi hàng người từ từ dịch chuyển về phía trước. Khi có thể nhìn thấy thực đơn, Thời Duyệt hỏi Hứa Ấu Diên muốn uống gì, Hứa Ấu Diên nói mình uống gì cũng được, Thời Duyệt gọi gì cho cô cô liền uống món đấy.
"Vậy chúng ta mua hai cốc khác nhau, lát nữa đổi cho nhau uống, có thể uống được hai vị."
"Tổng giám đốc Thời lại có thể tiết kiệm thế này."
"Ừa, lúc phải tiết kiệm thì tuyệt đối không thể hoang phí."
Mua nhà liền mua ba tầng, uống cốc trà sữa sao phải tiết kiệm, chẳng qua chỉ mượn trà sữa để hôn gián tiếp Hứa Ấu Diên mà thôi.
Mấy thứ không đứng đắn trong não của Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên đã có thể quy nạp tổng hợp phân loại rồi.
Khi hàng người dịch chuyển được một nửa, một người phụ nữ cao gầy phía trước nghiêng mặt qua khi nghe thấy tiếng của Hứa Ấu Diên.
Người phụ nữ này đội mũ lưỡi trai đeo kính râm và khẩu trang, võ trang đầy đủ.
Hứa Ấu Diên nhìn qua cô ấy, "hả?" rồi "Chị Lộc?"
Thương Lộc đẩy kính râm xuống, để lộ đôi mắt, kinh ngạc hỏi: "Chị bọc thành thế này cô vẫn có thể nhận ra?'
"Nhìn hai nốt ruồi lệ dưới mắt chị là biết rồi." Hứa Ấu Diên vẫn cảm thấy lạ, "Sao chị lại bọc thành thế này? Cứ như đi chơi cùng người nổi tiếng."
Thương Lộc liếc nhìn Thời Duyệt bên cạnh Hứa Ấu Diên, nhỏ giọng nói: "Nói cho cô sau, nhắn Wechat."
"Vâng..."
Thương Lộc cầm cốc trà sữa vội vàng rời khỏi, Hứa Ấu Diên phát hiện bên cạnh chị có một người phụ nữ cao tương đương chị.
"Không hổ là đàn chị trăm người đổ." Hứa Ấu Diên nói, "Lại bắt đầu hẹn hò rồi."
Thời Duyệt cũng đã lấy được trà sữa, đưa cho Hứa Ấu Diên một cốc: "Cô gái đi cùng Thương Lộc quen quen."
"Cũng là người quen của em?"
"Không phải." Thời Duyệt nói, "Nhưng có thể là người quen của tất cả mọi người."
Hứa Ấu Diên: "?"
Nhận được trà sữa, Hứa Ấu Diên nhớ đến vịt quay, Thời Duyệt nói em về nhà ăn Tết chỉ mang theo một cái áo khoác, cảm thấy ở nhà vẫn ấm, không ngờ sau khi về trời lại đổ tuyết lớn, quần áo không chịu được gió, muốn đi mua một chiếc áo khoác dày.
"Nhanh thôi, lên tầng trên cùng lấy một chiếc rồi đi."
Hứa Ấu Diên gọi điện cho bố, giải thích tình hình, nói còn quá sớm nên Kinh Vận phường vẫn chưa có vịt quay, cô đang đi cùng Thời Duyệt đến trung tâm thương mại Hữu Độ ở xa hơn mua cho bố, có thể sẽ về muộn một chút.
"Đi cùng Tiểu Duyệt hả? Không vội, hai đứa cứ đi chơi thong thả, lúc nào chơi xong lúc đấy về, không vội."
"Bố không muốn ăn sáng hả?'
Hứa Nghị Thụ nói: "Để làm ăn đêm cũng được."
Hứa Ấu Diên: "..."
"Sao thế, bố chị nói gì?" Trà sữa ô long nam việt quất trên tay Thời Duyệt đã hết một nửa, thừa dịp Hứa Ấu Diên đang nói liền đổi với cốc trà việt quất kem sữa mới uống được hai ngụm của Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên tập trung trả lời câu hỏi không phát hiện ra.
"Còn có thể nói gì. Chị còn đang nghĩ có phải em cho bố chị uống thuốc mê gì không đây, vì sao ông ấy kiên quyết đứng về phe em thế?"
"Còn có thể vì sao? Còn không phải vì em đáng yêu ư?" Thời Duyệt hút một hơi trà việt quất kem sữa thật sâu.
Lên tầng cao nhất, chọn được một chiếc áo khoác, chiếc áo khoác này được treo ở kia, Hứa Ấu Diên không dám đến gần, kiểu dáng nhìn rất đẹp, chỉ là khi mặc vào mới phát hiện ra, cả người sẽ béo lên hai vòng nhờ hiệu ứng thổi phồng của chiếc áo, tạo hiệu ứng làm cơ thể vô duyên vô cớ nặng thêm mười kilôgam.
Không ngờ Thời Duyệt thật sự chọn chiếc áo này, còn lấy màu vàng sáng, hiệu ứng thổi phồng nhân hai.
Điều kỳ diệu xảy ra, Thời Duyệt mặc lên người hoàn toàn không có cảm giác bị phồng, thay vào đó khuôn mặt của em càng có vẻ nhỏ hơn.
Quả nhiên dáng người đẹp, chẳng cần sợ gì --- Hứa Ấu Diên âm thầm rơi nước mắt hâm mộ.
"Đẹp không?" Thời Duyệt quay đầu lại, cười hỏi chị.
"Em thích là được."
"Đẹp không?" Thời Duyệt cau mày hơi bĩu môi hỏi lại một lần nữa.
"Đẹp..."
"Tốt, vậy lấy cái này." Thời Duyệt lập tức thanh toán, cũng không tháo mác, cứ thể mặc.
"Chị đi mượn nhân viên cái kéo cắt mác cho em." Hứa Ấu Diên không vừa mắt, "Vẫn treo mác, kiểu gì đây."
"Em treo đấy, làm sao?" Thời Duyệt không hiểu vì sao Hứa Ấu Diên lại quan tâm đến chuyện này.
"Ai lại mặc áo vẫn treo mác đi ra ngoài đường?" Hứa Ấu Diên cũng không hiểu.
Thời Duyệt: "? ?"
Hứa Ấu Diên: "? ? ?"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, cuối cùng đều bật cười.
"Cái quái gì đây, người trẻ tuổi bây giờ đều không cắt mác áo?"
"Trên quần áo đều có in logo, vì sao phải cắt mác? Lúc nào nhớ ra hoặc phải xuống nước thì cắt sau được không." Thời Duyệt nói, "Thế hệ 00 các chị thật nhiều tật."
Trước đây Hứa Ấu Diên đã nghe câu nói như của Thời Duyệt không ít lần, khi mới mười mấy tuổi, cô thường xuyên nghe thế hệ 80 90 phàn nàn 00 kỳ cục. Không ngờ đến khi đã hơn ba mươi, cô lại bị thế hệ 10 phàn nàn, khoảng trống có một không hai gì đây.