Manh Sủng Liệt Thê
Chương 58: Động phòng
Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
Ba tháng sau.
Nguyên Thần Trường Không bị trọng thương đã có thể bước xuống giường, được Quân Tiểu Tà dìu dắt đến hậu viện phơi nắng.
“Sư phụ...."
“Bây giờ vẫn không thể đổi cách xưng hô sao?" Nguyên Thần Trường Không nắm mái tóc dài của nàng ở trong tay ngắm nghía, tươi cười bỡn cợt trêu chọc nói.
Quân Tiểu Tà đúng lý hợp tình: “Chuyện chưa thành, luôn luôn có khả năng thay đổi. Không bằng, chàng gọi trước thử xem?"
“Lá gan của nàng lớn không ít." Nguyên Thần Trường Không nhíu mày: “Tả hộ pháp dạy hư nàng?"
“Liên quan gì đến Tử Tịch tỷ tỷ?" Quân Tiểu Tà nhấc lên cái nạng vô tình đụng vào ngực Nguyên Thần Trường Không, Nguyên Thần Trường Không đau kêu một tiếng, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại.
“Sao thế, rất đau à?" Quân Tiểu Tà tự trách không thôi, muốn nhìn vết thương của hắn. Nguyên Thần Trường Không bắt được tay nàng, phản đối nói: “Thân thể vi phu khỏe mạnh vô cùng, vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại."
“Không đáng ngại mà còn kêu lớn tiếng như vậy, người không biết còn nghĩ rằng ta ngược đãi chàng đấy." Quân Tiểu Tà xoa xoa miệng vết thương của hắn, ánh mắt tối lại, nhìn đôi mắt phát sáng của Nguyên Thần Trường Không, cúi đầu nói: “Chàng về sau trăm ngàn lần phải bảo trọng chính mình."
Lòng Nguyên Thần Trường Không có chút cảm động, ôm nàng vào lòng: “Được."
Hai người chàng chàng thiếp thiếp, thời gian hạnh phúc rất nhanh bị khách không mời đến quấy nhiễu.
Tử Tịch từ khi cùng Sơ Lâu Anh thành hôn, ăn mặc không nóng bỏng như trước kia nữa. Quần áo thanh nhã, búi tóc đơn giản, không trang điểm, chân thành mà đến.
Sơ Lâu Anh đứng ở bên trái nàng, hai người nắm chặt tay nhau, thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với nhau, tình nồng ý mật. Nhìn thấy Nguyên Thần Trường Không, hai người đều là cười hì hì thỉnh an, còn trêu chọc Quân Tiểu Tà: chủ mẫu.
“Hộ pháp không đi làm việc, lại ở chỗ này tranh thủ thời gian ôm ấp, không sợ bổn tọa trừ tiền lương của ngươi sao?" Lại dám ân ái trước mặt bổn tọa phơi nắng, Sơ Lâu Anh da ngươi đang ngứa phải không? Nguyên Thần Trường Không lạnh lùng nói, nếu là lúc bình thường, Sơ Lâu Anh nhất định sẽ đáp trả hắn hai câu, hôm nay vẻ mặt tùy ý, nói:
“Quân chủ vui vẻ là tốt rồi, hôm nay thuộc hạ đến đây chính là muốn xin quân chủ cho thuộc hạ nghỉ vài ngày."
Từ lúc Nguyên Thần Trường Không bị thương tới nay, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong Yểm cung đều do Sơ Lâu Anh một tay xử lý, mệt nhọc cũng không than một tiếng, thái độ thật sự nghiêm túc, quả thực tìm không ra nửa phần sai lầm, Nguyên Thần Trường Không mới có thể an tâm dưỡng thương.
Sơ Lâu Anh nghỉ ngơi, ai giúp hắn quản lý Yểm cung? Nguyên Thần Trường Không liếc mắt: “Hộ pháp nên cho bổn tọa một lý do tốt nhất." Nếu không, hừ hừ hừ.
“Quân chủ yên tâm, nếu là việc nhỏ, thuộc hạ cũng ngại mở miệng." Sơ Lâu Anh hắng giọng một cái, vẻ mặt trang nghiêm, trịnh trọng như muốn nói lời trăn trối: “Tử Tịch mang thai, ta muốn cùng nàng dưỡng thai."
Tử Tịch đỏ mặt, ngượng ngùng hướng trốn sau lưng Sơ Lâu Anh.
Quân Tiểu Tà há to miệng, vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm Sơ Lâu Anh, một lúc sau giơ ngón tay cái lên: “Hữu hộ pháp, huynh giỏi!" Kết hôn còn chưa đến hai tháng, đã có....
Nguyên Thần Trường Không nhíu mày càng chặt: “Không phải còn sớm sao?"
Mang thai 10 tháng, lúc này nhiều lắm chỉ mới hai tháng, ngay cả bụng cũng chưa thấy rõ đã an thai? “Tả hộ pháp ngươi cũng cho là vậy sao?"
“Ta không biết." Tử Tịch vốn cũng không đồng ý Sơ Lâu Anh đem chuyện nàng mang thai nói ra, không nghĩ tới hắn còn lấy chuyện này ra làm lý do xin nghỉ với quân chủ.
“Nương tử, nàng thể hư không dễ thụ thai, vi phu ta đã cố gắng thật lâu.... Khụ khụ, nếu chủ mẫu cũng mang thai, quân chủ nhất định có thể thông cảm cho tâm tình của thuộc hạ."
Những lời nói của Sơ Lâu Anh làm cho mặt Nguyên Thần Trường Không đen lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ý tốt của hữu hộ pháp bổn tọa nhận, chuyện ngươi nghỉ phép đợi hai tháng sau rồi nói." Dám cùng bổn tọa hơn thua, bổn tọa cũng không tin sẽ thua ngươi!
Dứt lời, cũng không liếc nhìn hai người một cái, chịu đựng đau đớn ôm Quân Tiểu Tà ngồi cuối bàn bước nhanh rời đi.
Tử Tịch ngây ngốc nhìn người đã đi xa, túm lấy tay Sơ Lâu Anh: “Quân chủ có ý gì?"
“Có lẽ quân chủ không quen nhìn ta từng bước làm cha trước hắn, cho nên đi.... Khụ khụ, nương tử, trở về uống canh gà bồi bổ cho con." Quân chủ, ngươi chừng nào thì lớn lên a, ai.
Bên kia, Nguyên Thần Trường Không ôm người tới trước cửa phòng, lạnh lùng nói: “Toàn bộ các ngươi lui hết cho bổn tọa, không thể tới gần phòng này trong vòng năm trượng!" Dứt lời, một cước đá văng cửa phòng.
“Sư phụ, người muốn làm gì? Thương thế của người còn chưa lành, mau buông ta xuống." Tình huống xảy ra làm Quân Tiểu Tà lo lắng nói.
Nguyên Thần Trường Không cười ái muội: “Vi phu là bị thương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện khác."
“Chuyện gì?" Bị thương không phải chăm sóc cho tốt sao? Còn muốn làm chuyện gì? Chẳng lẽ bởi vì Sơ Lâu Anh muốn nghỉ ngơi, cho nên sư phụ muốn làm việc sớm? Lòng Quân Tiểu Tà đau, ôm cổ của hắn, thở hổn hển nói: “Như vậy sao được, cho đến khi chàng hoàn toàn khỏe mạnh như lúc trước, chuyện gì cũng không thể làm!"
“Hửm?" Nguyên Thần Trường Không thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc, thái dương bỗng nổi lên vạch đen:
“Nương tử không cần đau lòng ta, vi phu có thể."
“Không thể!" Quân Tiểu Tà rất tức giận, giãy dụa nhảy xuống: “Ta đi tìm Tử Tịch tỷ tỷ nói chuyện."
Người nào đó hỗn độn trong gió, bắt lấy tay Quân Tiểu Tà, cúi đầu nói: “Nàng thật không biết vi phu muốn làm chuyện gì sao?"
“Chuyện gì cũng không cho phép, nếu không ta trở mặt!"
Nguyên Thần Trường Không: “…"
Chẳng lẽ bổn tọa thật sự phải thua tên Sơ Lâu Anh kia sao? Vết thương này ít nhất nửa tháng nữa mới có thể bình phục, mà bổn tọa nói hai tháng… Mày nhíu càng chặt.
“Sư phụ, người làm sao vậy?"
“Không, không có gì." Nguyên Thần Trường Không ngồi xuống tại bên giường, nhìn màn đỏ thẫm ngẩn người.
Quân Tiểu Tà ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy chăn đắp cho hắn."Sư phụ nên nghỉ ngơi cho tốt, ta đi nấu thuốc cho người."
Mới xoay người, cổ tay bị hắn giữ chặt, Quân Tiểu Tà quay đầu, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
“Chuyện này để hạ nhân làm, nàng ở trong này với ta." Đem nàng túm lên trên giường, Nguyên Thần Trường Không ôm nàng vào lòng, suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, bực bội một lúc lâu chỉ phun ra hai chữ: “Tiểu Tà…"
“Ừ."
Đầu óc của nàng đừng chậm chạp như vậy được không? Vi phu… Nguyên Thần Trường Không rối rắm, thử nói: “Nương tử đại nhân, vi phu muốn tiểu hài tử."
Quân Tiểu Tà trừng mắt nhìn, hai má đỏ ửng: “Chờ vết thương của chàng tốt lên rồi hãy nói."
“Vi phu không có việc gì." Quân chủ đại nhân có vẻ khác thường nói, giống như cố tình làm nũng lại cảm thấy uy nghiêm, Quân Tiểu Tà ngồi dậy, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn. Cho đến khi Nguyên Thần Trường Không nhìn nàng không chút che giấu, ánh mắt giống như đang nói ngươi không sao chứ nàng mới xoay đầu, Quân Tiểu Tà nói một câu: “Sao không nói sớm, cũng không phải chuyện ám muội gì."
Nguyên Thần Trường Không cười ngất, sau đó kích động hỏi: “Chúng ta đây...."
Quân Tiểu Tà liếc mắt nhìn ánh nắng vàng rực rỡ trên sàn nhà, ngượng ngùng nói. “Buổi tối đi."
Bổn tọa nhịn!
Thật vất vả nhịn đến buổi tối, Nguyên Thần Trường Không ngồi trong phòng lo lắng, vẻ mặt bức rức khó chịu.
Chi nha.
Cửa phòng bị đẩy ra, Nguyên Thần Trường Không ngẩng đầu, liền nhìn thấy Quân Tiểu Tà đã ăn diện, tim đập mãnh liệt, gượng gạo nói: “Nương tử."
“Ừ." Quân Tiểu Tà ngượng ngùng gục đầu xuống, đem chén thuốc đặt ở trên bàn nói: “Uống xong thuốc, liền nghỉ ngơi."
“Được!" Nguyên Thần Trường Không hết sức sảng khoái bưng lên chén thuốc, một ngụm uống hết.
Bầu không khí ái muội trong phòng càng ngày càng nặng, hai người đều không biết làm sao, ngồi song song ở đầu giường, ai cũng không mở miệng.
Giằng co một chút, Quân Tiểu Tà đập tan sự yên tĩnh: “Muốn tắt đèn trước hay không?"
Nguyên Thần Trường Không chán nản trong lòng, vung tay lên tắt ngọn đèn, ôm bả vai Quân Tiểu Tà ngã xuống giường, lại không có động tác kế tiếp.
Cảm nhận được đầu ngón tay khẽ run trên vai, Quân Tiểu Tà nhịn không được cười ra tiếng: “Ta không có kinh nghiệm, lần đầu động phòng, mong sư phụ dạy bảo nhiều hơn."
Cách nói này nghe qua rất kì lạ.
Nguyên Thần Trường Không lắc lắc đầu, xoay người lên, nói: “Vi phu cũng là lần đầu tiên, cũng vậy."
“Vậy, chúng ta có cần hỏi hữu hộ pháp một chút hay không?" Quân Tiểu Tà xém cười đến nội thương, hoàn toàn không nghĩ tới, quân chủ đại nhân có khí phách cũng có một mặt như thế, nếu không đùa giỡn một phen thật sự rất có lỗi với người xem.
“Không cần!" Nguyên Thần Trường Không nhướng mày, môi hơi lạnh dừng ở trên môi của nàng, nhẹ nhàng chạm vào. Tuy chỉ là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng đối với hai người mà nói, quả thực chính là làm nổ tung thùng thuốc súng.
Nguyên Thần Trường Không nếm được ngon ngọt, không cam lòng từ bỏ, lại hôn thêm lần nữa, giống như phải nuốt Quân Tiểu Tà vào bụng, ra sức đoạt lấy hương thơm của nàng.
Mà, chỉ chốc lát sau, tiếng thét kinh hãi Quân Tiểu Tà vang lên, đèn trong phòng sáng lên.
“Ta, bà dì của ta đến." (kinh nguyệt ý các nàng)
Trong nháy mắt Nguyên Thần Trường Không hóa đá!
~~~
Ba tháng sau.
Nguyên Thần Trường Không bị trọng thương đã có thể bước xuống giường, được Quân Tiểu Tà dìu dắt đến hậu viện phơi nắng.
“Sư phụ...."
“Bây giờ vẫn không thể đổi cách xưng hô sao?" Nguyên Thần Trường Không nắm mái tóc dài của nàng ở trong tay ngắm nghía, tươi cười bỡn cợt trêu chọc nói.
Quân Tiểu Tà đúng lý hợp tình: “Chuyện chưa thành, luôn luôn có khả năng thay đổi. Không bằng, chàng gọi trước thử xem?"
“Lá gan của nàng lớn không ít." Nguyên Thần Trường Không nhíu mày: “Tả hộ pháp dạy hư nàng?"
“Liên quan gì đến Tử Tịch tỷ tỷ?" Quân Tiểu Tà nhấc lên cái nạng vô tình đụng vào ngực Nguyên Thần Trường Không, Nguyên Thần Trường Không đau kêu một tiếng, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại.
“Sao thế, rất đau à?" Quân Tiểu Tà tự trách không thôi, muốn nhìn vết thương của hắn. Nguyên Thần Trường Không bắt được tay nàng, phản đối nói: “Thân thể vi phu khỏe mạnh vô cùng, vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại."
“Không đáng ngại mà còn kêu lớn tiếng như vậy, người không biết còn nghĩ rằng ta ngược đãi chàng đấy." Quân Tiểu Tà xoa xoa miệng vết thương của hắn, ánh mắt tối lại, nhìn đôi mắt phát sáng của Nguyên Thần Trường Không, cúi đầu nói: “Chàng về sau trăm ngàn lần phải bảo trọng chính mình."
Lòng Nguyên Thần Trường Không có chút cảm động, ôm nàng vào lòng: “Được."
Hai người chàng chàng thiếp thiếp, thời gian hạnh phúc rất nhanh bị khách không mời đến quấy nhiễu.
Tử Tịch từ khi cùng Sơ Lâu Anh thành hôn, ăn mặc không nóng bỏng như trước kia nữa. Quần áo thanh nhã, búi tóc đơn giản, không trang điểm, chân thành mà đến.
Sơ Lâu Anh đứng ở bên trái nàng, hai người nắm chặt tay nhau, thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với nhau, tình nồng ý mật. Nhìn thấy Nguyên Thần Trường Không, hai người đều là cười hì hì thỉnh an, còn trêu chọc Quân Tiểu Tà: chủ mẫu.
“Hộ pháp không đi làm việc, lại ở chỗ này tranh thủ thời gian ôm ấp, không sợ bổn tọa trừ tiền lương của ngươi sao?" Lại dám ân ái trước mặt bổn tọa phơi nắng, Sơ Lâu Anh da ngươi đang ngứa phải không? Nguyên Thần Trường Không lạnh lùng nói, nếu là lúc bình thường, Sơ Lâu Anh nhất định sẽ đáp trả hắn hai câu, hôm nay vẻ mặt tùy ý, nói:
“Quân chủ vui vẻ là tốt rồi, hôm nay thuộc hạ đến đây chính là muốn xin quân chủ cho thuộc hạ nghỉ vài ngày."
Từ lúc Nguyên Thần Trường Không bị thương tới nay, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong Yểm cung đều do Sơ Lâu Anh một tay xử lý, mệt nhọc cũng không than một tiếng, thái độ thật sự nghiêm túc, quả thực tìm không ra nửa phần sai lầm, Nguyên Thần Trường Không mới có thể an tâm dưỡng thương.
Sơ Lâu Anh nghỉ ngơi, ai giúp hắn quản lý Yểm cung? Nguyên Thần Trường Không liếc mắt: “Hộ pháp nên cho bổn tọa một lý do tốt nhất." Nếu không, hừ hừ hừ.
“Quân chủ yên tâm, nếu là việc nhỏ, thuộc hạ cũng ngại mở miệng." Sơ Lâu Anh hắng giọng một cái, vẻ mặt trang nghiêm, trịnh trọng như muốn nói lời trăn trối: “Tử Tịch mang thai, ta muốn cùng nàng dưỡng thai."
Tử Tịch đỏ mặt, ngượng ngùng hướng trốn sau lưng Sơ Lâu Anh.
Quân Tiểu Tà há to miệng, vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm Sơ Lâu Anh, một lúc sau giơ ngón tay cái lên: “Hữu hộ pháp, huynh giỏi!" Kết hôn còn chưa đến hai tháng, đã có....
Nguyên Thần Trường Không nhíu mày càng chặt: “Không phải còn sớm sao?"
Mang thai 10 tháng, lúc này nhiều lắm chỉ mới hai tháng, ngay cả bụng cũng chưa thấy rõ đã an thai? “Tả hộ pháp ngươi cũng cho là vậy sao?"
“Ta không biết." Tử Tịch vốn cũng không đồng ý Sơ Lâu Anh đem chuyện nàng mang thai nói ra, không nghĩ tới hắn còn lấy chuyện này ra làm lý do xin nghỉ với quân chủ.
“Nương tử, nàng thể hư không dễ thụ thai, vi phu ta đã cố gắng thật lâu.... Khụ khụ, nếu chủ mẫu cũng mang thai, quân chủ nhất định có thể thông cảm cho tâm tình của thuộc hạ."
Những lời nói của Sơ Lâu Anh làm cho mặt Nguyên Thần Trường Không đen lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ý tốt của hữu hộ pháp bổn tọa nhận, chuyện ngươi nghỉ phép đợi hai tháng sau rồi nói." Dám cùng bổn tọa hơn thua, bổn tọa cũng không tin sẽ thua ngươi!
Dứt lời, cũng không liếc nhìn hai người một cái, chịu đựng đau đớn ôm Quân Tiểu Tà ngồi cuối bàn bước nhanh rời đi.
Tử Tịch ngây ngốc nhìn người đã đi xa, túm lấy tay Sơ Lâu Anh: “Quân chủ có ý gì?"
“Có lẽ quân chủ không quen nhìn ta từng bước làm cha trước hắn, cho nên đi.... Khụ khụ, nương tử, trở về uống canh gà bồi bổ cho con." Quân chủ, ngươi chừng nào thì lớn lên a, ai.
Bên kia, Nguyên Thần Trường Không ôm người tới trước cửa phòng, lạnh lùng nói: “Toàn bộ các ngươi lui hết cho bổn tọa, không thể tới gần phòng này trong vòng năm trượng!" Dứt lời, một cước đá văng cửa phòng.
“Sư phụ, người muốn làm gì? Thương thế của người còn chưa lành, mau buông ta xuống." Tình huống xảy ra làm Quân Tiểu Tà lo lắng nói.
Nguyên Thần Trường Không cười ái muội: “Vi phu là bị thương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện khác."
“Chuyện gì?" Bị thương không phải chăm sóc cho tốt sao? Còn muốn làm chuyện gì? Chẳng lẽ bởi vì Sơ Lâu Anh muốn nghỉ ngơi, cho nên sư phụ muốn làm việc sớm? Lòng Quân Tiểu Tà đau, ôm cổ của hắn, thở hổn hển nói: “Như vậy sao được, cho đến khi chàng hoàn toàn khỏe mạnh như lúc trước, chuyện gì cũng không thể làm!"
“Hửm?" Nguyên Thần Trường Không thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc, thái dương bỗng nổi lên vạch đen:
“Nương tử không cần đau lòng ta, vi phu có thể."
“Không thể!" Quân Tiểu Tà rất tức giận, giãy dụa nhảy xuống: “Ta đi tìm Tử Tịch tỷ tỷ nói chuyện."
Người nào đó hỗn độn trong gió, bắt lấy tay Quân Tiểu Tà, cúi đầu nói: “Nàng thật không biết vi phu muốn làm chuyện gì sao?"
“Chuyện gì cũng không cho phép, nếu không ta trở mặt!"
Nguyên Thần Trường Không: “…"
Chẳng lẽ bổn tọa thật sự phải thua tên Sơ Lâu Anh kia sao? Vết thương này ít nhất nửa tháng nữa mới có thể bình phục, mà bổn tọa nói hai tháng… Mày nhíu càng chặt.
“Sư phụ, người làm sao vậy?"
“Không, không có gì." Nguyên Thần Trường Không ngồi xuống tại bên giường, nhìn màn đỏ thẫm ngẩn người.
Quân Tiểu Tà ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy chăn đắp cho hắn."Sư phụ nên nghỉ ngơi cho tốt, ta đi nấu thuốc cho người."
Mới xoay người, cổ tay bị hắn giữ chặt, Quân Tiểu Tà quay đầu, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
“Chuyện này để hạ nhân làm, nàng ở trong này với ta." Đem nàng túm lên trên giường, Nguyên Thần Trường Không ôm nàng vào lòng, suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, bực bội một lúc lâu chỉ phun ra hai chữ: “Tiểu Tà…"
“Ừ."
Đầu óc của nàng đừng chậm chạp như vậy được không? Vi phu… Nguyên Thần Trường Không rối rắm, thử nói: “Nương tử đại nhân, vi phu muốn tiểu hài tử."
Quân Tiểu Tà trừng mắt nhìn, hai má đỏ ửng: “Chờ vết thương của chàng tốt lên rồi hãy nói."
“Vi phu không có việc gì." Quân chủ đại nhân có vẻ khác thường nói, giống như cố tình làm nũng lại cảm thấy uy nghiêm, Quân Tiểu Tà ngồi dậy, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn. Cho đến khi Nguyên Thần Trường Không nhìn nàng không chút che giấu, ánh mắt giống như đang nói ngươi không sao chứ nàng mới xoay đầu, Quân Tiểu Tà nói một câu: “Sao không nói sớm, cũng không phải chuyện ám muội gì."
Nguyên Thần Trường Không cười ngất, sau đó kích động hỏi: “Chúng ta đây...."
Quân Tiểu Tà liếc mắt nhìn ánh nắng vàng rực rỡ trên sàn nhà, ngượng ngùng nói. “Buổi tối đi."
Bổn tọa nhịn!
Thật vất vả nhịn đến buổi tối, Nguyên Thần Trường Không ngồi trong phòng lo lắng, vẻ mặt bức rức khó chịu.
Chi nha.
Cửa phòng bị đẩy ra, Nguyên Thần Trường Không ngẩng đầu, liền nhìn thấy Quân Tiểu Tà đã ăn diện, tim đập mãnh liệt, gượng gạo nói: “Nương tử."
“Ừ." Quân Tiểu Tà ngượng ngùng gục đầu xuống, đem chén thuốc đặt ở trên bàn nói: “Uống xong thuốc, liền nghỉ ngơi."
“Được!" Nguyên Thần Trường Không hết sức sảng khoái bưng lên chén thuốc, một ngụm uống hết.
Bầu không khí ái muội trong phòng càng ngày càng nặng, hai người đều không biết làm sao, ngồi song song ở đầu giường, ai cũng không mở miệng.
Giằng co một chút, Quân Tiểu Tà đập tan sự yên tĩnh: “Muốn tắt đèn trước hay không?"
Nguyên Thần Trường Không chán nản trong lòng, vung tay lên tắt ngọn đèn, ôm bả vai Quân Tiểu Tà ngã xuống giường, lại không có động tác kế tiếp.
Cảm nhận được đầu ngón tay khẽ run trên vai, Quân Tiểu Tà nhịn không được cười ra tiếng: “Ta không có kinh nghiệm, lần đầu động phòng, mong sư phụ dạy bảo nhiều hơn."
Cách nói này nghe qua rất kì lạ.
Nguyên Thần Trường Không lắc lắc đầu, xoay người lên, nói: “Vi phu cũng là lần đầu tiên, cũng vậy."
“Vậy, chúng ta có cần hỏi hữu hộ pháp một chút hay không?" Quân Tiểu Tà xém cười đến nội thương, hoàn toàn không nghĩ tới, quân chủ đại nhân có khí phách cũng có một mặt như thế, nếu không đùa giỡn một phen thật sự rất có lỗi với người xem.
“Không cần!" Nguyên Thần Trường Không nhướng mày, môi hơi lạnh dừng ở trên môi của nàng, nhẹ nhàng chạm vào. Tuy chỉ là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng đối với hai người mà nói, quả thực chính là làm nổ tung thùng thuốc súng.
Nguyên Thần Trường Không nếm được ngon ngọt, không cam lòng từ bỏ, lại hôn thêm lần nữa, giống như phải nuốt Quân Tiểu Tà vào bụng, ra sức đoạt lấy hương thơm của nàng.
Mà, chỉ chốc lát sau, tiếng thét kinh hãi Quân Tiểu Tà vang lên, đèn trong phòng sáng lên.
“Ta, bà dì của ta đến." (kinh nguyệt ý các nàng)
Trong nháy mắt Nguyên Thần Trường Không hóa đá!
Tác giả :
Thược Thi Khấu