Manh Sủng Liệt Thê
Chương 43: Yêu nghiệt (1)
Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
Hướng phủ.
Khi Hướng Tuyết Anh cùng Thiên Tầm chạy trở về, Hướng gia đang náo gà bay chó sủa, nhìn thấy tiểu thư nhà mình trở về, đều khóc không thành tiếng: “Tiểu thư, lão gia người…"
“Câm miệng!" Trong lòng Hướng Tuyết Anh vẫn luôn tin tưởng phụ thân nàng tài cán như vậy thì sẽ không có khả năng gặp chuyện, cho dù thật sự có người gây bất lợi với phụ thân cùng lắm cũng là sợ bóng sợ gió một lúc thôi. Cho nên đối với bộ dáng người hầu đang khóc sướt mướt cảm thấy thập phần chán ghét, khi nâng làn váy đi thẳng vào phòng ngủ của Hướng Nam Thiên, lời nói còn mang theo tức
giận bất bình kêu lên:
“Phụ thân, Tiểu Anh đã trở về." Đợi lát nữa nàng nhất định phải giết gà dọa khỉ,
để cho bọn hạ nhân này biết cái gì gọi là chừng mực.
Thiên Tầm đi theo sát phía sau nàng, nhìn lướt qua phủ đệ rộng lớn, sắc mặt bọn hạ nhân thấp thỏm lo âu như chim sợ cành cong, đột nhiên trong lòng có dự cảm không tốt. Hướng Nam Thiên đang nắm binh quyền trong tay, là tâm phúc của phụ thân, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng phải Thiên gia sẽ bị mất đi một cánh tay?
Suy nghĩ đến đó, Thiên Tầm bước nhanh đi vào bên trong, vừa mới bước vào cửa phòng, bên trong vang lên tiếng kinh hô của hạ nhân “Tiểu thư!"
Ngước mắt lên nhìn, đập vào mắt là tất cả mọi chỗ đều là máu tươi, đầu Hướng Nam Thiên bị người treo cao ở nóc phòng, hai mắt tràn đầy hoảng sợ, nửa người dưới cũng bị kiếm chém máu thịt lẫn lộn, cảnh tượng làm người hoảng sợ, dù cho Thiên Tầm tự xưng là tiểu thư khuê các được giáo dục rất tốt, giờ phút này cũng không tránh khỏi cúi người nôn mửa.
Cùng thời gian đó, thái tử Thanh Phong cũng nhận được tin tức, dưới cơn tức giận lỡ tay giết chết tên thị vệ đến báo tin, vung tay lên: “San bằng Tử Hoa lâu!"
Thái tử đem đội quân tinh nhuệ lực lượng hùng hậu do mình đào tạo bí mật đi thẳng đến Tử Hoa lâu, lửa pháo thắp sáng cả kinh thành u ám.
Ánh lửa ngút trời, quốc sư đang âm thầm đắc ý vì đã có trong tay bằng khoán nhà đất, nếu nhìn xa một chút, một khi được sự giúp đỡ âm thầm của Yểm cung, hắn có phần thắng rồi. Tuy cuộc đời này vô duyên với ngai vàng, nhưng có thể ở sau lưng thao túng mọi chuyện cũng coi như thỏa tâm nguyện của kiếp này.
Không nghĩ tới quản gia chạy vọt vào phòng, đánh gãy mộng đẹp của hắn: “Lão gia, Tử Hoa lâu bị cháy!"
“Cái gì!" Quốc sư vỗ bàn đứng lên: “Ai làm!"
“Thái tử."
Quốc sư như bị sét đánh, trong lòng oán hận thay nhau nổi lên, sau một lúc lâu mới hạ giọng nói: “Lập tức mời tam hoàng tử đến phủ."
“Vâng."
Thái tử, ngươi dám làm một, lão phu sẽ làm mười lăm, chúng ta chờ xem!
Ngày hôm sau, Thiên Tầm mang theo Hướng Tuyết Anh đang rất thương tâm trở lại phủ Thừa Tướng, sau khi dàn xếp tốt cho Hướng Tuyết Anh liền trở về phòng ngủ, hoảng sợ khi nhìn thấy Nguyên Thần Trường Không đứng ở trong phòng.
“Các hạ tự mình đến thăm có gì chỉ thị sao?" Có lẽ là mệt mỏi do cả đêm không ngủ, Thiên Tầm cảm thấy da chính mình dinh dính khó chịu, đưa tay gãi gãi, không nghĩ tới chỉ gãi có một cái, lại càng thấy ngứa, ngại Nguyên Thần Trường Không còn ở đây, chỉ đành phải cắn răng nhịn.
“Đương nhiên là tới đòi người, đồ nhi của bổn tọa đâu?" Nguyên Thần Trường Không xoay người, lơ đãng nhìn lại thấy có vết cào thật sâu trên mu bàn tay của Thiên Tầm, khóe miệng chợt mỉm cười đầy thú vị.
Thiên Tầm lạnh lùng rũ mắt xuống: “Người tất nhiên được chiêu đãi thật tốt, nếu các hạ không tin lời nói của ta, tự đi nhìn một chút là biết." Chết tiệt, sao lại càng ngày càng ngứa?
“Hửm?" Đến lúc này còn chưa biết người đã bị mang đi, chậc chậc. Nguyên Thần Trường Không giấu đi sự coi thường trong mắt, thản nhiên nói: “Vậy thì tốt rồi, nếu đồ nhi bổn tọa thiếu một sợi lông… Khi nào thì tổ chức hôn lễ của ngươi cùng thái tử?"
Đột ngột chuyển đề tài, Thiên Tầm hơi ngẩn người, không chút để ý nói: “Hoàng đế hạ chỉ, cuối năm tổ chức."
“Ngươi không phải sợ đêm dài lắm mộng chứ?" Tiếng nói tràn ngập trêu tức, bỗng nhiên Thiên Tầm liên tưởng đến chuyện Hướng Nam Thiên bị giết, đôi mi thanh tú nhíu lại: “Hướng Nam Thiên là do ngươi giết?"
“Cái loại người này, giết chỉ làm dơ tay bổn tọa." Nguyên Thần Trường Không khinh thường cười một tiếng: “Bổn tọa sẽ không ở lại kinh thành quá lâu đâu, nếu ngươi muốn trở thành thái tử phi sớm một chút, tốt nhất là nhanh chóng ra tay, nếu không… Chỉ nói bấy nhiêu thôi, bổn tọa sẽ lại đến thăm ngươi." Dứt lời, lười nhìn đến Thiên Tầm, xoay người rời đi.
Người vừa đi, cả người Thiên Tầm đều thả lỏng, chỗ gãi lúc nãy lại càng ngứa, hung hăng gãi vài cái.
Một cái gãi này, khiến cho chỗ khác cũng ngứa theo, càng gãi càng ngứa, cho đến khi có tiếng hoảng sợ của nha đầu vang lên ở ngoài cửa mới tạm ngừng.
“Chuyện gì mà hoảng sợ như vậy!" Thiên Tầm giận dữ.
Nha đầu sợ tới mức quỳ xuống đất vừa khóc vừa kể lể: “Bẩm tiểu thư, Hướng tiểu thư không biết sao lại thế này, gãi ngứa liều mạng, bọn hạ nhân ngăn cản như thế nào cũng không được." Gãi đến hủy dung nhan.
Trong lòng Thiên Tầm hoảng sợ, nhìn mu bàn tay hiện đầy vết cào trong lòng bỗng cảm thấy lo lắng, vội vàng đi vào phòng Hướng Tuyết Anh, bên trong như ong vỡ tổ.
Chỉ thấy Hướng Tuyết Anh giống như người điên, quần áo nửa cởi, ra sức gãi trên người như không muốn sống, máu tươi theo móng tay nàng chảy xuống, cả người xấu xí khó coi.
“Toàn một lũ tốn cơm, còn không mau đi mời đại phu!"
Ở vùng ngoại ô kinh thành, trong một quán trà.
“Tử Tịch tỷ tỷ, chúng ta vội vàng rời đi như vậy, là muốn đi nơi nào?" Giờ này chắc hẳn đại tiểu thư Thiên Tầm đang liều mạng gãi ngứa đi, nàng muốn nhìn thấy tận mắt a. Quân Tiểu Tà thất vọng thở dài, tiếp tục cắn bánh bao.
Tử Tịch dịch dung, đã biến thành bộ dáng của người bình thường không thể bình thường hơn, mặc dù quần áo trên người chỉ là vải thô sợi đai nhưng không thể che giấu được dáng người quyến rũ của nàng, nhìn nàng mà Quân Tiểu Tà cảm thấy trong lòng không có mùi vị gì.
Cùng là nữ nhân, tại sao lại chênh lệch nhau nhiều vậy?
“Khanh khách, sao tỷ không phát hiện muội cũng có mặt dễ thương nhỉ?"
“Khụ khụ, quá khen quá khen." Chỉ là trò đùa dai của ta được không? Con người của ta rất hiền lành a.
Quân Tiểu Tà đổ mồ hôi lạnh.
Ăn uống qua loa cho đầy bụng, hai người chuẩn bị tiếp tục lên đường, Tử Tịch quay người lại, bị một trận gió thổi vào mặt, cảm thấy ngực như có cái gì đâm vào, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên ót.
Tử Tịch cảnh giác lấy ra một nắm thuốc bột, cho đến khi trận gió biến mất, xác định nó đã đi xa mới xoay người, sắc mặt trắng bệch nhìn Quân Tiểu Tà điềm tĩnh như không có việc gì: “Muội muội."
“Làm sao vậy, Tử Tịch tỷ tỷ." Quân Tiểu Tà rất buồn bực nhìn vẻ mặt đầy kì lạ của Tử Tịch, lắc lắc cánh tay của nàng: “Đã xảy ra chuyện gì?" Mới ăn xong bữa sáng đã thiếu máu?
Trong mắt Tử Tịch hiện lên một chút ngạc nhiên, trong giây lát khôi phục lại bình tĩnh, cười cười:
“Không có việc gì, chúng ta mau khởi hành."
Hai người xoay người lên ngựa, Tử Tịch giục ngựa chạy gấp, giống như có thú dữ đuổi theo phía sau, tốc độ nhanh chóng làm cho Quân Tiểu Tà líu lưỡi. Nhưng nàng không hỏi nhiều, ra sức vung roi trong tay.
Chạy liền mười dặm, Tử Tịch mới thả chậm tốc độ, lòng còn sợ hãi dặn dò nói: “Muội muội, dọc đường đi dù gặp bất cứ ai hoặc xảy ra chuyện gì cũng không được dừng lại, đây là nơi chúng ta sẽ đến, mau cất giữ bản đồ cho kỹ."
“Tử Tịch tỷ tỷ?" Quân Tiểu Tà bị vẻ mặt thận trọng có chút nghiêm khắc của Tử Tịch dọa sợ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
“Trong một lúc tỷ không nói rõ được, tóm lại muội phải nhớ kỹ, chỉ để ý đi theo đường của mình, đừng nhúng tay vào chuyện gì." Tử Tịch nhìn xa xa, lẩm bẩm nói: “Chỉ mong là ta lo lắng quá nhiều."
Có lẽ do không khí quá mức nghiêm túc, sắc mặt Quân Tiểu Tà có chút trắng bệch, để làm dịu không khí căng thẳng, Tử Tịch đổi đề tài: “Muội muội, lần trước tỷ đã chỉ cho muội cách nhận biết thuốc, muội còn nhớ rõ chứ?"
“Ừm." Quân Tiểu Tà còn thật sự gật gật đầu, trong lòng cảm thấy rất bất an.
“Vậy muội cho tỷ biết, thuốc này có đặc điểm gì, dùng như thế nào?" Tử Tịch kẹp bụng ngựa một cái, chậm rãi đi về phía trước, coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, nhìn qua thấy rất nhàn nhã.
Quân Tiểu Tà đi theo bên cạnh nàng, lấy ra từ thắt lưng thuốc độc mà Tử Tịch đã đưa cho nàng lúc trước.
“Ha ha, muội muội quả nhiên có thiên phú về học độc, chờ chúng ta trở lại Nam Lăng, tỷ sẽ dạy muội cách điều chế thuốc độc."
“Dạ."
Tử Tịch đi cách Quân Tiểu Tà một đoạn ngắn rồi dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Quân Tiểu Tà:
“Muội muội, tỷ có một việc muốn nhờ muội giúp."
“Chuyện gì?"
“Nếu, tỷ nói nếu, nếu tỷ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, muội giúp tỷ nói với Sơ Lâu Anh, là tỷ phụ hắn, bảo hắn hãy quên tỷ đi."
“A!" Tử Tịch nở nụ cười nhạt, nhưng Quân Tiểu Tà vẫn phát hiện có cảm giác đau buồn được che giấu dưới nụ cười kia, nàng cảm thấy giờ phút này thái độ của Tử Tịch giống như đang để lại di ngôn làm cho nàng sợ hãi. Quân Tiểu Tà lắc lắc đầu: “Muội không nói, những lời này chính tỷ tự nói với huynh ấy thì tốt hơn."
“Chậc chậc, tiểu cô nương muội đoán đúng rồi, tả hộ pháp của Yểm cung đang để lại di ngôn đấy."
Đột nhiên có tiếng nói chen vào làm cho trong lòng Tử Tịch căng thẳng, quả nhiên vẫn phải gặp mặt...
~~~
Hướng phủ.
Khi Hướng Tuyết Anh cùng Thiên Tầm chạy trở về, Hướng gia đang náo gà bay chó sủa, nhìn thấy tiểu thư nhà mình trở về, đều khóc không thành tiếng: “Tiểu thư, lão gia người…"
“Câm miệng!" Trong lòng Hướng Tuyết Anh vẫn luôn tin tưởng phụ thân nàng tài cán như vậy thì sẽ không có khả năng gặp chuyện, cho dù thật sự có người gây bất lợi với phụ thân cùng lắm cũng là sợ bóng sợ gió một lúc thôi. Cho nên đối với bộ dáng người hầu đang khóc sướt mướt cảm thấy thập phần chán ghét, khi nâng làn váy đi thẳng vào phòng ngủ của Hướng Nam Thiên, lời nói còn mang theo tức
giận bất bình kêu lên:
“Phụ thân, Tiểu Anh đã trở về." Đợi lát nữa nàng nhất định phải giết gà dọa khỉ,
để cho bọn hạ nhân này biết cái gì gọi là chừng mực.
Thiên Tầm đi theo sát phía sau nàng, nhìn lướt qua phủ đệ rộng lớn, sắc mặt bọn hạ nhân thấp thỏm lo âu như chim sợ cành cong, đột nhiên trong lòng có dự cảm không tốt. Hướng Nam Thiên đang nắm binh quyền trong tay, là tâm phúc của phụ thân, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng phải Thiên gia sẽ bị mất đi một cánh tay?
Suy nghĩ đến đó, Thiên Tầm bước nhanh đi vào bên trong, vừa mới bước vào cửa phòng, bên trong vang lên tiếng kinh hô của hạ nhân “Tiểu thư!"
Ngước mắt lên nhìn, đập vào mắt là tất cả mọi chỗ đều là máu tươi, đầu Hướng Nam Thiên bị người treo cao ở nóc phòng, hai mắt tràn đầy hoảng sợ, nửa người dưới cũng bị kiếm chém máu thịt lẫn lộn, cảnh tượng làm người hoảng sợ, dù cho Thiên Tầm tự xưng là tiểu thư khuê các được giáo dục rất tốt, giờ phút này cũng không tránh khỏi cúi người nôn mửa.
Cùng thời gian đó, thái tử Thanh Phong cũng nhận được tin tức, dưới cơn tức giận lỡ tay giết chết tên thị vệ đến báo tin, vung tay lên: “San bằng Tử Hoa lâu!"
Thái tử đem đội quân tinh nhuệ lực lượng hùng hậu do mình đào tạo bí mật đi thẳng đến Tử Hoa lâu, lửa pháo thắp sáng cả kinh thành u ám.
Ánh lửa ngút trời, quốc sư đang âm thầm đắc ý vì đã có trong tay bằng khoán nhà đất, nếu nhìn xa một chút, một khi được sự giúp đỡ âm thầm của Yểm cung, hắn có phần thắng rồi. Tuy cuộc đời này vô duyên với ngai vàng, nhưng có thể ở sau lưng thao túng mọi chuyện cũng coi như thỏa tâm nguyện của kiếp này.
Không nghĩ tới quản gia chạy vọt vào phòng, đánh gãy mộng đẹp của hắn: “Lão gia, Tử Hoa lâu bị cháy!"
“Cái gì!" Quốc sư vỗ bàn đứng lên: “Ai làm!"
“Thái tử."
Quốc sư như bị sét đánh, trong lòng oán hận thay nhau nổi lên, sau một lúc lâu mới hạ giọng nói: “Lập tức mời tam hoàng tử đến phủ."
“Vâng."
Thái tử, ngươi dám làm một, lão phu sẽ làm mười lăm, chúng ta chờ xem!
Ngày hôm sau, Thiên Tầm mang theo Hướng Tuyết Anh đang rất thương tâm trở lại phủ Thừa Tướng, sau khi dàn xếp tốt cho Hướng Tuyết Anh liền trở về phòng ngủ, hoảng sợ khi nhìn thấy Nguyên Thần Trường Không đứng ở trong phòng.
“Các hạ tự mình đến thăm có gì chỉ thị sao?" Có lẽ là mệt mỏi do cả đêm không ngủ, Thiên Tầm cảm thấy da chính mình dinh dính khó chịu, đưa tay gãi gãi, không nghĩ tới chỉ gãi có một cái, lại càng thấy ngứa, ngại Nguyên Thần Trường Không còn ở đây, chỉ đành phải cắn răng nhịn.
“Đương nhiên là tới đòi người, đồ nhi của bổn tọa đâu?" Nguyên Thần Trường Không xoay người, lơ đãng nhìn lại thấy có vết cào thật sâu trên mu bàn tay của Thiên Tầm, khóe miệng chợt mỉm cười đầy thú vị.
Thiên Tầm lạnh lùng rũ mắt xuống: “Người tất nhiên được chiêu đãi thật tốt, nếu các hạ không tin lời nói của ta, tự đi nhìn một chút là biết." Chết tiệt, sao lại càng ngày càng ngứa?
“Hửm?" Đến lúc này còn chưa biết người đã bị mang đi, chậc chậc. Nguyên Thần Trường Không giấu đi sự coi thường trong mắt, thản nhiên nói: “Vậy thì tốt rồi, nếu đồ nhi bổn tọa thiếu một sợi lông… Khi nào thì tổ chức hôn lễ của ngươi cùng thái tử?"
Đột ngột chuyển đề tài, Thiên Tầm hơi ngẩn người, không chút để ý nói: “Hoàng đế hạ chỉ, cuối năm tổ chức."
“Ngươi không phải sợ đêm dài lắm mộng chứ?" Tiếng nói tràn ngập trêu tức, bỗng nhiên Thiên Tầm liên tưởng đến chuyện Hướng Nam Thiên bị giết, đôi mi thanh tú nhíu lại: “Hướng Nam Thiên là do ngươi giết?"
“Cái loại người này, giết chỉ làm dơ tay bổn tọa." Nguyên Thần Trường Không khinh thường cười một tiếng: “Bổn tọa sẽ không ở lại kinh thành quá lâu đâu, nếu ngươi muốn trở thành thái tử phi sớm một chút, tốt nhất là nhanh chóng ra tay, nếu không… Chỉ nói bấy nhiêu thôi, bổn tọa sẽ lại đến thăm ngươi." Dứt lời, lười nhìn đến Thiên Tầm, xoay người rời đi.
Người vừa đi, cả người Thiên Tầm đều thả lỏng, chỗ gãi lúc nãy lại càng ngứa, hung hăng gãi vài cái.
Một cái gãi này, khiến cho chỗ khác cũng ngứa theo, càng gãi càng ngứa, cho đến khi có tiếng hoảng sợ của nha đầu vang lên ở ngoài cửa mới tạm ngừng.
“Chuyện gì mà hoảng sợ như vậy!" Thiên Tầm giận dữ.
Nha đầu sợ tới mức quỳ xuống đất vừa khóc vừa kể lể: “Bẩm tiểu thư, Hướng tiểu thư không biết sao lại thế này, gãi ngứa liều mạng, bọn hạ nhân ngăn cản như thế nào cũng không được." Gãi đến hủy dung nhan.
Trong lòng Thiên Tầm hoảng sợ, nhìn mu bàn tay hiện đầy vết cào trong lòng bỗng cảm thấy lo lắng, vội vàng đi vào phòng Hướng Tuyết Anh, bên trong như ong vỡ tổ.
Chỉ thấy Hướng Tuyết Anh giống như người điên, quần áo nửa cởi, ra sức gãi trên người như không muốn sống, máu tươi theo móng tay nàng chảy xuống, cả người xấu xí khó coi.
“Toàn một lũ tốn cơm, còn không mau đi mời đại phu!"
Ở vùng ngoại ô kinh thành, trong một quán trà.
“Tử Tịch tỷ tỷ, chúng ta vội vàng rời đi như vậy, là muốn đi nơi nào?" Giờ này chắc hẳn đại tiểu thư Thiên Tầm đang liều mạng gãi ngứa đi, nàng muốn nhìn thấy tận mắt a. Quân Tiểu Tà thất vọng thở dài, tiếp tục cắn bánh bao.
Tử Tịch dịch dung, đã biến thành bộ dáng của người bình thường không thể bình thường hơn, mặc dù quần áo trên người chỉ là vải thô sợi đai nhưng không thể che giấu được dáng người quyến rũ của nàng, nhìn nàng mà Quân Tiểu Tà cảm thấy trong lòng không có mùi vị gì.
Cùng là nữ nhân, tại sao lại chênh lệch nhau nhiều vậy?
“Khanh khách, sao tỷ không phát hiện muội cũng có mặt dễ thương nhỉ?"
“Khụ khụ, quá khen quá khen." Chỉ là trò đùa dai của ta được không? Con người của ta rất hiền lành a.
Quân Tiểu Tà đổ mồ hôi lạnh.
Ăn uống qua loa cho đầy bụng, hai người chuẩn bị tiếp tục lên đường, Tử Tịch quay người lại, bị một trận gió thổi vào mặt, cảm thấy ngực như có cái gì đâm vào, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên ót.
Tử Tịch cảnh giác lấy ra một nắm thuốc bột, cho đến khi trận gió biến mất, xác định nó đã đi xa mới xoay người, sắc mặt trắng bệch nhìn Quân Tiểu Tà điềm tĩnh như không có việc gì: “Muội muội."
“Làm sao vậy, Tử Tịch tỷ tỷ." Quân Tiểu Tà rất buồn bực nhìn vẻ mặt đầy kì lạ của Tử Tịch, lắc lắc cánh tay của nàng: “Đã xảy ra chuyện gì?" Mới ăn xong bữa sáng đã thiếu máu?
Trong mắt Tử Tịch hiện lên một chút ngạc nhiên, trong giây lát khôi phục lại bình tĩnh, cười cười:
“Không có việc gì, chúng ta mau khởi hành."
Hai người xoay người lên ngựa, Tử Tịch giục ngựa chạy gấp, giống như có thú dữ đuổi theo phía sau, tốc độ nhanh chóng làm cho Quân Tiểu Tà líu lưỡi. Nhưng nàng không hỏi nhiều, ra sức vung roi trong tay.
Chạy liền mười dặm, Tử Tịch mới thả chậm tốc độ, lòng còn sợ hãi dặn dò nói: “Muội muội, dọc đường đi dù gặp bất cứ ai hoặc xảy ra chuyện gì cũng không được dừng lại, đây là nơi chúng ta sẽ đến, mau cất giữ bản đồ cho kỹ."
“Tử Tịch tỷ tỷ?" Quân Tiểu Tà bị vẻ mặt thận trọng có chút nghiêm khắc của Tử Tịch dọa sợ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
“Trong một lúc tỷ không nói rõ được, tóm lại muội phải nhớ kỹ, chỉ để ý đi theo đường của mình, đừng nhúng tay vào chuyện gì." Tử Tịch nhìn xa xa, lẩm bẩm nói: “Chỉ mong là ta lo lắng quá nhiều."
Có lẽ do không khí quá mức nghiêm túc, sắc mặt Quân Tiểu Tà có chút trắng bệch, để làm dịu không khí căng thẳng, Tử Tịch đổi đề tài: “Muội muội, lần trước tỷ đã chỉ cho muội cách nhận biết thuốc, muội còn nhớ rõ chứ?"
“Ừm." Quân Tiểu Tà còn thật sự gật gật đầu, trong lòng cảm thấy rất bất an.
“Vậy muội cho tỷ biết, thuốc này có đặc điểm gì, dùng như thế nào?" Tử Tịch kẹp bụng ngựa một cái, chậm rãi đi về phía trước, coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, nhìn qua thấy rất nhàn nhã.
Quân Tiểu Tà đi theo bên cạnh nàng, lấy ra từ thắt lưng thuốc độc mà Tử Tịch đã đưa cho nàng lúc trước.
“Ha ha, muội muội quả nhiên có thiên phú về học độc, chờ chúng ta trở lại Nam Lăng, tỷ sẽ dạy muội cách điều chế thuốc độc."
“Dạ."
Tử Tịch đi cách Quân Tiểu Tà một đoạn ngắn rồi dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Quân Tiểu Tà:
“Muội muội, tỷ có một việc muốn nhờ muội giúp."
“Chuyện gì?"
“Nếu, tỷ nói nếu, nếu tỷ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, muội giúp tỷ nói với Sơ Lâu Anh, là tỷ phụ hắn, bảo hắn hãy quên tỷ đi."
“A!" Tử Tịch nở nụ cười nhạt, nhưng Quân Tiểu Tà vẫn phát hiện có cảm giác đau buồn được che giấu dưới nụ cười kia, nàng cảm thấy giờ phút này thái độ của Tử Tịch giống như đang để lại di ngôn làm cho nàng sợ hãi. Quân Tiểu Tà lắc lắc đầu: “Muội không nói, những lời này chính tỷ tự nói với huynh ấy thì tốt hơn."
“Chậc chậc, tiểu cô nương muội đoán đúng rồi, tả hộ pháp của Yểm cung đang để lại di ngôn đấy."
Đột nhiên có tiếng nói chen vào làm cho trong lòng Tử Tịch căng thẳng, quả nhiên vẫn phải gặp mặt...
Tác giả :
Thược Thi Khấu