Manh Sủng Liệt Thê
Chương 36: Hãm hại
Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
“Bản tướng nhận được mật báo của dân chúng, nói nơi này đã xảy ra án mạng, vì giữ gìn sự yên bình của kinh thành, phụng mệnh đến đây tra xét!"
Tiếng quát mạnh mẽ vang dội, làm cho người dân trên phố đều nghe thấy, túm tụm ở bên ngoài Tử Hoa lâu, chỉ trỏ nói nhỏ với nhau.
Quan binh mở từng gian phòng vào lục soát ở bên trong, hét to làm cho khách ở trọ phải xuống lầu.
Khi Quân Tiểu Tà nghe được tiếng đập cửa, mơ mơ màng màng ngồi dậy muốn mở cửa, xoa xoa ánh mắt hỏi: “Ai a?"
“Kiểm tra phòng!" Người bên ngoài không kiên nhẫn quát.
Con sâu ngủ trong nháy mắt hoảng sợ bay mất, Quân Tiểu Tà nói lấy lệ: “Ta vẫn còn chưa có mặc quần áo, các ngươi đợi một chút." Vội vàng chạy đến bên giường, đánh thức Nguyên Thần Trường Không đang giả bộ ngủ, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, có quan binh kiểm tra phòng, người mau trốn đi."
Mặc dù hai người chỉ là đắp chăn bông nói chuyện phiếm, người không biết nhất định sẽ hiểu lầm.
Quân Tiểu Tà gấp đến độ trán đổ mồ hôi, nhưng người trên giường vẫn không động đậy, duỗi cánh tay tê dại, nói: “Vi sư còn chưa ngủ đủ mà."
“Sư phụ!" Quân Tiểu Tà nổi giận xốc chăn lên, Nguyên Thần Trường Không chỉ mặc áo lót màu trắng hoảng sợ ôm lấy ngực: “Đồ nhi, ngươi muốn làm gì?"
Người nào đó vẻ mặt hắc tuyến, giả bộ cái rắm a, không biết là ai xem nàng như gối ôm mà ôm cả đêm.
“Có quan binh kiểm tra phòng!"
“Kiểm liền kiểm, chúng ta lại không làm chuyện gì không hợp pháp." Nguyên Thần Trường Không giựt lại chăn, vẻ mặt cổ quái nhìn chăm chú Quân Tiểu Tà đang tức giận, cười ái muội nói: “Đồ nhi có phải sợ vi sư nói lời không nên nói hay không?"
Cơn giận Quân Tiểu Tà bùng nổ, cầm lấy quần áo nhảy lên giường, kéo qua trên người hắn, vẻ mặt hung ác: “Ngươi đứng lên mặc quần áo cho ta!"
Quan binh ngoài cửa mất hết kiên nhẫn, một cước đạp cửa phòng, liền nhìn thấy một màn không hài hòa đến như thế, trong nháy mắt đều ngơ ngẩn.
“Ách, cái kia, ha ha a, ta đang hầu hạ phu quân nhà của ta mặc quần áo." Quân Tiểu Tà sửng sốt một phần ba giây, lập tức cười như hoa nở, giải thích nói: “Thân mình phu quân ta đã nhiều ngày không khoẻ, người hơi yếu. Thật có lỗi đã để cho quan gia đợi lâu."
Ão não bước xuống giường, nâng thân mình không khoẻ của người trong truyền thuyết ngồi dậy, lúc này sắc mặt Nguyên Thần Trường Không lại hồng hào, tinh thần phấn chấn, ôn nhu dỗ nói: “Tướng công, đến đây nào, nên rời giường."
Đám quan binh nhịn không được sợ run cả người, cả người nổi da gà.
“Động tác nhanh chút đi!" Sau một lúc lâu, đám quan binh mới lấy lại tinh thần, căm giận quát một tiếng rời khỏi phòng.
“Đồ nhi tốt của ta, ngươi vừa rồi kêu vi sư là gì? Ngoan, kêu lại một tiếng cho ta nghe xem nào."
Người nào đó vô sỉ nói.
Quân Tiểu Tà 囧 dữ dội, đem quần áo ném trên đầu hắn, thở phì phì xuống giường.
Ra bên ngoài khách sạn, dưới sự bao vây của quan binh, mười mấy người khách ngủ trọ bị vây cùng một chỗ, vẻ mặt khó hiểu nhìn thủ lĩnh của đám quan binh.
“Đêm qua nơi này đã xảy ra án mạng, các ngươi không biết sao?" Từ trên cao nhìn xuống đám người, thấy trong số họ có người sợ hãi, lại có người buồn bực, khóe miệng Lưu tướng quân mỉm cười khinh thường. Ánh mắt sắc đảo qua từng người, cuối cùng dừng ở trên người lạnh nhạt hờ hững của Vong Xuyên: “Ngươi là người nơi nào?"
“Người trong giang hồ, tự nhiên là người giang hồ." Vong Xuyên mỉm cười đáp: “Tướng quân nhìn không ra sao?"
“Vậy người giang hồ, bản tướng hỏi ngươi, sát thủ đêm qua có phải là ngươi hay không?" Lưu tướng quân hất hàm, thuận miệng hỏi.
Vong Xuyên mím môi, như có chút suy nghĩ: “Tướng quân tận mắt nhìn thấy?"
Lưu tướng quân bỗng giật mình, không trả lời.
“Nếu không tận mắt nhìn thấy, vì sao phải ngậm máu phun người? Triều đình tra án không phải đều coi trọng hai chữ chứng cớ sao? Hay chúng tôi là những nhân sĩ nhàn hạ sức yếu thế cơ, nên muốn bắt nạt chúng tôi!"
Vong Xuyên nói ra tiếng lòng mọi người, mọi người bất mãn thầm thì với nhau.
“Lớn mật!" Lưu tướng quân thấy hắn châm ngòi quần chúng, đột nhiên giận dữ: “Dám to gan nói xấu mệnh quan triều đình, ngươi có tin bản tướng sẽ trị tội ngươi!"
Vong Xuyên cũng không giận, thẳng lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng Lưu tướng quân: “Nếu tướng quân cảm thấy đó là bị sỉ nhục, vậy thì trị tội ta đi."
“Ngươi!" Lưu tướng quân tức giận mất hết tỉnh táo, hắn đường đường là tướng soái, lại bị một tên nhãi nhép trên giang hồ trả lời mỉa mai xem thường, thật sự là nhục nhã. Quát chói tai một tiếng: “Người đâu, đem tên ngông cuồng này xuống dưới cho ta!"
Quan binh nghe lệnh, lập tức có hai người đi ra áp giải Vong Xuyên, Nguyên Thần Trường Không từ từ bước đến cười lạnh một tiếng: “Tướng quân, ngươi không phân tốt xấu liền đem người áp giải đi, hình như không đúng cho lắm."
Nguyên Thần Trường Không toàn thân áo trắng, khí phách trầm tĩnh đứng trong đám người, giống với bốn chữ: hạc trong bầy gà! Đi đến trước người Vong Xuyên, ngữ điệu thân thiết cười cười: “Lang huynh, đêm qua vất vả cho huynh."
Vong Xuyên cười khổ nói: “Đa tạ Trường Không huynh coi trọng."
“Đâu có đâu có, do huynh có tài." Hai người bằng mặt không bằng lòng nói xong, Nguyên Thần Trường Không xoay người, liếc mắt nhìn Lưu tướng quân một cái, lành lạnh nói: “Tướng quân nói nơi này đã xảy ra án mạng, như vậy, thi thể đâu?"
Lưu tướng quân đã trải qua nhiều cuộc chiến ở sa trường, cũng đã nhìn quen thủ đoạn ác độc của kẻ địch, nhưng đối mặt với một Nguyên Thần Trường Không hờ hững, trong lòng lại có chút chột dạ.
Phụng mệnh tra xét, là làm theo chỉ thị của thái tử, làm việc này chẳng qua cho có lệ, mục đích cuối cùng là muốn đem nhóm người này nhốt vào đại lao, chuyện còn lại cũng không liên quan đến hắn.
“Bản tướng đã đến tra xét, tất nhiên là có chứng cớ." Lưu tướng quân cười lạnh một tiếng: “Người đâu, đem thi thể đến đây." Không phải là thi thể sao, muốn bao nhiêu có bao nhiêu.
Mọi người giương mắt nhìn lại, chỉ thấy vài tên quan binh khiêng mấy thi thể máu tươi đầm đìa trên cổ từ bên trong Tử Hoa lâu đi ra, máu nhỏ giọt trên đường đi, ai nhìn thấy cũng đều hoảng sợ.
“Ngươi còn có gì để nói?"
Nguyên Thần Trường Không cùng Vong Xuyên trao đổi ánh mắt, chỉ thấy Vong Xuyên khẽ lắc đầu, trong lòng Nguyên Thần Trường Không vui mừng, câu môi cười: “Tướng quân ở nơi nào phát hiện những thi thể này?"
Lưu tướng quân giương cao hàm, nói như đương nhiên: “Tất nhiên là tìm được trong Tử Hoa lâu."
Quân Tiểu Tà núp sau lưng mọi người, vụng trộm liếc mắt nhìn mấy cổ thi thể bị chết thê thảm, nhịn không được cãi lại nói: “Những người này chết do đao kiếm, chắc là đã trải qua một trận tử chiến. Nhưng tối hôm qua chúng tôi ngủ tại khách sạn cũng không có nghe được động tĩnh gì." Hơn nữa, cho dù tối hôm qua những người này đã bị giết, tại sao thi thể vẫn còn chảy máu? Chuyện này rất không
khoa học!
Lưu tướng quân không nghĩ tới còn có người mở miệng phản bác, sắc mặt trầm xuống: “Các ngươi không có nghe thấy âm thanh đánh nhau?"
Vong Xuyên được giáo dục rất tốt, nâng trán mười lăm độ, nhìn lên trời; Nguyên Thần Trường Không vẫn nhăn mày kiếm, tư thế tao nhã, liếc mắt nhìn, Quân Tiểu Tà như trẻ nhỏ cúi đầu nhìn kiến xếp hàng bên chân mình, đối với sự kiên trì của chúng không ngừng ca ngợi. Có sư phụ ở đây, mọi chuyện sẽ OK!
Những người khác đều sợ run cả người, rục đầu không dám tùy tiện phát biểu ý kiến.
“Làm càn! Bản tướng đang hỏi các ngươi đấy!" Dám can đảm coi thường quân uy? Lưu tướng quân nổi giận, rút ra thanh kiếm tùy thân, trong mắt lộ hung quang: “Ai không có nghe thấy tiếng đánh nhau?"
Xích, công khai uy hiếp nói.
Thái tử là quân vương tương lai, lương thần chọn lương quân, hắn có thể nào không xử lý chuyện này cho tốt?
“Có, có, tiểu nhân có nghe được tiếng đánh nhau." Không biết là ai sợ hãi lên tiếng, kiêu ngạo của Lưu tướng quân nhất thời tăng cao, chỉ thẳng Quân Tiểu Tà: “Không phải ngươi vừa mới nói không có nghe được động tĩnh gì sao?"
Mắt Nguyên Thần Trường Không lạnh lẽo, đem Quân Tiểu Tà che ở sau người, không giận mà uy:
“Nghe được thì sao, không nghe được thì thế nào?"
~~~
“Bản tướng nhận được mật báo của dân chúng, nói nơi này đã xảy ra án mạng, vì giữ gìn sự yên bình của kinh thành, phụng mệnh đến đây tra xét!"
Tiếng quát mạnh mẽ vang dội, làm cho người dân trên phố đều nghe thấy, túm tụm ở bên ngoài Tử Hoa lâu, chỉ trỏ nói nhỏ với nhau.
Quan binh mở từng gian phòng vào lục soát ở bên trong, hét to làm cho khách ở trọ phải xuống lầu.
Khi Quân Tiểu Tà nghe được tiếng đập cửa, mơ mơ màng màng ngồi dậy muốn mở cửa, xoa xoa ánh mắt hỏi: “Ai a?"
“Kiểm tra phòng!" Người bên ngoài không kiên nhẫn quát.
Con sâu ngủ trong nháy mắt hoảng sợ bay mất, Quân Tiểu Tà nói lấy lệ: “Ta vẫn còn chưa có mặc quần áo, các ngươi đợi một chút." Vội vàng chạy đến bên giường, đánh thức Nguyên Thần Trường Không đang giả bộ ngủ, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, có quan binh kiểm tra phòng, người mau trốn đi."
Mặc dù hai người chỉ là đắp chăn bông nói chuyện phiếm, người không biết nhất định sẽ hiểu lầm.
Quân Tiểu Tà gấp đến độ trán đổ mồ hôi, nhưng người trên giường vẫn không động đậy, duỗi cánh tay tê dại, nói: “Vi sư còn chưa ngủ đủ mà."
“Sư phụ!" Quân Tiểu Tà nổi giận xốc chăn lên, Nguyên Thần Trường Không chỉ mặc áo lót màu trắng hoảng sợ ôm lấy ngực: “Đồ nhi, ngươi muốn làm gì?"
Người nào đó vẻ mặt hắc tuyến, giả bộ cái rắm a, không biết là ai xem nàng như gối ôm mà ôm cả đêm.
“Có quan binh kiểm tra phòng!"
“Kiểm liền kiểm, chúng ta lại không làm chuyện gì không hợp pháp." Nguyên Thần Trường Không giựt lại chăn, vẻ mặt cổ quái nhìn chăm chú Quân Tiểu Tà đang tức giận, cười ái muội nói: “Đồ nhi có phải sợ vi sư nói lời không nên nói hay không?"
Cơn giận Quân Tiểu Tà bùng nổ, cầm lấy quần áo nhảy lên giường, kéo qua trên người hắn, vẻ mặt hung ác: “Ngươi đứng lên mặc quần áo cho ta!"
Quan binh ngoài cửa mất hết kiên nhẫn, một cước đạp cửa phòng, liền nhìn thấy một màn không hài hòa đến như thế, trong nháy mắt đều ngơ ngẩn.
“Ách, cái kia, ha ha a, ta đang hầu hạ phu quân nhà của ta mặc quần áo." Quân Tiểu Tà sửng sốt một phần ba giây, lập tức cười như hoa nở, giải thích nói: “Thân mình phu quân ta đã nhiều ngày không khoẻ, người hơi yếu. Thật có lỗi đã để cho quan gia đợi lâu."
Ão não bước xuống giường, nâng thân mình không khoẻ của người trong truyền thuyết ngồi dậy, lúc này sắc mặt Nguyên Thần Trường Không lại hồng hào, tinh thần phấn chấn, ôn nhu dỗ nói: “Tướng công, đến đây nào, nên rời giường."
Đám quan binh nhịn không được sợ run cả người, cả người nổi da gà.
“Động tác nhanh chút đi!" Sau một lúc lâu, đám quan binh mới lấy lại tinh thần, căm giận quát một tiếng rời khỏi phòng.
“Đồ nhi tốt của ta, ngươi vừa rồi kêu vi sư là gì? Ngoan, kêu lại một tiếng cho ta nghe xem nào."
Người nào đó vô sỉ nói.
Quân Tiểu Tà 囧 dữ dội, đem quần áo ném trên đầu hắn, thở phì phì xuống giường.
Ra bên ngoài khách sạn, dưới sự bao vây của quan binh, mười mấy người khách ngủ trọ bị vây cùng một chỗ, vẻ mặt khó hiểu nhìn thủ lĩnh của đám quan binh.
“Đêm qua nơi này đã xảy ra án mạng, các ngươi không biết sao?" Từ trên cao nhìn xuống đám người, thấy trong số họ có người sợ hãi, lại có người buồn bực, khóe miệng Lưu tướng quân mỉm cười khinh thường. Ánh mắt sắc đảo qua từng người, cuối cùng dừng ở trên người lạnh nhạt hờ hững của Vong Xuyên: “Ngươi là người nơi nào?"
“Người trong giang hồ, tự nhiên là người giang hồ." Vong Xuyên mỉm cười đáp: “Tướng quân nhìn không ra sao?"
“Vậy người giang hồ, bản tướng hỏi ngươi, sát thủ đêm qua có phải là ngươi hay không?" Lưu tướng quân hất hàm, thuận miệng hỏi.
Vong Xuyên mím môi, như có chút suy nghĩ: “Tướng quân tận mắt nhìn thấy?"
Lưu tướng quân bỗng giật mình, không trả lời.
“Nếu không tận mắt nhìn thấy, vì sao phải ngậm máu phun người? Triều đình tra án không phải đều coi trọng hai chữ chứng cớ sao? Hay chúng tôi là những nhân sĩ nhàn hạ sức yếu thế cơ, nên muốn bắt nạt chúng tôi!"
Vong Xuyên nói ra tiếng lòng mọi người, mọi người bất mãn thầm thì với nhau.
“Lớn mật!" Lưu tướng quân thấy hắn châm ngòi quần chúng, đột nhiên giận dữ: “Dám to gan nói xấu mệnh quan triều đình, ngươi có tin bản tướng sẽ trị tội ngươi!"
Vong Xuyên cũng không giận, thẳng lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng Lưu tướng quân: “Nếu tướng quân cảm thấy đó là bị sỉ nhục, vậy thì trị tội ta đi."
“Ngươi!" Lưu tướng quân tức giận mất hết tỉnh táo, hắn đường đường là tướng soái, lại bị một tên nhãi nhép trên giang hồ trả lời mỉa mai xem thường, thật sự là nhục nhã. Quát chói tai một tiếng: “Người đâu, đem tên ngông cuồng này xuống dưới cho ta!"
Quan binh nghe lệnh, lập tức có hai người đi ra áp giải Vong Xuyên, Nguyên Thần Trường Không từ từ bước đến cười lạnh một tiếng: “Tướng quân, ngươi không phân tốt xấu liền đem người áp giải đi, hình như không đúng cho lắm."
Nguyên Thần Trường Không toàn thân áo trắng, khí phách trầm tĩnh đứng trong đám người, giống với bốn chữ: hạc trong bầy gà! Đi đến trước người Vong Xuyên, ngữ điệu thân thiết cười cười: “Lang huynh, đêm qua vất vả cho huynh."
Vong Xuyên cười khổ nói: “Đa tạ Trường Không huynh coi trọng."
“Đâu có đâu có, do huynh có tài." Hai người bằng mặt không bằng lòng nói xong, Nguyên Thần Trường Không xoay người, liếc mắt nhìn Lưu tướng quân một cái, lành lạnh nói: “Tướng quân nói nơi này đã xảy ra án mạng, như vậy, thi thể đâu?"
Lưu tướng quân đã trải qua nhiều cuộc chiến ở sa trường, cũng đã nhìn quen thủ đoạn ác độc của kẻ địch, nhưng đối mặt với một Nguyên Thần Trường Không hờ hững, trong lòng lại có chút chột dạ.
Phụng mệnh tra xét, là làm theo chỉ thị của thái tử, làm việc này chẳng qua cho có lệ, mục đích cuối cùng là muốn đem nhóm người này nhốt vào đại lao, chuyện còn lại cũng không liên quan đến hắn.
“Bản tướng đã đến tra xét, tất nhiên là có chứng cớ." Lưu tướng quân cười lạnh một tiếng: “Người đâu, đem thi thể đến đây." Không phải là thi thể sao, muốn bao nhiêu có bao nhiêu.
Mọi người giương mắt nhìn lại, chỉ thấy vài tên quan binh khiêng mấy thi thể máu tươi đầm đìa trên cổ từ bên trong Tử Hoa lâu đi ra, máu nhỏ giọt trên đường đi, ai nhìn thấy cũng đều hoảng sợ.
“Ngươi còn có gì để nói?"
Nguyên Thần Trường Không cùng Vong Xuyên trao đổi ánh mắt, chỉ thấy Vong Xuyên khẽ lắc đầu, trong lòng Nguyên Thần Trường Không vui mừng, câu môi cười: “Tướng quân ở nơi nào phát hiện những thi thể này?"
Lưu tướng quân giương cao hàm, nói như đương nhiên: “Tất nhiên là tìm được trong Tử Hoa lâu."
Quân Tiểu Tà núp sau lưng mọi người, vụng trộm liếc mắt nhìn mấy cổ thi thể bị chết thê thảm, nhịn không được cãi lại nói: “Những người này chết do đao kiếm, chắc là đã trải qua một trận tử chiến. Nhưng tối hôm qua chúng tôi ngủ tại khách sạn cũng không có nghe được động tĩnh gì." Hơn nữa, cho dù tối hôm qua những người này đã bị giết, tại sao thi thể vẫn còn chảy máu? Chuyện này rất không
khoa học!
Lưu tướng quân không nghĩ tới còn có người mở miệng phản bác, sắc mặt trầm xuống: “Các ngươi không có nghe thấy âm thanh đánh nhau?"
Vong Xuyên được giáo dục rất tốt, nâng trán mười lăm độ, nhìn lên trời; Nguyên Thần Trường Không vẫn nhăn mày kiếm, tư thế tao nhã, liếc mắt nhìn, Quân Tiểu Tà như trẻ nhỏ cúi đầu nhìn kiến xếp hàng bên chân mình, đối với sự kiên trì của chúng không ngừng ca ngợi. Có sư phụ ở đây, mọi chuyện sẽ OK!
Những người khác đều sợ run cả người, rục đầu không dám tùy tiện phát biểu ý kiến.
“Làm càn! Bản tướng đang hỏi các ngươi đấy!" Dám can đảm coi thường quân uy? Lưu tướng quân nổi giận, rút ra thanh kiếm tùy thân, trong mắt lộ hung quang: “Ai không có nghe thấy tiếng đánh nhau?"
Xích, công khai uy hiếp nói.
Thái tử là quân vương tương lai, lương thần chọn lương quân, hắn có thể nào không xử lý chuyện này cho tốt?
“Có, có, tiểu nhân có nghe được tiếng đánh nhau." Không biết là ai sợ hãi lên tiếng, kiêu ngạo của Lưu tướng quân nhất thời tăng cao, chỉ thẳng Quân Tiểu Tà: “Không phải ngươi vừa mới nói không có nghe được động tĩnh gì sao?"
Mắt Nguyên Thần Trường Không lạnh lẽo, đem Quân Tiểu Tà che ở sau người, không giận mà uy:
“Nghe được thì sao, không nghe được thì thế nào?"
Tác giả :
Thược Thi Khấu