Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương
Chương 75: Thảo dân là bằng hữu của Vương phi
Edit: Chickenliverpate
"Trầm Ngự y, Vương gia thế nào?"
Chờ đợi dài đằng đẳng cuối cùng cũng kết thúc, cùng chờ cả một đêm là Lưu Vân, Thiên Sơn, Vô Hoa, Linh Âm, Lương bác cùng với mấy nha hoàn hạ nhân khác, thấy Trầm Ngự y đứng lên, liền tiến lại gần vây quanh hắn, trên mặt mỗi người đều là vẻ lo lắng không sao tả xiết.
Trầm Ngạo lau lớp mồ hôi trên trán, nhìn ánh mắt lo lắng của bọn họ, nở một nụ cười an ủi. Thấy Trầm Ngạo gật đầu, tâm trạng khẩn trương của bọn họ cuối cùng cũng có thể thả lỏng đôi chút, nhưng khi quay đầu nhìn đến gương mặt xanh xao của Nhàn vương, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lưu Vân nhịn không được tiến lên hỏi: "Trầm Ngự y, vì sao Vương gia vẫn chưa tỉnh lại?"
"..." Nghe vậy, Trầm Ngạo định mở miệng nói nhưng lại thôi, hắn xoay người đi đến chiếc bàn tròn bằng gỗ tử đàn hương bên cạnh, bày ra giấy và bút mực được lấy từ hòm thuốc tùy thân, ung dung viết xuống mấy chữ rồi giao cho Lưu Vân.
Đám người Lương Bác cũng vội vàng đến gần Lưu Vân, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là tình huống gì.
"Ngươi nói, trong cơ thể Vương gia còn dư độc không có cách nào thanh trừ?" Nhìn dòng chữ ngay ngắn trên giấy, ánh mắt Lưu Vân ngưng trệ, quay đầu nhìn Vương gia, trong lòng vô cùng lo lắng.
Trầm Ngạo gật đầu, tiếp tục viết xuống một phương thuốc rồi giao cho Lưu Vân, dùng thủ ngữ để diễn tả: "Chỉ cần dựa theo phương thuốc này, mỗi ngày sắc một thang cho Vương gia uống, kiên trì liên tục uống trong vòng ba tháng, dư độc có thể dần dần biến mất."
Sau khi Trầm Ngạo giao phó tất cả những việc cần thiết, liền ôm hòm thuốc xoay người rời khỏi. Bận rộn cả một ngày một đêm, ngay cả một giọt nước cũng chưa uống, hắn ra khỏi hoàng cung cũng đã một ngày một đêm, chậm trễ việc sắc thuốc cho thánh thượng, hắn phải khẩn trương hồi cung gặp thánh thượng.
Quay lưng đi được vài bước, thì Lưu Vân đuổi theo, hắn lo lắng việc này sẽ kinh động đến thánh thượng, nên đã yêu cầu Trầm Ngạo: "Trầm Ngự y, việc này... mong rằng ngươi đừng nói với bất kỳ kẻ nào."
Đặc biệt là đừng kinh động đến thánh thượng.
Trầm Ngạo cũng tự biết việc này không hề nhỏ, liền gật đầu bày tỏ đáp ứng với Lưu Vân. Ngay cả khi Lưu Vân không đề cập tới, hắn cũng sẽ nhất định không nói với hoàng thượng, hôm qua nghe nói tân vương phi từ Ỷ Hà điện đi ra, bây giờ Vương gia lại xảy ra chuyện, hắn cảm thấy có thể đoán ra việc này nhất định có liên hệ với vương phi. Nhưng Tống Đại Mãnh của hắn hiện tại đang ở đâu, bận rộn ở vương phủ lâu như vậy, hắn vẫn chưa nhìn thấy nàng. Thời gian quá mức cấp bách, hắn hoàn toàn không có chút thời gian rảnh rỗi nào để hỏi thăm về Tống Đại Mãnh. Dự định là trước khi đi sẽ hỏi thăm Lưu Vân một chút, nhưng khi lời nói ra đến cửa miệng, lại phải nuốt trở vào.
Có hai nguyên nhân khiến hắn không thể không ngậm miệng. Thứ nhất, hắn là ngự y, mà nàng là vương phi, hắn và nàng, vĩnh viễn không có cách nào có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ. Thứ hai, thế nhân sớm đã nhận định hắn là một người câm điếc, chỉ ở trước mặt nàng và Lạc Xuyến hắn mới mở miệng, hắn quyết sẽ không tùy tiện nói chuyện.
Nghĩ như vậy, nên hắn đành phải rời khỏi, quay trở về hỏi Lạc Xuyến. Nhưng ngay lúc này, trong phòng lại truyền ra giọng nói kinh ngạc của hai người Vô Hoa: "Vương gia, Vương gia, người tỉnh rồi... Vương gia tỉnh rồi, Vương gia tỉnh rồi..."
Hắn bất ngờ ngẩn ra, vương gia tỉnh rồi? Làm sao có thể? Kịch độc như vậy vào trong cơ thể, không chết đã là kỳ tích, ít nhất cũng phải hôn mê thêm ba ngày ba đêm, bây giờ lại tỉnh nhanh như vậy?
Trầm Ngạo vừa bước chân ra khỏi phòng, liền nghe tin Nhàn vương tỉnh lại, bản thân hắn không ý thức quay trở lại, thần tốc đi vào trong phòng. Hắn thật sự không dám tin, trúng phải kịch độc của phệ tâm tán mà Nhàn vương lại có thể tỉnh lại từ trong hôn mê nhanh như vậy.
Trong phòng, mọi người đang vây quanh trước giường, thập phần vui sướng nhìn Vương gia cuối cùng cũng mở mắt.
Trên giường, Nhàn vương cố gắng mở to mắt, cũng bởi vì trúng độc, suýt chút nữa đã bỏ mạng. Mở mắt lướt nhìn tất cả những người trong phòng, nhưng đâu đó trong lòng lại cảm thấy trống trải không thể nào hiểu nổi.
Giống như là...thiếu mất một người nào đó?
"... Vương phi?" Lần thứ hai nhìn chung quanh căn phòng rộng lớn, lại phát hiện xú nữ nhân khiến hắn chán ghét, không có mắt nhìn, không có nề nếp lại thật sự không có ở trong phòng, câu nói đầu tiên hỏi bọn hắn đó là: "Vương phi ở đâu? Nàng ở đâu? Vì sao không ở trong phòng? Mau đưa nàng, đưa nàng..."
Nói quá gấp gáp, nên nhất thời bắt đầu ho khan liên tục.
Khụ một cái, trên chăn đệm liền xuất hiện một đốm máu đỏ tươi.
"Vương gia, người làm sao vậy, Vương gia..." Thấy Vương gia lại ho ra máu, cả đám sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi.
Trầm Ngạo đứng ngay cửa phòng, chậm chạp không đi vào. Hắn biết, bản thân hắn không có mặt mũi gặp vương gia, càng biết rõ vương gia không hề muốn nhìn đến hắn. Thấy Nhàn vương đến thời điểm này vẫn còn lo lắng cho nàng, trong lòng hắn lại cảm thấy muôn vàn phức tạp.
Nhàn vương vẫn chưa kịp lấy lại hơi thở, nhưng vẫn vùng vẫy muốn từ trên giường ngồi dậy.
"Vương gia, thân thể người suy yếu, tuyệt đối không thể..." Lưu Vân và Thiên Sơn lập tức bước lên phía trước, đưa tay đỡ hắn. Thì nhìn thấy trong mắt hắn tràn ngập sốt ruột và phẫn nộ: "Các ngươi vẫn chưa nói cho Bổn vương, Tống, Tống Đại Mãnh đang ở đâu... Nàng...vì sao nàng không đến... gặp...Bổn vương..."
"Vương gia, Vương phi, người..."
Nhắc đến Tống Đại Mãnh, tất cả mọi người đều cúi đầu không nói.
"Vì sao không nói tiếp?" Để thuận tiện cho việc chữa trị, mặt nạ ngân sắc thường ngày hắn vẫn đeo, hiện tại đã được tháo xuống, lộ ra những vết sẹo lồi lõm gớm ghiếc đầy trên mặt, vẻ lo lắng gấp gáp khi đó lại càng khiến cho chứng càng trở nên khó coi hơn. Nhưng mà hắn lại không màng đến dung nhan xấu xí không thể hặp người của bản thân, thấy bọn họ không lên tiếng, liền khó khăn quát lên: "Ta hỏi các ngươi nàng ở đâu!"
"..."
Không ai lên tiếng, không một ai nói chuyện. Tất cả mọi người đều bảo trì trầm mặc, bao gồm cả Lưu Vân, Lương bác.
Thấy tình cảnh như vậy, trong lòng Nhàn vương càng thêm nóng nảy. Phản ứng của bọn họ khiến trái tim hắn càng lúc càng nặng trĩu. Thầm nghĩ có lẽ Tống Đại Mãnh nhất định đã gặp chuyện không hay, lúc này mí mắt của hắn lại bất an co giật liên tục.
"Chết tiệt..." Ngồi dậy không bao lâu, hắn đã cau mày vùng vẫy muốn xuống giường. Thấy thế, Lưu Vân vội vàng bước đến ngăn cản hắn: "Vương gia, người không thể đi, người vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn rất suy yếu."
Lại là những lời này!
"Vậy ngươi nói cho Bổn vương biết, nàng ở đâu!" Nhàn vương nổi giận, gương mặt hắn sa sầm, hung hăng nhìn chằm chằm những người trước mắt.
Ánh mắt dữ tợn như vậy, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy. Gương mặt Nhàn vương ít khi bộc lộ cảm xúc, lúc này vì Vương phi mà hắn đã từng chán ghét lại có biểu hiện phẫn nộ như thế.
Có lẽ chịu không nổi ánh mắt dữ tợn của hắn, Thiên Sơn mới nhỏ giọng nói: "Vương phi, người, người không thấy nữa..."
"Không thấy nữa?" Nghe những lời này của Thiên Sơn, trái tim Nhàn vương như bị bóp chặt, hắn tức giận. "Các ngươi nhiều người như vậy, rốt cuộc là làm được cái gì hả! Ngay cả một người cũng không trông chừng nổi, các ngươi, các ngươi..."
Nói xong, lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Vương gia..." Vô Hoa liền lấy khăn tay lau vết máu trên miệng hắn, nhưng bị hắn nhìn một cái liền sợ tới mức dừng lại không dám tiếp cận.
"Còn không mau đi tìm Tống Đại Mãnh!"
Hắn vẫn tiếp tục muốn xuống giường, bây giờ hắn không quản được nhiều như vậy. Lưu Vân lại tiến lên ngăn cản, hai tay ấn chặt tay chân của hắn, nói: "Vương gia, người có biết vì sao người lại bị trúng kịch độc?"
"Trúng độc?" Nhàn vương sửng sốt, trí nhớ trôi ngược trở về thời điểm trước khi hắn hôn mê, hắn nhớ rõ, bữa trưa đó, sau khi uống xong chén trà, hắn đột nhiên thổ huyết rồi hôn mê bất tỉnh. Nhưng: "Vì sao hỏi Bổn vương như thế?"
"Vương gia, xem ra người còn chưa biết tình hình." Thấy rốt cuộc Nhàn vương cũng đã không còn vùng vẫy, Lưu Vân căng thẳng, mới vừa định tiếp tục nói, thì ở bên cạnh, Thiên Sơn, Vô Hoa và Linh Âm liền giữ chặt hắn, nhìn hắn lắc đầu, Lương Bác chỉ đứng đó cúi đầu than thở.
"Đến nước này các ngươi vẫn còn che chở cho Vương phi sao!" Lưu Vân nổi giận, gạt mấy cánh tay kia ra, quay đầu hướng về gương mặt nghi hoặc của Nhàn vương nói: "Vương gia, ngay cả khi bọn họ không nói, ngay cả khi người không hỏi, thuộc hạ cũng sẽ nói ra. Bởi vì Vương phi, Vương gia người thiếu chút nữa đã bỏ mạng. Là Vương..."
"Lưu Vân!" Nhìn thấy Lưu Vân sắp nói ra, Thiên Sơn nóng nảy: "Vương gia mới vừa tỉnh, Trầm Ngự y cũng có nói qua, trái tim của Vương gia không thể chịu thêm đả kích, ngươi đây là..."
"Ta chỉ trần thuật sự thật, Vương gia có quyền biết chân tướng!" Hung hăng gạt Thiên Sơn ra, nghĩ đến Vương gia trúng độc bị thương, thiếu chút nữa đã chết, lại nghĩ đến lúc ấy toàn thân Vương gia đầy máu mà Vương phi chỉ lo chạy trốn, Lưu Vân liền phẫn nộ. "Hại Vương gia trúng độc, là Vương phi! Là Vương phi hạ phệ tâm tán vào trong trà của Vương gia, mà vương phi, khi bị người khác phát hiện lại phủi sạch hết tất cả quan hệ!"
"Cái gì?" Nghe thấy cái gọi là "chân tướng", Nhàn vương chợt rơi vào trầm tư. Thật như vậy sao? Hắn nằm ở đây, là vì Tống Đại Mãnh hạ phệ tâm tán lên người hắn ư? Kịch độc lợi hại như thế...
Không, hắn không tin Tống Đại Mãnh lại có loại kịch độc này!
Càng không tin nàng sẽ hại hắn!
"Ta muốn đi tìm Tống Đại Mãnh!" Ngay lúc đám người Lưu Vân cho rằng hắn sẽ không tiếp tục cố chấp muốn đi tìm vương phi, Nhàn vương lại đột nhiên lại ngẩng đầu lên, thập phần kiên định nói với bọn họ: "Mau dẫn Bổn vương đi tìm Tống Đại Mãnh, Bổn vương muốn đi tìm nàng, tự mình thẩm vấn nàng!"
"Vương gia!" Lưu Vân nóng nảy, không thể tin nhìn hắn: "Chuyện này mọi người đều tận mắt nhìn thấy, Vương phi đã bỏ trốn, nàng hoàn toàn không đáng để người đi tìm!"
Lửa giận của Nhàn vương ngút trời: "Bổn vương là Vương gia hay ngươi là Vương gia!"
"Thuộc hạ đã hiểu, là thuộc hạ đường đột."
Biết rõ tín niệm của Vương gia rất kiên định, Lưu Vân tự biết có phản đối như thế nào cũng là vô dụng, nếu hắn không hộ tống Vương gia, cũng còn có Thiên Sơn. Nên cũng không nói thêm điều gì nữa, cúi đầu, ánh mắt ngưng trệ, sau đó đành phải quay đầu nháy mắt ra hiệu với Thiên Sơn, sau đó đồng loạt giúp đỡ Nhàn vương thay y phục, ngồi vào xe lăn.
Lưu Vân hộ tống Nhàn vương đi tìm Tống Đại Mãnh, Thiên Sơn cũng bí mật dẫn người đi tìm. Đám người Vô Hoa đành phải ở lại vương phủ, yên lặng chờ tin tốt.
Từ đầu đến cuối, Trầm Ngạo đều đứng ở một góc Nhàn vương nhìn không thấy.
Ra khỏi vương phủ thì đã đến giờ thìn. Đây chính là thời gian thượng triều.
Dưới sự hộ tống của Lưu Vân, vừa ra khỏi vương phủ, đang định tăng nhang tốc độ đi tìm người. Bất ngờ, một vị nữ tử đang tuổi thanh xuân, một thân váy lụa mỏng màu hồng nhạt vội vàng nâng váy chạy tới, nhìn thấy Nhàn vương, không kịp thở mà nói: "Vương gia ca ca, người nhanh chóng vào cung đi, mau đến Ỷ Hà điện, Mãnh tỷ tỷ đã bị cô cô bắt đưa đến Ỷ Hà điện rồi, muội, muội nghe nói cô cô, cô cô muốn..."
Trầm Ngạo đứng ở phía sau, nhìn thấy người tới là Ngụy Lạc Xuyến, lại nghe thấy giọng nói đứt quãng của nàng truyền đến, đầu óc nhất thời căng thẳng. Chẳng quan tâm có chuyện gì muốn hỏi Ngụy Lạc Xuyến nữa, vội vàng thần tốc hướng hoàng cung chạy tới. Nhưng mà Nhàn vương trên xe lăn và Lưu Vân lại càng nhanh như lửa, trước khi hắn nhấc chân đã rời khỏi trước một bước.
Tốc độ hai người cực nhanh, khiến Ngụy Lạc Xuyến hoàn toàn không kịp định thần, chỉ biết trợn mắt nhìn, thoáng một cái đã không thấy người đâu. Nàng đứng si ngốc ngay ngưỡng cửa chính của Nhàn vương phủ, không biết làm sao: "Vương gia ca ca đâu?"
Xe lăn di chuyển thật sự quá chậm, Nhàn vương lại gấp như kiến bò trên chảo nóng. Hắn nghĩ đến Tống Đại Mãnh bị hoàng hậu bắt đi, nhất định là lành ít dữ nhiều. Không cam tâm tốc độ chậm chạp của xe lăn, nhưng giữa dòng người như thế này, hắn không thể khinh xuất.
"Lưu Vân!"
Rốt cuộc khi đến một chỗ ít người qua lại, hắn nghiêng đầu, liếc mắt ra hiệu với Lưu Vân.
Nhận được mệnh lệnh, Lưu Vân liền đẩy xe lăn thay đổi phương hướng, nơi nào ít người nhất, liền đi hướng đó. Cách hoàng cung càng ngày càng xa, cũng chỉ có thể như vậy.
Đến khi xác định xung quanh đã không còn ai, cuối cùng Nhàn vương cũng không còn kiên nhẫn, dưới thanh thiên bạch nhật, hắn từ trên xe lăn tung người nhảy lên, chớp mắt một cái đã bay lên nóc nhà biến mất.
Từ góc khuất, Trầm Ngạo chứng kiến tất cả, đôi mắt trừng to không dám tin - - thân thể tàn phế của Nhàn vương so với bất cứ ai cũng đều mạnh mẽ hơn, kinh ngạc hơn nữa là hắn đã nhanh như chớp thay đổi toàn bộ dung mạo, trở thành một thân bạch y với tay áo phiêu dật bay phần phận trong gió.
Nhận thức hơn hai mươi mấy năm, hắn lại không biết đây mới là Nhàn vương gia chân chính, Sở Ngạo!
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn bị kinh ngạc trợn mắt há mồm. Nghĩ lại toàn bộ thời gian hắn đến vương phủ điều trị thân thể cho vương gia, không ngờ tất cả đều là giả...
Nghĩ đến tân vương phi, Đại Mãnh của hắn, hắn cảm thấy cảm xúc rối loạn. Hắn có nên nói cho nàng biết hay không?
...
"Làm rất tốt! Tân vương phi!"
Mở mắt ra lần nữa, phát hiện bản thân đang ở trong một nhà giam ẩm ướt không chịu nổi, Tống Đại Mãnh mới biết nàng lại bị hoàng hậu bắt trở về, mà lần này nàng sắp phải đối mặt với chuyện phát sinh càng sợ hãi hơn.
Đồng thời - -
Một gáo nước lạnh thấu xương tiếp tục hắt xuống.
"Ưm..."
Cảm giác rét lạnh tận xương tủy nháy mắt lan khắp cơ thể.
Rất lạnh!
Nhìn thấy vẻ mặt hả hê của Hoàng hậu ngay trước mặt, bên cạnh còn có Ngụy Tuyết Oánh đang tươi cười đắc ý, Tống Đại Mãnh cảm thấy bản thân như đang rơi vào địa ngục. Nàng không tiếp tục vùng vẫy, cũng đã quên cái gì gọi là vùng vẫy.
Nhàn vương hắn, chắc là đã chết... Nàng nghĩ. Tâm lạnh như tro tàn, không còn một chút ý chí sinh tồn.
Thậm chí còn vô cùng kỳ vọng, lần này có thể chết trong tay hoàng hậu, cũng là một một chuyện rất thoải mái. Nàng hại Nhàn vương, đã không còn mặt mũi nào để sống tiếp, không còn mặt mũi nào nhìn người kia, cũng không còn mặt mũi nào gặp hoàng đế.
Chẳng bằng, chết đi.
"Sao không lên tiếng, tân Vương phi." Nhìn Tống Đại Mãnh chỉ rên lên một tiếng sau khi tỉnh dậy, rồi im lặng không mở miệng nói chuyện, ngay cả một chút biểu hiện căm tức cơ bản nhất cũng không có, trong lòng hoàng hậu càng cảm thấy kỳ lạ: "Không phải trước đây ngươi rất lợi hại sao? Vết thương bị ngươi cào trên người Bản cung bây giờ vẫn còn đau đấy, như thế nào, hiện tại trở thành câm điếc rồi hả? Có phải thân mật với tên câm điếc kia, ngươi cũng sẽ trở nên câm luôn hay không?"
Ngụy Tuyết Oánh cười cười kỳ quái: "Cô cô, tiện nhân này đâu chỉ trở nên câm điếc, ha ha... Đã sớm nhìn nàng ta không thuận mắt, mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với tam muội, đã làm hư tam muội! Cứ nghĩ đến ngày ấy tam muội lại vì tiểu tiện nhân này mà nói sẽ không nhận thức con, thật sự là hận không thể thiên đao vạn quả nàng ta. Loại mặt hàng này, cũng chỉ xứng đôi với tên Vương gia tàn phế cùng tên câm điếc kia mà thôi, hừ!"
"Con yên tâm, cô cô sẽ thay con đòi lại công đạo!"
"Cô cô, nhanh một chút, nàng ta còn sống thêm một khắc nào, Tuyết Oánh vẫn còn cảm thấy toàn thân đều không được thoải mái."
Một đôi cô chất này, ngươi xướng ta hòa thật sự vô cùng ăn ý, nhưng Tống Đại Mãnh cũng chẳng quan tâm bọn họ lải nhải cái gì ở bên tai, từ đầu đến cuối, Tống Đại Mãnh vẫn duy trì trầm mặc. Muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt, tùy ý bọn họ, nàng đã lao tâm lao lực quá độ, không muốn mở miệng nữa. Người đã rơi vào trong tay bọn họ, có vũng vẫy chửi rủa như thế nào, cũng không có tác dụng.
"Tống Đại Mãnh, ngươi thật đúng là câm điếc rồi hả?"
Nàng khép mi, không còn sinh ý, thì một bàn tay vươn tới bóp chặt cằm nàng. Nàng cũng không buồn tránh né, bị thô bạo ép ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu, trên miệng liền nở một nụ cười lạnh lẽo, những vẫn không mở miệng.
"Tống Đại Mãnh, ngươi có ý gì đây! Ngươi cả gan dám cười Bản cung!" Thấy nụ cười lạnh lùng của nàng, hoàng hậu liền nổi giận, tăng thêm lực đạo trên tay, nhìn nàng bằng ánh mắt ngoan độc: "Đừng tưởng rằng Bản cung không dám giết ngươi, là Vương phi do Hoàng thượng tự mình tứ hôn thì sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một phụ nhân sơn dã nhỏ bé thấp hèn, dựa vào ngươi cũng xứng đáng nhập vào hoàng tộc? Thật sự buồn cười!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Thấy thế, Ngụy Tuyết Oánh hưng phấn vỗ tay vui vẻ: "Bóp chết tiểu tiện nhân này đi, cô cô, mau bóp chết nàng ta đi!"
"Bóp chết nàng ta, chẳng phải làm ô uế bàn tay Bản cung hay sao?" Hoàng hậu đưa mắt nhìn Ngụy Tuyết Oánh, khóe môi nhếch lên quỷ dị, trong ánh mắt hiện lên một tia dị quang: "Không chịu nói đúng không? Bản cung có cả trăm phương pháp có thể khiếnngươi mở miệng!"
Ngay sau đó, bàn tay đang bóp chặt cằm của Tống Đại Mãnh đột nhiên buông lỏng, bà ta xoay người đi đến lầu gác:
"Người đâu, đưa người này đến cung xí đi! Nhất định phải phân phó đao phủ thật chu đáo, phải biến tân Vương phi của chúng ta thành người lợn đẹp nhất!"
"Vâng, Hoàng hậu nương nương."
Cái gì?
Người lợn?
Vẫn luôn duy trì trầm mặc, nhưng lúc này Tống Đại Mãnh nhất thời hoảng sợ, đồng tử mở thật lớn, không thể tin nhìn bóng lưng của hoàng hậu, phẫn nộ nói: "Ngươi, lão nữ nhân tâm địa ác độc này! Ngươi thật sự uổng công làm người!"
Trời ạ, lại muốn biến nàng thành người lợn ném vào mao xí!
"Bản cung còn tưởng ngươi bị câm điếc!" Hoàng hậu quay đầu lại, cười quyến rũ tự đắc. "Nhưng mà, cho dù bây giờ ngươi mở miệng cầu xin bản cung, cũng - - đã muộn rồi! Nếu tên phế nhân kia đã ăn phệ tâm tán, vậy đối với Bản cung mà nói ngươi cũng không còn giá trị lợi dụng. Thay vì đợi đến khi Hoàng thượng vấn tội chặt đầu, không bằng để Bản cung giúp ngươi một tay, không cần cảm tạ Bản cung, đây là việc Bản cung phải làm, ha ha ha..."
Tiếng cười the thé chói tai, như một lưỡi dao sắc bén, xuyên thật sâu vào tai nàng.
"Sao lại có loại nữ nhân tâm ngoan thủ lạt như ngươi! Ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế! Sớm hay muộn ngươi cũng sẽ gặp báo ứng!"
Nghĩ đến chính mình ngay lập tức sẽ phải bị chặt đứt tứ chi, lấy đi hai mắt, cắt đi hai tai, cạo sạch lông, trong lòng liền phát sinh từng đợt từng đợt sợ hãi. Nàng muốn chết, nhưng lại không muốn dùng phương thức như vậy để tìm chết. Huống chi bị biến thành người lợn không nhất định sẽ chết ngay, đến lúc đó chỉ sợ sống không bằng chết. Nghĩ vậy, phẫn nộ đối với hoàng hậu lại càng tăng thêm.
"Kêu la cái gì! Câm miệng cho ta!"
Hai tâm phúc của hoàng hậu bước tới, một người không khách khí nhét vải vào miệng Tống Đại Mãnh, khiến nàng không thể nói chuyện. Người còn lại dùng một tấm vải bố trùm lên đầu nàng.
"Ưm..."
Tống Đại Mãnh muốn vùng vẫy, nhưng không được. Miệng bị nhét vải không thể nói, cơ thể còn bị bao bố trùm lại, trước mắt là một mảng tối đen như mực, nói không được, cử động không xong, chỉ có thể để bọn họ tùy ý nâng lên, một đường xóc nảy, không biết phương hướng.
Không biết qua bao lâu, thân thể bất ngờ bị ném mạnh xuống đất, đồng thời một luồng khí khó ngửi xông vào trong mũi. Sau khi nhìn thấy ánh sáng, nàng liền thấy một chuồng heo với rất nhiều heo mập bên cạnh, mà bản thân đang nằm ở bên trong.
Bên cạnh là hai tên đao phủ mình trần, một người mài đao, một người đã giơ đao mổ về phía nàng.
Bây giờ, thật sự phải đi gặp thượng đế rồi!
Nàng nhắm mắt lại, hy vọng có thể một đao chết ngay, mà không phải làm người lợn đáng sợ.
...
Ỷ Hà điện vốn đang yên bình, ai cũng không ngờ, một khắc trước vẫn bình an vô sự, sau khi tân vương phi bị đưa đến cung xí hành hình, tâm trạng của hoàng hậu và Ngụy Tuyết Oánh vô cùng tốt. Nhưng sau đó lại bất ngờ bị bạch y tuyết trắng dấy lên một trận sóng to gió lớn.
"Mẫu hậu, mẫu hậu..."
Ngay tại thời điểm hai cô chất đang chuẩn bị thong thả ngồi xuống uống trà nóng ăn tiểu điểm tâm, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam tử quen thuộc từ bên ngoài Ỷ Hà điện truyền đến, lắng nghe thật kỹ, hai nữ nhân mới nhận ra chủ nhân của giọng nói này chính là thái tử Sở Trùng.
"Phát sinh chuyện gì rồi hả? Hình như là giọng của Thái tử biểu ca."
Ngụy Tuyết Oánh lật đật đứng dậy, nhưng còn chưa chạy ra khỏi Ỷ Hà điện, đã thấy một vị nam tử mặc nguyệt nha trường bào tuyết trắng, tay cầm trường kiếm để lên cổ thái tử từng bước một đi đến. Sau lưng nam tử kia, là rất nhiều cẩm y thị vệ hoàng cung cầm kiếm chỉa vào hắn, nhưng vì thái tử đang ở trong tay hắn, nên không ai dám tiếp cận.
"Cô, cô cô..." Khi Ngụy Tuyết Oánh nhìn đến dung mạo tuyệt mỹ tuyệt luân của người đó, trong mắt nhất thời hiện lên một tia kinh diễm. Lập tức ý thức được thái tử đang bị uy hiếp, hai chân chợt mềm nhũn, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong, sợ hãi gọi hoàng hậu. "Không ổn rồi..."
"Từ từ nói!" Hoàng hậu vẫn chưa biết phát sinh chuyện gì, cho rằng Ngụy Tuyết Oánh chuyện bé xé ra to, vốn đang thập phần trấn định, nhưng khi bà ta nhìn thấy nhi tử của chính mình, giờ khắc này hoàn toàn bị người ta cầm kiếm uy hiếp, trái tim lập tức bị siết chặt, liền làm ra vẻ trấn định quát tháo bạch y nam tử. "Tiện dân to gan! Ngươi là ai, dám bắt cóc Thái tử! Còn không mau thả thái tử ra!"
Trong Ỷ Hà điện, tất cả cung nữ đều sợ tới mức hoa dung thất sắc, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích nửa phần.
"Theo lời ngươi nói, một tiện dân!" Dung nhan tuyệt mỹ căng thẳng, mỗi bước đi vào bên trong, lưỡi kiếm lại càng dán sát vào cổ của thái tử. Thái tử sợ hãi thật sự, thấy hoàng hậu và Ngụy Tuyết Oánh, liền khóc rống lên, nước mắt tuôn ào ạt: "Mẫu hậu, Tuyết Oánh, cứu con, con sợ quá, con không muốn chết..."
Ánh mắt bạch y nam tử ngưng trệ, ngoan độc nói: "Thành thật một chút!" Đồng thời cũng tăng thêm chút sức lực. Không chút nào thả lỏng.
"Hãy khoan!" Thấy thế, hoàng hậu liền sốt ruột nói. "Ngàn vạn lần đừng làm hoàng nhi của ta bị thương! Ngươi muốn cái gì Bản cung cũng đều đáp ứng, ngoại trừ thái tử vị, hậu vị của Bản cung, ngươi muốn cái gì Bản cung cũng sẽ cho ngươi, nhưng tuyệt đối đừng làm thái tử bị thương."
Thái tử càng lúc càng sợ, toàn thân không ngừng run rẩy. Hắn sợ chết, sợ mất mạng, bản thân đã không màng đến thân phận thái tử tôn quý, dùng sức như vậy dường như muốn lấy đi tính mạng của hắn, ngoại trừ sợ hãi khóc lóc, hai chân cũng không dám mềm nhũn, sợ chỉ cần khụy xuống một chút thì mạng cũng không còn.
Đôi mắt tuyệt mỹ nhìn quanh dò xét, rồi lập tức dừng lại trên người hoàng hậu, ánh mắt trở nên ngoan độc hơn: "Muốn Thái tử còn sống, thì ngoan ngoãn giao người ra cho ta! Nếu không - - "
Nói xong, liền đè sát lưỡi dao thêm một chút.
"Người? Người nào?" Hoàng hậu hỏi lại, dường như nghĩ ra cái gì, rồi đột nhiên nở nụ cười. "À...thì ra ngươi muốn tìm tân Vương phi? Nhưng mà, ngươi là vị đó sao? Chẳng lẽ, ngươi cũng giống như tên câm điếc kia, đều là tình nhân bí mật của tân Vương phi? Xem ra tân Vương phi thật đúng là có bản lĩnh nha, gả cho phế nhân Nhàn vương kia không nói, lại thân mật với tên ngự y câm điếc, hiện giờ, lại thêm một nam tử tuyệt sắc như ngươi, đây đúng là chuyện lớn nha!"
"Ngươi bớt nói nhảm đi!" Nghe vậy, gương mặt tuyệt sắc khẽ nhăn, lớn tiếng quát: "Ngươi đã biết người ta muốn tìm, còn không mau giao nàng ra! Chậm một bước, trên cổ thái tử liền xuất hiện một giọt máu!"
"Mẫu hậu..." Thái tử sợ tới mức tè ra quần.
Nhưng hoàng hậu lại vẫn cứ mang vẻ mặt "chưa tới phút cuối chưa thôi", bà ta cười khẽ: "Bản cung không biết ngươi đang nói cái gì, cũng không biết người ngươi muốn tìm đang ở đâu."
Cùng lúc đó, bà ta liếc mắt ra hiệu với tâm phúc vừa mới trở về đang ở bên ngoài. Tâm phúc thấy thế, lập tức xoay người rời khỏi.
Mà nam nhân tuyệt sắc đang uy hiếp thái tử cũng không thèm để ý.
"Vậy thì hắn chết đi!"
Bàn tay thon dài xinh đẹp của hắn đột nhiên khẽ xoay vào bên trong, lưỡi kiếm trên cổ thái tử bất ngờ xuất hiện một dòng máu đỏ tươi.
Ánh mắt tuyệt trần của hắn thâm sâu ngoan độc, bên trong đôi đồng tử màu đỏ trời sinh không một chút nhân tính, dung nhan tuyệt mỹ như yêu nghiệt cùng với bạch bào như tuyết đầy ma mị, càng bộc lộ khí chất cao quý xuất trần của hắn, xem ra lại không phù hợp với khí tức hàn lãnh, hung ác tàn nhẫn như ma thú của hắn.
Tựa như băng sơn vạn năm, hắn liếc mắt nhìn như xuyên thấu hoàng hậu, xem bà ta có còn muốn tiếp tục giả bộ hay không.
Mắt thấy máu đã thật sự tràn ra từ cổ thái tử, hoàng hậu mới cuống lên, lập tức thỏa hiệp: "Được được được, Bản cung nói cho ngươi biết nàng ta đang ở đâu, chỉ cần ngươi thả thái tử ra, Bản cung lập tức dẫn ngươi đến đó!"
"Trước khi ta nhìn thấy nàng, nguy hiểm của Thái tử sẽ càng nhiều hơn một phần!" Nam nhân tuyệt sắc hoàn toàn không để ý tới hoàng hậu cò kè mặc cả, hắn đẩy thái tử qua một bên, ngoan độc nói: "Còn không mau dẫn đường!"
Hoàng hậu chỉ có một nhi tử là thái tử Sở Trùng, nhi tử đang làm con tin ở trên tay người khác, ngạo khí vừa rồi so sánh với an nguy của nhi tử đã sớm tiêu tán không còn chút. Biết nam tử tuyệt sắc trước mắt này nhất định sẽ không cho bà ta thương lượng, đành phải đi trước dẫn đường cho hắn.
Mà ở bên kia, Trầm Ngạo đã vội vàng vào triều tìm hoàng đế. Ngay khi hắn vừa đến đại điện, đã nhìn thấy chính giữa đại điện, một Nhàn vương khác đang ngồi trên xe lăn mang mặt nạ ngân sắc, trong mắt hiện lên một chút sững sờ. Hơn nữa còn nhìn thấy hoàng đế vội vàng hạ triều, gấp gáp đi theo Nhàn vương về phía Ỷ Hà điện, lại càng trợn mắt há mồm.
Đây rốt cuộc... là đã xảy ra chuyện gì?
...
Lần này, thật sự phải chết rồi!
Tên đao phủ xuống đao, Tống Đại Mãnh lập tức nhắm chặt hai mắt, trong lòng không ngừng cầu nguyện. Phải một đao trí mạng, ngàn vạn lần không thể thật sự bị biến thành người lợn, như vậy sẽ sống không bằng chết, nàng không muốn...
Nàng cho rằng chắc hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà, trong tình trạng nghìn cân treo sợi tóc lại phát sinh biến chuyển.
Tại thời điểm một tên đao phủ mài đao, một tên khác đang định chặt đứt hai tay nàng, thì một thanh trường kiếm từ bên ngoài bay tới, nhanh chóng điểm vào sau lưng hai tên đao phủ, bọn họ liền bất động, trong chớp mắt, một bóng dáng màu trắng nhanh chóng lao đến, đúng lúc đá hai thanh đao mổ ra thật xa, kịp thời ngăn cản phát sinh cục diện đẫm máu.
"Tống Đại Mãnh, mở mắt ra cho ta!" Người vừa mới xuất hiện đã một tay một người, ném hai tên đao phủ vào chuồng heo, nhìn thấy Tống Đại Mãnh vẫn nhắm nghiền hai mắt, trong lòng phẫn nộ, liền kéo nàng đứng dậy.
Tống Đại Mãnh còn tưởng hai tay mình đã bị chặt đứt, đang cảm thấy kỳ quái tại sao một chút đau đớn cũng không có, đến khi bị mạnh mẽ kéo lên cuối cùng cũng mở mắt ra. Nhìn thấy người đang đứng trước mặt nàng giờ khắc này, liền cảm thấy buồn vui lẫn lộn: "Tứ Hiền, sao có thể là huynh?"
"Nếu không phải ta, tay của nàng có còn trắng trẻo đẹp đẽ như thế này nữa hay không!" Từ Hiền dùng một tay ôm nàng vào trong ngực, sau khi ôm nàng bay ra khỏi chuồng heo, thì thấy hoàng đế, Trầm Ngạo, Nhàn vương và những người khác đi về phía bên này, nội tâm liền căng thẳng, lui về phía sau hai bước, nói khẽ với Tống Đại Mãnh: "Hiện tại đến phiên nàng cứu ta rồi."
Vừa buông tay, liền đẩy nàng về phía trước.
Nhìn khoảng cách giữa hoàng đế, Nhàn vương, còn có Trầm Ngạo ngày càng gần, Tống Đại Mãnh nhất thời trở nên luống cuống. Nàng còn đang suy nghĩ nên giới thiệu Tứ Hiền như thế nào với hoàng đế, sự xuất hiện của Tứ Hiền, nên giao đãi với Nhàn vương và Trầm Ngạo như thế nào đây. Nghĩ thầm, thay vì chờ chết, không bằng trực tiếp giả bộ bất tỉnh.
Ý nghĩ vừa hiện lên, nàng liền nhắm mắt, thân thể xụi lơ ngã xuống.
Thấy nàng lại ngất đi, Tứ Hiền vội vàng vươn cánh tay dài kịp thời ôm lấy. Hoàng đế và những người khác đã nhanh chóng đến ngay trước mắt. Hoàng đế nhìn thấy nhi tức của mình lại bị một nam tử xa lạ ôm ấp, mặt rồng nhất thời giận dữ: "Ngươi là người phương nào!"
Sau khi bị Tứ Hiền uy hiếp rồi thả ra, thái tử đã sớm trốn bên cạnh hoàng hậu. Hoàng hậu thấy hoàng đế đến, liền khóc sướt mướt, nhào vào người hoàng đế, hoảng sợ nói: "Hoàng thượng, cuối cùng người cũng đến, tặc nhân này suýt chút nữa đã giết Trùng Nhi của chúng ta, Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho Trùng Nhi!"
Hoàng đế chỉ nghe Nhàn vương nói qua chuyện Tống Đại Mãnh bị hoàng hậu bắt đến Ỷ Hà điện, lại chưa từng nghe nói có người bắt thái tử, đến nơi lập tức thẩm vấn tâm phúc của hoàng hậu nhiều lần, mới biết người đang ở trong này, liền không ngừng nghỉ chạy đến đây. Đến nơi thì thấy Tống Đại Mãnh đã bình an vô sự, nhất thời âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, đối với hoàng hậu mà nói chỉ là bán tín bán nghi, ông híp mắt hoài nghi xem xét Lãnh Tứ Hiền: "Lại cả gan dám cưỡng ép Thái tử? Người đâu, bắt tặc nhân này lại!"
"Hoàng thượng, hãy khoan!" Lãnh Tứ Hiền vội vàng ngẩng đầu lên nói: "Thảo dân có lời muốn nói."
Trong khoảnh khắc vừa ngẩng đầu lên đó, hoàng hậu và thái tử nhìn thấy liền ngẩn ra. Dáng vẻ tuyệt sắc lúc nãy đi đâu mất rồi? Gương mặt dơ bẩn, đầu tóc đầy tro bụi này là chuyện gì đây?
Mà Trầm Ngạo đứng sau lưng hoàng đế, đối với tình cảnh này lại càng nghi hoặc không thôi. Vừa lo lắng cho Tống Đại Mãnh, vừa không ngừng di chuyển ánh mắt từ Nhàn vương trên xe lăn đến Lãnh Tứ Hiền ở cách đó không xa, vẻ mặt hắn mù mịt. Có cảm giác sự tình chuyển biến càng lúc càng phức tạp, nhưng phức tạp ở chỗ nào, hắn cũng không nói ra được.
"Chuyện đến bây giờ ngươi còn có gì để nói!" Hoàng hậu nóng lòng muốn bắt Lãnh Tứ Hiền, bà ta cực kỳ phẫn nộ chỉ vào vết máu trên cổ của Sở Trùng, rồi nói: "Hoàng thượng, người nhìn chỗ này của Trùng Nhi đi, nếu không phải thần thiếp nghĩ cách cứu viện kịp thời, Hoàng thượng đã không thể nhìn thấy Trùng Nhi nữa rồi. Tuyệt đối không thể thả tặc nhân này được, Hoàng thượng..."
Mặc dù thường ngày hoàng đế đối xử với thái tử không phải quá yêu thích, nhưng dù sao cũng là thái tử duy nhất, nghe hoàng hậu nói như vậy, liền nghiêm giọng ra lệnh cho đái đao thị vệ ở bên cạnh: "Người đâu, còn không mau...."
Đang muốn nói tiếp, ngay cả bọn thị vệ cũng đã rút kiếm ra rồi. Nhàn vương đang ngồi trên xe lăn lại đột nhiên cất giọng đề nghị: "Phụ hoàng, không thể chỉ dựa vào lời nói một phía của hoàng hậu. Cho dù là tặc nhân, cũng có quyền lợi biện giải của hắn, nhi thần cho rằng, mặc dù đã phạm phải tội lớn, nhưng hắn làm như vậy nhất định có nguyên nhân mới có thể mạo hiểm uy hiếp thái tử. Phụ hoàng, không bằng cứ nghe hắn nói đã, nếu hợp lý, phụ hoàng có thể xem xét kỹ lưỡng hơn, nếu không hợp lí, lúc đó xử trí cũng không muộn.
Trầm Ngạo nhìn Nhàn vương bằng ánh mắt kỳ dị. Hai tròng mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm mặt nạ của Nhàn vương, hận không thể tiến lên lột mặt nạ của hắn xuống trước mặt mọi người. Cuối cùng cũng phát hiện chỗ không thích hợp, nhưng mọi thứ trước mắt lại cực kỳ bình thường.
Ngoại trừ xuất hiện thêm một bạch y nam tử thần bí.
Hắn chăm chú nhìn Lãnh Tứ Hiền, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác quỷ dị không thể diễn tả.
"Đại Mãnh, Tiểu Đại Mãnh, ngươi tỉnh lại, tỉnh lại... Đừng giả vờ, Tống Đại Mãnh!" Lãnh Tứ Hiền vẫn nửa ôm Tống Đại Mãnh, không ngừng nhỏ giọng nói với nàng. "Mở mắt ra cứu ta, ngươi không thể làm như vậy, Đại Mãnh, ngươi có biết ngươi làm như vậy rất không phúc hậu không hả..."
Tống Đại Mãnh nhắm chặt hai mắt, nhất định không mở, cả người mềm nhũn dựa vào ngực Lãnh Tứ Hiền. Mặc kệ như thế nào, tránh được một kiếp này mới quan trọng! Mặc kệ hắn lớn tiếng như thế nào.
Hoàng đế nghe xong đề nghị của Nhàn vương, suy nghĩ một lúc, chợt híp mắt nhìn gương mặt bụi bặm của bạch y nam tử: "Ngạo Nhi nói không sai, Trẫm cho ngươi một cơ hội nói chuyện, hiện tại ngươi muốn nói gì cứ việc nói ra."
Hoàng hậu âm thầm phẫn nộ, bà ta đường đường là nhất quốc chi mẫu, lại không bằng một phế nhân. Nhìn thấy Nhàn vương vẫn còn sống, vẻ mặt lại càng hung ác trừng mắt nhìn Tống Đại Mãnh trong ngực Lãnh Tứ Hiền.
"Khởi bẩm Hoàng thượng..." Trước mặt có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình như vậy, mà người trong ngực thì sét đánh cũng không nhúc nhích, Lãnh Tứ Hiền đành phải buông tha ý nghĩ thức tỉnh Tống Đại Mãnh, cắn răng đáp lời hoàng đế. "Thật ra thảo dân là, là..."
Là cái gì đây? Để hắn suy nghĩ cẩn thận...
"Là cái gì?" Nhàn vương đột nhiên gặng hỏi.
Nhiều ánh mắt "trừng" qua đây như vậy, Lãnh Tứ Hiền cũng khẩn trương, liền bật ra: "Thảo dân là bằng hữu của Vương phi."
"Hửm...? Bằng hữu?" Hoàng đế lại hỏi. "Bằng hữu ở đâu?"
"Nhà... quê nhà..." Khóe mắt liếc qua gương mặt nhỏ nhắn đang giả bộ bất tỉnh của Tống Đại Mãnh, Lãnh Tứ Hiền trưng gương mặt đầy bụi đất ra trước mặt Nhàn vương và hoàng đế, lo lắng nói. "Hoàng thượng, Vương gia, mau mau cứu vương phi đi! Từ nhỏ, thảo dân đã cùng Vương phi lớn lên, vẫn đối xử với muội ấy như muội muội ruột thịt. Biết muội ấy đến kinh thành, rồi được gả vào vương phủ, trong lòng cảm thấy thực sự vui mừng thay muội ấy. Vốn định đến đây thăm muội ấy, đúng lúc nghe được tin muội ấy bị hoàng hậu bắt đi, thảo dân bất đắc dĩ phải uy hiếp thái tử, cầu Hoàng thượng minh xét, thảo dân biết rõ cưỡng ép thái tử là tội đáng chết vạn lần..."
"Thì ra là thế!" Nghe vậy, hoàng đế nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, cũng không hỏi gì thêm, vội vàng phân phó xuống khẩn trương nhường đường cho hắn. Hoàng hậu thấy thế, vừa kinh vừa sợ. Kinh là vì bạch y nam tử này, vậy mà lại là bằng hữu của tân vương phi từ quên nhà đến thăm, sợ là nếu những chuyện bà ta đã làm, một khi bị bại lộ, bà ta nên làm thế nào đây? Từ lúc bước vào đến giờ, hoàng đế đều không hỏi đến bà ta, chỉ liếc bà ta một cái, rồi ném xuống một câu: "Còn không mau mang Trùng Nhi trở về, Trẫm sẽ quay lại tính sổ với ngươi sau!"
Gương mặt hoảng sợ của hoàng hậu lúc này có thể nói là tương đối đặc sắc, đáng tiếc cả quá trình, Tống Đại Mãnh đều nhắm tịt hai mắt, không nhìn thấy một màn như vậy.
...
Có thể coi như đã thoát đươc một kiếp, trong lòng Lãnh Tứ Hiền liền thở dài nhẹ nhõm, trên đường ôm Tống Đại Mãnh đi về vương phủ, gương mặt tuyệt mỹ dưới lớp bụi đất đang nghiến răng nghiến lợi. Thời khắc nguy hiểm như vậy, Tiểu Đại Mãnh của hắn lại có thể giả bộ bất tỉnh, quả thực không thể tha thứ.
Mãi cho đến vương phủ, Tứ Hiền mới đặt nàng xuống, Vô Hoa và Linh Âm liền tắm rửa thay y phục cho nàng, trong lúc đó, nàng vẫn tiếp tục nhắm chặt hai mắt.
Hoàng đế đối với bằng hữu đồng hương này của Tống Đại Mãnh lại vô cùng hiếu kỳ, vốn muốn đợi sau khi đưa Tống Đại Mãnh về vương phủ, toàn bộ đều sắp xếp thỏa đáng, mới đơn độc triệu kiến bằng hữu của nàng, ai ngờ, vẫn không đến nửa canh giờ, bằng hữu đồng hương của nhi tức chớp mắt đã không thấy đâu, trong lòng bắt đầu sốt ruột.
Dọc đường hồi cung, mặt rồng thất vọng đến cực điểm.
Trong thư phòng, hoàng đế trái nghĩ phải nghĩ cũng không ra, sao nhanh như vậy đã không thấy tăm hơi? Lúc đi, vì sao Tàn nhi lại không ngăn cản hắn? Cứ như vậy, không muốn gặp một vị hoàng đế như ông sao?
Không được, ông là hoàng đế, có lý nào còn có người không muốn gặp ông hay sao? Đợi khi Đại Mãnh tỉnh lại, ông nhất định phải khiến Đại Mãnh mời hắn đến đây!
Hoàng đế còn đang suy nghĩ có nên hạ thánh chỉ hay không, thì thấy Trầm Ngạo gõ cửa đi vào, đôi mắt hoa đào thường ngày dịu dàng như nước lúc này lại ẩn hiện giá lạnh, đôi tay hữu lực và kiên định bắt đầu làm thủ ngữ: "Hoàng thượng, thần có việc bẩm báo."
Biết mục đích đến đây của Trầm Ngạo, hoàng đế chợt chấn động, đứng lên hỏi: "Cái gì?"
"Trầm Ngự y, Vương gia thế nào?"
Chờ đợi dài đằng đẳng cuối cùng cũng kết thúc, cùng chờ cả một đêm là Lưu Vân, Thiên Sơn, Vô Hoa, Linh Âm, Lương bác cùng với mấy nha hoàn hạ nhân khác, thấy Trầm Ngự y đứng lên, liền tiến lại gần vây quanh hắn, trên mặt mỗi người đều là vẻ lo lắng không sao tả xiết.
Trầm Ngạo lau lớp mồ hôi trên trán, nhìn ánh mắt lo lắng của bọn họ, nở một nụ cười an ủi. Thấy Trầm Ngạo gật đầu, tâm trạng khẩn trương của bọn họ cuối cùng cũng có thể thả lỏng đôi chút, nhưng khi quay đầu nhìn đến gương mặt xanh xao của Nhàn vương, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lưu Vân nhịn không được tiến lên hỏi: "Trầm Ngự y, vì sao Vương gia vẫn chưa tỉnh lại?"
"..." Nghe vậy, Trầm Ngạo định mở miệng nói nhưng lại thôi, hắn xoay người đi đến chiếc bàn tròn bằng gỗ tử đàn hương bên cạnh, bày ra giấy và bút mực được lấy từ hòm thuốc tùy thân, ung dung viết xuống mấy chữ rồi giao cho Lưu Vân.
Đám người Lương Bác cũng vội vàng đến gần Lưu Vân, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là tình huống gì.
"Ngươi nói, trong cơ thể Vương gia còn dư độc không có cách nào thanh trừ?" Nhìn dòng chữ ngay ngắn trên giấy, ánh mắt Lưu Vân ngưng trệ, quay đầu nhìn Vương gia, trong lòng vô cùng lo lắng.
Trầm Ngạo gật đầu, tiếp tục viết xuống một phương thuốc rồi giao cho Lưu Vân, dùng thủ ngữ để diễn tả: "Chỉ cần dựa theo phương thuốc này, mỗi ngày sắc một thang cho Vương gia uống, kiên trì liên tục uống trong vòng ba tháng, dư độc có thể dần dần biến mất."
Sau khi Trầm Ngạo giao phó tất cả những việc cần thiết, liền ôm hòm thuốc xoay người rời khỏi. Bận rộn cả một ngày một đêm, ngay cả một giọt nước cũng chưa uống, hắn ra khỏi hoàng cung cũng đã một ngày một đêm, chậm trễ việc sắc thuốc cho thánh thượng, hắn phải khẩn trương hồi cung gặp thánh thượng.
Quay lưng đi được vài bước, thì Lưu Vân đuổi theo, hắn lo lắng việc này sẽ kinh động đến thánh thượng, nên đã yêu cầu Trầm Ngạo: "Trầm Ngự y, việc này... mong rằng ngươi đừng nói với bất kỳ kẻ nào."
Đặc biệt là đừng kinh động đến thánh thượng.
Trầm Ngạo cũng tự biết việc này không hề nhỏ, liền gật đầu bày tỏ đáp ứng với Lưu Vân. Ngay cả khi Lưu Vân không đề cập tới, hắn cũng sẽ nhất định không nói với hoàng thượng, hôm qua nghe nói tân vương phi từ Ỷ Hà điện đi ra, bây giờ Vương gia lại xảy ra chuyện, hắn cảm thấy có thể đoán ra việc này nhất định có liên hệ với vương phi. Nhưng Tống Đại Mãnh của hắn hiện tại đang ở đâu, bận rộn ở vương phủ lâu như vậy, hắn vẫn chưa nhìn thấy nàng. Thời gian quá mức cấp bách, hắn hoàn toàn không có chút thời gian rảnh rỗi nào để hỏi thăm về Tống Đại Mãnh. Dự định là trước khi đi sẽ hỏi thăm Lưu Vân một chút, nhưng khi lời nói ra đến cửa miệng, lại phải nuốt trở vào.
Có hai nguyên nhân khiến hắn không thể không ngậm miệng. Thứ nhất, hắn là ngự y, mà nàng là vương phi, hắn và nàng, vĩnh viễn không có cách nào có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ. Thứ hai, thế nhân sớm đã nhận định hắn là một người câm điếc, chỉ ở trước mặt nàng và Lạc Xuyến hắn mới mở miệng, hắn quyết sẽ không tùy tiện nói chuyện.
Nghĩ như vậy, nên hắn đành phải rời khỏi, quay trở về hỏi Lạc Xuyến. Nhưng ngay lúc này, trong phòng lại truyền ra giọng nói kinh ngạc của hai người Vô Hoa: "Vương gia, Vương gia, người tỉnh rồi... Vương gia tỉnh rồi, Vương gia tỉnh rồi..."
Hắn bất ngờ ngẩn ra, vương gia tỉnh rồi? Làm sao có thể? Kịch độc như vậy vào trong cơ thể, không chết đã là kỳ tích, ít nhất cũng phải hôn mê thêm ba ngày ba đêm, bây giờ lại tỉnh nhanh như vậy?
Trầm Ngạo vừa bước chân ra khỏi phòng, liền nghe tin Nhàn vương tỉnh lại, bản thân hắn không ý thức quay trở lại, thần tốc đi vào trong phòng. Hắn thật sự không dám tin, trúng phải kịch độc của phệ tâm tán mà Nhàn vương lại có thể tỉnh lại từ trong hôn mê nhanh như vậy.
Trong phòng, mọi người đang vây quanh trước giường, thập phần vui sướng nhìn Vương gia cuối cùng cũng mở mắt.
Trên giường, Nhàn vương cố gắng mở to mắt, cũng bởi vì trúng độc, suýt chút nữa đã bỏ mạng. Mở mắt lướt nhìn tất cả những người trong phòng, nhưng đâu đó trong lòng lại cảm thấy trống trải không thể nào hiểu nổi.
Giống như là...thiếu mất một người nào đó?
"... Vương phi?" Lần thứ hai nhìn chung quanh căn phòng rộng lớn, lại phát hiện xú nữ nhân khiến hắn chán ghét, không có mắt nhìn, không có nề nếp lại thật sự không có ở trong phòng, câu nói đầu tiên hỏi bọn hắn đó là: "Vương phi ở đâu? Nàng ở đâu? Vì sao không ở trong phòng? Mau đưa nàng, đưa nàng..."
Nói quá gấp gáp, nên nhất thời bắt đầu ho khan liên tục.
Khụ một cái, trên chăn đệm liền xuất hiện một đốm máu đỏ tươi.
"Vương gia, người làm sao vậy, Vương gia..." Thấy Vương gia lại ho ra máu, cả đám sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi.
Trầm Ngạo đứng ngay cửa phòng, chậm chạp không đi vào. Hắn biết, bản thân hắn không có mặt mũi gặp vương gia, càng biết rõ vương gia không hề muốn nhìn đến hắn. Thấy Nhàn vương đến thời điểm này vẫn còn lo lắng cho nàng, trong lòng hắn lại cảm thấy muôn vàn phức tạp.
Nhàn vương vẫn chưa kịp lấy lại hơi thở, nhưng vẫn vùng vẫy muốn từ trên giường ngồi dậy.
"Vương gia, thân thể người suy yếu, tuyệt đối không thể..." Lưu Vân và Thiên Sơn lập tức bước lên phía trước, đưa tay đỡ hắn. Thì nhìn thấy trong mắt hắn tràn ngập sốt ruột và phẫn nộ: "Các ngươi vẫn chưa nói cho Bổn vương, Tống, Tống Đại Mãnh đang ở đâu... Nàng...vì sao nàng không đến... gặp...Bổn vương..."
"Vương gia, Vương phi, người..."
Nhắc đến Tống Đại Mãnh, tất cả mọi người đều cúi đầu không nói.
"Vì sao không nói tiếp?" Để thuận tiện cho việc chữa trị, mặt nạ ngân sắc thường ngày hắn vẫn đeo, hiện tại đã được tháo xuống, lộ ra những vết sẹo lồi lõm gớm ghiếc đầy trên mặt, vẻ lo lắng gấp gáp khi đó lại càng khiến cho chứng càng trở nên khó coi hơn. Nhưng mà hắn lại không màng đến dung nhan xấu xí không thể hặp người của bản thân, thấy bọn họ không lên tiếng, liền khó khăn quát lên: "Ta hỏi các ngươi nàng ở đâu!"
"..."
Không ai lên tiếng, không một ai nói chuyện. Tất cả mọi người đều bảo trì trầm mặc, bao gồm cả Lưu Vân, Lương bác.
Thấy tình cảnh như vậy, trong lòng Nhàn vương càng thêm nóng nảy. Phản ứng của bọn họ khiến trái tim hắn càng lúc càng nặng trĩu. Thầm nghĩ có lẽ Tống Đại Mãnh nhất định đã gặp chuyện không hay, lúc này mí mắt của hắn lại bất an co giật liên tục.
"Chết tiệt..." Ngồi dậy không bao lâu, hắn đã cau mày vùng vẫy muốn xuống giường. Thấy thế, Lưu Vân vội vàng bước đến ngăn cản hắn: "Vương gia, người không thể đi, người vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn rất suy yếu."
Lại là những lời này!
"Vậy ngươi nói cho Bổn vương biết, nàng ở đâu!" Nhàn vương nổi giận, gương mặt hắn sa sầm, hung hăng nhìn chằm chằm những người trước mắt.
Ánh mắt dữ tợn như vậy, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy. Gương mặt Nhàn vương ít khi bộc lộ cảm xúc, lúc này vì Vương phi mà hắn đã từng chán ghét lại có biểu hiện phẫn nộ như thế.
Có lẽ chịu không nổi ánh mắt dữ tợn của hắn, Thiên Sơn mới nhỏ giọng nói: "Vương phi, người, người không thấy nữa..."
"Không thấy nữa?" Nghe những lời này của Thiên Sơn, trái tim Nhàn vương như bị bóp chặt, hắn tức giận. "Các ngươi nhiều người như vậy, rốt cuộc là làm được cái gì hả! Ngay cả một người cũng không trông chừng nổi, các ngươi, các ngươi..."
Nói xong, lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Vương gia..." Vô Hoa liền lấy khăn tay lau vết máu trên miệng hắn, nhưng bị hắn nhìn một cái liền sợ tới mức dừng lại không dám tiếp cận.
"Còn không mau đi tìm Tống Đại Mãnh!"
Hắn vẫn tiếp tục muốn xuống giường, bây giờ hắn không quản được nhiều như vậy. Lưu Vân lại tiến lên ngăn cản, hai tay ấn chặt tay chân của hắn, nói: "Vương gia, người có biết vì sao người lại bị trúng kịch độc?"
"Trúng độc?" Nhàn vương sửng sốt, trí nhớ trôi ngược trở về thời điểm trước khi hắn hôn mê, hắn nhớ rõ, bữa trưa đó, sau khi uống xong chén trà, hắn đột nhiên thổ huyết rồi hôn mê bất tỉnh. Nhưng: "Vì sao hỏi Bổn vương như thế?"
"Vương gia, xem ra người còn chưa biết tình hình." Thấy rốt cuộc Nhàn vương cũng đã không còn vùng vẫy, Lưu Vân căng thẳng, mới vừa định tiếp tục nói, thì ở bên cạnh, Thiên Sơn, Vô Hoa và Linh Âm liền giữ chặt hắn, nhìn hắn lắc đầu, Lương Bác chỉ đứng đó cúi đầu than thở.
"Đến nước này các ngươi vẫn còn che chở cho Vương phi sao!" Lưu Vân nổi giận, gạt mấy cánh tay kia ra, quay đầu hướng về gương mặt nghi hoặc của Nhàn vương nói: "Vương gia, ngay cả khi bọn họ không nói, ngay cả khi người không hỏi, thuộc hạ cũng sẽ nói ra. Bởi vì Vương phi, Vương gia người thiếu chút nữa đã bỏ mạng. Là Vương..."
"Lưu Vân!" Nhìn thấy Lưu Vân sắp nói ra, Thiên Sơn nóng nảy: "Vương gia mới vừa tỉnh, Trầm Ngự y cũng có nói qua, trái tim của Vương gia không thể chịu thêm đả kích, ngươi đây là..."
"Ta chỉ trần thuật sự thật, Vương gia có quyền biết chân tướng!" Hung hăng gạt Thiên Sơn ra, nghĩ đến Vương gia trúng độc bị thương, thiếu chút nữa đã chết, lại nghĩ đến lúc ấy toàn thân Vương gia đầy máu mà Vương phi chỉ lo chạy trốn, Lưu Vân liền phẫn nộ. "Hại Vương gia trúng độc, là Vương phi! Là Vương phi hạ phệ tâm tán vào trong trà của Vương gia, mà vương phi, khi bị người khác phát hiện lại phủi sạch hết tất cả quan hệ!"
"Cái gì?" Nghe thấy cái gọi là "chân tướng", Nhàn vương chợt rơi vào trầm tư. Thật như vậy sao? Hắn nằm ở đây, là vì Tống Đại Mãnh hạ phệ tâm tán lên người hắn ư? Kịch độc lợi hại như thế...
Không, hắn không tin Tống Đại Mãnh lại có loại kịch độc này!
Càng không tin nàng sẽ hại hắn!
"Ta muốn đi tìm Tống Đại Mãnh!" Ngay lúc đám người Lưu Vân cho rằng hắn sẽ không tiếp tục cố chấp muốn đi tìm vương phi, Nhàn vương lại đột nhiên lại ngẩng đầu lên, thập phần kiên định nói với bọn họ: "Mau dẫn Bổn vương đi tìm Tống Đại Mãnh, Bổn vương muốn đi tìm nàng, tự mình thẩm vấn nàng!"
"Vương gia!" Lưu Vân nóng nảy, không thể tin nhìn hắn: "Chuyện này mọi người đều tận mắt nhìn thấy, Vương phi đã bỏ trốn, nàng hoàn toàn không đáng để người đi tìm!"
Lửa giận của Nhàn vương ngút trời: "Bổn vương là Vương gia hay ngươi là Vương gia!"
"Thuộc hạ đã hiểu, là thuộc hạ đường đột."
Biết rõ tín niệm của Vương gia rất kiên định, Lưu Vân tự biết có phản đối như thế nào cũng là vô dụng, nếu hắn không hộ tống Vương gia, cũng còn có Thiên Sơn. Nên cũng không nói thêm điều gì nữa, cúi đầu, ánh mắt ngưng trệ, sau đó đành phải quay đầu nháy mắt ra hiệu với Thiên Sơn, sau đó đồng loạt giúp đỡ Nhàn vương thay y phục, ngồi vào xe lăn.
Lưu Vân hộ tống Nhàn vương đi tìm Tống Đại Mãnh, Thiên Sơn cũng bí mật dẫn người đi tìm. Đám người Vô Hoa đành phải ở lại vương phủ, yên lặng chờ tin tốt.
Từ đầu đến cuối, Trầm Ngạo đều đứng ở một góc Nhàn vương nhìn không thấy.
Ra khỏi vương phủ thì đã đến giờ thìn. Đây chính là thời gian thượng triều.
Dưới sự hộ tống của Lưu Vân, vừa ra khỏi vương phủ, đang định tăng nhang tốc độ đi tìm người. Bất ngờ, một vị nữ tử đang tuổi thanh xuân, một thân váy lụa mỏng màu hồng nhạt vội vàng nâng váy chạy tới, nhìn thấy Nhàn vương, không kịp thở mà nói: "Vương gia ca ca, người nhanh chóng vào cung đi, mau đến Ỷ Hà điện, Mãnh tỷ tỷ đã bị cô cô bắt đưa đến Ỷ Hà điện rồi, muội, muội nghe nói cô cô, cô cô muốn..."
Trầm Ngạo đứng ở phía sau, nhìn thấy người tới là Ngụy Lạc Xuyến, lại nghe thấy giọng nói đứt quãng của nàng truyền đến, đầu óc nhất thời căng thẳng. Chẳng quan tâm có chuyện gì muốn hỏi Ngụy Lạc Xuyến nữa, vội vàng thần tốc hướng hoàng cung chạy tới. Nhưng mà Nhàn vương trên xe lăn và Lưu Vân lại càng nhanh như lửa, trước khi hắn nhấc chân đã rời khỏi trước một bước.
Tốc độ hai người cực nhanh, khiến Ngụy Lạc Xuyến hoàn toàn không kịp định thần, chỉ biết trợn mắt nhìn, thoáng một cái đã không thấy người đâu. Nàng đứng si ngốc ngay ngưỡng cửa chính của Nhàn vương phủ, không biết làm sao: "Vương gia ca ca đâu?"
Xe lăn di chuyển thật sự quá chậm, Nhàn vương lại gấp như kiến bò trên chảo nóng. Hắn nghĩ đến Tống Đại Mãnh bị hoàng hậu bắt đi, nhất định là lành ít dữ nhiều. Không cam tâm tốc độ chậm chạp của xe lăn, nhưng giữa dòng người như thế này, hắn không thể khinh xuất.
"Lưu Vân!"
Rốt cuộc khi đến một chỗ ít người qua lại, hắn nghiêng đầu, liếc mắt ra hiệu với Lưu Vân.
Nhận được mệnh lệnh, Lưu Vân liền đẩy xe lăn thay đổi phương hướng, nơi nào ít người nhất, liền đi hướng đó. Cách hoàng cung càng ngày càng xa, cũng chỉ có thể như vậy.
Đến khi xác định xung quanh đã không còn ai, cuối cùng Nhàn vương cũng không còn kiên nhẫn, dưới thanh thiên bạch nhật, hắn từ trên xe lăn tung người nhảy lên, chớp mắt một cái đã bay lên nóc nhà biến mất.
Từ góc khuất, Trầm Ngạo chứng kiến tất cả, đôi mắt trừng to không dám tin - - thân thể tàn phế của Nhàn vương so với bất cứ ai cũng đều mạnh mẽ hơn, kinh ngạc hơn nữa là hắn đã nhanh như chớp thay đổi toàn bộ dung mạo, trở thành một thân bạch y với tay áo phiêu dật bay phần phận trong gió.
Nhận thức hơn hai mươi mấy năm, hắn lại không biết đây mới là Nhàn vương gia chân chính, Sở Ngạo!
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn bị kinh ngạc trợn mắt há mồm. Nghĩ lại toàn bộ thời gian hắn đến vương phủ điều trị thân thể cho vương gia, không ngờ tất cả đều là giả...
Nghĩ đến tân vương phi, Đại Mãnh của hắn, hắn cảm thấy cảm xúc rối loạn. Hắn có nên nói cho nàng biết hay không?
...
"Làm rất tốt! Tân vương phi!"
Mở mắt ra lần nữa, phát hiện bản thân đang ở trong một nhà giam ẩm ướt không chịu nổi, Tống Đại Mãnh mới biết nàng lại bị hoàng hậu bắt trở về, mà lần này nàng sắp phải đối mặt với chuyện phát sinh càng sợ hãi hơn.
Đồng thời - -
Một gáo nước lạnh thấu xương tiếp tục hắt xuống.
"Ưm..."
Cảm giác rét lạnh tận xương tủy nháy mắt lan khắp cơ thể.
Rất lạnh!
Nhìn thấy vẻ mặt hả hê của Hoàng hậu ngay trước mặt, bên cạnh còn có Ngụy Tuyết Oánh đang tươi cười đắc ý, Tống Đại Mãnh cảm thấy bản thân như đang rơi vào địa ngục. Nàng không tiếp tục vùng vẫy, cũng đã quên cái gì gọi là vùng vẫy.
Nhàn vương hắn, chắc là đã chết... Nàng nghĩ. Tâm lạnh như tro tàn, không còn một chút ý chí sinh tồn.
Thậm chí còn vô cùng kỳ vọng, lần này có thể chết trong tay hoàng hậu, cũng là một một chuyện rất thoải mái. Nàng hại Nhàn vương, đã không còn mặt mũi nào để sống tiếp, không còn mặt mũi nào nhìn người kia, cũng không còn mặt mũi nào gặp hoàng đế.
Chẳng bằng, chết đi.
"Sao không lên tiếng, tân Vương phi." Nhìn Tống Đại Mãnh chỉ rên lên một tiếng sau khi tỉnh dậy, rồi im lặng không mở miệng nói chuyện, ngay cả một chút biểu hiện căm tức cơ bản nhất cũng không có, trong lòng hoàng hậu càng cảm thấy kỳ lạ: "Không phải trước đây ngươi rất lợi hại sao? Vết thương bị ngươi cào trên người Bản cung bây giờ vẫn còn đau đấy, như thế nào, hiện tại trở thành câm điếc rồi hả? Có phải thân mật với tên câm điếc kia, ngươi cũng sẽ trở nên câm luôn hay không?"
Ngụy Tuyết Oánh cười cười kỳ quái: "Cô cô, tiện nhân này đâu chỉ trở nên câm điếc, ha ha... Đã sớm nhìn nàng ta không thuận mắt, mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với tam muội, đã làm hư tam muội! Cứ nghĩ đến ngày ấy tam muội lại vì tiểu tiện nhân này mà nói sẽ không nhận thức con, thật sự là hận không thể thiên đao vạn quả nàng ta. Loại mặt hàng này, cũng chỉ xứng đôi với tên Vương gia tàn phế cùng tên câm điếc kia mà thôi, hừ!"
"Con yên tâm, cô cô sẽ thay con đòi lại công đạo!"
"Cô cô, nhanh một chút, nàng ta còn sống thêm một khắc nào, Tuyết Oánh vẫn còn cảm thấy toàn thân đều không được thoải mái."
Một đôi cô chất này, ngươi xướng ta hòa thật sự vô cùng ăn ý, nhưng Tống Đại Mãnh cũng chẳng quan tâm bọn họ lải nhải cái gì ở bên tai, từ đầu đến cuối, Tống Đại Mãnh vẫn duy trì trầm mặc. Muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt, tùy ý bọn họ, nàng đã lao tâm lao lực quá độ, không muốn mở miệng nữa. Người đã rơi vào trong tay bọn họ, có vũng vẫy chửi rủa như thế nào, cũng không có tác dụng.
"Tống Đại Mãnh, ngươi thật đúng là câm điếc rồi hả?"
Nàng khép mi, không còn sinh ý, thì một bàn tay vươn tới bóp chặt cằm nàng. Nàng cũng không buồn tránh né, bị thô bạo ép ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu, trên miệng liền nở một nụ cười lạnh lẽo, những vẫn không mở miệng.
"Tống Đại Mãnh, ngươi có ý gì đây! Ngươi cả gan dám cười Bản cung!" Thấy nụ cười lạnh lùng của nàng, hoàng hậu liền nổi giận, tăng thêm lực đạo trên tay, nhìn nàng bằng ánh mắt ngoan độc: "Đừng tưởng rằng Bản cung không dám giết ngươi, là Vương phi do Hoàng thượng tự mình tứ hôn thì sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một phụ nhân sơn dã nhỏ bé thấp hèn, dựa vào ngươi cũng xứng đáng nhập vào hoàng tộc? Thật sự buồn cười!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Thấy thế, Ngụy Tuyết Oánh hưng phấn vỗ tay vui vẻ: "Bóp chết tiểu tiện nhân này đi, cô cô, mau bóp chết nàng ta đi!"
"Bóp chết nàng ta, chẳng phải làm ô uế bàn tay Bản cung hay sao?" Hoàng hậu đưa mắt nhìn Ngụy Tuyết Oánh, khóe môi nhếch lên quỷ dị, trong ánh mắt hiện lên một tia dị quang: "Không chịu nói đúng không? Bản cung có cả trăm phương pháp có thể khiếnngươi mở miệng!"
Ngay sau đó, bàn tay đang bóp chặt cằm của Tống Đại Mãnh đột nhiên buông lỏng, bà ta xoay người đi đến lầu gác:
"Người đâu, đưa người này đến cung xí đi! Nhất định phải phân phó đao phủ thật chu đáo, phải biến tân Vương phi của chúng ta thành người lợn đẹp nhất!"
"Vâng, Hoàng hậu nương nương."
Cái gì?
Người lợn?
Vẫn luôn duy trì trầm mặc, nhưng lúc này Tống Đại Mãnh nhất thời hoảng sợ, đồng tử mở thật lớn, không thể tin nhìn bóng lưng của hoàng hậu, phẫn nộ nói: "Ngươi, lão nữ nhân tâm địa ác độc này! Ngươi thật sự uổng công làm người!"
Trời ạ, lại muốn biến nàng thành người lợn ném vào mao xí!
"Bản cung còn tưởng ngươi bị câm điếc!" Hoàng hậu quay đầu lại, cười quyến rũ tự đắc. "Nhưng mà, cho dù bây giờ ngươi mở miệng cầu xin bản cung, cũng - - đã muộn rồi! Nếu tên phế nhân kia đã ăn phệ tâm tán, vậy đối với Bản cung mà nói ngươi cũng không còn giá trị lợi dụng. Thay vì đợi đến khi Hoàng thượng vấn tội chặt đầu, không bằng để Bản cung giúp ngươi một tay, không cần cảm tạ Bản cung, đây là việc Bản cung phải làm, ha ha ha..."
Tiếng cười the thé chói tai, như một lưỡi dao sắc bén, xuyên thật sâu vào tai nàng.
"Sao lại có loại nữ nhân tâm ngoan thủ lạt như ngươi! Ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế! Sớm hay muộn ngươi cũng sẽ gặp báo ứng!"
Nghĩ đến chính mình ngay lập tức sẽ phải bị chặt đứt tứ chi, lấy đi hai mắt, cắt đi hai tai, cạo sạch lông, trong lòng liền phát sinh từng đợt từng đợt sợ hãi. Nàng muốn chết, nhưng lại không muốn dùng phương thức như vậy để tìm chết. Huống chi bị biến thành người lợn không nhất định sẽ chết ngay, đến lúc đó chỉ sợ sống không bằng chết. Nghĩ vậy, phẫn nộ đối với hoàng hậu lại càng tăng thêm.
"Kêu la cái gì! Câm miệng cho ta!"
Hai tâm phúc của hoàng hậu bước tới, một người không khách khí nhét vải vào miệng Tống Đại Mãnh, khiến nàng không thể nói chuyện. Người còn lại dùng một tấm vải bố trùm lên đầu nàng.
"Ưm..."
Tống Đại Mãnh muốn vùng vẫy, nhưng không được. Miệng bị nhét vải không thể nói, cơ thể còn bị bao bố trùm lại, trước mắt là một mảng tối đen như mực, nói không được, cử động không xong, chỉ có thể để bọn họ tùy ý nâng lên, một đường xóc nảy, không biết phương hướng.
Không biết qua bao lâu, thân thể bất ngờ bị ném mạnh xuống đất, đồng thời một luồng khí khó ngửi xông vào trong mũi. Sau khi nhìn thấy ánh sáng, nàng liền thấy một chuồng heo với rất nhiều heo mập bên cạnh, mà bản thân đang nằm ở bên trong.
Bên cạnh là hai tên đao phủ mình trần, một người mài đao, một người đã giơ đao mổ về phía nàng.
Bây giờ, thật sự phải đi gặp thượng đế rồi!
Nàng nhắm mắt lại, hy vọng có thể một đao chết ngay, mà không phải làm người lợn đáng sợ.
...
Ỷ Hà điện vốn đang yên bình, ai cũng không ngờ, một khắc trước vẫn bình an vô sự, sau khi tân vương phi bị đưa đến cung xí hành hình, tâm trạng của hoàng hậu và Ngụy Tuyết Oánh vô cùng tốt. Nhưng sau đó lại bất ngờ bị bạch y tuyết trắng dấy lên một trận sóng to gió lớn.
"Mẫu hậu, mẫu hậu..."
Ngay tại thời điểm hai cô chất đang chuẩn bị thong thả ngồi xuống uống trà nóng ăn tiểu điểm tâm, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam tử quen thuộc từ bên ngoài Ỷ Hà điện truyền đến, lắng nghe thật kỹ, hai nữ nhân mới nhận ra chủ nhân của giọng nói này chính là thái tử Sở Trùng.
"Phát sinh chuyện gì rồi hả? Hình như là giọng của Thái tử biểu ca."
Ngụy Tuyết Oánh lật đật đứng dậy, nhưng còn chưa chạy ra khỏi Ỷ Hà điện, đã thấy một vị nam tử mặc nguyệt nha trường bào tuyết trắng, tay cầm trường kiếm để lên cổ thái tử từng bước một đi đến. Sau lưng nam tử kia, là rất nhiều cẩm y thị vệ hoàng cung cầm kiếm chỉa vào hắn, nhưng vì thái tử đang ở trong tay hắn, nên không ai dám tiếp cận.
"Cô, cô cô..." Khi Ngụy Tuyết Oánh nhìn đến dung mạo tuyệt mỹ tuyệt luân của người đó, trong mắt nhất thời hiện lên một tia kinh diễm. Lập tức ý thức được thái tử đang bị uy hiếp, hai chân chợt mềm nhũn, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong, sợ hãi gọi hoàng hậu. "Không ổn rồi..."
"Từ từ nói!" Hoàng hậu vẫn chưa biết phát sinh chuyện gì, cho rằng Ngụy Tuyết Oánh chuyện bé xé ra to, vốn đang thập phần trấn định, nhưng khi bà ta nhìn thấy nhi tử của chính mình, giờ khắc này hoàn toàn bị người ta cầm kiếm uy hiếp, trái tim lập tức bị siết chặt, liền làm ra vẻ trấn định quát tháo bạch y nam tử. "Tiện dân to gan! Ngươi là ai, dám bắt cóc Thái tử! Còn không mau thả thái tử ra!"
Trong Ỷ Hà điện, tất cả cung nữ đều sợ tới mức hoa dung thất sắc, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích nửa phần.
"Theo lời ngươi nói, một tiện dân!" Dung nhan tuyệt mỹ căng thẳng, mỗi bước đi vào bên trong, lưỡi kiếm lại càng dán sát vào cổ của thái tử. Thái tử sợ hãi thật sự, thấy hoàng hậu và Ngụy Tuyết Oánh, liền khóc rống lên, nước mắt tuôn ào ạt: "Mẫu hậu, Tuyết Oánh, cứu con, con sợ quá, con không muốn chết..."
Ánh mắt bạch y nam tử ngưng trệ, ngoan độc nói: "Thành thật một chút!" Đồng thời cũng tăng thêm chút sức lực. Không chút nào thả lỏng.
"Hãy khoan!" Thấy thế, hoàng hậu liền sốt ruột nói. "Ngàn vạn lần đừng làm hoàng nhi của ta bị thương! Ngươi muốn cái gì Bản cung cũng đều đáp ứng, ngoại trừ thái tử vị, hậu vị của Bản cung, ngươi muốn cái gì Bản cung cũng sẽ cho ngươi, nhưng tuyệt đối đừng làm thái tử bị thương."
Thái tử càng lúc càng sợ, toàn thân không ngừng run rẩy. Hắn sợ chết, sợ mất mạng, bản thân đã không màng đến thân phận thái tử tôn quý, dùng sức như vậy dường như muốn lấy đi tính mạng của hắn, ngoại trừ sợ hãi khóc lóc, hai chân cũng không dám mềm nhũn, sợ chỉ cần khụy xuống một chút thì mạng cũng không còn.
Đôi mắt tuyệt mỹ nhìn quanh dò xét, rồi lập tức dừng lại trên người hoàng hậu, ánh mắt trở nên ngoan độc hơn: "Muốn Thái tử còn sống, thì ngoan ngoãn giao người ra cho ta! Nếu không - - "
Nói xong, liền đè sát lưỡi dao thêm một chút.
"Người? Người nào?" Hoàng hậu hỏi lại, dường như nghĩ ra cái gì, rồi đột nhiên nở nụ cười. "À...thì ra ngươi muốn tìm tân Vương phi? Nhưng mà, ngươi là vị đó sao? Chẳng lẽ, ngươi cũng giống như tên câm điếc kia, đều là tình nhân bí mật của tân Vương phi? Xem ra tân Vương phi thật đúng là có bản lĩnh nha, gả cho phế nhân Nhàn vương kia không nói, lại thân mật với tên ngự y câm điếc, hiện giờ, lại thêm một nam tử tuyệt sắc như ngươi, đây đúng là chuyện lớn nha!"
"Ngươi bớt nói nhảm đi!" Nghe vậy, gương mặt tuyệt sắc khẽ nhăn, lớn tiếng quát: "Ngươi đã biết người ta muốn tìm, còn không mau giao nàng ra! Chậm một bước, trên cổ thái tử liền xuất hiện một giọt máu!"
"Mẫu hậu..." Thái tử sợ tới mức tè ra quần.
Nhưng hoàng hậu lại vẫn cứ mang vẻ mặt "chưa tới phút cuối chưa thôi", bà ta cười khẽ: "Bản cung không biết ngươi đang nói cái gì, cũng không biết người ngươi muốn tìm đang ở đâu."
Cùng lúc đó, bà ta liếc mắt ra hiệu với tâm phúc vừa mới trở về đang ở bên ngoài. Tâm phúc thấy thế, lập tức xoay người rời khỏi.
Mà nam nhân tuyệt sắc đang uy hiếp thái tử cũng không thèm để ý.
"Vậy thì hắn chết đi!"
Bàn tay thon dài xinh đẹp của hắn đột nhiên khẽ xoay vào bên trong, lưỡi kiếm trên cổ thái tử bất ngờ xuất hiện một dòng máu đỏ tươi.
Ánh mắt tuyệt trần của hắn thâm sâu ngoan độc, bên trong đôi đồng tử màu đỏ trời sinh không một chút nhân tính, dung nhan tuyệt mỹ như yêu nghiệt cùng với bạch bào như tuyết đầy ma mị, càng bộc lộ khí chất cao quý xuất trần của hắn, xem ra lại không phù hợp với khí tức hàn lãnh, hung ác tàn nhẫn như ma thú của hắn.
Tựa như băng sơn vạn năm, hắn liếc mắt nhìn như xuyên thấu hoàng hậu, xem bà ta có còn muốn tiếp tục giả bộ hay không.
Mắt thấy máu đã thật sự tràn ra từ cổ thái tử, hoàng hậu mới cuống lên, lập tức thỏa hiệp: "Được được được, Bản cung nói cho ngươi biết nàng ta đang ở đâu, chỉ cần ngươi thả thái tử ra, Bản cung lập tức dẫn ngươi đến đó!"
"Trước khi ta nhìn thấy nàng, nguy hiểm của Thái tử sẽ càng nhiều hơn một phần!" Nam nhân tuyệt sắc hoàn toàn không để ý tới hoàng hậu cò kè mặc cả, hắn đẩy thái tử qua một bên, ngoan độc nói: "Còn không mau dẫn đường!"
Hoàng hậu chỉ có một nhi tử là thái tử Sở Trùng, nhi tử đang làm con tin ở trên tay người khác, ngạo khí vừa rồi so sánh với an nguy của nhi tử đã sớm tiêu tán không còn chút. Biết nam tử tuyệt sắc trước mắt này nhất định sẽ không cho bà ta thương lượng, đành phải đi trước dẫn đường cho hắn.
Mà ở bên kia, Trầm Ngạo đã vội vàng vào triều tìm hoàng đế. Ngay khi hắn vừa đến đại điện, đã nhìn thấy chính giữa đại điện, một Nhàn vương khác đang ngồi trên xe lăn mang mặt nạ ngân sắc, trong mắt hiện lên một chút sững sờ. Hơn nữa còn nhìn thấy hoàng đế vội vàng hạ triều, gấp gáp đi theo Nhàn vương về phía Ỷ Hà điện, lại càng trợn mắt há mồm.
Đây rốt cuộc... là đã xảy ra chuyện gì?
...
Lần này, thật sự phải chết rồi!
Tên đao phủ xuống đao, Tống Đại Mãnh lập tức nhắm chặt hai mắt, trong lòng không ngừng cầu nguyện. Phải một đao trí mạng, ngàn vạn lần không thể thật sự bị biến thành người lợn, như vậy sẽ sống không bằng chết, nàng không muốn...
Nàng cho rằng chắc hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà, trong tình trạng nghìn cân treo sợi tóc lại phát sinh biến chuyển.
Tại thời điểm một tên đao phủ mài đao, một tên khác đang định chặt đứt hai tay nàng, thì một thanh trường kiếm từ bên ngoài bay tới, nhanh chóng điểm vào sau lưng hai tên đao phủ, bọn họ liền bất động, trong chớp mắt, một bóng dáng màu trắng nhanh chóng lao đến, đúng lúc đá hai thanh đao mổ ra thật xa, kịp thời ngăn cản phát sinh cục diện đẫm máu.
"Tống Đại Mãnh, mở mắt ra cho ta!" Người vừa mới xuất hiện đã một tay một người, ném hai tên đao phủ vào chuồng heo, nhìn thấy Tống Đại Mãnh vẫn nhắm nghiền hai mắt, trong lòng phẫn nộ, liền kéo nàng đứng dậy.
Tống Đại Mãnh còn tưởng hai tay mình đã bị chặt đứt, đang cảm thấy kỳ quái tại sao một chút đau đớn cũng không có, đến khi bị mạnh mẽ kéo lên cuối cùng cũng mở mắt ra. Nhìn thấy người đang đứng trước mặt nàng giờ khắc này, liền cảm thấy buồn vui lẫn lộn: "Tứ Hiền, sao có thể là huynh?"
"Nếu không phải ta, tay của nàng có còn trắng trẻo đẹp đẽ như thế này nữa hay không!" Từ Hiền dùng một tay ôm nàng vào trong ngực, sau khi ôm nàng bay ra khỏi chuồng heo, thì thấy hoàng đế, Trầm Ngạo, Nhàn vương và những người khác đi về phía bên này, nội tâm liền căng thẳng, lui về phía sau hai bước, nói khẽ với Tống Đại Mãnh: "Hiện tại đến phiên nàng cứu ta rồi."
Vừa buông tay, liền đẩy nàng về phía trước.
Nhìn khoảng cách giữa hoàng đế, Nhàn vương, còn có Trầm Ngạo ngày càng gần, Tống Đại Mãnh nhất thời trở nên luống cuống. Nàng còn đang suy nghĩ nên giới thiệu Tứ Hiền như thế nào với hoàng đế, sự xuất hiện của Tứ Hiền, nên giao đãi với Nhàn vương và Trầm Ngạo như thế nào đây. Nghĩ thầm, thay vì chờ chết, không bằng trực tiếp giả bộ bất tỉnh.
Ý nghĩ vừa hiện lên, nàng liền nhắm mắt, thân thể xụi lơ ngã xuống.
Thấy nàng lại ngất đi, Tứ Hiền vội vàng vươn cánh tay dài kịp thời ôm lấy. Hoàng đế và những người khác đã nhanh chóng đến ngay trước mắt. Hoàng đế nhìn thấy nhi tức của mình lại bị một nam tử xa lạ ôm ấp, mặt rồng nhất thời giận dữ: "Ngươi là người phương nào!"
Sau khi bị Tứ Hiền uy hiếp rồi thả ra, thái tử đã sớm trốn bên cạnh hoàng hậu. Hoàng hậu thấy hoàng đế đến, liền khóc sướt mướt, nhào vào người hoàng đế, hoảng sợ nói: "Hoàng thượng, cuối cùng người cũng đến, tặc nhân này suýt chút nữa đã giết Trùng Nhi của chúng ta, Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho Trùng Nhi!"
Hoàng đế chỉ nghe Nhàn vương nói qua chuyện Tống Đại Mãnh bị hoàng hậu bắt đến Ỷ Hà điện, lại chưa từng nghe nói có người bắt thái tử, đến nơi lập tức thẩm vấn tâm phúc của hoàng hậu nhiều lần, mới biết người đang ở trong này, liền không ngừng nghỉ chạy đến đây. Đến nơi thì thấy Tống Đại Mãnh đã bình an vô sự, nhất thời âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, đối với hoàng hậu mà nói chỉ là bán tín bán nghi, ông híp mắt hoài nghi xem xét Lãnh Tứ Hiền: "Lại cả gan dám cưỡng ép Thái tử? Người đâu, bắt tặc nhân này lại!"
"Hoàng thượng, hãy khoan!" Lãnh Tứ Hiền vội vàng ngẩng đầu lên nói: "Thảo dân có lời muốn nói."
Trong khoảnh khắc vừa ngẩng đầu lên đó, hoàng hậu và thái tử nhìn thấy liền ngẩn ra. Dáng vẻ tuyệt sắc lúc nãy đi đâu mất rồi? Gương mặt dơ bẩn, đầu tóc đầy tro bụi này là chuyện gì đây?
Mà Trầm Ngạo đứng sau lưng hoàng đế, đối với tình cảnh này lại càng nghi hoặc không thôi. Vừa lo lắng cho Tống Đại Mãnh, vừa không ngừng di chuyển ánh mắt từ Nhàn vương trên xe lăn đến Lãnh Tứ Hiền ở cách đó không xa, vẻ mặt hắn mù mịt. Có cảm giác sự tình chuyển biến càng lúc càng phức tạp, nhưng phức tạp ở chỗ nào, hắn cũng không nói ra được.
"Chuyện đến bây giờ ngươi còn có gì để nói!" Hoàng hậu nóng lòng muốn bắt Lãnh Tứ Hiền, bà ta cực kỳ phẫn nộ chỉ vào vết máu trên cổ của Sở Trùng, rồi nói: "Hoàng thượng, người nhìn chỗ này của Trùng Nhi đi, nếu không phải thần thiếp nghĩ cách cứu viện kịp thời, Hoàng thượng đã không thể nhìn thấy Trùng Nhi nữa rồi. Tuyệt đối không thể thả tặc nhân này được, Hoàng thượng..."
Mặc dù thường ngày hoàng đế đối xử với thái tử không phải quá yêu thích, nhưng dù sao cũng là thái tử duy nhất, nghe hoàng hậu nói như vậy, liền nghiêm giọng ra lệnh cho đái đao thị vệ ở bên cạnh: "Người đâu, còn không mau...."
Đang muốn nói tiếp, ngay cả bọn thị vệ cũng đã rút kiếm ra rồi. Nhàn vương đang ngồi trên xe lăn lại đột nhiên cất giọng đề nghị: "Phụ hoàng, không thể chỉ dựa vào lời nói một phía của hoàng hậu. Cho dù là tặc nhân, cũng có quyền lợi biện giải của hắn, nhi thần cho rằng, mặc dù đã phạm phải tội lớn, nhưng hắn làm như vậy nhất định có nguyên nhân mới có thể mạo hiểm uy hiếp thái tử. Phụ hoàng, không bằng cứ nghe hắn nói đã, nếu hợp lý, phụ hoàng có thể xem xét kỹ lưỡng hơn, nếu không hợp lí, lúc đó xử trí cũng không muộn.
Trầm Ngạo nhìn Nhàn vương bằng ánh mắt kỳ dị. Hai tròng mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm mặt nạ của Nhàn vương, hận không thể tiến lên lột mặt nạ của hắn xuống trước mặt mọi người. Cuối cùng cũng phát hiện chỗ không thích hợp, nhưng mọi thứ trước mắt lại cực kỳ bình thường.
Ngoại trừ xuất hiện thêm một bạch y nam tử thần bí.
Hắn chăm chú nhìn Lãnh Tứ Hiền, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác quỷ dị không thể diễn tả.
"Đại Mãnh, Tiểu Đại Mãnh, ngươi tỉnh lại, tỉnh lại... Đừng giả vờ, Tống Đại Mãnh!" Lãnh Tứ Hiền vẫn nửa ôm Tống Đại Mãnh, không ngừng nhỏ giọng nói với nàng. "Mở mắt ra cứu ta, ngươi không thể làm như vậy, Đại Mãnh, ngươi có biết ngươi làm như vậy rất không phúc hậu không hả..."
Tống Đại Mãnh nhắm chặt hai mắt, nhất định không mở, cả người mềm nhũn dựa vào ngực Lãnh Tứ Hiền. Mặc kệ như thế nào, tránh được một kiếp này mới quan trọng! Mặc kệ hắn lớn tiếng như thế nào.
Hoàng đế nghe xong đề nghị của Nhàn vương, suy nghĩ một lúc, chợt híp mắt nhìn gương mặt bụi bặm của bạch y nam tử: "Ngạo Nhi nói không sai, Trẫm cho ngươi một cơ hội nói chuyện, hiện tại ngươi muốn nói gì cứ việc nói ra."
Hoàng hậu âm thầm phẫn nộ, bà ta đường đường là nhất quốc chi mẫu, lại không bằng một phế nhân. Nhìn thấy Nhàn vương vẫn còn sống, vẻ mặt lại càng hung ác trừng mắt nhìn Tống Đại Mãnh trong ngực Lãnh Tứ Hiền.
"Khởi bẩm Hoàng thượng..." Trước mặt có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình như vậy, mà người trong ngực thì sét đánh cũng không nhúc nhích, Lãnh Tứ Hiền đành phải buông tha ý nghĩ thức tỉnh Tống Đại Mãnh, cắn răng đáp lời hoàng đế. "Thật ra thảo dân là, là..."
Là cái gì đây? Để hắn suy nghĩ cẩn thận...
"Là cái gì?" Nhàn vương đột nhiên gặng hỏi.
Nhiều ánh mắt "trừng" qua đây như vậy, Lãnh Tứ Hiền cũng khẩn trương, liền bật ra: "Thảo dân là bằng hữu của Vương phi."
"Hửm...? Bằng hữu?" Hoàng đế lại hỏi. "Bằng hữu ở đâu?"
"Nhà... quê nhà..." Khóe mắt liếc qua gương mặt nhỏ nhắn đang giả bộ bất tỉnh của Tống Đại Mãnh, Lãnh Tứ Hiền trưng gương mặt đầy bụi đất ra trước mặt Nhàn vương và hoàng đế, lo lắng nói. "Hoàng thượng, Vương gia, mau mau cứu vương phi đi! Từ nhỏ, thảo dân đã cùng Vương phi lớn lên, vẫn đối xử với muội ấy như muội muội ruột thịt. Biết muội ấy đến kinh thành, rồi được gả vào vương phủ, trong lòng cảm thấy thực sự vui mừng thay muội ấy. Vốn định đến đây thăm muội ấy, đúng lúc nghe được tin muội ấy bị hoàng hậu bắt đi, thảo dân bất đắc dĩ phải uy hiếp thái tử, cầu Hoàng thượng minh xét, thảo dân biết rõ cưỡng ép thái tử là tội đáng chết vạn lần..."
"Thì ra là thế!" Nghe vậy, hoàng đế nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, cũng không hỏi gì thêm, vội vàng phân phó xuống khẩn trương nhường đường cho hắn. Hoàng hậu thấy thế, vừa kinh vừa sợ. Kinh là vì bạch y nam tử này, vậy mà lại là bằng hữu của tân vương phi từ quên nhà đến thăm, sợ là nếu những chuyện bà ta đã làm, một khi bị bại lộ, bà ta nên làm thế nào đây? Từ lúc bước vào đến giờ, hoàng đế đều không hỏi đến bà ta, chỉ liếc bà ta một cái, rồi ném xuống một câu: "Còn không mau mang Trùng Nhi trở về, Trẫm sẽ quay lại tính sổ với ngươi sau!"
Gương mặt hoảng sợ của hoàng hậu lúc này có thể nói là tương đối đặc sắc, đáng tiếc cả quá trình, Tống Đại Mãnh đều nhắm tịt hai mắt, không nhìn thấy một màn như vậy.
...
Có thể coi như đã thoát đươc một kiếp, trong lòng Lãnh Tứ Hiền liền thở dài nhẹ nhõm, trên đường ôm Tống Đại Mãnh đi về vương phủ, gương mặt tuyệt mỹ dưới lớp bụi đất đang nghiến răng nghiến lợi. Thời khắc nguy hiểm như vậy, Tiểu Đại Mãnh của hắn lại có thể giả bộ bất tỉnh, quả thực không thể tha thứ.
Mãi cho đến vương phủ, Tứ Hiền mới đặt nàng xuống, Vô Hoa và Linh Âm liền tắm rửa thay y phục cho nàng, trong lúc đó, nàng vẫn tiếp tục nhắm chặt hai mắt.
Hoàng đế đối với bằng hữu đồng hương này của Tống Đại Mãnh lại vô cùng hiếu kỳ, vốn muốn đợi sau khi đưa Tống Đại Mãnh về vương phủ, toàn bộ đều sắp xếp thỏa đáng, mới đơn độc triệu kiến bằng hữu của nàng, ai ngờ, vẫn không đến nửa canh giờ, bằng hữu đồng hương của nhi tức chớp mắt đã không thấy đâu, trong lòng bắt đầu sốt ruột.
Dọc đường hồi cung, mặt rồng thất vọng đến cực điểm.
Trong thư phòng, hoàng đế trái nghĩ phải nghĩ cũng không ra, sao nhanh như vậy đã không thấy tăm hơi? Lúc đi, vì sao Tàn nhi lại không ngăn cản hắn? Cứ như vậy, không muốn gặp một vị hoàng đế như ông sao?
Không được, ông là hoàng đế, có lý nào còn có người không muốn gặp ông hay sao? Đợi khi Đại Mãnh tỉnh lại, ông nhất định phải khiến Đại Mãnh mời hắn đến đây!
Hoàng đế còn đang suy nghĩ có nên hạ thánh chỉ hay không, thì thấy Trầm Ngạo gõ cửa đi vào, đôi mắt hoa đào thường ngày dịu dàng như nước lúc này lại ẩn hiện giá lạnh, đôi tay hữu lực và kiên định bắt đầu làm thủ ngữ: "Hoàng thượng, thần có việc bẩm báo."
Biết mục đích đến đây của Trầm Ngạo, hoàng đế chợt chấn động, đứng lên hỏi: "Cái gì?"
Tác giả :
Kim Đại Hàn