Manh Phi Đãi Gả
Quyển 3 - Chương 5: Không thể kiềm chế
Edit: Boringrain
Tin tức Bắc Vương phi mang thai nhoáng cái đã loan truyền trong mọi hang cùng ngõ hẻm Bắc thành, rồi chỉ vài ngày sau đó, dường như cả Thanh Lăng không ai không biết.
Hoàng cung
Lúc Trữ Thiên Kỳ nhận được tin báo, là lúc nhãn nhã dùng bữa cùng Thái hậu…
Thái hậu ngồi đối diện Trữ Thiên Kỳ, khuôn mặt toát lên niềm tự hào, kiêu hãnh vô hạn của người mẹ. Dung nhan tinh tế, sắc sảo bởi được chăm sóc kỹ càng, phượng bào trên thân lộ vẻ cao quý…
Là một nữ nhân chốn hậu cung, tuy hậu vị vô duyên, nhưng nghiễm nhiên trở thành thái hậu, nhìn nhi tử khoác hoàng bào ngồi ngôi báu… cuộc đời này bà đã chẳng sống phí hoài! Nay chỉ còn mong con đàn cháu đống mà thôi!
Bà cầm chiếc khăn từ ma ma bên cạnh, nhẹ lau khóe miệng, mắt ôn nhu nhìn Trữ Thiên Kỳ, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, số tú nữ vừa tiến cung, con cũng nên chọn vài người thích hợp, đã là vua một nước, hoàng thượng phải hết mực lưu tâm đến chuyện con cái nối dòng." Từ lúc hoàng thượng thân chinh tới Bắc cảnh, bà đã đích thân tuyển tú chờ hoàng nhi về sủng hạnh, nhưng từ đó đến nay trông hoàng nhi lúc nào cũng nặng nề tâm sự…
Chuyện Bắc vương qua đời, khiến bà vô cùng khiếp sợ. Vẫn biết giữa hoàng hậu và tiên hoàng có bí mật nào đó, nhưng thật không ngờ, hóa ra mẹ đẻ của Bắc vương chính là hoàng hậu?
Bây giờ nghĩ kỹ lại, cũng khó trách chẳng ai đoán được việc này. Hoàng hậu nhốt mình trong phượng nghi cung, ít tham gia cung yến, lại chẳng ngó ngàng phi tần thỉnh an… Không tranh thủ tình cảm, không bận tâm thế sự, một lòng thờ phật tu thiền, phi tử trong cung ai chẳng vui mừng?
Trữ Thiên Kỳ nghe vậy cũng thờ ơ gật đầu. Việc này hắn hiển nhiên hiểu rõ, sinh con nối dòng, xã tắc an khang. Nhưng chẳng biết cớ sao lúc sủng hạnh mỹ nhân, trong đầu mãi hiện lên nụ cười đẫm lệ của người kia?
Thái hậu thấy nhi tử xuất thần, cho rằng hắn đang phiền lòng chuyện Bắc cảnh!
“Hoàng thượng không cần quá bận tâm chuyện Bắc cảnh, nơi đó vốn hoang vu nghèo khó, chẳng qua là miếng thịt ôi thiu của Thanh Lăng, dù thế nào cũng chẳng thể phiền nhiễu tới Hoàng thượng được." Bắc cảnh được Thủy Băng Tuyền tiếp quản, cũng khiến bà lo lắng không yên. Bắc vương dùng tới chiếu chỉ của tiên hoàng để giao tước vị cho Thủy Băng Tuyền, không biết có ẩn ý gì?
Tuy nói Bắc cảnh là mối họa ngầm lớn nhất của Thanh Lăng, nhưng dù vậy vẫn chỉ là miếng thịt ôi không kém. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dẫu là thịt thừa cũng không thể tùy tiện để một kẻ khác họ tiếp quản, lại còn là nữ nhân? Hơn nữa còn là một nữ nhân có thanh danh cực kỳ ‘ác liệt’ nữa…
Vẫn biết Bắc cảnh là mối họa ngầm lớn nhất của Thanh Lăng, dù vậy vẫn chỉ là miếng thịt ôi không kém. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dẫu là thịt thừa cũng nào có đạo lý cho kẻ khác họ nắm giữ, lại chỉ là một nữ nhân? Còn là một nữ nhân có thanh danh cực kỳ ‘ác liệt’ nữa?
Nghĩ tới Thủy Băng Tuyền, tâm trí thái hậu như đang trôi theo dòng suy tưởng tới tận chốn nao. Nếu lúc ấy không từ hôn, có lẽ giờ con bé đã trở thành Thanh Lăng quốc mẫu…
Nhưng sự đời mấy ai lường trước được, nhớ khi xưa giao tình sâu đậm, chân thành đính ước, thề chẳng đổi thay, nhưng chung quy ai chẳng ích kỷ, một người vì nữ nhi, một người vì nhi tử, lời hẹn năm ấy đành bỏ mặc buông xuôi…
Cuối cùng hoàng nhi cũng tâm thành toại nguyện, còn Thủy Băng Tuyền lại nổi trôi trở thành Bắc Vương phi, nay được tiếp quản Bắc cảnh, nắm trọn quyền cao…
Dường như từ lúc từ hôn, Tuyền Nhi chẳng hề giống một Thủy Băng Tuyền càn quấy trước kia. Nếu không sao có thể khiến Bắc Vương cam tâm tình nguyện, hai tay dâng Bắc cảnh cho nó? Chỉ e con bé vẫn còn ghi hận trong lòng truyện trước kia! Aizzz…
Thái hậu nhẹ than trong lòng…
Trữ Thiên Kỳ nghe thái hậu nhắc tới hai chữ Bắc Cảnh, mặt mày liền tối sầm lại. Bắc cảnh thực sự đã có những động tĩnh không nhỏ, đấu đất hoang lấy tiền ư? Rốt cuộc nàng định làm gì? Còn Giang Dĩ Bác, nàng dùng cách gì khiến hắn theo sát chẳng rời? Lẽ nào, Giang Dĩ Bác cũng yêu nàng sao? Cũng? Hắn rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy?
“Hoàng thượng…" Vừa lúc này, gã thái giám Tiểu Lý Tử bên người Trữ Thiên Kỳ vội vã chạy đến, quỳ xuống đất bẩm.
“Có chuyện gì?" Hai người đang ngồi trên bàn ăn liền xốc lại tinh thần, nhìn hắn.
“Khởi bẩm hoàng thượng, mật thám Bắc cảnh truyền tin báo." Tiểu Lý Tử bèn đứng dậy, hai tay cung kính trình tờ mật báo.
Trữ Thiên Kỳ thoáng cái tối sầm mặt, vừa đọc vài chữ đã kinh hoảng…
Thái hậu chú ý sắc mặt hoàng nhi, thấp thỏm không biết Bắc cảnh lại xảy ra chuyện gì mà khiến hoàng thượng tím tái mặt mày như vậy?
“Hoàng nhi?"
Trữ Thiên Kỳ gấp mạnh từ mật báo, sắc mặt âm u: “Bắc vương phi mang thai!"
“Cái gì?" Thái hậu kinh hãi thảng thốt… Việc này, đúng chẳng phải đùa!
“Hoàng thượng định thế nào đây?" Một đứa trẻ mồ côi từ bụng mẹ? Nhỡ sinh ra con trai, thì cầm chắc quyền thừa kế Bắc cảnh rồi!
Trữ Thiên Kỳ không nói tiếng nào, nhưng sắc mặt lại cực kỳ u ám. Nhất thời, lòng dạ đủ đầy ngủ vị… Nàng đã có thai?
“Mẫu hậu, trẫm cáo lui trước." Trữ Thiên Kỳ đứng lên hành lễ rồi sải bước ra ngoài, để lại thái hậu vẫn ngồi ngây ngẩn phía sau…
Lòng dạ rối bời, Trữ Thiên Kỳ cũng không lý giải được bản thân lúc này? Vì sao vừa nghe tin nàng mang thai, hắn khó chịu đến vậy?
………….
Lúc Trữ Thiên Khang nghe tin truyền đến, đầu tiên là kinh ngạc đến ngơ người, sau rồi mừng rỡ sướng vui. Thất ca lưu lại huyết mạch…
Thủy Băng Ngọc thấy Trữ Thiên Khang kỳ lạ như vậy, hiếu kỳ hỏi: “Vương gia, có chuyện gì ư?" Từ lúc trở về từ Bắc cảnh, chàng ngày đêm rầu rĩ không vui, nàng biết, cái chết của Bắc vương gia khiến chàng rất đau lòng. Lúc nhận được tin, nàng cũng buồn thay cho Tam tỷ! Số mạng tỷ ấy thật khổ!
Nàng thương tâm, lén gạt nước mắt, mấy lần đến Đông Uyển đều phát hiện cha ngồi lặng lẽ xuất thần…
Thực ra cha cũng rất đau lòng. Vừa lúc đại ca gửi thư mời cha đến chủ trì hôn lễ, ngặt nỗi hôn lễ của nàng còn đó, cha chẳng thể tới Bắc thành an ủi tỷ ấy lúc khó khăn.
“Ngọc Nhi, nàng biết không? Tam tỷ của nàng mang thai rồi, Thất ca của ta có hậu rồi!" Trữ Thiên Khang hồ hơi lắc lư hai vai Thủy Băng Ngọc, trên mặt khó nén vui sướng.
Thủy Băng Ngọc nghe xong liền trợn mắt kinh ngạc. Cái gì? Tam tỷ có thai ư? Nhưng… Nhưng Vương gia đã ra đi rồi, tỷ ấy phải làm sao đây? Mang theo con nhỏ? Vậy tam tỷ cả đời này…
Nghĩ tới đây, Thủy Băng Ngọc bỗng thấy cõi lòng chua xót, miệng đắng chát, mặt buồn bã…
Trữ Thiên Khang không nghe thấy Thủy Băng Ngọc đáp lại, từ từ buông vai nàng ra, nhìn giọt lệ rưng rưng nơi khóe mắt, liền ngạc nhiên, lên tiếng khó hiểu: “Ngọc Nhi, nàng không vui sao?"
Thủy Băng Ngọc lùi về sau một bước, nhìn hắn bằng ánh mắt lên án, chỉ trích: “Chàng thật ích kỷ, chàng chỉ nghĩ tới Bắc vương gia lưu lại truyền nhân, nhưng chàng có nghĩ Tam tỷ mang theo con nhỏ sẽ cực khổ thế nào chăng?" Nói xong liền bật khóc vùng chạy ra ngoài…
“Ngọc Nhi…" Trữ Thiên Khang nghe Thủy Băng Ngọc nói vậy liền chấn động tâm tư, phải, vừa rồi hắn quả thực không hề nghĩ tới tình cảnh của Thất tẩu.
Thất ca hy vọng sau này tẩu ấy gặp một nam nhân tốt, nhưng nếu sinh đứa trẻ này, tẩu ấy làm sao tái giá đây? Trữ Thiên Khang bối rối nhắm mắt, thẫn thờ…
……….
Chốn hoàng cung hoa lệ, ngay đêm đen cũng đẹp hút hồn. Trữ Thiên Kỳ lúc này đang an tĩnh ngồi trong thượng thư phòng…
“Hoàng thượng?" Tiểu Lý Tử vốn là thái giám tổng quản do đích thân thái hậu chọn, lúc này quan sát sắc mặt của hoàng thượng, ngần ngừ một lúc mới lên tiếng nhắc nhở. Hôm nay quý phi nương nương thị tẩm, nhưng hoàng thượng lại chôn chân ngồi mãi trong này…
Trữ Thiên Kỳ phút chốc hoàn hồn, lạnh lùng quét qua Tiểu Lý Tử khiến hắn run lẩy bẩy quỳ ạch xuống đất: “Hoàng thượng thứ tội… Chỉ là Quý phi nương nương đã đợi người ở Thừa Ân Điện lâu rồi."
Khiến long nhan giận dữ, cái đầu của hắn cũng chẳng nằm trên cổ nữa. Nhưng thái hậu đã căn dặn, hoàng thượng cần nhanh có con nối dõi, nên mỗi đêm đều phải an bài cung phi thị tẩm. Hơn nữa… Quý phi nương nương ngày thường cũng cho hắn không ít lợi lộc, thủ đoạn cao tay. Nay hậu vị chưa lập, trong hậu cung ngoại trừ thái hậu, quý phi là cao nhất, hắn chẳng dám đắc tội!
Vân La Y? Trữ Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ… Nếu lúc ấy… Hắn không chọn Vân La Y mà từ hôn với nàng, thì bây giờ nàng và hắn sẽ thế nào đây?
……….
Tóc mây buông dài, ẩn hiện che trước bầu ngực quyến rũ, Vân La Y lẳng lặng nằm trên nhuyễn tháp, nhìn quanh Thừa Ân Điện uy nghi rộng lớn. …Ở đây, mỗi đêm đều mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đợi hắn đến sủng hạnh…
Thân chốn hậu cung, nàng mới hiểu nỗi bi ai của nữ nhân quyền thế…
Nhưng nàng chưa từng hối hận! Vì yêu hắn, nàng nguyện chịu đựng hết thảy!
Trữ Thiên Kỳ bước vào nội điện, thấy Vân La Y lặng lẽ nằm đó, trên trán lại hiện vẻ phức tạp không yên…
“Nô tì tham kiến hoàng thượng!" Thấy hoàng thượng, Vân La Y yểu điệu đứng dậy quỳ xuống thỉnh an!
“Ái phi bình thân!" Trữ Thiên Kỳ ngồi xuống nhuyễn tháp, lặng ngắm dung nhan kiều diễm của Vân La Y, nhưng chẳng hiểu sao, lòng cứ mãi vấn vương nụ cười nhạt cùng đôi mắt lạnh lùng của ai kia…
“Hoàng thượng có điều phiền muộn ư?" Nhìn nét mặt phức tạp, thất thần của hắn, Vân La Y cũng hết sức thắc mắc suy đoán chuyện gì khiến hắn phiền lòng?
Con ngươi đen của Trữ Thiên Kỳ bỗng nhiên lóe sáng, một ý niệm chợt nảy trong đầu… Bất luận thế nào, Bắc cảnh không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn! Mà nàng…
………….
Ánh trăng như dòng nước trong, gột tẩy thế gian u ám, bao bọc lấy Vương phủ trong màn hơi sương bàng bạc, cảnh sắc mông lung, kỳ ảo…
Đêm dần về khuya, trăng nhô cao lơ lửng, rọi chiếu muôn phương…
Từ khi mang thai, người bên cạnh Thủy Băng Tuyền chẳng lúc nào rời ra. Hết Cảnh Trúc, Thu Nhi, lại tới Hương Hàn thay phiên nhau chăm sóc, tỳ nữ gác đêm không lúc nào ngơi nghỉ, trước trước, sau sau hộ vệ gác đầy, luôn trong tư thế sẵn sàng chống địch…
Không những thế, Thủy Băng Tuyền còn đích thân chon hai mươi bổ khoái luôn không ngừng qua lại xem xét xung quanh Vương phủ, không bỏ sót dù chỉ là gió thổi cỏ lay. Cả Bắc vương phủ đề phòng sâm nghiêm như một pháo đài…
Giật mình tỉnh giấc, lại không thấy buồn ngủ nữa, Thủy Băng Tuyền bèn đứng dậy xuống giường!
“Vương phi!" Cảnh Trúc vội vã chạy đến, cầm theo áo khoát đắp lên cho nàng. Từ lúc biết Vương phi mang thai, nàng và Cảnh An đều vui mừng đến rơi lệ, mỗi đêm thay phiên làm việc, hoàn toàn vực dậy tinh thần!
“Canh mấy rồi?"
“Thưa vương phi, đã canh ba rồi ạ." Cảnh Trúc cung kính trả lời.
Nhìn trời đêm sáng tỏ, ánh trăng rạng ngời, tâm tình cũng trở nên thư thái hẳn, nàng chậm rãi bước ra khỏi phòng!
“Tham kiến vương phi!" Tỳ nữ đứng gác bên ngoài vội vã thỉnh an.
Thủy Băng Tuyền phất tay, lại ngẩng đầu nhìn lên vòng trời cao thẳm, tỏa ra ánh sáng bạc huyền ảo…
“Tiểu thư…" Hương Hàn thấy động nên từ phòng kế bên đi ra! Mấy ngày nay, nàng luôn cố gắng kiềm chế những chấn động trong lòng, không dám lộ ra chút biểu tình nào trước mặt tiểu thư, chỉ sợ tiểu thư sinh nghi!
“Vương phi, người ngồi xuống nghỉ ngơi đi ạ!" Cảnh Trúc khuân cái ghế tựa ra.
“Đêm nay trăng thật đẹp!" Thủy Băng Tuyền nửa nằm trên ghế, nhàn nhạt nói. Bây giờ tin tức nàng mang thai hẳn đã truyền khắp đại giang nam bắc! Dù sao, nàng cũng chẳng định giấu diếm…
Nàng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào dám nhòm ngó đến đứa trẻ này… Thủy Băng Tuyền nheo mắt, vầng âm u lóe qua!
Hương Hàn rũ mi che khuất tâm tình, không biết là vui mừng hay chăng đau lòng? E một mai người nhớ lại ngày đó, hậu quả…
Thủ Băng Tuyền đưa tay nhẹ xoa bụng, tuy lúc này bằng phẳng chẳng chút đổi thay, nhưng ở đây đã có thêm một sinh mệnh bé bỏng!
Ngước mắt, lẳng lặng nhìn ánh trăng trên trời cao, Thiên Hợp, chàng biết không? Ta có con rồi, chúng ta có con rồi! Chàng hãy yên tâm, ta sẽ là một người mẹ tốt…
………….
Thủy Hoằng Văn đứng nhìn Thủy Băng Tuyền, dáng vẻ muốn nói lại thôi…
Thủy Băng Tuyền thấy thần sắc phức tạp của hắn, bèn lạnh lùng lên tiếng: “Đại ca có chuyện gì thì cứ nói đi." Trong lòng Thủy Hoằng Văn nghĩ gì, nàng rất hiểu. Hắn chẳng hề mong muốn đứa trẻ này!
Thủy Hoằng Văn nhẹ giọng như than thở: “Nếu muội đã quyết chí, đại ca cũng chẳng có gì để nói!" Đã hiểu rõ muội ấy kiên quyết thế nào, nói chăng nữa cũng vô dụng mà thôi
“Đã vậy, đừng bày ra vẻ mặt đó nữa!" Khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu âm ngoan, lạnh lẽo. Thứ nàng cần là sự ủng hộ, chẳng phải là lo lắng này nọ!
Thủy Hoằng Văn gật đầu, nghiêm túc nói: “Đại ca hiểu rồi." Nếu như Tuyền Nhi đã muốn vậy, hắn thân là đại ca chỉ đành toàn lực ủng hộ!
Hắn ôn nhu vuốt mái tóc nàng, thương tiếc nói: “Tam muội, muội vui vẻ là được."
Tuyền Nhi khổ cực, đau đớn ra sao, hắn thấy được lại đành lực bất tòng tâm. Đứa trẻ này xem như là niềm an ủi, xua tan đi vẻ cô đơn tịch mịch của muội ấy.
Nếu như có một nam tử yêu thương muội ấy, hẳn cũng phải hết lòng với đứa trẻ này! Nhưng, nói thì nói vậy, tương lai phía trước quả là mịch mù mông lung!
Thủy Băng Tuyền rũ mi nói: “Đại ca, ta cần sự ủng hộ của huynh!"
“Đại ca nhất định sẽ ở bên muội!" Thủy Hoằng Văn trịnh trọng đáp.
“Cảm ơn huynh!" Thủy Băng Tuyền cảm kích ngẩng đầu, Thủy Hoằng Văn thật sự cho nàng cảm giác ấm áp của tình thân! Đến với thế giới kỳ lạ này, nàng được đắm mình trong những cảm xúc chưa từng có trong đời, cũng khiến nàng lưu luyến chẳng muốn rời, để rồi ước nguyện quay trở về đã tan biến như bong bóng tự lúc nào. Chỉ là đôi khi nhớ tới bà mẹ vô lương tâm kia, chẳng biết có được tự do tiêu sái, vui vẻ khi không có nàng?
“Vương phi, Giang công tử cầu kiến!" Cảnh An tiến vào bẩm báo! Bây giờ bất cứ ai muốn vào Vương phủ, đều phải được sự đồng ý của Vương phi!
Giang Dĩ Bác ư? Thủy Băng Tuyền nhíu mày không biết hắn tới làm gì?
Thủy Hoằng Văn vừa nghe tên Giang Dĩ Bác đã thuận miệng hỏi luôn nghi vấng trong lòng: “Tuyền Nhi, muội làm sao kết thân với Giang Dĩ Bác vậy?" Giang Dĩ Bác chốn kinh thành, không phải là nhân vật ai cũng có thể gặp được. Huống hồ với địa vị của Thủy phủ, e Giang Dĩ Bác kia chẳng thèm ngó tới!
Thủy Băng Tuyền mỉm cười đáp: “Sao vậy? Ta không xứng quen biết hắn sao?"
“Cảnh An, mời hắn vào!" Không biết hắn chạy đến đây làm gì nữa?
“Dạ." Cảnh An liền nhanh chóng lui xuống.
Thủy Hoằng Văn nhíu mày tư lự: “Tuy chẳng quen biết gì hắn, nhưng theo huynh thấy, hắn chẳng phải người tao nhã như vẻ bề ngoài."
Thủy Băng Tuyền khinh cười ra tiếng: “Đại ca, thế gian nào ai đồng nhất cả đâu, chẳng phải ai cũng đều khoát lên một bộ da trên người sao? Cứ như huynh vậy, lúc đối mặt với ta, với bệnh nhân và với Yên Nhi đều là những thần sắc khác nhau!"
Thủy Hoằng Văn ngẫm lại một hồi cũng thấy đúng… Nhưng, lại không đúng, điều quan trọng ở đây là cớ sao Giang Dĩ Bác hết lòng giúp đỡ Tuyền Nhi cơ mà? Vừa định mở miệng phản bác, lại nhác thấy người kia đã tiến vào, bèn nuốt lại lời muốn nói.
Tỉ mỉ đánh giá Giang Dĩ Bác, ngọc trâm cài tóc, y phục sẫm màu toát lên khí thế hiên ngang, ngũ quan tuấn mỹ ẩn hiện vẻ lãnh tình, đôi con ngươi ôn hòa lạnh nhạt, lại như sóng quang lưu chuyển. Phong thái bình tĩnh phát ra từ nội tâm, nhưng từng cái nhấc chân giở tay lại mang theo vẻ thong dong khiến người ta mê muội…
Càng quan sát, lại càng khó hiểu, càng quan sát, lại càng kinh ngạc. Hắn đối với Tuyền Nhi, mang theo tâm tư gì?
Giang Dĩ Bác hơi giương mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt tò mò quan sát của Thủy Hoằng Văn, đáy mắt bắn ra tia sáng như những mũi gươm bén nhọn, lạnh lẽo, khóe môi ngược lại vẽ nên vòng cung tuấn lãng: “Đại công tử cũng ở đây sao?"
Thủy Hoằng Văn thu hồi ánh mắt quan sát của mình, mỉm cười đáp: “Giang công tử và Tuyền Nhi hẳn có chuyện quan trọng cần bàn, Hoằng Văn không quấy rầy nữa, công tử cứ tự nhiên…"
Hắn phải tìm cơ hội nói chuyện với Giang Dĩ Bác này mới được… Phải tìm hiểu xem rốt cuộc Giang Dĩ Bác có mục đích gì!
Giang Dĩ Bác cũng cười khách khí, gật đầu: “Đại công tử, mời…" Có lẽ Thủy Hoằng Văn này lại là một cửa ải quan trọng đây.
“Tuyền Nhi, huynh đến Từ Tể đường đây!"
“Ừ, nhớ năng đến thăm Yên Nhi đấy!" Thủy Băng Tuyền nhàn nhã đặt chén trà xuống, tựa như không hề nhận ra bầu không khí đè nén vừa rồi giữa hai nam nhân…
Thủy Băng Tuyền ngước nhìn Giang Dĩ Bác phía đối diện với vẻ thắc mắc. Từ lúc biết mang thai, Trữ Hy đều thay nàng tiếp nhận giải quyết các việc của thương hộ, sau đó mới giao cho Cảnh An, Hương Hàn, cuối cùng mới đến nàng xử lý! Nhưng nàng chẳng nghe có chuyện gì liên quan tới Giang Dĩ Bác cả?
Giang Dĩ Bác đăm chiêu nhìn Thủy Băng Tuyền một lúc lâu, mới lên tiếng: “Nàng có từng nghĩ đến cảm giác của đứa trẻ không?"
Thủy Băng Tuyền ngây ngẩn thốt: “Cái gì?"
“Nàng chỉ quan tâm tới cản nhận của bạn thân, nhưng nàng có từng tự hỏi một đứa trẻ không cha phải sống như thế nào, sẽ có cảm giác gì chưa! Tuyền Nhi, ta hiểu nàng có đủ năng lực cho con nàng một cuộc sống tốt đẹp hoàn hảo, nhưng vậy vẫn chưa đủ!"
Sắc mặt thủy Băng Tuyền phút chốc tối sầm lạnh lẽo: “Giang Dĩ Bác…"
“Tuyền Nhi, nàng nói nàng sẽ là một người mẹ tốt, nhưng có người mẹ nào mang mối tương tư dai dẳng chuyển thành tình yêu với con mình? Đứa trẻ này từng ngày lớn lên trong cơ thể nàng, là máu huyết, là cốt nhục của nàng. Vậy mà nàng chỉ yêu thương nó vì một người đàn ông nàng yêu sao? Ta thực sự hoài nghi tư cách làm mẹ của nàng!"
Giọng điệu sắc bén, sắc mặt lạnh lùng, lời nói chẳng chút lưu tình, dẫu trái tim nát tan đau đớn, nhưng hắn chẳng thể thối lui…
Giấy mãi mãi không bọc được lửa, một ngày kia phanh phui mọi chuyện, không chỉ hắn phải chịu đớn đau, nàng cũng ôm niềm thống hận…
Mà đứa trẻ nàng cho rằng không nên đến, hắn dù đau khổ cũng đành bỏ qua… Bởi hắn không mong con mình phải chịu nỗi đau do hắn gây nên…
Thủy Băng Tuyền từ từ đứng lên, đi đến gần Giang Dĩ Bác, cuồng phong phẫn nộ, bởi từng lời của Giang Dĩ Bác tựa mũi kim đâm vào tim nàng! Thiên Hợp trước kia cũng từng lo lắng như vậy. Thủy Băng Tuyền chợt trào phúng nói: “Làm mẹ như thế nào là chuyện của ta, không phiền ngươi tới dạy! Giang Dĩ Bác ngươi cho mình là ai? Có tư cách nói với ta những lời đó sao?"
Con ngươi thâm trầm nhìn Thủy Băng Tuyền, Giang Dĩ Bác gằn từng chữ: “Nếu nàng nhất quyết sinh đứa trẻ này, mong nàng tự ngẫm lại nên làm thế nào cho tốt! Con trẻ không phải là nơi nàng đặt tình yêu với người đã khuất, phải thực sự yêu thương nó mới có tư cách làm mẹ."
Ánh mắt tràn đầy nỗi bi thương! Tuyền Nhi, ta buột phải khiến nàng đối mặt với vấn đề này! Nếu cứ mặc nàng đem nỗi tương tư gửi gắm lên đứa trẻ chưa chào đời, đến một mai kia, nàng nhớ lại, nỗi đau của nàng sẽ khiến con suốt đời đau khổ! Tới ta còn không chịu nổi ánh mắt lãnh khốc vô tình của nàng, huống chi là con trẻ?
Ta yêu nàng, lại càng yêu hơn kết tinh tình yêu của ta, càng mong chờ ngày con ta cất tiếng khóc chào đời! Nhưng nàng nào biết…
Thủy Băng Tuyền nhìn đáy mắt Giang Dĩ Bác cất dấu nỗi niềm thống khổ mà ngây ngẩn cả người…
Hít một hơi chấn định, Thủy Băng Tuyền cố gắng đè nén sự nghi hoặc trong lòng, tiến lên trước một bước, lạnh lùng cất tiếng: “Ngươi theo ta vào đây!" Nói xong đi thẳng vào thư phòng!
Giang Dĩ Bác chau mày khó hiểu vài giây, đoạn đi theo sau nàng…
Hương Hàn đang sắp xếp lại thư phòng, nhác thấy Thủy Băng Tuyền liền lên tiếng: “Tiểu…" lại nhìn tới Giang Dĩ Bác phía sau liền nhảy dựng lên hoảng hốt.
“Ta và Giang công tử có chuyện cần bàn." Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt nói.
“Dạ." Hương Hàn liếc nhìn Giang Dĩ Bác với ánh mắt phức tạp, rồi vội vã lui ra đứng gác bên ngoài
Nhìn cánh cửa được khép lại, Thủy Băng Tuyền lạnh lùng cất tiếng: “Giang Dĩ Bác, hôm nay ngươi nói rõ cho ta, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy?" Giang Dĩ Bác không phải là hạng người thích xen vào việc của người khác, cũng không phải kẻ từ bi bác ái lo chuyện bao đồng,
dẫu hắn đối với nàng có tình nùng ý mật, cũng không thể chộn rộn không yên với đứa trẻ này? Hôm nay từng lời hắn nói đều sâu xa khó hiểu, nàng phải gặn hỏi cho rõ ràng!
Giang Dĩ Bác nhìn sự lạnh lùng trong mắt Thủy Băng Tuyền, con ngươi đen phảng chiếu tinh quang, thong dong ngồi xuống ghế, tà tứ tựa người ra sau, trong vẻ ưu nhã lộ ra khí thế bức người…
“Tuyền Nhi, nàng có phát hiện không? Kỳ thực nàng rất hiểu ta?" Vừa nói ánh mắt hắn vừa đăm đăm nhìn Thủy Băng Tuyền, không bỏ qua bất cứ biến hóa nào.
Trên trán hiện lên một cái giật mình rất khẽ, mắt phượng nheo lại: “Hiểu ngươi thì sao? Chẳng có gì kỳ quái cả?" Nàng nhìn thấu rất nhiều người! Hơn nữa hiện tại điều cần nói không phải là nàng hiểu hắn, mà là hôm nay hắn vì sao lại khác thường? Đổi đề tài còn nhanh hơn chong chóng!
Giang Dĩ Bác cười nhẹ, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, đầu hơi ngửa ra sau, lộ ra gương mặt hoàn mỹ, ngũ quan anh tuấn, lúc này kém đi một ít trẫm tĩnh ngày thường, lại thêm vào vài phần phóng khoáng… Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn Thủy Băng Tuyền với ánh mắt nóng rực, sau đó chậm rãi đứng dậy, từng bước đến gần nàng… Thân hình cao to ưu nhã lộ vẻ áp bách!
Thủy Băng Tuyền chau mày, vô thức lùi về phía sau, rồi lập tức hoàn hồn, thẳng lưng trấn định, lạnh lùng nhìn Giang Dĩ Bác.
“Tuyền Nhi, hẳn nàng bây giờ đang thắc mắc vì sao ta lại khác thường như vậy? Thông minh như nàng, ngay lần đầu gặp gỡ, đã nhìn thấu con người ta, cũng như ta hiểu rõ con người nàng, bởi vì chúng ta là cùng một loại người. Nàng biết Giang Dĩ Bác ta là người như thế nào, lại một lòng tin tưởng ta sẽ không thương hại đến nàng! Tuyền Nhi, vì sao lại như vậy?"
Hắn hôm nay nhất định phải ép nàng đối diện với hắn!
“Vậy thì sao?" Thủy Băng Tuyền chau mày hỏi ngược. Nàng rất không thích cảm giác bị người ta soi mói thế này. Từ trước đến nay đều là nàng nhìn thấu người khác, nay lại bị người ta nhìn thấu, cực kỳ khó chịu! Giang Dĩ Bác hôm nay ăn trúng cái gì mà điên khùng đến vậy? Với khả năng tự chủ của hắn sao lại có hành vi như này?
“Vậy thì sao ư? Tuyền Nhi, nàng tín nhiệm ta! Cũng giống như nàng tin tưởng chính bản thân mình." Giọng nói trầm thấp ngân vang, lại như tiếng sét dội thẳng vào lòng Thủy Băng Tuyền…
Nàng tin tưởng ta giống như tin tưởng chính bản thân mình vậy… Nàng tin tưởng ta giống như tin tưởng chính bản thân mình vậy… Nàng tin tưởng ta giống như tin tưởng chính bản thân mình vậy…
Thủy Băng Tuyền theo phản xạ, cố sức đẩy thân thể cao lớn, khí thế áp bức của Giang Dĩ Bác ra, kết quả chẳng những không thể đẩy người ta ra, còn bị người ta túm gọn hai tay, kéo sát vào lòng…
Thủy Băng Tuyền nheo mắt, giọng đầy hàn khí nói: “Giang Dĩ Bác, ngươi đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta!"
Giang Dĩ Bác lẳng lặng nhìn người con gái trong lòng, gương mặt kề sát đến nỗi trông rõ cả hàng mi của đối phương…
Ánh mắt sáng rỡ lấp đầy tinh quang, đôi con ngươi đen thẳm sâu hoắm, lại mang theo một ma lực hút hồn không ai cưỡng nỗi. Hắn cứ như vậy trân trối nhìn nàng, không bỏ qua bất cứ phản ứng nào, nhìn trong mắt người đối diện tràn đầy nghi hoặc, đến lạnh lẽo thấu xương, rồi rừng rực bốc hỏa…
Đôi môi hắn vẽ lên nụ cười mị hoặc, chậm rãi ngân nga: “Lúc một nữ nhân toàn tâm toàn ý tin tưởng một nam nhân vô điều kiện, nghĩa là nàng ấy xem nam nhân kia là vật sở hữu trong tay, chạy không thoát, dứt không ra, chẳng cần bận tâm được mất hơn thua… Cho nên dù nam nhân ấy có cho nàng nhiều đến bao nhiêu, thì tận sâu trong lòng, nàng vẫn luôn xem…" Kề sát vào môi nàng, Giang Dĩ Bác thả từng chữ: “đó là chuyện đương nhiên! Có phải không? Tuyền Nhi?"
Thủy Băng Tuyền trợn trừng hai mắt, mấp máy môi, khó khăn cất tiếng: “Ngươi điên…" Lời còn chưa nói xong, hai cánh môi đã bị che lại…
Giang Dĩ Bác một tay vòng qua eo kéo nàng lại sát ngực, tay kia giữ chặt sau gáy Thủy Băng Tuyền, giữa họ chẳng còn một khe hở để rục rịch…
Tuyền Nhi, ngày đêm trằn trọc không ăn không ngủ, ta đành quyết định đánh liều một phen…
Nếu như không có đứa con này, ta sẽ cho nàng thời gian, đợi nàng một ngày mở lòng với ta, sẽ bao dung nàng hết thảy, lẳng lặng bảo hộ sau lưng, nhìn nàng tự do bay lượn, dẹp đá mở đường, cho nàng thâu tóm thiên hạ, nhưng hôm nay…
Nếu không có đứa bé này, ta nguyện lẳng lặng bao dung, đợi chờ người mở cửa trái tim; trụ vững sau lưng, nhìn ngắm người tự do bay lượn, dẹp đá mở đường; để mặc người tóm thâu thiên hạ, nhưng hôm nay…
Ta thực sự sợ, sợ đến lúc đau khổ tuyệt vọng, nàng niêm phong kín ngưỡng cửa trái tim, trở thành người lạnh lùng sắt đá, tàn nhẫn, vô tình… Nỗi tâm hắn cồn cào như sóng cuộn, lửa nóng dâng trào, cuốn theo niềm cuồng nhiệt yêu thương, cuốn theo nỗi tương tư run rẩy, và cuốn theo cả nỗi sợ hãi chia ly!
Thủy Băng Tuyền cuối cùng cũng hoàn hồn, cảm giác sức mạnh đè lên cánh môi, ngước mắt lạnh nhìn Giang Dĩ Bác…
Giang Dĩ Bác cắn một cái thật mạnh lên môi nàng, giống như nàng cắn hắn vào đêm đó. Thủy Băng Tuyền bất ngờ bị đau, khớp hàm buông lỏng, để mặc cái lưỡi của Giang Dĩ Bác tiến quân thần tốc…
Nhưng vừa lúc hắn tiến vào khoang miệng, Thủy Băng Tuyền đã cắn phập một cái, máu tươi lập tức tràn ra, hòa trong miệng hai người…
Giang Dĩ Bác cưỡng hôn, bắt ép nàng phải đáp lại, không cho phép cự tuyệt! Hắn mạnh mẽ cắn hút, muốn cùng nàng giao hòa…
“Ba…" Thanh âm thanh thúy vang lên, cùng với sự tức giận trào dâng của Thủy Băng Tuyền!
Trong nháy mắt, trên gương mặt bạch ngọc của Giang Dĩ Bác đã hằn rõ 5 ngón tay, đủ để nhìn thấy Thủy Băng Tuyền đã dùng hết lực bình sinh mà tát.
Ánh mắt tóe ra lửa, sắc mặt tối sầm, đăm đăm nhìn Giang Dĩ Bác. Bởi vì phẫn nộ trong lòng mà toàn thân run rẩy, khiến nàng mất sạch lý trí, sải bước xông tới, chụp cánh tay Giang Dĩ Bác, ra sức vặn người, vật hắn ngã ngồi trên đất.
Lúc Giang Dĩ Bác thấy Thủy Băng Tuyền hùng hổ tiến lên, thu lại toàn bộ nội khí, thuận thế mặc nàng vật hắn xuống sàn, chiêu này khéo léo thập phần, kẻ bình thường chắc chắn trở tay không kịp… Hắn dám làm bậy, nếu như nàng muốn ghết hắn, cái mạng này hẳn đã giao cho nàng rồi…
Thủy Băng Tuyền ra chiêu ngoan độc, nhanh chóng nắm tay phải của Giang Dĩ Bác, trở tay khống chế tĩnh mạch, đoạn quỳ gối đè lên cánh tay trái hắn, một tay rãnh rỗi nhanh chóng cho hắn thêm một bạt tai…
“Ngươi điên rồi sao? Dám đối với ta như vậy? Ta đánh chết ngươi!" Thủy Băng Tuyền vừa nóng giận hét lớn, vừa rơi lệ đầy mặt. Tưởng chừng như vô cùng tủi thân, uất ức, hắn dựa vào cái gì mà dám hôn nàng?
“Ta đánh cho ngươi tỉnh táo lại…" Thủy Băng Tuyền không ngừng vung tay chẳng chút lưu tình, vừa đánh vừa mắng… Ta xem người là vật sở hữu khi nào chứ? Ta đánh chết cái mặt mo nhà ngươi …
“Ta đánh chết cái mặt mo nhà ngươi…" Thủy Băng Tuyền chưa từng trải qua nỗi phận nộ nào như vậy, mọi lý trí và tự chủ đều bị đánh tan không còn một mảnh, có chẳng là lửa giận hừng hực phun trào…
Đầu óc lại mãi xoay quanh những lời hắn vừa nói…Nàng tin tưởng ta giống như tin tưởng chính bản thân mình vậy… Bởi vì nàng xem ta như vật sở hữu của mình… Sẽ không chạy trốn… Sẽ không thay lòng…
“Giang Dĩ Bác, tên khốn khiếp, ta đánh chết ngươi!" Từng câu mắng chửi kèm theo tiếng tát vang lên lanh lảnh… Hơn nữa lại chỉ tập trung vào cái bản mặt tuấn mỹ đáng ghét của hắn mà đánh…
Giang Dĩ Bác ngược lại, lúc này cười to phóng đãng, hắn từng đoán qua vô số phản ứng của nàng, nhưng không ngờ sẽ nhìn thấy biểu hiện thú vị như này… Hắn lúc này thật sự cam tâm tình nguyện mặc nàng đánh mắng. Khóe môi lại quỷ dị cười, Tuyền Nhi, nàng đánh ta khí thế như vậy, ta muốn xem nàng sẽ đối mặt với ta đây thế nào đây… Ta một khi đã ra tay, dĩ nhiên là phải bức ra lửa giận của nàng rồi…
Bước đầu tiên xem như đã thành công! Ta sẽ từng chút xé toan tấm màn lý trí, tiến vào chiếm giữ cõi lòng nàng!
Thủy Băn Tuyền nghe thấy Giang Dĩ Bác lớn tiếng cười to như vậy, cơn giận như được châm thêm dầu, bùng lên mạnh mẽ, bàn tay đánh tới tê rần, nàng bèn nhào tới, gằn cắn thật mạnh vào mặt hắn… Má bên trái… Rồi mũi… Vốn gò má bên phải của hắn đã sưng tấy, nay thêm sự trợ giúp của hàm răng mà máu đỏ tuôn trào, che lấp gương mặt tuấn mỹ …
Thủy Băng Tuyền ngồi bệt xuống đất, hồng hộc thở dốc… Đứa tay quẹt miệng, khuôn mặt trắng bạch lại lấm tấm máu đào, hiển nhiên là của Giang Dĩ Bác… Nàng lúc này dường như quên sạch nguyên nhân kéo Giang Dĩ Bác vào thư phòng, cũng vất luôn những hàm ý sâu xa từ lời khuyên của hắn… Vẻ mặt nàng giờ đây chỉ bao phủ sự xấu hổ cùng giận dữ…
Phong thái xuất trần, phong độ tuấn lãng của Giang Dĩ Bác nào đâu còn? Cả gương mặt sưng phù chẳng khác bánh bao chiều, đã thế còn lấm tấm máu me, môi rách, còn mũi, má, ngay đến chỗ mí mắt cũng lổm chổm dấu răng.
Giang Dĩ Bá theo thói quen muốn cong môi cười, nhưng tức khắc nhận ra cơn nhói đau từ trên mặt truyền tới, đủ cho hắn biết gương mặt mình bị thương nghiêm trọng đến mức nào…
Có điều, trong bụng hắn lúc này mừng rỡ thiếu điều nhảy cẫng lên, hắn chỉ sợ vết thương không nghiêm trọng thôi. Tốt nhất là lưu lại vài vết sẹo, để mỗi lần nàng nhìn thấy, đều sẽ nhớ đây là kiệt tác nàng ban cho, nó nhắc nàng nhớ, hôm nay nàng bị hắn chọc cho tức điên người…
Hắn đã quyết tâm phã vỡ cái mắt nạ bình tĩnh, lạnh nhạt như nước của nàng, hắn muốn tiến vào lòng nàng, cho nên sẽ không bao giờ khoan nhượng…
Mãi lâu sau, Thủy Băng Tuyền mới rốt cuộc hoàn hồn. Đợi đến lúc ý thức được mình vừa làm gì, sắc mặt nàng bỗng chốc trắng bệch như cắt không còn giọt máu. Cái đầu cứng đơ, máy móc quay nhìn người còn đang nằm vật dưới đất, thấy Giang Dĩ Bác ngoài đôi con ngươi đen kịt lóe sáng là hoàn hảo vô khuyết, còn đâu máu huyết lẫn lộn, chỉ có thể dùng hai chữ ‘thê thảm’ để hình dung…
Giang Dĩ Bác lẳng lặng, đăm chiêu nhìn Thủy Băng Tuyền, nhu tình như nước, dịu dàng cất tiếng: “Tuyền Nhi, hết giận rồi chứ?"
Thủy Băng Tuyền kinh ngạc trân trối nhìn gương mặt vô cùng thê thảm kia, nhìn tới đôi mắt ôn nhu tràn đầy thì không được tự nhiên dời đi ánh mắt. Kỳ thực, hắn nói không sai, nàng tham lam tận hưởng sự hòa ái của hắn, tính toán hắn, lợi dụng hắn… Nhưng lại chưa từng cho rằng bản thân mình ích kỷ…
Nàng phẫn nộ, bởi hắn từng nhác đâm vào chỗ đau của nàng, lên án mạnh mẽ chẳng lưu tình, cũng không cho nàng được nửa lời chống chế!
“Giang Dĩ Bác, xin lỗi huynh!" Thủy Băng Tuyền trở lại với giọng điệu nhàn nhạt cố hữu.
“Lời xin nỗi này là vì ta nói đúng tâm tư của nàng? Hay bởi nàng hủy gương mặt ta?" Giang Dĩ Bác từ tốn ngồi dậy, thân người vừa động, vết thương trên mặt như bị chạm, khiến hắn tê buốt…
Thủy Băng Tuyền nhìn gương mặt hắn, chột dạ không yên, nàng không ngốc đến nỗi cho rằng bằng vào tài cán của mình, có thể khiến hắn bị thương thê thảm thế này, với võ công của hắn, e một cái nhấc tay đã đánh bay nàng từ lâu. Nhưng hắn không chút phản kháng, để mặc nàng hả giận.
Hắn chọn bao dung, thậm chí là dung túng nàng… Có lẽ, nếu nàng muốn giết hắn, hắn cũng không hề phản kháng, Nàng vừa rồi đích thị có cơ hội giết hắn, thế nhưng không hiểu sao nàng chưa từng nghĩ đến việc đó?
Lòng dạ nàng bỗng mờ mịt rối bời, chẳng biết làm sao cho đúng…
Nhìn ánh mắt mông lung của Thủy Băng Tuyền, tim Giang Dĩ Bác như có ai chạm vào khẽ nhói, hắn nhất thời quên đi cơn đau trên mặt: “Tuyền Nhi, ta nguyện lòng trở thành vật sở hữu của nàng, mãi mãi đứng phía sau nàng. Chỉ mong thỉnh thoảng nàng ngoái về sau một cái, để ta biết trong mắt nàng vẫn còn có ta."
Thủy Băng Tuyền nhìn gương mặt thảm thê tan nát của Giang Dĩ Bác, khóe môi co quắp, run giật liên hồi, thầm nghĩ nếu lúc này có cái gương cho hắn tự nhìn vào bản mặt mình, không biết hắn còn có thể nói ra những lời thâm tình chân thành đó nữa không?
Sự chột dạ và xấu hổ khiến mặt nàng đỏ như gấc… Hắng giọng một tiếng, Thủy Băng Tuyền bối rối mở lời: “À, ừm… Ta sẽ bảo đại ca cho ngươi thảo dược bôi!" Sẽ không hủy dung chứ?
Giang Dĩ Bác nhìn vẻ bối rối của nàng, mi dài chớp động, che khuất tinh quang rạng ngời, kỳ thực trong bụng đã đánh trống mở cờ rầm rộ! Xem ra nàng đã quên béng đi mất vì sao lôi hắn vào thư phòng rồi… Nhân lúc nàng còn chưa tỉnh táo hẳn, hắn phải nhanh chân chạy trước, bằng không, đến lúc nàng nghi ngờ gặn hỏi, hắn có muốn chạy cũng chẳng thoát thân…
Da mặt vừa động đã đau nhứt liên hồi, quả này xem ra hắn phải ở trong nhà thật lâu rồi…
“Tuyền Nhi, đứng dậy đã nào!" Nhẹ nâng Thủy Băng Tuyền vẫn còn ngồi sững trên mặt đất, Giang Dĩ Bác lại như vô tình sờ lên mặt, hít hà một hơi. Cố làm ra vẻ đau đớn bi thảm!
Thủy Băng Tuyền nhìn gương mặt sưng phù như đầu heo, lòng lại thầm lo không biết làm thế nào cho hắn ra khỏi Vương phủ đây? Một thoáng tư lự, nàng bèn gọi: “Hương Hàn, mang chậu nước vào đây!"
“Dạ!" Hương Hàn nãy giờ vẫn đứng gác ngoài cửa, nghe tiếng gào thét và tiếng tát tai chan chát vang vọng trong thư phòng, thấp thỏm không biết hai người đã xảy ra chuyện gì? Nhưng tiểu thư không cho goi, nàng chỉ đành đứng ngoài cửa đợi lệnh. Giờ nghe thấy Thủy Băng Tuyền phân phó, liền co giò ba chân bốn cẳng phóng đi…
“Ừm, ngươi …lại giúp Giang công tử rửa mặt, rồi thoa thuốc cho hắn!" Thủy Băng Tuyền đang cố gắng nói với vẻ bình thản, lại thấy Hương Hàn ngẩng đầu trân trối với ánh mắt trợn trừng, miệng mở to hết sức, hàng mày Thủy Băng Tuyền không tự chủ được mà giật giật vài cái!
“Hương Hàn…"
“A, dạ…" Hương Hàn nhác thấy gương mặt thê thảm của Giang Dĩ Bác, cố gắng ngậm miệng, khôi phục lại vẻ bình thường, nhưng cơ mặt tựa hồ co quắp liên hồi, chẳng còn đâu vẻ lãnh tình ngày thường!
Vắt khăn đưa cho Giang Dĩ Bác, Hương Hàn thắc mắc, không biết Giang công tử làm gì mà khiến tiểu thư tức giận như vậy?
Ngược lại, Giang Dĩ Bác dường như rất thong dong, giống như không nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Hương Hàn, nhận khăn còn gật đầu cười ưu nhã! Đoạn nhẹ nhàng lau vết máu…
“Cáo từ!" Đưa trả chiếc khăn, hắn nhàn nhã đứng lên ra về.
“Chờ đã…" Hương Hàn bật thốt, nhanh tay vơ chiếc khăn trên bàn, lông mày nhảy múa bần bật, mi mắt co quắp, cơ mặt giật liên hồi, nhưng cố làm ra vẻ điềm tĩnh đưa cho Giang Dĩ Bác: “Giang công tử nên che mặt lại!" Cứ như vậy dương dương đi ra ngoài, e thanh danh một đời của hắn sẽ bị hủy mất, mà thanh danh của tiểu thư cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì! Người bên ngoài chẳng phải sẽ đoán già đoán non lung tung?
Giang Dĩ Bác nghe Hương Hàn nói vậy, dằn xuống biểu tình trên mặt, khóe môi nhếch cao, cố ý thoáng nhìn Thủy Băng Tuyền với vẻ lên án…
Thủy Băng Tuyền tận lực tảng lờ, không thèm nhìn cái mặt sưng vù kia nữa… Chỉ là cuống họng tắc nghẽn, khiến nàng muốn khùng khục khụ ra… Cái mặt kia e nửa tháng cũng chẳng dám chưng ra đường, mà không biết có để lại sẹo hay không nữa? Nàng bây giờ mới cảm thấy bàn tay tê dại, hàm răng cứng ngắc…
Giang Dĩ Bác thấy lòng nàng đã chẳng còn vững chãi, lạnh lùng như trước thì rất vui vẻ, tức thì bóng dáng chợt lóe, nhảy qua cửa sổ, biến mất chẳng còn tăm hơi…
Hương Hàn ngần ngừ, đặt chiếc khăn trong tay trở lại, rồi không giằng được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Tiểu thư, Giang công tử rốt cuộc đã làm gì mà khiến người tức giận vậy?" Lòng nàng hiếu kỳ đến chết đi được, y theo tính tình của tiểu thư, nếu Giang công tử có lời gì khiếm nhã, người cũng sẽ chỉ lạnh mặt đuổi ra ngoài, sao có thể ra tới nông nổi này?
Chung quy, việc này có ý nghĩa gì? Phải chăng đối với Giang công tử, tiểu thư có cảm tình nhất định?
Với võ công của Giang công tử, nếu hắn không tử nguyện, sao tiểu thư có thể đánh hắn thành như vậy! Mà cho dù công tử ấy có tự nguyện, còn phải xem tiểu thư có thèm đánh hay không nữa? Hơn nữa, trên mặt còn có dấu răng?
Thủy Băng Tuyền nghe Hương Hàn nói xong, đầu óc liền mộng mị mờ mịt…
Đầu nàng hỏng rồi…
Nàng mời Giang Dĩ Bác vào thư phòng để làm gì? Là bởi hắn quá mức kích động về đứa trẻ, cho nến nàng mới bảo hắn vào thư phòng, chủ ý muốn tìm hiểu rõ mục đích của hắn. Thế nhưng mục đích còn chưa rõ, đã bị hắn nhìn thấu tâm can, không lời phản biện… Cuối cùng còn bị cưỡng hôn…
Thẹn quá hóa giận, lý trí mất tăm, nàng bỗng chốc biến thành người phụ nữ chanh chua, còn làm ra hành vi ngu ngốc nữa…
“Tiểu thư…" Hương Hàn nhìn vẻ mặt bị đả kích của Thủy Băng Tuyền, sự tò mò như sợi lông gãi nhẹ vào lòng, càng gãi càng nhột. Thực ra, tận đáy lòng, nàng mong tiểu thư và Giang công tử có thể nảy sinh tình cảm. Nếu thật như vậy, nàng cũng có thể thả lỏng tâm tư, không còn sợ đông sợ tây, lo đứng lo ngồi không yên. Tiểu thư không phải thương tâm! Mà đứa bé trong bụng cũng không phải chịu thương tổn!
“Hương Hàn, ta muốn yên tĩnh một lát, không có việc gì thì đừng quấy rầy ta!" Thủy Băng Tuyền vẫn còn kinh hoàng với hành vi vừa nãy! Bây giờ ngẫm lại, Thủy Băng Tuyền lại càng thắc mắc không thể tin nỗi những hành động điên cuồng lúc nãy là của mình!
Nàng rốt cuộc bị sao vậy? Bởi Giang Dĩ Bác cưỡng hôn ư? Không… Không hẳn là vậy…
Hương Hàn nhìn Thủy Băng Tuyền đăm chiêu suy nghĩ, cũng không dám nhiều lời nữa, lặng lẽ lui ra ngoài!
Thủy Băng Tuyền thẫn thờ ngồi xuống ghế, nghĩ ngợi cớ gì mình tức giận? Không, phải nói là phẫn nộ mới đúng!
Phẫn nộ! Hoàn toàn là phẫn nộ, lại chẳng có oán hận! Thậm chí đánh xong nàng còn có đôi chút cảm động, cảm động bởi Giang Dĩ Bác bao dung, còn cả chột dạ, chột dạ bởi hành vi của chính mình!
Thế nhưng vì sao?
Vì Giang Dĩ Bác nghi ngờ nàng không phải là người mẹ tốt ư? Thiên Hợp lúc trước cũng tỏ ý ngờ vực như thế… Cớ sao bọn họ đều nghĩ như vậy?
Thủy Băng Tuyền vỗ về dưới bụng, vừa rồi nàng đã quên bẵng mình đang mang thai, trong nháy mắt, tựa hồ quên luôn bản thân mình, chỉ có lý trí hừng hực lửa thiêu đốt…
Bởi vì, kỳ thực nàng không chút tự tin mình có thể làm người mẹ tốt! Cho tới giờ ý nghĩ làm mẹ ấy vẫn chưa từng xuất hiện trong đầu nàng! Nghe những lời của Giang Dĩ Bác, nhớ tới lời dặn của Thiên Hợp, nàng lại càng bất an lo sợ!
Bọn họ đều nói, là một người mẹ, đầu tiên chính là thật tâm yêu thương con mình! Còn nàng thì sao? Nàng thật lòng yêu thương đứa trẻ này chứ? Bỏ qua tình cảm với Thiên Hợp, nàng có thực lòng chăng?
Mẫu thân của Thiên Hợp căm giận chàng đến thấu xương, đánh mất cả lý trí, lương tâm, chỉ bởi chàng không phải đứa con bà mong muốn! Bà khiến Thiên Hợp một đời khổ ải, thậm chí nhẫn tâm bòn rút sinh mệnh chàng… Cho nên người đàn bà đó không xứng với hai chữ ‘mẫu thân’.
Còn nàng? Bọn họ vì sao ai cũng nghi ngờ nàng chẳng thể là một người mẹ đúng mực?
Còn có… Từng lời Giang Dĩ Bác nói lúc nãy, đánh thẳng vào lòng nàng, khiến nàng á khẩu không thể đáp trả một lời…
Nàng từ lúc nào bắt đầu tin tưởng Giang Dĩ Bác? Dựa vào cái gì mà tín nhiệm hắn? Dựa vào cái gì mà luôn cho hắn và mình là cùng loại người?
Nàng không cam lòng bị hắn nhìn thấu, lại bất lực không thể phản kích!
Sau đó, Giang Dĩ Bác cường thế cưỡng hôn, thậm chí không tiếc cắn môi nàng! Khiến nàng lửa giận bốc lên ngùn ngụt…
Bởi Giang Dĩ Bác không được phép như vậy? Hắn không nên cường hãn, áp chế nàng? Bởi nàng tín nhiệm hắn, nên hắn phải thần phục nàng? Không được làm nàng ủy khuất, không được khiến nàng rơi lệ?
Nghĩ tới đây, Thủy Băng Tuyền thực sự ngây ngẩn cả người…
Tin tức Bắc Vương phi mang thai nhoáng cái đã loan truyền trong mọi hang cùng ngõ hẻm Bắc thành, rồi chỉ vài ngày sau đó, dường như cả Thanh Lăng không ai không biết.
Hoàng cung
Lúc Trữ Thiên Kỳ nhận được tin báo, là lúc nhãn nhã dùng bữa cùng Thái hậu…
Thái hậu ngồi đối diện Trữ Thiên Kỳ, khuôn mặt toát lên niềm tự hào, kiêu hãnh vô hạn của người mẹ. Dung nhan tinh tế, sắc sảo bởi được chăm sóc kỹ càng, phượng bào trên thân lộ vẻ cao quý…
Là một nữ nhân chốn hậu cung, tuy hậu vị vô duyên, nhưng nghiễm nhiên trở thành thái hậu, nhìn nhi tử khoác hoàng bào ngồi ngôi báu… cuộc đời này bà đã chẳng sống phí hoài! Nay chỉ còn mong con đàn cháu đống mà thôi!
Bà cầm chiếc khăn từ ma ma bên cạnh, nhẹ lau khóe miệng, mắt ôn nhu nhìn Trữ Thiên Kỳ, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, số tú nữ vừa tiến cung, con cũng nên chọn vài người thích hợp, đã là vua một nước, hoàng thượng phải hết mực lưu tâm đến chuyện con cái nối dòng." Từ lúc hoàng thượng thân chinh tới Bắc cảnh, bà đã đích thân tuyển tú chờ hoàng nhi về sủng hạnh, nhưng từ đó đến nay trông hoàng nhi lúc nào cũng nặng nề tâm sự…
Chuyện Bắc vương qua đời, khiến bà vô cùng khiếp sợ. Vẫn biết giữa hoàng hậu và tiên hoàng có bí mật nào đó, nhưng thật không ngờ, hóa ra mẹ đẻ của Bắc vương chính là hoàng hậu?
Bây giờ nghĩ kỹ lại, cũng khó trách chẳng ai đoán được việc này. Hoàng hậu nhốt mình trong phượng nghi cung, ít tham gia cung yến, lại chẳng ngó ngàng phi tần thỉnh an… Không tranh thủ tình cảm, không bận tâm thế sự, một lòng thờ phật tu thiền, phi tử trong cung ai chẳng vui mừng?
Trữ Thiên Kỳ nghe vậy cũng thờ ơ gật đầu. Việc này hắn hiển nhiên hiểu rõ, sinh con nối dòng, xã tắc an khang. Nhưng chẳng biết cớ sao lúc sủng hạnh mỹ nhân, trong đầu mãi hiện lên nụ cười đẫm lệ của người kia?
Thái hậu thấy nhi tử xuất thần, cho rằng hắn đang phiền lòng chuyện Bắc cảnh!
“Hoàng thượng không cần quá bận tâm chuyện Bắc cảnh, nơi đó vốn hoang vu nghèo khó, chẳng qua là miếng thịt ôi thiu của Thanh Lăng, dù thế nào cũng chẳng thể phiền nhiễu tới Hoàng thượng được." Bắc cảnh được Thủy Băng Tuyền tiếp quản, cũng khiến bà lo lắng không yên. Bắc vương dùng tới chiếu chỉ của tiên hoàng để giao tước vị cho Thủy Băng Tuyền, không biết có ẩn ý gì?
Tuy nói Bắc cảnh là mối họa ngầm lớn nhất của Thanh Lăng, nhưng dù vậy vẫn chỉ là miếng thịt ôi không kém. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dẫu là thịt thừa cũng không thể tùy tiện để một kẻ khác họ tiếp quản, lại còn là nữ nhân? Hơn nữa còn là một nữ nhân có thanh danh cực kỳ ‘ác liệt’ nữa…
Vẫn biết Bắc cảnh là mối họa ngầm lớn nhất của Thanh Lăng, dù vậy vẫn chỉ là miếng thịt ôi không kém. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dẫu là thịt thừa cũng nào có đạo lý cho kẻ khác họ nắm giữ, lại chỉ là một nữ nhân? Còn là một nữ nhân có thanh danh cực kỳ ‘ác liệt’ nữa?
Nghĩ tới Thủy Băng Tuyền, tâm trí thái hậu như đang trôi theo dòng suy tưởng tới tận chốn nao. Nếu lúc ấy không từ hôn, có lẽ giờ con bé đã trở thành Thanh Lăng quốc mẫu…
Nhưng sự đời mấy ai lường trước được, nhớ khi xưa giao tình sâu đậm, chân thành đính ước, thề chẳng đổi thay, nhưng chung quy ai chẳng ích kỷ, một người vì nữ nhi, một người vì nhi tử, lời hẹn năm ấy đành bỏ mặc buông xuôi…
Cuối cùng hoàng nhi cũng tâm thành toại nguyện, còn Thủy Băng Tuyền lại nổi trôi trở thành Bắc Vương phi, nay được tiếp quản Bắc cảnh, nắm trọn quyền cao…
Dường như từ lúc từ hôn, Tuyền Nhi chẳng hề giống một Thủy Băng Tuyền càn quấy trước kia. Nếu không sao có thể khiến Bắc Vương cam tâm tình nguyện, hai tay dâng Bắc cảnh cho nó? Chỉ e con bé vẫn còn ghi hận trong lòng truyện trước kia! Aizzz…
Thái hậu nhẹ than trong lòng…
Trữ Thiên Kỳ nghe thái hậu nhắc tới hai chữ Bắc Cảnh, mặt mày liền tối sầm lại. Bắc cảnh thực sự đã có những động tĩnh không nhỏ, đấu đất hoang lấy tiền ư? Rốt cuộc nàng định làm gì? Còn Giang Dĩ Bác, nàng dùng cách gì khiến hắn theo sát chẳng rời? Lẽ nào, Giang Dĩ Bác cũng yêu nàng sao? Cũng? Hắn rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy?
“Hoàng thượng…" Vừa lúc này, gã thái giám Tiểu Lý Tử bên người Trữ Thiên Kỳ vội vã chạy đến, quỳ xuống đất bẩm.
“Có chuyện gì?" Hai người đang ngồi trên bàn ăn liền xốc lại tinh thần, nhìn hắn.
“Khởi bẩm hoàng thượng, mật thám Bắc cảnh truyền tin báo." Tiểu Lý Tử bèn đứng dậy, hai tay cung kính trình tờ mật báo.
Trữ Thiên Kỳ thoáng cái tối sầm mặt, vừa đọc vài chữ đã kinh hoảng…
Thái hậu chú ý sắc mặt hoàng nhi, thấp thỏm không biết Bắc cảnh lại xảy ra chuyện gì mà khiến hoàng thượng tím tái mặt mày như vậy?
“Hoàng nhi?"
Trữ Thiên Kỳ gấp mạnh từ mật báo, sắc mặt âm u: “Bắc vương phi mang thai!"
“Cái gì?" Thái hậu kinh hãi thảng thốt… Việc này, đúng chẳng phải đùa!
“Hoàng thượng định thế nào đây?" Một đứa trẻ mồ côi từ bụng mẹ? Nhỡ sinh ra con trai, thì cầm chắc quyền thừa kế Bắc cảnh rồi!
Trữ Thiên Kỳ không nói tiếng nào, nhưng sắc mặt lại cực kỳ u ám. Nhất thời, lòng dạ đủ đầy ngủ vị… Nàng đã có thai?
“Mẫu hậu, trẫm cáo lui trước." Trữ Thiên Kỳ đứng lên hành lễ rồi sải bước ra ngoài, để lại thái hậu vẫn ngồi ngây ngẩn phía sau…
Lòng dạ rối bời, Trữ Thiên Kỳ cũng không lý giải được bản thân lúc này? Vì sao vừa nghe tin nàng mang thai, hắn khó chịu đến vậy?
………….
Lúc Trữ Thiên Khang nghe tin truyền đến, đầu tiên là kinh ngạc đến ngơ người, sau rồi mừng rỡ sướng vui. Thất ca lưu lại huyết mạch…
Thủy Băng Ngọc thấy Trữ Thiên Khang kỳ lạ như vậy, hiếu kỳ hỏi: “Vương gia, có chuyện gì ư?" Từ lúc trở về từ Bắc cảnh, chàng ngày đêm rầu rĩ không vui, nàng biết, cái chết của Bắc vương gia khiến chàng rất đau lòng. Lúc nhận được tin, nàng cũng buồn thay cho Tam tỷ! Số mạng tỷ ấy thật khổ!
Nàng thương tâm, lén gạt nước mắt, mấy lần đến Đông Uyển đều phát hiện cha ngồi lặng lẽ xuất thần…
Thực ra cha cũng rất đau lòng. Vừa lúc đại ca gửi thư mời cha đến chủ trì hôn lễ, ngặt nỗi hôn lễ của nàng còn đó, cha chẳng thể tới Bắc thành an ủi tỷ ấy lúc khó khăn.
“Ngọc Nhi, nàng biết không? Tam tỷ của nàng mang thai rồi, Thất ca của ta có hậu rồi!" Trữ Thiên Khang hồ hơi lắc lư hai vai Thủy Băng Ngọc, trên mặt khó nén vui sướng.
Thủy Băng Ngọc nghe xong liền trợn mắt kinh ngạc. Cái gì? Tam tỷ có thai ư? Nhưng… Nhưng Vương gia đã ra đi rồi, tỷ ấy phải làm sao đây? Mang theo con nhỏ? Vậy tam tỷ cả đời này…
Nghĩ tới đây, Thủy Băng Ngọc bỗng thấy cõi lòng chua xót, miệng đắng chát, mặt buồn bã…
Trữ Thiên Khang không nghe thấy Thủy Băng Ngọc đáp lại, từ từ buông vai nàng ra, nhìn giọt lệ rưng rưng nơi khóe mắt, liền ngạc nhiên, lên tiếng khó hiểu: “Ngọc Nhi, nàng không vui sao?"
Thủy Băng Ngọc lùi về sau một bước, nhìn hắn bằng ánh mắt lên án, chỉ trích: “Chàng thật ích kỷ, chàng chỉ nghĩ tới Bắc vương gia lưu lại truyền nhân, nhưng chàng có nghĩ Tam tỷ mang theo con nhỏ sẽ cực khổ thế nào chăng?" Nói xong liền bật khóc vùng chạy ra ngoài…
“Ngọc Nhi…" Trữ Thiên Khang nghe Thủy Băng Ngọc nói vậy liền chấn động tâm tư, phải, vừa rồi hắn quả thực không hề nghĩ tới tình cảnh của Thất tẩu.
Thất ca hy vọng sau này tẩu ấy gặp một nam nhân tốt, nhưng nếu sinh đứa trẻ này, tẩu ấy làm sao tái giá đây? Trữ Thiên Khang bối rối nhắm mắt, thẫn thờ…
……….
Chốn hoàng cung hoa lệ, ngay đêm đen cũng đẹp hút hồn. Trữ Thiên Kỳ lúc này đang an tĩnh ngồi trong thượng thư phòng…
“Hoàng thượng?" Tiểu Lý Tử vốn là thái giám tổng quản do đích thân thái hậu chọn, lúc này quan sát sắc mặt của hoàng thượng, ngần ngừ một lúc mới lên tiếng nhắc nhở. Hôm nay quý phi nương nương thị tẩm, nhưng hoàng thượng lại chôn chân ngồi mãi trong này…
Trữ Thiên Kỳ phút chốc hoàn hồn, lạnh lùng quét qua Tiểu Lý Tử khiến hắn run lẩy bẩy quỳ ạch xuống đất: “Hoàng thượng thứ tội… Chỉ là Quý phi nương nương đã đợi người ở Thừa Ân Điện lâu rồi."
Khiến long nhan giận dữ, cái đầu của hắn cũng chẳng nằm trên cổ nữa. Nhưng thái hậu đã căn dặn, hoàng thượng cần nhanh có con nối dõi, nên mỗi đêm đều phải an bài cung phi thị tẩm. Hơn nữa… Quý phi nương nương ngày thường cũng cho hắn không ít lợi lộc, thủ đoạn cao tay. Nay hậu vị chưa lập, trong hậu cung ngoại trừ thái hậu, quý phi là cao nhất, hắn chẳng dám đắc tội!
Vân La Y? Trữ Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ… Nếu lúc ấy… Hắn không chọn Vân La Y mà từ hôn với nàng, thì bây giờ nàng và hắn sẽ thế nào đây?
……….
Tóc mây buông dài, ẩn hiện che trước bầu ngực quyến rũ, Vân La Y lẳng lặng nằm trên nhuyễn tháp, nhìn quanh Thừa Ân Điện uy nghi rộng lớn. …Ở đây, mỗi đêm đều mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đợi hắn đến sủng hạnh…
Thân chốn hậu cung, nàng mới hiểu nỗi bi ai của nữ nhân quyền thế…
Nhưng nàng chưa từng hối hận! Vì yêu hắn, nàng nguyện chịu đựng hết thảy!
Trữ Thiên Kỳ bước vào nội điện, thấy Vân La Y lặng lẽ nằm đó, trên trán lại hiện vẻ phức tạp không yên…
“Nô tì tham kiến hoàng thượng!" Thấy hoàng thượng, Vân La Y yểu điệu đứng dậy quỳ xuống thỉnh an!
“Ái phi bình thân!" Trữ Thiên Kỳ ngồi xuống nhuyễn tháp, lặng ngắm dung nhan kiều diễm của Vân La Y, nhưng chẳng hiểu sao, lòng cứ mãi vấn vương nụ cười nhạt cùng đôi mắt lạnh lùng của ai kia…
“Hoàng thượng có điều phiền muộn ư?" Nhìn nét mặt phức tạp, thất thần của hắn, Vân La Y cũng hết sức thắc mắc suy đoán chuyện gì khiến hắn phiền lòng?
Con ngươi đen của Trữ Thiên Kỳ bỗng nhiên lóe sáng, một ý niệm chợt nảy trong đầu… Bất luận thế nào, Bắc cảnh không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn! Mà nàng…
………….
Ánh trăng như dòng nước trong, gột tẩy thế gian u ám, bao bọc lấy Vương phủ trong màn hơi sương bàng bạc, cảnh sắc mông lung, kỳ ảo…
Đêm dần về khuya, trăng nhô cao lơ lửng, rọi chiếu muôn phương…
Từ khi mang thai, người bên cạnh Thủy Băng Tuyền chẳng lúc nào rời ra. Hết Cảnh Trúc, Thu Nhi, lại tới Hương Hàn thay phiên nhau chăm sóc, tỳ nữ gác đêm không lúc nào ngơi nghỉ, trước trước, sau sau hộ vệ gác đầy, luôn trong tư thế sẵn sàng chống địch…
Không những thế, Thủy Băng Tuyền còn đích thân chon hai mươi bổ khoái luôn không ngừng qua lại xem xét xung quanh Vương phủ, không bỏ sót dù chỉ là gió thổi cỏ lay. Cả Bắc vương phủ đề phòng sâm nghiêm như một pháo đài…
Giật mình tỉnh giấc, lại không thấy buồn ngủ nữa, Thủy Băng Tuyền bèn đứng dậy xuống giường!
“Vương phi!" Cảnh Trúc vội vã chạy đến, cầm theo áo khoát đắp lên cho nàng. Từ lúc biết Vương phi mang thai, nàng và Cảnh An đều vui mừng đến rơi lệ, mỗi đêm thay phiên làm việc, hoàn toàn vực dậy tinh thần!
“Canh mấy rồi?"
“Thưa vương phi, đã canh ba rồi ạ." Cảnh Trúc cung kính trả lời.
Nhìn trời đêm sáng tỏ, ánh trăng rạng ngời, tâm tình cũng trở nên thư thái hẳn, nàng chậm rãi bước ra khỏi phòng!
“Tham kiến vương phi!" Tỳ nữ đứng gác bên ngoài vội vã thỉnh an.
Thủy Băng Tuyền phất tay, lại ngẩng đầu nhìn lên vòng trời cao thẳm, tỏa ra ánh sáng bạc huyền ảo…
“Tiểu thư…" Hương Hàn thấy động nên từ phòng kế bên đi ra! Mấy ngày nay, nàng luôn cố gắng kiềm chế những chấn động trong lòng, không dám lộ ra chút biểu tình nào trước mặt tiểu thư, chỉ sợ tiểu thư sinh nghi!
“Vương phi, người ngồi xuống nghỉ ngơi đi ạ!" Cảnh Trúc khuân cái ghế tựa ra.
“Đêm nay trăng thật đẹp!" Thủy Băng Tuyền nửa nằm trên ghế, nhàn nhạt nói. Bây giờ tin tức nàng mang thai hẳn đã truyền khắp đại giang nam bắc! Dù sao, nàng cũng chẳng định giấu diếm…
Nàng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào dám nhòm ngó đến đứa trẻ này… Thủy Băng Tuyền nheo mắt, vầng âm u lóe qua!
Hương Hàn rũ mi che khuất tâm tình, không biết là vui mừng hay chăng đau lòng? E một mai người nhớ lại ngày đó, hậu quả…
Thủ Băng Tuyền đưa tay nhẹ xoa bụng, tuy lúc này bằng phẳng chẳng chút đổi thay, nhưng ở đây đã có thêm một sinh mệnh bé bỏng!
Ngước mắt, lẳng lặng nhìn ánh trăng trên trời cao, Thiên Hợp, chàng biết không? Ta có con rồi, chúng ta có con rồi! Chàng hãy yên tâm, ta sẽ là một người mẹ tốt…
………….
Thủy Hoằng Văn đứng nhìn Thủy Băng Tuyền, dáng vẻ muốn nói lại thôi…
Thủy Băng Tuyền thấy thần sắc phức tạp của hắn, bèn lạnh lùng lên tiếng: “Đại ca có chuyện gì thì cứ nói đi." Trong lòng Thủy Hoằng Văn nghĩ gì, nàng rất hiểu. Hắn chẳng hề mong muốn đứa trẻ này!
Thủy Hoằng Văn nhẹ giọng như than thở: “Nếu muội đã quyết chí, đại ca cũng chẳng có gì để nói!" Đã hiểu rõ muội ấy kiên quyết thế nào, nói chăng nữa cũng vô dụng mà thôi
“Đã vậy, đừng bày ra vẻ mặt đó nữa!" Khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu âm ngoan, lạnh lẽo. Thứ nàng cần là sự ủng hộ, chẳng phải là lo lắng này nọ!
Thủy Hoằng Văn gật đầu, nghiêm túc nói: “Đại ca hiểu rồi." Nếu như Tuyền Nhi đã muốn vậy, hắn thân là đại ca chỉ đành toàn lực ủng hộ!
Hắn ôn nhu vuốt mái tóc nàng, thương tiếc nói: “Tam muội, muội vui vẻ là được."
Tuyền Nhi khổ cực, đau đớn ra sao, hắn thấy được lại đành lực bất tòng tâm. Đứa trẻ này xem như là niềm an ủi, xua tan đi vẻ cô đơn tịch mịch của muội ấy.
Nếu như có một nam tử yêu thương muội ấy, hẳn cũng phải hết lòng với đứa trẻ này! Nhưng, nói thì nói vậy, tương lai phía trước quả là mịch mù mông lung!
Thủy Băng Tuyền rũ mi nói: “Đại ca, ta cần sự ủng hộ của huynh!"
“Đại ca nhất định sẽ ở bên muội!" Thủy Hoằng Văn trịnh trọng đáp.
“Cảm ơn huynh!" Thủy Băng Tuyền cảm kích ngẩng đầu, Thủy Hoằng Văn thật sự cho nàng cảm giác ấm áp của tình thân! Đến với thế giới kỳ lạ này, nàng được đắm mình trong những cảm xúc chưa từng có trong đời, cũng khiến nàng lưu luyến chẳng muốn rời, để rồi ước nguyện quay trở về đã tan biến như bong bóng tự lúc nào. Chỉ là đôi khi nhớ tới bà mẹ vô lương tâm kia, chẳng biết có được tự do tiêu sái, vui vẻ khi không có nàng?
“Vương phi, Giang công tử cầu kiến!" Cảnh An tiến vào bẩm báo! Bây giờ bất cứ ai muốn vào Vương phủ, đều phải được sự đồng ý của Vương phi!
Giang Dĩ Bác ư? Thủy Băng Tuyền nhíu mày không biết hắn tới làm gì?
Thủy Hoằng Văn vừa nghe tên Giang Dĩ Bác đã thuận miệng hỏi luôn nghi vấng trong lòng: “Tuyền Nhi, muội làm sao kết thân với Giang Dĩ Bác vậy?" Giang Dĩ Bác chốn kinh thành, không phải là nhân vật ai cũng có thể gặp được. Huống hồ với địa vị của Thủy phủ, e Giang Dĩ Bác kia chẳng thèm ngó tới!
Thủy Băng Tuyền mỉm cười đáp: “Sao vậy? Ta không xứng quen biết hắn sao?"
“Cảnh An, mời hắn vào!" Không biết hắn chạy đến đây làm gì nữa?
“Dạ." Cảnh An liền nhanh chóng lui xuống.
Thủy Hoằng Văn nhíu mày tư lự: “Tuy chẳng quen biết gì hắn, nhưng theo huynh thấy, hắn chẳng phải người tao nhã như vẻ bề ngoài."
Thủy Băng Tuyền khinh cười ra tiếng: “Đại ca, thế gian nào ai đồng nhất cả đâu, chẳng phải ai cũng đều khoát lên một bộ da trên người sao? Cứ như huynh vậy, lúc đối mặt với ta, với bệnh nhân và với Yên Nhi đều là những thần sắc khác nhau!"
Thủy Hoằng Văn ngẫm lại một hồi cũng thấy đúng… Nhưng, lại không đúng, điều quan trọng ở đây là cớ sao Giang Dĩ Bác hết lòng giúp đỡ Tuyền Nhi cơ mà? Vừa định mở miệng phản bác, lại nhác thấy người kia đã tiến vào, bèn nuốt lại lời muốn nói.
Tỉ mỉ đánh giá Giang Dĩ Bác, ngọc trâm cài tóc, y phục sẫm màu toát lên khí thế hiên ngang, ngũ quan tuấn mỹ ẩn hiện vẻ lãnh tình, đôi con ngươi ôn hòa lạnh nhạt, lại như sóng quang lưu chuyển. Phong thái bình tĩnh phát ra từ nội tâm, nhưng từng cái nhấc chân giở tay lại mang theo vẻ thong dong khiến người ta mê muội…
Càng quan sát, lại càng khó hiểu, càng quan sát, lại càng kinh ngạc. Hắn đối với Tuyền Nhi, mang theo tâm tư gì?
Giang Dĩ Bác hơi giương mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt tò mò quan sát của Thủy Hoằng Văn, đáy mắt bắn ra tia sáng như những mũi gươm bén nhọn, lạnh lẽo, khóe môi ngược lại vẽ nên vòng cung tuấn lãng: “Đại công tử cũng ở đây sao?"
Thủy Hoằng Văn thu hồi ánh mắt quan sát của mình, mỉm cười đáp: “Giang công tử và Tuyền Nhi hẳn có chuyện quan trọng cần bàn, Hoằng Văn không quấy rầy nữa, công tử cứ tự nhiên…"
Hắn phải tìm cơ hội nói chuyện với Giang Dĩ Bác này mới được… Phải tìm hiểu xem rốt cuộc Giang Dĩ Bác có mục đích gì!
Giang Dĩ Bác cũng cười khách khí, gật đầu: “Đại công tử, mời…" Có lẽ Thủy Hoằng Văn này lại là một cửa ải quan trọng đây.
“Tuyền Nhi, huynh đến Từ Tể đường đây!"
“Ừ, nhớ năng đến thăm Yên Nhi đấy!" Thủy Băng Tuyền nhàn nhã đặt chén trà xuống, tựa như không hề nhận ra bầu không khí đè nén vừa rồi giữa hai nam nhân…
Thủy Băng Tuyền ngước nhìn Giang Dĩ Bác phía đối diện với vẻ thắc mắc. Từ lúc biết mang thai, Trữ Hy đều thay nàng tiếp nhận giải quyết các việc của thương hộ, sau đó mới giao cho Cảnh An, Hương Hàn, cuối cùng mới đến nàng xử lý! Nhưng nàng chẳng nghe có chuyện gì liên quan tới Giang Dĩ Bác cả?
Giang Dĩ Bác đăm chiêu nhìn Thủy Băng Tuyền một lúc lâu, mới lên tiếng: “Nàng có từng nghĩ đến cảm giác của đứa trẻ không?"
Thủy Băng Tuyền ngây ngẩn thốt: “Cái gì?"
“Nàng chỉ quan tâm tới cản nhận của bạn thân, nhưng nàng có từng tự hỏi một đứa trẻ không cha phải sống như thế nào, sẽ có cảm giác gì chưa! Tuyền Nhi, ta hiểu nàng có đủ năng lực cho con nàng một cuộc sống tốt đẹp hoàn hảo, nhưng vậy vẫn chưa đủ!"
Sắc mặt thủy Băng Tuyền phút chốc tối sầm lạnh lẽo: “Giang Dĩ Bác…"
“Tuyền Nhi, nàng nói nàng sẽ là một người mẹ tốt, nhưng có người mẹ nào mang mối tương tư dai dẳng chuyển thành tình yêu với con mình? Đứa trẻ này từng ngày lớn lên trong cơ thể nàng, là máu huyết, là cốt nhục của nàng. Vậy mà nàng chỉ yêu thương nó vì một người đàn ông nàng yêu sao? Ta thực sự hoài nghi tư cách làm mẹ của nàng!"
Giọng điệu sắc bén, sắc mặt lạnh lùng, lời nói chẳng chút lưu tình, dẫu trái tim nát tan đau đớn, nhưng hắn chẳng thể thối lui…
Giấy mãi mãi không bọc được lửa, một ngày kia phanh phui mọi chuyện, không chỉ hắn phải chịu đớn đau, nàng cũng ôm niềm thống hận…
Mà đứa trẻ nàng cho rằng không nên đến, hắn dù đau khổ cũng đành bỏ qua… Bởi hắn không mong con mình phải chịu nỗi đau do hắn gây nên…
Thủy Băng Tuyền từ từ đứng lên, đi đến gần Giang Dĩ Bác, cuồng phong phẫn nộ, bởi từng lời của Giang Dĩ Bác tựa mũi kim đâm vào tim nàng! Thiên Hợp trước kia cũng từng lo lắng như vậy. Thủy Băng Tuyền chợt trào phúng nói: “Làm mẹ như thế nào là chuyện của ta, không phiền ngươi tới dạy! Giang Dĩ Bác ngươi cho mình là ai? Có tư cách nói với ta những lời đó sao?"
Con ngươi thâm trầm nhìn Thủy Băng Tuyền, Giang Dĩ Bác gằn từng chữ: “Nếu nàng nhất quyết sinh đứa trẻ này, mong nàng tự ngẫm lại nên làm thế nào cho tốt! Con trẻ không phải là nơi nàng đặt tình yêu với người đã khuất, phải thực sự yêu thương nó mới có tư cách làm mẹ."
Ánh mắt tràn đầy nỗi bi thương! Tuyền Nhi, ta buột phải khiến nàng đối mặt với vấn đề này! Nếu cứ mặc nàng đem nỗi tương tư gửi gắm lên đứa trẻ chưa chào đời, đến một mai kia, nàng nhớ lại, nỗi đau của nàng sẽ khiến con suốt đời đau khổ! Tới ta còn không chịu nổi ánh mắt lãnh khốc vô tình của nàng, huống chi là con trẻ?
Ta yêu nàng, lại càng yêu hơn kết tinh tình yêu của ta, càng mong chờ ngày con ta cất tiếng khóc chào đời! Nhưng nàng nào biết…
Thủy Băng Tuyền nhìn đáy mắt Giang Dĩ Bác cất dấu nỗi niềm thống khổ mà ngây ngẩn cả người…
Hít một hơi chấn định, Thủy Băng Tuyền cố gắng đè nén sự nghi hoặc trong lòng, tiến lên trước một bước, lạnh lùng cất tiếng: “Ngươi theo ta vào đây!" Nói xong đi thẳng vào thư phòng!
Giang Dĩ Bác chau mày khó hiểu vài giây, đoạn đi theo sau nàng…
Hương Hàn đang sắp xếp lại thư phòng, nhác thấy Thủy Băng Tuyền liền lên tiếng: “Tiểu…" lại nhìn tới Giang Dĩ Bác phía sau liền nhảy dựng lên hoảng hốt.
“Ta và Giang công tử có chuyện cần bàn." Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt nói.
“Dạ." Hương Hàn liếc nhìn Giang Dĩ Bác với ánh mắt phức tạp, rồi vội vã lui ra đứng gác bên ngoài
Nhìn cánh cửa được khép lại, Thủy Băng Tuyền lạnh lùng cất tiếng: “Giang Dĩ Bác, hôm nay ngươi nói rõ cho ta, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy?" Giang Dĩ Bác không phải là hạng người thích xen vào việc của người khác, cũng không phải kẻ từ bi bác ái lo chuyện bao đồng,
dẫu hắn đối với nàng có tình nùng ý mật, cũng không thể chộn rộn không yên với đứa trẻ này? Hôm nay từng lời hắn nói đều sâu xa khó hiểu, nàng phải gặn hỏi cho rõ ràng!
Giang Dĩ Bác nhìn sự lạnh lùng trong mắt Thủy Băng Tuyền, con ngươi đen phảng chiếu tinh quang, thong dong ngồi xuống ghế, tà tứ tựa người ra sau, trong vẻ ưu nhã lộ ra khí thế bức người…
“Tuyền Nhi, nàng có phát hiện không? Kỳ thực nàng rất hiểu ta?" Vừa nói ánh mắt hắn vừa đăm đăm nhìn Thủy Băng Tuyền, không bỏ qua bất cứ biến hóa nào.
Trên trán hiện lên một cái giật mình rất khẽ, mắt phượng nheo lại: “Hiểu ngươi thì sao? Chẳng có gì kỳ quái cả?" Nàng nhìn thấu rất nhiều người! Hơn nữa hiện tại điều cần nói không phải là nàng hiểu hắn, mà là hôm nay hắn vì sao lại khác thường? Đổi đề tài còn nhanh hơn chong chóng!
Giang Dĩ Bác cười nhẹ, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, đầu hơi ngửa ra sau, lộ ra gương mặt hoàn mỹ, ngũ quan anh tuấn, lúc này kém đi một ít trẫm tĩnh ngày thường, lại thêm vào vài phần phóng khoáng… Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn Thủy Băng Tuyền với ánh mắt nóng rực, sau đó chậm rãi đứng dậy, từng bước đến gần nàng… Thân hình cao to ưu nhã lộ vẻ áp bách!
Thủy Băng Tuyền chau mày, vô thức lùi về phía sau, rồi lập tức hoàn hồn, thẳng lưng trấn định, lạnh lùng nhìn Giang Dĩ Bác.
“Tuyền Nhi, hẳn nàng bây giờ đang thắc mắc vì sao ta lại khác thường như vậy? Thông minh như nàng, ngay lần đầu gặp gỡ, đã nhìn thấu con người ta, cũng như ta hiểu rõ con người nàng, bởi vì chúng ta là cùng một loại người. Nàng biết Giang Dĩ Bác ta là người như thế nào, lại một lòng tin tưởng ta sẽ không thương hại đến nàng! Tuyền Nhi, vì sao lại như vậy?"
Hắn hôm nay nhất định phải ép nàng đối diện với hắn!
“Vậy thì sao?" Thủy Băng Tuyền chau mày hỏi ngược. Nàng rất không thích cảm giác bị người ta soi mói thế này. Từ trước đến nay đều là nàng nhìn thấu người khác, nay lại bị người ta nhìn thấu, cực kỳ khó chịu! Giang Dĩ Bác hôm nay ăn trúng cái gì mà điên khùng đến vậy? Với khả năng tự chủ của hắn sao lại có hành vi như này?
“Vậy thì sao ư? Tuyền Nhi, nàng tín nhiệm ta! Cũng giống như nàng tin tưởng chính bản thân mình." Giọng nói trầm thấp ngân vang, lại như tiếng sét dội thẳng vào lòng Thủy Băng Tuyền…
Nàng tin tưởng ta giống như tin tưởng chính bản thân mình vậy… Nàng tin tưởng ta giống như tin tưởng chính bản thân mình vậy… Nàng tin tưởng ta giống như tin tưởng chính bản thân mình vậy…
Thủy Băng Tuyền theo phản xạ, cố sức đẩy thân thể cao lớn, khí thế áp bức của Giang Dĩ Bác ra, kết quả chẳng những không thể đẩy người ta ra, còn bị người ta túm gọn hai tay, kéo sát vào lòng…
Thủy Băng Tuyền nheo mắt, giọng đầy hàn khí nói: “Giang Dĩ Bác, ngươi đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta!"
Giang Dĩ Bác lẳng lặng nhìn người con gái trong lòng, gương mặt kề sát đến nỗi trông rõ cả hàng mi của đối phương…
Ánh mắt sáng rỡ lấp đầy tinh quang, đôi con ngươi đen thẳm sâu hoắm, lại mang theo một ma lực hút hồn không ai cưỡng nỗi. Hắn cứ như vậy trân trối nhìn nàng, không bỏ qua bất cứ phản ứng nào, nhìn trong mắt người đối diện tràn đầy nghi hoặc, đến lạnh lẽo thấu xương, rồi rừng rực bốc hỏa…
Đôi môi hắn vẽ lên nụ cười mị hoặc, chậm rãi ngân nga: “Lúc một nữ nhân toàn tâm toàn ý tin tưởng một nam nhân vô điều kiện, nghĩa là nàng ấy xem nam nhân kia là vật sở hữu trong tay, chạy không thoát, dứt không ra, chẳng cần bận tâm được mất hơn thua… Cho nên dù nam nhân ấy có cho nàng nhiều đến bao nhiêu, thì tận sâu trong lòng, nàng vẫn luôn xem…" Kề sát vào môi nàng, Giang Dĩ Bác thả từng chữ: “đó là chuyện đương nhiên! Có phải không? Tuyền Nhi?"
Thủy Băng Tuyền trợn trừng hai mắt, mấp máy môi, khó khăn cất tiếng: “Ngươi điên…" Lời còn chưa nói xong, hai cánh môi đã bị che lại…
Giang Dĩ Bác một tay vòng qua eo kéo nàng lại sát ngực, tay kia giữ chặt sau gáy Thủy Băng Tuyền, giữa họ chẳng còn một khe hở để rục rịch…
Tuyền Nhi, ngày đêm trằn trọc không ăn không ngủ, ta đành quyết định đánh liều một phen…
Nếu như không có đứa con này, ta sẽ cho nàng thời gian, đợi nàng một ngày mở lòng với ta, sẽ bao dung nàng hết thảy, lẳng lặng bảo hộ sau lưng, nhìn nàng tự do bay lượn, dẹp đá mở đường, cho nàng thâu tóm thiên hạ, nhưng hôm nay…
Nếu không có đứa bé này, ta nguyện lẳng lặng bao dung, đợi chờ người mở cửa trái tim; trụ vững sau lưng, nhìn ngắm người tự do bay lượn, dẹp đá mở đường; để mặc người tóm thâu thiên hạ, nhưng hôm nay…
Ta thực sự sợ, sợ đến lúc đau khổ tuyệt vọng, nàng niêm phong kín ngưỡng cửa trái tim, trở thành người lạnh lùng sắt đá, tàn nhẫn, vô tình… Nỗi tâm hắn cồn cào như sóng cuộn, lửa nóng dâng trào, cuốn theo niềm cuồng nhiệt yêu thương, cuốn theo nỗi tương tư run rẩy, và cuốn theo cả nỗi sợ hãi chia ly!
Thủy Băng Tuyền cuối cùng cũng hoàn hồn, cảm giác sức mạnh đè lên cánh môi, ngước mắt lạnh nhìn Giang Dĩ Bác…
Giang Dĩ Bác cắn một cái thật mạnh lên môi nàng, giống như nàng cắn hắn vào đêm đó. Thủy Băng Tuyền bất ngờ bị đau, khớp hàm buông lỏng, để mặc cái lưỡi của Giang Dĩ Bác tiến quân thần tốc…
Nhưng vừa lúc hắn tiến vào khoang miệng, Thủy Băng Tuyền đã cắn phập một cái, máu tươi lập tức tràn ra, hòa trong miệng hai người…
Giang Dĩ Bác cưỡng hôn, bắt ép nàng phải đáp lại, không cho phép cự tuyệt! Hắn mạnh mẽ cắn hút, muốn cùng nàng giao hòa…
“Ba…" Thanh âm thanh thúy vang lên, cùng với sự tức giận trào dâng của Thủy Băng Tuyền!
Trong nháy mắt, trên gương mặt bạch ngọc của Giang Dĩ Bác đã hằn rõ 5 ngón tay, đủ để nhìn thấy Thủy Băng Tuyền đã dùng hết lực bình sinh mà tát.
Ánh mắt tóe ra lửa, sắc mặt tối sầm, đăm đăm nhìn Giang Dĩ Bác. Bởi vì phẫn nộ trong lòng mà toàn thân run rẩy, khiến nàng mất sạch lý trí, sải bước xông tới, chụp cánh tay Giang Dĩ Bác, ra sức vặn người, vật hắn ngã ngồi trên đất.
Lúc Giang Dĩ Bác thấy Thủy Băng Tuyền hùng hổ tiến lên, thu lại toàn bộ nội khí, thuận thế mặc nàng vật hắn xuống sàn, chiêu này khéo léo thập phần, kẻ bình thường chắc chắn trở tay không kịp… Hắn dám làm bậy, nếu như nàng muốn ghết hắn, cái mạng này hẳn đã giao cho nàng rồi…
Thủy Băng Tuyền ra chiêu ngoan độc, nhanh chóng nắm tay phải của Giang Dĩ Bác, trở tay khống chế tĩnh mạch, đoạn quỳ gối đè lên cánh tay trái hắn, một tay rãnh rỗi nhanh chóng cho hắn thêm một bạt tai…
“Ngươi điên rồi sao? Dám đối với ta như vậy? Ta đánh chết ngươi!" Thủy Băng Tuyền vừa nóng giận hét lớn, vừa rơi lệ đầy mặt. Tưởng chừng như vô cùng tủi thân, uất ức, hắn dựa vào cái gì mà dám hôn nàng?
“Ta đánh cho ngươi tỉnh táo lại…" Thủy Băng Tuyền không ngừng vung tay chẳng chút lưu tình, vừa đánh vừa mắng… Ta xem người là vật sở hữu khi nào chứ? Ta đánh chết cái mặt mo nhà ngươi …
“Ta đánh chết cái mặt mo nhà ngươi…" Thủy Băng Tuyền chưa từng trải qua nỗi phận nộ nào như vậy, mọi lý trí và tự chủ đều bị đánh tan không còn một mảnh, có chẳng là lửa giận hừng hực phun trào…
Đầu óc lại mãi xoay quanh những lời hắn vừa nói…Nàng tin tưởng ta giống như tin tưởng chính bản thân mình vậy… Bởi vì nàng xem ta như vật sở hữu của mình… Sẽ không chạy trốn… Sẽ không thay lòng…
“Giang Dĩ Bác, tên khốn khiếp, ta đánh chết ngươi!" Từng câu mắng chửi kèm theo tiếng tát vang lên lanh lảnh… Hơn nữa lại chỉ tập trung vào cái bản mặt tuấn mỹ đáng ghét của hắn mà đánh…
Giang Dĩ Bác ngược lại, lúc này cười to phóng đãng, hắn từng đoán qua vô số phản ứng của nàng, nhưng không ngờ sẽ nhìn thấy biểu hiện thú vị như này… Hắn lúc này thật sự cam tâm tình nguyện mặc nàng đánh mắng. Khóe môi lại quỷ dị cười, Tuyền Nhi, nàng đánh ta khí thế như vậy, ta muốn xem nàng sẽ đối mặt với ta đây thế nào đây… Ta một khi đã ra tay, dĩ nhiên là phải bức ra lửa giận của nàng rồi…
Bước đầu tiên xem như đã thành công! Ta sẽ từng chút xé toan tấm màn lý trí, tiến vào chiếm giữ cõi lòng nàng!
Thủy Băn Tuyền nghe thấy Giang Dĩ Bác lớn tiếng cười to như vậy, cơn giận như được châm thêm dầu, bùng lên mạnh mẽ, bàn tay đánh tới tê rần, nàng bèn nhào tới, gằn cắn thật mạnh vào mặt hắn… Má bên trái… Rồi mũi… Vốn gò má bên phải của hắn đã sưng tấy, nay thêm sự trợ giúp của hàm răng mà máu đỏ tuôn trào, che lấp gương mặt tuấn mỹ …
Thủy Băng Tuyền ngồi bệt xuống đất, hồng hộc thở dốc… Đứa tay quẹt miệng, khuôn mặt trắng bạch lại lấm tấm máu đào, hiển nhiên là của Giang Dĩ Bác… Nàng lúc này dường như quên sạch nguyên nhân kéo Giang Dĩ Bác vào thư phòng, cũng vất luôn những hàm ý sâu xa từ lời khuyên của hắn… Vẻ mặt nàng giờ đây chỉ bao phủ sự xấu hổ cùng giận dữ…
Phong thái xuất trần, phong độ tuấn lãng của Giang Dĩ Bác nào đâu còn? Cả gương mặt sưng phù chẳng khác bánh bao chiều, đã thế còn lấm tấm máu me, môi rách, còn mũi, má, ngay đến chỗ mí mắt cũng lổm chổm dấu răng.
Giang Dĩ Bá theo thói quen muốn cong môi cười, nhưng tức khắc nhận ra cơn nhói đau từ trên mặt truyền tới, đủ cho hắn biết gương mặt mình bị thương nghiêm trọng đến mức nào…
Có điều, trong bụng hắn lúc này mừng rỡ thiếu điều nhảy cẫng lên, hắn chỉ sợ vết thương không nghiêm trọng thôi. Tốt nhất là lưu lại vài vết sẹo, để mỗi lần nàng nhìn thấy, đều sẽ nhớ đây là kiệt tác nàng ban cho, nó nhắc nàng nhớ, hôm nay nàng bị hắn chọc cho tức điên người…
Hắn đã quyết tâm phã vỡ cái mắt nạ bình tĩnh, lạnh nhạt như nước của nàng, hắn muốn tiến vào lòng nàng, cho nên sẽ không bao giờ khoan nhượng…
Mãi lâu sau, Thủy Băng Tuyền mới rốt cuộc hoàn hồn. Đợi đến lúc ý thức được mình vừa làm gì, sắc mặt nàng bỗng chốc trắng bệch như cắt không còn giọt máu. Cái đầu cứng đơ, máy móc quay nhìn người còn đang nằm vật dưới đất, thấy Giang Dĩ Bác ngoài đôi con ngươi đen kịt lóe sáng là hoàn hảo vô khuyết, còn đâu máu huyết lẫn lộn, chỉ có thể dùng hai chữ ‘thê thảm’ để hình dung…
Giang Dĩ Bác lẳng lặng, đăm chiêu nhìn Thủy Băng Tuyền, nhu tình như nước, dịu dàng cất tiếng: “Tuyền Nhi, hết giận rồi chứ?"
Thủy Băng Tuyền kinh ngạc trân trối nhìn gương mặt vô cùng thê thảm kia, nhìn tới đôi mắt ôn nhu tràn đầy thì không được tự nhiên dời đi ánh mắt. Kỳ thực, hắn nói không sai, nàng tham lam tận hưởng sự hòa ái của hắn, tính toán hắn, lợi dụng hắn… Nhưng lại chưa từng cho rằng bản thân mình ích kỷ…
Nàng phẫn nộ, bởi hắn từng nhác đâm vào chỗ đau của nàng, lên án mạnh mẽ chẳng lưu tình, cũng không cho nàng được nửa lời chống chế!
“Giang Dĩ Bác, xin lỗi huynh!" Thủy Băng Tuyền trở lại với giọng điệu nhàn nhạt cố hữu.
“Lời xin nỗi này là vì ta nói đúng tâm tư của nàng? Hay bởi nàng hủy gương mặt ta?" Giang Dĩ Bác từ tốn ngồi dậy, thân người vừa động, vết thương trên mặt như bị chạm, khiến hắn tê buốt…
Thủy Băng Tuyền nhìn gương mặt hắn, chột dạ không yên, nàng không ngốc đến nỗi cho rằng bằng vào tài cán của mình, có thể khiến hắn bị thương thê thảm thế này, với võ công của hắn, e một cái nhấc tay đã đánh bay nàng từ lâu. Nhưng hắn không chút phản kháng, để mặc nàng hả giận.
Hắn chọn bao dung, thậm chí là dung túng nàng… Có lẽ, nếu nàng muốn giết hắn, hắn cũng không hề phản kháng, Nàng vừa rồi đích thị có cơ hội giết hắn, thế nhưng không hiểu sao nàng chưa từng nghĩ đến việc đó?
Lòng dạ nàng bỗng mờ mịt rối bời, chẳng biết làm sao cho đúng…
Nhìn ánh mắt mông lung của Thủy Băng Tuyền, tim Giang Dĩ Bác như có ai chạm vào khẽ nhói, hắn nhất thời quên đi cơn đau trên mặt: “Tuyền Nhi, ta nguyện lòng trở thành vật sở hữu của nàng, mãi mãi đứng phía sau nàng. Chỉ mong thỉnh thoảng nàng ngoái về sau một cái, để ta biết trong mắt nàng vẫn còn có ta."
Thủy Băng Tuyền nhìn gương mặt thảm thê tan nát của Giang Dĩ Bác, khóe môi co quắp, run giật liên hồi, thầm nghĩ nếu lúc này có cái gương cho hắn tự nhìn vào bản mặt mình, không biết hắn còn có thể nói ra những lời thâm tình chân thành đó nữa không?
Sự chột dạ và xấu hổ khiến mặt nàng đỏ như gấc… Hắng giọng một tiếng, Thủy Băng Tuyền bối rối mở lời: “À, ừm… Ta sẽ bảo đại ca cho ngươi thảo dược bôi!" Sẽ không hủy dung chứ?
Giang Dĩ Bác nhìn vẻ bối rối của nàng, mi dài chớp động, che khuất tinh quang rạng ngời, kỳ thực trong bụng đã đánh trống mở cờ rầm rộ! Xem ra nàng đã quên béng đi mất vì sao lôi hắn vào thư phòng rồi… Nhân lúc nàng còn chưa tỉnh táo hẳn, hắn phải nhanh chân chạy trước, bằng không, đến lúc nàng nghi ngờ gặn hỏi, hắn có muốn chạy cũng chẳng thoát thân…
Da mặt vừa động đã đau nhứt liên hồi, quả này xem ra hắn phải ở trong nhà thật lâu rồi…
“Tuyền Nhi, đứng dậy đã nào!" Nhẹ nâng Thủy Băng Tuyền vẫn còn ngồi sững trên mặt đất, Giang Dĩ Bác lại như vô tình sờ lên mặt, hít hà một hơi. Cố làm ra vẻ đau đớn bi thảm!
Thủy Băng Tuyền nhìn gương mặt sưng phù như đầu heo, lòng lại thầm lo không biết làm thế nào cho hắn ra khỏi Vương phủ đây? Một thoáng tư lự, nàng bèn gọi: “Hương Hàn, mang chậu nước vào đây!"
“Dạ!" Hương Hàn nãy giờ vẫn đứng gác ngoài cửa, nghe tiếng gào thét và tiếng tát tai chan chát vang vọng trong thư phòng, thấp thỏm không biết hai người đã xảy ra chuyện gì? Nhưng tiểu thư không cho goi, nàng chỉ đành đứng ngoài cửa đợi lệnh. Giờ nghe thấy Thủy Băng Tuyền phân phó, liền co giò ba chân bốn cẳng phóng đi…
“Ừm, ngươi …lại giúp Giang công tử rửa mặt, rồi thoa thuốc cho hắn!" Thủy Băng Tuyền đang cố gắng nói với vẻ bình thản, lại thấy Hương Hàn ngẩng đầu trân trối với ánh mắt trợn trừng, miệng mở to hết sức, hàng mày Thủy Băng Tuyền không tự chủ được mà giật giật vài cái!
“Hương Hàn…"
“A, dạ…" Hương Hàn nhác thấy gương mặt thê thảm của Giang Dĩ Bác, cố gắng ngậm miệng, khôi phục lại vẻ bình thường, nhưng cơ mặt tựa hồ co quắp liên hồi, chẳng còn đâu vẻ lãnh tình ngày thường!
Vắt khăn đưa cho Giang Dĩ Bác, Hương Hàn thắc mắc, không biết Giang công tử làm gì mà khiến tiểu thư tức giận như vậy?
Ngược lại, Giang Dĩ Bác dường như rất thong dong, giống như không nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Hương Hàn, nhận khăn còn gật đầu cười ưu nhã! Đoạn nhẹ nhàng lau vết máu…
“Cáo từ!" Đưa trả chiếc khăn, hắn nhàn nhã đứng lên ra về.
“Chờ đã…" Hương Hàn bật thốt, nhanh tay vơ chiếc khăn trên bàn, lông mày nhảy múa bần bật, mi mắt co quắp, cơ mặt giật liên hồi, nhưng cố làm ra vẻ điềm tĩnh đưa cho Giang Dĩ Bác: “Giang công tử nên che mặt lại!" Cứ như vậy dương dương đi ra ngoài, e thanh danh một đời của hắn sẽ bị hủy mất, mà thanh danh của tiểu thư cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì! Người bên ngoài chẳng phải sẽ đoán già đoán non lung tung?
Giang Dĩ Bác nghe Hương Hàn nói vậy, dằn xuống biểu tình trên mặt, khóe môi nhếch cao, cố ý thoáng nhìn Thủy Băng Tuyền với vẻ lên án…
Thủy Băng Tuyền tận lực tảng lờ, không thèm nhìn cái mặt sưng vù kia nữa… Chỉ là cuống họng tắc nghẽn, khiến nàng muốn khùng khục khụ ra… Cái mặt kia e nửa tháng cũng chẳng dám chưng ra đường, mà không biết có để lại sẹo hay không nữa? Nàng bây giờ mới cảm thấy bàn tay tê dại, hàm răng cứng ngắc…
Giang Dĩ Bác thấy lòng nàng đã chẳng còn vững chãi, lạnh lùng như trước thì rất vui vẻ, tức thì bóng dáng chợt lóe, nhảy qua cửa sổ, biến mất chẳng còn tăm hơi…
Hương Hàn ngần ngừ, đặt chiếc khăn trong tay trở lại, rồi không giằng được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Tiểu thư, Giang công tử rốt cuộc đã làm gì mà khiến người tức giận vậy?" Lòng nàng hiếu kỳ đến chết đi được, y theo tính tình của tiểu thư, nếu Giang công tử có lời gì khiếm nhã, người cũng sẽ chỉ lạnh mặt đuổi ra ngoài, sao có thể ra tới nông nổi này?
Chung quy, việc này có ý nghĩa gì? Phải chăng đối với Giang công tử, tiểu thư có cảm tình nhất định?
Với võ công của Giang công tử, nếu hắn không tử nguyện, sao tiểu thư có thể đánh hắn thành như vậy! Mà cho dù công tử ấy có tự nguyện, còn phải xem tiểu thư có thèm đánh hay không nữa? Hơn nữa, trên mặt còn có dấu răng?
Thủy Băng Tuyền nghe Hương Hàn nói xong, đầu óc liền mộng mị mờ mịt…
Đầu nàng hỏng rồi…
Nàng mời Giang Dĩ Bác vào thư phòng để làm gì? Là bởi hắn quá mức kích động về đứa trẻ, cho nến nàng mới bảo hắn vào thư phòng, chủ ý muốn tìm hiểu rõ mục đích của hắn. Thế nhưng mục đích còn chưa rõ, đã bị hắn nhìn thấu tâm can, không lời phản biện… Cuối cùng còn bị cưỡng hôn…
Thẹn quá hóa giận, lý trí mất tăm, nàng bỗng chốc biến thành người phụ nữ chanh chua, còn làm ra hành vi ngu ngốc nữa…
“Tiểu thư…" Hương Hàn nhìn vẻ mặt bị đả kích của Thủy Băng Tuyền, sự tò mò như sợi lông gãi nhẹ vào lòng, càng gãi càng nhột. Thực ra, tận đáy lòng, nàng mong tiểu thư và Giang công tử có thể nảy sinh tình cảm. Nếu thật như vậy, nàng cũng có thể thả lỏng tâm tư, không còn sợ đông sợ tây, lo đứng lo ngồi không yên. Tiểu thư không phải thương tâm! Mà đứa bé trong bụng cũng không phải chịu thương tổn!
“Hương Hàn, ta muốn yên tĩnh một lát, không có việc gì thì đừng quấy rầy ta!" Thủy Băng Tuyền vẫn còn kinh hoàng với hành vi vừa nãy! Bây giờ ngẫm lại, Thủy Băng Tuyền lại càng thắc mắc không thể tin nỗi những hành động điên cuồng lúc nãy là của mình!
Nàng rốt cuộc bị sao vậy? Bởi Giang Dĩ Bác cưỡng hôn ư? Không… Không hẳn là vậy…
Hương Hàn nhìn Thủy Băng Tuyền đăm chiêu suy nghĩ, cũng không dám nhiều lời nữa, lặng lẽ lui ra ngoài!
Thủy Băng Tuyền thẫn thờ ngồi xuống ghế, nghĩ ngợi cớ gì mình tức giận? Không, phải nói là phẫn nộ mới đúng!
Phẫn nộ! Hoàn toàn là phẫn nộ, lại chẳng có oán hận! Thậm chí đánh xong nàng còn có đôi chút cảm động, cảm động bởi Giang Dĩ Bác bao dung, còn cả chột dạ, chột dạ bởi hành vi của chính mình!
Thế nhưng vì sao?
Vì Giang Dĩ Bác nghi ngờ nàng không phải là người mẹ tốt ư? Thiên Hợp lúc trước cũng tỏ ý ngờ vực như thế… Cớ sao bọn họ đều nghĩ như vậy?
Thủy Băng Tuyền vỗ về dưới bụng, vừa rồi nàng đã quên bẵng mình đang mang thai, trong nháy mắt, tựa hồ quên luôn bản thân mình, chỉ có lý trí hừng hực lửa thiêu đốt…
Bởi vì, kỳ thực nàng không chút tự tin mình có thể làm người mẹ tốt! Cho tới giờ ý nghĩ làm mẹ ấy vẫn chưa từng xuất hiện trong đầu nàng! Nghe những lời của Giang Dĩ Bác, nhớ tới lời dặn của Thiên Hợp, nàng lại càng bất an lo sợ!
Bọn họ đều nói, là một người mẹ, đầu tiên chính là thật tâm yêu thương con mình! Còn nàng thì sao? Nàng thật lòng yêu thương đứa trẻ này chứ? Bỏ qua tình cảm với Thiên Hợp, nàng có thực lòng chăng?
Mẫu thân của Thiên Hợp căm giận chàng đến thấu xương, đánh mất cả lý trí, lương tâm, chỉ bởi chàng không phải đứa con bà mong muốn! Bà khiến Thiên Hợp một đời khổ ải, thậm chí nhẫn tâm bòn rút sinh mệnh chàng… Cho nên người đàn bà đó không xứng với hai chữ ‘mẫu thân’.
Còn nàng? Bọn họ vì sao ai cũng nghi ngờ nàng chẳng thể là một người mẹ đúng mực?
Còn có… Từng lời Giang Dĩ Bác nói lúc nãy, đánh thẳng vào lòng nàng, khiến nàng á khẩu không thể đáp trả một lời…
Nàng từ lúc nào bắt đầu tin tưởng Giang Dĩ Bác? Dựa vào cái gì mà tín nhiệm hắn? Dựa vào cái gì mà luôn cho hắn và mình là cùng loại người?
Nàng không cam lòng bị hắn nhìn thấu, lại bất lực không thể phản kích!
Sau đó, Giang Dĩ Bác cường thế cưỡng hôn, thậm chí không tiếc cắn môi nàng! Khiến nàng lửa giận bốc lên ngùn ngụt…
Bởi Giang Dĩ Bác không được phép như vậy? Hắn không nên cường hãn, áp chế nàng? Bởi nàng tín nhiệm hắn, nên hắn phải thần phục nàng? Không được làm nàng ủy khuất, không được khiến nàng rơi lệ?
Nghĩ tới đây, Thủy Băng Tuyền thực sự ngây ngẩn cả người…
Tác giả :
Lạc Tùy Tâm