Manh Phi Đãi Gả
Quyển 2 - Chương 60: Bệnh cũ
Edit: Boringrain
Khi Thủy Băng Tuyền bước vào gian phòng, hình ảnh bên trong khiến nàng đôi chút hốt hoảng. Trữ Thiên Hợp rõ ràng cũng vừa tắm rửa xong, trong không khí tản ra mùi hương nhàn nhạt của dược liệu, trường bào trắng trên người hắn rộng thùng thình, có vẻ như hắn rất gầy, mái tóc xõa dài hơi rối vẫn còn ẩm ướt, ngũ quan sáng chói trên gương mặt tuấn tú như ngọc, da thịt vừa được tắm táp mang lại cảm giác trong suốt, lông mi dài còn vương hơi nước, đôi mắt sáng tựa ngọc lưu ly! Bờ môi nhạt không có mấy phần huyết sắc…
Đây là lần đầu tiên Thủy Băng Tuyền chăm chú đánh giá Trữ Thiên Hợp như vậy, nhưng lại khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu! Bởi vì, nhìn hắn mông lung như thể bất cứ lúc nào cũng có thể mọc ra đôi cánh thần tiên, biến mất nơi chân trời xa thẳm…
Đôi con ngươi không mang theo khí tức của con người, không có vui, giận, buồn, thương, những thứ tình cảm cơ bản nhất! Ánh mắt thuần khiết tới nỗi khiến Thủy Băng Tuyền cảm thấy bối rối trong lòng!
“Trữ Thiên Hợp…" Tự nhiên lên tiếng, lúc này đây nàng thật sự muốn làm gì đó, để có thể xác thật nam nhân đang đứng trước mặt nàng không phải là ảo ảnh phù du!
Trữ Thiên Hợp nhướng đôi mắt dài đẹp, đáy mắt trong xanh như nước, cũng như ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời… Thấy Thủy Băng Tuyền đến thì trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một nụ cười lạnh nhạt, nhưng lại khiến nàng nhíu mày!
“Ngươi… Ngươi làm sao vậy? Thấy khó chịu chỗ nào sao?" Đôi môi hắn quá mức tái nhợt, hầu như không có chút huyết sắc nào, Thủy Băng Tuyền chợt nhớ lại, hình như lần đầu tiên nàng gặp hắn, thần sắc của hắn cũng giống như vậy! Vì sao hai ngày nay nàng lại không nhận ra?
Là bởi vì vẻ mặt hắn luôn luôn bình tĩnh tự nhiên? Nên nàng không chú ý sao?
Trữ Thiên Hợp rũ mắt xuống, lòng thầm nghĩ: ánh mắt của nàng thật sắc bén, vừa liếc nhìn liền nhận ra! Chỉ là…
Lại ngước mắt lên, đáy mắt bình tĩnh, ôn hòa như nước, lắc lắc đầu: “Cô muốn tiếp tục đánh cờ sao?" Cả ngày nay nàng yên tĩnh ngủ trên xe ngựa, cũng khiến nàng đỡ phải cảm thấy nhàm chán dọc đường!
Thủy Băng Tuyền vứt bỏ nghi hoặc trong lòng, hưng phấn gật đầu, nàng hôm nay quyết phải tìm ra được bước cờ của hắn: “lại đây, ngươi cũng tắm rửa xong, bữa tối cũng đã ăn, chúng ta có thể bắt đầu được rồi!"
Cảnh An đốt đàn hương, mang đến một bình trà, Thủy Băng Tuyền cũng chuẩn bị sẵn sàng, ván cờ bắt đầu…
Trữ Hy thay một bộ quân trang, y bào màu đen, qua lại bên trong quán trọ, cẩn thận kiểm tra một lượt, khi đến sương phòng, bước chân liền khựng lại, cứ như vậy lẳng lặng đứng bên ngoài!
“Trữ quận vương phúc an!" Đứng ngoài cửa canh chừng có Cảnh An, Cảnh Trúc, còn có Hương Hàn. Ba người nhìn thấy Trữ Hy liền cúi người hành lễ.
“Buổi tối các ngươi thay phiên nhau một người canh gác ngoài cửa, còn hai người đi nghỉ ngơi đi." Ánh đèn trong phòng sáng tỏ, bọn họ hẳn vẫn chưa đi ngủ, Trữ Hy hơi hạ mi, dấu đi tình cảm trào dâng nơi đáy mắt, ngũ quan lạnh lùng như cảm nhận sâu sắc một nỗi tiếc nuối, lòng liền cười khổ, nàng hiện tại đã là thê tử của người, hắn cùng nàng đã không có khả năng có bất kỳ giao tình gì nữa! Chỉ bỏ lỡ một lần liền đánh mất cả đời, điều này nói lên hắn với nàng vốn không có duyên phận! Cũng được, dọc đường đi thấy nàng cùng Trữ Thiên Hợp chung sống, lòng hắn cũng có chút an ủi! Chí ít…bọn họ vô cùng hòa thuận.
“Dạ!" Ba người cùng đồng thanh đáp.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua, Trữ Hy nhanh chóng trở lại phòng mình…
Mà ở bên trong căn phòng kia, hai người đang sát phạt nhau vô cùng kịch liệt! Thủy Băng Tuyền thay đổi phương thức tác chiến, nàng bây giờ ngược lại không vội tốc thắng, mục đích ưu tiên là thăm dò bước đi của đối thủ, hiểu được đối thủ, còn sợ rằng không có cách tiêu diệt hay sao?
………….
Mày liễu nhíu lại thành một đường thẳng tắp, Thủy Băng Tuyền tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bàn cờ, không hề chú ý tới sắc mặt Trữ Thiên Hợp càng ngày càng tái nhợt, tái nhợt đến nỗi tưởng như trong suốt không còn sức sống…
Ngón tay nắm lấy quân cờ đen của hắn đột nhiên buông xuống, trong mắt hiện lên một tia dị thường rồi biến mất nhanh chóng, hắn lên tiếng nói: “Ta cảm thấy chút mệt mỏi, ngày mai chúng ta hãy tiếp tục"
Thủy Băng tuyền kinh ngạc ngước mắt lên: “Cái gì?"
“Ta cảm thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi, ta đến sương phòng bên cạnh nghỉ." Nói xong Trữ Thiên Hợp liền đứng dậy, đi ra ngoài, không để ý tới Thủy Băng Tuyền lúc này vẫn còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng gi.
Nàng ngơ ngác nhìn bóng dáng của Trữ Thiên Hợp, đến khi hắn rời đi khỏi, nàng mới hồi phục tinh thần nhìn lại ván cờ còn chưa ngã ngũ, đã không còn hình bóng hắn ngồi đối diện.
Trữ Thiên Hợp cố ý đánh hòa? Trong lòng tự nhiên xuất hiện ý nghĩ này!
“Tiểu thư, người cùng Vương gia không đánh cờ nữa sao?’ Hương Hàn kỳ quái nhìn Vương gia đi vào căn phòng bên cạnh, mới hồ nghi bước vào sương phòng nhìn Thủy Băng Tuyền nói.
Thủy Băng Tuyền nhíu chặt mi, không nói lời nào liền đứng dậy ra ngoài.
Đẩy cửa phòng bước vào, thấy Trữ Thiên Hợp đã nằm trên giường, hơn nữa còn xoay lưng lại về hướng nàng…
“Trữ Thiên Hợp, ngươi làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không khỏe không?" Đêm nay nhìn hắn quả thực rất quái lại! Là…chuyện gì?
Thủy Băng Tuyền tiến tới trước, thấy bộ dạng nhắm mắt nghỉ ngơi của Trữ Thiên Hợp, cảm giác quái dị trong lòng nàng càng lúc càng nổi rõ lên!
“Vương phi, cũng sớm đi nghỉ ngơi đi!" Trữ Thiên Hợp giọng điệu bình thản nói.
Nhìn Trữ Thiên Hợp nhắm nghiền hai mắt, Thủy Băng Tuyền thế nào cũng có cảm giác không đúng! Nhưng nhất thời lại nghĩ không ra là không đúng ở chỗ nào.
“Ngươi thật không có việc gì chứ?"
“Chỉ là hơi đau đầu, nghỉ ngơi một chút là không sao, Vương phi, thực xin lỗi, đêm nay không thể cùng cô chơi cờ." Đôi mắt áy náy nhìn về phía Thủy Băng Tuyền.
“Đau đầu? Vậy ta tuyên thái y lại khám cho ngươi nha?" Sao tự nhiên lại đau đầu? Hơn nữa cùng đi còn có thái y, vì sao hắn lại không cho gọi?
“Không sao, ta nghỉ ngơi một chút là được rồi." Trữ Thiên Hợp chậm rãi lắc đầu. Thái y ư? Chính hắn cũng là đại phu!
Thủy Băng Tuyền gật đầu: “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì cứ gọi!"
Trữ Thiên Hợp từ từ nhắm mắt lại, gật đầu!
Thủy Băng Tuyền xoay người đi ra khỏi sương phòng, lúc đi ra tới cửa, lại quay lại nhìn hắn một cái! Nam nhân này càng ngày càng kỳ quái!
Đợi một lúc thấy cửa phòng đã đóng lại, Trữ Thiên Hợp liền nghiêng người qua, thân thể trong nháy mắt liền cứng đờ, sau đó cả người run rẩy… Nhưng chỉ trong tức khắc liền chậm rãi bình thường trở lại… “Cảnh An, bản vương nghỉ ngơi, bất cứ ai cũng không được làm phiền."
“Dạ, chủ tử!"
Trữ Thiên Hợp buông trướng màn xuống, rồi mở mắt ra, trong con người đen ngập tràn vẻ đau đớn, không tìm thấy chút sinh khí nào, tựa như kẻ sắp chết vậy.
Ngồi xếp bằng lại, từ trong ngực áo móc ra một viên thuốc màu đen rồi nhanh chóng nuốt xuống, ngón tay thon dài cầm một cây kim châm, hướng vào chỗ trái tim mà đâm xuống…Kim châm đi ra đã biến thành một màu đen!
Trên đầu hắn, mồ hôi túa ra như nước, da thịt toàn thân chỗ nào cũng ướt đẫm, thoáng chốc, cả cái áo choàng rộng thùng thình của hắn cũng đẫm nước, dính chặt vào người…
Thủy Băng Tuyền ngồi trên bàn nghiên cứu ván cờ còn chưa đi xong… Nhưng lại phát hiện ra chính mình không thể tập trung nổi…Vẫn vương vấn trong lòng rằng Trữ Thiên Hợp có gì đó không đúng!
Hắn rốt cuộc bị làm sao? Vì sao đột nhiên lại đau đầu?
“Tiểu thư…" Hương Hàn kêu lên vài tiếng, Thủy Băng Tuyền dường như cũng không nghe thấy.
“Tiểu thư!" Lớn tiếng gọi tiểu thư lúc này không biết đang suy nghĩ cái gì, Hương Hàn nhìn chằm chằm vào Thủy Băng Tuyền.
“À? Cái gì?" Thủy Băng Tuyền nhìn Hương Hàn.
“Tiểu thư…Người… Đang nghĩ gì vậy? Nô tỳ đã gọi người vài tiếng rồi." Hương Hàn trên dưới liếc mắt quan sát Thủy Băng Tuyền. Tiểu thư hình như có gì đó không yên lòng. Là vì Vương gia sao?
“Không có gì, ngươi gọi ta có chuyện gì sao?"
“Không, người nên nghỉ ngơi một chút đi!"
“Không cần, ngươi ra ngoài trước đi, ta ban ngày đã ngủ nhiều rồi." Để chuẩn bị cho trận chiến đêm nay, ban sáng nàng thật sự đã ngủ rất sâu, nói ra cũng thật kỳ quái, trong xe ngựa còn có Trữ Thiên Hợp, nàng lại có thể ngủ sâu như vậy, điều này chẳng lẽ nói lên là sự tồn tại của hắn quá mỏng manh, hay là nàng đối với hắn vô cùng tín nhiệm?
“Dạ!" Hương Hàn lui ra đồng thời đóng cửa lại.
Thủy Băng Tuyền vẫn chằm chằm nhìn vào bàn cờ trước mặt, đột nhiên không còn hăng hái nghiên cứu nữa, trong lòng lại dâng lên một nỗi phiền não khó hiểu…
“Chết tiệt, ta phiền cái gì chứ?" Thủy Băng Tuyền buột miệng mắng chửi chính mình không thể khống chế được tâm tư, rồi nằm xuống giường nhắm mắt lại…
Đêm dần về khuya, mọi người lúc này đều đang say giấc… Nhưng Thủy Băng Tuyền lại không có chút buồn ngủ nào, có lẽ ban ngày nàng đã thật sự ngủ đủ rồi, hay là do lòng nàng đang hoang mang lo lắng! Vào lúc phát hiện ra mình không hề buồn ngủ, nàng liền đứng dậy, đẩy cửa đi ra, định vào căn phòng kế bên.
Không ngờ nàng lại bị ngăn cản!
“Vương phi, vương gia phân phó, người nghỉ ngơi, dù là ai cũng không được phép làm phiền!" Cảnh An cung kính nói.
“Ta vào xem cơn đau đầu của Vương gia thế nào rồi! Tránh ra!" Thủy Băng Tuyền nghe được Cảnh An nói, lòng đột nhiên có một cảm giác không nói rõ được, tựa hồ là không thoải mái, đơn giản là hắn không muốn nàng quấy nhiễu, nên mới phân phó như vậy? Ở chỗ này, người có khả năng quấy rối hắn, không cần nghĩ cũng biết chỉ có mình nàng. Bây giờ ý tứ của hắn là gì đây? Cảm thấy nàng rất phiền sao?
“Vương phi, đêm đã khuya, người nên đi nghỉ sớm đi! Vương gia đã ngủ rồi." Cảnh An không chút nhượng bộ, đứng vững vàng trước cửa.
Thủy Băng Tuyền nhìn thoáng qua cái cửa đóng chặt, xoay người trở lại gian phòng! Trữ Thiên Hợp rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?
Mà lúc này bên trong sương phòng, Trữ Thiên Hợp rốt cuộc cũng thở nhẹ ra một tiếng, sắc mặt cũng dần khôi phục một ít huyết sắc, thế nhưng bờ môi vẫn trắng bạch đến dọa người!
Y phục ướt đẫm dính sát vào thân mình…
“Cảnh An!"
“Dạ, Chủ tử!"
“Chuẩn bị nước nóng!" Hắn cần tắm rửa trong nước nóng.
“Dạ, Chủ tử, Cảnh Trúc đã chuẩn bị sẵn rồi." Cảnh An, Cảnh Trúc hai người hầu hạ bên cạnh Trữ Thiên Hợp đã nhiều năm, ít nhiều cũng biết được vài chuyện. Cứ cách một khoảng thời gian, chủ tử lại phát bệnh một lần, nhưng cụ thể là bệnh gì? Vì sao? Thì bọn họ không biết. Có điều cứ mỗi lúc như vậy, chủ tử lại phân phó không cho phép bất kỳ ai làm phiền, rồi khoảng sau hai canh giờ, sẽ tắm rửa và thay y phục!
……..
Trữ Thiên Hợp ngâm mình trong làn nước nóng, nhắm mắt lại, lần này phát tác so với dự đoán của hắn lại sớm hơn ba tháng, điều này nói lên cái gì? Lòng hắn cũng rất rõ ràng! Trên mặt hiện ra một tia cười khổ, có một số việc, chung quy là không thể nào tránh được.
Lần này dù không có âm mưu của Lục hoàng huynh, hắn cũng không thể là tân đế được chọn! Chỉ là hắn không ngờ Lục hoàng huynh lại nôn nóng như vậy, còn… Còn khiến nàng bị liên lụy! Hắn không rõ, nàng xuất sắc như vậy, vì sao Lục hoàng huynh lại bỏ qua nàng? Có điều… Đây cũng không phải chuyện hắn có thể hiểu được. Có một số việc không biết là tốt nhất!
Đối với biểu hiện lần này của hắn, trong lòng phụ hoàng hẳn là cực kỳ thất vọng? Nhưng mà… Phụ hoàng không biết là…
Hắn không thể thành toàn hy vọng của người, bởi vì bản thân hắn không thể trở thành hoàng đế được!
Đời người, có đôi khi như một giấc mộng, sinh mệnh hắn trải qua hai mươi năm ngắn ngủi, nhưng dường như lại trãi qua quá nhiều! Nhiều tới nỗi hắn cũng đã từng hận… Nhưng may mắn lại không biến thành người ôm hận như bà!
Nếu hắn không gặp Liễu Nhiên đại sư, hắn cũng không tưởng tượng nổi lúc này mình sẽ ra sao?
Liễu Nhiên đại sư nói, đây là vận mệnh, vốn đã định trước!
Nét cười khổ trên mặt lại càng sâu, hắn là một kẻ vốn không nên tồn tại trên đời!
Chìm vào trong nước, không nghĩ gì nữa, để mặt cho đầu óc trống rỗng… Chậm rãi ngẩng đầu lên, mở mắt ra lại thì đã khôi phục lại vẻ bình thản! Trở lại là một người không có bi thương, nhưng cũng không có chỗ cho một chút tình cảm nào!
Thay lại y phục nhẹ nhàng, thoải mái, Trữ Thiên Hợp trở lại giường, lẳng lặng nhìn toàn bộ kim châm đều biến thành màu đen!
Đã gần đến tim rồi…Như vậy cũng tốt! Đây đối với hắn mà nói cũng là một loại giải thoát!
………….
Phía chân trời vừa mới xuất hiện những vạch sáng, bầu trời vẫn còn tờ mờ chưa tỏ, Thủy Băng Tuyền tỉnh giấc, vừa mở mắt ra, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng lại là Trữ Thiên Hợp, không biết hắn đã khỏe hơn chút nào chưa? Tối hôm qua nằm trên giường đếm cừu cả đêm, cuối cùng ngủ lúc nào cũng không hay.
Mặc quần áo vào, nhẹ nhàng mở cửa đi ra, thấy Cảnh An nằm trên mặt đất ngủ gà ngủ gật…Vốn muốn gọi hắn tỉnh lại, những nghĩ một chút, nàng lại đổi ý, nhìn thoáng qua sương phòng, do dự một chút rồi đẩy cửa đi vào.
Thủy Băng Tuyền cảm thấy mùi hương dược liệu trong phòng! Hơn nữa, so với những lần trước còn đậm mùi hơn! Trữ Thiên Hợp tối qua thật sự bị bệnh?
Bước nhanh tới, mở trướng màn ra, nhìn thấy người nằm trên giường hô hấp ổn định…
Xem ra hắn ngủ rất sâu! Tâm trạng căn thẳng của Thủy Băng Tuyền cuối cùng cũng được thả lỏng một ít, liền ngồi xuống mép giường đánh giá hắn.
Thân thể nằm nghiêng, tóc đen thả trước ngực, mặt hướng ra ngoài, bởi vì có trướng mạn nên ánh sáng không rõ ràng, nhưng cũng đủ để thấy ngũ quan của hắn, lông mi cong dài, bên dưới là đôi mắt bình tĩnh đến mức khiến nàng tức giận, nhưng lúc này lại đang nhắm nghiền! Làn da trắng nhẵn, vừa nhìn là biết không có phơi nắng, như hắn hẳn là phải phơi nắng thật nhiều, mới có thể nhìn khỏe mạnh hơn!
Ánh mắt lại chuyển xuống, vẫn là áo choàng trắng, thắt lưng nới lỏng, lộ ra cái gáy trắng ngần, xương quai xanh tựa như bạch ngọc, nhìn rất mê người! Thủy Băng Tuyền tâm tư khẽ động… Mở lớn mắt, lòng nàng vừa nảy lên một cảm giác… Đó là gì? Nàng bây giờ đang mê đắm sắc đẹp của hắn sao?
Sắc mặt tối sầm, Thủy Băng Tuyền lắc lắc đầu, xem ra hai ngày nay thần kinh nàng thật sự có vấn đề rồi! Quay lại tiếp tục nhìn hắn, thấy trái tim phập phồng đập yếu ớt, khoan đã yếu ớt? Thủy Băng Tuyền chăm chú nhìn vào lòng ngực hắn, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không thấy nam nhân này còn đang hít thở!
Thủy Băng Tuyền hơi nhíu mày, không hổ là cao tăng đắc đạo, ngay đến hô hấp cũng không giống người thường!
Chỉ là… Nhìn trên dưới một lượt, hắn tuy rằng nhìn qua rất gầy, nhưng dù thế nào dáng người cũng không tệ, sao hô hấp lại có thể yếu đến thế?
Kìm lòng không được, nàng liền đặt tay lên chỗ trái tim hắn, cảm nhận bên dưới là từng nhịp đập thong thả chậm rãi…
“Vương phi?" Trữ Thiên Hợp mở mắt nhìn người trước mắt, đôi mắt vẫn còn lim dim mơ hồ chưa tỉnh ngủ!
Nhìn hắn đã tỉnh dậy, Thủy Băng Tuyền khóe miệng bất giác nở nụ cười, giọng điệu cũng có vài phần mềm nhẹ hơn bình thường: “Ngươi sao rồi, có còn đau đầu nữa không? Ngủ một buổi tối đã tốt hơn chưa?" Nhìn hắn, hàng mi dày đậm lại khả ái tựa búp bê, cặp mắt bình thản lúc này cũng có vẻ trong suốt đến lạ thường, tinh khiết phảng phất như đôi mắt của một đưa trẻ! Đập vào mắt Thủy Băng Tuyền là một người trưởng thành, nhưng lại có đôi mắt thuần khiết, không chút tạp chất khiến nàng tự nhiên thấp giọng nhỏ nhẹ, e làm hắn kinh sợ.
Đau đầu? Trữ Thiên Hợp khẽ nhíu hàng mi, con ngươi co rút lại, cặp mắt tinh thuần kia nháy mắt liền trở lại vẻ bình thản vốn có! Thủy Băng Tuyền liền thấy chút nhụt chí, cao tắc đắc đạo đã trở lại rồi!
“Ngủ một đêm, ta đã không sao rồi, Cảnh An đâu?" Ngữ khí nhàn nhạt, ánh mắt bình thản, khiến Thủy Băng tuyền nhìn mà có chút choáng váng. Lập tức mặt không chút biểu cảm nói: “Ở bên ngoài."
Gật đầu, tỏ ý hắn đã hiểu! Trữ Thiên Hợp liền đứng dậy, cầm lấy y phục mặc vào!
Thủy Băng Tuyền đứng đó, tự do hấp khí điều chỉnh hơi thở của chính mình… Người đời đều nói, tâm tư nữ nhân, sâu như đáy bể, bây giờ nàng đối với tâm tư của Trữ Thiên Hợp cũng có cảm giác sờ không tới, rõ ràng khắc trước vẫn bình thường, khắc sau liền như đi vào cõi thần tiên
……..
Trong chốn giang hồ, có ba nơi mà dù là tà ma hay chính phái, đi qua đều phải đi đường vòng!
Một là U Cốc nơi Nam Sơn, độc dược nổi tiếng thiên hạ! Nghe nói ngay trong u cốc, nơi nơi đều là độc dược!
Một là Kỳ Thiên Thành của Trầm gia, giết người vô hình! May là truyền nhân cầm công không dễ bước chân ra giang hồ!
Một là Bạch Luân Thành của Vô Tình Các, bán tin, bán mạng! Xem mạng người như cỏ rác! Nhìn bạc không nhìn người!
Bạch Luân Thành
Cả ngọn núi Bạch Luân đều là nơi hiểm yếu, dưới chân núi tọa lạc Bạch Luân Thành, một tòa thành phồn hoa náo nhiệt, nhưng lại là nơi người giang hồ không ai muốn đặt chân tới, bởi vì giang hồ đệ nhất ma giáo, Vô Tình Các ở tại Bạch Luân thành.
Thế nhưng, dù nơi đây là căn cứ địa của Vô Tình Các, bách tính trong Bạch Luân thành lại bình an sinh sống! Thứ nhất bọn họ không hiểu võ công, cũng không tham dự chuyện giang hồ phân tranh, tự nhiên cũng không quan tâm tới Vô Tình các. Thứ hai, ở Bạch Luân thành cũng không có mấy kẻ dám tới gây sự!
Lúc này trong phòng chủ sự tại Vô Tình Các
Phong Cô Tình mặt một bộ y bào hồng sắc, xinh đẹp mà hoa mỹ lạnh lẽo nhìn người hàng đứng hai bên, giọng nói âm trầm băng giá: “Đây là năng lực của các ngươi?" Đứng trong sảnh lúc này là năm mươi đệ nhất sát thủ của Vô Tình Các! Từng người từng người một đều cúi đầu! Cũng bởi vì, cho đến ngày hôm qua, Vô Tình Các đã mất đi bốn người.
“Chủ tử trách phạt!" Cả sảnh đường nhất loạt quỳ xuống rồi đồng thanh hô.
“Các ngươi đúng là nên phạt! Đã an nhàn quá lâu rồi có đúng không? Thế cho nên dễ dàng phạm phải sai lầm?" Giọng nói của Phong Cô Tình khiến mọi người trong sảnh đều không lạnh mà run. Tính tình chủ tử như thế nào, bọn họ đều rõ, bây giờ lại bị người ta nhục nhã như vậy, người chắc chắn sẽ nổi giận.
“Chiến Tứ!"
“Có thuộc hạ!"
Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn lướt qua một vòng quanh phòng: “Chiếu theo quy củ mà phạt, không được miễn một ai!"
“Dạ, chủ tử, thuộc hạ tuân mệnh!"
Nhìn từng người từng người đi ra ngoài lĩnh phạt, Phong Cô Tình sắc mặt ngoan lệ, xoay người đi đến ghế cao ngồi xuống. Ngước mặt hỏi Chiến Tam.
“Sao rồi?"
“Hồi bẩm chủ tử, Giang Dĩ Bác gần đây cũng không có hành động rõ ràng nào!"
“Tiếp tục giám sát! Còn đối với những kẻ không biết sống chết kia, hạ lệnh giết chết không chừa một ai!" Muốn mua mạng của người trong Vô Tình Các, vậy cũng phải xem đối phương có mấy cái mạng!
Về phần Giang Dĩ Bác…
Khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười tà mị…
Khi Thủy Băng Tuyền bước vào gian phòng, hình ảnh bên trong khiến nàng đôi chút hốt hoảng. Trữ Thiên Hợp rõ ràng cũng vừa tắm rửa xong, trong không khí tản ra mùi hương nhàn nhạt của dược liệu, trường bào trắng trên người hắn rộng thùng thình, có vẻ như hắn rất gầy, mái tóc xõa dài hơi rối vẫn còn ẩm ướt, ngũ quan sáng chói trên gương mặt tuấn tú như ngọc, da thịt vừa được tắm táp mang lại cảm giác trong suốt, lông mi dài còn vương hơi nước, đôi mắt sáng tựa ngọc lưu ly! Bờ môi nhạt không có mấy phần huyết sắc…
Đây là lần đầu tiên Thủy Băng Tuyền chăm chú đánh giá Trữ Thiên Hợp như vậy, nhưng lại khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu! Bởi vì, nhìn hắn mông lung như thể bất cứ lúc nào cũng có thể mọc ra đôi cánh thần tiên, biến mất nơi chân trời xa thẳm…
Đôi con ngươi không mang theo khí tức của con người, không có vui, giận, buồn, thương, những thứ tình cảm cơ bản nhất! Ánh mắt thuần khiết tới nỗi khiến Thủy Băng Tuyền cảm thấy bối rối trong lòng!
“Trữ Thiên Hợp…" Tự nhiên lên tiếng, lúc này đây nàng thật sự muốn làm gì đó, để có thể xác thật nam nhân đang đứng trước mặt nàng không phải là ảo ảnh phù du!
Trữ Thiên Hợp nhướng đôi mắt dài đẹp, đáy mắt trong xanh như nước, cũng như ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời… Thấy Thủy Băng Tuyền đến thì trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một nụ cười lạnh nhạt, nhưng lại khiến nàng nhíu mày!
“Ngươi… Ngươi làm sao vậy? Thấy khó chịu chỗ nào sao?" Đôi môi hắn quá mức tái nhợt, hầu như không có chút huyết sắc nào, Thủy Băng Tuyền chợt nhớ lại, hình như lần đầu tiên nàng gặp hắn, thần sắc của hắn cũng giống như vậy! Vì sao hai ngày nay nàng lại không nhận ra?
Là bởi vì vẻ mặt hắn luôn luôn bình tĩnh tự nhiên? Nên nàng không chú ý sao?
Trữ Thiên Hợp rũ mắt xuống, lòng thầm nghĩ: ánh mắt của nàng thật sắc bén, vừa liếc nhìn liền nhận ra! Chỉ là…
Lại ngước mắt lên, đáy mắt bình tĩnh, ôn hòa như nước, lắc lắc đầu: “Cô muốn tiếp tục đánh cờ sao?" Cả ngày nay nàng yên tĩnh ngủ trên xe ngựa, cũng khiến nàng đỡ phải cảm thấy nhàm chán dọc đường!
Thủy Băng Tuyền vứt bỏ nghi hoặc trong lòng, hưng phấn gật đầu, nàng hôm nay quyết phải tìm ra được bước cờ của hắn: “lại đây, ngươi cũng tắm rửa xong, bữa tối cũng đã ăn, chúng ta có thể bắt đầu được rồi!"
Cảnh An đốt đàn hương, mang đến một bình trà, Thủy Băng Tuyền cũng chuẩn bị sẵn sàng, ván cờ bắt đầu…
Trữ Hy thay một bộ quân trang, y bào màu đen, qua lại bên trong quán trọ, cẩn thận kiểm tra một lượt, khi đến sương phòng, bước chân liền khựng lại, cứ như vậy lẳng lặng đứng bên ngoài!
“Trữ quận vương phúc an!" Đứng ngoài cửa canh chừng có Cảnh An, Cảnh Trúc, còn có Hương Hàn. Ba người nhìn thấy Trữ Hy liền cúi người hành lễ.
“Buổi tối các ngươi thay phiên nhau một người canh gác ngoài cửa, còn hai người đi nghỉ ngơi đi." Ánh đèn trong phòng sáng tỏ, bọn họ hẳn vẫn chưa đi ngủ, Trữ Hy hơi hạ mi, dấu đi tình cảm trào dâng nơi đáy mắt, ngũ quan lạnh lùng như cảm nhận sâu sắc một nỗi tiếc nuối, lòng liền cười khổ, nàng hiện tại đã là thê tử của người, hắn cùng nàng đã không có khả năng có bất kỳ giao tình gì nữa! Chỉ bỏ lỡ một lần liền đánh mất cả đời, điều này nói lên hắn với nàng vốn không có duyên phận! Cũng được, dọc đường đi thấy nàng cùng Trữ Thiên Hợp chung sống, lòng hắn cũng có chút an ủi! Chí ít…bọn họ vô cùng hòa thuận.
“Dạ!" Ba người cùng đồng thanh đáp.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua, Trữ Hy nhanh chóng trở lại phòng mình…
Mà ở bên trong căn phòng kia, hai người đang sát phạt nhau vô cùng kịch liệt! Thủy Băng Tuyền thay đổi phương thức tác chiến, nàng bây giờ ngược lại không vội tốc thắng, mục đích ưu tiên là thăm dò bước đi của đối thủ, hiểu được đối thủ, còn sợ rằng không có cách tiêu diệt hay sao?
………….
Mày liễu nhíu lại thành một đường thẳng tắp, Thủy Băng Tuyền tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bàn cờ, không hề chú ý tới sắc mặt Trữ Thiên Hợp càng ngày càng tái nhợt, tái nhợt đến nỗi tưởng như trong suốt không còn sức sống…
Ngón tay nắm lấy quân cờ đen của hắn đột nhiên buông xuống, trong mắt hiện lên một tia dị thường rồi biến mất nhanh chóng, hắn lên tiếng nói: “Ta cảm thấy chút mệt mỏi, ngày mai chúng ta hãy tiếp tục"
Thủy Băng tuyền kinh ngạc ngước mắt lên: “Cái gì?"
“Ta cảm thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi, ta đến sương phòng bên cạnh nghỉ." Nói xong Trữ Thiên Hợp liền đứng dậy, đi ra ngoài, không để ý tới Thủy Băng Tuyền lúc này vẫn còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng gi.
Nàng ngơ ngác nhìn bóng dáng của Trữ Thiên Hợp, đến khi hắn rời đi khỏi, nàng mới hồi phục tinh thần nhìn lại ván cờ còn chưa ngã ngũ, đã không còn hình bóng hắn ngồi đối diện.
Trữ Thiên Hợp cố ý đánh hòa? Trong lòng tự nhiên xuất hiện ý nghĩ này!
“Tiểu thư, người cùng Vương gia không đánh cờ nữa sao?’ Hương Hàn kỳ quái nhìn Vương gia đi vào căn phòng bên cạnh, mới hồ nghi bước vào sương phòng nhìn Thủy Băng Tuyền nói.
Thủy Băng Tuyền nhíu chặt mi, không nói lời nào liền đứng dậy ra ngoài.
Đẩy cửa phòng bước vào, thấy Trữ Thiên Hợp đã nằm trên giường, hơn nữa còn xoay lưng lại về hướng nàng…
“Trữ Thiên Hợp, ngươi làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không khỏe không?" Đêm nay nhìn hắn quả thực rất quái lại! Là…chuyện gì?
Thủy Băng Tuyền tiến tới trước, thấy bộ dạng nhắm mắt nghỉ ngơi của Trữ Thiên Hợp, cảm giác quái dị trong lòng nàng càng lúc càng nổi rõ lên!
“Vương phi, cũng sớm đi nghỉ ngơi đi!" Trữ Thiên Hợp giọng điệu bình thản nói.
Nhìn Trữ Thiên Hợp nhắm nghiền hai mắt, Thủy Băng Tuyền thế nào cũng có cảm giác không đúng! Nhưng nhất thời lại nghĩ không ra là không đúng ở chỗ nào.
“Ngươi thật không có việc gì chứ?"
“Chỉ là hơi đau đầu, nghỉ ngơi một chút là không sao, Vương phi, thực xin lỗi, đêm nay không thể cùng cô chơi cờ." Đôi mắt áy náy nhìn về phía Thủy Băng Tuyền.
“Đau đầu? Vậy ta tuyên thái y lại khám cho ngươi nha?" Sao tự nhiên lại đau đầu? Hơn nữa cùng đi còn có thái y, vì sao hắn lại không cho gọi?
“Không sao, ta nghỉ ngơi một chút là được rồi." Trữ Thiên Hợp chậm rãi lắc đầu. Thái y ư? Chính hắn cũng là đại phu!
Thủy Băng Tuyền gật đầu: “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì cứ gọi!"
Trữ Thiên Hợp từ từ nhắm mắt lại, gật đầu!
Thủy Băng Tuyền xoay người đi ra khỏi sương phòng, lúc đi ra tới cửa, lại quay lại nhìn hắn một cái! Nam nhân này càng ngày càng kỳ quái!
Đợi một lúc thấy cửa phòng đã đóng lại, Trữ Thiên Hợp liền nghiêng người qua, thân thể trong nháy mắt liền cứng đờ, sau đó cả người run rẩy… Nhưng chỉ trong tức khắc liền chậm rãi bình thường trở lại… “Cảnh An, bản vương nghỉ ngơi, bất cứ ai cũng không được làm phiền."
“Dạ, chủ tử!"
Trữ Thiên Hợp buông trướng màn xuống, rồi mở mắt ra, trong con người đen ngập tràn vẻ đau đớn, không tìm thấy chút sinh khí nào, tựa như kẻ sắp chết vậy.
Ngồi xếp bằng lại, từ trong ngực áo móc ra một viên thuốc màu đen rồi nhanh chóng nuốt xuống, ngón tay thon dài cầm một cây kim châm, hướng vào chỗ trái tim mà đâm xuống…Kim châm đi ra đã biến thành một màu đen!
Trên đầu hắn, mồ hôi túa ra như nước, da thịt toàn thân chỗ nào cũng ướt đẫm, thoáng chốc, cả cái áo choàng rộng thùng thình của hắn cũng đẫm nước, dính chặt vào người…
Thủy Băng Tuyền ngồi trên bàn nghiên cứu ván cờ còn chưa đi xong… Nhưng lại phát hiện ra chính mình không thể tập trung nổi…Vẫn vương vấn trong lòng rằng Trữ Thiên Hợp có gì đó không đúng!
Hắn rốt cuộc bị làm sao? Vì sao đột nhiên lại đau đầu?
“Tiểu thư…" Hương Hàn kêu lên vài tiếng, Thủy Băng Tuyền dường như cũng không nghe thấy.
“Tiểu thư!" Lớn tiếng gọi tiểu thư lúc này không biết đang suy nghĩ cái gì, Hương Hàn nhìn chằm chằm vào Thủy Băng Tuyền.
“À? Cái gì?" Thủy Băng Tuyền nhìn Hương Hàn.
“Tiểu thư…Người… Đang nghĩ gì vậy? Nô tỳ đã gọi người vài tiếng rồi." Hương Hàn trên dưới liếc mắt quan sát Thủy Băng Tuyền. Tiểu thư hình như có gì đó không yên lòng. Là vì Vương gia sao?
“Không có gì, ngươi gọi ta có chuyện gì sao?"
“Không, người nên nghỉ ngơi một chút đi!"
“Không cần, ngươi ra ngoài trước đi, ta ban ngày đã ngủ nhiều rồi." Để chuẩn bị cho trận chiến đêm nay, ban sáng nàng thật sự đã ngủ rất sâu, nói ra cũng thật kỳ quái, trong xe ngựa còn có Trữ Thiên Hợp, nàng lại có thể ngủ sâu như vậy, điều này chẳng lẽ nói lên là sự tồn tại của hắn quá mỏng manh, hay là nàng đối với hắn vô cùng tín nhiệm?
“Dạ!" Hương Hàn lui ra đồng thời đóng cửa lại.
Thủy Băng Tuyền vẫn chằm chằm nhìn vào bàn cờ trước mặt, đột nhiên không còn hăng hái nghiên cứu nữa, trong lòng lại dâng lên một nỗi phiền não khó hiểu…
“Chết tiệt, ta phiền cái gì chứ?" Thủy Băng Tuyền buột miệng mắng chửi chính mình không thể khống chế được tâm tư, rồi nằm xuống giường nhắm mắt lại…
Đêm dần về khuya, mọi người lúc này đều đang say giấc… Nhưng Thủy Băng Tuyền lại không có chút buồn ngủ nào, có lẽ ban ngày nàng đã thật sự ngủ đủ rồi, hay là do lòng nàng đang hoang mang lo lắng! Vào lúc phát hiện ra mình không hề buồn ngủ, nàng liền đứng dậy, đẩy cửa đi ra, định vào căn phòng kế bên.
Không ngờ nàng lại bị ngăn cản!
“Vương phi, vương gia phân phó, người nghỉ ngơi, dù là ai cũng không được phép làm phiền!" Cảnh An cung kính nói.
“Ta vào xem cơn đau đầu của Vương gia thế nào rồi! Tránh ra!" Thủy Băng Tuyền nghe được Cảnh An nói, lòng đột nhiên có một cảm giác không nói rõ được, tựa hồ là không thoải mái, đơn giản là hắn không muốn nàng quấy nhiễu, nên mới phân phó như vậy? Ở chỗ này, người có khả năng quấy rối hắn, không cần nghĩ cũng biết chỉ có mình nàng. Bây giờ ý tứ của hắn là gì đây? Cảm thấy nàng rất phiền sao?
“Vương phi, đêm đã khuya, người nên đi nghỉ sớm đi! Vương gia đã ngủ rồi." Cảnh An không chút nhượng bộ, đứng vững vàng trước cửa.
Thủy Băng Tuyền nhìn thoáng qua cái cửa đóng chặt, xoay người trở lại gian phòng! Trữ Thiên Hợp rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?
Mà lúc này bên trong sương phòng, Trữ Thiên Hợp rốt cuộc cũng thở nhẹ ra một tiếng, sắc mặt cũng dần khôi phục một ít huyết sắc, thế nhưng bờ môi vẫn trắng bạch đến dọa người!
Y phục ướt đẫm dính sát vào thân mình…
“Cảnh An!"
“Dạ, Chủ tử!"
“Chuẩn bị nước nóng!" Hắn cần tắm rửa trong nước nóng.
“Dạ, Chủ tử, Cảnh Trúc đã chuẩn bị sẵn rồi." Cảnh An, Cảnh Trúc hai người hầu hạ bên cạnh Trữ Thiên Hợp đã nhiều năm, ít nhiều cũng biết được vài chuyện. Cứ cách một khoảng thời gian, chủ tử lại phát bệnh một lần, nhưng cụ thể là bệnh gì? Vì sao? Thì bọn họ không biết. Có điều cứ mỗi lúc như vậy, chủ tử lại phân phó không cho phép bất kỳ ai làm phiền, rồi khoảng sau hai canh giờ, sẽ tắm rửa và thay y phục!
……..
Trữ Thiên Hợp ngâm mình trong làn nước nóng, nhắm mắt lại, lần này phát tác so với dự đoán của hắn lại sớm hơn ba tháng, điều này nói lên cái gì? Lòng hắn cũng rất rõ ràng! Trên mặt hiện ra một tia cười khổ, có một số việc, chung quy là không thể nào tránh được.
Lần này dù không có âm mưu của Lục hoàng huynh, hắn cũng không thể là tân đế được chọn! Chỉ là hắn không ngờ Lục hoàng huynh lại nôn nóng như vậy, còn… Còn khiến nàng bị liên lụy! Hắn không rõ, nàng xuất sắc như vậy, vì sao Lục hoàng huynh lại bỏ qua nàng? Có điều… Đây cũng không phải chuyện hắn có thể hiểu được. Có một số việc không biết là tốt nhất!
Đối với biểu hiện lần này của hắn, trong lòng phụ hoàng hẳn là cực kỳ thất vọng? Nhưng mà… Phụ hoàng không biết là…
Hắn không thể thành toàn hy vọng của người, bởi vì bản thân hắn không thể trở thành hoàng đế được!
Đời người, có đôi khi như một giấc mộng, sinh mệnh hắn trải qua hai mươi năm ngắn ngủi, nhưng dường như lại trãi qua quá nhiều! Nhiều tới nỗi hắn cũng đã từng hận… Nhưng may mắn lại không biến thành người ôm hận như bà!
Nếu hắn không gặp Liễu Nhiên đại sư, hắn cũng không tưởng tượng nổi lúc này mình sẽ ra sao?
Liễu Nhiên đại sư nói, đây là vận mệnh, vốn đã định trước!
Nét cười khổ trên mặt lại càng sâu, hắn là một kẻ vốn không nên tồn tại trên đời!
Chìm vào trong nước, không nghĩ gì nữa, để mặt cho đầu óc trống rỗng… Chậm rãi ngẩng đầu lên, mở mắt ra lại thì đã khôi phục lại vẻ bình thản! Trở lại là một người không có bi thương, nhưng cũng không có chỗ cho một chút tình cảm nào!
Thay lại y phục nhẹ nhàng, thoải mái, Trữ Thiên Hợp trở lại giường, lẳng lặng nhìn toàn bộ kim châm đều biến thành màu đen!
Đã gần đến tim rồi…Như vậy cũng tốt! Đây đối với hắn mà nói cũng là một loại giải thoát!
………….
Phía chân trời vừa mới xuất hiện những vạch sáng, bầu trời vẫn còn tờ mờ chưa tỏ, Thủy Băng Tuyền tỉnh giấc, vừa mở mắt ra, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng lại là Trữ Thiên Hợp, không biết hắn đã khỏe hơn chút nào chưa? Tối hôm qua nằm trên giường đếm cừu cả đêm, cuối cùng ngủ lúc nào cũng không hay.
Mặc quần áo vào, nhẹ nhàng mở cửa đi ra, thấy Cảnh An nằm trên mặt đất ngủ gà ngủ gật…Vốn muốn gọi hắn tỉnh lại, những nghĩ một chút, nàng lại đổi ý, nhìn thoáng qua sương phòng, do dự một chút rồi đẩy cửa đi vào.
Thủy Băng Tuyền cảm thấy mùi hương dược liệu trong phòng! Hơn nữa, so với những lần trước còn đậm mùi hơn! Trữ Thiên Hợp tối qua thật sự bị bệnh?
Bước nhanh tới, mở trướng màn ra, nhìn thấy người nằm trên giường hô hấp ổn định…
Xem ra hắn ngủ rất sâu! Tâm trạng căn thẳng của Thủy Băng Tuyền cuối cùng cũng được thả lỏng một ít, liền ngồi xuống mép giường đánh giá hắn.
Thân thể nằm nghiêng, tóc đen thả trước ngực, mặt hướng ra ngoài, bởi vì có trướng mạn nên ánh sáng không rõ ràng, nhưng cũng đủ để thấy ngũ quan của hắn, lông mi cong dài, bên dưới là đôi mắt bình tĩnh đến mức khiến nàng tức giận, nhưng lúc này lại đang nhắm nghiền! Làn da trắng nhẵn, vừa nhìn là biết không có phơi nắng, như hắn hẳn là phải phơi nắng thật nhiều, mới có thể nhìn khỏe mạnh hơn!
Ánh mắt lại chuyển xuống, vẫn là áo choàng trắng, thắt lưng nới lỏng, lộ ra cái gáy trắng ngần, xương quai xanh tựa như bạch ngọc, nhìn rất mê người! Thủy Băng Tuyền tâm tư khẽ động… Mở lớn mắt, lòng nàng vừa nảy lên một cảm giác… Đó là gì? Nàng bây giờ đang mê đắm sắc đẹp của hắn sao?
Sắc mặt tối sầm, Thủy Băng Tuyền lắc lắc đầu, xem ra hai ngày nay thần kinh nàng thật sự có vấn đề rồi! Quay lại tiếp tục nhìn hắn, thấy trái tim phập phồng đập yếu ớt, khoan đã yếu ớt? Thủy Băng Tuyền chăm chú nhìn vào lòng ngực hắn, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không thấy nam nhân này còn đang hít thở!
Thủy Băng Tuyền hơi nhíu mày, không hổ là cao tăng đắc đạo, ngay đến hô hấp cũng không giống người thường!
Chỉ là… Nhìn trên dưới một lượt, hắn tuy rằng nhìn qua rất gầy, nhưng dù thế nào dáng người cũng không tệ, sao hô hấp lại có thể yếu đến thế?
Kìm lòng không được, nàng liền đặt tay lên chỗ trái tim hắn, cảm nhận bên dưới là từng nhịp đập thong thả chậm rãi…
“Vương phi?" Trữ Thiên Hợp mở mắt nhìn người trước mắt, đôi mắt vẫn còn lim dim mơ hồ chưa tỉnh ngủ!
Nhìn hắn đã tỉnh dậy, Thủy Băng Tuyền khóe miệng bất giác nở nụ cười, giọng điệu cũng có vài phần mềm nhẹ hơn bình thường: “Ngươi sao rồi, có còn đau đầu nữa không? Ngủ một buổi tối đã tốt hơn chưa?" Nhìn hắn, hàng mi dày đậm lại khả ái tựa búp bê, cặp mắt bình thản lúc này cũng có vẻ trong suốt đến lạ thường, tinh khiết phảng phất như đôi mắt của một đưa trẻ! Đập vào mắt Thủy Băng Tuyền là một người trưởng thành, nhưng lại có đôi mắt thuần khiết, không chút tạp chất khiến nàng tự nhiên thấp giọng nhỏ nhẹ, e làm hắn kinh sợ.
Đau đầu? Trữ Thiên Hợp khẽ nhíu hàng mi, con ngươi co rút lại, cặp mắt tinh thuần kia nháy mắt liền trở lại vẻ bình thản vốn có! Thủy Băng Tuyền liền thấy chút nhụt chí, cao tắc đắc đạo đã trở lại rồi!
“Ngủ một đêm, ta đã không sao rồi, Cảnh An đâu?" Ngữ khí nhàn nhạt, ánh mắt bình thản, khiến Thủy Băng tuyền nhìn mà có chút choáng váng. Lập tức mặt không chút biểu cảm nói: “Ở bên ngoài."
Gật đầu, tỏ ý hắn đã hiểu! Trữ Thiên Hợp liền đứng dậy, cầm lấy y phục mặc vào!
Thủy Băng Tuyền đứng đó, tự do hấp khí điều chỉnh hơi thở của chính mình… Người đời đều nói, tâm tư nữ nhân, sâu như đáy bể, bây giờ nàng đối với tâm tư của Trữ Thiên Hợp cũng có cảm giác sờ không tới, rõ ràng khắc trước vẫn bình thường, khắc sau liền như đi vào cõi thần tiên
……..
Trong chốn giang hồ, có ba nơi mà dù là tà ma hay chính phái, đi qua đều phải đi đường vòng!
Một là U Cốc nơi Nam Sơn, độc dược nổi tiếng thiên hạ! Nghe nói ngay trong u cốc, nơi nơi đều là độc dược!
Một là Kỳ Thiên Thành của Trầm gia, giết người vô hình! May là truyền nhân cầm công không dễ bước chân ra giang hồ!
Một là Bạch Luân Thành của Vô Tình Các, bán tin, bán mạng! Xem mạng người như cỏ rác! Nhìn bạc không nhìn người!
Bạch Luân Thành
Cả ngọn núi Bạch Luân đều là nơi hiểm yếu, dưới chân núi tọa lạc Bạch Luân Thành, một tòa thành phồn hoa náo nhiệt, nhưng lại là nơi người giang hồ không ai muốn đặt chân tới, bởi vì giang hồ đệ nhất ma giáo, Vô Tình Các ở tại Bạch Luân thành.
Thế nhưng, dù nơi đây là căn cứ địa của Vô Tình Các, bách tính trong Bạch Luân thành lại bình an sinh sống! Thứ nhất bọn họ không hiểu võ công, cũng không tham dự chuyện giang hồ phân tranh, tự nhiên cũng không quan tâm tới Vô Tình các. Thứ hai, ở Bạch Luân thành cũng không có mấy kẻ dám tới gây sự!
Lúc này trong phòng chủ sự tại Vô Tình Các
Phong Cô Tình mặt một bộ y bào hồng sắc, xinh đẹp mà hoa mỹ lạnh lẽo nhìn người hàng đứng hai bên, giọng nói âm trầm băng giá: “Đây là năng lực của các ngươi?" Đứng trong sảnh lúc này là năm mươi đệ nhất sát thủ của Vô Tình Các! Từng người từng người một đều cúi đầu! Cũng bởi vì, cho đến ngày hôm qua, Vô Tình Các đã mất đi bốn người.
“Chủ tử trách phạt!" Cả sảnh đường nhất loạt quỳ xuống rồi đồng thanh hô.
“Các ngươi đúng là nên phạt! Đã an nhàn quá lâu rồi có đúng không? Thế cho nên dễ dàng phạm phải sai lầm?" Giọng nói của Phong Cô Tình khiến mọi người trong sảnh đều không lạnh mà run. Tính tình chủ tử như thế nào, bọn họ đều rõ, bây giờ lại bị người ta nhục nhã như vậy, người chắc chắn sẽ nổi giận.
“Chiến Tứ!"
“Có thuộc hạ!"
Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn lướt qua một vòng quanh phòng: “Chiếu theo quy củ mà phạt, không được miễn một ai!"
“Dạ, chủ tử, thuộc hạ tuân mệnh!"
Nhìn từng người từng người đi ra ngoài lĩnh phạt, Phong Cô Tình sắc mặt ngoan lệ, xoay người đi đến ghế cao ngồi xuống. Ngước mặt hỏi Chiến Tam.
“Sao rồi?"
“Hồi bẩm chủ tử, Giang Dĩ Bác gần đây cũng không có hành động rõ ràng nào!"
“Tiếp tục giám sát! Còn đối với những kẻ không biết sống chết kia, hạ lệnh giết chết không chừa một ai!" Muốn mua mạng của người trong Vô Tình Các, vậy cũng phải xem đối phương có mấy cái mạng!
Về phần Giang Dĩ Bác…
Khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười tà mị…
Tác giả :
Lạc Tùy Tâm