Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Chương 80: Ám Kim Sắc - Nhân Trung Lữ Bố
Trương Phi đã không địch lại Lữ Bố được nữa, ngay cả chí bảo Trượng bát xà mâu cũng bị hóa giải. Nàng bị Lữ Bố ép đến mức luống cuống tay chân, phải liên tục lui về phía sau.
Lúc này Quan Vũ đứng ở bên ngoài quan chiến nói: "Tam muội không ổn rồi. Ta phải đi giúp nàng."
Thanh long yển nguyệt đao nặng tám mươi cân vung lên, hai chữ "Chiến thần" màu vàng hiện ra. "Chiến thần" của Quan Vũ cũng là một võ tướng kỹ không chỉ đơn thuần đề cao chiến lực của bản thân mà nó còn có ba công năng khác: một là đề cao tốc độ chiến mã của Quan Vũ giống như kỵ tướng. Hai là tăng mạnh sức chiến đấu của Quan Vũ. Ba là kèm theo hiệu quả của ngự binh kỹ, có thể đề cao sức chiến đấu của các binh sĩ dưới trướng Quan Vũ.
Nhưng hiện giờ Lưu Quan Trương đều là tư lệnh tay không, hiệu quả của ngự binh kỹ đương nhiên là không phát huy ra được rồi.
Quan Vũ nhẹ nhàng giật dây cương. Chiến mã được "Chiến thần" tăng tốc độ lập tức phóng vào chiến trường như bay. Người còn chưa tới, đấu khí mãnh liệt đã tới trước. Luồng đấu khí này cùng với đấu khí của Trương Phi hợp làm một, rõ ràng lại có thể mạnh mẽ dồn ép được đấu khí của Lữ Bố trở về.
Ngựa của nàng quá nhanh, trong nháy mắt Thanh long yển nguyệt đao đã tới trước mặt Lữ Bố.
Lữ Bố vung kích lên đỡ. Thanh long yển nguyệt đao thiếu chút nữa đã áp chế được Phương thiên họa kích của Lữ Bố. Nhưng không biết thế nào mà thân thể nhỏ nhắn của Lữ Bố kia lại ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ khó có thể tưởng tượng như vậy. Họa kích của nàng tuy hơi bị ghìm xuống nhưng vẫn chặn được đao của Quan Vũ.
Lúc này Trương Phi lại đâm tới một mâu. Trong lúc Lữ Bố phân tâm, Quan Vũ lại bổ thêm một đao... Quan Trương liên thủ thật vô cùng khủng bố. Trong khoảng thời gian ngắn Lữ Bố bị ép tới mức luống cuống tay chân, phải liên tục lui về phía sau.
Tôn Vũ ở bên cạnh quan sát trận chiến này, trong lòng lấy làm lạ nghĩ: Lữ Bố chắc không chỉ có chút thực lực như vậy. Ta có cảm giác võ tướng kỹ của nàng phải là ám kim sắc mới đúng. Dù sao võ tướng màu vàng đều là hai chữ, còn võ tướng kỹ của Lữ Bố lại là bốn chữ "Nhân trung Lữ Bố".
Trước kia Tôn Vũ chỉ thấy qua hai võ tướng kỹ có bốn chữ. Một cái là "Đại hiền lương sư" của Trương Giác, cái kia là song nhân kỹ "Tận diệt hoàng thiên". Hai võ tướng kỹ có bốn chữ này đều là cấp dộ ám kim sắc. Không có lý do gì mà Lữ Bố lại không được như vậy?
"A... Hai người cấp kim sắc..." Lữ Bố lẩm bẩm: "Ta chỉ dùng kim sắc đối địch xem ra không được." Nàng vung kích đỡ hai ba lần công kích của Quan Vũ và Trương Phi xong liền ghìm ngựa lùi lại vài bước, kim quang trên người đột nhiên nhạt dần.
Tôn Vũ thầm nghĩ: đến rồi! Lại sắp thay đổi màu sắc.
Chỉ thấy kim quang trên người Lữ Bố trở nên ảm đạm, nhưng kim quang chói mắt kia lại dần chuyển thành màu ám kim... Bốn chữ "Nhân trung Lữ Bố" trên đỉnh đầu của nàng cũng thu ánh sáng lại, chậm rãi biến thành màu ám kim.
Quả nhiên là ám kim sắc! Tôn Vũ cảm giác cổ họng của mình có chút khô khốc. Hắn liền nghĩ tới cảnh Trương Giác đứng ở trên đỉnh Đại Hưng sơn. Sấm sét giăng khắp núi, trên ngọn núi nổ thành một đống hỗn độn, hố đất xuất hiện chằng chịt.
Ám kim sắc, đó chính là màu sắc tử vong… Lúc đó quân ta cũng có ám kim sắc "Tận diệt hoàng thiên" hấp dẫn sự chú ý của Trương Giác ở phía trước, mình mới có thể từ phía sau lưng đánh lén Trương Giác thành công.
Hiện tại bên mình đã không có cường viện ám kim sắc. Chỉ dựa vào võ tướng cấp kim sắc liệu có thể đánh thắng được hay không?
Lữ Bố đã hoàn thành quá trình chuyển đổi từ màu vàng thành màu ám kim. Nàng cưỡi ngựa Xích Thố màu lửa đỏ, trên người mặc giáp đen, đội mũ đen. Toàn thân lộ ra luồng sát khí uy phong lẫm liệt. Đâu khí của Trương Phi và Quan Vũ phóng ra đang ép sát về phía nàng, nhưng nàng vẫn vững vàng ngồi im. Điều ngạc nhiên là nàng để mặc cho đấu khí lướt qua cơ thể mà không phát ra đấu khí của mình đến đối kháng.
Quan Vũ bĩu miệng nói: "Giả thần giả quỷ, chẳng hù dọa được ai."
Trương Phi liếc qua Quan Vũ, nhỏ giọng nói: "Nhị tỷ, râu mép của người có vẻ còn giả thần giả quỷ hơn cả nàng, cũng một chín một mười cả thôi."
Quan Vũ giận dữ: "Muội dám nói râu mép của ta không đẹp?"
Ta ngất,! Hai tỷ muội này thế nào lại đấu võ mồm trên chiến trường. Tôn Vũ đổ mồ hôi, hắn vộ vàng lớn tiếng nói: "Chuyên tâm chiến đấu đi! Mỹ nhiêm nương, râu mép của cô rất đẹp. Chẳng qua là nữ nhân dán râu có chút không thích hợp, chi bằng cô gỡ nó xuống đi?"
Quan Vũ không chịu kém thế trả lời: "Nếu tam muội không uống rượu, ta liền bỏ râu."
Trương Phi phì phì vài tiếng, nói: "Nếu đại tỷ tức giận mắng chửi người khác, ta sẽ không uống rượu."
Lưu Bị ở phía xa ôn nhu đáp lại: "Dù các muội làm việc gì, đại tỷ cũng sẽ không nổi nóng đối với các muội."
"Quá mức ầm ĩ! Làm cái gì mà ầm ĩ? Ta muốn đánh bay toàn bộ các ngươi lên trên trời." Lữ Bố rốt cục không thể nhịn được nữa. Vừa rồi nàng chỉ ghìm ngựa thối lui vài bước, thay đổi màu sắc một lát mà mấy người này lại bắt đầu làm ầm ĩ rồi.
Nàng vỗ nhẹ trên lưng ngựa Xích Thố, hừ lạnh nói: "Mấy người các ngươi phải bị đánh bay lên trên trời, bởi vì thật sự các ngươi quá ầm ĩ rồi!"
La lỵ giáp đen không ngồi nữa mà nhảy lên đứng hai chân trên lưng ngựa.
Nàng đứng cao ngất trên ngựa Xích Thố, trên người tản ra những tia sáng ám kim, nhưng ở bên ngoài lại có một luồng khói nhẹ màu đen bao quanh. Nàng vung Phương thiên họa kích dài một trượng hai lên, phóng về phía Quan Vũ và Trương Phi.
Đối mặt với thế công của ám kim sắc Lữ Bố, Quan Vũ và Trương Phi đều có vẻ mặt mờ mịt khó hiểu. Các nàng còn chưa đụng qua địch nhân cấp ám kim sắc, tất nhiên sẽ không biết uy lực của nó rồi.
Ngược lại Tôn Vũ đứng bên ngoài biết rõ sự khủng bố của nó. Hắn hét lớn với Quan Vũ và Trương Phi: "Tập trung vào! Toàn lực ứng chiến! Ám kim sắc không phải là chuyện đùa! Các cô phải vô cùng cẩn thận..."
"Hừ, Quan nhị tỷ ta lại phải sợ ư?" Quan Vũ vuốt ve chòm râu dài của mình, khép hờ mắt nói: "Ta là vô địch thiên hạ!"
Xoẹt! Phương thiên họa kích quét qua trước mặt. Một kích này tới vừa nhanh lại vừa độc, mang theo một luồn lưu quang màu ám kim. Quan Vũ đang vuốt râu, nàng ứng phó không kịp đành phải ngửa người ra sau. Mũi kích quét qua bộ râu giả của nàng, lập tức có bốn năm cọng râu bị chém đứt, lại bị đấu khí trên thân Quan Vũ phát ra thổi bay cao lên.
"Hoa Hùng... Tiểu cô nương tà ác nhà ngươi dám chém đứt râu mép của ta..." Quan Vũ cho tới bây giờ còn tưởng rằng Lữ Bố là Hoa Hùng. Nàng tức giận đến xanh mặt nói: "Ta phải liều mạng với ngươi."
"Thanh long yển nguyệt đao! Mở ra!" Quan Vũ hét lớn một tiếng, giơ chí bảo Thanh long yển nguyệt đao lên cao. Trên thân đao kim quang phát ra rực rỡ, cũng giống như Trượng bát xà mâu của Trương Phi hiện ra hai chữ lớn màu vàng — Thần binh!
Một con Thanh Long cực lớn từ trên thân đao bay vút ra, giương nanh múa vuốt, vô cùng uy vũ. Quan Vũ vung đao bổ về phía Lữ Bố, đồng thời Thanh Long trên bầu trời cũng lao xuống thân thể nhỏ nhắn của Lữ Bố.
Chí bảo được giải cấm, bộ dạng của Quan Vũ cũng xảy ra biến hóa. Cặp mắt vốn đang khép hờ lúc này lại trừng lớn giống như chuông đồng!
Khụ khụ, Quan nhị Gia ở thế giới kia của ta bình thường đều khép hờ mắt, lúc trừng mắt chính là muốn giết người, không thể ngờ được... Tôn Vũ lắc đầu, trong lòng thở dài: Lưu Quan Trương của cái thế giới này, quá không đáng tin cậy rồi.
Thanh Long tập kích đến, Lữ Bố giơ Phương thiên họa kích lên. Nàng quát nhẹ một tiếng: "Phá!"
Thanh Long vốn đang giương nanh múa vuốt liền bị hắc khí nuốt hết, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Trương Phi hét lớn: "Nhị tỷ, kim xà của muội đã bị phá. Tỷ phóng thanh long ra thì có ích gì? Ta đến giúp tỷ." Nàng nâng Trượng bát xà mâu lên gia nhập vào trận chiến.
Hai người liên thủ, một mâu một đao cùng lúc đánh về phía Lữ Bố. Nhưng Lữ Bố lúc này đã khác hoàn toàn khác trước đó. Mặc dù nàng không hề thả ra đấu khí nhưng sức mạnh đã xúc tích lại, chiêu nặng như núi, mỗi một kích đâm ra nặng tựa ngàn cân. Ngay cả Quan Vũ dùng Thanh long yển nguyệt đao nặng tám mươi cân cũng phải cố gắng hết sức mới chống đỡ được công kích của Lữ Bố.
"Nhị tỷ, người này thật khó đối phó...." Trương Phi đâm tới một mâu, hô lớn.
"Tam muội cẩn thận một chút. Hãy xem uy phong của nhị tỷ ta... Ối chao." Quan Vũ thiếu chút nữa đã bị Lữ Bố đánh ngã ngựa.
"Nhị tỷ đừng hồ đồ nữa. Nếu đánh không thắng thì đại tỷ sẽ ra tay, như vậy thì to chuyện rồi." Trương Phi lau mồ hôi, vội la lên.
Quan Vũ nghe vậy thì kinh sợ. Nàng nhanh chóng nghiêm túc lại, vừa đánh vừa nói: "Đúng vậy! Nếu đại tỷ ra tay... thật là đáng sợ."
"Ầm ĩ quá đi! Hai người các ngươi ồn ào chết mất!" Lữ Bố bị hai nàng một bên đánh một bên nói chuyện tào lao khiến cho tâm phiền ý loạn: "Bay lên trời đi!"
La lỵ giáp đen uy phong lẫm lẫm rốt cục không nhịn nổi mà bắt đầu sử dụng đòn sát thủ. Thanh phương thiên họa kích thần kỳ kia bắt đầu trầm xuống dưới, kề sát mặt đất, sau đó đột nhiên hất lên cao. Thế công như linh dương đọ sừng, góc độ vô cùng xảo trá nhưng lại mang theo sức mạnh cực lớn. Nàng để ý thấy sức chiến đấu của Quan Vũ hơi kém hơn so với Trương Phi một chút, vì vậy trước tiên phải tấn công Quan Vũ.
Một kích này vừa nhanh vừa mạnh, Quan Vũ không kịp né tránh, đành phải vung đao chống đỡ.
Một tiếng "Choang" cực lớn vang lên. Một luồng thần lực từ cán đao của Quan Vũ truyền lên trên đánh bay nàng ra khỏi lưng ngựa, thoáng chốc đã bay cao đến hai ba trượng. May mà Quan Vũ đã chống đỡ kịp thời, tuy nàng bị đánh bay lên trời nhưng không hề bị thương. Nàng lộn một vòng trên không rồi tiếp đất một cách vững vàng. Nhưng chiến mã của nàng không biết đã chạy đi đâu rồi!
"Hừ, đã bay lên trời? Tiếp theo." Lữ Bố lại chuyển hướng kích về phía Trương Phi.
Tôn Vũ trong lòng thầm kêu: không tốt! Chắc chắn Trương Phi cũng không phải là đối thủ của Lữ Bố. Ta nên dùng "Phụ tá" hỗ trợ Trương Phi.
Hắn vội thấp giọng ra lệnh cho NM01: đi mau, hoạt tính hóa tế bào của Trương Phi, đề cao lực chiến đấu của nàng.
NM01 vâng lệnh bay đi, thế nhưng rất nhanh đã quay trở về, nói ở bên tai Tôn Vũ: "Chủ nhân, tế bào của nàng không có cách nào để hoạt tính hóa, bởi vì chính bản thân võ tướng kỹ kim sắc đã có công năng hoạt tính hóa tế bào rồi."
A? Tôn Vũ buồn bực. Vậy ra "Phụ tá" của mình không có tác dụng đối với võ tướng cấp kim sắc. Trời ạ! Thảm rồi, tuyệt chiêu lợi hại nhất của ta bây giờ cũng thành vô dụng.
Trương Phi đối diện với Lữ Bố hừ hừ nói: "Này, ngươi có biết muốn mua một con chiến mã phải tốn bao nhiêu tiền không? Phải cần những bốn vạn văn tiền! Bốn vạn ngươi hiểu không? Ta phải bán biết bao nhiêu thịt heo mới đủ tiền mua một con cho nhị tỷ đấy. Vậy mà bây giờ ngươi lại làm chiến mã của nhị tỷ chạy mất, ta muốn ngươi bồi thường!"
"Lắm lời quá!" Lữ Bố vung kích quét qua, quang mang màu ám kim đã đến trước mặt Trương Phi. Trương Phi vội vàng vung Trượng bát xà mâu lên, kết quả Lữ Bố dùng móc câu trên mũi kích khóa cán xà mâu lại, vung tay hất lên trên trời. Trương Phi cũng bị đánh bay đi. Lúc rơi xuống đất nàng ổn định lại thì đã phát hiện chiến mã của mình đã sớm không thấy bong dáng đâu nữa.
"Thảm rồi... Lại là bốn vạn văn tiền... Ta phải bán bao nhiêu thịt heo đây...." Trương Phi khóc không ra nước mắt.
Tôn Vũ thở dài một hơi. Hai cái đồ ngốc này, thật không thể chịu nổi các nàng. Nhưng cũng không thể bỏ mặc nhìn Lữ Bố đả thương các nàng, vẫn phải cứu thôi. Tôn Vũ phát động Kỵ tướng xông vào trong chiến trường, mỗi tay kéo một người lên trên lưng ngựa của mình. Ba người một ngựa bỏ chạy về phía Lưu Bị.
Lữ Bố không truy kích các nàng. Nàng giơ họa kích lên chỉ vào doanh trại liên minh quân nói: "Tốt rồi, các ngươi lui binh đi! Không nên lại đến Hổ Lao quan làm ầm ĩ, nếu không ta đánh bay toàn bộ các ngươi lên trên trời."
Ôi trơi, tiểu la lỵ nhà ngươi làm ơn phong phú từ ngữ lên một chút đi. Tại sao lúc nào cũng chỉ có một câu như vậy? Tôn Vũ vừa chạy vừa nghĩ: có nhiều loại cách nói để cho ngươi thay đổi mà. Ví dụ như: đừng tới chọc ta, nếu không ta giết sạch các ngươi. Đừng tới chỗ ta náo loạn, nếu không ta đánh các ngươi tàn phế. Như vậy nghe có khí thể hơn hẳn, ngươi cứ một câu đánh bay lên trời, không có chút thú vị nào...
Lúc này các chư hầu trong doanh trại liên minh quân đều xem đến choáng váng. Hai đại tướng cấp kim sắc đều bị Lữ Bố đánh bại, làm gì còn có người ra khỏi trại khiêu chiến nữa. Một đám chư hầu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm thấy ngỡ ngàng.
Viên Thiệu tối sầm mặt lại nói: "Còn có vị tướng quân nào có đại tướng có thể chiến với Lữ Bố không?"
Mọi người đều lắc đầu!
Viên Thiệu cắn môi nói: "Đã như vậy... Phát động bốn mươi ba vạn đại quân dùng chiến thuật biển người bao vây nàng. Ta cũng không tin nàng có thể địch nổi bốn mươi ba vạn binh sĩ quân ta. Dù có lợi hại đến đâu đi nữa cũng phải có lúc mệt mỏi chứ."
Lúc này đồ ngốc Viên Thuật từ bên cạnh đi ra, ứng tiếng nói: "Có lý, không cần đấu tướng với nàng nữa, chúng ta trực tiếp phái đại quân xông lên là được!"
Những chư hầu khác cũng đều bất đắc dĩ gật gật đầu. Hiện tại ngoại trừ dùng chiến thuật biển người thật sự đã không còn biện pháp khác.
"Tùng tùng! Tùng tùng!" Liên minh quân bắt đầu gõ trống trận.
Mười tám cửa trại cùng lúc mở ra, bốn mươi ba vạn đại quân dốc toàn bộ lực lượng! Bạch mã nghĩa quân của Công Tôn Toản, thiết kỵ Tây Lương của Mã Đằng, đại kích sĩ, tiên đăng tử sĩ của Viên Thiệu, tinh binh Đan Dương của Đào Khiêm... Biển người đông như kiến ùn ùn xông ra. Hai cánh kỵ binh lao tới, cự thuẫn của bộ binh ở chính giữa xếp như một bức tường, phía sau là một rừng trường mâu và vô số cung nỏ.
Không cần biết Lữ Bố nhà ngươi có bao nhiêu lợi hại, bốn mươi ba vạn đại quân chắc chắn có thể đạp ngươi nát như tương!
"Thật quá ồn ào! Có nhiều người như vậy!" Lữ Bố nhấc họa kích lên, định xông về phái bốn mươi ba vạn đại quân.
Đúng lúc này từ trong Hổ Lao quan có một cỗ kiệu nhỏ đi ra. Cỗ kiệu màu đỏ, phía trên trang trí bằng những dải gấm năm màu. Cỗ kiệu do bốn tráng hán vạm vỡ khênh đi như bay về phía trước.
Khi kiệu đến cách Lữ Bố mười bước, một bàn tay như ngọc vén rèm lên. Một thiếu nữ xinh đẹp từ trong kiệu nhẹ nhàng bước ra phía trước.
Thiếu nữ này khoảng chừng mười sáu tuổi. Nàng mặc một bộ vũ y nghê thường màu đỏ, đôi tay áo như mây bay thướt tha ở sau lưng. Khuôn mặt của nàng cực kỳ đẹp, dung mạo nàng giống như tiên nữ trong các truyện thần thoại thời viễn cổ. Bộ ngực đầy đặn như muốn bứt tung chiếc áo yếm, bờ mông cao vút có vẻ vô cùng co dãn. Cặp mắt như nước hồ mùa thu kia phảng phất như biết nói khiến cho lòng người phải rung động.
Nàng bước ra khỏi cỗ kiệu, còn chưa nói gì, các chư hầu trong liên minh quân phản Đổng Trác đã bị nàng dung mạo tao nhã vô song của nàng làm cho kinh ngạc đến ngây người. Ngay cả bốn mươi ba vạn binh sĩ đang muốn xuất kích cũng không khỏi đồng thời dừng bước.
Mà ngay cả vốn ở hậu thế quanh năm suốt tháng tiến hành khoa học nghiên cứu, coi hồng phấn không khác khô lâu như Tôn Vũ cũng nhịn không được mà thầm than lòng: nữ nhân này đẹp quá mức tưởng tượng. Vẻ đẹp này thật là khó tin.
"Bu Bu!" Thiếu nữ thở nhẹ nói: "Trở về đi! Bốn mươi ba vạn đại quân muội có thể đánh hết được sao? Để tỷ tỷ để đối phó với bọn họ."
La lỵ giáp đen nghe được tiếng của nàng liền mừng rỡ. Nàng quay đầu lại vui mừng nói: "Tỷ tỷ đã đến rồi!"
"Ta đến rồi!" Tuyệt sắc giai nhân nhẹ nhàng nâng cánh tay mảnh khảnh lên, toàn bộ mọi người đều như ý loạn tình mê. Nàng khẽ cười nói với mười tám lộ chư hầu: "Tiểu nữ tên là Điêu Thuyền, xin các vị đại nhân nhanh chóng lui binh!"
Lúc này Quan Vũ đứng ở bên ngoài quan chiến nói: "Tam muội không ổn rồi. Ta phải đi giúp nàng."
Thanh long yển nguyệt đao nặng tám mươi cân vung lên, hai chữ "Chiến thần" màu vàng hiện ra. "Chiến thần" của Quan Vũ cũng là một võ tướng kỹ không chỉ đơn thuần đề cao chiến lực của bản thân mà nó còn có ba công năng khác: một là đề cao tốc độ chiến mã của Quan Vũ giống như kỵ tướng. Hai là tăng mạnh sức chiến đấu của Quan Vũ. Ba là kèm theo hiệu quả của ngự binh kỹ, có thể đề cao sức chiến đấu của các binh sĩ dưới trướng Quan Vũ.
Nhưng hiện giờ Lưu Quan Trương đều là tư lệnh tay không, hiệu quả của ngự binh kỹ đương nhiên là không phát huy ra được rồi.
Quan Vũ nhẹ nhàng giật dây cương. Chiến mã được "Chiến thần" tăng tốc độ lập tức phóng vào chiến trường như bay. Người còn chưa tới, đấu khí mãnh liệt đã tới trước. Luồng đấu khí này cùng với đấu khí của Trương Phi hợp làm một, rõ ràng lại có thể mạnh mẽ dồn ép được đấu khí của Lữ Bố trở về.
Ngựa của nàng quá nhanh, trong nháy mắt Thanh long yển nguyệt đao đã tới trước mặt Lữ Bố.
Lữ Bố vung kích lên đỡ. Thanh long yển nguyệt đao thiếu chút nữa đã áp chế được Phương thiên họa kích của Lữ Bố. Nhưng không biết thế nào mà thân thể nhỏ nhắn của Lữ Bố kia lại ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ khó có thể tưởng tượng như vậy. Họa kích của nàng tuy hơi bị ghìm xuống nhưng vẫn chặn được đao của Quan Vũ.
Lúc này Trương Phi lại đâm tới một mâu. Trong lúc Lữ Bố phân tâm, Quan Vũ lại bổ thêm một đao... Quan Trương liên thủ thật vô cùng khủng bố. Trong khoảng thời gian ngắn Lữ Bố bị ép tới mức luống cuống tay chân, phải liên tục lui về phía sau.
Tôn Vũ ở bên cạnh quan sát trận chiến này, trong lòng lấy làm lạ nghĩ: Lữ Bố chắc không chỉ có chút thực lực như vậy. Ta có cảm giác võ tướng kỹ của nàng phải là ám kim sắc mới đúng. Dù sao võ tướng màu vàng đều là hai chữ, còn võ tướng kỹ của Lữ Bố lại là bốn chữ "Nhân trung Lữ Bố".
Trước kia Tôn Vũ chỉ thấy qua hai võ tướng kỹ có bốn chữ. Một cái là "Đại hiền lương sư" của Trương Giác, cái kia là song nhân kỹ "Tận diệt hoàng thiên". Hai võ tướng kỹ có bốn chữ này đều là cấp dộ ám kim sắc. Không có lý do gì mà Lữ Bố lại không được như vậy?
"A... Hai người cấp kim sắc..." Lữ Bố lẩm bẩm: "Ta chỉ dùng kim sắc đối địch xem ra không được." Nàng vung kích đỡ hai ba lần công kích của Quan Vũ và Trương Phi xong liền ghìm ngựa lùi lại vài bước, kim quang trên người đột nhiên nhạt dần.
Tôn Vũ thầm nghĩ: đến rồi! Lại sắp thay đổi màu sắc.
Chỉ thấy kim quang trên người Lữ Bố trở nên ảm đạm, nhưng kim quang chói mắt kia lại dần chuyển thành màu ám kim... Bốn chữ "Nhân trung Lữ Bố" trên đỉnh đầu của nàng cũng thu ánh sáng lại, chậm rãi biến thành màu ám kim.
Quả nhiên là ám kim sắc! Tôn Vũ cảm giác cổ họng của mình có chút khô khốc. Hắn liền nghĩ tới cảnh Trương Giác đứng ở trên đỉnh Đại Hưng sơn. Sấm sét giăng khắp núi, trên ngọn núi nổ thành một đống hỗn độn, hố đất xuất hiện chằng chịt.
Ám kim sắc, đó chính là màu sắc tử vong… Lúc đó quân ta cũng có ám kim sắc "Tận diệt hoàng thiên" hấp dẫn sự chú ý của Trương Giác ở phía trước, mình mới có thể từ phía sau lưng đánh lén Trương Giác thành công.
Hiện tại bên mình đã không có cường viện ám kim sắc. Chỉ dựa vào võ tướng cấp kim sắc liệu có thể đánh thắng được hay không?
Lữ Bố đã hoàn thành quá trình chuyển đổi từ màu vàng thành màu ám kim. Nàng cưỡi ngựa Xích Thố màu lửa đỏ, trên người mặc giáp đen, đội mũ đen. Toàn thân lộ ra luồng sát khí uy phong lẫm liệt. Đâu khí của Trương Phi và Quan Vũ phóng ra đang ép sát về phía nàng, nhưng nàng vẫn vững vàng ngồi im. Điều ngạc nhiên là nàng để mặc cho đấu khí lướt qua cơ thể mà không phát ra đấu khí của mình đến đối kháng.
Quan Vũ bĩu miệng nói: "Giả thần giả quỷ, chẳng hù dọa được ai."
Trương Phi liếc qua Quan Vũ, nhỏ giọng nói: "Nhị tỷ, râu mép của người có vẻ còn giả thần giả quỷ hơn cả nàng, cũng một chín một mười cả thôi."
Quan Vũ giận dữ: "Muội dám nói râu mép của ta không đẹp?"
Ta ngất,! Hai tỷ muội này thế nào lại đấu võ mồm trên chiến trường. Tôn Vũ đổ mồ hôi, hắn vộ vàng lớn tiếng nói: "Chuyên tâm chiến đấu đi! Mỹ nhiêm nương, râu mép của cô rất đẹp. Chẳng qua là nữ nhân dán râu có chút không thích hợp, chi bằng cô gỡ nó xuống đi?"
Quan Vũ không chịu kém thế trả lời: "Nếu tam muội không uống rượu, ta liền bỏ râu."
Trương Phi phì phì vài tiếng, nói: "Nếu đại tỷ tức giận mắng chửi người khác, ta sẽ không uống rượu."
Lưu Bị ở phía xa ôn nhu đáp lại: "Dù các muội làm việc gì, đại tỷ cũng sẽ không nổi nóng đối với các muội."
"Quá mức ầm ĩ! Làm cái gì mà ầm ĩ? Ta muốn đánh bay toàn bộ các ngươi lên trên trời." Lữ Bố rốt cục không thể nhịn được nữa. Vừa rồi nàng chỉ ghìm ngựa thối lui vài bước, thay đổi màu sắc một lát mà mấy người này lại bắt đầu làm ầm ĩ rồi.
Nàng vỗ nhẹ trên lưng ngựa Xích Thố, hừ lạnh nói: "Mấy người các ngươi phải bị đánh bay lên trên trời, bởi vì thật sự các ngươi quá ầm ĩ rồi!"
La lỵ giáp đen không ngồi nữa mà nhảy lên đứng hai chân trên lưng ngựa.
Nàng đứng cao ngất trên ngựa Xích Thố, trên người tản ra những tia sáng ám kim, nhưng ở bên ngoài lại có một luồng khói nhẹ màu đen bao quanh. Nàng vung Phương thiên họa kích dài một trượng hai lên, phóng về phía Quan Vũ và Trương Phi.
Đối mặt với thế công của ám kim sắc Lữ Bố, Quan Vũ và Trương Phi đều có vẻ mặt mờ mịt khó hiểu. Các nàng còn chưa đụng qua địch nhân cấp ám kim sắc, tất nhiên sẽ không biết uy lực của nó rồi.
Ngược lại Tôn Vũ đứng bên ngoài biết rõ sự khủng bố của nó. Hắn hét lớn với Quan Vũ và Trương Phi: "Tập trung vào! Toàn lực ứng chiến! Ám kim sắc không phải là chuyện đùa! Các cô phải vô cùng cẩn thận..."
"Hừ, Quan nhị tỷ ta lại phải sợ ư?" Quan Vũ vuốt ve chòm râu dài của mình, khép hờ mắt nói: "Ta là vô địch thiên hạ!"
Xoẹt! Phương thiên họa kích quét qua trước mặt. Một kích này tới vừa nhanh lại vừa độc, mang theo một luồn lưu quang màu ám kim. Quan Vũ đang vuốt râu, nàng ứng phó không kịp đành phải ngửa người ra sau. Mũi kích quét qua bộ râu giả của nàng, lập tức có bốn năm cọng râu bị chém đứt, lại bị đấu khí trên thân Quan Vũ phát ra thổi bay cao lên.
"Hoa Hùng... Tiểu cô nương tà ác nhà ngươi dám chém đứt râu mép của ta..." Quan Vũ cho tới bây giờ còn tưởng rằng Lữ Bố là Hoa Hùng. Nàng tức giận đến xanh mặt nói: "Ta phải liều mạng với ngươi."
"Thanh long yển nguyệt đao! Mở ra!" Quan Vũ hét lớn một tiếng, giơ chí bảo Thanh long yển nguyệt đao lên cao. Trên thân đao kim quang phát ra rực rỡ, cũng giống như Trượng bát xà mâu của Trương Phi hiện ra hai chữ lớn màu vàng — Thần binh!
Một con Thanh Long cực lớn từ trên thân đao bay vút ra, giương nanh múa vuốt, vô cùng uy vũ. Quan Vũ vung đao bổ về phía Lữ Bố, đồng thời Thanh Long trên bầu trời cũng lao xuống thân thể nhỏ nhắn của Lữ Bố.
Chí bảo được giải cấm, bộ dạng của Quan Vũ cũng xảy ra biến hóa. Cặp mắt vốn đang khép hờ lúc này lại trừng lớn giống như chuông đồng!
Khụ khụ, Quan nhị Gia ở thế giới kia của ta bình thường đều khép hờ mắt, lúc trừng mắt chính là muốn giết người, không thể ngờ được... Tôn Vũ lắc đầu, trong lòng thở dài: Lưu Quan Trương của cái thế giới này, quá không đáng tin cậy rồi.
Thanh Long tập kích đến, Lữ Bố giơ Phương thiên họa kích lên. Nàng quát nhẹ một tiếng: "Phá!"
Thanh Long vốn đang giương nanh múa vuốt liền bị hắc khí nuốt hết, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Trương Phi hét lớn: "Nhị tỷ, kim xà của muội đã bị phá. Tỷ phóng thanh long ra thì có ích gì? Ta đến giúp tỷ." Nàng nâng Trượng bát xà mâu lên gia nhập vào trận chiến.
Hai người liên thủ, một mâu một đao cùng lúc đánh về phía Lữ Bố. Nhưng Lữ Bố lúc này đã khác hoàn toàn khác trước đó. Mặc dù nàng không hề thả ra đấu khí nhưng sức mạnh đã xúc tích lại, chiêu nặng như núi, mỗi một kích đâm ra nặng tựa ngàn cân. Ngay cả Quan Vũ dùng Thanh long yển nguyệt đao nặng tám mươi cân cũng phải cố gắng hết sức mới chống đỡ được công kích của Lữ Bố.
"Nhị tỷ, người này thật khó đối phó...." Trương Phi đâm tới một mâu, hô lớn.
"Tam muội cẩn thận một chút. Hãy xem uy phong của nhị tỷ ta... Ối chao." Quan Vũ thiếu chút nữa đã bị Lữ Bố đánh ngã ngựa.
"Nhị tỷ đừng hồ đồ nữa. Nếu đánh không thắng thì đại tỷ sẽ ra tay, như vậy thì to chuyện rồi." Trương Phi lau mồ hôi, vội la lên.
Quan Vũ nghe vậy thì kinh sợ. Nàng nhanh chóng nghiêm túc lại, vừa đánh vừa nói: "Đúng vậy! Nếu đại tỷ ra tay... thật là đáng sợ."
"Ầm ĩ quá đi! Hai người các ngươi ồn ào chết mất!" Lữ Bố bị hai nàng một bên đánh một bên nói chuyện tào lao khiến cho tâm phiền ý loạn: "Bay lên trời đi!"
La lỵ giáp đen uy phong lẫm lẫm rốt cục không nhịn nổi mà bắt đầu sử dụng đòn sát thủ. Thanh phương thiên họa kích thần kỳ kia bắt đầu trầm xuống dưới, kề sát mặt đất, sau đó đột nhiên hất lên cao. Thế công như linh dương đọ sừng, góc độ vô cùng xảo trá nhưng lại mang theo sức mạnh cực lớn. Nàng để ý thấy sức chiến đấu của Quan Vũ hơi kém hơn so với Trương Phi một chút, vì vậy trước tiên phải tấn công Quan Vũ.
Một kích này vừa nhanh vừa mạnh, Quan Vũ không kịp né tránh, đành phải vung đao chống đỡ.
Một tiếng "Choang" cực lớn vang lên. Một luồng thần lực từ cán đao của Quan Vũ truyền lên trên đánh bay nàng ra khỏi lưng ngựa, thoáng chốc đã bay cao đến hai ba trượng. May mà Quan Vũ đã chống đỡ kịp thời, tuy nàng bị đánh bay lên trời nhưng không hề bị thương. Nàng lộn một vòng trên không rồi tiếp đất một cách vững vàng. Nhưng chiến mã của nàng không biết đã chạy đi đâu rồi!
"Hừ, đã bay lên trời? Tiếp theo." Lữ Bố lại chuyển hướng kích về phía Trương Phi.
Tôn Vũ trong lòng thầm kêu: không tốt! Chắc chắn Trương Phi cũng không phải là đối thủ của Lữ Bố. Ta nên dùng "Phụ tá" hỗ trợ Trương Phi.
Hắn vội thấp giọng ra lệnh cho NM01: đi mau, hoạt tính hóa tế bào của Trương Phi, đề cao lực chiến đấu của nàng.
NM01 vâng lệnh bay đi, thế nhưng rất nhanh đã quay trở về, nói ở bên tai Tôn Vũ: "Chủ nhân, tế bào của nàng không có cách nào để hoạt tính hóa, bởi vì chính bản thân võ tướng kỹ kim sắc đã có công năng hoạt tính hóa tế bào rồi."
A? Tôn Vũ buồn bực. Vậy ra "Phụ tá" của mình không có tác dụng đối với võ tướng cấp kim sắc. Trời ạ! Thảm rồi, tuyệt chiêu lợi hại nhất của ta bây giờ cũng thành vô dụng.
Trương Phi đối diện với Lữ Bố hừ hừ nói: "Này, ngươi có biết muốn mua một con chiến mã phải tốn bao nhiêu tiền không? Phải cần những bốn vạn văn tiền! Bốn vạn ngươi hiểu không? Ta phải bán biết bao nhiêu thịt heo mới đủ tiền mua một con cho nhị tỷ đấy. Vậy mà bây giờ ngươi lại làm chiến mã của nhị tỷ chạy mất, ta muốn ngươi bồi thường!"
"Lắm lời quá!" Lữ Bố vung kích quét qua, quang mang màu ám kim đã đến trước mặt Trương Phi. Trương Phi vội vàng vung Trượng bát xà mâu lên, kết quả Lữ Bố dùng móc câu trên mũi kích khóa cán xà mâu lại, vung tay hất lên trên trời. Trương Phi cũng bị đánh bay đi. Lúc rơi xuống đất nàng ổn định lại thì đã phát hiện chiến mã của mình đã sớm không thấy bong dáng đâu nữa.
"Thảm rồi... Lại là bốn vạn văn tiền... Ta phải bán bao nhiêu thịt heo đây...." Trương Phi khóc không ra nước mắt.
Tôn Vũ thở dài một hơi. Hai cái đồ ngốc này, thật không thể chịu nổi các nàng. Nhưng cũng không thể bỏ mặc nhìn Lữ Bố đả thương các nàng, vẫn phải cứu thôi. Tôn Vũ phát động Kỵ tướng xông vào trong chiến trường, mỗi tay kéo một người lên trên lưng ngựa của mình. Ba người một ngựa bỏ chạy về phía Lưu Bị.
Lữ Bố không truy kích các nàng. Nàng giơ họa kích lên chỉ vào doanh trại liên minh quân nói: "Tốt rồi, các ngươi lui binh đi! Không nên lại đến Hổ Lao quan làm ầm ĩ, nếu không ta đánh bay toàn bộ các ngươi lên trên trời."
Ôi trơi, tiểu la lỵ nhà ngươi làm ơn phong phú từ ngữ lên một chút đi. Tại sao lúc nào cũng chỉ có một câu như vậy? Tôn Vũ vừa chạy vừa nghĩ: có nhiều loại cách nói để cho ngươi thay đổi mà. Ví dụ như: đừng tới chọc ta, nếu không ta giết sạch các ngươi. Đừng tới chỗ ta náo loạn, nếu không ta đánh các ngươi tàn phế. Như vậy nghe có khí thể hơn hẳn, ngươi cứ một câu đánh bay lên trời, không có chút thú vị nào...
Lúc này các chư hầu trong doanh trại liên minh quân đều xem đến choáng váng. Hai đại tướng cấp kim sắc đều bị Lữ Bố đánh bại, làm gì còn có người ra khỏi trại khiêu chiến nữa. Một đám chư hầu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm thấy ngỡ ngàng.
Viên Thiệu tối sầm mặt lại nói: "Còn có vị tướng quân nào có đại tướng có thể chiến với Lữ Bố không?"
Mọi người đều lắc đầu!
Viên Thiệu cắn môi nói: "Đã như vậy... Phát động bốn mươi ba vạn đại quân dùng chiến thuật biển người bao vây nàng. Ta cũng không tin nàng có thể địch nổi bốn mươi ba vạn binh sĩ quân ta. Dù có lợi hại đến đâu đi nữa cũng phải có lúc mệt mỏi chứ."
Lúc này đồ ngốc Viên Thuật từ bên cạnh đi ra, ứng tiếng nói: "Có lý, không cần đấu tướng với nàng nữa, chúng ta trực tiếp phái đại quân xông lên là được!"
Những chư hầu khác cũng đều bất đắc dĩ gật gật đầu. Hiện tại ngoại trừ dùng chiến thuật biển người thật sự đã không còn biện pháp khác.
"Tùng tùng! Tùng tùng!" Liên minh quân bắt đầu gõ trống trận.
Mười tám cửa trại cùng lúc mở ra, bốn mươi ba vạn đại quân dốc toàn bộ lực lượng! Bạch mã nghĩa quân của Công Tôn Toản, thiết kỵ Tây Lương của Mã Đằng, đại kích sĩ, tiên đăng tử sĩ của Viên Thiệu, tinh binh Đan Dương của Đào Khiêm... Biển người đông như kiến ùn ùn xông ra. Hai cánh kỵ binh lao tới, cự thuẫn của bộ binh ở chính giữa xếp như một bức tường, phía sau là một rừng trường mâu và vô số cung nỏ.
Không cần biết Lữ Bố nhà ngươi có bao nhiêu lợi hại, bốn mươi ba vạn đại quân chắc chắn có thể đạp ngươi nát như tương!
"Thật quá ồn ào! Có nhiều người như vậy!" Lữ Bố nhấc họa kích lên, định xông về phái bốn mươi ba vạn đại quân.
Đúng lúc này từ trong Hổ Lao quan có một cỗ kiệu nhỏ đi ra. Cỗ kiệu màu đỏ, phía trên trang trí bằng những dải gấm năm màu. Cỗ kiệu do bốn tráng hán vạm vỡ khênh đi như bay về phía trước.
Khi kiệu đến cách Lữ Bố mười bước, một bàn tay như ngọc vén rèm lên. Một thiếu nữ xinh đẹp từ trong kiệu nhẹ nhàng bước ra phía trước.
Thiếu nữ này khoảng chừng mười sáu tuổi. Nàng mặc một bộ vũ y nghê thường màu đỏ, đôi tay áo như mây bay thướt tha ở sau lưng. Khuôn mặt của nàng cực kỳ đẹp, dung mạo nàng giống như tiên nữ trong các truyện thần thoại thời viễn cổ. Bộ ngực đầy đặn như muốn bứt tung chiếc áo yếm, bờ mông cao vút có vẻ vô cùng co dãn. Cặp mắt như nước hồ mùa thu kia phảng phất như biết nói khiến cho lòng người phải rung động.
Nàng bước ra khỏi cỗ kiệu, còn chưa nói gì, các chư hầu trong liên minh quân phản Đổng Trác đã bị nàng dung mạo tao nhã vô song của nàng làm cho kinh ngạc đến ngây người. Ngay cả bốn mươi ba vạn binh sĩ đang muốn xuất kích cũng không khỏi đồng thời dừng bước.
Mà ngay cả vốn ở hậu thế quanh năm suốt tháng tiến hành khoa học nghiên cứu, coi hồng phấn không khác khô lâu như Tôn Vũ cũng nhịn không được mà thầm than lòng: nữ nhân này đẹp quá mức tưởng tượng. Vẻ đẹp này thật là khó tin.
"Bu Bu!" Thiếu nữ thở nhẹ nói: "Trở về đi! Bốn mươi ba vạn đại quân muội có thể đánh hết được sao? Để tỷ tỷ để đối phó với bọn họ."
La lỵ giáp đen nghe được tiếng của nàng liền mừng rỡ. Nàng quay đầu lại vui mừng nói: "Tỷ tỷ đã đến rồi!"
"Ta đến rồi!" Tuyệt sắc giai nhân nhẹ nhàng nâng cánh tay mảnh khảnh lên, toàn bộ mọi người đều như ý loạn tình mê. Nàng khẽ cười nói với mười tám lộ chư hầu: "Tiểu nữ tên là Điêu Thuyền, xin các vị đại nhân nhanh chóng lui binh!"
Tác giả :
32++