Mạnh Hơn Sợ Hãi
Chương 15
59o 56’2 9’’ 7’’’T.- 79o 7’ 37’’ 71’’’B.
Hệ thống định vị GPS trên bảng điều khiển vừa hiện lên vị trí này. Máy bay chao cánh và bắt đầu hạ độ cao xuống vùng địa cực, xuyên thủng màn mây che phủ mặt đất. Xa xa, có thể nhìn thấy dòng nước đang cuốn trôi từng mảng băng. Đèn pha của chiếc Beaver chiếu sang mặt đất như sữa trong khi một màn tuyết mỏng bốc lên. Những bánh xe nằm dưới các phao, giảm bớt cứ va chạm, chiếc thủy phi cơ nảy lên và vật lộn với những cơn gió tạt đang xô dẩy nó. Viên phi công giữ nguyên hướng đáp, động cơ chậm dần và chiếc máy bay dừng lại.
Xung quanh họ, quang cảnh chỉ còn là màu trắng nguyên sơ. Khi họ mở cửa máy bay, làn không khí, với sự tinh khiết mà Andrew và Suzie chưa từng biết đến, bao trùm họ. Chỉ có tiếng gió cắt ngang không khí im lặng và tiếng cọc kẹt phía xa, lạ lẫm, như tiếng cười khẩy. Ánh mắt mà họ đổ dồn về phía có sự dị thường ấy.
- Chỗ mà cô cậu đang tìm phải cách đây một đến hai cây số, theo hướng này, viên phi công nói. Cẩn thận đấy, ánh sáng trên vùng địa cực này rất dễ lừa người, nó làm sai lệch cả khoảng cách và địa hình. Cô cậu có thể dễ dàng leo qua một sườn đồi mà không hề nhận ra điều đó. Nếu để máy bay lạc khỏi tầm nhìn, cô cậu có nguy cơ không bao giờ tìm thấy nó đâu. Một tiếng nữa, tôi sẽ bật đèn pha máy bay và khởi động động cơ, đừng có đi quá giờ đó. Tôi cảm thấy thời tiết đang xấu dần mà tôi thì không muốn kết thúc cuộc đời ở đây. Nếu cô cậu không quay lại, tôi vẫn buộc phải cất cánh thôi. Tôi sẽ gọi cứu hộ, nhưng trong lúc chờ đợi họ tới, hãy cố tự xoay sở bằng những gì mình có, và với cái thời tiết như thế này thì chúc hai người may mắn.
Suzie nhìn đồng hồ. Cô ra hiệu cho Andrew và họ khởi hành.
Viên phi công nói đúng. Gió bắt đầu nổi lên, cuốn theo từng đợt táp những cột bụi tuyết ập vào mặt họ. Tiếng cọc kẹt to dần, nghe cứ như phát ra từ một cối xay gió cũ kĩ đã thủng lỗ chỗ vì han gỉ mà đôi khi ta vẫn thấy gần các trang trại ở vùng đồng quê.
Họ trang bị không được đầy đủ. Andrew lạnh, nếu thời tiết mà xấu đi, thì thật điên rồ mới đi tiếp.
Anh nghĩ đến chuyễn quay lại, Suzie vượt trước anh mà không dừng lại, và bắt gặp ánh mắt anh, buộc anh phải đi tiếp.
Đột nhiên, khu lán trại của một trạm khí tượng cũ hiện ra giữa một vùng băng giá, ba ngôi nhà tôn nổi lên giữa màn sương ma quái, như thể những vỏ tàu đắm lật úp trên đại dương băng. Giữa khu nhà đó có một cột cờ mà không thấy lá cờ nào tung bay. Xa hơn một chút, là một căn lán gỗ có phần mái đã sụp. Nổi bật nhất trong số các lán trại này là một túp lều lớn bằng kim loại, đường kính xấp xỉ ba mươi mét, vòm trại bị xuyên qua bởi hai ống khói nhỏ có gắn một chong chóng và một mũ chụp ống khói to cỡ một phần ba thân ống khói.
Cánh cửa sắt không có khóa. Giữa một nơi mênh mông vô tận thế này, khóa một cánh cửa lại thì cũng để làm gì. Nắm cửa đã bị băng giá làm cho kẹt cứng. Suzie cố xoay nó mà không nổi. Andrew đá liền mấy cú cho đến khi nó chịu khuất phục mới thôi.
Bên trong chỉ có vài đồ đạc sơ sài. Vài chiếc bàn và vài băng ghế gỗ, khoảng chục chiếc tủ kim loại nhiều ngăn, hai cánh, các ngăn đều trống rỗng. Căn lán chính nơi họ đang đứng hẳn là nơi cất giữ các trang thiết bị khoa học trong khi hai căn lán kia dùng làm chỗ ngủ và bếp ăn. Trên những chiếc bàn thợ giăng kín bụi. Andrew nhận thấy nhiều thiết bị dùng để đồ đạc tất cả những gì có thể đo. Vài cái cân, rồi cả một ít ống nghiệm, một cái phong kế, và vài cái máy sấy, hai máy lọc, vài cái bơm đã mòn và một số mũi khoan. Một thiết bị chứng tỏ hoạt động nơi này không dừng lại ở việc nghiên cứu khí tượng. Sát một bức tường, một giá súng hẳn từng là nơi treo khoảng hai chục khẩu súng, và chiếc tủ bịt lưới sắt, một ổ khóa lủng lẳng treo trên đó, hẳn là nơi cất đạn dược. Không thể đoán định nổi bao nhiêu năm tháng đã qua đi kể từ khi nơi này bị bỏ hoang. Suzie và Andrew mở lần lượt từng chiếc tủ, từng ngăn kéo bàn, lật từng nắp thùng, tất cả đều rỗng không.
- Nhất định là đâu đó quanh đây thôi, cô nói với giọng cáu kỉnh.
- Tôi không muốn tỏ ra bi quan đâu, nhưng hết thời gian rồi. Cô đã nghe thấy tiếng gió không? Có lẽ nên nghỉ tới chuyện quay lại máy bay thôi.
- Thế thì đừng bi quan nữa mà hãy giúp tôi tìm đi.
- Nhưng tìm ở đâu chứ, chết tiệt? Cứ nhìn quanh cô mà xem, rặt những đồ cũ kỹ vô tác dụng.
Họ đi xem nốt hai căn lán kia.
Chỉ vài phút là kiểm tra xong khu nhà ngủ. Ngoại trừ tầm hai chục chiếc giường dã chiến phủ kín sương giá và chừng ấy chiếc tủ rỗng không, chẳng còn gì khác nữa. Nhà ăn trông thê lương. Có cảm tưởng những người từng sống ở đây đã cuốn gói ra đi mà biết rõ họ sẽ không trở lại, để mặc cho thiên nhiên đảm nhiệm phần dọn dẹp. Trên bàn ăn, có thể đếm được số ga men và bát đĩa còn nguyên đồ ăn thừa. Trên một cái bếp cũ kỹ đặt một ấm nước cũ. Đồ đạc trong căn bếp này chẳng mấy hấp dẫn, hẳn là không phải tối nào người ta cũng ăn tiệc.
Andrew và Suzie đương đầu với cơn bão đã nổi để quay lại phòng thí nghiệm.
- Chúng ta phải đi thôi. Andrew nhắc lại. Tôi thậm chí không biết chúng ta sẽ làm cách nào để trở lại được máy bay.
Suzie tiến về phía dãy tủ kim loại và dùng tất cả sức lực đẩy chiếc tủ đầu tiên, nó lắc lư rồi rốt cuộc cũng đổ xuống đất. Rồi đến cái thứ hai, thứ ba đổ ập xuống. Andrew chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện quay lại máy bay. Vì biết Suzie sẽ không chịu rời khỏi đây mà chưa đạt được mục đích cuối cùng, anh quyết định giúp cô lật nốt chỗ tủ còn lại. Khi chiếc tủ cuối cùng đổ ụp xuống, họ nhìn thấy một chiếc két sắt nhỏ, được giấu trong tường. Cửa két khóa kín bằng một ổ khóa.
Suzie bước lại gần để xem xét nó rồi ngoảnh lại nhìn thẳng vào Andrew với một nụ cười tươi, nụ cười mang lại cho cô nét quyến rũ mê hồn.
Cô kéo khóa áo khoác xuống, thò tay qua cổ áo pull, luồn xuống khe ngực rút ra sợi dây chuyền mảnh đeo lủng lẳng một chiếc chìa khóa. Một chiếc chìa khóa màu đỏ mà ngọn núi đã trả lại cho cô, vài tháng trước đây.
Cô lấy chiếc đèn cồn để gần đám ống nghiệm và châm bấc đèn. Khi ổ khóa đã tan giá, chiếc chìa khóa vừa khít ổ, như thể ổ kháo chờ nó từ bấy lâu nay.
Trong két chứa một tập hồ sơ bọc kín trong túi nhựa. Suzie chộp lấy nó với vẻ hăm hở của một tín đồ được giữ trong tay thánh tích thiêng liêng. Cô đặt nó lên bàn, ngồi xuống ghế và bắt đầu lật từng trang hồ sơ.
Mọi chi tiết về chiến dịch Công chúa Tuyết đều ở đây, tên các chính trị gia đã phê chuẩn, những người đã đầu tư cho chiến dịch này. Tập hồ sơ gồm nhiều bức ảnh chụp các lá thư. Những thư từ trao đổi giữa các thành viên chính phủ, các thượng nghĩ sĩ của hai phe, quan chức cấp cao, lãnh đạo các cơ quan chính phủ, các nhà tài phiệt, giám đốc các công ty dầu mỏ hoặc khai khoáng. Danh sách những người thỏa hiệp gồm hơn một trăm cái tên và Andrew không thể tin nổi những điều anh đang đọc.
Chiến dịch Công chúa Tuyết đã rục rịch từ năm 1966. Một số tàu ngầm đã thực hiện nhiều vụ phóng đạn vào lớp băng ngầm, trong khi những nhà khoa học ngày trước đóng đô tại đây làm nhiệm vụ đo đạc tác động của những vụ bắn đó.
Andrew lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
- Tôi không nghĩ là người ta phát sóng tới tận đây đâu, anh nói để đáp lại ánh mắt trách móc của Suzie.
Và anh bắt đầu chụp ảnh từng tài liệu một.
Vừa chụp xong thì họ nghe thấy tiếng vù vù của động cơ mà chẳng mấy chốc đã chìm giữa tiếng rít của cơn gió đang làm căn lán chao đảo.
- Tôi hy vọng ông ta giữ lời hứa và sẽ gọi cứu hộ cho chúng ta, Suzie vừa nói vừa nhìn bầu trời xám xịt qua ô cửa sổ.
- Tôi không chắc đó là tin tốt với chúng ta, Andrew đáp. Theo cô, ai sẽ tới tìm chúng ta?
- Tôi, một người đàn ông tuyên bố khi bước vào tay lăm lăm khẩu súng lục.
*
Ông ta hạ mũ choàng. Tuổi tác ông ta hiện rõ qua gương mặt hom hem, và nếu ông ta không mang theo thứ vũ khí đang dùng để gì lên má họ thì hẳn Andrew có thể dễ dàng khống chế ông ta.
- Ngồi xuống, ông ta vừa đóng cửa vừa nói bằng giọng điềm tĩnh.
Suzie và Andrew nghe lời. Ông ta ngồi xuống bàn bên cạnh. Quá xa để thử làm bất cứ chuyện gì.
- Đừng có dại mà nghĩ tới chuyện đó, ông ta nói tiếp trong lúc một tay Andrew đang từ từ đưa ra phía chiếc đèn cồn. Tôi không tới một mình đâu. Bên ngoài còn phi công của tôi và một người mang vũ khí lực lưỡng hơn tôi nhiều đấy. Dù sao, tôi cũng không tới để giết cô cậu, nếu không hai người đã về chầu ông vải rồi. Thậm chí, ngược lại là khác.
- Ông muốn gì? Andrew hỏi.
- Muốn cô cậu trả tập hồ sơ này về chỗ cũ và muốn cô đưa chìa khóa của két sắt nơi cô đã tìm thấy tập hồ sơ.
- Rồi sao? Suzie hỏi.
- Sau đó, chúng ta cùng cất cánh trở lại. Tôi sẽ thả hai người xuống Rekjavik, từ đó hai người đi tiếp bằng máy bay tới nơi nào tùy ý.
- Và chiến dịch Công chúa Tuyết vẫn trong vòng bí mật?
- Chính xác.
- Ông làm việc cho bọn họ à? Suzie hỏi.
- Tôi tưởng cô cũng thông minh được như bà cô chứ, tôi thấy thất vọng đấy. Nếu tôi làm việc cho họ, tôi sẽ lấy lại tập hồ sơ này mà không lịch sự hỏi ý kiến hai người đâu và chẳng còn việc gì để làm nữa.
- Ông là ai? Andrew hỏi.
- George Ashton, ông ta đáp. Tôi là một người bạn của Liliane.
- Thôi, xin ông đấy, Suzie nói với giọng lạnh lùng, ông chính là kẻ đã sát hại bà tôi và Knopf.
Ashton đứng dậy và đi ra phía cửa sổ.
- Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Cùng lắm là nửa giờ đồng hồ, trước khi thời tiết buộc chúng ta chết gì dưới đất. Ở đây, bão thường kéo dài khoảng nửa tháng mà chúng ta lại không có đồ dự trữ.
- Người ta trả cho ông bao nhiêu để bắt chúng tôi ngậm miệng? Suzie hỏi. Tôi sẽ trả cho ông gấp đôi.
- Cô đúng là chẳng biết gì hết. Những người mà cô muốn tố cáo là những người không thể động tới. Để thống trị được thế giới này, họ không chịu bị một lời hứa hẹn cỏn con nào níu giữ. Sẽ chỉ cần một vài thế hệ được đặt đúng chỗ là có thể kiểm soát được mọi cỗ máy của hệ thống đó, mà không thứ gì, không ai có thể ngăn được họ. Các tập đoàn năng lượng ngành công nghiệp chế biến nông sản, dược phẩm, điện tử, an ninh, giao thông, lĩnh vực ngân hàng, tất cả đều nằm trong tay họ, thậm chí cả những trường đại học tiếng tăm nhất của chúng ta, nơi sẽ bơm vào đầu những thế hệ tinh hoa tương lai học thuyết tệ hại để bảo vệ hệ thống đó. Khi các luật lệ trở nên phức tạp đến nỗi không thể áp dụng nổi, thứ luật duy nhất có giá trị là luật của kẻ mạnh nhất. Vàng đen, chúng ta đã biến thành nô lệ của vàng đen. Chúng ta không khát khao sự công bằng và chân lý bằng những cỗ máy điện tử, xe hơi, thuốc men, đồ gia dụng đủ mọi thể loại, ánh sáng để khoác lên những đêm đen diện mạo của ngày rực rỡ, tất cả những cơn cuồng khát năng lượng ấy, những thứ mà họ đã trở thành chủ nhân. Và chúng ta còn cần thêm nhiều nữa, luôn luôn nhiều hơn nữa. Năng lượng trở thành thứ xi măng gắn kết xã hội, và người làm chủ nó sẽ là người mạnh nhất. Những năm qua, chúng ta đã đi gây chiến trên bao nhiêu mảnh đất dưới chiêu bài dân chủ? Ở đó, nguồn dầu cuộn chảy, ở đó là nơi các ống dẫn dầu phải đi qua mới chuyển tiếp được, ở đó là nơi có các cảng dầu mỏ. Chúng ta có đếm được bao nhiêu nạn nhân không? Các nhà tài phiệt đổ tiền vào các chiến dịch tranh cử và các chính trị gia mà họ bầu cho phải trung thành với họ. Ngân hàng trung ương, Kho bạc, Tòa án tối cao, Thượng viện, Nghị viện, các ủy ban, tất cả đều tuân thủ một điều: quyền lực đã được trao cho họ và là thứ mà họ muốn bảo vệ. Họ đã làm biến chất mọi thứ. Khi các dân tộc muốn được tự nắm lấy số phận của mình và khi mọi thứ bắt đầu tuột khỏi tầm tay, họ chỉ cần dọa cho các thị trường run sợ. Còn gì tốt hơn một cuộc khủng hoảng kinh tế tồi tệ để buộc các dân tộc và chính phủ phải quỳ gối. Những chủ doanh nghiệp tự do nhất chỉ còn cách trở thành kẻ mang ơn các chủ ngân hàng khi họ là con nợ của ngân hàng và những nền dân chủ tốt đẹp ngập trong nợ nần trong khi các công ty đa quốc gia dự trữ lượng tiền mặt còn lớn hơn cả số tiền trong ngân khố quốc gia. Người dân khắp nơi phải thắt chặt hầu bao, phải cam chịu những chính sách hà khắc nhất, trong khi đó, các công ty đa quốc gia thì thoát khỏi mọi quy tắc. Các người nghĩ những lời hứa hẹn duy trì chút trật tự trong các lĩnh vực vĩ mô của tài chính đã được tôn trọng từ khi xảy ra cuộc đại khủng hoảng này sao? Thậm chí, khi tiết lộ những gì họ đã làm cách đây bốn mươi sáu năm trong lòng Bắc Cực hòng chiếm đoạt các nguồn dự trữ năng lượng, các người sẽ gây bất ổn cho chính đất nước này, chứ không phải bọn họ đâu.
YY
- Ra là ông muốn che đậy những mưu đồ của họ bởi lòng yêu nước thuần túy, Suzie cười khẩy.
- Tôi chỉ là một lão già, bấy lâu nay không còn Tổ quốc.
- Thế nếu chúng tôi từ chối, Suzie hỏi, ông sẽ giết chúng tôi?
Ashton quay lại đối diện với cô. Ông ta thở dài và đặt tay lên vũ khí.
- Cũng không, mà ngược lại, nếu từ chối, thì chính cô sẽ giết bà ấy.
- Tôi sẽ giết ai?
- Bà của cô, thưa cô Walker. Bây giờ, bà ấy đã rất già, và tập hồ sơ này là giấy thông hành cho bà ấy kể từ cái ngày tôi cứu mạng bà ấy. Liliane đã chuẩn bị giao lại tập hồ sơ cho các nhà chức trách Na Uy để đặt dấu chấm hết cho chiến dịch Công chúa Tuyết. Những kẻ mà bà ấy định hủy hoại thanh danh đã trừng trị bà ấy. Tôi là người đứng đầu nhóm bảo vệ của ông cô. Một người vô hình, thuộc số những người mà không ai để tâm, cũng chẳng ai thèm cất lời chảo hỏi. Trừ khi tôi ở bên bà cô. Lần nào cũng vậy, trong một bữa ăn trưa, một buổi tiệc cocktail hay một dạ tiệc, khi có người nào đó đi qua mà không nhìn tôi, bà ấy lại hãnh diện giới thiệu tôi: “Đây là một người bạn thân thiết của tôi." Và hồi đó, tôi thật sự là bạn của bà ấy, người tin cẩn của bà ấy. Vậy thì, còn ai tốt hơn tôi để phản bội bà ấy? Những con người kia, họ quá tự kiêu về địa vị của mình và họ sợ hãi biết bao khi bà ấy đi đến cùng mà họ vẫn không biết nơi bà ấy cất giấu những bằng chứng sẽ đè chết họ. Họ do dự chuyện hành quyết bà ấy trước khi tìm ra tài liệu đó. Nhiệm vụ của tôi rất đơn giản, tôi phải thuyết phục bà cô đưa tôi đi trốn cùng. Dù sớm hay muộn, bà ấy cũng phải đi lấy chỗ tài liệu đó. Khi ấy, tôi chỉ còn việc đoạt lấy nó từ tay bà ấy, thủ tiêu nó và khử bà ấy. Nhưng cô hẳn sẽ là người đầu tiên sửng sốt khi thấy hai người đàn ông hoàn toàn đối đầu nhau lại hợp sức cứu người phụ nữ mà họ cùng yêu. Chồng và người tình của bà ấy đã phối hợp với nhau để, có thể gọi là, thu xếp một lối thoát khỏi âm mưu đó theo cách riêng của họ và công khai sự tiếp tay của họ. Các tài liệu bị thiêu hủy, tôi phải đưa bà cô tới một nơi ẩn dật mà bà ấy không bao giờ được rời khỏi đó nếu muốn sống nốt cuộc đời. Tôi đã tin vào tấm chân tình của chồng bà ấy, với gã người tình thì không được như vậy. Tôi chắc chắn khi nhiệm vụ của mình hoàn thành gã sẽ xử lí bà ấy. Vậy nên, tôi cũng đã nảy ra vài sáng kiến. Tôi đã đưa bà cô tới một nơi mà không ai có thể tìm được bà ấy và tôi cũng làm điều tương tự với tập hồ sơ. Tôi chưa bao giờ trở về Mỹ, tôi đã trốn sang Ấn Độ và từ Bombay, tôi đã chơi bài ngửa. Tập hồ sơ sẽ vẫn ở yên nơi an toàn đó chừng nào không ai chạm tới một sợi tóc của Liliane, trong trường hợp ngược lại, nó sẽ xuất hiện và sẽ được giao cho truyền thông. Và suốt bốn mươi sáu năm nay, mọi chuyện vẫn như vậy. Người tình cũ của bà ấy chưa từng cam chịu một lần ở vào vị trí người bị đe dọa. Tôi cóc quan tâm đến những hệ quả xảy ra nếu tiết lộ về chiến dịch Công chúa Tuyết, trừ một điều duy nhất: khi người đàn ông đã lên đỉnh cao quyền lực đó không chịu thỏa mãn với mối hằn thù đã nuôi dưỡng chừng ấy năm mà cho hành quyết Liliane. Giờ thì tôi yêu cầu cô lần cuối, trả tập hồ sơ này về két sắt đó và giao chìa khóa cho tôi.
Ashton đã cầm lại vũ khí và nhắm thẳng vào Suzie. Cô cố nói thành lời, nhưng không thể.
- Bà tôi còn sống ư? Rốt cuộc cô cũng thốt ra bằng giọng run rẩy.
- Tôi đã nói với cô rồi đấy, bà ấy đã rất già, nhưng còn sống.
- Tôi muốn tới thăm bà.
Andrew nhìn đồng hồ và thở dài. Bằng những cử chỉ tế nhị hết sức, anh nhấc tập hồ sơ ra khỏi tay Suzie rồi đem trả nó về chỗ cũ. Anh khóa két sắt lại, rút chìa khóa và đi tới chỗ Ashton.
- Chúng ta đi thôi, anh nói, nhưng tôi cũng muốn thu xếp mọi chuyện theo cách của mình. Tôi đưa ông chiếc chìa khóa này và chúng ta cùng lên máy bay ông để về Oslo.
Andrew rút cuốn sổ ghi chép ra khỏi túi và đẩy nó tới trước mặt Ashton.
- Và ông hãy viết lên tờ giấy này nơi mà Liliane Walker đang ở.
- Không, không có chuyện đó đâu, nhưng tôi đảm bảo là tôi sẽ đưa hai người tới đó, Ashton vừa đáp vừa xòe tay ra với người đối thoại.
Andrew đặc chiếc chìa khóa vào tay Ashton, ông ta cho nó vào túi rồi thông báo đến lúc khởi hành.
Chiếc máy bay hai động cơ chạy trên mặt băng, lấy đà rồi bay lên. Khi nó chao cánh, Andrew và Suzie thấy những lán trại của một căn cứ địa cực, vốn không có trên bản đồ, xa dần khỏi tầm mắt. Cách đó hai cây số cuộn lên một cột khói. Một chiếc Beaver màu vàng không bao giờ được cất cánh trở lại đang bốc cháy dữ dội.
*
Ashton đã giữ lời. Khi trở về Oslo, ông ta thả Suzie và Andrew xuống trước một khách sạn. Người đàn ông đã đi cùng họ vẫn ngồi yên sau vô lăng.
Ashton tiễn họ vào tận trong sảnh khách sạn.
- Ngày mai, tôi sẽ tới đón hai người vào cuối buổi sáng, chúng ta đi hơi xa đấy. Hãy tận hưởng Oslo đi, hai người có thể thăm thành phố thế nào tùy thích. Không phải sợ gì hết. Từ giờ hai người được tự do như khí trời. Bảo hiểm nhân thọ cho bà cô bây giờ là của cô. Cứ tin tôi đi, tôi đã đích thân thỏa thuận điều khoản.
Hệ thống định vị GPS trên bảng điều khiển vừa hiện lên vị trí này. Máy bay chao cánh và bắt đầu hạ độ cao xuống vùng địa cực, xuyên thủng màn mây che phủ mặt đất. Xa xa, có thể nhìn thấy dòng nước đang cuốn trôi từng mảng băng. Đèn pha của chiếc Beaver chiếu sang mặt đất như sữa trong khi một màn tuyết mỏng bốc lên. Những bánh xe nằm dưới các phao, giảm bớt cứ va chạm, chiếc thủy phi cơ nảy lên và vật lộn với những cơn gió tạt đang xô dẩy nó. Viên phi công giữ nguyên hướng đáp, động cơ chậm dần và chiếc máy bay dừng lại.
Xung quanh họ, quang cảnh chỉ còn là màu trắng nguyên sơ. Khi họ mở cửa máy bay, làn không khí, với sự tinh khiết mà Andrew và Suzie chưa từng biết đến, bao trùm họ. Chỉ có tiếng gió cắt ngang không khí im lặng và tiếng cọc kẹt phía xa, lạ lẫm, như tiếng cười khẩy. Ánh mắt mà họ đổ dồn về phía có sự dị thường ấy.
- Chỗ mà cô cậu đang tìm phải cách đây một đến hai cây số, theo hướng này, viên phi công nói. Cẩn thận đấy, ánh sáng trên vùng địa cực này rất dễ lừa người, nó làm sai lệch cả khoảng cách và địa hình. Cô cậu có thể dễ dàng leo qua một sườn đồi mà không hề nhận ra điều đó. Nếu để máy bay lạc khỏi tầm nhìn, cô cậu có nguy cơ không bao giờ tìm thấy nó đâu. Một tiếng nữa, tôi sẽ bật đèn pha máy bay và khởi động động cơ, đừng có đi quá giờ đó. Tôi cảm thấy thời tiết đang xấu dần mà tôi thì không muốn kết thúc cuộc đời ở đây. Nếu cô cậu không quay lại, tôi vẫn buộc phải cất cánh thôi. Tôi sẽ gọi cứu hộ, nhưng trong lúc chờ đợi họ tới, hãy cố tự xoay sở bằng những gì mình có, và với cái thời tiết như thế này thì chúc hai người may mắn.
Suzie nhìn đồng hồ. Cô ra hiệu cho Andrew và họ khởi hành.
Viên phi công nói đúng. Gió bắt đầu nổi lên, cuốn theo từng đợt táp những cột bụi tuyết ập vào mặt họ. Tiếng cọc kẹt to dần, nghe cứ như phát ra từ một cối xay gió cũ kĩ đã thủng lỗ chỗ vì han gỉ mà đôi khi ta vẫn thấy gần các trang trại ở vùng đồng quê.
Họ trang bị không được đầy đủ. Andrew lạnh, nếu thời tiết mà xấu đi, thì thật điên rồ mới đi tiếp.
Anh nghĩ đến chuyễn quay lại, Suzie vượt trước anh mà không dừng lại, và bắt gặp ánh mắt anh, buộc anh phải đi tiếp.
Đột nhiên, khu lán trại của một trạm khí tượng cũ hiện ra giữa một vùng băng giá, ba ngôi nhà tôn nổi lên giữa màn sương ma quái, như thể những vỏ tàu đắm lật úp trên đại dương băng. Giữa khu nhà đó có một cột cờ mà không thấy lá cờ nào tung bay. Xa hơn một chút, là một căn lán gỗ có phần mái đã sụp. Nổi bật nhất trong số các lán trại này là một túp lều lớn bằng kim loại, đường kính xấp xỉ ba mươi mét, vòm trại bị xuyên qua bởi hai ống khói nhỏ có gắn một chong chóng và một mũ chụp ống khói to cỡ một phần ba thân ống khói.
Cánh cửa sắt không có khóa. Giữa một nơi mênh mông vô tận thế này, khóa một cánh cửa lại thì cũng để làm gì. Nắm cửa đã bị băng giá làm cho kẹt cứng. Suzie cố xoay nó mà không nổi. Andrew đá liền mấy cú cho đến khi nó chịu khuất phục mới thôi.
Bên trong chỉ có vài đồ đạc sơ sài. Vài chiếc bàn và vài băng ghế gỗ, khoảng chục chiếc tủ kim loại nhiều ngăn, hai cánh, các ngăn đều trống rỗng. Căn lán chính nơi họ đang đứng hẳn là nơi cất giữ các trang thiết bị khoa học trong khi hai căn lán kia dùng làm chỗ ngủ và bếp ăn. Trên những chiếc bàn thợ giăng kín bụi. Andrew nhận thấy nhiều thiết bị dùng để đồ đạc tất cả những gì có thể đo. Vài cái cân, rồi cả một ít ống nghiệm, một cái phong kế, và vài cái máy sấy, hai máy lọc, vài cái bơm đã mòn và một số mũi khoan. Một thiết bị chứng tỏ hoạt động nơi này không dừng lại ở việc nghiên cứu khí tượng. Sát một bức tường, một giá súng hẳn từng là nơi treo khoảng hai chục khẩu súng, và chiếc tủ bịt lưới sắt, một ổ khóa lủng lẳng treo trên đó, hẳn là nơi cất đạn dược. Không thể đoán định nổi bao nhiêu năm tháng đã qua đi kể từ khi nơi này bị bỏ hoang. Suzie và Andrew mở lần lượt từng chiếc tủ, từng ngăn kéo bàn, lật từng nắp thùng, tất cả đều rỗng không.
- Nhất định là đâu đó quanh đây thôi, cô nói với giọng cáu kỉnh.
- Tôi không muốn tỏ ra bi quan đâu, nhưng hết thời gian rồi. Cô đã nghe thấy tiếng gió không? Có lẽ nên nghỉ tới chuyện quay lại máy bay thôi.
- Thế thì đừng bi quan nữa mà hãy giúp tôi tìm đi.
- Nhưng tìm ở đâu chứ, chết tiệt? Cứ nhìn quanh cô mà xem, rặt những đồ cũ kỹ vô tác dụng.
Họ đi xem nốt hai căn lán kia.
Chỉ vài phút là kiểm tra xong khu nhà ngủ. Ngoại trừ tầm hai chục chiếc giường dã chiến phủ kín sương giá và chừng ấy chiếc tủ rỗng không, chẳng còn gì khác nữa. Nhà ăn trông thê lương. Có cảm tưởng những người từng sống ở đây đã cuốn gói ra đi mà biết rõ họ sẽ không trở lại, để mặc cho thiên nhiên đảm nhiệm phần dọn dẹp. Trên bàn ăn, có thể đếm được số ga men và bát đĩa còn nguyên đồ ăn thừa. Trên một cái bếp cũ kỹ đặt một ấm nước cũ. Đồ đạc trong căn bếp này chẳng mấy hấp dẫn, hẳn là không phải tối nào người ta cũng ăn tiệc.
Andrew và Suzie đương đầu với cơn bão đã nổi để quay lại phòng thí nghiệm.
- Chúng ta phải đi thôi. Andrew nhắc lại. Tôi thậm chí không biết chúng ta sẽ làm cách nào để trở lại được máy bay.
Suzie tiến về phía dãy tủ kim loại và dùng tất cả sức lực đẩy chiếc tủ đầu tiên, nó lắc lư rồi rốt cuộc cũng đổ xuống đất. Rồi đến cái thứ hai, thứ ba đổ ập xuống. Andrew chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện quay lại máy bay. Vì biết Suzie sẽ không chịu rời khỏi đây mà chưa đạt được mục đích cuối cùng, anh quyết định giúp cô lật nốt chỗ tủ còn lại. Khi chiếc tủ cuối cùng đổ ụp xuống, họ nhìn thấy một chiếc két sắt nhỏ, được giấu trong tường. Cửa két khóa kín bằng một ổ khóa.
Suzie bước lại gần để xem xét nó rồi ngoảnh lại nhìn thẳng vào Andrew với một nụ cười tươi, nụ cười mang lại cho cô nét quyến rũ mê hồn.
Cô kéo khóa áo khoác xuống, thò tay qua cổ áo pull, luồn xuống khe ngực rút ra sợi dây chuyền mảnh đeo lủng lẳng một chiếc chìa khóa. Một chiếc chìa khóa màu đỏ mà ngọn núi đã trả lại cho cô, vài tháng trước đây.
Cô lấy chiếc đèn cồn để gần đám ống nghiệm và châm bấc đèn. Khi ổ khóa đã tan giá, chiếc chìa khóa vừa khít ổ, như thể ổ kháo chờ nó từ bấy lâu nay.
Trong két chứa một tập hồ sơ bọc kín trong túi nhựa. Suzie chộp lấy nó với vẻ hăm hở của một tín đồ được giữ trong tay thánh tích thiêng liêng. Cô đặt nó lên bàn, ngồi xuống ghế và bắt đầu lật từng trang hồ sơ.
Mọi chi tiết về chiến dịch Công chúa Tuyết đều ở đây, tên các chính trị gia đã phê chuẩn, những người đã đầu tư cho chiến dịch này. Tập hồ sơ gồm nhiều bức ảnh chụp các lá thư. Những thư từ trao đổi giữa các thành viên chính phủ, các thượng nghĩ sĩ của hai phe, quan chức cấp cao, lãnh đạo các cơ quan chính phủ, các nhà tài phiệt, giám đốc các công ty dầu mỏ hoặc khai khoáng. Danh sách những người thỏa hiệp gồm hơn một trăm cái tên và Andrew không thể tin nổi những điều anh đang đọc.
Chiến dịch Công chúa Tuyết đã rục rịch từ năm 1966. Một số tàu ngầm đã thực hiện nhiều vụ phóng đạn vào lớp băng ngầm, trong khi những nhà khoa học ngày trước đóng đô tại đây làm nhiệm vụ đo đạc tác động của những vụ bắn đó.
Andrew lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
- Tôi không nghĩ là người ta phát sóng tới tận đây đâu, anh nói để đáp lại ánh mắt trách móc của Suzie.
Và anh bắt đầu chụp ảnh từng tài liệu một.
Vừa chụp xong thì họ nghe thấy tiếng vù vù của động cơ mà chẳng mấy chốc đã chìm giữa tiếng rít của cơn gió đang làm căn lán chao đảo.
- Tôi hy vọng ông ta giữ lời hứa và sẽ gọi cứu hộ cho chúng ta, Suzie vừa nói vừa nhìn bầu trời xám xịt qua ô cửa sổ.
- Tôi không chắc đó là tin tốt với chúng ta, Andrew đáp. Theo cô, ai sẽ tới tìm chúng ta?
- Tôi, một người đàn ông tuyên bố khi bước vào tay lăm lăm khẩu súng lục.
*
Ông ta hạ mũ choàng. Tuổi tác ông ta hiện rõ qua gương mặt hom hem, và nếu ông ta không mang theo thứ vũ khí đang dùng để gì lên má họ thì hẳn Andrew có thể dễ dàng khống chế ông ta.
- Ngồi xuống, ông ta vừa đóng cửa vừa nói bằng giọng điềm tĩnh.
Suzie và Andrew nghe lời. Ông ta ngồi xuống bàn bên cạnh. Quá xa để thử làm bất cứ chuyện gì.
- Đừng có dại mà nghĩ tới chuyện đó, ông ta nói tiếp trong lúc một tay Andrew đang từ từ đưa ra phía chiếc đèn cồn. Tôi không tới một mình đâu. Bên ngoài còn phi công của tôi và một người mang vũ khí lực lưỡng hơn tôi nhiều đấy. Dù sao, tôi cũng không tới để giết cô cậu, nếu không hai người đã về chầu ông vải rồi. Thậm chí, ngược lại là khác.
- Ông muốn gì? Andrew hỏi.
- Muốn cô cậu trả tập hồ sơ này về chỗ cũ và muốn cô đưa chìa khóa của két sắt nơi cô đã tìm thấy tập hồ sơ.
- Rồi sao? Suzie hỏi.
- Sau đó, chúng ta cùng cất cánh trở lại. Tôi sẽ thả hai người xuống Rekjavik, từ đó hai người đi tiếp bằng máy bay tới nơi nào tùy ý.
- Và chiến dịch Công chúa Tuyết vẫn trong vòng bí mật?
- Chính xác.
- Ông làm việc cho bọn họ à? Suzie hỏi.
- Tôi tưởng cô cũng thông minh được như bà cô chứ, tôi thấy thất vọng đấy. Nếu tôi làm việc cho họ, tôi sẽ lấy lại tập hồ sơ này mà không lịch sự hỏi ý kiến hai người đâu và chẳng còn việc gì để làm nữa.
- Ông là ai? Andrew hỏi.
- George Ashton, ông ta đáp. Tôi là một người bạn của Liliane.
- Thôi, xin ông đấy, Suzie nói với giọng lạnh lùng, ông chính là kẻ đã sát hại bà tôi và Knopf.
Ashton đứng dậy và đi ra phía cửa sổ.
- Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Cùng lắm là nửa giờ đồng hồ, trước khi thời tiết buộc chúng ta chết gì dưới đất. Ở đây, bão thường kéo dài khoảng nửa tháng mà chúng ta lại không có đồ dự trữ.
- Người ta trả cho ông bao nhiêu để bắt chúng tôi ngậm miệng? Suzie hỏi. Tôi sẽ trả cho ông gấp đôi.
- Cô đúng là chẳng biết gì hết. Những người mà cô muốn tố cáo là những người không thể động tới. Để thống trị được thế giới này, họ không chịu bị một lời hứa hẹn cỏn con nào níu giữ. Sẽ chỉ cần một vài thế hệ được đặt đúng chỗ là có thể kiểm soát được mọi cỗ máy của hệ thống đó, mà không thứ gì, không ai có thể ngăn được họ. Các tập đoàn năng lượng ngành công nghiệp chế biến nông sản, dược phẩm, điện tử, an ninh, giao thông, lĩnh vực ngân hàng, tất cả đều nằm trong tay họ, thậm chí cả những trường đại học tiếng tăm nhất của chúng ta, nơi sẽ bơm vào đầu những thế hệ tinh hoa tương lai học thuyết tệ hại để bảo vệ hệ thống đó. Khi các luật lệ trở nên phức tạp đến nỗi không thể áp dụng nổi, thứ luật duy nhất có giá trị là luật của kẻ mạnh nhất. Vàng đen, chúng ta đã biến thành nô lệ của vàng đen. Chúng ta không khát khao sự công bằng và chân lý bằng những cỗ máy điện tử, xe hơi, thuốc men, đồ gia dụng đủ mọi thể loại, ánh sáng để khoác lên những đêm đen diện mạo của ngày rực rỡ, tất cả những cơn cuồng khát năng lượng ấy, những thứ mà họ đã trở thành chủ nhân. Và chúng ta còn cần thêm nhiều nữa, luôn luôn nhiều hơn nữa. Năng lượng trở thành thứ xi măng gắn kết xã hội, và người làm chủ nó sẽ là người mạnh nhất. Những năm qua, chúng ta đã đi gây chiến trên bao nhiêu mảnh đất dưới chiêu bài dân chủ? Ở đó, nguồn dầu cuộn chảy, ở đó là nơi các ống dẫn dầu phải đi qua mới chuyển tiếp được, ở đó là nơi có các cảng dầu mỏ. Chúng ta có đếm được bao nhiêu nạn nhân không? Các nhà tài phiệt đổ tiền vào các chiến dịch tranh cử và các chính trị gia mà họ bầu cho phải trung thành với họ. Ngân hàng trung ương, Kho bạc, Tòa án tối cao, Thượng viện, Nghị viện, các ủy ban, tất cả đều tuân thủ một điều: quyền lực đã được trao cho họ và là thứ mà họ muốn bảo vệ. Họ đã làm biến chất mọi thứ. Khi các dân tộc muốn được tự nắm lấy số phận của mình và khi mọi thứ bắt đầu tuột khỏi tầm tay, họ chỉ cần dọa cho các thị trường run sợ. Còn gì tốt hơn một cuộc khủng hoảng kinh tế tồi tệ để buộc các dân tộc và chính phủ phải quỳ gối. Những chủ doanh nghiệp tự do nhất chỉ còn cách trở thành kẻ mang ơn các chủ ngân hàng khi họ là con nợ của ngân hàng và những nền dân chủ tốt đẹp ngập trong nợ nần trong khi các công ty đa quốc gia dự trữ lượng tiền mặt còn lớn hơn cả số tiền trong ngân khố quốc gia. Người dân khắp nơi phải thắt chặt hầu bao, phải cam chịu những chính sách hà khắc nhất, trong khi đó, các công ty đa quốc gia thì thoát khỏi mọi quy tắc. Các người nghĩ những lời hứa hẹn duy trì chút trật tự trong các lĩnh vực vĩ mô của tài chính đã được tôn trọng từ khi xảy ra cuộc đại khủng hoảng này sao? Thậm chí, khi tiết lộ những gì họ đã làm cách đây bốn mươi sáu năm trong lòng Bắc Cực hòng chiếm đoạt các nguồn dự trữ năng lượng, các người sẽ gây bất ổn cho chính đất nước này, chứ không phải bọn họ đâu.
YY
- Ra là ông muốn che đậy những mưu đồ của họ bởi lòng yêu nước thuần túy, Suzie cười khẩy.
- Tôi chỉ là một lão già, bấy lâu nay không còn Tổ quốc.
- Thế nếu chúng tôi từ chối, Suzie hỏi, ông sẽ giết chúng tôi?
Ashton quay lại đối diện với cô. Ông ta thở dài và đặt tay lên vũ khí.
- Cũng không, mà ngược lại, nếu từ chối, thì chính cô sẽ giết bà ấy.
- Tôi sẽ giết ai?
- Bà của cô, thưa cô Walker. Bây giờ, bà ấy đã rất già, và tập hồ sơ này là giấy thông hành cho bà ấy kể từ cái ngày tôi cứu mạng bà ấy. Liliane đã chuẩn bị giao lại tập hồ sơ cho các nhà chức trách Na Uy để đặt dấu chấm hết cho chiến dịch Công chúa Tuyết. Những kẻ mà bà ấy định hủy hoại thanh danh đã trừng trị bà ấy. Tôi là người đứng đầu nhóm bảo vệ của ông cô. Một người vô hình, thuộc số những người mà không ai để tâm, cũng chẳng ai thèm cất lời chảo hỏi. Trừ khi tôi ở bên bà cô. Lần nào cũng vậy, trong một bữa ăn trưa, một buổi tiệc cocktail hay một dạ tiệc, khi có người nào đó đi qua mà không nhìn tôi, bà ấy lại hãnh diện giới thiệu tôi: “Đây là một người bạn thân thiết của tôi." Và hồi đó, tôi thật sự là bạn của bà ấy, người tin cẩn của bà ấy. Vậy thì, còn ai tốt hơn tôi để phản bội bà ấy? Những con người kia, họ quá tự kiêu về địa vị của mình và họ sợ hãi biết bao khi bà ấy đi đến cùng mà họ vẫn không biết nơi bà ấy cất giấu những bằng chứng sẽ đè chết họ. Họ do dự chuyện hành quyết bà ấy trước khi tìm ra tài liệu đó. Nhiệm vụ của tôi rất đơn giản, tôi phải thuyết phục bà cô đưa tôi đi trốn cùng. Dù sớm hay muộn, bà ấy cũng phải đi lấy chỗ tài liệu đó. Khi ấy, tôi chỉ còn việc đoạt lấy nó từ tay bà ấy, thủ tiêu nó và khử bà ấy. Nhưng cô hẳn sẽ là người đầu tiên sửng sốt khi thấy hai người đàn ông hoàn toàn đối đầu nhau lại hợp sức cứu người phụ nữ mà họ cùng yêu. Chồng và người tình của bà ấy đã phối hợp với nhau để, có thể gọi là, thu xếp một lối thoát khỏi âm mưu đó theo cách riêng của họ và công khai sự tiếp tay của họ. Các tài liệu bị thiêu hủy, tôi phải đưa bà cô tới một nơi ẩn dật mà bà ấy không bao giờ được rời khỏi đó nếu muốn sống nốt cuộc đời. Tôi đã tin vào tấm chân tình của chồng bà ấy, với gã người tình thì không được như vậy. Tôi chắc chắn khi nhiệm vụ của mình hoàn thành gã sẽ xử lí bà ấy. Vậy nên, tôi cũng đã nảy ra vài sáng kiến. Tôi đã đưa bà cô tới một nơi mà không ai có thể tìm được bà ấy và tôi cũng làm điều tương tự với tập hồ sơ. Tôi chưa bao giờ trở về Mỹ, tôi đã trốn sang Ấn Độ và từ Bombay, tôi đã chơi bài ngửa. Tập hồ sơ sẽ vẫn ở yên nơi an toàn đó chừng nào không ai chạm tới một sợi tóc của Liliane, trong trường hợp ngược lại, nó sẽ xuất hiện và sẽ được giao cho truyền thông. Và suốt bốn mươi sáu năm nay, mọi chuyện vẫn như vậy. Người tình cũ của bà ấy chưa từng cam chịu một lần ở vào vị trí người bị đe dọa. Tôi cóc quan tâm đến những hệ quả xảy ra nếu tiết lộ về chiến dịch Công chúa Tuyết, trừ một điều duy nhất: khi người đàn ông đã lên đỉnh cao quyền lực đó không chịu thỏa mãn với mối hằn thù đã nuôi dưỡng chừng ấy năm mà cho hành quyết Liliane. Giờ thì tôi yêu cầu cô lần cuối, trả tập hồ sơ này về két sắt đó và giao chìa khóa cho tôi.
Ashton đã cầm lại vũ khí và nhắm thẳng vào Suzie. Cô cố nói thành lời, nhưng không thể.
- Bà tôi còn sống ư? Rốt cuộc cô cũng thốt ra bằng giọng run rẩy.
- Tôi đã nói với cô rồi đấy, bà ấy đã rất già, nhưng còn sống.
- Tôi muốn tới thăm bà.
Andrew nhìn đồng hồ và thở dài. Bằng những cử chỉ tế nhị hết sức, anh nhấc tập hồ sơ ra khỏi tay Suzie rồi đem trả nó về chỗ cũ. Anh khóa két sắt lại, rút chìa khóa và đi tới chỗ Ashton.
- Chúng ta đi thôi, anh nói, nhưng tôi cũng muốn thu xếp mọi chuyện theo cách của mình. Tôi đưa ông chiếc chìa khóa này và chúng ta cùng lên máy bay ông để về Oslo.
Andrew rút cuốn sổ ghi chép ra khỏi túi và đẩy nó tới trước mặt Ashton.
- Và ông hãy viết lên tờ giấy này nơi mà Liliane Walker đang ở.
- Không, không có chuyện đó đâu, nhưng tôi đảm bảo là tôi sẽ đưa hai người tới đó, Ashton vừa đáp vừa xòe tay ra với người đối thoại.
Andrew đặc chiếc chìa khóa vào tay Ashton, ông ta cho nó vào túi rồi thông báo đến lúc khởi hành.
Chiếc máy bay hai động cơ chạy trên mặt băng, lấy đà rồi bay lên. Khi nó chao cánh, Andrew và Suzie thấy những lán trại của một căn cứ địa cực, vốn không có trên bản đồ, xa dần khỏi tầm mắt. Cách đó hai cây số cuộn lên một cột khói. Một chiếc Beaver màu vàng không bao giờ được cất cánh trở lại đang bốc cháy dữ dội.
*
Ashton đã giữ lời. Khi trở về Oslo, ông ta thả Suzie và Andrew xuống trước một khách sạn. Người đàn ông đã đi cùng họ vẫn ngồi yên sau vô lăng.
Ashton tiễn họ vào tận trong sảnh khách sạn.
- Ngày mai, tôi sẽ tới đón hai người vào cuối buổi sáng, chúng ta đi hơi xa đấy. Hãy tận hưởng Oslo đi, hai người có thể thăm thành phố thế nào tùy thích. Không phải sợ gì hết. Từ giờ hai người được tự do như khí trời. Bảo hiểm nhân thọ cho bà cô bây giờ là của cô. Cứ tin tôi đi, tôi đã đích thân thỏa thuận điều khoản.
Tác giả :
Marc Levy