Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên
Chương 2: Lão sư, mặt của ngươi thật hồng!
CHƯƠNG 2: LÃO SƯ, MẶT CỦA NGƯƠI THẬT HỒNG!
Editor: Javiko
Tay Bạch Niệm Phàm vừa định lấy chén uống nước run lên, chợt mỉm cười nói: “Tần Tư đồng học, mời lên đài diễn thuyết."
Tần Tư đứng lên, bước đến trước bục giảng, khẽ nâng kính mắt, tiếng nói trong trẻo đầy tự tin vang lên: “Mọi người hảo, ta là Tần Tư, Tư ở đây có nghĩa là tưởng niệm, cùng chữ Niệm trong tên Bạch lão sư vừa vặn tạo thành một từ ngữ tốt đẹp đâu, điều này có phải thuyết minh ta cùng Bạch lão sư cũng có thể trở thành đôi hợp tác tốt trong việc học tập, vì mọi người phục vụ? Mọi người nói, có phải hay không?"
Vốn chính là soái ca anh tuấn, lại là tinh anh có thành tích học tập đứng đầu lớp, hơn nữa những lời nói vui vẻ lại không mất nét thanh xuân vốn có này, trực tiếp làm cho các học sinh bật cười. “Đúng! Tần Tư đồng học thích hợp làm lớp trưởng nhất! Thành tích tốt, lớn lên suất khí! Làm người lại thiện lương, lần trước ta còn nhìn đến hắn chiếu cố mèo con lưu lạc trong trường đâu!"
“A! Thật tốt bụng nga! Nghe nói hắn còn ở bên ngoài làm việc ngoài giờ, thật là một người chịu khó!"
Tần Tư rất kiên nhẫn chờ các học sinh im lặng xuống dưới, thế này mới tiếp tục nói: “Nếu là mọi người đề cử ta làm lớp trưởng, ta Tần Tư lúc này hứa hẹn, thứ nhất toàn diện hiệp trợ Bạch lão sư trong các hạng công tác, bao gồm bảy vị cán bộ lớp vừa mới tranh cử xong, ta cũng sẽ hết sức phối hợp; thứ hai, ta sẽ dẫn dắt toàn ban lên làm lớp học đứng đầu toàn giáo; thứ ba, lớp thành lập quỹ hoạt động, tham gia cơ hội thực tiễn mà nhà trường hoặc xã hội cung cấp, chúng ta là học viên của học viện, lý luận phải nắm thật vững chắc, thực tiễn cũng phải bồi dưỡng dần dần. Ba điểm đó, ta Tần Tư trịnh trọng hứa hẹn."
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, kết quả không cần nói cũng biết, Tần Tư lấy số phiếu áp đảo tranh cử thành công.
“Bạch lão sư cùng ta ‘Tưởng Niệm’ tổ hợp, nhất định có thể ở thời gian bốn năm này cọ xát ra hỏa hoa chưa từng có!" Tần Tư tươi cười sáng lạn.
Tựa vào cửa sổ bên cạnh mãi đến khi trong phòng học lại ầm ầm đứng lên, Bạch Niệm Phàm mới ý thức được tranh cử đã xong, y khụ hạ cổ họng, môi thực khô.
Một ly nước ấm đưa tới, y giương mắt vừa thấy, đối diện là khuôn mặt tươi cười của Tần Tư. “Bạch lão sư, vất vả. Uống miếng nước nhuận nhuận hầu, đừng để ảnh hưởng đến thanh quản, ảnh hưởng đến việc dạy học." Tần Tư nhếch cặp mi anh khí, đứng ở bên cạnh Bạch Niệm Phàm, thân nhìn còn cao hơn y nửa cái đầucao còn so với này lão sư Cao thượng nữa cái đầu.
“Bạch lão sư, nếu ta làm tốt chức lớp trưởng này, ngươi cũng nên quan tâm ta nhiều hơn, thưởng cho ta đâu." Tần Tư xích sát vào Bạch Niệm Phàm, nhẹ nhàng nói. Bạch Niệm Phàm tiếp nhận cốc nước, vừa uống lên một ngụm, lại nghe đến Tần Tư nói những lời này, một ngụm nước seawcj ở trong họng, ho đến vẻ mặt đỏ bừng, bất chấp Tần Tư vì y vỗ lưng, gật đầu nói: “Tần Tư đồng học đừng lo lắng, ngươi khẳng định có thể làm tốt chức lớp trưởng!"
Phần đong đệ tử phía dưới, đặc biệt là nữ sinh, nhìn đến hai soái ca ở chung vui vẻ thuận hòa như thế ddeuf thực vui vẻ.
Thứ Tư, buổi sáng có hai tiết Toán cao cấp. Chuông vào lớp vừa vang lên, Bạch Niệm Phàm còn không có đến, Tần Tư ở trên bục giảng giups đỡ các học sinh phía dưới ôn lại bài học tiết trước.
Trong hành lang, Bạch Niệm Phàm vội vàng bận bận chạy tới phòng học, ở thang lầu vừa vặn gặp phải lão hiệu trưởng. “Bạch lão sư, đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận dưới chân! Muộn một chút cũng không sao, bất quá áo sơmi vẫn phải mặc gọn gang a!" Hiệu trưởng cười tủm tỉm chỉ chỉ áo sơ mi trắng tùng tùng suy sụp trên người Bạch Niệm Phàm, dựa theo quy định của trường học, vạt áo của giáo sư là phải nhét gọn vào trong quần.
“Thật có lỗi! Lâm hiệu trưởng, lần sau ta nhất định chú ý, hôm nay thân thể có chút không thoải mái, thật sự là..." Bạch Niệm Phàm ngượng ngùng xin lỗi, đây là lần đầu tiên y bị lãnh đạo phê bình.
Bạch Niệm Phàm bước vào phòng học, nhìn đến những thứ được viết trên bảng đen sau nhẹ nhàng thở ra.
“Bạch lão sư cuối cùng đến đây!" Đường Ny vui vẻ cười tươi, nàng ở cuộc thi phân ban cố gắng lấy đến thành tích để vào được ban A, phỏng chừng hơn một nửa công lao là “Vì xem Bạch lão sư" tâm tư.
“Nhìn người đồ háo sắc!" Ngọc Ngọc bĩu môi, bỗng nhiên “Di" một tiếng: “Bạch lão sư có phải hay không thân thể không thoải mái a? NyNy ngươi mau nhìn, mặt của y thật hồng, tay còn giữ lấy bụng, nhìn thật là thân thể không khỏe đâu!"
Đường Ny vừa nhìn, quả nhiên là cái dạng này, Bạch Niệm Phàm một bên chuẩn bị giáo án một bên nhăn mặt nhẫn nại, thật sự làm cho người ta không đành lòng.
“Các học sinh, thật có lỗi ta đến muộn. Hôm nay chúng ta học bài 《 cực hạn của dãy số》, trước đó, chúng ta ôn tập lại kiến thức hai tiết trước 《 Lượng biến đổi cùng hàm số 》, ách!" Bạch Niệm Phàm vừa mới nói đến đây, sách cầm trong tay run lên, chóp mũi nặng nề hít một hơi, y vội vàng đứng thẳng người, cười nói: “Xin hỏi có vị đồng học nào nguyện ý đi lên viết lại những công thức đã học?"
Tần Tư ngồi ở bàn đầu tự nhiên lên bục giảng, cầm lấy phấn viết xoát xoát xoát ghi đáp án của hắn, một lát sau vỗ vỗ tay nhảy xuống bục giảng, bỗng nhiên quay đầu nghi hoặc nhìn Bạch Niệm Phàm: “Bạch lão sư, thân thể ngươi có phải hay không không thoải mái? Ta xem mặt của ngươi thật hồng, có phải phát sốt không? Nếu như không thoải mái, tiết này chúng ta cũng có thể tự học! Những chỗ mọi người không biết, ta cùng lớp phó học tập đều có thể hỗ trợ.
“Đúng vậy! Bạch lão sư, nếu ngươi không thoải mái thì trở về đi nghỉ ngơi đi!" Phía dưới nổi lên một trận khuyên bảo, mọi người cũng đều nhìn ra đến Bạch Niệm Phàm dị thường.
“Không có việc gì, ta không sao." Bạch Niệm Phàm xấu hổ cười cười, “Đáp án của Tần Tư đồng học phi thường tốt, môn Toán không khó học, nhưng là trụ cột nhất định phải luyện tốt, ở kỳ trước có gì không hiểu, các học sinh nhất định phải hoàn toàn hỏi cho kĩ! Tiếp theo, chúng ta học định nhĩa của dãy số cực hạn, mời mọi người mở đến trang mười…"
Giảng bài đến một nửa, Dương tiểu béo ngồi bên cạnh Tần Tư quay đầu nhìn đến vật nhỏ trong tay hắn, tò mò lặng lẽ hhỏi nhỏ: “Tần Tư ngươi tiểu tử này đi học cũng không thấy ngươi chú ý qua, như thế nào thành tích luôn tốt như vậy? Đây là loại Mp3 mới nhất sao? Cho ta chơi với!"
“Ai! Mật mạp chết tiệt đừng lộn xộn!" Tần Tư vội vàng giữ chặt thứ trong tay, trắng mắt liếc Dương tiểu béo: “Ngươi không lo chú ú đến cuối kì mà thi trượt bị đá đến ban B thì đừng có đến tìm ta khóc. Lúc Dương tiểu béo đang muốn phản bác, trên bục giảng lại truyền đến một trận kêu rên.
Bạch Niệm Phàm đang viết lên bảng đen thì phấn viết, thước dạy học cùng sách đều rơi xuống đát, cả người lung lay sắp đổ tựa vào trên tường, mặt lại hồng đến đáng sợ, y đầu đầy mồ hôi gian nan đứng thẳng thân thể, miễn cưỡng cười: “Thật có lỗi, lão sư ta thật sự chống đỡ không nổi nữa... Tiết học này, mọi người tự học được không?" Được đến mọi người đồng ý sau, Bạch Niệm Phàm ngay cả giáo án đều không lấy liền vội vàng rời đi.
Editor: Javiko
Tay Bạch Niệm Phàm vừa định lấy chén uống nước run lên, chợt mỉm cười nói: “Tần Tư đồng học, mời lên đài diễn thuyết."
Tần Tư đứng lên, bước đến trước bục giảng, khẽ nâng kính mắt, tiếng nói trong trẻo đầy tự tin vang lên: “Mọi người hảo, ta là Tần Tư, Tư ở đây có nghĩa là tưởng niệm, cùng chữ Niệm trong tên Bạch lão sư vừa vặn tạo thành một từ ngữ tốt đẹp đâu, điều này có phải thuyết minh ta cùng Bạch lão sư cũng có thể trở thành đôi hợp tác tốt trong việc học tập, vì mọi người phục vụ? Mọi người nói, có phải hay không?"
Vốn chính là soái ca anh tuấn, lại là tinh anh có thành tích học tập đứng đầu lớp, hơn nữa những lời nói vui vẻ lại không mất nét thanh xuân vốn có này, trực tiếp làm cho các học sinh bật cười. “Đúng! Tần Tư đồng học thích hợp làm lớp trưởng nhất! Thành tích tốt, lớn lên suất khí! Làm người lại thiện lương, lần trước ta còn nhìn đến hắn chiếu cố mèo con lưu lạc trong trường đâu!"
“A! Thật tốt bụng nga! Nghe nói hắn còn ở bên ngoài làm việc ngoài giờ, thật là một người chịu khó!"
Tần Tư rất kiên nhẫn chờ các học sinh im lặng xuống dưới, thế này mới tiếp tục nói: “Nếu là mọi người đề cử ta làm lớp trưởng, ta Tần Tư lúc này hứa hẹn, thứ nhất toàn diện hiệp trợ Bạch lão sư trong các hạng công tác, bao gồm bảy vị cán bộ lớp vừa mới tranh cử xong, ta cũng sẽ hết sức phối hợp; thứ hai, ta sẽ dẫn dắt toàn ban lên làm lớp học đứng đầu toàn giáo; thứ ba, lớp thành lập quỹ hoạt động, tham gia cơ hội thực tiễn mà nhà trường hoặc xã hội cung cấp, chúng ta là học viên của học viện, lý luận phải nắm thật vững chắc, thực tiễn cũng phải bồi dưỡng dần dần. Ba điểm đó, ta Tần Tư trịnh trọng hứa hẹn."
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, kết quả không cần nói cũng biết, Tần Tư lấy số phiếu áp đảo tranh cử thành công.
“Bạch lão sư cùng ta ‘Tưởng Niệm’ tổ hợp, nhất định có thể ở thời gian bốn năm này cọ xát ra hỏa hoa chưa từng có!" Tần Tư tươi cười sáng lạn.
Tựa vào cửa sổ bên cạnh mãi đến khi trong phòng học lại ầm ầm đứng lên, Bạch Niệm Phàm mới ý thức được tranh cử đã xong, y khụ hạ cổ họng, môi thực khô.
Một ly nước ấm đưa tới, y giương mắt vừa thấy, đối diện là khuôn mặt tươi cười của Tần Tư. “Bạch lão sư, vất vả. Uống miếng nước nhuận nhuận hầu, đừng để ảnh hưởng đến thanh quản, ảnh hưởng đến việc dạy học." Tần Tư nhếch cặp mi anh khí, đứng ở bên cạnh Bạch Niệm Phàm, thân nhìn còn cao hơn y nửa cái đầucao còn so với này lão sư Cao thượng nữa cái đầu.
“Bạch lão sư, nếu ta làm tốt chức lớp trưởng này, ngươi cũng nên quan tâm ta nhiều hơn, thưởng cho ta đâu." Tần Tư xích sát vào Bạch Niệm Phàm, nhẹ nhàng nói. Bạch Niệm Phàm tiếp nhận cốc nước, vừa uống lên một ngụm, lại nghe đến Tần Tư nói những lời này, một ngụm nước seawcj ở trong họng, ho đến vẻ mặt đỏ bừng, bất chấp Tần Tư vì y vỗ lưng, gật đầu nói: “Tần Tư đồng học đừng lo lắng, ngươi khẳng định có thể làm tốt chức lớp trưởng!"
Phần đong đệ tử phía dưới, đặc biệt là nữ sinh, nhìn đến hai soái ca ở chung vui vẻ thuận hòa như thế ddeuf thực vui vẻ.
Thứ Tư, buổi sáng có hai tiết Toán cao cấp. Chuông vào lớp vừa vang lên, Bạch Niệm Phàm còn không có đến, Tần Tư ở trên bục giảng giups đỡ các học sinh phía dưới ôn lại bài học tiết trước.
Trong hành lang, Bạch Niệm Phàm vội vàng bận bận chạy tới phòng học, ở thang lầu vừa vặn gặp phải lão hiệu trưởng. “Bạch lão sư, đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận dưới chân! Muộn một chút cũng không sao, bất quá áo sơmi vẫn phải mặc gọn gang a!" Hiệu trưởng cười tủm tỉm chỉ chỉ áo sơ mi trắng tùng tùng suy sụp trên người Bạch Niệm Phàm, dựa theo quy định của trường học, vạt áo của giáo sư là phải nhét gọn vào trong quần.
“Thật có lỗi! Lâm hiệu trưởng, lần sau ta nhất định chú ý, hôm nay thân thể có chút không thoải mái, thật sự là..." Bạch Niệm Phàm ngượng ngùng xin lỗi, đây là lần đầu tiên y bị lãnh đạo phê bình.
Bạch Niệm Phàm bước vào phòng học, nhìn đến những thứ được viết trên bảng đen sau nhẹ nhàng thở ra.
“Bạch lão sư cuối cùng đến đây!" Đường Ny vui vẻ cười tươi, nàng ở cuộc thi phân ban cố gắng lấy đến thành tích để vào được ban A, phỏng chừng hơn một nửa công lao là “Vì xem Bạch lão sư" tâm tư.
“Nhìn người đồ háo sắc!" Ngọc Ngọc bĩu môi, bỗng nhiên “Di" một tiếng: “Bạch lão sư có phải hay không thân thể không thoải mái a? NyNy ngươi mau nhìn, mặt của y thật hồng, tay còn giữ lấy bụng, nhìn thật là thân thể không khỏe đâu!"
Đường Ny vừa nhìn, quả nhiên là cái dạng này, Bạch Niệm Phàm một bên chuẩn bị giáo án một bên nhăn mặt nhẫn nại, thật sự làm cho người ta không đành lòng.
“Các học sinh, thật có lỗi ta đến muộn. Hôm nay chúng ta học bài 《 cực hạn của dãy số》, trước đó, chúng ta ôn tập lại kiến thức hai tiết trước 《 Lượng biến đổi cùng hàm số 》, ách!" Bạch Niệm Phàm vừa mới nói đến đây, sách cầm trong tay run lên, chóp mũi nặng nề hít một hơi, y vội vàng đứng thẳng người, cười nói: “Xin hỏi có vị đồng học nào nguyện ý đi lên viết lại những công thức đã học?"
Tần Tư ngồi ở bàn đầu tự nhiên lên bục giảng, cầm lấy phấn viết xoát xoát xoát ghi đáp án của hắn, một lát sau vỗ vỗ tay nhảy xuống bục giảng, bỗng nhiên quay đầu nghi hoặc nhìn Bạch Niệm Phàm: “Bạch lão sư, thân thể ngươi có phải hay không không thoải mái? Ta xem mặt của ngươi thật hồng, có phải phát sốt không? Nếu như không thoải mái, tiết này chúng ta cũng có thể tự học! Những chỗ mọi người không biết, ta cùng lớp phó học tập đều có thể hỗ trợ.
“Đúng vậy! Bạch lão sư, nếu ngươi không thoải mái thì trở về đi nghỉ ngơi đi!" Phía dưới nổi lên một trận khuyên bảo, mọi người cũng đều nhìn ra đến Bạch Niệm Phàm dị thường.
“Không có việc gì, ta không sao." Bạch Niệm Phàm xấu hổ cười cười, “Đáp án của Tần Tư đồng học phi thường tốt, môn Toán không khó học, nhưng là trụ cột nhất định phải luyện tốt, ở kỳ trước có gì không hiểu, các học sinh nhất định phải hoàn toàn hỏi cho kĩ! Tiếp theo, chúng ta học định nhĩa của dãy số cực hạn, mời mọi người mở đến trang mười…"
Giảng bài đến một nửa, Dương tiểu béo ngồi bên cạnh Tần Tư quay đầu nhìn đến vật nhỏ trong tay hắn, tò mò lặng lẽ hhỏi nhỏ: “Tần Tư ngươi tiểu tử này đi học cũng không thấy ngươi chú ý qua, như thế nào thành tích luôn tốt như vậy? Đây là loại Mp3 mới nhất sao? Cho ta chơi với!"
“Ai! Mật mạp chết tiệt đừng lộn xộn!" Tần Tư vội vàng giữ chặt thứ trong tay, trắng mắt liếc Dương tiểu béo: “Ngươi không lo chú ú đến cuối kì mà thi trượt bị đá đến ban B thì đừng có đến tìm ta khóc. Lúc Dương tiểu béo đang muốn phản bác, trên bục giảng lại truyền đến một trận kêu rên.
Bạch Niệm Phàm đang viết lên bảng đen thì phấn viết, thước dạy học cùng sách đều rơi xuống đát, cả người lung lay sắp đổ tựa vào trên tường, mặt lại hồng đến đáng sợ, y đầu đầy mồ hôi gian nan đứng thẳng thân thể, miễn cưỡng cười: “Thật có lỗi, lão sư ta thật sự chống đỡ không nổi nữa... Tiết học này, mọi người tự học được không?" Được đến mọi người đồng ý sau, Bạch Niệm Phàm ngay cả giáo án đều không lấy liền vội vàng rời đi.
Tác giả :
Lãnh Tịch