Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình
Chương 23
Lúc Lục Viễn Thần nghe Trần Hâm muốn hắn cùng Trần Lạc so đấu một lần quyết thắng bại, trong lòng có loại cảm giác khó mà tin được, dù sao một Trúc Cơ kì so đấu với một luyện khí kì, nhìn từ bất kì phương diện nào đều là thắng bại đã định, mà ngay cả khi cuối cùng Trần Hâm nói muốn đích thân chỉ đạo Trần Lạc cũng không làm hắn để trong lòng, thời gian một năm có thể làm một luyện khí viên mãn thành Trúc Cơ cao giai sao? Đương nhiên không có khả năng!
Dưới loại tâm tình này, Lục Viễn Thần trước an tâm, đi thu mua tâm trưởng lão, nhưng sau còn một sự kiện làm hắn phát sầu, đó là Tô Huân Hàm.
Vì chuyện bị hắn chửi là độc phụ trước toàn bộ người Trần gia, Tô Huân Hàm đã nhiều ngày không cho Lục Viễn Thần sắc mặt hòa nhã, thậm chí còn lôi kéo Lục Bác Hạo trở về cái gọi là nhà mẹ đẻ kia, Lục Viễn Thần sao có thể không biết tình huống của nhà mẹ đẻ nàng? Vài huynh trưởng sợ hãi rụt rè, cả ngày ỷ vào thanh danh Trần gia nơi nơi làm việc xấu, phụ thân mất sớm, lưu lại một mẫu thân gian trá mạnh mẽ, miệng đầy mê sảng. Một hài tử mười tuổi như Lục Bác Hạo ở loại hoàn cảnh này, có thể học được cái gì tốt!
Bởi vậy thẳng đến khi Lục Bác Hạo bị người Trần gia đón trở về, Tô Huân Hàm vẫn không chờ được trượng phu đến giải thích, ngược lại chiếm được một câu:
“Phu nhân nhớ người nhà vậy liền để nàng để nàng ở trong nhà nhiều một lần đi."
Thật là đem cả tâm phế đều oanh tạc.
“Thời điểm có chuyện liền lấy ta ra gánh tội thay, Lục Viễn Thần ngươi thật là tốt! Cũng đừng quên Hạo nhi chính là hài tử của ta, phụ thân như ngươi chưa từng nhìn hắn được vài lần thì tính là gì!" Ở trong phòng đi vài bước, Tô Huân Hàm càng nghĩ càng sinh khí, nhưng một thân vinh hoa phú quý của nàng đều đặt trên người Lục Viễn Thần, không có đối phương thì đừng nói hưởng thụ cuộc sống như bây giờ, chính là đại môn Trần gia cũng không thể vào được.
Nàng rốt cuộc không dám oán giận Lục Viễn Thần, đến cuối cùng, một cỗ hỏa khí lại phát tiết trên người hai, huynh đệ Trần Lạc:
“Không phải nói tang tử đoản mệnh sao! Cái khất cái kia như thế nào không chết trong đống rác đi, còn chạy đến Trần gia đối nghịch cùng ta!" Lại mắng vài câu dơ bẩn, lúc này mới thoáng phát tiết tức giận.
Đợi tâm tình bình tĩnh, suy nghĩ của Tô Huân Hàm lại xoay chuyển, hiện tại Lục Viễn Thần rõ ràng là vì hành động của nàng mà sinh khí, thậm chí không nguyện ý để nàng trở lại Trần gia, như vậy sao được. Dù sao một thân tu vi này của nàng đều là do đan dược kéo lên, nhưng loại địa phương này làm gì có hoàn cảnh cùng tài nguyên cho nàng tu luyện, không duyên cớ chậm trễ thời gian. Hiện tại có sinh khí gì cũng phải chịu đựng, dù gì chỉ có Trần gia mới cho nàng ngày lành phú quý, chờ đem hai nhóc con chướng mắt Trần Lăng Trần Lạc này đuổi đi, đem cả Trần gia đều thu vào ngực, Lục Viễn Thần còn có cái gì đáng sợ? Nàng cũng có năng lực làm bản thân trải qua ngày lành.
Ước hẹn một năm nàng nghe rất rõ ràng, nhưng không nghĩ Lục Viễn Thần nghĩ đơn giản như vậy, chỉ đạo Trần Lạc là chân nhân Tâm Động kì, điểm ấy chính là không một ai ở Ly thành có thể so được. Thứ hai, Trần Lạc hiện mới mười tuổi, mọi chuyện tu luyện đều là tự học, trong thời gian năm năm đã có tu vi luyện khí viên mãn, có thể thấy được thiên phú trác tuyệt, hiện giờ lại có Trần Hâm toàn lực chỉ đạo, trận chiến này Lục Viễn Thần chưa chắc đã thắng. Nhưng mình có chỗ nào lợi thế để quay trở lại Trần gia?
Tô Huân Hàm đứng dậy đóng cửa sổ lại, nơi nàng ở là người nhà đặc biệt chuẩn bị, không gian thanh tĩnh, địa phương rộng mở, chung quanh cũng không có người hầu tạp vụ gì, cảm thấy yên tâm, liền lấy từ cổ tay áo ra một hà bao Bạch Liên Hoa.
Có thể thông đồng một đạo lữ là nhân sĩ tu chân, Tô Huân Hàm nàng cũng có bản lĩnh, trước khi kết giao với Lục Viễn Thần, nàng trong lúc vô tình đã giúp được một chân nhân, đối phương vì báo ân, chẳng nhưng lưu lại bí tịch mà còn giúp nàng dẫn khí nhập thể. Bí tịch này chính là một bản Mị thuật phổ thông, cũng không phải cái gì tốt. Trong bao này mới là một kiện thứ tốt mà chân nhân cho, Dương Tâm đan, có thể trong tức khắc tăng lên tu vi, sau này mặc dù sẽ suy yếu vài ngày, nhưng dù gì cũng là một thánh phẩm để chạy thoát thân.
Nắm chặt hà bao, Tô Huân Hàm quyết định, lấy đan dược ra, một mình cầm hà bao ra cửa, tìm một nha hoàn sai đem đến phủ Trần gia.
Trần gia phu nhân được gia chủ phong phong cảnh cảnh đón về, phu nhân gia chủ Trần gia phi thường ân ái, tin tức này nhất thời truyền khắp Ly thành, chờ đến khi Trần Lạc cùng Thần Lăng ra ngoài mua chút dược liệu trong nhà không có mới nghe được.
“Sách."Trần Lạc cười lạnh một tiếng, nói. “Cái gì mà phi thường ân ái, ngày đó chó cắn chó không phải đặc biệt lợi hại sao, Tô Huân Hàm rõ ràng là bị đuổi ra."
Ấn đường Trần Lăng hơi nhíu lại, một đường nghe, sắc mặt của hắn càng không tốt, chờ đến cả hai về tiểu viện, thời điểm chung quanh chỉ có hai người, mới nói:
“Tiểu Lạc, có điểm là lạ."
Trần Lạc có chút vô tư vô tâm với âm mưu tâm kế, nháy mắt mấy cái, không hiểu hỏi:
“Có gì không thích hợp?"
“Ta là nói, chuyện Tô Huân Hàm được đón trở về này." Trần Lăng nhìn cậu còn ngây thơ không hiểu, liền đặt đối phương trên ghế ngồi, thần tình nghiêm túc nói, “Ngày đó hai người kia rõ ràng đã xé rách mặt, sau đó Tô Huân Hàm còn mang Lục Bác Hạo về nhà mẹ đẻ, rồi cũng chỉ có Lục Bác Hạo được đón về, Lục Viễn Thần khi đó nói cái gì?"
Trần Lạc suy tư một chút, đáp:
“Nói nàng quyến luyến người nhà?"
“Loại chuyện này ngươi cũng tin? Rõ ràng là Lục Viễn Thần muốn quăng nàng, vậy hiện tại vì cái gì lại cung kính đón nàng trở về?" Trong mắt Trần Lăng hiện lên quang mang lợi hại, thanh âm càng trầm thấp, “Trước khi Tô Huân Hàm gả cho Lục Viễn Thần, từng tu luyện qua Mị thuật, loại công pháp này chỉ có nhiếp hồn cùng ảo thuật là đặc biệt xuất sắc, ta nghĩ, nàng nhất định là cho Lục Viễn Thần chỗ tốt gì đó." Nói đến đây, trên mặt nhất thời lộ ra vài phần lệ khí bạo ngược. “Chỗ tốt này nhất định có thể trợ giúp Lục Viễn Thần thắng được ngươi, thắng được vị trí gia chủ!"
Trần Lạc vẫn có chút không tin tưởng lắm:
“Vậy tại sao Lục Viễn Thần lại gióng trống khua chiêng như vậy? Chúng ta đi một vòng trên phố dã có thể nhìn ra sự tình, hắn cho rằng tất cả đều là ngốc tử sao?"
“A."Trần Lăng bất đắc dĩ mỉm cười, sờ sờ đầu Trần Lạc. “Thật ngốc, trong Ly thành này sao lại có nhân sĩ tu chân sẽ đi nghe chút chuyện phiếm đời thường này?"
Trần Lạc chu môi, tràn đầy tự tin:
“Ta mới không sợ, mấy ngày nay ta có cảm giác chính mình có thể lập tức đột phá Trúc Cơ, chỉ cần có tu vi chân chính, mặc hắn có bao nhiêu ám chiêu đều không dùng được."
Trần Lăng đều không có biện pháp gì với cậu, không yên tâm đáp:
“Chỉ mong như vậy."
Nếu cái gọi là ám chiêu của Lục Viễn Thần chính là nhiếp hồn thuật, Trần Lạc thật đúng là không sợ, nhờ thủ pháp luyện đan cùng nhân sinh xuyên qua ban tặng, linh thức của cậu đã sớm đạt cường độ Trúc Cơ, tăng thêm ý chí kiên định, chỉ cần cậu đột phá, nhiếp hồn thuật đối với Trúc Cơ kì như cậu có tác dụng hay không vẫn là không cần nói.
Nói là muốn đột phá Trúc Cơ kì, việc này thật sự cũng không làm bọn họ chờ lâu lắm, Trần Hâm mang hai người đến đỉnh núi tràn đầy linh khí phía sau Trần gia, mới ngây người chừng hai ba ngày, một ngày, lúc hai huynh đệ ngồi trên đỉnh núi thưởng thức mặt trời mọc, bỗng nhiên đột phá.
Dưới loại tâm tình này, Lục Viễn Thần trước an tâm, đi thu mua tâm trưởng lão, nhưng sau còn một sự kiện làm hắn phát sầu, đó là Tô Huân Hàm.
Vì chuyện bị hắn chửi là độc phụ trước toàn bộ người Trần gia, Tô Huân Hàm đã nhiều ngày không cho Lục Viễn Thần sắc mặt hòa nhã, thậm chí còn lôi kéo Lục Bác Hạo trở về cái gọi là nhà mẹ đẻ kia, Lục Viễn Thần sao có thể không biết tình huống của nhà mẹ đẻ nàng? Vài huynh trưởng sợ hãi rụt rè, cả ngày ỷ vào thanh danh Trần gia nơi nơi làm việc xấu, phụ thân mất sớm, lưu lại một mẫu thân gian trá mạnh mẽ, miệng đầy mê sảng. Một hài tử mười tuổi như Lục Bác Hạo ở loại hoàn cảnh này, có thể học được cái gì tốt!
Bởi vậy thẳng đến khi Lục Bác Hạo bị người Trần gia đón trở về, Tô Huân Hàm vẫn không chờ được trượng phu đến giải thích, ngược lại chiếm được một câu:
“Phu nhân nhớ người nhà vậy liền để nàng để nàng ở trong nhà nhiều một lần đi."
Thật là đem cả tâm phế đều oanh tạc.
“Thời điểm có chuyện liền lấy ta ra gánh tội thay, Lục Viễn Thần ngươi thật là tốt! Cũng đừng quên Hạo nhi chính là hài tử của ta, phụ thân như ngươi chưa từng nhìn hắn được vài lần thì tính là gì!" Ở trong phòng đi vài bước, Tô Huân Hàm càng nghĩ càng sinh khí, nhưng một thân vinh hoa phú quý của nàng đều đặt trên người Lục Viễn Thần, không có đối phương thì đừng nói hưởng thụ cuộc sống như bây giờ, chính là đại môn Trần gia cũng không thể vào được.
Nàng rốt cuộc không dám oán giận Lục Viễn Thần, đến cuối cùng, một cỗ hỏa khí lại phát tiết trên người hai, huynh đệ Trần Lạc:
“Không phải nói tang tử đoản mệnh sao! Cái khất cái kia như thế nào không chết trong đống rác đi, còn chạy đến Trần gia đối nghịch cùng ta!" Lại mắng vài câu dơ bẩn, lúc này mới thoáng phát tiết tức giận.
Đợi tâm tình bình tĩnh, suy nghĩ của Tô Huân Hàm lại xoay chuyển, hiện tại Lục Viễn Thần rõ ràng là vì hành động của nàng mà sinh khí, thậm chí không nguyện ý để nàng trở lại Trần gia, như vậy sao được. Dù sao một thân tu vi này của nàng đều là do đan dược kéo lên, nhưng loại địa phương này làm gì có hoàn cảnh cùng tài nguyên cho nàng tu luyện, không duyên cớ chậm trễ thời gian. Hiện tại có sinh khí gì cũng phải chịu đựng, dù gì chỉ có Trần gia mới cho nàng ngày lành phú quý, chờ đem hai nhóc con chướng mắt Trần Lăng Trần Lạc này đuổi đi, đem cả Trần gia đều thu vào ngực, Lục Viễn Thần còn có cái gì đáng sợ? Nàng cũng có năng lực làm bản thân trải qua ngày lành.
Ước hẹn một năm nàng nghe rất rõ ràng, nhưng không nghĩ Lục Viễn Thần nghĩ đơn giản như vậy, chỉ đạo Trần Lạc là chân nhân Tâm Động kì, điểm ấy chính là không một ai ở Ly thành có thể so được. Thứ hai, Trần Lạc hiện mới mười tuổi, mọi chuyện tu luyện đều là tự học, trong thời gian năm năm đã có tu vi luyện khí viên mãn, có thể thấy được thiên phú trác tuyệt, hiện giờ lại có Trần Hâm toàn lực chỉ đạo, trận chiến này Lục Viễn Thần chưa chắc đã thắng. Nhưng mình có chỗ nào lợi thế để quay trở lại Trần gia?
Tô Huân Hàm đứng dậy đóng cửa sổ lại, nơi nàng ở là người nhà đặc biệt chuẩn bị, không gian thanh tĩnh, địa phương rộng mở, chung quanh cũng không có người hầu tạp vụ gì, cảm thấy yên tâm, liền lấy từ cổ tay áo ra một hà bao Bạch Liên Hoa.
Có thể thông đồng một đạo lữ là nhân sĩ tu chân, Tô Huân Hàm nàng cũng có bản lĩnh, trước khi kết giao với Lục Viễn Thần, nàng trong lúc vô tình đã giúp được một chân nhân, đối phương vì báo ân, chẳng nhưng lưu lại bí tịch mà còn giúp nàng dẫn khí nhập thể. Bí tịch này chính là một bản Mị thuật phổ thông, cũng không phải cái gì tốt. Trong bao này mới là một kiện thứ tốt mà chân nhân cho, Dương Tâm đan, có thể trong tức khắc tăng lên tu vi, sau này mặc dù sẽ suy yếu vài ngày, nhưng dù gì cũng là một thánh phẩm để chạy thoát thân.
Nắm chặt hà bao, Tô Huân Hàm quyết định, lấy đan dược ra, một mình cầm hà bao ra cửa, tìm một nha hoàn sai đem đến phủ Trần gia.
Trần gia phu nhân được gia chủ phong phong cảnh cảnh đón về, phu nhân gia chủ Trần gia phi thường ân ái, tin tức này nhất thời truyền khắp Ly thành, chờ đến khi Trần Lạc cùng Thần Lăng ra ngoài mua chút dược liệu trong nhà không có mới nghe được.
“Sách."Trần Lạc cười lạnh một tiếng, nói. “Cái gì mà phi thường ân ái, ngày đó chó cắn chó không phải đặc biệt lợi hại sao, Tô Huân Hàm rõ ràng là bị đuổi ra."
Ấn đường Trần Lăng hơi nhíu lại, một đường nghe, sắc mặt của hắn càng không tốt, chờ đến cả hai về tiểu viện, thời điểm chung quanh chỉ có hai người, mới nói:
“Tiểu Lạc, có điểm là lạ."
Trần Lạc có chút vô tư vô tâm với âm mưu tâm kế, nháy mắt mấy cái, không hiểu hỏi:
“Có gì không thích hợp?"
“Ta là nói, chuyện Tô Huân Hàm được đón trở về này." Trần Lăng nhìn cậu còn ngây thơ không hiểu, liền đặt đối phương trên ghế ngồi, thần tình nghiêm túc nói, “Ngày đó hai người kia rõ ràng đã xé rách mặt, sau đó Tô Huân Hàm còn mang Lục Bác Hạo về nhà mẹ đẻ, rồi cũng chỉ có Lục Bác Hạo được đón về, Lục Viễn Thần khi đó nói cái gì?"
Trần Lạc suy tư một chút, đáp:
“Nói nàng quyến luyến người nhà?"
“Loại chuyện này ngươi cũng tin? Rõ ràng là Lục Viễn Thần muốn quăng nàng, vậy hiện tại vì cái gì lại cung kính đón nàng trở về?" Trong mắt Trần Lăng hiện lên quang mang lợi hại, thanh âm càng trầm thấp, “Trước khi Tô Huân Hàm gả cho Lục Viễn Thần, từng tu luyện qua Mị thuật, loại công pháp này chỉ có nhiếp hồn cùng ảo thuật là đặc biệt xuất sắc, ta nghĩ, nàng nhất định là cho Lục Viễn Thần chỗ tốt gì đó." Nói đến đây, trên mặt nhất thời lộ ra vài phần lệ khí bạo ngược. “Chỗ tốt này nhất định có thể trợ giúp Lục Viễn Thần thắng được ngươi, thắng được vị trí gia chủ!"
Trần Lạc vẫn có chút không tin tưởng lắm:
“Vậy tại sao Lục Viễn Thần lại gióng trống khua chiêng như vậy? Chúng ta đi một vòng trên phố dã có thể nhìn ra sự tình, hắn cho rằng tất cả đều là ngốc tử sao?"
“A."Trần Lăng bất đắc dĩ mỉm cười, sờ sờ đầu Trần Lạc. “Thật ngốc, trong Ly thành này sao lại có nhân sĩ tu chân sẽ đi nghe chút chuyện phiếm đời thường này?"
Trần Lạc chu môi, tràn đầy tự tin:
“Ta mới không sợ, mấy ngày nay ta có cảm giác chính mình có thể lập tức đột phá Trúc Cơ, chỉ cần có tu vi chân chính, mặc hắn có bao nhiêu ám chiêu đều không dùng được."
Trần Lăng đều không có biện pháp gì với cậu, không yên tâm đáp:
“Chỉ mong như vậy."
Nếu cái gọi là ám chiêu của Lục Viễn Thần chính là nhiếp hồn thuật, Trần Lạc thật đúng là không sợ, nhờ thủ pháp luyện đan cùng nhân sinh xuyên qua ban tặng, linh thức của cậu đã sớm đạt cường độ Trúc Cơ, tăng thêm ý chí kiên định, chỉ cần cậu đột phá, nhiếp hồn thuật đối với Trúc Cơ kì như cậu có tác dụng hay không vẫn là không cần nói.
Nói là muốn đột phá Trúc Cơ kì, việc này thật sự cũng không làm bọn họ chờ lâu lắm, Trần Hâm mang hai người đến đỉnh núi tràn đầy linh khí phía sau Trần gia, mới ngây người chừng hai ba ngày, một ngày, lúc hai huynh đệ ngồi trên đỉnh núi thưởng thức mặt trời mọc, bỗng nhiên đột phá.
Tác giả :
Phế Sài Bạc Hà Nhuyễn Đường