Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân
Chương 142: Trương Lệ Nương bị chồng bỏ
Miêu: beta-ed
Trương Tiểu Dư nghe Trương Sơn nói Trương Lệ Nương xin gặp trước cổng thôn trang, không khỏi nhìn thoáng qua Quý Hòa bên cạnh, mà Quý Hòa cũng nhìn cậu.
Trương Tiểu Dư cảm thấy Trương Lệ Nương lúc trước làm hại Quý Hòa bị Quý Tuấn đẩy xuống sông bị thương nặng như vậy, cô ta còn tới nơi này làm gì?
Quý Hòa nghĩ Trương Lệ Nương nhiều năm như vậy vẫn luôn ức hiếp Trương Tiểu Dư, hiện tại một nhà Trương Đại Ngưu lại bị như thế, cô ta còn tới làm gì? Sẽ không phải lại đến phiền Trương Tiểu Dư chứ? Nhưng vừa nghĩ tới một nhà Trịnh Quốc công còn chưa rời đi, có vết xe đổ Trịnh Du, Trương Lệ Nương hẳn là không có lá gan lớn như vậy. Cũng bởi vì nghĩ thế nên hắn mới càng kỳ quái Trương Lệ Nương tới nơi này làm gì.
“Quý gia, cô ta nói là có chuyện quan trọng, nói là chuyện có thể làm khiến Quý gia hả giận." Trương Sơn nói. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “A Hòa, để cho cô ta vào đi." Trương Tiểu Dư nói, vừa nghe nói Trương Lệ Nương biết chuyện có thể giúp Quý Hòa hả giận, cậu liền có chút hứng thú, nghĩ dù sao gặp nhau một chút cũng không làm sao, nghe nói Trương Lệ Nương đã bị đnáh gãy chân, còn làm được gì nữa mà sợ?
Quý Hòa gật đầu, bảo Trương Sơn dẫn người lại đây, sau lại nghĩ, quyết định tự mình đi qua, nghĩ người đáng ghét như vậy gặp luôn ở cổng đi cho xong.
Cùng Trương Lệ Nương tới là một người đàn ông, không đến hai mươi tuổi, lớn lên có chút xấu xí, đôi mắt chăm chú nhìn Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, vừa thấy đã biết là đầu óc có bệnh. Gã dùng một cái xe la kéo Trương Lệ Nương tới, hiện giờ xe la kia dừng trước cổng Thủy trang, con la đang ăn cỏ ven đường, mà Trương Lệ Nương ngồi trên xe, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, chăm chú mà nhìn cổng lớn Thủy trang cùng tấm hoành phi, trong lòng vừa chua xót vừa đắng chát, nghĩ vốn hết thảy có thể thuộc về mình. Lúc trước Quý Hòa thích mình bao nhiêu, mình lại chướng mắt người ta, giở trò hại hắn rơi xuống nước bị thương, khi đó cô ta còn ngóng trông hắn chết cho luôn. Kết quả hắn chẳng những không chết còn quyết chí tự cường, hiện tại mới ngắn ngủn hai năm, đã có gia nghiệp lớn như vậy.
Trương Lệ Nương nghĩ đây là trời cao trêu ngươi mình sao? Rõ ràng mình cố gắng như vậy muốn sống vinh hoa phú quý, nhưng không thể nào thành công, mà cuộc sống như thế lại bị chính mình buông tha, buồn cười nhất là, cuối cùng cuộc sống như thế lại rơi lên đầu Trương Tiểu Dư cùng mình lớn lên, Trương Tiểu Dư mà mình vẫn cho rằng sẽ sống hèn mọn kham khổ qua ngày (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Cổng lớn mở, từ bên trong đi ra vài người, ở giữa chính là Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư.
Trương Lệ Nương nhìn bọn họ, phát hiện bọn họ giống như lại khác rồi, hình như càng thêm tuấn nhã so với ngày trước, đúng vậy, hai tên nông dân chân đất, lại càng ngày càng tuấn dật, mặc cũng ngày càng đẹp, song song đứng ở nơi đó, tựa như một đôi kim đồng, khiến người ta không dời được tầm mắt.
“Trương Lệ Nương, có chuyện gì cứ nói đi."
Quý Hòa thấy Trương Lệ Nương chằm chằm nhìn bọn họ mà đánh giá, khẽ nhíu mày, lãnh đạm mà nói, thấy cô ta bộ dạng vật nghèo túng bộ dáng, Quý Hòa cũng không quá muốn so đo.
Trương Lệ Nương cong môi mỉm cười, nói: “Ngay cả cửa cũng không cho vào…"
Trương Tiểu Dư nói: “Cô có chuyện nói mau, nếu không muốn nói, chúng tôi cũng không miễn cưỡng."
Trương Tiểu Dư nghĩ Trương Lệ Nương đã thành cái dạng này, còn liều mạng tới đây, khẳng định có điều muốn nói. Cho dù không cho vào cửa, cô ta cũng sẽ nói thôi, người này ngoan cố, tuyệt không sẽ bởi vì một chút buồn bực mà rời đi. Hơn nữa nhìn bộ dáng này, có lẽ cô ta cũng cùng đường rồi.
Trương Lệ Nương đúng là cùng đường, cô ta đã bị chồng bỏ.
Nói đến chuyện này, có thể nói là Trương Lệ Nương mạng không tốt, cũng có thể nói cô ta bị người hại thảm.
Trương Lệ Nương bị đánh gãy chân, bởi vì cô ta làm ra chuyện khiến thanh danh không tốt, chẳng những bố mẹ chồng không muốn thấy ngay cả chồng cũng giận, suýt nữa nghe lời cha mẹ bỏ cô ta đuổi về nhà, nhưng Trương Lệ Nương rốt cuộc vẫn có chút bản lĩnh, không biết nói gì mà khiến chồng mình đổi ý. Trương Lệ Nương biết mình nếu bị đuổi về nhà khẳng định sẽ sống còn thảm hại hơn, trong nhà làm gì còn tiền cho cô ta chữa bệnh? Nếu bị đuổi về nhà mẹ đẻ, chân cô ta sẽ bị tật cả đời, nói không chừng còn bị nặng hơn, đến lúc đó lại không đi lại được đâu biết chừng
Trương Lệ Nương cũng không muốn mình sống thêm thảm hại, cô ta biết bị đuổi về nhà thì ngay cả ăn mặc cũng sẽ thành vấn đề, suốt ngày phải nghe bà mẹ đã nửa điên cũng với đứa em song nhi mới bị tống về nhà ầm ĩ, sợ là cũng điên mất thôi.
Ngay lúc Trương Lệ Nương muốn dưỡng thương cho lành, thì ông trời lại lần thứ hai giáng một đòn nặng cho cô ta.
Trương Lệ Nương mang thai, nhưng lại sinh non.
Theo lý thuyết, lúc thầy thuốc chữa trị cho Trương Lệ Nương hẳn sẽ biết cô ta đang mang thai, nhưng thầy thuốc không hề phát hiện, mà người này không phải người khác, đúng là thầy thuốc Hoa.
Thầy thuốc Hoa là thân thích, mời hắn ta đến một là bớt tiền, hai là có bớt mất mặt.
Thầy thuốc Hoa là một lang băm, mấy năm nay chữa bệnh không xảy ra chuyện lớn gì, bởi vì gã chưa từng khám những ca bệnh nặng, đều giao hết cho thầy thuốc trấn trên, không phải vì khinh người bệnh nghèo không có tiền, mà là người bệnh có chết cũng không trách được gã. Bắt mạch chữa thương vớ vẩn thì không sao, nhưng lúc xem bệnh cho Trương Lệ Nương, gã không để tâm, bởi vì một phần việc này chẳng mò được hời, tự nhiên là chểnh mảng, kết quả liền không chẩn ra đứa bé trong bụng Trương Lệ Nương.
Đứa bé ngoan cường mà yếu ớt, mẹ nó bị đánh một trận nặng như vậy mà vẫn sống sót, lại bởi vì thầy thuốc Hoa không phát hiện ra sự hiện hữu của nó, sau đó bị Vu Đại Lang một trận dây dưa mà biến mất.
Vu Đại Lang bởi vì buồn bực Trương Lệ Nương khiến cho mình mất mặt, cho nên tuy rằng giữ lại Trương Lệ Nương, nhưng lại lạnh giọng ác khí, Trương Lệ Nương chỉ có thể dỗ dành, vừa dỗ liền dỗ lên trên giường. Kết quả lúc Trương Lệ Nương hô đau gã còn tưởng là đụng phải vết thương, không nghĩ tới lại sảy thai, bị dọa cho ‘nơi ấy’ mềm nhũn.
Vu Đại Lang chịu kinh hách, vốn đã đang giận dữ, sau cha mẹ gã lại còn nói đứa bé này biết đâu không chừng chẳng phải con gã, khiến gã vốn đang chưa nguôi giận lại giận điên lên. Thầy thuốc Hoa khiến Trương Lệ Nương mất con, đang lo nếu Trương Lệ Nương còn ở lại nhà chồng, khẳng định ngày sau sẽ đòi nợ, cho nên nói luôn là Trương Lệ Nương lần này sảy thai, sợ là khó có con.
Cái tội thật nặng này vừa nói ra, Vu Đại Lang đối với Trương Lệ Nương dứt sạch chút tình cảm cuối cùng, Trương Lệ Nương vẫn bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Trương Lệ Nương cầu xin mãi, liền xin Vu Kháo Sơn gọi con trai cậu cô ta Vu Hòe Thụ là Vu Mộc Đầu tới, nói nhờ Vu Mộc Đầu dùng xe la đưa cô ta về nhà.
Một nhà Vu Kháo Sơn vốn đã không muốn tới thôn Thanh Sơn, bọn họ đã sớm biết nhà mẹ đẻ Trương Lệ Nương hiện tại là cái dạng gì, đi nói không chừng còn bị người thôn Thanh Sơn cười nhạo, càng nói không chừng sẽ bị Vu Hòe Hoa đánh cho một trận, tội gì phải đi? Cho nên bọn họ ném cho Trương Lệ Nương một tờ thư bỏ vợ, sau đó liền đi tìm Vu Mộc Đầu, đương nhiên là lén lút tìm, không thể nói cho hai vợ chồng Vu Hòe Thụ, sợ bọn họ ngăn đón không cho đến.
Trương Lệ Nương bảo Vu Mộc Đầu đánh xe mang cô ta tới Thủy trang.
Trương Lệ Nương nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình, không cam lòng, cô ta muốn trả thù, mà kẻ hại cô ta ra nông nỗi này chính là một nhà Quý Tuấn cùng Hoa Hưng
“Tôi muối nói cho các người một bí mật, mà các người phải đồng ý với tôi một điều kiện"
Trương Lệ Nương nói với Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, cô ta đã từng khinh thường bọn họ, hiện tại lại ghen tị hâm mộ, nhưng không hề hận thù, mà hiện tại cũng chỉ có bọn họ có thể giúp cô trả thù một số kẻ, càng có thể khiến cuộc sống vô vọng của cô ta có chút đường chuyển biến, Trương Lệ Nương quyết định phải bắt thật chặt lấy một tia hy vọng này
Trương Tiểu Dư nghe Trương Sơn nói Trương Lệ Nương xin gặp trước cổng thôn trang, không khỏi nhìn thoáng qua Quý Hòa bên cạnh, mà Quý Hòa cũng nhìn cậu.
Trương Tiểu Dư cảm thấy Trương Lệ Nương lúc trước làm hại Quý Hòa bị Quý Tuấn đẩy xuống sông bị thương nặng như vậy, cô ta còn tới nơi này làm gì?
Quý Hòa nghĩ Trương Lệ Nương nhiều năm như vậy vẫn luôn ức hiếp Trương Tiểu Dư, hiện tại một nhà Trương Đại Ngưu lại bị như thế, cô ta còn tới làm gì? Sẽ không phải lại đến phiền Trương Tiểu Dư chứ? Nhưng vừa nghĩ tới một nhà Trịnh Quốc công còn chưa rời đi, có vết xe đổ Trịnh Du, Trương Lệ Nương hẳn là không có lá gan lớn như vậy. Cũng bởi vì nghĩ thế nên hắn mới càng kỳ quái Trương Lệ Nương tới nơi này làm gì.
“Quý gia, cô ta nói là có chuyện quan trọng, nói là chuyện có thể làm khiến Quý gia hả giận." Trương Sơn nói. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “A Hòa, để cho cô ta vào đi." Trương Tiểu Dư nói, vừa nghe nói Trương Lệ Nương biết chuyện có thể giúp Quý Hòa hả giận, cậu liền có chút hứng thú, nghĩ dù sao gặp nhau một chút cũng không làm sao, nghe nói Trương Lệ Nương đã bị đnáh gãy chân, còn làm được gì nữa mà sợ?
Quý Hòa gật đầu, bảo Trương Sơn dẫn người lại đây, sau lại nghĩ, quyết định tự mình đi qua, nghĩ người đáng ghét như vậy gặp luôn ở cổng đi cho xong.
Cùng Trương Lệ Nương tới là một người đàn ông, không đến hai mươi tuổi, lớn lên có chút xấu xí, đôi mắt chăm chú nhìn Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, vừa thấy đã biết là đầu óc có bệnh. Gã dùng một cái xe la kéo Trương Lệ Nương tới, hiện giờ xe la kia dừng trước cổng Thủy trang, con la đang ăn cỏ ven đường, mà Trương Lệ Nương ngồi trên xe, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, chăm chú mà nhìn cổng lớn Thủy trang cùng tấm hoành phi, trong lòng vừa chua xót vừa đắng chát, nghĩ vốn hết thảy có thể thuộc về mình. Lúc trước Quý Hòa thích mình bao nhiêu, mình lại chướng mắt người ta, giở trò hại hắn rơi xuống nước bị thương, khi đó cô ta còn ngóng trông hắn chết cho luôn. Kết quả hắn chẳng những không chết còn quyết chí tự cường, hiện tại mới ngắn ngủn hai năm, đã có gia nghiệp lớn như vậy.
Trương Lệ Nương nghĩ đây là trời cao trêu ngươi mình sao? Rõ ràng mình cố gắng như vậy muốn sống vinh hoa phú quý, nhưng không thể nào thành công, mà cuộc sống như thế lại bị chính mình buông tha, buồn cười nhất là, cuối cùng cuộc sống như thế lại rơi lên đầu Trương Tiểu Dư cùng mình lớn lên, Trương Tiểu Dư mà mình vẫn cho rằng sẽ sống hèn mọn kham khổ qua ngày (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Cổng lớn mở, từ bên trong đi ra vài người, ở giữa chính là Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư.
Trương Lệ Nương nhìn bọn họ, phát hiện bọn họ giống như lại khác rồi, hình như càng thêm tuấn nhã so với ngày trước, đúng vậy, hai tên nông dân chân đất, lại càng ngày càng tuấn dật, mặc cũng ngày càng đẹp, song song đứng ở nơi đó, tựa như một đôi kim đồng, khiến người ta không dời được tầm mắt.
“Trương Lệ Nương, có chuyện gì cứ nói đi."
Quý Hòa thấy Trương Lệ Nương chằm chằm nhìn bọn họ mà đánh giá, khẽ nhíu mày, lãnh đạm mà nói, thấy cô ta bộ dạng vật nghèo túng bộ dáng, Quý Hòa cũng không quá muốn so đo.
Trương Lệ Nương cong môi mỉm cười, nói: “Ngay cả cửa cũng không cho vào…"
Trương Tiểu Dư nói: “Cô có chuyện nói mau, nếu không muốn nói, chúng tôi cũng không miễn cưỡng."
Trương Tiểu Dư nghĩ Trương Lệ Nương đã thành cái dạng này, còn liều mạng tới đây, khẳng định có điều muốn nói. Cho dù không cho vào cửa, cô ta cũng sẽ nói thôi, người này ngoan cố, tuyệt không sẽ bởi vì một chút buồn bực mà rời đi. Hơn nữa nhìn bộ dáng này, có lẽ cô ta cũng cùng đường rồi.
Trương Lệ Nương đúng là cùng đường, cô ta đã bị chồng bỏ.
Nói đến chuyện này, có thể nói là Trương Lệ Nương mạng không tốt, cũng có thể nói cô ta bị người hại thảm.
Trương Lệ Nương bị đánh gãy chân, bởi vì cô ta làm ra chuyện khiến thanh danh không tốt, chẳng những bố mẹ chồng không muốn thấy ngay cả chồng cũng giận, suýt nữa nghe lời cha mẹ bỏ cô ta đuổi về nhà, nhưng Trương Lệ Nương rốt cuộc vẫn có chút bản lĩnh, không biết nói gì mà khiến chồng mình đổi ý. Trương Lệ Nương biết mình nếu bị đuổi về nhà khẳng định sẽ sống còn thảm hại hơn, trong nhà làm gì còn tiền cho cô ta chữa bệnh? Nếu bị đuổi về nhà mẹ đẻ, chân cô ta sẽ bị tật cả đời, nói không chừng còn bị nặng hơn, đến lúc đó lại không đi lại được đâu biết chừng
Trương Lệ Nương cũng không muốn mình sống thêm thảm hại, cô ta biết bị đuổi về nhà thì ngay cả ăn mặc cũng sẽ thành vấn đề, suốt ngày phải nghe bà mẹ đã nửa điên cũng với đứa em song nhi mới bị tống về nhà ầm ĩ, sợ là cũng điên mất thôi.
Ngay lúc Trương Lệ Nương muốn dưỡng thương cho lành, thì ông trời lại lần thứ hai giáng một đòn nặng cho cô ta.
Trương Lệ Nương mang thai, nhưng lại sinh non.
Theo lý thuyết, lúc thầy thuốc chữa trị cho Trương Lệ Nương hẳn sẽ biết cô ta đang mang thai, nhưng thầy thuốc không hề phát hiện, mà người này không phải người khác, đúng là thầy thuốc Hoa.
Thầy thuốc Hoa là thân thích, mời hắn ta đến một là bớt tiền, hai là có bớt mất mặt.
Thầy thuốc Hoa là một lang băm, mấy năm nay chữa bệnh không xảy ra chuyện lớn gì, bởi vì gã chưa từng khám những ca bệnh nặng, đều giao hết cho thầy thuốc trấn trên, không phải vì khinh người bệnh nghèo không có tiền, mà là người bệnh có chết cũng không trách được gã. Bắt mạch chữa thương vớ vẩn thì không sao, nhưng lúc xem bệnh cho Trương Lệ Nương, gã không để tâm, bởi vì một phần việc này chẳng mò được hời, tự nhiên là chểnh mảng, kết quả liền không chẩn ra đứa bé trong bụng Trương Lệ Nương.
Đứa bé ngoan cường mà yếu ớt, mẹ nó bị đánh một trận nặng như vậy mà vẫn sống sót, lại bởi vì thầy thuốc Hoa không phát hiện ra sự hiện hữu của nó, sau đó bị Vu Đại Lang một trận dây dưa mà biến mất.
Vu Đại Lang bởi vì buồn bực Trương Lệ Nương khiến cho mình mất mặt, cho nên tuy rằng giữ lại Trương Lệ Nương, nhưng lại lạnh giọng ác khí, Trương Lệ Nương chỉ có thể dỗ dành, vừa dỗ liền dỗ lên trên giường. Kết quả lúc Trương Lệ Nương hô đau gã còn tưởng là đụng phải vết thương, không nghĩ tới lại sảy thai, bị dọa cho ‘nơi ấy’ mềm nhũn.
Vu Đại Lang chịu kinh hách, vốn đã đang giận dữ, sau cha mẹ gã lại còn nói đứa bé này biết đâu không chừng chẳng phải con gã, khiến gã vốn đang chưa nguôi giận lại giận điên lên. Thầy thuốc Hoa khiến Trương Lệ Nương mất con, đang lo nếu Trương Lệ Nương còn ở lại nhà chồng, khẳng định ngày sau sẽ đòi nợ, cho nên nói luôn là Trương Lệ Nương lần này sảy thai, sợ là khó có con.
Cái tội thật nặng này vừa nói ra, Vu Đại Lang đối với Trương Lệ Nương dứt sạch chút tình cảm cuối cùng, Trương Lệ Nương vẫn bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Trương Lệ Nương cầu xin mãi, liền xin Vu Kháo Sơn gọi con trai cậu cô ta Vu Hòe Thụ là Vu Mộc Đầu tới, nói nhờ Vu Mộc Đầu dùng xe la đưa cô ta về nhà.
Một nhà Vu Kháo Sơn vốn đã không muốn tới thôn Thanh Sơn, bọn họ đã sớm biết nhà mẹ đẻ Trương Lệ Nương hiện tại là cái dạng gì, đi nói không chừng còn bị người thôn Thanh Sơn cười nhạo, càng nói không chừng sẽ bị Vu Hòe Hoa đánh cho một trận, tội gì phải đi? Cho nên bọn họ ném cho Trương Lệ Nương một tờ thư bỏ vợ, sau đó liền đi tìm Vu Mộc Đầu, đương nhiên là lén lút tìm, không thể nói cho hai vợ chồng Vu Hòe Thụ, sợ bọn họ ngăn đón không cho đến.
Trương Lệ Nương bảo Vu Mộc Đầu đánh xe mang cô ta tới Thủy trang.
Trương Lệ Nương nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình, không cam lòng, cô ta muốn trả thù, mà kẻ hại cô ta ra nông nỗi này chính là một nhà Quý Tuấn cùng Hoa Hưng
“Tôi muối nói cho các người một bí mật, mà các người phải đồng ý với tôi một điều kiện"
Trương Lệ Nương nói với Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, cô ta đã từng khinh thường bọn họ, hiện tại lại ghen tị hâm mộ, nhưng không hề hận thù, mà hiện tại cũng chỉ có bọn họ có thể giúp cô trả thù một số kẻ, càng có thể khiến cuộc sống vô vọng của cô ta có chút đường chuyển biến, Trương Lệ Nương quyết định phải bắt thật chặt lấy một tia hy vọng này
Tác giả :
Xuân Chí Thì Hoà