Mang Theo Cục Cưng Chơi Game
Chương 11
Mọi người đến trước cửa lớn Lí phủ, chỉ thấy trên cửa lớn treo hai cái đèn lồng màu đỏ thấm, bên trong phủ giăng đèn kết hoa, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Thu Dĩnh hỏi người đi đường, “Vị lão bá này, xin hỏi chú có biết sao Lí phủ lại náo nhiệt vậy không?"
“Hôm nay là ngày đầy tháng của tiểu thiếu gia Lí phủ a, nếu không phải ta có việc quan trọng thì đã đến chúc mừng một phen rồi." Nói xong, hơi tiếc nuối lắc đầu đi.
“Như vậy cũng tốt, đi vào cũng tiện, không cần kiếm cớ." Giọng ôn nhu của Bạc Hà vang lên
Mọi người đi vào lí phủ, chung quanh đều là không khí vui sướng, mà xung quanh Tần Nguyệt... Giống như hình thành một vòng tròn ngăn cách cô ấy và người khác vậy, đôi mắt mang nét u buồn của cô ấy ngược hẳn với nụ cười vui sướng của mọi người xung quanh
“Lý... Ô ô!" Thu Dĩnh che miệng Thu Thuỷ lại, cười xin lỗi với mọi ngườichung quanh
“Dĩnh Dĩnh, sao lại che miệng mình a!" Thu Thuỷ được giải phóng liền bất mãn chu miệng
“Lấy cái giọng nói ào ào của cậu, người ta còn tưởng chúng ta đến là để kiếm chuyện, không chừng còn bị đuổi ra ngoài, đừng nói đến việc nói chuyện cùng Lý Thành Thư, có khi ngay cả mặt hắn ta cũng không được." Thu Dĩnh vừa nói vừa thuận tiện cầm một ly nước lên, uống một hớp
“Oh." Dĩnh Dĩnh a... Đó là ly của Diệp Lạc.
Khi mọi người tìm được Lí Thanh Thư, hắn đang nói chuyện cùng một ông cụ.
“Mình đi gọi hắn tới!" Thu Thuỷ xung phong nhận việc
“Vẫn là tôi đi đi, trò ngoan ngoãn đứng bên này." Bạc Hà nói xong sờ sờ đầu cô ấy, mang theo nụ cười ấm áp đi đến trước mặt Lí Thành Thư
“Mama, ngồi." Bé ngồi xuống, vỗ vỗ ghế
“Con ngoan lắm." Thu Dĩnh ngồi cạnh Diệp Lạc, hôn nhẹ lên cái má hồng chúm chím đáng yêu của bé, nhìn lại Diệp Lạc đang miễn cưỡng ngồi, thỉnh thoảng uống một hớp trà, huh? Trà? Hình như cô vừa uống qua.... Nhìn lại mặt bàn, phát hiện chỉ có ly của Diệp Lạc là có trà, mà những cái ly còn lại đều khô ráo, quýnh... Không phải chứ...
Diệp Lạc phát hiện tầm mắt của Thu Dĩnh, mỉm cười, lắc lắc cái ly trong tay, "Phu nhân, muốn uống nữa không?"
>_
“Các vị, đại thiếu gia nhà ta cho mời." Lí phủ quản gia Lí Phúc khom người nói.
Thu Dĩnh nghe được nhanh chóng đứng dậy, tặng cho Lí quản gia một ánh mắt cảm kích
Thư phòng Lí phủ.
“Các vị, không biết tìm Lí mỗ có chuyện gì?"
“Cầm Tâm." Diệp Lạc thản nhiên nói ra hai chữ.
“Cầm Tâm?" Tay Lí Thành Thư đặt lên ngực trái, đau đớn làm hắn nhíu mày, “Cầm Tâm... Là ai?"
Tần Nguyệt nghe được đứng mạnh lên, làm ngã cả cái ghế bằng gỗ lim, làm rớt cả cái khăn che mặt (vì người Lí phủ đã biết nàng trước nên phải đeo cái khăn che mặt để đề phòng), "Cái gì?! Ngươi không biết Cầm Tâm là ai?! Cô ấy là tỷ tỷ của ta! Thê tử của ngươi!!" Tiếng nói kích động trở nên bén nhọn.
“Ta... Khụ khụ khụ..." Lí Thành Thư túm lại ngực áo, ho một trận mãnh liệt mới khàn khàn nói: “Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện liên quan đến nàng ấy không?" Trong mắt hiện lên một tia đau đớn
Tần Nguyệt hồi phục lại tâm trạng bình thường, từ từ kể lại nọi việc...
Nghe Tần Nguyệt nói xong, Lí Thành Thư cảm thấy càng khổ tâm.... Đứa nhỏ, thống khổ nhắm lại hai mắt, nước mắt vô tức chảy xuống, “Tâm nhi, Tâm nhi.... Khụ khụ khụ... Khụ khụ..."
“Mama, sao chú ấy lại khóc a?" Bé nhỏ giọng hỏi Thu Dĩnh
Thu Dĩnh nhẹ nhàng nói, “Bởi vì người quan trọng nhất của chú ấy không thấy nữa nên chú mới đau lòng, đau lòng nên khóc a."
“Vậy nếu không thấy cục cưng, mama cũng sẽ khóc sao?"
“Đúng, nếu không thấy con, mama sẽ rất đau lòng, còn nếu không thấy mama, con có khóc không?"
“Không muốn, cục cưng muốn mãi mãi ở chung với mama." Nói đến câu cuối cùng, khoé mắt bé hơi hồng hồng, gắt gao ôm lấy áo Thu Dĩnh, giống như sợ cô biến mất vậy
Thu Dĩnh dở khóc dở cười nhìn bé gắt gao nắm áo cô, vốn muốn đùa bé, không ngờ lại biến thành như vậy, cô nhìn Diệp Lạc nhàn nhã ngồi cạnh bên cin giúp đỡ
Diệp Lạc sờ sờ đầu cục cưng, nhìn thấy cục cưng quay ra phía sau, anh mới nói: “Con ngoan, con tin ba không?" Thấy bé gật đầu, anh mới nói tiếp: “Ba hứa, con và mẹ sẽ vĩnh viễn ở chung 1 chỗ."
“Uh."
Một tiếng vỡ vụn thanh tỉnh Lí Thành Thư đang trong cơn đau khổ, “Ai?"
Mọi người quay đầu nhìn lại, là một vị phu nhân mĩ mạo tuyệt trần, dưới chân là cái bát đã bị vỡ, còn chảy ra vài chất dịch màu đen
"Ngươi tới có chuyện gì?" Lí Thành Thư lạnh lùng hỏi.
“Tướng công, thuốc bị thiếp làm đổ rồi, thiếp muốn đi nấu lại." Vương Y Y ôn nhu nói, nhưng trong mắt lại hiện lên tia tàn nhẫn
“Uh." Lí Thành Thư thản nhiên nói
Lúc này, một nha hoàn vội vàng chạy đến, nhìn thấy Vương Y Y, trên mặt cô ấy liền lộ vẻ bất an, nhưng cố tỏ vẻ không có gì.
“Đại thiếu gia, nô tỳ có một chuyện muốn bẩm báo."
“Nói."
“Mấy tháng trước, lúc nô tỳ giặt đồ trên một con sông, thấy đại phu nhân cùng nhị phu nhân, không biết vì nguyên nhân gì mà nhị phu nhân cùng đại phu nhân nổi lên tranh chấp, sau đó, đại phu nhân đã đẩy nhị phu nhân xuống sông, khi nô tỳ chạy đến thì nhị phu nhân đã..."
“Vậy sao ngươi không sớm nói ra?"
“Vì đại thiếu gia sinh bệnh nên nô tỳ không dám nói, đợi đến khi thiếu gia hết bệnh lại quên mất nhị phu nhân."
“Tại sao ngươi lại hại Tâm nhi?!" Lí Thành Thư nhìn Vương Y Y
“Tại sao? Ha ha... Từ khi ngươi cưới ả ta, có khi nào nhìn tới ta không?! Lần nào ta đến tìm ngươi mà không thấy hai người ân ân ái ái với nhau! Ta là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của ngươi! Chính thê muốn được gặp phu quân của mình còn phải chờ hạ nhân thông báo, được ngươi cho phép mới được gặp! Ngày đó ta chỉ đến nói với ả, cầu xin ả ta cách xa ngươi một chút, nhưng ả nói ả không muốn, ha ha, cho nên, tôi đẩy... đẩy nó xuống, ha ha... Ha ha a..."
Lí Thành Thư nhìn cô gái thường ngày dịu dàng đoan trang, nay lại trở thành điên cuồng, đây là lần đầu tiên hắn thấy được
“Nữ nhân ác độc này, là bà hại chết tỷ tỷ của tôi! Tôi muốn giết bà! Vì tỷ tỷ báo thù!" Tầm Nguyệt phẫn nộ rút ra cây đao bên hông, hướng về phía Vương Y Y đang cười như điên
“Phốc" Máu đỏ tươi phun ra, làm nhiễm cả một màu lam thanh lịch
“Ta mong, kiếp sau sẽ gặp được người thật sự yêu ta..." Vương Y Y ngã xuống, chậm rãi nói ra những lời cuối cùng
...
“Các vị ân công, cám ơn mọi người, tôi có một quyển Lạc Nhật đao pháp, còn có mấy bình thuốc chữa thương, tặng cho mọi người, hẹn sau này gặp lại"
“Đinh -- chúc mừng người chơi Hòa Mạt, Diệp Lạc Bi Ai, Thu Thuỷ Thần Lộ, Bạc Hà hoàn thành nhiệm vụ -- tìm kiếm chân tướng, tặng 2000 kinh nghiệm, 200 bạc trắng"
“A -- rốt cục cũng xong rồi, có thể log out đi ngủ!" Thu Thuỷ ngáp một cái thật to, lười biếng nói
Mọi người cáo biệt xong liền log out, ngủ.
Thu Dĩnh hỏi người đi đường, “Vị lão bá này, xin hỏi chú có biết sao Lí phủ lại náo nhiệt vậy không?"
“Hôm nay là ngày đầy tháng của tiểu thiếu gia Lí phủ a, nếu không phải ta có việc quan trọng thì đã đến chúc mừng một phen rồi." Nói xong, hơi tiếc nuối lắc đầu đi.
“Như vậy cũng tốt, đi vào cũng tiện, không cần kiếm cớ." Giọng ôn nhu của Bạc Hà vang lên
Mọi người đi vào lí phủ, chung quanh đều là không khí vui sướng, mà xung quanh Tần Nguyệt... Giống như hình thành một vòng tròn ngăn cách cô ấy và người khác vậy, đôi mắt mang nét u buồn của cô ấy ngược hẳn với nụ cười vui sướng của mọi người xung quanh
“Lý... Ô ô!" Thu Dĩnh che miệng Thu Thuỷ lại, cười xin lỗi với mọi ngườichung quanh
“Dĩnh Dĩnh, sao lại che miệng mình a!" Thu Thuỷ được giải phóng liền bất mãn chu miệng
“Lấy cái giọng nói ào ào của cậu, người ta còn tưởng chúng ta đến là để kiếm chuyện, không chừng còn bị đuổi ra ngoài, đừng nói đến việc nói chuyện cùng Lý Thành Thư, có khi ngay cả mặt hắn ta cũng không được." Thu Dĩnh vừa nói vừa thuận tiện cầm một ly nước lên, uống một hớp
“Oh." Dĩnh Dĩnh a... Đó là ly của Diệp Lạc.
Khi mọi người tìm được Lí Thanh Thư, hắn đang nói chuyện cùng một ông cụ.
“Mình đi gọi hắn tới!" Thu Thuỷ xung phong nhận việc
“Vẫn là tôi đi đi, trò ngoan ngoãn đứng bên này." Bạc Hà nói xong sờ sờ đầu cô ấy, mang theo nụ cười ấm áp đi đến trước mặt Lí Thành Thư
“Mama, ngồi." Bé ngồi xuống, vỗ vỗ ghế
“Con ngoan lắm." Thu Dĩnh ngồi cạnh Diệp Lạc, hôn nhẹ lên cái má hồng chúm chím đáng yêu của bé, nhìn lại Diệp Lạc đang miễn cưỡng ngồi, thỉnh thoảng uống một hớp trà, huh? Trà? Hình như cô vừa uống qua.... Nhìn lại mặt bàn, phát hiện chỉ có ly của Diệp Lạc là có trà, mà những cái ly còn lại đều khô ráo, quýnh... Không phải chứ...
Diệp Lạc phát hiện tầm mắt của Thu Dĩnh, mỉm cười, lắc lắc cái ly trong tay, "Phu nhân, muốn uống nữa không?"
>_
“Các vị, đại thiếu gia nhà ta cho mời." Lí phủ quản gia Lí Phúc khom người nói.
Thu Dĩnh nghe được nhanh chóng đứng dậy, tặng cho Lí quản gia một ánh mắt cảm kích
Thư phòng Lí phủ.
“Các vị, không biết tìm Lí mỗ có chuyện gì?"
“Cầm Tâm." Diệp Lạc thản nhiên nói ra hai chữ.
“Cầm Tâm?" Tay Lí Thành Thư đặt lên ngực trái, đau đớn làm hắn nhíu mày, “Cầm Tâm... Là ai?"
Tần Nguyệt nghe được đứng mạnh lên, làm ngã cả cái ghế bằng gỗ lim, làm rớt cả cái khăn che mặt (vì người Lí phủ đã biết nàng trước nên phải đeo cái khăn che mặt để đề phòng), "Cái gì?! Ngươi không biết Cầm Tâm là ai?! Cô ấy là tỷ tỷ của ta! Thê tử của ngươi!!" Tiếng nói kích động trở nên bén nhọn.
“Ta... Khụ khụ khụ..." Lí Thành Thư túm lại ngực áo, ho một trận mãnh liệt mới khàn khàn nói: “Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện liên quan đến nàng ấy không?" Trong mắt hiện lên một tia đau đớn
Tần Nguyệt hồi phục lại tâm trạng bình thường, từ từ kể lại nọi việc...
Nghe Tần Nguyệt nói xong, Lí Thành Thư cảm thấy càng khổ tâm.... Đứa nhỏ, thống khổ nhắm lại hai mắt, nước mắt vô tức chảy xuống, “Tâm nhi, Tâm nhi.... Khụ khụ khụ... Khụ khụ..."
“Mama, sao chú ấy lại khóc a?" Bé nhỏ giọng hỏi Thu Dĩnh
Thu Dĩnh nhẹ nhàng nói, “Bởi vì người quan trọng nhất của chú ấy không thấy nữa nên chú mới đau lòng, đau lòng nên khóc a."
“Vậy nếu không thấy cục cưng, mama cũng sẽ khóc sao?"
“Đúng, nếu không thấy con, mama sẽ rất đau lòng, còn nếu không thấy mama, con có khóc không?"
“Không muốn, cục cưng muốn mãi mãi ở chung với mama." Nói đến câu cuối cùng, khoé mắt bé hơi hồng hồng, gắt gao ôm lấy áo Thu Dĩnh, giống như sợ cô biến mất vậy
Thu Dĩnh dở khóc dở cười nhìn bé gắt gao nắm áo cô, vốn muốn đùa bé, không ngờ lại biến thành như vậy, cô nhìn Diệp Lạc nhàn nhã ngồi cạnh bên cin giúp đỡ
Diệp Lạc sờ sờ đầu cục cưng, nhìn thấy cục cưng quay ra phía sau, anh mới nói: “Con ngoan, con tin ba không?" Thấy bé gật đầu, anh mới nói tiếp: “Ba hứa, con và mẹ sẽ vĩnh viễn ở chung 1 chỗ."
“Uh."
Một tiếng vỡ vụn thanh tỉnh Lí Thành Thư đang trong cơn đau khổ, “Ai?"
Mọi người quay đầu nhìn lại, là một vị phu nhân mĩ mạo tuyệt trần, dưới chân là cái bát đã bị vỡ, còn chảy ra vài chất dịch màu đen
"Ngươi tới có chuyện gì?" Lí Thành Thư lạnh lùng hỏi.
“Tướng công, thuốc bị thiếp làm đổ rồi, thiếp muốn đi nấu lại." Vương Y Y ôn nhu nói, nhưng trong mắt lại hiện lên tia tàn nhẫn
“Uh." Lí Thành Thư thản nhiên nói
Lúc này, một nha hoàn vội vàng chạy đến, nhìn thấy Vương Y Y, trên mặt cô ấy liền lộ vẻ bất an, nhưng cố tỏ vẻ không có gì.
“Đại thiếu gia, nô tỳ có một chuyện muốn bẩm báo."
“Nói."
“Mấy tháng trước, lúc nô tỳ giặt đồ trên một con sông, thấy đại phu nhân cùng nhị phu nhân, không biết vì nguyên nhân gì mà nhị phu nhân cùng đại phu nhân nổi lên tranh chấp, sau đó, đại phu nhân đã đẩy nhị phu nhân xuống sông, khi nô tỳ chạy đến thì nhị phu nhân đã..."
“Vậy sao ngươi không sớm nói ra?"
“Vì đại thiếu gia sinh bệnh nên nô tỳ không dám nói, đợi đến khi thiếu gia hết bệnh lại quên mất nhị phu nhân."
“Tại sao ngươi lại hại Tâm nhi?!" Lí Thành Thư nhìn Vương Y Y
“Tại sao? Ha ha... Từ khi ngươi cưới ả ta, có khi nào nhìn tới ta không?! Lần nào ta đến tìm ngươi mà không thấy hai người ân ân ái ái với nhau! Ta là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của ngươi! Chính thê muốn được gặp phu quân của mình còn phải chờ hạ nhân thông báo, được ngươi cho phép mới được gặp! Ngày đó ta chỉ đến nói với ả, cầu xin ả ta cách xa ngươi một chút, nhưng ả nói ả không muốn, ha ha, cho nên, tôi đẩy... đẩy nó xuống, ha ha... Ha ha a..."
Lí Thành Thư nhìn cô gái thường ngày dịu dàng đoan trang, nay lại trở thành điên cuồng, đây là lần đầu tiên hắn thấy được
“Nữ nhân ác độc này, là bà hại chết tỷ tỷ của tôi! Tôi muốn giết bà! Vì tỷ tỷ báo thù!" Tầm Nguyệt phẫn nộ rút ra cây đao bên hông, hướng về phía Vương Y Y đang cười như điên
“Phốc" Máu đỏ tươi phun ra, làm nhiễm cả một màu lam thanh lịch
“Ta mong, kiếp sau sẽ gặp được người thật sự yêu ta..." Vương Y Y ngã xuống, chậm rãi nói ra những lời cuối cùng
...
“Các vị ân công, cám ơn mọi người, tôi có một quyển Lạc Nhật đao pháp, còn có mấy bình thuốc chữa thương, tặng cho mọi người, hẹn sau này gặp lại"
“Đinh -- chúc mừng người chơi Hòa Mạt, Diệp Lạc Bi Ai, Thu Thuỷ Thần Lộ, Bạc Hà hoàn thành nhiệm vụ -- tìm kiếm chân tướng, tặng 2000 kinh nghiệm, 200 bạc trắng"
“A -- rốt cục cũng xong rồi, có thể log out đi ngủ!" Thu Thuỷ ngáp một cái thật to, lười biếng nói
Mọi người cáo biệt xong liền log out, ngủ.
Tác giả :
Trang Cầu Đích Bình Tử