Mang Theo Con Đi Kết Hôn
Chương 20: Đã vào cùng một cửa nhưng chưa chắc là người một nhà
Sáng sớm ngày thứ bảy, Hướng Bắc Bắc chạy bình bịch đến gian phòng của Hướng Thần: “Ba ơi, ba mang con đi một chỗ có được hay không…"
“Đi đâu?"
Thằng nhỏ lắc lắc hộp đựng tiền của nó: “Lần trước con lạc đường, một bác ăn xin đã chỉ đường cho con, còn cho con một chiếc bánh bao… Con nói chờ con về nhà rồi sẽ mua thật nhiều bánh bao cho bác ấy, ba mang con đi đi mà."
Vuốt đầu thằng nhỏ, Hướng Thần phì cười, nói: “Hôm qua, chú An đã nói không thể để ý người lạ, con không nhớ sao?"
Hướng Bắc Bắc chớp mắt: “Nhưng mà bác ăn xin không phải người lạ mà, bác ấy giúp con, con phải đền ơn người ta chứ, ba cũng đâu có nói là người khác giúp mình xong thì mình không thể đền ơn đâu, hơn nữa con đã nói sẽ quay lại thăm bác ấy rồi, cô giáo Phương nói không thể thất tín, ba mang con đi đi mà."
“Vậy chúng ta tìm chú An cùng đi, có thể bớt chút tiền xe."
“Được!"
Kéo An Triệt ra khỏi cổng, Hướng Bắc Bắc ngồi ở ghế sau, xoay hộp đựng tiền của mình, Hướng Thần quay đầu lại, nhìn những tờ tiền giấy xanh đỏ trên ghế sa lon mà giần giật khóe mắt: “An tổng… Tiền tiêu vặt của Bắc Bắc… Có phải đã cho nhiều quá hay không…"
An Triệt không lộ biểu cảm gì: “Tàm tạm, tiêu dùng hợp lý thì không sao cả."
“Nhưng nó còn nhỏ quá…"
“Nhỏ không phải vấn đề, sau này tôi sẽ bồi dưỡng nó về quan niệm quản lý tài sản, chúng ta đi đâu?"
Hướng Thần lắc đầu: “Bắc Bắc, dừng ở đâu?"
Thằng nhỏ nghểnh cổ nhìn ra bên ngoài: “Ừm… dưới cây cầu kia kìa, chính là chỗ đó!"
An Triệt nhìn lướt qua cây cầu cách đó không xa, nhướn mày hỏi: “Đi vào trong đó làm gì?"
Hướng Bắc Bắc cười hì hì: “Tới rồi sẽ biết! Con giới thiệu người cho chú An quen nhé!"
Quẹo mấy lối rẽ, dừng xe dưới vòm cầu, Hướng Bắc Bắc bình bịch chạy qua: “Bác ơi!"
Ông ăn xin nâng đầu dậy, nhìn thằng bé trắng noãn trước mặt, nhất thời ngơ ngơ ra, Hướng Bắc Bắc cười nhe hàm răng trắng: “Bác ơi, cháu là đứa bé đầy bùn đất đó! Cháu đến trả lại tiền bánh bao cho bác!"
Ông ăn xin cũng đã cười rồi, giọng nói khàn khàn mang theo chút khẩu âm địa phương: “Cháu tìm được nhà rồi à?"
“Đúng vậy đúng vậy." Thằng bé ngồi xổm người xuống đưa tiền tiêu vặt nhét vào trong hộp giấy của ông ăn xin: “Cháu vốn muốn trả bác bánh bao cơ, nhưng ba cháu nói tiền mới là thứ có lợi ích thực tế nhất, bác có tiền sẽ không cần ở chỗ này để bị rét nữa."
Ông ăn xin nâng bàn tay đầy vết chai lên đầu Hướng Bắc Bắc, vành mắt thoáng cái đã đỏ lên: “Qúa… quá nhiều rồi…"
Thằng bé không thích thấy người khác khóc nhất, nghe giọng nghẹn ngào của ông ăn xin, Hướng Bắc Bắc mím môi sịt mũi: “Không có gì… Chú An của cháu có nhiều tiền lắm… cũng xài không hết… Bác đã lớn tuổi như vậy rồi… Còn phải một mình ở chỗ này… Sịt, Cháu trả bác tiền bánh bao… . Hu hu hu…"
Hướng Thần đứng ở một bên vẫn cười tủm tỉm, nghe Hướng Bắc Bắc khóc thì chạy mau qua, ông ăn xin thấy Hướng Thần thì dập dầu liên tục: “Ở lành gặp lành, ở lành gặp lành."
Hướng Bắc Bắc không rõ nguyên do, thấy ông ăn xin dập đầu cũng quỳ trên mặt đất dập đầu theo.
Hướng Thần kéo Hướng Bắc Bắc mà lòng rối bời, hắn từ nhỏ đã là một người dân nhỏ bé, có được một vài lợi ích nho nhỏ, nay vất vả lắm mới dựa hơi con trai có được chút vinh quang, lại cảm thấy toàn thân bất thường, đem so với trước kia bản thân nghĩ gì làm nấy, mặt Hướng Thần có hơi đỏ, lại móc hai trăm tệ từ trong túi quần ra nhét vào trong tay ông ăn mày: “Cảm ơn ngài lắm."
An Triệt ngồi trong xe hút thuốc, lạnh mặt nhìn đôi cha con đang đền ơn đáp nghĩa bên ngoài, không có cảm xúc gì, cũng không muốn nói gì.
Hướng Bắc Bắc khóc đến mức vành mắt đỏ lừ, cứ phất tay mãi với ông ăn mày: “Bác ơi, sau này cháu sẽ đến thăm bác nữa!"
Sau khi lên xe, Hướng Thần ngồi ở đằng sau dỗ Hướng Bắc Bắc: “Bắc Bắc hôm nay đã làm một chuyện tốt, đã giúp đỡ bác ăn xin ấy, mấy ngày sau bác ấy không cần ăn đói mặc rách nữa, Bắc Bắc là đứa nhỏ thiện lương."
Hướng Bắc Bắc lắc đầu: “Không phải mà, bác ấy trước đó cũng đã giúp đỡ con, trước kia cô giáo Phương đã từng dạy bọn con thành ngữ là tri ân báo đáp, chú An, chú nói đúng không nào!"
Ngón tay An Triệt gõ trên tay lái: “Bắc Bắc, việc ngày hôm nay chú cũng không ủng hộ, về mặt lợi ích mà nói, giá trị của một chiếc bánh bao chỉ bằng với một tệ, có lẽ giá thành phẩm còn thấp hơn nữa, mà cháu đúng là đã chi ra hết số tiền tiêu vặt để đổi một chiếc bánh bao, về mặt buôn bán cháu đã chi một khoản tiền gây lỗ vốn lớn, chỉ thử một lần, sau này không nên xảy ra nữa."
Hướng Bắc Bắc ôm đầu nghe không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hướng Thần, vẻ mặt Hướng Thần có chút đoán không ra, cau mày khóe miệng khẽ nhếch, tựa hồ rất kinh ngạc với lời lẽ An Triệt vừa nói ra, An Triệt nhìn Hướng Thần qua tấm kính trước mặt: “Thế nào? Có ý kiến khác à?"
Hướng Thần cau mày mở miệng: “An tổng, Bắc Bắc dù sao cũng là một đứa nhỏ, anh từ bây giờ đã dạy cho nó những quan niệm này nó sẽ không hiểu được, hơn nữa, lời bàn về bánh bao của anh tôi không ủng hộ, Bắc Bắc lạc đường, nếu không có người ăn mày với cái bánh bao kia thì ngay cả nhà cũng chưa về được, mà bây giờ nó chỉ bỏ ra một ít vật ngoài thân đi đền đáp người đã cứu mình, là lỗ vốn sao? Tôi cảm thấy Bắc Bắc đã lời rồi, nó nhặt về một cái mạng."
An Triệt cười nhạt: “Vật ngoài thân? Cậu chẳng lẽ không phải vì vật ngoài thân mà trầm luân đến mức bán con sao?"
Tiếng phanh chói tai cắt ngang màng tai, Hướng Thần càng ngày càng cảm thấy người phía trước không có bất luận điểm chung nào với mình, có thể là thân phận địa vị, có thể là tư tưởng quan niệm, Hướng Thần đột nhiên cảm thấy một tháng sống chung này là chuyện buồn cười hài hước cỡ nào, tuy hắn không dạy được tri thức cho Hướng Bắc Bắc nhưng vẫn có thể dạy nó đạo lý đối nhân xử thế, nếu như thực sự theo An Triệt thế này, hắn không dám tưởng tượng Hướng Bắc Bắc sau này lớn lên có còn chút tình người cơ bản nào không, hắn xác thực là thích tiền thích xa xỉ thích khoe khoang, nhưng so ra hắn càng yêu Bắc Bắc hơn, kể cả điều kiện An Triệt đã đưa ra trước kia, hắn cũng là vì tương lai tốt đẹp cho Bắc Bắc, mà không giống mình cả đời chỉ là một người dân nhỏ bé tôn sùng hư vinh, nhưng mà… Dù Bắc Bắc sau này không có phát triển lớn lao gì, hắn cũng không hy vọng khi mình về già sẽ trở thành tên ăn mày quỳ dưới vòm cầu kia…
Gạt tóc mái trước mắt, nhìn bóng lưng An Triệt: “Có thể ánh mắt An tổng lần này đã xảy ra vấn đề, Bắc Bắc cũng không phải đứa trẻ anh muốn tìm, hắn có thể rất thông mình, nhưng không thể vô lương tâm."
Kéo mở cửa xe ra, hắn ôm Hướng Bắc Bắc xuống xe, đây đã là lần thứ hai rồi, nhưng khác hẳn với lần thứ nhất, nhếch khóe miệng cười ra tiếng: “An tổng, có thể quen người cao cao tại thượng như anh tôi rất vinh hạnh, có thể ở trong mắt anh tôi là một con người vì tiền bán con, một người dân nhỏ nhoi như tôi không xứng nói gì với anh, nhưng dối với một người một chút tình người cũng không có, tôi muốn cho anh một lời khuyên, anh có thể có nhiều tiền, cũng có thể rất khoe khoang, nhưng không thể không có lương tâm."
“Đi đâu?"
Thằng nhỏ lắc lắc hộp đựng tiền của nó: “Lần trước con lạc đường, một bác ăn xin đã chỉ đường cho con, còn cho con một chiếc bánh bao… Con nói chờ con về nhà rồi sẽ mua thật nhiều bánh bao cho bác ấy, ba mang con đi đi mà."
Vuốt đầu thằng nhỏ, Hướng Thần phì cười, nói: “Hôm qua, chú An đã nói không thể để ý người lạ, con không nhớ sao?"
Hướng Bắc Bắc chớp mắt: “Nhưng mà bác ăn xin không phải người lạ mà, bác ấy giúp con, con phải đền ơn người ta chứ, ba cũng đâu có nói là người khác giúp mình xong thì mình không thể đền ơn đâu, hơn nữa con đã nói sẽ quay lại thăm bác ấy rồi, cô giáo Phương nói không thể thất tín, ba mang con đi đi mà."
“Vậy chúng ta tìm chú An cùng đi, có thể bớt chút tiền xe."
“Được!"
Kéo An Triệt ra khỏi cổng, Hướng Bắc Bắc ngồi ở ghế sau, xoay hộp đựng tiền của mình, Hướng Thần quay đầu lại, nhìn những tờ tiền giấy xanh đỏ trên ghế sa lon mà giần giật khóe mắt: “An tổng… Tiền tiêu vặt của Bắc Bắc… Có phải đã cho nhiều quá hay không…"
An Triệt không lộ biểu cảm gì: “Tàm tạm, tiêu dùng hợp lý thì không sao cả."
“Nhưng nó còn nhỏ quá…"
“Nhỏ không phải vấn đề, sau này tôi sẽ bồi dưỡng nó về quan niệm quản lý tài sản, chúng ta đi đâu?"
Hướng Thần lắc đầu: “Bắc Bắc, dừng ở đâu?"
Thằng nhỏ nghểnh cổ nhìn ra bên ngoài: “Ừm… dưới cây cầu kia kìa, chính là chỗ đó!"
An Triệt nhìn lướt qua cây cầu cách đó không xa, nhướn mày hỏi: “Đi vào trong đó làm gì?"
Hướng Bắc Bắc cười hì hì: “Tới rồi sẽ biết! Con giới thiệu người cho chú An quen nhé!"
Quẹo mấy lối rẽ, dừng xe dưới vòm cầu, Hướng Bắc Bắc bình bịch chạy qua: “Bác ơi!"
Ông ăn xin nâng đầu dậy, nhìn thằng bé trắng noãn trước mặt, nhất thời ngơ ngơ ra, Hướng Bắc Bắc cười nhe hàm răng trắng: “Bác ơi, cháu là đứa bé đầy bùn đất đó! Cháu đến trả lại tiền bánh bao cho bác!"
Ông ăn xin cũng đã cười rồi, giọng nói khàn khàn mang theo chút khẩu âm địa phương: “Cháu tìm được nhà rồi à?"
“Đúng vậy đúng vậy." Thằng bé ngồi xổm người xuống đưa tiền tiêu vặt nhét vào trong hộp giấy của ông ăn xin: “Cháu vốn muốn trả bác bánh bao cơ, nhưng ba cháu nói tiền mới là thứ có lợi ích thực tế nhất, bác có tiền sẽ không cần ở chỗ này để bị rét nữa."
Ông ăn xin nâng bàn tay đầy vết chai lên đầu Hướng Bắc Bắc, vành mắt thoáng cái đã đỏ lên: “Qúa… quá nhiều rồi…"
Thằng bé không thích thấy người khác khóc nhất, nghe giọng nghẹn ngào của ông ăn xin, Hướng Bắc Bắc mím môi sịt mũi: “Không có gì… Chú An của cháu có nhiều tiền lắm… cũng xài không hết… Bác đã lớn tuổi như vậy rồi… Còn phải một mình ở chỗ này… Sịt, Cháu trả bác tiền bánh bao… . Hu hu hu…"
Hướng Thần đứng ở một bên vẫn cười tủm tỉm, nghe Hướng Bắc Bắc khóc thì chạy mau qua, ông ăn xin thấy Hướng Thần thì dập dầu liên tục: “Ở lành gặp lành, ở lành gặp lành."
Hướng Bắc Bắc không rõ nguyên do, thấy ông ăn xin dập đầu cũng quỳ trên mặt đất dập đầu theo.
Hướng Thần kéo Hướng Bắc Bắc mà lòng rối bời, hắn từ nhỏ đã là một người dân nhỏ bé, có được một vài lợi ích nho nhỏ, nay vất vả lắm mới dựa hơi con trai có được chút vinh quang, lại cảm thấy toàn thân bất thường, đem so với trước kia bản thân nghĩ gì làm nấy, mặt Hướng Thần có hơi đỏ, lại móc hai trăm tệ từ trong túi quần ra nhét vào trong tay ông ăn mày: “Cảm ơn ngài lắm."
An Triệt ngồi trong xe hút thuốc, lạnh mặt nhìn đôi cha con đang đền ơn đáp nghĩa bên ngoài, không có cảm xúc gì, cũng không muốn nói gì.
Hướng Bắc Bắc khóc đến mức vành mắt đỏ lừ, cứ phất tay mãi với ông ăn mày: “Bác ơi, sau này cháu sẽ đến thăm bác nữa!"
Sau khi lên xe, Hướng Thần ngồi ở đằng sau dỗ Hướng Bắc Bắc: “Bắc Bắc hôm nay đã làm một chuyện tốt, đã giúp đỡ bác ăn xin ấy, mấy ngày sau bác ấy không cần ăn đói mặc rách nữa, Bắc Bắc là đứa nhỏ thiện lương."
Hướng Bắc Bắc lắc đầu: “Không phải mà, bác ấy trước đó cũng đã giúp đỡ con, trước kia cô giáo Phương đã từng dạy bọn con thành ngữ là tri ân báo đáp, chú An, chú nói đúng không nào!"
Ngón tay An Triệt gõ trên tay lái: “Bắc Bắc, việc ngày hôm nay chú cũng không ủng hộ, về mặt lợi ích mà nói, giá trị của một chiếc bánh bao chỉ bằng với một tệ, có lẽ giá thành phẩm còn thấp hơn nữa, mà cháu đúng là đã chi ra hết số tiền tiêu vặt để đổi một chiếc bánh bao, về mặt buôn bán cháu đã chi một khoản tiền gây lỗ vốn lớn, chỉ thử một lần, sau này không nên xảy ra nữa."
Hướng Bắc Bắc ôm đầu nghe không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hướng Thần, vẻ mặt Hướng Thần có chút đoán không ra, cau mày khóe miệng khẽ nhếch, tựa hồ rất kinh ngạc với lời lẽ An Triệt vừa nói ra, An Triệt nhìn Hướng Thần qua tấm kính trước mặt: “Thế nào? Có ý kiến khác à?"
Hướng Thần cau mày mở miệng: “An tổng, Bắc Bắc dù sao cũng là một đứa nhỏ, anh từ bây giờ đã dạy cho nó những quan niệm này nó sẽ không hiểu được, hơn nữa, lời bàn về bánh bao của anh tôi không ủng hộ, Bắc Bắc lạc đường, nếu không có người ăn mày với cái bánh bao kia thì ngay cả nhà cũng chưa về được, mà bây giờ nó chỉ bỏ ra một ít vật ngoài thân đi đền đáp người đã cứu mình, là lỗ vốn sao? Tôi cảm thấy Bắc Bắc đã lời rồi, nó nhặt về một cái mạng."
An Triệt cười nhạt: “Vật ngoài thân? Cậu chẳng lẽ không phải vì vật ngoài thân mà trầm luân đến mức bán con sao?"
Tiếng phanh chói tai cắt ngang màng tai, Hướng Thần càng ngày càng cảm thấy người phía trước không có bất luận điểm chung nào với mình, có thể là thân phận địa vị, có thể là tư tưởng quan niệm, Hướng Thần đột nhiên cảm thấy một tháng sống chung này là chuyện buồn cười hài hước cỡ nào, tuy hắn không dạy được tri thức cho Hướng Bắc Bắc nhưng vẫn có thể dạy nó đạo lý đối nhân xử thế, nếu như thực sự theo An Triệt thế này, hắn không dám tưởng tượng Hướng Bắc Bắc sau này lớn lên có còn chút tình người cơ bản nào không, hắn xác thực là thích tiền thích xa xỉ thích khoe khoang, nhưng so ra hắn càng yêu Bắc Bắc hơn, kể cả điều kiện An Triệt đã đưa ra trước kia, hắn cũng là vì tương lai tốt đẹp cho Bắc Bắc, mà không giống mình cả đời chỉ là một người dân nhỏ bé tôn sùng hư vinh, nhưng mà… Dù Bắc Bắc sau này không có phát triển lớn lao gì, hắn cũng không hy vọng khi mình về già sẽ trở thành tên ăn mày quỳ dưới vòm cầu kia…
Gạt tóc mái trước mắt, nhìn bóng lưng An Triệt: “Có thể ánh mắt An tổng lần này đã xảy ra vấn đề, Bắc Bắc cũng không phải đứa trẻ anh muốn tìm, hắn có thể rất thông mình, nhưng không thể vô lương tâm."
Kéo mở cửa xe ra, hắn ôm Hướng Bắc Bắc xuống xe, đây đã là lần thứ hai rồi, nhưng khác hẳn với lần thứ nhất, nhếch khóe miệng cười ra tiếng: “An tổng, có thể quen người cao cao tại thượng như anh tôi rất vinh hạnh, có thể ở trong mắt anh tôi là một con người vì tiền bán con, một người dân nhỏ nhoi như tôi không xứng nói gì với anh, nhưng dối với một người một chút tình người cũng không có, tôi muốn cho anh một lời khuyên, anh có thể có nhiều tiền, cũng có thể rất khoe khoang, nhưng không thể không có lương tâm."
Tác giả :
Tô Chấp Hạ