Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ
Quyển 1 - Chương 92: Hậu nhân Mộc gia
Càng vào sâu nội dung trên bích họa cũng thay đổi, lúc đầu là không khí yên vui bình thản thì bây giờ có chút trang nghiêm khẩn trương, trên mặt mọi người đã không còn tươi cười, trên người xuất hiện nhiều vết thương, mà các con vật bên cạnh cũng bị thương, bị chết. Trên những bức bích họa còn xuất hiện một đám người, Địch Hạo bọn họ nhìn kỹ, đều lắp bắp kinh hãi, những người đó trên mặt đều hắc khí bao phủ, những kẻ này không phải người Ly Dao đưa đến tập kích bọn họ sao? Ngay lập tức, đám người Địch Hạo liền nhận ra chuyện ở đây có liên quan tới Ly Dao, cũng bắt đầu cẩn thận xem lại những bức bích họa
Nhưng những bích họa phía sau cũng không xuất hiện đám người áo đen nữa, Địch Hạo bọn họ cũng không mở miệng hỏi, cho đến khi tới chỗ ngoặt của hành lang, ông lão đưa bọn họ tới một đại sảnh, kết cấu của sảnh hình vòng cung, bốn phía để rất nhiều thảo dược, mà bên cạnh là đặt thi cốt, có người, cũng có động vật.
Ông lão nhìn hết thảy trước mặt, trong mắt hiện lên thống khổ, ông thở dài một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Địch Hạo," Các vị đều đã thấy rõ những bức bích họa, đó là quá trình phát triển của tộc ta, khó có thể trở về lịch sử. Nơi này, là chỗ an táng tộc chúng ta, cũng là nơi chúng ta dùng để hiến tế."
"Hiến tế?" Địch Hạo nhìn mọi thứ trước mắt hỏi. Nếu là hiến tế thì tế phẩm tốt nhất chính là người, mà chỉ cần dùng tới người, như vậy, nơi hiến tế đều sẽ tràn ngập oán khí, trừ phi người bị hiến tế là cam tâm tình nguyện, nhưng mà có bao nhiêu người tình nguyện hiến tế mạng sống của mình đâu? Nhưng Địch Hạo nhìn khí tức ở đây, không những không có một chút ít oán khí, mà ngược lại còn thực bình thản, như vậy những thi cốt này, bọn họ sinh thời đều là tự nguyện?
Lão nhân gật đầu," không sai, toàn bộ nơi này, vô luận là người hay là động vật, đều là dùng để hiến tế." Lão nhân trong mắt hiện lên thống khổ," đây là chuyện bất đắc dĩ."
"Rốt cuộc... Đã xảy ra chuyện gì?" Địch Hạo nhìn thi cốt đầy đất," Vậy ông mang chúng cháu tới đây để làm gì? Hơn nữa, chuyện này có quan hệ gì tới chuyện chúng cháu đang gặp?"
Lão nhân nhìn về phía Địch Hạo," ta nghe các ngươi nói là tới nơi này cứu người, liền nghĩ kẻ địch mà các người gặp có khả năng rất lớn là những kẻ đã giết tộc Mộc nhân, tộc chúng ta kỳ thật đã tiêu vong, chính là những người đó... Những người đó dù đã chết, đều không muốn buông tha chúng ta!" Lão nhân hai tay nắm chặt, như là hận tới cực hạn, rồi lại bất lực.
"Cho nên ông đem chúng cháu tới đây? Cũng là muốn mượn tay chúng cháu...?" Khâu Viễn hỏi.
"Lúc tộc ta làm hiến tế, cũng đã đoán trước, trăm năm sau, sẽ có người vì tộc chúng ta báo thù, trước khi chết, chuyện trăm năm sau, xuất hiện trước mắt, sẽ trấn an linh hồn của tộc nhân, hồn phách có thể an giấc ngàn thu. Ta lấy trạng thái linh hồn, sống tạm trăm năm, chính là vì chờ các người đến." Ông lão nói đến đây, ngữ khí có chút kích động.
"Ông làm thế nào xác định, chính là chúng cháu?" Từ Tử Hạo nghi hoặc hỏi.
Lão nhân cười khổ," Các người nói các người đã nhìn thấy những người bên ngoài, những người đó, đều là vong linh của tộc Mộc nhân, tuy rằng thoạt nhìn như còn sống, nhưng cũng chỉ là lặp lại trong vô thức những sinh hoạt vui vẻ trước kia, bọn họ không biết chính mình đang làm gì, ngu muội, sống ở trong mộng, tuy rằng vui sướng, nhưng là linh hồn... Lại trước sau không có được yên giấc ngàn thu, nhưng mà thời gian trăm năm qua, bọn họ như vậy cũng tốt... Mà ta, là người duy nhất giữ thần trí, trăm năm đau khổ, chính là vì giờ khắc này. Trăm năm qua, ta chưa từng gặp bất kì ai, mà thông qua tiên đoán, trăm năm sau người đó sẽ xuất hiện, đó là vận mệnh của các người."
"Những người đó, tại sao đều biến thành bộ dáng hiện tại? Mộc thị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Địch Hạo mở miệng hỏi.
Lão nhân hốc mắt có chút ướt át, ông chậm rãi kể lại.
THì ra trăm năm trước trong Mộc thị mỗi người đều sẽ tinh thông dược lý, tổ tiên bọn họ truyền lại những trí thức về y thuật, trải qua nhiều thế hệ truyền thừa, không nhưng không tiêu vong, mà ngược lại bởi vì nỗ lực của mỗi thế hệ, mà tri thức về dược lý càng thêm hoàn thiện, mà người Mộc thị cũng không ham muốn hư danh phú quý, bọn họ lui về ở ẩn trong núi rừng, cùng hoa cỏ làm bạn, cùng dã thú làm bạn, tộc Mộc nhân trời sinh thiện lương, ngay từ đầu, Mộc thị đã chữa cho nhiều dã thú, những dã thú đó dần dần cùng Mộc nhân chung sống ngày càng hòa hợp, sau đó, cho dù chúng có bị thương hay không, những dã thú đó đều thích tới đây, thân thể bởi vì có thảo dược, càng thêm khỏe mạnh. Người Mộc thị y dược tuyệt kĩ, không phải không có người dòm ngó, nhưng đều bị những dã thú đánh lui, dần dần, Mộc thị cùng với dã thú đã không thể phân tách, bởi vì mỗi người trong tộc đều biết dùng dược, mỗi lần cho dã thú ăn, đều thêm các loại dược, như vậy nhiều thế hệ qua đi, dược thấm vào trong xương cốt, tuy rằng chưa thể mở linh trí, nhưng những dã thú này đã có linh tính.
Không biết khi nào, một đám người đột nhiên theo dõi phương pháp Mộc thị nuôi dã thú, muốn đem phương pháp này cùng những động vật hung hãn chiếm làm của riêng, nhưng mà Mộc thị ở chung với dã thú đâu phải nhất thời mà đều là kết quả từ nhiều thế hệ, nhưng những việc này sao có thể giải thích rõ ràng. Sau đó, đám người kia liền nghĩ ra một biện pháp, dã thú chỉ nghe mệnh lệnh của người trong Mộc thị, như vậy, bọn họ chỉ cần khống chế tộc nhân không phải được rồi sao? Mà chuyện những kẻ đó thành thạo nhất, chính là khống chế người khác.
Mộc thị muốn phản kháng, nhưng lực lượng và địa vị của những kẻ này không phải thứ bọn họ có thể nhìn thấu, nhìn tộc nhân cùng những dã thú bảo hộ tộc chết thảm, thân là tế ti của Mộc thi chịu sự gửi gắm của tộc trưởng, vì không để Mộc thị diệt vong, cuối cùng, bọn họ không thể không cùng những người đó đồng quy vu tận, mà vì tránh cho linh hồn sau khi chết vẫn bị lợi dụng, ông lão để linh hồn của bọn họ yên giấc tại đây, trăm năm sau, để người có duyên cứu bọn họ tại đây, mà chỉ cần bọn họ đã chết, những người đó không có người tộc Mộc nhân, hẳn sẽ buông tha những dã thú, chỉ là không nghĩ tới, những người này lại giống như phát điên, sau khi Mộc thị diệt vong, bọn chúng lại hạ dược dã thú, để chúng nó giết hại lẫn nhau mà chết, rồi sau đó, bọn chúng lại xây dựng một thị trấn dưới lòng đất, không muốn buông tha cho Mộc thị.
"Cho nên, trăm năm này, bọn họ tiếp tục ở cùng chỗ này với các người, chẳng lẽ chỉ vì khống chế những dã thú đó sao?" Khâu Viễn khó hiểu mở miệng hỏi.
"Ngay từ đầu, ta cũng rất nghi hoặc, đầu tiên là Mộc thị diệt vong, nhưng không xóa bỏ ý niệm của bọn chúng, rồi sau đó, bọn chúng lại hạ thủ giết dã thú, còn ở đây xây dựng nên trấn này, ta cũng không hiểu, vì sao bọn chúng vì một chuyện nhỏ như vậy lại hao tốn rất nhiều thời gian." Lão nhân giọng căm hận " Sau đó, ta mới phát hiện, những dã thú được tộc nhân ta nuôi bằng thảo dược nhiều thế hệ, dòng máu trong người đã sớm thay đổi, đã không thể so sánh với mãnh thú bình thường, mà bọn chúng dũng mãnh vô cùng, sau khi giết hại lẫn nhau, thân thể có chứa oán khí rất lớn, mấy năm nay, những kẻ đó không ngừng dùng linh hồn của những du khách chết ở Tử vong cốc để nuôi dưỡng oán khí ngày càng lớn, nếu những dã thú này bị kẻ khác kích động, tất nhiên sẽ có sức mạnh rất lớn, mà thiếu, chính là làm thế nào để khống chế sức mạnh này, mà Mộc thị đã có liên hệ chặt chẽ với dã thú, chúng chỉ nghe lệnh chúng ta, nếu bọn họ lợi dụng chúng ta, thì có thể khống chế dã thú."
"Chuyện này rốt cuộc là kế hoạch của kẻ nào phía sau? Không ai có thể sống trăm năm." Địch Hạo nhíu mày," hơn nữa, từ trăm năm trước liền bắt đầu, đến bây giờ, chuyện bọn chúng muốn làm, cũng tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy"
"Nhiều năm như vậy, kỳ thật đây cũng là do ta dùng bí pháp mới mơ hồ điều tra được chuyện này, những kẻ trong thị trấn ngầm này thay đổi từng người từng người một, bọn họ đến tột cùng muốn làm gì với đàn dã thú này, ta liền thật sự vô pháp biết được." Lão nhân thở dài," hiện giờ, ta chỉ hy vọng các vị có thể giúp đỡ, để cho tộc Mộc nhân và những dã thú có thể an giấc ngàn thu."
"Chúng cháu phải làm thế nào?" Địch Hạo không khỏi cùng Khâu Viễn liếc nhau, bọn họ hoàn toàn không có chỗ để xuống tay, chính là việc này không thể tránh khỏi có quan hệ với Ly Dao, như vậy bọn họ cũng không thể mặc kệ chuyện này cứ tiếp diễn như thế.
Lão nhân đáp," kỳ thật hiện giờ, hẳn vẫn còn tồn tại người của Mộc thị, lúc ấy vì tránh khỏi mầm tai hoạ, cũng vì truyền thừa của Mộc thị, tộc trưởng lệnh một số người mai danh ẩn tích bỏ trốn, nếu có thể tìm được bọn họ, dùng máu của tộc nhân an ủi vong hồn, là có thể phá trận hiến tế này, chính là... Nhưng mà linh hồn những dã thú bên ngoài, ta lại... Ta lại thật sự không biết phải làm gì cho đúng."
Địch Hạo khó xử nói," những dã thú đó còn dễ nói, nhưng mà ông kêu chúng ta đi đâu tìm tộc nhân của ông?"
"Cái này..."
"Từ từ..." Khâu Viễn đột nhiên mở miệng nói, sau đó đem Địch Hạo kéo đến bên người, nhỏ giọng nói," Cậu nói, Mộc thị có khi nào có quan hệ với Mạc Kình không?"
"Mạc Kình?" Địch Hạo đôi mắt nhíu lại," Anh vừa nói như vậy, tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao Ly Dao một hai phải đem Mạc Kình bắt tới đây."
"Mạc cùng mộc, âm cũng rất gần, có thể hay không, Mạc Kình chính là Mộc thị hậu nhân." Khâu Viễn nhăn mi lại," nếu thật là như vậy, như vậy rất rõ ràng, Ly Dao đã sớm biết chuyện này, sự tình có chút khó giải quyết."
"Tôi còn nhớ tới một người." Địch Hạo đột nhiên nói lên một chuyện khác.
"Người nào?"
"Phong U." Địch Hạo nhìn Khâu Viễn hỏi," Anh nói, Phong U trong chuyện này đóng vai trò gì? Chúng ta tiến vào nơi này lâu như vậy, ngay cả mặt hắn cũng chưa nhìn thấy, thậm chí một chút tin tức đều không có."
"Cậu nghi ngờ hắn sao?" Khâu Viễn hỏi.
Địch Hạo lắc đầu," Tôi cũng không phải nghi ngờ hắn, chuyện lần này hắn có khả năng không phải bạn, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng trở thành kẻ thù, chỉ là, tôi cảm thấy chuyện lần này cần có PHong U hỗ trợ."
"Nhưng mà chúng ta không biết làm sao để tìm hắn?"
Địch Hạo đem ánh mắt đặt ở trên người Tiêu Diễn," Tiêu Diễn khẳng định có biện pháp tìm được Phong U."
Hai người bàn xong, Địch Hạo chuyển hướng lão nhân, đem chuyện Ly Dao và Mạc Kình nói cho ông lão, sau khi nói xong, ông lão quả nhiên kích động nói," không sai không sai, lúc ấy những người dời đi sửa lại họ Mạc, Mạc Kình có lẽ chính là hậu nhân Mộc gia."
"Nhưng mà hiện tại cậu ấy ở trong tay Ly Dao, chỉ sợ Ly Dao đã khống chế cậu ấy." Khâu Viễn nói," chúng ta còn có một người bạn, không, hai người, cũng ở trong tay Ly Dao."
"Này..." Lão nhân trên mặt thần sắc thực nôn nóng," Nhưng mà ta lại không có biện pháp gì..."
"Không, lão nhân gia, ông có thể giúp chúng cháu." Địch Hạo mở miệng nói," Chúng cháu đối với thị trấn ngầm này không chút hiểu biết, hiện giờ muốn tìm nơi ở của Ly Dao, còn phải thỉnh giáo ngài."
"Các vị muốn tìm tới chỗ bọn chúng?" Lão nhân không tán đồng nói," quá nguy hiểm."
"Nhưng mà không đi, chúng ta một chút biện pháp đều không có." Địch Hạo trả lời nói," Cách duy nhất chúng ta có thể làm, cũng chỉ là trộm cứu người ra."
Lão nhân nhìn người bên cạnh Địch Hạo, thậm chí còn mang theo hai tiểu hài tử, thần sắc có chút do dự, Địch Hạo thấy thế, đi ra phía trước," Cháu muốn cùng ông nói chuyện riêng." Sau đó quay đầu nhìn về phía Khâu Viễn," Anh mang theo Thất Thất và Tiêu Diễn bọn họ ra ngoài trước, tôi sẽ thuyết phục lão nhân."
Khâu Viễn nghi hoặc nhìn Địch Hạo liếc mắt một cái, thấy Địch Hạo thật sự muốn cùng ông lão nói chuyện, vì thế liền mang theo Thất Thất bọn họ đi ra ngoài.
Chờ Địch Hạo nói với ông lão xong, Khâu Viễn mới phát hiện ông lão thậm chí đến bản đồ cũng vẽ xong, cũng không biết lấy giấy bút ở đâu, nhưng mà Địch Hạo cũng không đưa cho Khâu Viễn, mà tự mình giữ, Khâu Viễn cũng không để ý, bản vẽ chỉ có một cái, ở chỗ ai đều giống nhau.
Địch Hạo kéo Tiêu Diễn qua, ngồi xổm xuống hỏi," Cháu biết làm thế nào tìm được Phong U sao?"
Tiêu Diễn gật gật đầu, từ trên cổ lấy ra một cái tơ hồng, phía dưới là một cái còi, mở miệng nói," đây là còi chỉ có Phong U có thể nghe được, bên trong có tinh huyết của Phong U, sử dụng thuật pháp, nó cũng có thể chỉ dẫn phương hướng hiện tại của Phong U."
Địch Hạo nhướng mày," là đồ tốt."
"Chú phải dùng?" Tiêu Diễn hỏi.
"Cháu muốn cho chú mượn dùng sao?" Địch Hạo cười nói.
Tiêu Diễn nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn Địch Hạo một chút, sau đó từ trên cổ tháo còi xuống, đưa cho Địch Hạo," dùng xong trả lại là được."
Địch Hạo cười tủm tỉm gật gật đầu, xoa mắt Tiêu Diễn," Cháu nghe ra được, sao lại thông minh như vậy."
Tiêu Diễn im lặng không lên tiếng. Nó chỉ là nghĩ, nếu Địch Hạo muốn tìm Phong U, bọn họ đi cùng nhau, hoàn toàn không cần mượn còi, còn hỏi nhiều như vậy, hiện tại mượn còi, hẳn là không muốn dẫn bọn họ tiếp tục đi rồi, Tiêu Diễn đem ánh mắt chuyển hướng Thất Thất, cũng đúng, bọn họ không có khả năng mang theo Thất Thất tiến vào chỗ nguy hiểm như vậy.
Địch Hạo cũng nhìn về phía Thất Thất, sau đó tiếp tục xoa Tiêu Diễn, nhỏ giọng nói," nhớ rõ giúp chú chăm sóc tốt bảo bối nhà chú."
Tiêu Diễn hừ một tiếng, xem như đáp ứng.
Địch Hạo đứng lên, xoa xoa đầu Tiêu Diễn, sau đó chào hỏi Khâu Viễn bọn họ.
Nhưng những bích họa phía sau cũng không xuất hiện đám người áo đen nữa, Địch Hạo bọn họ cũng không mở miệng hỏi, cho đến khi tới chỗ ngoặt của hành lang, ông lão đưa bọn họ tới một đại sảnh, kết cấu của sảnh hình vòng cung, bốn phía để rất nhiều thảo dược, mà bên cạnh là đặt thi cốt, có người, cũng có động vật.
Ông lão nhìn hết thảy trước mặt, trong mắt hiện lên thống khổ, ông thở dài một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Địch Hạo," Các vị đều đã thấy rõ những bức bích họa, đó là quá trình phát triển của tộc ta, khó có thể trở về lịch sử. Nơi này, là chỗ an táng tộc chúng ta, cũng là nơi chúng ta dùng để hiến tế."
"Hiến tế?" Địch Hạo nhìn mọi thứ trước mắt hỏi. Nếu là hiến tế thì tế phẩm tốt nhất chính là người, mà chỉ cần dùng tới người, như vậy, nơi hiến tế đều sẽ tràn ngập oán khí, trừ phi người bị hiến tế là cam tâm tình nguyện, nhưng mà có bao nhiêu người tình nguyện hiến tế mạng sống của mình đâu? Nhưng Địch Hạo nhìn khí tức ở đây, không những không có một chút ít oán khí, mà ngược lại còn thực bình thản, như vậy những thi cốt này, bọn họ sinh thời đều là tự nguyện?
Lão nhân gật đầu," không sai, toàn bộ nơi này, vô luận là người hay là động vật, đều là dùng để hiến tế." Lão nhân trong mắt hiện lên thống khổ," đây là chuyện bất đắc dĩ."
"Rốt cuộc... Đã xảy ra chuyện gì?" Địch Hạo nhìn thi cốt đầy đất," Vậy ông mang chúng cháu tới đây để làm gì? Hơn nữa, chuyện này có quan hệ gì tới chuyện chúng cháu đang gặp?"
Lão nhân nhìn về phía Địch Hạo," ta nghe các ngươi nói là tới nơi này cứu người, liền nghĩ kẻ địch mà các người gặp có khả năng rất lớn là những kẻ đã giết tộc Mộc nhân, tộc chúng ta kỳ thật đã tiêu vong, chính là những người đó... Những người đó dù đã chết, đều không muốn buông tha chúng ta!" Lão nhân hai tay nắm chặt, như là hận tới cực hạn, rồi lại bất lực.
"Cho nên ông đem chúng cháu tới đây? Cũng là muốn mượn tay chúng cháu...?" Khâu Viễn hỏi.
"Lúc tộc ta làm hiến tế, cũng đã đoán trước, trăm năm sau, sẽ có người vì tộc chúng ta báo thù, trước khi chết, chuyện trăm năm sau, xuất hiện trước mắt, sẽ trấn an linh hồn của tộc nhân, hồn phách có thể an giấc ngàn thu. Ta lấy trạng thái linh hồn, sống tạm trăm năm, chính là vì chờ các người đến." Ông lão nói đến đây, ngữ khí có chút kích động.
"Ông làm thế nào xác định, chính là chúng cháu?" Từ Tử Hạo nghi hoặc hỏi.
Lão nhân cười khổ," Các người nói các người đã nhìn thấy những người bên ngoài, những người đó, đều là vong linh của tộc Mộc nhân, tuy rằng thoạt nhìn như còn sống, nhưng cũng chỉ là lặp lại trong vô thức những sinh hoạt vui vẻ trước kia, bọn họ không biết chính mình đang làm gì, ngu muội, sống ở trong mộng, tuy rằng vui sướng, nhưng là linh hồn... Lại trước sau không có được yên giấc ngàn thu, nhưng mà thời gian trăm năm qua, bọn họ như vậy cũng tốt... Mà ta, là người duy nhất giữ thần trí, trăm năm đau khổ, chính là vì giờ khắc này. Trăm năm qua, ta chưa từng gặp bất kì ai, mà thông qua tiên đoán, trăm năm sau người đó sẽ xuất hiện, đó là vận mệnh của các người."
"Những người đó, tại sao đều biến thành bộ dáng hiện tại? Mộc thị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Địch Hạo mở miệng hỏi.
Lão nhân hốc mắt có chút ướt át, ông chậm rãi kể lại.
THì ra trăm năm trước trong Mộc thị mỗi người đều sẽ tinh thông dược lý, tổ tiên bọn họ truyền lại những trí thức về y thuật, trải qua nhiều thế hệ truyền thừa, không nhưng không tiêu vong, mà ngược lại bởi vì nỗ lực của mỗi thế hệ, mà tri thức về dược lý càng thêm hoàn thiện, mà người Mộc thị cũng không ham muốn hư danh phú quý, bọn họ lui về ở ẩn trong núi rừng, cùng hoa cỏ làm bạn, cùng dã thú làm bạn, tộc Mộc nhân trời sinh thiện lương, ngay từ đầu, Mộc thị đã chữa cho nhiều dã thú, những dã thú đó dần dần cùng Mộc nhân chung sống ngày càng hòa hợp, sau đó, cho dù chúng có bị thương hay không, những dã thú đó đều thích tới đây, thân thể bởi vì có thảo dược, càng thêm khỏe mạnh. Người Mộc thị y dược tuyệt kĩ, không phải không có người dòm ngó, nhưng đều bị những dã thú đánh lui, dần dần, Mộc thị cùng với dã thú đã không thể phân tách, bởi vì mỗi người trong tộc đều biết dùng dược, mỗi lần cho dã thú ăn, đều thêm các loại dược, như vậy nhiều thế hệ qua đi, dược thấm vào trong xương cốt, tuy rằng chưa thể mở linh trí, nhưng những dã thú này đã có linh tính.
Không biết khi nào, một đám người đột nhiên theo dõi phương pháp Mộc thị nuôi dã thú, muốn đem phương pháp này cùng những động vật hung hãn chiếm làm của riêng, nhưng mà Mộc thị ở chung với dã thú đâu phải nhất thời mà đều là kết quả từ nhiều thế hệ, nhưng những việc này sao có thể giải thích rõ ràng. Sau đó, đám người kia liền nghĩ ra một biện pháp, dã thú chỉ nghe mệnh lệnh của người trong Mộc thị, như vậy, bọn họ chỉ cần khống chế tộc nhân không phải được rồi sao? Mà chuyện những kẻ đó thành thạo nhất, chính là khống chế người khác.
Mộc thị muốn phản kháng, nhưng lực lượng và địa vị của những kẻ này không phải thứ bọn họ có thể nhìn thấu, nhìn tộc nhân cùng những dã thú bảo hộ tộc chết thảm, thân là tế ti của Mộc thi chịu sự gửi gắm của tộc trưởng, vì không để Mộc thị diệt vong, cuối cùng, bọn họ không thể không cùng những người đó đồng quy vu tận, mà vì tránh cho linh hồn sau khi chết vẫn bị lợi dụng, ông lão để linh hồn của bọn họ yên giấc tại đây, trăm năm sau, để người có duyên cứu bọn họ tại đây, mà chỉ cần bọn họ đã chết, những người đó không có người tộc Mộc nhân, hẳn sẽ buông tha những dã thú, chỉ là không nghĩ tới, những người này lại giống như phát điên, sau khi Mộc thị diệt vong, bọn chúng lại hạ dược dã thú, để chúng nó giết hại lẫn nhau mà chết, rồi sau đó, bọn chúng lại xây dựng một thị trấn dưới lòng đất, không muốn buông tha cho Mộc thị.
"Cho nên, trăm năm này, bọn họ tiếp tục ở cùng chỗ này với các người, chẳng lẽ chỉ vì khống chế những dã thú đó sao?" Khâu Viễn khó hiểu mở miệng hỏi.
"Ngay từ đầu, ta cũng rất nghi hoặc, đầu tiên là Mộc thị diệt vong, nhưng không xóa bỏ ý niệm của bọn chúng, rồi sau đó, bọn chúng lại hạ thủ giết dã thú, còn ở đây xây dựng nên trấn này, ta cũng không hiểu, vì sao bọn chúng vì một chuyện nhỏ như vậy lại hao tốn rất nhiều thời gian." Lão nhân giọng căm hận " Sau đó, ta mới phát hiện, những dã thú được tộc nhân ta nuôi bằng thảo dược nhiều thế hệ, dòng máu trong người đã sớm thay đổi, đã không thể so sánh với mãnh thú bình thường, mà bọn chúng dũng mãnh vô cùng, sau khi giết hại lẫn nhau, thân thể có chứa oán khí rất lớn, mấy năm nay, những kẻ đó không ngừng dùng linh hồn của những du khách chết ở Tử vong cốc để nuôi dưỡng oán khí ngày càng lớn, nếu những dã thú này bị kẻ khác kích động, tất nhiên sẽ có sức mạnh rất lớn, mà thiếu, chính là làm thế nào để khống chế sức mạnh này, mà Mộc thị đã có liên hệ chặt chẽ với dã thú, chúng chỉ nghe lệnh chúng ta, nếu bọn họ lợi dụng chúng ta, thì có thể khống chế dã thú."
"Chuyện này rốt cuộc là kế hoạch của kẻ nào phía sau? Không ai có thể sống trăm năm." Địch Hạo nhíu mày," hơn nữa, từ trăm năm trước liền bắt đầu, đến bây giờ, chuyện bọn chúng muốn làm, cũng tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy"
"Nhiều năm như vậy, kỳ thật đây cũng là do ta dùng bí pháp mới mơ hồ điều tra được chuyện này, những kẻ trong thị trấn ngầm này thay đổi từng người từng người một, bọn họ đến tột cùng muốn làm gì với đàn dã thú này, ta liền thật sự vô pháp biết được." Lão nhân thở dài," hiện giờ, ta chỉ hy vọng các vị có thể giúp đỡ, để cho tộc Mộc nhân và những dã thú có thể an giấc ngàn thu."
"Chúng cháu phải làm thế nào?" Địch Hạo không khỏi cùng Khâu Viễn liếc nhau, bọn họ hoàn toàn không có chỗ để xuống tay, chính là việc này không thể tránh khỏi có quan hệ với Ly Dao, như vậy bọn họ cũng không thể mặc kệ chuyện này cứ tiếp diễn như thế.
Lão nhân đáp," kỳ thật hiện giờ, hẳn vẫn còn tồn tại người của Mộc thị, lúc ấy vì tránh khỏi mầm tai hoạ, cũng vì truyền thừa của Mộc thị, tộc trưởng lệnh một số người mai danh ẩn tích bỏ trốn, nếu có thể tìm được bọn họ, dùng máu của tộc nhân an ủi vong hồn, là có thể phá trận hiến tế này, chính là... Nhưng mà linh hồn những dã thú bên ngoài, ta lại... Ta lại thật sự không biết phải làm gì cho đúng."
Địch Hạo khó xử nói," những dã thú đó còn dễ nói, nhưng mà ông kêu chúng ta đi đâu tìm tộc nhân của ông?"
"Cái này..."
"Từ từ..." Khâu Viễn đột nhiên mở miệng nói, sau đó đem Địch Hạo kéo đến bên người, nhỏ giọng nói," Cậu nói, Mộc thị có khi nào có quan hệ với Mạc Kình không?"
"Mạc Kình?" Địch Hạo đôi mắt nhíu lại," Anh vừa nói như vậy, tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao Ly Dao một hai phải đem Mạc Kình bắt tới đây."
"Mạc cùng mộc, âm cũng rất gần, có thể hay không, Mạc Kình chính là Mộc thị hậu nhân." Khâu Viễn nhăn mi lại," nếu thật là như vậy, như vậy rất rõ ràng, Ly Dao đã sớm biết chuyện này, sự tình có chút khó giải quyết."
"Tôi còn nhớ tới một người." Địch Hạo đột nhiên nói lên một chuyện khác.
"Người nào?"
"Phong U." Địch Hạo nhìn Khâu Viễn hỏi," Anh nói, Phong U trong chuyện này đóng vai trò gì? Chúng ta tiến vào nơi này lâu như vậy, ngay cả mặt hắn cũng chưa nhìn thấy, thậm chí một chút tin tức đều không có."
"Cậu nghi ngờ hắn sao?" Khâu Viễn hỏi.
Địch Hạo lắc đầu," Tôi cũng không phải nghi ngờ hắn, chuyện lần này hắn có khả năng không phải bạn, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng trở thành kẻ thù, chỉ là, tôi cảm thấy chuyện lần này cần có PHong U hỗ trợ."
"Nhưng mà chúng ta không biết làm sao để tìm hắn?"
Địch Hạo đem ánh mắt đặt ở trên người Tiêu Diễn," Tiêu Diễn khẳng định có biện pháp tìm được Phong U."
Hai người bàn xong, Địch Hạo chuyển hướng lão nhân, đem chuyện Ly Dao và Mạc Kình nói cho ông lão, sau khi nói xong, ông lão quả nhiên kích động nói," không sai không sai, lúc ấy những người dời đi sửa lại họ Mạc, Mạc Kình có lẽ chính là hậu nhân Mộc gia."
"Nhưng mà hiện tại cậu ấy ở trong tay Ly Dao, chỉ sợ Ly Dao đã khống chế cậu ấy." Khâu Viễn nói," chúng ta còn có một người bạn, không, hai người, cũng ở trong tay Ly Dao."
"Này..." Lão nhân trên mặt thần sắc thực nôn nóng," Nhưng mà ta lại không có biện pháp gì..."
"Không, lão nhân gia, ông có thể giúp chúng cháu." Địch Hạo mở miệng nói," Chúng cháu đối với thị trấn ngầm này không chút hiểu biết, hiện giờ muốn tìm nơi ở của Ly Dao, còn phải thỉnh giáo ngài."
"Các vị muốn tìm tới chỗ bọn chúng?" Lão nhân không tán đồng nói," quá nguy hiểm."
"Nhưng mà không đi, chúng ta một chút biện pháp đều không có." Địch Hạo trả lời nói," Cách duy nhất chúng ta có thể làm, cũng chỉ là trộm cứu người ra."
Lão nhân nhìn người bên cạnh Địch Hạo, thậm chí còn mang theo hai tiểu hài tử, thần sắc có chút do dự, Địch Hạo thấy thế, đi ra phía trước," Cháu muốn cùng ông nói chuyện riêng." Sau đó quay đầu nhìn về phía Khâu Viễn," Anh mang theo Thất Thất và Tiêu Diễn bọn họ ra ngoài trước, tôi sẽ thuyết phục lão nhân."
Khâu Viễn nghi hoặc nhìn Địch Hạo liếc mắt một cái, thấy Địch Hạo thật sự muốn cùng ông lão nói chuyện, vì thế liền mang theo Thất Thất bọn họ đi ra ngoài.
Chờ Địch Hạo nói với ông lão xong, Khâu Viễn mới phát hiện ông lão thậm chí đến bản đồ cũng vẽ xong, cũng không biết lấy giấy bút ở đâu, nhưng mà Địch Hạo cũng không đưa cho Khâu Viễn, mà tự mình giữ, Khâu Viễn cũng không để ý, bản vẽ chỉ có một cái, ở chỗ ai đều giống nhau.
Địch Hạo kéo Tiêu Diễn qua, ngồi xổm xuống hỏi," Cháu biết làm thế nào tìm được Phong U sao?"
Tiêu Diễn gật gật đầu, từ trên cổ lấy ra một cái tơ hồng, phía dưới là một cái còi, mở miệng nói," đây là còi chỉ có Phong U có thể nghe được, bên trong có tinh huyết của Phong U, sử dụng thuật pháp, nó cũng có thể chỉ dẫn phương hướng hiện tại của Phong U."
Địch Hạo nhướng mày," là đồ tốt."
"Chú phải dùng?" Tiêu Diễn hỏi.
"Cháu muốn cho chú mượn dùng sao?" Địch Hạo cười nói.
Tiêu Diễn nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn Địch Hạo một chút, sau đó từ trên cổ tháo còi xuống, đưa cho Địch Hạo," dùng xong trả lại là được."
Địch Hạo cười tủm tỉm gật gật đầu, xoa mắt Tiêu Diễn," Cháu nghe ra được, sao lại thông minh như vậy."
Tiêu Diễn im lặng không lên tiếng. Nó chỉ là nghĩ, nếu Địch Hạo muốn tìm Phong U, bọn họ đi cùng nhau, hoàn toàn không cần mượn còi, còn hỏi nhiều như vậy, hiện tại mượn còi, hẳn là không muốn dẫn bọn họ tiếp tục đi rồi, Tiêu Diễn đem ánh mắt chuyển hướng Thất Thất, cũng đúng, bọn họ không có khả năng mang theo Thất Thất tiến vào chỗ nguy hiểm như vậy.
Địch Hạo cũng nhìn về phía Thất Thất, sau đó tiếp tục xoa Tiêu Diễn, nhỏ giọng nói," nhớ rõ giúp chú chăm sóc tốt bảo bối nhà chú."
Tiêu Diễn hừ một tiếng, xem như đáp ứng.
Địch Hạo đứng lên, xoa xoa đầu Tiêu Diễn, sau đó chào hỏi Khâu Viễn bọn họ.
Tác giả :
Phượng Phi Độc Vũ