Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2
Chương 37 Người yêu cũ
Vương Thư cuối cùng cũng bị Trần Tử Dương thuyết phục, chủ yếu là trong lòng cô ta cũng không chịu nổi, không thể giấu đi những thứ mình biết.
"Chị Vương, rốt cuộc chị biết được gì?" Trần Tử Dương thấy thái độ Vương Thư buông lỏng, vội vàng hỏi.
Vương Thư vẫn có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Đoàn phim chúng ta có một người có khả năng có quan hệ với Đồng Đông, hơn nữa sau khi Đồng Đồng rời khỏi, hắn ta cũng rời đi trong chốc lát."
"Cái gì?" Trần Tử Dương kinh ngạc hô lên, "Chị Vương, vậy tại sao không nói cho Địch Hạo bọn họ? Còn nói với họ là không có ai rời đi?"
Vương Thư bất mãn trừng mắt nhìn Trần Tử Dương, "Hắn ta chỉ rời đi một lát, sau đó liền trở lại, chốc lát đó có thể giết người sao? Sao có thể chứ?"
"Chị Vương, cũng không thể nói khác đi a." Trần Tử Dương lấy điện thoại ra, "Chúng ta gọi cho Địch Hạo và Tần tiên sinh một cuộc đi, nói chuyện này ra."
Vương Thư thở dài, cũng không ngăn cản hắn ta.
Lúc Địch Hạo nhận được điện thoại, không ngờ Trần Tử Dương lại gọi tới nhanh như vậy, có điều nghe Trần Tử Dương nói, Địch Hạo trả lời: "Trong điện thoại nói không rõ, không biết chúng tôi có thể qua tìm mọi người không?"
"Chuyện này....." Trần Tử Dương có chút khó xử, tới đoàn phim không phải việc nhỏ, dù sao cũng không phải tham quan đoàn phim, Trần Tử Dương không thể tự làm chủ.
Tần Chí lấy điện thoại trong tay Địch Hạo: "Để anh." Hắn nói với Trần Tử Dương trong điện thoại: "Anh đưa điện thoại cho người đại diện, hoặc đưa cho người phụ trách đoàn phim cũng được."
Trần Tử Dương vừa nghe, vẫn là đem điện thoại đưa cho Vương Thư bên cạnh.
Không biết Tần Chí nói gì trong điện thoại, dù sao Trần Tử Dương nghe Vương Thư nói, họ đã hẹn xong thời gian tới đây, hơn nữa sau khi Vương Thư cúp máy, sắc mặt có vẻ tốt hơn một chút, vẻ mặt cô ta có chút phức tạp vỗ vai Trần Tử Dương: "Thôi vậy, có lẽ lần này là chuyện tốt, mượn cơ hội này tạo quan hệ với Tần tiên sinh cũng được."
"Chị Vương...." Trần Tử Dương nhíu mày, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói.
Vào buổi tối, Địch Hạo và Tần Chí lái xe tới, đạo diễn cũng không nói gì, nhìn bộ dáng có lẽ Vương Thư đã nói với hắn ta. Trần Tử Dương dẫn hai người và Vương Thư vào một gian phòng.
"Nói một chút đi." Địch Hạo lên tiếng: "Chị cảm thấy Đồng Đồng có quan hệ với ai?"
"Là quản lý thiết bị của đoàn phim chúng tôi Tiểu Trịnh." Vương Thư cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Tôi từng thấy họ nắm tay nhau dạo phố, chẳng qua lúc ấy tôi chỉ quen biết Tiểu Trịnh, không có ấn tượng với cô bé bên cạnh cậu ấy, vẫn là sau này hai người nhắc tới, cô bé kia chính là Đồng Đồng."
"Quản lý thiết bị? Là tất cả thiết bị trong đoàn phim đều do cậu ta quản lý sao?" Địch Hạo hỏi, sau khi có được đáp án khẳng định, cậu nhìn Tần Chí, sau đó tiếp tục hỏi, "Vậy Tiểu Trịnh kia hiện tại ở đâu? Chúng tôi có thể gặp không?"
"Có thể." Vương Thư nói, sau đó đứng lên, "Tôi đi gọi cậu ấy vào đây."
Sau khi Vương Thư rời khỏi, Trần Tử Dương hỏi: "Các anh.... Các anh nghi ngờ Tiểu Trịnh sao?"
Địch Hạo cười: "Hiện tại những người Đồng Đồng từng tiếp xúc, chúng tôi đều cần điều tra, đây đều là những người có hiềm nghi, có điều chúng tôi sẽ không bắt người bậy bạ."
Trần Tử Dương gật đầu, "Tôi hiểu."
Không lâu sau, Vương Thư đưa Tiểu Trịnh tới đây, đó là một người đàn ông nhìn qua không quá 25 tuổi, tóc nhuộm vàng, dáng người gầy yếu, bộ dáng mong manh yếu đuối, vẻ mặt hơi căng thẳng, cậu ta vừa thấy Địch Hạo và Tần CHí, liền nơm nớp lo sợ gọi một tiếng: "Chào đồng chí cảnh sát."
Địch Hạo cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
"Ngồi đi." Địch Hạo chỉ vào vị trí đối diện mình.
Sau khi Tiểu Trịnh ngồi xuống, tay vò quần áo, "Chuyện đó.... Lúc trên đường, chị Vương đã nói sơ lược cho tôi, Đồng Đồng, em ấy thật sự chết rồi sao?"
Địch Hạo vừa quan sát biểu cảm của Tiểu Trịnh, vừa gật đầu: "Không sai, hơn nữa, tôi vẫn chưa nói với mọi người, Đồng Đồng bị phanh thây mà chết."
"Cái gì?!" Vương Thư và Trần Tử Dương không hẹn mà cùng cảm thấy sợ hãi, hô lớn.
Tiểu Trịnh tuy không kinh ngạc kêu to, nhưng sắc mặt tái nhợt, cậu ta nuốt nước miếng: "Vậy.... các anh gọi tôi tới là vì....."
"Ồ, chúng tôi muốn hỏi một chút, cậu và Đồng Đồng có quan hệ gì?" Địch Hạo lên tiếng hỏi.
Tiểu Trịnh im lặng một lúc, sau đó nói: "Quan hệ gì.... Xem như là người yêu cũ đi."
"Người yêu cũ?" Địch Hạo nhìn thoáng qua Vương Thư, thời gian Vương Thư nhìn thấy hai người dắt tay nhau dạo phố cách thời gian Đồng Đồng xảy ra chuyện không bao lâu, chẳng lẽ trong vòng vài ngày, hai người đã chia tay? Hay là Tiểu Trịnh đang nói dối, cố ý đánh lạc hướng bọn họ?
Tiểu Trịnh gật đầu, cúi đầu không biết nghĩ đến cái gì, cũng không nói gì nữa.
Lúc này Tần Chí mở miệng hỏi: "Lý do hai người chia tay là gì?"
Tiểu Trịnh vẫn cúi đầu im lặng không nói, tóc rũ xuống che gần hết biểu cảm trên mặt cậu ta, ai cũng không biết cậu ta suy nghĩ gì, sau một lúc lâu, Tiểu Trịnh lắc đầu, "Xin lỗi, đây là việc tư của chúng tôi.... Chuyện này không bắt buộc phải nói ra đi."
Tần Chí cười như không cười, "Vì sao cậu cảm thấy không cần nói?"
"Tôi không giết Đồng Đồng." Tiểu Trịnh bỗng nhiên nói một câu không biết thật giả: "Tôi không giết em ấy!" Rốt cuộc cậu ta ngẩng đầu lên, Địch Hạo nhìn thấy, lúc này hai mắt Tiểu Trịnh đỏ bừng, không phải vẻ mặt đau khổ vì thương xót cho Đồng Đồng, mà mang theo sự tức giận vô cớ.
Tần Chí thấy thế, gợi lên khóe miệng, "Chúng tôi không nói cậu giết người, chỉ muốn cậu nói cho chúng tôi biết, cậu và cô bé, vì sao chia tay? Chẳng lẽ cậu không muốn tra hung thủ đã giết Đồng Đồng sao?"
Tiểu Trịnh nhấp miệng, cuối cùng vẫn nói: "Tôi không muốn nói."
Lúc này Vương Thư ở bên cạnh vỗ Tiểu Trịnh một cái: "Có cái gì mà không muốn nói, cậu nói cậu không phải hung thủ giết người, vậy nhanh nói những gì mình biết ra, để thoát khỏi hiềm nghi."
Tiểu Trịnh im lặng không nói.
Vương Thư cau mày, vẻ mặt hơi sốt ruột: "Này! Tiểu Trịnh cậu....."
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Tần Chí đỡ Địch Hạo đứng dậy, "Có lẽ mọi người vẫn chưa nhớ hết mọi việc, cho mọi người thêm một thời gian nữa, hi vọng mọi người suy nghĩ thật kĩ. Có ân oán gì, đó cũng là chuyện lúc còn sống, người đã chết rồi, còn có gì để tính toán."
Cuối cùng Tần Chí nhìn thoáng qua Tiểu Trịnh, sau đó gật đầu với Trần Tử Dương: "Tôi và Hạo Hạo ở khách sạn bên cạnh, nếu như có chuyện gì, mọi người có thể qua đó tìm chúng tôi."
Tần Chí nói tên khách sạn ra, liền rời đi cùng Địch Hạo.
Trên đường, Địch Hạo mở miệng nói, "Tiểu Trịnh và Vương Thư đều có vấn đề."
"Ừm." Tần Chí gật đầu "Nhưng mà nhìn bộ dáng của họ đều không muốn nói tất cả những chuyện mình biết ra."
Địch Hạo thở dài, nằm nhoài trên lưng ghế: "Thật không biết nói thế nào mới được, có gì để giấu diếm chứ."
"Có lòng riêng." Tần Chí duỗi tay xoa đầu Địch Hạo: "Được rồi, vụ án có manh mối tới đây, đã sáng tỏ hơn nhiều rồi."
Địch Hạo bất mãn bắt lấy tay Tần Chí: "Đừng xem em thành Duệ Duệ."
Tần Chí cười một tiếng, "Nói đến Duệ Duệ, thằng nhóc này thật là...." Nghĩ đến con của hắn tuổi còn nhỏ, đã tìm một người vợ cho mình, Tần Chí liền cảm thấy buồn cười.
"Cái giọng điệu tự hào vô duyên này của anh là có ý gì? Con của anh thành thục sớm như vậy, anh rất tự hào phải không?" Địch Hạo nhướng mày: "Em nói với anh a, về sau không được để nó xem ti vi với bọn Hỏa Vân nữa, đúng là một mớ hỗn loạn, nó còn nhỏ như vậy, đã giống anh rồi."
"Hửm? Chuyện này liên quan gì tới anh?" Tần Chí cảm thấy mình bị oan.
"Mẹ nói thằng nhóc có tính cách giống anh lúc nhỏ!" Địch Hạo cười ha ha hai tiếng.
"Sao có thể, anh không tham ăn." Tần Chí vừa lái xe, vừa thanh minh cho mình: "Có lẽ mẹ cảm thấy biểu cảm của Duệ Duệ giống của anh khi còn nhỏ, dù sao nó lớn lên giống anh mà."
"Hừ, nói đến chuyện này đúng buồn bực, Thất Thất khi còn nhỏ giống anh cũng thôi đi, sao Duệ Duệ vẫn giống anh chứ!" Địch Hạo gõ cửa sổ, nhỏ giọng nói thầm: "Chẳng lẽ gen của em không mạnh bằng anh?"
"Có lẽ vẫn chưa đủ." Tần Chí đỗ xe, cúi người qua, đột nhiên hôn Địch Hạo một cái, sau đó nói: "Chúng ta lại sinh thêm một đứa, có lẽ đứa tiếp theo sẽ giống em."
"Cút! Dù sao cũng không phải anh sinh, anh mới nói nhẹ nhàng như vậy!" Địch Hạo vỗ một cái đẩy Tần Chí ra xa, sau đó tự mình xuống xe.
Biệt thự nhà họ Tần, bởi vì hai người lớn đã đi, mấy đứa nhỏ trong nhà được gửi tới đây, tuy rằng Địch Hạo ra lệnh cấm không cho Tần Duệ xem phim truyền hình, nhưng những người lớn trong nhà cưng đứa nhỏ còn không kịp, sao có thể quản họ. Vì thế Tần Duệ vẫn cướp điều khiển từ Hỏa Vân như cũ, chuyển tới chương trình mình thích xem.
Hỏa Vân nhìn đứa bé trai trong ti vi gọi ba, không vui lắc đuôi: "Có gì đẹp đâu, không có bộ lông xinh đẹp, cũng không có đuôi mềm mại."
Tần Hiểu ở bên cạnh ăn nho thiếu chút nữa nghẹn, đây là thẩm mỹ của hồ ly?!