Mang Tang Tử
Chương 52
Đến khi trong rừng tối sầm xuống, vốn vẫn cho là mình bị vô tình vứt bỏ, Biệt Lâm cuối cùng thấy được phía trước xuất hiện thứ to con. Hưng phấn nhảy dựng lên từ trên mặt đất, hắn huy phất tay: “Tiểu Phá! Nơi này!"
“Quang Vinh" bước đi đến trước mặt Biệt Lâm, ngực khoang thuyền mở ra, nhô đầu ra chính là Hiên Viên Chiến. Theo cánh tay cùng chân “Quang Vinh" leo xuống dưới, Hiên Viên Chiến vừa tiếp đất thì chạy lại hướng Tạp Nặc đang chờ. Hai người cuối cùng đã trở lại, người nào đó đang tức giận mới hơi thả lỏng lại, Biệt Lâm lập tức ôm lấy bảo bối của mình – “trích lời" cùng máy ảnh, chuẩn bị tốt tư thế xuất phát.
“Hiên Viên Chiến, Trọng trang sư đội trưởng đội đặc nhiệm." Đi đến trước mặt Tạp Nặc dừng lại, Hiên Viên Chiến mặc chỉnh tề lãnh túc tự giới thiệu. Tuy rằng trên quân trang đã bẩn, còn tổn hại, nhưng chút đó không thể che dấu cái loại khí chất quân nhân trời sinh trên người Hiên Viên Chiến.
Tạp Nặc đáp bằng Mang Tà lễ, nói: “Tạp Nặc, người ‘bị đuổi đi’. Chúng ta đã nghe danh Hiên Viên thượng tá từ lâu." Bọn họ bị liên bang cho là “Phản loạn", cho tới bây giờ chỉ thừa nhận mình là người “bị đuổi đi".
Hiên Viên Chiến đơn giản vuốt cằm một cái, nói: “Mang Tang Tử tiên sinh có chuyện muốn nói cùng các ngươi. Hắn hiện tại có chút không thoải mái, để tiện nên đến doanh địa các ngươi; nếu các ngươi thấy không tiện, thì ở chỗ này nghỉ ngơi và hồi phục, sáng mai các ngươi phái đại biểu lại đây nói chuyện."
Tạp Nặc khiếp sợ nhìn Hiên Viên Chiến, mấy người đằng sau hắn cũng đồng dạng khiếp sợ, bọn họ nghe được cái gì?! “Mang, Mang Tang Tử, ngài nói là, Mang Tang Tử, tiên sinh?"
“Đúng vậy!"
Thật lâu sau đó cũng không thể tìm lại ngôn ngữ, “Mang Tang Tử" ── tổ tiên đến từ cố hương ── thiếu niên tóc dài khác bọn họn rõ ràng là Mang Tang Tử! Trong mắt Tạp Nặc đột nhiên nảy lên nhiệt lệ, hắn kích động mà nói năng lộn xộn: “Đúng vậy Mang Tang Tử, đúng là Mang Tang Tử tiên sinh! Chúng ta gặp được Mang Tang Tử tiên sinh…" Tựa như đã trải qua vô vàn khổ cực, môi Tạp Nặc đều phát run.
Hiên Viên Chiến nghiêm túc nói: “Vậy đi doanh địa các ngươi đi. Ta lấy nhân cách của ta cam đoan, chỉ cần các ngươi không làm loạn, ta sẽ không làm một chuyện gì."
“Không, không, chúng ta tin tưởng Mang Tang Tử tiên sinh." Tạp Nặc quay đầu, mượn cơ hội lau nước mắt, lớn tiếng nói, “Mang Tang Tử tiên sinh ở trong này! Vì Mang Tang Tử tiên sinh dẫn đường!"
“Dạ!"
Mọi người khó nén kích động lập tức lấy vũ khí xoay người đi sâu vào trong rừng, chủ yếu dựa theo những truyền thuyết mơ hồ lưu truyền tới nay, vậy mà hôm nay lại chân thật xuất hiện trước mặt bọn họ, không một Mang Tà nhân nào đang nghe đến “Mang Tang Tử" còn có thể gắng giữ tĩnh táo. Chỉ có mình Lục Bất Phá là không rõ ràng địa vị của mình trong lòng Mang Tà nhân.
Hiên Viên Chiến ý bảo Biệt Lâm đuổi theo, chim khổng lồ ba đầu bất mãn ngửa đầu đối với Hiên Viên Chiến kêu một tiếng, tựa hồ đang trách hắn đã quên mình. Hiên Viên Chiến sờ sờ đầu nó, trong mắt hiện lên ánh sáng: “Từ giờ trở đi, ta không còn là chủ nhân của ngươi nữa."
“Nha ô…" Chim khổng lồ phẫn nộ rồi, hơn nữa rất thương tâm.
“Từ giờ trở đi, chủ nhân của ngươi kêu Lục Bất Phá, cũng là Mang Tang Tử, nhớ kỹ."
“Nha ô?" Đang muốn mổ loạn, con vật lập tức dừng lại, Hiên Viên Chiến chỉa chỉa hướng ngực khoang thuyền, “Chủ nhân của ngươi là hắn, không phải ta."
“Nha ô…" Chim khổng lồ tựa hồ khinh thường, chủ nhân nó nhận thức phải cường đại.
Hiên Viên Chiến vỗ vỗ: “Hắn so với ta lợi hại hơn." Nói xong, cũng không trông nom con chim đang ngốc sững sờ ở nơi nào, hắn trèo lên “Quang Vinh" tiến vào ngực khoang thuyền, ngực khoang thuyền liền đóng lại.
Cái người lùn chỉ có một cái đầu mà lợi hại hơn so với Tiểu Chiến sao? Mang theo nghi vấn, chim khổng lồ đã bị phục tùng nhảy dựng lên theo sát bên người “Quang Vinh", đầy bụng tò mò.
Bên trong ngực khoang thuyền, Lục Bất Phá đã hoàn toàn vô lực, mệt mỏi nằm trên một cái ghế ngủ mê mang. Ngồi ở bên cạnh hắn, tròng mắt Hiên Viên Chiến lòe lòe, cỡi chim ba đầu khổng lồ trong rừng tìm kiếm những người mất tích, lại mơ hồ nghe được có người đang gọi. Hắn cho là mình nghe lầm, Tiểu Phá sao lại đến đây? Rồi hắn nghe được tiếng ô đặt biệt của “Quang Vinh", không chút nghĩ ngợi điều khiển chim ba đầu bay về nơi phát ra tiếng kêu, nghĩ đến có thể là Tiểu Phá, dục vọng ngủ đông từ lâu không chịu khống chế mà xông ra.
Khi chim ba đầu nhảy vào rừng rậm, khi hình ảnh thiếu niên tóc dài đứng trước “Quang Vinh" đập vào mắt hắn trước tiên, chuyện duy nhất hắn muốn chính là cùng người kia “làm"!
Nếu như nói trước kia hắn còn chưa xác định, vậy hiện tại hắn đã chuẩn bị kỹ càng. Hắn không thể bảo chứng liên bang vĩnh viễn sẽ không biết chuyện hắn cùng Tiểu Phá, cũng không thể cam đoan chuyện Tiểu Phá có thể bình thường bắn ra tinh tử có thể giấu diếm được liên bang, nhưng, một khi liên bang muốn làm tổn thương Tiểu Phá, hắn sẽ lập tức thoát ly liên bang mang Tiểu Phá đi khỏi.
“Ô…"
Sờ sờ vách khoang thuyền, Hiên Viên Chiến cảm tạ hảo huynh đệ của mình.
“Quang Vinh" bất đồng với những cơ giáp chiến sĩ khác, tuy rằng hắn cũng chịu sự không chế của quang não, nhưng hắn đã có ý thức cùng lối suy nghĩ của mình. Những cơ giáp chiến sĩ khác, nhất định phải được người điều khiển khống chế thông qua quang não, những phản ứng bọn họ làm ra nhìn như tự chủ nhưng thật ra đều dựa trên bản năng phản ứng của người điều khiển thông qua quang não truyền cho cơ giáp chiến sĩ. Các loại âm thanh gầm gú bọn họ phát ra cũng là từ quang não chỉ huy dụng cụ tạo âm phát ra.
Cơ giáp chiến sĩ của đội đặc nhiệm tiên tiến hơn so với cơ giáp chiến sĩ bình thường một chút, bọn họ đều là cơ giáp bán trí năng hóa. Khi người điều khiển vì một số nguyên nhân không thể chỉ huy cơ giáp chiến sĩ lúc tác Chiến, “Quang não" của bọn họ sẽ tự phân tích tình huống trước mắt, chỉ huy cơ giáp tác chiến. Nhưng điều này cần kỹ thuật cực cao, đặc biệt là khoáng thạch “lam tinh" vô cùng trân quý*, đồng thời còn cần người điều khiển có thể hoàn toàn khống chế loại cơ giáp bán trí năng này ── điều này yêu cầu người điều khiển phải có thể lực cùng tâm lực tuyệt đối, nếu năng lực tinh thần của hắn không thể cùng năng lượng sóng của cơ giáp bán trí năng dung hợp, cho dù đó là cơ giáp chiến sĩ bán trí năng cũng chỉ là một khối sắt vụn. Điều này giải thích tại sao đội đặc nhiệm chỉ có 500 người. Chỉ những người tinh anh trong tinh anh này mới có thể đảm nhiệm.
Quang não của “Quang Vinh" mang lại năng lượng cho cơ thể khổng lồ của hắn, nhưng không thể khống chế lối suy nghĩ của hắn, hơn nữa cho dù quang não mất đi tác dụng, quang hạt trong cơ thể vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ bổ sung năng lượng, chỉ nhiều hơn một cái quang não khống chế, làm tăng phản ứng cùng tính linh hoạt của “Quang Vinh". Đó cũng là lý do tại sao “Quang Vinh" có thể tiến vào rừng dưới tình huống bị quấy nhiễu. Không ai biết điểm này, còn cho rằng “Quang Vinh" là cơ giáp siêu trí năng. Hiên Viên Chiến che giấu chuyện này với liên bang, thậm chí là gia gia cùng gia tộc. Mục đích của hắn thực sự đơn thuần, bảo hộ bạn bè hắn.
“Ô ô…" Lo lắng.
Chuyện lần này có thể sẽ khiến cho người khác hoài nghi? Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến vô cùng nghiêm túc.
“Ô…"
“Vậy cùng bọn họ nói là tinh thần lực của ta làm cho ‘Quang Vinh’ đột biến." Lục Bất Phá đang ngủ đột nhiên mở to mắt. Bên trong khoang thuyền lập tức tối sầm, đem hắn đánh thức, “Quang Vinh" núp vào.
“Đi ra, tránh được lần đầu tránh không khỏi mười lăm." Lục Bất Phá ngáp một cái, miệt mài quá độ làm cả người hắn rã rời. Ngoắc ngoắc ngón tay, bảo Hiên Viên Chiến giúp mình mát xa, hắn ách trứ cổ họng nói: “‘Quang Vinh’ là cơ giáp, ai tin cơ giáp có có lối suy nghĩ chứ? Lần này hành động của ‘Quang Vinh’ quả thật sẽ làm người ta hoài nghi. Bất quá chỉ cần đổ lên trên người của ta là ổn."
Ngực khoang thuyền sáng lên, “Quang Vinh" cũng không né tránh.
“Ô ô ô…"
“Ít nịnh nọt. Nếu không phải ngươi lên cơn điên đập phi thuyền, cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi. Ngươi nói ngươi đi, không có việc gì đập phi thuyền làm cái giề?" Lục Bất Phá bắt đầu tính sổ, “Còn ngươi nữa, có chim không cỡi trở về? Còn chạy trốn vô tung?"
“Ô…"
Mấy phút sau, vẫn là người có trái tim hoàn toàn không kiên quyết, Lục Bất Phá sờ sờ hắn: “Ta biết ngươi chịu ủy khuất, được rồi được rồi, cũng không phải ta la ngươi, sau này gặp chuyện như vậy không cần phải xúc động vậy nữa. Ngươi muốn tìm ta cũng đừng có đi đập phi thuyền. Cơ giáp không có người điều khiển mà có ý thức, chủ động công kích, còn có thể nghe hiểu lời người khác nói, sau khi trở về sở nghiên cứu mà không phái người đến đem ngươi hủy đi nghiên cứu mới là lạ."
“Ô… Ô!" Đầu tiên là ủy khuất, tiếp theo chính là bạo động.
Lục Bất Phá bật cười: “Ngươi đánh bọn họ ta cùng Hiên Viên Chiến giúp bên nào?" Khẽ sờ khoang thuyền vách tường, giống như làn da “Quang Vinh", hắn giống như thích động tác này.
“Ô!" Vui!
“Đừng cao hứng quá sớm, cục diện rối rắm này ngươi tính sao xử lý?" Vuốt ve biến thành gõ.
“Ô…"
Lục Bất Phá nhíu mi: “Chuyện này ta cũng có trách nhiệm. Ta không có ý thức tình huống lại nghiêm trọng như vậy, sau khi tỉnh lại cũng không có che giấu."
Hiên Viên Chiến nói: " ‘Quang Vinh’ không phải do sở nghiên cứu chế ra, tất cả mọi người đều biết hắn bất đồng với những cơ giáp khác. Đầu cùng những người trong đội đều nhận biết ‘Quang Vinh’ rất thông minh. Chuyện lần này, bọn họ khi trở về sẽ không báo với quân bộ."
“Nhưng mà còn có những người khác ở đây." Lục Bất Phá suy nghĩ sâu xa, “Chỉ cần đem chuyện lần này lừa cho qua là được. ‘Quang Vinh’ trước kia đều rất bình thường, sau khi gặp ta mới bị vậy, đổ lên trên người của ta là xong."
“Ô…"
“Ngươi phải giả bộ bình thường trước mặt người khác đó!" Lục Bất Phá rất muốn đánh cái tiểu hài tử xấu xa này một chút mà.
“Ô…"
“Không cho phép tranh luận!"
“Ô!"
Đem “người" không nghe lời giáo huấn xong, Lục Bất Phá nói với Hiên Viên Chiến: “Khi Pha-ra-ông đi không phải có cho ta một chuỗi hồn châu sao? Việc này chỉ có ngươi biết ta biết, sau khi trở về đem chuyện này nói ra. Cứ nói tinh thần lực của hồn châu dắt ‘Quang Vinh’ tới, rồi ta trên đường té xỉu, tinh thần lực đột nhiên biến mất, quấy nhiễu quang não của ‘Quang Vinh’, sau đó hắn đột biến."
“Ô…"
“Câm miệng! Không cho phép nghe lén!"
Trấn an mà sờ sờ “Quang Vinh" rất muốn xen mồm, bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến phá lệ nghiêm túc: “Nếu liên bang biết ngươi có thể chấp nhận tinh thần lực của Hàn Cát nhân, trên người của ngươi còn có hồn châu, có thể sẽ đưa tới phiền toái."
“Ô…"
Lục Bất Phá trở mình xem thường, gia khỏa này căn bản là không trông mong gì được. “Ta bây giờ chưa muốn cùng liên bang quyết liệt, ngươi muốn bị trục xuất lắm sao?"
“Ô ô…"
Hiên Viên Chiến trầm thanh: " ‘Quang Vinh’, nghe lời!"
“Ô…" Ủy khuất.
Dùng mủi chân sờ sờ Quang Vinh, Lục Bất Phá mặc kệ hắn, tiếp tục cùng Hiên Viên Chiến thương lượng: “Đó cũng là do không có biện pháp. Dù sao hiện tại ta đã là người cao giọng* đến không thể cao hơn nữa ở liên bang, cũng không sợ cao thêm nữa. Ít nhất hơn nửa năm ở chung này, ta cảm thấy nhóm Bạch Thiện chủ tịch quốc hội cũng không tồi. Nhiều lắm thì bọn họ cũng chỉ nâng cấp ta thành nhân vật quốc bảo thôi, phiền toái ta vài lần, rồi cũng êm. Pha-ra-ông khi cho ta hồn châu cũng không nói không thể nói cho người khác biết, này với ông mà nói đây gần như là một lễ vật. Cho nên đối với Hàn Cát nhân bên kia cũng không có cái gì ảnh hưởng." [*Có tiếng nói lớn, có thân phận.]
Hiên Viên Chiến lo lắng nửa ngày, gật gật đầu. Một bên nghe lén, một bên xen mồm, một bên thong thả theo phản loạn, bề ngoài của “Quang Vinh" nhìn xem không khác những cơ giáp chiến sĩ khác, trừ việc làm nhức đầu hơn rất nhiều. Nhưng trên khắp thiên hà, sợ khó có thể có cái cơ giáp chân trong chân ngoài thứ hai giống vậy.
Chuyện này trước hết tính như vậy đi, chờ trở lại Bắc Đàn, hắn tính sau. Lại muốn biết Hiên Viên Chiến kia sao lại tìm được chính mình, Lục Bất Phá thuận miệng hỏi: “Con chim kia ngươi tính xử lý sao? Ngươi khi dễ động vật thành nghiện, cẩn thận bị người ta khiếu nại."
Hiên Viên Chiến không sao cả mà nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Con chim kia thật sự thông minh. Ta cứu nó một mạng nó nguyện ý bị ta khống chế. Ngươi không lái được phi hành khí, sau này có thể cỡi nó."
Hiên Viên Chiến tùy ý nói, mà Lục Bất Phá lại cọ ngồi dậy: “Con chim là cho ta?!"
“Đúng." Đem người ấn trở về, Hiên Viên Chiến nói, “Nằm xuống."
“Hiên Viên Chiến, con chim kia, là để cho ta cỡi sao?" Lục Bất Phá hạnh phúc muốn chết, cỡi chim a, hắn ngay cả đà điểu cũng chưa cỡi qua, trực tiếp vượt cấp đến cỡi chim!
Thấy hắn vui như thế, bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến cũng nhu hòa chút: “Tọa kỵ của người Thủy Xuyên chính là thần thú của bọn họ. Ta nghĩ bắt cho ngươi một con thích hợp, ở biên giới Bắc Đàn không có, cho dù bắt được liên bang cũng sẽ không cho phép. Vừa lúc ở nơi này tìm được. Ta đã thử qua, tốc độ rất nhanh, hơn nữa cũng rất nghe lời."
Lục Bất Phá hai giây chung sau thì mất mác mà nói: “Ta cũng không nhìn ra con chim kia làm sao nghe lời." Cũng không chịu nhìn hắn.
“Ô ô!" Mất hứng!
Lục Bất Phá “phốc xuy" cười ra tiếng, thật là một gia khỏa cùng Hiên Viên Chiến giống nhau. Nhanh sờ sờ vách khoang thuyền, hắn trấn an: “Đúng vậy, ngươi rất nghe lời, được rồi đi."
“Ô ô…" Bất mãn.
“Ha hả, đúng vậy đúng vậy đúng vậy, ngươi nghe lời nhất, rất nghe lời. So với con chim kia nghe lời hơn."
“Ô…"
“Kia không được. Ta mỗi ngày mang ngươi chạy trên đường, thông tấn khí văn phòng của Bạch Thiện chủ tịch quốc hội tuyệt đối sẽ bị người đánh nổ."
“Ô!"
“Không được! Sau khi trở về ngươi cùng Hiên Viên Chiến thành thật quay về quân doanh ngốc ở đó đi." Đề hắn ngồi trên “Quang Vinh" đi dạo phố? Vậy Liên bang mỗi ngày sẽ chi bao nhiêu tiền để sửa đường đây.
“Tiểu Phá!" Hiên Viên Chiến gầm nhẹ, “Sau khi trở về ta sẽ cùng ngươi ở chung một chỗ! Ta là hộ vệ của ngươi, bên người!"
“Ô!" Hắn cùng với Tiểu Chiến Tiểu Phá ở cùng một chỗ!
“Phòng của ta, ta muốn ở một mình!"
“Không được!"
“Ô!"
“Chuyện này ta đã định!"
“Bác bỏ!"
“Ô ô!"
Không thể không nói mà, người nào dưỡng ra sủng vật đó, nga không, này không phải sủng vật, là bạn bè. Đã tìm được một vị bạn bè khác, “Quang Vinh" bắt đầu dung hợp tính cách hai người Tiểu Chiến cùng Tiểu Phá, cuối cùng sẽ thay đổi thành cái gì dạng không rõ ràng lắm, nhưng có một chút, tuyệt đối có thể khẳng định, thì phải là ── cố chấp.
…
Hai người ở trong ngực khoang thuyền làm ầm đến bất diệc nhạc hồ, nhưng không đợi bọn họ tranh cãi ra kết quả, đã tới doanh địa của bọn Tạp Nặc, Lục Bất Phá cũng chỉ có thể tạm thời buông tha tranh chấp, mặc quần áo tử tế, mang giầy vào chờ ra khỏi khoang thuyền. Khi hắn bị Hiên Viên Chiến bồng lên đi ra ngoài, hắn kinh ngạc mà nhìn những người “phản loạn" cầm những bó đuốc nghênh đón, có lẽ gọi bọn họ là người “bị đuổi" thích hợp hơn ── nam nữ lão ấu, quần áo của mỗi người đều rất đơn giản, thậm chí thô ráp. Đại đa số bọn họ thân thể đều không trọn vẹn, không có các bộ phận bằng máy, mà những người có bộ phận bằng máy, thì so với Hiên Viên Chiến lỗi thời hơn nhiều.
Nhưng trên mặt mỗi người đều mang hy vọng cùng kích động, nhẹ giọng gọi: “Mang Tang Tử tiên sinh, đúng là Mang Tang Tử tiên sinh…" Lục Bất Phá chưa bao giờ có loại cảm giác này, thật giống như nhóm dân chúng nghèo khổ bị oan khuất cuối cùng đã đợi được thanh thiên đại lão gia đến làm chủ. Nói không rõ cảm giác trong lòng, nhưng Lục Bất Phá có chút không được tự nhiên, hắn, hắn kỳ thật chỉ là một Tiểu Phá con.
“Các ngươi hảo." Giãy giụa mà theo trên người Hiên Viên Chiến xuống dưới, Lục Bất Phá cố nhẫn đau ở cái mỗ vị trí nào đó, hữu hảo mà tự giới thiệu, “Ta gọi là, ân, Mang Tang Tử, còn có một tên gọi Lục Bất Phá. Nếu không ngại, các ngươi có thể gọi ta Tiểu Phá."
“Mang Tang Tử tiên sinh…" Trong đám người đi ra một vị lão phụ nhân, lão lệ tung hoành đi đến trước mặt hắn, cung kính nắm tay phải của hắn, dán trên trán của mình. Lục Bất Phá toàn thân cứng ngắc, không phải khẩn trương, mà do, nghi lễ như vậy đối với hắn mà nói rất rất trầm nặng.
“Mang Tang Tử tiên sinh…" Buông tay Lục Bất Phá, ngón tay lão phụ nhân chỉ người phía sau nàng nói, “Xin người, hãy giúp… giúp bọn nhỏ này đi."
“Bà cụ, ngài đừng như vậy, " Không thể đành lòng nhìn lão nhân gia khóc, cái mũi Lục Bất Phá lên men, đưa tay lau nước mắt cho lão nhân gia, hắn bảo trì mỉm cười, “Có thể đến giúp các ngươi, ta nhất định sẽ giúp. Tạm thời giúp không được, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp. Chúng ta đều là Mang Tà nhân, có chuyện gì không thể ngồi xuống hảo hảo nói chuyện chứ?"
Lão phụ nhân vừa nghe, ngược lại khóc càng thương tâm. Trong đám nữ nhân cùng con nít cũng có người bắt đầu khóc. Trường hợp này biến thành Lục Bất Phá vô cùng khổ sở, nếu hắn cùng Hiên Viên Chiến bị trục xuất, có phải hay không cũng sẽ thảm như thế?
“Ô!"
Ngửa đầu nhìn “Quang Vinh" một cái, Lục Bất Phá nói trong lòng: ngoan, ta biết ngươi sẽ không để cho ta đây thảm vậy mà.
“Ô!"
Tạp Nặc lúc này ra tiếng: “Bà nội, Mang Tang Tử tiên sinh còn chưa có ăn cơm đâu."
“A, thực xin lỗi, ta quá thất lễ. Mang Tang Tử tiên sinh mời mời!" Lão phụ nhân vội vàng dẫn đường.
Lục Bất Phá bán treo trên người Hiên Viên Chiến tập tễnh bước đi, hắn cũng muốn đi đường bình thường, nhưng mông đau quá. Chỗ ở của những người phản loạn đơn giản vô cùng, là một hốc cây, lều cỏ, tốt hơn một chút là phòng che bằng da thú, bất quá số lượng rất ít. “Quang Vinh" qua lớn, căn bản không thể tiến vào, chỉ có thể lưu ở bên ngoài.
Nhưng Lục Bất Phá vừa mới đi được hai bước, chợt nghe phái sau truyền đến tiến gào thét “Ô ô…". Vì biểu hiện ra mình là cơ giáp bình thường, “Quang Vinh" dùng tín hiệu sóng, ở trong đầu Lục Bất Phá khóc to.
Không được khóc! Lục Bất Phá bảo trì mỉm cười mà trong lòng cả giận nói.
Ô… Tiếng khóc có xu thế lớn dần.
“Mang Tang Tử tiên sinh bị thương sao?" Lúc này Tạp Nặc lo lắng hỏi.
Lục Bất Phá có chút ngượng ngùng mà cười cười: “Vừa rồi không cẩn thận sái lưng, cho nên đi đường có chút không tiện. Không có việc gì."
Hắn vừa nói xong, Hiên Viên Chiến lập tức ôm lấy hắn, đứng đắn mà nói: “Vẫn là ta ôm ngươi đi."
Thấy những người khác không có biểu tình khác thường, Lục Bất Phá hơi có vẻ miễn cưỡng mà nói: “Vậy phiền toái Hiên Viên thượng tá."
Từ khi nào mà hai người này lại khách khí như thế? Biệt Lâm đầy bụng nghi hoặc, bất quá nghĩ đến đây là doanh địa nhóm phản loạn, hắn đem nghi vấn nuốt trở vào, có lẽ Tiểu Phá cùng Hiên Viên thượng tá là muốn làm giảm sự phòng bị của những người đó đi.
Hiên Viên Chiến ôm Lục Bất Phá đi nhanh về phía trước, tiếng khóc trong đầu Lục Bất Phá càng lúc càng lớn, hắn không thể không nhỏ giọng hỏi: “Hiên Viên Chiến, cái kia, ‘Quang Vinh’ …" Chẳng lẽ Hiên Viên Chiến không nghe được?
“Mỗi lần thế, hắn đều vậy, quen là được rồi." Hiên Viên Chiến không chịu ảnh hưởng tiếp tục đi.
“A? Ngươi làm hộ vệ của ta hơn nữa năm, vậy hắn cũng khóc đủ chừng ấy sao?" Lục Bất Phá đột nhiên đồng tình với “Quang Vinh".
“Hắn khóc một buổi tối là im lặng." Hiên Viên Chiến phi thường nhẫn tâm giải thích.
Lục Bất Phá lướt qua bả vai Hiên Viên Chiến nhìn “Quang Vinh", không đành lòng, nhưng đây là doanh địa của những người phản loạn, hắn không thể để cho “Quang Vinh" tiến vào; nhưng cũng không thể bảo mọi người quay quanh bên chân “Quang Vinh" tán chuyện phiếm đi.
Ngoan, nói chuyện và ăn cơm xong chúng ta sẽ trở lại, nghe lời.
Oa oa oa oa…
Lại khóc ta liền hủy ngươi đi làm phi thuyền!
Ô…
Không còn nghe thấy tiếng khóc của “Quang Vinh", Lục Bất Phá vừa lòng quay đầu, không có nhìn đến chim khổng lồ ba đầu đi theo bọn họ vẫn luôn khinh thường, thân thể cứng ngắc chốc lát.
Vừa rồi… ánh mắt người này thật đáng sợ! Chim khổng lồ ba đầu phát run, bắt đầu có chút tin tưởng lời Tiểu Chiến nói, người này so với hắn còn lợi hại hơn.
“Quang Vinh" bước đi đến trước mặt Biệt Lâm, ngực khoang thuyền mở ra, nhô đầu ra chính là Hiên Viên Chiến. Theo cánh tay cùng chân “Quang Vinh" leo xuống dưới, Hiên Viên Chiến vừa tiếp đất thì chạy lại hướng Tạp Nặc đang chờ. Hai người cuối cùng đã trở lại, người nào đó đang tức giận mới hơi thả lỏng lại, Biệt Lâm lập tức ôm lấy bảo bối của mình – “trích lời" cùng máy ảnh, chuẩn bị tốt tư thế xuất phát.
“Hiên Viên Chiến, Trọng trang sư đội trưởng đội đặc nhiệm." Đi đến trước mặt Tạp Nặc dừng lại, Hiên Viên Chiến mặc chỉnh tề lãnh túc tự giới thiệu. Tuy rằng trên quân trang đã bẩn, còn tổn hại, nhưng chút đó không thể che dấu cái loại khí chất quân nhân trời sinh trên người Hiên Viên Chiến.
Tạp Nặc đáp bằng Mang Tà lễ, nói: “Tạp Nặc, người ‘bị đuổi đi’. Chúng ta đã nghe danh Hiên Viên thượng tá từ lâu." Bọn họ bị liên bang cho là “Phản loạn", cho tới bây giờ chỉ thừa nhận mình là người “bị đuổi đi".
Hiên Viên Chiến đơn giản vuốt cằm một cái, nói: “Mang Tang Tử tiên sinh có chuyện muốn nói cùng các ngươi. Hắn hiện tại có chút không thoải mái, để tiện nên đến doanh địa các ngươi; nếu các ngươi thấy không tiện, thì ở chỗ này nghỉ ngơi và hồi phục, sáng mai các ngươi phái đại biểu lại đây nói chuyện."
Tạp Nặc khiếp sợ nhìn Hiên Viên Chiến, mấy người đằng sau hắn cũng đồng dạng khiếp sợ, bọn họ nghe được cái gì?! “Mang, Mang Tang Tử, ngài nói là, Mang Tang Tử, tiên sinh?"
“Đúng vậy!"
Thật lâu sau đó cũng không thể tìm lại ngôn ngữ, “Mang Tang Tử" ── tổ tiên đến từ cố hương ── thiếu niên tóc dài khác bọn họn rõ ràng là Mang Tang Tử! Trong mắt Tạp Nặc đột nhiên nảy lên nhiệt lệ, hắn kích động mà nói năng lộn xộn: “Đúng vậy Mang Tang Tử, đúng là Mang Tang Tử tiên sinh! Chúng ta gặp được Mang Tang Tử tiên sinh…" Tựa như đã trải qua vô vàn khổ cực, môi Tạp Nặc đều phát run.
Hiên Viên Chiến nghiêm túc nói: “Vậy đi doanh địa các ngươi đi. Ta lấy nhân cách của ta cam đoan, chỉ cần các ngươi không làm loạn, ta sẽ không làm một chuyện gì."
“Không, không, chúng ta tin tưởng Mang Tang Tử tiên sinh." Tạp Nặc quay đầu, mượn cơ hội lau nước mắt, lớn tiếng nói, “Mang Tang Tử tiên sinh ở trong này! Vì Mang Tang Tử tiên sinh dẫn đường!"
“Dạ!"
Mọi người khó nén kích động lập tức lấy vũ khí xoay người đi sâu vào trong rừng, chủ yếu dựa theo những truyền thuyết mơ hồ lưu truyền tới nay, vậy mà hôm nay lại chân thật xuất hiện trước mặt bọn họ, không một Mang Tà nhân nào đang nghe đến “Mang Tang Tử" còn có thể gắng giữ tĩnh táo. Chỉ có mình Lục Bất Phá là không rõ ràng địa vị của mình trong lòng Mang Tà nhân.
Hiên Viên Chiến ý bảo Biệt Lâm đuổi theo, chim khổng lồ ba đầu bất mãn ngửa đầu đối với Hiên Viên Chiến kêu một tiếng, tựa hồ đang trách hắn đã quên mình. Hiên Viên Chiến sờ sờ đầu nó, trong mắt hiện lên ánh sáng: “Từ giờ trở đi, ta không còn là chủ nhân của ngươi nữa."
“Nha ô…" Chim khổng lồ phẫn nộ rồi, hơn nữa rất thương tâm.
“Từ giờ trở đi, chủ nhân của ngươi kêu Lục Bất Phá, cũng là Mang Tang Tử, nhớ kỹ."
“Nha ô?" Đang muốn mổ loạn, con vật lập tức dừng lại, Hiên Viên Chiến chỉa chỉa hướng ngực khoang thuyền, “Chủ nhân của ngươi là hắn, không phải ta."
“Nha ô…" Chim khổng lồ tựa hồ khinh thường, chủ nhân nó nhận thức phải cường đại.
Hiên Viên Chiến vỗ vỗ: “Hắn so với ta lợi hại hơn." Nói xong, cũng không trông nom con chim đang ngốc sững sờ ở nơi nào, hắn trèo lên “Quang Vinh" tiến vào ngực khoang thuyền, ngực khoang thuyền liền đóng lại.
Cái người lùn chỉ có một cái đầu mà lợi hại hơn so với Tiểu Chiến sao? Mang theo nghi vấn, chim khổng lồ đã bị phục tùng nhảy dựng lên theo sát bên người “Quang Vinh", đầy bụng tò mò.
Bên trong ngực khoang thuyền, Lục Bất Phá đã hoàn toàn vô lực, mệt mỏi nằm trên một cái ghế ngủ mê mang. Ngồi ở bên cạnh hắn, tròng mắt Hiên Viên Chiến lòe lòe, cỡi chim ba đầu khổng lồ trong rừng tìm kiếm những người mất tích, lại mơ hồ nghe được có người đang gọi. Hắn cho là mình nghe lầm, Tiểu Phá sao lại đến đây? Rồi hắn nghe được tiếng ô đặt biệt của “Quang Vinh", không chút nghĩ ngợi điều khiển chim ba đầu bay về nơi phát ra tiếng kêu, nghĩ đến có thể là Tiểu Phá, dục vọng ngủ đông từ lâu không chịu khống chế mà xông ra.
Khi chim ba đầu nhảy vào rừng rậm, khi hình ảnh thiếu niên tóc dài đứng trước “Quang Vinh" đập vào mắt hắn trước tiên, chuyện duy nhất hắn muốn chính là cùng người kia “làm"!
Nếu như nói trước kia hắn còn chưa xác định, vậy hiện tại hắn đã chuẩn bị kỹ càng. Hắn không thể bảo chứng liên bang vĩnh viễn sẽ không biết chuyện hắn cùng Tiểu Phá, cũng không thể cam đoan chuyện Tiểu Phá có thể bình thường bắn ra tinh tử có thể giấu diếm được liên bang, nhưng, một khi liên bang muốn làm tổn thương Tiểu Phá, hắn sẽ lập tức thoát ly liên bang mang Tiểu Phá đi khỏi.
“Ô…"
Sờ sờ vách khoang thuyền, Hiên Viên Chiến cảm tạ hảo huynh đệ của mình.
“Quang Vinh" bất đồng với những cơ giáp chiến sĩ khác, tuy rằng hắn cũng chịu sự không chế của quang não, nhưng hắn đã có ý thức cùng lối suy nghĩ của mình. Những cơ giáp chiến sĩ khác, nhất định phải được người điều khiển khống chế thông qua quang não, những phản ứng bọn họ làm ra nhìn như tự chủ nhưng thật ra đều dựa trên bản năng phản ứng của người điều khiển thông qua quang não truyền cho cơ giáp chiến sĩ. Các loại âm thanh gầm gú bọn họ phát ra cũng là từ quang não chỉ huy dụng cụ tạo âm phát ra.
Cơ giáp chiến sĩ của đội đặc nhiệm tiên tiến hơn so với cơ giáp chiến sĩ bình thường một chút, bọn họ đều là cơ giáp bán trí năng hóa. Khi người điều khiển vì một số nguyên nhân không thể chỉ huy cơ giáp chiến sĩ lúc tác Chiến, “Quang não" của bọn họ sẽ tự phân tích tình huống trước mắt, chỉ huy cơ giáp tác chiến. Nhưng điều này cần kỹ thuật cực cao, đặc biệt là khoáng thạch “lam tinh" vô cùng trân quý*, đồng thời còn cần người điều khiển có thể hoàn toàn khống chế loại cơ giáp bán trí năng này ── điều này yêu cầu người điều khiển phải có thể lực cùng tâm lực tuyệt đối, nếu năng lực tinh thần của hắn không thể cùng năng lượng sóng của cơ giáp bán trí năng dung hợp, cho dù đó là cơ giáp chiến sĩ bán trí năng cũng chỉ là một khối sắt vụn. Điều này giải thích tại sao đội đặc nhiệm chỉ có 500 người. Chỉ những người tinh anh trong tinh anh này mới có thể đảm nhiệm.
Quang não của “Quang Vinh" mang lại năng lượng cho cơ thể khổng lồ của hắn, nhưng không thể khống chế lối suy nghĩ của hắn, hơn nữa cho dù quang não mất đi tác dụng, quang hạt trong cơ thể vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ bổ sung năng lượng, chỉ nhiều hơn một cái quang não khống chế, làm tăng phản ứng cùng tính linh hoạt của “Quang Vinh". Đó cũng là lý do tại sao “Quang Vinh" có thể tiến vào rừng dưới tình huống bị quấy nhiễu. Không ai biết điểm này, còn cho rằng “Quang Vinh" là cơ giáp siêu trí năng. Hiên Viên Chiến che giấu chuyện này với liên bang, thậm chí là gia gia cùng gia tộc. Mục đích của hắn thực sự đơn thuần, bảo hộ bạn bè hắn.
“Ô ô…" Lo lắng.
Chuyện lần này có thể sẽ khiến cho người khác hoài nghi? Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến vô cùng nghiêm túc.
“Ô…"
“Vậy cùng bọn họ nói là tinh thần lực của ta làm cho ‘Quang Vinh’ đột biến." Lục Bất Phá đang ngủ đột nhiên mở to mắt. Bên trong khoang thuyền lập tức tối sầm, đem hắn đánh thức, “Quang Vinh" núp vào.
“Đi ra, tránh được lần đầu tránh không khỏi mười lăm." Lục Bất Phá ngáp một cái, miệt mài quá độ làm cả người hắn rã rời. Ngoắc ngoắc ngón tay, bảo Hiên Viên Chiến giúp mình mát xa, hắn ách trứ cổ họng nói: “‘Quang Vinh’ là cơ giáp, ai tin cơ giáp có có lối suy nghĩ chứ? Lần này hành động của ‘Quang Vinh’ quả thật sẽ làm người ta hoài nghi. Bất quá chỉ cần đổ lên trên người của ta là ổn."
Ngực khoang thuyền sáng lên, “Quang Vinh" cũng không né tránh.
“Ô ô ô…"
“Ít nịnh nọt. Nếu không phải ngươi lên cơn điên đập phi thuyền, cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi. Ngươi nói ngươi đi, không có việc gì đập phi thuyền làm cái giề?" Lục Bất Phá bắt đầu tính sổ, “Còn ngươi nữa, có chim không cỡi trở về? Còn chạy trốn vô tung?"
“Ô…"
Mấy phút sau, vẫn là người có trái tim hoàn toàn không kiên quyết, Lục Bất Phá sờ sờ hắn: “Ta biết ngươi chịu ủy khuất, được rồi được rồi, cũng không phải ta la ngươi, sau này gặp chuyện như vậy không cần phải xúc động vậy nữa. Ngươi muốn tìm ta cũng đừng có đi đập phi thuyền. Cơ giáp không có người điều khiển mà có ý thức, chủ động công kích, còn có thể nghe hiểu lời người khác nói, sau khi trở về sở nghiên cứu mà không phái người đến đem ngươi hủy đi nghiên cứu mới là lạ."
“Ô… Ô!" Đầu tiên là ủy khuất, tiếp theo chính là bạo động.
Lục Bất Phá bật cười: “Ngươi đánh bọn họ ta cùng Hiên Viên Chiến giúp bên nào?" Khẽ sờ khoang thuyền vách tường, giống như làn da “Quang Vinh", hắn giống như thích động tác này.
“Ô!" Vui!
“Đừng cao hứng quá sớm, cục diện rối rắm này ngươi tính sao xử lý?" Vuốt ve biến thành gõ.
“Ô…"
Lục Bất Phá nhíu mi: “Chuyện này ta cũng có trách nhiệm. Ta không có ý thức tình huống lại nghiêm trọng như vậy, sau khi tỉnh lại cũng không có che giấu."
Hiên Viên Chiến nói: " ‘Quang Vinh’ không phải do sở nghiên cứu chế ra, tất cả mọi người đều biết hắn bất đồng với những cơ giáp khác. Đầu cùng những người trong đội đều nhận biết ‘Quang Vinh’ rất thông minh. Chuyện lần này, bọn họ khi trở về sẽ không báo với quân bộ."
“Nhưng mà còn có những người khác ở đây." Lục Bất Phá suy nghĩ sâu xa, “Chỉ cần đem chuyện lần này lừa cho qua là được. ‘Quang Vinh’ trước kia đều rất bình thường, sau khi gặp ta mới bị vậy, đổ lên trên người của ta là xong."
“Ô…"
“Ngươi phải giả bộ bình thường trước mặt người khác đó!" Lục Bất Phá rất muốn đánh cái tiểu hài tử xấu xa này một chút mà.
“Ô…"
“Không cho phép tranh luận!"
“Ô!"
Đem “người" không nghe lời giáo huấn xong, Lục Bất Phá nói với Hiên Viên Chiến: “Khi Pha-ra-ông đi không phải có cho ta một chuỗi hồn châu sao? Việc này chỉ có ngươi biết ta biết, sau khi trở về đem chuyện này nói ra. Cứ nói tinh thần lực của hồn châu dắt ‘Quang Vinh’ tới, rồi ta trên đường té xỉu, tinh thần lực đột nhiên biến mất, quấy nhiễu quang não của ‘Quang Vinh’, sau đó hắn đột biến."
“Ô…"
“Câm miệng! Không cho phép nghe lén!"
Trấn an mà sờ sờ “Quang Vinh" rất muốn xen mồm, bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến phá lệ nghiêm túc: “Nếu liên bang biết ngươi có thể chấp nhận tinh thần lực của Hàn Cát nhân, trên người của ngươi còn có hồn châu, có thể sẽ đưa tới phiền toái."
“Ô…"
Lục Bất Phá trở mình xem thường, gia khỏa này căn bản là không trông mong gì được. “Ta bây giờ chưa muốn cùng liên bang quyết liệt, ngươi muốn bị trục xuất lắm sao?"
“Ô ô…"
Hiên Viên Chiến trầm thanh: " ‘Quang Vinh’, nghe lời!"
“Ô…" Ủy khuất.
Dùng mủi chân sờ sờ Quang Vinh, Lục Bất Phá mặc kệ hắn, tiếp tục cùng Hiên Viên Chiến thương lượng: “Đó cũng là do không có biện pháp. Dù sao hiện tại ta đã là người cao giọng* đến không thể cao hơn nữa ở liên bang, cũng không sợ cao thêm nữa. Ít nhất hơn nửa năm ở chung này, ta cảm thấy nhóm Bạch Thiện chủ tịch quốc hội cũng không tồi. Nhiều lắm thì bọn họ cũng chỉ nâng cấp ta thành nhân vật quốc bảo thôi, phiền toái ta vài lần, rồi cũng êm. Pha-ra-ông khi cho ta hồn châu cũng không nói không thể nói cho người khác biết, này với ông mà nói đây gần như là một lễ vật. Cho nên đối với Hàn Cát nhân bên kia cũng không có cái gì ảnh hưởng." [*Có tiếng nói lớn, có thân phận.]
Hiên Viên Chiến lo lắng nửa ngày, gật gật đầu. Một bên nghe lén, một bên xen mồm, một bên thong thả theo phản loạn, bề ngoài của “Quang Vinh" nhìn xem không khác những cơ giáp chiến sĩ khác, trừ việc làm nhức đầu hơn rất nhiều. Nhưng trên khắp thiên hà, sợ khó có thể có cái cơ giáp chân trong chân ngoài thứ hai giống vậy.
Chuyện này trước hết tính như vậy đi, chờ trở lại Bắc Đàn, hắn tính sau. Lại muốn biết Hiên Viên Chiến kia sao lại tìm được chính mình, Lục Bất Phá thuận miệng hỏi: “Con chim kia ngươi tính xử lý sao? Ngươi khi dễ động vật thành nghiện, cẩn thận bị người ta khiếu nại."
Hiên Viên Chiến không sao cả mà nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Con chim kia thật sự thông minh. Ta cứu nó một mạng nó nguyện ý bị ta khống chế. Ngươi không lái được phi hành khí, sau này có thể cỡi nó."
Hiên Viên Chiến tùy ý nói, mà Lục Bất Phá lại cọ ngồi dậy: “Con chim là cho ta?!"
“Đúng." Đem người ấn trở về, Hiên Viên Chiến nói, “Nằm xuống."
“Hiên Viên Chiến, con chim kia, là để cho ta cỡi sao?" Lục Bất Phá hạnh phúc muốn chết, cỡi chim a, hắn ngay cả đà điểu cũng chưa cỡi qua, trực tiếp vượt cấp đến cỡi chim!
Thấy hắn vui như thế, bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến cũng nhu hòa chút: “Tọa kỵ của người Thủy Xuyên chính là thần thú của bọn họ. Ta nghĩ bắt cho ngươi một con thích hợp, ở biên giới Bắc Đàn không có, cho dù bắt được liên bang cũng sẽ không cho phép. Vừa lúc ở nơi này tìm được. Ta đã thử qua, tốc độ rất nhanh, hơn nữa cũng rất nghe lời."
Lục Bất Phá hai giây chung sau thì mất mác mà nói: “Ta cũng không nhìn ra con chim kia làm sao nghe lời." Cũng không chịu nhìn hắn.
“Ô ô!" Mất hứng!
Lục Bất Phá “phốc xuy" cười ra tiếng, thật là một gia khỏa cùng Hiên Viên Chiến giống nhau. Nhanh sờ sờ vách khoang thuyền, hắn trấn an: “Đúng vậy, ngươi rất nghe lời, được rồi đi."
“Ô ô…" Bất mãn.
“Ha hả, đúng vậy đúng vậy đúng vậy, ngươi nghe lời nhất, rất nghe lời. So với con chim kia nghe lời hơn."
“Ô…"
“Kia không được. Ta mỗi ngày mang ngươi chạy trên đường, thông tấn khí văn phòng của Bạch Thiện chủ tịch quốc hội tuyệt đối sẽ bị người đánh nổ."
“Ô!"
“Không được! Sau khi trở về ngươi cùng Hiên Viên Chiến thành thật quay về quân doanh ngốc ở đó đi." Đề hắn ngồi trên “Quang Vinh" đi dạo phố? Vậy Liên bang mỗi ngày sẽ chi bao nhiêu tiền để sửa đường đây.
“Tiểu Phá!" Hiên Viên Chiến gầm nhẹ, “Sau khi trở về ta sẽ cùng ngươi ở chung một chỗ! Ta là hộ vệ của ngươi, bên người!"
“Ô!" Hắn cùng với Tiểu Chiến Tiểu Phá ở cùng một chỗ!
“Phòng của ta, ta muốn ở một mình!"
“Không được!"
“Ô!"
“Chuyện này ta đã định!"
“Bác bỏ!"
“Ô ô!"
Không thể không nói mà, người nào dưỡng ra sủng vật đó, nga không, này không phải sủng vật, là bạn bè. Đã tìm được một vị bạn bè khác, “Quang Vinh" bắt đầu dung hợp tính cách hai người Tiểu Chiến cùng Tiểu Phá, cuối cùng sẽ thay đổi thành cái gì dạng không rõ ràng lắm, nhưng có một chút, tuyệt đối có thể khẳng định, thì phải là ── cố chấp.
…
Hai người ở trong ngực khoang thuyền làm ầm đến bất diệc nhạc hồ, nhưng không đợi bọn họ tranh cãi ra kết quả, đã tới doanh địa của bọn Tạp Nặc, Lục Bất Phá cũng chỉ có thể tạm thời buông tha tranh chấp, mặc quần áo tử tế, mang giầy vào chờ ra khỏi khoang thuyền. Khi hắn bị Hiên Viên Chiến bồng lên đi ra ngoài, hắn kinh ngạc mà nhìn những người “phản loạn" cầm những bó đuốc nghênh đón, có lẽ gọi bọn họ là người “bị đuổi" thích hợp hơn ── nam nữ lão ấu, quần áo của mỗi người đều rất đơn giản, thậm chí thô ráp. Đại đa số bọn họ thân thể đều không trọn vẹn, không có các bộ phận bằng máy, mà những người có bộ phận bằng máy, thì so với Hiên Viên Chiến lỗi thời hơn nhiều.
Nhưng trên mặt mỗi người đều mang hy vọng cùng kích động, nhẹ giọng gọi: “Mang Tang Tử tiên sinh, đúng là Mang Tang Tử tiên sinh…" Lục Bất Phá chưa bao giờ có loại cảm giác này, thật giống như nhóm dân chúng nghèo khổ bị oan khuất cuối cùng đã đợi được thanh thiên đại lão gia đến làm chủ. Nói không rõ cảm giác trong lòng, nhưng Lục Bất Phá có chút không được tự nhiên, hắn, hắn kỳ thật chỉ là một Tiểu Phá con.
“Các ngươi hảo." Giãy giụa mà theo trên người Hiên Viên Chiến xuống dưới, Lục Bất Phá cố nhẫn đau ở cái mỗ vị trí nào đó, hữu hảo mà tự giới thiệu, “Ta gọi là, ân, Mang Tang Tử, còn có một tên gọi Lục Bất Phá. Nếu không ngại, các ngươi có thể gọi ta Tiểu Phá."
“Mang Tang Tử tiên sinh…" Trong đám người đi ra một vị lão phụ nhân, lão lệ tung hoành đi đến trước mặt hắn, cung kính nắm tay phải của hắn, dán trên trán của mình. Lục Bất Phá toàn thân cứng ngắc, không phải khẩn trương, mà do, nghi lễ như vậy đối với hắn mà nói rất rất trầm nặng.
“Mang Tang Tử tiên sinh…" Buông tay Lục Bất Phá, ngón tay lão phụ nhân chỉ người phía sau nàng nói, “Xin người, hãy giúp… giúp bọn nhỏ này đi."
“Bà cụ, ngài đừng như vậy, " Không thể đành lòng nhìn lão nhân gia khóc, cái mũi Lục Bất Phá lên men, đưa tay lau nước mắt cho lão nhân gia, hắn bảo trì mỉm cười, “Có thể đến giúp các ngươi, ta nhất định sẽ giúp. Tạm thời giúp không được, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp. Chúng ta đều là Mang Tà nhân, có chuyện gì không thể ngồi xuống hảo hảo nói chuyện chứ?"
Lão phụ nhân vừa nghe, ngược lại khóc càng thương tâm. Trong đám nữ nhân cùng con nít cũng có người bắt đầu khóc. Trường hợp này biến thành Lục Bất Phá vô cùng khổ sở, nếu hắn cùng Hiên Viên Chiến bị trục xuất, có phải hay không cũng sẽ thảm như thế?
“Ô!"
Ngửa đầu nhìn “Quang Vinh" một cái, Lục Bất Phá nói trong lòng: ngoan, ta biết ngươi sẽ không để cho ta đây thảm vậy mà.
“Ô!"
Tạp Nặc lúc này ra tiếng: “Bà nội, Mang Tang Tử tiên sinh còn chưa có ăn cơm đâu."
“A, thực xin lỗi, ta quá thất lễ. Mang Tang Tử tiên sinh mời mời!" Lão phụ nhân vội vàng dẫn đường.
Lục Bất Phá bán treo trên người Hiên Viên Chiến tập tễnh bước đi, hắn cũng muốn đi đường bình thường, nhưng mông đau quá. Chỗ ở của những người phản loạn đơn giản vô cùng, là một hốc cây, lều cỏ, tốt hơn một chút là phòng che bằng da thú, bất quá số lượng rất ít. “Quang Vinh" qua lớn, căn bản không thể tiến vào, chỉ có thể lưu ở bên ngoài.
Nhưng Lục Bất Phá vừa mới đi được hai bước, chợt nghe phái sau truyền đến tiến gào thét “Ô ô…". Vì biểu hiện ra mình là cơ giáp bình thường, “Quang Vinh" dùng tín hiệu sóng, ở trong đầu Lục Bất Phá khóc to.
Không được khóc! Lục Bất Phá bảo trì mỉm cười mà trong lòng cả giận nói.
Ô… Tiếng khóc có xu thế lớn dần.
“Mang Tang Tử tiên sinh bị thương sao?" Lúc này Tạp Nặc lo lắng hỏi.
Lục Bất Phá có chút ngượng ngùng mà cười cười: “Vừa rồi không cẩn thận sái lưng, cho nên đi đường có chút không tiện. Không có việc gì."
Hắn vừa nói xong, Hiên Viên Chiến lập tức ôm lấy hắn, đứng đắn mà nói: “Vẫn là ta ôm ngươi đi."
Thấy những người khác không có biểu tình khác thường, Lục Bất Phá hơi có vẻ miễn cưỡng mà nói: “Vậy phiền toái Hiên Viên thượng tá."
Từ khi nào mà hai người này lại khách khí như thế? Biệt Lâm đầy bụng nghi hoặc, bất quá nghĩ đến đây là doanh địa nhóm phản loạn, hắn đem nghi vấn nuốt trở vào, có lẽ Tiểu Phá cùng Hiên Viên thượng tá là muốn làm giảm sự phòng bị của những người đó đi.
Hiên Viên Chiến ôm Lục Bất Phá đi nhanh về phía trước, tiếng khóc trong đầu Lục Bất Phá càng lúc càng lớn, hắn không thể không nhỏ giọng hỏi: “Hiên Viên Chiến, cái kia, ‘Quang Vinh’ …" Chẳng lẽ Hiên Viên Chiến không nghe được?
“Mỗi lần thế, hắn đều vậy, quen là được rồi." Hiên Viên Chiến không chịu ảnh hưởng tiếp tục đi.
“A? Ngươi làm hộ vệ của ta hơn nữa năm, vậy hắn cũng khóc đủ chừng ấy sao?" Lục Bất Phá đột nhiên đồng tình với “Quang Vinh".
“Hắn khóc một buổi tối là im lặng." Hiên Viên Chiến phi thường nhẫn tâm giải thích.
Lục Bất Phá lướt qua bả vai Hiên Viên Chiến nhìn “Quang Vinh", không đành lòng, nhưng đây là doanh địa của những người phản loạn, hắn không thể để cho “Quang Vinh" tiến vào; nhưng cũng không thể bảo mọi người quay quanh bên chân “Quang Vinh" tán chuyện phiếm đi.
Ngoan, nói chuyện và ăn cơm xong chúng ta sẽ trở lại, nghe lời.
Oa oa oa oa…
Lại khóc ta liền hủy ngươi đi làm phi thuyền!
Ô…
Không còn nghe thấy tiếng khóc của “Quang Vinh", Lục Bất Phá vừa lòng quay đầu, không có nhìn đến chim khổng lồ ba đầu đi theo bọn họ vẫn luôn khinh thường, thân thể cứng ngắc chốc lát.
Vừa rồi… ánh mắt người này thật đáng sợ! Chim khổng lồ ba đầu phát run, bắt đầu có chút tin tưởng lời Tiểu Chiến nói, người này so với hắn còn lợi hại hơn.
Tác giả :
Neleta