Mang Tang Tử
Chương 18
“Hừ! Có cái gì giỏi chứ. Cứ to lớn thì rất giỏi sao? Trời sập xuống người đầu tiên bị đè chết chính là mấy cái bự như thế." Theo cửa sổ buồng vệ sinh nhảy xuống, Lục Bất Phá đang núp trong bụi cỏ căm giận mà lầm bầm lầu bầu, “Ai thích sự bảo vệ của ngươi chứ, không có ngươi ta sống mới được tự do. Ta học hơi chậm, ngươi không kiên nhẫn được một chút sao? Tuổi của ngươi cũng có thể làm cha của ta, vậy mà từ đó đến giờ cũng không nhường ta cái gì, này cũng không tính đi, ta đại nhân đại lượng không cùng ngươi so đo, hừ, ngươi còn càng ngày càng quá đáng. Sớm biết rằng ngươi đáng giận như thế, ta cứ mặc cho ngươi mỗi ngày đều kích động vì bài thơ “ngu ngốc" kia đi. Trong đầu của ngươi căn bản không có tồn tại ý thức tri ân báo đáp mà, chỉ biết lấy oán trả ơn."
Trên mặt đất vẽ vòng nguyền rủa người nào đó, Lục Bất Phá chờ trời tối hẳn. Hắn biết chung quanh đều có người giám thị hắn, có thể trốn ở chỗ này không bị phát hiện là hắn đã hảo mệnh lắm rồi, chỉ khi trời tối mới có thể đi khỏi. Lần này cho dù nói cái gì hắn cũng không ở lại chỗ này nữa, hắn phải về nhà. Nhưng mà chuyện trọng yếu chính là, từ lầu hai nhảy xuống, hắn bất hạnh mà bị trật chân.
“Ai… Làm thế nào mới có thể về nhà đây?" Lục Bất Phá lại thương cảm, giây tiếp theo, hắn bật người tỉnh táo đứng lên, “Mặc kệ bằng cách nào cũng phải rời khỏi đây trước. Nơi này căn bản không phải địa phương ta nên tới." Tuy trong lòng vẫn còn chút áy náy với nhóm người Charlie King, nhưng vừa nghĩ đến cái tên đại ngốc kia, một tia do dự cuối cùng của Lục Bất Phá lập tức biến mất.
Xoa bóp mắt cá chân phải đã muốn sưng phù lên, Lục Bất Phá ủy khuất cực kỳ. Hắn muốn về nhà, hắn nhớ cha mẹ, còn có Hác Giai, hắn nhớ tất cả. Hắn muốn ăn cơm mẹ nấu, muốn cùng bạn đi xem phim, chơi điện tử, muốn… Lau nước mắt, Lục Bất Phá càng không ngừng hút cái mũi. Tuy rằng người nơi này trừ bỏ tên đại ngốc kia đều đối với hắn tốt lắm, nhất là Charlie King mụ mụ, nhưng mà, nhưng mà nơi này không phải nhà của hắn, hắn nhớ nhà.
Ngửa đầu nhìn hành tinh vẫn như cũ treo trên cao, đó chính là mặt trời của Mang Tà tinh, cũng chính là trung tâm của cả chư tinh hệ này ── Lục Bất Phá rụt lui vào góc tường. Từ đây vào thành phố còn đến bảy tám tiếng đi bộ, Lục Bất Phá càng thương tâm hơn khi nghe tiếng bụng mình biểu tình kêu ầm ĩ, hắn nhất định phải về nhà mà.
Cúi đầu không thèm nhìn bầu trời nữa, Lục Bất Phá đang đói rã ruột cúi đầu ngủ gục, đột nhiên chung quanh tối sầm lại, hắn chớp mắt, chẳng lẽ đã tối rồi? Vui vẻ ngẩng đầu, Lục Bất Phá hét lên “A!"một tiếng, phản xạ thân thể tính đứng lên chạy trốn.
“A!" Lại một tiếng hét thảm thiết vang lên, Lục Bất Phá bị người bắt lấy, tiếp theo thân thể hắn bay lên không, bị khiêng lên vai.
“Buông ta ra! Buông ta ra! Tên đại ngốc này! Đại hỗn đản! Ta không muốn gặp lại ngươi."
Ai đó đang khiêng Lục Bất Phá xoay người nhanh chóng bước đi, không thèm để ý đến hắn đang giãy giụa cùng chửi bậy. Dù sao lực đạo Lục Bất Phá đối với hắn mà nói chỉ như gãi ngứa, không có cảm giác.
“Hiên Viên Chiến! Tên đại ngốc nhà ngươi! Buông ta ra!"
Vừa thấy được người này, Lục Bất Phá đang còn một bụng ủy khuất cùng thương cảm, lại nhớ nhà, nháy mắt tiêu tan. Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Hiên Viên Chiến khiêng hắn đi ra, vài bước đi đến trước một cánh cửa, liền một cước đá văng. Phòng trong tập hợp rất nhiều người đang lo lắng chờ đợi tin tức Mang Tang Tử đồng thời cả kinh, lập tức hướng chỗ phát ra âm thanh nhìn lại.
“Tiểu Phá!"
“Hiên Viên quân sĩ!"
“Hiên Viên Chiến! Ngươi buông ta ra!"
Đã trở lại đại bản doanh, Lục Bất Phá không chút sợ hãi mà quát, nào biết, chư vị quan lớn hoàn toàn bị một quân sĩ đẳng cấp thấp nhất Hiên Viên Chiến làm lơ, khiêng Lục Bất Phá thẳng lên lầu. Động tác nhanh nhẹn bỏ rơi truy binh phía sau, Hiên Viên Chiến đem Lục Bất Phá khiêng vào một gian phòng nào đó, khóa trái cửa lại. Cánh cửa phòng ngủ của hai người đã bị hắn đá hư vẫn chưa sửa chữa lại.
“Hiên Viên Chiến! Lần này ta sẽ nói với Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện đem ngươi lưu đày đến một hành tinh nào đó, cho ngươi hít bụi mà sống!"
Lục Bất Phá còn đang kêu gào đã bị Hiên Viên Chiến quăng cái bịch lên giường, làm hắn ê ẩm cả mông. Lửa giận ứa ra hắn ngửa đầu kênh lại, Hiên Viên Chiến từ trên cao nhìn xuống, bán khuôn mặt than mà nhìn hắn.
Bị nhìn đến chột dạ lại phẫn nộ, Lục Bất Phá xoay người, tha cái chân bị thương đến cuối giường. Ai ngờ, hắn còn chưa ngồi vững, chân phải liền bị người cầm lấy, hắn bị kéo trở về.
“Ây da! Buông ra!"
Né khỏi sự kiềm chế của Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá xoa bóp phía trên chỗ bị thương ở chân của mình. Hiên Viên Chiến quỳ một chân bên giường, một tay đè Lục Bất Phá lại, tay kia cởi cả giầy lẫn tất phải của hắn, mắt cá chân sưng đỏ nhất thời bại lộ trước mắt Hiên Viên Chiến.
“Hiên Viên Chiến! Ngươi mở cửa ra ngay cho ta!"
Ngoài cửa, Hiên Viên Tri Xuân vừa đập mạnh cửa vừa điên cuồng hét lên.
Lục Bất Phá quay đầu, vừa định mở miệng kêu “Cứu mạng", đã bị người chặn miệng. Hắn bị dọa phát khiếp, chẳng lẽ Hiên Viên Chiến bị điên rồi sao.
“Hiên Viên quân sĩ! Ngươi làm gì Tiểu Phá đó! Ngươi mở cửa ra!" Charlie King lại bên ngoài nói lớn, Hiên Viên Chiến vẫn như cũ coi như không có nghe được. Cả người hắn áp lên người Lục Bất Phá, chặn tay chân đối phương lại.
Buông miệng Lục Bất Phá ra, Hiên Viên Chiến mới nói: “Quả thật lúc đầu ta không đặt ngươi trong mắt, nhưng hiện tại ta rất kính trọng ngươi. Ta không muốn cùng ngươi đối nghịch, lại càng không muốn cùng ngươi phát sinh bất cứ mâu thuẫn gì. Ta chưa từng gặp qua người nào dốt như ngươi, học nhiều ngày như thế, một chút tiến bộ đều không có."
“Ngươi không nói ta dốt nát thì không thoải mái sao?"
“Đây là sự thật."
Lục Bất Phá thiếu chút nữa phun một búng máu, hắn biết tên gia khỏa này đang xin lỗi hắn, nhưng không nghĩ tới thái độ vẫn kiêu ngạo như vậy.
Hiên Viên Chiến vươn một bàn tay ra: “Tiểu Phá, lời nói của ta không dễ nghe, ta xin lỗi ngươi, nhưng ta nói đúng sự thật, trên phương diện học lái phi hành khí, ngươi thực sự rất dốt, hoàn toàn không có thiên phú."
“Đây là ngươi đang xin lỗi sao?" Lục Bất Phá tức giận, “Ta mới 15 tuổi, ngươi đã là người có tuổi, so với ngươi, khả năng học của ta đương nhiên thấp hơn, nhưng ngươi không thể nói ta dốt nát."
“Ngươi thực sự dốt nát. Mang Tà nhân khi 14 tuổi đều phải nắm vững kỹ năng này. Còn nữa, 35 tuổi đối với Mang Tà nhân mà nói chỉ mới vừa bước vào tuổi trưởng thành, ta không phải lão niên."
Lục Bất Phá đẩy ra bàn tay Hiên Viên Chiến duỗi trước mặt hắn: “Ngươi cũng nói, đó là Mang Tà nhân. Nhưng ta không phải Mang Tà nhân, ta là người địa cầu!"
Bán khuôn mặt lộ ra suy nghĩ sâu xa, vài giây sau, Hiên Viên Chiến lại vươn tay: “Lần này là lỗi của ta, ta không nên dùng tiêu chuẩn của Mang Tà nhân để yêu cầu ngươi, ta xin lỗi."
Lục Bất Phá quay mặt chỗ khác nói: “Ngươi mỗi lần xin lỗi đều nói như vậy, qua vài ngày sẽ tiếp tục chọc giận ta, lời hứa của ngươi đối với ta không đáng tin cậy."
“Ta nói không dùng tiêu chuẩn của Mang Tà nhân yêu cầu ngươi, ta sẽ làm được." Hiên Viên Chiến chuyển tay qua trước mặt Lục Bất Phá, Lục Bất Phá liền quay mặt sang bên kia, Hiên Viên Chiến lại duỗi tay qua, Lục Bất Phá lại quay sang phía khác.
Cứ ngươi chuyển ta dời hơn mười lần, cổ Lục Bất Phá thiếu chút nữa xoay rụng, hắn mới tâm không cam tình không nguyện mà vươn tay: “Sẽ tin tưởng ngươi lần cuối." Móng vuốt kê của hắn lập tức bị người cầm lấy. [baoabo: Kê là gà đó các bạn, không phải nói pé Phá là gà ấy ấy đâu, do tiêu chí bất cứ phần nào trên cơ thể em đều là vật vô giá nên cả móng tay cũng không được cắt, vừa dài vừa nhọn nên bị gọi thành móng gà luôn]
Dời ánh mắt đến chân Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến kéo chân phải hắn qua, mắt cá đã sưng rất to. Nắn qua xương đối phương, Hiên Viên Chiến đứng dậy: “Ta đi lấy thuốc." Lục Bất Phá nằm ở giường bán tử bất hoạt*, đối với bản thân lại dễ dàng tha thứ cho Hiên Viên Chiến như thế có chút không cam lòng. [Nguyên văn 半死不活 lừ đừ không có sinh khí]
Cửa vừa mở, những người đợi bên ngoài đồng loạt xông tới, Hiên Viên Chiến nhanh tay đóng cửa lại, đối với những gương mặt đen như đáy nồi nói: “Tiểu Phá đã chấp nhận lời xin lỗi của ta, ta sẽ phục tùng toàn bộ xử phạt của quân đội cùng Ủy ban. Gollum, đi lấy thuốc, Tiểu Phá bị trật chân."
“Tiểu Phá bị trật chân?!!"
Ong vỡ tổ.
Mặc kệ mọi người yêu cầu như thế nào, Hiên Viên Chiến vẫn chắn ở cửa không cho bất luận kẻ nào đi vào, đối với mệnh lệnh của các vị quan lớn cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Sau khi Gollum đưa thuốc đến, hắn nhanh chóng mở cửa vọt vào phòng, khóa trái cửa. Lục Bất Phá nằm trên giường nghe thấy tiếng động, hắn nhìn Hiên Viên Chiến đi đến bên giường, nâng chân hắn lên, một bộ dáng muốn bôi thuốc giúp hắn.
“Ngươi lần này có thể hay không bị lưu đày đến hành tinh hoang vu nào đó?"
“Không biết."
“Ngươi sẽ bị lưu đày."
“Không biết."
“Ta chắc ngươi sẽ bị lưu đày."
“Không biết."
Lại kiểm tra mắt cá chân Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến đem thuốc mỡ nặn ra lòng bàn tay, rồi mới nắm lấy chân phải của Lục Bất Phá: “Đừng có lộn xộn."
“Ta tin chắc chắn ngươi lần này nhất định sẽ…Aaaaa!!!!"
Những người đang đứng bên ngoài chợt nghe phòng trong truyền đến một trận kêu thảm thiết, kêu đến tâm bọn họ tâm loạn thành đoàn. Nhanh tiếp theo, bọn họ chợt nghe: “Đau chết a!! Ta không bôi thuốc nữa! Hiên Viên Chiến! Ngươi buông ta ra! Ta không chịu nỗi nữa! Đau chết a!!"
“Nhẫn một chút."
“Buông ra! Buông ra! Đau quá!"
“Nhẫn chút."
“Ô ô ô… Rất đau! Ngươi buông ra! Buông ta ra!"
“Ngươi không chỉ tùy hứng, hơn nữa còn yếu đuối, chỉ chút đau cũng chịu không được."
“Hiên Viên Chiến! Ta nhất định phải nói với Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện đem ngươi lưu đày đến hành tinh tận cùng thiên hà!"
“Ngươi không thừa nhận chính mình yếu đuối thì chịu đựng một chút."
“Ngô ngô ngô…"
Tiếng kêu thảm thiết ở phòng trong đột nhiên ngưng bặt, chỉ còn tiếng kiềm nén thống khổ. Mọi người ở ngoài cửa lại nghe hơn nữa ngày, chợt phòng trong lục tục truyền ra: “Ta tin tưởng ngươi… Quả thực, chính là ngốc… Hiên Viên Chiến… Đúng là, đại hỗn đản… Ô ô ô… Ngươi ngược đãi nhi đồng… Ta muốn kiện ngươi…"
Lại nghe nửa ngày, phòng trong truyền ra: “Buổi sáng ngày mai chân ngươi sẽ không sao nữa."
“Ngươi không nhẹ tay chút được à. Đây là chân ta chứ bộ, ai da! “
“Lực đạo không đủ, dược tính không thể ngấm vào chỗ tổn thương, chân ngươi nhiều ngày sau sẽ vẫn sưng như vậy."
“Nhưng mà thật sự rất đau, ngươi tuyệt đối là nhân cơ hội trả thù ta."
“Ta không cần thiết phải làm như thế."
“Nhưng thực thật sự đau."
“Đó là do ngươi yếu đuối."
“Ngươi muốn cãi nhau sao? Ngươi mới vừa mới vừa nói sẽ không chọc giận ta nữa."
“Ta chỉ đáp ứng không dùng tiêu chuẩn của người Mang Tà áp dụng với ngươi."
“Ngươi như vậy chính là lấy tiêu chuẩn của người Mang Tà đến áp dụng với ta!"
“Dựa theo cách tính của người địa cầu, ngươi đã có thể kết hôn."
“… Phốc!! Là vị tổ tông nào nói cho ngươi biết việc đó?!! Ta còn là nhi đồng! Nhi đồng!"
Chen chúc ở cạnh cửa, mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, vài người nhìn nhau gật gật đầu, cả đám người mới thối lui đến ghế salon trong phòng khách.
Bạch Thiện chủ tịch quốc hội nói: “Kỳ thật… Cá nhân ta cảm giác… Hiên Viên quân sĩ cùng Tiểu Phá ở chung với nhau rất tốt."
“Ân, ta cũng có loại cảm giác này." Thư ký Quan Lý Ngư đồng ý.
“Ta thực sự sớm đã có cảm giác này." Kiểm sát trưởng Mạc Cốt gật đầu
“Ha hả, ở cùng một chỗ với Hiên Viên quân sĩ, Tiểu Phá cũng tựa hồ hoạt bát không ít." Chủ tịch Ủy ban toàn dân Hoàng Giang cười nói.
Sở nghiên cứu sở trường Âu Dương Tu vẻ mặt xúc động nói: “Lúc nãy nghen Tiểu Phá cùng Chiến cãi nhau, ta cảm giác thực sự mới lạ. Ta đã nhìn Chiến từ nhỏ đến lúc hắn lớn lên, hắn luôn thực sự nghiêm túc, thực sự lý trí, rất lạnh tĩnh. Có thể làm cho hắn mất đi bình tĩnh, Tiểu Phá đúng là số một."
Bạch Thiện nói: “Chúng ta lúc này đây cùng biểu quyết một chút đi. Đồng ý Hiên Viên quân sĩ tiếp tục đảm nhiệm vị trí vệ sĩ củaTiểu Phá xin nhấc tay lên."
Xoạt xoạt xoạt, rất nhiều người nâng cánh tay, có cả Charlie King mụ mụ. Biệt Lâm, Thẩm Dương cùng La Bác khi thấy Charlie King nhấc tay, cũng chần chờ mà giơ tay lên. Chỉ có Hiên Viên Tri Xuân lão gia gia vẻ mặt giận dữ mà tỏ vẻ phản đối.
“Kết quả 16 người tán thành 1 người phản đối. Hiên Viên quân sĩ tiếp tục đảm nhiệm vị trí hộ vệ đặc biệt của Tiểu Phá."
Tiếp theo Bạch Thiện còn nói: “Đối với việc xử phạt Hiên Viên quân sĩ, ta cảm thấy chúng ta cần phải bàn bạc một chút. Chiến công của Hiên Viên trác tuyệt, năng lực phi phàm. Ta muốn giữ lại quân hàm thượng tá cho Hiên Viên quân sĩ, thay đổi phương thức xử phạt khác."
“Ta đồng ý." Kiểm sát trưởng Mạc Cốt nhấc tay.
“Ta cũng đồng ý."
“Ta đồng ý."
“Đồng ý."
Những người khác đều nhấc tay, cuối cùng vẫn là chỉ có Hiên Viên Tri Xuân nhảy vào phiếu chống.
“Kết quả 16 người tán thành 1 người phản đối, quan hàm thượng tá của Hiên Viên Chiến được giữ lại."
“Không thể không trừng phạt hắn, nếu không chỉ biết thay đổi theo hắn." Hiên Viên Tri Xuân vẫn bảo trì lặng yên mở miệng.
Vẫn là Bạch Thiện chủ tịch quốc hội nói: “Để cho hắn dạy Tiểu Phá lái phi hành khí đi."
Này mà tính là trừng phạt à? Có người phản đối.
Bạch Thiện chủ tịch quốc hội giải thích: “Có thể làm cho Hiên Viên thượng tá cảm thấy đau đầu chỉ có Tiểu Phá, trong lúc dạy sẽ phát sinh rất nhiều khó khăn, cho nên ta thấy đây chính là thử thách của hắn, cũng là sự trừng phạt đối với hắn lần này."
“Ta đồng ý."
“Chủ tịch quốc hội nói có đạo lý, ta cũng đồng ý."
“Đồng ý."
“Đồng ý."
Cuối cùng, 17 phiếu toàn bộ thông qua.
Khi Hiên Viên Chiến cõng Lục Bất Phá trên lưng từ trong phòng đi ra, Bạch Thiện lập tức làm đại biểu đem quyết định mà nhóm nhỏ Ủy ban nói cho bọn họ biết. Kết quả là:
“Còn để cho hắn dạy ta?!! Ta không cần!"
Người kia thì: bán khuôn mặt có chút run rẩy.
Trên mặt đất vẽ vòng nguyền rủa người nào đó, Lục Bất Phá chờ trời tối hẳn. Hắn biết chung quanh đều có người giám thị hắn, có thể trốn ở chỗ này không bị phát hiện là hắn đã hảo mệnh lắm rồi, chỉ khi trời tối mới có thể đi khỏi. Lần này cho dù nói cái gì hắn cũng không ở lại chỗ này nữa, hắn phải về nhà. Nhưng mà chuyện trọng yếu chính là, từ lầu hai nhảy xuống, hắn bất hạnh mà bị trật chân.
“Ai… Làm thế nào mới có thể về nhà đây?" Lục Bất Phá lại thương cảm, giây tiếp theo, hắn bật người tỉnh táo đứng lên, “Mặc kệ bằng cách nào cũng phải rời khỏi đây trước. Nơi này căn bản không phải địa phương ta nên tới." Tuy trong lòng vẫn còn chút áy náy với nhóm người Charlie King, nhưng vừa nghĩ đến cái tên đại ngốc kia, một tia do dự cuối cùng của Lục Bất Phá lập tức biến mất.
Xoa bóp mắt cá chân phải đã muốn sưng phù lên, Lục Bất Phá ủy khuất cực kỳ. Hắn muốn về nhà, hắn nhớ cha mẹ, còn có Hác Giai, hắn nhớ tất cả. Hắn muốn ăn cơm mẹ nấu, muốn cùng bạn đi xem phim, chơi điện tử, muốn… Lau nước mắt, Lục Bất Phá càng không ngừng hút cái mũi. Tuy rằng người nơi này trừ bỏ tên đại ngốc kia đều đối với hắn tốt lắm, nhất là Charlie King mụ mụ, nhưng mà, nhưng mà nơi này không phải nhà của hắn, hắn nhớ nhà.
Ngửa đầu nhìn hành tinh vẫn như cũ treo trên cao, đó chính là mặt trời của Mang Tà tinh, cũng chính là trung tâm của cả chư tinh hệ này ── Lục Bất Phá rụt lui vào góc tường. Từ đây vào thành phố còn đến bảy tám tiếng đi bộ, Lục Bất Phá càng thương tâm hơn khi nghe tiếng bụng mình biểu tình kêu ầm ĩ, hắn nhất định phải về nhà mà.
Cúi đầu không thèm nhìn bầu trời nữa, Lục Bất Phá đang đói rã ruột cúi đầu ngủ gục, đột nhiên chung quanh tối sầm lại, hắn chớp mắt, chẳng lẽ đã tối rồi? Vui vẻ ngẩng đầu, Lục Bất Phá hét lên “A!"một tiếng, phản xạ thân thể tính đứng lên chạy trốn.
“A!" Lại một tiếng hét thảm thiết vang lên, Lục Bất Phá bị người bắt lấy, tiếp theo thân thể hắn bay lên không, bị khiêng lên vai.
“Buông ta ra! Buông ta ra! Tên đại ngốc này! Đại hỗn đản! Ta không muốn gặp lại ngươi."
Ai đó đang khiêng Lục Bất Phá xoay người nhanh chóng bước đi, không thèm để ý đến hắn đang giãy giụa cùng chửi bậy. Dù sao lực đạo Lục Bất Phá đối với hắn mà nói chỉ như gãi ngứa, không có cảm giác.
“Hiên Viên Chiến! Tên đại ngốc nhà ngươi! Buông ta ra!"
Vừa thấy được người này, Lục Bất Phá đang còn một bụng ủy khuất cùng thương cảm, lại nhớ nhà, nháy mắt tiêu tan. Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Hiên Viên Chiến khiêng hắn đi ra, vài bước đi đến trước một cánh cửa, liền một cước đá văng. Phòng trong tập hợp rất nhiều người đang lo lắng chờ đợi tin tức Mang Tang Tử đồng thời cả kinh, lập tức hướng chỗ phát ra âm thanh nhìn lại.
“Tiểu Phá!"
“Hiên Viên quân sĩ!"
“Hiên Viên Chiến! Ngươi buông ta ra!"
Đã trở lại đại bản doanh, Lục Bất Phá không chút sợ hãi mà quát, nào biết, chư vị quan lớn hoàn toàn bị một quân sĩ đẳng cấp thấp nhất Hiên Viên Chiến làm lơ, khiêng Lục Bất Phá thẳng lên lầu. Động tác nhanh nhẹn bỏ rơi truy binh phía sau, Hiên Viên Chiến đem Lục Bất Phá khiêng vào một gian phòng nào đó, khóa trái cửa lại. Cánh cửa phòng ngủ của hai người đã bị hắn đá hư vẫn chưa sửa chữa lại.
“Hiên Viên Chiến! Lần này ta sẽ nói với Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện đem ngươi lưu đày đến một hành tinh nào đó, cho ngươi hít bụi mà sống!"
Lục Bất Phá còn đang kêu gào đã bị Hiên Viên Chiến quăng cái bịch lên giường, làm hắn ê ẩm cả mông. Lửa giận ứa ra hắn ngửa đầu kênh lại, Hiên Viên Chiến từ trên cao nhìn xuống, bán khuôn mặt than mà nhìn hắn.
Bị nhìn đến chột dạ lại phẫn nộ, Lục Bất Phá xoay người, tha cái chân bị thương đến cuối giường. Ai ngờ, hắn còn chưa ngồi vững, chân phải liền bị người cầm lấy, hắn bị kéo trở về.
“Ây da! Buông ra!"
Né khỏi sự kiềm chế của Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá xoa bóp phía trên chỗ bị thương ở chân của mình. Hiên Viên Chiến quỳ một chân bên giường, một tay đè Lục Bất Phá lại, tay kia cởi cả giầy lẫn tất phải của hắn, mắt cá chân sưng đỏ nhất thời bại lộ trước mắt Hiên Viên Chiến.
“Hiên Viên Chiến! Ngươi mở cửa ra ngay cho ta!"
Ngoài cửa, Hiên Viên Tri Xuân vừa đập mạnh cửa vừa điên cuồng hét lên.
Lục Bất Phá quay đầu, vừa định mở miệng kêu “Cứu mạng", đã bị người chặn miệng. Hắn bị dọa phát khiếp, chẳng lẽ Hiên Viên Chiến bị điên rồi sao.
“Hiên Viên quân sĩ! Ngươi làm gì Tiểu Phá đó! Ngươi mở cửa ra!" Charlie King lại bên ngoài nói lớn, Hiên Viên Chiến vẫn như cũ coi như không có nghe được. Cả người hắn áp lên người Lục Bất Phá, chặn tay chân đối phương lại.
Buông miệng Lục Bất Phá ra, Hiên Viên Chiến mới nói: “Quả thật lúc đầu ta không đặt ngươi trong mắt, nhưng hiện tại ta rất kính trọng ngươi. Ta không muốn cùng ngươi đối nghịch, lại càng không muốn cùng ngươi phát sinh bất cứ mâu thuẫn gì. Ta chưa từng gặp qua người nào dốt như ngươi, học nhiều ngày như thế, một chút tiến bộ đều không có."
“Ngươi không nói ta dốt nát thì không thoải mái sao?"
“Đây là sự thật."
Lục Bất Phá thiếu chút nữa phun một búng máu, hắn biết tên gia khỏa này đang xin lỗi hắn, nhưng không nghĩ tới thái độ vẫn kiêu ngạo như vậy.
Hiên Viên Chiến vươn một bàn tay ra: “Tiểu Phá, lời nói của ta không dễ nghe, ta xin lỗi ngươi, nhưng ta nói đúng sự thật, trên phương diện học lái phi hành khí, ngươi thực sự rất dốt, hoàn toàn không có thiên phú."
“Đây là ngươi đang xin lỗi sao?" Lục Bất Phá tức giận, “Ta mới 15 tuổi, ngươi đã là người có tuổi, so với ngươi, khả năng học của ta đương nhiên thấp hơn, nhưng ngươi không thể nói ta dốt nát."
“Ngươi thực sự dốt nát. Mang Tà nhân khi 14 tuổi đều phải nắm vững kỹ năng này. Còn nữa, 35 tuổi đối với Mang Tà nhân mà nói chỉ mới vừa bước vào tuổi trưởng thành, ta không phải lão niên."
Lục Bất Phá đẩy ra bàn tay Hiên Viên Chiến duỗi trước mặt hắn: “Ngươi cũng nói, đó là Mang Tà nhân. Nhưng ta không phải Mang Tà nhân, ta là người địa cầu!"
Bán khuôn mặt lộ ra suy nghĩ sâu xa, vài giây sau, Hiên Viên Chiến lại vươn tay: “Lần này là lỗi của ta, ta không nên dùng tiêu chuẩn của Mang Tà nhân để yêu cầu ngươi, ta xin lỗi."
Lục Bất Phá quay mặt chỗ khác nói: “Ngươi mỗi lần xin lỗi đều nói như vậy, qua vài ngày sẽ tiếp tục chọc giận ta, lời hứa của ngươi đối với ta không đáng tin cậy."
“Ta nói không dùng tiêu chuẩn của Mang Tà nhân yêu cầu ngươi, ta sẽ làm được." Hiên Viên Chiến chuyển tay qua trước mặt Lục Bất Phá, Lục Bất Phá liền quay mặt sang bên kia, Hiên Viên Chiến lại duỗi tay qua, Lục Bất Phá lại quay sang phía khác.
Cứ ngươi chuyển ta dời hơn mười lần, cổ Lục Bất Phá thiếu chút nữa xoay rụng, hắn mới tâm không cam tình không nguyện mà vươn tay: “Sẽ tin tưởng ngươi lần cuối." Móng vuốt kê của hắn lập tức bị người cầm lấy. [baoabo: Kê là gà đó các bạn, không phải nói pé Phá là gà ấy ấy đâu, do tiêu chí bất cứ phần nào trên cơ thể em đều là vật vô giá nên cả móng tay cũng không được cắt, vừa dài vừa nhọn nên bị gọi thành móng gà luôn]
Dời ánh mắt đến chân Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến kéo chân phải hắn qua, mắt cá đã sưng rất to. Nắn qua xương đối phương, Hiên Viên Chiến đứng dậy: “Ta đi lấy thuốc." Lục Bất Phá nằm ở giường bán tử bất hoạt*, đối với bản thân lại dễ dàng tha thứ cho Hiên Viên Chiến như thế có chút không cam lòng. [Nguyên văn 半死不活 lừ đừ không có sinh khí]
Cửa vừa mở, những người đợi bên ngoài đồng loạt xông tới, Hiên Viên Chiến nhanh tay đóng cửa lại, đối với những gương mặt đen như đáy nồi nói: “Tiểu Phá đã chấp nhận lời xin lỗi của ta, ta sẽ phục tùng toàn bộ xử phạt của quân đội cùng Ủy ban. Gollum, đi lấy thuốc, Tiểu Phá bị trật chân."
“Tiểu Phá bị trật chân?!!"
Ong vỡ tổ.
Mặc kệ mọi người yêu cầu như thế nào, Hiên Viên Chiến vẫn chắn ở cửa không cho bất luận kẻ nào đi vào, đối với mệnh lệnh của các vị quan lớn cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Sau khi Gollum đưa thuốc đến, hắn nhanh chóng mở cửa vọt vào phòng, khóa trái cửa. Lục Bất Phá nằm trên giường nghe thấy tiếng động, hắn nhìn Hiên Viên Chiến đi đến bên giường, nâng chân hắn lên, một bộ dáng muốn bôi thuốc giúp hắn.
“Ngươi lần này có thể hay không bị lưu đày đến hành tinh hoang vu nào đó?"
“Không biết."
“Ngươi sẽ bị lưu đày."
“Không biết."
“Ta chắc ngươi sẽ bị lưu đày."
“Không biết."
Lại kiểm tra mắt cá chân Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến đem thuốc mỡ nặn ra lòng bàn tay, rồi mới nắm lấy chân phải của Lục Bất Phá: “Đừng có lộn xộn."
“Ta tin chắc chắn ngươi lần này nhất định sẽ…Aaaaa!!!!"
Những người đang đứng bên ngoài chợt nghe phòng trong truyền đến một trận kêu thảm thiết, kêu đến tâm bọn họ tâm loạn thành đoàn. Nhanh tiếp theo, bọn họ chợt nghe: “Đau chết a!! Ta không bôi thuốc nữa! Hiên Viên Chiến! Ngươi buông ta ra! Ta không chịu nỗi nữa! Đau chết a!!"
“Nhẫn một chút."
“Buông ra! Buông ra! Đau quá!"
“Nhẫn chút."
“Ô ô ô… Rất đau! Ngươi buông ra! Buông ta ra!"
“Ngươi không chỉ tùy hứng, hơn nữa còn yếu đuối, chỉ chút đau cũng chịu không được."
“Hiên Viên Chiến! Ta nhất định phải nói với Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện đem ngươi lưu đày đến hành tinh tận cùng thiên hà!"
“Ngươi không thừa nhận chính mình yếu đuối thì chịu đựng một chút."
“Ngô ngô ngô…"
Tiếng kêu thảm thiết ở phòng trong đột nhiên ngưng bặt, chỉ còn tiếng kiềm nén thống khổ. Mọi người ở ngoài cửa lại nghe hơn nữa ngày, chợt phòng trong lục tục truyền ra: “Ta tin tưởng ngươi… Quả thực, chính là ngốc… Hiên Viên Chiến… Đúng là, đại hỗn đản… Ô ô ô… Ngươi ngược đãi nhi đồng… Ta muốn kiện ngươi…"
Lại nghe nửa ngày, phòng trong truyền ra: “Buổi sáng ngày mai chân ngươi sẽ không sao nữa."
“Ngươi không nhẹ tay chút được à. Đây là chân ta chứ bộ, ai da! “
“Lực đạo không đủ, dược tính không thể ngấm vào chỗ tổn thương, chân ngươi nhiều ngày sau sẽ vẫn sưng như vậy."
“Nhưng mà thật sự rất đau, ngươi tuyệt đối là nhân cơ hội trả thù ta."
“Ta không cần thiết phải làm như thế."
“Nhưng thực thật sự đau."
“Đó là do ngươi yếu đuối."
“Ngươi muốn cãi nhau sao? Ngươi mới vừa mới vừa nói sẽ không chọc giận ta nữa."
“Ta chỉ đáp ứng không dùng tiêu chuẩn của người Mang Tà áp dụng với ngươi."
“Ngươi như vậy chính là lấy tiêu chuẩn của người Mang Tà đến áp dụng với ta!"
“Dựa theo cách tính của người địa cầu, ngươi đã có thể kết hôn."
“… Phốc!! Là vị tổ tông nào nói cho ngươi biết việc đó?!! Ta còn là nhi đồng! Nhi đồng!"
Chen chúc ở cạnh cửa, mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, vài người nhìn nhau gật gật đầu, cả đám người mới thối lui đến ghế salon trong phòng khách.
Bạch Thiện chủ tịch quốc hội nói: “Kỳ thật… Cá nhân ta cảm giác… Hiên Viên quân sĩ cùng Tiểu Phá ở chung với nhau rất tốt."
“Ân, ta cũng có loại cảm giác này." Thư ký Quan Lý Ngư đồng ý.
“Ta thực sự sớm đã có cảm giác này." Kiểm sát trưởng Mạc Cốt gật đầu
“Ha hả, ở cùng một chỗ với Hiên Viên quân sĩ, Tiểu Phá cũng tựa hồ hoạt bát không ít." Chủ tịch Ủy ban toàn dân Hoàng Giang cười nói.
Sở nghiên cứu sở trường Âu Dương Tu vẻ mặt xúc động nói: “Lúc nãy nghen Tiểu Phá cùng Chiến cãi nhau, ta cảm giác thực sự mới lạ. Ta đã nhìn Chiến từ nhỏ đến lúc hắn lớn lên, hắn luôn thực sự nghiêm túc, thực sự lý trí, rất lạnh tĩnh. Có thể làm cho hắn mất đi bình tĩnh, Tiểu Phá đúng là số một."
Bạch Thiện nói: “Chúng ta lúc này đây cùng biểu quyết một chút đi. Đồng ý Hiên Viên quân sĩ tiếp tục đảm nhiệm vị trí vệ sĩ củaTiểu Phá xin nhấc tay lên."
Xoạt xoạt xoạt, rất nhiều người nâng cánh tay, có cả Charlie King mụ mụ. Biệt Lâm, Thẩm Dương cùng La Bác khi thấy Charlie King nhấc tay, cũng chần chờ mà giơ tay lên. Chỉ có Hiên Viên Tri Xuân lão gia gia vẻ mặt giận dữ mà tỏ vẻ phản đối.
“Kết quả 16 người tán thành 1 người phản đối. Hiên Viên quân sĩ tiếp tục đảm nhiệm vị trí hộ vệ đặc biệt của Tiểu Phá."
Tiếp theo Bạch Thiện còn nói: “Đối với việc xử phạt Hiên Viên quân sĩ, ta cảm thấy chúng ta cần phải bàn bạc một chút. Chiến công của Hiên Viên trác tuyệt, năng lực phi phàm. Ta muốn giữ lại quân hàm thượng tá cho Hiên Viên quân sĩ, thay đổi phương thức xử phạt khác."
“Ta đồng ý." Kiểm sát trưởng Mạc Cốt nhấc tay.
“Ta cũng đồng ý."
“Ta đồng ý."
“Đồng ý."
Những người khác đều nhấc tay, cuối cùng vẫn là chỉ có Hiên Viên Tri Xuân nhảy vào phiếu chống.
“Kết quả 16 người tán thành 1 người phản đối, quan hàm thượng tá của Hiên Viên Chiến được giữ lại."
“Không thể không trừng phạt hắn, nếu không chỉ biết thay đổi theo hắn." Hiên Viên Tri Xuân vẫn bảo trì lặng yên mở miệng.
Vẫn là Bạch Thiện chủ tịch quốc hội nói: “Để cho hắn dạy Tiểu Phá lái phi hành khí đi."
Này mà tính là trừng phạt à? Có người phản đối.
Bạch Thiện chủ tịch quốc hội giải thích: “Có thể làm cho Hiên Viên thượng tá cảm thấy đau đầu chỉ có Tiểu Phá, trong lúc dạy sẽ phát sinh rất nhiều khó khăn, cho nên ta thấy đây chính là thử thách của hắn, cũng là sự trừng phạt đối với hắn lần này."
“Ta đồng ý."
“Chủ tịch quốc hội nói có đạo lý, ta cũng đồng ý."
“Đồng ý."
“Đồng ý."
Cuối cùng, 17 phiếu toàn bộ thông qua.
Khi Hiên Viên Chiến cõng Lục Bất Phá trên lưng từ trong phòng đi ra, Bạch Thiện lập tức làm đại biểu đem quyết định mà nhóm nhỏ Ủy ban nói cho bọn họ biết. Kết quả là:
“Còn để cho hắn dạy ta?!! Ta không cần!"
Người kia thì: bán khuôn mặt có chút run rẩy.
Tác giả :
Neleta