Man Nữ Hiệp
Chương 2
Đêm đến, Lạc Băng Nhi dọn dọn một chỗ cho bằng phẳng, đem đặt Mạc Ly trên đó, lại đốt một đống lửa bên cạnh, sau đó liền đi tìm cái ăn
Mạc Ly mê man bất tỉnh, mơ mơ màng màng cảm thấy như có người bắt mạch ở cổ tay hắn trong chốc lát, khẽ nói nhỏ “ hảo", sau đó bóp miệng hắn ra, nhét vào miệng hắn một viên thuốc.
Mùi thuốc thoảng qua mũi, vừa vào miệng lập tức tan hết, thân mình hắn nóng như lửa thiêu, mồ hôi vã ra.
Tiếng rên rỉ trong họng không ngừng thoát ra, thống khổ này so với chết còn khó chịu hơn.
Một lúc lâu sau Lạc Băng Nhi mang theo hai con gà cùng một đống thảo dược trở về, liền nhìn thấy Mạc Ly hổn hền như sắp tắt thở.
“ Di, thương thế chuyển biến xấu ư?" Bỏ hết đồ trong tay xuống, nàng đi qua kiểm tra thân thể hắn. “ Kỳ quái, nội thương sao lại tốt nhanh như vậy?"
Còn tưởng rằng hắn phải dưỡng thương ba đến năm tháng mới có thể khỏi hẳn, kết quả nàng đi ra ngoài một vòng rồi trở về, nội thương của hắn đã tốt hơn ba phần.
“ Thể chất quỉ dị như vậy, sư phụ nếu gặp nhất định sẽ thích, đáng tiếc sư phụ không có ở đây" Mà nàng đối với nguyên cứu y thuật không hứng thú cho lắm.
Lười nghiên cứu hắn vì sao nhanh chóng chuyển biến tốt như vậy, nàng cởi áo khoác của hắn, lại chọn trong chỗ thảo dược vừa mang về vài loại có tác dụng cầm máu, vò nát, đắp lên miệng vết thương của hắn, rồi xé nhỏ quần áo của hắn ra băng vết thương lại.
Lạc Băng Nhi không để ý hắn nữa, tính toán xem nên xử lý hai con gà thế nào.
Thiếu quần áo che chắn , thân thể Mạc Ly vốn nóng như lửa bị gió đêm thổi một cái, cảm giác mát mẻ nhè nhẹ rót vào da thịt, thoải mái nói không nên lời
Không bao lâu, hắn nặng nề chìm vào giấc ngủ
Lạc Băng Nhi sau gần hai canh giờ mới chậm chạp làm xong đồ ăn
“ Thật là nhớ sư phụ……." Xa cách Thiên Âm cung, nàng mới biết có thể một ngày được ăn ba bữa hạnh phúc đến cỡ nào. Nàng mất hai canh giờ mới làm xong một bữa cơm, hai bữa là bốn canh giờ, trời biết một ngày mười hai canh giờ, nếu nàng ăn ba bữa, mỗi ngày đều vội vàng nấu cơm, các việc khác đều không thể làm.
“ Tìm được nam nhân họ Đồng xong, ta trở về Thiên Âm cung không bao giờ rời sư phụ nữa". Nàng nói thầm, đồng thời đánh thức Mạc Ly
“Uy, tỉnh dậy ăn cơm"
Mạc Ly đang ngủ say, một bàn tay mềm mại nhỏ bé cọ cọ trên vai hắn, mang theo cảm xúc ấm áp khó tả, lay động lòng người.
Có một chút thoải mái, ngưa ngứa, tê dại, sau đó………….. Hắn cảm thấy cổ họng khát khô, rên rỉ vài tiếng, mở mắt ra, giật mình một cái
Thần trí còn chưa có khôi phục, lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt đen nhẻm như bôi sơn, hắn thầm run sợ, âm thầm vận công
“ Ngươi là ai…." May mắn là bộ quần áo kỳ quái của nàng còn trong trí nhớ của hắn, nếu không hắn đã phóng ra một chưởng
Từ từ ! Phóng chưởng? Hắn nhìn chính mình nội lực đã khôi phục, mặc dù không phải toàn bộ nhưng cũng được ba phần. Hắn cư nhiên khôi phục nhanh như vậy!
“ Đa tạ cô nương cứu mạng" Chính là….. nàng cởi sạch đồ của hắn sao? Mạc Ly thân thể hơi động đậy, dựa vào vách đá, khuôn mặt ửng hồng
Lạc Băng Nhi căn bản không thèm để ý hắn là quần áo ngăn nắp, hay vẫn trần truồng lộ thể thuận miệng nói: " Không khách khí, ăn cơm". Tiếp theo, một vật cháy đen được đưa đến trước mặt hắn
Khóe miệng Mạc Ly co rút lại “ Cơm?". Cái này có vẻ giống than hơn
“ Ngươi có thể kêu nó là gà, ít nhất, tại thời điểm ta bắt được nó, nó là một con gà" Nàng cũng làm ra vẻ mặt chán ghét, nhưng không thể không ăn, nếu không sẽ chết đói.
Hoàn toàn nhìn không ra “nó" là gà…. Mạc Ly cảm thấy ăn cái này, sẽ nhanh chết hơn.
Xem ra ân nhân cứu mạng của hắn không biết nấu nướng. Mạc Ly cười khổ, chuẩn bị tự lập tự cường ( là tự làm đó)
“ Cô nương, xin hỏi quần áo trên người ta đâu rồi?" Hắn chống thân thể ngồi xuống.
“ Không phải ở trên người ngươi sao"
Hắn cúi đầu, thì ra đống lộn xộn băng bó trước ngực thật sự là quần áo của hắn. Phải nghĩ biện pháp làm cái khác để che thân thể. “ Cô nương, ta thấy cơm này cũng không ăn được, không bằng làm lại đã “
Nàng đem một khối “ cháy sém" đưa vào miệng, vừa ăn vừa nhíu mày. “ Lại mất hai canh giờ để làm sao? Cám ơn, ta không có hứng thú"
Đem một con gà biến thành một khối than mất hai canh giờ? Đầu óc hắn thấy có chút mơ hồ
“ Không cần, chỉ cần hai khắc là xong"
Hai mắt nàng sáng ngời, cầm trong tay con gà đã cháy thành than" ngươi chắc chắn?"
Hắn gật đầu “ Nếu cô nương có thể bắt được gà, chỉ cần một khắc là xong…." Còn chưa nói hết câu, đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa
Mạc Ly thấy tim đập mạnh và loạn nhịp một lúc lâu. Cảm thấy hứng thú với cô nương cổ quái này, có thể nhanh chóng chữa khỏi nội thương của hắn, nói vậy y thuật thật siêu quần, thanh danh hiển hách, nhưng hắn vắt óc suy nghĩ, cũng không nhớ nổi trên đời này ai có y thuật kỳ lạ như thế
“ Hơn nữa khinh công phi phàm, nàng lai lịch tất không đơn giản" Thật sự là di dân ở núi sâu?. Hắn cảm thấy có vài phần nghi hoặc
“ Cái này gọi là Mê tung bộ, chính là chạy mau lên một chút, vô cùng thực dụng". Một trận gió thổi qua, trên không trung xuất hiện tàn ảnh, nàng đã đứng trước mặt hắn, trên tay cầm hai con gà
Hắn ngẩn người ra, chớp mắt một cái, khóe môi nhếch lên “ Chạy trốn nhanh đã là rất lợi hại"
“ Cái gọi là Mê tung bộ, vì mê hoặc địch nhân, phải chạy vòng vo liên tục, nhưng khi mê hoặc người khác, chính mình cũng sẽ bị ảnh hưởng, khó phân biệt này phương hướng. Hành trình ngắn thì tốt, nhưng nếu muốn đi đường dài, nếu không cẩn thận sẽ lạc đường, như vậy ngươi còn cảm thấy tốt?"
Mỗi lần nàng nóng vội chạy đi, sẽ không nhịn được sử dụng Mê tung bộ, kết quả là vĩnh viễn cũng không đến được mục tiêu
Không biết có nên an ủi nàng hay không? Hắn nhịn cười, mắt trong như nước " Lấy việc có được có mất, cô nương chớ lo lắng"
“ Ta vốn không để ý" Lạc đường thì lạc đường, mê lâu cũng thành thói quen
“ Cô nương lòng dạ trống trải sao" Hắn ho khan, cố gắng nhịn cười
“ Việc này cùng lòng dạ có quan hệ gì?" Thật vô nghĩa, đưa gà cho hắn, nàng nói “ hai khắc phải xong, ngươi mau làm đi!"
Hắn cầm lấy gà, có vài phần phiền não “ Cô nương có thể cho tại hạ mượn chủy thủ dùng một lát không ?"
Nàng đưa cho hắn một con dao bằng xương. Không biết là xương của loại động vật nào tạo thành, giản dị tự nhiên, lại vô cùng sắc bén
Hắn cầm lấy giết gà, rất nhanh đã làm sạch sẽ
“ Hảo đao, này…." Đột nhiên lời nói nghẹn ở cổ, bởi vì hắn nhìn đến hầu của con gà có chứa hạt thóc. Gà rừng sao có thể ăn thứ này “ Cô nương, gà này bﴠở đâu vậy?"
Nàng chỉ xuống dưới núi, lúc này trời đã hửng sáng, có thể mơ hồ thấy được một nông trại
“ Trong lồng sắt ở đó có rất nhiều gà" Bởi vì nông trại gần trong gang tấc, nàng mới có thể cả hai lần chạy qua bắt gà mà không bị lạc đường
“ Cô nương, đây là gà nuôi trong nhà"
“ Vậy thì sao?"
“ Chúng ta không nên trộm gà của người ta"
“ Trên núi nơi nơi là con mồi, muốn ăn gà, tùy ý bắt thì có sao đâu?"
Nói hay thật, như vậy………
“ Cô nương vì sao không vào núi bắt gà?"
“ Đi xa quá sẽ lạc đường". Nói gì chứ, gần ngay trước mắt không lấy, lại lên núi săn, hắn nghĩ nàng là kẻ ngốc sao?
Đáp án này thật tuyệt diệu. Nhưng là…..
“ Cô nương, không xin mà lấy là ăn trộm"
“ Đạo lý này chỉ là đối với tình huống gà có chủ nhân, nếu mọi người trong nông trại đều chết sạch, vậy gà này với gà rừng giống nhau"
Lệ quang trong mắt hắn chợt lóe lên rồi biến mất. Nàng giết người? Không, trên người nàng không có mùi máu tươi, hung thủ không phải nàng
Buông con gà ra, hắn đứng lên “ Chúng qua đi qua nhìn xem"
Nàng lắc đầu “ Nấu cơm trước"
“ Đến nông trại làm cũng giống nhau"
“ Thi thể sẽ không chạy. Ăn no, nghỉ ngơi rồi đi" Nàng thực kiên trì
“ Mạng người quan trọng, không thể kéo dài"
Nàng bắn ra một viên đá nhỏ, điểm huyệt kiềm chế khí lực của hắn, dù hắn một thân cường lực cũng không thể làm gì.
“ Nấu cơm"
Hắn khẽ run lên, mắt nheo lại, có ý cười. Đường đường kim bút ngọc phán lại có một ngày bị ép buộc làm đầu bếp , không thể phản kháng.
Hắn cũng không có gì bài xích, coi như….. Cực đoan cố chấp như vậy cũng rất động lòng người
“ Cô nương họ tên gì?"
“ Lạc Băng Nhi"
Hắn gật đầu, đem tên này nhớ kĩ, trong lòng nhắc đi nhắc lại mấy lần. Cô nương kỳ quái quỷ dị này, nàng gọi là Băng nhi, tên rất lạnh, nhưng ghi vào đầu óc hắn lại biến thành một cái tên mang theo cảm giác ấm áp.
Sau khi dùng cơm xong, Lạc Băng Nhi giải huyệt đạo cho Mạc Ly, hai người cùng đi xem xét hộ nông dân bị giết kia
Vừa vào cửa, đã thấy máu vương đầy đất, mùi máu tươi tanh tưởi xông vào mũi, Mạc Ly liếc mắt nhìn Lạc Băng Nhi một cái, chợt hiểu vì sao nàng kiên trì dùng cơm, nghỉ ngơi rồi mới đến đây. Loại trường hợp này không phải người bình thường có thể chịu được.
Hắn nhìu mày xem xét tám cỗ thi thể, vết thương trí mạng đều ở cổ, nhưng hung thủ vì sao ác ý làm tổn thương thi thể? Là để che dấu một thứ gì đó? Hay chỉ đơn thuần là phát tiết?
“ Ngươi có ý kiến gì không?" Hắn hỏi Lạc Băng Nhi
Tại sao hỏi nàng? Việc này cùng nàng không quan hệ, nhưng hắn con ngươi trong suốt mang theo một tia thương xót lại làm cho nàng không đành lòng ngồi yên, mang theo một chút không cam tâm tình nguyện, nàng xem kỹ nông trại một lần
“ Những người này đều đã hơn một ngày"
“ Người như thế nào có thể tàn nhẫn, từ ông lão tám mươi đến đứa trẻ lên ba cũng không buông tha?"
“ Ta không biết" Nàng cùng người trong nhà này không quen…. Không, là nàng cùng mọi người dưới nùi đều không quen, sao có thể phán đoán ân oán tình cừu giữa họ?
Hắn lại cẩn thận kiểm tra nông trại lần nữa, xác định không thu hoạch thêm được gì, ở trong phòng lấy quần áo của nam chủ nhân để thay
“ Đi thôi" Hắn chuẩn bị đi báo quan, làm cho quan phủ đến điều tra án mạng này
Nhưng nàng trước khi rời đi, lại quăng một mồi lửa giữa phòng, lập tức ngọn lửa hừng hực đốt cháy nông trang
“ Ngươi làm gì vậy?"
“ Nhiều thi thể như vậy nếu mặc kệ sẽ xảy ra ôn dịch, nên thiêu sạch sẽ"
“ Nhưng ngươi đem nông trang thiêu đi, quan sai sẽ không thể điều tra án mạng này, vì người chết báo thù!" Không để ý đến trọng thương trong người, hắn tiến đến dập lửa
Nàng bắn ra một viên đá nhỏ, lại điểm huyệt hắn. Muốn hiểu người này vì sao cứ muốn tham dự vào việc người khác, đây gọi là lòng tốt sao? Nhưng hình như không được thông minh
“ Ngươi vì sao muốn thay bọn họ báo thù?"
“ Bọn họ tự dưng bị hại, chẳng lẽ không nên bắt được hung thủ, cho bọn họ một cái công đạo?"
Hắn thân thể mặc dù không thể nhúc nhích, nhưng không ngần ngại dùng ánh mắt lên án nàng lãnh huyết
Nhưng nàng không quan tâm cảm giác của hắn. Không thân chẳng quen, dựa vào cái gì nàng phải để ý cảm xúc của hắn?
Bĩu bĩu môi, nàng nói “ Ngươi làm sao biết bọn họ bị giết là không có nguyên nhân?"
“ Mặc kệ có nguyên nhân hay không, giết người là phạm pháp"
“ Nếu là người trong nhà này trước đó hại người, sau đó mới có người tìm đến bọn họ báo thù, giết chết bọn họ thì sao?" Oan oan tương báo đến khi nào?
Suy nghĩ một chút. Hắn cùng những người này cũng không quen biết, nguyên nhân, quá trình phát sinh án mạng hắn cũng không rõ ràng, quả thật không thể ngắt lời là người chết vô tội, nhưng là…………
“ Lạm dụng hình phạt riêng là sai"
Nàng nghĩ nghĩ “ Đã hiểu, nhưng dù phạm pháp cũng vẫn có người làm vậyi!"
Mạc Ly giật mình, trong lòng rất không yên. Bởi vì hắn đi lại giang hồ, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cũng thường phạm phải sai lầm này… nghĩ đến quan phủ không có thanh liêm, không bằng hắn tự mình xử lý “ Kim bút ngọc phán" danh hiệu này bởi vậy mới có.
Nói đến đó, hắn mới là người thường xuyên phạm pháp. Từ nay về sau không bao giờ vi phạm nữa, trong lòng hắn âm thầm thề.
Nàng nhìn hắn, thấy dung nhan tuấn tú đỏ lên, là chột dạ sao? Hắn cũng từng làm chuyện phạm pháp sao? Nhưng lại nhanh chóng phát hiện hắn đối với việc duy trì pháp luật vô cùng kiên trì.
Người này, nếu chính mình không cẩn thận phạm sai lầm, cũng sẽ không chút do dự đem chính mình lên đoạn đầu đài?
Tính cách như vậy thật phiền toái, nhưng nàng cũng không chán ghét
“ Đã biết" Nàng đưa tay giải huyệt cho hắn “ Nếu có lần sau, ta không thiêu là được"
“ Không cần lần sau" Hắn nhìn vết tích đổ nát của nông trại, thở dài, chỉ mong bi kịch đến đây là chấm dứt.
“ Ngươi không muốn bắt hung thủ?"
“ Đương nhiên là muốn, nhưng chỉ bằng một sự kiện ngẫu nhiên rất khó có thế phá án"
“ Một vụ thì không, vài vụ thì sẽ có thể" Nàng ngoắc ngoắc ngón tay với hắn “ Đi thôi, ngươi muốn xem, ta dẫn ngươi đi xem nơi khác"
“ Thật sự còn có nữa?!" Hắn bị dọa đến nhảy dựng
Nàng không trả lời, dẫn hắn đi khoảng nữa dặm đường, lại thấy một cái nông trại, như phía trước giống nhau, cả nhà bị giết
Cùng một địa phương, bọn họ lại tìm được ba chỗ nữa, nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng trầm xuống, khuôn mặt luôn tao nhã lạnh tới cực điểm
“ Đây là cái chuyện gì? Người như thế nào tàn nhẫn độc ác , trong một ngày có thể giết nhiều người như vậy?"
“ Không biết"
Hắn âm thầm ngưng thần, vận công vào song chưởng, tròng mắt bắn ra một tia sắc bén hỏi “ Ngươi như thế nào biết được những nơi này?"
“ Tối hôm qua khi đi săn, ta phát hiện trong phạm vi mười dặm không thấy động vậy gì, đoán là bị dọa sợ quá chạy mất, để ý điều tra một chút, liền thấy được" Nàng thấy hắn cả người cứng ngắc, đang vận sức muốn đánh tới. “ Ngươi hoài nghi là ta làm? Quả thật nếu là ta, lấy tình huống trước mắt của ngươi, có thể bắt được ta sao? Hoặc là vì công lý chính nghĩa, ngươi sẽ không tiếc cùng ta đồng quy vu tận?"
Trong Thiên âm cung có tàng thư các, có chứa thiên văn lý, dã sử truyền kỳ, cái gì cần có đều có. Ngoài yêu thích đánh đàn, nàng cũng yêu du hiệp truyện ký, nhưng thường cảm thấy bên trong truyện các đại hiệp thật ngu ngốc, không thể động sẽ cùng địch đồng quy vu tận. Mọi người đều chết, như thế nào có thể bảo vệ chính nghĩa?
Mạc Ly cũng là loại hiệp khách ngu ngốc này sao? Nàng có chút tò mò
Một lát sau, hắn thở dài ra, thả lòng thân mình : Là tại hạ thất lễ, mong cô nương thứ lỗi"
Lạc Băng Nhi nhịn không được nhìn hắn vài lần, rõ ràng bộ dạng vô cùng trung nghĩa, nhất định vì công lý hy sinh hết thảy, như thế nào trong chớp mắt lại dễ dàng bỏ qua?
“ Ngươi không bắt ta?"
“ Cô nương nói đùa, ngươi không phải hung thủ, ta vì sao bắt ngươi?"
“ Ngươi làm sao mà biết ta không phải hung thủ?"
“ Ta mặc dù không thể xác định thời gian những người này bị giết, nhưng xem độ thối rữa của các thi thể, ít nhất cũng hơn một ngày, khi đó chúng ta còn đang bị lạc ở trên núi"
Chẹp, đạ hiệp này tuy rằng cố chấp, nhưng vẫn có đầu óc. Nhưng là…….
“Một câu cuối cùng là dư thừa" Nàng hừ một tiếng “ Ta tối hôm qua săn thú, hôm nay mang ngươi đi xem những thi thể này, một đoạn đường dài như vậy, một bước cũng không đi nhầm" Nàng tuyệt đối không phải mù đường, bị lạc đường tất cả đều là Mê tung bộ làm hại.
Mạc Ly ngẩn ra, lần đầu nhìn thấy cô nương lạnh lùng này lộ ra vẻ mặt đáng yêu, mềm mại giống hoa xuân đang nở, ấm ấp dạt dào, hóa thành một tia sáng bắn thẳng đến trái tim hắn.
Thì ra nàng có một làn mi dài cong vút, một đôi mắt sáng lạn, một nhan sắc yêu kiều, có lẽ có huyết thống người Hồ, mũi cao thẳng, môi anh đào, trầm tĩnh nhưng lộ ra một chút cuồng dã, vào mắt hắn trở thành tư vị mê người.
Ban đêm, Mạc Ly nằm cạnh đống lửa đang cháy, sắc mặt trầm trọng.
Hôm nay, hắn cùng Lạc Băng Nhi tổng cộng phát hiện mười một gia đình bị giết. Chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp, cũng không phải sự việc ngẫu nhiên xảy ra, mà là có ý định mưu sát.
Nhưng là người nào không giết những gia đình này không được? Là vì cái gì?
“ Lạc cô nương, ngươi xác định chúng ta đã tra hết những nông hộ bị hại trong phạm vi mười dặm?"
Nàng đang ăn cá hắn nướng, tươi mới ngon miệng, thật hạnh phúc a, thì ra là ngoài sư phụ còn có người thật biết nấu ăn… đã quyết, nàng muốn giữ hắn ở bên người, đến khi tìm được nam nhân họ Đồng, trở về Thiên Âm cung mới thôi.
“ Chính xác mà nói, trong phạm vi mười dặm, cũng chỉ có mười một gia đình này, toàn bộ bị giết, không có cái khác"
“ Một con cá lọt lướ cũng không có?" Hắn chờ đợi nàng sơ hở, làm cho hắn tìm được một tia manh mối, bắt được kẻ ác điên rồ kia.
“ Ngươi không tin ta sao?"
“ Không phải" Nàng hôm nay dẫn hắn đến địa phương hẻo lánh này, nếu không có người dẫn đường, hắn cả đời cũng không có khả năng tìm. Hắn tưởng, tại ngọn núi này, nàng mới chân chính là vua. “ Ta chỉ là hỏi cô nương vì muốn rõ ràng một chút, dù sao…….ngươi ngẫu nhiên đi đúng phương hướng, khó tránh khỏi ta có ý nghĩ sai"
Miệng nàng bất giác run rẩy “ Ta nói rất nhiều lần rồi, nếu không dùng Mê tung bộ, ta cũng không lạc đường" Nhưng như vậy chạy đi rất chậm, cho nên…. Nàng thường nhanh quá là lạc đường. : Nhưng với khoảng cách không quá xa, trong vòng vửa dặm, ta cho dù dùng Mê tung bộ cũng có thể phân biệt rõ phương hướng"
“ Đương nhiên, ta tin tưởng cô nương
Miệng hắn thể hiện ý cười kia là cái gì? Nàng thừa nhận hắn hơi hơi mím môi, khóe miệng nhẽ nhếch lên thực là mê người, nhưng dùng để chê cười nàng thì không hay tí nào
“ Cả ngày hôm nay, ta đều không có dùng Mê tung bộ" Thay đổi giọng điệu, nàng nói thật cẩn thận
Ánh mắt hắn ảm đạm “ Nói cách khác, chúng ta không có khả năng tìm được manh mối để bắt hung thủ"
Tầm mắt nàng rơi xuống trước ngực hắn, chỗ vải thô kia ẩn hiện lộ ra một chút hồng, hắn đang là ốc không mang nổi mình ốc, còn muốn vì chuyện của người khác mà liều mạng như vậy sao?
Nhưng hắn mặt mày kiên nghị làm cho nàng thôi không hỏi. Có lẽ hắn không phải cái loại ngoan cố không hiểu biết, nhưng hắn kiên trì với đạo đức của mình, dù đao kề cổ, cũng không nhụt chí
“ Cũng không nhất định, ít nhất chúng ta biết được vài điều. Đầu tiên, hung thủ đối với nơi này rất quen thuộc. Tiếp theo, hung thủ võ nghệ cao cường. Cuối cùng, hung thủ chỉ có một người"
“ Một người một kiếm, trong một ngày giết gần trăm mạng người?"
“ Theo hoàn cảnh chung quanh, xem xét đủ loại dấu vết, quả thật là như thế"
“ Ngươi biết phương pháp truy tung?"
“ Biết một ít"
“ Vậy ngươi có thể nhìn ra hung thủ cuối cùng đi về nơi nào sao?"
Nàng im lặng, một lúc lâu sau, chỉ ay về hướng ngọn núi
“ Hắn vào núi?!" Hắn nhảy dựng lên
“ Lấy tình huống trước mắt của ngươi, cho dù ngươi đuổi tới chỗ hung thủ thì như thế nào? Ngươi chắc chắn đánh không lại hắn, việc gì phải đưa đầu vào chỗ chết?" Nàng vốn không muốn nói cho hắn. Nếu trở lên núi, đến khi nào nàng mới có thể xuống núi đi tìm nam nhân họ Đồng? Nhưng nàng lại không đành lòng lừa hắn, đành phải nói thật.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng
“ Ta?" Nàng chấn động “ Ngươi đừng mơ tưởng, ta dù có nội lực, nhưng đối với chiêu thức lại kém cỏi, sẽ không khinh địch, đừng hy vọng ta có thể giúp ngươi bắt người."
“ Cô nương có thể làm cho thương thế của ta khỏi nhanh hơn nữa không?" Hắn chưa từ bỏ ý định
“ Ngươi khỏi như vậy đã là rất nhanh"
“ Không thể lại nhanh hơn?"
Nàng lắc đầu. Nếu là sư phụ thì có lẽ được, nhưng dựa vào công phu mèo cào của nàng, không đem hắn hại chết, tính ra là tổ tiên hắn phù hộ, lại yêu cầu hơn nữa, chính là tham lam.
Hắn cũng hiểu là, trong một ngày làm cho hắn từ không thể đi lại có thể như bây giờ, đã là kỳ tích, không thể lại đòi hỏi quá đáng.
“ Không quan hệ, không thể dùng sức thì dùng trí, tóm lại, ta không thể không đuổi theo tên sát thủ hung ác kia, nếu không sẽ còn bao nhiêu người bị hại" Hắn quăng cành củi vào đống lửa, hướng nàng chắp tay nói “ Cô nương không am hiểu đấu thuật, xin ở lại nơi này, để tránh nguy hiểm, cáo từ"
Nàng nhìn hắn đi xa dần, thân người cao thẳng, tay áo tung bay, dù là việc gặp rủi ro, một thân anh hùng hào khĩ vẫn vô cùng tiêu sái.
Ánh mắt của nàng không thể rời khỏi hắn, đến khi hắn hoàn toàn rời khỏi tầm nhìn, nàng cố bình tĩnh nhưng tâm nổi một tia gợn sóng.
Nói không nên lời, trong lòng cô đơn là cái gì, món cá nướng thơm ngon cũng trở nên vô vị
“ Hăn tuy rằng không phải cái loại đại hiệp ngu ngốc trong sách, nhưng là không thông minh". Bĩu môi một cái, nàng dập đống lửa, đuổi theo hắn.
Mạc Ly mê man bất tỉnh, mơ mơ màng màng cảm thấy như có người bắt mạch ở cổ tay hắn trong chốc lát, khẽ nói nhỏ “ hảo", sau đó bóp miệng hắn ra, nhét vào miệng hắn một viên thuốc.
Mùi thuốc thoảng qua mũi, vừa vào miệng lập tức tan hết, thân mình hắn nóng như lửa thiêu, mồ hôi vã ra.
Tiếng rên rỉ trong họng không ngừng thoát ra, thống khổ này so với chết còn khó chịu hơn.
Một lúc lâu sau Lạc Băng Nhi mang theo hai con gà cùng một đống thảo dược trở về, liền nhìn thấy Mạc Ly hổn hền như sắp tắt thở.
“ Di, thương thế chuyển biến xấu ư?" Bỏ hết đồ trong tay xuống, nàng đi qua kiểm tra thân thể hắn. “ Kỳ quái, nội thương sao lại tốt nhanh như vậy?"
Còn tưởng rằng hắn phải dưỡng thương ba đến năm tháng mới có thể khỏi hẳn, kết quả nàng đi ra ngoài một vòng rồi trở về, nội thương của hắn đã tốt hơn ba phần.
“ Thể chất quỉ dị như vậy, sư phụ nếu gặp nhất định sẽ thích, đáng tiếc sư phụ không có ở đây" Mà nàng đối với nguyên cứu y thuật không hứng thú cho lắm.
Lười nghiên cứu hắn vì sao nhanh chóng chuyển biến tốt như vậy, nàng cởi áo khoác của hắn, lại chọn trong chỗ thảo dược vừa mang về vài loại có tác dụng cầm máu, vò nát, đắp lên miệng vết thương của hắn, rồi xé nhỏ quần áo của hắn ra băng vết thương lại.
Lạc Băng Nhi không để ý hắn nữa, tính toán xem nên xử lý hai con gà thế nào.
Thiếu quần áo che chắn , thân thể Mạc Ly vốn nóng như lửa bị gió đêm thổi một cái, cảm giác mát mẻ nhè nhẹ rót vào da thịt, thoải mái nói không nên lời
Không bao lâu, hắn nặng nề chìm vào giấc ngủ
Lạc Băng Nhi sau gần hai canh giờ mới chậm chạp làm xong đồ ăn
“ Thật là nhớ sư phụ……." Xa cách Thiên Âm cung, nàng mới biết có thể một ngày được ăn ba bữa hạnh phúc đến cỡ nào. Nàng mất hai canh giờ mới làm xong một bữa cơm, hai bữa là bốn canh giờ, trời biết một ngày mười hai canh giờ, nếu nàng ăn ba bữa, mỗi ngày đều vội vàng nấu cơm, các việc khác đều không thể làm.
“ Tìm được nam nhân họ Đồng xong, ta trở về Thiên Âm cung không bao giờ rời sư phụ nữa". Nàng nói thầm, đồng thời đánh thức Mạc Ly
“Uy, tỉnh dậy ăn cơm"
Mạc Ly đang ngủ say, một bàn tay mềm mại nhỏ bé cọ cọ trên vai hắn, mang theo cảm xúc ấm áp khó tả, lay động lòng người.
Có một chút thoải mái, ngưa ngứa, tê dại, sau đó………….. Hắn cảm thấy cổ họng khát khô, rên rỉ vài tiếng, mở mắt ra, giật mình một cái
Thần trí còn chưa có khôi phục, lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt đen nhẻm như bôi sơn, hắn thầm run sợ, âm thầm vận công
“ Ngươi là ai…." May mắn là bộ quần áo kỳ quái của nàng còn trong trí nhớ của hắn, nếu không hắn đã phóng ra một chưởng
Từ từ ! Phóng chưởng? Hắn nhìn chính mình nội lực đã khôi phục, mặc dù không phải toàn bộ nhưng cũng được ba phần. Hắn cư nhiên khôi phục nhanh như vậy!
“ Đa tạ cô nương cứu mạng" Chính là….. nàng cởi sạch đồ của hắn sao? Mạc Ly thân thể hơi động đậy, dựa vào vách đá, khuôn mặt ửng hồng
Lạc Băng Nhi căn bản không thèm để ý hắn là quần áo ngăn nắp, hay vẫn trần truồng lộ thể thuận miệng nói: " Không khách khí, ăn cơm". Tiếp theo, một vật cháy đen được đưa đến trước mặt hắn
Khóe miệng Mạc Ly co rút lại “ Cơm?". Cái này có vẻ giống than hơn
“ Ngươi có thể kêu nó là gà, ít nhất, tại thời điểm ta bắt được nó, nó là một con gà" Nàng cũng làm ra vẻ mặt chán ghét, nhưng không thể không ăn, nếu không sẽ chết đói.
Hoàn toàn nhìn không ra “nó" là gà…. Mạc Ly cảm thấy ăn cái này, sẽ nhanh chết hơn.
Xem ra ân nhân cứu mạng của hắn không biết nấu nướng. Mạc Ly cười khổ, chuẩn bị tự lập tự cường ( là tự làm đó)
“ Cô nương, xin hỏi quần áo trên người ta đâu rồi?" Hắn chống thân thể ngồi xuống.
“ Không phải ở trên người ngươi sao"
Hắn cúi đầu, thì ra đống lộn xộn băng bó trước ngực thật sự là quần áo của hắn. Phải nghĩ biện pháp làm cái khác để che thân thể. “ Cô nương, ta thấy cơm này cũng không ăn được, không bằng làm lại đã “
Nàng đem một khối “ cháy sém" đưa vào miệng, vừa ăn vừa nhíu mày. “ Lại mất hai canh giờ để làm sao? Cám ơn, ta không có hứng thú"
Đem một con gà biến thành một khối than mất hai canh giờ? Đầu óc hắn thấy có chút mơ hồ
“ Không cần, chỉ cần hai khắc là xong"
Hai mắt nàng sáng ngời, cầm trong tay con gà đã cháy thành than" ngươi chắc chắn?"
Hắn gật đầu “ Nếu cô nương có thể bắt được gà, chỉ cần một khắc là xong…." Còn chưa nói hết câu, đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa
Mạc Ly thấy tim đập mạnh và loạn nhịp một lúc lâu. Cảm thấy hứng thú với cô nương cổ quái này, có thể nhanh chóng chữa khỏi nội thương của hắn, nói vậy y thuật thật siêu quần, thanh danh hiển hách, nhưng hắn vắt óc suy nghĩ, cũng không nhớ nổi trên đời này ai có y thuật kỳ lạ như thế
“ Hơn nữa khinh công phi phàm, nàng lai lịch tất không đơn giản" Thật sự là di dân ở núi sâu?. Hắn cảm thấy có vài phần nghi hoặc
“ Cái này gọi là Mê tung bộ, chính là chạy mau lên một chút, vô cùng thực dụng". Một trận gió thổi qua, trên không trung xuất hiện tàn ảnh, nàng đã đứng trước mặt hắn, trên tay cầm hai con gà
Hắn ngẩn người ra, chớp mắt một cái, khóe môi nhếch lên “ Chạy trốn nhanh đã là rất lợi hại"
“ Cái gọi là Mê tung bộ, vì mê hoặc địch nhân, phải chạy vòng vo liên tục, nhưng khi mê hoặc người khác, chính mình cũng sẽ bị ảnh hưởng, khó phân biệt này phương hướng. Hành trình ngắn thì tốt, nhưng nếu muốn đi đường dài, nếu không cẩn thận sẽ lạc đường, như vậy ngươi còn cảm thấy tốt?"
Mỗi lần nàng nóng vội chạy đi, sẽ không nhịn được sử dụng Mê tung bộ, kết quả là vĩnh viễn cũng không đến được mục tiêu
Không biết có nên an ủi nàng hay không? Hắn nhịn cười, mắt trong như nước " Lấy việc có được có mất, cô nương chớ lo lắng"
“ Ta vốn không để ý" Lạc đường thì lạc đường, mê lâu cũng thành thói quen
“ Cô nương lòng dạ trống trải sao" Hắn ho khan, cố gắng nhịn cười
“ Việc này cùng lòng dạ có quan hệ gì?" Thật vô nghĩa, đưa gà cho hắn, nàng nói “ hai khắc phải xong, ngươi mau làm đi!"
Hắn cầm lấy gà, có vài phần phiền não “ Cô nương có thể cho tại hạ mượn chủy thủ dùng một lát không ?"
Nàng đưa cho hắn một con dao bằng xương. Không biết là xương của loại động vật nào tạo thành, giản dị tự nhiên, lại vô cùng sắc bén
Hắn cầm lấy giết gà, rất nhanh đã làm sạch sẽ
“ Hảo đao, này…." Đột nhiên lời nói nghẹn ở cổ, bởi vì hắn nhìn đến hầu của con gà có chứa hạt thóc. Gà rừng sao có thể ăn thứ này “ Cô nương, gà này bﴠở đâu vậy?"
Nàng chỉ xuống dưới núi, lúc này trời đã hửng sáng, có thể mơ hồ thấy được một nông trại
“ Trong lồng sắt ở đó có rất nhiều gà" Bởi vì nông trại gần trong gang tấc, nàng mới có thể cả hai lần chạy qua bắt gà mà không bị lạc đường
“ Cô nương, đây là gà nuôi trong nhà"
“ Vậy thì sao?"
“ Chúng ta không nên trộm gà của người ta"
“ Trên núi nơi nơi là con mồi, muốn ăn gà, tùy ý bắt thì có sao đâu?"
Nói hay thật, như vậy………
“ Cô nương vì sao không vào núi bắt gà?"
“ Đi xa quá sẽ lạc đường". Nói gì chứ, gần ngay trước mắt không lấy, lại lên núi săn, hắn nghĩ nàng là kẻ ngốc sao?
Đáp án này thật tuyệt diệu. Nhưng là…..
“ Cô nương, không xin mà lấy là ăn trộm"
“ Đạo lý này chỉ là đối với tình huống gà có chủ nhân, nếu mọi người trong nông trại đều chết sạch, vậy gà này với gà rừng giống nhau"
Lệ quang trong mắt hắn chợt lóe lên rồi biến mất. Nàng giết người? Không, trên người nàng không có mùi máu tươi, hung thủ không phải nàng
Buông con gà ra, hắn đứng lên “ Chúng qua đi qua nhìn xem"
Nàng lắc đầu “ Nấu cơm trước"
“ Đến nông trại làm cũng giống nhau"
“ Thi thể sẽ không chạy. Ăn no, nghỉ ngơi rồi đi" Nàng thực kiên trì
“ Mạng người quan trọng, không thể kéo dài"
Nàng bắn ra một viên đá nhỏ, điểm huyệt kiềm chế khí lực của hắn, dù hắn một thân cường lực cũng không thể làm gì.
“ Nấu cơm"
Hắn khẽ run lên, mắt nheo lại, có ý cười. Đường đường kim bút ngọc phán lại có một ngày bị ép buộc làm đầu bếp , không thể phản kháng.
Hắn cũng không có gì bài xích, coi như….. Cực đoan cố chấp như vậy cũng rất động lòng người
“ Cô nương họ tên gì?"
“ Lạc Băng Nhi"
Hắn gật đầu, đem tên này nhớ kĩ, trong lòng nhắc đi nhắc lại mấy lần. Cô nương kỳ quái quỷ dị này, nàng gọi là Băng nhi, tên rất lạnh, nhưng ghi vào đầu óc hắn lại biến thành một cái tên mang theo cảm giác ấm áp.
Sau khi dùng cơm xong, Lạc Băng Nhi giải huyệt đạo cho Mạc Ly, hai người cùng đi xem xét hộ nông dân bị giết kia
Vừa vào cửa, đã thấy máu vương đầy đất, mùi máu tươi tanh tưởi xông vào mũi, Mạc Ly liếc mắt nhìn Lạc Băng Nhi một cái, chợt hiểu vì sao nàng kiên trì dùng cơm, nghỉ ngơi rồi mới đến đây. Loại trường hợp này không phải người bình thường có thể chịu được.
Hắn nhìu mày xem xét tám cỗ thi thể, vết thương trí mạng đều ở cổ, nhưng hung thủ vì sao ác ý làm tổn thương thi thể? Là để che dấu một thứ gì đó? Hay chỉ đơn thuần là phát tiết?
“ Ngươi có ý kiến gì không?" Hắn hỏi Lạc Băng Nhi
Tại sao hỏi nàng? Việc này cùng nàng không quan hệ, nhưng hắn con ngươi trong suốt mang theo một tia thương xót lại làm cho nàng không đành lòng ngồi yên, mang theo một chút không cam tâm tình nguyện, nàng xem kỹ nông trại một lần
“ Những người này đều đã hơn một ngày"
“ Người như thế nào có thể tàn nhẫn, từ ông lão tám mươi đến đứa trẻ lên ba cũng không buông tha?"
“ Ta không biết" Nàng cùng người trong nhà này không quen…. Không, là nàng cùng mọi người dưới nùi đều không quen, sao có thể phán đoán ân oán tình cừu giữa họ?
Hắn lại cẩn thận kiểm tra nông trại lần nữa, xác định không thu hoạch thêm được gì, ở trong phòng lấy quần áo của nam chủ nhân để thay
“ Đi thôi" Hắn chuẩn bị đi báo quan, làm cho quan phủ đến điều tra án mạng này
Nhưng nàng trước khi rời đi, lại quăng một mồi lửa giữa phòng, lập tức ngọn lửa hừng hực đốt cháy nông trang
“ Ngươi làm gì vậy?"
“ Nhiều thi thể như vậy nếu mặc kệ sẽ xảy ra ôn dịch, nên thiêu sạch sẽ"
“ Nhưng ngươi đem nông trang thiêu đi, quan sai sẽ không thể điều tra án mạng này, vì người chết báo thù!" Không để ý đến trọng thương trong người, hắn tiến đến dập lửa
Nàng bắn ra một viên đá nhỏ, lại điểm huyệt hắn. Muốn hiểu người này vì sao cứ muốn tham dự vào việc người khác, đây gọi là lòng tốt sao? Nhưng hình như không được thông minh
“ Ngươi vì sao muốn thay bọn họ báo thù?"
“ Bọn họ tự dưng bị hại, chẳng lẽ không nên bắt được hung thủ, cho bọn họ một cái công đạo?"
Hắn thân thể mặc dù không thể nhúc nhích, nhưng không ngần ngại dùng ánh mắt lên án nàng lãnh huyết
Nhưng nàng không quan tâm cảm giác của hắn. Không thân chẳng quen, dựa vào cái gì nàng phải để ý cảm xúc của hắn?
Bĩu bĩu môi, nàng nói “ Ngươi làm sao biết bọn họ bị giết là không có nguyên nhân?"
“ Mặc kệ có nguyên nhân hay không, giết người là phạm pháp"
“ Nếu là người trong nhà này trước đó hại người, sau đó mới có người tìm đến bọn họ báo thù, giết chết bọn họ thì sao?" Oan oan tương báo đến khi nào?
Suy nghĩ một chút. Hắn cùng những người này cũng không quen biết, nguyên nhân, quá trình phát sinh án mạng hắn cũng không rõ ràng, quả thật không thể ngắt lời là người chết vô tội, nhưng là…………
“ Lạm dụng hình phạt riêng là sai"
Nàng nghĩ nghĩ “ Đã hiểu, nhưng dù phạm pháp cũng vẫn có người làm vậyi!"
Mạc Ly giật mình, trong lòng rất không yên. Bởi vì hắn đi lại giang hồ, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cũng thường phạm phải sai lầm này… nghĩ đến quan phủ không có thanh liêm, không bằng hắn tự mình xử lý “ Kim bút ngọc phán" danh hiệu này bởi vậy mới có.
Nói đến đó, hắn mới là người thường xuyên phạm pháp. Từ nay về sau không bao giờ vi phạm nữa, trong lòng hắn âm thầm thề.
Nàng nhìn hắn, thấy dung nhan tuấn tú đỏ lên, là chột dạ sao? Hắn cũng từng làm chuyện phạm pháp sao? Nhưng lại nhanh chóng phát hiện hắn đối với việc duy trì pháp luật vô cùng kiên trì.
Người này, nếu chính mình không cẩn thận phạm sai lầm, cũng sẽ không chút do dự đem chính mình lên đoạn đầu đài?
Tính cách như vậy thật phiền toái, nhưng nàng cũng không chán ghét
“ Đã biết" Nàng đưa tay giải huyệt cho hắn “ Nếu có lần sau, ta không thiêu là được"
“ Không cần lần sau" Hắn nhìn vết tích đổ nát của nông trại, thở dài, chỉ mong bi kịch đến đây là chấm dứt.
“ Ngươi không muốn bắt hung thủ?"
“ Đương nhiên là muốn, nhưng chỉ bằng một sự kiện ngẫu nhiên rất khó có thế phá án"
“ Một vụ thì không, vài vụ thì sẽ có thể" Nàng ngoắc ngoắc ngón tay với hắn “ Đi thôi, ngươi muốn xem, ta dẫn ngươi đi xem nơi khác"
“ Thật sự còn có nữa?!" Hắn bị dọa đến nhảy dựng
Nàng không trả lời, dẫn hắn đi khoảng nữa dặm đường, lại thấy một cái nông trại, như phía trước giống nhau, cả nhà bị giết
Cùng một địa phương, bọn họ lại tìm được ba chỗ nữa, nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng trầm xuống, khuôn mặt luôn tao nhã lạnh tới cực điểm
“ Đây là cái chuyện gì? Người như thế nào tàn nhẫn độc ác , trong một ngày có thể giết nhiều người như vậy?"
“ Không biết"
Hắn âm thầm ngưng thần, vận công vào song chưởng, tròng mắt bắn ra một tia sắc bén hỏi “ Ngươi như thế nào biết được những nơi này?"
“ Tối hôm qua khi đi săn, ta phát hiện trong phạm vi mười dặm không thấy động vậy gì, đoán là bị dọa sợ quá chạy mất, để ý điều tra một chút, liền thấy được" Nàng thấy hắn cả người cứng ngắc, đang vận sức muốn đánh tới. “ Ngươi hoài nghi là ta làm? Quả thật nếu là ta, lấy tình huống trước mắt của ngươi, có thể bắt được ta sao? Hoặc là vì công lý chính nghĩa, ngươi sẽ không tiếc cùng ta đồng quy vu tận?"
Trong Thiên âm cung có tàng thư các, có chứa thiên văn lý, dã sử truyền kỳ, cái gì cần có đều có. Ngoài yêu thích đánh đàn, nàng cũng yêu du hiệp truyện ký, nhưng thường cảm thấy bên trong truyện các đại hiệp thật ngu ngốc, không thể động sẽ cùng địch đồng quy vu tận. Mọi người đều chết, như thế nào có thể bảo vệ chính nghĩa?
Mạc Ly cũng là loại hiệp khách ngu ngốc này sao? Nàng có chút tò mò
Một lát sau, hắn thở dài ra, thả lòng thân mình : Là tại hạ thất lễ, mong cô nương thứ lỗi"
Lạc Băng Nhi nhịn không được nhìn hắn vài lần, rõ ràng bộ dạng vô cùng trung nghĩa, nhất định vì công lý hy sinh hết thảy, như thế nào trong chớp mắt lại dễ dàng bỏ qua?
“ Ngươi không bắt ta?"
“ Cô nương nói đùa, ngươi không phải hung thủ, ta vì sao bắt ngươi?"
“ Ngươi làm sao mà biết ta không phải hung thủ?"
“ Ta mặc dù không thể xác định thời gian những người này bị giết, nhưng xem độ thối rữa của các thi thể, ít nhất cũng hơn một ngày, khi đó chúng ta còn đang bị lạc ở trên núi"
Chẹp, đạ hiệp này tuy rằng cố chấp, nhưng vẫn có đầu óc. Nhưng là…….
“Một câu cuối cùng là dư thừa" Nàng hừ một tiếng “ Ta tối hôm qua săn thú, hôm nay mang ngươi đi xem những thi thể này, một đoạn đường dài như vậy, một bước cũng không đi nhầm" Nàng tuyệt đối không phải mù đường, bị lạc đường tất cả đều là Mê tung bộ làm hại.
Mạc Ly ngẩn ra, lần đầu nhìn thấy cô nương lạnh lùng này lộ ra vẻ mặt đáng yêu, mềm mại giống hoa xuân đang nở, ấm ấp dạt dào, hóa thành một tia sáng bắn thẳng đến trái tim hắn.
Thì ra nàng có một làn mi dài cong vút, một đôi mắt sáng lạn, một nhan sắc yêu kiều, có lẽ có huyết thống người Hồ, mũi cao thẳng, môi anh đào, trầm tĩnh nhưng lộ ra một chút cuồng dã, vào mắt hắn trở thành tư vị mê người.
Ban đêm, Mạc Ly nằm cạnh đống lửa đang cháy, sắc mặt trầm trọng.
Hôm nay, hắn cùng Lạc Băng Nhi tổng cộng phát hiện mười một gia đình bị giết. Chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp, cũng không phải sự việc ngẫu nhiên xảy ra, mà là có ý định mưu sát.
Nhưng là người nào không giết những gia đình này không được? Là vì cái gì?
“ Lạc cô nương, ngươi xác định chúng ta đã tra hết những nông hộ bị hại trong phạm vi mười dặm?"
Nàng đang ăn cá hắn nướng, tươi mới ngon miệng, thật hạnh phúc a, thì ra là ngoài sư phụ còn có người thật biết nấu ăn… đã quyết, nàng muốn giữ hắn ở bên người, đến khi tìm được nam nhân họ Đồng, trở về Thiên Âm cung mới thôi.
“ Chính xác mà nói, trong phạm vi mười dặm, cũng chỉ có mười một gia đình này, toàn bộ bị giết, không có cái khác"
“ Một con cá lọt lướ cũng không có?" Hắn chờ đợi nàng sơ hở, làm cho hắn tìm được một tia manh mối, bắt được kẻ ác điên rồ kia.
“ Ngươi không tin ta sao?"
“ Không phải" Nàng hôm nay dẫn hắn đến địa phương hẻo lánh này, nếu không có người dẫn đường, hắn cả đời cũng không có khả năng tìm. Hắn tưởng, tại ngọn núi này, nàng mới chân chính là vua. “ Ta chỉ là hỏi cô nương vì muốn rõ ràng một chút, dù sao…….ngươi ngẫu nhiên đi đúng phương hướng, khó tránh khỏi ta có ý nghĩ sai"
Miệng nàng bất giác run rẩy “ Ta nói rất nhiều lần rồi, nếu không dùng Mê tung bộ, ta cũng không lạc đường" Nhưng như vậy chạy đi rất chậm, cho nên…. Nàng thường nhanh quá là lạc đường. : Nhưng với khoảng cách không quá xa, trong vòng vửa dặm, ta cho dù dùng Mê tung bộ cũng có thể phân biệt rõ phương hướng"
“ Đương nhiên, ta tin tưởng cô nương
Miệng hắn thể hiện ý cười kia là cái gì? Nàng thừa nhận hắn hơi hơi mím môi, khóe miệng nhẽ nhếch lên thực là mê người, nhưng dùng để chê cười nàng thì không hay tí nào
“ Cả ngày hôm nay, ta đều không có dùng Mê tung bộ" Thay đổi giọng điệu, nàng nói thật cẩn thận
Ánh mắt hắn ảm đạm “ Nói cách khác, chúng ta không có khả năng tìm được manh mối để bắt hung thủ"
Tầm mắt nàng rơi xuống trước ngực hắn, chỗ vải thô kia ẩn hiện lộ ra một chút hồng, hắn đang là ốc không mang nổi mình ốc, còn muốn vì chuyện của người khác mà liều mạng như vậy sao?
Nhưng hắn mặt mày kiên nghị làm cho nàng thôi không hỏi. Có lẽ hắn không phải cái loại ngoan cố không hiểu biết, nhưng hắn kiên trì với đạo đức của mình, dù đao kề cổ, cũng không nhụt chí
“ Cũng không nhất định, ít nhất chúng ta biết được vài điều. Đầu tiên, hung thủ đối với nơi này rất quen thuộc. Tiếp theo, hung thủ võ nghệ cao cường. Cuối cùng, hung thủ chỉ có một người"
“ Một người một kiếm, trong một ngày giết gần trăm mạng người?"
“ Theo hoàn cảnh chung quanh, xem xét đủ loại dấu vết, quả thật là như thế"
“ Ngươi biết phương pháp truy tung?"
“ Biết một ít"
“ Vậy ngươi có thể nhìn ra hung thủ cuối cùng đi về nơi nào sao?"
Nàng im lặng, một lúc lâu sau, chỉ ay về hướng ngọn núi
“ Hắn vào núi?!" Hắn nhảy dựng lên
“ Lấy tình huống trước mắt của ngươi, cho dù ngươi đuổi tới chỗ hung thủ thì như thế nào? Ngươi chắc chắn đánh không lại hắn, việc gì phải đưa đầu vào chỗ chết?" Nàng vốn không muốn nói cho hắn. Nếu trở lên núi, đến khi nào nàng mới có thể xuống núi đi tìm nam nhân họ Đồng? Nhưng nàng lại không đành lòng lừa hắn, đành phải nói thật.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng
“ Ta?" Nàng chấn động “ Ngươi đừng mơ tưởng, ta dù có nội lực, nhưng đối với chiêu thức lại kém cỏi, sẽ không khinh địch, đừng hy vọng ta có thể giúp ngươi bắt người."
“ Cô nương có thể làm cho thương thế của ta khỏi nhanh hơn nữa không?" Hắn chưa từ bỏ ý định
“ Ngươi khỏi như vậy đã là rất nhanh"
“ Không thể lại nhanh hơn?"
Nàng lắc đầu. Nếu là sư phụ thì có lẽ được, nhưng dựa vào công phu mèo cào của nàng, không đem hắn hại chết, tính ra là tổ tiên hắn phù hộ, lại yêu cầu hơn nữa, chính là tham lam.
Hắn cũng hiểu là, trong một ngày làm cho hắn từ không thể đi lại có thể như bây giờ, đã là kỳ tích, không thể lại đòi hỏi quá đáng.
“ Không quan hệ, không thể dùng sức thì dùng trí, tóm lại, ta không thể không đuổi theo tên sát thủ hung ác kia, nếu không sẽ còn bao nhiêu người bị hại" Hắn quăng cành củi vào đống lửa, hướng nàng chắp tay nói “ Cô nương không am hiểu đấu thuật, xin ở lại nơi này, để tránh nguy hiểm, cáo từ"
Nàng nhìn hắn đi xa dần, thân người cao thẳng, tay áo tung bay, dù là việc gặp rủi ro, một thân anh hùng hào khĩ vẫn vô cùng tiêu sái.
Ánh mắt của nàng không thể rời khỏi hắn, đến khi hắn hoàn toàn rời khỏi tầm nhìn, nàng cố bình tĩnh nhưng tâm nổi một tia gợn sóng.
Nói không nên lời, trong lòng cô đơn là cái gì, món cá nướng thơm ngon cũng trở nên vô vị
“ Hăn tuy rằng không phải cái loại đại hiệp ngu ngốc trong sách, nhưng là không thông minh". Bĩu môi một cái, nàng dập đống lửa, đuổi theo hắn.
Tác giả :
Đồng Ny