Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm
Quyển 2 - Chương 57: Đế vương bệnh nặng

Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 57: Đế vương bệnh nặng

Chỉ là thân thể Nhạc Thần suy yếu, hơn nữa chấn kinh một chút nên hôn mê một khoảng thời gian, cũng không có việc gì, sau khi rơi vào hồ nước lạnh, vì xử lý đúng lúc nên ngay cả cảm mạo linh tinh cũng không có, chỉ là mắt cá chân đập mạnh vào tảng đá mà bị thương, gót bị trầy chút da, sau khi bôi thuốc chỉ cần hảo hảo dưỡng thương thì không mất bao nhiêu công phu sẽ tốt.

Ngu Gia Tường lại vì xuống nước cứu Nhạc Thần mà bắt đầu nằm bệnh trên giường.

Loại người như hắn bình thường thân thể cực kì tốt, không bệnh thì thôi, bệnh đến lại như núi đổ, thân thể suy sụp.

Thái y xem xong thì nói chỉ là dùng tâm quá độ, quốc sự nặng nề, trí óc quá mệt nhọc, sau khi nịnh nọt vài câu thì khuyên bảo về sau Hoàng đế nên chú ý thân thể hơn, không cần vì cần chính mà hại thân như vậy sẽ là họa của vạn dân.

Đương nhiên, Thái y cũng đoán Hoàng Thượng do tức giận công tâm, sau lại xuống nước nên bị cảm lạnh, hơn nữa có đoạn thời gian không ngắn thân thể khô nóng không được điều dưỡng thư giản tốt, cho nên mới trong thời tiết nắng thế này bị cảm mạo.

Thái y không dám nói thẳng cùng Hoàng đế, vì thế chỉ có thể khuyên can Hoàng Thượng chú ý thân thể, lại đề nghị mấy việc, tỷ như phải giải sầu, không cần lo lắng, tỷ như phải nghỉ ngơi, hoặc là có muốn suy xét tuyển tú nhiều một chút hay không……

Đầu Ngu Gia Tường vừa đau vừa bực, nghe Thái y cằn nhằn kiến nghị nhiều điều như thế lại càng bực hơn, thuận tay bắt lấy gối đầu như ý long phượng trên giường ném vào hắn, miệng mắng, “Cút ra ngoài! Để cho trẫm yên tĩnh!"

Hoàng đế sinh bệnh, các đại thần lo lắng không thôi.

Ngu Gia Tường bị bệnh tính tình cực kì kém, không ít đại thần vào nghị sự đều bị mắng, có vài người còn bị hắn tùy tay ném đồ.

Mọi người chỉ mong Hoàng đế mau mau khỏi bệnh, bằng không, mọi người đều chịu khổ.

Nhạc Thần biết Ngu Gia Tường sinh bệnh, trong lòng lo lắng sầu lo, chỉ là, Ngu Gia Tường không muốn thấy cậu, cậu cũng không có biện pháp.

Vào ngày thứ ba, Ngu Gia Tường bị bệnh so với hai ngày trước lại càng nặng thêm, chủ yếu do hắn không nghỉ ngơi tốt mà vẫn xử lý chính sự như cũ, sau còn một cỗ nghẹn tức trong lòng vẫn không phát ra, nên tính tình lại càng kém, tâm tình càng kém, thân thể cũng càng kém.

Tạ tổng quản xem trong lòng Hoàng đế vẫn là nghĩ chuyện Vinh Ân Hầu, nhưng lại đem toàn bộ tinh thần chuyển vào chính sự, xử lý chính sự khi tức giận cơn tức cũng đặc biệt lớn.

Tạ Vân Trình ở trước mặt Ngu Gia Tường nói bóng nói gió Vinh Ân Hầu vì lo lắng cho mà ăn không ngon ngủ không yên chỉ muốn đến thăm hắn, nhưng Ngu Gia Tường nghe xong chỉ nhíu máy không tỏ vẻ gì, nên lão cũng không dám tự mình cho Nhạc Thần vào thăm Ngu Gia Tường.

Đến ngày thứ tư, Ngu Gia Tường ốm đau đến cả chính sự cũng không có tinh thần xử lý, Thái y chuẩn bệnh khai dược, Hoàng đế theo uống theo phương thuốc cũng không khởi sắc bao nhiêu.

Tạ Vân Trình thực sự lo lắng, Nhạc Thần mỗi canh giờ canh giữ ngoài điện cầu kiến, người khi này cũng gầy xuống không ít, Ngu Gia Tường bệnh tính tình lại không tốt, nên lão tự chủ trương cho Nhạc Thần vào thăm khi Ngu Gia Tường đang ngủ.

Vãn thiện vừa đi qua, hoàng hôn đã buông xuống.

Trong phòng đốt hương ngưng thần tĩnh khí, tuy rằng có chút hôn ám, nhưng đế vương ngủ, nên cung đình lúc này cũng không thắp nến.

Cửa sổ mở ra, gió đêm thổi vào, mang theo hương thơm thanh mát.

Hôm qua mưa xuống, không khí cũng không còn oi bức như trước.

Nhạc Thần ngồi một bên nhìn Ngu Gia Tường ngủ trên giường, cái người cường thế lúc này lại vì sinh bệnh thiếp đi mang theo thần sắc tiều tụy yếu ớt, đôi mày nhíu xuống, môi mím chặt, gương mặt trước kia vì vinh quang mà tỏa sáng, nay lại vì sinh bệnh mà tái nhợt.

Nhạc Thần nhìn hắn, cho dù là bệnh, cái loại khí phách tôn quý cường thế và ung dung vẫn làm người ta không thể xâm phạm, Nhạc Thần không thể không thừa nhận, diện mạo hắn tuấn mỹ, hơn nữa còn có tướng đế vương.

Nhìn trên trán Ngu Gia Tường lấm tấm mồ hôi rịn ra, Nhạc Thần lấy khăn lau mặt cho hắn, vừa nhẹ lau, tay đã bị nắm lấy.

“Nhạc Thần, đừng đi!" Ngu Gia Tường thì thào một câu, thanh âm suy yếu vô cùng,  nhưng là, bên trong mang theo mệnh lệnh cường thế không ít.

Thân thể Nhạc Thần cứng đờ, nhưng thấy Ngu Gia Tường chỉ bắt tay cậu mà không có động tác gì khác, lợi dụng Ngu Gia Tường chỉ là phản xạ có điều kiện trong mộng muốn rút tay ra, nhưng Ngu Gia Tường lại mở mắt.

Trong mắt Ngu Gia Tường thâm sâu, nhưng lại không còn sắc bén thâm trầm ngày xưa mà trở nên ôn nhuận, mang theo yếu ớt, thậm chí còn mang theo đáng thương.

Nhạc Thần lẳng lặng nhìn hắn, tay tùy ý nắm lấy tay hắn, không hề động, cũng không nói gì.

“Sao bây giờ mới đến thăm trẫm?" Ngu Gia Tường nắm tay Nhạc Thần cầm đến trước ngực, nhìn chằm chằm Nhạc Thần hỏi.

Nhạc Thần cúi đầu ngập ngừng nói, “Không phải không cho tiến vào sao?"

“Lén lút tiến vào, phỏng chừng cũng không có người cố ý ngăn cản." Ngu Gia Tường cứ như đứa trẻ nói lời vô lý, “Xem ra cũng không thật muốn vội vàng đến thăm trẫm, trẫm mỗi ngày đều chờ người lén lút tiến vào, nhưng một lần cũng không có."

Nhạc Thần xem Ngu Gia Tường bị bệnh nói lời ấu trĩ lại vô lý cũng không có biện pháp, nói, “Nghĩ ngươi thật sự không muốn gặp, khi thấy ta thì tâm tình lại không tốt, chỉ đành chờ ngươi tốt hơn mới đến!"

Ngu Gia Tường không chịu buông tha, “Có phải trẫm bệnh trong lòng ngươi kỳ thật rất vui hay không, nếu trẫm bệnh chết, về sau sẽ không còn người quản thúc, cũng không còn người ngăn ngươi và Thích Ngân, sẽ cùng hắn trốn đi, có đúng hay không?"

Gân xanh trên trán Ngu Gia Tường nổi lên, ôn nhu trong mắt lúc đầu cũng trở nên hung hãn, trước ngực phập phồng, trán bắt đầu đổ mồ hôi, tay trái Nhạc Thần nằm trong tay hắn, bị hắn niết đến xương cốt đều đau.

Ngu Gia Tường cố ý gây sự như vậy thật sự làm người khác khó chịu, thế nhưng, người bệnh đều là thế, Nhạc Thần cũng không tức giận làm ầm ĩ cùng hắn, chỉ là vươn cánh tay khác nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán hắn, ôn nhu nói, “Lại nghĩ bậy cái gì, đang bệnh, không được lo lắng, nếu như chết, còn không biết sẽ thành thế nào!"

“Luôn luôn nghĩ bậy chuyện ta và Thích Ngân, nhưng còn không phải đều là suy đoán, căn bản ta và hắn trong lúc đó không có chuyện gì, nếu như có, thì thời gian ở Nhạc Thần thành dài như vậy sớm đã có, đúng không!"

“Trong lòng ngươi vẫn còn có hắn, cũng đúng đi! Chẳng lẽ trẫm bị mù!" Ngữ khí Ngu Gia Tường không còn vội vàng như vừa rồi, bất quá, vẫn còn bao nhiêu ý tứ hàm xúc châm chọc khiêu khích.

Nhạc Thần nhăn mi, suy nghĩ một chút, vẫn dùng ngữ khí ôn hòa như cũ, “Ngày trước từ nơi khác đến, ở nơi này không có người thân, muốn về nhà thậm chí cũng không có biện pháp, lúc trước được Thích Ngân cứu, sau hắn đối đãi với ta rất tốt, còn là huynh đệ kết nghĩa, hắn là huynh trưởng lại càng thêm chiếu cố. Ở nơi này không quen chỉ luôn muốn về nhà, thời điểm biết không thể quay lại thậm chí ta còn không muốn sống, là hắn cứu ta, hơn nữa còn làm cuộc sống của ta có ý chí. Hắn như thân đại ca của ta, ta cũng xem hắn trở thành thân nhân chứ không có cảm tình gì khác, ở tình huống này, trong lòng có thể không có hắn sao, nếu không có hắn ta chẳng phải sẽ là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, ngươi sẽ thích thế sao? Như vậy đến bản thân ta còn thích không được!"

“Có lẽ đúng là Thích Ngân có cảm tình khác thường, thế nhưng từ thời điểm ban đầu hắn đã bỏ qua mà lo trách nhiệm của hắn, cho dù là hiện tại hắn sẽ lựa chọn sao? Hắn là đại ca tốt, cũng là thần tử tốt, đừng lại suy đoán hắn sẽ gây rối. Đó là chuyện không thể!"

“Chuyện kia, theo Thích Ngân đi đến lương đình, là muốn nói lời cảm tạ với hắn, trúng tên độc dù sao cũng là hắn cứu. Không thể tri ân mà ngay cả lời cảm ơn cũng sẽ không nói! Người khác đều là tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo*, mà hắn đã cứu ta vài mạng, bày tỏ cái gì còn không có, bây giờ còn muốn hại hắn bất trung bất nghĩa……"

(*) ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.

Nhạc Thần giải thích nhiều, Ngu Gia Tường nghe vào cũng thoải mái không ít, thế nhưng nghe Thích Ngân cứu hắn cậu vài lần lại bắt đầu giấm chua, hừ nói, “Ân cứu mạng, không phải hẳn là lấy thân báo đáp?"

Nhạc Thần bị câu này của Ngu Gia Tường làm tức giận không nhẹ, phát tác nói, “Chỉ biết nghĩ bậy. Lấy thân báo đáp, lấy thân báo đáp, làm cái gì đến nói một câu cũng không được!"

“Vậy ở trong đình hai người làm cái gì! Thích Ngân còn ôm ngươi!" Ngu Gia Tường hoàn toàn hợp với hình tượng đố phu*, cũng không để ý hình tượng đế vương của mình.

(*) Đố: ghen | Phu: chồng => ông chồng đang ghen:3

“Không phải mà, ta đến nói cảm ơn hắn, nếu là chuyện Thích Ngân ôm, là do ta ngồi ở trên lan can mém rơi vào nước, hắn giữ chặt ta sau đó sẫy ngã trên đất mà thôi." Nhạc Thần thật sự đau đầu giải thích.

Kỳ thật Ngu Gia Tường đã sớm gọi nội thị giám hộ với ám vệ tới hỏi, từ nơi khác, xác thực có thể nhìn thấy hai người không có cử chỉ ám muội, thế nhưng từ miệng Nhạc Thần nói ra hắn mới có thể cởi bỏ tích tụ trong lòng.

Ngu Gia Tường nắm tay Nhạc Thần, ngón tay vuốt ve ngón tay, vuốt đến Nhạc Thần ngứa ngáy muốn rút tay ra. Ngu Gia Tường nắm không buông, nói, “Trẫm tin tưởng, chỉ là, về sau không cần gặp Thích Ngân……"

Nhạc Thần nghe xong thì nhíu mày, “Vậy có phải về sau ai cũng không cần gặp. Xem ta thành cái gì chứ, nếu là tượng đất thì muốn bao nhiêu cứ làm bấy nhiêu."

“Chỉ là không cần gặp Thích Ngân mà thôi!" Ngu Gia Tường trả lời.

“Nhạc Diệu cũng có ý mà! Sao không hạn chế hắn!" Nhạc Thần châm chọc nói.

“Hắn là huynh trưởng!" Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần phản bác.

“Cũng không phải thân huynh trưởng!" Nhạc Thần không cam lòng yếu thế.

“Có phải muốn về sau ai cũng không cần gặp?" Ngu Gia Tường uy hiếp nói.

“Đúng là quá phận! Cả lòng đều đặt trên người ngươi, lại còn hoài nghi ta có tình ý với người khác." Nhạc Thần không nhận thua.

Nhạc Thần chưa từng nói lời ân ái với Ngu Gia Tường, lúc này một câu ‘’cả lòng đều đặt trên người ngươi’’ Ngu Gia Tường nghe vào thập phần hưởng thụ, tim lâng lâng lên, nắm tay Nhạc Thần kéo lên khóe miệng, lại còn cười hì hì, nắm tay Nhạc Thần, chờ mong nhìn cậu, “Cả lòng đều đặt trên người trẫm, là thật?"

Nhạc Thần nghi ngờ nhìn hắn, mắng, “Còn giả sao? Nếu không vì yêu tính tình ta kém như vậy còn lâu mới chịu nhốt trong vườn, giống như oán phụ chờ đợi ngóng trông."

Ngu Gia Tường bị mắng ngược lại cười càng vui, “Yêu trẫm?"

“Không phiền sao?" Nhạc Thần mắng, mặt lại hồng, ánh mắt có chút trốn tránh chuyển đến lư hương, giọng nói trầm thấp, “Ngu Gia Tường, yêu! Đã biết chưa!"

Nhạc Thần nói vừa nhỏ vừa mau, Ngu Gia Tường vẫn nghe đến cực rõ. Ôm Nhạc Thần lên giường, chân Nhạc Thần đụng phải mép còn chưa kịp hô đau miệng đã bị Ngu Gia Tường chặn lại.

Ngu Gia Tường chẳng giống người vừa bệnh mấy ngày, tay nắm lấy thắt lưng Nhạc Thần khí lực kinh người, tay chặn gáy Nhạc Thần ép tới mức không động đây được, hung ác hôn, răng nanh cũng muốn cắn phá cánh môi, mùi vị thản nhiên lan tràn trong khoang miệng hai người, giữa lời lẽ xâm lược làm cho Nhạc Thần vì thở không thông mà buồn bực.

Nhạc Thần vất vả từ trên người Ngu Gia Tường bò dậy, sau khi đứng lên thở phì phò thì gắt gao trừng mắt nhìn hắn, “……… tốt xấu cũng đang bị bệnh!"

“Không quan hệ, không phải bệnh nặng gì, không thể chết!" ánh mắt Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần đỏ sộc còn tràn ngập nước, dục vọng rục rịch, tùy ý, liền muốn kéo Nhạc Thần về giường.

Nhạc Thần nhìn đôi mắt sói nguy hiểm hồng quang đang nhìn chằm chằm cậu, lập tức lùi về sau hai bước.

Ngu Gia Tường quả thật là bệnh, nếu bình thường cho dù Nhạc Thần có lùi xa hắn cũng đứng dậy bắt trở về, mà lúc này, hắn thực sự chỉ có lòng không có sức.

Bắt không được Nhạc Thần, đành phải nằm trên giường mà thở.

Nhạc Thần nhìn Ngu Gia Tường bệnh thành dạng này thì sinh tâm thương sót, trở lại ngồi bên mép giường, “Ngã bệnh thì yêu quý bản thân đi! Nếu thật sự muốn, chờ đi hỏi Thái y một chút có được không, sau đó rồi trở về làm, được không?"

Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần, thần sắc trong mắt y như nhiều ngày chưa được ăn nay đột nhiên nhìn thấy lương thực, chỉ có thể dùng cơ khát để hình dung.

Nhạc Thần thật sự là nhìn không nổi, vươn tay vào mền mỏng cởi bỏ quần hắn, đụng đến khố hạ bán cứng, tay như chơi đàn tỳ bà linh hoạt họa họa, Ngu Gia Tường lại rất thích, rất nhanh hắn liền đạt đến cao triều, hắn kéo Nhạc Thần qua chiếm trụ môi cậu, bắt đầu hôn say, thời điểm Nhạc Thần bị hắn hôn đến mê muội, Ngu Gia Tường cũng bộc phát, chất lỏng nóng hổi đều phun lên tay Nhạc Thần, từ khe hở của mền chảy ra mùi tinh dịch.

Nhạc Thần đỏ mặt thở phì phò nằm trên người hắn, sau một lát mới đứng dậy lau tay, lại hỏi chuyện Ngu Gia Tường có muốn tắm rửa lau người hay không.

Vì thế đi ra cửa gọi nội thị hầu hạ Ngu Gia Tường tắm rửa.

Tạ Vân Trình liền đứng ngoài cửa, vừa rồi nghe thấy âm thanh hai người rất gấp, vẫn đang lo lắng, sau lại nghe tiếng hôn môi, nói thật, hình thức ở chung giữa Hoàng đế và Vinh Ân Hầu lão có chút không hiểu. Vinh Ân Hầu không tính là người ôn nhu, hơn nữa cũng phải vâng lời, nhưng lại là người Hoàng đế yêu thích, mỗi ngày đều thấy, vì y lo lắng, vì y tức giận, vì y sinh bệnh……

Ai, loại chuyện này, là lão thái giám như lão cũng không biết rõ, chỉ là vật hàng vật, Hoàng đế có người hàng (hàng phục), đoán chừng cũng là chuyện tốt.

Nhạc Thần mở cửa, sắc mặt ửng hồng, môi đẫm nước còn mang theo sưng đỏ, nhìn thì biết vừa xảy ra chuyện gì.

“Hoàng Thượng muốn tắm rửa, cho người chuẩn bị nước và dụng cụ, mau chút!" Nhạc Thần phân phó xong còn nói câu “cảm ơn’’ với Tạ Vân Trình, dù sao cũng là lão cho mình đi vào.

Tạ Vân Trình sững sờ rồi đáp, “Là lão nô nên tạ Hầu gia chứ, tâm tình Hoàng Thượng tốt, vậy là đủ rồi!"

Sau đó, chính là Nhạc Thần hầu hạ Ngu Gia Tường tắm rửa, Ngu Gia Tường mê luyến đôi tay linh hoạt của Nhạc Thần, để cậu sờ hết trên người mình một lượt, còn muốn về sau để Nhạc Thần hầu hạ hắn tắm.

Ngu Gia Tường ngâm trong nước khoảng thời gian dài, ngâm đến nước cũng lạnh, hắn tham lạnh cũng không cho người đun nóng nước.

Sau, đến tối bệnh tình càng nặng thêm, nửa đêm không ngừng ho khan, Nhạc Thần liền ngủ trong phòng hắn, bởi vì Ngu Gia Tường sinh bệnh nên cậu cả đêm không ngủ, Thái y ra ra vào vào, Ngu Gia Tường uống thuốc ho khan mới đỡ chút.

Khoảng chừng gần sáng, Nhạc Thần lại kiểm tra trán Ngu Gia Tường, phát hiện cơn sốt lui xuống mới thở phào một cái.

Ngu Gia Tường có chút thanh tỉnh, nói với Nhạc Thần, “Trở về ngủ đi! Không cần lo cho trẫm, ngươi bệnh trẫm càng khó chịu. Không cần ở lại đây, bằng không sẽ bị lây."

“Nếu có lây bệnh thì hôm qua đã lây! Không có việc gì!" Nhạc Thần lại lau trán cho Ngu Gia Tường.

Ngu Gia Tường chỉa chỉa bên trong long sàng, nói, “Hôm qua trẫm vui nên không nghĩ nhiều, trẫm cũng muốn ngủ cùng ngươi, nếu không thì vào ngủ đi! Thân thể lạnh, để trẫm ôm một cái cho thoải mái!’’

Thanh âm Ngu Gia Tường suy yếu, Nhạc Thần cũng mệt nên không còn bao nhiêu tinh thần, liền bỏ guốc gỗ, chỉ mặc một tầng áo lót mỏng, vào ngủ bên trong Ngu Gia Tường, Ngu Gia Tường quấn đến bên cậu.

Độ ấm thân thể Nhạc Thần thấp hơn so với người khác, so với Ngu Gia Tường đang sốt lúc này đương nhiên lại càng thấp, Ngu Gia Tường ôm sát cậu, đầu tựa vào bên gáy, ngửi hơi thở lạnh lùng trong trẻo nhưng thản nhiên có mùi dược hương, thỏa mãn vô cùng.

“Ngu Gia Tường, phải nhanh chóng khỏe lên." Nhạc Thần vỗ về lưng hắn nhẹ nhàng nói.

“Sẽ tốt, không phải bệnh nặng gì." Trong thanh âm của hắn mang theo suy yếu, nhưng là kiên định trả lời.

“Ừ!"

Nhạc Thần nghĩ Ngu Gia Tường ngủ mất, chính mình cũng mơ hồ muốn ngủ, chợt nghe thanh âm của Ngu Gia Tường kiên định trong đêm tối u tĩnh, “Nhạc Thần, yêu tâm đi! Trẫm sẽ không chết, cho dù chết cũng phải chết sau. Nếu trẫm chết trước, ngươi còn sống, trẫm sẽ lo lắng ngươi chịu khổ, lo lắng ngươi không sống tốt, sẽ bị người khi dễ. Đương nhiên, nếu trẫm chết, ngươi bắt đầu cùng những người khác, trẫm lại càng chịu không được, nếu người kia đối tốt với ngươi, trẫm sẽ ghen tị với hắn. Nếu hắn đối không tốt, trẫm chắc chắn muốn giết hắn. Cho nên, trẫm sẽ không chết trước, hoàn toàn không cần lo lắng. Chỉ cần trẫm còn, sẽ không để bất luận kẻ nào khi nhục, sẽ cho ngươi vô ưu vô lự, thích cái gì cũng lấy, ghét thì bỏ đi……"

Nhạc Thần mở to hai mắt nhìn hoa văn tường vân kim long trên màn, không thể ức chế, nước mắt không ngừng tràn ra bên ngoài.

Nước mắt lúc đầu là ấm áp, sau lại thành lạnh, chảy đến tóc mai, từ bên mặt chảy đến cần cổ.

Ngu Gia Tường nghe thanh âm Nhạc Thần nức nở rất nhỏ, vươn tay vuốt ve mặt Nhạc Thần, nước mắt lạnh băng dính ẩm ướt tay hắn. Thanh âm Ngu Gia Tường suy yếu mang theo buồn bã nói, “Trước kia khóc đều vì Thích Ngân, trẫm đã nghĩ, khi nào thì, mới có thể khóc vì trẫm!"

Nước mắt Nhạc Thần không dừng được, nắm lấy tay Ngu Gia Tường trên mặt, nức nở nói, “Ngu Gia Tường, có lẽ, đến là vì để gặp! Có thể gặp được, cảm thấy thực vui vẻ, thực hạnh phúc. Khi khóc rất xấu, cười thì tốt hơn."

“Ừ! Cũng càng thích ngươi cười!" Ngu Gia Tường nhắm mắt trả lời, trong bóng tối, trong đầu đều là bộ dáng tươi cười của Nhạc Thần, dù là cười lạnh cười nhạo cười châm biếm, hắn cũng thấy cực kì động nhân.
Tác giả : Nam Chi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại