Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm
Quyển 2 - Chương 43: Hy vọng
Nếu nói trên đời có kì tích, Thích Ngân tin tưởng, hơn nữa còn hy vọng nó xuất hiện trên người Nhạc Thần, nếu nói trên đời này có thần phật, Thích Ngân cũng tin tưởng, hy vọng thần phật phù hộ để Nhạc Thần có thể kiên trì.
Thích Ngân cưỡi ngựa mang Nhạc Thần ra khỏi rừng cây, qua thảo điền, phi nhanh tiến vào hành cung, ôm Nhạc Thần nhằm chỗ Thái y mà đến, người hắn và Nhạc Thần đầy máu, tất cả mọi người nghĩ hai người đều bị thương, nghe mệnh lệnh của hắn hô lên, mấy người trên đường gặp được đều tự động tránh, có người thậm chí còn chạy theo hắn đến chỗ Thái y.
Tùy giá theo đến trừ bỏ Thái y Sở Minh Triệt, còn có Thái y viện y thừa Liễu Nhất Sơn, Liễu Nhất Sơn chuyên về ngoại thương giải độc, lão tới cũng vì ứng phó trong lúc săn bắn Hoàng đế hay Vương công đại thần sẽ gặp đến các loại ngoại thương.
Thích Ngân mang hy vọng đem Nhạc Thần đến đó, bởi vì nghĩ tới Liễu Nhất Sơn là thánh thủ giải độc, hắn tin tưởng chỉ cần Nhạc Thần có thể kiên trì, Liễu Nhất Sơn nhất định có thể đem cậu cứu về.
Hai mắt Thích Ngân đỏ bừng, mang Nhạc Thần đặt ở trên giường trong phòng Liễu Nhất Sơn, bởi vì quá mức khẩn trương mà không bình tĩnh được, thanh âm hơi to còn mang theo lo lắng, “Liễu Thái y, ngươi mau nhìn y! Y trúng độc, trên vai còn trúng tên. Nhất định phải cứu y, phải cứu y."
Đột nhiên bị một người thân toàn là máu xông vào phòng, Liễu Thái y mới vừa từ bên ngoài trở về không lâu còn chưa phản ứng lại, thì đã gặp một hán tử cả người đầy máu trong lòng còn có một người, người này vài bước xong nội thất còn đem người trong lòng đặt ở trên giường, còn đến kéo lão đến chẩn đoán cho người nọ.
Người bình thường làm sao sai sử được Liễu đại nhân, vả lại còn ngang ngược như vậy.
Liễu Nhất Sơn nhìn kỹ, mới phát hiện ra người toàn thân là máu, trên mặt cũng toàn máu này không phải Thích Thống lĩnh thì là ai, ở trên người hắn trừ bỏ ngửi được mùi máu bên ngoài, mặt khác còn có mùi độc thảo.
“Ngươi nhanh đi rửa mặt, máu trên mặt ngươi có chứa độc…" Liễu Nhất Sơn còn chưa nói xong, đã bị Thích Ngân mạnh tay túm đến bên giường, “Xem y trước! Ta không sao!"
Người trên giường nhìn không ra một chút sức sống, đôi mắt khép chặt, khí sắc đã hiện ánh tro tàn, giữa đôi mày hắc khí rất nặng.
Thích Ngân cảm thấy rất kì quái, Nhạc Thần trúng độc sâu như thế, thân thể đều đã muốn rét run, vừa rồi lúc hắn ôm Nhạc Thần xuống dưới, thậm chí bây giờ, Nhạc Thần vẫn mơ hồ hô hấp, tuy rằng mỏng manh gần như không cảm giác được, nhưng là, quả thật có.
Cho nên, hắn mới sốt ruột như vậy, nghĩ nếu Nhạc Thần vẫn còn sống, thế này mà vẫn cố gắng sống được, vậy thì, sao có thể để cậu chết được cơ chứ, cho dù là Diêm vương đến đây, cũng không thể để hắn mang Nhạc Thần đi.
Nhạc Thần trúng độc làm tốc độ máu chảy chậm hơn, miệng vết thương vì vậy cũng không chảy máu nhiều, khi còn trên lưng ngựa đã đông lại.
Liễu Nhất Sơn nhìn sắc mặt Nhạc Thần, miệng vết thương, ngửi mùi máu trên miệng vết thương, lấy giải độc nhất hoàn đan dược và nhất hoàn cổ khí đan dược, mở miệng Nhạc Thần, để cậu nuốt dược xuống.
Thích Ngân đứng ở một bên nhìn, chân chôn dưới mặt đất, ánh mắt dừng trên người Nhạc Thần.
Liễu Nhất Sơn chuyên chú giải độc cho Nhạc Thần, để đệ tử chuẩn bị tốt mọi thứ.
Miệng vết thương trên người Nhạc Thần đã ngưng tụ, giờ lại bị mở ra, máu chậm rãi chảy xuống, dùng bát đựng lấy.
Đem miệng vết thương và thịt bị nhiễm đọc đều cắt thật sâu, lúc này mới dùng vải dược băng bó.
Thích Ngân ở một bên nhìn chỉ cảm thấy sao Nhạc Thần có thể chịu được đau đớn như vậy, nhưng trong toàn bộ quá trình, Nhạc Thần một chút động tĩnh cũng không có, chỉ lẳng lặng nằm, chỉ có hô hấp rất khẽ cho thấy cậu còn sống.
Liễu Nhất Sơn đứng dậy mang máu ra ngoài, Thích Ngân lo lắng đi theo hỏi, “Liễu Thái y, y sẽ không có chuyện gì, đúng không? Ngươi có thể cứu y!"
“Này cũng khó mà nói, trước hết để lão phu xem y trúng độc gì rồi mới giải được, ngươi đừng ở chỗ này chắn ta." Tầm mắt Liễu Nhất Sơn đều đặt vào bát máu.
“Không biết y trúng độc ở đâu, miệng vết thương kia là trúng tên, Thích Thống lĩnh đã gặp chuyện gì mà biến thành như vậy!" Liễu Nhất Sơn đem bát máu đặt trên bàn, lại xoay người để đệ tử mang công cụ đến.
“Bây giờ khó nói! Thỉnh Liễu Thái y hết sức chữa khỏi cho y." Thích Ngân nghĩ đến khi không thể chữa khỏi cho Nhạc Thần, thân thể cậu sẽ biến thành một khối thi thể lạnh băng, thì trong lòng bốc lên một trận khó chịu.
Liễu Thái y muốn chuyên chú giải độc, nên đem Thích Ngân đuổi ra khỏi phòng.
Liên quan đến tính mạng Nhạc Thần, Thích Ngân đành phải đứng ngoài cửa viện để chờ, rửa mặt thật sạch, súc miệng, ngậm miếng giải độc Liễu Thái y cấp cho, trên người vẫn là một thân huyết y.
Thân thể thẳng tắp đứng lặng tựa như pho tượng ngoài cửa, chỉ là trên người hắn mang theo máu, sát khí đầy người không tự giác xuất ra, làm cho mấy người ngoài cửa viện muốn tiến vào hỏi tình huống đều không dám bước tới.
Tuy rằng Thích Ngân ra tay hơi nặng, nhưng trên đường về ngang qua thảo điền Ngu Gia Tường cũng lập tức tỉnh.
Mở mắt ra, sau gáy phi thường đau, sửng sốt một chút, nhớ đến Nhạc Thần vì thay hắn chắn tên mà bị thương trúng độc, hình ảnh Nhạc Thần trúng độc sắc mặt trắng xanh xuất hiện trong đầu hắn, trên tay tựa hồ vẫn là xúc cảm thân thể Nhạc Thần ngày càng lạnh, đôi mắt hắn nháy mắt mở to, bên trong hiện ra hồng quang, thanh âm lúc này mang theo cực độ phẫn nộ và thê lương thống khổ, “Nhạc Thần, các ngươi mang Nhạc Thần để ở chỗ nào?"
Che chắn cho Hoàng đế, Chu Thành cưỡi một con ngựa cùng hắn thiếu chút nữa vì sự tức giận điên cuồng của Hoàng đế làm cho té ngựa, lo lắng Hoàng đế tỉnh lại phát điên trên ngựa sẽ xảy ra chuyện, hắn nhanh chóng ghìm cương trụ ngựa, cho ngựa dừng lại.
Chu Thành mang theo Hoàng đế được bảo hộ ở giữa, hắn dừng lại, tất cả mọi người cũng dừng lại.
Ngu Gia Tường thê lương chất vấn, làm những người đi theo không nhẫn ngẩng lên, cúi đầu tràn đầy đau xót đồng tình.
Cho dù người này là đế vương, tâm của hắn cũng có lúc yếu ớt, bởi vì chức trách quá nặng, những điều phải gánh vác nhiều lắm, lòng so với người bình thường lắm lúc còn yếu ớt hơn, nhìn thấy nước mắt một đế vương, nhìn thấy vẻ mặt tâm tư bi thương kia của hắn, ai cũng không đành lòng, cho dù là một đế vương, cũng có lúc làm người khác đành lòng không nỡ.
Trưởng thị vệ Lâm Hồng ruổi ngựa đến trước mặt Hoàng đế, nhảy ngựa quỳ xuống.
Chu Thành nhìn Hoàng đế tỉnh lại đã không có việc gì, cũng xuống ngựa, quỳ gối theo.
Một đám thị vệ đi theo bảo vệ Hoàng đế đều xuống ngựa, quỳ gối.
“Các ngươi làm cái gì!" Thanh âm Ngu Gia Tường giữa khàn khàn mang theo kinh hoảng.
Con ngựa giống như cũng hiểu được thời khắc bi thương lúc này, chỉ lẳng lặng đứng, không phát ra tiếng động nào, lặng im lại càng làm người ta bi thống hoảng hốt.
“Nói chuyện a!" Nhìn tất cả mọi người không nói lời nào, Ngu Gia Tường cho rằng Nhạc Thần đã chết, mà bọn họ bỏ lại Nhạc Thần, thanh âm càng thêm thê lương, thậm chí mang theo âm ngoan, ánh mắt như nứt ra.
“Hoàng Thượng, Thích Tướng quân mang Nhạc Thần công tử trở về chẩn trị trước, Thích Tướng quân rút tên, hút độc giúp y, hắn nói Nhạc Thần công tử còn có thể cứu, nên kỵ mã đi trước. Phỏng chừng hiện tại đã tìm được đại phu, đang trị liệu! Nhạc Thần công tử cũng chưa chết!" Lâm Hồng lo lắng Hoàng đế sẽ lại xảy ra chuyện, lập tức đem sự tình theo hướng tốt mà nói.
Ngu Gia Tường nghe hắn nói như vậy, sửng sốt một hồi, sau đó chân tay có chút luống cuống giữa kinh hỉ và kinh hoàng, áp chế vui sướng kích động trong lòng, nắm lấy dây cương, nói, “Còn quỳ cái gì, đứng lên!"
Ngu Gia Tường nói xong, nhìn phía trước, nghĩ thầm Nhạc Thần còn có thể cứu, Thích Ngân làm tốt lắm.
Ruổi ngựa về trước chạy vội mà đi.
Đội thị vệ đều lên ngựa, hộ giá Hoàng đế hồi hành cung.
Ngu Gia Tường về hành cung giống y Thích Thống lĩnh vừa về trước, cả người đầy máu.
Bất quá, máu trên người hắn đều là máu kẻ khác.
Có địch nhân, nhưng cũng có của Nhạc Thần.
Cả người Hoàng đế đẫm máu trở lại hành cung, phía sau còn đi theo thị vệ, mỗi người cũng đều dính máu, còn có không ít người bị thương được người đỡ.
Chỉ cần là người có đầu óc, đều sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng đế bị hành thích.
Đây là chuyện tình nghiêm trọng cỡ nào, ai cũng hiểu.
Phỏng chừng sau đó triều đình sẽ có một hồi tinh phong huyết vũ, mọi người đều không khỏi lo lắng mà cùng nhau run rẩy.
Ngu Gia Tường bất chấp kiểm tra thân thể có bị thương hay không, không tắm rửa thay huyết y trên người đã lập tức cho người đến chỗ Liễu Nhất Sơn Nhạc Thần và Thích Ngân.
Bởi vì Hoàng đế gặp chuyện, hành cung được phòng vệ tăng manh. Không biết từ khi nào cấm vệ quân ba vạn được điều đến khu vực săn bắn núi Huyền Hoa.
Toàn bộ khu vực săn bắn đều được bao vây, bởi vì ban đầu nơi này không cho phép người bình thường tiến vào, cho nên thích khách chỉ có thể là nhân trung đại thần tùy giá mang theo.
Mỗi vị đại thần hoàng thân tùy giá đến đây đều có khả năng là người xúi giục, cho nên, nhóm hoàng thân đại thần đều bị theo dõi hạn chế, có vài người thậm chí đã bị bắt.
Thích khách đã chết hay bị bắt đều được mang về hành cung, bởi những kẻ đó đều dễ dàng tra được thân phận là gia phó nhà ai, làm chủ nhân rất nhanh cũng bị bắt, lúc này, đại thần thân vương bị giữ cũng có mười người.
Nếu lại điều tra thêm một bước, phỏng chừng sẽ có càng nhiều người bị liên lụy vào.
Thích khách bị bắt sống được bí mật khảo tra, khảo đến khi Hoàng đế có được đáp án vừa lòng mới thôi.
Khu săn bắn một ngày trước vẫn là cảnh sắc tươi đẹp, một ngày sau, nơi này đã thành địa ngục tràn ngập kiềm nén và huyết tinh.
Những người bị bắt tiếng khóc tiếng oan thay nhau nổi lên, những người chưa bị bắt cũng đứng ngồi không yên chờ việc này được tra chứng.
Mây đen dày đặc bao lấy hành cung.
Ngu Gia Tường đến chỗ Liễu Nhất Sơn tìm Nhạc Thần, vào bên trong thì gặp Thích Ngân đứng lặng ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào cửa, mà cửa thì đóng chặt.
Ngu Gia Tường coi trọng Thích Ngân, vì người này quang minh chính đại hay trung tâm chính trực đều có đủ. Thế nhưng, Ngu Gia Tường cũng chán ghét hắn, bởi vì trong lòng Nhạc Thần luôn có người này.
Tuy rằng bị Thích Ngân đập một nhát, nhưng Ngu Gia Tường cũng cảm tạ hắn, là y thần chí không rõ mà làm ra phán đoán không chính xác cho Nhạc Thần, đương nhiên, cũng chính là hy vọng cho y.
Nếu là ở chuyện khác, Thích Ngân tự chủ trương như vậy là mạo phạm hoàng uy, phỏng chừng Ngu Gia Tường sẽ rất tức giận, nhưng chuyện này liên quan tính mạng Nhạc Thần, hết thảy cũng có thể đặt ở một bên.
Ngu Gia Tường xuống ngựa chạy vào viện của Liễu Nhất Sơn, bởi vì lo lắng kích động mà tim đập thình thịch, nhìn thấy Thích Ngân, liền tiến lên hỏi, “Nhạc Thần thế nào?"
Thích Ngân xoay người nhìn Hoàng đế, sau khi hành lễ mới nói, “Liễu Thái y đang chữa trị, hô hấp Nhạc Thần vẫn chưa đứt, thuộc hạ tin tưởng y sẽ không chết. Thỉnh Hoàng Thượng tin tưởng."
Thích Ngân đứng trong sân đã hai khắc đồng hồ, tâm sớm đã bình tĩnh lại, tiếng nói cũng ổn định, thế nhưng vẫn mang chút không kiên định, hắn lo lắng Hoàng đế không tin tưởng Nhạc Thần rồi lại vừa ngớ ngẩn, cuối cùng còn cường điệu một câu, “Thỉnh Hoàng Thượng nhất định phải tin tưởng Nhạc Thần, y sẽ không chết."
“Trẫm tin y!" Ngu Gia Tường nói xong, đẩy cửa đi vào.
Thích Ngân tiến đến ngăn cản hắn, “Hoàng Thượng, vẫn thỉnh ngài chờ ở ngoài sân. Liễu Thái y đang hạ châm khử độc cho Nhạc Thần, không thể làm nhiễu!"
Ngu Gia Tường tuy có chút bất mãn, nhưng vẫn đành phải đứng trong sân chờ đợi.
Một lòng vốn đặt trên người Nhạc Thần, không có cách gì suy nghĩ chuyện khác. Đứng gần một canh giờ, tâm từ kích động cũng bình tĩnh trở lại, nhìn cửa phòng Liễu Nhất Sơn từ đầu đến cuối vẫn không mở, ngọ thiện cũng sớm qua, nhưng không ai nuốt trôi cơm được.
Thuộc hạ tiến đến xin chỉ thị, tuy rằng trong lòng Ngu Gia Tường lo lắng cho Nhạc Thần, nhưng cũng không thể không đi xử lý vấn đề thích khách.
Thích Ngân làm thống lĩnh cấm quân, so với Ngu Gia Tường lại càng thêm việc.
Khi chạng vạng, Ngu Gia Tường mới thấy Nhạc Thần.
Nhạc Thần chỉ mặc một chiếc áo đơn, trong thời tiết cuối xuân lành lạnh nằm yên trên giường, tầng hắc khí màu xám trên mặt đã dần nhạt xuống. Nhưng mà, hô hấp vẫn mong manh, chỉ đang liên tục duy trì không ngừng mà thôi. Cả người đơn bạc gầy yếu làm cho người ta đau lòng.
Liễu Nhất Sơn phân tích tình huống Nhạc Thần.
Độc Nhạc Thần trúng vốn là kịch độc kiến huyết phong hầu, thế nhưng, lúc trước Nhạc Thần vẫn luôn uống thuốc, dược liệu lưu lại trong máu rất nhiều, phần dược hiệu trong đó và trúng độc lần này đã xảy ra tác dụng, giải được một phần độc tính, chẳng qua, bây giờ mặc dù dược độc lẫn lộn nhưng kịch độc đã không lợi hại như lúc ban đầu, thế nhưng muốn giải hết vẫn là khó khăn, bởi vì độc này mới trước kia Liễu Nhất Sơn chưa bao giờ gặp qua.
Liễu Thái y cho Nhạc Thần uống bản bồi nguyên dược, có thể giữ mệnh cậu lâu hơn một chút, hơn nữa, còn để Nhạc Thần giữ được nhiệt độ, hy vọng có thể làm cho độc tính độc dược trì hoãn phát tác.
Thích Ngân cưỡi ngựa mang Nhạc Thần ra khỏi rừng cây, qua thảo điền, phi nhanh tiến vào hành cung, ôm Nhạc Thần nhằm chỗ Thái y mà đến, người hắn và Nhạc Thần đầy máu, tất cả mọi người nghĩ hai người đều bị thương, nghe mệnh lệnh của hắn hô lên, mấy người trên đường gặp được đều tự động tránh, có người thậm chí còn chạy theo hắn đến chỗ Thái y.
Tùy giá theo đến trừ bỏ Thái y Sở Minh Triệt, còn có Thái y viện y thừa Liễu Nhất Sơn, Liễu Nhất Sơn chuyên về ngoại thương giải độc, lão tới cũng vì ứng phó trong lúc săn bắn Hoàng đế hay Vương công đại thần sẽ gặp đến các loại ngoại thương.
Thích Ngân mang hy vọng đem Nhạc Thần đến đó, bởi vì nghĩ tới Liễu Nhất Sơn là thánh thủ giải độc, hắn tin tưởng chỉ cần Nhạc Thần có thể kiên trì, Liễu Nhất Sơn nhất định có thể đem cậu cứu về.
Hai mắt Thích Ngân đỏ bừng, mang Nhạc Thần đặt ở trên giường trong phòng Liễu Nhất Sơn, bởi vì quá mức khẩn trương mà không bình tĩnh được, thanh âm hơi to còn mang theo lo lắng, “Liễu Thái y, ngươi mau nhìn y! Y trúng độc, trên vai còn trúng tên. Nhất định phải cứu y, phải cứu y."
Đột nhiên bị một người thân toàn là máu xông vào phòng, Liễu Thái y mới vừa từ bên ngoài trở về không lâu còn chưa phản ứng lại, thì đã gặp một hán tử cả người đầy máu trong lòng còn có một người, người này vài bước xong nội thất còn đem người trong lòng đặt ở trên giường, còn đến kéo lão đến chẩn đoán cho người nọ.
Người bình thường làm sao sai sử được Liễu đại nhân, vả lại còn ngang ngược như vậy.
Liễu Nhất Sơn nhìn kỹ, mới phát hiện ra người toàn thân là máu, trên mặt cũng toàn máu này không phải Thích Thống lĩnh thì là ai, ở trên người hắn trừ bỏ ngửi được mùi máu bên ngoài, mặt khác còn có mùi độc thảo.
“Ngươi nhanh đi rửa mặt, máu trên mặt ngươi có chứa độc…" Liễu Nhất Sơn còn chưa nói xong, đã bị Thích Ngân mạnh tay túm đến bên giường, “Xem y trước! Ta không sao!"
Người trên giường nhìn không ra một chút sức sống, đôi mắt khép chặt, khí sắc đã hiện ánh tro tàn, giữa đôi mày hắc khí rất nặng.
Thích Ngân cảm thấy rất kì quái, Nhạc Thần trúng độc sâu như thế, thân thể đều đã muốn rét run, vừa rồi lúc hắn ôm Nhạc Thần xuống dưới, thậm chí bây giờ, Nhạc Thần vẫn mơ hồ hô hấp, tuy rằng mỏng manh gần như không cảm giác được, nhưng là, quả thật có.
Cho nên, hắn mới sốt ruột như vậy, nghĩ nếu Nhạc Thần vẫn còn sống, thế này mà vẫn cố gắng sống được, vậy thì, sao có thể để cậu chết được cơ chứ, cho dù là Diêm vương đến đây, cũng không thể để hắn mang Nhạc Thần đi.
Nhạc Thần trúng độc làm tốc độ máu chảy chậm hơn, miệng vết thương vì vậy cũng không chảy máu nhiều, khi còn trên lưng ngựa đã đông lại.
Liễu Nhất Sơn nhìn sắc mặt Nhạc Thần, miệng vết thương, ngửi mùi máu trên miệng vết thương, lấy giải độc nhất hoàn đan dược và nhất hoàn cổ khí đan dược, mở miệng Nhạc Thần, để cậu nuốt dược xuống.
Thích Ngân đứng ở một bên nhìn, chân chôn dưới mặt đất, ánh mắt dừng trên người Nhạc Thần.
Liễu Nhất Sơn chuyên chú giải độc cho Nhạc Thần, để đệ tử chuẩn bị tốt mọi thứ.
Miệng vết thương trên người Nhạc Thần đã ngưng tụ, giờ lại bị mở ra, máu chậm rãi chảy xuống, dùng bát đựng lấy.
Đem miệng vết thương và thịt bị nhiễm đọc đều cắt thật sâu, lúc này mới dùng vải dược băng bó.
Thích Ngân ở một bên nhìn chỉ cảm thấy sao Nhạc Thần có thể chịu được đau đớn như vậy, nhưng trong toàn bộ quá trình, Nhạc Thần một chút động tĩnh cũng không có, chỉ lẳng lặng nằm, chỉ có hô hấp rất khẽ cho thấy cậu còn sống.
Liễu Nhất Sơn đứng dậy mang máu ra ngoài, Thích Ngân lo lắng đi theo hỏi, “Liễu Thái y, y sẽ không có chuyện gì, đúng không? Ngươi có thể cứu y!"
“Này cũng khó mà nói, trước hết để lão phu xem y trúng độc gì rồi mới giải được, ngươi đừng ở chỗ này chắn ta." Tầm mắt Liễu Nhất Sơn đều đặt vào bát máu.
“Không biết y trúng độc ở đâu, miệng vết thương kia là trúng tên, Thích Thống lĩnh đã gặp chuyện gì mà biến thành như vậy!" Liễu Nhất Sơn đem bát máu đặt trên bàn, lại xoay người để đệ tử mang công cụ đến.
“Bây giờ khó nói! Thỉnh Liễu Thái y hết sức chữa khỏi cho y." Thích Ngân nghĩ đến khi không thể chữa khỏi cho Nhạc Thần, thân thể cậu sẽ biến thành một khối thi thể lạnh băng, thì trong lòng bốc lên một trận khó chịu.
Liễu Thái y muốn chuyên chú giải độc, nên đem Thích Ngân đuổi ra khỏi phòng.
Liên quan đến tính mạng Nhạc Thần, Thích Ngân đành phải đứng ngoài cửa viện để chờ, rửa mặt thật sạch, súc miệng, ngậm miếng giải độc Liễu Thái y cấp cho, trên người vẫn là một thân huyết y.
Thân thể thẳng tắp đứng lặng tựa như pho tượng ngoài cửa, chỉ là trên người hắn mang theo máu, sát khí đầy người không tự giác xuất ra, làm cho mấy người ngoài cửa viện muốn tiến vào hỏi tình huống đều không dám bước tới.
Tuy rằng Thích Ngân ra tay hơi nặng, nhưng trên đường về ngang qua thảo điền Ngu Gia Tường cũng lập tức tỉnh.
Mở mắt ra, sau gáy phi thường đau, sửng sốt một chút, nhớ đến Nhạc Thần vì thay hắn chắn tên mà bị thương trúng độc, hình ảnh Nhạc Thần trúng độc sắc mặt trắng xanh xuất hiện trong đầu hắn, trên tay tựa hồ vẫn là xúc cảm thân thể Nhạc Thần ngày càng lạnh, đôi mắt hắn nháy mắt mở to, bên trong hiện ra hồng quang, thanh âm lúc này mang theo cực độ phẫn nộ và thê lương thống khổ, “Nhạc Thần, các ngươi mang Nhạc Thần để ở chỗ nào?"
Che chắn cho Hoàng đế, Chu Thành cưỡi một con ngựa cùng hắn thiếu chút nữa vì sự tức giận điên cuồng của Hoàng đế làm cho té ngựa, lo lắng Hoàng đế tỉnh lại phát điên trên ngựa sẽ xảy ra chuyện, hắn nhanh chóng ghìm cương trụ ngựa, cho ngựa dừng lại.
Chu Thành mang theo Hoàng đế được bảo hộ ở giữa, hắn dừng lại, tất cả mọi người cũng dừng lại.
Ngu Gia Tường thê lương chất vấn, làm những người đi theo không nhẫn ngẩng lên, cúi đầu tràn đầy đau xót đồng tình.
Cho dù người này là đế vương, tâm của hắn cũng có lúc yếu ớt, bởi vì chức trách quá nặng, những điều phải gánh vác nhiều lắm, lòng so với người bình thường lắm lúc còn yếu ớt hơn, nhìn thấy nước mắt một đế vương, nhìn thấy vẻ mặt tâm tư bi thương kia của hắn, ai cũng không đành lòng, cho dù là một đế vương, cũng có lúc làm người khác đành lòng không nỡ.
Trưởng thị vệ Lâm Hồng ruổi ngựa đến trước mặt Hoàng đế, nhảy ngựa quỳ xuống.
Chu Thành nhìn Hoàng đế tỉnh lại đã không có việc gì, cũng xuống ngựa, quỳ gối theo.
Một đám thị vệ đi theo bảo vệ Hoàng đế đều xuống ngựa, quỳ gối.
“Các ngươi làm cái gì!" Thanh âm Ngu Gia Tường giữa khàn khàn mang theo kinh hoảng.
Con ngựa giống như cũng hiểu được thời khắc bi thương lúc này, chỉ lẳng lặng đứng, không phát ra tiếng động nào, lặng im lại càng làm người ta bi thống hoảng hốt.
“Nói chuyện a!" Nhìn tất cả mọi người không nói lời nào, Ngu Gia Tường cho rằng Nhạc Thần đã chết, mà bọn họ bỏ lại Nhạc Thần, thanh âm càng thêm thê lương, thậm chí mang theo âm ngoan, ánh mắt như nứt ra.
“Hoàng Thượng, Thích Tướng quân mang Nhạc Thần công tử trở về chẩn trị trước, Thích Tướng quân rút tên, hút độc giúp y, hắn nói Nhạc Thần công tử còn có thể cứu, nên kỵ mã đi trước. Phỏng chừng hiện tại đã tìm được đại phu, đang trị liệu! Nhạc Thần công tử cũng chưa chết!" Lâm Hồng lo lắng Hoàng đế sẽ lại xảy ra chuyện, lập tức đem sự tình theo hướng tốt mà nói.
Ngu Gia Tường nghe hắn nói như vậy, sửng sốt một hồi, sau đó chân tay có chút luống cuống giữa kinh hỉ và kinh hoàng, áp chế vui sướng kích động trong lòng, nắm lấy dây cương, nói, “Còn quỳ cái gì, đứng lên!"
Ngu Gia Tường nói xong, nhìn phía trước, nghĩ thầm Nhạc Thần còn có thể cứu, Thích Ngân làm tốt lắm.
Ruổi ngựa về trước chạy vội mà đi.
Đội thị vệ đều lên ngựa, hộ giá Hoàng đế hồi hành cung.
Ngu Gia Tường về hành cung giống y Thích Thống lĩnh vừa về trước, cả người đầy máu.
Bất quá, máu trên người hắn đều là máu kẻ khác.
Có địch nhân, nhưng cũng có của Nhạc Thần.
Cả người Hoàng đế đẫm máu trở lại hành cung, phía sau còn đi theo thị vệ, mỗi người cũng đều dính máu, còn có không ít người bị thương được người đỡ.
Chỉ cần là người có đầu óc, đều sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng đế bị hành thích.
Đây là chuyện tình nghiêm trọng cỡ nào, ai cũng hiểu.
Phỏng chừng sau đó triều đình sẽ có một hồi tinh phong huyết vũ, mọi người đều không khỏi lo lắng mà cùng nhau run rẩy.
Ngu Gia Tường bất chấp kiểm tra thân thể có bị thương hay không, không tắm rửa thay huyết y trên người đã lập tức cho người đến chỗ Liễu Nhất Sơn Nhạc Thần và Thích Ngân.
Bởi vì Hoàng đế gặp chuyện, hành cung được phòng vệ tăng manh. Không biết từ khi nào cấm vệ quân ba vạn được điều đến khu vực săn bắn núi Huyền Hoa.
Toàn bộ khu vực săn bắn đều được bao vây, bởi vì ban đầu nơi này không cho phép người bình thường tiến vào, cho nên thích khách chỉ có thể là nhân trung đại thần tùy giá mang theo.
Mỗi vị đại thần hoàng thân tùy giá đến đây đều có khả năng là người xúi giục, cho nên, nhóm hoàng thân đại thần đều bị theo dõi hạn chế, có vài người thậm chí đã bị bắt.
Thích khách đã chết hay bị bắt đều được mang về hành cung, bởi những kẻ đó đều dễ dàng tra được thân phận là gia phó nhà ai, làm chủ nhân rất nhanh cũng bị bắt, lúc này, đại thần thân vương bị giữ cũng có mười người.
Nếu lại điều tra thêm một bước, phỏng chừng sẽ có càng nhiều người bị liên lụy vào.
Thích khách bị bắt sống được bí mật khảo tra, khảo đến khi Hoàng đế có được đáp án vừa lòng mới thôi.
Khu săn bắn một ngày trước vẫn là cảnh sắc tươi đẹp, một ngày sau, nơi này đã thành địa ngục tràn ngập kiềm nén và huyết tinh.
Những người bị bắt tiếng khóc tiếng oan thay nhau nổi lên, những người chưa bị bắt cũng đứng ngồi không yên chờ việc này được tra chứng.
Mây đen dày đặc bao lấy hành cung.
Ngu Gia Tường đến chỗ Liễu Nhất Sơn tìm Nhạc Thần, vào bên trong thì gặp Thích Ngân đứng lặng ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào cửa, mà cửa thì đóng chặt.
Ngu Gia Tường coi trọng Thích Ngân, vì người này quang minh chính đại hay trung tâm chính trực đều có đủ. Thế nhưng, Ngu Gia Tường cũng chán ghét hắn, bởi vì trong lòng Nhạc Thần luôn có người này.
Tuy rằng bị Thích Ngân đập một nhát, nhưng Ngu Gia Tường cũng cảm tạ hắn, là y thần chí không rõ mà làm ra phán đoán không chính xác cho Nhạc Thần, đương nhiên, cũng chính là hy vọng cho y.
Nếu là ở chuyện khác, Thích Ngân tự chủ trương như vậy là mạo phạm hoàng uy, phỏng chừng Ngu Gia Tường sẽ rất tức giận, nhưng chuyện này liên quan tính mạng Nhạc Thần, hết thảy cũng có thể đặt ở một bên.
Ngu Gia Tường xuống ngựa chạy vào viện của Liễu Nhất Sơn, bởi vì lo lắng kích động mà tim đập thình thịch, nhìn thấy Thích Ngân, liền tiến lên hỏi, “Nhạc Thần thế nào?"
Thích Ngân xoay người nhìn Hoàng đế, sau khi hành lễ mới nói, “Liễu Thái y đang chữa trị, hô hấp Nhạc Thần vẫn chưa đứt, thuộc hạ tin tưởng y sẽ không chết. Thỉnh Hoàng Thượng tin tưởng."
Thích Ngân đứng trong sân đã hai khắc đồng hồ, tâm sớm đã bình tĩnh lại, tiếng nói cũng ổn định, thế nhưng vẫn mang chút không kiên định, hắn lo lắng Hoàng đế không tin tưởng Nhạc Thần rồi lại vừa ngớ ngẩn, cuối cùng còn cường điệu một câu, “Thỉnh Hoàng Thượng nhất định phải tin tưởng Nhạc Thần, y sẽ không chết."
“Trẫm tin y!" Ngu Gia Tường nói xong, đẩy cửa đi vào.
Thích Ngân tiến đến ngăn cản hắn, “Hoàng Thượng, vẫn thỉnh ngài chờ ở ngoài sân. Liễu Thái y đang hạ châm khử độc cho Nhạc Thần, không thể làm nhiễu!"
Ngu Gia Tường tuy có chút bất mãn, nhưng vẫn đành phải đứng trong sân chờ đợi.
Một lòng vốn đặt trên người Nhạc Thần, không có cách gì suy nghĩ chuyện khác. Đứng gần một canh giờ, tâm từ kích động cũng bình tĩnh trở lại, nhìn cửa phòng Liễu Nhất Sơn từ đầu đến cuối vẫn không mở, ngọ thiện cũng sớm qua, nhưng không ai nuốt trôi cơm được.
Thuộc hạ tiến đến xin chỉ thị, tuy rằng trong lòng Ngu Gia Tường lo lắng cho Nhạc Thần, nhưng cũng không thể không đi xử lý vấn đề thích khách.
Thích Ngân làm thống lĩnh cấm quân, so với Ngu Gia Tường lại càng thêm việc.
Khi chạng vạng, Ngu Gia Tường mới thấy Nhạc Thần.
Nhạc Thần chỉ mặc một chiếc áo đơn, trong thời tiết cuối xuân lành lạnh nằm yên trên giường, tầng hắc khí màu xám trên mặt đã dần nhạt xuống. Nhưng mà, hô hấp vẫn mong manh, chỉ đang liên tục duy trì không ngừng mà thôi. Cả người đơn bạc gầy yếu làm cho người ta đau lòng.
Liễu Nhất Sơn phân tích tình huống Nhạc Thần.
Độc Nhạc Thần trúng vốn là kịch độc kiến huyết phong hầu, thế nhưng, lúc trước Nhạc Thần vẫn luôn uống thuốc, dược liệu lưu lại trong máu rất nhiều, phần dược hiệu trong đó và trúng độc lần này đã xảy ra tác dụng, giải được một phần độc tính, chẳng qua, bây giờ mặc dù dược độc lẫn lộn nhưng kịch độc đã không lợi hại như lúc ban đầu, thế nhưng muốn giải hết vẫn là khó khăn, bởi vì độc này mới trước kia Liễu Nhất Sơn chưa bao giờ gặp qua.
Liễu Thái y cho Nhạc Thần uống bản bồi nguyên dược, có thể giữ mệnh cậu lâu hơn một chút, hơn nữa, còn để Nhạc Thần giữ được nhiệt độ, hy vọng có thể làm cho độc tính độc dược trì hoãn phát tác.
Tác giả :
Nam Chi