Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm
Quyển 2 - Chương 39: Tranh chấp

Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 39: Tranh chấp

Buổi chiều Nhạc Thần không muốn ra ngoài, ngủ giấc trưa, sau khi rời giường thì nhớ đến khúc từ buổi sáng, đề bút muốn ghi chép lại, bất quá, đã quên mất bảy tám phần, sau một phen cảm khái thì tâm tình có chút đè nén.

Buổi chiều Ngu Gia Tường mới trở về, trước đó có nghe nội thị hầu hạ nói phải cùng thần tử tham gia hội trại, cho nên, mới trở về trễ thế này.

Sau khi Ngu Gia Tường tắm rửa xong xuôi lại đi gặp thần tử, xử lý công vụ sổ con từ kinh thành đưa đến.

Nhạc Thần nằm trên giường một mực không ngủ được, thứ nhất là do tâm tình cậu hậm hực, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra nên thấp thỏm không yên, thứ hai nghĩ thấy tâm trạng Ngu Gia Tường cũng không tốt, vừa mới trở về còn chưa hảo hảo nói với cậu hai câu liền đi ra ngoài, hơn nữa, sắc mặt không tốt lắm.

Nhạc Thần không biết có phải trong lúc săn bắn hắn gặp chuyện gì không vui hay không, hay là chính vụ gặp phiền toái gì, tuy rằng muốn quan tâm một chút, thế nhưng, dò hỏi chính sự của một đế vương, cũng không phải giống như hỏi chuyện làm ăn của tình nhân bình thường, chung quy người khác sẽ nghĩ ngươi là dụng tâm kín đáo, vì thế, Nhạc Thần luôn luôn không hỏi Ngu Gia Tường việc gì trong triều hoặc là chuyện tình có liên quan, hiện tại, cậu cũng là như vậy.

Ở trên giường lăn qua lộn lại thật lâu, tuy rằng thân thể cảm thấy mệt mỏi, nhưng thần kinh vẫn là buộc chặc không thể thả lỏng, thậm chí Nhạc Thần còn cảm thấy đầu phát đau đau.

Lúc trước cậu một mực vẫn chịu đau đầu tra tấn, đối với cảm giác đau cũng chậm chạp hơn nhiều, lúc này đầu tuy rằng ẩn ẩn đau, cậu cũng không cảm thấy rõ ràng, nên không có để ý.

Thời điểm Ngu Gia Tường lên giường, đôi ngươi Nhạc Thần đen bóng tràn đầy ánh trăng dịu dàng sáng chói, đem Ngu Gia Tường nhìn lấy, sau đó lùi thân mình vào trong giường một chút, chừa ra chỗ trống cho Ngu Gia Tường.

Đây bất quá là một động tác bình thường, Ngu Gia Tường nhìn vào lại sửng sốt một chút, trên mặt nặng nề không có bao nhiêu biểu tình, thanh âm mang theo tiếng khàn mà hỏi, “Như thế nào còn chưa ngủ?"

“Không thể nào ngủ được!" Nhạc Thần trả lời, nhìn Ngu Gia Tường còn chưa lên giường, nghĩ rằng chừa chỗ cho hắn không đủ, lại nhích vào bên trong một chút.

Ánh mắt Ngu Gia Tường sâu thẳm, nhìn chằm chằm Nhạc Thần một lúc, thẳng đến khi trong lòng Nhạc Thần càng thêm thấp thỏm bất an thì mới chậm rãi nằm xuống giường.

Trước đây Ngu Gia Tường lên giường sẽ đem Nhạc Thần ôm vào trong ngực ấm áp, bởi vì phế phủ Nhạc Thần bị thương, thân thể yếu, đặc biệt sợ lạnh, vậy mà ngày hôm nay, hắn lại không tỏ vẻ điều gì.

Nhạc Thần luôn cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, không biết phải là người mình nóng quá hay không, nên vẫn là cách xa hắn một chút.

Còn đang do dự, Ngu Gia Tường đã lên tiếng, “Lại đây!"

Loại khẩu khí này của hắn mang theo mệnh lệnh đương nhiên Nhạc Thần không thích, nhưng nghĩ hắn gặp chuyện chính sự tâm tình không tốt tình hữu khả nguyên*, nên vẫn làm theo lời hắn mà đến bên cạnh.

(*) Chuyện có thể lượng thứ.

Vừa mới nhấc người qua, đã bị Ngu Gia Tường gắt gao ôm vào trong lòng, Nhạc Thần bị hắn siết đến khó chịu, cảm thấy xương cốt đều muốn bị khí lực của hắn cắt đứt, chống đẩy một chút oán giận nói, “Ngươi đừng dùng sức như vậy!"

Ngu Gia Tường cũng không trả lời cậu, đẩy tóc trên mặt cậu nâng gáy cậu lên bắt đầu hôn môi hôn hai má, sau đó chuyển qua cằm cổ và sau tai, trên cỗ Nhạc Thần đặc biệt mẫn cảm, bị độ gặm cắn mạnh yếu của hắn như vậy làm cho vừa đau vừa ngứa, tay khước từ hắn, nhưng không có bao nhiêu khí lực, thanh âm cũng không ổn, “Ngu…… Gia Tường, ngươi…… Ngươi nhẹ chút, ngươi làm sao?"

Ngu Gia Tường vẫn như cũ không trả lời cậu, tay đã vói vào trong áo lót vuốt ve anh quả trước ngực, ấn nhu nhẹ niết, đem Nhạc Thần trêu chọc đến hô hấp ồ ồ bất ổn, dần dần thì phát ra tiếng rên rỉ, bàn tay ban đầu khước từ cũng bắt đầu ôm đến trên vai.

Ánh mắt Nhạc Thần mê man ướt át, gò má ửng đỏ, bán giương miệng hít thở, hơi chút đè nén rên rỉ, đối với Ngu Gia Tường đều là chất thúc tình trí mạng, tình dục tăng vọt, tâm tình trở nên kích động, hậm hực và phẫn nộ chôn sâu trong lòng làm cho động tác của hắn không khỏi mất đi cẩn thận và ôn nhu.

Thực dễ dàng đã đem áo lót tiết khố trên người Nhạc Thần lột xuống, thời điểm ngón tay dò tìm được rãnh mông, Nhạc Thần liền tỉnh táo, kẹp chặt chân lui lại, thanh âm dồn dập mang theo kiên định cự tuyệt, “Ngu Gia Tường, không cần, ta không cần."

“Thân thể ngươi tốt hơn rất nhiều, dùng một chút không có quan hệ, trẫm sẽ thật cẩn thận, sẽ không để ngươi bị thương!" Ngu Gia Tường nói xong thì động tác mạnh mẽ cưỡng ép Nhạc Thần.

Nhạc Thần bị luồng sức mạnh làm cho cấp bách đến muốn khóc, đầu mơ hồ ngày càng nặng, giữa khước từ tay không biết thế nào lại đánh ra cái tát.

Chỉ nghe ‘Ba’ một tiếng.

Nhạc Thần thậm chí còn không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ là, Ngu Gia Tường dừng lại động tác, mặt âm trầm nhìn cậu, tay vốn nâng lên, nhưng bởi vì cảm thấy mất thân phận mà cứng rắn buông xuống.

Ý nghĩ Nhạc Thần một trận không rõ, trước mắt cũng là mơ mơ hồ hồ, giống như Ngu Gia Tương đột nhiên cách cậu rất xa, thậm chí thấy không rõ mặt hắn, xem không hiểu vẻ mặt của hắn.

Tựa như hơn mười mấy ngọn nến trong tẩm điện bị mây mù bao phủ không đủ ánh sáng, Nhạc Thần cảm thấy mọi thứ trước mắt đều mông lung mờ mịt, trong phòng lặng im đến đáng sợ.

Ngu Gia Tường trừng mắt nhìn Nhạc Thần, đỏ mắt, biểu tình âm ngoan chợt lóe mà qua.

Bất quá, rất nhanh, hắn lại điều chỉnh hô hấp, từ trên giường đứng lên.

Nhạc Thần vì hắn vén chăn mà thân thể rét run, một trận run rẩy, thần chí ngược lại cũng khôi phục vài phần.

Ngu Gia Tường ngồi bên mép giường nhìn cậu, lạnh lùng nói, “Ngươi không muốn thì quên đi, trẫm đến nơi khác."

Vẫn là lần đầu tiên Ngu Gia Tường bị người tát vào mặt, mà còn là người mình âu yếm đánh, hắn làm sao có thể không giận không hận.

Sau khi Nhạc Thần kịp phản ứng, bàn tay bắt đầu là phát đau sau lại run lên, chính mình cũng có chút không thể tin, nhìn Ngu Gia Tường mang hài muốn đi ra ngoài, lập tức vươn tay kéo tay hắn, nói xin lỗi, “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý."

Ngu Gia Tường nhìn cậu một cái, thanh âm có chút oán hận, “Không phải hôm nay nhìn thấy lão Tam, nên đối với trẫm như vậy, thiên hạ có ai dám ra tay với trẫm, tội ngươi đây cũng là tru cửu tộc!"

Nhạc Thần cắn răng, trong lòng đặc biệt đau khổ, chỉ biết nhất định hôm nay Ngu Gia Tường sẽ biết chuyện tình cậu gặp Ngô Vương, ban đầu còn tưởng tâm tình Ngu Gia Tường không tốt là vì chính sự, không nghĩ tới là vì chuyện này.

Tính tình Nhạc Thần vốn hiền lành, bởi vì hoàn cảnh không thể không trở nên dịu ngoan, lúc này nghe Ngu Gia Tường nói vậy, hơn nữa đầu đau áp chế không được tính tình, cũng trở nên phát tác, mang theo nức nở mắng, “Ta chính là nhìn thấy hắn, ta chính là không muốn ngươi, ngươi muốn tru cửu tộc thì tru, lão tử không sợ ngươi!"

Ngu Gia Tường cho rằng Nhạc Thần thế nào cũng sẽ mềm xuống một chút, không nghĩ tới cậu lại cọc lên, tức giận đến trong mắt bốc hỏa, mặt đỏ tía tai. Vươn tay thầm nghĩ muốn đánh Nhạc Thần vài bạt vì nói những lời này, nâng lên lại thấy trong mắt Nhạc Thần mang theo lệ quang đau lòng, luyến tiếc đánh, oán hận đem tay buông xuống, đứng lên đi ra ngoài phân phó, nói, “Đi đem Ngô Vương truyền đến."

Động tĩnh bên trong lớn như vậy, bên ngoài như thế nào không nghe được. Chỉ là bên ngoài hầu hạ ít người, chỉ có Tạ Vân Trình cùng hai nội thị.

Bởi vì không cần Lí Lực hầu hạ, hắn liền đi ngủ sớm, bằng không, nghe thấy Nhạc Thần và Hoàng đế cãi nhau, hắn còn không gấp chết.

Thời điểm Ngu Gia Tường đến lại bên giường, thấy Nhạc Thần bọc chăn nằm nghiêng, khuôn mặt chôn hơn nửa trong đệm, hô hấp dồn dập, mơ hồ còn thống khổ rên rỉ, cánh tay trắng tuyết vươn ra ngoài chăn, ngón tay cố sức bấu víu tấm đệm, trên mặt xanh mét mạch máu đều nổi lên.

Ngu Gia Tường nhìn đến, lập tức cảm thấy không thích hợp, xông lên phía trước đem đệm chăn Nhạc Thần trùm kín đến đầu kéo xuống, nhìn khuôn mặt Nhạc Thần đã muốn trắng bệch, trên trán túa ra mồ hôi, đôi mắt nhắm chặt, cắn môi, trên môi đã muốn không còn huyết sắc, dấu răng in đậm còn hằn, thoạt nhìn làm cho lòng người kinh hãi.

“Nhạc Thần, này……, bệnh đau đầu ngươi lại tái phát sao?" Trong lời nói Ngu Gia Tường mang theo bối rối, còn Nhạc Thần đã đau đến mức không cảm giác được việc gì, căn bản không có biện pháp trả lời Ngu Gia Tường.

Xem Nhạc Thần đã đau đến thần trí không rõ, lo sợ cậu đau đầu cắn môi lại trúng đầu lưỡi, nhìn môi dưới bị cắn đến xuất huyết cũng đau lòng, đành khẩn cấp đem ngón tay mình bỏ vào bên trong khoang miệng đè lại đầu lưỡi cậu, ban đầu Nhạc Thần ngậm chặt miệng, hiện tại mở ra, thì bắt đầu thống khổ rên rỉ, Ngu Gia Tường nghe được lại càng hoảng càng gấp.

Ngu Gia Tường kêu to cho người mau mời Sở Minh Triệt qua đây, lại để Lí Lực đến hầu hạ Nhạc Thần uống thuốc.

Một trận rối ren, Nhạc Thần khóa người trong chăn, đầu đau vã đầy mồ hôi, Ngu Gia Tường vừa vội vừa đau lòng.

Sở Thái y đã lên giường ngủ, từ trên giường cuống quít bò dậy, thậm chí không kịp hảo hảo ăn mặc thì mau mau cầm hộp y dược hướng tẩm cung Hoàng đế mà chạy.

Trên người Nhạc Thần cái gì cũng không mặc, cuống quít vội vã cũng không kịp mặc quần áo cho cậu, không thể làm gì khác ngoài dùng chăn khóa lại, Ngu Gia Tường chính mình ở nơi này ôm cậu.

Chỉ là đau đầu thường lệ phát tác mà thôi, Sở Thái y đối chuyện này cũng không có biện pháp, đút dược trấn đau, hảo hảo mát xa chút huyệt vị trên đầu Nhạc Thần, sau phải tĩnh dưỡng, không cần suy nghĩ nhiều, không cần lo lắng.

Đau đầu cũng không phát tác quá lâu, nhiều khoảng khắc đồng hồ, thế nhưng, loại đau đầu này lâu chưa phát tác, bây giờ phát lại Nhạc Thần đau đến ngất đi.

Sau khi để cho mọi người rời khỏi, Ngu Gia Tường mới tự mình cầm khăn ấm lau thân thể cho Nhạc Thần, sau đó mang áo lót tiết khố vào cho cậu, rồi cho người đến đổi đệm chăn ẩm ướt mồ hôi trên giường, sau mới đặt Nhạc Thần lên, để cậu nghỉ ngơi thật tốt.

Nhạc Thần vẫn vây trong trạng thái hôn mê, chuyện về sau cũng không biết.

Nhìn Nhạc Thần phát tác đau đầu nghiêm trọng như vậy, nghĩ đến nhất định là vừa rồi bị kích thích, Ngu Gia Tường hận không thể tự tát mình hai cái.

Đã trễ thế này, Ngu Gia Khánh còn bị triệu diện thánh, cảm thấy có chút kỳ quái, thu thập thật tốt, theo nội thị hướng hành cung đi đến.

Ngoại điện hành cung còn yên tĩnh vắng lặng, nội điện lúc này lại đèn đuốc sáng trưng, nội thị cung nữ chạy qua chạy lại làm việc, cảm giác của hắn càng thêm kì quái, đây là làm sao vậy, bên trong vội vàng thành bộ dạng này.

Hoàng đế đang lúc gấp rút, mọi người đương nhiên không dám đi báo Ngô Vương đến đây, nhóm nội thị cũng không dám chậm trễ Ngô Vương, trực tiếp cho hắn đến đại sảnh tẩm điện Hoàng đế chờ.

Ngu Gia Khánh nghe tiếng Ngu Gia Tường mắng chửi người bên trong,vthanh âm còn mang theo lo lắng hắn chưa bao giờ nghe qua.

Ngu Gia Tường tuy là đệ đệ hắn, nhưng kì thật so với hắn chỉ nhỏ hơn vài ngày.

Ngu Gia Khánh cảm thấy chính mình thật thông minh, nhưng vẫn là nhìn không hiểu đệ đệ  nhỏ hơn hắn vài ngày, bởi vì Ngu Gia Tường người này rất quái, chưa bao giờ theo lẽ, làm người ta không hiểu rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì, muốn làm cái gì.

Nghe tiếng Ngu Gia Tường nóng nảy quát lớn như vậy, càng làm hắn hiếu kì, nghe trong lời mắng, chắc là người nào đó đang sinh bệnh, cho nên mới khiến Ngu Gia Tường lo lắng thế này.

Là người nào làm cho một kẻ đối với bất cứ chuyện gì cũng không để ý như Ngu Gia Tường lưu tâm, Ngu Gia Khánh đột nhiên rất muốn biết.

Tuy rằng Ngu Gia Tường làm Hoàng đế, nhưng Ngu Gia Khánh nhìn vào, lại không biết ngươi này có bao nhiêu muốn làm Hoàng đế, ít nhất không vội vàng giống các huynh đệ khác, vội vàng làm cho người ta nhìn thấy bộ dạng xấu xí.

Chờ đợi thật lâu, nhìn thấy Sở Thái y đi ra.

Lúc Sở Thái y nhìn hắn thì sửng sốt một chút, giống như thực kinh ngạc khi hắn ở nơi này vậy, sau mới làm lễ rồi đi.

Cả lòng Ngu Gia Tường đặt trên người Nhạc Thần, cũng quên mất đã kêu Ngu Gia Khánh đến.
Tác giả : Nam Chi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại