Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm
Quyển 2 - Chương 36: Uông Kiền
Ở trong ti thiên nhai Uông đại nhân và Nhạc Diệu là hai người nổi danh nhất, không vì cái gì khác, chỉ vì một người là si, một người là điên, hai người hợp thành “Si điên", Nhạc Diệu si mọi người công nhận, Uông Kiền điên mọi người thống hận.
“Tiểu Diệu a! Ta không có quấy rối!" Uông đại nhận nói với Nhạc Diệu thật khẩn thiết, xong lại hướng về người hầu phía sau ngoắc ngoắc nói, “Đem những thứ này mang xuống, lại đem một bàn mới đến, ta đói bụng, các ngươi tay chân lanh lẹ một chút!"
Giọng nói Uông đại nhân tùy tiện, động tác tiêu sái hào phóng, giống như hắn mới là chủ nhân nơi này, làm cho Nhạc Thần kinh thán không thôi.
Hắn nói xong lại bình tĩnh dừng mắt trên người Nhạc Thần, hơn nữa, còn rất mong đợi nói rằng, “Công tử, ngươi nhận thức lão đạo không?"
Nhạc Thần bị hắn nhìn chăm chú đến không được tự nhiên, nhíu mày, lắc đầu.
Nhạc Diệu nhíu chặt chân mày, bởi vì làm việc mệt mỏi mà sắc mặt có chút đen, nên trực tiếp nổi giận trừng qua Uông đại nhân, quát lớn nói, “Uông Kiền, ngươi lại nữa rồi! Đây là gia đệ, không thể vô lễ. Nếu đưa đồ xong rồi, vậy đi mau chút đi!"
“Tiểu Diệu, ngươi thực vô tình, ta mới đến mà, còn chưa có ăn cơm, ngươi đã đuổi ta đi!" Uông Kiền làm ra bộ dạng đáng thương hề hề, một đại nam nhân như vậy, lại làm đến phi thường tùy ý thế này, hơn nữa, cư nhiên còn làm bộ dạng khó coi, Nhạc Thần nhìn, cũng cảm thấy phỏng chừng vị Uông đại nhân này bình thường hay đùa Nhạc Diệu.
Uông Kiền lại đối Nhạc Thần chắp tay nói, “Không nghĩ tới công tử là đệ đệ tiểu Diệu, chẳng qua, thế nào trước kia lại không nghe tiểu Diệu nói qua ngươi."
Nhạc Diệu cau mày trừng mắt Uông Kiền, trả lời, “Y vừa mới tới! Lại nói, dựa vào cái gì phãi nói cho ngươi tình huống huynh đệ trong nhà của ta."
Uông Kiền ha ha cười hai tiếng, nói, “Hai người các ngươi thật giống, ừm, đều trắng như nhau."
“Ngươi tên là Nhạc Thần đúng không! Về sau vi huynh liền đại xưng hô ngươi một tiếng Thần đệ, kỳ thật, chúng ta rất có duyên, trước đây gặp một lần, phỏng chừng ngươi không nhớ rõ." Nói xong ở trên cằm sờ sờ vài cái, làm một động tác vuốt râu.
Nhạc Thần thực sự không nhớ từng gặp người này ở nơi nào, nhìn hắn và Nhạc Diệu rất tùy ý, cảm thấy quan hệ của hắn cùng Nhạc Diệu chắc cũng không tồi, vì thế thực khách khí chắp tay đáp lễ, “Uông đại ca khách khí! Thật sự không nhớ rõ đã gặp qua Uông đại ca ở nơi nào, còn xin ngươi nói rõ ràng một chút, không chừng ta có thể nhớ ra."
Lí Lực ở nhà ăn dành cho phó dịch cơm nước xong xuôi, lúc này đến đây hầu hạ Nhạc Thần, nghe được Uông Kiền nói chuyện, nhìn động tác vờ vuốt vuốt râu của hắn, suy nghĩ một trận, liền kinh hô, “Đây không phải lão đạo lừa tiền kia sao?"
Nhạc Thần nghe Lí Lực nói vậy, kinh ngạc một chút, nhìn về phía Uông Kiền.
Uông Kiền cười gượng hai tiếng, “Trí nhớ vị tiểu ca này không sai. Bất quá, ta chưa bao giờ lừa gạt tiền. Người bình thường mời ta xem tướng, không chuẩn bị đủ nghìn vàng, ta không đi."
Nhạc Diệu ở một bên mặt đen thùi, trừng mắt nhìn Uông Kiền lạnh lùng nói, “Ngươi lại cải trang ra ngoài đi lừa gạt."
“Tiểu Diệu, ngươi đây là thật oan uổng ta. Ta xem bói xem tướng chưa từng sai lầm, ngươi thế nào cũng không tin ta chứ!" Vẻ mặt Uông Kiền thảm thương nhìn về phía Nhạc Diệu kêu oan, còn đem tay Nhạc Diệu cầm không buông.
Nhạc Diệu lạnh lùng không muốn nói chuyện cùng hắn, rút tay ra nói với Nhạc Thần, “Tiểu Thần, về sau chớ tin hắn xem bói cho ngươi. Trước kia hắn tính cho ta cũng không chuẩn."
Nhạc Thần lộ ra thần sắc nghi hoặc, Lí Lực lại nhìn chằm chằm Uông Kiền không tha, sau cúi xuống bên tai Nhạc Thần nói, “Ta nghĩ hắn cũng nói đúng, không phải hắn nói chúng ta sẽ mất đồ, sau thì thực sự mất."
Nhạc Thần luôn cảm thấy những việc này có thể tin cũng có thể không tin, dù sao cũng phải tiếp tục sống, vì thế bèn đáp, “Không cần để ý, sự tình đều đã qua rồi."
Người hầu mang cơm và các món ăn lên, lại lấy thêm chén đũa cho mọi người.
Nhạc Diệu là một ngốc tử, lại gắp cho Nhạc Thần hai đũa thức ăn, nói, “Tiểu Thần, ngươi ăn nhiều một chút. Qua một lát nữa, ta đưa ngươi trở về."
Uông Kiền cũng gắp cho Nhạc Thần hai đũa, hòa nhã nói, “Thần đệ, món này ở đây làm không tồi, ngươi nếm thử một chút." Nói xong rồi hướng Nhạc Diệu hỏi, “Muốn đưa Thần đệ trở về nơi đó, không phải hắn ở nơi này sao?"
Nhạc Diệu không muốn trả lời, nên cũng không để ý tới hắn.
Nhạc Thần nhìn bầu không khí có chút cứng ngắc, liền đáp, “Ta ở trong thành, không ở nơi này."
“Ở trong thành a! Tốt, ta và ngươi cùng nhau trở về đi!"
Nhạc Diệu nghe xong lại nhíu mày, nhưng không phản đối.
Dùng hết ngọ thiện, Nhạc Thần buông mũ sa ra cửa trở về phòng ngủ trưa một chốc, Nhạc Diệu thì xem sổ con vừa rồi đưa tới, Uông Kiền cũng cùng hắn.
Gần giờ Thân (3h-5h chiều), ba người rời khỏi loan đài trên núi, lúc tới Uông Kiền cưỡi ngựa, lúc về thì lại muốn cùng Nhạc Thần Nhạc Diệu ngồi xe ngựa, vì vậy Lí Lực bị xếp cưỡi ngựa mà đi.
Bảo hộ Nhạc Thần đều là đại nội cao thủ Hoàng đế phái đến, vừa thấy chỉ biết công lực thâm hậu không phải người bình thường, hộ ở sau xe trước xe.
Uông Kiền nhìn trận thế này, liền cảm thấy rất kì quái.
Nhạc Diệu ngồi ở trong xe xem sách, Uông Kiền thì cùng Nhạc Thần trò chuyện.
“Lần trước thấy ngươi, ánh mắt ngươi nhìn không thấy, bây giờ có thể thấy được rồi sao? Vẫn không thể thấy được cường quang đúng không!" Thời điểm Uông Kiền trở nên đứng đắn, bộ dạng thật ra cũng không tồi.
Nhạc Thần gật gật đầu, “Gần như đã tốt hơn nhiều."
Uông Kiền ho nhẹ rồi hắng giọng một tiếng nói rằng, “Lần trước đến Tang Hỗ thành làm việc, lại không có gì có thể làm, đành trộn lẫn vào nhà chùa tính hai quẻ đỡ thèm, nhìn ngươi và thằng nhóc kia có ý tứ, liền tiến lên xem tướng mạo cho người. Ngươi cũng đừng cho là ta lừa gạt tiền."
Nhạc Thần nở nụ cười một chút, đáp, “Làm sao có thể! Ngươi cũng xem như đoán chuẩn, ngày đó ta thật sự đã đánh mất vật trọng yếu."
Xem ra Uông Kiền đối với thuật xem bói của mình phi thường tự tin, một chút cũng không nghi ngờ chính mình sẽ gây ra lỗi gì, trực tiếp hỏi Nhạc Thần, “Đồ vật tìm được trở về chưa?"
Nhạc Thần ngẫm lại, ngọc bội chặn giấy và trâm ngọc xác thực đã trở về tay mình, nếu là trước đây nhất định sẽ bởi vì vài thứ đồ kia bị người tìm ra mà cảm thấy khó chịu, bây giờ nhớ lại vì những vật kia nhưng thật ra sung sướng và hạnh phúc, “Đều tìm được!"
“Vậy ngươi tin những lời khác ta nói với ngươi không?" Uông Kiền nghe thấy đồ vật tìm về được cũng thật cao hứng, tiếp tục nói, “Ta xem ngươi mây tía* quanh thân, so với trước kia lại càng tăng thêm, sợ thật là phú quý đến cực điểm, bất quá, con đường này cũng không tốt, ngươi……"
(*) Mây tía/ tử khí ở đây kiểu như nói thân giàu sang. Mình không chắc đúng không nhưng theo mình hiểu là thế.
Nhạc Thần so với lần trước khi ở Tang Hỗ thành hắn thấy xinh đẹp hơn một ít, khuôn mặt ẩn ẩn hạnh phúc và không khí vui mừng, nhìn xem cũng biết là người đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, người bên ngoài bảo hộ y đều là võ công cao thủ, mặc dù vận y phục hàng ngày, nhưng kỹ luật thấy thế nào cũng là người quan gia, đoán chừng là cao thủ đại nội cũng không khó.
Trước kia Uông Kiền còn cho rằng Nhạc Thần tướng tinh bên cạnh đế tinh, hiện tại, hắn ngược lại suy đoán Nhạc Thần chính là vị tư sủng Hoàng đế giấu đi trong lời đồn đãi.
Nhạc Thần nghe hắn nói như vậy, khuôn mặt dưới hắc sa lại càng trắng, ánh mắt cũng dần hiện ra chút thần sắc kích động. Phỏng chừng Nhạc Diệu cũng không đọc sách vào chữ nào, thấy Uông Kiền còn chưa nói xong, hắn đã ngăn chặn lời nói kế tiếp của Uông Kiền, “Uông Kiền, đừng nói lung tung đệ đệ của ta, ngươi căn bản xem tướng không chuẩn xác."
Cho dù Nhạc Diệu là ngốc tử chỉ biết xem tinh tượng, nhưng cũng không phải là kẻ ngu si không có ánh mắt, khi Hoàng đế và Nhạc Thần ở chung một chỗ tuy vẫn e dè, nhưng hắn làm sao không biết quan hệ của hai người bọn họ.
Loại chuyện này Hoàng đế che giấu ngoại nhân, cho nên đây không phải là chuyện người khác có thể tùy tiện xem xét, Uông Kiền nói như vậy đã muốn phạm vào điều tối kiêng kị.
Uông Kiền nghĩ Nhạc Thần là con cháu Nhạc gia, nên cũng không nói thêm gì nữa, đành phải nói sang chuyện khác, “Hoàng Thượng muốn đi săn xuân, tính toán ngày một chút, lúc này không có ngày lành gì, chỉ có ngày sau hai ngày nữa."
“Ừ!" Nhạc Diệu đáp đơn âm rồi cũng không nói nữa, nhìn chằm chằm Nhạc Thần xem, tinh thần Nhạc Thần không tốt lắm, hướng Nhạc Diệu nói hai câu về sau nhất định sẽ thường xuyên đến thăm hắn, rồi cũng không nói nữa.
Được đưa đến cửa sau Ninh Vương phủ, thời điểm Nhạc Thần xuống xe ngựa ánh mắt thoáng cái tối đen, thiếu chút nữa đạp hụt ngã xuống, được thị vệ phản ứng nhanh lẹ đỡ được mới không té, Lí Lực đỡ người cũng bị dọa đến không nhẹ.
Nhạc Diệu và Uông Kiền còn muốn đi nơi khác, thấy Nhạc Thần như vậy, quan tâm hỏi, “Không có chuyện gì chứ! Đi đường phải cẩn thận!"
Vừa rồi Nhạc Thần cũng bị dọa, lúc này cũng khôi phục chút ít, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn rõ lắm, đáp, “Đại ca, ngươi đi trước đi! Ta không sao!"
Nhìn Nhạc Thần được người dìu vào Ninh Vương phủ, Nhạc Diệu và Uông Kiền mới ngồi xe ngựa rời đi.
Uông Kiền từ cửa xe nhìn vào tường viện Ninh Vương phủ, muốn nói lại thôi.
Nhạc Diệu nhìn hắn nói một câu, “Ngươi đừng ở nơi nơi nói lung tung, sẽ gây phiền toái."
“Này ta đường nhiên biết." Uông Kiền trịnh trọng nói xong, lại trở nên cợt nhả, “Tiểu Diệu, ngươi đây là quan tâm ta sao?"
Nhạc Diệu nhìn hắn tựa như thấy gián mà chán ghét, không muốn để ý đến hắn.
Uông Kiền cũng không ngại, tự biên tự diễn tự mình nói, “Y thật sự là người Nhạc gia?"
Nhạc Diệu liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu đọc sách, lật hai trang, trên mặt lộ ra thần sắc bừng tỉnh, sau đó kích động đứng lên, “Tiểu Thần nói ở đây có thể làm như vậy, ai, ta thế nào lại không nghĩ tới, dừng xe, ta phải quay lại hỏi."
Nhạc Diệu tinh thần kích động muốn nhảy xuống xe chạy về Ninh Vương phủ, Uông Kiền nhìn hắn lại muốn phát tác, lập tức đem hắn bắt lại, nói, “Trước lấy bút viết xuống, ngày mai lại hỏi."
Nhạc Diệu tỉnh ngộ, lập tức lấy bút mực ra, sau khi viết xuống lại cho xe dừng, hắn phải quay lại.
Bất quá, mã xa đã đến cửa bí giam, Uông Kiền một phen nắm lấy cánh tay hắn, đem hắn kéo vào trong, nói, “Trước đi vào đem chuyện hôm nay làm sao, ngày mai ngươi lại đi hỏi."
Nhạc Diệu bị hắn kéo vào phòng, người ở bên trong nhìn thấy hai người, tuy rằng cười chào hỏi, nhưng quay đầu lại cười trộm, cười hai người này “Trời sinh một đôi, trời sinh một đôi".
Thiên tư toán học của Nhạc gia khiến cho mọi người ngưỡng vọng, Uông Kiền nghe Nhạc Diệu giải thích quan điểm mới, nghe đến say mê, lại nghe đến Nhạc Thần vạch ra vấn đề số học cho Nhạc Diệu, ngược lại cũng không hoài nghi Nhạc Thần có phải người nhà Nhạc gia hay, này không phải đã rõ ràng, chỉ có người Nhạc gia mới chuyên chú số học như vậy.
“Tiểu Diệu a! Ta không có quấy rối!" Uông đại nhận nói với Nhạc Diệu thật khẩn thiết, xong lại hướng về người hầu phía sau ngoắc ngoắc nói, “Đem những thứ này mang xuống, lại đem một bàn mới đến, ta đói bụng, các ngươi tay chân lanh lẹ một chút!"
Giọng nói Uông đại nhân tùy tiện, động tác tiêu sái hào phóng, giống như hắn mới là chủ nhân nơi này, làm cho Nhạc Thần kinh thán không thôi.
Hắn nói xong lại bình tĩnh dừng mắt trên người Nhạc Thần, hơn nữa, còn rất mong đợi nói rằng, “Công tử, ngươi nhận thức lão đạo không?"
Nhạc Thần bị hắn nhìn chăm chú đến không được tự nhiên, nhíu mày, lắc đầu.
Nhạc Diệu nhíu chặt chân mày, bởi vì làm việc mệt mỏi mà sắc mặt có chút đen, nên trực tiếp nổi giận trừng qua Uông đại nhân, quát lớn nói, “Uông Kiền, ngươi lại nữa rồi! Đây là gia đệ, không thể vô lễ. Nếu đưa đồ xong rồi, vậy đi mau chút đi!"
“Tiểu Diệu, ngươi thực vô tình, ta mới đến mà, còn chưa có ăn cơm, ngươi đã đuổi ta đi!" Uông Kiền làm ra bộ dạng đáng thương hề hề, một đại nam nhân như vậy, lại làm đến phi thường tùy ý thế này, hơn nữa, cư nhiên còn làm bộ dạng khó coi, Nhạc Thần nhìn, cũng cảm thấy phỏng chừng vị Uông đại nhân này bình thường hay đùa Nhạc Diệu.
Uông Kiền lại đối Nhạc Thần chắp tay nói, “Không nghĩ tới công tử là đệ đệ tiểu Diệu, chẳng qua, thế nào trước kia lại không nghe tiểu Diệu nói qua ngươi."
Nhạc Diệu cau mày trừng mắt Uông Kiền, trả lời, “Y vừa mới tới! Lại nói, dựa vào cái gì phãi nói cho ngươi tình huống huynh đệ trong nhà của ta."
Uông Kiền ha ha cười hai tiếng, nói, “Hai người các ngươi thật giống, ừm, đều trắng như nhau."
“Ngươi tên là Nhạc Thần đúng không! Về sau vi huynh liền đại xưng hô ngươi một tiếng Thần đệ, kỳ thật, chúng ta rất có duyên, trước đây gặp một lần, phỏng chừng ngươi không nhớ rõ." Nói xong ở trên cằm sờ sờ vài cái, làm một động tác vuốt râu.
Nhạc Thần thực sự không nhớ từng gặp người này ở nơi nào, nhìn hắn và Nhạc Diệu rất tùy ý, cảm thấy quan hệ của hắn cùng Nhạc Diệu chắc cũng không tồi, vì thế thực khách khí chắp tay đáp lễ, “Uông đại ca khách khí! Thật sự không nhớ rõ đã gặp qua Uông đại ca ở nơi nào, còn xin ngươi nói rõ ràng một chút, không chừng ta có thể nhớ ra."
Lí Lực ở nhà ăn dành cho phó dịch cơm nước xong xuôi, lúc này đến đây hầu hạ Nhạc Thần, nghe được Uông Kiền nói chuyện, nhìn động tác vờ vuốt vuốt râu của hắn, suy nghĩ một trận, liền kinh hô, “Đây không phải lão đạo lừa tiền kia sao?"
Nhạc Thần nghe Lí Lực nói vậy, kinh ngạc một chút, nhìn về phía Uông Kiền.
Uông Kiền cười gượng hai tiếng, “Trí nhớ vị tiểu ca này không sai. Bất quá, ta chưa bao giờ lừa gạt tiền. Người bình thường mời ta xem tướng, không chuẩn bị đủ nghìn vàng, ta không đi."
Nhạc Diệu ở một bên mặt đen thùi, trừng mắt nhìn Uông Kiền lạnh lùng nói, “Ngươi lại cải trang ra ngoài đi lừa gạt."
“Tiểu Diệu, ngươi đây là thật oan uổng ta. Ta xem bói xem tướng chưa từng sai lầm, ngươi thế nào cũng không tin ta chứ!" Vẻ mặt Uông Kiền thảm thương nhìn về phía Nhạc Diệu kêu oan, còn đem tay Nhạc Diệu cầm không buông.
Nhạc Diệu lạnh lùng không muốn nói chuyện cùng hắn, rút tay ra nói với Nhạc Thần, “Tiểu Thần, về sau chớ tin hắn xem bói cho ngươi. Trước kia hắn tính cho ta cũng không chuẩn."
Nhạc Thần lộ ra thần sắc nghi hoặc, Lí Lực lại nhìn chằm chằm Uông Kiền không tha, sau cúi xuống bên tai Nhạc Thần nói, “Ta nghĩ hắn cũng nói đúng, không phải hắn nói chúng ta sẽ mất đồ, sau thì thực sự mất."
Nhạc Thần luôn cảm thấy những việc này có thể tin cũng có thể không tin, dù sao cũng phải tiếp tục sống, vì thế bèn đáp, “Không cần để ý, sự tình đều đã qua rồi."
Người hầu mang cơm và các món ăn lên, lại lấy thêm chén đũa cho mọi người.
Nhạc Diệu là một ngốc tử, lại gắp cho Nhạc Thần hai đũa thức ăn, nói, “Tiểu Thần, ngươi ăn nhiều một chút. Qua một lát nữa, ta đưa ngươi trở về."
Uông Kiền cũng gắp cho Nhạc Thần hai đũa, hòa nhã nói, “Thần đệ, món này ở đây làm không tồi, ngươi nếm thử một chút." Nói xong rồi hướng Nhạc Diệu hỏi, “Muốn đưa Thần đệ trở về nơi đó, không phải hắn ở nơi này sao?"
Nhạc Diệu không muốn trả lời, nên cũng không để ý tới hắn.
Nhạc Thần nhìn bầu không khí có chút cứng ngắc, liền đáp, “Ta ở trong thành, không ở nơi này."
“Ở trong thành a! Tốt, ta và ngươi cùng nhau trở về đi!"
Nhạc Diệu nghe xong lại nhíu mày, nhưng không phản đối.
Dùng hết ngọ thiện, Nhạc Thần buông mũ sa ra cửa trở về phòng ngủ trưa một chốc, Nhạc Diệu thì xem sổ con vừa rồi đưa tới, Uông Kiền cũng cùng hắn.
Gần giờ Thân (3h-5h chiều), ba người rời khỏi loan đài trên núi, lúc tới Uông Kiền cưỡi ngựa, lúc về thì lại muốn cùng Nhạc Thần Nhạc Diệu ngồi xe ngựa, vì vậy Lí Lực bị xếp cưỡi ngựa mà đi.
Bảo hộ Nhạc Thần đều là đại nội cao thủ Hoàng đế phái đến, vừa thấy chỉ biết công lực thâm hậu không phải người bình thường, hộ ở sau xe trước xe.
Uông Kiền nhìn trận thế này, liền cảm thấy rất kì quái.
Nhạc Diệu ngồi ở trong xe xem sách, Uông Kiền thì cùng Nhạc Thần trò chuyện.
“Lần trước thấy ngươi, ánh mắt ngươi nhìn không thấy, bây giờ có thể thấy được rồi sao? Vẫn không thể thấy được cường quang đúng không!" Thời điểm Uông Kiền trở nên đứng đắn, bộ dạng thật ra cũng không tồi.
Nhạc Thần gật gật đầu, “Gần như đã tốt hơn nhiều."
Uông Kiền ho nhẹ rồi hắng giọng một tiếng nói rằng, “Lần trước đến Tang Hỗ thành làm việc, lại không có gì có thể làm, đành trộn lẫn vào nhà chùa tính hai quẻ đỡ thèm, nhìn ngươi và thằng nhóc kia có ý tứ, liền tiến lên xem tướng mạo cho người. Ngươi cũng đừng cho là ta lừa gạt tiền."
Nhạc Thần nở nụ cười một chút, đáp, “Làm sao có thể! Ngươi cũng xem như đoán chuẩn, ngày đó ta thật sự đã đánh mất vật trọng yếu."
Xem ra Uông Kiền đối với thuật xem bói của mình phi thường tự tin, một chút cũng không nghi ngờ chính mình sẽ gây ra lỗi gì, trực tiếp hỏi Nhạc Thần, “Đồ vật tìm được trở về chưa?"
Nhạc Thần ngẫm lại, ngọc bội chặn giấy và trâm ngọc xác thực đã trở về tay mình, nếu là trước đây nhất định sẽ bởi vì vài thứ đồ kia bị người tìm ra mà cảm thấy khó chịu, bây giờ nhớ lại vì những vật kia nhưng thật ra sung sướng và hạnh phúc, “Đều tìm được!"
“Vậy ngươi tin những lời khác ta nói với ngươi không?" Uông Kiền nghe thấy đồ vật tìm về được cũng thật cao hứng, tiếp tục nói, “Ta xem ngươi mây tía* quanh thân, so với trước kia lại càng tăng thêm, sợ thật là phú quý đến cực điểm, bất quá, con đường này cũng không tốt, ngươi……"
(*) Mây tía/ tử khí ở đây kiểu như nói thân giàu sang. Mình không chắc đúng không nhưng theo mình hiểu là thế.
Nhạc Thần so với lần trước khi ở Tang Hỗ thành hắn thấy xinh đẹp hơn một ít, khuôn mặt ẩn ẩn hạnh phúc và không khí vui mừng, nhìn xem cũng biết là người đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, người bên ngoài bảo hộ y đều là võ công cao thủ, mặc dù vận y phục hàng ngày, nhưng kỹ luật thấy thế nào cũng là người quan gia, đoán chừng là cao thủ đại nội cũng không khó.
Trước kia Uông Kiền còn cho rằng Nhạc Thần tướng tinh bên cạnh đế tinh, hiện tại, hắn ngược lại suy đoán Nhạc Thần chính là vị tư sủng Hoàng đế giấu đi trong lời đồn đãi.
Nhạc Thần nghe hắn nói như vậy, khuôn mặt dưới hắc sa lại càng trắng, ánh mắt cũng dần hiện ra chút thần sắc kích động. Phỏng chừng Nhạc Diệu cũng không đọc sách vào chữ nào, thấy Uông Kiền còn chưa nói xong, hắn đã ngăn chặn lời nói kế tiếp của Uông Kiền, “Uông Kiền, đừng nói lung tung đệ đệ của ta, ngươi căn bản xem tướng không chuẩn xác."
Cho dù Nhạc Diệu là ngốc tử chỉ biết xem tinh tượng, nhưng cũng không phải là kẻ ngu si không có ánh mắt, khi Hoàng đế và Nhạc Thần ở chung một chỗ tuy vẫn e dè, nhưng hắn làm sao không biết quan hệ của hai người bọn họ.
Loại chuyện này Hoàng đế che giấu ngoại nhân, cho nên đây không phải là chuyện người khác có thể tùy tiện xem xét, Uông Kiền nói như vậy đã muốn phạm vào điều tối kiêng kị.
Uông Kiền nghĩ Nhạc Thần là con cháu Nhạc gia, nên cũng không nói thêm gì nữa, đành phải nói sang chuyện khác, “Hoàng Thượng muốn đi săn xuân, tính toán ngày một chút, lúc này không có ngày lành gì, chỉ có ngày sau hai ngày nữa."
“Ừ!" Nhạc Diệu đáp đơn âm rồi cũng không nói nữa, nhìn chằm chằm Nhạc Thần xem, tinh thần Nhạc Thần không tốt lắm, hướng Nhạc Diệu nói hai câu về sau nhất định sẽ thường xuyên đến thăm hắn, rồi cũng không nói nữa.
Được đưa đến cửa sau Ninh Vương phủ, thời điểm Nhạc Thần xuống xe ngựa ánh mắt thoáng cái tối đen, thiếu chút nữa đạp hụt ngã xuống, được thị vệ phản ứng nhanh lẹ đỡ được mới không té, Lí Lực đỡ người cũng bị dọa đến không nhẹ.
Nhạc Diệu và Uông Kiền còn muốn đi nơi khác, thấy Nhạc Thần như vậy, quan tâm hỏi, “Không có chuyện gì chứ! Đi đường phải cẩn thận!"
Vừa rồi Nhạc Thần cũng bị dọa, lúc này cũng khôi phục chút ít, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn rõ lắm, đáp, “Đại ca, ngươi đi trước đi! Ta không sao!"
Nhìn Nhạc Thần được người dìu vào Ninh Vương phủ, Nhạc Diệu và Uông Kiền mới ngồi xe ngựa rời đi.
Uông Kiền từ cửa xe nhìn vào tường viện Ninh Vương phủ, muốn nói lại thôi.
Nhạc Diệu nhìn hắn nói một câu, “Ngươi đừng ở nơi nơi nói lung tung, sẽ gây phiền toái."
“Này ta đường nhiên biết." Uông Kiền trịnh trọng nói xong, lại trở nên cợt nhả, “Tiểu Diệu, ngươi đây là quan tâm ta sao?"
Nhạc Diệu nhìn hắn tựa như thấy gián mà chán ghét, không muốn để ý đến hắn.
Uông Kiền cũng không ngại, tự biên tự diễn tự mình nói, “Y thật sự là người Nhạc gia?"
Nhạc Diệu liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu đọc sách, lật hai trang, trên mặt lộ ra thần sắc bừng tỉnh, sau đó kích động đứng lên, “Tiểu Thần nói ở đây có thể làm như vậy, ai, ta thế nào lại không nghĩ tới, dừng xe, ta phải quay lại hỏi."
Nhạc Diệu tinh thần kích động muốn nhảy xuống xe chạy về Ninh Vương phủ, Uông Kiền nhìn hắn lại muốn phát tác, lập tức đem hắn bắt lại, nói, “Trước lấy bút viết xuống, ngày mai lại hỏi."
Nhạc Diệu tỉnh ngộ, lập tức lấy bút mực ra, sau khi viết xuống lại cho xe dừng, hắn phải quay lại.
Bất quá, mã xa đã đến cửa bí giam, Uông Kiền một phen nắm lấy cánh tay hắn, đem hắn kéo vào trong, nói, “Trước đi vào đem chuyện hôm nay làm sao, ngày mai ngươi lại đi hỏi."
Nhạc Diệu bị hắn kéo vào phòng, người ở bên trong nhìn thấy hai người, tuy rằng cười chào hỏi, nhưng quay đầu lại cười trộm, cười hai người này “Trời sinh một đôi, trời sinh một đôi".
Thiên tư toán học của Nhạc gia khiến cho mọi người ngưỡng vọng, Uông Kiền nghe Nhạc Diệu giải thích quan điểm mới, nghe đến say mê, lại nghe đến Nhạc Thần vạch ra vấn đề số học cho Nhạc Diệu, ngược lại cũng không hoài nghi Nhạc Thần có phải người nhà Nhạc gia hay, này không phải đã rõ ràng, chỉ có người Nhạc gia mới chuyên chú số học như vậy.
Tác giả :
Nam Chi