Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm
Quyển 2 - Chương 21: Ngày cuối của năm cũ
Cùng Ngu Gia Tường ở chung một chỗ, Nhạc Thần cảm thấy chính mình không khống chế được tâm tư bản thân, trở nên nóng nảy, hơn nữa, đối phương là vô lại như thế nào, người này dù sao cũng là Hoàng đế, hành vi của mình nếu đặt ở thời đại này, khả xem như là tội khi quân bất kính.
Nhạc Thần không khỏi vì tính tình chính mình ở trước mặt Ngu Gia Tường phóng túng mà lo lắng, mặc dù đã mãnh liệt áp chế bản thân, làm cho mình cùng hắn bảo trì khoảng cách, hơn nữa còn đối hắn cung kính, nhưng chỉ cần vài câu nói đầu tiên của hắn đã nhẹ nhàng kích khởi phản ứng của cậu, thật là làm người ta phát sầu.
Nhạc Thần ngồi ở trên giường, Ngu Gia Tường ngồi ở mép giường, thấy thế nào loại tư thế này đều có chút nguy hiểm, Nhạc Thần giật giật thân mình, đề nghị nói, “Ta đàn cho người một khúc đi!"
Ngu Gia Tường vẫn luôn quan sát biểu tình của Nhạc Thần, nhìn cậu trong chốc lát buồn rầu nhíu mày, trong chốc lát lại liễm thần khổ tư, còn có thể lơ đãng triển lộ một tia ý cười thả lỏng, biểu tình trên mặt có thể nói là phong phú, xem ra vô luận cậu biến đổi như thế nào, thì những thói quen vẫn là mang theo, chính là đơn thuần một chút, bày ra trước mặt hắn, giống như một linh hồn xích lõa nhìn không xót gì, không có ngăn trở, để hắn tinh tường thấy rõ.
Hắn cùng Nhạc Thần ở chung một chỗ, Ngu Gia Tường luôn luôn phi thường có cảm giác thoải mái vui vẻ, có lẽ loại cảm giác này chính là đến từ sự đơn thuần tùy ý và vô câu vô thúc của cậu, có lẽ, đây cũng chính là nguyên nhân mình đối với y nhớ mãi không quên.
Ngu Gia Tường quay đầu nhìn nhìn tỳ bà trên bàn, lê thân khúc cảnh, được chế tạo bằng gỗ cây tử đàn, nói, “Trước kia cũng không biết ngươi sẽ đàn tỳ bà, không nghĩ tới ngươi vẫn là một người đa tài."
Nhạc Thần nghe khẩu khí hắn nói mang theo vị chua, thật sự không tính là khen ngợi chính mình, có lẽ là muốn chê cười, vì thế trả lời, “Thì biết chút trò biểu diễn vui người vui mình, cũng không phải đại sự an bang định quốc gì!"
“Ngươi ngược lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng, đây là đang nói trẫm sao?" Ngu Gia Tường đứng dậy cầm lấy tỳ bà, ngồi ở trên giường gẩy gẩy, thanh âm nhưng lại thanh thúy, bất quá không thành khúc.
Nhạc Thần nghe hắn làm phá thanh âm nhạc khí, nói, “Cũng không nói gì ngươi, chính là ăn ngay nói thật mà thôi, ta thật sự không có làm gì đại sự, người cũng không có lý tưởng lớn, có thể qua được cuộc sống tạm bợ là được."
Ngu Gia Tường loạn gẩy huyền cầm trong tay, nhìn Nhạc Thần lộ ra một dạng bộ dáng bình tĩnh, nghĩ cậu dạng này thực làm cho người yêu thích. Nhạc Thần vốn muốn tiếp tục nói tiếp, muốn hỏi Ngu Gia Tường khi nào thì phóng cậu đi, không cần bắt cậu ở trong này nữa, nhưng nghe Ngu Gia Tường làm loạn huyền cầm, thanh âm kia thật sự chói tai bén nhọn, lòng yêu cầm làm cậu lo lắng không biết chừng Ngu Gia Tường đã lộng hư tỳ bà, lập tức dịch thân thể, một tay chạm đến tỳ bà, một tay đè lại tay Ngu Gia Tường, nói, “Ngươi đừng làm hư nó!"
Ngu Gia Tường chưa từng bị người quát lớn như vậy, nhưng hắn cư nhiên như không não, còn cười hì hì nói, “Trẫm cũng không nghĩ muốn làm hư tỳ bà của ngươi, chỉ là không biết có biện pháp nào, ngươi tới chỉ chỉ trẫm đi!"
Nhạc Thần nhăn mi, “Ngươi học này làm cái gì, đều có người đàn cho ngươi nghe."
“Đến chỉ đi! Thừa dịp lúc trẫm còn muốn học!" Ngu Gia Tường tiếp tục yêu cầu nói.
Nhạc Thần không còn cách nào, muốn lấy tỳ bà làm mẫu âm cho hắn, lại nghe Ngu Gia Tường nói, “Tay cầm tay trực tiếp chỉ sẽ tốt hơn! Ngươi như vậy, trẫm cũng xem không hiểu!"
Nhạc Thần có loại cảm giác như bị mắc mưu, nhưng lại nghĩ chính mình không nên trái ý tứ Hoàng đế, nên đành đáp ứng.
Khi Ngu Gia Tường đem Nhạc Thần ôm vào trong lòng, đầu tựa vào trên vai cậu, cùng thời điểm hô hấp ấm áp phả vào bên tai, cậu mới ý thức được là thật bị lừa.
Trong lòng Nhạc Thần căm giận, Ngu Gia Tường lại làm như không biết, hai người ở trên giường ôm đàn tỳ bà, Ngu Gia Tường nắm tay Nhạc Thần, nhìn vào không giống Nhạc Thần đang giáo hắn mà ngược lại giống Ngu Gia Tường là lão sư.
Nhạc Thần bị Ngu Gia Tường kề sát, thật sự là tức giận, quát, “Ngươi vừa rồi còn đáp ứng nói ta không muốn ngươi sẽ không miễn cưỡng, hiện tại ngươi làm cái gì vậy?"
Động tác trên tay Ngu Gia Tường dừng một chút, trong thanh âm mang theo vạn phần vô tội, “Trẫm không có miễn cưỡng ngươi thị tẩm, này chỉ là để ngươi dạy trẫm đàn tỳ bà mà thôi!"
Nhạc Thần bị hắn chọc tức giận đến suyễn hơi, mặt trướng đỏ bừng, trước kia phế phủ bị thương, đến nay còn chưa có hảo, hô hấp gian nan có chút khó thở, Ngu Gia Tường cũng phát hiện dị trạng của Nhạc Thần, lập tức không dám lại làm càn, đem tỳ bà ném qua một bên, đưa cậu ôm đến trong lòng, nhìn Nhạc Thần trong ngực, liền nhẹ xoa cho cậu, còn vội vàng cẩn thận mà hỏi, “Ngươi làm sao?"
Nhạc Thần trừng mắt không nói lời nào.
“Có phải phạm vào bệnh hay không, trẫm cho người kêu đại phu đến xem xem cho ngươi." Ngu Gia Tường nói xong muốn xuống giường.
Sở Thái y tuy rằng đi rồi, nhưng trong Vương phủ vẫn còn đại phu không sai biệt lắm, thấy Ngu Gia Tường muốn gọi đến, Nhạc Thần lập tức bắt lấy cánh tay hắn, thở phì phò nói, “Đừng, không, không có gì, chờ chút… Chút nữa là tốt rồi."
Không nghĩ tới thân thể Nhạc Thần kém thành như vậy, ngay cả muốn vui đùa chút cũng không được. Ngu Gia Tường đau lòng Nhạc Thần, không dám tái đùa cậu. Xoa ngực Nhạc Thần, nhìn cậu rất lâu, rồi lại đi rót chén trà nóng để cậu uống.
Ngu Gia Tường sau không dám lại có yêu cầu quá đáng gì khác, còn cách ngọ thiện một chốc, thì để Nhạc Thần đàn một khúc giết thời gian.
Trái ngược với bị Ngu Gia Tường sỗ sàng chọc ghẹo và tiếp thu những yêu cầu kỳ quái của hắn, thì lúc đàn tỳ bà là thời điểm Nhạc Thần thấy vui nhất.
Nhạc Thần muốn từ trên giường đứng dậy, Ngu Gia Tường liền đem cậu án ở bên trong, dùng chăn chặn lại, nói, “Ngươi ở trên giường đàn là được rồi, dù sao trẫm đối vói nghe khúc cũng không có bao nhiêu hứng thú, ngươi tùy tiện vài khúc cũng tốt. Cái gì khúc ngộ Chu Lang cố, ở trên người trẫm cũng vô dụng, ngươi có đàn thế nào, phỏng chừng trẫm cũng nghe không hiểu."
Mẫu thân Ngu Gia Tường là một nữ tử tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, Ngu Gia Tường lúc nhỏ cũng bất học vô thuật, ngoại trừ có tay kỳ cùng thi, những cái khác đều không được, ở thưởng nhạc lại càng là mù âm, trước kia lưu luyến thanh lâu nhạc phường, mỗi lần nghe khúc, thực không có nghe được nhạc công thứ nhất kinh thành cùng một người bình thường đàn tấu có cái gì khác nhau như lời người khác thường nói, bất quá, công phu lừa gạt người của hắn ngược lại là hạng nhất, tất cả mọi người khi đó đều biết tiếng tăm của hắn.
Nhạc Thần sớm đã nhìn ra được loại tiết mục tính tình cây nhà lá vườn của Ngu Gia Tường, kỳ thật, trước kia mắt còn thấy, cậu với phương diện âm nhạc cũng là vụn vặt, sau này, khi thời điểm thế giới chỉ còn âm thanh và cảm xúc, đây lại là nơi tốt đẹp nhất của cậu, nên không tự giác, cậu liền truy tìm tuyệt mỹ trong đó.
Nhạc Thần không để ý đến lời nói của Ngu Gia Tường, để hắn lấy đến bộ móng tay giả vừa rồi cởi ra phóng bên bàn trà, ngồi ở trên giường ôm tỳ bà, bắt đầu điều âm, sau khi chạm đến, tâm tình Nhạc Thần cũng bình tĩnh xuống dưới, giống như trên thế giới chỉ còn lại mình cậu và đàn tỳ bà, mi mắt buông rũ, tỳ bà kia giống như ái nhân vô cùng sâu sắc của Nhạc Thần, làm cho cậu nhiệt tình yêu thương và quyến luyến.
Nhạc Thần đàn hai khúc sở trường nhất, vẻ mặt chuyên chú, mang theo nét cười như có như không, tiếng đàn như thời gian tràn vào không gian, cuốn hút người nghe như say như đắm.
Ngu Gia Tường tuy là mù âm thanh, nhưng cũng nghe rồi, vẫn là biết Nhạc Thần đàn thật không tồi, chính là, hắn chán ghét Nhạc Thần đắm chìm trong lạc thú đàn khúc mà xem nhẹ hắn.
Vì thế, khi Nhạc Thần đàn đến giữa một khúc, Ngu Gia Tường mạnh mẽ lấy đi tỳ bà trong tay Nhạc Thần, Nhạc Thần ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ngu Gia Tường đem đàn để trên bàn, trở về lôi kéo tay Nhạc Thần, đem bộ mong giả cũng thả vào hộp, còn thực vô tội nói, “Quên đi, trẫm nghe mà ngủ gà ngủ gật, ngươi không cần đàn."
Nhạc Thần bị hắn làm tức đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không còn cách nào, muốn nói ai giống một cái đứa nhỏ hơn, Nhạc Thần cho rằng không phải mình, mà là cái vị vô lại trước mặt này lại càng giống hơn.
Ngu Gia Tường không nghe khúc, liền cầm một quyển sách đến đọc cho Nhạc Thần nghe, là tiểu thuyết hiệp nghĩa đang rất nóng ở trên chợ.
Trong đó nói một nam tử hành hiệp trượng nghĩa, sau đó trên đường gặp được mỹ nhân, câu chuyện một đường hoa đào, thực tục khí, nhưng lại có rất nhiều người nguyện ý xem.
Sách này là khi Nhạc Thần nhàm chán, Lí Lực cho người mua đến cấp Nhạc Thần đọc nghe giải buồn, nên để ở một bên kệ, trên đó còn có rất nhiều tiểu thuyết phố chợ, tuy rằng thói tục, nhưng cũng không quá diễm sắc, cho nên, Nhạc Thần cũng tùy Ngu Gia Tường ngồi nơi đó đọc.
Chính là, một cái Hoàng đế đọc tiểu thuyết nghĩa hiệp trên chợ, thấy thế nào cũng quái dị đi!
Ngu Gia Tường đọc xong hai trang, cảm thấy khát, uống chút nước, liền đem sách đặt một bên, nói, “Nhạc Thần, sách này không có nhiều ý nghĩa, ngươi muốn xem, lần sau từ trong cung ra ta mang cho ngươi hai bản sách quý, là sách trẫm đặc biệt thích, so với cái này viết cẩn thận hơn. Sách này thô sơ giản lược, không đáng để ngươi lãng phí thời gian."
Ngu Gia Tường nói sách này thô sơ giản lược, là bởi vì ái tình trong đó một câu, như “Một đêm phóng túng trở mình, cho đến bình minh…" linh tinh, cho nên, Ngu Gia Tường nói muốn viết cẩn thận hơn chính là ý tứ đó.
Da mặt Nhạc Thần mặc dù cũng dày, nhưng còn không có dày đến loại tình trạng này như Ngu Gia Tường, một người xem còn chưa tính, nhưng là hắn còn đưa tới, để người đọc cho cậu nghe, đọc tiểu thuyết diễm tình, như thế nào cũng phải biết viết hai chữ liêm sĩ đi!
“Không cần, ta không cần!" Nhạc Thần lạnh lùng trả lời.
“Không quan hệ, trẫm cũng không nguyện ý để người khác đến đọc, trẫm đến hầu hạ ngươi, đọc cho ngươi nghe." Ngu Gia Tường đem sách để lại trên giá, thực tùy ý nói.
Nhạc Thần cảm thấy người này lại đùa với mình, vì thế lại đau đầu, ôm trán không muốn để ý đến hắn.
Ngu Gia Tường thấy sắc mặt Nhạc Thần đột nhiên trở nên tái nhợt, bộ dạng đau đầu thống khổ, thân thiết hỏi, “Ngươi làm sao vậy, đau đầu sao?"
Nhạc Thần đau đầu khó nhịn, không thèm để ý đến hắn, cũng không trả lời.
Ngu Gia Tường thấy cậu như vậy, tâm cũng liền căng thẳng, lập tức ra ngoài bình phong, để người hầu hạ bên ngoài đi tìm Sở Thái y đến, lại cho Lí Lực mang chén thuốc tiến vào, Lí Lực thấy Nhạc Thần ngồi ở trên giường cuộn thành một đoàn, phi thường thống khổ, ý nghĩ thân thiết đau lòng đều hiện ở trên mặt, vọt tới bên giường ngồi xuống, bắt đầu mát xa huyệt vị trên đầu cho Nhạc Thần, hỏi, “Công tử, đau đầu có thể uống thuốc, ngươi đừng chịu đựng, phải nói ra."
Bệnh đau đầu của Nhạc Thần cơ hồ mỗi ngày đều phát tác, chính là thời gian dài ngắn cùng số lần nhiều ít mà thôi, hai ngày trước thời gian phát tác ngắn, Nhạc Thần cũng không chịu khổ gì. Nếu thời gian phát tác dài, đau đầu thực giống như sống không bằng chết, ngay cả khi xong hết mọi chuyện cảm giác vẫn rất rõ ràng, vì thế Sở Thái y mở dược giảm đau, khi thật sự nhịn không được mới có thể uống, nhưng là, dược ba phần độc, vẫn là đề nghị uống ít.
Nhạc Thần đau đến cái gì cũng không muốn quản cũng không muốn nghĩ, cuộn tròn thân thể miệng phát ra vài tiếng ô ô đau đớn, nhưng chính là vẫn lắc đầu không nguyện ý uống dược.
Lí Lực mát xa huyệt vị cũng không làm cậu cảm thấy dễ chịu chút, ngược lại càng thấy đau hơn, cậu đau đến tay chân không có khí lực, nhưng cũng trong đau đớn vội vàng đem Lí Lực đẩy ra, chính mình nằm ở trên giường, dùng đầu không ngừng chà xát trên đệm, nhưng vẫn như cũ đau đến khó chịu, liền lấy tay xả trên tóc, Lí Lực bổ nhào đến trên giường chế trụ tay cậu không cho cào loạn.
Ngu Gia Tường ở một bên nhìn, trước kia hắn đã nghe người khác báo cáo nói Nhạc Thần khi phát bệnh sẽ đau đến khó chịu ngủ không yên, làm sao lại nghĩ tới sẽ là cảnh tượng này.
Lí Lực áp chế Nhạc Thần tự làm thương bản thân, cơ hồ toàn thân đều đè lên người cậu, Ngu Gia Tường nhìn đến đặc biệt ghen, tiến lên đối Lí Lực quát lớn nói, “Ngươi đi lấy dược đến. Để trẫm đến giữ y!"
Lí Lực đối lời nói của Ngu Gia Tường, trong lòng phi thường không có tư vị, nhưng chỉ có thể tránh ra.
Khí lực của Ngu Gia Tường so với Lí Lực lớn hơn, hơn nữa thân người cao lớn so với Nhạc Thần cũng có ưu thế, Nhạc Thần cuộn tròn ở trên giường, hắn đem Nhạc Thần gắt gao ôm vào trong ngực, mắt Nhạc Thần che một tầng hơi nước, không phải một mảnh đen tối như bình thường, mà có thể nhìn thấy bên trong như là ẩn hiện sắc hồng vựng sáng, đầu cậu đầy mồ hôi, muốn vươn tay đến trên đầu, Ngu Gia Tường đành phải đem hai tay cậu bắt đến phía sau, ôm cậu càng thêm chặt.
Nhạc Thần đau đến ô ô kêu, tay không động đậy được, liền dùng đầu cọ vào trong ngực Ngu Gia Tường, Ngu Gia Tường đành phải tùy cậu.
Hắn phải ôm sát Nhạc Thần, cũng xuất mồ hôi, không phải cố sức, mà là lo lắng không yên.
Thấy Nhạc Thần chịu khổ, tính tình hắn đặc biệt không tốt, phát giận mắng, “Sở Minh Triệt này như thế nào còn chưa đến, không muốn sống nữa sao!"
Lí Lực mang dược đến uy Nhạc Thần, nghĩ rằng Sở Thái y nhanh nhất cũng cần hơn nửa canh giờ mới có thể đến, cho dù phát giận cũng không còn cách nào!
Đây là viên thuốc Sở Minh Triệt làm ra, Lí Lực xuất một viên đến cho Nhạc Thần ăn, Nhạc Thần đã đau đến tư duy mơ hồ, Lí Lực nói như thế nào cậu cũng không há miệng, cũng không có phản ứng.
Ngu Gia Tường đành phải buộc lòng để Lí Lực bài khai miệng của cậu đưa thuốc vào, nhưng Nhạc Thần lại không nuốt, Ngu Gia Tường để Lí Lực bưng nước, chính mình buông một tay ra, uống một ngụm, liền bắt lấy cằm Nhạc Thần, đem nước vào miệng Nhạc Thần.
Trong miệng Nhạc Thần đều là vị dược, Ngu Gia Tường đút cậu vài ngụm nước, Nhạc Thần mới đem dược nuốt xuống.
Lại qua một đoạn thời gian, Nhạc Thần mới đình chỉ giãy dụa, thân thể dần dần mềm xuống, tuy rằng vẫn cau mày như cũ, nhưng so với vừa rồi đã tốt hơn nhiều.
Lí Lực ở một bên hầu hạ, mặc dù thân mình Nhạc Thần chính là nam sủng của Hoàng đế, nhưng thời điểm nhìn thấy Hoàng đế dùng miệng uy nước cho Nhạc Thần, hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Nhạc Thần được thả trên giường ngủ, Lí Lực nói cần phải mát xa huyệt vị cho cậu, như vậy đối với bệnh tình mới có thể có lợi.
Ngu Gia Tường không thích gã hầu của Nhạc Thần, để cho hắn cấp chính mình giảng giải phương pháp mát xa, liền tự thân nhu xoa cho Nhạc Thần.
Thị nữ mang nước ấm đến sát giường Nhạc Thần, Nhạc Thần đau đến mồ hôi đầy người, cần được thay quần áo, mà y phục Ngu Gia Tường vừa rồi ôm Nhạc Thần cũng bị vò nát, cần phải đổi.
Ngu Gia Tường vốn là bỏ ra chút thời gian đến cùng Nhạc Thần ăn bữa cơm đoàn viên, không nghĩ tới lại trải qua một phen như vậy.
Sau nửa canh giờ Sở Thái y mới đuổi tới, khi đó Nhạc Thần vừa thay xong quần áo ngủ, nỗi lòng Ngu Gia Tường cũng bình tĩnh rất nhiều, biết Nhạc Thần đau thành như vậy cũng không phải trách Sở Thái y, vì vậy cũng không khó xử hắn, để hắn đến nhìn Nhạc Thần, hỏi hắn tình trạng Nhạc Thần hiện tại cũng không sao.
Mấy ngày trước cơn đau đầu của Nhạc Thần tương đối nhẹ, không cần uống thuốc cũng có thể trải qua, hơn nữa thời gian đau đớn không đến một chung trà, cho nên, Sở Thái y kết luận thời gian sau chứng đau đầu cũng sẽ không nghiêm trọng, chính là, ai nghĩ đến Hoàng đế lại là nhân tố chứ.
Ngu Gia Tường nghe xong Sở Thái y miêu tả, nghĩ đến hình như là mình làm cho Nhạc Thần phát bệnh, trong lòng có chút không có tư vị.
Sở Thái y vì Nhạc Thần xem bệnh, sau đó lại vội vàng trở về.
Nhạc Thần uống thuốc rồi ngủ đến gần hai canh giờ mới tỉnh.
Lí Lực nói tình huống hiện tại của Nhạc Thần coi như tốt, chỉ là uống thuốc nhưng vẫn đau như cũ, hơn nữa vẫn ngủ không được, những khi đau phải có người chế trụ, lại sợ làm cậu bị thương không dám dùng dây trói, bọn hạ nhân cũng thực khổ.
Ngu Gia Tường nghe xong những lời này của Lí Lực, trong lòng lại càng không có tư vị.
Vốn nên ăn đúng giờ trưa, xảy ra chuyện đành lùi một canh giờ.
Nhạc Thần không thể ra gió, vì thế ở trong phòng bày một cái bàn lớn, phòng ngủ đơn giản cũng đủ rộng, bày được cái bàn đặt bảy mươi hai món, Ngu Gia Tường và Nhạc Thần hai người ăn, phỏng chừng một món một người ngửi hương vị cũng có thể no rồi.
Nhạc Thần nhìn không tới, cho nên không biết có bao nhiêu xa xỉ, vừa rồi cậu một phen gây sức ép đặc biệt phí thể lực, vì thế khẩu vị cũng tốt hơn, nội thị hầu hạ cấp Ngu Gia Tường một đĩa rau, Ngu Gia Tường cảm thấy ăn ngon mới cấp cho Nhạc Thần, Nhạc Thần không kiêng ăn, ngược lại cũng không cảm thấy không tốt.
Thời gian ăn một bữa cơm thật lâu, Nhạc Thần chống đỡ thật sự không ăn nổi mới xua tay không cần.
Ngu Gia Tường cảm thấy mỹ mãn, cho người dọn bàn.
Trong cung còn có chuyện, Ngu Gia Tường dùng xong cơm phải đi rồi, “Trẫm đi về trước, quá hai ngày lại đến thăm ngươi. Ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi, không cần loạn nghĩ lại đau đầu."
Nhạc Thần nghe hắn nói trịnh trọng như vậy, có chút không quen, nghĩ rằng ngươi không đến ta sẽ không lại phí đầu óc, miệng lại đáp, “Ta biết!" Còn nói một câu, “Tân niên khoái hoạt!"
Ngu Gia Tường nghe được lời chúc Tết khả ái như vậy, lập tức đi qua ở trên mặt cậu hôn một cái, lưu luyến không rời mà đi.
Nhạc Thần không khỏi vì tính tình chính mình ở trước mặt Ngu Gia Tường phóng túng mà lo lắng, mặc dù đã mãnh liệt áp chế bản thân, làm cho mình cùng hắn bảo trì khoảng cách, hơn nữa còn đối hắn cung kính, nhưng chỉ cần vài câu nói đầu tiên của hắn đã nhẹ nhàng kích khởi phản ứng của cậu, thật là làm người ta phát sầu.
Nhạc Thần ngồi ở trên giường, Ngu Gia Tường ngồi ở mép giường, thấy thế nào loại tư thế này đều có chút nguy hiểm, Nhạc Thần giật giật thân mình, đề nghị nói, “Ta đàn cho người một khúc đi!"
Ngu Gia Tường vẫn luôn quan sát biểu tình của Nhạc Thần, nhìn cậu trong chốc lát buồn rầu nhíu mày, trong chốc lát lại liễm thần khổ tư, còn có thể lơ đãng triển lộ một tia ý cười thả lỏng, biểu tình trên mặt có thể nói là phong phú, xem ra vô luận cậu biến đổi như thế nào, thì những thói quen vẫn là mang theo, chính là đơn thuần một chút, bày ra trước mặt hắn, giống như một linh hồn xích lõa nhìn không xót gì, không có ngăn trở, để hắn tinh tường thấy rõ.
Hắn cùng Nhạc Thần ở chung một chỗ, Ngu Gia Tường luôn luôn phi thường có cảm giác thoải mái vui vẻ, có lẽ loại cảm giác này chính là đến từ sự đơn thuần tùy ý và vô câu vô thúc của cậu, có lẽ, đây cũng chính là nguyên nhân mình đối với y nhớ mãi không quên.
Ngu Gia Tường quay đầu nhìn nhìn tỳ bà trên bàn, lê thân khúc cảnh, được chế tạo bằng gỗ cây tử đàn, nói, “Trước kia cũng không biết ngươi sẽ đàn tỳ bà, không nghĩ tới ngươi vẫn là một người đa tài."
Nhạc Thần nghe khẩu khí hắn nói mang theo vị chua, thật sự không tính là khen ngợi chính mình, có lẽ là muốn chê cười, vì thế trả lời, “Thì biết chút trò biểu diễn vui người vui mình, cũng không phải đại sự an bang định quốc gì!"
“Ngươi ngược lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng, đây là đang nói trẫm sao?" Ngu Gia Tường đứng dậy cầm lấy tỳ bà, ngồi ở trên giường gẩy gẩy, thanh âm nhưng lại thanh thúy, bất quá không thành khúc.
Nhạc Thần nghe hắn làm phá thanh âm nhạc khí, nói, “Cũng không nói gì ngươi, chính là ăn ngay nói thật mà thôi, ta thật sự không có làm gì đại sự, người cũng không có lý tưởng lớn, có thể qua được cuộc sống tạm bợ là được."
Ngu Gia Tường loạn gẩy huyền cầm trong tay, nhìn Nhạc Thần lộ ra một dạng bộ dáng bình tĩnh, nghĩ cậu dạng này thực làm cho người yêu thích. Nhạc Thần vốn muốn tiếp tục nói tiếp, muốn hỏi Ngu Gia Tường khi nào thì phóng cậu đi, không cần bắt cậu ở trong này nữa, nhưng nghe Ngu Gia Tường làm loạn huyền cầm, thanh âm kia thật sự chói tai bén nhọn, lòng yêu cầm làm cậu lo lắng không biết chừng Ngu Gia Tường đã lộng hư tỳ bà, lập tức dịch thân thể, một tay chạm đến tỳ bà, một tay đè lại tay Ngu Gia Tường, nói, “Ngươi đừng làm hư nó!"
Ngu Gia Tường chưa từng bị người quát lớn như vậy, nhưng hắn cư nhiên như không não, còn cười hì hì nói, “Trẫm cũng không nghĩ muốn làm hư tỳ bà của ngươi, chỉ là không biết có biện pháp nào, ngươi tới chỉ chỉ trẫm đi!"
Nhạc Thần nhăn mi, “Ngươi học này làm cái gì, đều có người đàn cho ngươi nghe."
“Đến chỉ đi! Thừa dịp lúc trẫm còn muốn học!" Ngu Gia Tường tiếp tục yêu cầu nói.
Nhạc Thần không còn cách nào, muốn lấy tỳ bà làm mẫu âm cho hắn, lại nghe Ngu Gia Tường nói, “Tay cầm tay trực tiếp chỉ sẽ tốt hơn! Ngươi như vậy, trẫm cũng xem không hiểu!"
Nhạc Thần có loại cảm giác như bị mắc mưu, nhưng lại nghĩ chính mình không nên trái ý tứ Hoàng đế, nên đành đáp ứng.
Khi Ngu Gia Tường đem Nhạc Thần ôm vào trong lòng, đầu tựa vào trên vai cậu, cùng thời điểm hô hấp ấm áp phả vào bên tai, cậu mới ý thức được là thật bị lừa.
Trong lòng Nhạc Thần căm giận, Ngu Gia Tường lại làm như không biết, hai người ở trên giường ôm đàn tỳ bà, Ngu Gia Tường nắm tay Nhạc Thần, nhìn vào không giống Nhạc Thần đang giáo hắn mà ngược lại giống Ngu Gia Tường là lão sư.
Nhạc Thần bị Ngu Gia Tường kề sát, thật sự là tức giận, quát, “Ngươi vừa rồi còn đáp ứng nói ta không muốn ngươi sẽ không miễn cưỡng, hiện tại ngươi làm cái gì vậy?"
Động tác trên tay Ngu Gia Tường dừng một chút, trong thanh âm mang theo vạn phần vô tội, “Trẫm không có miễn cưỡng ngươi thị tẩm, này chỉ là để ngươi dạy trẫm đàn tỳ bà mà thôi!"
Nhạc Thần bị hắn chọc tức giận đến suyễn hơi, mặt trướng đỏ bừng, trước kia phế phủ bị thương, đến nay còn chưa có hảo, hô hấp gian nan có chút khó thở, Ngu Gia Tường cũng phát hiện dị trạng của Nhạc Thần, lập tức không dám lại làm càn, đem tỳ bà ném qua một bên, đưa cậu ôm đến trong lòng, nhìn Nhạc Thần trong ngực, liền nhẹ xoa cho cậu, còn vội vàng cẩn thận mà hỏi, “Ngươi làm sao?"
Nhạc Thần trừng mắt không nói lời nào.
“Có phải phạm vào bệnh hay không, trẫm cho người kêu đại phu đến xem xem cho ngươi." Ngu Gia Tường nói xong muốn xuống giường.
Sở Thái y tuy rằng đi rồi, nhưng trong Vương phủ vẫn còn đại phu không sai biệt lắm, thấy Ngu Gia Tường muốn gọi đến, Nhạc Thần lập tức bắt lấy cánh tay hắn, thở phì phò nói, “Đừng, không, không có gì, chờ chút… Chút nữa là tốt rồi."
Không nghĩ tới thân thể Nhạc Thần kém thành như vậy, ngay cả muốn vui đùa chút cũng không được. Ngu Gia Tường đau lòng Nhạc Thần, không dám tái đùa cậu. Xoa ngực Nhạc Thần, nhìn cậu rất lâu, rồi lại đi rót chén trà nóng để cậu uống.
Ngu Gia Tường sau không dám lại có yêu cầu quá đáng gì khác, còn cách ngọ thiện một chốc, thì để Nhạc Thần đàn một khúc giết thời gian.
Trái ngược với bị Ngu Gia Tường sỗ sàng chọc ghẹo và tiếp thu những yêu cầu kỳ quái của hắn, thì lúc đàn tỳ bà là thời điểm Nhạc Thần thấy vui nhất.
Nhạc Thần muốn từ trên giường đứng dậy, Ngu Gia Tường liền đem cậu án ở bên trong, dùng chăn chặn lại, nói, “Ngươi ở trên giường đàn là được rồi, dù sao trẫm đối vói nghe khúc cũng không có bao nhiêu hứng thú, ngươi tùy tiện vài khúc cũng tốt. Cái gì khúc ngộ Chu Lang cố, ở trên người trẫm cũng vô dụng, ngươi có đàn thế nào, phỏng chừng trẫm cũng nghe không hiểu."
Mẫu thân Ngu Gia Tường là một nữ tử tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, Ngu Gia Tường lúc nhỏ cũng bất học vô thuật, ngoại trừ có tay kỳ cùng thi, những cái khác đều không được, ở thưởng nhạc lại càng là mù âm, trước kia lưu luyến thanh lâu nhạc phường, mỗi lần nghe khúc, thực không có nghe được nhạc công thứ nhất kinh thành cùng một người bình thường đàn tấu có cái gì khác nhau như lời người khác thường nói, bất quá, công phu lừa gạt người của hắn ngược lại là hạng nhất, tất cả mọi người khi đó đều biết tiếng tăm của hắn.
Nhạc Thần sớm đã nhìn ra được loại tiết mục tính tình cây nhà lá vườn của Ngu Gia Tường, kỳ thật, trước kia mắt còn thấy, cậu với phương diện âm nhạc cũng là vụn vặt, sau này, khi thời điểm thế giới chỉ còn âm thanh và cảm xúc, đây lại là nơi tốt đẹp nhất của cậu, nên không tự giác, cậu liền truy tìm tuyệt mỹ trong đó.
Nhạc Thần không để ý đến lời nói của Ngu Gia Tường, để hắn lấy đến bộ móng tay giả vừa rồi cởi ra phóng bên bàn trà, ngồi ở trên giường ôm tỳ bà, bắt đầu điều âm, sau khi chạm đến, tâm tình Nhạc Thần cũng bình tĩnh xuống dưới, giống như trên thế giới chỉ còn lại mình cậu và đàn tỳ bà, mi mắt buông rũ, tỳ bà kia giống như ái nhân vô cùng sâu sắc của Nhạc Thần, làm cho cậu nhiệt tình yêu thương và quyến luyến.
Nhạc Thần đàn hai khúc sở trường nhất, vẻ mặt chuyên chú, mang theo nét cười như có như không, tiếng đàn như thời gian tràn vào không gian, cuốn hút người nghe như say như đắm.
Ngu Gia Tường tuy là mù âm thanh, nhưng cũng nghe rồi, vẫn là biết Nhạc Thần đàn thật không tồi, chính là, hắn chán ghét Nhạc Thần đắm chìm trong lạc thú đàn khúc mà xem nhẹ hắn.
Vì thế, khi Nhạc Thần đàn đến giữa một khúc, Ngu Gia Tường mạnh mẽ lấy đi tỳ bà trong tay Nhạc Thần, Nhạc Thần ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ngu Gia Tường đem đàn để trên bàn, trở về lôi kéo tay Nhạc Thần, đem bộ mong giả cũng thả vào hộp, còn thực vô tội nói, “Quên đi, trẫm nghe mà ngủ gà ngủ gật, ngươi không cần đàn."
Nhạc Thần bị hắn làm tức đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không còn cách nào, muốn nói ai giống một cái đứa nhỏ hơn, Nhạc Thần cho rằng không phải mình, mà là cái vị vô lại trước mặt này lại càng giống hơn.
Ngu Gia Tường không nghe khúc, liền cầm một quyển sách đến đọc cho Nhạc Thần nghe, là tiểu thuyết hiệp nghĩa đang rất nóng ở trên chợ.
Trong đó nói một nam tử hành hiệp trượng nghĩa, sau đó trên đường gặp được mỹ nhân, câu chuyện một đường hoa đào, thực tục khí, nhưng lại có rất nhiều người nguyện ý xem.
Sách này là khi Nhạc Thần nhàm chán, Lí Lực cho người mua đến cấp Nhạc Thần đọc nghe giải buồn, nên để ở một bên kệ, trên đó còn có rất nhiều tiểu thuyết phố chợ, tuy rằng thói tục, nhưng cũng không quá diễm sắc, cho nên, Nhạc Thần cũng tùy Ngu Gia Tường ngồi nơi đó đọc.
Chính là, một cái Hoàng đế đọc tiểu thuyết nghĩa hiệp trên chợ, thấy thế nào cũng quái dị đi!
Ngu Gia Tường đọc xong hai trang, cảm thấy khát, uống chút nước, liền đem sách đặt một bên, nói, “Nhạc Thần, sách này không có nhiều ý nghĩa, ngươi muốn xem, lần sau từ trong cung ra ta mang cho ngươi hai bản sách quý, là sách trẫm đặc biệt thích, so với cái này viết cẩn thận hơn. Sách này thô sơ giản lược, không đáng để ngươi lãng phí thời gian."
Ngu Gia Tường nói sách này thô sơ giản lược, là bởi vì ái tình trong đó một câu, như “Một đêm phóng túng trở mình, cho đến bình minh…" linh tinh, cho nên, Ngu Gia Tường nói muốn viết cẩn thận hơn chính là ý tứ đó.
Da mặt Nhạc Thần mặc dù cũng dày, nhưng còn không có dày đến loại tình trạng này như Ngu Gia Tường, một người xem còn chưa tính, nhưng là hắn còn đưa tới, để người đọc cho cậu nghe, đọc tiểu thuyết diễm tình, như thế nào cũng phải biết viết hai chữ liêm sĩ đi!
“Không cần, ta không cần!" Nhạc Thần lạnh lùng trả lời.
“Không quan hệ, trẫm cũng không nguyện ý để người khác đến đọc, trẫm đến hầu hạ ngươi, đọc cho ngươi nghe." Ngu Gia Tường đem sách để lại trên giá, thực tùy ý nói.
Nhạc Thần cảm thấy người này lại đùa với mình, vì thế lại đau đầu, ôm trán không muốn để ý đến hắn.
Ngu Gia Tường thấy sắc mặt Nhạc Thần đột nhiên trở nên tái nhợt, bộ dạng đau đầu thống khổ, thân thiết hỏi, “Ngươi làm sao vậy, đau đầu sao?"
Nhạc Thần đau đầu khó nhịn, không thèm để ý đến hắn, cũng không trả lời.
Ngu Gia Tường thấy cậu như vậy, tâm cũng liền căng thẳng, lập tức ra ngoài bình phong, để người hầu hạ bên ngoài đi tìm Sở Thái y đến, lại cho Lí Lực mang chén thuốc tiến vào, Lí Lực thấy Nhạc Thần ngồi ở trên giường cuộn thành một đoàn, phi thường thống khổ, ý nghĩ thân thiết đau lòng đều hiện ở trên mặt, vọt tới bên giường ngồi xuống, bắt đầu mát xa huyệt vị trên đầu cho Nhạc Thần, hỏi, “Công tử, đau đầu có thể uống thuốc, ngươi đừng chịu đựng, phải nói ra."
Bệnh đau đầu của Nhạc Thần cơ hồ mỗi ngày đều phát tác, chính là thời gian dài ngắn cùng số lần nhiều ít mà thôi, hai ngày trước thời gian phát tác ngắn, Nhạc Thần cũng không chịu khổ gì. Nếu thời gian phát tác dài, đau đầu thực giống như sống không bằng chết, ngay cả khi xong hết mọi chuyện cảm giác vẫn rất rõ ràng, vì thế Sở Thái y mở dược giảm đau, khi thật sự nhịn không được mới có thể uống, nhưng là, dược ba phần độc, vẫn là đề nghị uống ít.
Nhạc Thần đau đến cái gì cũng không muốn quản cũng không muốn nghĩ, cuộn tròn thân thể miệng phát ra vài tiếng ô ô đau đớn, nhưng chính là vẫn lắc đầu không nguyện ý uống dược.
Lí Lực mát xa huyệt vị cũng không làm cậu cảm thấy dễ chịu chút, ngược lại càng thấy đau hơn, cậu đau đến tay chân không có khí lực, nhưng cũng trong đau đớn vội vàng đem Lí Lực đẩy ra, chính mình nằm ở trên giường, dùng đầu không ngừng chà xát trên đệm, nhưng vẫn như cũ đau đến khó chịu, liền lấy tay xả trên tóc, Lí Lực bổ nhào đến trên giường chế trụ tay cậu không cho cào loạn.
Ngu Gia Tường ở một bên nhìn, trước kia hắn đã nghe người khác báo cáo nói Nhạc Thần khi phát bệnh sẽ đau đến khó chịu ngủ không yên, làm sao lại nghĩ tới sẽ là cảnh tượng này.
Lí Lực áp chế Nhạc Thần tự làm thương bản thân, cơ hồ toàn thân đều đè lên người cậu, Ngu Gia Tường nhìn đến đặc biệt ghen, tiến lên đối Lí Lực quát lớn nói, “Ngươi đi lấy dược đến. Để trẫm đến giữ y!"
Lí Lực đối lời nói của Ngu Gia Tường, trong lòng phi thường không có tư vị, nhưng chỉ có thể tránh ra.
Khí lực của Ngu Gia Tường so với Lí Lực lớn hơn, hơn nữa thân người cao lớn so với Nhạc Thần cũng có ưu thế, Nhạc Thần cuộn tròn ở trên giường, hắn đem Nhạc Thần gắt gao ôm vào trong ngực, mắt Nhạc Thần che một tầng hơi nước, không phải một mảnh đen tối như bình thường, mà có thể nhìn thấy bên trong như là ẩn hiện sắc hồng vựng sáng, đầu cậu đầy mồ hôi, muốn vươn tay đến trên đầu, Ngu Gia Tường đành phải đem hai tay cậu bắt đến phía sau, ôm cậu càng thêm chặt.
Nhạc Thần đau đến ô ô kêu, tay không động đậy được, liền dùng đầu cọ vào trong ngực Ngu Gia Tường, Ngu Gia Tường đành phải tùy cậu.
Hắn phải ôm sát Nhạc Thần, cũng xuất mồ hôi, không phải cố sức, mà là lo lắng không yên.
Thấy Nhạc Thần chịu khổ, tính tình hắn đặc biệt không tốt, phát giận mắng, “Sở Minh Triệt này như thế nào còn chưa đến, không muốn sống nữa sao!"
Lí Lực mang dược đến uy Nhạc Thần, nghĩ rằng Sở Thái y nhanh nhất cũng cần hơn nửa canh giờ mới có thể đến, cho dù phát giận cũng không còn cách nào!
Đây là viên thuốc Sở Minh Triệt làm ra, Lí Lực xuất một viên đến cho Nhạc Thần ăn, Nhạc Thần đã đau đến tư duy mơ hồ, Lí Lực nói như thế nào cậu cũng không há miệng, cũng không có phản ứng.
Ngu Gia Tường đành phải buộc lòng để Lí Lực bài khai miệng của cậu đưa thuốc vào, nhưng Nhạc Thần lại không nuốt, Ngu Gia Tường để Lí Lực bưng nước, chính mình buông một tay ra, uống một ngụm, liền bắt lấy cằm Nhạc Thần, đem nước vào miệng Nhạc Thần.
Trong miệng Nhạc Thần đều là vị dược, Ngu Gia Tường đút cậu vài ngụm nước, Nhạc Thần mới đem dược nuốt xuống.
Lại qua một đoạn thời gian, Nhạc Thần mới đình chỉ giãy dụa, thân thể dần dần mềm xuống, tuy rằng vẫn cau mày như cũ, nhưng so với vừa rồi đã tốt hơn nhiều.
Lí Lực ở một bên hầu hạ, mặc dù thân mình Nhạc Thần chính là nam sủng của Hoàng đế, nhưng thời điểm nhìn thấy Hoàng đế dùng miệng uy nước cho Nhạc Thần, hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Nhạc Thần được thả trên giường ngủ, Lí Lực nói cần phải mát xa huyệt vị cho cậu, như vậy đối với bệnh tình mới có thể có lợi.
Ngu Gia Tường không thích gã hầu của Nhạc Thần, để cho hắn cấp chính mình giảng giải phương pháp mát xa, liền tự thân nhu xoa cho Nhạc Thần.
Thị nữ mang nước ấm đến sát giường Nhạc Thần, Nhạc Thần đau đến mồ hôi đầy người, cần được thay quần áo, mà y phục Ngu Gia Tường vừa rồi ôm Nhạc Thần cũng bị vò nát, cần phải đổi.
Ngu Gia Tường vốn là bỏ ra chút thời gian đến cùng Nhạc Thần ăn bữa cơm đoàn viên, không nghĩ tới lại trải qua một phen như vậy.
Sau nửa canh giờ Sở Thái y mới đuổi tới, khi đó Nhạc Thần vừa thay xong quần áo ngủ, nỗi lòng Ngu Gia Tường cũng bình tĩnh rất nhiều, biết Nhạc Thần đau thành như vậy cũng không phải trách Sở Thái y, vì vậy cũng không khó xử hắn, để hắn đến nhìn Nhạc Thần, hỏi hắn tình trạng Nhạc Thần hiện tại cũng không sao.
Mấy ngày trước cơn đau đầu của Nhạc Thần tương đối nhẹ, không cần uống thuốc cũng có thể trải qua, hơn nữa thời gian đau đớn không đến một chung trà, cho nên, Sở Thái y kết luận thời gian sau chứng đau đầu cũng sẽ không nghiêm trọng, chính là, ai nghĩ đến Hoàng đế lại là nhân tố chứ.
Ngu Gia Tường nghe xong Sở Thái y miêu tả, nghĩ đến hình như là mình làm cho Nhạc Thần phát bệnh, trong lòng có chút không có tư vị.
Sở Thái y vì Nhạc Thần xem bệnh, sau đó lại vội vàng trở về.
Nhạc Thần uống thuốc rồi ngủ đến gần hai canh giờ mới tỉnh.
Lí Lực nói tình huống hiện tại của Nhạc Thần coi như tốt, chỉ là uống thuốc nhưng vẫn đau như cũ, hơn nữa vẫn ngủ không được, những khi đau phải có người chế trụ, lại sợ làm cậu bị thương không dám dùng dây trói, bọn hạ nhân cũng thực khổ.
Ngu Gia Tường nghe xong những lời này của Lí Lực, trong lòng lại càng không có tư vị.
Vốn nên ăn đúng giờ trưa, xảy ra chuyện đành lùi một canh giờ.
Nhạc Thần không thể ra gió, vì thế ở trong phòng bày một cái bàn lớn, phòng ngủ đơn giản cũng đủ rộng, bày được cái bàn đặt bảy mươi hai món, Ngu Gia Tường và Nhạc Thần hai người ăn, phỏng chừng một món một người ngửi hương vị cũng có thể no rồi.
Nhạc Thần nhìn không tới, cho nên không biết có bao nhiêu xa xỉ, vừa rồi cậu một phen gây sức ép đặc biệt phí thể lực, vì thế khẩu vị cũng tốt hơn, nội thị hầu hạ cấp Ngu Gia Tường một đĩa rau, Ngu Gia Tường cảm thấy ăn ngon mới cấp cho Nhạc Thần, Nhạc Thần không kiêng ăn, ngược lại cũng không cảm thấy không tốt.
Thời gian ăn một bữa cơm thật lâu, Nhạc Thần chống đỡ thật sự không ăn nổi mới xua tay không cần.
Ngu Gia Tường cảm thấy mỹ mãn, cho người dọn bàn.
Trong cung còn có chuyện, Ngu Gia Tường dùng xong cơm phải đi rồi, “Trẫm đi về trước, quá hai ngày lại đến thăm ngươi. Ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi, không cần loạn nghĩ lại đau đầu."
Nhạc Thần nghe hắn nói trịnh trọng như vậy, có chút không quen, nghĩ rằng ngươi không đến ta sẽ không lại phí đầu óc, miệng lại đáp, “Ta biết!" Còn nói một câu, “Tân niên khoái hoạt!"
Ngu Gia Tường nghe được lời chúc Tết khả ái như vậy, lập tức đi qua ở trên mặt cậu hôn một cái, lưu luyến không rời mà đi.
Tác giả :
Nam Chi