Mân Côi
Chương 27
Từ nhỏ, Lâm Mân Côi không phải chưa từng bị Lâm Kiến Quốc đánh, bình thường Kim Phân Phương không ở nhà, cô ầm ĩ tìm mẹ khiến đôi lúc Lâm Kiến Quốc rất bực bội, thế là đánh cô.
Lúc nhỏ Lâm Mân Côi có chút hiểu và sợ Lâm Kiến Quốc. Nhưng về sau hiểu chuyện rồi, cô cũng biết người nhà là chỗ dựa lớn nhất trên thế giới này, nên cô không còn oán hận Lâm Kiến Quốc nữa, trái lại một lòng một dạ tốt với ông ta.
Chẳng qua, làn này là lần đầu tiên cô bị đánh sau khi trưởng thành.
Nếu là trước đây, Lâm Mân Côi sẽ nhịn, vì cô là hậu bối, là con gái, ít nhiều cũng có lỗi, cha mẹ mới có thể đánh cô. Nhưng lúc này đây, Lâm Mân Côi không thấy mình có lỗi.
Người ngoại tình là Phương Tử Quân, người kéo Lâm Kiến Quốc xuống nước là Phương Tử Quân, nhưng vì sao Lâm Kiến Quốc đánh cô?
Dựa vào cái gì, cô chưa bao giờ làm sai, tại sao kết quả lại tính trên đầu cô?
Lâm Mân Côi đau khổ, tuyệt vọng, phẫn nộ, rất nhiều cảm xúc hiện lên trong đầu. Cuối cùng, cô cũng không nhìn sắc mặt Lâm Kiến Quốc, vọt thẳng ra khỏi nhà.
Nếu như không đi, cô không dám chắc mình sẽ không nói ra điều hì đó tổn thương người khác.
Đó là người nhà cô, Lâm Kiến Quốc cso thể đối xử với cô như thế, nhưng cô không thể làm thế với ông ta.
Lâm Kiến Quốc tức giận đến nỗi khuôn mặt già nua đỏ bừng. Lâm Xảo vừa từ bên ngoài trở về, đụng phải khuông mặt đầy nước mắt của Lâm Mân Côi, bà ta không kịp kéo cô lại để hỏi han cặn kẽ, Lâm Mân Côi đã trừng bà ta rồi nhanh chóng chạy mất.
Lâm Xảo buồn bực, đẩy cửa ra nhìn thấy Lâm Kiến Quốc đang ngồi trên ghế, vẻ mặt nặng nề, mu bàn tay nắm lấy ghế salon lộ ra gân xanh, trong lòng hơi không yên, do dự một chút bà ta tiến lên hỏi: "Sao vậy?" "Sao vậy?!"
Lâm Kiến Quốc đang lo không ai để giận chó đánh mèo, vừa vặn Lâm Xảo đâm đầu vào, "Còn không phải do đứa con gái ngoan của cô à! Cô hỏi nó xem đã làm cái gì! Lâm gia chúng tôi có lỗi gì với nó mà nó phải đi dụ dỗ Phương Tử Quân!"
Lâm Xảo bị Lâm Kiến Quốc mắng té tát, một lúc sau mới phản ứng kịp, làm một người theo phản xạ sẽ biện bạch cho con gái mình, "Kiến Quốc, có phải hiểu lầm không? Thanh Thiển ngoan ngoan, nghe lời thế, sao có thể..."
Nghe Lâm Xảo biện bạch cho Lâm Thanh Thiển, Lâm Kiến Quốc càng tức giận hơn, vỗ bàn đứng dậy: "Tôi tận mắt nhìn thấy đấy, sao lầm được! Đứa con gái ngoan cô dạy..."
"Em..." Cho tới bây giờ Lâm Xảo chưa từng bị Lâm Kiến Quốc rống như vậy, nhất thời nước mắt rơi ào ào, uất ức nói: "Còn không phải vì anh sao, mấy năm nay em luôn chăm sóc anh, bỏ quên nó. Làm sao em biết sẽ xảy ra việc này... Anh... anh oan uổng người ta quá..."
Dáng dấp Lâm Thanh Thiển và Lâm Xảo hơi giống nhau, đều thuộc loại xinh đẹp. Chẳng qua ngày thường Lâm Xảo ăn mặc khiêm tốn, người cũng đã có tuổi nên mới trông bình thường. Bây giờ bà ta nước mắt ào ào, một đôi mắt phượng tràn ngập tủi thân, khiến Lâm Kiến Quốc mềm nhũn.
Dù sao cũng là người tình bí mật nhiều năm, Lâm Xảo khác với Kim Phân Phương, vóc người đẹp còn ngoan ngoãn phục tùng ông ta, cho dù lòng dạ Lâm Kiến Quốc có cứng rắn chăng nữa, cũng bị dáng vẻ khóc lóc yếu đuối của tiểu hồ ly làm cho thay đổi.
"Được rồi. Được rồi... Đừng khóc nữa... Tại tôi giận quá mà... Thanh Thiển và Mân Côi vốn thân như chị em, giờ gây ra chuyện này, thoáng chốc tôi khó chấp nhận được..."
Lâm Xảo còn khóc huhu, cuối cùng Lâm Kiến Quốc vẫn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ôm Lâm Xảo vào lòng dỗ dành một trận nào là cục cưng bảo bối, cuối cùng thấy người đẹp Lâm Xảo rơi lệ càng lộ vẻ đáng thương, không biết vì sao trong đầu ông ta bỗng xuất hiện vóc người đẹp đẽ của Lâm Thanh Thiển. Mặc dù chỉ thoáng qua nhưng lại khiến lòng ông ta ngứa ngáy, cơn tức giận trong lòng bị giục vọng thay thế, may mà không không có vợ cả, còn có thể tìm thế thân cũng được.
Bình thường Kim Phân Phương không ở nhà, Lâm Mân Côi cũng lập gia đình rồi, nên trong nhà chỉ còn lại hai người này.
Lúc này càng tiện lợi hơn, cả người Lâm Kiến Quốc toàn lửa nóng, tâm can bảo bối còn ở trong lòng, nhịn không được ôm nhau điên long đảo phượng, mây mưa trên vu sơn.
Lâm Mân Côi không biết Lâm Kiến Quốc và Lâm Xảo đã sớm chung chạ với nhau, còn tự cho rằng, mặc dù dì Lâm Xảo có một đứa con gái không ra hồn, nhưng con người bà ta cũng không tệ, nhất là còn rất tốt với cô.
Sau khi cô chạy ra ngoài, càng nghĩ càng giận, khoảnh khắc ấy cô thực sự muốn bất chấp tất cả ly hôn với Phương Tử Quân. Nhưng rất nhanh cô tỉnh táo lại, lỡ như Phương Tử Quân chó cũng rứt giậu, thực sự bán đứng Lâm Kiến Quốc, thì e rằng bên bị tổn thương chỉ có gia đình cô.
Mới nghĩ thế, trong lòng Lâm Mân Côi cực kỳ đau đớn. Không thể ly hôn, quay vè lại thấy gã không biết xấu hổ kia cũng khó chịu, trong cơn tức giận, Lâm Mân Côi dứt khoát xin bí thư nghỉ một tuần ra ngoài giải sầu.
Tục ngữ nói, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Chuyện Lâm Kiến Quốc và cục trưởng cục công an cùng đi bắt gian Phương Tử Quân đã nhanh chóng được lan truyền.
Mới có một đêm, trên dưới kiến ủy ai cũng biết.
Bí thư của Lâm Mân Côi đương nhiên biết rõ, đúng lúc trong khoảng thời gian này kiến ủy không bận lắm, nên bí thư vừa vặn bán cho Lâm Kiến Quốc mặt mũi, hòa phóng đồng ý.
Cuối cùng, sau khi cúp điện thoại của Lâm Mân Côi, bí thư còn nghĩ tới Phương Nhược Cuồng có chút tâm tư với Lâm Mân Côi. Tuy anh che giấu rất kỹ, nhưng bí thư cũng là người lặn lội mấy chục năm ở nơi gió trăng, chút tâm tư giữa nam và nữ ấy sao ông ta không biết chớ.
Lần này, nói là Phương Tử Quân ăn vụng ở bị tóm được, nhưng không chừng là để cho chuyện Lâm Mân Côi với Phương Nhược Cuồng công khai, nên đá Phương Tử Quân ra định tội trước thôi.
Bí thư càng nghĩ càng đắc ý, cảm thấy ông ta là người sáng suốt nhất thành phố Nghi Châu.
Suy ngĩ một hồi, bí thư cầm điện thoại lên, nếu đã bán mặt mũi cho Lâm Kiến Quốc thì cũng bán luôn mặt mũi cho Phương Nhược Cuồng.
Bên này, Lâm Mân Côi hoàn toàn không biết hành tung của mình đã bị bán rẻ. Cô về nhà lấy tiền và giấy tờ, Phương Tử Quân còn chưa về, chẳng biết có phải sáng sớm chạy đến Lâm gia xin lỗi không.
Bất quá không liên quan tới cô, gã đàn ông không biết xấu hổ kia không ly hôn cũng được, nhưng nhất định phải giày vò hắn một phen.
Lâm Mân Côi nghĩ xong, thu dọn đồ đạc đơn giản, rồi lên xe lửa đi thành phố Cẩm.
Thành phố Cẩm bốn mùa đều như mùa xuân, vì môi trường tốt, đậm chất thôn quê, nên rất nhiều nơi đều mở nhà nghỉ.
Lâm Mân Côi đi theo chỉ dẫn du lịch, tùy tiện tìm một nhà nghỉ yên tĩnh ở lại.
Chẳng qua, cô không ngờ nhà nghỉ hẻo lánh thế mà giá cả không rẻ chút nào, một đêm mất mấy trăm đồng, Lâm Mân Côi hơi nhức nhối.
Nhưng lúc này rồi còn tính toán vài đồng bạc, người cũng không thoải mái, còn để ý tiền bạc làm chi.
Mới nghĩ vậy, Lâm Mân Côi lại gọi điện thoại, chuẩn bị đặt phòng.
Song trong lúc suy xét, nhà nghỉ ở đầu dây bên kia lại xin lỗi vì hết phòng rồi.
Đúng là xui xẻo.
Lâm Mân Côi nghĩ.
Cũng có thể chuyện xui xẻo luôn tới dồn dập.
Lâm Mân Côi ở trên xe lửa không đặt cược phòng, lúc xuống xe lửa đã là tám giờ tối. Cô vừa mệt vừa đói, rõ ràng chỉ dẫn nói nơi này cách nhà nghỉ chỉ 2.5km nhưng dọc đường đi, chẳng có con mà nào gì đến đi nhờ xe.
Lâm Mân Côi vác túi hành lý, đi khoảng nửa tiếng, càng đi càng vắng vẻ.
Ban đầu, trên con đường còn có đèn đỏ, lại đi thêm mười mấy phút nữa, đèn đường cũng không còn, một mảng tối đen như mực, núi lớn đen kịt hai bên như con thú khổng lồ dữ tợn, sắp nhào vào Lâm Mân Côi.
Trên gáy Lâm Mân Côi toàn là mồ hôi, cô đây có tội tình gì, rõ ràng có thể ở Nghi Châu ăn uống thả cửa, phóng khoáng xem ti vi lên mạng, cứ đâm đầu tới nơi hoang vắng này, trước sau không có bóng dáng nhà trọ.
Lâm Mân Côi càng nghĩ càng sợ, vừa định móc điện thoại ra báo cảnh sát. Kết quả mới lấy ra cô ức chế đến choáng váng đầu.
Lại con tận hơn trăm cuộc gọi nhỡ. Chín mươi phần trăm đều của Phương Tử Quân, chỉ có mấy là cuộc là của Phương Nhược Cuồng.
Hơn nũa, bởi vì gọi quá nhiều lần nên Lâm Mân Côi mới ấn một phím trên di động, lập tức tự động tắt máy.
Đúng là người không may, uống nước chỉ nhét kẽ răng.
Lâm Mân Côi đi một lúc, càng đi càng sợ hãi, cô không dám tiến về phía trước, cảm thấy không bằng quay trở lại, nói không chừng ở nơi sáng sủa có thể thấy xe cộ.
Hạ quyết tâm, Lâm Mân Côi đang tính quay đầu, vận may của cô hình như đã tới.
Từ đằng xa lóe lên ánh sáng, nghe âm thanh, chắc chắn là xe ô tô.
Lâm Mân Côi ngạc nhiên, hận không thể nhào tới gọi người này là ân nhân. Nhưng lúc trước cũng có nhiều xe, bất quá chẳng ai đồng ý chở Lâm Mân Côi cả, lần này Lâm Mân Côi có kinh nghiệm, đợi xe sắp đến mới chạy tới hô to.
Cô không dám vọt ra giữa đường, có tý đầu óc cũng biết lỡ như tài xế không dừng lại, cô không những không quá giang được, còn bị xe tông bay.
Lâm Mân Côi tính toán không sai, nhưng điều duy nhất cô không tính được là đã quá muộn, trên đường tối đen như mực, tài xế sao có thể nhìn thấy cô ở ven đường kêu to chứ.
Vèo cái, xe chạy lướt qua Lâm Mân Côi.
Lần này, nước mắt cô bằng với tốc độ xe lướt qua ào ào rơi xuống.
Mẹ nó, cuộc sống này không có cách nào sống nổi!
Lâm Mân Côi cam chịu, hai lần đẫm lệ.
Trong lòng phẫn hận, nhịn không được muốn mắng Phương Tử Quân té tát. Bất quá trong lòng có mong mỏi nhỏ nhoi, nếu có một người đàn ông bằng lòng cho cô quá giang, bằng lòng cho cô một ly nước ấm, thì bảo cô làm gì cũng được.
Hình như ông trời nghe được lời cầu nguyện của cô, ngay khi Lâm Mân Côi không nhúc nhích nữa, ngồi xổm dưỡi đất khóc nghẹn ngào, chiếc xe chạy như bay lướt qua cô trước đó đã từ từ quay lại.
Việc này là sao?
Lâm Mân Côi hoảng sợ ngẩng đầu, lúc này cô mới nghĩ tới, ở nơi hoang vắng thế kia, chỉ có mỗi đứa con gái như cô, cho dù chịu cho quá giang, cô cũng không dám ngồi.
Lâm Mân Côi sợ đến mức không còn nước mắt, lúc này, luồng sáng in trên gương mặt lẫn lộn nước mắt của cô, đồng thời giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên.
"Cô bé... cuối cùng tôi cũng tìm thấy em rồi!"
Lúc nhỏ Lâm Mân Côi có chút hiểu và sợ Lâm Kiến Quốc. Nhưng về sau hiểu chuyện rồi, cô cũng biết người nhà là chỗ dựa lớn nhất trên thế giới này, nên cô không còn oán hận Lâm Kiến Quốc nữa, trái lại một lòng một dạ tốt với ông ta.
Chẳng qua, làn này là lần đầu tiên cô bị đánh sau khi trưởng thành.
Nếu là trước đây, Lâm Mân Côi sẽ nhịn, vì cô là hậu bối, là con gái, ít nhiều cũng có lỗi, cha mẹ mới có thể đánh cô. Nhưng lúc này đây, Lâm Mân Côi không thấy mình có lỗi.
Người ngoại tình là Phương Tử Quân, người kéo Lâm Kiến Quốc xuống nước là Phương Tử Quân, nhưng vì sao Lâm Kiến Quốc đánh cô?
Dựa vào cái gì, cô chưa bao giờ làm sai, tại sao kết quả lại tính trên đầu cô?
Lâm Mân Côi đau khổ, tuyệt vọng, phẫn nộ, rất nhiều cảm xúc hiện lên trong đầu. Cuối cùng, cô cũng không nhìn sắc mặt Lâm Kiến Quốc, vọt thẳng ra khỏi nhà.
Nếu như không đi, cô không dám chắc mình sẽ không nói ra điều hì đó tổn thương người khác.
Đó là người nhà cô, Lâm Kiến Quốc cso thể đối xử với cô như thế, nhưng cô không thể làm thế với ông ta.
Lâm Kiến Quốc tức giận đến nỗi khuôn mặt già nua đỏ bừng. Lâm Xảo vừa từ bên ngoài trở về, đụng phải khuông mặt đầy nước mắt của Lâm Mân Côi, bà ta không kịp kéo cô lại để hỏi han cặn kẽ, Lâm Mân Côi đã trừng bà ta rồi nhanh chóng chạy mất.
Lâm Xảo buồn bực, đẩy cửa ra nhìn thấy Lâm Kiến Quốc đang ngồi trên ghế, vẻ mặt nặng nề, mu bàn tay nắm lấy ghế salon lộ ra gân xanh, trong lòng hơi không yên, do dự một chút bà ta tiến lên hỏi: "Sao vậy?" "Sao vậy?!"
Lâm Kiến Quốc đang lo không ai để giận chó đánh mèo, vừa vặn Lâm Xảo đâm đầu vào, "Còn không phải do đứa con gái ngoan của cô à! Cô hỏi nó xem đã làm cái gì! Lâm gia chúng tôi có lỗi gì với nó mà nó phải đi dụ dỗ Phương Tử Quân!"
Lâm Xảo bị Lâm Kiến Quốc mắng té tát, một lúc sau mới phản ứng kịp, làm một người theo phản xạ sẽ biện bạch cho con gái mình, "Kiến Quốc, có phải hiểu lầm không? Thanh Thiển ngoan ngoan, nghe lời thế, sao có thể..."
Nghe Lâm Xảo biện bạch cho Lâm Thanh Thiển, Lâm Kiến Quốc càng tức giận hơn, vỗ bàn đứng dậy: "Tôi tận mắt nhìn thấy đấy, sao lầm được! Đứa con gái ngoan cô dạy..."
"Em..." Cho tới bây giờ Lâm Xảo chưa từng bị Lâm Kiến Quốc rống như vậy, nhất thời nước mắt rơi ào ào, uất ức nói: "Còn không phải vì anh sao, mấy năm nay em luôn chăm sóc anh, bỏ quên nó. Làm sao em biết sẽ xảy ra việc này... Anh... anh oan uổng người ta quá..."
Dáng dấp Lâm Thanh Thiển và Lâm Xảo hơi giống nhau, đều thuộc loại xinh đẹp. Chẳng qua ngày thường Lâm Xảo ăn mặc khiêm tốn, người cũng đã có tuổi nên mới trông bình thường. Bây giờ bà ta nước mắt ào ào, một đôi mắt phượng tràn ngập tủi thân, khiến Lâm Kiến Quốc mềm nhũn.
Dù sao cũng là người tình bí mật nhiều năm, Lâm Xảo khác với Kim Phân Phương, vóc người đẹp còn ngoan ngoãn phục tùng ông ta, cho dù lòng dạ Lâm Kiến Quốc có cứng rắn chăng nữa, cũng bị dáng vẻ khóc lóc yếu đuối của tiểu hồ ly làm cho thay đổi.
"Được rồi. Được rồi... Đừng khóc nữa... Tại tôi giận quá mà... Thanh Thiển và Mân Côi vốn thân như chị em, giờ gây ra chuyện này, thoáng chốc tôi khó chấp nhận được..."
Lâm Xảo còn khóc huhu, cuối cùng Lâm Kiến Quốc vẫn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ôm Lâm Xảo vào lòng dỗ dành một trận nào là cục cưng bảo bối, cuối cùng thấy người đẹp Lâm Xảo rơi lệ càng lộ vẻ đáng thương, không biết vì sao trong đầu ông ta bỗng xuất hiện vóc người đẹp đẽ của Lâm Thanh Thiển. Mặc dù chỉ thoáng qua nhưng lại khiến lòng ông ta ngứa ngáy, cơn tức giận trong lòng bị giục vọng thay thế, may mà không không có vợ cả, còn có thể tìm thế thân cũng được.
Bình thường Kim Phân Phương không ở nhà, Lâm Mân Côi cũng lập gia đình rồi, nên trong nhà chỉ còn lại hai người này.
Lúc này càng tiện lợi hơn, cả người Lâm Kiến Quốc toàn lửa nóng, tâm can bảo bối còn ở trong lòng, nhịn không được ôm nhau điên long đảo phượng, mây mưa trên vu sơn.
Lâm Mân Côi không biết Lâm Kiến Quốc và Lâm Xảo đã sớm chung chạ với nhau, còn tự cho rằng, mặc dù dì Lâm Xảo có một đứa con gái không ra hồn, nhưng con người bà ta cũng không tệ, nhất là còn rất tốt với cô.
Sau khi cô chạy ra ngoài, càng nghĩ càng giận, khoảnh khắc ấy cô thực sự muốn bất chấp tất cả ly hôn với Phương Tử Quân. Nhưng rất nhanh cô tỉnh táo lại, lỡ như Phương Tử Quân chó cũng rứt giậu, thực sự bán đứng Lâm Kiến Quốc, thì e rằng bên bị tổn thương chỉ có gia đình cô.
Mới nghĩ thế, trong lòng Lâm Mân Côi cực kỳ đau đớn. Không thể ly hôn, quay vè lại thấy gã không biết xấu hổ kia cũng khó chịu, trong cơn tức giận, Lâm Mân Côi dứt khoát xin bí thư nghỉ một tuần ra ngoài giải sầu.
Tục ngữ nói, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Chuyện Lâm Kiến Quốc và cục trưởng cục công an cùng đi bắt gian Phương Tử Quân đã nhanh chóng được lan truyền.
Mới có một đêm, trên dưới kiến ủy ai cũng biết.
Bí thư của Lâm Mân Côi đương nhiên biết rõ, đúng lúc trong khoảng thời gian này kiến ủy không bận lắm, nên bí thư vừa vặn bán cho Lâm Kiến Quốc mặt mũi, hòa phóng đồng ý.
Cuối cùng, sau khi cúp điện thoại của Lâm Mân Côi, bí thư còn nghĩ tới Phương Nhược Cuồng có chút tâm tư với Lâm Mân Côi. Tuy anh che giấu rất kỹ, nhưng bí thư cũng là người lặn lội mấy chục năm ở nơi gió trăng, chút tâm tư giữa nam và nữ ấy sao ông ta không biết chớ.
Lần này, nói là Phương Tử Quân ăn vụng ở bị tóm được, nhưng không chừng là để cho chuyện Lâm Mân Côi với Phương Nhược Cuồng công khai, nên đá Phương Tử Quân ra định tội trước thôi.
Bí thư càng nghĩ càng đắc ý, cảm thấy ông ta là người sáng suốt nhất thành phố Nghi Châu.
Suy ngĩ một hồi, bí thư cầm điện thoại lên, nếu đã bán mặt mũi cho Lâm Kiến Quốc thì cũng bán luôn mặt mũi cho Phương Nhược Cuồng.
Bên này, Lâm Mân Côi hoàn toàn không biết hành tung của mình đã bị bán rẻ. Cô về nhà lấy tiền và giấy tờ, Phương Tử Quân còn chưa về, chẳng biết có phải sáng sớm chạy đến Lâm gia xin lỗi không.
Bất quá không liên quan tới cô, gã đàn ông không biết xấu hổ kia không ly hôn cũng được, nhưng nhất định phải giày vò hắn một phen.
Lâm Mân Côi nghĩ xong, thu dọn đồ đạc đơn giản, rồi lên xe lửa đi thành phố Cẩm.
Thành phố Cẩm bốn mùa đều như mùa xuân, vì môi trường tốt, đậm chất thôn quê, nên rất nhiều nơi đều mở nhà nghỉ.
Lâm Mân Côi đi theo chỉ dẫn du lịch, tùy tiện tìm một nhà nghỉ yên tĩnh ở lại.
Chẳng qua, cô không ngờ nhà nghỉ hẻo lánh thế mà giá cả không rẻ chút nào, một đêm mất mấy trăm đồng, Lâm Mân Côi hơi nhức nhối.
Nhưng lúc này rồi còn tính toán vài đồng bạc, người cũng không thoải mái, còn để ý tiền bạc làm chi.
Mới nghĩ vậy, Lâm Mân Côi lại gọi điện thoại, chuẩn bị đặt phòng.
Song trong lúc suy xét, nhà nghỉ ở đầu dây bên kia lại xin lỗi vì hết phòng rồi.
Đúng là xui xẻo.
Lâm Mân Côi nghĩ.
Cũng có thể chuyện xui xẻo luôn tới dồn dập.
Lâm Mân Côi ở trên xe lửa không đặt cược phòng, lúc xuống xe lửa đã là tám giờ tối. Cô vừa mệt vừa đói, rõ ràng chỉ dẫn nói nơi này cách nhà nghỉ chỉ 2.5km nhưng dọc đường đi, chẳng có con mà nào gì đến đi nhờ xe.
Lâm Mân Côi vác túi hành lý, đi khoảng nửa tiếng, càng đi càng vắng vẻ.
Ban đầu, trên con đường còn có đèn đỏ, lại đi thêm mười mấy phút nữa, đèn đường cũng không còn, một mảng tối đen như mực, núi lớn đen kịt hai bên như con thú khổng lồ dữ tợn, sắp nhào vào Lâm Mân Côi.
Trên gáy Lâm Mân Côi toàn là mồ hôi, cô đây có tội tình gì, rõ ràng có thể ở Nghi Châu ăn uống thả cửa, phóng khoáng xem ti vi lên mạng, cứ đâm đầu tới nơi hoang vắng này, trước sau không có bóng dáng nhà trọ.
Lâm Mân Côi càng nghĩ càng sợ, vừa định móc điện thoại ra báo cảnh sát. Kết quả mới lấy ra cô ức chế đến choáng váng đầu.
Lại con tận hơn trăm cuộc gọi nhỡ. Chín mươi phần trăm đều của Phương Tử Quân, chỉ có mấy là cuộc là của Phương Nhược Cuồng.
Hơn nũa, bởi vì gọi quá nhiều lần nên Lâm Mân Côi mới ấn một phím trên di động, lập tức tự động tắt máy.
Đúng là người không may, uống nước chỉ nhét kẽ răng.
Lâm Mân Côi đi một lúc, càng đi càng sợ hãi, cô không dám tiến về phía trước, cảm thấy không bằng quay trở lại, nói không chừng ở nơi sáng sủa có thể thấy xe cộ.
Hạ quyết tâm, Lâm Mân Côi đang tính quay đầu, vận may của cô hình như đã tới.
Từ đằng xa lóe lên ánh sáng, nghe âm thanh, chắc chắn là xe ô tô.
Lâm Mân Côi ngạc nhiên, hận không thể nhào tới gọi người này là ân nhân. Nhưng lúc trước cũng có nhiều xe, bất quá chẳng ai đồng ý chở Lâm Mân Côi cả, lần này Lâm Mân Côi có kinh nghiệm, đợi xe sắp đến mới chạy tới hô to.
Cô không dám vọt ra giữa đường, có tý đầu óc cũng biết lỡ như tài xế không dừng lại, cô không những không quá giang được, còn bị xe tông bay.
Lâm Mân Côi tính toán không sai, nhưng điều duy nhất cô không tính được là đã quá muộn, trên đường tối đen như mực, tài xế sao có thể nhìn thấy cô ở ven đường kêu to chứ.
Vèo cái, xe chạy lướt qua Lâm Mân Côi.
Lần này, nước mắt cô bằng với tốc độ xe lướt qua ào ào rơi xuống.
Mẹ nó, cuộc sống này không có cách nào sống nổi!
Lâm Mân Côi cam chịu, hai lần đẫm lệ.
Trong lòng phẫn hận, nhịn không được muốn mắng Phương Tử Quân té tát. Bất quá trong lòng có mong mỏi nhỏ nhoi, nếu có một người đàn ông bằng lòng cho cô quá giang, bằng lòng cho cô một ly nước ấm, thì bảo cô làm gì cũng được.
Hình như ông trời nghe được lời cầu nguyện của cô, ngay khi Lâm Mân Côi không nhúc nhích nữa, ngồi xổm dưỡi đất khóc nghẹn ngào, chiếc xe chạy như bay lướt qua cô trước đó đã từ từ quay lại.
Việc này là sao?
Lâm Mân Côi hoảng sợ ngẩng đầu, lúc này cô mới nghĩ tới, ở nơi hoang vắng thế kia, chỉ có mỗi đứa con gái như cô, cho dù chịu cho quá giang, cô cũng không dám ngồi.
Lâm Mân Côi sợ đến mức không còn nước mắt, lúc này, luồng sáng in trên gương mặt lẫn lộn nước mắt của cô, đồng thời giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên.
"Cô bé... cuối cùng tôi cũng tìm thấy em rồi!"
Tác giả :
Phó du