Mại Thái Lang
Chương 61
Ngày đó…
“Cứu hắn, nhanh cứu hắn." Một Thương Đông Nghêu vốn luôn lạnh băng đã mất đi sự bình tĩnh trong quá khứ, vội vàng như một cơn gió vọt vào phòng người hảo hữu của hắn cũng là Thần Y nổi tiếng trên giang hồ Lục Tiêu.
Lục Tiêu nguyên bản là hảo hữu nhiều năm kết giao nhưng không gặp, bất quá bộ dáng Thương Đông Nghêu đau lòng lo lắng kia đã khiến hắn thật rung động, hắn cùng Thương Đông Nghêu quen biết đã lâu, cho dù là hữu nghị, Thương Đông Nghêu cũng chưa bao giờ làm ra bộ dáng thất thố đến vậy.
Nhìn đến người trên tay hắn ôm toàn máu là máu, hơn nữa không ngừng theo lưng chảy xuống, trong lòng liền hiểu được bảy, tám phần, liền thu hồi tâm tình muốn vui đùa lại, mà thay vào đó là dáng bộ đối với bệnh nhân.
Bất quá khi nhìn đến thân hình gầy trơ xương kia có một đạo kiếm thương kinh tâm động phách, cũng khiến cho hắn, một Lục Tiêu từng xem qua vô số vết thương lớn nhỏ, hoặc nghiêm trọng hư thối cũng phải nín thở vì kinh ngạc. Kẻ xuống tay thực ngoan độc, rõ ràng là muốn một kiếm lấy mạng người.
Lục Tiêu vất vả suốt một đêm mới giúp miệng vết thương tiểu Yên không còn chảy máu, chính là nguyên bản tiểu Yên vốn suy yếu, lại trải thêm kiếp nạn, ngay của Lục Tiêu tự xưng Thần Y cũng không dám cam đoan tiểu Yên nhất định sống, hắn đã làm hết mức trách nhiệm của một đại phu, còn lại chỉ có thể dựa vào ý chí tiểu Yên.
Nhưng tiểu Yên hơi thở càng lúc càng mong manh, khiến bọn họ cũng không dám cùng chủ tử ở trong phòng thật lâu, thứ nhất= sầu não, thứ hai =đau lòng, còn thứ ba… đương nhiên là sợ chủ tử tức giận a!
Tuy Mạnh Lãng cùng Âm Sơn đã chết, chính là chủ tử vẫn tức giận, nếu không phải tiểu Yên hiện tại hôn mê bất tỉnh, chủ tử lại không chịu ly khai, thi thể bọn chúng liệu có thể nào nguyên vẹn.
Bất quá không cần làm phiền Thương Đông Nghêu, từ lúc Thương Đông Nghêu rời đi, Hựu đã xử lý tốt, Mạnh Lãng không chỉ từng hại Thương Đông Nghêu, ngay cả tiểu Yên vô tội cũng không buông tha, Hựu vốn đã coi tiểu Yên như đệ đệ – vì tiểu Yên lớn lên cùng đệ đệ đã chết của Hựu quả thực rất giống nhau – sao có thể dung thứ Mạnh Lãng tổn thương tiểu Yên, cho nên không cần Thương Đông Nghêu động thủ, Hựu đã chính mình ra tay.
Lục Tiêu cùng Hựu ngồi trong đình, nhìn Hi giống như con gà trống bại ủ rũ từ trong phòng đi tới, liền rõ Hi đến khuyên chủ tử nhưng thất bại.
“Chủ tử vẫn không chịu ăn cơm, nghỉ ngơi sao?" Hựu quả thực đã biết còn cố hỏi.
“Chủ tử chính là nhìn tiểu Yên, không ngừng cùng hắn nói chuyện, không thèm để ý đến ta. Nếu cứ như vậy, thân thể chủ tử không lâu nữa sẽ không tốt." Hi có chút lo lắng.
Lục Tiêu vẫn cảm thấy có chút bất khả tư nghị, cùng Thương Đông Nghêu quen biết nhiều năm, mặc kệ thế nào trêu ghẹo hắn, hắn vẫn biểu tình thản nhiên, nhiều lắm khiến hắn nhướn mi tỏ vẻ hờn giận cũng rất giỏi.
Bởi vì Thương Đông Nghêu là một người yêu rất dứt khoát, những kẻ muốn gần hắn đều đã đến báo danh dưới Âm Tào Địa Phủ, mà người kia vẫn có thể tồn tại đến hôm nay, thật như kỳ tích.
Mà hắn không thể tưởng tượng được lại thấy cái kỳ tích đó, hỏi sao hắn không hưng phấn!
…
“Cứu hắn, nhanh cứu hắn." Một Thương Đông Nghêu vốn luôn lạnh băng đã mất đi sự bình tĩnh trong quá khứ, vội vàng như một cơn gió vọt vào phòng người hảo hữu của hắn cũng là Thần Y nổi tiếng trên giang hồ Lục Tiêu.
Lục Tiêu nguyên bản là hảo hữu nhiều năm kết giao nhưng không gặp, bất quá bộ dáng Thương Đông Nghêu đau lòng lo lắng kia đã khiến hắn thật rung động, hắn cùng Thương Đông Nghêu quen biết đã lâu, cho dù là hữu nghị, Thương Đông Nghêu cũng chưa bao giờ làm ra bộ dáng thất thố đến vậy.
Nhìn đến người trên tay hắn ôm toàn máu là máu, hơn nữa không ngừng theo lưng chảy xuống, trong lòng liền hiểu được bảy, tám phần, liền thu hồi tâm tình muốn vui đùa lại, mà thay vào đó là dáng bộ đối với bệnh nhân.
Bất quá khi nhìn đến thân hình gầy trơ xương kia có một đạo kiếm thương kinh tâm động phách, cũng khiến cho hắn, một Lục Tiêu từng xem qua vô số vết thương lớn nhỏ, hoặc nghiêm trọng hư thối cũng phải nín thở vì kinh ngạc. Kẻ xuống tay thực ngoan độc, rõ ràng là muốn một kiếm lấy mạng người.
Lục Tiêu vất vả suốt một đêm mới giúp miệng vết thương tiểu Yên không còn chảy máu, chính là nguyên bản tiểu Yên vốn suy yếu, lại trải thêm kiếp nạn, ngay của Lục Tiêu tự xưng Thần Y cũng không dám cam đoan tiểu Yên nhất định sống, hắn đã làm hết mức trách nhiệm của một đại phu, còn lại chỉ có thể dựa vào ý chí tiểu Yên.
Nhưng tiểu Yên hơi thở càng lúc càng mong manh, khiến bọn họ cũng không dám cùng chủ tử ở trong phòng thật lâu, thứ nhất= sầu não, thứ hai =đau lòng, còn thứ ba… đương nhiên là sợ chủ tử tức giận a!
Tuy Mạnh Lãng cùng Âm Sơn đã chết, chính là chủ tử vẫn tức giận, nếu không phải tiểu Yên hiện tại hôn mê bất tỉnh, chủ tử lại không chịu ly khai, thi thể bọn chúng liệu có thể nào nguyên vẹn.
Bất quá không cần làm phiền Thương Đông Nghêu, từ lúc Thương Đông Nghêu rời đi, Hựu đã xử lý tốt, Mạnh Lãng không chỉ từng hại Thương Đông Nghêu, ngay cả tiểu Yên vô tội cũng không buông tha, Hựu vốn đã coi tiểu Yên như đệ đệ – vì tiểu Yên lớn lên cùng đệ đệ đã chết của Hựu quả thực rất giống nhau – sao có thể dung thứ Mạnh Lãng tổn thương tiểu Yên, cho nên không cần Thương Đông Nghêu động thủ, Hựu đã chính mình ra tay.
Lục Tiêu cùng Hựu ngồi trong đình, nhìn Hi giống như con gà trống bại ủ rũ từ trong phòng đi tới, liền rõ Hi đến khuyên chủ tử nhưng thất bại.
“Chủ tử vẫn không chịu ăn cơm, nghỉ ngơi sao?" Hựu quả thực đã biết còn cố hỏi.
“Chủ tử chính là nhìn tiểu Yên, không ngừng cùng hắn nói chuyện, không thèm để ý đến ta. Nếu cứ như vậy, thân thể chủ tử không lâu nữa sẽ không tốt." Hi có chút lo lắng.
Lục Tiêu vẫn cảm thấy có chút bất khả tư nghị, cùng Thương Đông Nghêu quen biết nhiều năm, mặc kệ thế nào trêu ghẹo hắn, hắn vẫn biểu tình thản nhiên, nhiều lắm khiến hắn nhướn mi tỏ vẻ hờn giận cũng rất giỏi.
Bởi vì Thương Đông Nghêu là một người yêu rất dứt khoát, những kẻ muốn gần hắn đều đã đến báo danh dưới Âm Tào Địa Phủ, mà người kia vẫn có thể tồn tại đến hôm nay, thật như kỳ tích.
Mà hắn không thể tưởng tượng được lại thấy cái kỳ tích đó, hỏi sao hắn không hưng phấn!
…
Tác giả :
Băng Đế