Mai Nở Dưới Sao
Chương 80: Thông điệp
Mai Lang Vương ngồi đó cùng Sao một lúc, ngoài cổng lại có tiểu đồng của Vĩnh Nghiêm xin gặp, nó bẩm với Mai Thần rằng thiếu chủ muốn mời chàng sang uống trà.
Mai Lang Vương vốn cũng có chuyện cần trao đổi riêng với Vĩnh Nghiêm, thế nên chàng quay sang Sao, nhẹ nhàng nói - Ta chỉ sang đó uống trà với hắn, sẽ không làm việc đâu, vì vậy cũng nhanh trở về, em đừng lo.
- Dạ. - Sao hài lòng gật gật đầu.
Mai Lang Vương nhẹ nhõm hẳn đi, nói thêm - Có lẽ đến giờ cơm chiều ta sẽ về, nếu em chuẩn bị cơm sớm cũng không sao.
- Em biết rồi. - Sao vui vẻ vỗ hai tay vào nhau, xem chừng rất vui thích vì chàng quay về đúng giờ ăn.
- … - Mai Lang Vương ái ngại.
Giờ chàng mới nhận ra là mình vừa ngoan ngoãn thông báo lịch trình cho em trong vô thức…
Tại sao chàng lại làm chuyện này chứ? Đã vậy còn không thể cưỡng lại…
- Tạm biệt ngài. - Trong lúc chàng đang phiền muộn suy nghĩ thì Sao đã đứng ngoài hiên nhà vẫy vẫy tay.
Mai Lang Vương nhìn em hồi lâu, gương mặt tươi cười đó khiến chàng hơi chùn bước, bao nhiêu băn khoăn vừa lướt qua tâm trí thoáng chốc bốc hơi hết. Chẳng phải chàng làm vậy vì không muốn Sao lo lắng ư?
Phải… Chàng không muốn em ấy lo hay buồn rầu…
Mai Thần tao nhã cười, cảm thấy những suy nghĩ rối rắm trong lòng đột nhiên được cởi bỏ, tâm trí trở nên thông suốt.
Chàng chẳng cần coi trọng những suy nghĩ nhỏ nhặt ấy, cho dù có tìm hiểu rốt ráo nguyên nhân cũng đâu có nghĩa lý gì? Tựu chung lại cũng chỉ là chàng không muốn Sao buồn bã mà thôi.
Chỉ cần Sao luôn vui vẻ thì thế nào cũng được.
…
Chàng vừa vào đến khu của Vĩnh Nghiêm, mắt đã nhìn thấy chàng ta ngồi trên bàn gỗ trắc trước sân. Vị trí mà chàng ta chọn để đặt bộ bàn uống trà rất tao nhã, nó nằm dưới mái hiên, cạnh bên còn đặt mấy chậu sứ Thái hồng thắm, màu hồng của hoa sứ tô điểm thêm cho màu cam đỏ bóng loáng của bộ bàn gỗ trắc, trông thật xa hoa vương giả.
- Mai Thần… - Vĩnh Nghiêm trừng mắt nhìn chàng, Mai Lang Vương phì cười khi trông thấy bộ dạng của chàng ta. Em trai thần sông lúc này đang hầm hầm gõ ngón tay lên bàn, tạo nên những nhịp điệu điên tiết. Bắp tay trái của chàng ta bị quấn băng, qua lớp băng vải trắng đục có thể thấy rõ máu vẫn chưa ngừng chảy.
Mai Lang Vương xòe quạt, che lấy nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt tràn đầy trêu chọc.
Vĩnh Nghiêm thấy chàng làm dáng vẻ đó, tâm trí càng trở nên điên cuồng hơn, chàng ta gầm lớn, chực xông vào chàng.
Vết thương trên tay chàng ta lại tóe máu.
- Chết tiệt! - Vĩnh Nghiêm ngồi phịch xuống ghế, ôm lấy bắp tay, tức giận liếc Mai Thần.
Mai Lang Vương thôi không khiêu khích nữa, chàng tiến lại, nhìn cành mai cắm trên bắp tay Vĩnh Nghiêm hồi lâu.
Đó là một nhánh mai nhỏ, nó chỉ dài bằng gang tay, dáng vẻ thon dài mảnh khảnh, trên thân đính ít lá non và một đóa mai vàng ươm.
Dù đã trải qua một đêm nhưng đóa hoa vẫn rất rực rỡ.
Mai Lang Vương nắm lấy nhánh mai nhỏ bé ấy, nhẹ nhàng rút ra. Vĩnh Nghiêm lập tức nhăn mày, mồ hôi vã khắp trán, vết thương trên bắp tay lại đổ máu ào ạt.
- Thật hiểm độc. - Vĩnh Nghiêm mắng.
Mai Lang Vương cười cười, nhìn phần thân bị vấy máu của nhánh mai, dù trông nó nhỏ bé nhưng gốc thân lại rất sắc bén. Nó được ngưng tụ sức mạnh của chàng, khi đã thoát khỏi tay chàng, nhánh mai này sẽ ngay lập tức ghim chặt vào cơ thể kẻ địch. Bất kể hắn có dùng cách gì thì cũng sẽ không thể rút nó ra.
Mai Lang Vương đã luyện ra thứ ám khí này để đối phó với kẻ thù. Khi đã trúng phải nó thì hắn chỉ còn cách tự chặt đi phần cơ thể của mình mà thôi.
- Ngươi may vì ta đã nương tay đấy. - Mai Lang Vương vừa nói vừa ngồi xuống bàn, nhánh mai bé nhỏ kia sớm đã hóa thành những hạt bụi lấp lánh mà tan vào không trung.
- Nương tay? Ngươi lại nhẫn tâm dùng thứ ám khí hiểm độc như vậy với bằng hữu! - Vĩnh Nghiêm gằn giọng, tiểu đồng của chàng đang tất bật băng bó lại vết thương trên bắp tay, kể từ giờ vết thương này đã có thể cầm máu.
- Chỉ là vết đâm nhỏ thôi mà? - Mai Lang Vương nâng trà lên, cười tao nhã - Vì là ngươi nên ta chỉ sử dụng loại thường đó mà không phải loại tẩm độc.
- Ngươi thật đáng sợ! Đó lại là chiêu thức mới? Xem ra ba trăm năm qua ngươi chưa từng lơ là khổ luyện ngày nào!
Ánh mắt Mai Thần sáng lên, chiếu thẳng về phía Vĩnh Nghiêm.
Em trai thần sông lập tức mím môi, không cam tâm trợn mắt.
- Phải. - Mai Lang Vương cười mỉm.
Nụ cười chứa đầy sát lực ấy của Mai Thần khiến Vĩnh Nghiêm chợt nhớ về trận chiến ba trăm năm trước. Những lời đanh thép ngày ấy của chàng, chàng ta vĩnh viễn không bao giờ quên.
…
- Ngươi là ai? Ta là em trai thần sông Vàm Thuật! Ta là người có quyền hành ở đây! Ta thích làm gì thì làm! Ngươi lấy tư cách gì để ngăn cản ta? - Thiếu niên khoác áo dài xẻ tà hiên ngang nói.
- Em trai thần sông? - Đối diện chàng, vị thiếu niên khoác áo dài lụa màu vàng kia chỉ hơi nhíu mày, giọng lạnh lẽo như gió bấc.
Lần đầu tiên chàng gặp hắn, hắn vẫn chưa có được địa vị như bây giờ. Hắn khi ấy vẫn còn là một chân phụ việc cho Phù Đổng Thiên Vương, chỉ là tên thuộc hạ nhỏ bé, chuyên làm những việc vặt vãnh.
Hắn khi ấy một thân áo dài lụa màu vàng, đầu đội khăn đóng xếp năm lớp, chân mang guốc mộc thô.
Thế nhưng, ánh mắt và thần thái đó vẫn chẳng có gì khác biệt, một đôi mắt nâu sắc bén và lạnh nhạt, bao quanh hắn luôn là bầu không khí nghiêm nghị, uy hiếp đến nghẹt thở.
Vĩnh Nghiêm nhớ rõ, khi ấy hắn đã chĩa kiếm về phía chàng và nói rành mạch từng lời từng lời.
Những lời ấy như nhát búa, bổ phát nào đều trúng vào tâm can chàng phát đó, khiến chàng đả kích cực độ.
- Em trai thần sông? Ngay cả tên họ cũng chẳng dám xưng, sống kiếp tầm gửi như vậy ngươi không thấy xấu hổ ư, lại còn đem khoe khoang.
Hắn nhìn thanh kiếm của mình, đó chỉ là thanh kiếm hạng thường, so với bảo kiếm của chàng quả thật không thể bì kịp, nhưng ánh mắt hắn lại ánh lên niềm tự hào.
- Ta là Mai Lang của Khau Pạ, ta luôn kiêu hãnh vì tên tuổi của mình, ta không dựa vào ai cả, tự đạt được những gì ta có bằng chính cái tên này, chính đôi tay này. Vì vậy, đừng đem bốn chữ "em trai thần sông" ra dọa ta, chẳng có tác dụng gì đâu. Nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy dùng năng lực của mình mà khiến ta tâm phục.
Đó là lần đầu trong đời Vĩnh Nghiêm bị xem thường đến thế, hắn không để chàng vào mắt, cho dù chàng có là em trai thần sông đi nữa…
Chính cuộc gặp gỡ đó đã thay đổi tâm trí Vĩnh Nghiêm.
Đó cũng là lần đầu tiên chàng nhận ra, chàng chẳng có gì cả ngoài danh tiếng của anh trai…
…
- Mong rằng một dịp nào đó sẽ được tái đấu với ngươi! - Vĩnh Nghiêm ngạo nghễ thốt.
Mai Lang Vương quan sát nụ cười tự tin của chàng ta, đôi mắt nâu dịu lại, chàng đoán tên Vĩnh Nghiêm ấy cũng đã khổ luyện không ngừng. Hắn ta sau cùng cũng đã nhận ra vị trí của mình, cố gắng hết sức thay đổi, tự tay nắm bắt vận mệnh của bản thân…
Mai Thần cười nhẹ.
Đúng là… Chàng cũng rất mong được đấu một trận với hắn.
- Quan trọng hơn, ta có chuyện muốn cảnh cáo ngươi. - Mai Lang Vương đột nhiên sắc giọng, lạnh lẽo liếc Vĩnh Nghiêm.
- Chuyện gì? - Vĩnh Nghiêm hơi khựng lại, tuy nhiên, nhanh chóng trở nên bình tĩnh.
- Chuyện "cô vợ bé" ấy. - Mai Thần nhấp một ngụm trà, giọng trầm xuống - Đừng bao giờ lải nhải nữa, nhất là khi có mặt Sao.
- G… Gì chứ? - Vĩnh Nghiêm ôm lấy vai, tự dưng không khí trở nên thật lạnh. Chàng ta suy nghĩ kĩ những lời mình đã nói, đúng là… Chàng có trêu chọc tên Mai Thần đó một chút…
- Làm gì căng vậy? Chỉ đùa thôi mà? - Em trai thần sông tỏ vẻ khó chịu.
- Ta biết, nhưng Sao còn nhỏ, ngươi đừng nói linh tinh trước mặt em ấy. - Mai Lang Vương nhấn mạnh.
- Hời… Được rồi, ta sẽ lưu ý, tuy nhiên… - Vĩnh Nghiêm cười khì khì, nhích gương mặt khả ố đến gần chàng, đùa bỡn - Ngươi làm gì quan tâm nhóc đó thế? Chỉ là tiểu đồng thôi mà? Giờ ta mới để ý, nhóc đó trông giống như chủ nhân của ngươi hơn là tiểu đồng đó. Ngươi chăm em ấy như bảo mẫu vậy, ta không tin được luôn. Nói rõ đi, thân phận của em ấy là gì?
- Cơ mật. - Mai Lang Vương vẫn điềm nhiên thưởng trà, lạnh lùng cất lên hai chữ.
- … - Vĩnh Nghiêm im bặt, dù mặt tỏ vẻ khó chịu nhưng cố nhiên không hỏi tiếp.
Hai người họ sau đó lại nói về các loại vũ khí và binh pháp, vì đã nói chuyện thẳng thắn với Vĩnh Nghiêm nên Mai Lang Vương cảm thấy lòng nhẹ nhõm rất nhiều, chàng tự nhiên cũng thư thả hơn, quyết định tiếp chuyện Vĩnh Nghiêm thêm một lúc.
- o-
Trong lúc Mai Lang Vương và Vĩnh Nghiêm đàm đạo thì phía khu lưu trú, Thủy Cơ đã đến tìm Sao. Nàng vẫn nhớ lời hẹn hôm trước giữa hai người, Sao cũng chẳng bỡ ngỡ khi gặp nàng nữa, em nhanh chóng theo nàng đến nhà bếp.
- Hôm nay không thấy Mai Thần, ngài ấy cũng không đến chỗ anh rể thưởng trà, chẳng lẽ chuyến hành trình đã khiến ngài ấy mệt mỏi ư? - Thủy Cơ lo lắng hỏi.
- Không ạ. - Sao cười đáp - Vì anh Vĩnh Nghiêm gọi Mai Lang sang chỗ anh ấy uống trà rồi ạ.
- Vĩnh Nghiêm ư? - Thủy Cơ vừa nghe đến tên chàng ta, tim lập tức nảy lên, ánh mắt nàng lay động.
Sao khẽ mỉm miệng, chị Thủy Cơ cũng thật là… Chị ấy cũng đâu che giấu được cảm xúc chứ…
Em vẫn nhớ lời nhận xét hôm qua mà em dâu thần sông dành cho mình.
…
Hôm nay Thủy Cơ muốn làm món hoành thánh, mọi công đoạn nàng đều tự tay làm, Sao được giao cho việc khác, đó là tỉa những đóa hoa củ cải đỏ để trang trí.
Công việc này quả thực đã làm khó Sao. Em vốn không khéo tay cho lắm.
Phải làm hỏng đến hơn năm củ cải đỏ thì Sao mới tỉa được một ít hoa ra trò. Em thở phào, mừng rơi nước mắt, vì phải làm việc này mà em không thể quan sát và ghi chép những công đoạn làm hoành thánh của Thủy Cơ.
Khi Sao sắp hoàn thành nhiệm vụ của mình thì đột nhiên Thủy Cơ kêu lên, em lập tức chạy đến xem nàng, bàn tay nõn nà của em dâu thần sông lúc này đã đỏ tấy, phần thịt trong chỗ da bị bỏng loét sâu.
- Bỏng mất rồi. - Thủy Cơ che lấy bàn tay bị bỏng, giấu nó vào tay áo, đáy mắt loang loáng ánh nước.
- Thật nặng nề, chắc chị đau lắm. - Sao xót xa, em muốn xem vết thương cho Thủy Cơ nhưng nàng đã nhẹ nhàng từ khước.
- Sao, chị cần đến chỗ thầy lang một chút, em giúp chị hoàn thành những công đoạn cuối cùng rồi mang lên cho anh rể nhé. - Nàng chân thành nhờ vả.
- Vâng. - Sao hiển nhiên không thể từ chối được, em cảm thấy thương nàng nhiều hơn - Chị cứ để em lo, khi nào về hãy báo với em một tiếng để em sang thăm chị nhé!
- Cảm ơn em… - Thủy Cơ ngập ngừng nói.
- Đi đi chị. - Sao không để nàng chần chừ nữa, em đưa nàng ra ngoài, Thủy Cơ nhanh chóng dời bước, khi nàng sắp ra khỏi cổng nhà bếp, Sao vẫn còn lo lắng nhìn theo.
Thủy Cơ hơi dừng bước chân.
Tuy vậy, sau cùng nàng vẫn dứt khoát bước tiếp.
…
Thủy Cơ đi rồi thì các tì nữ phục vụ trong bếp cũng rời khỏi theo, Sao không biết họ đi đâu nhưng em có thể hiểu tâm trạng của họ, dù sao tiểu thư của họ cũng bị bỏng, vết bỏng đó lại rất nặng nề, có lẽ họ lo cho nàng lắm.
Việc còn lại cũng không còn nhiều, Sao chỉ việc vớt hoành thánh ra cho vào bát rồi trang trí và mang lên thôi.
Lúc Sao gần hoàn thành xong bát hoành thánh thì ngoài cửa lại có một thị nữ tiến vào, Sao biết người này, đó là thị nữ thân cận của Thủy Cơ, tên là Thị Hoa.
- Chào tiểu thư. - Thị Hoa cúi đầu lễ phép.
- Vâng. - Sao mỉm cười đoan trang.
Thị Hoa lướt qua Sao, đi đến bếp lửa, cạnh bếp củi có một đôi găng tay, nếu Sao nhớ không nhầm thì đó là đôi găng tay mà Thủy Cơ đeo ban nãy.
Thị Hoa đặt đôi găng tay vào khay gỗ, nàng ta liếc mắt nhìn Sao, em tò mò nhìn đôi găng tay trên khay thật kĩ, bất chợt nhận ra nó đã bị thủng một lỗ lớn, trông như vết cháy, bên trong còn lộ ra một lớp găng tay khác.
Lớp găng tay đó có màu sắc và chất liệu rất lạ… Nó giống như là… Màu da của anh Vĩnh Nghiêm lúc còn là cá lóc vậy.
Lớp găng tay ẩn đó cũng bị thủng. Tuy nhiên, có lẽ nó nằm bên trong nên chịu tác động cũng ít hơn, lỗ thủng của nó không lớn như chiếc găng tay bên ngoài.
Thị Hoa đằng hắng.
Sao lập tức giật thót.
Nàng ta trừng trừng nhìn Sao, mặt như đang hăm dọa. Sao sợ hãi, em vô thức lùi lại, chăm chăm nhìn Thị Hoa.
- Tiểu Thư. - Thị Hoa cười mỉa, giọng chua ngoa khác hẳn sự cung kính ban đầu - Hãy quản đôi mắt của mình cho tốt, đừng để nó rơi bậy rơi bạ lên đồ vật của người khác như thế.
Sao nuốt nước bọt, im lặng.
Thị Hoa thấy em rụt hẳn đi tám phần, nàng ta càng đắc ý hơn, ngang nhiên bước thẳng ra cửa và thậm chí còn cố tình va vào vai Sao một cách thô bạo.
- Thứ này sẽ được thả vào hầm rùa tại miếu Nổi. - Thì Hoa hơi dừng ở cửa, nhếch môi.
Sao đưa mắt nhìn nàng, Thị Hoa không nói gì thêm nữa, nàng ta rời đi.
Mai Lang Vương vốn cũng có chuyện cần trao đổi riêng với Vĩnh Nghiêm, thế nên chàng quay sang Sao, nhẹ nhàng nói - Ta chỉ sang đó uống trà với hắn, sẽ không làm việc đâu, vì vậy cũng nhanh trở về, em đừng lo.
- Dạ. - Sao hài lòng gật gật đầu.
Mai Lang Vương nhẹ nhõm hẳn đi, nói thêm - Có lẽ đến giờ cơm chiều ta sẽ về, nếu em chuẩn bị cơm sớm cũng không sao.
- Em biết rồi. - Sao vui vẻ vỗ hai tay vào nhau, xem chừng rất vui thích vì chàng quay về đúng giờ ăn.
- … - Mai Lang Vương ái ngại.
Giờ chàng mới nhận ra là mình vừa ngoan ngoãn thông báo lịch trình cho em trong vô thức…
Tại sao chàng lại làm chuyện này chứ? Đã vậy còn không thể cưỡng lại…
- Tạm biệt ngài. - Trong lúc chàng đang phiền muộn suy nghĩ thì Sao đã đứng ngoài hiên nhà vẫy vẫy tay.
Mai Lang Vương nhìn em hồi lâu, gương mặt tươi cười đó khiến chàng hơi chùn bước, bao nhiêu băn khoăn vừa lướt qua tâm trí thoáng chốc bốc hơi hết. Chẳng phải chàng làm vậy vì không muốn Sao lo lắng ư?
Phải… Chàng không muốn em ấy lo hay buồn rầu…
Mai Thần tao nhã cười, cảm thấy những suy nghĩ rối rắm trong lòng đột nhiên được cởi bỏ, tâm trí trở nên thông suốt.
Chàng chẳng cần coi trọng những suy nghĩ nhỏ nhặt ấy, cho dù có tìm hiểu rốt ráo nguyên nhân cũng đâu có nghĩa lý gì? Tựu chung lại cũng chỉ là chàng không muốn Sao buồn bã mà thôi.
Chỉ cần Sao luôn vui vẻ thì thế nào cũng được.
…
Chàng vừa vào đến khu của Vĩnh Nghiêm, mắt đã nhìn thấy chàng ta ngồi trên bàn gỗ trắc trước sân. Vị trí mà chàng ta chọn để đặt bộ bàn uống trà rất tao nhã, nó nằm dưới mái hiên, cạnh bên còn đặt mấy chậu sứ Thái hồng thắm, màu hồng của hoa sứ tô điểm thêm cho màu cam đỏ bóng loáng của bộ bàn gỗ trắc, trông thật xa hoa vương giả.
- Mai Thần… - Vĩnh Nghiêm trừng mắt nhìn chàng, Mai Lang Vương phì cười khi trông thấy bộ dạng của chàng ta. Em trai thần sông lúc này đang hầm hầm gõ ngón tay lên bàn, tạo nên những nhịp điệu điên tiết. Bắp tay trái của chàng ta bị quấn băng, qua lớp băng vải trắng đục có thể thấy rõ máu vẫn chưa ngừng chảy.
Mai Lang Vương xòe quạt, che lấy nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt tràn đầy trêu chọc.
Vĩnh Nghiêm thấy chàng làm dáng vẻ đó, tâm trí càng trở nên điên cuồng hơn, chàng ta gầm lớn, chực xông vào chàng.
Vết thương trên tay chàng ta lại tóe máu.
- Chết tiệt! - Vĩnh Nghiêm ngồi phịch xuống ghế, ôm lấy bắp tay, tức giận liếc Mai Thần.
Mai Lang Vương thôi không khiêu khích nữa, chàng tiến lại, nhìn cành mai cắm trên bắp tay Vĩnh Nghiêm hồi lâu.
Đó là một nhánh mai nhỏ, nó chỉ dài bằng gang tay, dáng vẻ thon dài mảnh khảnh, trên thân đính ít lá non và một đóa mai vàng ươm.
Dù đã trải qua một đêm nhưng đóa hoa vẫn rất rực rỡ.
Mai Lang Vương nắm lấy nhánh mai nhỏ bé ấy, nhẹ nhàng rút ra. Vĩnh Nghiêm lập tức nhăn mày, mồ hôi vã khắp trán, vết thương trên bắp tay lại đổ máu ào ạt.
- Thật hiểm độc. - Vĩnh Nghiêm mắng.
Mai Lang Vương cười cười, nhìn phần thân bị vấy máu của nhánh mai, dù trông nó nhỏ bé nhưng gốc thân lại rất sắc bén. Nó được ngưng tụ sức mạnh của chàng, khi đã thoát khỏi tay chàng, nhánh mai này sẽ ngay lập tức ghim chặt vào cơ thể kẻ địch. Bất kể hắn có dùng cách gì thì cũng sẽ không thể rút nó ra.
Mai Lang Vương đã luyện ra thứ ám khí này để đối phó với kẻ thù. Khi đã trúng phải nó thì hắn chỉ còn cách tự chặt đi phần cơ thể của mình mà thôi.
- Ngươi may vì ta đã nương tay đấy. - Mai Lang Vương vừa nói vừa ngồi xuống bàn, nhánh mai bé nhỏ kia sớm đã hóa thành những hạt bụi lấp lánh mà tan vào không trung.
- Nương tay? Ngươi lại nhẫn tâm dùng thứ ám khí hiểm độc như vậy với bằng hữu! - Vĩnh Nghiêm gằn giọng, tiểu đồng của chàng đang tất bật băng bó lại vết thương trên bắp tay, kể từ giờ vết thương này đã có thể cầm máu.
- Chỉ là vết đâm nhỏ thôi mà? - Mai Lang Vương nâng trà lên, cười tao nhã - Vì là ngươi nên ta chỉ sử dụng loại thường đó mà không phải loại tẩm độc.
- Ngươi thật đáng sợ! Đó lại là chiêu thức mới? Xem ra ba trăm năm qua ngươi chưa từng lơ là khổ luyện ngày nào!
Ánh mắt Mai Thần sáng lên, chiếu thẳng về phía Vĩnh Nghiêm.
Em trai thần sông lập tức mím môi, không cam tâm trợn mắt.
- Phải. - Mai Lang Vương cười mỉm.
Nụ cười chứa đầy sát lực ấy của Mai Thần khiến Vĩnh Nghiêm chợt nhớ về trận chiến ba trăm năm trước. Những lời đanh thép ngày ấy của chàng, chàng ta vĩnh viễn không bao giờ quên.
…
- Ngươi là ai? Ta là em trai thần sông Vàm Thuật! Ta là người có quyền hành ở đây! Ta thích làm gì thì làm! Ngươi lấy tư cách gì để ngăn cản ta? - Thiếu niên khoác áo dài xẻ tà hiên ngang nói.
- Em trai thần sông? - Đối diện chàng, vị thiếu niên khoác áo dài lụa màu vàng kia chỉ hơi nhíu mày, giọng lạnh lẽo như gió bấc.
Lần đầu tiên chàng gặp hắn, hắn vẫn chưa có được địa vị như bây giờ. Hắn khi ấy vẫn còn là một chân phụ việc cho Phù Đổng Thiên Vương, chỉ là tên thuộc hạ nhỏ bé, chuyên làm những việc vặt vãnh.
Hắn khi ấy một thân áo dài lụa màu vàng, đầu đội khăn đóng xếp năm lớp, chân mang guốc mộc thô.
Thế nhưng, ánh mắt và thần thái đó vẫn chẳng có gì khác biệt, một đôi mắt nâu sắc bén và lạnh nhạt, bao quanh hắn luôn là bầu không khí nghiêm nghị, uy hiếp đến nghẹt thở.
Vĩnh Nghiêm nhớ rõ, khi ấy hắn đã chĩa kiếm về phía chàng và nói rành mạch từng lời từng lời.
Những lời ấy như nhát búa, bổ phát nào đều trúng vào tâm can chàng phát đó, khiến chàng đả kích cực độ.
- Em trai thần sông? Ngay cả tên họ cũng chẳng dám xưng, sống kiếp tầm gửi như vậy ngươi không thấy xấu hổ ư, lại còn đem khoe khoang.
Hắn nhìn thanh kiếm của mình, đó chỉ là thanh kiếm hạng thường, so với bảo kiếm của chàng quả thật không thể bì kịp, nhưng ánh mắt hắn lại ánh lên niềm tự hào.
- Ta là Mai Lang của Khau Pạ, ta luôn kiêu hãnh vì tên tuổi của mình, ta không dựa vào ai cả, tự đạt được những gì ta có bằng chính cái tên này, chính đôi tay này. Vì vậy, đừng đem bốn chữ "em trai thần sông" ra dọa ta, chẳng có tác dụng gì đâu. Nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy dùng năng lực của mình mà khiến ta tâm phục.
Đó là lần đầu trong đời Vĩnh Nghiêm bị xem thường đến thế, hắn không để chàng vào mắt, cho dù chàng có là em trai thần sông đi nữa…
Chính cuộc gặp gỡ đó đã thay đổi tâm trí Vĩnh Nghiêm.
Đó cũng là lần đầu tiên chàng nhận ra, chàng chẳng có gì cả ngoài danh tiếng của anh trai…
…
- Mong rằng một dịp nào đó sẽ được tái đấu với ngươi! - Vĩnh Nghiêm ngạo nghễ thốt.
Mai Lang Vương quan sát nụ cười tự tin của chàng ta, đôi mắt nâu dịu lại, chàng đoán tên Vĩnh Nghiêm ấy cũng đã khổ luyện không ngừng. Hắn ta sau cùng cũng đã nhận ra vị trí của mình, cố gắng hết sức thay đổi, tự tay nắm bắt vận mệnh của bản thân…
Mai Thần cười nhẹ.
Đúng là… Chàng cũng rất mong được đấu một trận với hắn.
- Quan trọng hơn, ta có chuyện muốn cảnh cáo ngươi. - Mai Lang Vương đột nhiên sắc giọng, lạnh lẽo liếc Vĩnh Nghiêm.
- Chuyện gì? - Vĩnh Nghiêm hơi khựng lại, tuy nhiên, nhanh chóng trở nên bình tĩnh.
- Chuyện "cô vợ bé" ấy. - Mai Thần nhấp một ngụm trà, giọng trầm xuống - Đừng bao giờ lải nhải nữa, nhất là khi có mặt Sao.
- G… Gì chứ? - Vĩnh Nghiêm ôm lấy vai, tự dưng không khí trở nên thật lạnh. Chàng ta suy nghĩ kĩ những lời mình đã nói, đúng là… Chàng có trêu chọc tên Mai Thần đó một chút…
- Làm gì căng vậy? Chỉ đùa thôi mà? - Em trai thần sông tỏ vẻ khó chịu.
- Ta biết, nhưng Sao còn nhỏ, ngươi đừng nói linh tinh trước mặt em ấy. - Mai Lang Vương nhấn mạnh.
- Hời… Được rồi, ta sẽ lưu ý, tuy nhiên… - Vĩnh Nghiêm cười khì khì, nhích gương mặt khả ố đến gần chàng, đùa bỡn - Ngươi làm gì quan tâm nhóc đó thế? Chỉ là tiểu đồng thôi mà? Giờ ta mới để ý, nhóc đó trông giống như chủ nhân của ngươi hơn là tiểu đồng đó. Ngươi chăm em ấy như bảo mẫu vậy, ta không tin được luôn. Nói rõ đi, thân phận của em ấy là gì?
- Cơ mật. - Mai Lang Vương vẫn điềm nhiên thưởng trà, lạnh lùng cất lên hai chữ.
- … - Vĩnh Nghiêm im bặt, dù mặt tỏ vẻ khó chịu nhưng cố nhiên không hỏi tiếp.
Hai người họ sau đó lại nói về các loại vũ khí và binh pháp, vì đã nói chuyện thẳng thắn với Vĩnh Nghiêm nên Mai Lang Vương cảm thấy lòng nhẹ nhõm rất nhiều, chàng tự nhiên cũng thư thả hơn, quyết định tiếp chuyện Vĩnh Nghiêm thêm một lúc.
- o-
Trong lúc Mai Lang Vương và Vĩnh Nghiêm đàm đạo thì phía khu lưu trú, Thủy Cơ đã đến tìm Sao. Nàng vẫn nhớ lời hẹn hôm trước giữa hai người, Sao cũng chẳng bỡ ngỡ khi gặp nàng nữa, em nhanh chóng theo nàng đến nhà bếp.
- Hôm nay không thấy Mai Thần, ngài ấy cũng không đến chỗ anh rể thưởng trà, chẳng lẽ chuyến hành trình đã khiến ngài ấy mệt mỏi ư? - Thủy Cơ lo lắng hỏi.
- Không ạ. - Sao cười đáp - Vì anh Vĩnh Nghiêm gọi Mai Lang sang chỗ anh ấy uống trà rồi ạ.
- Vĩnh Nghiêm ư? - Thủy Cơ vừa nghe đến tên chàng ta, tim lập tức nảy lên, ánh mắt nàng lay động.
Sao khẽ mỉm miệng, chị Thủy Cơ cũng thật là… Chị ấy cũng đâu che giấu được cảm xúc chứ…
Em vẫn nhớ lời nhận xét hôm qua mà em dâu thần sông dành cho mình.
…
Hôm nay Thủy Cơ muốn làm món hoành thánh, mọi công đoạn nàng đều tự tay làm, Sao được giao cho việc khác, đó là tỉa những đóa hoa củ cải đỏ để trang trí.
Công việc này quả thực đã làm khó Sao. Em vốn không khéo tay cho lắm.
Phải làm hỏng đến hơn năm củ cải đỏ thì Sao mới tỉa được một ít hoa ra trò. Em thở phào, mừng rơi nước mắt, vì phải làm việc này mà em không thể quan sát và ghi chép những công đoạn làm hoành thánh của Thủy Cơ.
Khi Sao sắp hoàn thành nhiệm vụ của mình thì đột nhiên Thủy Cơ kêu lên, em lập tức chạy đến xem nàng, bàn tay nõn nà của em dâu thần sông lúc này đã đỏ tấy, phần thịt trong chỗ da bị bỏng loét sâu.
- Bỏng mất rồi. - Thủy Cơ che lấy bàn tay bị bỏng, giấu nó vào tay áo, đáy mắt loang loáng ánh nước.
- Thật nặng nề, chắc chị đau lắm. - Sao xót xa, em muốn xem vết thương cho Thủy Cơ nhưng nàng đã nhẹ nhàng từ khước.
- Sao, chị cần đến chỗ thầy lang một chút, em giúp chị hoàn thành những công đoạn cuối cùng rồi mang lên cho anh rể nhé. - Nàng chân thành nhờ vả.
- Vâng. - Sao hiển nhiên không thể từ chối được, em cảm thấy thương nàng nhiều hơn - Chị cứ để em lo, khi nào về hãy báo với em một tiếng để em sang thăm chị nhé!
- Cảm ơn em… - Thủy Cơ ngập ngừng nói.
- Đi đi chị. - Sao không để nàng chần chừ nữa, em đưa nàng ra ngoài, Thủy Cơ nhanh chóng dời bước, khi nàng sắp ra khỏi cổng nhà bếp, Sao vẫn còn lo lắng nhìn theo.
Thủy Cơ hơi dừng bước chân.
Tuy vậy, sau cùng nàng vẫn dứt khoát bước tiếp.
…
Thủy Cơ đi rồi thì các tì nữ phục vụ trong bếp cũng rời khỏi theo, Sao không biết họ đi đâu nhưng em có thể hiểu tâm trạng của họ, dù sao tiểu thư của họ cũng bị bỏng, vết bỏng đó lại rất nặng nề, có lẽ họ lo cho nàng lắm.
Việc còn lại cũng không còn nhiều, Sao chỉ việc vớt hoành thánh ra cho vào bát rồi trang trí và mang lên thôi.
Lúc Sao gần hoàn thành xong bát hoành thánh thì ngoài cửa lại có một thị nữ tiến vào, Sao biết người này, đó là thị nữ thân cận của Thủy Cơ, tên là Thị Hoa.
- Chào tiểu thư. - Thị Hoa cúi đầu lễ phép.
- Vâng. - Sao mỉm cười đoan trang.
Thị Hoa lướt qua Sao, đi đến bếp lửa, cạnh bếp củi có một đôi găng tay, nếu Sao nhớ không nhầm thì đó là đôi găng tay mà Thủy Cơ đeo ban nãy.
Thị Hoa đặt đôi găng tay vào khay gỗ, nàng ta liếc mắt nhìn Sao, em tò mò nhìn đôi găng tay trên khay thật kĩ, bất chợt nhận ra nó đã bị thủng một lỗ lớn, trông như vết cháy, bên trong còn lộ ra một lớp găng tay khác.
Lớp găng tay đó có màu sắc và chất liệu rất lạ… Nó giống như là… Màu da của anh Vĩnh Nghiêm lúc còn là cá lóc vậy.
Lớp găng tay ẩn đó cũng bị thủng. Tuy nhiên, có lẽ nó nằm bên trong nên chịu tác động cũng ít hơn, lỗ thủng của nó không lớn như chiếc găng tay bên ngoài.
Thị Hoa đằng hắng.
Sao lập tức giật thót.
Nàng ta trừng trừng nhìn Sao, mặt như đang hăm dọa. Sao sợ hãi, em vô thức lùi lại, chăm chăm nhìn Thị Hoa.
- Tiểu Thư. - Thị Hoa cười mỉa, giọng chua ngoa khác hẳn sự cung kính ban đầu - Hãy quản đôi mắt của mình cho tốt, đừng để nó rơi bậy rơi bạ lên đồ vật của người khác như thế.
Sao nuốt nước bọt, im lặng.
Thị Hoa thấy em rụt hẳn đi tám phần, nàng ta càng đắc ý hơn, ngang nhiên bước thẳng ra cửa và thậm chí còn cố tình va vào vai Sao một cách thô bạo.
- Thứ này sẽ được thả vào hầm rùa tại miếu Nổi. - Thì Hoa hơi dừng ở cửa, nhếch môi.
Sao đưa mắt nhìn nàng, Thị Hoa không nói gì thêm nữa, nàng ta rời đi.
Tác giả :
Dye1002