Mãi Mãi Là Bao Xa
Chương 74: Ngoại truyện 2 (4)
Action 1
Ánh đèn tường mờ tối xuyên qua khe cửa hé mở, chiếu lên bóng người đang ngủ say trong chiếc chăn mềm mại. Mười hai giờ khuya chính là lúc người ta mệt mỏi nhất, đặc biệt là sau khi trải qua một cuộc ân ái mặn nồng.
Dương Lam Hàng yên lặng ngắm nhìn vợ yêu đang ngủ say, đoán xem rốt cuộc cô mơ thấy gì mà khóe môi lại vương một nụ cười ngọt ngào đến vậy. Anh rất muốn ôm cơ thể mềm mại, thơm tho của cô mà ngủ say một giấc, đó nhất định sẽ là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Nhưng anh chỉ có thể nhẹ nhàng rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay Lăng Lăng đang nắm chặt, vén chăn ngồi dậy, với lấy chiếc áo ngủ, khoác lên người, định đến phòng đọc sách tiếp tục công việc còn dở dang. Anh vừa chuẩn bị xuống giường thì đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại đã giữ lấy cánh tay anh.
“Anh lại muốn đi làm việc à?" Giọng Lăng Lăng mang theo vẻ ai oán và nét ngái ngủ khiến trái tim anh không khỏi run lên.
“Anh còn một bản báo cáo dự án chưa viết xong, thứ Sáu là phải nộp rồi."
Lăng Lăng nhổm người dậy, dang hai tay, ôm eo anh thật chặt: “Hôm nay mới là thứ Tư, vẫn còn hai ngày nữa cơ mà."
“Ngày mai anh có hẹn với Giáo sư Trần, ngày kia còn phải tham gia một cuộc họp bình xét. Anh chỉ có đêm nay là rảnh thôi..." Anh thử gỡ cánh tay cô ra, nhưng vì sợ làm cô đau nên không dám mạnh tay.
Lăng Lăng ôm anh chặt hơn: “Em không cho anh đi. Bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi, không được làm việc quá sức."
“Anh biết... Em cứ ngủ trước đi, anh sẽ quay lại nhanh thôi."
Lăng Lăng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hay là thế này đi, ngày mai em giúp anh viết báo cáo."
“Em á? Em biết viết không?"
“Không biết thì có thể học mà."
“Nhưng..."
Lăng Lăng hôn lên má Dương Lam Hàng thật ngọt ngào, khẽ cười bảo: “Giáo sư Dương, anh yên tâm đi! Thứ khác thì em không dám nói, nhưng về tiếng Trung, chắc chắn em giỏi hơn anh nhiều!"
“Báo cáo này rất quan trọng."
“Quan trọng cái gì chứ, hình thức là chính, nội dung là phụ thôi... Anh cứ ký tên Dương Lam Hàng, sẽ chẳng có rắc rối gì đâu."
Vị giáo sư vốn luôn cần cù của chúng ta chần chừ hồi lâu, cuối cùng không chống lại được sự cám dỗ, lại sa ngã vào lòng người đẹp.
Action 2
Sau hai mươi tiếng đồng hồ chiến đấu vất vả, cuối cùng Lăng Lăng cũng giành được chiến thắng trong cuộc chiến với bản báo cáo dự án. Cô vừa xoa vùng thắt lưng đau nhức vừa gọi điện cho Dương Lam Hàng, anh từ chối cuộc gọi, không lâu sau, một tin nhắn được gửi đến: “Anh đang họp."
“Báo cáo viết xong rồi. Anh ở đâu, em mang tới cho anh?"
“Ở viện nghiên cứu."
“Vâng, vậy giờ em qua đó."
Khu nhà ba tầng vừa được quét sơn nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sự thăng trầm của lịch sử. Ở một vị trí không quá bắt mắt trên cửa ra vào treo một tấm biển màu xanh nhạt, bên trên đề: Viện nghiên cứu vật liệu tiên tiến.
Không trang trí hoa lệ, không cố tình khoe khoang, hoàn toàn phù hợp với phong cách của Dương Lam Hàng.
Lăng Lăng đứng trước cửa viện nghiên cứu, quẹt thẻ ra vào, cánh cửa điện tử tự động mở ra, anh bảo vệ mặc đồng phục chỉnh tề từ trong phòng bảo vệ thò nửa khuôn mặt ra tươi cười: “Lăng Lăng, lại đến kiểm tra à?"
Lăng Lăng ngượng ngùng vẫy vẫy bản báo cáo trong tay, nói: “Tôi đến để đưa tài liệu cho thầy Dương."
“Vậy à? Tôi cứ tưởng cô nghe nói viện trưởng Dương vừa đổi cô thư ký mới xinh đẹp nên qua đây kiểm tra cơ."
“Hả?..."
Dương Lam Hàng đổi thư ký mới, lại còn là một nữ thư ký xinh đẹp, việc quan trọng thế này mà chưa xin ý kiến của cô, thật quá đáng!
Lăng Lăng sải bước nhanh hơn, đi qua hành lang sạch bóng, không một hạt bụi, chạy một mạch đến phòng làm việc của viện trưởng.
Quả nhiên, bên ngoài căn phòng làm việc sạch sẽ, chỉnh tề có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Cô gái này có khuôn mặt trắng trẻo, mộc mạc, cặp mắt long lanh, to tròn, mái tóc dài buông sau lưng, tuy không đến mức quá xinh đẹp nhưng lại rất ưa nhìn. Cô thư ký đang bận rộn, thấy có người tới, lập tức đứng dậy cúi chào.
“Chào chị, tôi có thể giúp gì cho chị không?" Giọng nói dịu dàng, mềm mại vang lên, đừng nói là đàn ông, ngay đến Lăng Lăng nghe mà cũng thấy nhũn cả người.
“Dương Lam Hàng có đây không?"
Lăng Lăng thầm mắng: “Hừ, Dương Lam Hàng chết tiệt, bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo, luôn miệng nói không có hứng thú với gái đẹp, vậy mà lại giấu em đi tuyển một cô nữ thư ký xinh đẹp thế này, để xem tối nay về, em sẽ trừng trị anh thế nào..."
“Thầy ấy đang họp. Chị có... Ấy?" Cô thư kỷ nhìn kỹ Lăng Lăng một lượt, chợt nhớ ra điều gì, vội nói: “Chị là vợ của thầy Dương phải không ạ?"
Lăng Lăng ngớ người: “Cô biết tôi à?"
“Lúc em vừa đến đây làm việc, viện trưởng có cho em xem ảnh của chị, còn nhấn mạnh với em là bất kể chị đến vào lúc nào, nhất định phải lập tức thông báo cho thầy ấy biết."
Quan tâm không có nghĩa là phải nói quá nhiều, chỉ cần một lời dặn dò đơn giản nhất, vậy là đủ rồi.
“Chị chờ một chút, em đến phòng họp tìm viện trưởng." Cô thư ký vừa nói vừa đi vòng ra ngoài.
“Không cần đâu, tôi chỉ đến đưa báo cáo cho anh ấy thôi, nhờ cô chuyển giùm!"
Đặt bản báo cáo xuống, Lăng Lăng khẽ mỉm cười, rời đi.
Không cần hỏi thêm gì nữa, cô tin anh, tin vào nhân cách của anh, càng tin rằng sự kiên định của anh không phải ai cũng có thể làm dao động.
Action 3
Chiều tối, giờ tan tầm, trời lất phất mưa phùn.
Lăng Lăng thu dọn đồ đạc xong xuôi, lặng lẽ ngồi ngắm mưa, kiên nhẫn chờ đợi. Chưa đến mười phút, âm báo tin nhắn đã vang lên: “Anh chờ em ở cửa tòa nhà của khoa Vật liệu."
Cô biết anh sẽ đến đón cô. Thực ra, cho dù trời không đổ mưa, Dương Lam Hàng không bận thì anh cũng đến đón cô, tuy tòa nhà của khoa Vật liệu chỉ cách nhà họ chừng mười lăm phút đi bộ.
Bên dưới tòa nhà của khoa Vật liệu, Dương Lam Hàng cầm ô đứng trước cửa. Mỗi sinh viên đi ngang qua chỗ anh đều cất tiếng chào, và anh cũng khách sáo đáp lại từng người một. Cho đến khi Lăng Lăng xuất hiện trong tầm mắt của anh, nụ cười xa cách ấy mới biến mất, thay vào đó là vẻ vô cùng thân thiết: “Anh biết ngay là em không mang ô mà."
Cô cười tươi đáp lại: “Còn em thì biết ngay anh sẽ đến đón em mà."
“Lỡ như anh có việc quan trọng không thể đến được thì sao?" Anh hỏi.
“Tất nhiên anh sẽ nói người khác đến rồi."
“…" Vị giáo sư nào đó rốt cuộc đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục. “Lên xe đi!"
Action 4
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh giữa trời mưa phùn, những giọt nước bắn khắp phía.
“Anh nộp báo cáo chưa?" Lăng Lăng hỏi.
“Nộp rồi, em viết tốt lắm!"
“Chủ yếu là nhờ anh chỉ dạy đúng cách thôi!"
Dương Lam Hàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, chiều nay anh nhận được thiệp mời, tháng sau Diệp Chính Thần tổ chức hôn lễ, mời chúng ta tới tham dự..."
“Anh ta kết hôn ư? Với Dụ Nhân phải không? Em không đi!" Nhớ đến cái gã Diệp Chính Thần đứng núi này trông núi nọ đó, Lăng Lăng lại cảm thấy tức giận.
“Không phải Dụ Nhân."
“Cái gì?" ở trước mặt ông xã đầy phong độ, Lăng Lăng cố kìm nén nỗi kích động muốn hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà cái gã đẹp trai nhưng bạc tình kia. “Sao lại có lắm cô gái không có mắt, muốn nhảy vào hố lửa thế nhỉ?"
“Em đoán xem lần này là ai!"
“Em đoán á?" Vừa thấy nét mặt đầy thâm ý của Dương Lam Hàng, Lăng Lăng đột nhiên ngồi thẳng người. “Anh đừng nói với em là... Tiểu Băng đấy nhé!"
Ánh đèn tường mờ tối xuyên qua khe cửa hé mở, chiếu lên bóng người đang ngủ say trong chiếc chăn mềm mại. Mười hai giờ khuya chính là lúc người ta mệt mỏi nhất, đặc biệt là sau khi trải qua một cuộc ân ái mặn nồng.
Dương Lam Hàng yên lặng ngắm nhìn vợ yêu đang ngủ say, đoán xem rốt cuộc cô mơ thấy gì mà khóe môi lại vương một nụ cười ngọt ngào đến vậy. Anh rất muốn ôm cơ thể mềm mại, thơm tho của cô mà ngủ say một giấc, đó nhất định sẽ là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Nhưng anh chỉ có thể nhẹ nhàng rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay Lăng Lăng đang nắm chặt, vén chăn ngồi dậy, với lấy chiếc áo ngủ, khoác lên người, định đến phòng đọc sách tiếp tục công việc còn dở dang. Anh vừa chuẩn bị xuống giường thì đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại đã giữ lấy cánh tay anh.
“Anh lại muốn đi làm việc à?" Giọng Lăng Lăng mang theo vẻ ai oán và nét ngái ngủ khiến trái tim anh không khỏi run lên.
“Anh còn một bản báo cáo dự án chưa viết xong, thứ Sáu là phải nộp rồi."
Lăng Lăng nhổm người dậy, dang hai tay, ôm eo anh thật chặt: “Hôm nay mới là thứ Tư, vẫn còn hai ngày nữa cơ mà."
“Ngày mai anh có hẹn với Giáo sư Trần, ngày kia còn phải tham gia một cuộc họp bình xét. Anh chỉ có đêm nay là rảnh thôi..." Anh thử gỡ cánh tay cô ra, nhưng vì sợ làm cô đau nên không dám mạnh tay.
Lăng Lăng ôm anh chặt hơn: “Em không cho anh đi. Bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi, không được làm việc quá sức."
“Anh biết... Em cứ ngủ trước đi, anh sẽ quay lại nhanh thôi."
Lăng Lăng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hay là thế này đi, ngày mai em giúp anh viết báo cáo."
“Em á? Em biết viết không?"
“Không biết thì có thể học mà."
“Nhưng..."
Lăng Lăng hôn lên má Dương Lam Hàng thật ngọt ngào, khẽ cười bảo: “Giáo sư Dương, anh yên tâm đi! Thứ khác thì em không dám nói, nhưng về tiếng Trung, chắc chắn em giỏi hơn anh nhiều!"
“Báo cáo này rất quan trọng."
“Quan trọng cái gì chứ, hình thức là chính, nội dung là phụ thôi... Anh cứ ký tên Dương Lam Hàng, sẽ chẳng có rắc rối gì đâu."
Vị giáo sư vốn luôn cần cù của chúng ta chần chừ hồi lâu, cuối cùng không chống lại được sự cám dỗ, lại sa ngã vào lòng người đẹp.
Action 2
Sau hai mươi tiếng đồng hồ chiến đấu vất vả, cuối cùng Lăng Lăng cũng giành được chiến thắng trong cuộc chiến với bản báo cáo dự án. Cô vừa xoa vùng thắt lưng đau nhức vừa gọi điện cho Dương Lam Hàng, anh từ chối cuộc gọi, không lâu sau, một tin nhắn được gửi đến: “Anh đang họp."
“Báo cáo viết xong rồi. Anh ở đâu, em mang tới cho anh?"
“Ở viện nghiên cứu."
“Vâng, vậy giờ em qua đó."
Khu nhà ba tầng vừa được quét sơn nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sự thăng trầm của lịch sử. Ở một vị trí không quá bắt mắt trên cửa ra vào treo một tấm biển màu xanh nhạt, bên trên đề: Viện nghiên cứu vật liệu tiên tiến.
Không trang trí hoa lệ, không cố tình khoe khoang, hoàn toàn phù hợp với phong cách của Dương Lam Hàng.
Lăng Lăng đứng trước cửa viện nghiên cứu, quẹt thẻ ra vào, cánh cửa điện tử tự động mở ra, anh bảo vệ mặc đồng phục chỉnh tề từ trong phòng bảo vệ thò nửa khuôn mặt ra tươi cười: “Lăng Lăng, lại đến kiểm tra à?"
Lăng Lăng ngượng ngùng vẫy vẫy bản báo cáo trong tay, nói: “Tôi đến để đưa tài liệu cho thầy Dương."
“Vậy à? Tôi cứ tưởng cô nghe nói viện trưởng Dương vừa đổi cô thư ký mới xinh đẹp nên qua đây kiểm tra cơ."
“Hả?..."
Dương Lam Hàng đổi thư ký mới, lại còn là một nữ thư ký xinh đẹp, việc quan trọng thế này mà chưa xin ý kiến của cô, thật quá đáng!
Lăng Lăng sải bước nhanh hơn, đi qua hành lang sạch bóng, không một hạt bụi, chạy một mạch đến phòng làm việc của viện trưởng.
Quả nhiên, bên ngoài căn phòng làm việc sạch sẽ, chỉnh tề có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Cô gái này có khuôn mặt trắng trẻo, mộc mạc, cặp mắt long lanh, to tròn, mái tóc dài buông sau lưng, tuy không đến mức quá xinh đẹp nhưng lại rất ưa nhìn. Cô thư ký đang bận rộn, thấy có người tới, lập tức đứng dậy cúi chào.
“Chào chị, tôi có thể giúp gì cho chị không?" Giọng nói dịu dàng, mềm mại vang lên, đừng nói là đàn ông, ngay đến Lăng Lăng nghe mà cũng thấy nhũn cả người.
“Dương Lam Hàng có đây không?"
Lăng Lăng thầm mắng: “Hừ, Dương Lam Hàng chết tiệt, bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo, luôn miệng nói không có hứng thú với gái đẹp, vậy mà lại giấu em đi tuyển một cô nữ thư ký xinh đẹp thế này, để xem tối nay về, em sẽ trừng trị anh thế nào..."
“Thầy ấy đang họp. Chị có... Ấy?" Cô thư kỷ nhìn kỹ Lăng Lăng một lượt, chợt nhớ ra điều gì, vội nói: “Chị là vợ của thầy Dương phải không ạ?"
Lăng Lăng ngớ người: “Cô biết tôi à?"
“Lúc em vừa đến đây làm việc, viện trưởng có cho em xem ảnh của chị, còn nhấn mạnh với em là bất kể chị đến vào lúc nào, nhất định phải lập tức thông báo cho thầy ấy biết."
Quan tâm không có nghĩa là phải nói quá nhiều, chỉ cần một lời dặn dò đơn giản nhất, vậy là đủ rồi.
“Chị chờ một chút, em đến phòng họp tìm viện trưởng." Cô thư ký vừa nói vừa đi vòng ra ngoài.
“Không cần đâu, tôi chỉ đến đưa báo cáo cho anh ấy thôi, nhờ cô chuyển giùm!"
Đặt bản báo cáo xuống, Lăng Lăng khẽ mỉm cười, rời đi.
Không cần hỏi thêm gì nữa, cô tin anh, tin vào nhân cách của anh, càng tin rằng sự kiên định của anh không phải ai cũng có thể làm dao động.
Action 3
Chiều tối, giờ tan tầm, trời lất phất mưa phùn.
Lăng Lăng thu dọn đồ đạc xong xuôi, lặng lẽ ngồi ngắm mưa, kiên nhẫn chờ đợi. Chưa đến mười phút, âm báo tin nhắn đã vang lên: “Anh chờ em ở cửa tòa nhà của khoa Vật liệu."
Cô biết anh sẽ đến đón cô. Thực ra, cho dù trời không đổ mưa, Dương Lam Hàng không bận thì anh cũng đến đón cô, tuy tòa nhà của khoa Vật liệu chỉ cách nhà họ chừng mười lăm phút đi bộ.
Bên dưới tòa nhà của khoa Vật liệu, Dương Lam Hàng cầm ô đứng trước cửa. Mỗi sinh viên đi ngang qua chỗ anh đều cất tiếng chào, và anh cũng khách sáo đáp lại từng người một. Cho đến khi Lăng Lăng xuất hiện trong tầm mắt của anh, nụ cười xa cách ấy mới biến mất, thay vào đó là vẻ vô cùng thân thiết: “Anh biết ngay là em không mang ô mà."
Cô cười tươi đáp lại: “Còn em thì biết ngay anh sẽ đến đón em mà."
“Lỡ như anh có việc quan trọng không thể đến được thì sao?" Anh hỏi.
“Tất nhiên anh sẽ nói người khác đến rồi."
“…" Vị giáo sư nào đó rốt cuộc đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục. “Lên xe đi!"
Action 4
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh giữa trời mưa phùn, những giọt nước bắn khắp phía.
“Anh nộp báo cáo chưa?" Lăng Lăng hỏi.
“Nộp rồi, em viết tốt lắm!"
“Chủ yếu là nhờ anh chỉ dạy đúng cách thôi!"
Dương Lam Hàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, chiều nay anh nhận được thiệp mời, tháng sau Diệp Chính Thần tổ chức hôn lễ, mời chúng ta tới tham dự..."
“Anh ta kết hôn ư? Với Dụ Nhân phải không? Em không đi!" Nhớ đến cái gã Diệp Chính Thần đứng núi này trông núi nọ đó, Lăng Lăng lại cảm thấy tức giận.
“Không phải Dụ Nhân."
“Cái gì?" ở trước mặt ông xã đầy phong độ, Lăng Lăng cố kìm nén nỗi kích động muốn hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà cái gã đẹp trai nhưng bạc tình kia. “Sao lại có lắm cô gái không có mắt, muốn nhảy vào hố lửa thế nhỉ?"
“Em đoán xem lần này là ai!"
“Em đoán á?" Vừa thấy nét mặt đầy thâm ý của Dương Lam Hàng, Lăng Lăng đột nhiên ngồi thẳng người. “Anh đừng nói với em là... Tiểu Băng đấy nhé!"
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm