Mãi Mãi Cưng Chiều Em
Chương 21: Bị ám sát
Từ ngày hôm trước đến thăm Joker tới nay đã một tuần, vết thương của anh ta hồi phục rất nhanh. An Triết Hàn nhiều lần ám chỉ muốn Joker vết thương khỏi rồi thì mau rời đi, nhưng Joker vẫn làm như không biết, mặt dày tiếp tục ở lại, làm An Triết Hàn hận đến nghiến răng!
Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng đối với Nam Cung gia, bởi vì Nam Cung Âu Thần sẽ được chính thức lên nắm quyền của gia tộc. Từ sáng sớm, toàn bộ thành viên của gia tộc trên khắp thế giới đều được gọi về Tổng bộ của gia tộc. Và nhân vật chính của hôm nay, Nam Cung Âu Thần, tuyệt đối không thể vắng mặt. Sự kiện quan trọng như vậy, đương nhiên Mẫn Nguyệt cũng phải đi theo, sáng sớm cô đã bị Nam Cung Âu Thần lôi từ trong chăn ra với bộ mặt không tình nguyện. Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần nhanh chóng ngồi vào ô tô, hôm nay bọn Vũ Hiên không có đi cùng chỉ vì bọn họ đã về tổng bộ trước đó một ngày để chuẩn bị mọi thứ. Chiếc xe rất nhanh đã tới trước cửa tổng bộ của Nam Cung gia, Mẫn Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên không khác gì so với lúc trước. Cô đã từng đến đây một lần, đó là khi ba nuôi công bố thân phận của cô, từ đó về sau cô không hề được tới đây nữa. Bởi vì nơi này chỉ có cán bộ cấp cao và người nắm quyền trực tiếp của Nam Cung gia mới có thể vào, hơn nữa chỉ dùng khi muốn thông báo một việc gì đó quan trọng hay để họp và Mẫn Nguyệt đương nhiên là sẽ không có tư cách để đến đây. Thật ra cô cũng không hề muốn đi, chỉ là người nào đó đã nói: “Là người của Nam Cung gia, em phải làm quen với những chuyện này!" Làm cho Mẫn Nguyệt chẳng thể nào từ chối được nữa.
Tổng bộ của gia tộc không nằm trong thành phố mà lại nằm trên một ngọn đồi phía tây, xung quang yên tĩnh, thoáng mát, toàn bộ khu vực quanh đây đều thuộc sở hữu của Nam Cung gia nên không ai có thể tới gần. Khi Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần tới nơi cũng đã bị xét duyệt vài lần, quả nhiên an ninh vô cùng nghiêm ngặt. Chiếc xe chầm chậm dừng lại, tài xế nhanh chóng xuống xe cung kính mở cửa cho Nam Cung Âu Thần. Một đôi giày da sang trọng bước xuống, nhưng Nam Cung Âu Thần không vội đi ngay mà là quay người lại. Tay phải đặt bên trên cửa xe đề phòng Mẫn Nguyệt bước ra không cẩn thận đụng đầu, tay trái vươn vào trong nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô. Mẫn Nguyệt xuống xe, sóng vai cùng Nam Cung Âu Thần bước vào tòa nhà trung tâm. Bộ quần áo Armani được cắt may tinh tế bao bọc thân thể hoàn mỹ, cả người Nam Cung Âu Thần như toát ra khí thế của một vị vương tử, anh đi tới đâu mọi người đều cúi đầu lui ra sau, nhường đường cho anh. Cho đến lúc vào phòng họp to lớn, đám người bên trong đang ồn ào bàn luận cũng vì sự xuất hiện của Nam Cung Âu Thần mà im bặt. Mẫn Nguyệt nhìn sơ qua căn phòng này, nó rất lớn, có thể chứa hơn trăm người, chính giữa là cái bàn dài, bên cạnh là hai hàng ghế thẳng tắp, bây giờ đã có người ngồi vào đầy đủ. Nam Cung Hạ đã đến trước, ông ngồi vào vị trí trung tâm, vị trí của lão đại mà mọi người hằng mơ ước. Bên cạnh ông vẫn còn hai ghế trống, là chừa cho cô và Thần ca ca, Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần không nói lời nào đi thẳng tới đó rồi ngồi vào vị trí của mình. Kế bên Mẫn Nguyệt là bốn người Vũ Á, Vũ Hiên, Vũ Trạch, Vũ Điềm Điềm, thấy cô bọn họ chỉ mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi, Mẫn Nguyệt cũng cười đám lại bọn họ. Nhưng Mẫn Nguyệt phát hiện, hôm nay Tần Vân Ngọc không có tới đây, có lẽ bà ta không thể đồng ý với việc Thần ca ca lên nắm quyền. Phía sau Nam Cung Hạ có một người đàn ông tiến lên phía trước, lễ phép nói: “Lão đại, ở đây có tổng cộng là 113 người có mặt đầy đủ, còn một vài người khác vì đang thi hành nhiệm vụ cho nên không thể về nước kịp."
“Được rồi, bắt đầu đi."
Mọi người trong phòng đều ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt hướng về Nam Cung Hạ ở trên kia, chờ ông nói chuyện. “Hôm nay, tôi triệu tập mọi người về đây với lý do gì, chắc mọi người cũng biết. Tôi muốn nhường lại chiếc ghế lão đại này cho con trai tôi, Nam Cung Âu Thần!" Phía dưới đã bắt đầu xôn xao, tuy những người này đều biết lý do mở cuộc họp lần này là gì, chỉ là bọn họ không ngờ Nam Cung Hạ thực sự lại giao ra vị trí này cho Nam Cung Âu Thần sớm như vậy. Có người vui mừng, có người lại ghen ghét, phẫn nộ, có người lại phản đối.
“Như vậy rất tốt, Âu Thần tuổi còn trẻ nhưng đã tài giỏi như vậy, sau này nhất định sẽ càng tài giỏi hơn. Ông để cho nó quản lý Nam Cung gia là rất đúng đó, Hạ!"
Người vừa lên tiếng chính là Lâm Quân, ngồi đối diện với Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt. Ông ta là nguyên lão cấp cao của gia tộc, tuổi cũng đã ngoài sáu mươi, khuôn mặt từ ái, dễ gần, lời nói của ông ta cũng giống như rất yêu quý Nam Cung Âu Thần, tán thành việc này. Nhưng không hiểu sao Mẫn Nguyệt luôn cảm thấy không thích người này, mặc dù bề ngoài ông ta thể hiện rất tốt nhưng lúc nãy khi ba nuôi nhắc đến việc nhường chức thì hình như trong mắt ông ta xuất hiện địch ý, còn có sự ác độc. Ông ta rất nhanh thu lại cảm xúc của mình, nếu không phải Mẫn Nguyệt luôn chú ý tới thì chắc sẽ không biết được. Người này, khả năng ngụy trang rất giỏi, thấy không đến cả ba nuôi cũng bị ông ta gạt...
“Đúng đó, đúng đó, Lâm Quân, chúng ta già rồi nên nhường chỗ lại cho tuổi trẻ thôi. Hơn nữa thằng con này của tôi đúng là rất giỏi!" Được người bạn tốt khen con trai mình nên Nam Cung Hạ cười tít cả mắt, nhưng khi quay qua đám người khác thì chuyển thành nghiêm nghị, lạnh lùng.
“Mấy người có ai phản đối?"
Phía dưới dù không phục nhưng cũng không dám nói ra, chỉ đành nuốt cơn tức vào trong lòng. Nam Cung Âu Thần ngồi yên một chỗ nãy giờ cũng chịu mở miệng: “Tôi biết mấy người sẽ không phục, vậy thì dùng thực lực đánh giá đi! Nếu có thể thắng được tôi thì tôi sẽ chấp nhận rời chức, nhưng nếu không thì ngay lập tức rời khỏi Nam Cung gia. Nam Cung Âu Thần tôi không chấp nhận những thuộc hạ không trung thành!"
Đám người đó đều yên lặng, bọn họ làm sao không biết năng lực của người kia lợi hại cỡ nào, dù mười sát thủ tài giỏi đứng trước mặt anh cũng không có khả năng làm cho anh bị thương. Bọn họ phản đối chỉ là cảm thấy lão đại là cố ý nhường chức cho con trai mình, lấy thấy anh còn rất trẻ, không đảm đương nổi trọng trách này. Nhưng sao bọn họ lại có thể quên những việc người này đã làm chứ: 12 tuổi, tiêu diệt cả một tổ chức xã hội đen lớn; 15 tuổi, đã có bằng đại học Cambridge; 16 tuổi, bắt đầu tham gia xử lý việc của gia tộc. Thực lực thì đứng đầu trong tất cả mọi người, sự quyết đoán và lạnh lùng so với lão đại chỉ có hơn mà không kém. Nhất thời mọi người đều không ai có ý muốn phản đối nữa, không ai có khả năng lật đổ người kia thì tốt nhất phải trung thành, nếu không hậu quả rất đáng sợ.
“Có ai muốn phản đối nữa không?"
“Không ạ!" Toàn bộ mọi người đều đứng lên, sau đó cúi đầu trước Nam Cung Âu Thần, đồng thanh hô: “Kính chào lão đại!" Nam Cung Âu Thần nở nụ cười hiếm có, gật đầu hài lòng: “Rất tốt!" Nam Cung Hạ cũng vô cùng hài lòng với kết quả này, chỉ có Lâm Quân ở nơi mà mọi người không thể thấy, nắm chặt bàn tay.
“Được rồi, mọi người giải tán đi." Dứt lời, Nam Cung Âu Thần cùng Nam Cung Hạ dẫn đầu đoàn người đi ra, theo sau là Mẫn Nguyệt và Lâm Quân. Mẫn Nguyệt luôn lén quan sát ông ta, trong lòng thầm nghĩ nên nói cho Thần ca ca cẩn thận với ông ta. Lâm Quân cũng biết có người đang quan sát mình, nhưng không làm gì, chỉ nở nụ cười hiền hòa với Mẫn Nguyệt. Nam Cung Hạ ngồi lên một chiếc xe sang trọng khác đi trước, cả Lâm Quân cũng vậy, nhưng trước khi ông ta đi lại nói một câu đầy ẩn ý. “Âu Thần à, chiếc ghế lão đại này không dễ ngồi, con hãy cố gắng ngồi cho vững." Không chờ Nam Cung Âu Thần trả lời, ông ta đã ngồi lên xe đi mất. Nam Cung Âu Thần cũng không có phản ứng gì, tự nhiên ngồi vào chiếc Cadillac sang trọng của mình, để lại Mẫn Nguyệt đang suy nghĩ. Xem ra cô càng phải đề phòng ông ta, lúc Mẫn Nguyệt ngồi vào xe, Nam Cung Âu Thần đột nhiên nói với cô: “Không cần lo lắng về ông ta, anh sẽ biết giải quyết." Mẫn Nguyệt sửng sốt, thì ra Thần ca ca biết cô đang lo lắng cái gì nên mới nói như vậy với cô sao? Mẫn Nguyệt hướng về phía anh lộ ra nụ cười “Ừ, em biết rồi."
“Thần ca ca, hôm nay để chúc mừng anh, hay chúng ta ra ngoài ăn đi." Mặc dù anh cũng chẳng thấy phải cần chúc mừng điều gì, nhưng nhìn vào đôi mắt mong chờ của Mẫn Nguyệt, Nam Cung Âu Thần liền chấp nhận “Được, em muốn ăn ở đâu?"
“Em muốn ăn ở nhà hàng Pháp!" Mẫn Nguyệt ngay lập tức nói ra mong muốn của mình, khiến cho Nam Cung Âu Thần cười rộ lên. “Có phải em chỉ muốn đi ăn món Pháp cho nên mới lấy cớ là chúc mừng anh không?" Bị nói trúng tim đen, Mẫn Nguyệt có chút xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Đâu có, em muốn chúc mừng anh thật mà!"
“Được, được, là chúc mừng anh. Vậy tối nay anh đưa em đi được không, bảo bối?"
“Được!"
Nam Cung Âu Thần đúng là theo lời hứa, đưa Mẫn Nguyệt đi ăn ở nhà hàng Pháp. Chỉ là lần này chỉ có hai người đi, Nam Cung Âu Thần lái xe. Đến lúc hai người ăn xong thì trời cũng đã tối, vừa ra khỏi nhà hàng, Nam Cung Âu Thần liền phát hiện có điều bất thường, muốn che chở cho Mẫn Nguyệt. Nhưng cũng không kịp, một loạt súng nổ vang lên, Nam Cung Âu Thần chỉ kịp đẩy Mẫn Nguyệt ra rồi hét lớn với cô “Mau chạy đi, sau đó tìm cách liên lạc với Vũ Á." Mẫn Nguyệt cũng biết việc cần làm lúc này là tìm người cứu viện nên chỉ đành để lại Nam Cung Âu Thần một mình đối phó với hơn hai mười tên sát thủ. Có Nam Cung Âu Thần là người cầm chân nên không có ai đuổi theo Mẫn Nguyệt, rất nhanh cô đã liên lạc được với Vũ Á.
“Vũ Á, tôi và Thần ca ca gặp phải hơn mười tên sát thủ, chúng tôi đang ở nhà hàng Paradise. Anh có ba phút để tới đây!"
Sau khi nghe bên kia gấp gáp nói “Được" một tiếng, Mẫn Nguyệt liền cúp điện thoại. Lúc cô quay lại đã thấy Thần ca ca đã bắn chết hơn một nửa số sát thủ, hai tay anh cầm hai khẩu súng, đang đánh nhau với sáu tên sát thủ khác, những người dân xung quanh thì đã sợ hãi bỏ chạy không còn bóng dáng. Mẫn Nguyệt không nghĩ nhiều, lập tức lấy con dao găm nhỏ mang theo trong mình ra đối phó với bọn chúng. Nam Cung Âu Thần thấy cô quay lại thì tức giận vô cùng, rõ ràng anh đã tạo cơ hội cho cô chạy trốn, tại sao vẫn không chịu đi?
“Cô bé ngốc, quay lại làm gì, mau đi đi!"
“Em sẽ không bỏ anh lại một mình!" Mẫn Nguyệt đâm vào cổ một tên sát thủ vừa nói với anh. Nam Cung Âu Thần như nhớ lại tình cảnh của sáu năm trước, cô cũng không bỏ đi mà quay lại như thế này, bất giác anh nở nụ cười bất đắc dĩ. Thân thủ của Mẫn Nguyệt cũng không tệ, tuy hơi chật vật nhưng cũng hạ được một tên, trong khi đó Nam Cung Âu Thần đang hạ một trong hai tên còn lại. Nhưng tên kia đột nhiên chĩa súng vào Mẫn Nguyệt mà cô không hề chú ý, Nam Cung Âu Thần hoảng hốt, nhanh chóng xử lý tên còn lại, sau đó chạy nhanh tới chỗ cô.
“Bảo bối!"
“Đoàng!" Mẫn Nguyệt được Nam Cung Âu Thần bảo vệ trong lòng, cô thấy thân thể anh đang từ từ ngã xuống. Mẫn Nguyệt đưa tay đỡ lưng anh, thấy một dòng chất lỏng chảy ra, đó là máu, phía sau lưng anh tên sát thủ đang cầm súng trên tay sững sờ. Ngay khi hắn muốn bắn một phát nữa thì “Đoàng!" Tên sát thủ lập tức ngã xuống với ánh mắt không thể tin, đằng sau là bọn Vũ Á đang hốt hoảng chạy lại. Trong đầu Mẫn Nguyệt trống rỗng, chỉ biết ôm chặt Nam Cung Âu Thần, bọn Vũ Á muốn đem Nam Cung Âu Thần đến bệnh viện cũng không biết làm sao, bởi vì cô bé ôm quá chặt. Cho đến khi Vũ Điềm Điềm vỗ vỗ mặt Mẫn Nguyệt nói một câu với cô “Nguyệt Nguyệt, cậu mau buông lão đại ra, để chúng tớ đưa anh ấy tới bệnh viện, nếu không anh ấy sẽ chết đó!" Mẫn Nguyệt bừng tỉnh, đúng vậy, phải đưa Thần ca ca tới bệnh viện. Đôi tay nhỏ bé từ từ buông lỏng ra, Vũ Hiên và Vũ Á nhanh chóng đỡ Nam Cung Âu Thần lên xe đưa đến bệnh viện, Vũ Điềm Điềm thì tới đỡ Mẫn Nguyệt lên, thấy cô không có bị thương nghiêm trọng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trước cửa bệnh viện, toàn bộ bác sĩ giỏi nhất đều đang đứng chờ, cho đến khi xe của Nam Cung Âu Thần tới, bọn họ mới vội vàng đẩy anh vào phòng phẫu thuật, ngăn cách Mẫn Nguyệt và mấy người khác ở bên ngoài. Mẫn Nguyệt như người vô hồn tựa vào tường, cô không khóc cũng không nháo, chỉ lặng yên đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật. Không bao lâu sao Nam Cung Hạ cùng Tần Vân Ngọc cũng đến bệnh viện, Nam Cung Hạ liền hỏi thăm tình trạng của Nam Cung Âu Thần. Vũ Á tự mình đứng ra trả lời ông: “Lão đại bị trúng đạn, nhưng không bắn vào bộ phận nguy hiểm." Nam Cung Hạ vội vàng cảm tạ trời đất, cũng may không trúng vào tim và nội tạng, chỉ cần như vậy nhất định sẽ có thể cứu sống. Nhìn cô bé đang ngồi yên lặng bên kia ông liền cảm thấy đau lòng, bước tới vỗ vai cô “Mẫn Nguyệt, đừng lo, Âu Thần nhất định sẽ không sao đâu!" Nói thì nói vậy nhưng trong lòng ông vẫn lo lắng vô cùng, bị một Viên đạn bắn vào người, chảy máu nhiều như vậy, sao lại không sao được? Mẫn Nguyệt ánh mắt vẫn không rời phòng phẫu thuật, lặp lại lời ông nói “Anh ấy sẽ không sao, sẽ không có chuyện gì...." Tần Vân Ngọc đứng một bên nãy giờ đột nhiên châm chọc “Đúng là đáng đời, là nó hại con trai tao, bây giờ chính là lúc nó phải trả giá... ha..ha..." Mẫn Nguyệt đột nhiên chạy lại đặt con dao lên cổ bà ta, giọng nói giống như lạnh như băng “Bà câm miệng lại cho tôi. Nếu không thì tôi nhất định sẽ không kiềm được mà giết bà, chắc bà cũng biết trước giờ tôi muốn giết bà đến cỡ nào. Mà bà đừng cho tôi cơ hội để làm điều đó." Sắc mặt Tần Vân Ngọc trắng bệch, bà ta lui lại đằng sau vài bước, lần đầu tiên bà ta cảm thấy sợ đứa con gái nuôi này của bà ta. Mọi người xung quanh đều thấy nhưng không có lên ngăn cản, vì cảm giác của bọn họ bây giờ cũng giống như Mẫn Nguyệt. Cô thu con dao lại, sau đó tiếp tục quay về chỗ của mình lúc nãy thẫn thờ nhìn phòng phẫu thuật. Hơn 20 tiếng đồng hồ trôi qua, mọi người cũng dần mệt mỏi, riêng Mẫn Nguyệt vẫn đứng đó. Nếu không phải cô còn hô hấp, mọi người đã tưởng cô là người máy. Cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, Mẫn Nguyệt lập tức chạy lại, nắm lấy áo bác sĩ hỏi “Anh ấy sao rồi?" Bác sĩ đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cũng từ tốn nói “Phẫu thuật rất thành công, viên đạn đã được lấy ra rồi. Không có gì nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt sẽ không sao." Mọi người như trút được gánh nặng, theo sau bác sĩ, Na Cung Âu Thần được đẩy ra, Mẫn Nguyệt chạy tới nắm tay anh, nhìn khuôn mặt không còn giọt máu của anh, nước mắt cô liền rơi xuống.
“Xin lỗi, là em không tốt, là em đã hại anh bị thương." Cô bé hoạt bát của ngày thường, bây giờ đã nước mắt giàn giụa, ai thấy cũng không đành lòng. Vũ Điềm Điềm bước lên ôm lấy Mẫn Nguyệt an ủi cô “Không phải lỗi của cậu đâu Nguyệt Nguyệt, lão đại cũng sẽ không trách cậu. Nghe lời mình mau về thay đồ rồi nghỉ ngơi đi, lão đại đã có bọn mình chăm sóc, cậu cũng gần một ngày không ăn không ngủ rồi."
“Đúng vậy, Mẫn Nguyệt, mau về nghỉ ngơi đi." Ở đằng sau, Nam Cung Hạ cũng phụ họa theo, nhưng Mẫn Nguyệt vẫn không chấp nhận “Con muốn ở bên anh ấy, ba nuôi ba về trước đi, sức khỏe ba không tốt. Vũ Á, Vũ Trạch, hai cậu cũng vậy, mau về xử lý chuyện của Nam Cung gia, còn nữa, nhanh chóng điều tra việc này, tôi muốn biết là ai làm." Nam Cung Hạ cùng với bọn người Vũ Á cũng biết là không lay chuyển được cô nên cũng đành nghe lời mà đi về, Mẫn Nguyệt thì đi theo Nam Cung Âu Thần vào phòng hồi sức với Vũ Điềm Điềm. Vũ Hiên thì đi mua thức ăn, đứng trước phòng phẫu thuật suốt 20 tiếng chắc ai cũng đói bụng.
Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng đối với Nam Cung gia, bởi vì Nam Cung Âu Thần sẽ được chính thức lên nắm quyền của gia tộc. Từ sáng sớm, toàn bộ thành viên của gia tộc trên khắp thế giới đều được gọi về Tổng bộ của gia tộc. Và nhân vật chính của hôm nay, Nam Cung Âu Thần, tuyệt đối không thể vắng mặt. Sự kiện quan trọng như vậy, đương nhiên Mẫn Nguyệt cũng phải đi theo, sáng sớm cô đã bị Nam Cung Âu Thần lôi từ trong chăn ra với bộ mặt không tình nguyện. Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần nhanh chóng ngồi vào ô tô, hôm nay bọn Vũ Hiên không có đi cùng chỉ vì bọn họ đã về tổng bộ trước đó một ngày để chuẩn bị mọi thứ. Chiếc xe rất nhanh đã tới trước cửa tổng bộ của Nam Cung gia, Mẫn Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên không khác gì so với lúc trước. Cô đã từng đến đây một lần, đó là khi ba nuôi công bố thân phận của cô, từ đó về sau cô không hề được tới đây nữa. Bởi vì nơi này chỉ có cán bộ cấp cao và người nắm quyền trực tiếp của Nam Cung gia mới có thể vào, hơn nữa chỉ dùng khi muốn thông báo một việc gì đó quan trọng hay để họp và Mẫn Nguyệt đương nhiên là sẽ không có tư cách để đến đây. Thật ra cô cũng không hề muốn đi, chỉ là người nào đó đã nói: “Là người của Nam Cung gia, em phải làm quen với những chuyện này!" Làm cho Mẫn Nguyệt chẳng thể nào từ chối được nữa.
Tổng bộ của gia tộc không nằm trong thành phố mà lại nằm trên một ngọn đồi phía tây, xung quang yên tĩnh, thoáng mát, toàn bộ khu vực quanh đây đều thuộc sở hữu của Nam Cung gia nên không ai có thể tới gần. Khi Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần tới nơi cũng đã bị xét duyệt vài lần, quả nhiên an ninh vô cùng nghiêm ngặt. Chiếc xe chầm chậm dừng lại, tài xế nhanh chóng xuống xe cung kính mở cửa cho Nam Cung Âu Thần. Một đôi giày da sang trọng bước xuống, nhưng Nam Cung Âu Thần không vội đi ngay mà là quay người lại. Tay phải đặt bên trên cửa xe đề phòng Mẫn Nguyệt bước ra không cẩn thận đụng đầu, tay trái vươn vào trong nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô. Mẫn Nguyệt xuống xe, sóng vai cùng Nam Cung Âu Thần bước vào tòa nhà trung tâm. Bộ quần áo Armani được cắt may tinh tế bao bọc thân thể hoàn mỹ, cả người Nam Cung Âu Thần như toát ra khí thế của một vị vương tử, anh đi tới đâu mọi người đều cúi đầu lui ra sau, nhường đường cho anh. Cho đến lúc vào phòng họp to lớn, đám người bên trong đang ồn ào bàn luận cũng vì sự xuất hiện của Nam Cung Âu Thần mà im bặt. Mẫn Nguyệt nhìn sơ qua căn phòng này, nó rất lớn, có thể chứa hơn trăm người, chính giữa là cái bàn dài, bên cạnh là hai hàng ghế thẳng tắp, bây giờ đã có người ngồi vào đầy đủ. Nam Cung Hạ đã đến trước, ông ngồi vào vị trí trung tâm, vị trí của lão đại mà mọi người hằng mơ ước. Bên cạnh ông vẫn còn hai ghế trống, là chừa cho cô và Thần ca ca, Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần không nói lời nào đi thẳng tới đó rồi ngồi vào vị trí của mình. Kế bên Mẫn Nguyệt là bốn người Vũ Á, Vũ Hiên, Vũ Trạch, Vũ Điềm Điềm, thấy cô bọn họ chỉ mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi, Mẫn Nguyệt cũng cười đám lại bọn họ. Nhưng Mẫn Nguyệt phát hiện, hôm nay Tần Vân Ngọc không có tới đây, có lẽ bà ta không thể đồng ý với việc Thần ca ca lên nắm quyền. Phía sau Nam Cung Hạ có một người đàn ông tiến lên phía trước, lễ phép nói: “Lão đại, ở đây có tổng cộng là 113 người có mặt đầy đủ, còn một vài người khác vì đang thi hành nhiệm vụ cho nên không thể về nước kịp."
“Được rồi, bắt đầu đi."
Mọi người trong phòng đều ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt hướng về Nam Cung Hạ ở trên kia, chờ ông nói chuyện. “Hôm nay, tôi triệu tập mọi người về đây với lý do gì, chắc mọi người cũng biết. Tôi muốn nhường lại chiếc ghế lão đại này cho con trai tôi, Nam Cung Âu Thần!" Phía dưới đã bắt đầu xôn xao, tuy những người này đều biết lý do mở cuộc họp lần này là gì, chỉ là bọn họ không ngờ Nam Cung Hạ thực sự lại giao ra vị trí này cho Nam Cung Âu Thần sớm như vậy. Có người vui mừng, có người lại ghen ghét, phẫn nộ, có người lại phản đối.
“Như vậy rất tốt, Âu Thần tuổi còn trẻ nhưng đã tài giỏi như vậy, sau này nhất định sẽ càng tài giỏi hơn. Ông để cho nó quản lý Nam Cung gia là rất đúng đó, Hạ!"
Người vừa lên tiếng chính là Lâm Quân, ngồi đối diện với Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt. Ông ta là nguyên lão cấp cao của gia tộc, tuổi cũng đã ngoài sáu mươi, khuôn mặt từ ái, dễ gần, lời nói của ông ta cũng giống như rất yêu quý Nam Cung Âu Thần, tán thành việc này. Nhưng không hiểu sao Mẫn Nguyệt luôn cảm thấy không thích người này, mặc dù bề ngoài ông ta thể hiện rất tốt nhưng lúc nãy khi ba nuôi nhắc đến việc nhường chức thì hình như trong mắt ông ta xuất hiện địch ý, còn có sự ác độc. Ông ta rất nhanh thu lại cảm xúc của mình, nếu không phải Mẫn Nguyệt luôn chú ý tới thì chắc sẽ không biết được. Người này, khả năng ngụy trang rất giỏi, thấy không đến cả ba nuôi cũng bị ông ta gạt...
“Đúng đó, đúng đó, Lâm Quân, chúng ta già rồi nên nhường chỗ lại cho tuổi trẻ thôi. Hơn nữa thằng con này của tôi đúng là rất giỏi!" Được người bạn tốt khen con trai mình nên Nam Cung Hạ cười tít cả mắt, nhưng khi quay qua đám người khác thì chuyển thành nghiêm nghị, lạnh lùng.
“Mấy người có ai phản đối?"
Phía dưới dù không phục nhưng cũng không dám nói ra, chỉ đành nuốt cơn tức vào trong lòng. Nam Cung Âu Thần ngồi yên một chỗ nãy giờ cũng chịu mở miệng: “Tôi biết mấy người sẽ không phục, vậy thì dùng thực lực đánh giá đi! Nếu có thể thắng được tôi thì tôi sẽ chấp nhận rời chức, nhưng nếu không thì ngay lập tức rời khỏi Nam Cung gia. Nam Cung Âu Thần tôi không chấp nhận những thuộc hạ không trung thành!"
Đám người đó đều yên lặng, bọn họ làm sao không biết năng lực của người kia lợi hại cỡ nào, dù mười sát thủ tài giỏi đứng trước mặt anh cũng không có khả năng làm cho anh bị thương. Bọn họ phản đối chỉ là cảm thấy lão đại là cố ý nhường chức cho con trai mình, lấy thấy anh còn rất trẻ, không đảm đương nổi trọng trách này. Nhưng sao bọn họ lại có thể quên những việc người này đã làm chứ: 12 tuổi, tiêu diệt cả một tổ chức xã hội đen lớn; 15 tuổi, đã có bằng đại học Cambridge; 16 tuổi, bắt đầu tham gia xử lý việc của gia tộc. Thực lực thì đứng đầu trong tất cả mọi người, sự quyết đoán và lạnh lùng so với lão đại chỉ có hơn mà không kém. Nhất thời mọi người đều không ai có ý muốn phản đối nữa, không ai có khả năng lật đổ người kia thì tốt nhất phải trung thành, nếu không hậu quả rất đáng sợ.
“Có ai muốn phản đối nữa không?"
“Không ạ!" Toàn bộ mọi người đều đứng lên, sau đó cúi đầu trước Nam Cung Âu Thần, đồng thanh hô: “Kính chào lão đại!" Nam Cung Âu Thần nở nụ cười hiếm có, gật đầu hài lòng: “Rất tốt!" Nam Cung Hạ cũng vô cùng hài lòng với kết quả này, chỉ có Lâm Quân ở nơi mà mọi người không thể thấy, nắm chặt bàn tay.
“Được rồi, mọi người giải tán đi." Dứt lời, Nam Cung Âu Thần cùng Nam Cung Hạ dẫn đầu đoàn người đi ra, theo sau là Mẫn Nguyệt và Lâm Quân. Mẫn Nguyệt luôn lén quan sát ông ta, trong lòng thầm nghĩ nên nói cho Thần ca ca cẩn thận với ông ta. Lâm Quân cũng biết có người đang quan sát mình, nhưng không làm gì, chỉ nở nụ cười hiền hòa với Mẫn Nguyệt. Nam Cung Hạ ngồi lên một chiếc xe sang trọng khác đi trước, cả Lâm Quân cũng vậy, nhưng trước khi ông ta đi lại nói một câu đầy ẩn ý. “Âu Thần à, chiếc ghế lão đại này không dễ ngồi, con hãy cố gắng ngồi cho vững." Không chờ Nam Cung Âu Thần trả lời, ông ta đã ngồi lên xe đi mất. Nam Cung Âu Thần cũng không có phản ứng gì, tự nhiên ngồi vào chiếc Cadillac sang trọng của mình, để lại Mẫn Nguyệt đang suy nghĩ. Xem ra cô càng phải đề phòng ông ta, lúc Mẫn Nguyệt ngồi vào xe, Nam Cung Âu Thần đột nhiên nói với cô: “Không cần lo lắng về ông ta, anh sẽ biết giải quyết." Mẫn Nguyệt sửng sốt, thì ra Thần ca ca biết cô đang lo lắng cái gì nên mới nói như vậy với cô sao? Mẫn Nguyệt hướng về phía anh lộ ra nụ cười “Ừ, em biết rồi."
“Thần ca ca, hôm nay để chúc mừng anh, hay chúng ta ra ngoài ăn đi." Mặc dù anh cũng chẳng thấy phải cần chúc mừng điều gì, nhưng nhìn vào đôi mắt mong chờ của Mẫn Nguyệt, Nam Cung Âu Thần liền chấp nhận “Được, em muốn ăn ở đâu?"
“Em muốn ăn ở nhà hàng Pháp!" Mẫn Nguyệt ngay lập tức nói ra mong muốn của mình, khiến cho Nam Cung Âu Thần cười rộ lên. “Có phải em chỉ muốn đi ăn món Pháp cho nên mới lấy cớ là chúc mừng anh không?" Bị nói trúng tim đen, Mẫn Nguyệt có chút xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Đâu có, em muốn chúc mừng anh thật mà!"
“Được, được, là chúc mừng anh. Vậy tối nay anh đưa em đi được không, bảo bối?"
“Được!"
Nam Cung Âu Thần đúng là theo lời hứa, đưa Mẫn Nguyệt đi ăn ở nhà hàng Pháp. Chỉ là lần này chỉ có hai người đi, Nam Cung Âu Thần lái xe. Đến lúc hai người ăn xong thì trời cũng đã tối, vừa ra khỏi nhà hàng, Nam Cung Âu Thần liền phát hiện có điều bất thường, muốn che chở cho Mẫn Nguyệt. Nhưng cũng không kịp, một loạt súng nổ vang lên, Nam Cung Âu Thần chỉ kịp đẩy Mẫn Nguyệt ra rồi hét lớn với cô “Mau chạy đi, sau đó tìm cách liên lạc với Vũ Á." Mẫn Nguyệt cũng biết việc cần làm lúc này là tìm người cứu viện nên chỉ đành để lại Nam Cung Âu Thần một mình đối phó với hơn hai mười tên sát thủ. Có Nam Cung Âu Thần là người cầm chân nên không có ai đuổi theo Mẫn Nguyệt, rất nhanh cô đã liên lạc được với Vũ Á.
“Vũ Á, tôi và Thần ca ca gặp phải hơn mười tên sát thủ, chúng tôi đang ở nhà hàng Paradise. Anh có ba phút để tới đây!"
Sau khi nghe bên kia gấp gáp nói “Được" một tiếng, Mẫn Nguyệt liền cúp điện thoại. Lúc cô quay lại đã thấy Thần ca ca đã bắn chết hơn một nửa số sát thủ, hai tay anh cầm hai khẩu súng, đang đánh nhau với sáu tên sát thủ khác, những người dân xung quanh thì đã sợ hãi bỏ chạy không còn bóng dáng. Mẫn Nguyệt không nghĩ nhiều, lập tức lấy con dao găm nhỏ mang theo trong mình ra đối phó với bọn chúng. Nam Cung Âu Thần thấy cô quay lại thì tức giận vô cùng, rõ ràng anh đã tạo cơ hội cho cô chạy trốn, tại sao vẫn không chịu đi?
“Cô bé ngốc, quay lại làm gì, mau đi đi!"
“Em sẽ không bỏ anh lại một mình!" Mẫn Nguyệt đâm vào cổ một tên sát thủ vừa nói với anh. Nam Cung Âu Thần như nhớ lại tình cảnh của sáu năm trước, cô cũng không bỏ đi mà quay lại như thế này, bất giác anh nở nụ cười bất đắc dĩ. Thân thủ của Mẫn Nguyệt cũng không tệ, tuy hơi chật vật nhưng cũng hạ được một tên, trong khi đó Nam Cung Âu Thần đang hạ một trong hai tên còn lại. Nhưng tên kia đột nhiên chĩa súng vào Mẫn Nguyệt mà cô không hề chú ý, Nam Cung Âu Thần hoảng hốt, nhanh chóng xử lý tên còn lại, sau đó chạy nhanh tới chỗ cô.
“Bảo bối!"
“Đoàng!" Mẫn Nguyệt được Nam Cung Âu Thần bảo vệ trong lòng, cô thấy thân thể anh đang từ từ ngã xuống. Mẫn Nguyệt đưa tay đỡ lưng anh, thấy một dòng chất lỏng chảy ra, đó là máu, phía sau lưng anh tên sát thủ đang cầm súng trên tay sững sờ. Ngay khi hắn muốn bắn một phát nữa thì “Đoàng!" Tên sát thủ lập tức ngã xuống với ánh mắt không thể tin, đằng sau là bọn Vũ Á đang hốt hoảng chạy lại. Trong đầu Mẫn Nguyệt trống rỗng, chỉ biết ôm chặt Nam Cung Âu Thần, bọn Vũ Á muốn đem Nam Cung Âu Thần đến bệnh viện cũng không biết làm sao, bởi vì cô bé ôm quá chặt. Cho đến khi Vũ Điềm Điềm vỗ vỗ mặt Mẫn Nguyệt nói một câu với cô “Nguyệt Nguyệt, cậu mau buông lão đại ra, để chúng tớ đưa anh ấy tới bệnh viện, nếu không anh ấy sẽ chết đó!" Mẫn Nguyệt bừng tỉnh, đúng vậy, phải đưa Thần ca ca tới bệnh viện. Đôi tay nhỏ bé từ từ buông lỏng ra, Vũ Hiên và Vũ Á nhanh chóng đỡ Nam Cung Âu Thần lên xe đưa đến bệnh viện, Vũ Điềm Điềm thì tới đỡ Mẫn Nguyệt lên, thấy cô không có bị thương nghiêm trọng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trước cửa bệnh viện, toàn bộ bác sĩ giỏi nhất đều đang đứng chờ, cho đến khi xe của Nam Cung Âu Thần tới, bọn họ mới vội vàng đẩy anh vào phòng phẫu thuật, ngăn cách Mẫn Nguyệt và mấy người khác ở bên ngoài. Mẫn Nguyệt như người vô hồn tựa vào tường, cô không khóc cũng không nháo, chỉ lặng yên đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật. Không bao lâu sao Nam Cung Hạ cùng Tần Vân Ngọc cũng đến bệnh viện, Nam Cung Hạ liền hỏi thăm tình trạng của Nam Cung Âu Thần. Vũ Á tự mình đứng ra trả lời ông: “Lão đại bị trúng đạn, nhưng không bắn vào bộ phận nguy hiểm." Nam Cung Hạ vội vàng cảm tạ trời đất, cũng may không trúng vào tim và nội tạng, chỉ cần như vậy nhất định sẽ có thể cứu sống. Nhìn cô bé đang ngồi yên lặng bên kia ông liền cảm thấy đau lòng, bước tới vỗ vai cô “Mẫn Nguyệt, đừng lo, Âu Thần nhất định sẽ không sao đâu!" Nói thì nói vậy nhưng trong lòng ông vẫn lo lắng vô cùng, bị một Viên đạn bắn vào người, chảy máu nhiều như vậy, sao lại không sao được? Mẫn Nguyệt ánh mắt vẫn không rời phòng phẫu thuật, lặp lại lời ông nói “Anh ấy sẽ không sao, sẽ không có chuyện gì...." Tần Vân Ngọc đứng một bên nãy giờ đột nhiên châm chọc “Đúng là đáng đời, là nó hại con trai tao, bây giờ chính là lúc nó phải trả giá... ha..ha..." Mẫn Nguyệt đột nhiên chạy lại đặt con dao lên cổ bà ta, giọng nói giống như lạnh như băng “Bà câm miệng lại cho tôi. Nếu không thì tôi nhất định sẽ không kiềm được mà giết bà, chắc bà cũng biết trước giờ tôi muốn giết bà đến cỡ nào. Mà bà đừng cho tôi cơ hội để làm điều đó." Sắc mặt Tần Vân Ngọc trắng bệch, bà ta lui lại đằng sau vài bước, lần đầu tiên bà ta cảm thấy sợ đứa con gái nuôi này của bà ta. Mọi người xung quanh đều thấy nhưng không có lên ngăn cản, vì cảm giác của bọn họ bây giờ cũng giống như Mẫn Nguyệt. Cô thu con dao lại, sau đó tiếp tục quay về chỗ của mình lúc nãy thẫn thờ nhìn phòng phẫu thuật. Hơn 20 tiếng đồng hồ trôi qua, mọi người cũng dần mệt mỏi, riêng Mẫn Nguyệt vẫn đứng đó. Nếu không phải cô còn hô hấp, mọi người đã tưởng cô là người máy. Cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, Mẫn Nguyệt lập tức chạy lại, nắm lấy áo bác sĩ hỏi “Anh ấy sao rồi?" Bác sĩ đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cũng từ tốn nói “Phẫu thuật rất thành công, viên đạn đã được lấy ra rồi. Không có gì nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt sẽ không sao." Mọi người như trút được gánh nặng, theo sau bác sĩ, Na Cung Âu Thần được đẩy ra, Mẫn Nguyệt chạy tới nắm tay anh, nhìn khuôn mặt không còn giọt máu của anh, nước mắt cô liền rơi xuống.
“Xin lỗi, là em không tốt, là em đã hại anh bị thương." Cô bé hoạt bát của ngày thường, bây giờ đã nước mắt giàn giụa, ai thấy cũng không đành lòng. Vũ Điềm Điềm bước lên ôm lấy Mẫn Nguyệt an ủi cô “Không phải lỗi của cậu đâu Nguyệt Nguyệt, lão đại cũng sẽ không trách cậu. Nghe lời mình mau về thay đồ rồi nghỉ ngơi đi, lão đại đã có bọn mình chăm sóc, cậu cũng gần một ngày không ăn không ngủ rồi."
“Đúng vậy, Mẫn Nguyệt, mau về nghỉ ngơi đi." Ở đằng sau, Nam Cung Hạ cũng phụ họa theo, nhưng Mẫn Nguyệt vẫn không chấp nhận “Con muốn ở bên anh ấy, ba nuôi ba về trước đi, sức khỏe ba không tốt. Vũ Á, Vũ Trạch, hai cậu cũng vậy, mau về xử lý chuyện của Nam Cung gia, còn nữa, nhanh chóng điều tra việc này, tôi muốn biết là ai làm." Nam Cung Hạ cùng với bọn người Vũ Á cũng biết là không lay chuyển được cô nên cũng đành nghe lời mà đi về, Mẫn Nguyệt thì đi theo Nam Cung Âu Thần vào phòng hồi sức với Vũ Điềm Điềm. Vũ Hiên thì đi mua thức ăn, đứng trước phòng phẫu thuật suốt 20 tiếng chắc ai cũng đói bụng.
Tác giả :
Lyly Nguyễn