Mại Du Lang

Chương 21

Hác Cổ Nghị sáng nào cũng đều nhận được vài viên kẹo ngọt đến tận chân răng. Cậu liền đếm xem có bao nhiêu, sau đó chọn ra 1 viên để vào trong túi tiền xem như bảo vật vậy.

Cậu luyến tiếc đem kẹo chia cho Tiểu Ngân Tử. Vì thứ này là Quỳ cho cậu mà.

Sinh hoạt vẫn như thường ngày, cậu đến sân sau cho gà ăn. 5 con gà con đều đã trưởng thành. Có 3 con biết đẻ trứng, Quỳ lại giúp cậu làm 1 cái chuồng gà mới, nhốt riêng ba con gà mái. Còn ba con gà trống thì nhốt chung 1 chỗ. Gà mẹ Hoa Hoa thì ở chung với ba con gà mái kia.

“Tụi bây dễ thương quá." Hác Cổ Nghị sau khi cho ăn xong thì mặt mày hớn hở rời khỏi chuồng gà.

Quỳ đã rào quanh sân, gà lớn gà bé sẽ ko thể chạy lung tung, cũng sẽ ko mổ mấy khóm hoa nhỏ nữa.

Sau đó, Hác Cổ Nghị đến trù phòng, mang bữa sáng ra ngoài, gọi: “Gia gia, ăn cơm."

“Được rồi, để đó đi."

Hác gia gia chầm chậm ngồi xuống ghê. Tôn tử vô cùng biết chuyện giúp lão nấu cháo, luộc rau, còn để sẳn đôi đũa nữa.

Ngày qua ngày, lão được hưởng cuộc sống như thế này, cũng nên cảm kích nam nhân đã chiếu cố 2 ông cháu của mình. Hác gia gia cầm lấy gậy, gọi: “Cổ Nghị, lại đây ngồi xuống, gia gia có chuyện muốn hỏi con."

“Ah, hảo. Con đang nghe nè." Hác Cổ Nghị để mâm xuống, ngoan ngoãn ngồi cạnh gia gia, cúi thấp đầu, mở túi tiền lấy viên kẹo ra rồi từ từ ngậm vào miệng. Cậu ngẩng đầu cười thật ngọt ngào với gia gia, má lộ ra  2 lúm đồng tiền.

Hác gia gia che miệng, sau khi ho nhẹ vài tiếng, mới hỏi: “Cổ Nghị, đại gia đối với con tốt lắm hả?"

Hác Cổ Nghị mặt mày tươi cười, gật gật đầu, trả lời “Ừhm" 1 tiếng.

“Nếu có một ngày, đại gia đi mất, con có hay ko khó chịu?"

Hác Cổ Nghị lắc đầu. Nghĩ là Quỳ sẽ ko đi đâu. Mỗi ngày, vào lúc mặt trời sắp lặn, Quỳ đều trở về nhà. Để ăn cơm ah.

Hác gia gia không khỏi nhíu mày, tôn tử là ngốc tử, cái gì cũng không hiểu, quả nhiên không thể đáp lại tình cảm của nam nhân rồi. Để xác định lại lần nữa, liền hỏi “Nếu đại gia không có ở đây. Sẽ ko có ai giúp con làm chuồng gà. Ko còn ai mua kẹo cho con ăn, mua xiêm y cho mặc, cũng ko có mua giày cho con. Sẽ ko còn là thói quen của con nữa. Như vậy, trong lòng con có cảm thấy khó chịu hay ko?" Chẳng biết là tôn tử của mình có biết đến ý nghĩa của 2 chữ ‘khó chịu’ ko nữa. Hẳn là sẽ ko hiểu sai đi. Nên chắc là sẽ trả lời được chính xác cảm giác của mình đối với nam nhân. Rốt cuộc là có thích hay ko?

Hác Cổ Nghị vẫn như cũ lắc lắc đầu.

Cậu xác định rõ ràng là Quỳ đã là chuồng gà giúp mình. Còn mua nhiều thứ lấy lòng mình nữa. Ngày ngày cũng cho cậu đường, sẽ để thiệt nhiều tiền vào ống trúc cho cậu. Vì cậu thích tiền mà.

Cậu cười quá sức ngọt ngào mà mà mạnh mẽ lắc đầu. Xác định cực kỳ rõ ràng. – Quỳ sẽ ko đi đâu hết, ko giống như gia gia nói, Quỳ sẽ ko đi đâu đâu.

Cậu muốn đi gọi Quỳ dậy để ăn cơm. Hác Cổ Nghị cầm lấy mâm, rời khỏi chỗ ngồi. Mới quay lại đả thấy Quỳ đang đứng ở cửa. Nụ cười ngọt ngào vẫn còn đó, hai má lúm đồng tiền trên gương mặt càng lúc càng sâu.

Quả thực giống như châm chọc mà …. Nguyên lai, con chuột ngốc này chỉ là quen với sự hiện hữu của hắn mà thôi. Hai tròng mắt hung ác và nham hiểm của Hoa Quỳ nhìn chằm chằm vào con chuột ngốc đang đứng bên cạnh mình mà tủm tỉm cười. 「Rắc!」Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, cố gắng khắc chế chính mình ko nhào lại bóp chết con chuột cho rồi đi!

Mặt bình tĩnh, tiến đến nhìn con chuột ngốc đang ăn sáng theo thói quen hằng ngày. Cháo lõng hôm nay thật nuốt ko trôi.  Hoa Quỳ chợt nhấc chân đá ngã ghế dựa để tiết hận!

「Rầm!」

Hác gia gia nhất thời bị dọa cho giật mình, người cảm thấy như đang bị treo ngược lên vậy. Lòng bất an, ko biết nên nói gì cho phải đây.

Sắc mặt phút chốc trắng bệch, liên tục lắp bắp: “Gia….. Cổ Nghị….. nó."

Ánh mắt sắc như dao quét qua, Hoa Quỳ trong lòng nghẹn ngào uất hận. Nhưng ko có giận chó đánh mèo mà trút lên đầu lão phế vật.

Không khí trong phòng vô tình hình thành nên cảm giác áp bách khiến người khác ko thở nỗi. Hác gia gia thần sắc ảm đạm cúi đầu xuống, áy náy: “Gia, nó ngu lắm, cái gì cũng ko hiểu đâu."

“Ta biết."

Hoa Quỳ phóng tầm mắt ra cửa, thấy lòng mình như bị dìm xuống tận đáy vực – Con chuột ngốc theo thói quen chờ cửa, theo thói quen mới thân thân, theo thói quen mới để cho hắn dụ dỗ. Thậm chí theo thói quen mới thích hắn …..

Lão đại Hoa Quỳ cực kỳ khó chịu, rất muốn nôn ra. Bất luận cái gì nhìn cũng ko vừa mắt – Bước ra cửa, trừng mắt nhìn con chuột ngốc đang lau lau mũi, hắn gọi: “Đến đây!"

Tiểu Ngân tử thấy nhân sắc mặt thật khó coi, liền nhanh lẹ đỡ lấy bình dầu trong tay Hác chủ tử. “Để con đong dầu là được rồi." Hoa gia đang mất hứng, khí thế hung ác tỏa ra cũng ko ít.

“Quỳ đừng hung dữ như vậy mà" Hác Cổ Nghị thấy đại thẩm béo cạnh nhà đến mua dầu bị dọa cho hoảng hồn, nhanh chóng trả tiền rồi chạy biến.

Ngây ngốc nhìn cửa hiệu, Hác Cổ Nghị nói: “Quỳ dọa khách nhân kìa" Đại thẩm béo lần này mua dầu ko có nói cám ơn.

Hoa Quỳ kia làm gì quan tâm xem dầu bán được nhiều hay ít. Hắn mệnh lệnh: “Đi khoác thêm áo đi, rồi sau đó cùng ta ra ngoài. Cửa hàng giao cho Tiểu Ngân Tử coi được rồi."

“Quỳ muốn dắt ta đi mua kẹo sao?" Mắt Hác Cổ Nghị sáng lên. Cậu rất thích Quỳ đối xử tốt với mình.

Hoa Quỳ thầm nghiến răng mà nói: “Đương nhiên sẽ mua kẹo cho ngươi." Đó tuyệt đối ko phải là thói quen. Mà là cưng chìu …. Cưng chìu đến chết thì thôi!

“Thật ko." Hác Cổ Nghị vừa nói vừa lấy tay chà chà mũi, khiến nó đỏ ửng lên.

Hoa Quỳ càng nhìn càng ko vừa mắt. Hắn rống lên: “Còn không mau đi!"

“Ah, ta đi thay áo liền." Hác Cổ Nghị lập tức trở về phòng, tránh cho Quỳ càng hét càng lớn.

Hắn mới không giống con chuột ngốc ko có lương tâm này. Hoa Quỳ hai tay khoanh lại. Đôi mắt yêu mị phát ra tia tàn ác – toàn bộ sát khí đều bắn về phía sau gáy của con chuột. Mãi cho đến khi cậu biến mất sau cửa.

Chủ tử khôn ngoan đang giận ra mặt …. hét ra miệng. Tiểu Ngân Tử tắc hẳn nụ cười, tiện tay chộp lấy bàn tính, cúi đầu tính tính toán toán – cẩn thận tính được buổi sáng đã bán được hai thùng dầu nành, nữa thùng dầu vừng, hai tiệm ăn kế bên còn đến mua rất nhiều dầu của cây đai và cây sồi đế đốt đèn, còn có …..

Việc buôn bán này cũng ko kém ah. Cửa hàng mới mở được hơn 2 tháng. Nó có tính sơ  qua, tiền lời cũng ko phải là nhỏ nha.

Rốt cuộc chủ tử khôn ngoan mất hứng cái gì ko biết?

***

“Quỳ muốn đi đâu vậy?"

“Đến bố trang (~ tiệm vải), bàn chuyện làm ăn 1 chút."

Hoa Quỳ dắt con chuột ngốc băng qua đường lớn. Dù tâm tình ko được tốt, nhưng lại rất cẩn thận xem thử có xe ngựa hay ko, phòng chuyện chuột con chạy khỏi tay hắn, xảy ra chuyện vạn nhất.

Hai người đứng trước gánh hàng rong. Mùi hạt dẻ rang thơm nứt mũi. Hoa Quỳ bảo ông chủ bán cho mình 1 túi.

Hác Cổ Nghị cầm lấy túi hạt dẻ từ tay ông chủ, đôi mắt trong suốt ko hề chớp cái nào cả. Lòng bàn bàn tay thật ấm áp, giống như lúc Quỳ nắm tay cậu vậy.

“Quỳ này ko phải kẹo." Hác Cổ Nghị lấy 1 hạt, cho vào miệng cắn 1 cái, “Cứng quá, cứng quá, còn có vỏ nữa."

Hoa Quỳ đưa cho ông chủ ít bạc vụn, thu về ko ít tiền đồng, giữ mấy văn tiền trong người. Tất cả đều vì cậu mà làm như vậy.

Cất tiền vào túi. Sau đó, hắn bốc hạt dẻ cho con chuột ngốc. Đút vào cái miệng nhỏ nhắn mềm mại kia, hỏi: “Ngon ko?"

“Ân." Hác Cổ Nghị gật gật đầu. Kẹo Quỳ mua cho cậu lúc nào cũng ngọt ngào hết.

“Thích ta ko?" Hoa Quỳ ko sợ người qua lại xì xầm. Hắn thương con chuột ngốc là sự thật. Tâm ý này ko cần phải che dấu.

“Ừhm." Hác Cổ Nghị mạnh mẽ gật đầu, lấy thêm mấy hạt dẻ nữa để vào tay Quỳ, muốn hắn bóc cho cậu ăn.

Hoa Quỳ bóp nát vỏ của mấy hạt dẻ, rồi đều để phần nhân vào lòng bàn tay của cậu. Đôi mắt yêu mị nhìn cậu trừng, ko khỏi lắc đầu thở dài ….

Biết rõ cậu thích hắn chẳng qua là do thói quen mà thôi. Nhưng vẫn ko kềm được cảm giác vui sướng đang trỗi dậy trong lòng. Dần dần lang tỏa, lang tỏa ……rồi biến thành sự thống khổ.

“Có lạnh không?"

Hoa Quỳ cài lại áo khoác cho cậu chặt hơn. Động tác gọn gàn, ngữ khí ôn nhu, là toàn tâm toàn ý quan tâm đến người trước mặt.

Hác Cổ Nghị hơi chảy nước mũi, dùng cánh tay lau đi. Cậu ko thoải mái trả lời. “Ko lạnh đâu, tay của Quỳ ấm lắm."

Nắm lấy tay hắn, cậu ko thích bộ dáng Quỳ lúc tức giận. Hác Cổ Nghị ngẩn mặt lên, có chút ngây ngốc nhìn Quỳ ko chớp mắt – Quỳ thật rất tốt nha. Đẹp hơn mấy đóa hoa nhỏ, đẹp hơn gia gia, cũng đẹp hơn cả mấy đồng tiền nữa …….Trong đầu đã bắt đầu khắc sâu gương mặt của Quỳ. Quỳ là đẹp nhất.

Hoa Quỳ nhớ là gần đây có hiệu thuốc. Nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh lẽo kia. Hắn liền dắt cậu đến gặp đại phu trước.

“Gia, hắn bị nhiễm lạnh, chỉ cần uống mấy thang thuốc là khỏi ngay. Nên mặc thêm áo nhiều 1 chút để giữ ấm. Trời bắt đầu chuyển lạnh, sức khỏe cũng nên thận trọng 1 chút."

Đại phu sau khi bắt mạch cho ngốc tử bán dầu, liền chạy đến quầy dược bốc thuốc, để vào bát nghiền thành bột phấn.

“Ngươi có nghe thấy ko đó?" Hoa Quỳ hỏi. Nghĩ thầm con chuột ngốc này chắc ko biết tự chăm sóc cho mình đâu. Tối ngày chỉ biết quan tâm đến đám gà và lão phế vật có hay không được ăn ngon ngủ yên.

“Nghe rồi mà." Hác Cổ Nghị ngồi trên ghế, lại đưa cho hắn mấy hạt dẻ nữa. “Bốc võ giúp ta được ko?"

“Hảo." Hoa Quỳ chăm chú nhìn vào mắt cậu. Tràn đầy chờ mong được ăn kẹo “Thích ăn đồ ngọt như vậy, sao trên người ốm tong ốm teo vậy. Cũng nên có da có thịt 1 chút. Vậy ôm mới thoải mái."

「Bốp!」

Đại phu thoáng chốc làm rơi luôn bàn nghiền trong tay. Thon thót giật mình, từ lâu đã nghe Hoa gia đối với ngốc tử bán dầu ….. quả ko phải là giả.

Hoa Quỳ quay đầu lại thấy đại phu đang đứng ngây ngốc, thì nhăn chặt mày, thúc giục. “Nhanh lên chút, ta đang đợi thuốc ah."

Miệng đại phu cứ mở ra rồi khép lại nói: “Được được …… Gia chờ chút …. sẽ có ngay thôi." Liền lập tức chọn thuốc tốt nhất, theo tỷ lệ trộn đều vào nhau, rồi chia ra làm mấy gói thuốc nhỏ. Ấy thế vẫn thỉnh thoảng liếc trộm hai người, cảm thấy thật khó coi. Hoa gia sao lại đối xử tốt với thằng ngốc bán dầu như vậy?

Nhưng mà, ngốc tử kia đến tột cùng có biết là đang bị Hoa gia bao dưỡng hay ko?

Hác Cổ Nghị vẫn chăm chú ăn mấy hạt dẻ ngọt ngào kia. Lời Quỳ nói, cậu lúc hiểu lúc ko. Sau khi ăn xong hạt dẻ, lại hỏi: Quỳ ah, bộ có nhiều thịt là ôm thấy thoải mái sao?"

“Ân, thoải mái lắm" Hoa Quỳ giống như rắn đang vồ mồi, nhìn chuột con trước mắt thật phấn nộn ngon miệng. Nghĩ thầm đêm nay sẽ gạt chuột con nói muốn đồ vật đó của hắn …..

“Ah, như vậy a." Hác Cổ Nghị nghĩ nghĩ, cuối cùng giật mình hiểu ra."Bé gà con có nhiều thịt, ôm cũng thoải mái."

“…" Hoa Quỳ nhìn trừng trừng vào cái đầu ngốc nghếch kia. Nhất thời á khẩu ko nói năng được gì cả.

Hác Cổ Nghị nhìn xung quanh. Bên đường còn có mấy cây dẻ. Cậu đối với ngã tư đường này ko hề cảm thấy xa lạ.

Trước kia, cậu vẫn thường gánh dầu ra đây để bán. Quỳ dắt cậu đi qua mấy con đường nhỏ, đến 1 ngã tư đường, dường như nơi này chuyện bán xiêm y, vải vóc lụa là…..

Cậu chỉ tính toán trong phạm vi vài con số đơn giản mà thôi. Nên nhìn ko biết trên bản hiểu là viết cái gì. Nghe Quỳ nói nơi này là ‘Cẩm Tiêm bố trang’

Nơi này hình như bán thứ gì quí lắm. Hác Cổ Nghị nhớ lại lúc trước có đến đây mua xiêm y, bị 1 bà chủ hung dữ lắm mắng cho, còn ko cho cậu chạm vào quần áo của họ, nói trên người cậu dầu mỡ dơ bẩn, tay cũng dơ nữa, sẽ làm bẩn vải hết.

“Quỳ, ta ko nên vào. Ta ở ngoài này chờ là được." Hác Cổ Nghị rút tay về, cúi đầu, lén nhìn xung quanh. Ko biết là người ta có mắng cậu nữa hay ko?

Cậu giờ đây bán nhiều dầu lắm, nhưng tay thật sạch nha, ko có dính dầu mỡ đâu.

Hoa Quỳ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên “Tại sao ko theo ta vào trong?" Hắn có hẹn cùng với Phàn gia, ngoài chuyện làm ăn, còn có chuyện khác quan trọng hơn.

Hác Cổ Nghị hơi có vẻ hoảng sợ, ko biết làm sao mới đúng, nói “Ta sợ làm dơ đồ của họ lắm" Cậu lấy tay chùi chùi mũi, lại chảy nước nữa rồi.

“Ngươi ko có bẩn, sợ cái gì. Thật là…" Con chuột ngốc lại nói mấy lời ngốc nghếch khiến người ta khó hiểu! Hoa Quỳ liền kéo người ôm vào lòng, sau đó bước vào bố trang.

Hác Cổ Nghị hoảng hồn, tay cầm lấy cái túi to, tay kia thì quàng qua cổ Quỳ. Thoáng chốc, cậu cảm thấy mắt hoa lên. Bên trong bố trang có rất nhiều vải vốc với màu sắc rực rỡ, có cái còn lấp lánh nữa kia …..

Tiểu tư (~ người hầu) thấy Hoa gia bước vào, liền vội vàng bước lên cung kính tiếp đón: “Hoa gia, thỉnh vào bên trong, Phàn gia đang ở lầu hai chờ ngài đại giá quang lâm."

Hoa Quỳ “Ân" 1 tiếng, liền theo tiểu tư bước lên lầu –

Tiểu tư có chút ngoài ý muốn. Hoa còn ôm nhân bên người. Bên ngoài đồn đãi như lửa cháy củi khô –Trích Tinh Lâu Hoa gia cùng ngốc tử bán dầu ở cùng 1 chỗ.

Ôm nhân đến lầu hai, là nơi tiếp đãi khách. Hoa gia cũng đã tới đây được vài lần, cùng Phàn gia ăn uống đàm đạo.

Hoa Quỳ bước lên lầu, để người ngồi cạnh bên mình. Cúi đầu thấy mặt cậu đang đỏ ửng thật mất tự nhiên.

Hơi thở ấm nóng phả vào mặt, hắn ko nhận ra là chuột con đang thẹn thùng.

Phàn gia tự mình rót trà hỏi: “Hoa gia, sao ngài đến trễ vậy? Trên đường có việc gì sao?"

“Ta dắt con chuột nhỏ này đến đại phu."

“Xưng hô thật thân thiết" Phàn gia cười nói: “Hoa gia thật là biết sủng ái người ah."

“Vì ta vui vẽ và thích thú."

Hai người kẻ hát người hò thật ăn ý. Nhưng lại khấy động tâm can 1 người khác – Hở!

Đoàn Ngọc cứ chớp chớp mắt, liên tục hít sâu vào. Người bên cạnh Hoa gia ko phải là ngốc tử bán dầu trong đồn đãi đó hay sao?!

Kia thật bình thường, ko có gì nổi trội cả, trên mặt còn thò lò nước mũi nữa. Nhân đang ko ngừng lau lau cái mũi. Ngốc tử này có gì khiến Hoa gia mê luyến mà khinh thường sự quan tâm của y ….

Thằng ngốc …. Là 1 thằng ngốc ko có gì đặc biệt cả!

Thế thì có điểm nào lại thu hút toàn bộ lực chú ý của nam nhân như vậy?!

Đoàn Ngọc cao ngạo thầm cười trong lòng. Y nhướng cao mày ko cam lòng chịu thua. Hoa gia làm như hiển nhiên dùng tay áo quét qua gương mặt xấu xí của của ngốc tử kia, lau nước mũi cho nó … Gớm ghiếc!

“Đừng có lau như vậy nữa, sắp rách da rồi đó." Hoa Quỳ nhìn cái mũi hồng hồng của cậu mắng: “Sau này rời giường vào lúc sáng sớm, nhớ mặc thêm xiêm y nga. Nếu ko ta sẽ giết hết gà của ngươi, đỡ phải tốn tiền mua thức ăn." Hắn ngữ khí hung ác uy hiếp.

“Ah! Không được" Hác Cổ Nghị lắc đầu mạnh mẽ kêu lên: “Ta sẽ nghe lời, Quỳ đừng giết gà nha." Cậu khẩn trương nài nỉ. Sợ Quỳ sẽ giết hết gà của mình.

“Quỳ đừng xấu như vậy mà……" Cậu sẽ ghét, sẽ ko còn thích Qùy nữa. Hác Cổ Nghị, cúi đầu, buồn bã nói: “Ta muốn về nhà bán dầu."

Hoa Quỳ không giận mà bĩu môi, “Ta sẽ dẫn ngươi về. Giờ uống thuốc đã."  Hắn lấy trong tay áo ra gói thuốc, ngẩng đầu lên hỏi: “Phàn gia, có nước ấm ko?"

“Àh, có."

Phàn gia đưa cho hắn 1 ly nước ấm, quan tâm hỏi: “Chuột con của ngài bị bệnh àh?"

“Nhiễm lạnh thôi."

“Qua mấy ngày nữa là hết rồi nha." Hác Cổ Nghị cầm lấy ly nước từ tay Hoa Quỳ, ngoan ngoãn uống thuốc.

“Muốn ngủ thì dựa vào người ta. Ta bàn vài chuyện với Phàn gia, xong sẽ dắt ngươi về."

“Hảo." Hác Cổ Nghị lặng lẽ nắm lấy áo của Quỳ. Mắt thoáng thấy người đối diện luôn nhìn cậu. Ánh mắt kia thật ko tốt chút nào, cậu cũng ko mấy xa lạ."Ta không có làm bẩn quần áo đâu." Cậu lẩm bẩm, sợ người ta mắng.

“Gia, cầm khăn này lau mũi cho hắn đi" Đoàn Ngọc lấy từ trong áo ra 1 cái khăn lụa được dệt cực kỳ tinh xảo, từ từ đến gần người mà y ngày đêm nhớ mong.

Khăn lụa này là Phàn gia cho. Y đang lo là giữ bên người thật chướng mắt. Thật sự cảm thấy rất khinh thường những gì mà Phàn gia tặng cho để lấy lòng.

Hoa Quỳ liếc cái khăn kia 1 cái, liền biết rõ ràng kia là xuất phát từ tâm ý của ai. Hắn cũng ko phải là người ko biết điều mà trơ mặt cầm lấy.

“Ngươi giữ lại để dùng đi, ko cần phiền phức" Hoa Quỳ lập tức triệt để cự tuyệt. Trừ mình ra, tuyệt ko cho phép trên người của chuột con dính thêm mùi của người nào hết cả.

Đoàn Ngọc cắn chặt đôi môi đỏ thắm. Giận đến tím tái mặt mũi mà ko dám nói gì – Ngốc tử xấu xí chết tiệt!

Nam nhân vô tình kia ko được thuộc về ai hết, ko được!

Nhưng, sự thật đã xảy ra rõ ràng nước mắt. Y như thế mà lại bại trước 1 thằng ngốc xấu xí?!

Hoa gia có thể không dắt nó đến đây mà. Cũng không nên dùng phương thức này nhục nhã lòng tự tôn của y! Đoàn Ngọc nhanh như chớp nắm chặt lấy khăn tay, tiện tay nhét vào trong vạt áo, trở lại ngồi cạnh bên Phàn gia, ko hề hé răng nữa câu.

Hoa Quỳ và Phàn gia cùng liếc nhau 1 cái. Như đã hiểu rõ suy nghĩ của nhau – Trong mấy chuyện tình cảm này. Người thì nguyện đánh, người thì cam lòng chịu.

Phàn gia liền mở miệng nói trước “Hoa gia, chuyện chúng ta nói lần trước. Ngài suy nghĩ sao rồi?"

Hoa Quỳ nhấp 1 ngụm trà, thưởng thức hương thơm còn lưu lại. Trầm tư trong giây lát –

“Chuyện chuộc thân cho Ngọc Nhi …."

Đoàn Ngọc trong chớp mắt nín thở cắn chặt môi, lòng run động mạnh mẽ –

Y có thể đoán được bảy tám phần là chuyện gì. Gương mặt xinh đẹp quay qua chỗ khác. Phàn gia nhìn y cười thật ôn hòa. Đoàn Ngọc ko kiềm chế được mà nhăn chặt mày. Nam nhân trung trực bình thường này thật làm người ta ghét mà.

Phàn gia ko hề cố ý xem nhẹ chuyện tiểu mỹ nhân có bao nhiêu miễn cưỡng khi ở cùng 1 chỗ với mình. Gương mặt hiền lành ôn hòa ko chút hờn giận. Hắn đang chờ đợi tin vui — Hoa Quỳ môi cong lên 1 chút, cảm thấy hứng thú, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc. Mắt chăm chú nhìn chuột con đang buồn ngủ ríu mắt.

Cái đầu ngốc nghếch kia đã muốn gục xuống lại miễn cưỡng ngẩng lên. Dùng tay xoa xoa trán cậu, hơi âm ấm, giống như là phát sốt…..

“Phàn gia, ngài có gấm hoa ko?"

“Có."

Hoa Quỳ có hơi kinh ngạc, “Gấm hoa, chỉ có ở vùng Chương Châu và Tuyền Châu. Phàn gia ngài cũng có giao dịch nữa sao?"

“Có. Trong Cẩm Tiên bố trang. Từ tơ tằm, lụa, vải sa, gấm, hàng thêu, lụa hoa chính là da cừu, đến hàng dệt len, da cừu thứ trân quý nào cũng có. Hoa gia có thích loại nào chăng?"

Hoa Quỳ để chuột con nằm trên đùi mình mà ngủ. Tay vuốt nhẹ tóc cậu, trong lòng tính toán rồi hỏi: “Kỹ thuật dệt gấm hoa rất hiếm có. Phàn gia có phải là giao dịch với Chương thị dệt phường ko?"

“Đúng vậy. Trong thành có nhiều phường dệt thật, nhưng chỉ có phường dệt của Chương thị mới có tuyệt kỹ này mà thôi."

“Ân." Hắn đương nhiên biết rõ. Ah….

Hoa Quỳ cười lạnh 1 cái. Thứ bà già kia ban tặng, hắn sẽ ko quên đâu.

“Gấm hoa chủ yếu sử dụng nguyên liệu đến từ Tứ Xuyên. Dùng những sợi đồng thật mãnh se cung với tơ. Khi dệt phải tính toán thật khéo, dùng lưỡi dao thật sắc dệt theo mép của sợi đồng, để cho sợi tơ được xuyên suốt, vải mềm mại nhưng vẫn sáng bóng."

Quan to quý nhân cùng với phu nhân hiện nay đều rất thích dùng gấm hoa để may y phục. Mặc  vào có dáng vẻ xinh đẹp lại cao quý bất phàm."Phàn gia, nếu ta muốn người cắt đứt giao dịch với Chương thị dệt phường mà đổi sang người khác ngươi có bằng lòng hay ko?"

“Này…"

“Phàn gia khó xử?"

Hoa Quỳ liếc Phàn gia 1 cái. Này là khảo nghiệm xem Phàn gia thương 1 người đến mức độ nào?

Là muốn nhả bớt ngân lượng để đổi lấy tiểu mỹ nhân?

Hay là buông tha cho tiểu mỹ nhân, tiếp tục duy trì việc làm ăn trước giờ?

“Ta sẽ không làm khó dễ ngài. Phàn gia xin đừng lo lắng về điều kiện của ta." Hoa Quỳ ung dung tựa người vào thành ghế, thưởng thức sắc mặt của hai người ở đối diện. Một trong nháy mắt trắng bệch ko nói lời nào. Người còn lại thì trầm tư hồi lâu — “Hảo." Phàn gia trả lời thật rõ ràng.

Hoa Quỳ cười lạnh hỏi: “Không hối hận?"

Phàn gia ko hề lo lắng mà tươi cười, ý vị thâm trường nói: “Nếu ta hối hận, sẽ ko 1 mực khăng khăng đến giờ." Yêu 1 người trên cơ bản là 1 nam nhân xinh đẹp ko quan tâm đến mình, thậm chí còn bị chán ghét. Lúc 2 người thân mật, người dưới thân còn gọi nhầm tên của 1 người khác ….. (haiz, thêm 1 người si tình, hix hix)

Hắn dùng một số lượng kinh doanh rất lớn đổi lấy 1 người ko hề yêu mình ….Vẫn ko hề hối hận.

“Hảo. Phàn gia đã rõ ràng, ta cũng không cần nhiều lời nữa. Sau này, Đoàn Ngọc ko còn là tiểu quan của Trích Tinh lâu nữa. Giờ đây, y là của ngươi."

Nghe vậy, Phàn gia cười rạng rỡ, liên tục nói: “Đa tạ Hoa gia đã toàn thành."

Thuận lợi đạt thành mục đích, Hoa Quỳ nói thêm: “Phàn gia, ta tin ngài lời hứa nặng tựa thiên kim. Giao dịch hôm nay là ngài cũng thiệt thòi ko ít. Bất quá, ngài có thể yên tâm, ta sẽ ko để ngài chịu thiệt lâu đâu."

Nhất tiễn song điêu. Hắn chặt đứt nguồn tiêu thụ của Chương thị. Cũng thoát khỏi vọng tưởng của Đoàn Ngọc. Thuận nước đẩy thuyền chuyền cho Phàn gia.

Hoa Quỳ không thèm nhìn đến thái độ của Đoàn Ngọc, cúi đầu ôm lấy lấy chuột con đang ngủ mê man mà rời khỏi ‘Cẩm Tiêm bố trang’

***

Hác Cổ Nghị ngủ tới nửa đêm thì tỉnh lại, vẻ mặt hơi ngây dại ngồi ở đầu giường.

Trong phòng vẫn còn ánh nến chưa tàn, phát hiện xiêm y của mình đang trễ xuống thắt lưng, lập tức nhảy mũi, liền nghe thấy một tiếng — “Đến đây." Hoa Quỳ duỗi tay dài ra, đè người nằm sấp xuống.

Hác Cổ Nghị nháy mắt mấy cái, ko nhớ nỗi tại sao thân thể mình lại trống trơn?

Hoa Quỳ để tay lên trán cậu nói “Cuối cùng ngươi cũng hạ sốt. Người ko còn đỗ mồ hôi nữa, giờ có thoải mái chút nào ko?" Lau thân thể cho cậu, sợ cậu còn nóng ……Lỡ như ngốc thêm chút nữa, đến hắn cũng ko biết là ai thì nguy rồi.

“Ân, giờ thân thể ko có nóng, cũng ko lạnh lắm đâu" Hác Cổ Nghị động đậy thân hình, vươn người cầm lấy ống trúc ở đầu giuồng. “Quỳ có để nhiều tiền vào đây chưa?"

“Có, ngươi đếm thử xem."  Hoa Quỳ hôn lên bụng của cậu, hai tay cởi ra xiêm y bằng vải mềm mại. Muốn gạt chuột con nói muốn làm chuyện đó……

“Ân."

Hác Cổ Nghị đem toàn bộ tiền đổ ra rồi đếm. Tập trung chuyên chú vào 1 đống tiền đồng. Rất hồn nhiên ko phát hiện ra có người đang hôn liên tiếp lên thân thể mình.

“Nói với ta, muốn thứ đó làm loạn."

“Ân, muốn đếm tiền bên trong ống trúc." Hác Cổ Nghị chia tiền làm 11 đống, bắt đầu đếm. “Quỳ để vào, 1 đồng, 2 đồng, 3 đồng ….."

Đếm đến đồng thứ 11 thì Hoa Quỳ đã hôn xuống cấm địa mẫn cảm. Hắn ko tin chuột con còn có thể đếm được nữa …..

“12 ….tiếp theo…. Ah!" Hác Cổ Nghị bỗng nhiên giật mình: “Quỳ ….đừng lộng hư thân thể ….."

Hoa Quỳ “Ân." 1 tiếng. Đã môi kề môi với chuột con. Dùng lưỡi kiêu khích, tẫn mẫn nhắm nháp hương vị ngọt ngào.

Thoáng chốc, đầu của Hác Cổ Nghị nóng hừng hực, cắn nhẹ môi: “Quỳ …. Ko đếm tiền được"

Hoa Quỳ vờ như ko nghe thấy, môi lưỡi bắt đầu âu yếm thân thể, rất thuận lợi khi hành động thân mật kia ko bị từ chối. Mở ra cánh mông của cậu. Ngón tay thon dài thâm nhập vào bên trong, chậm rãi ma sát địa phương non mềm kia.

“Ah!"

Hác Cổ Nghị thở gấp mấy hơi. Thân thể trở nên cứng ngắt. Cả người bắt đầu đỏ ửng. Hai tay nắm chặt lấy sàn đan (khăn trải giường) Hai mắt đã giăng kín sương mù, ko còn nhìn rõ tiền đồng trên giường nữa.

Đầu óc đã rối loạn nhưng vẫn chưa quên chuyện đếm tiền “Còn chưa đếm xong mà, đừng làm loạn….."

Hoa Quỳ ngậm lấy dục vọng của cậu, uyển chuyển liếm hút, ngón tay lặng lẽ ma sát. Ý định trêu ghẹo cho câu ko thể khống chế được.

Hác Cổ Nghị cắn chặt môi. Cả người run rẩy, ko biết nên làm gì, vẫn là để cho Quỳ muốn làm gì thì làm.

Cũng ko thấy ghét ….

Quỳ đang thân thân là thích, thích mới có thể thân thân “Ah ân…" Cậu vội che miệng lại. Lòng lo lắng có chút sợ hãi – Sao lại kêu lên mấy âm thanh kỳ cục như vậy.

Quỳ thích lộng hư thân thể của cậu. Đợi Quỳ buông ra thì tốt rồi. Ko cần đến đại phu. “Buông ra….." Hác Cổ Nghị như con mèo nhỏ khẽ kêu, mặt nóng hổi đỏ như lữa…..

Hoa Quỳ dùng sức hút, thoáng chốc đã nuốt vào toàn bộ chất lỏng ấm áp. Chuột con giờ vẫn chưa kêu. Đợi lát nữa hắn nhất định phải làm cho cậu kêu.

Lập đặt người vào giữa hai chân cậu. Môi Hoa Quỳ cong lên. Ánh mắt say đắm như nhìn như muốn xuyên qua chuột con. “Chậc chậc…" Hắn bắt đầu cởi áo, tháo thắt lưng – Đồng thời xấu xa dụ dỗ: “Chuột con nói muốn thứ đó của ta đi."

Hác Cổ Nghị lắc đầu, cự tuyệt: “Mông sẽ đau, không muốn thứ đó đâu."

Hoa Quỳ nhướng mày. “Sẽ ko chết đâu. Thương mới dùng thứ đó làm như vậy. Ngươi hiểu ko?"

Hác Cổ Nghị lại lắc đầu, sợ hãi nói: “Ta ko hiểu rõ cho lắm….." Quỳ thật xấu.

Hoa Quỳ cỡi ra hết xiêm y. Cúi người trừng mắt nhìn cậu, hừ nhẹ. “Ta cũng không trông mong là ngươi có thể hiểu rõ. Bớt nói nhảm chút đi. Mau nói ngươi muốn ta."

“Không muốn…." Sắc mặt Hác Cổ Nghị dần dần trắng bệch. Mắt chớp chớp nhìn vào gương mặt rất đẹp của Quỳ. Tim đập thình thịch, ko hiểu rõ ràng làm lắm, rốt cuộc ‘thương’ là giống như cảm giác sợ hãi.

Hai chân bị Quỳ nâng lên. Cậu cũng ngoan ngoãn, ko giãy giụa nữa. Miệng của Quỳ dán vào cậu. Có thể xác định cậu ko ghét Quỳ thân thân.

Dục vọng dần dần tiến vào trong cơ thể của cậu. Hoa Quỳ cắn nhẹ lên đôi môi như cánh hoa mềm mại. Nghe được cậu đang nức nỡ.

Hở!

Cảm giác được trong cơ thể cậu đang co rút lại, xiết chặt lấy dục vọng đang nóng như lửa. Hoa Quỳ trong chớp mắt đỉnh vào thật sâu. Môi hôn vào đôi mày đang nhăn chặt của cậu, vỗ về nói: “Đợi lát nữa sẽ ko đau đâu. Thoải mái 1 chút."

Hác Cổ Nghị quàng tay qua cổ của hắn. Cố chịu đau, cảm nhận được thứ làm loạn của Quỳ.

Dục vọng chậm rãi trong cơ thể của cậu mà trừu sáp. Tiết tấu ra vào chậm lại, thưởng thức tư vị ngọt ngào kia. Hôn lên hai má phấn nộn, thấy nó lần thứ 2 từ trắng chuyển sang đỏ, nóng như bị sốt cao. Bên tai nghe được tiếng rên rĩ đứt quảng như thúc giục. Hoa Quỳ thoáng chốc ngạc nhiên – chăm chú nhìn bộ dáng đang ừng hồng kia, mắt đã mất đi tiêu cự. Hắn ko kiềm hỏi: “Ngươi thích thứ đó của ta sao?"

Hác Cổ Nghị lắc đầu, rốt cuộc cũng ko biết rõ cho lắm là có thích hay là ko. “Quen là được rồi…."

Hoa Quỳ như bị tạt cho 1 gáo nước lạnh. Mặt trầm xuống, thật muốn bóp chết con chuột dưới thân mình cho rồi đi!

Chớp mắt 1 cái, hắn nâng chân cậu lên. Hạ thân dùng sức va chạm để tiết hận, liền nghe thấy cậu kêu lên “Ah!"

Ý thức trong nháy mắt trở lại, Hác Cổ Nghị nháy nháy mắt, vạn phần ủy khuất nói: “Quỳ xấu quá …..mông đau quá hà ….."

Hoa Quỳ lão đại thật khó chịu mắng: “Bớt nói nhảm lại. Ngươi chỉ cần kêu lên thôi. Những thứ khác toàn bộ ko cần nói."

“…" Hác Cổ Nghị nhanh chóng ôm chặt lấy cổ của Quỳ. Lòng buồn bực nghĩ – Quỳ hung dữ quá …..

CHƯƠNG 16:

Chương thị dệt phường liên tiếp truyền ra tin dữ. Đầu tiên là xảy ra tình trạng thiếu nguôn liệu, rồi nguồn hàng tiêu thụ ko được.

Việc này từ con ruột đến con dâu đều biết cả. Giấy ko gói được lửa, cuối cùng tin tức truyền đến tai Chương đại phu nhân. Bà giận sôi gan sôi ruột, nổi trận lôi đình — 「Bốp bốp」–

Trong chớp mắt đã bạc tay Phụng Tiên. Lúc này nàng đang mang trà tới. Bà đối với nàng dâu này là ghét tận xương tủy. “Ngươi muốn phỏng chết ta có phải ko?"

Phụng Tiên giật mình, môi mấp máy nói: “Nương, con ko….."

「Bốp!」

Ngay trước mặt mọi người, Chương đại phu nhân hung hăng tát thêm cho Phụng Tiên 1 cái như trời giáng nữa. Tay chỉ vào mặt nàng, miệng quở mắng: “Điều liên quan đến con hồ ly tinh nhà ngươi. Từ khi thú ngươi về, Chương gia ko hề có được 1 ngày an bình" Mắt thấy phường dệt cũ rơi vào tay ngoại nhân càng ngày càng ăn nên làm ra. Mà Chương thị dệt phường thì ngày 1 xuống dốc. “Này chắc chắn có người âm thầm giở trò quỷ. Nói! Có phải ngươi cùng Hoa gia kia cùng hợp mưu phá hoại hay ko?"

Một câu kết tội thật oan uổng. Phụng Tiên vỗ vỗ hai má, không ngừng lắc đầu giải thích: “Không có, con tuyệt đối không có…"

“Còn nói không có!" Chương lão phu nhân hừ một tiếng, “Ngươi thật dối trá. Người ta thường nói: con hát vô tình, kỹ nữ vô nghĩa. Ngươi trước kia là làm cái gì hử. Nếu ko phải thi triển công lực câu dẫn nam nhân thì sao con trai ta lại mê đắm ngươi mà làm ra chuyện như thế."

Mà chết ở chỗ thằng con hết hy vọng của bà, đến nay cũng ko chịu buông ra tiện tỳ này. Chương đại phu nhân vì việc này mà giận điên cuồn, suốt ngày tìm Phụng Tiên gây sự.

Bà ko cho  nhi và tiện tỳ này ở cùng phòng. Ngửa tiện tỳ hoài thai nghiệt chủng. Ai có thể đảm bảo hài nhi kia ko phải là của A Miêu, A Cẩu. Thậm chí là của tên Hoa gia khốn kiếp kia.

Phụng Tiên quỳ trên mặt đất, cúi đầu thu dọn mấy mảnh sứ vỡ đang vươn vãi khắp nơi. Mắt rưng rưng, nên ko nhìn thấy rõ nữa, chỉ biết vươn tay mà nhặt lấy. Cố cắn răng sống qua những ngày ủy khuất này. Trong lòng hiểu rõ nhất, tướng công cũng đang rơi vào tình cảnh khó xử. Vì nàng mà bị người trong gia tộc cười chê.

“Nương…" Chương Đằng muốn nói nhưng lại thôi. Thật sự ko đành lòng nhìn Phụng Tiên chịu khổ. Nhưng trước sau vẫn ko thể khuyên giải được mẫu thân. Các huynh trưởng cũng ko khỏi chê trách hắn phiền hà mọi người.

“Nương, việc này không thể trách Phụng Tiên được. Nếu muốn thì cứ trách mắng con…."

“Ngươi câm mồm!" Chương đại phu nhân mắng: “Trong đầu ngươi chỉ toàn nghĩ đến tiện tỳ này có bị ủy khuất hay ko? Thật không có tiền đồ, có vợ rồi là quên bẵng đi mẹ của mình!"

“Con không dám…" Chương Đằng lập tức quỳ xuống, chỉ cầu cho mẫu thân có thể tiêu bớt lửa giận đang tràn ngập mà thôi.

Chương đại phu nhân “Hừ" 1 tiếng. Ko thể tha thứ cho đứa con vì cưới 1 người vợ mà tán gia bại sản.

“Nương, chuyện đã xảy ra rồi, trách tứ đệ nữa cũng vô dụng thôi." Người ta thường nói anh em như thể tay chân. Chương Chiết luôn nhớ điều đó nên cũng ko trách móc gì cho lắm.

“Nương, việc làm ăn tại dệt phường của chúng ta rơi xuống vạn trượng. Nguyên nhân là vật liệu đã bị của hiệu Vĩnh Kỳ lũng đoạn, rồi nâng giá lên cao. Phường dệt chúng ta vì kiếm sống, ko thể ko trả giá cao để mua. Lợi nhuận vì thế đã giảm bớt. Mà Cẩm Tiêm bố trang lại ko thu vào hàng dệt của chúng ta, vì vải bông có thể thay đế được nhu cầu của hàng dệt. Chúng ta ko thể buộc Phàn gia của Cẩm Tiên bố trang giao dịch với mình được. Huống chi, Phàn gia ở nơi này cũng khá nổi dang. Tuyệt ko thể đắc tội được."

Chương đại phu nhân nghe xong, quát: “Toàn bộ là một lũ vô dụng! Phàn gia đã cùng chúng ta mua bán nhiều năm. Giờ nói đoạn (~cắt đứt) là đoạn ngay. Này tổn thất cũng ko nhỏ ah."

“Nương, xin bớt giận." Người con thứ hai của Chương gia là Chương Tích lập tức giải thích: “Nương, toàn bộ hàng dệt của chúng ta đều bị triệt hạ. Thay bằng sản phẩm từ phường dệt cũ của Hoa gia. Việc này cũng nên để ý."

“Mọi người đều biết chúng ta cùng Hoa gia là đối nghịch. Nhưng là người làm ăn, ai lại ko vì tư lợi và tính toán. Chúng ta ko thể khinh thường lợi nhuận của vải bông. Giờ đây người bình thường đều mặc áo bông. Mấy thứ chất liệu cao cấp ko phải là ai mua cũng được cả. Này cũng khó trách Hoa gia lấy việc kinh doanh làm chính yếu. Mặc dù cửa hàng Vĩnh Kỳ đã thu vào ko ít sợi đay, nhưng để phòng ngừa, số lượng đay sắp thu hoạch vào mùa thu cũng bị Hoa gia mua trước hết. Cửa hàng Vĩnh kỳ chẳng qua cũng là kiếm ăn mà thôi. Vậy sao chúng ta ko đoạt lại. Đem trọng tâm của dệt phường để vào việc dệt gấm hoa. 1 tấm gấm hoa giá cao hơi vải bông gấp nhiều lần. Phàn gia ko giao dịch với chúng ta củng ko sao cả. Gấm hoa ở chợ là vật càng hiếm thì càng quý, chắc chắn sẽ có rất nhiều bố trang muốn giành giật."

“Vẫn là Nhị ca thông minh, Nói vậy, chuyện Phàn gia ko giao dịch với chúng ta thì 1 chút cũng ko ảnh hưởng rồi." Đứa con thứ ba của Chương gia là Chương Viễn trầm tư, rồi đưa ra vấn đề: “Nguyên liệu dệt gấm hoa phải nhập từ Tứ Xuyên. Việc chọn cửa hiệu để ủy thác nhập hàng cũng phải cân nhắc kỹ. Chúng ta tuyệt ko thể để cửa hiệu Vĩnh Kỳ biết được. Nếu ko….."

“Điền đại lão bản của cửa hàng Vĩnh Kỳ tám chín phần mà lũng đoạn thị trường tùy tiện mà tăng giá chóng mặt cho coi."

“Đúng vậy. Chúng ta nên phòng chuyện băn khoăn trên."

Chương đại phu nhân sau khi nghe các con phân tích xong. Gương mặt khó coi tạm thời giản ra. Tính tình cũng dễ đi đôi chút, liền mệnh lệnh: “Mau thông báo cho các của hàng có giao dịch với chúng ta nhập thêm nguyên liệu làm gấm hoa. Sau này dệt phường sẽ tập trung dệt gấm hoa. Giờ đây, ta ko tin tên họ Hoa kia còn có thể giở trò quỷ, làm ra chuyện bại hoại gì!"

“Hoa gia, ngài muốn ta mua quá nhiều hồ tiêu chi vậy?" Điền đại lão bản rất buồn bực — Hoa gia kinh doanh Trích Tinh lâu, làm ăn thì có dệt phường và chuyện bán dầu. Giờ còn có hứng thú với việc mở tiệm ăn nữa hay sao?

Đừng nói hắn chiều nào cũng ra chợ mua thức ăn riết rồi, muốn kiếm tiền đến phát điên….

“Lão chỉ cần nghe theo sự dặn dò của ta, làm mọi việc thật thỏa đáng. Ta sẽ ko bạc đãi lão đâu.

Hoa Quỳ lười cùng lão dài dòng. Ánh mắt đang tò mò dõi theo chuột con đang chạy nhảy đằng xa. Thấy tay cậu đang cầm mấy cái kén tằm. Đang đứng lại để chờ hắn.

“Lão đi nhanh đi, đừng đến phá việc tốt của ta."

Ông chủ Điền giật mìn sững sờ trong giây lát. Nghĩ mãi cũng ko ra, rốt cuộc Hoa gia muốn mua hồ tiêu để làm gì?

Hay là…

Hoa gia ở cùng ngốc tử bán dầu lâu quá, nên đầu óc cũng theo đó mà có vấn đề sao.

Ông chủ Điền ko khỏi rung đùi đắc ý. Trên đường rời khỏi dệt phường cũ kỹ ko ngừng ai oán. Người tuấn mỹ, khôn ngoan như Hoa gia, lại ngày ngày ở cùng 1 chỗ với ngốc tử bán dầu. Thật sự là bị làm cho hỏng rồi….

Hắn lần đầu tiên dẩn con chuột ngốc đến phường dệt, để cho cậu nhận biết sự vật 1 chút. Kia vì cái đầu ngốc nghếch nọ mà dạy dỗ thật cẩn thận.

“Quỳ, đây là trứng gì vậy? Chúng nó thật nhỏ quá hà." Hác Cổ Nghị cúi đầu chăm chú nhìn mấy quả trứng trong tay, vàng vàng, mềm mại, thật đáng yêu.

“Đây là kén tằm, không phải trứng."

“Àh, ko phải trứng." Hác Cổ Nghị ngẩng mặt nhìn Quỳ, thật khó hiểu hỏi lại. “Chúng nó dùng làm gì vậy?" Cậu thấy rõ ràng xa xa có nhiều người cất trứng lắm. Ko phải để ăn sao?

“Chúng nó dùng để làm xiêm y thôi." Hoa Quỳ chỉ vào mấu chậu nước nóng gần đó. “Chỉ cần đem kén tằm nhúng vào nước ấm, là có thể kéo tơ."

“Một người dùng hết sức làm 1 ngày có thể cuốn được 32 cuộn. Nếu muốn cuộn tơ thô thì kén tằm  1 lần có thể cuốn được 20 cuộn. Còn tơ mãnh thì được 10 cuộn. Ngươi tính thử xem, có  ra được ko?"

Hác Cổ Nghị cúi đầu đếm, “Ta lấy có sáu quả trứng hà."

Hoa Quỳ trợn trắng mắt, nhìn trừng trừng vào con chuột ngốc mắng. “Ngươi …. Thật ngốc …."

Nghe thấy Quỳ mắng mình ngu, Hác Cổ Nghị cảm thấy nhói lên 1 cái. Cậu lặng lẽ trả kén tằm vào lại giỏ. Nhìn xung quanh xem còn ai khác cười nhạo mình nữa hay ko?

Quỳ rất thông mình, cái gì cũng biết. Chả trách ai cũng nghe hắn nói. Quỳ bảo sao thì làm vậy. “Ta muốn về nhà bán dầu." Vậy thì Quỳ sẽ ko nói cậu ngốc nữa.

“Đợi 1 chút nha, ta đi lấy mấy tấm vãi đã, xong sẽ dắt ngươi đến chỗ may y phục" Hắn muốn may thêm cho chuột con mấy bộ đồ ấm áp vào mùa đông. Tránh cho cậu cứ thò lò nước mũi, làm lão đại như hắn thấy cũng khó chịu.

“Hảo." Cậu cũng rất ngoan ngoãn. Ngẩng đầu nhìn Quỳ rời đi, còn mình thì ở yên chờ đợi.

Nháy nháy đôi mắt trong suốt. Cậu thấy tại góc sáng ở đằng trước, nơi đặt mấy loại máy móc cũ kỹ, có 1 nữ nhân thật khéo léo kéo se chỉ. Nàng còn quay đầu lại cười với cậu…..

Ah!

Hác Cổ Nghị giật mình, phát hiện ra hình dáng nàng thật giống với Quỳ.

1 lúc sau, Hoa Quỳ quay trở lại, trên tay còn cầm theo mấy tấm vải nhung. Cúi đầu nhìn xem chuột con đang ngốc nghếch gì đó."Miệng mở lớn như vậy làm gì, cẩn thận coi chừng muỗi bay vào đó."

Hác Cổ Nghị lấy lại tinh thần, hỏi: “Quỳ có thân nhân ko?" Giống như là cậu và gia gia vậy đó.

“Nhảm nhí! Bộ ngươi tưởng ta là do tảng đá sinh ra sao? Mấy chuyện đơn giản vậy mà cũng hỏi nữa.

Hoa Quỳ nắm tay cậu rời đi. Mắt thấy chuột ngốc cứ liên tục quay đầu lại, “Nhìn cái gì, nơi này ko phải thợ nhuộm thì là thợ dệt. Có gì đẹp đâu ko biết?!"

Haiz!

Hoa Quỳ hơi tức giận nhíu mày. Con chuột ngốc này 1 chút hứng thú với hắn cũng ko có, ngược lại chỉ toàn chú ý đến mấy chuyện linh tinh gì đâu ko hà.

“Quỳ, nàng ta mặc hồng y kìa……" Hác Cổ Nghị chỉ ngón tay vào góc. Mắt đến chớp cũng ko thèm. Cậu ko biết tại sao nữ nhân lại đứng đó.

“Ngươi đừng ngạc nhiên. Nữ nhân trong phường dệt thường mặc xiêm y màu đỏ mà. Còn nam nhân thì ít khi mặc đồ đỏ, trừ khi là làm quan."

Thân ảnh của nữ nhân càng lúc càng mơ hồ. Hình dáng đó dần dần chạy vào đầu – Hác Cổ Nghị thoáng chốc mở mắt to hết cỡ, cuối cùng cũng nhớ được là mình đã thấy qua, ở cạnh giếng….

Hoa Quỳ dắt cậu ra khỏi phường dệt. Đôi mắt yêu mị hơi híp lại nhìn dãi nhà cao lớn cách đó ko xa. Khóe môi bạc tình dần dần cong lên thành 1 nụ cười – Àh, ngày nào bà già ở Chương thị kia cũng ăn sung mặc sướng, được người hảo hảo hầu hạ. “Chậc chậc… Cuộc sống như thế còn có thể duy trì được bao lâu…"

Cánh tay đau nhói, Hác Cổ Nghị nhăn mày, kêu: “Quỳ."

Hoa Quỳ ngạc nhiên, chăm chú nhìn gương mặt thanh tú đang nhăn lại như 1 cái bánh bao nhỏ. Lập tức nới lõng cánh tay, hỏi: “Đau lắm hả?"

Hác Cổ Nghị gật gật đầu, bực mình nói: “Quì xấu lắm…."

Hoa Quỳ mỉm cười 1 cái, giảng giải: “Là ta ko tốt, nhưng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi." Cánh tay nắm chặt lấy cậu, giống như muốn che chở bên người. “Biết rõ ngươi chỉ dựa vào thói quen mà thích ta thôi. Vậy mà ta vẫn cưng chìu ngươi. Ta dẫn ngươi đi mua kẹo."

Hác Cổ Nghị để mặc cho Quỳ dắt đi. Dọc đường cứ nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Quỳ mãi. Tim trong ngực cậu đập nghe 「Phình phịch」. Ko thể hiểu nổi, mình ko có bị chó đuổi cắn, sao tim lại đập nhanh như vậy?

***

Hác Cổ Nghị để cho người ta đo đo vóc dáng nhỏ bé của mình. Quỳ ngồi kế bên uống trà, mắt cứ nhìn chằm chằm vào. Hít nhẹ 1 hơi, hoảng hồn quay mặt đi. Ko hiểu sao khí nóng lại bốc lên đầu như vậy….

Sao lại nghĩ đến thứ đó đó của Quỳ …… Hác Cổ Nghị sửng sờ tại chỗ. Ko biết cảm giác xa lạ mới phát sinh là gì, “Nhất định là bị bệnh rồi ….." Cậu thì thầm, đang do dự là có nên tự mình đến đại phu hay ko.

Ánh mắt đỏ đậm, hận ko thể ngay lập tức giết chết ngốc tử bán dầu! Thật là khéo, Hoa gia lại dắt thằng ngốc xấu xí kia đến may y phục mùa đông.

Sự đố kị như lửa càng cháy càng mạnh lan tỏa trong lòng. Đoàn Ngọc nghiến răng nghiến lợi, quăng trả lại mớ vải vóc cho Phàn gia, mặt mày lạnh lùng nói: “Muốn xiêm y mùa đông kiểu nào cũng được, ta ko có ý kiến."

Phàn gia cầm trên tay mấy tấm vải. Lòng càng lúc càng nặng, nhưng mặt vẫn ôn nhu tươi cười.

Đoàn Ngọc đẩy Phàn gia sang 1 bên, vội vàng đứng dậy đến gần ngốc tử và Hoa gia. Kia đang lấy lòng thằng ngốc có bộ dáng xấu xí. Lòng đầy ghen tỵ nhưng ko có chỗ phát tiết. Hơi hướng bốc đồng lan tỏa ra cả ngoài ko khí.

Hoa Quỳ vô cùng đồng cảm nhìn Phàn gia 1 cái. Chỉ thấy đối phương đang cười khổ, quay ra nói chuyện chuyện cùng thợ may.

Hoa Quỳ sớm đã bàn với thợ may về kiểu dáng của quần áo mùa đông, xong liền trả tiền. Cúi đầu đưa cho chuột con 1 xâu mứt quả, rồi dẫn cậu đi ra ngoài. Hoa Quỳ hỏi: “Ta có đối xử tốt với ngươi hay ko?"

Hác Cổ Nghị gật gật đầu, nói: “Có."

“Như vậy, ta cũng muốn ăn kẹo." Hắn gạt chuột con dâng hiến 1 chút, liền dùng tâm ý để tán ngẫu.

“Ah."

Hác Cổ Nghị rất do dự nhìn Quỳ, sau đó lại nhìn nhìn xâu mứt quả, “Chỉ còn lại có hai viên…." Cậu cũng ko nghĩ lâu lắm, kẹo ngọt ngào ăn ngon lắm nha. “Quỳ có tiền mà, có thể tự mua kẹo ăn, ko cần ăn kẹo của ta ….."

Thực mụ nội nó mà…. . Liếc xéo con chuột 1 cái, mắt bắn ra hai đạo sát khí.  Hoa Quỳ cố khắc chế chính mình ko há miệng mà cắn vào hai má phấn nộn của cậu để tiết hận!

“Ngươi có nhiêu đó cũng keo kiệt nữa. Mấy viên kẹo làm như mạng của mình cũng ko bằng. Ta muốn làm chuyện đó cũng ko chịu, muốn ngươi cho mấy viên kẹo cũng ko được. Bộ muốn chọc tức chết ta hả?"

Hác Cổ Nghị nháy nháy đôi mắt trong suốt vô tội. Cau máy, cúi đầu lòng thật buồn bã. “Ta bị bệnh rồi. Tự nhiên lại đi muốn thứ đó của Quỳ, thật xấu hổ, xấu hổ mà….."

Cậu thật tình đỏ mặt nắm lấy tay Quỳ, lòng buồn rầu năn nỉ: “Quỳ dắt ta đến đại phu được ko. Bị bệnh thì phải uống thuốc."

“Ân, đến đại phu thôi……" Hoa Quỳ bước ra ngoài đường, đợi 1 lúc nữa, trong đầu mới tiêu hóa hết những gì chuột con vừa nói. (=.=ll) Hắn trở tay nắm chặt lại, liền dẫn chuột con chuyển hướng. Đồng thời sửa lại cho đúng. “Ta đây ngay lập tức dẫn ngươi đi uống thuốc." (hở o.O có cầm thú bà con ơi)

“Quỳ đi nhanh quá." Hác Cổ Nghị phải cố lắm mới theo kịp bước chân.

Gương mặt tuấn mỹ của Hoa Quỳ lộ ra 1 nụ cười quỷ dị, nghĩ thầm –

Con chuột ngốc này muốn uống thuốc ….hà hà!

Vì cái gì mà lại uống thuốc. Bị hắn ăn mới là thích hợp nhất nga. Hắn lập tức dắt chuột con về trị liệu.

Đoàn Ngọc đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng của hai người vừa rời đo. Lòng ghen tỵ càng lúc càng dữ dội. Hoàn toàn xem nhẹ sau lưng mình. Có 1 nam nhân si tình đang chờ y quay đầu lại –

Hoa Quỳ sau khi về đến cửa hàng bán dầu liền dặn dò Tiểu Ngân Tử: “Đêm nay, ngươi đi thực tứ mua bữa tối về. Cẩn thận trông nom lão gia gia nga. Còn nữa, đừng mua thứ khó nuốt quá." Lão phế vật già rồi, ko còn răng. Lỡ như lăn quay ra chết, còn phải mắc công nhặt xác.

Hắn đêm nay sẽ bộn bề nhiều việc, ko có thời gian đếm xỉa đến mấy chuyện đó. Hoa Quỳ liền dặn dò thêm chút nữa: “Ăn tối xong, ngươi dọn dẹp 1 chút, rồi đóng cửa về đi." Mấy người lộn xộn đừng đến quấy rầy. Nhà ai ko đèn ko dầu cũng thây kệ luôn, đừng xen vào chuyện của hắn là tốt rồi.

“Ah, con biết rồi" Tiểu Ngân tử rất thông minh. Nhìn Hác chủ tử bị chủ tử khôn ngoan tha vào phòng, khỏi cần nghĩ cũng biết, cậu đêm nay làm gì có cơ hội mà chạy ra ngoài bán dầu chứ.

Hác Cổ Nghị lần thứ ba ồn ào: “Quỳ ko có dẫn ta đến đại phu. Ta muốn đến đại phu." Ngực của cậu lại đập dữ dội. Rất khẩn trương, lại có chút sợ hãi, còn có…..Cậu ko biết rõ lắm này là cái gì. Dường như Quỳ muốn dẫn cậu vào phòng. “Quỳ, ta muốn đi cho gà ăn. Nếu ko gà lớn, gà bé sẽ đói bụng, ko có nhiều thịt, ôm cũng ko thoải mái."

“Bỏ 1 bữa ăn, cũng ko chết đói đâu. Ngày mai cho nhiều 1 chút, tụi nó liền có thịt ngay."

Hoa Quỳ đá văng cửa phòng, tay bế con chuột ngốc vào phòng, “Đừng nói mấy lời nhảm nhí nữa, mau mau cởi hết xiêm y ra, ta lập tức dùng thứ đó đó."

Hả!

“Không… Muốn." Hác Cổ Nghị cứng đờ ngay tại chỗ mà mạnh mẽ lắc đầu.

Hoa Quỳ tiến đến gần, mặt cười 1 cách gian trá. “Giờ ngươi cự tuyệt có phải là quá muộn rồi ko. Đã đến nước này rồi, bộ tưởng câu dẫn ta xong rồi thôi hả. Có gì vui đâu mà giỡn!"

Hác Cổ Nghị nghe không hiểu gì hết, “Câu dẫn là gì?" Cậu cúi đầu, rõ ràng thấy hai tay mình ko có móc mà, “Quỳ nói bậy. Ta ngoan lắm mà. Ko có lấy thứ đó đó ra ngoài làm loạn đâu."

Hoa Quỳ đứng trước mặt cậu. Mắt đảo quanh 1 vòng, ko đủ kiên nhẫn mà cùng cậu dài dòng lý sự mấy chủ đề ngu xuẩn đó nữa. Tay nâng cằm cậu lên, cúi đầu nhìn gương mặt có vẻ ngốc nghếch kia. Môi hạ xuống hôn vào miệng cậu mà dụ dỗ: “Nói thêm lần nữa là ngươi muốn thứ đó đó của ta đi."

「Rầm!」

“Xấu hổ, xấu hổ lắm….." Cậu đổ bệnh thật rồi. Má nóng quá, tim trong lòng ngực cứ nhảy 「Phình phịch」Nhìn gương mặt đẹp đẽ của Quỳ, không tự chủ được mà thở gấp mấy cái, quay mặt …. Đi, hoảng sợ nói: “Ta sợ mình sẽ chết lắm. Nếu vậy thì gia gia sẽ làm sao bây giờ? Gà lớn gà bé, cũng sẽ làm sao? Còn có Quỳ….."

Trái tim đập mạnh 1 cái, Hoa Quỳ giật mình trong giây lát. Biết được là con chuột ngốc này có để hắn vào lòng, chứ ko phải là do thói quen mà có …..

Hơi híp mắt lại, hắn nhìn chằm chằm vào cái đầu ngốc nghếch kia, hỏi: “Thương ta ko?"

Hác Cổ Nghị vẫn là rất buồn bã: “Quỳ ko có dắt ta đi xem đại phu." Mặt đỏ như lửa, nghiêng đầu liếc trộm Quỳ 1 cái. Cái miệng nhỏ nhắn hờn dỗi: “Quỳ xấu lắm, còn thích dùng thứ đó đó nữa…." Đầu óc ngốc ngếch giờ chỉ toàn hình ảnh của Quỳ với cậu. Thân thể dần sinh ra biến đổi….

Bỗng nhiên giật nẩy mình, Hác Cổ Nghị nhỏ tiếng kêu: “Bệnh thật rồi….Quỳ ko có sờ loạn mà ta cũng bị bệnh nữa…."

Đầu Hác Cổ Nghị càng cúi thấp hơn. Đưa tay lau đi nước mắt vì hờn dỗi mà ứa ra khỏi 2 tròng mắt. Lòng lo sợ ko biết nên làm sao cho đúng bây giờ.

“Ngốc quá." Hoa Quỳ cúi đầu hôn lên tóc cậu. Nhân cũng hồ đồ mà yêu thương sự khờ dại kia. “Ngươi đến cả có thích ta hay ko cũng ko biết. Làm cho ta thật cuống cuồn nóng nãy nha. Tựa như nhận thức cả đời của ngươi đều do thói quen mà thành vậy."

Hoa Quỳ tiện tay lấy trong túi ra 1 ít tiền đồng. “Cầm đi đếm thử xem ta thích ngươi bao nhiêu."

Trong lòng bàn tay có thật nhiều tiền, Hác Cổ Nghị đếm mãi cũng ko xong, càng đếm càng ko rõ ràng cho lắm. Nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác ngọt ngào.

Ngẩng mặt lên, lộ ra nụ cười có 2 lúm đồng tiền thật tươi.

Hoa Quỳ ôm lấy thắt lưng của cậu, bế người lên giường, hắn hỏi: “Có thích ta hay ko. Đến tột cùng là có hay ko?"

Nhìn lại vào mắt Quỳ, tim nhảy thật lợi hại. Tiền đồng trong tay rơi rớt xuống giường. Hác Cổ Nghị không ngừng gật đầu, thành thật nói: “Có. Ta thích Quỳ mua thức ăn, mua kẹo, mua xiêm y."

“Còn có thích thứ đó của ta. Nghe hiểu ko?"

“Ân, nghe hiểu được."

Môi Hoa Quỳ cong lên 1 nụ cười. Cuối cùng hắn cũng đã xác định. Lòng chuột con có cảm giác với hắn. Lập tức mở miệng mệnh lệnh: “Ta tha cho tên  ngốc như ngươi, muốn quên chuyện gì cũng được. Nhưng tuyệt đối ko thể quên được chuyện thích ta ngày hôm nay. Ngươi có nhớ kỹ ko?"

Hác Cổ Nghị lại “Ân" 1 tiếng. Lần này cậu nghe thật dễ hiểu.

Hoa Quỳ cởi bỏ những trói buộc trên người cậu. Thân thể trần trụi từ từ ửng hồng lên. Môi liền theo tay, hôn càng lúc càng dầy. Tình tự càng lúc càng nồng.

Hác Cổ Nghị chớp chớp đôi mắt ướt át. Cắn môi, cố ko phát ra âm thanh kỳ quái. Hai chân run run, vì Quỳ đã ngậm thứ đó của cậu vào miệng.

Miệng lưỡi khiêu khích bao mãn dục vọng. Ngón tay thon dài vuốt ve hai tiểu cầu mềm mại. Tai nghe được tiếng nức nỡ của cậu truyền đến. Động tác luôn liên tục hôn liếm. Ngón tay liền tham nhập vào trong cơ thể mềm mại, trước sau đều lấy lòng.

“Ân ah…." Hác Cổ Nghị say sưa phát ra tiếng rên rĩ. Thân thể thật tự nhiên cong lên, theo bản năng đáp lại hành động của Quỳ.

Miệng lưỡi linh hoạt mút ta chất lỏng ấm áp từ dục vọng của cậu, đều nuốt vào tư vị ngọt ngào kia. Thân hình áp lên cơ thể kiều mị kia. Hắn say mê nhìn thân thể màu phấn hồng mê người kia. Nhất thời lại nổi lên ý xấu, lặng lẽ tăng thêm 1 ngón tay xâm nhập vào trong cơ thể non nớt, liền nghe thấy cậu kêu lên —  "Không được, đau lắm" Hác Cổ Nghị cả người run rẩy, nhẹ nhàng tựa vào lòng ngực rộng lớn, thật đáng thương nói: “Quỳ thật xấu ….."

Hoa Quỳ cười thật ko có lấy 1 chút ý tốt gì. Lớn tiếng thừa nhận: “Là ta hư nha. Lần nào ngươi cũng kêu đau hết. Chuyện này chỉ cần làm nhiều 1 chút, ngươi sẽ thấy thích, ko đau nữa đau." Mà hắn cũng sẽ dễ ức hiếp cậu hơn nữa nga.

“Thật ko?" Hác Cổ Nghị nháy nháy đôi mắt ướt át. Nghi ngờ nhìn Quỳ xem thử xem có hay ko lừa mình.

Hắn cam đoan: “Ta ko gạt ngươi đâu."

Hác Cổ Nghị gật đầu tin tưởng, “Quỳ sẽ ko gạt ta."

“Ân, ko lừa đâu. Chỉ dụ dỗ thôi."

Con chuột ngốc bắt đầu ko còn giẩy giụa nữa. Hoa Quỳ cười thật hài lòng. Lập tức rút ra ngón tay, cởi ra áo của mình, thuận miệng dụ bậy: “Chỉ cần ngươi thích ta càng nhiều, thì mông sẽ càng ko đau. Gà mái trong sân sau cũng sẽ đẻ càng nhiều trứng. Ngươi ngẫm nghĩ lại thử xem, ta đã lần nào lừa ngươi chưa?" Gương mặt tuấn mỹ để sát vào thân thể ửng hồng kia, ko đợi được nữa, hạ thân liền dùng sức khi dễ 1 hồi.

“Ah." Hác Cổ Nghị thoáng chốc nhận biết rõ ràng: Cậu thích 3 lão gà mẹ đẻ thiệt nhiều trứng, rồi ấp ra thiệt nhiều gà con. “Gà mẹ Hoa Hoa hôm qua có đẻ trứng đó. Ta cũng thấy nữa nha."

“Ân, " Thân thể của Hoa Quỳ giờ đã cỡi sạch toàn bộ. Tách chân cậu ra 2 bên, động thân đem dục vọng đẩy vào nơi non mềm kia.

Hở!

Hác Cổ Nghị bỗng nhiên hoàn hồn. Mắt mở to nhìn nhìn vào gương mặt của Quỳ đang từ từ phóng đại lên “A!" Cậu khẽ kêu. Sau đó bị miệng liền bị Quỳ dùng môi chặn lấy.

“Ô ô…" Thân thể  lay động, cậu thở gấp gáp. Nửa người dưới cảm nhận được đau đớn. Chỉ cần thích Quỳ, liền sẽ ko đau nữa ….

Hai tay mở ra ôm lấy cổ Quỳ. Ngón tay vì xiết chặt mà trở nên trắng bệch. Mũi ko ngừng thở phả vào mặt Quỳ. Ko ngừng nghĩ Quỳ thật tốt. Từ từ …..dường như mông ko đau nữa.

Hoa Quỳ hôn nhẹ lên làn môi mềm mại. Dục vọng không khống chế được mà trong cơ thể cậu trừu sát, ko ngừng va chạm, cảm thấy lưỡng tình tương tuyệt. Cảm nhận ngốc tử trong lòng mình càng lúc càng ngọt, hắn càng lúc càng thương…..

CHƯƠNG 17:

Mấy ngày sau, Điền đại lão bản mua thật nhiều hồ tiêu về chứa đầy kho luôn. Ko có lời dặn của gia gia, lão cũng ko tự tiện bán ra.

Nhưng kỳ lạ là ở chỗ. Lúc này, lão ko làm mấy chuyện để nâng giá này nọ, Mà hàng nào hàng nấy đều đến để thu mua với giá cao. Người phía sau giật dây chính là Chương thị dệt phường. Việc này truyền đến tai Hoa gia, lão đã đến xin chỉ thị nhưng vẫn là như cũ: Ko bán.

“Hồ tiêu này chính là hoàng kim (~ vàng ròng) ah!"

“Hoàng kim!" Điền đại lão bản thoáng chốc giật mình ngây ngốc
Tác giả : Thiên Sứ J
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại