Mại Du Lang
Chương 19
Trích Tinh lâu
“Ma ma, gia về rồi àh?"
Tú bà ve vẩy cây quạt tròn trong tay ý bảo các nha đầu lui ra. Đợi cửa đóng lại rồi mụ mới nói: “Ngọc nhi, ngươi đâu phải quan tâm tới gia có vui hay buồn, thật ra là chỉ để ý xem chủ tử của chúng ta có hay ko qua đêm ở ngoài thôi."
Đoàn Ngọc đang mặc 1 bộ xiêm y bằng bằng tơ lụa thượng hạng, từ sau bình phong ung dung bước ra ngoài, gương mặt được đánh qua 1 làn phấn mỏng nhẹ nhàng mỉm cười: “Ma ma, người biết rõ tâm tư của ta, còn hỏi đến mấy chuyện dư thừa đó làm gì?"
Hắn bước đến ngồi xuống bên cạnh mụ, từ từ rót 1 chung trà, hiếu kính: “Ma ma, uống trà."
Đoàn Ngọc này đang nịnh bợ mụ ah. Tú bà cầm lấy chung trà, khóe mắt sáng lên khi thấy mấy thỏi bạc vàng óng ánh đặt ở trên bàn. "Chậc chậc." mắt Tú bà mở lớn hết cỡ, lập tức nhận lấy.
“Ah," mụ mặt rạng mày rỡ, vô cùng khách khí. “Ngọc nhi, ngươi càng lúc càng biết kính trên nhường dưới nha. Đem đến cho ma ma này thật nhiều niềm vui ah. Có được tri kỷ như ngươi vậy, ma ma thật ko biết nói gì hơn nữa."
Tú bà nhấp 1 ngụm trà thơm, tiếp tục nói: “Chủ tử của chúng ta vừa tiếp nhận việc kinh doanh của dệt phường, việc này ngươi cũng biết rồi mà. Mấy chuyện xã giao làm ăn đương nhiên là phải nhiều rồi. Đêm nay chủ tử đã uống cũng ko ít nha. Nhân đang ngủ tại phòng khách kìa."
Tú bà thấy tiểu quan kia hãy còn trầm tư. Tám phần… vẫn còn thắc mắc là sao chủ tử lại ko qua đêm ở ngoài. Mụ ko khỏi nhai đi nhai lại mớ luận điệu cũ rích kia “Ngươi sao ko ngẫm lại chút đi, tính tình của chủ tử có thể ngoạn ai được lâu mà ko chán. Haiz! Với thằng ngốc bán dầu gì đó!" Tú bà khinh thường bĩu môi, hừ 1 tiếng. “Còn không phải là vui đùa chút đỉnh sao. Cái chính là ngươi thật ko biết chuyện, ko chịu nghe khuyên bảo gì hết nha."
Tiểu quan này nịnh hót bợ đỡ chẳng qua là muốn biết hành tung của chủ tử. Ngân lượng óng ánh như vậy sao có thể ko lấy. Cho dù y có nắm được hành tung của chủ tử thì có thể làm gì được đây?
Đoàn Ngọc khôi phục lại tinh thần, đáp lại: “Ma ma, đừng nói mấy chuyện đó với ta nữa. Nếu có thể làm được, thì giờ ta đâu có đau khổ đến như vậy." Đứng dậy, từ từ bước đến trước bàn trang điểm. Trong gương đồng phản chiếu 1 gương mặt rất xinh đẹp, nhưng chân mày dần dần nhăn chặt lại. Là bộ dáng ko cam lòng …. Y như thế mà lại có thể bại trước 1 ngốc tử?
「Ta thật điên rồi nên mới muốn gian ngươi…..」
Hát – tim như có ai hung hăng bóp nghẹt, đầu ko cách nào quên được nam nhân đã nói những lời này với ai. Bỗng nhiên cảm thấy khó thể, người run rẩy mạnh mẽ. Nam nhân là thật lòng với ngốc tử….
Trong gương đồng giờ đây hiện lên 1 gương mặt dữ tợn đang cười. “Ah, một tên ngốc thì có gì tốt?" Dựa vào cái gì mà được nam nhân kia chú ý và sủng ái?
Nghĩ lại mình thật xót xa. Ghen tuông càng ngày càng chất chồng mù quán. Môi như cánh hoa run run, dù ko muốn cũng phải cố nuốt sự xót xa vào lòng. Đoàn Ngọc hít sâu một hơi, nài nỉ: “Ma ma, nếu Phàn gia lại đến nữa thì nói ta ko muốn gặp khách. Người giúp ta được ko?"
“Bộ giỡn chơi hả?" Tú bà chớp mắt 1 cái ngạc nhiên mãi ko thôi, ko thuận theo tiểu quan cự tuyệt khách nhân, cây tiền đã đến cửa sao lại đuổi ra. Mụ lập tức kéo tiểu quan đến bên người khuyên nhủ: “Bà cô của ta ơi, ngươi đã quên chủ tử của chúng ta là loại người nào sao. Nếu để hắn biết được, hai chúng ta chắc chắn sẽ ko có lấy 1 ngày nào được bình yên cho coi. Huống chi, ngươi cũng biết được Phàn gia có ý định chuộc mình ra mà. Hắn cũng muốn ta nói vài lời tốt đẹp …Ah…." Tú bà thoáng chốc ngậm miệng … ko thể nói tiếp được gì nữa.
Đoàn Ngọc mặt không chút thay đổi hỏi: “Ma ma, người cũng nhận ngân lượng của hắn rồi chứ gì?"
“Hắc, này…" Tú bà cười gượng hai tiếng, an ủi nói: “Phàn gia đối với ngươi là thật lòng. Ngươi theo hắn chắc sẽ ko cực khổ đâu. Mặc kệ ngươi có tình cảm với hắn hay ko, nhưng nghĩ kỹ lại là hắn có tiền lại ko có vợ con, hay nữ nhân. Vậy sao ko thừa dịp mình đang có vốn liếng trẻ trung mà kiếm chút ưu đãi, nắm chắc ko buông mới đúng ah."
Đoàn Ngọc liếc xéo mụ 1 cái, nói: “Ma ma, nếu gia đã say rồi, chắc ko thoải mái đâu. Ta đây đi hầu hạ hắn."
Tim tú bà nhảy mạnh 1 cái, trợn mắt nhìn y phất tay áo mà rời đi. Thật phí công mụ nói nhiều như vậy, tốn nước bọt quá ah.
Hứ!
Tú bà mắt vẫn còn trợn trắng, mắng: “Người 1 khi chỉ biết có chính mình, thì như kéo cày trên đá, dùng đến 10 con trâu cũng ko mong gì mà đi nỗi."
Đoàn Ngọc ngắm nghía dung nhan tuấn mỹ đang ngủ say kia. Nam nhân đang ngủ trên ghế nằm tại phòng khách. Toàn thân vẫn phát ra khí tức tà mị, vô hình mê hoặc lòng người.
Biết rõ nam nhân là 1 bài toán tràn ngập nguy hiểm, vẫn vương tay nhẹ nhàn vén lên nhúm tóc đang rũ xuống trên ghế cho hắn. Ngón tay tỷ mỷ ma sát, dí sát đôi môi đỏ mộng vào. Mũi nam nhân đang phả ra hơi rượu nồng nàng. Thoáng chốc lại tăng thêm can đảm, buông mấy sợi tóc còn vướng ở tay ra, do dự 1 chút rồi mới, dùng tay đem áo của nam nhân mà cỡi ra.
Hoa Quỳ chầm chậm nheo nheo mắt. Đôi môi cánh hoa cười lạnh 1 cái, hỏi: “Muốn hầu hạ ta, ân?"
Hách!
Đoàn Ngọc sửng sốt trong giây lát, tay run rẩy để ở áo của nam nhân. Trong khoảng thời gian ngắn y ko biết nên phản ứng như thế nào.
Hoa Quỳ ngồi dậy, dùng tay nâng gương mặt xinh đẹp kia lên. Đôi mắt của người đang say lộ ra sắc thái của dục vọng. “Chậc chậc…" nghĩ thầm, tiểu quan đang mong muốn, mà hắn thì đang cô đơn. "Cởi hết xiêm y ra." Hắn mệnh lệnh.
Đoàn Ngọc cho là mình đang nghe lầm, ngây ngốc trong chốc lát, rồi mới tươi cười miệng nói: “hảo."
Lòng cảm thấy mừng thầm, nam nhân đã khôi phục lại thái độ khi bắt đầu cuộc chơi lúc trước. Biết rõ hắn vô tình, nhưng y vẫn như cũ là cam tâm tình nguyện dâng hiến chính mình.
Mệnh lệnh mạnh mẽ lại lần thứ 2 vang lên –
“Nhanh lên 1 chút, ngươi biết ta ko có tính nhẫn nại mà."
Đoàn Ngọc cúi đầu cởi áo ra, càng nóng lòng thì động tác lại càng bị lỗi. Ko kìm được chính mình đang mừng như điên. Nhân là tình nguyện để nam nhân chạm vào…..
「Xoẹt –」
Thoáng chốc, trên người hơi lạnh, da thịt tuyết trắng trần trụi trong không khí. Đoàn Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh vào trong mắt là gương mặt tuấn mỹ của nam nhân. Ánh mắt kinh miệt như nhìn xuyên qua người của y. Giống như áp bách — “Ngươi cho là mình còn có thể làm ta hứng thú?" Hoa Quỳ không khỏi cười lạnh, tàn khốc nói: “Ta đối với ngươi một chút phản ứng cũng không có. Đã sớm chán rồi. Ngươi muốn cho người ta thượng là tìm lầm đối tượng rồi nga."
Không chút thương tình đẩy người ra xa. Đến liếc mắt cũng lười ko ban cho 1 cái.
Đoàn Ngọc ngã ngồi trên mặt đất, quay đầu gọi lớn: “Gia….." Chớp mắt 1 cái rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Mắt mở lớn hết cỡ nhìn theo bóng dáng của nam nhân. Ko khỏi tự mình thì thầm: “Tại sao? Là ta không tốt? Hay là chê ta ko biết hầu hạ….."
“Chán là chán, cần gì có lý do?" Hoa Quỳ cài lại nút áo, ko hề cảm thấy có chút trách nhiệm nào. Trong trò chơi này là ngươi tình ta nguyện. Dù gì cũng đã kết thúc từ lâu rồi.
Hiện giờ, trong đầu hắn chỉ có nhớ nhung con chuột ngốc nghếch đang ở chân trời xa kia. Nhớ đến nổi muốn chạy đến mà gian nó ngay. Hắn ko thể nào chịu được chuột con ghét hắn đem thứ đó đó làm loạn. Thật thúi quá đi!
Hoa Quỳ cắn nhẹ môi, càng chịu ko nổi mình lại vì con chuột ngốc kia mà thủ thân như ngọc. Thực mụ nội nó, cực kỳ uất ức!
Lão đại rất ko vui hạ lệnh cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất nên biết rõ bổn phận chút đi. Nếu còn tái phạm lần thứ hai đừng trách ta ko khách khí!"
Đoàn Ngọc cầm chặt quần áo. Cả người run rẩy, không cam lòng nam nhân nói chán liền chán ngay….
***
Đêm lạnh như nước, tiếng côn trùng chít chít kêu vang –
Ánh trăng vàng nhạt chiếu xuống 1 bóng người đang ngồi bất động ngoài nhà. Trải qua vài ngày chờ đợi, đã ko hề phát hiện là mình càng ngày càng ngồi lâu hơn 1 chút …..
Hác gia gia thắp sáng đèn trong nhà, vì cháu mình gần đây rất khác thường mà ko thể nào ngủ yên. Ho nhẹ hai tiếng, mở miệng gọi: “Cổ Nghị, mau vào nhà đi."
Hác Cổ Nghị chậm rãi quay đầu lại. Đôi mắt trong suốt hiện ra tia đau thương. Cậu rất do dự là mình có nên nghe lời hay ko. Cậu luôn nghĩ là Quỳ có phải hay ko đã trốn đi?
Giống như lúc cậu ko dám về nhà, mà trốn ở gần đây?
“Con muốn đi tìm Quỳ, gia gia đừng nổi nóng nha. Chỉ là …..Con nói ghét Quỳ, kêu Quỳ đừng đến đây nữa, liền ko thấy tăm hơi Quỳ đâu cả."
Cúi đầu dụi dụi hai mắt. Cậu cũng buồn ngủ lắm, nhưng lại sợ ko thể thấy được Quỳ trở về. “Con muốn đi tìm Quỳ về. Quỳ ko ở đây, gà mẹ Hoa Hoa ko có ấp ra mấy bé gà con, ko có Tiểu Hoa chạy chơi khắp sân rồi."
Cậu ko biết mình nên làm gì bây giờ. Nghĩ là Quỳ nhất định sẽ biết nguyên nhân. Gia gia thì muốn cậu đem lão gà trống thả ra, mà ko biết gà trống sẽ mổ gà con.
“Gia gia đừng giận nha. Quỳ khi dễ con, là con ngốc ….." Lau đi nước mắt đang giọt ngắn giọt dài. Nghĩ đến Quỳ dùng thứ đó làm loạn, nhẫn chút là xong rồi.
Lúc Quỳ ko có khi dễ thì đối xử với cậu tốt lắm. Tốt hơn bất cứ ai hết …..
Ko biết sao lại có loại cảm giác xa lạ này. Cậu ko biết tại sao mình lại hết ghét Quỳ. Giờ ko ghét Quỳ nữa. Nhớ …..Quỳ …quá.
Nước mắt càng lúc càng rơi nhiều, lau mãi cũng ko hết. Dường như là cậu rất sợ sẽ ko thấy được Quỳ này, so với ông nội đánh còn đáng sợ hơn ….
Hác Cổ Nghị ngẩng đầu nhìn ông nội, cầu xin: “Con muốn đi tìm Quỳ về. Gia gia đừng tức giận, có được ko?"
「Rầm!」
Chớp mắt 1 cái, Hác gia gia như bị sét đánh trúng. Cả người ko khỏi run rẩy. 「Bình bịch –」tiếng cây gậy đang cầm trong tay trong chớp mắt rơi ngay xuống đất.
Lão ko cúi người nhặt lên. Điều lão vẫn luôn sợ hãi…… tôn tử của mình thế mà …. Thế mà.
Ngón tay run rẩy chỉ chỉ tôn tử. Lão thở gấp gáp xém chút nữa là đã nói ko được rồi. Lắp bắp: “Ngươi ngươi ….. sao lại muốn tìm đại gia kia về?"
Hác Cổ Nghị cúi đầu, nức nở nói: “Gia gia đừng giận mà, con sẽ nghe lời người."
Hác gia gia buông thỏng bàn tay đang mềm nhuyễn xuống, trong khoảng thời gian ngắn cũng ko biết là nên mắng hay đồng ý nữa. “Bậy bạ…..Sao ngươi ngốc như vậy chứ?"
Hác Cổ Nghị vừa mấp máy môi vừa dùng tay áo mà lau đi nước mắt. Cậu biết gia gia mình đang giận lắm, chỉ là cậu cứ nghĩ về Quỳ hoài hà…..nhớ …..nhớ lắm.
Mắt nhìn đăm đắm về phía trước, có 1 đạo nhân ảnh từ từ đến gần, rất giống Quỳ. Hác Cổ Nghị cả người run lên, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh hai giọt lệ, nữa muốn nhìn nữa lại ko.
Hoa Quỳ tiến đến trước mặt cậu. Hắn cúi đầu nhìn trừng trừng chuột con, giờ đã là lúc nào rồi, sao còn chưa đi ngủ nữa.
Hác Cổ Nghị nghiêm mặt lại. Tay thật tự nhiên nắm lấy áo Quỳ nói: “Quỳ, đừng đi mà….."
“Ta sẽ không bỏ ngươi đâu. Nếu ko sao ngày nào cũng phái Cẩm Văn đem thức ăn đến, để ngươi ko bị chết đói, trừ khi ngươi dám giết gà để ăn."
Hác Cổ Nghị lắc đầu, nói: “Đừng giết gà mà."
Hoa Quỳ vẫn nhìn cậu trừng trừng mà mắng. “Thật ngu quá mà!" Bụng tức giận nghẹn ngào, hắn cúi xuống vác chuột con lên vai, ngay lập tức nghe câu hoảng hồn kêu lên – “Ah!"
“Kêu cái gì." Hoa Quỳ ôm chặc con chuột ngốc mà mình ngày đêm mong nhớ, từ từ bước vào nhà. Hắn nhấc chân đá vào cửa 1 cái.
「Phạch!」1 tiếng, Hác gia gia bị dọa đến giật mình.
Hoa Quỳ dời đi mục tiêu, nhìn trừng trừng vào lão phế vật, ko hề khách khí nói: “Ta thích chuột con ngốc nghếch như vậy đó. Lão muốn ngăn cản cũng vô dụng, chờ khi lão chết, ta cũng sẽ như vậy ko hề thay đổi." Hắn mặc kệ lão phế vật nghe xong có cao hay mất hứng. Hừ 1 tiếng rồi làm theo ý mình, ôm con chuột ngốc trở về phòng.
Hác gia gia nhìn cháu mình để cho người ôm như vậy. Đôi mắt lão tuy mờ nhưng vẫn còn có thể thấy được cảnh tay tôn tử ôm chặt lấy cổ của nam nhân. Chuyện đã xảy ra, dù ko muốn cũng ko thể thay đổi được gì nữa rồi.
“Aiz…." Hác gia gia thở dài một hơi đầy ý vị thâm trường, chậm rãi cúi người nhặt lên cây gậy trên mặt đất, ko khỏi vừa thì thào vừa thở dài: “Người đã già ….. cũng ko thể nào lo lắng cho chuyện của bọn trẻ mãi được."
Lão đã sống đến từng tuổi này, cũng đã sớm giác ngộ — Tất cả đều là mệnh số, một chút cũng ko tránh được.
Hoa Quỳ sau khi ôm người trở về phòng mới ý thức được là có điểm ko đúng lắm. Chuột con sao lại có thể chịu ôm hắn?!
Hôn nhẹ vào hai má phấn nộn của cậu. Thu hoạch bất ngờ này làm cho máu huyết toàn thân của hắn đều sôi trào. Thả cậu ra, Hoa Quỳ ngồi ở mép giường hỏi: “Ko ghét ta sao?"
“Quỳ ko cần phải trốn." Hác Cổ Nghị sợ cậu lại ko thấy hắn, liền giống như cam đoan nói: “Quỳ ko khi dễ ta, ta sẽ ko ghét."
Ngụ ý, là ko thể dùng thứ đó để làm loạn …. Này còn đạo lý gì nữa ah?!
Sắc mặt Hoa Quỳ nhất thời xanh mét, răng va vào nhau côm cốp, cúi đầu hung hăn mút vào cổ của chuột con.
“Áh …. Quỳ cắn ta."
Chuột con kêu lên thật giống như đang làm nũng bên tai. Hừ! Hắn làm gì mà cắn chứ, chỉ là đặc biệt muốn gian chuột con thôi hà! Thực mụ nội nó …. Sao lại băn khoăn xem chuột con có hay ko chán ghét mình. Đúng là tự làm mình nghẹn mà.
Tay ko an phận trực tiếp cởi ra khố hạ của chuột con. Miệng hôn lên môi cậu, cùng lúc nói: “Ta ko phải khi dễ ngươi, mà là rất thương ngươi nên mới làm như vậy."
“Ta không thích, sẽ đau lắm đó …." Hác Cổ Nghị cả người cứng ngắc không dám lộn xộn. Ngón tay vì nắm chặt lấy áo Quỳ mà trở nên trắng bệch.
Tim đập phình phịch 1 cách mạnh mẽ, lòng khẩn trương ko biết nên làm sao cho đúng. “Quỳ …. Ko được khi dễ ta." Vùi mặt vào cổ Quỳ, nhỏ giọng nói: “Ko được khi dễ….."
“Ân, không phải khi dễ."
Hoa Quỳ thuận thế đẩy cậu nằm xuống giường “Nói thích đi." Cởi ra xiêm y, da thịt trắng noãn bắt đầu lộ ra. Con dê nhỏ đã nằm dưới thân rồi, cũng nên từ từ chầm chậm làm thịt chứ.
Chuột con thật ko biết gì hết ah. Trong đầu hoàn toàn ko có khái niệm gì về chuyện giường chiếu cả. Tay hắn chạm đến đâu là thân thể cậu lại run rẩy đến đó. Là sợ hãi sự đụng chạm của hắn. “Đừng sợ ta." Hoa Quỳ nhẹ giọng trấn an, môi cũng theo tay mà hôn xuống, muốn lấy lòng con chuột con này …..
Hở!
Hác Cổ Nghị cả người run lên, cảm nhận được Quỳ đang liếm loạn trên người, thật ngứa quá ….
Thân thể đang cứng đờ bỗng tự nhiên thả lỏng ra. Trong đầu không ngừng nghĩ, sao Quỳ lại ko giống như trước kia?
Nghĩ cả buổi cũng ko ra nguyên nhân, Hác Cổ Nghị nhẹ nhàng đẩy Quỳ đang áp trên người mình ra, kêu lên. “Đừng…."
Hai tay Hoa Quỳ trong chớp mắt ôm chặt lấy thắt lưng của chuột con. Đầu lập tức cúi xuống, môi chặn lại lời nói ngốc nghếch vừa thốt ra.
Lưỡi tham lam tách ra hai hàm răng, lưỡi mềm mại quyện vào lưỡi cậu, liếm từng chút một trong chiếc miệng non mềm kia. Chuột con có tư vị rất ngọt …..
Hác Cổ Nghị nhất thời hô hấp cứng lại, mặt đỏ lên, hai tay nhanh chóng nắm chặt lấy vạt áo trước ngực của Quỳ. Cảm nhận được vật cứng lên giữa hai chân ko khỏi cứng đờ cả người. Tâm hoảng ý loạn ko biết làm thế nào mới đúng nữa.
Há miệng định gôi Quỳ nhưng ko được. Lưỡi bị ngậm lấy nên ko thể thuận lợi nói chuyện. Cậu đành phát ra âm thanh “Ôh….ôh….." để kháng nghị.
Hoa Quỳ khẽ cắn cắn đôi môi hồng hồng của cậu. Cứ lưu luyến dây dưa mãi mới rời đi.
Hác Cổ Nghị có thể thuận lợi hô hấp. Cậu há miệng thở gấp gáp, lại nói: “Quỳ đừng cắn ta nữa."
Trong phòng tối tăm, đôi mắt yêu mị nhìn thấy gương mặt của chuột con đang đỏ ửng lên. Cậu luôn phản ứng thật tự nhiên như vậy.
“Nói thích ta đi." Dục vọng mạnh mẽ đang dần trỗi dậy, áp bức điên cuồng nơi cấm địa kia. Dùng tay cởi ra xiêm y của chính mình, tùy tiện quẳng luôn xuống đất. Khí lực nóng bỏng áp chuột con đang ở dưới thân xuống. “Nói với ta là rất thích ta đi." Hoa Quỳ không ngừng dụ dỗ, gạt cậu nói thích hắn.
Rất muốn mình có 1 địa vị nào đó trong lòng chuột con. Dù chỉ 1 chút nhỏ nhoi thôi, hắn cũng sẽ cảm thấy rất mỹ mãn rồi.
“Nói mau…"
Hác Cổ Nghị đầu óc mơ màng, căn bản là ko rõ ràng lắm. Sao Quỳ lại thay đổi nhiều như vậy. Lại càng ko thể hiểu nổi những lời Quỳ nói với cậu. Cậu hỏi lại rất thành thật: “Có phải thích là giống như gà mẹ Hoa Hoa đẻ trứng ko?"
“…"
“Hay là giống như thích gia gia?"
“…"
Quỳ ko nói gì cả. Hác Cổ Nghị cảm thấy trĩu nặng buồn phiền nhìn Quỳ — Trong phòng tối tăm, cậu cũng ko thấy bộ dáng của Quỳ rõ ràng lắm. Chỉ có thể cảm nhận từng đợt khí lạnh đang phả và mặt, dường như là hơi thở của Quỳ …..
“Thực mụ nội nó mà ……" Hoa Quỳ nghẹn ngào cắn răng để khỏi thét lên. Cuối cùng chống đỡ ko nổi nữa, hắn rống lên: “Ta thật rất muốn làm thịt ngươi!"
Màng nhĩ bị công hưởng ong ong lên. Quỳ hét lên hung dữ quá. Hác Cổ Nghị bịt chặt lỗ tai lại, mặt nhăn như 1 cái bánh bao nhỏ, vạn phần ủy khuất nói: “Không thích Quỳ hung dữ với ta." Cậu ko dám nói ‘ghét’, sợ Quỳ sẽ ko được thấy Quỳ nữa: “Đừng đi….."
“Ma ma, gia về rồi àh?"
Tú bà ve vẩy cây quạt tròn trong tay ý bảo các nha đầu lui ra. Đợi cửa đóng lại rồi mụ mới nói: “Ngọc nhi, ngươi đâu phải quan tâm tới gia có vui hay buồn, thật ra là chỉ để ý xem chủ tử của chúng ta có hay ko qua đêm ở ngoài thôi."
Đoàn Ngọc đang mặc 1 bộ xiêm y bằng bằng tơ lụa thượng hạng, từ sau bình phong ung dung bước ra ngoài, gương mặt được đánh qua 1 làn phấn mỏng nhẹ nhàng mỉm cười: “Ma ma, người biết rõ tâm tư của ta, còn hỏi đến mấy chuyện dư thừa đó làm gì?"
Hắn bước đến ngồi xuống bên cạnh mụ, từ từ rót 1 chung trà, hiếu kính: “Ma ma, uống trà."
Đoàn Ngọc này đang nịnh bợ mụ ah. Tú bà cầm lấy chung trà, khóe mắt sáng lên khi thấy mấy thỏi bạc vàng óng ánh đặt ở trên bàn. "Chậc chậc." mắt Tú bà mở lớn hết cỡ, lập tức nhận lấy.
“Ah," mụ mặt rạng mày rỡ, vô cùng khách khí. “Ngọc nhi, ngươi càng lúc càng biết kính trên nhường dưới nha. Đem đến cho ma ma này thật nhiều niềm vui ah. Có được tri kỷ như ngươi vậy, ma ma thật ko biết nói gì hơn nữa."
Tú bà nhấp 1 ngụm trà thơm, tiếp tục nói: “Chủ tử của chúng ta vừa tiếp nhận việc kinh doanh của dệt phường, việc này ngươi cũng biết rồi mà. Mấy chuyện xã giao làm ăn đương nhiên là phải nhiều rồi. Đêm nay chủ tử đã uống cũng ko ít nha. Nhân đang ngủ tại phòng khách kìa."
Tú bà thấy tiểu quan kia hãy còn trầm tư. Tám phần… vẫn còn thắc mắc là sao chủ tử lại ko qua đêm ở ngoài. Mụ ko khỏi nhai đi nhai lại mớ luận điệu cũ rích kia “Ngươi sao ko ngẫm lại chút đi, tính tình của chủ tử có thể ngoạn ai được lâu mà ko chán. Haiz! Với thằng ngốc bán dầu gì đó!" Tú bà khinh thường bĩu môi, hừ 1 tiếng. “Còn không phải là vui đùa chút đỉnh sao. Cái chính là ngươi thật ko biết chuyện, ko chịu nghe khuyên bảo gì hết nha."
Tiểu quan này nịnh hót bợ đỡ chẳng qua là muốn biết hành tung của chủ tử. Ngân lượng óng ánh như vậy sao có thể ko lấy. Cho dù y có nắm được hành tung của chủ tử thì có thể làm gì được đây?
Đoàn Ngọc khôi phục lại tinh thần, đáp lại: “Ma ma, đừng nói mấy chuyện đó với ta nữa. Nếu có thể làm được, thì giờ ta đâu có đau khổ đến như vậy." Đứng dậy, từ từ bước đến trước bàn trang điểm. Trong gương đồng phản chiếu 1 gương mặt rất xinh đẹp, nhưng chân mày dần dần nhăn chặt lại. Là bộ dáng ko cam lòng …. Y như thế mà lại có thể bại trước 1 ngốc tử?
「Ta thật điên rồi nên mới muốn gian ngươi…..」
Hát – tim như có ai hung hăng bóp nghẹt, đầu ko cách nào quên được nam nhân đã nói những lời này với ai. Bỗng nhiên cảm thấy khó thể, người run rẩy mạnh mẽ. Nam nhân là thật lòng với ngốc tử….
Trong gương đồng giờ đây hiện lên 1 gương mặt dữ tợn đang cười. “Ah, một tên ngốc thì có gì tốt?" Dựa vào cái gì mà được nam nhân kia chú ý và sủng ái?
Nghĩ lại mình thật xót xa. Ghen tuông càng ngày càng chất chồng mù quán. Môi như cánh hoa run run, dù ko muốn cũng phải cố nuốt sự xót xa vào lòng. Đoàn Ngọc hít sâu một hơi, nài nỉ: “Ma ma, nếu Phàn gia lại đến nữa thì nói ta ko muốn gặp khách. Người giúp ta được ko?"
“Bộ giỡn chơi hả?" Tú bà chớp mắt 1 cái ngạc nhiên mãi ko thôi, ko thuận theo tiểu quan cự tuyệt khách nhân, cây tiền đã đến cửa sao lại đuổi ra. Mụ lập tức kéo tiểu quan đến bên người khuyên nhủ: “Bà cô của ta ơi, ngươi đã quên chủ tử của chúng ta là loại người nào sao. Nếu để hắn biết được, hai chúng ta chắc chắn sẽ ko có lấy 1 ngày nào được bình yên cho coi. Huống chi, ngươi cũng biết được Phàn gia có ý định chuộc mình ra mà. Hắn cũng muốn ta nói vài lời tốt đẹp …Ah…." Tú bà thoáng chốc ngậm miệng … ko thể nói tiếp được gì nữa.
Đoàn Ngọc mặt không chút thay đổi hỏi: “Ma ma, người cũng nhận ngân lượng của hắn rồi chứ gì?"
“Hắc, này…" Tú bà cười gượng hai tiếng, an ủi nói: “Phàn gia đối với ngươi là thật lòng. Ngươi theo hắn chắc sẽ ko cực khổ đâu. Mặc kệ ngươi có tình cảm với hắn hay ko, nhưng nghĩ kỹ lại là hắn có tiền lại ko có vợ con, hay nữ nhân. Vậy sao ko thừa dịp mình đang có vốn liếng trẻ trung mà kiếm chút ưu đãi, nắm chắc ko buông mới đúng ah."
Đoàn Ngọc liếc xéo mụ 1 cái, nói: “Ma ma, nếu gia đã say rồi, chắc ko thoải mái đâu. Ta đây đi hầu hạ hắn."
Tim tú bà nhảy mạnh 1 cái, trợn mắt nhìn y phất tay áo mà rời đi. Thật phí công mụ nói nhiều như vậy, tốn nước bọt quá ah.
Hứ!
Tú bà mắt vẫn còn trợn trắng, mắng: “Người 1 khi chỉ biết có chính mình, thì như kéo cày trên đá, dùng đến 10 con trâu cũng ko mong gì mà đi nỗi."
Đoàn Ngọc ngắm nghía dung nhan tuấn mỹ đang ngủ say kia. Nam nhân đang ngủ trên ghế nằm tại phòng khách. Toàn thân vẫn phát ra khí tức tà mị, vô hình mê hoặc lòng người.
Biết rõ nam nhân là 1 bài toán tràn ngập nguy hiểm, vẫn vương tay nhẹ nhàn vén lên nhúm tóc đang rũ xuống trên ghế cho hắn. Ngón tay tỷ mỷ ma sát, dí sát đôi môi đỏ mộng vào. Mũi nam nhân đang phả ra hơi rượu nồng nàng. Thoáng chốc lại tăng thêm can đảm, buông mấy sợi tóc còn vướng ở tay ra, do dự 1 chút rồi mới, dùng tay đem áo của nam nhân mà cỡi ra.
Hoa Quỳ chầm chậm nheo nheo mắt. Đôi môi cánh hoa cười lạnh 1 cái, hỏi: “Muốn hầu hạ ta, ân?"
Hách!
Đoàn Ngọc sửng sốt trong giây lát, tay run rẩy để ở áo của nam nhân. Trong khoảng thời gian ngắn y ko biết nên phản ứng như thế nào.
Hoa Quỳ ngồi dậy, dùng tay nâng gương mặt xinh đẹp kia lên. Đôi mắt của người đang say lộ ra sắc thái của dục vọng. “Chậc chậc…" nghĩ thầm, tiểu quan đang mong muốn, mà hắn thì đang cô đơn. "Cởi hết xiêm y ra." Hắn mệnh lệnh.
Đoàn Ngọc cho là mình đang nghe lầm, ngây ngốc trong chốc lát, rồi mới tươi cười miệng nói: “hảo."
Lòng cảm thấy mừng thầm, nam nhân đã khôi phục lại thái độ khi bắt đầu cuộc chơi lúc trước. Biết rõ hắn vô tình, nhưng y vẫn như cũ là cam tâm tình nguyện dâng hiến chính mình.
Mệnh lệnh mạnh mẽ lại lần thứ 2 vang lên –
“Nhanh lên 1 chút, ngươi biết ta ko có tính nhẫn nại mà."
Đoàn Ngọc cúi đầu cởi áo ra, càng nóng lòng thì động tác lại càng bị lỗi. Ko kìm được chính mình đang mừng như điên. Nhân là tình nguyện để nam nhân chạm vào…..
「Xoẹt –」
Thoáng chốc, trên người hơi lạnh, da thịt tuyết trắng trần trụi trong không khí. Đoàn Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh vào trong mắt là gương mặt tuấn mỹ của nam nhân. Ánh mắt kinh miệt như nhìn xuyên qua người của y. Giống như áp bách — “Ngươi cho là mình còn có thể làm ta hứng thú?" Hoa Quỳ không khỏi cười lạnh, tàn khốc nói: “Ta đối với ngươi một chút phản ứng cũng không có. Đã sớm chán rồi. Ngươi muốn cho người ta thượng là tìm lầm đối tượng rồi nga."
Không chút thương tình đẩy người ra xa. Đến liếc mắt cũng lười ko ban cho 1 cái.
Đoàn Ngọc ngã ngồi trên mặt đất, quay đầu gọi lớn: “Gia….." Chớp mắt 1 cái rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Mắt mở lớn hết cỡ nhìn theo bóng dáng của nam nhân. Ko khỏi tự mình thì thầm: “Tại sao? Là ta không tốt? Hay là chê ta ko biết hầu hạ….."
“Chán là chán, cần gì có lý do?" Hoa Quỳ cài lại nút áo, ko hề cảm thấy có chút trách nhiệm nào. Trong trò chơi này là ngươi tình ta nguyện. Dù gì cũng đã kết thúc từ lâu rồi.
Hiện giờ, trong đầu hắn chỉ có nhớ nhung con chuột ngốc nghếch đang ở chân trời xa kia. Nhớ đến nổi muốn chạy đến mà gian nó ngay. Hắn ko thể nào chịu được chuột con ghét hắn đem thứ đó đó làm loạn. Thật thúi quá đi!
Hoa Quỳ cắn nhẹ môi, càng chịu ko nổi mình lại vì con chuột ngốc kia mà thủ thân như ngọc. Thực mụ nội nó, cực kỳ uất ức!
Lão đại rất ko vui hạ lệnh cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất nên biết rõ bổn phận chút đi. Nếu còn tái phạm lần thứ hai đừng trách ta ko khách khí!"
Đoàn Ngọc cầm chặt quần áo. Cả người run rẩy, không cam lòng nam nhân nói chán liền chán ngay….
***
Đêm lạnh như nước, tiếng côn trùng chít chít kêu vang –
Ánh trăng vàng nhạt chiếu xuống 1 bóng người đang ngồi bất động ngoài nhà. Trải qua vài ngày chờ đợi, đã ko hề phát hiện là mình càng ngày càng ngồi lâu hơn 1 chút …..
Hác gia gia thắp sáng đèn trong nhà, vì cháu mình gần đây rất khác thường mà ko thể nào ngủ yên. Ho nhẹ hai tiếng, mở miệng gọi: “Cổ Nghị, mau vào nhà đi."
Hác Cổ Nghị chậm rãi quay đầu lại. Đôi mắt trong suốt hiện ra tia đau thương. Cậu rất do dự là mình có nên nghe lời hay ko. Cậu luôn nghĩ là Quỳ có phải hay ko đã trốn đi?
Giống như lúc cậu ko dám về nhà, mà trốn ở gần đây?
“Con muốn đi tìm Quỳ, gia gia đừng nổi nóng nha. Chỉ là …..Con nói ghét Quỳ, kêu Quỳ đừng đến đây nữa, liền ko thấy tăm hơi Quỳ đâu cả."
Cúi đầu dụi dụi hai mắt. Cậu cũng buồn ngủ lắm, nhưng lại sợ ko thể thấy được Quỳ trở về. “Con muốn đi tìm Quỳ về. Quỳ ko ở đây, gà mẹ Hoa Hoa ko có ấp ra mấy bé gà con, ko có Tiểu Hoa chạy chơi khắp sân rồi."
Cậu ko biết mình nên làm gì bây giờ. Nghĩ là Quỳ nhất định sẽ biết nguyên nhân. Gia gia thì muốn cậu đem lão gà trống thả ra, mà ko biết gà trống sẽ mổ gà con.
“Gia gia đừng giận nha. Quỳ khi dễ con, là con ngốc ….." Lau đi nước mắt đang giọt ngắn giọt dài. Nghĩ đến Quỳ dùng thứ đó làm loạn, nhẫn chút là xong rồi.
Lúc Quỳ ko có khi dễ thì đối xử với cậu tốt lắm. Tốt hơn bất cứ ai hết …..
Ko biết sao lại có loại cảm giác xa lạ này. Cậu ko biết tại sao mình lại hết ghét Quỳ. Giờ ko ghét Quỳ nữa. Nhớ …..Quỳ …quá.
Nước mắt càng lúc càng rơi nhiều, lau mãi cũng ko hết. Dường như là cậu rất sợ sẽ ko thấy được Quỳ này, so với ông nội đánh còn đáng sợ hơn ….
Hác Cổ Nghị ngẩng đầu nhìn ông nội, cầu xin: “Con muốn đi tìm Quỳ về. Gia gia đừng tức giận, có được ko?"
「Rầm!」
Chớp mắt 1 cái, Hác gia gia như bị sét đánh trúng. Cả người ko khỏi run rẩy. 「Bình bịch –」tiếng cây gậy đang cầm trong tay trong chớp mắt rơi ngay xuống đất.
Lão ko cúi người nhặt lên. Điều lão vẫn luôn sợ hãi…… tôn tử của mình thế mà …. Thế mà.
Ngón tay run rẩy chỉ chỉ tôn tử. Lão thở gấp gáp xém chút nữa là đã nói ko được rồi. Lắp bắp: “Ngươi ngươi ….. sao lại muốn tìm đại gia kia về?"
Hác Cổ Nghị cúi đầu, nức nở nói: “Gia gia đừng giận mà, con sẽ nghe lời người."
Hác gia gia buông thỏng bàn tay đang mềm nhuyễn xuống, trong khoảng thời gian ngắn cũng ko biết là nên mắng hay đồng ý nữa. “Bậy bạ…..Sao ngươi ngốc như vậy chứ?"
Hác Cổ Nghị vừa mấp máy môi vừa dùng tay áo mà lau đi nước mắt. Cậu biết gia gia mình đang giận lắm, chỉ là cậu cứ nghĩ về Quỳ hoài hà…..nhớ …..nhớ lắm.
Mắt nhìn đăm đắm về phía trước, có 1 đạo nhân ảnh từ từ đến gần, rất giống Quỳ. Hác Cổ Nghị cả người run lên, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh hai giọt lệ, nữa muốn nhìn nữa lại ko.
Hoa Quỳ tiến đến trước mặt cậu. Hắn cúi đầu nhìn trừng trừng chuột con, giờ đã là lúc nào rồi, sao còn chưa đi ngủ nữa.
Hác Cổ Nghị nghiêm mặt lại. Tay thật tự nhiên nắm lấy áo Quỳ nói: “Quỳ, đừng đi mà….."
“Ta sẽ không bỏ ngươi đâu. Nếu ko sao ngày nào cũng phái Cẩm Văn đem thức ăn đến, để ngươi ko bị chết đói, trừ khi ngươi dám giết gà để ăn."
Hác Cổ Nghị lắc đầu, nói: “Đừng giết gà mà."
Hoa Quỳ vẫn nhìn cậu trừng trừng mà mắng. “Thật ngu quá mà!" Bụng tức giận nghẹn ngào, hắn cúi xuống vác chuột con lên vai, ngay lập tức nghe câu hoảng hồn kêu lên – “Ah!"
“Kêu cái gì." Hoa Quỳ ôm chặc con chuột ngốc mà mình ngày đêm mong nhớ, từ từ bước vào nhà. Hắn nhấc chân đá vào cửa 1 cái.
「Phạch!」1 tiếng, Hác gia gia bị dọa đến giật mình.
Hoa Quỳ dời đi mục tiêu, nhìn trừng trừng vào lão phế vật, ko hề khách khí nói: “Ta thích chuột con ngốc nghếch như vậy đó. Lão muốn ngăn cản cũng vô dụng, chờ khi lão chết, ta cũng sẽ như vậy ko hề thay đổi." Hắn mặc kệ lão phế vật nghe xong có cao hay mất hứng. Hừ 1 tiếng rồi làm theo ý mình, ôm con chuột ngốc trở về phòng.
Hác gia gia nhìn cháu mình để cho người ôm như vậy. Đôi mắt lão tuy mờ nhưng vẫn còn có thể thấy được cảnh tay tôn tử ôm chặt lấy cổ của nam nhân. Chuyện đã xảy ra, dù ko muốn cũng ko thể thay đổi được gì nữa rồi.
“Aiz…." Hác gia gia thở dài một hơi đầy ý vị thâm trường, chậm rãi cúi người nhặt lên cây gậy trên mặt đất, ko khỏi vừa thì thào vừa thở dài: “Người đã già ….. cũng ko thể nào lo lắng cho chuyện của bọn trẻ mãi được."
Lão đã sống đến từng tuổi này, cũng đã sớm giác ngộ — Tất cả đều là mệnh số, một chút cũng ko tránh được.
Hoa Quỳ sau khi ôm người trở về phòng mới ý thức được là có điểm ko đúng lắm. Chuột con sao lại có thể chịu ôm hắn?!
Hôn nhẹ vào hai má phấn nộn của cậu. Thu hoạch bất ngờ này làm cho máu huyết toàn thân của hắn đều sôi trào. Thả cậu ra, Hoa Quỳ ngồi ở mép giường hỏi: “Ko ghét ta sao?"
“Quỳ ko cần phải trốn." Hác Cổ Nghị sợ cậu lại ko thấy hắn, liền giống như cam đoan nói: “Quỳ ko khi dễ ta, ta sẽ ko ghét."
Ngụ ý, là ko thể dùng thứ đó để làm loạn …. Này còn đạo lý gì nữa ah?!
Sắc mặt Hoa Quỳ nhất thời xanh mét, răng va vào nhau côm cốp, cúi đầu hung hăn mút vào cổ của chuột con.
“Áh …. Quỳ cắn ta."
Chuột con kêu lên thật giống như đang làm nũng bên tai. Hừ! Hắn làm gì mà cắn chứ, chỉ là đặc biệt muốn gian chuột con thôi hà! Thực mụ nội nó …. Sao lại băn khoăn xem chuột con có hay ko chán ghét mình. Đúng là tự làm mình nghẹn mà.
Tay ko an phận trực tiếp cởi ra khố hạ của chuột con. Miệng hôn lên môi cậu, cùng lúc nói: “Ta ko phải khi dễ ngươi, mà là rất thương ngươi nên mới làm như vậy."
“Ta không thích, sẽ đau lắm đó …." Hác Cổ Nghị cả người cứng ngắc không dám lộn xộn. Ngón tay vì nắm chặt lấy áo Quỳ mà trở nên trắng bệch.
Tim đập phình phịch 1 cách mạnh mẽ, lòng khẩn trương ko biết nên làm sao cho đúng. “Quỳ …. Ko được khi dễ ta." Vùi mặt vào cổ Quỳ, nhỏ giọng nói: “Ko được khi dễ….."
“Ân, không phải khi dễ."
Hoa Quỳ thuận thế đẩy cậu nằm xuống giường “Nói thích đi." Cởi ra xiêm y, da thịt trắng noãn bắt đầu lộ ra. Con dê nhỏ đã nằm dưới thân rồi, cũng nên từ từ chầm chậm làm thịt chứ.
Chuột con thật ko biết gì hết ah. Trong đầu hoàn toàn ko có khái niệm gì về chuyện giường chiếu cả. Tay hắn chạm đến đâu là thân thể cậu lại run rẩy đến đó. Là sợ hãi sự đụng chạm của hắn. “Đừng sợ ta." Hoa Quỳ nhẹ giọng trấn an, môi cũng theo tay mà hôn xuống, muốn lấy lòng con chuột con này …..
Hở!
Hác Cổ Nghị cả người run lên, cảm nhận được Quỳ đang liếm loạn trên người, thật ngứa quá ….
Thân thể đang cứng đờ bỗng tự nhiên thả lỏng ra. Trong đầu không ngừng nghĩ, sao Quỳ lại ko giống như trước kia?
Nghĩ cả buổi cũng ko ra nguyên nhân, Hác Cổ Nghị nhẹ nhàng đẩy Quỳ đang áp trên người mình ra, kêu lên. “Đừng…."
Hai tay Hoa Quỳ trong chớp mắt ôm chặt lấy thắt lưng của chuột con. Đầu lập tức cúi xuống, môi chặn lại lời nói ngốc nghếch vừa thốt ra.
Lưỡi tham lam tách ra hai hàm răng, lưỡi mềm mại quyện vào lưỡi cậu, liếm từng chút một trong chiếc miệng non mềm kia. Chuột con có tư vị rất ngọt …..
Hác Cổ Nghị nhất thời hô hấp cứng lại, mặt đỏ lên, hai tay nhanh chóng nắm chặt lấy vạt áo trước ngực của Quỳ. Cảm nhận được vật cứng lên giữa hai chân ko khỏi cứng đờ cả người. Tâm hoảng ý loạn ko biết làm thế nào mới đúng nữa.
Há miệng định gôi Quỳ nhưng ko được. Lưỡi bị ngậm lấy nên ko thể thuận lợi nói chuyện. Cậu đành phát ra âm thanh “Ôh….ôh….." để kháng nghị.
Hoa Quỳ khẽ cắn cắn đôi môi hồng hồng của cậu. Cứ lưu luyến dây dưa mãi mới rời đi.
Hác Cổ Nghị có thể thuận lợi hô hấp. Cậu há miệng thở gấp gáp, lại nói: “Quỳ đừng cắn ta nữa."
Trong phòng tối tăm, đôi mắt yêu mị nhìn thấy gương mặt của chuột con đang đỏ ửng lên. Cậu luôn phản ứng thật tự nhiên như vậy.
“Nói thích ta đi." Dục vọng mạnh mẽ đang dần trỗi dậy, áp bức điên cuồng nơi cấm địa kia. Dùng tay cởi ra xiêm y của chính mình, tùy tiện quẳng luôn xuống đất. Khí lực nóng bỏng áp chuột con đang ở dưới thân xuống. “Nói với ta là rất thích ta đi." Hoa Quỳ không ngừng dụ dỗ, gạt cậu nói thích hắn.
Rất muốn mình có 1 địa vị nào đó trong lòng chuột con. Dù chỉ 1 chút nhỏ nhoi thôi, hắn cũng sẽ cảm thấy rất mỹ mãn rồi.
“Nói mau…"
Hác Cổ Nghị đầu óc mơ màng, căn bản là ko rõ ràng lắm. Sao Quỳ lại thay đổi nhiều như vậy. Lại càng ko thể hiểu nổi những lời Quỳ nói với cậu. Cậu hỏi lại rất thành thật: “Có phải thích là giống như gà mẹ Hoa Hoa đẻ trứng ko?"
“…"
“Hay là giống như thích gia gia?"
“…"
Quỳ ko nói gì cả. Hác Cổ Nghị cảm thấy trĩu nặng buồn phiền nhìn Quỳ — Trong phòng tối tăm, cậu cũng ko thấy bộ dáng của Quỳ rõ ràng lắm. Chỉ có thể cảm nhận từng đợt khí lạnh đang phả và mặt, dường như là hơi thở của Quỳ …..
“Thực mụ nội nó mà ……" Hoa Quỳ nghẹn ngào cắn răng để khỏi thét lên. Cuối cùng chống đỡ ko nổi nữa, hắn rống lên: “Ta thật rất muốn làm thịt ngươi!"
Màng nhĩ bị công hưởng ong ong lên. Quỳ hét lên hung dữ quá. Hác Cổ Nghị bịt chặt lỗ tai lại, mặt nhăn như 1 cái bánh bao nhỏ, vạn phần ủy khuất nói: “Không thích Quỳ hung dữ với ta." Cậu ko dám nói ‘ghét’, sợ Quỳ sẽ ko được thấy Quỳ nữa: “Đừng đi….."
Tác giả :
Thiên Sứ J