Mạch Thượng Thùy Gia Thiếu Niên Lang
Chương 12
Edit: Đường Lâm
12.
Bộc Dương Du thích thân thể mẫn cảm, tỉ như nói người trước mặt này. Ngây ngô nhưng không kệch cỡm, cũng không ngại việc hy sinh để đáp ứng nguyện vọng của mình.
Từ phía sau ôm hòa thượng trong thùng nước lên, mới nâng được một nửa hắn phát hiện hòa thượng không gầy như hắn nghĩ, hòa thượng đem đầu dựa vào ngực mình, đầu trơn bóng hẳn là hôm qua vừa mới cắt, không sợ chết ngửa đầu ra sau rên rỉ một tiếng. Trên người hòa thượng vẫn luôn có một mùi hương, mùi đàn hương. Hòa thượng kia lại dựa dựa vào gần ngực hắn, Bộc Dương Du mới phát hiện y phục của mình sớm bị y làm ướt. Có điều y bây giờ không khác gì cá nằm trên thớt, hắn liền không tính toán với hòa thượng chờ bị "thịt".
"Cá nằm trên thớt", bị Bộc Dương Du vứt lên trên giường, lại bị hòa thượng nằm trên giường kéo tay. Bộc Dương Du liếc mắt nhìn y, hướng nhìn liền chuyển lên trên người hòa thượng, nói đúng hơn là nhìn xương sườn bên trái của y, Bộc Dương Du kinh hãi, tay cũng quên rút trở về. Vừa nãy lúc nâng y khỏi thùng nước không có chú ý...... Bây giờ nằm dưới ánh nến, có một đóa hoa yêu kiều nở rộ đến mức kiều diễm nằm bên trái xương sườn hòa thượng. Bộc Dương Du là người yêu hoa, hắn đương nhiên biết đóa hoa này, mạn châu sa hoa (Đ: hoa bỉ ngạn đỏ), địa ngục chi hoa.
Bộc Dương Du kinh ngạc nhìn Pháp Tịnh đang bị xuân dược xâm chiếm rên rỉ, nhìn y lôi kéo mình đến gần, nhưng mất phản ứng. Bụng dưới nóng lên, hòa thượng này...... Lại...... có một cái bớt mê hoặc như vậy, nếu là tiểu quan, bằng cái bớt này khẳng định sẽ hấp dẫn được rất nhiều ân khách. Bộc Dương Du đưa tay sờ nhẹ lên cái bớt kia, trong ký ức...... Thật giống như đã nhìn thấy ở đâu, là nơi nào? Đến cùng là nơi nào đây?
"Ưm a~." Pháp Tịnh lôi kéo thân thể Bộc Dương Du ôm chặt, người kia quần áo ướt một mảnh nhưng dựa vào lại khiến y càng lúc càng nóng, nóng nóng dựa vào thân thể mát lạnh khiến y thoải mái run rẩy. Lung tung dùng thân thể ma sát đồ vật ướt lạnh kia, nhưng lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ. Có loại khát vọng kỳ quái bốc cháy lên từ bụng dưới của y.
Bộc Dương Du không phải không cảm giác được, đầu ngón tay mơn chớn đóa hoa kia, liền phảng phất như có hương thơm dần lan ra, là từ xương sườn tản ra, đóa mạn châu sa hoa kia mà lại như rắn thả độc nhả hương. Liếc mắt nhìn hòa thượng bị dục vọng tra tấn, dáng vẻ này không phải ai cũng có thể nhìn thấy. Cúi đầu xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm xẹt qua đóa hoa kia, thân thể Pháp Tịnh run lên một cái, một trận tê dại dọc theo xương sườn truyền vào hạ thân. Bộc Dương Du liếm láp, sau đó là hôn sâu đóa hoa kiều diễm như máu kia, giống như một người yêu hoa đang thưởng thức một đóa hoa xinh đẹp của mình.
Hắn bên này hôn hôn cái bớt, Pháp Tịnh bên kia không ngừng cong thân rên rỉ, Bộc Dương Du phát hiện mình đã có phản ứng. Hắn cười khẽ một tiếng, hắn quả nhiên là người yêu hoa. Cởi bỏ thứ vướng víu trên người, từ rương trong tủ lấy ra một vật đặt ở đầu giường. Cũng không thể làm khó hòa thượng này, đúng rồi, hòa thượng này tên là...... A, Pháp Tịnh. Tóm lại, y là người vô tội bị kéo vào cuộc.
Bộc Dương Du đè lên, Pháp Tịnh trong vô thức mở chân ra, ôm lấy phía trên, không ngừng châm lửa.
"Hòa thượng...... Xin lỗi." Bộc Dương Du đưa tay xoa đầu trơn bóng của y, chăm chú nhìn hai má với thân thể đỏ hồng của y, mắt lim dim cơ thể không ngừng ngọ nguậy vì không thoải mái, sau đó hôn lên. Quả nhiên, vì ham muốn cá nhân, mà hắn trở nên ích kỷ.
Pháp Tịnh thích như vậy, trong miệng có đồ vật đang tác quái khiến y không quen, y cảm giác được có bàn tay nâng mặt mình qua, tựa hồ không nên, nhưng nhịn không được vẫn thuận theo. Một tay xoa xoa lưng y, thấp dần, cho đến đuôi sống lưng, dừng lại ở đó giống như lông vũ không ngừng quét qua.
Truyện được đăng tại https://www.wattpad.com/user/Duonglam04
"Ngứa......" Pháp Tịnh nhẹ giọng lầm bầm bên tay Bộc Dương Du. Bộc Dương Du liếc xéo nhìn y, hòa thượng mặt đỏ đến chảy máu, hắn vươn tay sủng nịnh nắn nắn gương mặt hòa thượng, trong nháy mắt tiếp theo, Bộc Dương Du đùa dai xoay người áp trụ y, mở ra dây buộc tóc mặc cho những sợi tóc dài rơi trên ngực Pháp Tịnh.
"A...... Ngứa."
Bộc Dương Du liếc mắt nhìn cái người đang phát hỏa, quả nhiên, không nói bần tăng, không nói a di đà Phật, vẫn là đáng yêu nhất. Thế là, hắn cũng không do dự, dùng ngón tay quét chút đồ vật trong cái hộp kia, hướng về phía sau hòa thượng tìm kiếm.
"Ân......" Pháp Tịnh nhíu nhíu mày, thuốc mỡ kia có thành phần xuân dược, không giống hí xuân duyên, thuốc mỡ này rất nhanh sẽ có hiệu quả. Đúng như dự đoán, khi ba ngón tay Bộc Dương Du ra vào thật dễ dàng, người dưới thân đã toàn thân rung động, khó chịu liều mạng kẹp lấy.
"Ngoan...... Không cần căng thẳng như vậy, thả lỏng." Bộc Dương Du ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng thổi ra một hơi, ôn hòa nói, thanh âm này khiến người ta cực kỳ an tâm.
Pháp Tịnh rất nghe lời nằm ngay ngắn trên giường bằng gỗ lim.
Bộc Dương Du vuốt ve từ lưng đến cổ, cúi người xuống ở trên môi y hôn nhẹ.
Cực điểm nhu hòa như lông mềm khiến y ngứa ngáy, từ trên môi vẫn một mực chạy vào trong miệng Pháp Tịnh, giống như đang hút lấy can lộ (Đ: mật ngọt), Pháp Tịnh liều mạng giữ lấy không cho cảm giác kia rời đi. Đột nhiên, trong lòng sinh ra một cảm giác phạm phải tội ác, nhưng cũng không quan tâm đến nó.
Bộc Dương Du biết, đây chính là hí xuân duyên, hắn cũng không tin đây là việc một hòa thượng không biết gì cả có thể làm. Đầu lưỡi chạm đến khẩu cái (Đ: Palate: Cái hạt rung rung trong cổ họng ý ạ:3), Pháp Tịnh không nhịn được ngứa vươn đầu lưỡi ra.
Từ bờ môi, đến cằm, đến hai gò má, đến đỉnh đầu trọc tóc, đến hai tóc mai cùng lỗ tai, Bộc Dương Du môi cùng đầu lưỡi ngừng lại.
"Pháp Tịnh, ngươi nhớ kỹ, một tháng tới mọi thứ đều là giả. Ta là giả, yêu là giả, ngươi cũng là giả. Ngươi bất quá làm một trận cũng không nên mộng tưởng quá nhiều." Nói, Bộc Dương Du dùng sức đẩy về phía trước, "Xin lỗi."
"A......" Giật mình đau đớn, Pháp Tịnh kêu một tiếng, theo phản xạ hai tay ôm lấy lưng người trước mặt, cặp mắt híp lại muốn nhìn rõ người phía trên, nhưng dù làm thế nào cũng không thể nhìn rõ.
Hắn thăm dò nhúc nhích, Pháp Tịnh liền gần kề hắn một điểm, hơi hơi rời đi, y cũng dịch theo. Giống như bị trúng tà, cho dù cảm nhận được nhưng cũng không thể nào trống cự được, đồng thời càng lún càng sâu. Không cho phép suy nghĩ, bị người phía trên đi ra đi vào vài lần liền có chút khoái cảm vui thích.
Sau lần thứ nhất, Bộc Dương Du cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy thân thể dưới thân này nên làm một người bình thường, làm hòa thượng cũng thật là đáng tiếc. Cười thầm mình nghĩ thật xấu xa, quả thực là đánh giá thấp hòa thượng. Cuối cùng mình lại là người có dụng ý xấu xa, khó trách không giữ được Hương Vân, ngay cả Thanh Vân không nhanh cũng sẽ không giữ được.
Rất nhanh, thay đổi một tư thế thoải mái, tiếp tục tiến hành tiến công.
Đêm đó, hoa sen cũng bung nở. Mặt trăng trốn tìm trong mây, ở trong tầng mây không ngừng qua lại, mãi đến tận phía đông chiếu lên những tia sáng đầu tiên. Cũng vào lúc này Bộc Dương Du ngã vào bên cạnh Pháp Tịnh, liếc mắt nhìn người kia cùng cái bớt, ngừng một đêm xuân hoang đường, lúc nhắm mắt lại liền nhớ tới cơm của y còn trước cửa, hòa thượng này vẫn chưa ăn gì.
12.
Bộc Dương Du thích thân thể mẫn cảm, tỉ như nói người trước mặt này. Ngây ngô nhưng không kệch cỡm, cũng không ngại việc hy sinh để đáp ứng nguyện vọng của mình.
Từ phía sau ôm hòa thượng trong thùng nước lên, mới nâng được một nửa hắn phát hiện hòa thượng không gầy như hắn nghĩ, hòa thượng đem đầu dựa vào ngực mình, đầu trơn bóng hẳn là hôm qua vừa mới cắt, không sợ chết ngửa đầu ra sau rên rỉ một tiếng. Trên người hòa thượng vẫn luôn có một mùi hương, mùi đàn hương. Hòa thượng kia lại dựa dựa vào gần ngực hắn, Bộc Dương Du mới phát hiện y phục của mình sớm bị y làm ướt. Có điều y bây giờ không khác gì cá nằm trên thớt, hắn liền không tính toán với hòa thượng chờ bị "thịt".
"Cá nằm trên thớt", bị Bộc Dương Du vứt lên trên giường, lại bị hòa thượng nằm trên giường kéo tay. Bộc Dương Du liếc mắt nhìn y, hướng nhìn liền chuyển lên trên người hòa thượng, nói đúng hơn là nhìn xương sườn bên trái của y, Bộc Dương Du kinh hãi, tay cũng quên rút trở về. Vừa nãy lúc nâng y khỏi thùng nước không có chú ý...... Bây giờ nằm dưới ánh nến, có một đóa hoa yêu kiều nở rộ đến mức kiều diễm nằm bên trái xương sườn hòa thượng. Bộc Dương Du là người yêu hoa, hắn đương nhiên biết đóa hoa này, mạn châu sa hoa (Đ: hoa bỉ ngạn đỏ), địa ngục chi hoa.
Bộc Dương Du kinh ngạc nhìn Pháp Tịnh đang bị xuân dược xâm chiếm rên rỉ, nhìn y lôi kéo mình đến gần, nhưng mất phản ứng. Bụng dưới nóng lên, hòa thượng này...... Lại...... có một cái bớt mê hoặc như vậy, nếu là tiểu quan, bằng cái bớt này khẳng định sẽ hấp dẫn được rất nhiều ân khách. Bộc Dương Du đưa tay sờ nhẹ lên cái bớt kia, trong ký ức...... Thật giống như đã nhìn thấy ở đâu, là nơi nào? Đến cùng là nơi nào đây?
"Ưm a~." Pháp Tịnh lôi kéo thân thể Bộc Dương Du ôm chặt, người kia quần áo ướt một mảnh nhưng dựa vào lại khiến y càng lúc càng nóng, nóng nóng dựa vào thân thể mát lạnh khiến y thoải mái run rẩy. Lung tung dùng thân thể ma sát đồ vật ướt lạnh kia, nhưng lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ. Có loại khát vọng kỳ quái bốc cháy lên từ bụng dưới của y.
Bộc Dương Du không phải không cảm giác được, đầu ngón tay mơn chớn đóa hoa kia, liền phảng phất như có hương thơm dần lan ra, là từ xương sườn tản ra, đóa mạn châu sa hoa kia mà lại như rắn thả độc nhả hương. Liếc mắt nhìn hòa thượng bị dục vọng tra tấn, dáng vẻ này không phải ai cũng có thể nhìn thấy. Cúi đầu xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm xẹt qua đóa hoa kia, thân thể Pháp Tịnh run lên một cái, một trận tê dại dọc theo xương sườn truyền vào hạ thân. Bộc Dương Du liếm láp, sau đó là hôn sâu đóa hoa kiều diễm như máu kia, giống như một người yêu hoa đang thưởng thức một đóa hoa xinh đẹp của mình.
Hắn bên này hôn hôn cái bớt, Pháp Tịnh bên kia không ngừng cong thân rên rỉ, Bộc Dương Du phát hiện mình đã có phản ứng. Hắn cười khẽ một tiếng, hắn quả nhiên là người yêu hoa. Cởi bỏ thứ vướng víu trên người, từ rương trong tủ lấy ra một vật đặt ở đầu giường. Cũng không thể làm khó hòa thượng này, đúng rồi, hòa thượng này tên là...... A, Pháp Tịnh. Tóm lại, y là người vô tội bị kéo vào cuộc.
Bộc Dương Du đè lên, Pháp Tịnh trong vô thức mở chân ra, ôm lấy phía trên, không ngừng châm lửa.
"Hòa thượng...... Xin lỗi." Bộc Dương Du đưa tay xoa đầu trơn bóng của y, chăm chú nhìn hai má với thân thể đỏ hồng của y, mắt lim dim cơ thể không ngừng ngọ nguậy vì không thoải mái, sau đó hôn lên. Quả nhiên, vì ham muốn cá nhân, mà hắn trở nên ích kỷ.
Pháp Tịnh thích như vậy, trong miệng có đồ vật đang tác quái khiến y không quen, y cảm giác được có bàn tay nâng mặt mình qua, tựa hồ không nên, nhưng nhịn không được vẫn thuận theo. Một tay xoa xoa lưng y, thấp dần, cho đến đuôi sống lưng, dừng lại ở đó giống như lông vũ không ngừng quét qua.
Truyện được đăng tại https://www.wattpad.com/user/Duonglam04
"Ngứa......" Pháp Tịnh nhẹ giọng lầm bầm bên tay Bộc Dương Du. Bộc Dương Du liếc xéo nhìn y, hòa thượng mặt đỏ đến chảy máu, hắn vươn tay sủng nịnh nắn nắn gương mặt hòa thượng, trong nháy mắt tiếp theo, Bộc Dương Du đùa dai xoay người áp trụ y, mở ra dây buộc tóc mặc cho những sợi tóc dài rơi trên ngực Pháp Tịnh.
"A...... Ngứa."
Bộc Dương Du liếc mắt nhìn cái người đang phát hỏa, quả nhiên, không nói bần tăng, không nói a di đà Phật, vẫn là đáng yêu nhất. Thế là, hắn cũng không do dự, dùng ngón tay quét chút đồ vật trong cái hộp kia, hướng về phía sau hòa thượng tìm kiếm.
"Ân......" Pháp Tịnh nhíu nhíu mày, thuốc mỡ kia có thành phần xuân dược, không giống hí xuân duyên, thuốc mỡ này rất nhanh sẽ có hiệu quả. Đúng như dự đoán, khi ba ngón tay Bộc Dương Du ra vào thật dễ dàng, người dưới thân đã toàn thân rung động, khó chịu liều mạng kẹp lấy.
"Ngoan...... Không cần căng thẳng như vậy, thả lỏng." Bộc Dương Du ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng thổi ra một hơi, ôn hòa nói, thanh âm này khiến người ta cực kỳ an tâm.
Pháp Tịnh rất nghe lời nằm ngay ngắn trên giường bằng gỗ lim.
Bộc Dương Du vuốt ve từ lưng đến cổ, cúi người xuống ở trên môi y hôn nhẹ.
Cực điểm nhu hòa như lông mềm khiến y ngứa ngáy, từ trên môi vẫn một mực chạy vào trong miệng Pháp Tịnh, giống như đang hút lấy can lộ (Đ: mật ngọt), Pháp Tịnh liều mạng giữ lấy không cho cảm giác kia rời đi. Đột nhiên, trong lòng sinh ra một cảm giác phạm phải tội ác, nhưng cũng không quan tâm đến nó.
Bộc Dương Du biết, đây chính là hí xuân duyên, hắn cũng không tin đây là việc một hòa thượng không biết gì cả có thể làm. Đầu lưỡi chạm đến khẩu cái (Đ: Palate: Cái hạt rung rung trong cổ họng ý ạ:3), Pháp Tịnh không nhịn được ngứa vươn đầu lưỡi ra.
Từ bờ môi, đến cằm, đến hai gò má, đến đỉnh đầu trọc tóc, đến hai tóc mai cùng lỗ tai, Bộc Dương Du môi cùng đầu lưỡi ngừng lại.
"Pháp Tịnh, ngươi nhớ kỹ, một tháng tới mọi thứ đều là giả. Ta là giả, yêu là giả, ngươi cũng là giả. Ngươi bất quá làm một trận cũng không nên mộng tưởng quá nhiều." Nói, Bộc Dương Du dùng sức đẩy về phía trước, "Xin lỗi."
"A......" Giật mình đau đớn, Pháp Tịnh kêu một tiếng, theo phản xạ hai tay ôm lấy lưng người trước mặt, cặp mắt híp lại muốn nhìn rõ người phía trên, nhưng dù làm thế nào cũng không thể nhìn rõ.
Hắn thăm dò nhúc nhích, Pháp Tịnh liền gần kề hắn một điểm, hơi hơi rời đi, y cũng dịch theo. Giống như bị trúng tà, cho dù cảm nhận được nhưng cũng không thể nào trống cự được, đồng thời càng lún càng sâu. Không cho phép suy nghĩ, bị người phía trên đi ra đi vào vài lần liền có chút khoái cảm vui thích.
Sau lần thứ nhất, Bộc Dương Du cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy thân thể dưới thân này nên làm một người bình thường, làm hòa thượng cũng thật là đáng tiếc. Cười thầm mình nghĩ thật xấu xa, quả thực là đánh giá thấp hòa thượng. Cuối cùng mình lại là người có dụng ý xấu xa, khó trách không giữ được Hương Vân, ngay cả Thanh Vân không nhanh cũng sẽ không giữ được.
Rất nhanh, thay đổi một tư thế thoải mái, tiếp tục tiến hành tiến công.
Đêm đó, hoa sen cũng bung nở. Mặt trăng trốn tìm trong mây, ở trong tầng mây không ngừng qua lại, mãi đến tận phía đông chiếu lên những tia sáng đầu tiên. Cũng vào lúc này Bộc Dương Du ngã vào bên cạnh Pháp Tịnh, liếc mắt nhìn người kia cùng cái bớt, ngừng một đêm xuân hoang đường, lúc nhắm mắt lại liền nhớ tới cơm của y còn trước cửa, hòa thượng này vẫn chưa ăn gì.
Tác giả :
Tả Áo Kỳ