Mạch Thượng Hoa Khai
Chương 10: Vĩ thanh
Lý Tùng Thanh đã trở lại.
Tin tức này vừa được truyền ra, cả triều đình lại một phen nhốn nháo, lén lút thì thầm đàm luận cùng nhau.
Lúc trước chúng quan viên đại thần đều không mấy xem trọng Lý Tùng Thanh, ai ngờ được hắn lại có thể là người cùng Hoàng đế bệ hạ đồng sàng cộng chẩm chứ. Mà bất luận là ngó ngang hay ngó dọc thì Lễ bộ Thị lang cũng không phải một người dùng sắc đẹp điên đảo đấng quân vương, vậy nên việc Hoàng đế sủng ái hắn thật khiến mọi người không ai có thể tưởng tượng, chỉ đành hô to bất khả tư nghị. Triều đình vì thế chia ra ba luồng chính kiến, một phái tán thành, một phái phản đối, phái còn lại không có ý kiến, chỉ cần Hoàng đế thích là được rồi.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất ấy chính là Hứa Thượng thư trước nay vốn không vừa mắt với Lý Tùng Thanh, vậy mà giờ lại đứng về phái ủng hộ, khiến mọi người ai nấy muốn rớt cả cằm xuống. Về sau Hứa Thượng thư nói rằng, luận về người hay về sự xem như Lý Tùng Thanh cũng là người có chí tiến thủ, hơn nữa lại là một người công tư phân minh, xem như tấm gương tốt để noi theo.
Lệnh chư hữu tình, sở cầu giai đắc[1], thật đáng mừng, thiện tại thiện tai. Thượng Trí Quốc sư cứ thế vừa tủm tỉm cười vừa nói, phật nói rằng, thiên cơ là vô tận.
Hoàng đế mỗi ngày vẫn cần mẫn lâm triều nghị sự, Lý Tùng Thanh mỗi ngày vẫn lâm triều ngủ gật, mười năm như một. Tuy nhiên, không giống như trong quá khứ, mọi người có thể từ xa xa nhìn thấy hai người họ tay trong tay cùng dạo bước ở ngự hoa viên. Vào dịp du săn mùa thu, nếu Hoàng đế mang khối thịt to nhất thưởng cho Lý Tùng Thanh thì cũng chẳng ai đỏ mắt ghen tị. Nếu khi tham gia yến tiệc ở hoàng cung, Lý Tùng Thanh uống rượu say dựa vào người Hoàng đế cũng không ai ngạc nhiên cho rằng đó là đại tội bất kính, tựa hồ như đó đều là những việc thiên kinh địa nghĩa.
Lý Tùng Thanh mãi mãi đương nhiệm chức vị Lễ bộ Thị lang, hưởng thọ đến sáu mươi chín tuổi, an hưởng tuổi già rồi cứ thế nhắm mắt về trời.
Năm kế tiếp, Thái thượng hoàng Tống Dục long giá về tây, hưởng thọ bảy mươi mốt tuổi.
Thái thượng hoàng lúc lâm chung đặc biệt di chiếu, mang di cốt Lý Tùng Thanh và ngài đồng quan đồng táng[2], trở thành giai thoại ngàn đời sau của Đại Thiệu vương triều.
Có người nói rằng mẫu đơn tiên tử cùng thiên tử chốn nhân gian cùng được ghi tên vào sách nhà trời, cùng nắm nhau chu du miền tây thiên cực lạc, vĩnh viễn kéo dài tình duyên.
Không có những tham luyến sân si đến kinh tâm động phách, không cần yêu đến thiên tàn địa tẫn, càng không hận thù đến nhĩ tử ngã hoạt. Mỗi một tình cảm từng giọt từng giọt rơi xuống trong thái bình thịnh thế như một đóa hoa mỹ lệ tiên diễm mà họ luyến tiếc cả một đời.
– chính văn hoàn –
o0o
Mạch thượng hoa khai – Đặc điển văn án
“Cầu trẫm đi, trẫm sẽ cho ngươi." – lời lẽ vừa ôn nhu vừa câu dẫn.
Hừ, Lý Tùng Thanh kêu lên một tiếng đau đớn rồi quật cường trừng hắn. Ngươi không cho ta, ta tự mình làm không được sao?
“Đây là của trẫm, bất luận là kẻ nào cũng không được tự tiện chạm vào, ngay cả ngươi cũng thế." – Tống Dục cười gian, rút đai lưng của mình ra, một đầu trói chặt cổ tay hắn, đầu còn lại buộc vào thành giường, kéo hai tay hắn qua khỏi đỉnh đầu.
Tống Dục không thường trói hắn, chỉ những khi chuẩn bị một đêm thức trắng yêu thương mới làm thế. Là sợ hắn chạy trốn ư? Có lẽ thế thật, ai có thể tin rằng Hoàng đế lại có tính cách bạo dục chứ? Mà có thể kích khởi ngài bạo dục, nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có mỗi mình Lý Tùng Thanh mà thôi. Người này quả nhiên muốn khiến cho hắn hai chân không thể khép lại, phải bật ra những tiếng thét chói tai, khóc lóc thảm thiết đây mà…
“Được rồi, không cầu thì không cầu, trẫm chưa bao giờ miễn cưỡng ngươi cả." – Tống Dục khẽ nhướng mày cười, rút ra một chiếc khăn lụa – “Bất quá trẫm phải xử phạt ngươi đã lưu lại bên ngoài lâu như thế, khiến trẫm chờ đến mòn mỏi."
“Đừng che mắt ta lại như thế chứ." – Lý Tùng Thanh thấy thế hoảng hốt kêu lên, giây tiếp theo đã không còn thấy gì nữa rồi.
Trong bóng tối mịt mờ, ngoại trừ thị giác thì các giác quan còn lại đột ngột trở nên khẩn trương và mẫn tuệ sâu sắc. Lý Tùng Thanh có thể nghe được rất rõ những tiếng vải vóc va chạm vào nhau, là Tống Dục đang cởi bỏ y phục của mình. Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng hình dáng lõa thể của Tống Dục vẫn hiển hiện rõ mồn một trong tâm trí hắn. Hắn đã quá quen thuộc với thân thể ấy, một bờ vai dài rộng, một lồng ngực tráng kiện, một thắt lưng rắn chắc, và cả một long căn to lớn nữa… Chỉ tưởng tượng thôi, chưa cần chạm vào thì làn da đã tinh tế cảm nhận được, cả người tê dại đi.
————
– toàn văn hoàn –
[1]lệnh chư hữu tình, sở cầu giai đắc: 令诸有情, 所求皆得, chúng sinh có sự tình, cầu gì được nấy. Nguyên bản là trong kinh Phật, khi Đức Bồ Tát còn đang tu đạo đã từng phát ra mười hai đại nguyện, nguyện cho chúng sinh ai có sự tình cũng có thể cầu gì được nấy.
[2]đồng quan đồng táng: cùng chôn chung một cỗ quan tài, táng cùng một mộ huyệt.
Tin tức này vừa được truyền ra, cả triều đình lại một phen nhốn nháo, lén lút thì thầm đàm luận cùng nhau.
Lúc trước chúng quan viên đại thần đều không mấy xem trọng Lý Tùng Thanh, ai ngờ được hắn lại có thể là người cùng Hoàng đế bệ hạ đồng sàng cộng chẩm chứ. Mà bất luận là ngó ngang hay ngó dọc thì Lễ bộ Thị lang cũng không phải một người dùng sắc đẹp điên đảo đấng quân vương, vậy nên việc Hoàng đế sủng ái hắn thật khiến mọi người không ai có thể tưởng tượng, chỉ đành hô to bất khả tư nghị. Triều đình vì thế chia ra ba luồng chính kiến, một phái tán thành, một phái phản đối, phái còn lại không có ý kiến, chỉ cần Hoàng đế thích là được rồi.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất ấy chính là Hứa Thượng thư trước nay vốn không vừa mắt với Lý Tùng Thanh, vậy mà giờ lại đứng về phái ủng hộ, khiến mọi người ai nấy muốn rớt cả cằm xuống. Về sau Hứa Thượng thư nói rằng, luận về người hay về sự xem như Lý Tùng Thanh cũng là người có chí tiến thủ, hơn nữa lại là một người công tư phân minh, xem như tấm gương tốt để noi theo.
Lệnh chư hữu tình, sở cầu giai đắc[1], thật đáng mừng, thiện tại thiện tai. Thượng Trí Quốc sư cứ thế vừa tủm tỉm cười vừa nói, phật nói rằng, thiên cơ là vô tận.
Hoàng đế mỗi ngày vẫn cần mẫn lâm triều nghị sự, Lý Tùng Thanh mỗi ngày vẫn lâm triều ngủ gật, mười năm như một. Tuy nhiên, không giống như trong quá khứ, mọi người có thể từ xa xa nhìn thấy hai người họ tay trong tay cùng dạo bước ở ngự hoa viên. Vào dịp du săn mùa thu, nếu Hoàng đế mang khối thịt to nhất thưởng cho Lý Tùng Thanh thì cũng chẳng ai đỏ mắt ghen tị. Nếu khi tham gia yến tiệc ở hoàng cung, Lý Tùng Thanh uống rượu say dựa vào người Hoàng đế cũng không ai ngạc nhiên cho rằng đó là đại tội bất kính, tựa hồ như đó đều là những việc thiên kinh địa nghĩa.
Lý Tùng Thanh mãi mãi đương nhiệm chức vị Lễ bộ Thị lang, hưởng thọ đến sáu mươi chín tuổi, an hưởng tuổi già rồi cứ thế nhắm mắt về trời.
Năm kế tiếp, Thái thượng hoàng Tống Dục long giá về tây, hưởng thọ bảy mươi mốt tuổi.
Thái thượng hoàng lúc lâm chung đặc biệt di chiếu, mang di cốt Lý Tùng Thanh và ngài đồng quan đồng táng[2], trở thành giai thoại ngàn đời sau của Đại Thiệu vương triều.
Có người nói rằng mẫu đơn tiên tử cùng thiên tử chốn nhân gian cùng được ghi tên vào sách nhà trời, cùng nắm nhau chu du miền tây thiên cực lạc, vĩnh viễn kéo dài tình duyên.
Không có những tham luyến sân si đến kinh tâm động phách, không cần yêu đến thiên tàn địa tẫn, càng không hận thù đến nhĩ tử ngã hoạt. Mỗi một tình cảm từng giọt từng giọt rơi xuống trong thái bình thịnh thế như một đóa hoa mỹ lệ tiên diễm mà họ luyến tiếc cả một đời.
– chính văn hoàn –
o0o
Mạch thượng hoa khai – Đặc điển văn án
“Cầu trẫm đi, trẫm sẽ cho ngươi." – lời lẽ vừa ôn nhu vừa câu dẫn.
Hừ, Lý Tùng Thanh kêu lên một tiếng đau đớn rồi quật cường trừng hắn. Ngươi không cho ta, ta tự mình làm không được sao?
“Đây là của trẫm, bất luận là kẻ nào cũng không được tự tiện chạm vào, ngay cả ngươi cũng thế." – Tống Dục cười gian, rút đai lưng của mình ra, một đầu trói chặt cổ tay hắn, đầu còn lại buộc vào thành giường, kéo hai tay hắn qua khỏi đỉnh đầu.
Tống Dục không thường trói hắn, chỉ những khi chuẩn bị một đêm thức trắng yêu thương mới làm thế. Là sợ hắn chạy trốn ư? Có lẽ thế thật, ai có thể tin rằng Hoàng đế lại có tính cách bạo dục chứ? Mà có thể kích khởi ngài bạo dục, nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có mỗi mình Lý Tùng Thanh mà thôi. Người này quả nhiên muốn khiến cho hắn hai chân không thể khép lại, phải bật ra những tiếng thét chói tai, khóc lóc thảm thiết đây mà…
“Được rồi, không cầu thì không cầu, trẫm chưa bao giờ miễn cưỡng ngươi cả." – Tống Dục khẽ nhướng mày cười, rút ra một chiếc khăn lụa – “Bất quá trẫm phải xử phạt ngươi đã lưu lại bên ngoài lâu như thế, khiến trẫm chờ đến mòn mỏi."
“Đừng che mắt ta lại như thế chứ." – Lý Tùng Thanh thấy thế hoảng hốt kêu lên, giây tiếp theo đã không còn thấy gì nữa rồi.
Trong bóng tối mịt mờ, ngoại trừ thị giác thì các giác quan còn lại đột ngột trở nên khẩn trương và mẫn tuệ sâu sắc. Lý Tùng Thanh có thể nghe được rất rõ những tiếng vải vóc va chạm vào nhau, là Tống Dục đang cởi bỏ y phục của mình. Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng hình dáng lõa thể của Tống Dục vẫn hiển hiện rõ mồn một trong tâm trí hắn. Hắn đã quá quen thuộc với thân thể ấy, một bờ vai dài rộng, một lồng ngực tráng kiện, một thắt lưng rắn chắc, và cả một long căn to lớn nữa… Chỉ tưởng tượng thôi, chưa cần chạm vào thì làn da đã tinh tế cảm nhận được, cả người tê dại đi.
————
– toàn văn hoàn –
[1]lệnh chư hữu tình, sở cầu giai đắc: 令诸有情, 所求皆得, chúng sinh có sự tình, cầu gì được nấy. Nguyên bản là trong kinh Phật, khi Đức Bồ Tát còn đang tu đạo đã từng phát ra mười hai đại nguyện, nguyện cho chúng sinh ai có sự tình cũng có thể cầu gì được nấy.
[2]đồng quan đồng táng: cùng chôn chung một cỗ quan tài, táng cùng một mộ huyệt.
Tác giả :
Hắc Bạch Kiếm Yêu