Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố
Chương 51: Ước hội × thoát xác
Mỗi khi gặp hắn sẽ không có chuyện tốt. Trong óc An Dĩ Mạch thâm căn cố đế đã cắm rễ nhận định này, cho nên, tế bào toàn thân nàng cơ hồ đều khẩn trương hẳn lên. Alex dường như bị một đám nữ nhân cuốn lấy, hắn đứng ở cách đó không xa hướng chính mình nhìn xung quanh, rõ ràng có chút không kiên nhẫn, lại không thể lập tức bứt ra.
Dĩ Mạch nhìn Tô Viễn Ca trước mắt, không biết làm sao.
Một nhân vật nguy hiểm với tính cách quỷ dị như vậy hẳn nên rời xa. Đây là kết luận được đưa ra sau khi nàng vận dụng dung lượng não ít ỏi đến đáng thương.
Nhưng, hắn là đệ đệ của anh.
Như vậy, chí ít, vẫn nên hòa thuận ở chung……
“Xin chào." Nàng có chút không yên hướng hắn vấn an.
Hắn Thẩm mặc chống đỡ, nhìn cái ly thủy tinh trong tay nàng, nói: “Tửu lượng của ngươi xem ra không tệ."
Nàng chẳng qua chỉ cầm cho có, cũng không uống ngụm nào. Giờ phút này ngửi một cái, một hương vị cay độc khiến cho người ta choáng váng hòa tan vào không khí. Hiển nhiên, rượu này thực mạnh.
“…… Ta tùy tay lấy." Nàng buông cái ly, giải thích.
Lại là một trận Thẩm mặc. Tô Viễn Ca đưa tay cầm lấy một khối bánh ngọt nhỏ, cắn một miếng, nhíu mày, tiện tay quăng vào thùng rác.
“Ngươi cũng không ăn quả việt quất?" Ước chừng là chứng ngốc bẩm sinh phát tác, nàng thế nhưng lại thốt ra,“Các ngươi thật giống nhau."
Động tác của Tô Viễn Ca đột nhiên cứng đờ, dừng lại đột ngột, ánh mắt nhìn về phía nàng giống như đao phong sắc bén.
Bỗng nhiên ý thức được bản thân đã nói sai điều gì, Dĩ Mạch im lặng hỏi trời cao.
Cố Quân Thanh không thích vị việt quất, đây là thứ duy nhất hắn không đụng vào, vì thế mới để lại ấn tượng cho nàng. Vừa vặn, Tô Viễn Ca cũng không thích.
Nàng dưới ánh mắt khiếp người kia hoang mang tháo chạy, chỉ bỏ lại một câu “A,Alex chạy đi đâu……" rồi xám xịt bỏ chạy.
Vừa chạy được hai bước, Dĩ Mạch chưa bao giờ mặc váy dài đi giày cao gót liền cảm thấy bước chân loạng choạng. May mà vị trí của nàng cách bàn ăn dài có vẻ gần, nàng theo bản năng đưa tay nắm lấy cạnh bàn, lảo đảo một cái, miễn cưỡng đứng vững. Lại nghe “Ba" một tiếng, món canh cà chua trứng đựng trong bát thủy tinh vì va chạm đã rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Tầm mắt của mọi người nhất tề hướng về phía bên này.
Dĩ Mạch kinh hồn chưa định ngẩng đầu, rơi vào đáy mắt, là thân ảnh Alex kinh hoàng chạy tới, còn có ánh mắt kinh ngạc của Tống Úc Bạch.
Có lẽ đối với những người trong xã hội thượng lưu mà nói, sai lầm như vậy chắc sẽ bị xem thường, vì thế tiếng bàn tán nho nhỏ lan ra xung quanh.
Trong nháy mắt, Dĩ Mạch lo lắng không yên, chỉ sợ bản thân thất thố.
Một giọng nói từ phía sau truyền đến đã cứu nàng thoát khỏi cục diện bế tắc.
“Thật có lỗi, ta đụng vào ngươi, tiểu thư."
Thanh âm không lớn, nhưng ở trong khung cảnh yên lặng lại thập phần rõ ràng.
Dĩ Mạch quay đầu.
Dưới ánh đèn thủy tinh hoa lệ, Tô Viễn Ca đứng cách nàng khá xa, khuôn mặt anh tuấn có vẻ có chút mơ hồ.
Hắn, giúp nàng.
Hai má đỏ hồng vì quẫn bách cùng tim đập kịch liệt dần dần dịu đi.
Trong đáy điềm tĩnh không sợ hãi của hắn có một chút gợn sóng không thể nói rõ.
Alex đi đến bên người nàng, vội vàng hỏi: “Dĩ Mạch, ngươi không sao chứ?"
Nàng lắc đầu, lại quay đầu, người nọ đã chẳng biết đi đâu.
“Đi toilet lau đi, trên váy." Alex chỉ vào những vệt bẩn bẩn do bị canh cà chua trứng bắn vào trên váy nàng.
Dĩ Mạch gật đầu rời đi, thu thập một chút liền đi ra khỏi biệt thự.
Ánh trăng nhẹ, chiếu vào mặt cỏ im lặng cùng đài phun nước tạo hình tinh xảo. Vài phần yên tĩnh. Vài phần u nhiên.
Đi khỏi địa phương như vậy, khẩn trương cùng áp lực vừa rồi biến mất không dấu vết. Nàng hít thở không khí trong lành, Thẩm tĩnh lại.
Biệt thự đèn đuốc sáng trưng ngay tại trước mắt.
Giống như một cái hộp chứa đựng phồn hoa náo nhiệt, gần trong gang tấc, nhưng lại nằm ngoài tầm với.
“Tại sao ngươi luôn muốn quấy nhiễu sự thanh tĩnh của người khác?"
Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, dọa Dĩ Mạch nhảy dựng. Quay người lại mới phát hiện Tô Viễn Ca đang ngồi trên nền đá cẩm thạch bên cạnh đài phun nước , tầm mắt của hắn cũng dừng ở trên tòa kiến trúc tráng lệ kia.
“Tô tiên sinh……"
Đối với câu phê phán “Quấy nhiễu sự thanh tĩnh của người khác", nàng có chút ủy khuất. Nhưng quả thật là người ta đến sớm hơn, lại giúp chính mình giải vây, vô luận như thế nào cũng không nên cãi lại.
“Cảm thấy thú vị không?" Hắn vắt chân, hai tay chống ra đằng sau.
“Ôi chao?" Nàng không rõ ý tứ của hắn.
“Trường hợp như vậy."
“Hẳn…… Không tính là thú vị. Nói thật, ta không quá thích ứng……" Nàng đáp rất trung thực.
“Nghe được đáp an như thế, có lẽ Cố Quân Thanh sẽ cảm thấy thất vọng." Tô Viễn Ca gợi lên khóe miệng cười châm chọc, một đôi mắt, không hề tập trung. “Những nữ nhân đứng bên cạnh hắn, ít nhất ở trong trường hợp này phải như cá gặp nước mới đúng."
Một trận Thẩm mặc.
Nụ cười của nam tử dần dần biến mất, giống như cơn gió thoáng qua, mang theo vài phần lạnh như băng. “Bất quá thời gian còn sớm, hắn sẽ an bài cho ngươi rất nhiều cơ hội đối mặt với những hoàn cảnh như vậy, thẳng đến một ngày nào đó, mỹ nhân ngươi cũng giống như những gói kẹo được đóng gói hoa mỹ, học được cách dối trá cao quý."
“Không phải như ngươi tưởng." Dĩ Mạch nhíu mi.
“Có lẽ thế." Hắn đứng dậy rời đi.
“Đợi chút."“Chuyện vừa rồi, cám ơn ngươi." Lời cảm tạ này phát ra từ tâm can.
Ai ngờ người nọ bỗng nhiên dừng bước xoay người, đứng ở trước mặt nàng, hỏi: “Ngươi tính dùng cái gì cảm tạ ta?"
“……" Dĩ Mạch bị hành động bất thình lình của hắn làm cho choáng váng. “Tô tiên sinh hy vọng……"
“Bảo ta Tô Viễn Ca." Hắn chặn lại, “Nếu thật sự muốn cảm tạ, mời ta ăn khuya đi."
Ngay tại thời điểm Dĩ Mạch do dự, chỉ nghe nam tử tiếp tục nói.
“Hôm nay là sinh nhật của ta."
Lúc Dĩ Mạch cùng Alex nói lời từ biệt, tiểu nam sinh đang bị vài cô gái nhỏ không kiên nhẫn quấn lấy. Thấy Dĩ Mạch nói muốn đi, tưởng Cố Quân Thanh tới đón nàng, nghẹn khuất nghiêm mặt bỏ lại một câu “Đi thôi đi thôi, ngươi gặp sắc quên nghĩa" Sau đó không thèm để ý đến nàng.
Nàng mặc áo khoác ngồi trên chiếc xe Mercedes-Benz của Tô Viễn Ca, xem cảnh vật ven đường lướt qua cực nhanh.
Cố Quân Thanh phát ra tin nhắn, nhưng không có đáp lại.
Kim đồng hồ cùng kim phút vừa vặn ở vị trí chín giờ.
“Trên trang web hình như có nói ngươi là chòm song nam nha." Dĩ Mạch kinh ngạc.
“Đó là giả." Hắn không chớp mắt lái xe. “Gia đình, sinh nhật, học hành còn có sở thích âm nhạc cổ điển gì đó, đều là giả."
Quay mặt nhìn lại, thấy biểu tình của hắn khi nói chuyện, trên gương mặt có mọt chút cô đơn, nhưng lại như thủy triền nhanh chóng rút đi, chỉ còn lại bãi cát bằng phẳng.
“Muốn ăn cái gì?" Nàng nghĩ nghĩ, “Sinh nhật nói hẳn là muốn mì đi, ta biết có một quán mì khá ngon, muốn đi thử hay không?"
Nhìn nam tử bên cạnh lộ ra biểu tình kinh ngạc cùng cười nhẹ, nàng đột nhiên tỉnh ngộ.
Ngồi bên người nàng, không phải đồng học hay bạn tốt có thể tùy ý kề vai sát cánh cùng đi vào quán ăn ven đường để ăn đêm, mà phải đến nhà hàng khách sạn, mà chính là ngôi sao thần tượng để cho người ta cũng bái có mặt khắp mọi nơi, áp phích trên trang web, biển quảng ở cáo nhà ga…
Bọn họ trong lúc đó, bởi vì sự kiện Lí Thiến ô long kí tên mà kết bạn, bởi vì quan hệ phức tạp với Cố Quân Thanh mà thành ra phương thức ở chung quái dị như vậy. Trên thực tế, bọn họ, hẳn còn không tính là bằng hữu đi……
Nghĩ đến đây, nàng có chút xấu hổ mở miệng: “Ta chỉ, tùy tiện nói nói……"
“Quán ăn kia ở đâu?" Nam tử chen ngang hỏi.
“Ôi chao?! Ngươi…… Muốn đi?"
“Ân."
“Nhưng là, cái kia, ngươi mà đi……"
“Ngươi không nghĩ mời khách sao?"
“…… Hai tô mì ta còn mời được nha." Ngươi nghĩ rằng ta nghe không hiểu ngươi đang chèn ép ta sao……
“Vậy đừng vô nghĩa, nói cho ta biết phương hướng." Làm bộ không kiên nhẫn.
“Ở bên cạnh trường học của ta a. Ngươi phả chạy đến C đại mới có thể biết đi như thế nào." Dĩ Mạch ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Tô Viễn Ca, không khỏi đỏ mặt, thấp giọng ồn ào,“Làm sao, mù đường là phạm pháp?"
Hắn khẽ cười một tiếng, nhấn mạnh chân ga.
Mặt tiền cửa hàng nhỏ hẹp.
Dựa vào chỗ ngồi cạnh cửa.
“A di, một bát bỏ thêm quả trứng trần a!" Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hướng vào bên trong kêu lên
“Biết." Lão bản nương dáng người mập mạp gật đầu cười.
Tô Viễn Ca đội mũ đeo kính đen, mang khăn quàng cổ phóng mắt nhìn chung quanh, ngọn đèn mờ nhạt, trong quán ăn không có quạt thông gió tràn ngập hương vị mì phở. Tốp năm tốp ba đệ tử ngồi nói chuyện với nhau, có chút ồn ào.
Cố ý dừng xe ở chỗ rất xa, cố ý để cho hắn ngồi ở trong góc, còn mình ngồi đối diện với hắn.
Nàng cái chén có quả trứng chần để trước mặt hắn, sau đó lấy một đôi đũa đưa qua.
“Nếm thử đi." Nàng vui vẻ, “Cam đoan ngươi còn muốn đến lần thứ hai."
Hắn đem khăn quàng cổ kéo xuống dưới một ít, uống một ngụm. Sợi mì dai, nước canh hương vị nồng đậm.
“Ăn ngon sao?" Nàng ở đối diện nhìn hắn, ánh mắt sáng long lanh.
“Ân." Hắn gật đầu.
“Vậy ăn nhiều một chút đi." Vẻ không chút nào che giấu đắc ý.
Nguyên lai nàng là như vậy.
Tính tình trẻ con, thời điểm cười rộ lên thực ôn hòa, thường xuyên ngốc nghếch, biểu tình thực phong phú.
Tô Viễn Ca nhìn Dĩ Mạch vùi đầu vào ăn, khuôn mặt dưới làn khói bốc lên càng thêm nhu hòa, không biết đến khi nào, bản thân mình cũng có thể mỉm cười ôn hòa như vậy.
Hắn đẩy lại kính mắt, cúi đầu. Nghe thấy nữ sinh đối diện hàm hồ cảm thán:“Quả nhiên ăn cơm ở những chỗ như thế này vẫn thoải mái hơn nha……"
“Không thích chỗ vừa rồi sao?" Hắn hỏi.
“Như vậy, ngươi thích những chỗ thế nào?" Nàng chỉa chỉa mặt tiền của cửa hàng hỏi lại, trong mắt lóe lên ý cười giảo hoạt, không đợi hắn trả lời liền nói sang chuyện khác,“Nghe đồn giới giải trí có rất nhiều tấm màn đen, là thật?"
“Ngươi muốn kiêm chức làm cẩu tử sao?"
“Đúng a, ta muốn đào móc bới tin tình cảm của ngươi, có thể kiếm được một khoản lớn." Nàng nhìn trời.
Tô Viễn Ca chăm chú nhìn nàng vài giây: “Nghe đồn bất quá là một góc băng sơn. Nếu ngươi nhìn thấy sự thật, không bằng……"
Đang ở lúc này, cửa bị đẩy ra, một đám nam sinh vừa đi vừa cãi nhau, một bên thảo luận trận bóng rổ vừa chấm dứt, một bên kêu la “Chết đói chết đói, mau mang chút gì đến đây, năm phần a……"
Nửa câu còn lại biến mất trong tiếng cãi cọ, nàng không có nghe thấy.
Không bằng? Cái gì? Bằng đầu óc của nàng, không thể nghĩ được a.
Hắn than nhẹ một hơi, bất đắc dĩ lại lần nữa cúi đầu ăn canh.
Rất nhiều người đi vào quán ăn, không ai chú ý trong một góc nhỏ gần cửa, ngồi đối diện bên chiếc bàn vuông nho nhỏ, nam tử trong một khắc nhìn thấy động tác ăn mì vụng về của cô gái, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên dịu dàng.
– Không bằng, đến bên người ta.
Nửa câu kia nàng đã không nghe thấy.
Khiến cho hắn nhiều năm sau vẫn thường xuyên nhớ tới, có một buổi đêm như vậy, nàng ngồi đối diện với hắn, nói cười vui vẻ, tinh thần bay lên.
Xác thực, ai cũng chưa từng dự đoán được, có một ngày, nàng sẽ đứng ở bên cạnh hắn.
Mây bay gió cuốn, thần mỉm cười trong đám mây trên bầu trời đêm.
Thời điểm Tô Viễn Ca đứng dậy muốn trả tiền bị Dĩ Mạch giữ chặt cánh tay. Hắn mặt nhăn mày nhíu, đang muốn nói chuyện, đã thấy nàng vươn tay túm lấy cái khăn quàng cổ đang bay bay của hắn quấn chặt lại.
Vài nữ sinh líu ríu đi qua bên cạnh họ.
Trên gương mặt, còn lưu lại độ ấm do tiếp xúc.
Trong lúc nhất thời, có chút giật mình.
“Mời ngôi sao ăn cơm, xem như vinh hạnh nha, để cho ta trả đi." Nàng giành trước đi tính tiền.
Hai người đi đến chỗ chiếc xe đỗ ở bên đường, dọc theo đường đi, Dĩ Mạch cầm lấy di động thường xuyên liếc mắt một cái, mà màn hình vẫn tối đen.
“Nhớ hắn ?" Nam tử mặt không chút thay đổi chú ý tới động tác nhỏ của nàng.
Nàng không đáp, chui vào cửa hàng ven đường.
Đó là cửa hàng bánh ngọt. Đã qua thời gian đóng cửa, nhân viên làm công của cửa hàng nhận thức Dĩ Mạch học muội, liền tự tay làm vài cái bánh ngọt nho nhỏ đưa cho nàng. Trên hộp giấy bao bên ngoài còn thắt nơ, cũng có vài phần tinh xảo.
“Quà sinh nhật." Ngồi ở trong xe, nàng đưa cho hắn.
Tô Viễn Ca yên lặng nhìn tất cả động tác của nàng, nhưng chưa đưa tay ra tiếp.
“Ta…… Không thích ăn đồ ngọt." Hắn cụp mắt cự tuyệt.
“Tô đại minh tinh chướng mắt lễ vật nhỏ của ta sao." Nàng nhíu mày.
“Không phải."
Hắn nhanh tiếp một câu, lại lâm vào Thẩm mặc.“Ta ăn không hết, sẽ lãng phí." Giải thích cứng ngắc, thần sắc Tô Viễn Ca có vài phần mất tự nhiên, mơ hồ có xấu hổ cùng quẫn bách.
“…… Nguyên lai ngôi sao cũng mặt đỏ ?" Nàng giống như phát hiện tân đại lục.
“Tóm lại ta không cần!" Hắn bỗng thẹn quá thành giận.
Thế này mới đúng. Trách không được hôm nay lại cảm thấy có chỗ nào đó khiến cho nàng cảm thấy quỷ dị. Dĩ Mạch bình tĩnh gật đầu, loại tính tình tùy tiện bão nổi này mới là tính cách chân thật tô đại minh tinh.
“Nhưng, ai nói cho ngươi ăn hết ?" Nàng mang theo tinh thần đem con hổ làm hello kitty khiêu khích,“Ngươi chỉ cần nhận lấy là được rồi."
“……" Tô Viễn Ca kinh ngạc, đây mới là tin tức trọng đại. Nếu có người nghe thấy câu nói này, tuyệt đối có thể đăng lên trang đầu của tạp chí tin tức. Hắn nhỏ giọng nói thầm câu gì đó, Dĩ Mạch không có nghe thấy. Chẳng qua, hắn từ trong tay nàng tiếp nhận hộp bánh ngọt, đặt ở ghế sau.
Bởi vì là ngươi đưa, cho nên không nghĩ làm cho nó bị lãng phí, bị vứt bỏ.
Ngươi đưa ta lễ vật.
“Sinh vào ngày hôm nay là chòm sao Thiên Xứng, chòm sao theo đuổi công bằng……" Nàng đột nhiên dừng lại.
Hồ Ly từng nói cho nàng nghe chuyện xưa của Cố gia, Cố Quân Thanh so với Tô Viễn Ca nhiều hơn mấy ngày. Cố Quân Thanh là chòm sao Bò Cạp, như vậy, Tô Viễn Ca hẳn là Xạ Thủ hoặc Thiên Yết, làm sao có thể……
“Ta lừa gạt ngươi." Tô Viễn Ca đẩu môi, “Không nghĩ ngươi dễ dàng tin người như vậy, mấy chuyện giống như sinh nhật này."
“Trêu đùa ta rất thú vị sao?"
“Ta cũng không có ý muốn trêu đùa ngươi."
“Ngươi tiếp cận ta, là vì Cố Quân Thanh" Nàng hỏi.
“Ngươi cảm thấy thế sao?" Hắn hỏi lại.
Dĩ Mạch nhíu mi, Thẩm mặc một lát, đứng dậy xuống xe, lại bị hắn bắt lấy cổ tay.
“Đằng sau có phóng viên, đừng đi xuống." Hắn bắt đầu lái xe.
“Ta không nghĩ sẽ bị cùng một người lừa đến hai lần." Nàng dùng sức tránh ra, mở cửa xe, thời điểm chui ra thấy ánh đèn loang loáng chói mắt làm cho nàng theo bản năng nâng tay che khuất ánh mắt.
Tô Viễn Ca nhanh chóng mở cửa xe vòng đến bên cạnh nàng, đem nàng đẩy mạnh vào trong xe, lái xe rời đi.
Ba chiếc xe Honda nối đuôi đi phía sau. Có người theo cửa kính xe ló ra chụp ảnh.
“Cúi đầu thấp xuống! Đeo dây an toàn lên!" Tô Viễn Ca nhíu mày gia tốc.
Dĩ Mạch có chút kích động khom người ôm gối.
Ba chiếc xe phía sau đuổi theo không bỏ, mà trong nội thành tuyệt không thích hợp đua xe, căn bản không thể cắt đuôi chúng nó.
Tô Viễn Ca thấp giọng rủa một câu “Mẹ nó", liền lấy ra điện thoại.
Dĩ Mạch không biết hắn đang nói chuyện với ai, chỉ cảm thấy ngữ điệu gần như là ra lệnh của hắn làm cho người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo. “Mặc một kiện áo khoác màu xám xuống lầu, đứng ở chỗ rẽ đi. Lập tức." Nói xong, liền treo.
Áo khoác màu xám?
Nàng cúi đầu nhìn áo khoác màu xám trên người mình, khó hiểu.
5 phút sau, khi slk200k đi ngang qua chiếc xe benz đậu ở một góc khuất nơi ngã tư, cẩu tử đội đuổi theo phát hiện một nữ nhân mặc áo khoác màu xám mới từ trên xe bước xuống, liền nhanh chóng đi lên vây quanh.
Trên đường, slk200k tuyệt trần mà đi.
Tuyên Tình mặc áo khoác màu xám trong nháy mắt thấy các phóng viên hướng về chính mình xúm lại, có một tia tức giận cùng phẫn hận.
Tô Viễn Ca, trong xe kia đến tột cùng là ai, cư nhiên có thể cho ngươi hạ mình chủ động gọi điện thoại cho ta xin giúp đỡ……
Xe, dừng lại ở một góc đường ít người qua lại.
Dĩ Mạch ngẩng đầu, thở phào một hơi.
“Ta đoán, ngươi hẳn đã nghe nói qua chuyện xưa về ta cùng Cố Quân Thanh." Xa xa, ngẫu nhiên lóe lên vài ánh đèn từ những chiếc xe đi qua, nam tử mở miệng nói.
“Trừ bỏ Tô Viễn Ca, ta từng có một cái tên."
“Cố Quân Tu."
Dĩ Mạch nhìn Tô Viễn Ca trước mắt, không biết làm sao.
Một nhân vật nguy hiểm với tính cách quỷ dị như vậy hẳn nên rời xa. Đây là kết luận được đưa ra sau khi nàng vận dụng dung lượng não ít ỏi đến đáng thương.
Nhưng, hắn là đệ đệ của anh.
Như vậy, chí ít, vẫn nên hòa thuận ở chung……
“Xin chào." Nàng có chút không yên hướng hắn vấn an.
Hắn Thẩm mặc chống đỡ, nhìn cái ly thủy tinh trong tay nàng, nói: “Tửu lượng của ngươi xem ra không tệ."
Nàng chẳng qua chỉ cầm cho có, cũng không uống ngụm nào. Giờ phút này ngửi một cái, một hương vị cay độc khiến cho người ta choáng váng hòa tan vào không khí. Hiển nhiên, rượu này thực mạnh.
“…… Ta tùy tay lấy." Nàng buông cái ly, giải thích.
Lại là một trận Thẩm mặc. Tô Viễn Ca đưa tay cầm lấy một khối bánh ngọt nhỏ, cắn một miếng, nhíu mày, tiện tay quăng vào thùng rác.
“Ngươi cũng không ăn quả việt quất?" Ước chừng là chứng ngốc bẩm sinh phát tác, nàng thế nhưng lại thốt ra,“Các ngươi thật giống nhau."
Động tác của Tô Viễn Ca đột nhiên cứng đờ, dừng lại đột ngột, ánh mắt nhìn về phía nàng giống như đao phong sắc bén.
Bỗng nhiên ý thức được bản thân đã nói sai điều gì, Dĩ Mạch im lặng hỏi trời cao.
Cố Quân Thanh không thích vị việt quất, đây là thứ duy nhất hắn không đụng vào, vì thế mới để lại ấn tượng cho nàng. Vừa vặn, Tô Viễn Ca cũng không thích.
Nàng dưới ánh mắt khiếp người kia hoang mang tháo chạy, chỉ bỏ lại một câu “A,Alex chạy đi đâu……" rồi xám xịt bỏ chạy.
Vừa chạy được hai bước, Dĩ Mạch chưa bao giờ mặc váy dài đi giày cao gót liền cảm thấy bước chân loạng choạng. May mà vị trí của nàng cách bàn ăn dài có vẻ gần, nàng theo bản năng đưa tay nắm lấy cạnh bàn, lảo đảo một cái, miễn cưỡng đứng vững. Lại nghe “Ba" một tiếng, món canh cà chua trứng đựng trong bát thủy tinh vì va chạm đã rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Tầm mắt của mọi người nhất tề hướng về phía bên này.
Dĩ Mạch kinh hồn chưa định ngẩng đầu, rơi vào đáy mắt, là thân ảnh Alex kinh hoàng chạy tới, còn có ánh mắt kinh ngạc của Tống Úc Bạch.
Có lẽ đối với những người trong xã hội thượng lưu mà nói, sai lầm như vậy chắc sẽ bị xem thường, vì thế tiếng bàn tán nho nhỏ lan ra xung quanh.
Trong nháy mắt, Dĩ Mạch lo lắng không yên, chỉ sợ bản thân thất thố.
Một giọng nói từ phía sau truyền đến đã cứu nàng thoát khỏi cục diện bế tắc.
“Thật có lỗi, ta đụng vào ngươi, tiểu thư."
Thanh âm không lớn, nhưng ở trong khung cảnh yên lặng lại thập phần rõ ràng.
Dĩ Mạch quay đầu.
Dưới ánh đèn thủy tinh hoa lệ, Tô Viễn Ca đứng cách nàng khá xa, khuôn mặt anh tuấn có vẻ có chút mơ hồ.
Hắn, giúp nàng.
Hai má đỏ hồng vì quẫn bách cùng tim đập kịch liệt dần dần dịu đi.
Trong đáy điềm tĩnh không sợ hãi của hắn có một chút gợn sóng không thể nói rõ.
Alex đi đến bên người nàng, vội vàng hỏi: “Dĩ Mạch, ngươi không sao chứ?"
Nàng lắc đầu, lại quay đầu, người nọ đã chẳng biết đi đâu.
“Đi toilet lau đi, trên váy." Alex chỉ vào những vệt bẩn bẩn do bị canh cà chua trứng bắn vào trên váy nàng.
Dĩ Mạch gật đầu rời đi, thu thập một chút liền đi ra khỏi biệt thự.
Ánh trăng nhẹ, chiếu vào mặt cỏ im lặng cùng đài phun nước tạo hình tinh xảo. Vài phần yên tĩnh. Vài phần u nhiên.
Đi khỏi địa phương như vậy, khẩn trương cùng áp lực vừa rồi biến mất không dấu vết. Nàng hít thở không khí trong lành, Thẩm tĩnh lại.
Biệt thự đèn đuốc sáng trưng ngay tại trước mắt.
Giống như một cái hộp chứa đựng phồn hoa náo nhiệt, gần trong gang tấc, nhưng lại nằm ngoài tầm với.
“Tại sao ngươi luôn muốn quấy nhiễu sự thanh tĩnh của người khác?"
Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, dọa Dĩ Mạch nhảy dựng. Quay người lại mới phát hiện Tô Viễn Ca đang ngồi trên nền đá cẩm thạch bên cạnh đài phun nước , tầm mắt của hắn cũng dừng ở trên tòa kiến trúc tráng lệ kia.
“Tô tiên sinh……"
Đối với câu phê phán “Quấy nhiễu sự thanh tĩnh của người khác", nàng có chút ủy khuất. Nhưng quả thật là người ta đến sớm hơn, lại giúp chính mình giải vây, vô luận như thế nào cũng không nên cãi lại.
“Cảm thấy thú vị không?" Hắn vắt chân, hai tay chống ra đằng sau.
“Ôi chao?" Nàng không rõ ý tứ của hắn.
“Trường hợp như vậy."
“Hẳn…… Không tính là thú vị. Nói thật, ta không quá thích ứng……" Nàng đáp rất trung thực.
“Nghe được đáp an như thế, có lẽ Cố Quân Thanh sẽ cảm thấy thất vọng." Tô Viễn Ca gợi lên khóe miệng cười châm chọc, một đôi mắt, không hề tập trung. “Những nữ nhân đứng bên cạnh hắn, ít nhất ở trong trường hợp này phải như cá gặp nước mới đúng."
Một trận Thẩm mặc.
Nụ cười của nam tử dần dần biến mất, giống như cơn gió thoáng qua, mang theo vài phần lạnh như băng. “Bất quá thời gian còn sớm, hắn sẽ an bài cho ngươi rất nhiều cơ hội đối mặt với những hoàn cảnh như vậy, thẳng đến một ngày nào đó, mỹ nhân ngươi cũng giống như những gói kẹo được đóng gói hoa mỹ, học được cách dối trá cao quý."
“Không phải như ngươi tưởng." Dĩ Mạch nhíu mi.
“Có lẽ thế." Hắn đứng dậy rời đi.
“Đợi chút."“Chuyện vừa rồi, cám ơn ngươi." Lời cảm tạ này phát ra từ tâm can.
Ai ngờ người nọ bỗng nhiên dừng bước xoay người, đứng ở trước mặt nàng, hỏi: “Ngươi tính dùng cái gì cảm tạ ta?"
“……" Dĩ Mạch bị hành động bất thình lình của hắn làm cho choáng váng. “Tô tiên sinh hy vọng……"
“Bảo ta Tô Viễn Ca." Hắn chặn lại, “Nếu thật sự muốn cảm tạ, mời ta ăn khuya đi."
Ngay tại thời điểm Dĩ Mạch do dự, chỉ nghe nam tử tiếp tục nói.
“Hôm nay là sinh nhật của ta."
Lúc Dĩ Mạch cùng Alex nói lời từ biệt, tiểu nam sinh đang bị vài cô gái nhỏ không kiên nhẫn quấn lấy. Thấy Dĩ Mạch nói muốn đi, tưởng Cố Quân Thanh tới đón nàng, nghẹn khuất nghiêm mặt bỏ lại một câu “Đi thôi đi thôi, ngươi gặp sắc quên nghĩa" Sau đó không thèm để ý đến nàng.
Nàng mặc áo khoác ngồi trên chiếc xe Mercedes-Benz của Tô Viễn Ca, xem cảnh vật ven đường lướt qua cực nhanh.
Cố Quân Thanh phát ra tin nhắn, nhưng không có đáp lại.
Kim đồng hồ cùng kim phút vừa vặn ở vị trí chín giờ.
“Trên trang web hình như có nói ngươi là chòm song nam nha." Dĩ Mạch kinh ngạc.
“Đó là giả." Hắn không chớp mắt lái xe. “Gia đình, sinh nhật, học hành còn có sở thích âm nhạc cổ điển gì đó, đều là giả."
Quay mặt nhìn lại, thấy biểu tình của hắn khi nói chuyện, trên gương mặt có mọt chút cô đơn, nhưng lại như thủy triền nhanh chóng rút đi, chỉ còn lại bãi cát bằng phẳng.
“Muốn ăn cái gì?" Nàng nghĩ nghĩ, “Sinh nhật nói hẳn là muốn mì đi, ta biết có một quán mì khá ngon, muốn đi thử hay không?"
Nhìn nam tử bên cạnh lộ ra biểu tình kinh ngạc cùng cười nhẹ, nàng đột nhiên tỉnh ngộ.
Ngồi bên người nàng, không phải đồng học hay bạn tốt có thể tùy ý kề vai sát cánh cùng đi vào quán ăn ven đường để ăn đêm, mà phải đến nhà hàng khách sạn, mà chính là ngôi sao thần tượng để cho người ta cũng bái có mặt khắp mọi nơi, áp phích trên trang web, biển quảng ở cáo nhà ga…
Bọn họ trong lúc đó, bởi vì sự kiện Lí Thiến ô long kí tên mà kết bạn, bởi vì quan hệ phức tạp với Cố Quân Thanh mà thành ra phương thức ở chung quái dị như vậy. Trên thực tế, bọn họ, hẳn còn không tính là bằng hữu đi……
Nghĩ đến đây, nàng có chút xấu hổ mở miệng: “Ta chỉ, tùy tiện nói nói……"
“Quán ăn kia ở đâu?" Nam tử chen ngang hỏi.
“Ôi chao?! Ngươi…… Muốn đi?"
“Ân."
“Nhưng là, cái kia, ngươi mà đi……"
“Ngươi không nghĩ mời khách sao?"
“…… Hai tô mì ta còn mời được nha." Ngươi nghĩ rằng ta nghe không hiểu ngươi đang chèn ép ta sao……
“Vậy đừng vô nghĩa, nói cho ta biết phương hướng." Làm bộ không kiên nhẫn.
“Ở bên cạnh trường học của ta a. Ngươi phả chạy đến C đại mới có thể biết đi như thế nào." Dĩ Mạch ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Tô Viễn Ca, không khỏi đỏ mặt, thấp giọng ồn ào,“Làm sao, mù đường là phạm pháp?"
Hắn khẽ cười một tiếng, nhấn mạnh chân ga.
Mặt tiền cửa hàng nhỏ hẹp.
Dựa vào chỗ ngồi cạnh cửa.
“A di, một bát bỏ thêm quả trứng trần a!" Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hướng vào bên trong kêu lên
“Biết." Lão bản nương dáng người mập mạp gật đầu cười.
Tô Viễn Ca đội mũ đeo kính đen, mang khăn quàng cổ phóng mắt nhìn chung quanh, ngọn đèn mờ nhạt, trong quán ăn không có quạt thông gió tràn ngập hương vị mì phở. Tốp năm tốp ba đệ tử ngồi nói chuyện với nhau, có chút ồn ào.
Cố ý dừng xe ở chỗ rất xa, cố ý để cho hắn ngồi ở trong góc, còn mình ngồi đối diện với hắn.
Nàng cái chén có quả trứng chần để trước mặt hắn, sau đó lấy một đôi đũa đưa qua.
“Nếm thử đi." Nàng vui vẻ, “Cam đoan ngươi còn muốn đến lần thứ hai."
Hắn đem khăn quàng cổ kéo xuống dưới một ít, uống một ngụm. Sợi mì dai, nước canh hương vị nồng đậm.
“Ăn ngon sao?" Nàng ở đối diện nhìn hắn, ánh mắt sáng long lanh.
“Ân." Hắn gật đầu.
“Vậy ăn nhiều một chút đi." Vẻ không chút nào che giấu đắc ý.
Nguyên lai nàng là như vậy.
Tính tình trẻ con, thời điểm cười rộ lên thực ôn hòa, thường xuyên ngốc nghếch, biểu tình thực phong phú.
Tô Viễn Ca nhìn Dĩ Mạch vùi đầu vào ăn, khuôn mặt dưới làn khói bốc lên càng thêm nhu hòa, không biết đến khi nào, bản thân mình cũng có thể mỉm cười ôn hòa như vậy.
Hắn đẩy lại kính mắt, cúi đầu. Nghe thấy nữ sinh đối diện hàm hồ cảm thán:“Quả nhiên ăn cơm ở những chỗ như thế này vẫn thoải mái hơn nha……"
“Không thích chỗ vừa rồi sao?" Hắn hỏi.
“Như vậy, ngươi thích những chỗ thế nào?" Nàng chỉa chỉa mặt tiền của cửa hàng hỏi lại, trong mắt lóe lên ý cười giảo hoạt, không đợi hắn trả lời liền nói sang chuyện khác,“Nghe đồn giới giải trí có rất nhiều tấm màn đen, là thật?"
“Ngươi muốn kiêm chức làm cẩu tử sao?"
“Đúng a, ta muốn đào móc bới tin tình cảm của ngươi, có thể kiếm được một khoản lớn." Nàng nhìn trời.
Tô Viễn Ca chăm chú nhìn nàng vài giây: “Nghe đồn bất quá là một góc băng sơn. Nếu ngươi nhìn thấy sự thật, không bằng……"
Đang ở lúc này, cửa bị đẩy ra, một đám nam sinh vừa đi vừa cãi nhau, một bên thảo luận trận bóng rổ vừa chấm dứt, một bên kêu la “Chết đói chết đói, mau mang chút gì đến đây, năm phần a……"
Nửa câu còn lại biến mất trong tiếng cãi cọ, nàng không có nghe thấy.
Không bằng? Cái gì? Bằng đầu óc của nàng, không thể nghĩ được a.
Hắn than nhẹ một hơi, bất đắc dĩ lại lần nữa cúi đầu ăn canh.
Rất nhiều người đi vào quán ăn, không ai chú ý trong một góc nhỏ gần cửa, ngồi đối diện bên chiếc bàn vuông nho nhỏ, nam tử trong một khắc nhìn thấy động tác ăn mì vụng về của cô gái, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên dịu dàng.
– Không bằng, đến bên người ta.
Nửa câu kia nàng đã không nghe thấy.
Khiến cho hắn nhiều năm sau vẫn thường xuyên nhớ tới, có một buổi đêm như vậy, nàng ngồi đối diện với hắn, nói cười vui vẻ, tinh thần bay lên.
Xác thực, ai cũng chưa từng dự đoán được, có một ngày, nàng sẽ đứng ở bên cạnh hắn.
Mây bay gió cuốn, thần mỉm cười trong đám mây trên bầu trời đêm.
Thời điểm Tô Viễn Ca đứng dậy muốn trả tiền bị Dĩ Mạch giữ chặt cánh tay. Hắn mặt nhăn mày nhíu, đang muốn nói chuyện, đã thấy nàng vươn tay túm lấy cái khăn quàng cổ đang bay bay của hắn quấn chặt lại.
Vài nữ sinh líu ríu đi qua bên cạnh họ.
Trên gương mặt, còn lưu lại độ ấm do tiếp xúc.
Trong lúc nhất thời, có chút giật mình.
“Mời ngôi sao ăn cơm, xem như vinh hạnh nha, để cho ta trả đi." Nàng giành trước đi tính tiền.
Hai người đi đến chỗ chiếc xe đỗ ở bên đường, dọc theo đường đi, Dĩ Mạch cầm lấy di động thường xuyên liếc mắt một cái, mà màn hình vẫn tối đen.
“Nhớ hắn ?" Nam tử mặt không chút thay đổi chú ý tới động tác nhỏ của nàng.
Nàng không đáp, chui vào cửa hàng ven đường.
Đó là cửa hàng bánh ngọt. Đã qua thời gian đóng cửa, nhân viên làm công của cửa hàng nhận thức Dĩ Mạch học muội, liền tự tay làm vài cái bánh ngọt nho nhỏ đưa cho nàng. Trên hộp giấy bao bên ngoài còn thắt nơ, cũng có vài phần tinh xảo.
“Quà sinh nhật." Ngồi ở trong xe, nàng đưa cho hắn.
Tô Viễn Ca yên lặng nhìn tất cả động tác của nàng, nhưng chưa đưa tay ra tiếp.
“Ta…… Không thích ăn đồ ngọt." Hắn cụp mắt cự tuyệt.
“Tô đại minh tinh chướng mắt lễ vật nhỏ của ta sao." Nàng nhíu mày.
“Không phải."
Hắn nhanh tiếp một câu, lại lâm vào Thẩm mặc.“Ta ăn không hết, sẽ lãng phí." Giải thích cứng ngắc, thần sắc Tô Viễn Ca có vài phần mất tự nhiên, mơ hồ có xấu hổ cùng quẫn bách.
“…… Nguyên lai ngôi sao cũng mặt đỏ ?" Nàng giống như phát hiện tân đại lục.
“Tóm lại ta không cần!" Hắn bỗng thẹn quá thành giận.
Thế này mới đúng. Trách không được hôm nay lại cảm thấy có chỗ nào đó khiến cho nàng cảm thấy quỷ dị. Dĩ Mạch bình tĩnh gật đầu, loại tính tình tùy tiện bão nổi này mới là tính cách chân thật tô đại minh tinh.
“Nhưng, ai nói cho ngươi ăn hết ?" Nàng mang theo tinh thần đem con hổ làm hello kitty khiêu khích,“Ngươi chỉ cần nhận lấy là được rồi."
“……" Tô Viễn Ca kinh ngạc, đây mới là tin tức trọng đại. Nếu có người nghe thấy câu nói này, tuyệt đối có thể đăng lên trang đầu của tạp chí tin tức. Hắn nhỏ giọng nói thầm câu gì đó, Dĩ Mạch không có nghe thấy. Chẳng qua, hắn từ trong tay nàng tiếp nhận hộp bánh ngọt, đặt ở ghế sau.
Bởi vì là ngươi đưa, cho nên không nghĩ làm cho nó bị lãng phí, bị vứt bỏ.
Ngươi đưa ta lễ vật.
“Sinh vào ngày hôm nay là chòm sao Thiên Xứng, chòm sao theo đuổi công bằng……" Nàng đột nhiên dừng lại.
Hồ Ly từng nói cho nàng nghe chuyện xưa của Cố gia, Cố Quân Thanh so với Tô Viễn Ca nhiều hơn mấy ngày. Cố Quân Thanh là chòm sao Bò Cạp, như vậy, Tô Viễn Ca hẳn là Xạ Thủ hoặc Thiên Yết, làm sao có thể……
“Ta lừa gạt ngươi." Tô Viễn Ca đẩu môi, “Không nghĩ ngươi dễ dàng tin người như vậy, mấy chuyện giống như sinh nhật này."
“Trêu đùa ta rất thú vị sao?"
“Ta cũng không có ý muốn trêu đùa ngươi."
“Ngươi tiếp cận ta, là vì Cố Quân Thanh" Nàng hỏi.
“Ngươi cảm thấy thế sao?" Hắn hỏi lại.
Dĩ Mạch nhíu mi, Thẩm mặc một lát, đứng dậy xuống xe, lại bị hắn bắt lấy cổ tay.
“Đằng sau có phóng viên, đừng đi xuống." Hắn bắt đầu lái xe.
“Ta không nghĩ sẽ bị cùng một người lừa đến hai lần." Nàng dùng sức tránh ra, mở cửa xe, thời điểm chui ra thấy ánh đèn loang loáng chói mắt làm cho nàng theo bản năng nâng tay che khuất ánh mắt.
Tô Viễn Ca nhanh chóng mở cửa xe vòng đến bên cạnh nàng, đem nàng đẩy mạnh vào trong xe, lái xe rời đi.
Ba chiếc xe Honda nối đuôi đi phía sau. Có người theo cửa kính xe ló ra chụp ảnh.
“Cúi đầu thấp xuống! Đeo dây an toàn lên!" Tô Viễn Ca nhíu mày gia tốc.
Dĩ Mạch có chút kích động khom người ôm gối.
Ba chiếc xe phía sau đuổi theo không bỏ, mà trong nội thành tuyệt không thích hợp đua xe, căn bản không thể cắt đuôi chúng nó.
Tô Viễn Ca thấp giọng rủa một câu “Mẹ nó", liền lấy ra điện thoại.
Dĩ Mạch không biết hắn đang nói chuyện với ai, chỉ cảm thấy ngữ điệu gần như là ra lệnh của hắn làm cho người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo. “Mặc một kiện áo khoác màu xám xuống lầu, đứng ở chỗ rẽ đi. Lập tức." Nói xong, liền treo.
Áo khoác màu xám?
Nàng cúi đầu nhìn áo khoác màu xám trên người mình, khó hiểu.
5 phút sau, khi slk200k đi ngang qua chiếc xe benz đậu ở một góc khuất nơi ngã tư, cẩu tử đội đuổi theo phát hiện một nữ nhân mặc áo khoác màu xám mới từ trên xe bước xuống, liền nhanh chóng đi lên vây quanh.
Trên đường, slk200k tuyệt trần mà đi.
Tuyên Tình mặc áo khoác màu xám trong nháy mắt thấy các phóng viên hướng về chính mình xúm lại, có một tia tức giận cùng phẫn hận.
Tô Viễn Ca, trong xe kia đến tột cùng là ai, cư nhiên có thể cho ngươi hạ mình chủ động gọi điện thoại cho ta xin giúp đỡ……
Xe, dừng lại ở một góc đường ít người qua lại.
Dĩ Mạch ngẩng đầu, thở phào một hơi.
“Ta đoán, ngươi hẳn đã nghe nói qua chuyện xưa về ta cùng Cố Quân Thanh." Xa xa, ngẫu nhiên lóe lên vài ánh đèn từ những chiếc xe đi qua, nam tử mở miệng nói.
“Trừ bỏ Tô Viễn Ca, ta từng có một cái tên."
“Cố Quân Tu."
Tác giả :
Mặc Thanh Thành