Mạch – Thanh

Chương 95: Vĩnh viễn

“Ngươi xem, ngươi đến tột cùng làm cái nghiệt gì nha!"

—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Quý Nhàn Hoài ngôn ngữ cử chỉ bất kính, Ly Nhật Diệu hoàn toàn không để ý tới, vì hiện tại hắn còn dựa vào Quý Nhàn Hoài trị liệu cho Tiếu Mạch.

Ly Nhật Diệu động tác mềm nhẹ đem thiên hạ trong lòng thật cẩn thận đặt trên giường, lệnh Chấp Ảnh đi bưng nước tới.

“Ai….."

Xem Tiếu Mạch dạng này, Quý Nhàn Hoài thương tiếc lại buồn bực, trừ bỏ thở dài hắn không biết chính mình còn có thể làm gì.

Quý Nhàn Hoài rất rõ, chuyện này nếu hắn nhúng tay căn bản là hắn không còn đường sống, huống chi hắn cũng không có tư cách kia.

Bất đắc dĩ lắc đầu, hiện giờ hắn chỉ có thể toàn lực vì đồ đệ chính mình mà trị liệu.

“Ngươi làm cái gì?!"

Gầm lên giận dữ, Ly Nhật Diệu nhìn thấy Quý Nhàn Hoài lấy tay cầm hai chân Tiếu Mạch mở ra, hắn thần tình sát khí trừng mắt nhìn Quý Nhàn Hoài.

“Làm cái gì? Ngươi nói ta còn có thể làm cái gì?!"

Quý Nhàn Hoài cũng lên cơn tức, nghĩ đến đồ đệ mình chính là bị Ly Nhật Diệu làm cho thành như vậy, bực không thể tả.

“Ngươi….."

“Ta, ta cái gì, ta nói cho ngươi biết, lão nhân ta thời điểm trị liệu, ghét nhất người khác phiền tới lão nhân ta, nếu nằm trên giường không phải là đồ đệ của lão nhân ta, quản ngươi là lão tử hoàng đế hay là Ngọc Hoàng đại đế, lão nhân ta đã sớm mặc kệ!"

Quý Nhàn Hoài hướng Ly Nhật Diệu quát, rất có ý tứ uy hiếp.

“Ngươi, các ngươi, đi xuống."

Ly Nhật Diệu hướng Âm Vũ cùng Chấp Ảnh vừa bưng nước đến rống to, lửa giận chưa phát tiết bị Quý Nhàn Hoài khơi mào, hơn nữa hắn không muốn người khác nhìn thấy thân thể Tiếu Mạch.

“Dạ!"

“Dạ!"

Âm Vũ, Chấp Ảnh lên tiếng trả lời rồi lui ra.

“Ngươi, tiếp tục!"

Ly Nhật Diệu tức giận hướng Quý Nhàn Hoài hạ lệnh.

“Lão nhân ta mới là thầy thuốc biết không, còn cần ngươi tới dạy, thiết!"

Quý Nhàn Hoài đồng dạng không cho Ly Nhật Diệu một chút hòa nhã.

Thật cẩn thận tách hai chân Tiếu Mạch ra, mật huyệt được che giấu liền như vậy bị bại lộ trong không khí, mật huyệt hồng nhạt rõ ràng có dấu vết bị xé rách, thỉnh thoảng phun ra chất lỏng màu trắng cùng màu đỏ, Quý Nhàn Hoài xem không khỏi hấp khí, tức giận cùng đau lòng đến tột đỉnh.

Đáng chết! Ly Nhật Diệu trong lòng mắng. Nhìn đến cảnh sắc dâm mĩ này, một cỗ nhiệt lưu không thể khống chế đi xuống phúc hạ liên miên không dứt, làm hắn phải hấp khí tập trung tinh thần, đem cỗ dục vọng nguyên thủy mạnh mẽ áp chế.

“Ngươi xem, ngươi đến tột cùng làm cái nghiệt gì nha!"

Chỉ vào Ly Nhật Diệu nửa ngày, Quý Nhàn Hoài mới phun ra một câu như vậy. Quý Nhàn Hoài cảm thấy được chính hắn là một sư phó thất bại, đồ đệ chính mình đụng phải loại sự tình này, hắn làm cái gì cũng đều bất lực.

Quý Nhàn Hoài tự oán nhưng không tự ai, nghĩ nếu chuyện khác chính mình không giúp được gì, ít nhất cũng phải điều dưỡng thân thể Tiếu Mạch tốt mới được.

Nghĩ như vậy tâm không khỏi tĩnh xuống, Quý Nhàn Hoài lấy nước Chấp Ảnh đem tới bỏ chút thuốc bột, rồi lấy khăn nhúng vào đó chà lau miệng vết thương cho Tiếu Mạch, mà việc chà lau cũng không quá khó khăn.

“Trẫm làm!"

Không để cho phản bác, Ly Nhật Diệu lấy khăn mặt trong tay Quý Nhàn Hoài mà lau, vì Tiếu Mạch rửa sạch hạ thể, cho dù hắn hiện tại đang bị tình dục thiêu đốt thân thể, cũng không muốn cho người khác đụng chạm Tiếu Mạch.

“Ô….."

Đương lúc Ly Nhật Diệu dùng ngón tay cùng khăn mặt hướng mật huyệt tìm kiếm, cho dù là hôn mê, Tiếu Mạch vẫn không khỏi đau đớn, run rẩy nức nở ra tiếng, thấy vậy, Ly Nhật Diệu vốn là động tác mềm nhẹ lại càng thêm nhu hòa.

Công việc của mình bị Ly Nhật Diệu cướp đi, Quý Nhàn Hoài cũng không quá để ý, hơn nữa xem biểu hiện của Ly Nhật Diệu như thế, Quý Nhàn Hoài không thể không thừa nhận, cái công việc này hắn làm tốt hơn so với mình.

“Nột! Lão cha đồ đệ, lão nhân ta mới xem mạch cho đồ đệ, đồ đệ tâm tật không có tái phát, cũng không có gì khác thường, hôn mê là do rất mệt mỏi, thân thể chịu không nổi thống khổ….."

Nói tới đây, Quý Nhàn Hoài hung hăng trừng mắt Ly Nhật Diệu.

“Hơn nữa, tâm lí còn chịu phải bi thống, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng sẽ không có trở ngại gì."

“Tương đối nghiêm trọng chính là hậu đình bị nứt ra, nếu không trị liệu hảo, tương lai sẽ lưu lại di chứng, lão nhân ta có bình ‘tuyết cơ cao’, dùng để bôi ở vết thương đồ đệ, qua một thời gian có thể khỏi hẳn.

Đợi lát nữa lão nhân ta sẽ kê một phương thuốc, mỗi ngày sớm tối phải cấp đồ đệ dùng, còn có, đồ đệ bị thương ở chỗ kia, chỉ có thể cho y ăn chút thức ăn lỏng, đã biết chưa?"

“Dược!"

Không để ý tới câu hỏi cuối cùng của Quý Nhàn Hoài, Ly Nhật Diệu hướng hắn vươn một bàn tay, ý tứ đơn giản mà rõ ràng.

“Cho ngươi!"

Quý Nhàn Hoài khó chịu, nhưng là không muốn Tiếu Mạch có chuyện nên không do dự nhiều, đem bình dược ném cho Ly Nhật Diệu rồi xoay người bước đi, đi đến cửa điện hắn đột nhiên xoay người nói.

“Đồ đệ trên người bị thương lão nhân ta có thể trị hảo, nhưng trong lòng thì lão nhân ta không có cách nào trị được. Lão cha đồ đệ, hy vọng ngươi tự lo thân, ngươi cũng không muốn y hận ngươi!"

Nói xong cũng không quay đầu lại, tiêu sái bước đi.

“Hận…..ta sao?"

Ly Nhật Diệu gắt gao nắm bình dược trong tay, nhìn Tiếu Mạch mê man, trên mặt lộ ra tươi cười ôn nhu lại có chút tan nát cõi lòng.

“Hận trẫm cũng thế! Chỉ cần có thể làm tiểu tử kia thuộc về trẫm, vĩnh viễn ở lại bên người trẫm, trẫm sẽ bất chấp. Tiểu tử kia….."

Si mê nhìn thụy nhan Tiếu Mạch.

“Trẫm sẽ không cho ngươi ly khai, vĩnh viễn!"

Như là phải xác minh lời mình nói, Ly Nhật Diệu hôn lên môi Tiếu Mạch.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại